• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361: Tử Liên Yêu Hoả

“Con đã giấu ông một chuyện, trước khi xuống đây, con đã uống hơn ba mươi nghìn viên đan dược và dùng cơ thể làm lò luyện, dung luyện thành dung dịch để có thực lực lớn mạnh tạm thời. Nhưng hậu quả là… lò luyện đan cũng chính là cơ thể của con kiểu gì cũng sẽ bị huỷ hoại”.

“Cái gì!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, mấy viên đan dược màu đen trong tay Mục Thiếu Kiệt rơi hết xuống đất.

“Nhưng ông đừng buồn!”

Mục Vỹ chợt nói: “Còn một cách này, nếu con chết mà ông thoát khỏi đây được thì nhất định phải báo thù cho nhà họ Mục!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói.

“Ông hãy tin con!”

Nói rồi, Mục Vỹ ngoảnh lại, chạy thật nhanh về phía lỗ hổng rộng hàng trăm mét kia rồi nhảy vọt vào.

“Ông ơi, nếu con xảy ra chuyện gì không may mà ông có cơ hội thoát khỏi đây thì ông phải nhớ, dù chỉ một người còn sống thì nhà họ Mục sẽ không gục ngã”.

Dứt lời, Mục Vỹ lập tức nhảy xuống.

“Cháu trai…”

Thấy Mục Vỹ làm vậy, vành mắt Mục Thiếu Kiệt đỏ hoe, toan xông ra theo.

Nhưng các con Tử Viêm Lang đã vây kín lỗ hổng, thấy Mục Vỹ nhảy xuống, bọn chúng cứ xúm lại như đang chờ đợi điều gì đó.

Mục Thiếu Kiệt nghiêm mặt, một lát sau quay lại hang động mà hai ông cháu từng ở.

Nếu Mục Vỹ có thể thành công thì ông ấy có thể mượn cơ hội này để thoát khỏi đây.

Thật ra hành động trông có vẻ điên cuồng của Mục Vỹ thật sự là cách duy nhất.

Hắn hiểu rõ cơ thể của mình không thể cầm cự lâu hơn được nữa, chỉ có liều một phen thì mới có thể tìm được lối thoát.



Dãy núi Phá Vân, bên ngoài Lôi Âm Cốc.

Một bóng người mặc áo bào đen đứng ở bên ngoài Lôi Âm Cốc, người này đã đứng bất động ở đây ba ngày ba đêm.

“Ông ấy bỏ mạng ở chỗ này và con cũng vậy, không lẽ đây là số mệnh của nhà họ Mục sao?”, thấy sấm sét đùng đoàng trong Lôi Âm Cốc, người đó khẽ thở dài rồi dần biến mất trong đêm tối.

Sau khi nhảy vào lỗ hổng, Mục Vỹ thấy nhiệt độ cũng không cao như mình tưởng.

Nhưng hơi nóng vẫn khiến toàn thân hắn toát mồ hôi.

Song điều khiến hắn bất ngờ là lỗ hổng này rất sâu.

Trong lúc rơi xuống, hắn đã nhìn thấy trên hai vách đá khắc rất nhiều phù ấn sấm sét đủ mọi kích cỡ. Nhưng sau khi rơi xuống thêm một lúc nữa, hắn đã phát hiện ra vô vàn các phù văn.

Là ai đã dùng thủ đoạn khủng khiếp này để phong ấn Tử Liên Yêu Hoả ở đây?

Thời gian cứ thế trôi qua, dần dà Mục Vỹ cảm thấy tốc độ rơi hình như chậm dần, còn nhiệt độ bên dưới thì ngày một cao.

Sức nóng mãnh liệt dần khiến hắn hít thở khó khăn, gần như hắn không còn chút lực phản kháng nào trong lúc này nữa.

Soạt soạt…

Nhưng khi Mục Vỹ cảm thấy khó mà cầm cự được nữa thì Tru Tiên Đồ luôn im bặt trong đầu hắn đã nhảy ra rồi chạy xuống chân hắn.

Mục Vỹ đứng trên Tru Tiền Đồ rộng cỡ một mét vuông, hắn chỉ thấy toàn thân đã mát hơn.

Đây là lần đầu tiên Tru Tiên Đồ chủ động bảo vệ hắn.

“Cảm ơn ngươi, người huynh đệ!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi điều khiển Tru Tiên Đồ rơi xuống phía dưới.

Dù Tru Tiên Đồ không thèm để ý đến Mục Vỹ, nhưng thái độ này của nó đủ thấy ít ra nó đã không còn thơ ơ với hắn như trước kia nữa.

“Tru Tiên Đồ, ngươi cũng cảm thấy thiên hoả ở phía dưới đúng không? Theo ta thấy thì khả năng cao đó là Tử Liên Yêu Hoả. Ngày xưa, ta nghe sư phụ kể Tử Liên Yêu Hoả là thiên hoả kỳ dị nhất trên đời”.

Mục Vỹ mỉm cười, tích cực giao lưu với Tru Tiên Đồ.

Nhưng chỉ đổi lại được sự im lặng của nó.

Uỳnh…

Trong lúc rơi xuống, Mục Vỹ đột nhiên thấy chấn động, một lực phản phệ mạnh mẽ khiến hắn ngã khỏi Tru Tiên Đồ.

Khi hai chân đáp đất, Mục Vỹ cảm thấy khí nóng đang men theo bàn chân mình lên trên.

Nhưng Tru Tiên Đồ đã hoá thành một bức tranh, nó không quay lại đầu của Mục Vỹ ngay mà lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, từng luồng gió mát dần thổi xuống.

“Đa tạ!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn lên phía trước.

Phía trước là một bóng dáng cực cao, một con thần long đang ngồi xếp bằng, nhưng thứ vây xung quanh nó không phải là ngọn lửa màu đỏ, mà là màu tím.

Sắc tím này khiến người ta thấy lạnh lẽo và sợ hãi.

Nhưng con thần long này được khắc bằng đá, chứ không phải vật sống.

Tuy nhiên khi Mục Vỹ vừa rơi xuống, một tiếng động đã vang lên trước con thần long ấy, ngay sau đó ánh lửa nổi lên, từng ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Ầm…

Ngọn lửa nhảy nhót, còn hoả long ấy lập tức bay lên cao, ngọn lửa màu tím lập tức rực cháy.

Sau đó ngọn lửa này bốc cháy, nhiệt độ tại đây không ngừng tăng cao, các ngọn lửa cũng bốc cháy cao vút.

Đôi mắt của con hoả long màu tím ấy mở trừng trừng.

“Ha ha.. con người à! Không ngờ lại có con người dám cả gan tới đây, nhưng thực lực của ngươi thấp quá!”

Con hoả long cất giọng đầy coi thường khi nhìn thấy Mục Vỹ, hệt như trăng sáng nhìn thấy đèn dầu.

“Ngươi coi thường ta ư?”

Trong đầu Mục Vỹ đã chắc chắn con hoả long màu tím này chính là thiên hoả - Tử Liên Yêu Hoả.

Nhưng tại sao Tử Liên Yêu Hoả lại bị phong ấn ở đây thì hắn không rõ.

Song Tử Liên Yêu Hoả này quá mạnh, nếu hắn có thể thu phục được nó thì trình độ luyện đan và luyện khí của hắn kiểu gì cũng tăng nhanh chóng mặt.
Chương 362: Sao lại là ngươi!

"Ngươi có vẻ muốn thu phục ta nhỉ, tưởng dễ ăn lắm chắc?"

"Chứ sao, không thì ta tới đây làm gì?"

Mục Vỹ cười ranh mãnh: "Tử Liên Yêu Hỏa luôn mà, kể cả có là cao thủ trong tiểu thế giới Tam Thiên cũng không dễ gì thu phục được thiên hỏa, sao không kích động cho được!"

"Tỉnh mộng giùm!"

Tử Long liếc nhìn Mục Vỹ một cách khinh bỉ rồi há miệng phun một ngọn lửa màu tím về phía hắn.

Soạt...

Ngọn lửa tím vừa lại gần Mục Vỹ thì Tru Tiên Đồ lơ lửng trên đầu lập tức bắn một tia sáng vàng ra, ngọn lửa bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.

"Đây là..."

Tử Long híp mắt nhìn Tru Tiên Đồ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

Nó tự nhận mình đã là sinh vật mạnh nhất thế giới này, thế nhưng vừa rồi Tru Tiên Đồ kia đã bùng nổ một thứ sức mạnh rất kinh khủng.

"Chỗ dựa của ta là nó đấy!"

Mục Vỹ hài lòng gật đầu rồi cười nói với Tử Long: "Sao nào, có muốn làm thuộc hạ ta, phục vụ cho ta không? Bản tôn hứa ngươi sẽ không hối hận suốt đời".

"Hừ, một thằng nhãi cảnh giới Linh Huyệt miệng còn hôi sữa thôi mà cũng tự xưng bản tôn, ngươi mà cũng xứng để ta khuất phục?"

"Không xứng chứ gì?", Mục Vỹ cười lạnh: "Tru Tiên Đồ, thu nó!"

Mục Vỹ cất tiếng một cách tiêu sái, nhưng Tru Tiên Đồ chỉ đáp lại hắn bằng việc yên lặng lơ lửng trên đầu.

"Ha ha... Nhãi con, đây là một thứ thần kỳ, ngươi chưa nắm giữ hoàn toàn mà cũng đòi thu phục ta? Mơ đẹp quá đấy!"

"Gì vậy má!"

Mục Vỹ nhìn Tru Tiên Đồ im ỉm trên đầu, bó tay.

Vốn dĩ hắn chẳng thể khống chế được thứ này, cũng đành bó tay thôi.

"Nhãi con, ngươi có được món bảo vật này mới dám cả gan xấc xược như thế, đúng lúc có ích cho ta. Có khi bản tọa có thể dùng nó để phá vỡ phong ấn vững chắc nơi đây để được tự do, không bị ràng buộc nữa".

"Nói nhảm!"

Mục Vỹ tỏ vẻ khinh thường: "Ngươi bị phong ấn ở đây thì phát huy được bao nhiêu sức mạnh? Nếu ngươi có thể hóa giải phong ấn thì cả cái Thiên Vận Đại Lục này không nhốt ngươi được nữa, thậm chí biến thành biển lửa từ đời nào rồi".

"Biết nhiều đấy, tiếc là ngươi phải chết rồi".

Tử Long nói xong há miệng, phun một tia chớp màu tím ra.

Ầm...

Một tiếng động lớn vang lên, tia chớp tím bắn thẳng vào Mục Vỹ. Lần này Tru Tiên Đồ không ngăn cản nữa.

Mục Vỹ không kịp nghĩ nhiều, mau chóng lách người tránh khỏi tia chớp.

Uỳnh...

Một cái lỗ lớn tức thì xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng, bên trong tí tách chớp lóe ánh điện.

"Chết tiệt!"

Tuy Tử Liên Yêu Hỏa chỉ phát huy được một phần nhỏ sức mạnh nhưng khả năng bộc phát của nó khó mà tưởng tượng nổi.

Mục Vỹ xuất hiện trước mặt Tử Long rồi tung một tia chớp ra.

Có điều tia chớp vừa chạm đến cơ thể Tử Long đã dung nhập vào trong và biến mất.

"Đỉnh thế!"

Mục Vỹ vừa nhìn Tử Long vừa vội vàng lùi ra sau.

Tử Long hoàn toàn ở một cấp bậc khác so với hắn, nói thẳng ra là như người lớn với trẻ nhỏ vậy, không thể bì nổi.

"Giờ đòi bỏ chạy hả? Muộn rồi!"

Tử Long thấy Mục Vỹ rút lui thì cười âm hiểm: "Ta cướp bảo bối của ngươi đây!"

Dứt lời, nó dùng vuốt cào một cái phóng một ngọn lửa hừng hực ra. Ngọn lửa còn cách mười trượng mà đã làm Mục Vỹ thấy khó thở rồi.

Soạt...

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Tru Tiên Đồ trên đầu Mục Vỹ thình lình mở ra.

Một luồng sáng vàng kim từ trên trời giáng xuống.

Ánh sáng vàng vừa rọi lên người, Tử Long lập tức hét toáng lên thảm thiết.

"Á! Là ngươi, sao lại là ngươi! Sao ngươi ở đây, sao ngươi lại xuất hiện ở đây!"

Tử Long trông như nhìn thấy chuyện gì khó tin quá đỗi khi ánh vàng rực rỡ xuất hiện, nó gào thét inh ỏi.

Ngay sau đó, thân thể Tử Long cứng đờ.

"Ta hận, ta hận chết đi được, còn chút nữa thôi là ta thoát được khỏi đây rồi! Còn chưa đầy mười năm nữa là thoát rồi!", Tử Long phẫn nộ gầm rống nhưng vẫn không thể nhúc nhích do tác động của quầng sáng vàng kia.

Nó dần mất đi ý thức, chỉ để lại thân xác Tử Long oai nghiêm bệ vệ.

Mục Vỹ biết mình nên làm gì lúc này.

Ngặt nỗi biết là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.

Hiện tại Tử Liên Yêu Hỏa đã mất ý thức hoàn toàn, đây là thời cơ tốt nhất để hắn chiếm lấy nó, nếu bỏ lỡ thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng đồng thời Tử Liên Yêu Hỏa cũng không phải thứ yếu ớt để hắn có thể thu phục.

Mục Vỹ ngồi xếp bằng, từ từ tĩnh tâm.

Tru Tiên Đồ đã giúp hắn ổn định Tử Liên Yêu Hỏa rồi, giờ đến lượt hắn.

Soạt...

Một âm thanh vang lên không lâu sau đó, những đốm lửa tím nho nhỏ dưới chân Tử Long tiến vào trong cơ thể Mục Vỹ từng chút một.

Có điều số lượng ngọn lửa đang đi vào người hắn thật sự quá ít ỏi và nhỏ bé đến nỗi không đáng kể so với lửa của Tử Long đã hóa thành đá.

Tuy nhiên, có một điều Mục Vỹ rõ hơn cả, đó là phải tiến hành quá trình tẻ nhạt này một cách thật cẩn thận nếu muốn sử dụng được Tử Liên Yêu Hỏa.

Tuyệt đối không được phạm sai lầm nào dù chỉ một chút, nếu không, kẻ chết sẽ là hắn.

Thời gian dần trôi, cơ thể từ từ đóng bụi nhưng Mục Vỹ vẫn không nhúc nhích.

Một tháng!

Ba tháng!

Một năm!
Chương 363: Một tông, ba các, bốn tộc

Qua một năm, thân thể của Tử Long đã trở thành ngọn lửa tím bình thường, bị Mục Vỹ hấp thu toàn bộ. Giờ đây, toàn thân hắn phủ đầy bụi bặm, không thấy được mặt mũi thế nào.

Lại một tháng trôi qua!

Ba tháng!

Một năm!

Cuối cùng, Mục Vỹ đã nuốt chửng chút Tử Liên Yêu Hỏa còn sót lại.

Nhưng hắn vẫn chưa cử động.

Từng ngọn lửa tím hội tụ bên ngoài cơ thể Mục Vỹ, từ từ tích lũy thành hỏa tinh màu tím, dưới nơi hắn ngồi cũng dần hiện lên một tòa sen tím.

Cứ thế lại qua hơn một năm nữa, đôi mắt dính đầy bụi của Mục Vỹ hơi nhúc nhích, một lớp bụi xám phút chốc rơi xuống.

Mục Vỹ khẽ thở ra rồi đứng lên.

"Tử Liên Yêu Hỏa không hổ là yêu hỏa quái lạ nhất thế gian, đúng là không ngoa khi dùng từ 'yêu' mà".

Hắn đưa tay ra, ngọn lửa tím nhảy nhót trên năm ngón tay của hắn. Xung quanh thân thể Mục Vỹ cũng như xuất hiện một vầng sáng tím.

Đó là một sắc tím vừa đẹp vừa có gì đó quỷ quái.

"Sau khi dùng một nửa thời gian để thu phục Tử Liên Yêu Hỏa, nửa thời gian còn lại để hoàn toàn ổn định cảnh giới, hiện giờ mình đã khai thông huyệt Dũng Tuyền của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười, còn một chút nữa thôi là Thông Thần rồi. Có lẽ có thể cố gắng thêm nữa đế tiến vào bán bộ Thông Thần".

"Đây là do suốt thời gian qua mình phải làm quen với đặc tính của Tử Liên Yêu Hỏa, nếu không cảnh giới của mình ít nhất đã phải là Thông Thần tầng thứ hai rồi!"

Chẳng qua Mục Vỹ cũng hiểu việc nắm giữ triệt để Tử Liên Yêu Hỏa quan trọng hơn so với việc đột phá vào cảnh giới Thông Thần.

"Không biết nay ngày mấy rồi, ông nội đã đi ra chưa nhỉ? Đã đến lúc ra ngoài rồi, đế quốc Nam Vân, ta về rồi đây, Mục Vỹ về rồi đây!"

Mục Vỹ phấn khích cất tiếng rồi nhảy lên.

Một đóa sen với sắc lửa tím nở rộ dưới chân, hắn bay lên trời.

Tại thành Nam Vân, đế quốc Nam Vân.

Đã hơn ba năm kể từ khi cuộc chiến của bốn gia tộc diễn ra nhưng tưởng chừng nó vẫn hiện diện trước mắt mọi người.

Tại Thiên Chi Các.

Lúc này đại sảnh đông như nêm, đâu cũng nghe thấy tiếng nói chuyện.

Bên ngoài Thiên Chi Các có một người mặc trường bào tím, đầu đội một chiếc nón tím, vành nón dài khiến người khác không thấy rõ mắt của người này.

"Ôi chao, khách quan đi mấy người ạ?"

Tiểu nhị tiến lên chào đón nhiệt tình.

"Một người".

"Vâng, mời ngài vào!"

"Cho mấy món ngon và một vò rượu nhé tiểu nhị", người mặc trường bào tím bình thản nói.

"Vâng, ngài chờ một lát!"

Sau khi tiểu nhị rời đi, người nọ im lặng ngồi uống trà một mình.

"Đậu má, làm ông đây sợ chết khiếp, còn tưởng là người của Lục Ảnh Huyết Tông nữa. Tự nhiên mặc trường bào tím ra vẻ thần bí thế làm gì, làm ông đây nhìn nhầm thành màu xanh!"

"Nói nhỏ lại coi, bộ chán sống rồi hả!"

"Không cho người khác chửi cái đám Lục Ảnh Huyết Tông súc sinh đó à? Ba năm nay cả thành Nam Vân chướng khí mù mịt do bọn chúng bày trò chứ đâu".

"Tiểu nhị, còn chỗ không?"

Vừa lúc đó, ba bóng người thình lình xuất hiện nơi cửa Thiên Chi Các, lần này đều mặc trường bào xanh. Kẻ đi đầu lớn tiếng nói.

"Khách quan đi mấy người, xin lỗi, đã hết chỗ rồi!"

"Hết chỗ rồi? Ở đó còn kia kìa?"

Kẻ đi đầu nhìn chỗ ngồi của người mặc áo tím rồi quát tháo: "Hắn có một người, bọn ta thì những ba, buôn bán kiểu gì ngu quá vậy?"

"Nhưng..."

"Biến mẹ ngươi đi, khỏi nhưng nhị gì sất!"

Tiểu nhị bị đạp một phát lăn trên đất mấy vòng, tình cờ lăn đến dưới chân người mặc áo tím.

"Nếu ba vị không chê thì ngồi chung đi, ta mời bữa ăn này!", khi tiểu nhị lăn đến bên chân, người nọ lên tiếng.

"Ngươi là cái thá gì..."

"Hầy, vị huynh đệ này đã cho ngồi chung rồi thì ngồi chung đi!", nam tử đằng sau kẻ mặc trường bào xanh cầm đầu ngắt lời.

Thế là bốn người ngồi cùng một bàn.

"Tiểu nhị, mang thêm vài món lên, thanh toán vào đơn của ta!", người mặc áo bào tím vừa quơ tay thì một đống linh thạch rơi xuống, ba kẻ kia nhìn mà sững sờ.

Chỗ linh thạch này tối thiểu cũng phải mấy nghìn linh thạch trung phẩm, xem ra tên áo tím này giàu lắm đây!

"Các vị, tiểu đệ mới đến nên chưa biết tình hình nơi trù phú này ra sao, có vài điều chưa hiểu, muốn xin được chỉ giáo ít nhiều", người áo tím mở lời với vẻ khiêm nhường rồi đẩy trăm viên linh thạch qua.

"Ha ha, không dám không dám! Lục Ảnh Huyết Tông ta là lão đại của thành Nam Vân này, chưa có thông tin gì có thể tránh khỏi tai mắt của bọn ta đâu".

Người hơi gầy trong ba kẻ tủm tỉm đáp: "Hỏi đi, hỏi đi!"

"Ta nhớ trước đây đế quốc Nam Vân có năm gia tộc nắm quyền mà, sao giờ không thấy nhà họ Mục đâu cả?"

"Ha ha, ngươi mới đến thành Nam Vân đúng không? Ba năm trước đúng là năm gia tộc đấy, nhưng nay không gọi vậy nữa!"

"Ồ? Vậy gọi sao?"

"Hiện tại có một tông, ba các, bốn tộc!"

"Nghĩa là sao?", người áo tím thắc mắc hỏi.
Chương 364: Thông Thần Các

"Ha ha, một tông đương nhiên là chỉ Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta. Ba các là Thánh Đan Các, Tụ Tiên Các, Thông Thần Các. Trong ba các này, Thánh Đan Các thì khỏi bàn cãi, đó là cơ sở Thánh Đan Tông đặt tại mọi đế quốc ở đại lục, Tụ Tiên Các là do hai vị đại sư họ Mạt thành lập, Thông Thần Các thì gần đây mới phát triển, nổi tiếng với đan dược và thần binh. Và bốn tộc chính là nhà họ Cổ, nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu và hoàng thất!"

"Thông Thần Các?"

Mục Vỹ chưa từng nghe nói đến nơi này.

"Thông Thần Các mới xây dựng được ba năm, hơn nữa nơi này còn có quan hệ dây tơ rễ má gì đó với nhiều người có chức quyền trong học viện Thất Hiền. Ban đầu ba gia tộc nghi ngờ Thông Thần Các có liên quan đến tàn dư nhà họ Mục, muốn giải quyết nhưng không ngờ họ ngày càng có danh tiếng với đan dược và thần binh của mình, đến nay đã trở thành các lớn thứ ba!"

"Có liên quan đến nhà họ Mục à?"

Người mặc trường bào tím gật đầu, nói: "Cảm ơn ba vị, tại hạ xin cáo từ!"

Người nọ lại đưa mấy trăm viên linh thạch trung phẩm ra rồi chắp tay rời đi.

"Đại ca!"

Thấy hắn đã đi, ba người lập tức tụm lại.

"Đại ca, thằng nhóc đó trông bàn tay thì trắng nõn, rõ ràng là mới hai mấy tuổi thôi nhưng hào phóng thật, có lẽ là con cháu gia tộc nào đi rèn luyện, hay chúng ta..."

"Đúng đó đại ca, hắn xài linh thạch như nước vậy, chúng ta cứ trói lại xem hắn còn bảo bối gì không đi!"

"Chuyện này..."

"Đại ca à, còn chần chừ nữa là muộn đấy!", hai người nói lớn với người đứng giữa.

"Đi thôi!"

Câu vừa dứt, ba người lập tức đứng dậy đuổi theo Mục Vỹ vừa ra ngoài.

"Chà, nhìn là biết tên đó trẻ người non dạ, dám khoe của với người của Lục Ảnh Huyết Tông, chán sống hay gì?", cảnh tượng người của Lục Ảnh Huyết Tông đuổi theo Mục Vỹ làm dấy lên những tiếng thương hại trong đại sảnh.

Họ nhìn ba tên Lục Ảnh Huyết Tông đuổi theo thanh niên mặc trường bào tím kia, không khỏi đoán mò khung cảnh sau đó.

Trong một con hẻm vắng người, thanh niên mặc trường bào tím chậm rãi cước bộ, phía trước là ngõ cụt.

Người nọ quay lại nhìn ba người đằng sau, mỉm cười: "Sao ba vị đại ca theo ta đến đây?"

"Khà khà, tiểu tử, ngươi có biết câu ‘giàu đừng khoe' không?"

"Ngươi giàu thế chi bằng chia cho huynh đệ bọn ta một ít đi?"

"Ồ? Ăn cướp à!"

Người thanh niên áo tím giật mình nhìn ba người, đáp: "Cướp cũng được, ta có nhiều linh thạch lắm!"

Vừa dứt lời thì một lượng lớn linh thạch xuất hiện trên mặt đất, chỗ linh thạch chất đống ấy nom ít nhất cũng phải mười nghìn.

Ba người vừa thấy số linh thạch kia là sáng mắt.

"Linh thạch có thì có, nhưng các ngươi có mạng để lấy không?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một khuôn mặt khôi ngô hiện ra dưới vành nón tím.

"Là ngươi!"

Kẻ có gương mặt thanh tú hơi nữ tính trong ba người mặc áo bào xanh chợt thốt lên.

"Đại ca, huynh biết hắn sao?"

"Không thể nào, không thể nào, ngươi không thể là hắn được. Hắn đã chết rồi, rõ ràng hắn đã nhảy vào trong Lôi Âm Cốc rồi cơ mà, tuyệt đối không thể sống được!"

Kẻ cầm đầu trợn mắt hốc mồm nhìn người mặc trường bào tím.

"Tuyệt đối không thể sống được?", thanh niên nhoẻn miệng cười, đôi mắt ánh lên màu tím tà dị. Hắn cười nói: "Do các ngươi tưởng thế thôi!"

Người thanh niên dứt lời, một đóa sen tím nhen nhóm trong tay hắn.

Hoa sen tím kia bay về phía ba người nọ.

Bọn họ muốn hét lên phản kháng nhưng chẳng làm được gì, chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Ầm...

Có tiếng kêu trầm đục phát ra từ trong con hẻm, ba kẻ đó biến mất khỏi thế gian, chỉ để lại chút bụi bặm dưới đất.

Người thanh niên có đôi mắt tím chính là Mục Vỹ.

"Thông Thần Các, Thông Thần Các, thú vị đây, để tìm hiểu xem thế nào!"

Mục Vỹ vừa thì thầm vừa sải bước rời khỏi đây như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Gần ba năm nay, Thông Thần Các liên tục tiến bước trên con đường phát triển tại thành Nam Vân.

Không một ai điều tra ra được ai là chủ của Thông Thần Các.

Tuy bước đầu khuếch trương thế lực hơi thăng trầm nhưng dường như Thông Thần Các đã ngày càng có nhiều quyền thế hơn trong một năm trở lại đây, các thế lực muốn áp chế Thông Thần Các trong thành Nam Vân cũng dần chùn chân.

Nguyên nhân cho điều này vẫn còn là một ẩn số cho đến nay.

Nhưng mọi người đều hiểu rằng, có một lý do cho sự trỗi dậy của Thông Thần Các là những người điều hành thần bí trong các.

Người thì cho rằng họ là học trò của học viện Thất Hiền, kẻ thì đồn thổi họ là giáo viên của học viện, rồi còn có tin đấy là đệ tử long bảng.

Tin nào cũng có, nhưng các thương vụ làm ăn của Thông Thần Các vẫn cứ tăng, gây ra được tiếng vang ngày càng lớn trên đế quốc Nam Vân.

"Hoan nghênh khách nhân đến chơi!"

Nữ tử tiếp khách lịch sự chào người mặc áo bào tím.

"Bức tranh này vẽ gì thế?"

"À, đây là tranh vẽ Mục tiên sinh, Mục Vỹ ạ!", nữ tử tiếp khách nhã nhặn đáp.

"Mục tiên sinh?", người mặc áo tím nói khẽ: "Mục Vỹ?"

"Đúng vậy ạ".

Nghe được câu trả lời chắc nịch của cô ấy, lồng ngực Mục Vỹ phập phồng, hắn cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Vẽ xấu như ma, hắn mà biết là ai vẽ sẽ dần cho một trận tơi bời!

"Ta muốn gặp thầy luyện khí cấp cao nhất ở đây, ta cần luyện chế một món huyền khí cực phẩm", Mục Vỹ vào đại sảnh Thông Thần Các, nhỏ nhẹ yêu cầu.

"Mời khách nhân đi cùng ta".

Rất hiếm thầy luyện khí trong đế quốc Nam Vân có đủ khả năng luyện chế ra huyền khí cực phẩm.

Còn những võ giả cần đến huyền khí cực phẩm thì ai cũng có thân phận hiển hách, địa vị cao quý, dĩ nhiên nữ tử tiếp khách không dám qua loa.

"Chắc hẳn khách nhân đã biết thầy luyện huyền khí cực phẩm ở chỗ bọn ta là đại sư Tề rồi phải không, có điều dạo này đại sư Tề khá nhiều đơn hàng nên xin đại nhân chờ một lát".

"Được".

Sau khi nữ tử tiếp khách rời đi, Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong phòng, dùng lực linh hồn quan sát xung quanh.

Có bốn, năm hơi thở trong tối phong tỏa hắn. Dường như họ đang thăm dò thân phận của hắn.
Chương 365: Vì đó là thầy của chúng ta!

Lúc này, trong một gian phòng khác.

"Đại sư Tề, người này không rõ lai lịch, không cần phải nhận đơn đâu ạ".

"Vậy sao được!"

Tề Ngự Phong nghe Cảnh Tân Vũ nói thì cuống quýt.

"Hiện tại Thông Thần Các đang gặp khó khăn trong xoay vòng vốn, có một vị khách quý yêu cầu huyền khí cực phẩm thì chúng ta phải tận dụng cơ hội này đánh bóng tên tuổi chứ, sao lại không nhận!"

"Cha à, người này nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ, con sợ đơn này là một cái bẫy!"

Tề Minh trầm ngâm nói: "Để con thăm dò sức mạnh của hắn xem sao. Dù gì bây giờ con có thể luyện chế ra huyền khí trung phẩm, đã được tính là thầy luyện huyền khí trung phẩm rồi, dò la mức giá trước cũng không sao".

"Nếu kẻ này có rắp tâm gì thì để Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đi cùng con là được, nay họ cũng đã là thầy giáo cao cấp của Lôi Phong Viện rồi mà, sẽ không có vấn đề gì đâu!"

"Đúng vậy ạ!"

Hiên Viên Giá cũng lên tiếng: "Lần ám sát trước may mà Lâm Hiền Ngọc phản xạ nhanh, nếu không..."

"Vậy... mấy đứa cẩn thận nhé!"

"Vâng!"

Sau đó, ba người ra ngoài, đi đến gian phòng Mục Vỹ ngồi.

"Vị khách nhân này, nghe nói ngài muốn luyện chế huyền khí cực phẩm phải không ạ?"

"Đúng vậy, một thanh kiếm, ta muốn luyện chế theo hình dạng này".

Mục Vỹ vừa đáp vừa đưa một tờ giấy ra. Trên tờ giấy vẽ một thanh trường kiếm.

Nhưng Tề Minh lại sững người khi nhìn thấy nó.

"Sao vậy?"

"Sao vậy?"

Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đều ngạc nhiên.

"Thanh kiếm đầu tiên thầy Mục dạy ta luyện chế đây mà!", Tề Minh nhỏ giọng hét.

"Ngươi là ai?"

Cảnh Tân Vũ chợt quát người mặc trường bào tím: "Ngươi là ai? Tới Thông Thần Các bọn ta làm gì?"

"Thông Thần Các? Từ khi nào mà đến cả giáo viên trong học viện Thất Hiền cũng mó tay vào lợi ích thế?"

"Hừ, giờ ai chả biết học viện Thất Hiền rối như mớ bòng bong, giáo viên ra ngoài kiếm tiền cũng chẳng có gì phải bàn".

"Cảnh Tân Vũ!"

Nghe Cảnh Tân Vũ nói, Tề Minh nhíu mày gắt lên.

"Không biết khách nhân lấy được bản vẽ này từ đâu? Bản vẽ này chỉ có sư phụ ta và ta biết, những người khác không thể có được, trừ khi... là sư phụ ta đưa cho khách nhân!"

"Sư phụ ngươi là ai?"

"Trên cổng Thông Thần Các có đấy!"

Cảnh Tân Vũ lại sừng sộ: "Thông Thần Các tề tựu thần, ta và ngươi cùng đi trên con đường dẫn đến Thông Thần, ký tên Mục Vỹ! Ngươi không thấy hả? Có cả tranh vẽ thầy Mục cơ mà!"

Phụt!

Người mặc trường bào tím vừa nghe xong đã phun một ngụm nước trà ra ngoài.

"Tranh nào?"

"Ngay bên cạnh ba chữ Thông Thần Các đấy!"

"Vậy ai vẽ đấy?"

"Ta!", Cảnh Tân Vũ ưỡn ngực, lưng thật thẳng.

"Trò hả! Thì ra là tên tiểu tử khốn kiếp này!"

Người mặc trường bào tím hét lên rồi đứng dậy.

Bốp bốp bốp!

Người nọ liên tục tung ra mấy cú đấm, Cảnh Tân Vũ bị đánh tới tấp ngã xuống đất.

"Ngươi..."

Hiên Viên Giá muốn tiến lên cản nhưng Tề Minh cười tủm tỉm ngăn cậu ấy lại.

"Tề Minh, sao ngươi cản ta? Cứ để vậy Cảnh Tân Vũ sẽ bị đánh chết đấy!"

"Không có chuyện đó đâu!"

"Sao không?"

"Vì đó là thầy của chúng ta!"

Câu nói của Tề Minh làm Cảnh Tân Vũ ngẩn ngơ.

Thầy?

Mục Vỹ?

Sao có thể!

Tề Minh quỳ phịch xuống đất, cúi đầu trầm giọng nói: "Đệ tử Tề Minh bêu xấu rồi, bái kiến sư phụ ạ!"

Tiếng động phát ra khi quỳ xuống vang dội đến nỗi làm Hiên Viên Giá đần mặt, Cảnh Tân Vũ cũng đứng hình.

"Thầy? Mục Vỹ?", Cảnh Tân Vũ càng nghệch mặt ra khi thấy người nọ tháo nón xuống.

"Thầy Mục, trò không cố ý thật mà, trò không vẽ bức tranh đó đâu, Hiên Viên Giá vẽ đấy, là tên Hiên Viên Giá này này!", Cảnh Tân Vũ đưa đám kêu la với gương mặt sưng vù.

"À... trò, trò, trò đi thông báo những người khác, trò đi thông báo những người khác tin này đây thầy, thầy Mục!"

Hiên Viên Giá lủi nhanh như thỏ.

"Quay lại!"

Sau khi Mục Vỹ lấy nón xuống, họ thấy được khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt tím kì lạ trên đó làm họ có cảm giác như bị nhấn chìm vào vòng xoáy vô tận.

"Thầy Mục!"

Mục Vỹ lúc này khác xa trước đây.

Nếu nói Mục Vỹ trước đây là một người trông vừa khôi ngô vừa ngang tàng, thì Mục Vỹ lúc này lại mang vẻ đẹp thanh tú như thư sinh, toàn thân không hề toát ra vẻ ngông nghênh nào, nom còn hơi ốm yếu là đằng khác.

Mục Vỹ sau khi dung hợp với Tử Liên Yêu Hỏa đã trở nên điềm nhiên tĩnh lặng, tạo ấn tượng hiền hòa, gần gũi với người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK