Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1051: Ma tộc xuất hiện

Mục Vỹ biết được những chuyện trên nhờ dành thời gian tìm hiểu về tình hình hiện tại của tiểu thế giới Tam Thiên.

Hắn cũng hiểu tại sao ngày xưa đích thân ma đế Tra Khắc lại ra tay đẩy hắn từ Trung Châu Đại Lục đến nơi này.

Có lẽ khi ấy, Tra Khắc cũng không ngờ là hắn có thể thoát khỏi bàn tay của ông ta.

Nghĩ tới đây, Mục Vỹ chợt hiểu, chắc bây giờ ông ta phải hận hắn lắm.

Song, hắn cũng chẳng mảy may lo lắng.

Nếu Ma tộc đến tiểu thế giới Tam Thiên, chắc tất cả các thế lực ở đây đều sẽ xù lông nhím lên để chống trả.

Dẫu sao, Ma tộc cũng đã từng gây ra rất nhiều chuyện xấu xa ở đây.

Chắc hẳn không một ai muốn nhớ lại quãng thời gian khủng khiếp bị Ma tộc chi phối nữa.

Sau khi nhận lệnh của Mục Vỹ, mọi người bắt đầu lên núi.

Lang vương Hắc Lân biết mình không thể địch lại con người được nên đã tháo chạy từ lâu.

Không có sự ngăn cản của nó, mọi người lên núi với tốc độ nhanh hơn hẳn.

Ai nấy đều hít thở dồn dập khi nhìn thấy bộ xương rồng trắng sứ.

Xương rồng!

Một bộ xương rồng thật sự!

Bộ di cốt của Thần Long khiến ai cũng phải thèm khát.

Xương rồng ở đây thì chắc trứng rồng cũng vậy.

Đây là suy nghĩ chung của hầu hết mọi người.

Trước khi chết, sao thần long có thể bỏ trứng rồng ở quá xa mình chứ!

Gần như ai cũng thầm nghĩ như vậy.

Nhưng bọn họ không biết là trứng rồng đã rơi vào tay kẻ khác rồi.

“Xương rồng!”

Võ giả của các thế lực tiến lên phía trước rồi thở dốc.

Xương rồng!

Di cốt của Thần Long!

Gần như trong phút chốc, tất cả võ giả đều xông lên.

“Đứng im!”

Mục Vỹ lập tức giữ người của Huyết Minh lại.

“Đừng động vào bộ xương rồng này!”

“Tại sao vậy?”, Tập Lung thở hổn hển nói: “Minh chủ, có xương rồng rồi thì người có thể luyện chế được Hư Tiên Khí, thậm chí với số lượng lớn, đến lúc ấy, núi Huyền Không cũng phải nể nang chúng ta phần nào!”

Nhưng vừa nói dứt câu, Tập Lung đã phải cúi đầu khi thấy vẻ bình tĩnh trong mắt Mục Vỹ.

“Thuộc hạ biết sai rồi!”

Tập Lung biết mình vừa quá phận.

Bởi trước đó, rõ ràng Mục Vỹ đã căn dặn họ rồi.

“Ông không sai!”

Mục Vỹ điềm tĩnh nói: “Ai thấy xương rồng cũng không thể bình tĩnh được, ông nhìn những người kia xem, họ đều phát điên hết cả rồi!”

Người của Huyết Minh nhìn sang thì thấy lúc này, võ giả của các thế lực lớn đều đỏ mắt như phát hiện ra con thú săn, không gì có thể kéo họ lại được.

Đừng nói đến các võ giả, ngay cả những cường giả thủ lĩnh cũng đang đờ người ra rồi.

Họ không thể kiềm chế được trước sự quyến rũ ấy.

Soạt, hàng loạt tiếng xé gió vang lên, mọi người thi nhau lao về phía xương rồng với vẻ cực kỳ phấn khích.

Đến đại thế giới Vạn Thiên còn hiếm khi có Thần Long xuất hiện nữa là tiểu thế giới Tam Thiên!

Vì thế bộ xương rồng này thể hiện cho sự giàu có.

Nó hơn một cái vảy rồng nhiều.

Ngay sau đó, mọi người lao như tên bắn về phía xương rồng.

Các võ giả không còn màng tới điều gì nữa, chỉ một lòng muốn đoạt được bộ xương rồng thôi.

Ai nhanh hơn thì người ấy được.

Song, khi mọi người đang phi như bay đi thì chợt có một chuyện kỳ lạ xảy ra.

Đỉnh núi Long Cốt bất chợt ngập trong ma khí.

Ma tộc!

Dường như ngay sau đó, tất cả mọi người đều đã phản ứng lại.

Các tiếng xé không vù vù vang lên không ngớt, các bóng người liên tục xuất hiện từ trong màn ma khí đó.

Không một ai ngờ rằng Ma tộc lại xuất hiện vào lúc này.

Các chiến sĩ Ma tộc đáp xuống giữa những luồng ma khí cuồn cuộn.

Phụt, các chiến sĩ của Ma tộc xuất hiện quá nhanh, điều này khiến cho nhiều võ giả đang dồn hết tâm trí vào bộ xương rồng trở tay không kịp.

Lập tức có hơn trăm võ giả cảnh giới Vũ Tiên bỏ mạng.

Nhưng không chỉ có vậy.

Trong các võ giả áp sát xương rồng hơn, kẻ bị giết, người thì bị thương nặng. Sau đó, Ma tộc đã tạo một ranh giới không thể vượt qua giữa đám võ giả nhân loại đông đúc và bộ xương rồng.

Đúng là nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!

Ma tộc mới là ngư ông thật sự!

“Ma tộc, sao các người dám tới đây hả?”

Huyền Ngọc Đức gầm lên khi thấy Ma tộc xuất hiện.

Từ xưa tới nay, Ma tộc luôn là kẻ thù của con người, sao họ dám đến đây chứ?

“Ông là Huyền Ngọc Đức của nhà họ Huyền đúng không?”

Một người lập tức bước ra từ trong đại quân của Ma tộc rồi trầm giọng nói: “Huyền Ngọc Đức, mấy trăm năm không gặp, ông vẫn yếu như ngày nào!”

“Ma hoàng La Ba!”

La Ba?

Ma hoàng La Ba của tộc Đà Ngưu ở Ma tộc!

Nghe Huyền Ngọc Đức hô lên như vậy, mọi người đều lùi lại một bước.

Mục Vỹ thì không hiểu gì.

Tập Lung nói nhỏ bên tai hắn: “Ma tộc còn có rất nhiều chủng tộc, mỗi chủng tộc đều có ma hoàng và ma đế, nhưng thực lực của các ma hoàng này không giống nhau!”

“Các ma hoàng mạnh một chút được coi là ma hoàng cấp cao, sánh nagng với võ giả cảnh giới Sinh Tử. Ma hoàng cấp trung thì ngang các cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám đến tầng thứ mười, ma hoàng cấp thấp thì tương đương cấp năm đến bảy!”

Tập Lung hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “La Ba là ma hoàng số một của tộc Đà Ngưu, ông ta có thực lực rất mạnh, chính là ma hoàng cấp cao. Hơn nữa, người này từng gây đại náo ở thành Trung Thiên của tiểu thế giới Tam Thiên, cuối cùng thành chủ Phùng phải ra tay chém mù một mắt của ông ta thì đối phương mới chịu rút lui!”

Đại náo thành Trung Thiên!

La Ba này lợi hại thật đấy!
Chương 1052: Từ chối

Mục Vỹ đã từng tới thành Trung Thiên.

Nhưng nơi đó không có cường giả đẳng cấp của các thế lực lớn, vì họ chỉ trú đóng ở đó thôi.

La Ba này dám làm càn ở thành Trung Thiên, dù cuối cùng đã bị Phùng thành chủ thần bí của thành Trung Thiên chọc mù một mắt rồi buộc phải rút quân, song vậy thôi cũng quá giỏi rồi.

La Ba đứng trước mặt mọi người rồi kiêu ngạo quan sát chung quanh, con mắt bên trái của ông ta có một vết sẹo đáng sợ, thoạt nhìn giống như vết nhện bò khiến ai cũng phải khiếp đảm.

“Huyền Ngọc Đức, không phục à?”

La Ba cười lớn rồi nói với chất giọng thô kệch.

“Hay là đấu với ta một trận? Chiến sĩ của tộc Đà Ngưu ta đều là những người đàn ông quả cảm!”

Câu nói của La Ba có sự khiêu khích rõ ràng, nhưng Huyền Ngọc Đức nghe xong lại không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, ngược lại tái mét mặt.

“Con người đúng là chủng tộc hèn mọn, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu. Ban nãy, rõ ràng ta thấy ông ra oai với tiểu tử kia lắm mà?”, nói rồi, La Ba lại châm chọc tiếp: “Sao giờ lại như con rùa rụt cổ thế?”

“La Ba, ông đừng quá đáng!”

“Ta quá đáng đấy, ông làm được gì nào?”

Dứt lời, La Ba tiến lên, một đệ tử của núi Huyền Không đang bị thương nặng lập tức bị giẫm đạp cho banh xác.

Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt ở đó đều im phăng phắc, không một ai dám lên tiếng.

“Xong, giờ các ngươi cuốn xéo hết được rồi đấy!”

La Ba xua tay rồi mất kiên nhẫn nói: “Bộ xương rồng này là của Ma tộc chúng ta!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều biến sắc mặt.

Đây là một sự sỉ nhục trắng trợn!

Họ đường đường là trưởng lão cao quý của các thế lực lớn ở tiểu thế giới Tam Thiên, quyền cao chức trọng, sao có thể chịu nổi nỗi nhục này đây?

“Nếu vậy thì cáo từ!”

Lập tức có một giọng nói bình thản vang lên bên tai mọi người.

Mục Vỹ!

Không ai ngờ là một người luôn không chịu khuất phục trước các thế lực lớn như Mục Vỹ lại chủ động rời đi như vậy.

Lẽ nào hắn không cần xương rồng?

Trứng rồng cũng không luôn?

Thấy Mục Vỹ chắp tay, sau đó thật sự dẫn người của Huyết Minh rời đi, mọi người đều ngơ ngác.

“Ớ, ngươi không được đi!”

Nhưng vừa thấy Mục Vỹ định bỏ đi, La Ba chợt lên tiếng.

Con mắt bên phải nhìn Mục Vỹ của ông ta cũng loé sáng.

“Ngươi có xương cốt rắn chắc, hơn nữa thiên bẩm rất cao, ngoài ra còn là thầy luyện thánh đan và thánh khí tuyệt phẩm. Ban nãy, khi ngươi giao chiến với Bạch Tuyệt, ta thấy ngươi là một người rất trầm ổn, dù hắn có cảnh giới cao hơn, nhưng ngươi không hề sợ hãi, cuối cùng còn lật ngược tình thế giết chết hắn!”

“Không, không phải lật ngược tình thế, mà ngươi đã tính trước kế hoạch để giết hắn rồi. Ngươi bắt hắn giở tuyệt chiêu của mình ra, sau đó nắm được nhược điểm của hắn rồi tung một đòn trí mạng”.

Ánh mắt La Ba nhìn Mục Vỹ đầy vẻ tán thưởng: “Ta thấy ngươi rất được, hơn nữa thiên bẩm cũng ổn, ở lại làm ma nô cạnh ta đi!”

Nghe thấy vậy, mắt Mục Vỹ loé sáng.

Ma nô là cách gọi dành cho những võ giả loài người được Ma tộc thu nhận.

Song, ma nô có địa vị rất thấp trong Ma tộc, họ chuyên phụ trách công việc tình báo về tình hình của các thế lực lớn loài người cho Ma tộc.

Vì thế dù Ma tộc ở phía Bắc cách tiểu thế giới Tam Thiên rất xa, nhưng họ vẫn nắm rõ mọi chuyện ở nơi đây.

Tuy nhiên, trong Ma tộc cũng không thiếu những ma nô có thực lực cao cường và địa vị cao quý.

Họ không còn được gọi là ma nô nữa, mà được công nhận là chiến sĩ Ma tộc và trở thành đồng bọn của chúng.

Nhưng bảo Mục Vỹ vứt bỏ Huyết Minh mà mình thành lập để đi theo Ma tộc làm một ma nô thì không bao giờ hắn đồng ý.

“Xin lỗi, ta đã có người thân và bằng hữu của mình rồi nên đành phải từ chối thôi!”

Mục Vỹ chắp tay rồi cười nói.

“To gan, ma hoàng La Ba đã có lời mời mà ngươi dám từ chối ư!”

Một chiến sĩ Ma tộc quát: “Ngươi có biết hàng bao nhiêu người muốn trở thành ma nô cho ma hoàng La Ba mà người không nhận không!”

“Vì họ kém cỏi, chứ liên quan gì đến ta!”

Mục Vỹ bắt đầu trở nên nóng nảy, không nhịn được hừ nói: “Tiểu thế giới Tam Thiên có biết bao thiên tài, ngươi thoải mái mà chọn, miễn trừ ta ra là được!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, La Ba mỉm cười.

Một ma tướng đứng cạnh ông ta hừ một tiếng rồi nhảy ra, tấn công Mục Vỹ.

“Dám ra tay với minh chủ của Huyết Minh ta, ngươi coi môn phái ta là gì hả!”

Tập Lung bước ra, lạnh mặt tung một chưởng.

Bụp…

Một tiếng động khẽ vang lên, chiến tướng của Ma tộc hộc máu rồi thảm hại quay về.

Mục Vỹ cũng cảm thấy nực cười.

Dù La Ba có thực lực cao cường, nhưng nếu mọi người hợp sức lại thì ông ta thua là cái chắc.

Nhưng ông ta lại đuổi mọi người đi rồi giữ một mình hắn ở lại.

Đúng là thần kinh mà!

“Huyết Minh ta cùng lắm chỉ xếp vào hàng thế lực hạng hai, nên không thể tranh giành với các thế lực siêu cấp được, xin cáo từ!”

Mục Vỹ lại chắp tay, sau đó nhìn La Ba rồi dẫn mọi người bỏ đi.

Lần này, La Ba không nói gì nữa.

Song khi thấy Mục Vỹ thật sự dẫn người của môn phái mình đi, các thế lực lớn đều thấy khó hiểu.

Tiểu tử này điên rồi sao?

Hắn hao tâm tổn trí như vậy không phải vì trứng rồng ư?

Xương rồng đang ở đây, chắc chắn trứng rồng cũng vậy, sao hắn lại bỏ đi?

Tuy nhiên, rõ ràng họ không có thời gian để ngẫm sâu về vấn đề này.
Chương 1053: Lập tức xuống núi

Mục Vỹ bỏ đi thì họ cũng bớt một đối thủ cạnh tranh.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải chống lại chiến sĩ của Ma tộc bằng cách nào?

Lẽ nào trơ mắt nhìn họ mang xương rồng đi?

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã dẫn người của Huyết Minh xuống núi.

“Mọi người nhanh chóng xuống núi ngay!”

“Dạ?”

Thấy Mục Vỹ đột nhiên hạ lệnh, ai nấy đều ngơ ngác.

“Minh chủ, chúng ta bỏ đi thật sao?”

Tập Lung khó hiểu nhìn Mục Vỹ.

“Đừng phí lời nữa, đi mau thôi, ngay lập tức! Trên đường đi gặp vật gì cản đường thì cứ kệ nó, giờ hãy lấy hết sức bình sinh mà xuống núi, mọi người rõ chưa?”

“Vâng!”

Dù không biết tại sao Mục Vỹ lại hạ lệnh như vậy, nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có thể tuân thủ thôi.

Mặt khác, La Ba với vóc dáng cao lớn đang đứng trước các chiến sĩ của Ma tộc rồi nhìn võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên với vẻ mặt cười cợt.

“Các vị, ta khuyên các người nên đi ngay bây giờ, vì bộ xương rồng này phải thuộc về Ma tộc ta!”

La Ba cười lớn rồi nhìn bộ xương rồng khổng lồ ở phía sau, nói.

“Phải thuộc về Ma tộc ông? Khẩu khí lớn quá nhỉ!”

Bạch Tình Thiên cười lạnh nói: “Sao các người không nói cả tiểu thế giới Tam Thiên này cũng là của Ma tộc luôn đi?”

“Có chứ, không lâu nữa đâu!”

La Ba hừ nói: “Bạch Tình Thiên, nếu năm xưa không tại Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả thì đại quân của Ma tộc ta đã san bằng núi Huyền Không của ông lâu rồi, ông nghĩ mình còn cơ hội khua môi múa mép ở đây ư?”

Nghe thấy vậy, Bạch Tình Thiên nắm chặt tay thành nắm đấm với vẻ giận dữ.

Song, thấy người của núi Huyền Không mất mặt, mọi người lại thầm thấy vui vẻ.

Người của núi Huyền Không lúc nào cũng vênh váo, ba hoa khoác lác nên nào chịu được nỗi nhục này.

Cũng chỉ có Ma tộc mới không coi họ ra gì.

Nhưng thấy người của núi Huyền Không bị sỉ nhục, mọi người đều thầm thấy rất sảng khoái.

“Bảo các người biến đi mà không chịu, đúng là ngứa cả mắt!”

La Ba hừ nói: “Luân Đức, Luân Minh, đuổi chúng đi cho ta!”

“Vâng!”

La Ba vừa nói dứt câu, lập tức có hai người bước ra từ trong đội quân của Ma tộc, uỳnh uỳnh, các chiến sĩ của Ma tộc cũng lập tức xông lên tấn công.

“Giết!”

Cùng lúc đó, võ giả của các thế lực lớn cũng nhanh chóng lao lên.

Lúc này, không còn là lúc đâm chọc giữa Ma tộc và núi Huyền Không nữa. Phía sau La Ba là bộ xương rồng, họ không thể trơ mắt nhìn Ma tộc mang nó đi được.

Nếu Ma tộc giành được bộ xương rồng này thì tất cả các thế lực của tiểu thế giới Tam Thiên sẽ rơi vào một cơn ác mộng.

Không chỉ vậy, khéo còn là đại hoạ cũng nên.

Từ xưa tới nay, Ma tộc thiếu rất nhiều tài nguyên để luyện chế đan dược và thần binh, còn con người thì ngược lại.

Bây giờ, chỉ cần tháo một khúc xương trong bộ xương dài cả chục nghìn mét của con Thần Long này ra để luyện chế thần binh thì có thể tạo ra cả trăm nghìn bộ thần binh lợi khí, như vậy thì chắc chắn sẽ tăng thêm rất nhiều sức mạnh cho chiến sĩ của Ma tộc.

Đương nhiên bọn họ không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.

Chiến tranh bùng nổ!

Lần này, La Ba đến đây rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước, đại quân của Ma tộc đông hơn các võ giả có mặt ở đây nhiều, điều quan trọng hơn nữa là rõ ràng đây đều là các tinh anh của Ma tộc.

Trận chiến vừa bắt đầu, võ giả của các thế lực lớn đã rơi vào thế yếu.

Ma tộc đã chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đây nên đương nhiên họ phải chiếm ưu thế rồi.

La Ba không cần phải ra tay, mà chỉ đứng im tại chỗ quan sát.

Mấy ma hoàng mà ông ta dẫn theo lần này đều là trợ thủ giỏi, đám người này hoàn toàn không phải đối thủ.

La Ba có vẻ đầy đắc ý nhìn bộ xương rồng ở phía sau.

Ông ta bước từng bước tới gần, vừa nhìn bộ xương long lanh ấy đã thấy mặt ngoài của nó ánh lên tia sáng bảy màu, trông rất đẹp mắt.

“Đây chính là di cốt của Thần Long, dù đã trải qua cả vạn năm, nhưng vẫn rất chói loá”.

La Ba nhìn bộ xương trắng rồi không tiếc lời khen ngợi.

Di cốt của Thần Long, đúng là nó rồi!

Nói rồi, La Ba không nhịn được chạm tay vào nó.

“Đúng là nguyên liệu tuyệt phẩm để luyện chế thánh khí, có bộ xương này để luyện chế thần binh thì còn ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể chống lại đại quân của Ma tộc ta nữa!”

La Ba cười lớn, bàn tay không ngừng vuốt ve bộ xương long lanh ấy.

Nhưng vừa chạm vào bộ xương thì nụ cười trên mặt ông ta đã cứng đờ lại.

Ông ta là cường giả vượt qua cảnh giới Sinh Tử của cảnh giới Vũ Tiên, nhưng ông ta đã chạm vào bộ xương mà nó vẫn không có động tĩnh gì.

Ông ta không thể phá hỏng được nó!

“Chết tiệt!”

La Ba không tin, ma khí giữa đôi tay cuồn cuộn, ông ta chụm tay lại, đầu ngón tay xuất hiện các móng vuốt sắc nhọn.

Sáu đó, ông ta bấu chặt vào bộ xương rồng.

Cộp…

Cả ngọn núi cao vạn trượng lập tức nổ vang.

Nhóm Mục Vỹ đang tháo chạy xuống núi nghe thấy âm thanh này thì đều không ngừng run rẩy.

“Mau, nhanh nữa lên! Lấy hết sức bình sinh mà chạy!”

Mục Vỹ nhắc lại: “Bây giờ, mọi người cứ nghĩ lang vương Hắc Lân đang đuổi sát đít, rõ chưa?”

Lúc này, hắn không có thì giờ để giải thích nhiều, chỉ có thể bảo mọi người chạy nhanh, càng nhanh càng tốt.

Họ phải thoát khỏi đây ngay, không thì chỉ có đường chết thôi!
Chương 1054: Sạt lở núi

Trên đỉnh núi lúc này, bên cạnh xương rồng, La Ba tung một cú trảo làm một tiếng vang trầm thấp truyền đến.

Nhưng tiếng động trầm lắng ấy chỉ là khởi đầu.

Hàng loạt âm thanh ầm ầm kéo tới.

La Ba nhìn đoạn xương rồng trong tay với ánh mắt mừng rỡ.

Nhưng ông ta vui mừng chưa được bao lâu thì chuyển sang hoảng hốt.

Giờ đây, từng vết nứt hiện lên trên bề mặt chiếc xương ông ta đang cầm. Bỗng nhiên nó ầm ầm nổ tung.

Nếu chỉ có thế thì chẳng có gì đáng nói, nhưng khi ngẩng đầu, La Ba đờ người vì nhìn thấy biến hóa trên đỉnh núi.

Ông ta ngây ra không được bao lâu thì la lớn đầy thảm thiết.

"Rút lui!"

Tiếng gầm vang dội này làm chấn động toàn bộ ngọn núi cao vạn trượng khiến nó rung lắc dữ dội.

Nhưng mức độ rung chuyển thế này vẫn còn quá nhỏ bé so với cơn địa chấn lan đến từ đỉnh núi.

Trong chốc lát, tất cả võ giả đang trong cuộc chiến đều trợn tròn mắt.

Bộ xương dài mười nghìn mét của cự long nổ tung, từng đoạn xương óng ánh vỡ vụn thành một đống bột trắng che đậy cả bầu trời ngay trước mắt bọn họ.

Nếu chỉ có vậy thì họ chỉ thấy tiếc rẻ rồi thôi.

Đằng này phần ngọn của ngọn núi cao chót vót bất ngờ sạt lở ngay lúc này.

Từng tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống.

Núi lở rồi!

Khung cảnh này làm tim tất cả mọi người đập nhanh như trống bỏi.

Sở dĩ ban đầu họ chọn cách leo núi là vì ngọn núi cao ngất ngưởng này có lực hút rất lớn, họ không thể ngự không phi hành.

Còn giờ xảy ra sạt lở, bọn họ chỉ còn cách... chạy nháo nhào xuống núi thôi!

Dù có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, tầng chín thì đã sao, ngọn núi hùng vĩ thế này mà sụp đổ, bị chôn sống thì cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể thoát ra ngoài!

Giây phút đó, mọi người bỏ qua mọi tranh chấp và bạt mạng chạy trốn!

Tiếng động long trời lở đất vang vọng khắp núi.

"Chết tiệt!"

Thấy cảnh này, trong mắt Huyền Ngọc Đức và Bạch Tình Thiên đầy vẻ không cam tâm.

Cả một kho tàng xương rồng đang yên đang lành tự nhiên bị tên ngu ngốc La Ba phá hủy, bọn họ không tiếc mới là lạ!

Nhưng sau khi cẩn thận suy ngẫm, hai người nhìn nhau, bỗng nhiên thấy có gì đó khác thường.

Không đúng!

Quá kì lạ!

Lúc trước Mục Vỹ dốc hết sức để tới đây nhưng không hiểu sao khi hắn vừa đến nơi, nhìn thấy đại quân Ma tộc thì quay đầu đi ngay mà không nói một lời.

Giả thuyết người này sợ Ma tộc không hợp lý chút nào.

Cho dù họ không phải đối thủ của Ma tộc đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi tan rã ngay như vậy chứ, kể cả khi di cốt Thần Long này bị Ma tộc độc chiếm phân nửa thì bọn họ vẫn sẽ được chia một chén canh cơ mà.

Thế mà Mục Vỹ lại quay đầu bỏ đi ngay, lẩn trốn một cách kỳ lạ!

Hắn đã biết trước ngọn núi này sẽ sạt lở.

Khốn nạn!

Nghĩ đến đây, mặt mày Bạch Tình Thiên và Huyền Ngọc Đức âm trầm đến đáng sợ.

Hình như hai người lại bị Mục Vỹ gài bẫy rồi.

Chỉ là Mục Vỹ không quan tâm họ đang nghĩ gì.

Khi tiếng nổ ầm ầm vang lên, Mục Vỹ biết núi lở rồi!

"Có chuyện gì thế?"

Tập Lung chẳng hiểu mô tê gì, ngơ ngác hỏi.

"Sạt lở núi đấy!"

Mục Vỹ chau mày, nhìn đỉnh núi đang sụp đổ với vẻ trầm tư.

"Mọi người đi trước đi, ta sẽ theo sau!"

"Minh chủ!"

"Vỹ ca!"

Người ban đầu bảo họ chạy thục mạng là Mục Vỹ, vậy mà giờ đây chính miệng hắn lại nói muốn quay lại.

"Mọi người đừng lo gì cả. Doãn Nhi, muội dẫn họ đến chỗ đó chờ ta, ta vẫn còn việc trong hang rồng!"

Vẫn còn việc?

Lời nói đầy khó hiểu của Mục Vỹ làm mọi người ngạc nhiên.

Đây là lần đầu vào hang rồng đối với tất cả những người ở đây, nhưng nghe cách nói chuyện của Mục Vỹ cứ như hắn rất quen thuộc hang rồng vậy!

Có thể Tập Lung thấy đúng là Mục Vỹ vẫn còn vương vấn hang rồng, nhưng Tiêu Doãn Nhi lại nhìn hắn với vẻ thắc mắc.

Trứng rồng đã lấy được rồi, tiên khí cũng có rồi, còn việc gì trong đó nữa?

Tiêu Doãn Nhi phát hiện mình càng lúc càng không hiểu Mục Vỹ.

Chính xác hơn, dường như từ trước đến nay chưa có lần nào cô ấy thật sự hiểu hắn.

"Hai vị tỷ tỷ, có nên để Vỹ ca đi như vậy không ạ?"

Tiêu Doãn Nhi hơi lo lắng.

"Không sao đâu!"

Ngoài dự đoán, câu trả lời của Tần Mộng Dao rất thẳng thừng.

"Có lẽ huynh ấy có kế hoạch của mình, sớm muộn gì chúng ta cũng biết thôi!"

Trước giờ cô luôn nghĩ mình là người hiểu Mục Vỹ nhất.

Nhưng qua một thời gian, bản thân cô cũng nhận ra đôi lúc Mục Vỹ thật xa lạ.

Ít nhất Tần Mộng Dao không biết con người thật của hắn ra sao!

Hắn có thể trở nên mặt dày đến tận cùng như một tên biến thái khi ở trên giường.

Cũng có thể hi sinh tất cả, thậm chí là mạng sống của mình vì thân nhân và người mình yêu.

Nhưng Mục Vỹ cũng tham sống sợ chết, vừa thấy xương rồng đã chạy trốn ngay tắp lự, không quay đầu lấy một lần.

Và hắn sẵn sàng vì huynh đệ của mình mà công khai tuyên chiến núi Huyền Không - một trong những thế lực hùng mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên.

Sự mâu thuẫn nhiều mặt này khiến cho Mục Vỹ biến thành một người rất bí ẩn.

Có điều Tần Mộng Dao cảm giác nét bí ẩn ở hắn làm cô càng yêu nam nhân này sâu đậm hơn.

"Con yêu, phụ thân con là một người tài ba đó!"

Tần Mộng Dao tự nhủ.
Chương 1055: Chạy ngược lên đỉnh núi

"Mọi người mau chóng rút lui. Doãn Nhi, muội dẫn đường nhé, tuyệt đối không được để các thế lực lớn khác phát hiện tung tích chúng ta!"

"Vâng!"

Tần Mộng Dao nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức ra lệnh.

Đội ngũ mấy chục người tiếp tục chạy như điên xuống dưới.

Cùng lúc đó, nhiều tảng đá rơi xuống từ ngọn núi cao vạn trượng, đỉnh núi trở nên thấp hơn qua từng phút từng giây.

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng mắng chửi ngập tràn giữa đống đất cát lộn xộn.

Giờ phút này, núi vẫn cứ sụp, từng bóng người liều mạng chạy xuống núi.

Tốc độ mấy tảng đá khổng lồ lăn xuống sau lưng bọn họ càng lúc càng nhanh.

Điều khiến mọi người bàng hoàng hơn cả là những tảng đá lớn dính đầy bột trắng rất khó phá vỡ.

Bình thường việc này dễ như trở bàn tay với họ, chỉ cần đấm một phát thôi là có thể đập vỡ một ngọn núi nhỏ rồi, thế mà giờ đây họ lại phá không nổi một tảng đá chỉ năm mét vuông.

Người nào người nấy chạy bạt mạng như không có ngày mai.

Nhưng giữa lúc đó, một bóng dáng chạy ngược lên đỉnh núi.

Bóng người ấy thoắt ẩn thoắt hiện giữa đống hỗn thạch. Đáng ngạc nhiên là khi người đó va trúng các tảng đá, chúng lập tức vỡ tứ tung hệt một miếng đậu hũ mềm oặt.

Mưa đá khiến bọn họ kinh hồn táng đảm lại yếu ớt với người kia như thế.

"Mục Vỹ!"

Huyền Ngọc Đức hoảng hốt thét lớn, ông ta ngạc nhiên quá đỗi khi thấy Mục Vỹ.

Dù thế nào Huyền Ngọc Đức cũng không lường được chuyện hắn sẽ xuất hiện tại đây.

"Ông không nhìn nhầm đâu!"

Bạch Tình Thiên cũng sửng sốt, nói với vẻ khó tin.

Sao Mục Vỹ dám chạy lên trên?

Và vì sao hắn có thể chống lại những tảng đá to tướng đó?

Ngay cả ông ta và Huyền Ngọc Đức mà còn không dám đối đầu trực diện với chúng nữa là. Hai người chỉ toàn cố gắng né tránh mà thôi.

Nếu không thể tránh được thì chỉ còn cách cầm cự bằng khả năng phòng ngự của bản thân.

"Tên đó định làm gì thế?"

Sắc mặt Huyền Ngọc Đức lạnh như tiền. Việc đã đến nước này, Mục Vỹ chỉ có một mình, đây chính là thời cơ tốt nhất để lấy mạng hắn.

Nhưng mấy tảng đá giáng xuống quá nhanh khiến họ hoàn toàn không thể theo đuôi Mục Vỹ.

Người này bất chấp mọi thứ, hễ thấy đá là đập thẳng vào luôn.

Nhưng họ thì không được như thế.

Hai người còn phải né qua né lại nên có muốn đuổi theo cũng lực bất tòng tâm.

"Khỉ thật!"

Huyền Ngọc Đức thầm chửi thề: "Chắc chắn tên đó biết bí mật gì đó ở đây, không thì lúc nãy đã không rút lui kịp thời như thế rồi”.

“Thảo nào xương rồng rành rành trước mắt mà hắn chịu bỏ qua, ta còn tưởng hắn sợ bọn Ma tộc nữa chứ. Tiểu tử này quá âm hiểm!”

Bạch Tình Thiên tức sôi máu.

Nghe thấy lời mắng nhiếc của ông ta, trong lòng Huyền Ngọc Đức thầm cười trên sự đau khổ của người khác.

Lúc Huyền Vô Tâm bị Mục Vỹ giết, núi Huyền Không đã chuẩn bị kế hoạch ồ ạt tấn công Huyết Minh hòng nhổ cỏ tận gốc.

Nhưng nhà họ Bạch và ba gia tộc lớn còn lại e ngại lực lượng của điện Khổ Thiên và Vạn Trận Tông nên không đồng ý.

Lần này, Bạch Tuyệt bị giết, đệ nhất thiên tài của nhà họ Bạch cũng bỏ mình, ông ta chống mắt lên xem nhà họ Bạch sẽ làm gì sau khi trở lại núi Huyền Không!

Còn có nhà họ Cực và nhà họ Cổ nữa. Mục Vỹ đã có thể luyện chế Hư Tiên Khí, nếu cứ để mặc Huyết Minh phát triển thì thế lực đứng đầu tiểu thế giới Tam Thiên sẽ là Huyết Minh chứ không còn là núi Huyền Không nữa!

Lúc đó sẽ không còn chỉ mình nhà họ Huyền ông ta ôm hận rồi.

Tuy nhiên, Huyết Minh ngày nay cũng không phải là Huyết Minh nhiều năm về trước nữa.

Mục Vỹ càng thay đổi nhiều hơn, không còn là kẻ chỉ biết oằn mình bị bọn họ giẫm đạp.

Người này cảnh giới không cao nhưng lắm mưu nhiều kế.

Nếu là người bình thường thì có thể làm gì trong năm năm tại tiểu thế giới Tam Thiên?

Còn hắn thì chiêu mộ nhân tài, biết luyện đan, luyện khí và cả trận đạo. Năm năm qua, nếu như Huyết Minh không có Mục Vỹ thì đã không thể lớn mạnh nhanh như thế.

Đã vậy còn liên kết với các lực lượng hùng mạnh, tạo lập mối quan hệ khăng khít gắn bó.

Thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt trở thành thê tử hắn, thiên chi kiêu nữ của Vạn Trận Tông cũng trao thân cho hắn.

Lại thêm Tần Mộng Dao đã thức tỉnh thần phách đó.

Sau này dù Mục Vỹ thâu tóm thánh địa Huyền Nguyệt thì Huyền Ngọc Đức cũng không bất ngờ.

“Xuống dưới đã. Tiểu tử này lên núi chắc chắn là để tìm bảo bối gì đó rồi. Bây giờ xương rồng sụp đổ, ngọn núi này cũng sạt lở, làm gì có trứng rồng. Trứng rồng không có ở đây đâu!”, Bạch Tình Thiên nghiêm túc nói.

“Biết rồi!”

Quả thật lúc này không còn giải pháp nào tốt hơn nữa.

Đành ôm cây đợi thỏ thôi, chờ Mục Vỹ xuống núi rồi tính tiếp.

Chẳng qua Mục Vỹ hoàn toàn không quan tâm đến suy đoán của Huyền Ngọc Đức và Bạch Tình Thiên.

Hắn vốn không biết trước chuyện sạt lở núi.

Chẳng qua là do phút cuối sức mạnh của hồn rồng trong mắt rồng ở bụng đột nhiên trỗi dậy nên hắn cảm nhận được có hồn rồng xuất hiện trong núi Long Cốt thôi.

Điều này chứng minh linh hồn rồng Mục Vỹ gặp được trong cung điện không hoàn chỉnh.

Trong núi Long Cốt này còn bảo tồn một luồng linh hồn của rồng, quả là ngoài ý muốn.

Hắn cảm thấy rất vui mừng.

Trong bộ tộc Thần Long, rất nhiều Thần Long sẽ giữ bộ xương của mình trọn vẹn, trừ khi chết ở trong mộ phần.

Nhưng việc giữ bộ xương hoàn chỉnh nào có dễ dàng?

Một khi bị người khác nhắm tới, không còn được Long tộc bảo vệ, khung xương nhất định sẽ bị lợi dụng.

Thế nên mỗi một con Thần Long bỏ mạng ở bên ngoài đều đã chuẩn bị tinh thần tự phát nổ trước khi chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK