Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1076: Nguy cơ ập xuống

“Chưởng môn!”

“Phụ thân!”

Các trưởng lão và đệ tử hạt nhân của Thiên Kiếm Sơn đều tỏ vẻ lo lắng.

Thiên Ngọc Tử là chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn, đồng thời đã lĩnh ngộ kiếm tâm Khô Diệt nên có thực lực mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ, ông ta đang phải bảo vệ đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong, còn đại trận hộ sơn thì đã bị phá vỡ rồi.

Mà hiện giờ, quân địch đã vây kín xung quanh Thiên Kiếm Phong, nhìn trận doanh từ các phía thì có thể thấy là võ giả của nhà họ Kim, Lâm, Thạch và Chu.

Phía trước đội quân ở khắp các phía là những bóng người đi đi lại lại vội vã.

“Ngũ trưởng lão!”

Trưởng tộc Kim Ân của nhà họ Kim nói: “Ta thấy đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta bắt đầu được chưa?”

“Trưởng tộc Kim vội vã thế mà làm gì! Ta thấy Thiên Ngọc Tử vẫn có thể trụ được thêm một lúc nữa, cứ để ông ta cầm cự tiếp đi”.

Người lên tiếng là trưởng tộc Lâm Động Thiên của nhà họ Lâm.

“Đúng vậy!” trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch cũng nói: “Thiên Ngọc Tử là một người rất bản lĩnh, ông ta đã thu nhận Mục Vỹ vào Thiên Kiếm Sơn, giờ ông ta gặp nạn, sao Mục Vỹ không tới giúp cho được?”

Thạch Phá Thương nhìn lên phía trước rồi hét to: “Thiên Ngọc Tử, suốt một đời vang danh, có khi nào ông từng nghĩ sẽ có ngày thất bại như hôm nay không? Ông có nghĩ mình sẽ thất thế như này vì tên Mục Vỹ đó không?”

“Thạch Phá Thương, lão già khốn kiếp nhà ông cũng chỉ dám khua môi múa mép ở đây thôi!”

Thiên Ngọc Tử đứng bật dậy rồi gào lên từ một khoảng cách xa: “Hôm nay, dù Thiên Ngọc Tử ta có chết thì Thạch Phá Thương ông cũng đừng mơ sống sót được!”

“Lấy trứng trọi đá, không biết tự lượng sức mình!”

Thạch Phá Thương hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Ba vị trưởng lão bớt giận!”

Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn mặc áo bào đen đã bước tới rồi ngẩng đầu nhìn lên phía trước.

“Chuyện chưa đến hồi kết, đương nhiên Thiên Ngọc Tử sẽ không chịu nhận thua!”, ông lão mặc áo bào đen đó cười nham hiểm nói: “Lần này, Thiên Kiếm Sơn bị tiêu diệt, nhà họ Chu ta chỉ hỗ trợ thôi, chủ yếu vẫn là ý chí của ba gia tộc lớn các vị, ta mong ba vị hiểu được điều này”.

“Đương nhiên sau khi kết thúc mọi việc, nhà họ Chu ta sẽ không tranh giành một chiến lợi phẩm nào!”

“Chẳng thế còn gì!”

Trưởng tộc của ba gia tộc lớn nhìn ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn của nhà họ Chu rồi cười lạnh.

Lần này đúng là ba gia tộc lớn bọn họ là chủ lực, nhưng nhà họ Chu đã tham gia cùng rồi thì sau này muốn chối cũng không được.

Đương nhiên họ biết nhà họ Chu thoái thác trách nhiệm như vậy là vì sợ Mục Vỹ lên cơn điên tới trả thù.

Nhưng chỉ là một Huyết Minh thôi mà, họ không sợ.

“Thiên Ngọc Tử, dù ông muốn chết, nhưng hãy hỏi những người ở bên cạnh mình xem họ có muốn như vậy hay không!”, Kim Ân lại nói: “Lẽ nào ông muốn họ chết cùng ông sao?”

“Lão già chết tiệt Kim Ân này!”

Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, người lên tiếng chính là Chu Tử Kiện!

“Hầu hết người của Thiên Kiếm Sơn đều tu luyện kiếm pháp, chúng ta đều mang ý chí của một cường giả nên chẳng hề sợ chết đâu. Lão già thối tha kia, hôm nay nhà họ Kim ông phải trả món nợ máu này!”

“Trả?”

Kim Ân cười lạnh nói: “Ai tới giúp các ngươi đây? Mục Vỹ ư? Huyết Minh của hắn đã đắc tội với núi Huyền Không, thân mình còn chưa lo được, hắn không rảnh quan tâm chuyện của Thiên Kiếm Sơn các người đâu. Lần này, ba gia tộc lớn chúng ta sẽ dồn hết sức lực để tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn, hai cha con các người chờ chết đi!”

Dưới núi vang lên tiếng cười lớn.

Bốn gia tộc lớn hợp sức nên số lượng võ giả lên tới cả mấy chục nghìn người, Thiên Kiếm Sơn đã bị vây không một kẽ hở.

“Haizzz…”

Thiên Ngọc Tử nhìn đoàn quân phía dưới, lại ngước lên nhìn ánh lửa quanh núi rồi thở dài thườn thượt.

“Cha!”

“Tử Kiện, ta bảo con đi, sao con còn ở lại làm gì!”

“Con không đi đâu hết!”

Chu Tử Kiện kiêu ngạo nói: “Nếu đến cha mà con còn bỏ ở lại thì còn là kiếm khách gì nữa. Năm năm qua, con cố gắng nỗ lực trở thành đệ nhất Song Thủ Kiếm ở tiểu thế giới Tam Thiên, chẳng lẽ đó chỉ là hư danh thôi sao?”

“Nói hay lắm!”

Thiên Ngọc Tử vỗ vai Chu Tử Kiện, sau đó vừa định nói gì đo thì chợt có một tiếng động vang lên.

“Mục Vỹ!”

“Vỹ huynh!”

Trông thấy bóng người bất ngờ xuất hiện ở đại điện, mọi người đều sững sờ.

Bên dưới núi đã bị vây kín, đến một con ruồi cũng không bay lọt, vậy Mục Vỹ vào bằng cách nào?

Hơn nữa, trên Thiên Kiếm Phong còn có đại trận hộ phong, đến người của bốn gia tộc lớn tạm thời còn chưa phá được, mà Mục Vỹ lại im hơi lặng tiếng vào đây rồi.

“Chưởng môn! Tử Kiện!”

Mục Vỹ nhìn hai người họ rồi chắp tay.

Năm năm qua, Chu Tử Kiện thường xuyên qua lại giữa Thiên Kiếm Sơn và đảo Lạc Hồn, hai nơi này có quan hệ rất mật thiết với nhau.

Thậm chí có thể nói Thiên Ngọc Tử đã cho Mục Vỹ rất nhiều đề xuất trong việc quản lý và phát triển của Huyết Minh.

Kiếp trước, dù Mục Vỹ từng nắm trong tay một Vỹ Minh vang danh thiên hạ, nhưng hắn phải thừa nhận một điều rằng nếu không nhờ có bốn đại hộ pháp và sư phụ mỹ nữ thì chắc Vỹ Minh đã bị hắn cho xong đời từ lâu rồi.

Bởi hắn thật sự không rành phương diện quản lý.
Chương 1077: Cậu nắm chắc phần thắng không?

“Đến đúng lúc lắm!”

Thiên Ngọc Tử nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.

Lúc này, ông ta nên nói gì? Sao ngươi đến đây? Ngươi đến tự sát à? Rõ ràng đây là mấy câu rất giả tạo.

“Đúng chỗ nào?”

Mục Vỹ mỉm cười với vẻ đùa giỡn.

“Tiểu tử, giờ ta dẫn cậu đến chỗ mắt trận nhé! Một thầy trận pháp có thể tạo ra Huyền Minh Tru Tiên Trận thì chắc đại trận hộ phong quá đơn giản với ngươi rồi!”

“Bây giờ mà chưởng môn vẫn bông đùa được à?”

Mục Vỹ cười lớn nói.

“Tiểu tử, cậu thấy ta giống đang đùa lắm à? Cái thằng này!”

Thiên Ngọc Tử vỗ vai Mục Vỹ rồi dẫn hắn ra sau đại điện.

Không biết tại sao, từ khi thấy Mục Vỹ đến, Thiên Ngọc Tử và thậm chí cả mấy trăm người ở trên Thiên Kiếm Phong đều vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tử Kiện mỉm cười bất đắc dĩ rồi đi theo.

Dưới sự chỉ dẫn của Mục Vỹ, y đã phát huy tối đa năng lực Song Thủ Kiếm. Năm năm qua, khi ngấm ngầm tranh đấu với nhà họ Thạch, Kim và Lâm, không biết y đã giết bao nhiêu người của ba gia tộc lớn này.

Y đã thăng cấp từng bước từ Thiên Kiếm Tử lên trưởng lão và tới phó môn chủ bằng thực lực của mình, thứ luôn bầu bạn với y chính là hai thanh kiếm, còn có Đoàn Cốt Quyết mà Mục Vỹ truyền cho.

Sau khi lĩnh ngộ, Song Thủ Kiếm đã giúp y đi trên con đường võ tu, môn võ kỹ này khiến cơ thể y trở nên đặc biệt và khai phá sức mạnh tới mức tối đa.

Song đến bây giờ, Chu Tử Kiện cũng không biết tại sao Mục Vỹ lại phát hiện ra điểm đặc biệt của mình.

Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, thứ y cần là tiếp tục phát triển nhờ vào đường lối của mình.

Sau khi ba bọn họ rời đi, những người khác ở đại điện bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Sự xuất hiện của Mục Vỹ khiến sự căng thẳng tột độ của họ giảm bớt dần.

Cừu Xích Viêm mặc trường sam màu đen, buộc tóc cao, chắp tay sau lưng đứng trong đám võ giả, trong mắt y có vẻ yên tâm.

“Đến đúng lúc thật!”

Thấy ba người đó rời đi, y lẩm bẩm rồi mỉm cười như có như không.

Bây giờ, Cừu Xích Viêm cũng đã trở thành một trong các trưởng lão quyền cao chức trọng của Thiên Kiếm Sơn rồi.

Y và Chu Tử Kiện có thể coi là song long của môn phái.

Cũng chính vì vậy, nên ba gia tộc lớn càng lo lắng bất an hơn.

Mấy năm qua, các cao thủ thế hệ trẻ của gia tộc bọn họ, người thì chết, người thì tàn phế, kẻ thì bị Mục Vỹ hãm hại.

Bọn họ đang thụt lùi, còn Thiên Kiếm Sơn thì phát triển từng ngày.

Sự cách biệt này sẽ càng rõ ràng hơn sau khoảng một trăm năm nữa.

Vì thế bây giờ, họ phải bắt đầu tính kế với Thiên Kiếm Sơn.

Lý do bảy thế lực lớn có thể phát triển bền vững ở Tây Vực là vì kết thành liên minh với nhau, điểm mấu chốt quyết định cho liên minh này là sự bình đẳng. Nhưng sự trỗi dậy của Thiên Kiếm Sơn và sư tụt hậu của ba gia tộc lớn vô tình đã phá vỡ sự cân bằng này.

Chính vì thế nên ba gia tộc lớn mới buộc phải bắt tay với nhau.

Mặt khác, Thiên Ngọc Tử và Mục Vỹ đã đi ra phía sau đại điện.

Cánh cửa của một căn mật thất được mở ra, Thiên Ngọc Tử, Mục Vỹ và Chu Tử Kiện cùng đi vào trong.

Cánh cửa dần khép lại, ba người họ vừa bước vào trong thì đã có hàng loạt âm thanh vang lên.

Mục Vỹ ngây ra khi trông thấy cảnh tượng phía trước.

Căn mật thất này không lớn, chỉ khoảng một trăm mét vuông, nhưng bên trong lại như có cả một đỉnh núi.

Trên bức tường như đỉnh núi này có các thanh trường kiếm đang múa lượn.

Kiếm to, kiếm bé với đủ các hình dáng kỳ lạ, nhìn kỹ phải có đến mấy trăm thanh.

Nhưng gần một phần mười trong số các thanh trường kiếm này đều bị hỏng hóc, sứt mẻ.

Đếm kỹ lại thì chỉ có chín mươi chín thanh còn nguyên vẹn.

“Mục Vỹ, chín trăm chín mươi chín thanh kiếm mà cậu đang thấy đây chính là mắt trận của đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn. Nhưng sau nhiều lần đỉnh núi bị hư hại, thì chỉ còn lại chín mươi chín thanh nguyên vẹn, đây chính là điểm chống đỡ cho đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Sơn!”

“Nếu chín mươi chín thanh kiếm này bị tiêu diệt nốt thì đại trận sẽ tan ngay, Thiên Kiếm Sơn ta cũng sẽ tiêu đời!”

Thiên Ngọc Tử thở dài một hơi.

“Lần này, ba gia tộc lớn đã chuẩn bị kỹ trước khi tấn công, họ công phá bất ngờ, hơn nữa còn liên thủ với nhà họ Chu trực tiếp phá vỡ trận pháp chủ đạo của Thiên Kiếm Sơn ta, khiến ta trở tay không kịp, vì thế mới có mười ngày mà nơi đây đã loạn cào cào hết cả lên rồi”.

“Cha…”

Thấy dáng vẻ tự trách của Thiên Ngọc Tử, Mục Vỹ cười nói: “Chuyện này không trách ông được, dẫu sao tiểu thế giới Tam Thiên cũng hoà bình lâu lắm rồi, chắc các thế lực lớn cũng chán lắm!”

Nghe vậy, mắt Thiên Ngọc Tử loé lên tia sáng.

Đúng vậy, gần một nghìn năm qua, các thế lực lớn đã qua an nhàn rồi.

Nhưng nhỡ Ma tộc khơi dậy dã tâm từ lâu trong giai đoạn này thì họ biết phải làm sao?

Mình núi Huyền Không có chống đỡ nổi không?

Song, Thiên Ngọc Tử không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, trước mắt ông ta phải nghĩ cách bảo vệ Thiên Kiếm Phong đã!

Mục Vỹ từng sống ở Thiên Kiếm Sơn nên đã biết nơi này có một nghìn ngọn núi thật, Thiên Kiếm Tử, đệ tử hạt nhân, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn thì nhiều vô kể.

Bây giờ xem ra, chín trăm chín mươi chín đại trận khác đã bị phá huỷ rồi, chỉ còn mỗi Thiên Kiếm Phong thôi.

“Mục Vỹ, cậu nắm chắc phần thắng không?”

Thấy Mục Vỹ đứng trước chín mươi chín thanh kiếm, Thiên Ngọc Tử hỏi.

Nhưng khi thấy Mục Vỹ khẽ lắc đầu thì lòng ông ta dậy sóng.
Chương 1078: Trận pháp hộ phong

Tiêu rồi!

Bọn họ tiêu đời rồi!

Chẳng còn ai cứu được họ nữa!

Thiên Ngọc Tử biết chuyện Mục Vỹ chế tạo được cả một trận pháp vĩ đại như Huyền Minh Tru Tiên Trận. Thành tựu trận đạo của hắn nói cao hơn ba tông lão của Vạn Trận Tông cũng không ngoa.

Thế mà giờ đây ngay cả Mục Vỹ cũng bó tay, xem ra không bảo vệ được Thiên Kiếm Phong rồi!

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn làm Thiên Ngọc Tử sửng sốt.

"Chín trăm chín mươi chín trận pháp khác trên ngọn núi đều đã bị hư hại, không sửa chữa được, dù có tài giỏi đến mấy thì cũng không sửa nổi đâu, phải dựng lại thôi. Cơ mà ta có cách phục hồi, thậm chí là tăng cường sức mạnh cho trận pháp hộ phong trên Thiên Kiếm Phong đấy!"

Vừa nghe thấy lời này, Thiên Ngọc Tử trừng mắt nhìn Mục Vỹ một cách bực bội.

"Thằng quỷ, ta bảo cậu sửa chữa trận pháp hộ phong này thôi chứ ai bảo sửa toàn bộ trận pháp hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn đâu!"

Thiên Ngọc Tử dở khóc dở cười, mắng Mục Vỹ.

"À, thế thì dễ rồi!"

Mục Vỹ gật đầu, lại gần chín mươi chín thanh kiếm.

Giờ phút này có mười mấy thanh trong số chín mươi chín thanh kiếm đã bị nứt nẻ, dễ thấy chúng từng bị tấn công dữ dội. Trận pháp này bắt đầu lung lay rồi.

Mục Vỹ đi vào khu vực cắm chín mươi chín thanh kiếm rồi lật tay. Hàng loạt trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Toàn bộ những thanh kiếm có hình dáng khác nhau này đều là thánh khí tuyệt phẩm do Mục Vỹ luyện chế.

Hiển nhiên lúc này hắn định thay thế chỗ kiếm bị phá hỏng bằng thánh khí tuyệt phẩm trong tay để chống đỡ cho trận pháp tiếp tục vận chuyển.

Thiên Ngọc Tử cũng biết đến phương pháp này chứ.

Nhưng ông ta không thể làm vậy được.

Vì người của bốn gia tộc lớn cứ công kích ở bên ngoài, ông ta hoàn toàn không có thời gian để đổi kiếm.

Nếu như Mục Vỹ thay kiếm ngay lúc này thì trận pháp hộ phong sẽ bị phá vỡ mất!

"Vỹ huynh, người của bốn gia tộc lớn tấn công liên miên đấy!"

"Ta biết!"

Mục Vỹ nghe thấy lời nhắc nhở của Chu Tử Kiện nhưng vẫn không dừng lại. Hai tay hắn tung chưởng làm tiếng leng keng leng keng cất lên, hơn mười thanh kiếm nát bươm chấn động, bị đẩy ra khỏi vị trí trong chớp mắt.

Ngay sau đó, Mục Vỹ lại hạ tay xuống, mười mấy thanh trường kiếm quanh người hắn nhanh chóng cắm vào mấy chỗ còn trống!

Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong chốc lát, hoàn toàn không ngắc ngứ chút nào.

Trên Thiên Kiếm Phong chỉ xảy ra một tiếng nổ ầm vang rồi trở về với bầu không khí tĩnh lặng như cũ.

Xong rồi?

Thành công rồi à?

Khung cảnh này làm hai cha con trợn mắt há hốc mồm.

Có vậy thôi ư?

Lúc nãy Mục Vỹ làm thế nào?

Lòng Thiên Ngọc Tử cực kỳ rúng động, ông ta biết đám người thuộc bốn gia tộc ngoài kia vẫn chưa dừng tay, giây phút thoáng qua này đủ để bọn chúng phá hủy đại trận ngay lập tức.

Mục Vỹ đã dùng cách gì?

"Xong!"

Mục Vỹ xoay người nhìn hai cha con, lên tiếng: "Trận pháp sửa xong rồi đấy, nhưng chỉ dùng mỗi trận pháp này để chống lại sự công kích của bốn gia tộc lớn thì không thực tế lắm đâu!"

"Ý cậu là..."

"Đương nhiên là củng cố lại trận pháp rồi!"

Mục Vỹ cười nói: "Nhưng ta mong rằng môn chủ và phó môn chủ sẽ giữ bí mật giúp ta!"

Câu vừa dứt, trên mặt Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện đều lộ vẻ nghiêm túc.

"Vỹ huynh, nếu huynh đã nói thế thì ta nên tặng lại lễ vật để đền ơn đáp nghĩa huynh rồi!", Chu Tử Kiện nói với giọng trịnh trọng.

"Thế thì nặng lễ tiết quá!"

"Chứ bộ tiểu tử thối nhà cậu nói vậy không thấy nặng nề hả?", Thiên Ngọc Tử mắng mỏ Mục Vỹ: "Cậu đã mạo hiểm tới đây rồi, ta với Tử Kiện cũng có phải loại người xấu xa như thế đâu. Nói vậy không lẽ mối quan hệ giữa Thiên Kiếm Sơn và Huyết Minh trong năm năm qua chỉ là nói chơi thôi sao!"

"Ta đã nghĩ nhiều rồi!"

Mục Vỹ nở nụ cười gượng gạo: "Do ta sợ hai người chịu không nổi thôi!"

"Tên nhãi này, dù gì ta cũng là chưởng môn và môn chủ của Thiên Kiếm Sơn, từng kinh qua không ít sóng to gió lớn, còn chuyện gì... Khụ khụ..."

Nhưng Thiên Ngọc Tử chưa kịp nói xong thì Mục Vỹ đã lấy một quả trứng rồng bảy màu ra.

Thiên Ngọc Tử ho sặc sụa, nghẹn họng không nói nên lời.

"Trứng rồng!"

Thấy cảnh này, cả hai người Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện đều ngây ra như phỗng.

"Đúng vậy, trứng của Thất Thải Thiên Long!"

Mục Vỹ gật đầu giải thích: "Ta lấy được quả trứng này trong hang rồng, tạm thời chưa ai biết chuyện này nên ta sợ hai vị sẽ..."

"Vỹ huynh, huynh đúng là thích làm người khác trở tay không kịp!", Chu Tử Kiện cạn lời: "Ta cứ tưởng huynh sẽ lấy Hư Tiên Khí gì ra chứ, không ngờ là trứng rồng!"

"Biết ngay mà, ta biết ngay tiền đồ của cậu rộng lớn lắm mà!", sau khi lấy lại bình tĩnh, Thiên Ngọc Tử vuốt ve trứng rồng với vẻ kinh ngạc.

"Ta sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn chưa biết mặt mũi trứng rồng ra sao!"

Nghe hai người nói vậy, Mục Vỹ chỉ khẽ mỉm cười.

Trong lòng hắn cực kỳ tin tưởng Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện.
Chương 1079: Tuyệt chiêu

"Mặc dù trận pháp hộ phong đã được sửa chữa nhưng vẫn còn hơi yếu một chút, bốn gia tộc lớn chắc chắn vẫn chưa tung hết hỏa lực, chúng ta không thể không đề phòng. Thế nên ta muốn dùng trứng rồng này làm điểm chịu lực mấu chốt, tin rằng sẽ có hiệu quả đáng kể!"

"Tốt, làm tốt lắm!"

Thiên Ngọc Tử gật đầu, hỏi: "Cơ mà liệu có khi nào trứng rồng sẽ bị hỏng không?"

"Chắc chắn là không rồi!"

Mục Vỹ trả lời một cách tự tin: "Trứng rồng là hậu duệ của Thần Long. Bộ tộc Thần Long trước giờ nổi tiếng là khả năng phòng ngự vượt trội, lúc bảo vệ hậu duệ của mình cũng như thế. Khả năng phòng ngự của trứng rồng mạnh đến mức ngoại lực tác động ít nhất phải do tiên nhân phát ra mới có thể phá vỡ được nó, trừ khi là trứng do ấu long ấp ra!"

"Vậy thì còn gì bằng!"

Thiên Ngọc Tử hân hoan: "Cậu làm ta ngạc nhiên lắm đấy Mục Vỹ, lợi hại thật!"

Mục Vỹ vừa mỉm cười vừa nâng trứng rồng lên và đặt nó vào chính giữa chín mươi chín thanh kiếm.

Sau đó hắn lật tay, từng đạo trận văn được ngưng tụ từ chân nguyên bao phủ lên trứng rồng.

Không lâu sau, Mục Vỹ hạ tay xuống.

Giờ phút này, bảy đạo thải văn thình lình hiện ra xung quanh trứng rồng.

Bảy đạo thải văn ấy tiếp nối với chín mươi chín thanh kiếm, toàn thể trông cực kỳ oai phong.

"Giờ thì những kẻ không biết xấu hổ kia có tấn công cũng không sợ!", Chu Tử Kiện oán hận.

"Sai rồi!"

Mục Vỹ cười nhẹ, nói với hai người: "Điều chúng ta phải làm là tiên phát chế nhân, bắt bọn chúng tấn công bằng toàn lực chứ không phải chờ đợi!"

Sau khi hắn biến trứng rồng thành điểm mấu chốt chịu lực trong trận pháp, chín mươi chín thanh kiếm sẽ trở thành con đường truyền dẫn sức mạnh từ các đòn tấn công.

Bằng cách đó, trứng rồng sẽ chịu tải phần lớn sức mạnh, còn chín mươi chín thanh thánh kiếm sẽ bớt đi một phần gánh nặng vì chỉ làm đường dẫn.

Tiếp theo, để hắn xem thế lực của bốn gia tộc lớn sẽ công kích Thiên Kiếm Sơn bằng chiêu trò gì.

"Đi thôi!"

"Không cần trông chừng trận pháp hả?"

"Yên tâm, không ai có thể phá vỡ mối liên kết giữa trứng rồng và chín mươi chín trường kiếm, trừ khi giết được ta!"

Mục Vỹ nhếch môi cười rồi rời đi với phong thái tự tin.

Việc kế tiếp sẽ là đảo ngược tình thế, khiêu khích trở lại!

Phải cho người của bốn gia tộc lớn biết rằng họ phải trả giá đắt thế nào vì muốn nhằm vào Thiên Kiếm Sơn để đả kích Mục Vỹ hắn!

Lúc này, cuộc tấn công của võ giả thuộc bốn gia tộc lớn ở ngoài Thiên Kiếm Phong vẫn còn đang tiếp tục.

Nhưng trong lúc bọn họ công kích, một phút giây nào đó dường như đại trận trở nên lỏng lẻo, tưởng chừng sắp bị phá vỡ thì trận pháp lại trở nên mạnh hơn thấy rõ trong nháy mắt.

Sự thay đổi kì lạ ấy làm chỉ huy của quân bốn gia tộc lớn đều ngạc nhiên.

"Có chuyện gì vậy?", Kim Ân ngẩn người, hỏi: "Vừa rồi rõ ràng sắp phá hỏng được rồi, sao tự nhiên kiên cố hơn thế này!"

"Đúng đấy!", Lâm Động Thiên cũng không hiểu tại sao, tỏ ra nghi ngờ: "Lẽ nào có ai chểnh mảng?"

Thạch Phá Thương nghe vậy bỗng nhiên quát lớn: "Tất cả lên tinh thần hết cho ta! Một khi công phá Thiên Kiếm Sơn thành công, toàn bộ nữ đệ tử tù binh sẽ thuộc về các ngươi, bảo bối trong Thiên Kiếm Sơn các ngươi cũng thích gì lấy nấy. Nhưng nếu thất bại thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy!"

Câu nói này của ông ta làm đám võ giả lập tức dùng mọi thủ đoạn để tấn công trận pháp.

Cám dỗ lớn như thế, họ không cố gắng mới là lạ.

"Chiêu này tác dụng phết!", Chu Trí Viễn nở nụ cười âm hiểm: "Mặc dù cách của Thạch trưởng tộc hơi vô sỉ nhưng lại là công cụ rất tốt để đám kia dốc sức!"

"Ha ha, quá khen, quá khen!"

Thạch Phá Thương cười phá lên, ánh mắt đầy vui vẻ.

Ông ta biết xưa nay phần lớn đệ tử trong gia tộc mình đều sống trong nhung lụa, tuy cảnh giới rất cao nhưng khả năng thực chiến không mạnh. Lần này tổn thất rất nhiều đệ tử nhưng có thể xem đây như một dịp để tăng cường sức chiến đấu của gia tộc.

Thế lực sẽ diệt vong tiếp theo trong tương lai sẽ là Huyết Minh!

Từng giây từng phút trôi qua, bốn cường giả bỗng phát hiện có điều gì đó không ổn!

Rõ ràng ban nãy trận pháp này như sắp sụp đổ nhưng giờ đây lại có xu hướng ngày càng củng cố hơn.

Không thể tin được trận pháp dần dần vững chắc hơn dưới sự tấn công đồng loạt của võ giả bốn gia tộc lớn, đúng là quái thai.

"Chuyện gì thế này?"

Giờ đây bốn người không giữ bình tĩnh nổi nữa.

"Thiên Ngọc Tử, ông đừng cố vớt vát nữa!", Kim Ân gầm lên: "Ép bọn ta dùng tuyệt chiêu ông mới chịu nhận thua à?"

"Tuyệt chiêu?"

Một giọng nói bán tín bán nghi bất ngờ cất lên: "Kim Ân lão cẩu, ông có tuyệt chiêu luôn à? Ta nói chứ sao tấn công lại yếu thế này!"

"Mục Vỹ!"

Giọng nói vừa vang lên làm Kim Ân sững sờ.

"Sao ngươi lại ở đây!"

Ông ta há hốc mồm nhìn bóng dáng đứng giữa không trung.

Toàn bộ nơi này đã bị họ bao vây cả rồi, Mục Vỹ vào đây bằng cách nào?

"Không thể nào!"

Vẻ mặt Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương cũng đầy khó tin.

"Đoán thử xem ta vào đây bằng cách nào!", Mục Vỹ trêu đùa: "Ta mới nói rồi đấy, bốn gia tộc lớn liên kết với nhau mà khả năng tấn công lại bé tí thế này, đúng quá yếu như sên. Huyết Minh của ta chọn đại một người ra thôi cũng mạnh hơn các ông!"

"Ngươi..."

Lời nói của Mục Vỹ quá xúc phạm bọn họ.

Bị hắn sỉ nhục như thế, bốn cao thủ của bốn gia tộc lớn đều tức giận vô cùng.

"Thẹn quá hóa giận à!"

Mục Vỹ phá lên cười sằng sặc, mỉa mai bốn người kia: "Đừng giận đừng giận, giận quá không tốt đâu. Các ông hoàn toàn có thể dùng tuyệt chiêu mà các ông vừa nói để oanh tạc trận pháp này, sau đó giết ta mà!"

Trong lúc nói chuyện, Mục Vỹ tiến lên một bước. Khoảng cách giữa hắn và bốn người kia chỉ có vài ba mét.

Nhưng bỗng nhiên, một vòng sáng rực rỡ, trong suốt xuất hiện ngay giữa khoảng cách ấy và ngăn cách đám người kia với hắn.
Chương 1080: Tịch Diệt Chiến Lôi

"Ngươi tự tìm cái chết!"

"Chứ sao!"

Mục Vỹ thản nhiên nói: "Ta tự tìm chết đấy, chỉ tiếc là ông không giết được ta!"

Ánh mắt khiêu khích của hắn như muốn nói với bốn người rằng: "Ông đây thích loại người như các ông lắm, ghét cay ghét đắng ta nhưng không làm gì được ta".

"Người đâu, phá núi!"

Kim Ân hạ quyết tâm động thủ.

"Được!"

Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương đều gật đầu đồng ý.

Không thể lần lữa thêm nữa, họ phải dùng toàn bộ sức lực để công phá ngọn núi cuối cùng này sớm nhất có thể, chứ để đến khi người của Huyết Minh chạy đến thì sẽ rất phiền toái cho bọn họ.

Nhận được mệnh lệnh của ba trưởng tộc, đám đệ tử bên dưới từ từ tránh đường.

Mười mấy bóng người dần lộ diện đằng sau bọn họ.

Hơn mười người này đang đẩy một chiếc chiến xa được bao phủ bởi ánh vàng lấp lánh.

Thật ra đây không hẳn là chiến xa.

Chiếc chiến xa này dài gần một trăm mét, rộng hơn năm mươi mét và đang kéo một quả cầu đen nhánh khổng lồ.

Quả cầu có đường kính mấy chục mét, toàn thân một màu đen tuyền, thỉnh thoảng có tia điện lóe lên báo hiệu cho người nhìn biết đây là một thứ có sức công phá rất khủng khiếp.

Sau ba tiếng thùng thùng thùng, từng bóng người đi ra từ phía sau chiến xa.

"Mục Vỹ, chiêm ngưỡng Tịch Diệt Chiến Lôi cho kĩ vào, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sợ chết ra sao!”

Kim Ân hậm hực lên tiếng: "Ban đầu bọn ta không định làm các ngươi chết quá thảm đâu, do các ngươi chán sống thôi!"

"Không định làm bọn ta chết quá thảm?", Mục Vỹ cười khẩy: "Ta thấy các ông không muốn tiêu hao một khoản Linh Tinh kếch xù thì đúng hơn đấy? Nếu ta đoán không sai thì Tịch Diệt Chiến Lôi này vận hành bằng Linh Tinh đúng không?"

Sau khi nghe thấy câu nói của hắn, người Kim Ân sững sờ.

Tịch Diệt Chiến Lôi được phát minh bởi lão tổ tông nhà họ Kim ông ta. Nguyên lí của nó là dùng sức mạnh từ Linh Tinh để ngưng tụ nên quả cầu chân nguyên, từ đó bộc phát ra đòn tấn công mạnh mẽ. Tuy tính sát thương của nó không bằng đòn công kích của tiên nhân nhưng khả năng phá hoại là rất lớn.

Khuyết điểm duy nhất chính là khá cồng kềnh, không thể tấn công đối thủ một cách linh hoạt.

Nhưng dùng thứ này để phá núi, công thành thì không gì thích hợp bằng!

"Tịch Diệt Chiến Lôi!"

Lúc này Thiên Ngọc Tử và những người khác đứng sau lưng Mục Vỹ cũng vừa nghe thấy lời dọa dẫm của Kim Âm, mặt mày ai nấy tức thì trắng bệch.

Tịch Diệt Chiến Lôi có sức tấn công vô cùng đáng sợ. Thứ này là chí bảo của nhà họ Kim, bình thường đều bị họ giấu kín.

Bởi lẽ tuy uy lực của một lần nã pháo phải gọi là hủy thiên diệt địa nhưng đồng thời nó cũng hao phí một lượng Linh Tinh nhiều đến đáng sợ.

Bàn về tính chất, mười nghìn Linh Tinh thượng phẩm có lượng chân nguyên bằng một Linh Tinh cực phẩm, nhưng Tịch Diệt Chiến Lôi bắn một pháo thôi lại cần đến một triệu Linh Tinh cực phẩm!

Một triệu Linh Tinh cực phẩm, tương đương mười tỷ Linh Tinh thượng phẩm.

Giá trị của một lần nổ pháo có thể sánh bằng một món Hư Tiên Khí!

Bởi vậy mà nhà họ Kim rất ít khi sử dụng Tịch Diệt Chiến Lôi, ngay cả một gia tộc lớn như nhà họ Kim cũng khó lòng nã pháo được mấy lần với lượng hao phí lớn như thế.

Nhưng hôm nay, để có thể tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn, bọn họ đành cắn răng chấp nhận chuyện này.

"Nổ pháo à!"

Mục Vỹ gật đầu, nhếch mép: "Ý kiến hay đấy!"

"Ý kiến hay?"

Kim Ân sừng sộ quát: "Mục Vỹ, sau khi ta phá hủy trận pháp của Thiên Kiếm Phong, kẻ đầu tiên ta giết chính là ngươi!"

"Ta chờ!"

Mục Vỹ vẫn đứng tại chỗ, không lay động.

Nhưng đông đảo võ giả Thiên Kiếm Sơn sau lưng hắn thì mặt tái nhợt hẳn.

Đó là Tịch Diệt Chiến Lôi đấy!

Chỉ cần bắn một lần thôi là kể cả cường giả cảnh giới Sinh Tử huyền diệu cũng toi mạng ngay tức khắc.

Toàn bộ Thiên Kiếm Sơn chỉ còn lại một trận pháp ở Thiên Kiếm Phong, họ biết lấy gì mà chống đỡ!

"Môn chủ, bọn ta bằng lòng đánh một trận sống mái với chúng, xin môn chủ cho phép!"

"Đúng đấy môn chủ, chúng ta thà xông ra tấn công còn hơn đứng đây bị pháo nổ chết. Giết được một đã là không lỗ, giết hai tên thì lời rồi!"

"Môn chủ, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!"

Nhất thời, các võ giả của Thiên Kiếm Sơn căm phẫn lên tiếng.

Thiên Ngọc Tử nhìn Tịch Diệt Chiến Lôi rồi hướng mắt sang Mục Vỹ.

"Mục Vỹ, cậu chắc chắn chứ?"

Thấy vẻ lo âu trong mắt Thiên Ngọc Tử, Mục Vỹ gật đầu.

"Tất cả yên lặng!"

Ông ta nhìn những người đằng sau, cất giọng nói: "Mục Vỹ là minh chủ Huyết Minh, không màng nguy hiểm đến đây trợ giúp chúng ta, cậu ấy không sợ chết thì các ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ cậu ấy lấy tính mạng mình ra làm trò đùa?"

Nghe vậy, đám võ giả Thiên Kiếm Sơn đều cúi gằm mặt.

"Các vị!"

Mục Vỹ thông cảm cho nỗi lo của họ.

"Hôm nay ta tới Thiên Kiếm Sơn đương nhiên là để giúp đỡ mọi người. Dù gì Mục Vỹ ta đây cũng từng là đệ tử Thiên Kiếm Sơn, thế nên lúc này, ta đứng tại đây, đứng ở trước mặt tất cả mọi người. Nếu chết cũng là Mục Vỹ ta chết trước!"

Câu nói của hắn làm người của Thiên Kiếm Sơn tỏ ra xấu hổ.

Mục Vỹ nói rất đúng.

Việc đứng tiên phong đã chứng minh quyết tâm của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK