• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241: Ngực to não phẳng

“Không được!”

Câu thiếu niên kia vừa nói dứt câu, Tiêu Khánh Dư đã quát lên: “Không được, thầy Mục đã nói viên đan dược này để lớp ta uống chứ không được cho người khác xem”.

“Thằng đần này, nói nhẹ không nghe đúng không? Lấy ra đây mau!”

Thấy Tiêu Khánh Dư sống chết không chịu lấy viên đan dược ra, cuối cùng đám người đó không làm trò nữa mà nhào lên cướp của cậu ấy.

“Không được!”

Bịch bịch…

Mấy người đó lập tức thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Tiêu Khánh Dư, nhưng cậu ấy vẫn giữ chặt lấy viên đan dược, quyết không buông.

“Thầy Mục…”, trông thấy vậy, Cổ Vũ Phàm không nhịn được định ra tay.

“Chờ thêm chút nữa!”

Nhưng Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn Tiêu Khánh Dư. Dần dà, đôi mắt hắn phát ra tia sáng hệt như phát hiện ra một chuyện gì đáng kinh ngạc lắm.

“A…”

Đúng lúc này, dường như Tiêu Khánh Dư đã không nhịn được nữa, cậu ấy hét lớn, một cơn chấn động vô hình lan nhanh ra, vây đánh đám người kia.

“Đồ ăn hại này dám đánh trả à? Đập chết nó cho ta!”

Thoáng cái, đám người đó lại lao lên.

Nhưng lần này, Tiêu Khánh Dư không nổi đoá nữa, mà nằm xuống đất ôm đầu chịu đánh.

“Các ngươi đang làm gì thế hả?”

Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên từ một phía.

Một bóng dáng màu xanh đã áp sát đám người nhanh như điện.

Bụp bụp…

Ngay sau đó, đám học trò đánh hội đồng Tiêu Khánh Dư đều kêu gào thảm thiết, từng tên bị đánh bay, nằm sống dở chết dở dưới đất.

“Tiêu Doãn Nhi đấy! Chạy mau!”

Nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi, đám học trò đó chạy mất dạng, không dám nán lại thêm.

“Dư Nhi, đệ không sao chứ?”

Tiêu Doãn Nhi đỡ Tiêu Khánh Dư dậy, quan tâm hỏi han.

Năm chín tuổi, đệ đệ của cô ấy vẫn khoẻ mạnh bình thường. Nhưng từ đó trở đi, cậu ấy vẫn chỉ có trí thông minh như một đứa trẻ chín tuổi. Nhờ có tỷ tỷ là cô ấy nên Tiêu Khánh Dư mới được bình an học trong học viện.

Nhưng thi thoảng vẫn có những người xấu tính nghĩ cách để trêu cậu ấy.

Lần trước, có mấy học trò xúi Tiêu Khánh Dư về lấy trộm đồ nội y của Tiêu Doãn Nhi, kết quả là cả đám bị cô ấy đánh cho máu me be bét.

Thế mà bây giờ vẫn có người đám bắt nạt Tiêu Khánh Dư.

“Đệ không sao, hì hì…”, Tiêu Khánh Dư mỉm cười, lấy viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ra, nói: “Tỷ tỷ xem này, đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà thầy Mục phát cho cả lớp đệ, nó có thể giúp đệ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt”.

“Vớ vẩn, ném đi!”

Tiêu Doãn Nhi hất viên Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay Tiêu Khánh Dư đi, bực tức nói: “Thầy Mục đó của đệ trơ mắt ra nhìn đệ bị đánh mà đệ còn tin lời hắn à?”

“Tỷ tỷ, tỷ làm gì thế? Đây là đan dược thầy Mục cho đệ đấy”.

Thấy viên đan dược rơi xuống đất, Tiêu Khánh Dư luống cuống tới mức đỏ hoe mắt, vội vàng nhặt lên.

“Không phải nhặt, thầy Mục đó của đệ vốn không coi đệ ra gì đâu. Nếu không sao lại đứng một bên xem náo nhiệt?”, Tiêu Doãn Nhi tức tối nói.

“Khụ khụ…”

Tiêu Doãn Nhi rõ ràng đã nhìn thấy Mục Vỹ mà hắn vẫn còn đứng ngoài xem trò vui tiếp thì quả là ngượng ngập, vì thế hắn dứt khoát đi ra.

“Hừ, chịu thò mặt ra rồi à?”

Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vỹ, trách móc: “Cả thành Nam Vân đều biết Mục thúc thúc và cha ta đã định hôn ước cho chúng ta. Trên danh nghĩa ta đã là thê tử tương lai của ngươi, nói thế nào thì Dư Nhi cũng là thê đệ của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn nó bị người ta bắt nạt hả?”

Trơ mắt nhìn nó bị người ta bắt nạt?

Nụ cười trên mặt Mục Vỹ tắt ngúm.

“Tiêu đại tiểu thư này, cô tạm dừng đã. Ta chưa đồng ý hôn ước này, Mục Vỹ ta là người đã có thê tử rồi. Cô yên tâm, ta sẽ không đồng ý đâu”.

“Tiếp nữa, chuyện hôm nay cô cũng đã thấy đấy. Dù Tiêu Doãn Nhi cô có lợi hại đến mấy, hay là cao thủ trong long bảng của học viện Thất Hiền thì cô có thể ở cạnh đệ đệ mình suốt ngày để bảo vệ cho trò ấy không? Cô có thể ở cạnh trò ấy cả đời, để trò ấy không bị người ta bắt nạt không?”

Tiêu Doãn Nhi cười lạnh nói: “Như thế vẫn còn hơn cái loại thầy mà đứng một bên xem trò vui như ngươi”.

“Ngớ ngẩn!”

“Ngươi mắng ta?”

“Ta mắng cô đấy thì sao? Đồ ngực to não phẳng!” Mục Vỹ quát: “Cô không thấy lạ là tại sao đệ đệ mình đang bình thường tự nhiên lại chậm phát triển trí não à? Chẳng lẽ cô không phát hiện ra điểm bất thường của trò ấy sao?”

Ngực to não phẳng?

Trong đầu Tiêu Doãn Nhi chỉ có câu mắng này của Mục Vỹ, ngoài ra cô ấy không còn nghe thấy gì nữa.

“Ngươi chán sống rồi đúng không!”

Nói rồi, Tiêu Doãn Nhi tiến lên, lao về phía Mục Vỹ.

Thấy cô ấy ra tay, Cổ Vũ Phàm mới cuống cuồng lên.

Tiêu Doãn Nhi là cao thủ của long bảng!

Cao thủ của long bảng có nghĩa là gì? Đó là ít nhất cô ấy là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, hơn thế nữa còn có tài năng vượt trội, trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền có chưa đến một trăm cao thủ như vậy.

Bảng xếp hạng này có ý nghĩa gì? Đó là sự lớn mạnh, là những học trò giỏi nhất của học viện Thất Hiền, thậm chí có nhiều người còn mạnh hơn cả giáo viên.

Tiêu Doãn Nhi và thầy Mục mà đánh nhau, khả năng cao… thầy Mục không phải là đối thủ của cô ấy.

“Chậc!”

Thấy Tiêu Doãn Nhi ra tay, Mục Vỹ chép miệng, lùi lại một bước, rồi tung ngay một chưởng ra.
Chương 242: Tám mươi phần trăm

"Tránh? Ngươi tránh nổi không?"

Thấy Mục Vỹ muốn né đi, Tiêu Doãn Nhi không muốn cho hắn được toại nguyện.

Suy cho cùng cô ấy vẫn là cao thủ có tên trên long bảng, là đại diện cho thiên tài kiệt xuất nhất trong học viện Thất Hiền, trong khi Mục Vỹ chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, bắt hắn dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua bàn tay của Tiêu Doãn Nhi vừa chạm đến Mục Vỹ thì hắn nghiêng người sang bên một tấc ở một góc độ khó tin.

Khoảng cách một tấc ấy, Tiêu Doãn Nhi muốn quay mình lại nhưng sức mạnh đã cạn kiệt.

Đây lại đúng lúc là điểm chuyển đổi sức lực của cô ấy.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đến bên cạnh Tiêu Doãn Nhi rồi chỉ tay ra. "Phịch" một tiếng, cô ấy lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.

"Ngươi..."

Suýt chút nữa đã bị Mục Vỹ đánh ngã, mặt Tiêu Doãn Nhi đỏ như gấc.

Đường đường là cao thủ long bảng mà lại không thể xử gọn Mục Vỹ.

"Ngươi cái gì mà ngươi!"

Mục Vỹ cau mày quát: "Vừa rồi ta nói gì cô không nghe sao? Chẳng lẽ cô muốn đệ đệ cô như thế cả đời?"

"Thầy Mục, sao thế ạ?"

Tiêu Khánh Dư cầm Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay, ngơ ngác hỏi.

Nhìn dáng vẻ đó của đệ đệ, lòng Tiêu Doãn Nhi như tan chảy. Cô ấy nén cơn tức giận xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ nhà họ Tiêu bọn ta không nghĩ cách sao? Phụ thân ta vì chuyện của đệ đệ mà bạc đầu chỉ trong một đêm, mẹ của ta thì u uất suốt ngày. Nhà họ Tiêu là một gia tộc hùng mạnh, là một trong năm thế lực lớn vậy mà không có cách giải quyết nào hết!"

"Đó là do các cô ngốc thôi!"

Mục Vỹ nói không hề nể nang ai: "Vừa rồi ta không ra tay là vì đang quan sát đệ đệ cô, giờ đã nắm được kha khá rồi nhưng cần thử nghiệm một lần, quá trình có thể sẽ rất đau đớn nhưng ta chắc chắn tám mươi phần trăm!"

"Tám mươi phần trăm!"

Đôi mắt Tiêu Doãn Nhi sáng ngời.

Tám mươi phần trăm hy vọng.

Trước đây, nhà họ Tiêu họ đã mời không ít thầy luyện đan về, nhưng xác suất thành công nhiều nhất chỉ có hai mươi phần trăm và toàn bộ đều thất bại.

Thế mà Mục Vỹ lại nói hắn chắc chắn đến tám mươi phần trăm.

"Chuyện này ta cần thảo luận với phụ thân, thế được không?"

"Ta có bảo sẽ chữa trị cho cậu ta đâu!", Mục Vỹ xua tay rồi nói: "Ban đầu ta còn định quan sát thử xem sao cho chắc, nhưng cô lại xuất hiện!"

"Như vậy là lỗi do ta rồi".

"Chứ chẳng lẽ lỗi do ta?"

Mục Vỹ nhún vai.

Vừa rồi đúng là hắn đang quan sát Tiêu Khánh Dư, khi thấy những người kia bị cậu ấy đánh trả, hắn thấy có gì đó quen thuộc.

Cảm giác này không sai đâu!

Có lẽ Tiêu Khánh Dư không phải yếu kém mà là một thiên tài, một thiên tài không ai có thể giải thích được!

"Rốt cuộc là ngươi có cách không?"

"Đương nhiên có!"

"Vậy được, ta sẽ thông báo cho phụ thân và mẫu thân ta ngay".

Nói rồi Tiêu Doãn Nhi đi ngay lập tức, không rề rà chút nào.

"Nha đầu này..."

Mục Vỹ nhìn Tiêu Khánh Dư đang chớp đôi mắt to rồi cười ha ha, hỏi: "Dư Nhi, thầy Mục dẫn trò đến một nơi nhé?"

"Nơi nào ạ?"

"Tụ Tiên Các!"

Giữa lúc đó, Tiêu Doãn Nhi chạy xông chạy xáo đến nhà họ Tiêu, bước chân không ngừng.

Nếu như Mục Vỹ có thể chữa khỏi bệnh cho Dư Nhi thật thì cha mẹ sẽ mừng đến rơi nước mắt đây.

Cả nhà họ Tiêu đã bận lòng vì chuyện của đệ đệ quá nhiều, cha mẹ cũng thế. Một số người trong gia tộc đã bắt đầu không chịu ngồi yên, vậy nên phụ thân mới kết thông gia với nhà họ Mục nhằm củng cố địa vị gia tộc.

Nếu đệ đệ khỏe mạnh thì phụ thân có thể chuyên tâm vào sự vụ của gia tộc, nhà họ Tiêu nhất định sẽ phát triển lên một tầng cao mới.

"Mẹ ơi, cha con đâu ạ?"

"Cha con đang ở thư phòng, sao thế Doãn Nhi? Thấy con hốt hoảng quá".

"Con tìm được một người chắc chắn tám mươi phần trăm sẽ chữa khỏi bệnh của đệ đệ rồi nên đến báo cho cha mẹ đây ạ!"

Tám mươi phần trăm!

Người Niệm Linh Quan run lên, đứng dậy.

Sáu, bảy năm qua, vì tìm cách để trí óc của con trai trở lại bình thường mà bà và phu quân Tiêu Chiến Thiên thao thức hàng đêm, ngày nào cũng vắt óc suy nghĩ nhưng kết quả nhận được đều chỉ là thất vọng.

"Ai vậy con?"

"Là thầy giáo mới đến của lớp Dư Nhi, Mục Vỹ ạ!"

Niệm Linh Quan nhíu mày: "Cái cậu thiếu trưởng tộc nhà họ Mục, vị hôn phu của con đấy à? Đúng là cậu ta có vài chiêu trò khiến đại sư Mạt Vấn kính trọng cậu ta, nhưng ngay từ đầu đại sư đã nói bệnh của Dư Nhi không thể chỉ dựa vào luyện đan để chữa được".

"Cậu ta có nói sẽ chữa trị thế nào không?"

Một bóng người đang ngạo nghễ đứng trong đình viện.

Tiêu Chiến Thiên, trưởng tộc nhà họ Tiêu!

Ông đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn đầy oai phong, xương gò má sắc như lưỡi đao, đôi mắt sắc nhọn ẩn chứa sự bá đạo của một người đã quen đứng ở địa vị cao.

Nhưng nhìn mái tóc bạc ấy của ông, có gì đó thật ưu thương.

Khác với Mục Thanh Vũ, vừa nhìn Tiêu Chiến Thiên là biết ông hoàn toàn là người nắm quyền to, quyết định mọi thứ trong gia tộc, tỏa ra khí chất vương giả trời sinh.

"Cha!"

Tiêu Doãn Nhi đáp: "Mục Vỹ là một người rất lợi hại, có lẽ hắn có cách thật đấy ạ. Hơn nữa, con mới vừa giao thủ với hắn, không ngờ hắn lại trên cơ một chiêu. Hình như cảnh giới của hắn đã là Linh Huyệt tầng thứ ba rồi ạ!"

"Linh Huyệt tầng thứ ba?"

Tiêu Chiến Thiên cũng ngạc nhiên.
Chương 243: Loài người hèn mọn

Nhà họ Tiêu và nhà họ Mục đã đính hôn với nhau, đương nhiên Tiêu Chiến Thiên biết Mục Vỹ.

Trước khi đến thành Nam Vân, dường như Mục Vỹ vẫn chưa đến cảnh giới Linh Huyệt, mới bao lâu mà hắn đã đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba rồi!

"Ta thấy chắc chỉ là khôn vặt thôi, không đáng để tin tưởng!", Niệm Linh Quan lên tiếng.

Tuy bà là thê tử của Tiêu Chiến Thiên nhưng thực lực cũng không tầm thường, khá có tiếng nói ở nhà họ Tiêu.

"Nhưng... Mục Vỹ đã dẫn đệ đệ đến Tụ Tiên Các, nói là muốn... chữa bệnh cho đệ đệ rồi ạ!"

"Sao cơ!"

"Càn quấy!"

Vợ chồng Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan vừa nghe vậy đã giận dữ quát.

Soạt soạt...

Hai tiếng động vang lên, hai bóng người biến mất ngay tức khắc, Tiêu Doãn Nhi ngẩn ra, vội vàng đuổi theo.

Cha mẹ thương yêu và bảo vệ đệ đệ như thế, thấy Mục Vỹ làm chuyện gì đó điên cuồng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mục Vỹ là một kẻ không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, nổi điên lên thì cô ấy cũng khó tưởng tượng nổi chuyện sau đó sẽ thế nào!

Tại lò luyện Thông Tiên, Tụ Tiên Các.

Mục Vỹ và Tiêu Khánh Dư đang ngồi xếp bằng.

Lò luyện Thông Tiên là một địa khí - cấp bậc thần binh có thể nói là đứng đầu toàn bộ đế quốc Nam Vân thậm chí Thiên Vận Đại Lục, một địa khí cực phẩm hoàn toàn có thể gây ra một trận gió tanh mưa máu.

Chẳng qua, lò luyện Thông Tiên là một món địa khí không trọn vẹn, không hoàn chỉnh nhưng tác dụng của nó cũng đủ để Mục Vỹ phát huy năng lực của mình.

"Tiêu Khánh Dư, trò tin thầy chứ?"

Mục Vỹ nhìn Tiêu Khánh Dư với nụ cười ngây ngô trước mặt, mở miệng nói: "Trò sắp chịu cơn đau rất lớn nhưng nó có thể giúp trò trở thành một con người hoàn toàn khác, trò có chịu được không?"

"Được ạ!"

Tiêu Khánh Dư gật đầu một cái thật mạnh rồi ngây thơ nói: "Thầy Mục, trò chịu được ạ, Dư Nhi cũng không muốn thấy cha mẹ lo lắng cho trò, tỷ tỷ giận dữ vì trò nữa. Trò muốn có thể tự bảo vệ mình, không bị ai cười nhạo nữa".

Mặc dù trí khôn của Tiêu Khánh Dư chỉ dừng lại ở 8, 9 tuổi nhưng vẫn hiểu được thái độ của người khác dành cho mình.

Cậu ấy hiểu, đáng ra suy nghĩ của mình ở độ tuổi này không phải như thế.

Cậu ấy muốn thay đổi nhưng không tài nào làm được, mỗi lần cố gắng suy nghĩ là đầu đau như búa bổ, không thể chịu đựng nổi.

"Được, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi. Thầy không chắc sẽ thành công. Một khi thành công, trò sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, nếu thất bại, cả trò và ta đều bỏ mạng tại đây, rõ chưa?"

Tiêu Khánh Dư nghe thấy lời này của Mục Vỹ thì ngẩn người.

Thất bại sẽ chết, chết cả hai!

Không ngờ Mục Vỹ chịu cùng mạo hiểm với cậu ấy.

Mục Vỹ hoàn toàn không cần làm vậy, nhưng hắn vẫn làm.

Thấy Tiêu Khánh Dư mở miệng muốn nói gì, Mục Vỹ chen ngang: "Cảm ơn gì thì khỏi đi, chẳng giúp ích được gì cho ta. Trò là học trò của ta, dạy học trò nên người là trách nhiệm của thầy".

Trách nhiệm!

Lần đầu tiên Tiêu Khánh Dư lý giải được từ này toàn vẹn như thế!

"Bắt đầu thôi!"

Mục Vỹ lên tiếng, từng luồng sức mạnh thần bí tỏa ra từ khắp lò luyện Thông Tiên...

Đó là lực linh hồn!

Lần đầu Mục Vỹ tiến vào lò luyện Thông Tin đã phát hiện ra lực linh hồn - thứ chỉ có cao thủ cảnh giới Thông Thần mới thức tỉnh!

Nhưng lần này, hắn không hấp thu những lực linh hồn kia mà dẫn dắt chúng.

Khi Tiêu Khánh Dư bị đám người bao vây tấn công, cậu ấy đã tức giận thét lên, tiếp đó là một nguồn năng lượng tuôn trào, thứ năng lượng đó chính là lực linh hồn.

Mặc dù không rõ vì sao Tiêu Khánh Dư có lực linh hồn, nhưng Mục Vỹ đoán rằng đại khái là do lực linh hồn mà trí thông minh của Tiêu Khánh Dư chỉ có 8, 9 tuổi.

Sở dĩ chỉ có cao thủ cảnh giới Thông Thần mới thức tỉnh được lực linh hồn là vì cơ thể.

Lực linh hồn xuất phát từ cơ thể, võ giả đến cảnh giới Linh Huyệt và đả thông mười huyệt đạo lớn trong cơ thể suy cho cùng cũng vì cường hóa thể xác.

Thân thể mạnh mẽ mới có thể chịu tải lực linh hồn.

Thân thể là xác thịt, là vật chứa, thứ được chứa trong đó chính là linh hồn.

Một khi cơ thể võ giả không đủ cứng cáp, khi lực linh hồn thức tỉnh rất có thể sẽ nổ xác và chết.

Ban đầu, nếu không có Tru Tiên Đồ thì Mục Vỹ đã chết rồi.

Đây còn là trong trường hợp hắn đã liều mạng rèn luyện thân thể khi còn ở cảnh giới thân xác.

Còn Tiêu Khánh Dư thì chỉ đang ở tầng thứ bảy của thân xác, sao có thể chịu nổi sức mạnh của lực linh hồn. Chính vì thân thể cậu ấy đã sinh ra lực linh hồn nên trí khôn mới bị sụt giảm.

Phải nói quả là kỳ tích khi Tiêu Khánh Dư có thể sống đến ngày hôm nay.

Và nhiệm vụ của Mục Vỹ chính là dựa vào lò luyện Thông Tiên, lấy thân mình làm vật chứa để trợ giúp cậu ấy giải phóng lực linh hồn trong đầu.

Khi đã giải phóng đến mức độ thân thể có thể chịu được, trí thông minh của Tiêu Khánh Dư tự nhiên sẽ không bị áp chế nữa.

Nhưng rất nguy hiểm!

Dù vậy, đúng như Mục Vỹ đã nói, lúc này hắn là thầy giáo, nhiệm vụ của thầy giáo là giúp đỡ học trò của mình.

"Bắt đầu!"

Mục Vỹ khẽ quát, Tiêu Khánh Dư chậm rãi nhắm hai mắt. Việc của cậu ấy chỉ là cố gắng chịu đựng thôi.

Mọi thứ đều được Mục Vỹ chỉ dẫn.

Có điều, càng như vậy, Tiêu Khánh Dư càng căng thẳng.

Mà Mục Vỹ còn thấp thỏm hơn nữa!

Hắn không chắc rốt cuộc cách này có dùng được hay không, mọi sự tự tin của hắn đều đến từ Tru Tiên Đồ.

"Hy vọng ngươi hãy giúp ta một tay!"

Mục Vỹ lẩm bẩm, lực linh hồn xung quanh dần dần đi vào trong đầu của hắn. Tru Tiên Đồ ầm ầm mở ra.

Ngay khi hai tay của hắn chạm đến hai tay của Tiêu Khánh Dư, một giọng nói trầm khàn gào thét trong đầu Mục Vỹ.

"Loài người hèn mọn cũng vọng tưởng khống chế bản tôn, chán sống rồi!"

Tiếng quát tháo như thiên lôi trên chín tầng mây vang dội rơi xuống, đập vào lòng hắn.

Phụt...

Mục Vỹ lập tức hộc máu, mặt tái mét.
Chương 244: Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả

Đây không đơn thuần chỉ là lực linh hồn, mà còn là lực linh hồn của thánh thú!

Trên thế gian này, thú được chia làm yêu thú, linh thú, thiên linh thú và thánh thú. Yêu thú có thể sánh bằng võ giả cảnh giới thân xác, linh thú thì ngang ngửa võ giả cảnh giới Linh Huyệt.

Thiên linh thú là thú đã phát triển trí khôn, không phân cao thấp với võ giả cảnh giới Thông Thần.

Còn thánh thú thì thông minh như võ giả loài người, thực lực mạnh hơn võ giả cảnh giới Thông Thần gấp trăm lần. Sau khi chết, hồn phách của nó không mất đi mà phải diệt cả linh hồn mới xem như chết hoàn toàn.

Không ngờ trong cơ thể Tiêu Khánh Dư ẩn chứa linh hồn của một thánh thú!

Chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ.

Hắn luôn nghĩ rằng Tiêu Khánh Dư cũng bất ngờ thức tỉnh lực linh hồn vì nguyên nhân đặc biệt nào đó như mình.

Nhờ có Tru Tiên Đồ, hắn mới chịu được sự áp bức đến từ lực linh hồn, Tiêu Khánh Dư không có nó nên trí thông minh mới dừng lại ở 8, 9 tuổi.

Nào ngờ, trong cơ thể cậu ấy lại có một thánh thú đang ẩn nấp!

Đối với hắn ở kiếp trước, thánh thú chỉ như giun dế.

Nhưng giờ đây, giun dế là hắn!

Chẳng qua trong lòng đúng là có rúng động, bề ngoài Mục Vỹ vẫn làm ra vẻ ngang ngạnh.

"Hừ! Một con châu chấu thôi mà cũng đòi tự xưng là bản tôn?", Mục Vỹ cười khẩy: "Thánh thú có mười cấp bậc, ngươi cấp mấy? Trên thánh thú còn thần thú cơ mà, ngươi là cái thá gì mà còn bản tôn? Đúng là không biết ngượng!"

"Hả?"

Bị Mục Vỹ chửi như tát nước vào mặt, thánh thú trong người Tiêu Khánh Dư sững sờ.

Khi còn sống, nó là một thánh thú cường hãn, đứng đầu cả đại lục.

Thế mà loài người trước mắt dám khinh thường nó!

"Ngươi là ai? Chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba thôi à? Nếu không phải vì bản tôn đang trong trạng thái linh hồn thì đã bóp ngươi chết tươi rồi!"

"Đừng có bản tôn bản tôn, chết rồi thì ngươi chỉ là con cọp giấy thôi", Mục Vỹ trêu ngươi: "Sao, núp trong người học trò ta, muốn khống chế cậu ấy để sống lại phải không?"

"Ngươi..."

Chưa gì đã bị Mục Vỹ nhìn thấu mục đích, người thánh thú run rẩy.

Nó sợ thật!

Ẩn nấp trong cơ thể Tiêu Khánh Dư đã bảy, tám năm, để thất bại vào lúc này thì tất cả sẽ thành công cốc mất.

Thấy linh hồn thánh thú trong người Tiêu Khánh Dư do dự, Mục Vỹ biết mình đang chiếm thượng phong.

Đây chỉ là một con cọp giấy thôi!

Nếu nó mạnh thật thì đã nhảy ra giết luôn cả hắn rồi.

Dù vậy, Mục Vỹ cũng chẳng làm gì được nó. Một người một thú một suy nghĩ riêng, giằng co với nhau.

Giờ phút này, Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan đã chạy tới nơi đặt lò luyện Thông Tiên.

Thấy Mục Vỹ và Tiêu Khánh Dư ở bên trong, hai người tức khắc lộ ra vẻ hốt hoảng.

Tiêu Khánh Dư ngốc nhưng dù gì vẫn là con trai của họ, có một đứa con trai ngốc vẫn tốt hơn nó bị Mục Vỹ giết.

"Đại sư Mạt, xin ông hãy thả con ta ra!"

Tiêu Chiến Thiên chắp tay hành lễ, khách khí một cách hiếm thấy.

Mạt Khánh Thiên là người phụ trách Tụ Tiên Các, một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền đồng thời là thầy luyện đan bảy sao, ông tỏ ra kính trọng là điều dễ hiểu.

"Chuyện này..."

Khuôn mặt già nua của Mạt Khánh Thiên đỏ lên, từ chối: "Thật ngại quá, trưởng tộc Tiêu. Lão đã đồng ý với thầy Mục Vỹ sẽ không mở lò luyện Thông Tiên rồi!"

"Vì sao ông đồng ý với cậu ta vậy hả!"

Niệm Linh Quan nổi giận.

Bà không quan tâm Mạt Khánh Thiên có thân phận gì, chỉ một lòng lo lắng con của mình.

Cọp yêu con như sinh mạng, chọc vào chỉ có đường chết, nhất là cọp cái.

Bị Niệm Linh Quan quát, Mạt Khánh Thiên cũng hơi bẽ mặt, trong lòng mắng Mục Vỹ xối xả.

Nhưng mắng thì mắng, ông cụ vẫn phải nghe theo lời của Mục Vỹ.

Mạng sống của sư phụ đã nằm trong tay hắn, ông cụ không thể không nghe.

"Xin lỗi!"

Mạt Khánh Thiên xoay người bỏ đi, không cho hai người có cơ hội lên tiếng.

Dù sao lò luyện Thông Tiên cũng là địa khí, Tiêu Chiến Thiên có tập hợp tất cả trưởng lão trong nhà họ Tiêu đến đây cũng không mở nó ra được.

Chờ Mục Vỹ quậy trong đó đã đời là ra thôi.

Lúc đó, hai người chèo chống nhà họ Tiêu này có phẫn nộ đến đâu ông cụ cũng không quan tâm, miễn sao Mục Vỹ còn thở là được.

"Chết tiệt!"

Nhìn thấy con trai mình trong lò luyện Thông Tiên, Niệm Linh Quan chỉ ước có thể xông lên chịu cảnh này thay cho nó.

"Đừng nôn nóng, Dư Nhi không sao đâu, để xem Mục Vỹ kia định làm gì đã!", Tiêu Chiến Thiên an ủi.

"Sao không nôn nóng được, xảy ra chuyện gì mới nôn nóng thì đã muộn rồi! Tiêu Chiến Thiên, ta nói cho chàng biết, Dư Nhi có mệnh hệ gì thì ta sẽ bắt cậu ta chôn cùng!"

Niệm Linh Quan vừa nói vừa khóc: "Tại chàng cả, chấp nhận yêu cầu của Mục Thanh Vũ cho Mục Vỹ đính hôn với Doãn Nhi làm gì chứ? Chàng nhìn xem, hai cha con này rặt một lũ hồ ly, chẳng tốt lành gì cả".

"Mẹ... không chừng Mục Vỹ có cách đấy ạ!"

Tiêu Doãn Nhi nói nhỏ.

Mục Vỹ trong lò luyện Thông Tiên thì không thèm ngó ngàng đến tình hình bên ngoài.

"Khà khà... Tiểu quỷ, cha mẹ của học trò ngươi đến rồi, ta có thể giở trò để hai người đó sốt ruột hơn, để xem ngươi sẽ làm gì!"

Dứt lời, Tiêu Khánh Dư đang yên lặng ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt.

Một tia tàn khốc thoáng qua.

"A..."

Ngay sau đó, tiếng hét thê lương chói tai vang lên.
Chương 245: Dấu phong ấn thật sự

"Cha, nương, cứu con, cứu con với! Con không muốn chết, con không muốn chết! Con muốn ăn sủi cảo mẹ làm, muốn nhìn tỷ tỷ làm tân nương..."

Tiếng hét nghe mà xé lòng làm Mục Vỹ suýt thì rách màng nhĩ.

Đương nhiên hắn biết đây không phải tiếng thét của bản thân Tiêu Khánh Dư mà là thánh thú kia đang quấy phá.

"Ồ, cũng tài đấy!"

Bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra hắn đã lo sốt vó lên rồi.

Mục Vỹ biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tiêu Chiến Thiên lại không.

Chọc cho lão cáo già kia tức điên lên thì không biết chuyện kinh thiên động địa nào sẽ xảy ra nữa, món địa khí hỏng này chưa chắc đã chịu được.

"Thứ gian trá nhà ngươi chỉ là hạng tép riu so với ông đây!"

Thấy thánh thú kia bày trò, Mục Vỹ nổi giận.

Chung quy con thánh thú này đang trong trạng thái linh hồn, sợ cái gì nhất? Đương nhiên là lực linh hồn, một lực linh hồn mạnh mẽ.

Ban đầu, nhờ có lực linh hồn trong Tru Tiên Đồ cũng như khả năng khống chế lực linh hồn của nó, Mục Vỹ mới có thể sống sót trong lò luyện Thông Tiên.

Lần này, hắn vẫn phải dựa vào Tru Tiên Đồ thôi.

Hết cách rồi, hắn không còn là Tiên Vương nữa.

"Mở!"

Mục Vỹ thầm hét trong lòng, dẫn dắt lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên từ từ chảy vào Tru Tiên Đồ. Đúng như dự đoán, Tru Tiên Đồ đã mở.

Lực hút dữ dội lan rộng với tốc độ chóng mặt.

Dần dần, dường như lực hút kia không thỏa mãn, bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể của Tiêu Khánh Dư.

"Gì thế này..."

Cuối cùng thánh thú ẩn nấp trong người Tiêu Khánh Dư cũng hoảng sợ.

"Thứ sức mạnh gì thế này? Hấp thu được sức mạnh của ta luôn là sao? Khốn kiếp!"

Thánh thú không ngừng hét to: "Bản tôn là kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa, là thánh thú cao quý! Loài người khốn nạn, lúc đó bản tôn cũng bị loài người xảo trá các ngươi hãm hại, giờ lại hại ta nữa!"

Tiêu Khánh Dư dừng la hét, không nhúc nhích, còn trong đầu thì Mục Vỹ có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của con thánh thú.

"Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa, thì ra là có huyết thống thần thú kỳ lân... thảo nào nóng tính như vậy".

Mục Vỹ đắc ý cười: "Nhớ năm nào, kể cả lão tổ tông của người cũng phải quỳ xuống gọi bản tiên vương là thần, muốn được làm tọa kỵ của ta mà ta cũng không đoái hoài. Ngươi đúng là ngông cuồng hết biết".

"Gào..."

Tiếng rống tê tâm liệt phế vang lên, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cảm giác được sức mạnh của mình ngày một cạn kiệt, ngày một yếu dần.

Lực linh hồn mạnh mẽ của nó nhờ vào tu vi đã trăm nghìn năm mới có, nó giấu mình suốt mấy năm qua, thành công sắp đến, sao có thể thua ở bước này!

"Còn phản kháng à? Vậy ta sẽ trấn áp ngươi".

Mục Vỹ thấy kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa vùng vẫy thì đanh mặt, tốc độ lật của Tru Tiên Đồ càng lúc càng nhanh.

"A..."

Đột nhiên, Tiêu Khánh Dư lại gào thét, đôi mắt trợn trừng, nét mặt dữ tợn, liều mạng che đầu như nó sắp nổ tung.

"Dư Nhi..."

Cảnh tượng này làm cho Niệm Linh Quan không chịu được nữa, giơ bàn tay ngọc ra tung một chưởng.

Bùm...

Một tiếng động đinh tai nhức óc phát ra từ trong lò luyện Thông Tiên, người Mục Vỹ run rẩy, khóe miệng rướm máu.

"Bà già đó làm cái gì vậy!"

Mục Vỹ thầm mắng Niệm Linh Quan ở ngoài lò luyện.

"Đậu phộng, nếu không nể tình bà là mẹ của Tiêu Khánh Dư, sau khi rời khỏi đây, ta nhất định sẽ đánh chết bà!"

Hắn sôi máu lắm rồi.

Khó khăn lắm mới tìm được cách chữa trị cho Tiêu Khánh Dư, để rồi bị mẹ cậu ta làm lỡ thế này đây.

"Ha ha... Trời không tuyệt đường, trời không tuyệt đường!", kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cười phá lên: "Tiểu quỷ, ngươi có thể hoàn toàn trấn áp ta nhưng thằng nhãi này không chịu được đến lúc đó đâu".

"Ngươi uy hiếp ta?"

"Không phải uy hiếp mà sự thật là vậy. Chưa kể, nữ nhân ngoài đó không dễ chọc đâu, lỡ mà có bất trắc gì thì ngươi có trốn trong cái lò luyện này cả đời cũng không được".

"Kiểu này chắc là ngươi có cách thoát nạn rồi?"

"Đúng!"

Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cười nham nhở: "Sao chúng ta không cùng lùi một bước nhỉ? Ngươi không đánh với ta nữa, ta cũng không quấy phá tên nhãi này nữa, chẳng qua ta phải đoạt xác người khác, bắt đầu lại từ đầu".

"Được thôi!"

Mục Vỹ gật đầu ngay tắp lự.

Kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa thấy hắn gật đầu thì nhếch môi cười ẩn ý, vui vẻ giải phóng lực linh hồn của mình.

Mục Vỹ cũng không vận chuyển lực linh hồn trong cơ thể nữa.

Hai bên đồng thời thu tay.

Toàn bộ lực linh hồn chìm lắng trong đầu Tiêu Khánh Dư, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa chợt nở nụ cười quỷ quái: "Tiểu quỷ, ngươi còn non lắm. Ta biết ngươi sẽ không dừng tay ngay lúc này mà sẽ để lại dấu ấn trên linh hồn ta nhằm thu phục ta.Tiếc quá, ngươi tính nhầm rồi".

Một ngọn lửa xuất hiện trong linh hồn của nó, từ từ bốc cháy, khói đen bay ra.

"Ồ? Thật không?"

Hình ảnh kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa hủy đi dấu ấn mình bí mật lưu lại chẳng những không làm Mục Vỹ nổi giận, trái lại hắn còn mỉm cười một cách kỳ lạ.

"Nếu ngươi cho rằng đó là thủ đoạn của ta thì quá khinh thường ta rồi!"

Sao?

Nghe thấy những lời khó hiểu này của Mục Vỹ, kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa cảm thấy bất an.

"Đốt dấu ấn ta lưu lại? Ngươi nghĩ dấu ấn kia là để phong ấn ngươi sao? Hài quá, dấu ấn sau khi bị ngươi đốt mới thật sự là dấu ấn phong ấn ngươi".

Mục Vỹ vừa nói xong, khí thế toàn thân chợt thay đổi, lực linh hồn bùng nổ, Tru Tiên Đồ sột soạt mở ra. Lực linh hồn bàng bạt phủ lấy kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK