Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751: Cuộc thi kết thúc

“Vì nhỏ mất lớn, ta thấy Trần Nhiễm ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Huyền Yêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không còn vẻ cười cợt như trước nữa mà bay thẳng về phía vòng xoáy ấy.

Chiếc quan tài đã biến mất, đồ mà họ cần tìm cũng không cánh mà bay.

Giờ ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

Mọi người dần bỏ đi.

Trần Nhiễm đứng trên đỉnh núi trống không, câm nín nhìn chiếc quan tài đã biến mất.

Y nắm chặt tay thành nắm đấm, đầu ngón tay nhỏ máu. Lúc này, y chỉ thấy căm hận Mục Vỹ!

Nhưng y biết, Mục Vỹ sẽ không thể sống sót.

Bởi vào trong đó rồi mà muốn sống là điều không thể!

Dần dà, không gian đã yên ắng trở lại, các bóng người xuất hiện bên ngoài núi Thiên Tuyển, nhưng không thấy Trần Uyên, Trần Nhiễm và Huyền Yêu Nguyệt đâu.

“Tinh Tử Hàng!”

“Cừu Xích Viêm!”

“Phần Phiêu Tuyết!”

Chưởng môn cùng trưởng tộc của bảy thế lực lớn thấy con cháu và đệ tử nhà mình xuất hiện thì đều thở phào một hơi.

“Phi Du, Phi Du đâu? Thạch Xà, Thạch Xà nữa?”

“Thải Y đâu?”

Trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch và môn chủ Thánh Thiên Tứ của Thánh Tước Môn không nhịn được mà hô lên.

Thiên tài số một của hai thế lực lớn bọn họ chưa xuất hiện.

“Vỹ Mộc đâu rồi?”, Thiên Ngọc Tử đã thấy Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện bình an trở ra, nhưng lại không thấy Mục Vỹ đâu nên lo lắng hỏi.

“Phụ thân, chắc Mục Vỹ… chết rồi ạ”!

“Mục Vỹ?”

Thiên Ngọc Tử đờ ra.

Sau đó, Chu Tử Kiện đã kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe.

“Giết ư? Mục Vỹ đã giết Hàn Thiên Vũ ư?”, may là Thiên Ngọc Tử có thực lực mạnh mẽ, không thì đã líu lưỡi khi nghe thấy tin này rồi.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Khốn kiếp, Mục Vỹ chết rồi, sao các ngươi vẫn còn sống hả?”

Xà Tôn nhìn Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện rồi không nhịn được hừ nói: “Các ngươi trơ mắt ra nhìn hắn chết ư?”

Hai người họ chỉ biết cười khổ khi nghe lời trách mắng của Xà Tôn.

Bởi họ thật sự không đủ sức.

Và họ cũng biết Xà Tôn và Mục Vỹ rất thân thiết.

“Ai giết cơ? Mục Vỹ ư!”, giọng nói tức tối của Thánh Thiên Tứ vang lên, ông ta nhìn Thiên Ngọc Tử rồi nói: “Các người giỏi lắm! Thiên Ngọc Tử, ông biết rõ Mục Vỹ là người Trung Châu Đại Lục và có thù với Thánh Tước Môn ta mà vẫn giữ hắn lại, đã thế còn thay tên đổi họ, ông giỏi lắm!”

“Hừ! Thánh Thiên Tứ, ông đừng có kiếm chuyện, vốn dĩ núi Thiên Tuyển đã có rất nhiều nguy hiểm rồi. Ông chỉ cho người của môn phái mình giết người khác, chứ không cho ai giết thiên tài của mình ư? Không dám nhận thua thì đừng vào trong đó làm gì!”

Thiên Ngọc Tử vốn đang phiền lòng nên càng bực bội khi bị Thánh Thiên Tứ quở trách.

“Ông dám gào lên với ta?”

“Thì làm sao? Hay ông muốn thử kiếm tâm Khô Diệt của ta không?”

“Hừ! Ông cứ chờ đấy, nếu để ta phát hiện ra Mục Vỹ chưa chết, kiểu gì ta cũng đánh lên tận Thiên Kiếm Sơn của ông để đòi lại công bằng cho Thải Y!”, Thánh Thiên Tước quát.

“Được thôi, cứ tự nhiên!”

Lần này, các thế lực lớn cũng có chút thu hoạch khi vào núi Thiên Tuyển, nhưng thu hoạch lớn thật sự thì đều bị Mục Vỹ giành hết, nhưng bây giờ thì có khả năng cao là hắn đã chết.

Điều này có nghĩa là bọn họ liều lĩnh tính mạng của nhiều đệ tử thiên tài, nhưng chẳng được thứ gì cả.

Cùng lúc đó, Trần Nhiễm, Trần Uyên và Huyền Yêu Nguyệt đã quay về môn phái của mình để bẩm báo.

Nhiều tầng đại trận vây quanh Vạn Trận Tông, vây kín nơi này giữa núi non trùng điệp, đây được coi là nơi kiên cố nhất của tiểu thế giới Tam Thiên, thậm chí khả năng phòng ngự còn mạnh hơn cả núi Huyền Không.

Tầng tầng lớp lớp đại trận hộ tông mở ra, một bóng người tiến vào bên trong.

Vạn Trận Tông vô cùng rộng lớn, nó là một toà kiến trúc hùng vĩ nhô lên trên đỉnh núi thẳng tắp.

“Ớ, Trần Uyên sư huynh, huynh về rồi à!”

Một bóng dáng xinh đẹp cùng hương thơm tươi mát tiến tới mỉm cười hỏi.

Người đó mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp trắng muốt, chiếc váy vừa vặn ôm khít cơ thể, điểm ấn tượng nhất là đôi mắt long lanh, đầy vẻ tự tin.

“Vương sư muội!”

Trông thấy người đó, Trần Uyên mỉm cười rồi dừng bước.

“Trần Uyên sư huynh, huynh đã đi đâu vậy? Dạo này, ta mới học được một trận pháp mới, đang định thử với huynh đây!”

“Ta đi lo chút việc, giờ phải bẩm báo với sư phụ đã, lát nữa ta sẽ tìm muội sau!”

Trần Uyên tỏ vẻ cấp bách, muốn rời đi ngay.

“Chuyện gì vậy? Trông huynh sốt sắng chưa kìa, ta cũng đi nghe xem sao!”

“Muội có biết Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung không?”

“Gã có phải người thanh niên đã bắt Dao tỷ tỷ đi không? Ta ghét gã lắm!”

Trần Uyên cười khổ nói: “Đúng đấy, nhưng gã bị giết rồi, hung thủ là một thanh niên tên là Mục Vỹ tới từ Trung Châu Đại Lục!”

“Huynh nói sao?”

Nghe thấy vậy, cô gái xinh đẹp ngây người, không nhịn được run lên.

“Là Vỹ ca, là Vỹ ca, Vỹ ca đến rồi, huynh ấy chưa chết. Huynh ấy đã đến tiểu thế giới Tam Thiên, nhất định huynh ấy sẽ tới tìm mình!”

“Vương Tâm Nhã sư muội, muội sao vậy?”

Vương Tâm Nhã vội nói: “Không sao, Trần Uyên sư huynh, mau kể cho ta nghe chuyện của Vỹ ca đi, bây giờ huynh ấy đang ở đâu? Huynh ấy giết Hàn Thiên Vũ xong thì đi đâu rồi?"
Chương 752: Mục Vỹ không thể chết

Vỹ ca?

Trông thấy dáng vẻ sốt sắng khiến người ta thấy thương cảm của Vương Tâm Nhã, Trần Uyên nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Huynh ấy là phu quân của ta!”

Vương Tâm Nhã nhìn vào mắt của Trần Uyên rồi cúi đầu xuống nói: “Huynh ấy giỏi lắm, cái gì cũng biết, từ luyện đan, luyện khí đến trận pháp, hơn nữa thực lực cũng rất cao!”

Nghe thấy vậy, Trần Uyên đờ ra.

Phu quân?

“Khụ khụ, ta không biết hắn giỏi giang cỡ nào, nhưng có thể giết được Hàn Thiên Vũ khi mới là cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất thì đúng là phi thường thật, nhưng khả năng cao là hắn… chết rồi!”

“Cái gì?”

Nghe thấy thế, đôi mắt của Vương Tâm Nhã lập tức đỏ lên.

“Đừng đừng, sư muội đừng khóc, muội mà khóc là ta không biết làm sao đâu!”

Thấy mắt Vương Tâm Nhã đỏ hoe, Trần Uyên sốt sắng nói.

“Trần Uyên, làm gì thế? Con lại bắt nạt sư muội hả?”, đột nhiên có một tiếng quát vang từ xa tới, khiến Trần Uyên lập tức tái mặt rồi đần người ra.

“Ta chỉ đoán vậy thôi, chưa chắc hắn đã chết đâu, muội đừng lo lắng, ta đi bẩm báo với sư phụ đã”.

Trần Uyên vội giải thích.

“Ta cũng đi!”

Vương Tâm Nhã không kìm được mà rơi lệ rồi kiên định nói.

Cô ấy không tin là Mục Vỹ đã chết.

Mục Vỹ luôn sống mãi trong tim cô ấy, dù phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, nhưng chuyện huynh ấy chết đi sống lại đã diễn ra nhiều lần rồi.

Tại Cửu Hàn Thiên Cung của tiểu thế giới Tam Thiên lúc này.

“Vũ Nhi… chết rồi ư!”

Hàn Thiên Nhẫn ngồi phịch xuống ghế, gương mặt bối rối, ngón tay thì run lên.

Hàn Thiên Vũ là người con trai duy nhất của ông ta, ông ta không lấy nhiều thê tử và sinh ra cả đống con trai như Tinh Vô Cực của Thất Tinh Môn.

Nhưng người con trai này của ông ta còn giỏi hơn cả đống con kia của Tinh Vô Cực.

Vậy mà nó đã chết!

“Ai làm?”

“Bẩm cung chủ, là Vỹ Mộc - Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn, mà hắn còn tự nhận mình là Mục Vỹ, đến từ… từ Trung Châu Đại Lục!”

“Cái gì!”

Nghe thấy vậy, Hàn Thiên Nhẫn cau mày.

Trung Châu Đại Lục?

Đồ đệ thân yêu mà ông ta vừa thu nhận cũng là người ở đó.

“Mộng Dao, con có biết người này không?”

“Không!”

Tần Mộng Dao mặc chiếc váy dài màu lam đứng cạnh Hàn Thiên Nhẫn, gương mặt cô ấy lạnh lùng, thân thể thì bất động.

“Thế hắn đâu? Hắn đã giết Vũ Nhi của ta, nếu ta không trả thù thì sao xả được mối hận trong lòng!”

“Bẩm cung chủ, hắn đã bị Trần Nhiễm của núi Huyền Không đẩy vào trong Cửu Thiên Thần Quan, theo dự đoán thì… chắc cũng chết rồi ạ!”

Nghe vậy, Tần Mộng Dao đứng cạnh Hàn Thiên Nhẫn đã run lên, gương mặt thì tái nhợt.

“Điều ta muốn không phải là dự đoán, mà hắn phải chết thật”, Hàn Thiên Nhẫn quát: “Lập tức phái người đi điều tra xem tên đó còn sống hay đã chết, ta muốn một đáp án rõ ràng”.

“Vâng!”

Cửu Hàn Thiên Cung là một thế lực lớn hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên, nơi đây mạnh hơn Thất Tinh Môn khá nhiều.

Bây giờ, Tần Mộng Dao đang bước đi thong dong giữa các cung điện của Cửu Hàn Thiên Cung với vẻ thất thần.

“Gâu gâu…”

Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên, một con chó đen bay vào lòng Tần Mộng Dao rồi phấn khích liếm môi cô ấy.

“Tiểu Hắc, ta biết tung tích của huynh ấy rồi, ta biết rồi!”

Tần Mộng Dao có vẻ kích động, nước mắt lưng tròng rồi cười nói: “Chắc chắn huynh ấy vẫn còn sống đúng không? Ngươi cũng biết đấy, lần nào huynh ấy cũng thoát nạn cả”.

“Gâu gâu…”

Nghe Tần Mộng Dao nói vậy, Tiểu Hắc tỏ rõ vẻ hưng phấn và sủa hăng say hơn…



Tại một nơi mênh mông bát ngát của tiểu thế giới Tam Thiên.

Bảy thế lực lớn nằm ở phía Tây, còn toạ lạc tại trung tâm của thế giới chính là con quái vật lớn núi Huyền Không cùng Vạn Trận Tông, Cửu Hàn Thiên Cung, thánh địa Huyền Nguyệt và Vô Cực Ma Tông.

Ma tộc chiếm đóng phía Bắc, còn thế lực của bảy mươi hai đảo nhỏ thì nằm ở phía Nam.

Trên mặt biển bất tận ở phía Nam của tiểu thế giới Tam Thiên lúc này.

Một chiếc tàu lớn dài cả nghìn mét đang chầm chậm tiến về phía trước.

Chiếc thuyền đó rộng hơn hai trăm mét, vững vàng trôi trên biển lớn sóng cuộn dâng.

Bên dưới chiếc thuyền là những chiếc bánh như bánh xe có đường kính mấy chục thước đang nhanh chóng xoay tròn để đưa con thuyền tiến lên trước.

Thứ đang đốt cháy là chân nguyên của Linh Tinh, để vận hành con thuyền.

Dùng Linh Tinh để di chuyển quả là xa xỉ.

Nhưng lá cờ đứng thẳng phía trước tàu khiến cho những con tàu cùng cướp biển qua lại khác phải tránh thật xa.

Lá cờ này là biểu tượng của Thiên Bảo Các!

Các thế lực lớn ở tiểu thế giới Tam Thiên rất phức tạp, trong đó có ba thế lực là nỗi khiếp sợ của tất cả võ giả và các thế lực còn lại.
Chương 753: Thiên Bảo Các

Thứ nhất là Lãm Kim Lâu.

Công việc kinh doanh chủ yếu của nơi này là ám sát, linh thạch và các thần binh.

Việc làm ăn của họ trải khắp tiểu thế giới Tam Thiên, gần như trong thành trì có quy mô nhất định nào cũng có chi nhánh của họ.

Để có thể làm ăn được ở tiểu thế giới Tam Thiên thì họ phải có bản lĩnh rất phi thường.

Có tin đồn, thế lực đứng sau Lãm Kim Lâu hình như đến từ đại thế giới Vạn Thiên, vì thế đến núi Huyền Không cũng không dám làm gì họ.

Sau hàng vạn năm tích luỹ từ các vụ làm ăn, tài sản của Lãm Kim Lâu có thể nói là như sao trên trời, nhiều không đếm xuể.

Đứng thứ hai là Thiên Bảo Các!

Nơi này chủ yếu kinh doanh linh đan, linh khí.

Dù họ không kinh doanh đa dạng như Lãm Kim Lâu, nhưng cũng là một thế lực hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên, thực lực mạnh mẽ, kinh tế lớn mạnh.

Thậm chí ở đây còn có cả thánh khí cực phẩm.

Thứ ba là Ám Ảnh Lâu.

Khác với Thiên Bảo Các, nơi này chủ yếu nhận các nhiệm vụ ám sát, ngoài ra đương nhiên cũng có linh dược và các thiên tài địa bảo.

Nhưng tất cả mọi người ở tiểu thế giới Tam Thiên đều phải sợ tài ám sát của nơi này.

Nghe đồn, đến cường giả vô địch mười tầng cảnh giới Vũ Tiên cũng có thể bị ám sát bởi họ, điều này đã khiến Ám Ảnh Lâu trở thành nơi mà không ai dám động tới.

Ba thế lực lớn này gần như đã ôm trọn mọi việc kinh doanh ở tiểu thế giới Tam Thiên, đến núi Huyền Không cần mua sắm gì cũng phải qua tay họ.

Lá cờ trên con tàu khổng lồ lúc này là của Thiên Bảo Các!

Có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trên boong tàu.

Cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu xám, toả sáng dưới ánh sáng mặt trời. Cô ấy trang điểm nhạt, hàng mi dài cùng đôi mắt to tròn chớp động, khiến người ta cảm thấy bình yên.

“Thiếu các chủ!”

Cô gái đang đứng trên boong tàu ngắm biển thì chợt có một tiếng gọi vang lên.

“Có việc gì thế?”

“Chúng thuộc hạ vừa vớt được một chiếc quan tài dưới biển!”

“Quan tài… vốn chẳng phải thứ tốt lành gì, đã vậy các ngươi còn hỏi ta cách xử lý?”, Bảo Linh Nhi cau mày nói.

“Không, nhưng có một người nằm bên trong ạ… hơn nữa vẫn còn sống!”

“Sao?”

Bảo Linh Nhi giãn lông mày ra, cười nói: “Thú vị đấy! Di chuyển cả vạn dặm xa xôi trên biển, ta cũng muốn xem người còn sống mà lại nằm trong quan tài trông như thế nào, ha ha…”

Cô gái phủi tay mỉm cười thư thái, nhất thời khiến đám thuộc hạ chỉ thấy trời xanh biển rộng như kém sáng và trở nên u ám.

Bây giờ, Mục Vỹ chỉ thấy đầu váng mắt hoa, giống như đang ở trong một không gian ngột ngạt.

Cảm giác hít thở khó nhọc này khiến hắn gần như tắt thở.

Điều quan trọng nhất là hắn có thể cảm thấy cơ thể mình bị Hàn Thiên Vũ đâm lỗ chỗ.

Khi rơi vào trong cái quan tài khổng lồ này, máu từ vết thương của hắn đã chảy nhanh hơn.

Cuối cùng, Mục Vỹ đã không chịu được nữa mà ngất xỉu.

Nhưng sau đó, hình như hắn đã đi đến trước một tấm bia đá.

Tấm bia đá ấy cao cả vạn trượng nên khiến hắn trở nên vô cùng nhỏ bé.

Các ký tự trên tấm bia ấy như những con yêu tinh màu đen đang nhảy múa, sau đó nhảy từ trên tấm bia vào trong đầu của Mục Vỹ.

Ngay sau đó, Mục Vỹ cảm thấy mình… lại ngất đi tiếp.

Nhưng lần này tỉnh lại, hắn đã nhìn thấy biển cả mênh mông và bầu trời rộng lớn.

Dưới bầu trời xanh có một cô gái xinh đẹp đang cúi đầu, nhướng mi nhìn hắn.

“Đỡ hắn dậy rồi trị thương đã, nếu không cứu sống được thì ném xuống biển cho cá ăn!”.

Mục Vỹ chỉ nghe thấy giọng nói như âm thanh của tự nhiên này rồi lại ngất xỉu.

Hắn đã quá mệt mỏi.

Những con chữ truyền vào đầu hắn từ trên tấm bia đá như đã lấp kín đầu óc hắn, khiến hắn không thể mở mắt ra được.

“Cái quan tài này…”

Bảo Linh Nhi chạm nhẹ vào chiếc quan tài rồi kinh ngạc nói: “Gỗ Lưu Ly vạn năm mà dùng để chế tạo trận pháp thì cứ gọi là tuyệt đỉnh, cất nó đi, coi như quà trả ơn chúng ta đã cứu hắn”.

“Vâng!”

Ngày tháng trên biển trôi qua rất chậm.

Một ngày, Mục Vỹ lắc đầu rồi tỉnh dậy trên chiếc giường cứng nhắc ở tầng ba.

“Ngươi tỉnh rồi đấy à!”

Một giọng nói vang lên bên tai hắn.

Một người thanh niên gầy gò đập vào mắt Mục Vỹ, hắn ta híp mắt nhìn hắn rồi nói: “Ngươi đã hôn mê cả tháng rồi, nếu vẫn không tỉnh lại là bị ném xuống biển đấy”.

“Đây là…”

“Đây là thuyền buôn của Thiên Bảo Các, chúng ta phát hiện ngươi ở trên biển”.

Người thanh niên thấp gầy cười nói: “Ta là Ngải Thanh, mọi người hay gọi là Hầu tử, ngươi tên là gì?”

“Mục Vỹ!”

“Ừ, giờ ngươi còn thấy có chỗ nào khó chịu không? Nếu có thì cứ nói với ta, may mà ngươi không chết, không thì phí công ta mệt nhọc cả tháng trời!”

“À… Ta hơi đói…”

Mục Vỹ ngẩn ra đáp.

Hắn thật sự thấy đói, hơn nữa còn rất đói, thậm chí lúc nhìn thấy Ngải Thanh, suýt nữa hắn đã tưởng hắn ta là đồ ăn rồi ngấu nghiến.

“Trông ngươi gầy quá, những ngày qua ta đút cho ngươi mà ngươi không ăn được, để ta đi kiếm thứ gì đó cho ngươi!”

Ngải Thanh mỉm cười, hiền lành nói.

“Đa tạ!”

Gầy? Mục Vỹ đờ người!

Hắn rất gầy ư?

Mục Vỹ cúi xuống nhìn cơ thể của mình rồi lập tức nhảy dựng lên.

Hèn chi Ngải Thanh bảo hắn gầy, vì hắn bây giờ chỉ còn mỗi da bọc xương!
Chương 754: Bất Diệt Huyết Điển

Hai bàn tay hệt như vỏ cây khô cằn, đầy rẫy những đường nứt nẻ có hình dạng giống như đường vân hằn trên thân cây.

Mục Vỹ kéo gấu quần nhìn hai chân, chết trân tại chỗ.

Thà nói đây là hai khúc gỗ còn đúng hơn là chân.

Lúc này, trông hắn không khác gì một con khỉ. Không, hắn thậm chí còn gầy hơn cả khỉ, phải dùng từ da bọc xương luôn rồi.

"Chết tiệt, chuyện gì đây!"

Mục Vỹ thầm chửi mắng.

Nhưng chốc lát sau, hắn bỗng cảm giác được một dấu ấn lạ lẫm tồn tại trong đầu mình.

Bất Diệt Huyết Điển!

"Thiên địa thuở sơ khai, căn nguyên của vạn vật cùng muôn vàn các đạo võ giả, thần thú, Ma tộc đều xuất phát từ huyết đạo. Khởi nguồn của huyết đạo là khởi nguồn của võ giả. Võ giả tu thân, ngưng hồn, đều là luyện huyết!"

"Huyết mạch là căn bản của võ giả, là cội nguồn của sức mạnh. Tại nơi này, ta sáng lập ra Bất Diệt Huyết Điển, lấy máu của vạn vật nuôi dưỡng huyết mạch của bản thân!"

"Máu là gốc rễ của vạn vật, vạn nguyên. Huyết Điển này lấy huyết mạch của bản thân làm máu của vạn huyết, tước đoạt máu của vạn vật trong thế gian, bỏ đi mọi cặn bã, luyện tinh hoa, tu thành huyết mạch vô thượng!"

Trong những âm thanh chấn động, một đoạn văn thình lình hiện ra trong đầu Mục Vỹ.

"Bất Diệt... Huyết Điển!"

Mục Vỹ tặc lưỡi.

Theo như lời giới thiệu, Bất Diệt Huyết Điển được chia làm chín tầng, mỗi tầng đều là một lần huyết mạch được tiến hóa. Đến tầng thứ chín, huyết mạch sẽ trở thành Bất Diệt Huyết Mạch, đạt đến trình độ bất tử bất diệt. Chỉ cần một giọt máu thậm chí một sợi tóc thôi cũng có thể trùng sinh!

"Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, Bất Diệt Huyết Điển tầng thứ nhất!"

Mục Vỹ ngẩn người.

Lẽ nào đây chính là mục đích thật sự của bọn Trần Nhiễm khi vào núi Thiên Tuyển?

Trần Nhiễm chẳng qua là vì thấy mình lấy được chí bảo ngũ hành nên muốn cướp thôi, còn mục đích cuối cùng của y e là Cửu Linh Đoạt Thiên Bia này.

Nhưng y không ngờ trời xui đất khiến thế nào mình lại lấy được!

"Trần Nhiễm, núi Huyền Không, chắc bản thân các ngươi cũng không nghĩ tới chuyện Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, Bất Diệt Huyết Điển sẽ bị Mục Vỹ này lấy được".

Mục Vỹ thì thầm, nét mặt dữ tợn.

Hắn chưa từng nghe đến cái tên Cửu Linh Đoạt Thiên Bia và Bất Diệt Huyết Điển kể cả ở kiếp trước.

Sau khi Ngải Thanh ra thuyền lấy thức ăn về, Mục Vỹ vứt hết hình tượng, ăn như hổ đói.

Thấy lối ăn của hắn, Ngải Thanh liên tục chậc lưỡi.

"Ăn từ từ thôi, không đủ thì còn đây mà. Ngươi bị đói mấy ngày rồi thế?", Ngải Thanh chậc chậc nói, thở dài: "Chẳng lẽ ngươi chưa chết nhưng người thân tưởng ngươi chết rồi nên chôn? Xem ngươi đói chưa kìa!"

"Còn không?"

"Hả?"

"Còn cơm không?", Mục Vỹ hỏi.

"Muốn ăn nữa sao? Trời đất, ăn gì dễ sợ!"

Ngải Thanh nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt kỳ lạ rồi xoay người, lại đi lấy thức ăn.

Nhưng dù ăn nhiều cách mấy, Mục Vỹ vẫn không thấy no.

Đạt đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, võ giả sẽ không cần ăn uống, chỉ dựa vào chân nguyên để tự thỏa mãn nhu cầu ăn uống của bản thân.

Hiện giờ Mục Vỹ vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó.

Nhưng chẳng hiểu sao hắn ăn kiểu này mà chả no bụng nổi.

"No chưa?"

"Cũng tàm tạm rồi!", Mục Vỹ cười khổ.

Hắn dần hiểu ra rằng cảm giác đói bụng này không phải do ăn không đủ no mà vì mất quá nhiều tinh huyết.

Mặc dù không rõ cụ thể nhưng Mục Vỹ vẫn đoán ra được.

Có lẽ khi nằm trong quan tài, Cửu Linh Đoạt Thiên Bia hút máu của hắn nên mới khiến hắn trở nên như bây giờ.

Kể cả Bất Diệt Huyết Điển!

"Suýt thì toi mạng rồi, do ngươi hết. Để xem ngươi là cái giống gì!"

Trong lúc nói chuyện, Mục Vỹ mở Bất Diệt Huyết Điển trong đầu ra. Từng ký tự xuất hiện.

Theo như Bất Diệt Huyết Điển đã giới thiệu, Huyết Điển được chia làm chín tầng tất cả. Mỗi tầng cảnh giới là một lần biến hóa, đến tầng chín sẽ tu thành Bất Tử Huyết Mạch.

Mục Vỹ bắt đầu tập trung vào việc tu luyện.

Nhưng đã hơn mười ngày, hắn vẫn không lần mò ra được manh mối gì.

"Lạ quá, lạ quá, nếu đúng như trong Huyết Điển thì dòng máu trong cơ thể mình phải có biến hóa chứ!"

"Do ngươi đần quá thôi!", Tru Tiên Đồ bỗng phun ra một câu.

Đần?

Mục Vỹ không phục.

Tốc độ tu luyện của hắn vượt xa đám thiên tài của tiểu thế giới Tam Thiên luôn cơ mà.

Còn ai có thể nhảy cái chóc thành võ giả cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất chỉ trong hơn hai mươi năm chứ?

Bọn thiên tài kia ai cũng trông khoảng hai mươi tuổi vậy thôi nhưng thực tế đều đã sống bảy, tám mươi năm rồi!
Chương 755: Bảng Thiên Mệnh

"Có lẽ ngươi có thể bắt đầu với Vạn Cổ Huyết Điển đấy. Về phương diện này thì vị huynh đệ Huyết Kiêu kia của ngươi trội hơn ngươi rất nhiều. Cậu ta đã lần mò được một chút về huyết mạch rồi. Chắc phải học tập Vạn Cổ Huyết Điển xong ngươi mới lĩnh ngộ được Bất Diệt Huyết Điển này".

Mặc dù những lời của Tru Tiên Đồ rất khó nghe nhưng Mục Vỹ cũng hết cách, đành đối mặt với thực tế.

"Ta tên Huyết Kiêu, nghĩa là dòng máu kiêu hùng. Từ thời điểm ta trỗi dậy, vạn vật trong đất trời đều run sợ. Vạn Cổ Huyết Điển là tất cả lĩnh ngộ về huyết mạch cả đời của ta, chưa hoàn thiện, mong hậu nhân sẽ khai sáng và phát huy nó!"

Trong đầu, Mục Vỹ đặt Bất Diệt Huyết Điển sang một bên, mở Vạn Cổ Huyết Điển ra tập trung nghiên cứu.

Vạn Cổ Huyết Điển trông có vẻ đơn giản hơn Bất Diệt Huyết Điển một chút, nhưng chỉ mới tìm hiểu thôi mà Mục Vỹ đã thấy như lạc vào sương mù rồi.

Nhưng tựu trung lại, hắn cảm nhận được sức mạnh huyết mạch tu luyện theo Vạn Cổ Huyết Điển có đôi phần không tinh túy bằng so với khi tu luyện theo Bất Diệt Huyết Điển.

Nhưng hơn ở chỗ dễ hiểu.

Hai Huyết Điển cũng tương tự nhau.

Cuối cùng Mục Vỹ cũng hiểu vì sao Tru Tiên Đồ lại nói mình không bằng Huyết Kiêu rồi.

Quả thật, hắn thật sự thua kém đệ ấy về khía cạnh này.

Trong mười nghìn năm ở tiểu thế giới Tam Thiên, tiểu tử này không chỉ du sơn ngoạn thủy mà còn lĩnh ngộ được nhiều điều về huyết mạch.

Nhớ năm ấy, khi hai người còn kề vai sát cánh, thiên phú hơn người của Huyết Kiêu là điều ai cũng công nhận.

Chẳng qua chí của y không đặt tại võ đạo. Y chỉ nghĩ rằng tu luyện sao cho đến mức đứng đầu tiểu thế giới Tam Thiên thôi là được rồi.

Du sơn ngoạn thủy mới là mong muốn lớn nhất trong lòng Huyết Kiêu!

Gạt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, Mục Vỹ bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu.

Tiểu thế giới Tam Thiên bao la bát ngát. Nam Hải chiếm những một phần tư diện tích của tiểu thế giới, đủ để thấy vùng biển này lớn chừng nào.

Con thuyền khách này chở những thương nhân, con buôn, đã đi trên biển được ba tháng. Lộ trình đi từ tổng bộ Thiên Bảo Các ở Trung Bộ đến bảy mươi hai hòn đảo ở Nam Vực.

Người dẫn đội lần này là thiếu các chủ của Thiên Bảo Các - Bảo Linh Nhi.

Đây là một nữ tử nổi tiếng khắp tiểu thế giới Tam Thiên.

Không chỉ có dáng người đẹp mà thiên phú cũng cao. Quan trọng nhất, là một nữ nhi nhưng rất có tài kinh doanh, trò giỏi hơn thầy.

Mấy năm qua, Bảo chủ - các chủ Thiên Bảo Các – đã lâu không can thiệp vào chuyện làm ăn của các, giao lại mọi công việc cho Bảo Linh Nhi quản lý.

Cô ấy không làm Bảo chủ thất vọng. Những năm gần đây, Thiên Bảo Các bao trọn mọi thương vụ liên quan đến đan dược và linh khí, sánh ngang Lãm Kim Lâu. Kẻ tám lạng, người nửa cân.

Hơn nửa tháng trôi qua, Mục Vỹ tận dụng thời gian này để chữa trị thương thế của mình.

Đúng như Ngải Thanh đã nói, quan tài hắn mang theo cùng quả thật rất có giá trị nên thiếu các chủ đã dặn dò rằng phải đối xử với hắn như khách sau khi hắn tỉnh lại.

Bởi vậy mà Mục Vỹ chưa ra khỏi khoang thuyền dưới cùng lần nào suốt mấy ngày qua.

Con thuyền khách này được xây thành ba tầng.

Tầng chót chất đống những chiếc rương được phong ấn. Mục Vỹ biết bên trong toàn là thiên tài địa bảo. Chuyến này Thiên Bảo Các đến bảy mươi hai hải đảo để thực hiện một vụ giao dịch lớn.

Tầng hai là nơi ở cho một số hộ vệ và võ giả của Thiên Bảo Các có mặt trong chuyến đi.

Tầng một dành cho những người có chức vụ cao của Thiên Bảo Các và các võ giả hay lui tới bảy mươi hai hải đảo.

Đương nhiên, họ đều phải dùng một lượng lớn Linh Tinh để mua vé thuyền.

Đám người Ngải Thanh là tôi tớ đi theo trông nom linh khí, linh đan và thiên tài địa bảo trong tầng ba.

Thiên Bảo Các hoàn toàn không lo lắng họ sẽ trộm đi.

Phong ấn được thiết lập trên các rương đều là trận pháp mô hình nhỏ, chỉ ai có cảnh giới Vũ Tiên trở lên mới mở được.

"Ngải Thanh, theo như ngươi nói thì hiện tại các ngươi đi bảy mươi hai hải đảo để mở rộng quy mô làm ăn đúng không?", Mục Vỹ ngồi tại cuối khoang thuyền tán gẫu với Ngải Thanh.

"Đúng rồi!"

Ngải Thanh cười đáp: "Thiên Bảo Các bọn ta bắt đầu tiếp cận nhiệm vụ ám sát từ đầu năm nay. Ám Ảnh Lâu chuyên về ám sát cũng lấn sang lĩnh vực buôn bán linh đan và linh tài rồi. Hai bên đều giành giật tài nguyên với Lãm Kim Lâu cả".

"Vậy nên thiếu các chủ mới đích thân tham dự vào thương vụ sắp tới. Người muốn mua chuộc những kẻ gió chiều này theo chiều nấy trong bảy mươi hai hải đảo và giành quyền khống chế các đảo ở Nam Hải về tay".

Mục Vỹ nghe vậy gật đầu.

Ở Nam Hải có rất nhiều đảo, nổi tiếng nhất có bảy mươi hai hòn. Đây là bảy mươi hai hải đảo có danh tiếng nổi trội nhất Nam Hải.

Thậm chí, mười hai đảo đứng đầu nắm quyền quản lý những mười nghìn đảo nhỏ bên dưới. Không chỉ thế, thực lực và nền tảng thực sự của họ so với bảy thế lực lớn do Thất Tinh Môn đứng đầu thì chỉ có hơn chứ không kém.

Kể cả mười mấy đảo thế lực xếp hạng dưới cùng cũng có cường giả cảnh giới Vũ Tiên trấn thủ, không thể khinh thường.

Trong chuyến đi, Bảo Linh Nhi mang rất nhiều tài nguyên, nguyên liệu đến bảy mươi hai hải đảo Nam Hải nhằm cố gắng lôi kéo, biến những tổ chức ấy thành đối tác thương mại của Thiên Bảo Các.

Cái khoang Mục Vỹ và Ngải Thanh đang ở rộng khoảng ba mươi mét vuông, nhưng hơn một nửa không gian trong đó đã bị đống rương chứa thiên tài địa bảo chiếm chỗ.

Hai người cả ngày đều chẳng có gì làm, trừ tu luyện thì chỉ nói chuyện với nhau.

"Tiểu thế giới Tam Thiên hiện nay ấy à, núi Huyền Không là vô địch, mạnh đến nỗi không thế lực nào có thể sánh bằng!"

Ngải Thanh nói với vẻ hâm mộ: "Ai thành công làm đệ tử núi Huyền Không khi đi ra đều là thiên tài xuất sắc. Như Nhiên Mệnh công tử, Trần Nhiễm đấy. Nghe nói bây giờ người này đã tu luyện đến cảnh giới Vạn Thọ, Vũ Tiên tầng năm rồi. Bao nhiêu tuổi nhỉ? Mới ba mươi, bốn mươi thôi mà đã đến được trình độ này, đúng là khó mà tưởng tượng".

"Ngươi biết không, tiểu thế giới Tam Thiên có một bảng xếp hạng tên Thiên Mệnh do Lãm Kim Lâu sắp xếp. Đây là bảng xếp hạng dành cho tất cả đệ tử thiên tài được công nhận trên tiểu thế giới Tam Thiên hiện nay, tổng cộng ba trăm người. Thiên tài nào có tên trên bảng đều là niềm tự hào của các thế lực lớn!"

"Ồ?", nghe vậy, Mục Vỹ cũng hưng trí hỏi: "Vậy Hàn Thiên Vũ đứng thứ mấy?"

"Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung ấy hả? Lần trước ta thấy thiếu các chủ lấy ra xem, hình như là đứng thứ 297 đấy, gần bọn Huyền Yêu Nguyệt và Trần Uyên".

297?

Mục Vỹ ngẩn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK