"Chuyện này... sao có thể?"
"Đúng vậy, tuy Ngưng Mạch Đan có thể nâng cao lực hấp thụ của kinh mạch cho võ giả, nhưng sao có thể khiến võ giả nhẹ nhàng vào được tầng thứ bảy đến mức này?"
"Cái này nào phải Ngưng Mạch Đan, rõ ràng còn khủng hơn cả Tụ Nguyên Đan nữa ấy chứ!"
"Ôi trời, biết sớm thế thì ta đã lên thử đan dược rồi!"
Nhất thời, nhìn thấy Thích Hạo vừa bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy đứng dậy thì cả sảnh đấu giá nhốn nháo hẳn lên.
"Sao có thể?"
Nhìn thấy cảnh này, Thiệu Vũ đờ cả người ra, khó mà tin được.
"Cảnh giới Ngưng Nguyên, ta thật sự đột phá vào cảnh giới Ngưng Nguyên rồi! Ha ha...", Thích Hạo đứng trên sàn đấu giá, hân hoan reo mừng.
Y vốn tưởng rằng cả đời này không thể bước được vào tầng thứ bảy - cảnh giới Ngưng Nguyên, nhưng không ngờ y đã thắng trong lần đặt cược này!
"Mọi người yên tĩnh đừng kích động!"
Lúc này, người chủ trì đấu giá lại đi lên sàn, vẫy tay ý bảo mọi người yên lặng.
"Thích Hạo đã thử Ngưng Mạch Đan được luyện chế đặc biệt này giúp mọi người rồi, hiệu quả rõ rệt, vượt xa kỳ vọng của tất cả mọi người!"
Người chủ trì nói có văn có vần: "Bây giờ, ắt hẳn không còn ai nghi ngờ hiệu quả của Ngưng Mạch Đan này nữa. Ở đây vẫn còn một viên Ngưng Mạch Đan nữa, bây giờ lấy ra để đấu giá!"
Lời vừa dứt đã có một cô thị nữ mang chiếc hộp đựng viên Ngưng Mạch Đan còn lại lên.
Nhìn thấy viên Ngưng Mạch Đan này, cả hội trường hoàn toàn náo động.
Viên đầu tiên được miễn phí, bọn họ không có được, viên Ngưng Mạch Đan này, họ phải lấy cho bằng được.
Cho dù phải trả cái giá đắt thế nào đi nữa!
"Đấu giá chính thức bắt đầu!"
Người chủ trì cao giọng hô: "Giá khởi điểm là 1000 linh thạch hạ phẩm!"
"Ta lấy, ta lấy, 1100!"
"Ối giời, 1100 linh thạch hạ phẩm mà đòi mua, tôi mua giá 1200!"
"1500!"
"2000!"
"3000!"
...
Nhìn giá đan dược không ngừng leo thang, Thiệu Vũ hận mình không thể xông thẳng ra đó mà giết từng kẻ tăng giá.
Chẳng mấy chốc, giá của viên đan dược nhị phẩm này đã lên đến 10 nghìn linh thạch hạ phẩm!
10 nghìn linh thạch hạ phẩm là công sức cả năm bôn ba của một võ giả tầng thứ sáu thân xác đấy.
Chỉ là, nếu một năm bôn ba có thể đổi lại được cơ hội để đột phá lên tầng thứ bảy thì cũng đáng lắm thay!
"15 nghìn linh thạch hạ phẩm!"
Ngay lúc này, một giọng trầm khàn vang lên, cả sảnh đấu giá rơi vào im lặng trong chốc lát.
Một lần thêm hẳn 5000 linh thạch hạ phẩm không phải là chuyện võ giả bình thường có thể làm được.
"Chỗ đó là khu khách quý của nhà họ Mục đúng không? Không ngờ nhà họ Mục cũng đã tham gia đấu giá rồi!"
Lúc này, đám người nghe nói trong phòng khách quý có người ra giá nên cũng yên lặng hẳn.
Võ giả một thân một mình có tích trữ được nhiều đến đâu cũng không thể bằng một gia tộc được.
Lúc này, trong phòng khách quý.
"Đại trưởng lão, mua viên đan dược này là vì thằng bé Mục Lang đúng không?", nhị trưởng lão Mục Phong Thanh cười hỏi.
"Đúng vậy!"
Đại trưởng lão cười ha ha nói: "Thằng bé Mục Lang chỉ còn kém chút nữa thôi là có thể vào được tầng thứ bảy rồi. Nó uống viên Ngưng Mạch Đan này thì chắc chắn có thể vào được!"
"Vậy ta chúc mừng đại trưởng lão trước nhé!"
"Đừng vội, lần này người nhà họ Điêu và nhà họ Uông, và cả nhà họ Tần đều có mặt ở đây, e là sẽ có rất nhiều người tranh!", đại trưởng lão khiêm tốn nói.
"Hì hì...", nhị trưởng lão cười: "Tranh? Chắc những năm qua đại trưởng lão đã tiết kiệm không ít nhờ việc buôn bán của gia tộc. Chừng này chẳng là gì đối với đại trưởng lão nhỉ?"
"Ha ha..."
Đại trưởng lão rất vui.
"Nhưng hai đứa Mục Lang với Mục Khoảnh này đã đi dãy Bắc Vân ba ngày trời rồi vẫn chưa quay về, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
"Không thể nào!"
Nhị trưởng lão đáp: "Lần này không chỉ có Liễu Sơn Tứ Sát, còn có cả Cận Đông và Đông Phương Ngọc nữa, Mục Vỹ kia chỉ có giá chết mà thôi. Ta đoán mấy huynh đệ chúng nó đã vào trong núi trải nghiệm rồi, nói không chừng hôm nay sẽ trở về đấy!"
"20 nghìn!"
Ngay lúc đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang bàn luận sôi nổi, một chất giọng hờ hững vang lên.
Một phòng khách quý khác trong sảnh đấu giá lại tăng giá!
"Là nhà họ Uông!"
"25 nghìn!"
Tiếng thốt còn chưa dứt thì giọng nói ở một phòng khách quý khác đã vang lên.
"Là nhà họ Điêu! Thiên tài Điêu Á Đông của nhà họ Điêu đã ở cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám rồi, lấy Ngưng Mạch Đan cũng đâu có tác dụng gì chứ?"
"Ngươi chả biết gì cả, nhà họ Điêu mới xuất hiện một thiên tài Điêu Á Vân mới 16 tuổi mà đã đạt tầng thứ năm - cảnh giới Ngưng Khí. Chắc nhà họ Điêu mua về để cho thiên tài đó đấy!"
"Có lý!"
"Hừ!"
Đại trưởng lão hừ lạnh, sắc mặt khó coi.
"Nhà họ Điêu với nhà họ Uông càn quấy, ta phải cho bọn họ biết cái gì gọi là có tiền có quyền!"
"30 nghìn!"
Mục Phong nguyên quát lớn.
Dù thế nào lão ta cũng phải lấy cho bằng được viên Ngưng Mạch Đan này.
"35 nghìn!"
"40 nghìn!"
"45 nghìn!"
"50 nghìn!"
"Ôi trời, một viên đan dược nhị phẩm mà đáng giá những 50 nghìn linh thạch hạ phẩm!"
"Đây nào có phải mua đan dược, rõ ràng đang so ai giàu hơn ai mà!"
"Đúng là có tiền có quyền, hầy, xem ra chúng ta hết hy vọng rồi".
Không ngờ Ngưng Mạch Đan lại có thể bán được giá 50 nghìn linh thạch hạ phẩm, cả sảnh đấu giá cực kỳ nhốn nháo.
Đại trưởng lão sầm mặt xuống, dùng 50 nghìn linh thạch hạ phẩm để mua một viên Ngưng Mạch Đan tuy rằng rất đắt nhưng đáng giá!
Nhưng ở một phía khác, sắc mặt Thiệu Vũ ngày càng khó coi.
50 nghìn linh thạch hạ phẩm!
Lấy giá đó để đền cho Mục Vỹ ba viên thì phải mất 150 nghìn linh thạch hạ phẩm, tuy hắn ta xuất sắc nằm trong tốp 10 đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông nhưng đào đâu ra nhiều linh thạch vậy để đền cho Mục Vỹ chứ?
Chương 62: Thầy thật xấu xa
"Đáng chết!"
Lúc này, Thiệu Vũ hận không thể giết hết những kẻ đang ra giá để mua viên đan dược kia.
"50 nghìn!"
Diệu Tiên Ngữ bịt miệng, kinh ngạc không thể thốt nên lời.
Thật sự là cái giá trên trời!
"Đại thiên tài Thiệu Vũ, 150 nghìn linh thạch hạ phẩm, Mục Vỹ ta chờ đấy nhé!", Mục Vỹ vỗ vai Thiệu Vũ rồi cười ha ha: "Ta tin với thân phận là thiên tài của Thánh Đan Tông, 150 nghìn linh thạch hạ phẩm này chắc chẳng là gì với Thiệu Vũ đâu nhỉ?"
"Ngươi..."
Thiệu Vũ tức đến xanh ruột!
"Cầm đi!"
Thiệu Vũ sầm mặt, tháo một chiếc nhẫn vứt cho Mục Vỹ: "Đây là chiếc nhẫn không gian, phàm khí cực phẩm, bên trong có 10 mét khối không gian, 150 nghìn linh thạch hạ phẩm không đời nào mua được nó đâu!"
Hắn đã không màng nguy hiểm mới lấy được chiếc nhẫn không gian này trong lúc thi sát hạch để cạnh tranh vào tốp 10 đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông.
Nhẫn không gian có thể chứa được cả vật chết, quý giá hơn những phàm khí cực phẩm thông thường rất nhiều.
Hắn ta rất tiếc khi phải giao chiếc nhẫn ra.
Nhưng hắn không thể thua mà không nhận, như vậy rất mất mặt trước bao nhiêu đồng môn của mình.
"Tốt, tốt, quá tốt, Triệu huynh đệ không hổ danh là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, nói lời giữ lời, ta phục rồi!"
Sau khi nhận nhẫn không gian xong, một thị nữ đã đứng chờ sẵn ở một bên để giao cho Mục Vỹ hơn 40 nghìn linh thạch hạ phẩm sau các thủ tục cần thiết.
Mục Vỹ cũng không đếm lại, cho vào nhẫn không gian luôn.
"Ừm, nhẫn không gian đúng là tiện hết chỗ chê, tông môn lớn có khác!"
Mục Vỹ khen không ngớt miệng, sau đó lấy một viên Ngưng Mạch Đan ra đưa cho Diệu Tiên Ngữ: "Đại sư Diệu, ta mượn chỗ của ông để luyện đan, viên đan dược này ta tặng Tiên Ngữ xem như là quà!"
Hắn tặng 50 nghìn linh thạch hạ phẩm nhẹ tênh như vậy đấy!
Bốn viên Ngưng Mạch Đan, hắn chỉ cần giữ lại một viên là đủ rồi.
Lấy viên còn lại này để xã giao cũng chẳng có vấn đề chi!
Nhìn thấy viên Ngưng Mạch Đan đó, lòng Thiệu Vũ nhỏ máu.
150 nghìn linh thạch hạ phẩm mua lại 3 viên đem về tông môn, chừng đó đủ để hắn ta mua chuộc lòng người rồi.
Đáng hận!
Nhìn bóng lưng Mục Vỹ rời đi, Thiệu Vũ chỉ muốn xông tới đập chết hắn.
"Hừ, ta tạm để nhẫn không gian ở chỗ ngươi một thời gian, chắc chắn ta sẽ lấy nó lại nhanh thôi. Ta sẽ khiến người phải quỳ xuống trả lại cho ta!"
Thiệu Vũ thầm quát, ánh mắt ngập tràn sát khí.
Rời khỏi sảnh đấu giá đến đại sảnh tầng một, hắn liếc mắt nhìn thì vừa hay gặp mấy người quen.
"Mục Vỹ!"
"Mục Vỹ, không ngờ ngươi vẫn còn sống!"
Nhìn thấy Mục Vỹ, đại trưởng lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh lập tức ngơ ngác.
Theo suy toán của họ thì lẽ ra bây giờ Mục Vỹ đã chết ở dãy Bắc Vân, sớm bị yêu thú cấu xé, chết không toàn thây rồi mới phải.
"Cái gì gọi là không ngờ vẫn còn sống?"
Mục Vỹ kinh ngạc nói: "Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, mấy ngày nay con vẫn luôn ở trong thành Bắc Vân, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
"Ngươi..."
Đương nhiên đại trưởng lão biết mấy ngày qua không phải Mục Vỹ luôn ở trong thành Bắc Vân, chỉ là gặp Mục Vỹ ở đây lúc này khiến lão ta không thể nào hiểu được.
"Đại trưởng lão!"
Ngay đúng lúc này, một tên quản sự nhà họ Mục vội vàng chạy từ bên ngoài vào, nhìn thấy Mục Phong Nguyên thì sắc mặt tái nhợt.
"Chuyện không hay rồi đại trưởng lão!"
Tên quản sự kia vội vã báo: "Mục Lang thiếu gia và Mục Khoảnh thiếu gia đã về rồi!"
"Về rồi à? Về rồi thì có gì không hay?", trong lòng đại trưởng lão chợt có dự cảm không lành.
"Nhưng kinh mạch của hai vị thiếu gia đã bị phế hết, bây giờ biến thành một kẻ vô dụng thật rồi!", quản sự kia run rẩy nói.
Bốp...
Đại trưởng lão tức giận quá, tát một cái khiến quản sự kia bay ra ngoài.
"Ngươi nói lại lần nữa!"
Đột nhiên lão ta nhớ lại Mục Vỹ vẫn còn yên ổn đứng đây, liên tưởng đến việc mấy ngày rồi Cận Đông và Đông Phương Ngọc chưa về, đại trưởng lão cả giận.
"Mục Vỹ, là... là chuyện tốt ngươi làm đấy à!"
"Hả? Đại trưởng lão nói vậy có ý gì?", Mục Vỹ kinh ngạc bảo: "Mấy ngày nay con vẫn luôn ở trong thành Bắc Vân, chưa từng ra ngoài!"
"Ngươi..."
Đại trưởng lão tức giận chỉ muốn tát một phát cho Mục Vỹ chết tươi.
Nhưng bây giờ mọi người đã vây quanh lại để xem hai người cự cãi, sắc mặt đại trưởng lão tối sầm, siết ngón tay kêu rơm rớp.
"Về!"
Bây giờ Ngưng Mạch Đan vẫn ở trong tay lão ta, nhưng nhìn thấy viên đan dược này, đại trưởng lão lại thấy đau nhức cả người.
"Thầy Mục, thầy xấu xa thật đấy nha!"
Nhìn bóng lưng đám người đại trưởng lão rời đi, Diệu Tiên Ngữ cười giảo hoạt: "Mục Lang với Mục Khoảnh bị thầy đánh tàn phế rồi, chẳng phải đại trưởng lão mua viên Ngưng Mạch Đan này về cũng vô ích à? Tiền mua Ngưng Mạch Đan thì đều chảy vào túi của thầy cả rồi!"
"Ừm..."
Mục Vỹ hơi ngẩn người, nghĩ kỹ lại thì là vậy thật.
Nếu đại trưởng lão biết chuyện này chắc sẽ tăng xông đi gặp ông bà luôn mất!
Chương 63: Hóa ra vẫn chưa
Sau khi rời khỏi Thánh Đan Các, Mục Vỹ không về nhà ngay.
Vì hắn biết cả nhà họ Mục đang rối như mớ bòng bong.
Xem ra Ngưng Mạch Đan mà lão già Mục Phong Nguyên kia tốn cả 50 nghìn linh thạch để mua cho Mục Lăng đã thành công cốc rồi.
Lão ta mà biết đan dược này do hắn luyện chế thì chắc nhảy lầu luôn quá.
"Ba ngày rồi không đến học viện, qua đó xem sao!", Mục Vỹ lẩm bẩm, đi về phía Học viện Bắc Vân.
"Tiên Ngữ, nói cho ông biết rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy Mục Vỹ đã đi, Diệu Thanh sốt sắng kéo Diệu Tiên Ngữ đi lên lầu ba của Thánh Đan Các.
"Cháu nói Đông Phương Ngọc bị cậu ấy giết rồi sao? Cậu ấy cũng là người đã phế Mục Lang và Mục Khoảnh?"
Tại lầu ba của Thánh Đan Các, Diệu Thanh nghe Diệu Tiêu Ngữ kể xong thì không ngừng mân mê bàn tay, không thể tin nổi.
"Ông nội, cháu kể nhiều lần lắm rồi đó!"
Diệu Tiêu Ngữ cực kỳ chán nản.
"Mục Vỹ này đúng là không đơn giản. Ta đã nói rồi mà, đường đường là con trai của trưởng tộc họ Mục thì sao có thể thảm hại thế được!"
"Ông nội, ông nói vậy hồi nào? Mà về phụ thân của thầy Mục, cháu cảm giác... ông ta không phải một người cha tốt!"
"Cháu thì biết cái gì?", Diệu Thanh cười nói: "Phụ thân của Mục Vỹ từng là thiên tài lẫy lừng của cả đế quốc Nam Vân đấy. Không những thế, cũng nhờ y mà nhà họ Mục mới được đứng vào hàng ngũ các gia tộc lớn hùng mạnh ở đế quốc! Nhưng..."
"Nhưng sao ạ?"
"Con nhóc này, quan tâm mấy chuyện này làm gì, lo mà suy ngẫm về phương pháp luyện đan Mục Vỹ mới cho cháu đi!"
Diệu Thanh hơi khiển trách: "Thầy luyện đan nào cũng phải giữ bí mật tuyệt đối về phương pháp luyện đan lẫn vật liệu cần cho luyện đan, nếu không thì Thánh Đan Các ta đã không cấp cho mỗi thầy luyện đan một mật thất riêng rồi! Mục Vỹ cho cháu biết tất cả mọi thứ từ quá trình cho đến phương pháp luyện chế Ngưng Mạch Đan, đủ để thấy cậu ấy rất tin tưởng cháu! Nếu không thì là..."
"Thì là gì ạ?"
"Thì là cậu ấy chả sợ cháu học được!"
Diệu Thanh vừa nói xong thì rùng mình.
Một người mà không thèm đếm xỉa đến cả phương pháp luyện chế ra đan dược nhị phẩm thì phải tự tin với thuật luyện đan của mình đến đâu đây!
Mục Vỹ này không đơn giản chút nào.
"Tiên Ngữ, sau này phải học hỏi thầy Mục của con nhiều vào, cậu ấy cần giúp gì, cứ nói cho ta biết!"
"Ông nội..."
Diệu Tiên Ngữ cực kỳ ngạc nhiên.
Đầu tiên, ông nội của cô ta là một người quyền cao chức trọng ở thành Bắc Vân, cho dù ở Thánh Đan Tông thì địa vị cũng không thấp, thế mà ông ấy lại vì chuyện hôm nay mà chú trọng Mục Vỹ như thế.
Thứ hai, chính là Mục Vỹ!
Trong giờ học, hắn đã làm cho đại sư Mạt cao quý bằng lòng xưng huynh gọi đệ với mình.
Bây giờ lại được ông nội quan tâm chú ý.
Thầy Mục đã thay đổi thật rồi!
...
Lớp năm sơ cấp của Học viện Bắc Vân nổi tiếng là lớp học của những kẻ rác rưởi, thanh danh xấu lan ra cả học viện.
Lớp này tụ hội những người bị phát hiện là không có tư chất trong bài kiểm tra lúc nhập học, tất nhiên cũng có trường hợp đặc biệt.
Một số con nhà nghèo không cách nào trả học phí nên mới bất đắc dĩ bị phân vào lớp này.
Dần dà, người ta đồn lớp năm sơ cấp là lớp rác rưởi, thầy và học sinh đều chẳng ra gì.
Đây cũng là lý do tại sao Mục Vỹ phải đảm nhiệm chức thầy giáo của lớp năm sơ cấp.
"Nhìn tình hình này, xem ra trong lớp ngoại trừ Diệu Tiên Ngữ ra thì chẳng có mấy hạt giống tốt rồi!"
Mục Vỹ cũng thầm rầu rĩ.
Tình cảnh hiện giờ của hắn không tốt lắm nên rất cần một số thành viên nòng cốt để bồi dưỡng thế lực cho mình, những học sinh này chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
"Tề Minh, đứng lại cho ta, đừng tưởng ông thầy rác rưởi của ngươi được đại sư Mạt nào đó coi trọng thì địa vị của ngươi cũng khác!"
Mục Vỹ đang đi thì nghe thấy giọng nói ầm ĩ ở đằng trước.
Tề Minh?
Tên quen thế?
"Lại là cậu ta?"
Nghe thấy cái tên này, Mục Vỹ ngạc nhiên.
Sao người này có thể xui xẻo đến vậy được nhỉ, hình như lần nào vào học viện cũng thấy bị bắt nạt!
"Cố Thanh, ngươi đừng có quá đáng! Giờ thầy Mục đã khác xưa rồi, chỉ là bản thân ta vô dụng thôi, không liên quan đến thầy ấy!"
"Ối chà, tên rác rưởi họ Mục đó đã cho ngươi cái gì mà vừa nổi tiếng là ngươi bênh vực cho thầy ta mãi thế? Tề Minh, ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Thanh giễu cợt: "Ta nói cho ngươi biết, đừng có đánh đồng ta với tên rác rưởi Điêu Doãn kia. Thầy của cậu ta là Cận Động, nhưng thầy của ta là Điêu Á Đông! Thầy Điêu là thầy giáo cao cấp trong học viện chúng ta, Mục Vỹ không là gì đâu!"
"Không là gì? Hôm nay tên rác rưởi này sẽ đánh chết ngươi!"
Cố Thanh vừa dứt lời thì đột nhiên có một tiếng nổ đùng đoàng vang lên, một quả đấm nện xuống đầu cậu ta.
Cố Thanh tức thì thấy toàn sao với sao.
"Thầy Mục..."
"Tề Minh đúng không? Nói sao cũng là học sinh của thầy, sao lần nào gặp cũng thấy trò bị bắt nạt thế!"
"Trò..."
"Để sau đi!"
Mục Vỹ ngăn Tề Minh lại, nhìn về phía Cố Thanh vừa nổi một cục u trên đầu, nhếch mép nói: "Lúc Điêu Doãn đánh Tề Minh, ta đã nói học sinh của ta chỉ có ta được đánh, người khác thì không được. Ta tưởng câu này đã được lan truyền rồi chứ, hóa ra là vẫn chưa!"
Chương 64: Khảo hạch
"Thầy muốn làm gì?"
Thấy vẻ mặt đùa cợt của hắn, Cố Thanh không ngừng lùi ra sau.
Trước đây, Mục Vỹ là một tên vô dụng, trói gà không chặt, nhưng bây giờ đã tu luyện đến tầng thứ tư của thân xác là cảnh giới Tráng Tức, cậu ta không phải đối thủ của Mục Vỹ.
Có điều Cố Thanh không nhận ra hắn đã bước vào cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác rồi.
"Làm gì? Lần trước Điêu Doãn đã phạm lỗi, giờ trò cũng phạm y chang lỗi đó, xem ra phải dùng biện pháp mạnh rồi!", Mục Vỹ đấm hai tay vào nhau, dáng vẻ như muốn dần Cố Thanh một trận.
"Thầy Mục, thầy đe dọa học sinh như thế, có phải hơi quá đáng rồi không!"
Giữa lúc đó, một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ sau lưng họ.
Người đó mặc võ phục màu lam nhạt, cao khoảng một mét tám, vóc người cường tráng nổi bật cùng khuôn mặt ôn hòa tạo cảm giác thoải mái cho người nhìn.
Điêu Á Đông!
Một trong ba thầy giáo đẹp trai trứ danh, cũng là thầy giáo cao cấp của Học viện Bắc Vân!
Cùng với Đông Phương Ngọc và Uông Thanh Phong được mệnh danh là ba tài tử của học viện, tiếng tăm hiển hách.
"Quá đáng? Lúc học sinh của ngươi bắt nạt học sinh của ta, sao ngươi không nói quá đáng đi?", Mục Vỹ hừ lạnh: "Thầy Điêu, lo mà quản lý học sinh của ngươi đi! Học sinh của Mục Vỹ này chỉ có ta mới được quản lý!"
"Sao ngươi lại nói vậy!", Điêu Á Đông vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng lại cất cao lên: "Học viện là nơi đào tạo nhân tài, tất cả học sinh đều được các thầy quản lý, sao học sinh của ngươi lại được ngoại lệ?"
"Hơn nữa, lớp năm sơ cấp nằm dưới chót trong tất cả các lớp sơ cấp, người khác tới quản lý thay đã là vinh dự cho lớp của ngươi rồi!"
Chó má!
Nghe thấy những lời này, Mục Vỹ nổi cơn thịnh nộ.
"Chưa kể, học viện có một người thầy như ngươi thì sao có thể dẫn dắt học sinh đàng hoàng được?"
"Ngươi..."
"Các cậu đang làm cái gì vậy?"
Mục Vỹ vừa muốn ra tay thì chợt nghe thấy tiếng quát.
"Viện trưởng Lục!"
"Viện trưởng Lục!"
Lục Khiếu Thiên chậm rãi đi tới, nhíu mày nhìn Mục Vỹ và Điêu Á Đông.
"Chuyện gì đây?"
Thấy Mục Vỹ, ông ấy lập tức đau đầu.
Mấy năm qua, người này một mực im hơi lặng tiếng, không ngờ chưa được bao lâu mà đã liên tục xảy ra nhiều chuyện có liên quan đến hắn.
Mấu chốt là, Lục Khiếu Thiên không thể đánh cũng không thể mắng Mục Vỹ, vì sợ chọc giận đại sư Mạt.
"Viện trưởng Lục, ngài đến đúng lúc quá! Ta có chuyện muốn nói với ngài!"
Thấy Lục Khiếu Thiên đến, Điêu Á Đông giành nói trước: "Nếu ta nhớ không nhầm thì theo quy định của học viện, ai ba năm liên tiếp vẫn là thầy giáo sơ cấp thì bị hủy tư cách làm thầy. Hình như năm nay là năm thứ ba của thầy Mục rồi..."
"Khụ khụ..."
"Viện trưởng!", không chờ ông ấy lên tiếng, Điêu Á Đông lại nói tiếp: "Đế quốc thành lập học viện là vì mỗi một võ giả có thiên phú đều có thể được dẫn dắt, nếu Học viện Bắc Vân ta mời một tên phế vật về làm thầy thì..."
"Chuyện này..."
Lục Khiếu Thiên cũng rất đau đầu.
Trong Học viện Bắc Vân chia ra ba cấp bậc thầy giáo là sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Đúng là có quy định nếu không trở thành thầy giáo trung cấp trong vòng ba năm thì sẽ bị hủy tư cách.
Có điều, để từ thầy giáo sơ cấp đến thầy giáo trung cấp cần phải vượt qua ba cửa ải, lỡ may Mục Vỹ không thông qua, bị đuổi ra khỏi học viện thì đại sư Mạt sẽ nổi giận mất.
"Muốn tôi lên thầy giáo trung cấp à, được thôi!"
Nhưng Lục Khiếu Thiên đang cân nhắc thì Mục Vỹ đột nhiên đồng ý.
"Thầy Mục, bài kiểm tra nghiêm khắc lắm đấy!", thấy hắn có vẻ không lo lắng chút nào, ông ấy nhắc nhở: "Bài kiểm tra có ba cửa ải, cửa ải đầu tiên chính là tu vi..."
Tu vi!
Lục Khiếu Thiên nói đến đây mới cẩn thận quan sát Mục Vỹ.
Khí kình vây quanh cơ thể, hơi thở sâu lắng, vững vàng.
Đây là dấu hiệu đặc trưng của cảnh giới Ngưng Mạch!
Mục Vỹ đã bước vào tầng thứ sáu rồi!
"Cảm ơn lòng tốt của viện trưởng Lục!"
Mục Vỹ chắp tay, nói: "Chỉ là, ta không thể làm trái quy định của học viện được. Ta chấp nhận kiểm tra, và sẽ khiến cho một số người ngậm cái mỏ chim lại!"
Hừ!
Nghe ra câu chửi ngầm của hắn, Điêu Á Đông thầm mỉa mai.
Màu mè quá, ai nhìn cũng thấy! Mục Vỹ, để xem lát nữa ngươi bẽ mặt thế nào.
Chỉ trong nửa ngày, cả học viện đã xôn xao chuyện Mục Vỹ muốn tham gia khảo hạch.
Tại phòng tu luyện của Học viện Bắc Vân.
Căn phòng luôn vắng người đột nhiên trở nên chật ních.
Hôm nay, tất cả mọi người đều muốn xem thầy Mục rác rưởi nổi tiếng một thời sẽ làm trò hề gì!
Nhưng một số thì không nghĩ vậy.
Diệu Tiên Ngữ và Tần Mộng Dao chính là hai trong số ít ỏi đó.
Sau khi thấy được bản lĩnh của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ không thông qua khảo hạch.
Nếu là Mục Vỹ vào một tháng trước thì bài kiểm tra lên thầy giáo trung cấp đúng là như một trò đùa, nhưng bây giờ nó đã dễ như trở bàn tay.
Diệu Tiên Ngữ thì mang suy nghĩ khác.
Cô ta rất muốn biết khi những người ở đây thấy Mục Vỹ họ từng cho là rác rưởi đột nhiên thể hiện ra mặt thiên tài của mình, họ sẽ che miệng lại thế nào!
Chương 65: Ba cửa khảo hạch
"Ông thầy ngu ngốc này chìm nổi trong học viện chúng ta mấy năm, không ngờ hôm nay lại chơi cái trò này!"
"Ha ha, ta cũng nghĩ chắc thầy ta bị mắng nhiều quá nên lương tâm trỗi dậy, không chịu nổi nữa!"
"Đúng đấy! Nếu là ta thì ta không chịu nổi đâu. Nói là thầy giáo sơ cấp nhưng thầy ta còn không có tư cách đó nữa là, dạy hư đám đệ tử hết!"
Đám đông bàn tán sôi nổi.
Thời gian gần đây, quả thật là Mục Vỹ đã có một vài biểu hiện tốt.
Có điều hắn chỉ thể hiện điều đó trên lớp học, ít có ai biết được chuyện hắn giết bọn Đông Phương Ngọc.
Vì vậy, mọi người vẫn gọi Mục Vỹ là rác rưởi.
Trong đám đông đang vây xem, Tề Minh nhíu mày, khuôn mặt nhăn rúm lại.
Đây là lần thứ hai cậu ấy gây rắc rối cho Mục Vỹ rồi.
Mặc dù trước đây khi ở trên lớp, Mục Vỹ là một người thầy luôn bị bắt nạt nhưng có thể nói rất tận tâm với các đệ tử, Tề Minh yêu quý hắn từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, vào lần đầu tiên Điêu Doãn gây khó dễ cho cậu ấy, Mục Vỹ đã ra mặt nên mới xảy ra tranh chấp với thầy Cận Đông.
Lần này thì với Điêu Á Đông.
Điêu Á Đông là một thanh niên tài tuấn của nhà họ Điêu ở thành Bắc Vân, vừa bước vào cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác.
Chân nguyên thành đan, hội tụ tại đan điền!
Với tu vi tầng thứ tám của thân xác và thân phận thầy giáo cao cấp của học viện, Điêu Á Đông hơn Cận Đông cả vạn dặm.
Chưa kể hắn ta lại còn là thiên tài nhà họ Điêu ở thành Bắc Vân, có gia tộc chống lưng chứ không phải một đứa con ngoài giá thú như Mục Vỹ.
"Mục Vỹ, ngươi đã quyết tâm khảo hạch rồi chứ?"
"Đúng vậy!"
Mục Vỹ gật đầu: "Chuyện đã đến nước này, còn đường quay lại nữa sao?"
Không sai, lúc này xung quanh hắn toàn là người với người, không thể nào lùi bước!
"Thôi được. Hôm nay, thầy Mục Vỹ, thầy giáo sơ cấp của Học viện Bắc Vân xin khảo hạch trở thành thầy giáo trung cấp. Bắt đầu cửa ải đầu tiên, sức mạnh!"
Khảo hạch từ thầy giáo sơ cấp lên thầy giáo trung cấp có tổng cộng ba cửa ải.
Cửa ải đầu tiên là cảnh giới. Thứ có thể trực quan thể hiện ra cảnh giới chính là sức mạnh.
Theo quy định của học viện, thầy giáo sơ cấp phải có cảnh giới từ tầng thứ ba đến tầng thứ năm của thân xác, thầy giáo trung cấp thì ít nhất là cảnh giới Ngưng Mạch, tầng thứ sáu của thân xác.
Còn thầy giáo cao cấp chính là cao thủ ở cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám.
Trong Học viện Bắc Vân, số lượng thầy giáo cao cấp có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Theo quy định, thầy giáo trung cấp phải có sức mạnh ít nhất bằng sức 50 trâu, cũng chính là 25 tấn. Mục Vỹ lên khảo hạch!"
Tất nhiên là có phân người để sắp xếp khảo hạch cho Mục Vỹ.
Nơi chính giữa phòng tu luyện là một cái cối khổng lồ bằng đá.
Trong cối đá là một cây cột làm từ thủy tinh cao mười mét.
Cách mỗi mét có khắc ký hiệu tương ứng với các mức sức mạnh.
Một mét là 5 tấn, hai mét là 10 tấn, tương tự với các mức sau.
Thấy Mục Vỹ tiến thẳng đến trước cái cối đá, những người xung quanh không tự chủ hít sâu một hơi.
"Ta dám cá tên này không qua được ba mét. 15 tấn là mức cao nhất của thầy ta rồi!"
"Chưa chắc, nghe nói tên rác rưởi này đột nhiên đạt đến cảnh giới Tráng Tức mà, có thể sẽ đánh ra được sức mạnh nặng 20 tấn đấy!"
"Lố quá, theo như quy định của học viện thì sức nặng 25 tấn còn mạnh hơn cả đòn đánh của một võ giả cảnh giới Ngưng Mạch (tầng thứ sáu) thông thường. Mục Vỹ mà được thế ư? Cho ta xin!"
Mục Vỹ không hề bận tâm đến những lời bàn tán sôi nổi xung quanh.
Hắn yêu cầu khảo hạch chỉ vì để những người này câm miệng.
Hơn nữa, bây giờ hắn cần một sự chú ý vừa đủ để bảo vệ mình.
"Bắt đầu!"
Thầy giáo phụ trách khảo hạch vừa vang lên, Mục Vỹ tiến tới một bước.
"25 tấn à?"
Khẽ thở hắt ra, Mục Vỹ đấm một quyền xuống.
"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh..."
Một loạt tiếng kêu thanh thúy vang lên, nhìn lại quả cầu thủy tinh trong cối đá, chất lỏng màu đỏ dâng cao đến vị trí bảy mét. Toàn bộ phòng tu luyện chìm trong yên lặng.
Bảy mét!
35 tấn!
Sức mạnh một cú đấm của Mục Vỹ lên đến 35 tấn!
Không ít người bên dưới dụi mắt, thấy chất lỏng vẫn lơ lửng ở vị trí bảy mét mới chậm rãi ngậm miệng lại.
"Mới 35 tấn thôi à..."
Thấy kết quả kiểm tra của Mục Vỹ, Điêu Á Đông hơi nhếch môi.
Chỉ xét về tiêu chuẩn thầy giáo trung cấp thì quả là Mục Vỹ đã đạt chuẩn với cú đấm nặng 35 tấn đấy.
Có điều vẫn kém quá xa so với thầy giáo cao cấp là hắn ta.
Hiện giờ, nếu Điêu Á Đông phát ra chân nguyên với cảnh giới Tụ Đan của mình thì một quyền ít nhất cũng nặng 45 tấn.
"Tiếp theo là cửa ải thứ hai, khả năng kiểm soát võ kỹ!"
Thầy khảo hạch vừa dứt lời thì mặt đất chính giữa phòng tu luyện nổ ra tiếng đùng đùng vang trời, mặt đất lõm xuống. Những người xung quanh hốt hoảng lùi về phía sau.
“Gầm!”
Mặt đất chợt rách ra, để lộ quảng trường bên dưới. Giữa quảng trường là một cái bóng cao ba mét, hai chi trước không ngừng đánh vào ngực, miệng thì phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.
"Đây là..."
"Đại Địa Liệt Hùng!"
"Yêu thú cấp sáu Đại Địa Liệt Hùng, khả năng phòng ngự và tấn công đều đứng đầu trong các yêu thú cấp sáu. Không ngờ thầy khảo hạch lại dùng Đại Địa Liệt Hùng làm đối thủ cho Mục Vỹ!"
"Thế này mới thú vị chứ! Tên Mục Vỹ này sức mạnh thì cũng khá, có điều không biết khả năng sử dụng võ kỹ thế nào. Một cú đấm của Đại Địa Liệt Hùng (gấu) nặng đến 5 tấn đấy!"
Thấy yêu thú được thầy khảo hạch dùng cho cửa ải này là gì, đám đông hô hào cả lên.
Đại Địa Liệt Hùng chính là bá chủ của yêu thú cấp sáu, mà bản thân yêu thú vốn đã mạnh hơn so với võ giả nhân loại ở cùng cấp bậc.
Cuộc khảo hạch này đúng là không đơn giản.
Nhưng như vậy cũng cho thấy sự lợi hại của các thầy giáo trong Học viện Bắc Vân.
"Mục Vỹ, chỉ khi đánh bại con Đại Địa Liệt Hùng này, cậu mới có thể tiến vào cửa ải thứ ba!"
"Ta biết rồi!"
Nhìn Đại Địa Liệt Hùng kia, Mục Vỹ gật đầu.
Thành thật mà nói, loại yêu thú cấp bậc này chẳng là gì với hắn, ngặt nỗi bây giờ cứ bị người ta chì chiết việc mãi vẫn là thầy giáo sơ cấp làm cho hắn cảm thấy rất bực bội.
"Ầm!"
Tung người nhảy xuống quảng trường bên dưới, Mục Vỹ ngoắc ngón tay, nhìn Đại Địa Liệt Hùng.
"Gầm!"
Như nhận thấy tôn nghiêm bị khiêu khích, hai chi trước Đại Địa Liệt Hùng bịch bịch vỗ vào mặt đất làm bằng đá hoa cương, toàn thân vang lên tiếng xương cốt kêu kẽo kẹt.
"Lên đi!"
Mục Vỹ ngoắc ngón tay. Đại Địa Liệt Hùng mất đi lý trí, ầm ầm chạy như điên về phía hắn.
Bàn tay khổng lồ kia liên tục vỗ tới như muốn đập nát Mục Vỹ.
"Phá Ngọc Quyền!"
Thấy Đại Địa Liệt Hùng xông tới tấn công, Mục Vỹ không né cũng không tránh mà lao thẳng tới.
Phá Ngọc Quyền là võ kỹ Hoàng Giai sơ cấp, cũng là võ kỹ đầu tiên hắn tiếp xúc.
Tuy Đại Địa Liệt Hùng rất lợi hại nhưng lại mạnh thiên về bạo lực, dù sao cũng là yêu thú, trí tuệ có hạn.
Đại Địa Liệt Hùng thấy Mục Vỹ muốn đối đầu trực diện với mình thì da lông toàn thân nổi lên. Gây chú ý nhất là phần gáy, mỗi một sợi lông đều dựng đứng lên nhọn hoắc như gai.
"Tên này điên rồi à, sao lại cố ý chọc giận Đại Địa Liệt Hùng chứ!"
Một số đệ tử có kiến thức rộng đã nhận thấy phần lông sau gáy Đại Địa Liệt Hùng dựng lên, rõ ràng nó đã nổi điên.
"Uỳnh!"
Nhưng ngay sau đó, tiếng nổ vang trời truyền đến, nơi Mục Vỹ và Đại Địa Liệt Hùng va chạm nhau ở quảng trường dưới lòng đất bị bao phủ trong khói mù dày đặc, ầm ầm nổ ra.
Mặt đất rạn nứt, vết nứt lan tràn đến mười mét.
Mọi người không ngờ Mục Vỹ lại liều mạng đối đầu với Đại Địa Liệt Hùng. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn là cuộc chiến của một người một thú này lại gây ra cơn chấn động dữ dội đến vậy.
Bụi cát dần dần lắng xuống. Dưới quảng trường, Mục Vỹ vẫn đứng tại chỗ, còn mặt đất dưới chân thì đã vỡ tan tành. Một bên khác, Đại Địa Liệt Hùng cẩn thận tránh ra xa mười mét, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tới đi nào!"
Thấy nó cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Vỹ lại ngoắc tay.
"Ngươi không đi thì ta đi đấy!"
Trong lúc nói chuyện, Mục Vỹ bước từng bước về phía Đại Địa Liệt Hùng.
"Gào!"
Lại một tiếng rống vang lên, chân sau Đại Địa Liệt Hùng giẫm một cái thật mạnh, bay lên, hai chi trước hung tợn vỗ tới Mục Vỹ.
"Tốt lắm!"
Quát một tiếng, Mục Vỹ thoải mái tung một chưởng ra. Trong cú chưởng này, hắn không sử dụng chân nguyên trong cơ thể mà chỉ bùng nổ khí kình.
"Ầm!"
Tiếng nổ động trời lại vang lên, nhưng lần này, Đại Địa Liệt Hùng với khí thế nghiền áp vừa nhảy xuống đã bị Mục Vỹ đánh bay.
Đánh bay chỉ bằng một chưởng!
"Tới nữa nào!"
Tiến lên một bước, Mục Vỹ lại ngoắc tay, trêu đùa nhìn Đại Địa Liệt Hùng.
"Gào!"
"Ầm!"
"Gào!"
"Ầm!"
Không biết một người một thú lao vào nhau hết bao nhiêu lần, nhưng đến cuối cùng, ai cũng đứng sững ra đó.
Mục Vỹ dám đối đầu trực diện với Đại Địa Liệt Hùng, quan trọng nhất là hắn còn hoàn đè bẹp con yêu thú đó.
Đây mà là cảnh giới Tráng Tức thôi ư? Làm sao có thể!
"Lại đi!"
Ngoắc ngón tay lần nữa, Mục Vỹ vẫn khẽ mỉm cười.
"Ô ô..."
Nhưng giờ đây, hai móng của Đại Địa Liệt Hùng vô lực thả lỏng ở hai bên người, nhìn hắn, kêu lên một tiếng nghẹn ngào. Không ngờ nó lại quay đầu đi, chạy như bay vào một góc của quảng trường dưới lòng đất.
Chạy rồi?
Bá chủ của yêu thú cấp sáu, thế mà lại bị Mục Vỹ đánh cho chạy biến!
"À... thầy Mục Vỹ vượt qua cửa ải thứ hai, bắt đầu cửa ải thứ ba!"
Giọng nói của thầy khảo hạch vang lên, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Tầng thứ tư của thân xác không thể nào làm vậy được.
"Là tầng thứ sáu, tầng thứ sáu, cảnh giới Ngưng Mạch!"
Đột nhiên, một thầy giáo đang đứng trong đám đông lên tiếng.
Tầng thứ sáu!
Gần một tháng trước, Mục Vỹ vẫn chỉ là một kẻ mọt sách vô dụng chưa vào cả tầng thứ nhất của thân xác, bây giờ lại ở tầng thứ sáu, sao lại vậy được!
Tiếng chê bai khinh bỉ trong đám đông dần dần ít đi, đa phần các đệ tử đều nghi ngờ nhìn Mục Vỹ.
Dường như người thầy nổi tiếng là rác rưởi này đã thay đổi, biến thành thiên tài rồi.
"Cửa ải thứ ba là kiểm tra năng lực dạy học. Hôm nay, Mục Vỹ đã cho chúng ta thấy thực lực của mình, cửa ải cuối cùng chính là khảo hạch dành cho các đệ tử!"
Thầy khảo hạch đột nhiên nói: "Đầu tiên, yêu cầu thầy Mục chọn ra ba đệ tử cho mình, sau đó chọn một lớp sơ cấp khác để thầy lớp đó cử ra ba đệ tử ưu tú. Hai bên sẽ thi đấu với nhau về võ lực, luyện đan và luyện khí. Nếu đệ tử của thầy Mục thắng thì thầy có thể làm thầy giáo trung cấp của học viện!"
Lời vừa dứt thì phòng tu luyện trở nên sôi trào.
Ai cũng tò mò Mục Vỹ sẽ chọn lớp học nào để làm đối thủ của mình.