Sau những câu hỏi đưa ra, Mạt Vấn phát hiện kiến thức về luyện đan của Mục Vỹquả thực là vượt qua tầm hiểu biết của mình.
Tuy trong vài vấn đề, có những loại linh dược linh thảo Mục Vỹ đề cập đến mà ngay đến cả ông cũng không biết, nhưng khi một cách không thể thực hiện được thì Mục Vỹ còn có thể nghĩ ra một cách mới.
Đối với thầy luyện đan thì điều gì quan trọng nhất?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là phương pháp luyện đan!
Từ cổ chí kim, đối với thầy luyện đan, cách thức để luyện ra một loại đan dược luônquý giá giống như mạng sống của cả gia đình.
Nhưng Mục Vỹ lại giống như một cuốn từ điển sống về luyện đan, với mỗi loại đan dược, hắn có thể dễ dàng nói ra vài phương thức để luyện thành loại đan đó.
Thật không thể tin được! Thật sự là quá sức tưởng tượng!
Rốt cuộc Mục Vỹ này có thân phận gì? Đế quốc Nam Vân có được thiên tài với khả năng thiên bẩm xuất chúng đến như vậy, lại cam tâm làm thầy hướng dẫn trong Học viện Bắc Vân nhỏ bé, thực là lãng phí nhân tài!
Nhưng đối với Mục Vỹ, Mạt Vấn này, tên thì nghe có vẻ hay, nhưng lại hỏi quá nhiều, hơn nữa… hơi bị ngu!
Nếu như Lục Khiếu Thiên cùng ba bốn mươi học trò biết được suy nghĩ trong lòng của Mục Vỹ lúc này, sợ rằng sẽ hộc máu mồm mất.
Ông là đại sư Mạt đấy!
“Mục tiểu huynh đệ, lão đây…”
“Mạt Vấn huynh, cái đó… Ồ, thật ngại quá, đã đến giờ tan học rồi, ta phải về nhà đã!”
Thấy Mạt Vấn lại muốn hỏi thêm nữa, Mục Vỹ đã sớm mất kiên nhẫn, nếu không phải vì nể mặt viện trưởng với học trò trong lớp, Mục Vỹ đã sớm tiễn khách rồi.
Chỉ là Lục Khiếu Thiên ở bên cạnh nghe thấy những lời của Mục Vỹ, xém chút nữa nước tiểu đã chảy ra quần.
Tan học? Về nhà?
Ôi trời ơi, tên ngu xuẩn này, có biết người đang đứng ở trước mặt hắn chính là một bậc thầy về luyện đan, giậm chân một cái, toàn bộ đế quốc Nam Vân chấn động hay không?!
Mạt đại sư có thể khiêm tốn học hỏi kẻ bề dưới, thật là hiếm thấy, tên nhóc này lại còn chê phiền!
Đúng thật là Mục Vỹ không biết điều này, muốn trách thì chỉ có thể trách Mục Vỹ của trước kia quá nhu nhược.
“Lão đã mạo phạm rồi, mạo phạm rồi…”
Nghe thấy lời này, Mạt Vấn đỏ mặt, lưỡng lự hỏi: “Ta với thầy Mục mới quen mà như đã thân, không biết ta có thể đi đến quý phủ một chuyến không?”
Cái gì?
Nghe thấy lời của Mạt Vấn, Mục Vỹ trợn tròn mắt, cái lão già này còn chưa vừa lòng sao, tự nhiên lại muốn đến nhà mình nữa.
Đây đúng là kiểu ăn no uống say còn muốn gói mang về đây!
Chỉ là nhìn thấy bộ dạng sốt sắng gật đầu của Lục Khiếu Thiên, Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: “Tuỳ ông thôi”.
Không kiên nhẫn thêm được nữa, Mục Vỹ vội vàng khoát tay áo, nghênh ngang bước ra khỏi lớp học.
Phía sau Mạt Vấn khom lưng, chạy vội vàng đuổi theo Mục Vỹ đang đi nhanh phía trước .
Trông dáng vẻ kia, Mạt Vấn thật giống như lão quản gia bên cạnh Mục Vỹ.
Sắc mặt Lục Khiếu Thiên khổ đắng, vội vã rời lớp học, chạy đuổi theo.
Tiểu tổ tông này, hôm nay không biết đã mở mang đầu óc chỗ nào, những vấn đề ngay cả đại sư Mạt Vấn cũng hết cách thì hắn lại có thể ứng đáp trôi chảy như nước.
Nhưng dù vậy, nếu tên khốn này không biết trời cao đất dày, dám đắc tội với đại sư Mạt, ông ấy sẽ mất chức viện trưởng này mất.
Nhất thời, Mục Vỹ đi ở phía trước, Mạt Vấn đi theo bên cạnh, Lục Khiếu Thiên đi sau hai người.
Những học trò còn ở lại trong lớp dường như hóa đá.
Kia thật sự là đại sư Mạt Vấn thanh danh lẫy lừng trên toàn đế quốc Nam Vân sao?
Đó có phải là thầy Mục luôn bị bọn họ gọi là kẻ vô dụng đấy không?
Giờ khắc này, đám học trò đã bắt đầu hoài nghi về thế giới quan của chính mình.
Trên đường đi, Mạt Vấn lại càng không ngừng hỏi Mục Vỹ, dường như muốn được giải đáp tất cả những khúc mắc của mấy chục năm qua.
Chỉ là dọc đường, Mục Vỹ cảm thấy như có cả đàn ruồi đang bay bên tai, kêu vo vo mãi, khiến hắn rất bực bội.
Từ học viện về đến gia tộc, Mục Vỹ cũng biết, hắn của trước kia ở nhà họ Mục cũng không được đối đãi tử tế, cũng không thèm đếm xỉa tới đám tôi tớ, đi thẳng một mạch đến tiểu viện của mình.
“Mục Vỹ thiếu gia, lão gia cùng mấy vị trưởng lão của gia tộc đang ở phòng khách đợi thiếu gia đây!”, chỉ là đang lúc chuẩn bị trở về tiểu viện, Mục Vỹ nghe thấy một giọng nói quái gở ở phía sau lưng hắn.
Chương 7: Ta đánh ngươi đấy
Mục Vỹ không hề lạ lẫm với tiếng gọi ở phía sau đó.
Mục Tiền, cũng chính là quản gia của chi phụ gia tộc họ Mục ở thành Bắc Vân.
Lão già này quả đúng tên sao người vậy, trong mắt lão ta chỉ có tiền, là kiểu người coi trọng thế lực điển hình.
Mục Vỹ biết dù mình bị tách đến chi phụ ở thành Bắc Vân, nhưng tháng nào cũng được gia tộc cho tiền để chi tiêu hàng ngày.
Ban đầu, lão già Mục Tiền này thường cắt xén tiền sinh hoạt của hắn, nhưng về sau thì lão ta nuốt trọn số tiền luôn.
Trước kia Mục Vỹ có bản chất hiền lành, thân phận thấp kém, nên không dám lên tiếng. Nhưng bây giờ Mục Vỹ đã trở thành một người khác rồi.
"Có chuyện gì?", Mục Vỹ lạnh mặt, mất kiên nhẫn hỏi.
"Có chuyện gì?", Mục Tiền chắp tay sau lưng, ưỡn cái bụng phệ ra, tỏ vẻ như nhìn kẻ dưới nói: "Cái tên đần độn này, còn hỏi ta có chuyện gì ư? Gia tộc và các trưởng lão đã sắp xếp hôn sự cho ngươi, bảo ngươi đi gặp để chọn ngày còn tổ chức hôn lễ. Chuyện nhỏ nhặt này cũng bắt ta phải đích thân đi, đúng là phiền phức".
Năm nay, Mục Vỹ đã mười chín tuổi, đúng là đã đến tuổi thành thân.
Nhưng gia tộc sắp xếp hôn sự cho hắn, chuyện này khiến hắn không thể không nghi ngờ.
Bởi hắn biết rõ trước kia Mục Vỹ có địa vị thế nào ở trong chi phụ của nhà họ Mục.
"Còn ngây ra đấy làm gì? Mau đi đi! Đúng là đồ ăn hại, sao? Được gia tộc sắp xếp hôn sự cho nên mừng tới mức quên hết mọi sự rồi hả?"
Thấy Mục Vỹ đứng im tại chỗ, Mục Tiền không nhịn được quát mắng.
Hôm nay, lão ta cứ thấy tên này là lạ. Trước kia, hễ lão ta bảo gì là hắn chỉ gật đầu rồi đi làm ngay, nhưng nay thì lại khang khác.
Nghe thấy tiếng quát tháo của Mục Tiền, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn đứng sau Mục Vỹ không nhịn được cau mày.
Nói sao đi nữa thì Mục Vỹ cũng là một thiếu gia, bị kẻ dưới quát mắng sai khiến thế này đúng là chẳng ra làm sao cả.
Nhưng Mục Vỹ lại mỉm cười chua chát, tiến lên một bước, quan sát Mục Tiền.
Cảnh giới Tôi Thể, tầng thứ nhất của thân xác!
Cấp bậc này mà cũng dám nói năng lỗ mãng với hắn.
Mục Vỹ lại tiến lên thêm một bước, sau đó xoa tay.
Bốp...
Đột nhiên Mục Vỹ tát một phát lên mặt Mục Tiền, tiếng bạt tai giòn giã vang lên, không gian lập tức im bặt.
Mục Vỹ hạ tay xuống, trên mặt Mục Tiền in một dấu tay đỏ au, má dần sưng lên.
"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"
Bốp...
Lại một dấu bàn tay rõ nét khác xuất hiện ở má bên kia của Mục Tiền, khiến gương mặt lão ta sưng vù.
"Ta đánh ngươi đấy. Nhớ cho kỹ, ta là thiếu gia của nhà họ Mục. Còn ngươi là người hầu kẻ hạ của nhà ta, sau này mà còn dám mắng nhiếc ta như thế nữa thì không chỉ là hai cái bạt tai đâu!"
Mục Vỹ quẳng lại mấy câu rồi quay người bỏ đi.
Đúng là hổ xuống đồng bằng không bằng chó.
Một lão quản gia nhỏ bé mà dám mắng hắn là đồ ăn hại, ngu dốt. Mục Vỹ biết rõ việc cấp bách bây giờ là phải nâng cao thực lực của mình.
Nhưng tố chất cơ thể này của hắn đúng là cực kém.
Chỉ tát mạnh hai phát lên mặt Mục Tiền mà tay hắn như bị gãy và có cảm giác tê rần.
Xem ra hắn phải nâng cao thực lực ngay thôi.
Trông thấy Mục Vỹ oai phong lẫm liệt, hai cái tát khiến Mục Tiền như đần người ra, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn ở phía sau đều có những suy nghĩ khác nhau.
Lục Khiếu Thiên biết rõ Mục Vỹ có bản tính hèn nhát, nên luôn nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng hôm nay, hắn như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Trước kia, ông ấy tuyệt đối không tin Mục Vỹ dám quát Mục Tiền lấy một tiếng.
Nhưng trong mắt của Mạt Vấn thì cảnh tưởng này lại có một cách giải thích khác.
Chương 08: Sắp đặt hôn sự
Dù sao Mạt Vấn cũng là thầy luyện đan sáu sao, ông dễ dàng nhận ra Mục Vỹ còn chưa luyện tới tầng thứ nhất của cảnh giới Tôi Thể.
Mục Vỹ này làm việc quyết đoán như thế, xem ra hắn không hề đơn giản, chí ít cũng là một kẻ có cá tính.
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn.
Hắn thẳng tay tát hai cái vào mặt Mục Tiền làm cho lão ta đờ cả người ra, rồi nghênh ngang rời đi.
Nếu như Mục Tiền phản ứng lại, liều mạng một phen với hắn thì Mục Vỹ khó mà chống đỡ nổi.
Lúc này trong đại sảnh nhà họ Mục, mười mấy cái ghế dựa đều đã có người ngồi, một chỗ trống cũng không còn.
Có hai người ngồi ở hàng ghế đầu, trong đó một người chừng bốn mươi tuổi, mái tóc hơi hơi bạc, ánh mắt sắc bén, phong thái quyền quý đang cười nói.
Người này chính là trưởng tộc của chi phụ nhà họ Mục ở thành Bắc Vân – Mục Lâm Thần.
Người còn lại, mặc một bộ áo bào màu đen, tóc trắng như tuyết, là một ông lão dáng người thấp bé.
“Ha ha…Tần lão thái gia, Mục Vỹ nhà ta có tính cách hướng nội, rất kiệm lời, lát nữa gặp nó xin đừng chê trách!”
Nhìn thấy ông lão mặc áo bào màu đen, Mục Lâm Thần mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy có chút lo lắng.
Ông lão ấy chính là Tần Thời Vũ, lão thái gia của nhà họ Tần ở thành Bắc Vân. Nhà họ Tần ở thành Bắc Vân cũng là một gia tộc lớn, thực lực hùng mạnh.
“Trưởng tộc Mục cứ nói đùa, cậu Mục Vỹ này chỉ là hơi hướng nội, nhưng Dao Nhi nhà ta, cậu cũng biết rồi mà… Lần này, hai nhà Tần Mục chúng ta kết thông gia, chủ yếu là để nhắc nhở những kẻ có ý đồ và để nhà họ Vương và họ Điêu không dám làm bừa.”
Tần lão thái gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng về thiếu nữ đang ngồi phía sau.
Thiếu nữ này có dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, dịu dàng như ngọc, trong sáng long lanh. Đôi mắt thông minh linh hoạt nhìn xung quanh vừa có phần tinh nghịch, vừa có phần bướng bỉnh, trên người cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt ôm sát eo.
Trong ánh mắt đó của thiếu nữ toát lên sự thông minh hồn nhiên sẵn có.
Chỉ là, một bên khuôn mặt của cô bị tấm lụa trắng che khuất, khiến người khác không thấy rõ được dung mạo cô.
“Nghĩa phụ, nghe nói người cho tìm con?”
Ngay lúc này, một giọng nói uể oải vang lên trong đại sảnh.
Đó chính là Mục Vỹ, hắn mặc một chiếc áo dài màu đen, trên trán còn dính vệt phấn mỏng, tóc buộc gọn túm cao phía sau gáy, một sợi còn vương trên trán. Hắn chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt mất kiên nhẫn, tiến vào đại điện.
Nhìn thấy Mục Vỹ tiến vào, Mục Lâm Thần liền cảm thấy trước mắt như bừng sáng lên.
Không biết tại sao, Mục Vỹ hôm nay vô cùng khác lạ so với mọi ngày.
“Vỹ Nhi, vị này chính là lão thái gia của nhà họ Tần, còn đây là tiểu thư nhà họ Tần, Tần Mộng Dao”, nhìn thấy Mục Vỹ, trên mặt Mục Lâm Thần nở một nụ cười.
Ánh mắt Mục Vỹ không thèm để ý đến Tần lão thái gia mà nhìn thẳng vào người Tần Mộng Dao ở bên cạnh.
Vóc dáng của tiểu nha đầu này rất cân đối, một đôi mắt to, sáng lấp lánh, vô cùng linh hoạt, chỉ là đeo khăn che mặt nên không nhìn rõ dung mạo.
Nếu như khuôn mặt xinh xắn cân xứng với dáng người này, thì cô ấy đúng là tuyệt thế giai nhân.
Chỉ là có tấm khăn che mặt, sợ rằng không xinh đẹp, Mục Vỹ không muốn lúc làm việc đó với thê tử tương lai của mình mà phải tắt đèn, thế thì thật mất hứng.
Hơn nữa, việc sắp đặt hôn sự của gia tộc, Mục Vỹ cũng không thích!
“Nghĩa phụ, người tìm con đến là …”
“Là như này, nhà họ Mục chúng ta chuẩn bị cùng nhà họ Tần kết thông gia, nghĩa phụ sắp đặt hôn sự cho con, cho nên…”
“Con từ chối!”
Còn chưa đợi Mục Lâm Thần nói xong, Mục Vỹ ngay lập tức từ chối.
Toàn bộ nhà họ Mục cũng chỉ có Mục Lâm Thần đối tốt với hắn, điều này, khi dung hợp ký ức Mục Vỹ cũng biết rất rõ, hắn rất kính trọng nghĩa phụ của mình.
Vì thế, dù có bị ức hiếp, Mục Vỹ cũng không muốn nghĩa phụ rước thêm phiền toái, hắn đều cố chịu đựng.
Nếu không bởi vậy, hắn đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.
Chỉ là, Mục Lâm Thần cực kỳ quan tâm đến Mục Vỹ, dù ở nhà họ Mục, đại đa số mọi người đều khó chịu với hắn.
Mục Vỹ biết, một khi hắn từ chối, nhất định sẽ có một đám người nhảy ra chỉ vào mặt hắn mà mắng nhiếc.
“Hỗn láo!”
Quả đúng như vậy, Mục Vỹ vừa dứt lời, ngay lập tức liền nghe thấy một giọng chửi rủa cất lên.
Chương 9: Chất vấn tại chỗ
“Hỗn láo!”
Cùng với tiếng quát mắng, một người đứng dậy khỏi ghế.
Nghe thấy giọng nói này, Mục Vỹ không cần nhìn cũng biết là ai.
Đó chính là Mục Phong Nguyên, đại trưởng lão của nhà họ Mục!
Mục Vỹ biết lão già này không ít lần âm thầm để đám con cháu nhà mình ra tay với Mục Vỹ trước kia, nhẹ thì chửi bới, còn nặng thì đánh đập.
Trong mười năm sống ở nhà họ Mục, có thể nói Mục Vỹ bị đánh từ nhỏ đến lớn, thành ra hắn mới trở nên yếu ớt như thế này.
“Mục Vỹ, ngươi có biết Tần tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, ngươi lấy được cô ấy là nhà họ Mục chúng ta được lời to hay không? Cái loại cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, mà vẫn còn không đồng ý? Ngươi có biết trưởng tộc đã hao tâm tổn trí bao lâu để lo cuộc hôn sự này cho ngươi không?”
Mục Phong Nguyên lớn tiếng quát tháo, suýt nữa tóm đầu Mục Vỹ trách mắng, còn nước bọt thì bay tung toé trong đại sảnh.
“Đại trưởng lão, con không bị điếc, phiền người nhỏ giọng một chút được không?”, Mục Vỹ liếc mắt, cắt ngang nói: “Tần Mộng Dao tiểu thư xinh đẹp như tiên, còn con chỉ là một con cóc ghẻ, nên không dám ăn thịt thiên nga đâu”.
“Nếu Tần tiểu thư đã xinh đẹp đến vậy thì để cho đại ca Mục Lang đi. Huynh ấy là người cháu trai mà đại trưởng lão yêu thương nhất, trai tài gái sắc quá xứng lứa vừa đôi, đại trưởng lão thấy có đúng không ạ?”
“Ha ha…”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, trong đại sảnh im ắng chợt vang lên một tiếng cười khá chói tai.
Tiếng cười này phát ra từ miệng của Tần Mộng Dao.
Thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, Tần Mộng Dao biết mình đã thất lễ, bèn cúi đầu xuống, im lặng.
Còn ở phía này thì đại trưởng lão đã sắp tức nổ phổi!
Trước kia, mỗi khi đưa ra quyết định gì với Mục Vỹ, ngay từ đầu đại trưởng lão đều sẽ quát tháo hắn một cách “có tình có lý”.
Dù lão ta có mắng hắn đến mức ngu người thì tên này cũng không dám cãi lại, chuyện gì cũng đồng ý hết.
Nhưng hôm nay, Mục Vỹ dám cãi lại!
“Mục Vỹ, ngươi đã ở nhà họ Mục tại thành Bắc Vân mười năm, nhưng ngươi đã làm được gì cho gia tộc? Còn gia tộc thì đã phải nuôi một tên vô tích sự như ngươi cả chục năm. Bây giờ là lúc để báo ơn, mà ngươi lại phản đối à? Không lẽ ngươi định ăn bám nhà họ Mục đến hết đời hay sao?”
Đúng lúc này, một giọng mắng nhiếc khác cũng vang lên.
Đó là Mục Phong Thanh, nhị trưởng lão của nhà họ Mục.
“Trời ạ, nếu nói vậy thì đám Mục Lang với Mục Nguyên hình như còn ăn nhiều hơn con, thế chẳng lẽ họ còn ăn hại hơn con hay sao? Mà con còn biết có vẻ như họ cũng chưa cống hiến được gì cho nhà họ Mục cả!”
“Ngươi có thể so bì được với chúng sao? Sau này, chúng sẽ là trụ cột của nhà họ Mục ta, chúng là thiên tài đấy, còn ngươi là cái thá gì hả?”, đại trưởng lão lại lên tiếng, trong mắt lão ta còn có vẻ khinh thường.
Hôm nay, Mục Vỹ uống nhầm thuốc hay sao mà dám trả treo như thế?
Hai vị trưởng lão đối mắt nhìn nhau, đều có vẻ hơi kinh ngạc.
Mẹ kiếp!
Lúc này, trong lòng Mục Vỹ đã hoàn toàn nổi giận.
Kiếp trước, hắn là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, nào đã bị ai bức bách đến mức này bao giờ. Nếu không phải hiện giờ thân thể của hắn quá kém cỏi thì hắn đã xông lên đập cho hai lão già chết tiệt này một trận tơi bời rồi.
“Trưởng tộc, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, xin hãy đòi lại công bằng cho lão nô!”
Nhị trưởng lão vừa đứng dậy thì đã có tiếng khóc sướt mướt vang lên ở bên ngoài.
Hai má của Mục Tiền sưng vù, lão ta quỳ sụp xuống đất, khóc lớn nói: “Lão nô vừa thông báo cho Mục Vỹ thiếu gia đến đại sảnh bàn chuyện, mới chỉ thúc giục một chút thôi, không ngờ tên tiểu súc sinh này lại giáng cho lão nô hai cái bạt tai. Xin trưởng tộc, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đòi lại công bằng giúp ạ!”
“Cái gì?”
Thấy mặt mũi Mục Tiền sưng vêu, nhị trưởng lão quát: “Giỏi lắm Mục Vỹ, Mục quản gia đã sống ở nhà họ Mục ta hai mươi năm, trung thành tận tâm, mà ngươi dám đánh ông ấy?”
“Đánh ông ta?”
Mục Vỹ hừ nói: “Ông ta là kẻ dưới, mà lại lớn giọng quát mắng thiếu gia, hết mắng con là ngu dốt lại đến ăn hại, lẽ nào còn không đáng đánh hay sao?”
“Câm miệng ngay!”
Nhị trưởng lão nổi giận ngất trời: “Mục Vỹ, ta thấy ngươi định làm phản rồi. Đánh người làm, cãi lại lệnh gia tộc, xem ra không dùng gia pháp ngươi sẽ không biết hối cải!”
“Nghĩa phụ, dù thế nào thì con cũng không đồng ý mối hôn sự này!”, Mục Vỹ mặc kệ đại trưởng lão và nhị trưởng lão, sau đó nói thẳng với Mục Lâm Thần.
Mục Lâm Thần cũng thấy hơi lúng túng.
Ông ấy không ngờ hôm nay Mục Vỹ lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Chương 10: Dạy dỗ?
Tiểu thư nhà họ Tần, Tần Mộng Dao, trời sinh quốc sắc thiên hương, nhưng số mệnh đã định trước không sống đến hai mươi tuổi. Nếu không phải vì vậy thì nhà họ Tần còn lâu mới dùng cuộc hôn nhân này để liên kết với nhà họ Mục, chứ đừng nói chi là bằng lòng chọn Mục Vỹ.
Chuyện này bắt đầu phức tạp rồi đây!
“Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý!”, đại trưởng lão đi thẳng tới trước mặt Mục Vỹ, trợn mắt nhìn hắn trừng trừng, nói không chưa đủ, lão ta ta còn giơ tay lên định đánh hắn.
“Sao? Mắt to thì ghê lắm à? Muốn đánh ta ư?”, Mục Vỹ đột nhiên xoay người, thản nhiên như không có chuyện gì nói: “Viện trưởng Lục, có người muốn hành hung thầy dạy của Học viện Bắc Vân kìa, việc này, ngài không quan tâm sao!”
Chết tiệt!
Nghe thấy lời này, Lục Khiếu Thiên đang đứng ở bên ngoài đại điện liền chửi thầm trong bụng.
Tên Mục Vỹ khốn kiếp này, muốn sống muốn chết cứ một mình mà làm phản,lúc đối phó không nổi lại lôi ta vào!
Nếu như trước kia, Lục Khiếu Thiên cũng không thèm quan tâm đến loại chuyện gia tộc này, vì suy cho cùng, Học viện Bắc Vân là học viện của đế quốc, cho dù các thế trong thành Bắc Vân có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì cũng không có ai dám đắc tội với Học viện Bắc Vân.
Nhưng bây giờ thì khác!
Mục Vỹ vừa mới làm cho đại sư Mạt Vấn phục sát đất, lúc này, nếu mình không ra mặt, thì chắc chắn mình sẽ không được lòng đại sư Mạt Vấn.
“Ha ha, trưởng tộc Mục , trưởng tộc Tần, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!”
Nghe thấy Mục Vỹ gọi, Lục Khiếu Thiên từ ngoài đại sảnh bước vào, cười ha hả nói: “Hôm nay, ta không mời mà đến, mong được lượng thứ!”
Lúc này, Mạt Vấn vẫn không nói tiếng nào, chỉ mỉm cười đi theo sau Lục Khiếu Thiên, trông giống như một lão nô.
Lục Khiếu Thiên biết đại sư Mạt không thích phô trương, hơn nữa đại sư Mạt đến nhà họ Mục, chỉ là vì muốn thỉnh giáo Mục Vỹ, trong mắt của đại sư Mạt, gia tộc giống như nhà họ Mục không là gì cả, Lục Khiếu Thiên cũng không dám giới thiệu nhiều lời.
“Viện trưởng Lục, xin mời xin mời!”
Không thể ngờ là Lục Khiếu Thiên đến thật!
Mặt đại trưởng lão biến sắc, vội vàng chắp tay lạy, mời Lục Khiếu Thiên đến ngồi chỗ của mình.
Mục Lâm Thần, Tần Thời Vũ cũng đứng dậy, tươi cười chào hỏi.
Lục Khiếu Thiên chính là viện trưởng của cả Học viện Bắc Vân, đệ tử của các gia tộc trong thành Bắc Vân hầu như đều được giáo dục và học võ thuật tại Học viện Bắc Vân.
Đế quốc Nam Vân vì muốn nâng cao sức mạnh quốc gia mà xây dựng Học viện Bắc Vân, cho nên trên thực tế học viện Bắc Vân thuộc về thế lực của đế quốc.
Trong thành Bắc Vân, thế lực của các gia tộc có thể có lúc hưng thịnh, lúc suy tàn, nhưng Học viện Bắc Vân thì mãi mãi trường tồn, không bao giờ sụp đổ.
Hơn nữa, Lục Khiếu Thiên là viện trưởng, trên thực tế quyền lực của ông ấy mạnh hơn nhiều so với những trưởng tộc của các gia tộc ở vùng này.
Quan trọng nhất là, những gia tộc có đệ tử đang theo học tại Học viện Bắc Vân, lẽ đương nhiên phải cư xử có chừng mực với viện trưởng Lục.
“Viện trưởng Lục, không ngờ hôm nay ngài lại đến đây, thật là… để ngài xem trò cười rồi!”, đại trưởng lão cười xin lỗi, điệu bộ nịnh nọt.
“Tiện đường, ta chỉ là tiện đường ghé qua thôi, dù sao Mục Mỹ cũng là thầy dạy của học viện ta, cũng nên đến thăm một chút”.
Lục Khiếu Thiên đánh mắt nhìn lướt qua, cười nói.
Nhưng trong lòng lại đang chửi thầm Mục Vỹ.
Thằng ranh con này, hôm nay nếu không phải có đại sư Mạt Vấn ở đây, ngươi sống chết thế nào ta cũng không thèm quan tâm.
“Viện trưởng Lục, hôm nay ngài đến đây thật đúng lúc, tên tiểu tử Mục Vỹ này không nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, lại đánh tôi tớ trong nhà, đúng dịp này ngài dạy dỗ nó đi!”, đại trưởng lão liếc mắt về phía Mục Vỹ, nói với Lục Khiếu Thiên.
Dạy dỗ?
Trời ơi, Mục Phong Nguyên, cái lão già này, đừng có rước thêm phiền phức cho ta!
Nghe thấy lời của đại trưởng lão, tim của Lục Khiếu Thiên như muốn nhảy ra ngoài.