Mục Vỹ mỉm cười rồi đứng im tại chỗ bất động.
“Ngươi đang nói đến lão già của Lôi Thần Cốc ư?”, Sát Minh cười lớn nói: “Ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi, nếu ông ta muốn cứu ngươi thì đã ra mặt lâu rồi. Ngươi tưởng ông ta không tìm thấy được nơi này sao? Xem ra ngươi quá lợi hại, đến mức khiến lão già đó cũng phải kiêng dè”.
“Ngươi không tin à? Thế thì cứ chờ đấy mà xem!”
Mục Vỹ mỉm cười, đứng yên tại chỗ.
“Ngươi quá ngây thơ rồi!”
Sát Minh cười lạnh một tiếng rồi lại tung một chưởng ra, lần này, chưởng phong thét gào, sức ép khủng khiếp bao trùm Mục Vỹ.
Nhưng khi thấy quyền chưởng ấy bay tới, Mục Vỹ vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm mà không hề có ý đánh trả.
Như thể thật sự sẽ có người đến cứu hắn!
Trông thấy cảnh này, Sát Minh tập trung quan sát xung quanh, không dám sơ suất.
Quyền chưởng của Sát Minh sắp đánh trúng người của Mục Vỹ, nếu trúng đòn này thì chỉ e hắn sẽ không giữ được mạng nữa.
Song, ngay sau đó đã có một bóng người xuất hiện trước mặt Mục Vỹ nhanh như chớp, sau đó mạnh mẽ chặn một chưởng đó lại.
“Là huynh ư!”
“Không cậu nghĩ là ai?”
Trông thấy người đó, Mục Vỹ ngẩn ra rồi tỏ vẻ kỳ quái.
Vũ Thanh Mộc!
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ người đến là Vũ Thanh Mộc.
“Tiểu tử cậu chơi dao có ngày đứt tay, kiểu gì cũng có ngày toi đời”.
“Không thể nào, Vỹ Minh ta đã liên kết với Vũ Tiên Môn huynh, sao huynh có thể trơ mắt nhìn ta chết được”, Mục Vỹ cười lớn nói rồi nhìn Sát Minh.
“Sao? Ma sử đại nhân, ta đã nói sẽ có người đến cứu mình mà, bây giờ ngươi tin chưa?”
Sát Minh quan sát Vũ Thanh Mộc, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Hôm nay coi như ngươi gặp may!”, Sát Minh hừ lạnh một tiếng sau đó hét lên, đông đảo các chiến sĩ Ma tộc ở phía dưới lập tức rút quân nhanh như thuỷ triều.
Đi rồi?
Thấy Sát Minh rời đi, Mục Vỹ ngẩn ra rồi nhìn chằm chằm vào Vũ Thanh Mộc.
Lần trước, sự xuất hiện của Vũ Thanh Mộc đã khiến Thánh Vũ Dịch phải dừng tay, lần này chuyện đó cũng xảy ra tương tự với Sát Minh.
Càng nhìn, hắn càng thấy người này không đơn giản.
“Vũ môn chủ, lâu rồi không gặp!”
“Chúng ta mới gặp nhau mấy hôm trước còn gì?”
“Hả? À khụ khụ, đúng rồi nhỉ!”, Mục Vỹ lúng túng nói: “Vũ môn chủ, không biết tại sao huynh lại xuất hiện ở đây?”
“Ta đã nói rồi, Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn liên kết với nhau, cùng chung hoạn nạn. Lôi Thần Cốc cầu cứu, Mục minh chủ lẽ ra nên nói cho ta biết mới phải. Nếu ta không xuất hiện thì với tình hình này, cậu chết là cái chắc”.
“Sao có thể chứ!”
Nghe ra vẻ tức giận trong lời nói của Vũ Thanh Mộc, Mục Vỹ cười lớn nói: “Lão quỷ già Lôi Chấn Tử vẫn đang chờ ở Lôi Thần Cốc mà?”
“Cậu trông mong vào ông ta? Thế thì thà trông ngóng sấm sét trên trời đánh chết Sát Minh thì hơn!”
“Ta…”
“Thôi, ta phải điều tra chút chuyện về Ma tộc, cậu cứ về Lôi Thần Cốc trước đi, kiểu gì họ cũng thực hiện lời hứa của mình”.
Dứt lời, Vũ Thanh Mộc lách mình một cái rồi biến mất.
“Cái tên này… đang yên đang lành lại nổi giận gì thế không biết!”, Mục Vỹ lắc đầu rồi nhìn phía trước.
“Minh chủ!”
“Minh chủ!”
Trương Tử Hào và Lâm Tiêu Thiên nhìn Mục Vỹ rồi chắp tay.
“Ừm! Lôi Thần Cốc sao rồi?”
“Thưa minh chủ, thương vong của Lôi Thần Cốc rất nhỏ, còn đại quân của Ma tộc đã tổn thất hơn hai trăm nghìn người, có thể nói là tan tành”.
Tan tành?
Mục Vỹ khẽ gật đầu rồi nói: “Tốt, các ngươi hãy chờ ta ở ngoài, ta vào Lôi Thần Cốc một lát đã. Họ phải thực hiện lời hứa của mình, không thì chuyến đi này của ta thành công cốc mất”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi đi thẳng.
Thấy Mục Vỹ không bay đi, Lâm Tiêu Thiên ngẩn ra rồi hỏi: “Sao minh chủ không bay vào trong?”
“Thì cũng phải tôn trọng họ chứ, dẫu sao Lôi Chấn Tử cũng là cường giả nổi danh của Trung Châu mà”, Trương Tử Hào nói.
Nghe thấy thế, Mục Vỹ ở phía trước suýt hộc ra một ngụm máu.
Tôn trọng? Tôn cái con khỉ!
Xương cốt của hắn như đã gãy hết, giờ mà còn bay lượn thì chắc sẽ ngã vỡ đầu ngay mất.
Đây đúng là một câu chuyện hết sức nực cười.
Lôi Kiệt đã chờ ở ngoài đại điện, trông thấy Mục Vỹ đi vào, gã vội vã nhiệt tình tiến lên.
“Đa tạ Mục minh chủ đã giúp đỡ, mời vào!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Không cần nói khách sáo thế làm gì, bây giờ có thể dẫn ta vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì chưa?”
“Lão tổ tông đã dặn là được rồi ạ!”
Lôi Kiệt mỉm cười, nói tiếp: “Mời đi theo ta!”
Mục Vỹ chẳng buồn để ý tới các trưởng lão lớn nhỏ của Lôi Thần Cốc đang lải nhải.
Cùng lúc đó, có tiếng đùng đoàng liên tiếp vang lên ở lối vào hang động rộng hàng trăm mét sâu trong Lôi Thần Cốc.
Đây chính là vị trí của Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì nổi tiếng của Lôi Thần Cốc, và cũng chính là Lôi Thần Cốc thật sự.
Vũ Thanh Mộc mặc y phục đen xuất hiện ở cửa hang, y quan sát hang động rồi cất bước thong dong đi vào nơi được các đệ tử của Lôi Thần Cốc gọi là hang động chết chóc.
Chương 552: Thù hận làm mờ đôi mắt
Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì vô cùng nguy hiểm, bất kể là đệ tử hay trưởng lão, một khi đi vào bên trong thì đều không thể vượt quá nổi một ngày.
Bây giờ cũng chỉ có một mình lão tổ tông Lôi Chấn Tử của Lôi Thần Cốc là thường xuyên ở đây.
Cả Lôi Thần Cốc chỉ có một mình ông ta làm được điều này.
Vũ Thanh Mộc bước vào bên trong, các luồng sức mạnh sấm sét giáng từ trên cao xuống, tiếng đùng đoàng vang lên không ngừng, càng đi sâu vào bên trong thì lực sấm sét càng mạnh.
Đây chính là vị trí nguy hiểm nhất trong cốc.
Vũ Thanh Mộc đưa mắt nhìn lên phía trước thì thấy như một biển sấm sét thể lỏng.
Có một bóng người đang ngồi ngay ngắn trong biển sấm sét này.
Toàn thân người đó lập loè tia sét, tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt, các tiếng ầm ầm khe khẽ như đang nổ bên trong người đó.
Trông người đó như đã bị nhiễm sấm sét, như thể được sinh ra từ thế giới của những tia sét vậy.
“Kế hoạch của ông là trơ mắt nhìn hắn chết à?”, Vũ Thanh Mộc nhìn bóng người ở phía trước rồi không nhịn được gào lên.
“Ta đâu có bảo để hắn chết, sự thật chứng minh, hắn chưa chết thì ngươi đã xuất hiện rồi”.
“Nếu ta không đến thì sao?”
“Thì ta cũng không nhúng tay vào”.
Ông lão mặc áo bào trắng có tiếng sấm vang lên trong cơ thể, ông ta ngước lên rồi nói: “Ta vốn không thể rời khỏi Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì này, vì một khi làm vậy thì đừng nói là Lôi Thần Cốc, cả Trung Châu Đại Lục cũng sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn”.
“Lúc nào ông cũng nói vậy, lối vào Ma Uyên đã bị ta mở rồi, ông tưởng ta còn giữ lại phong ấn này sao?”, Vũ Thanh Mộc nói: “Phong ấn ở Ma Uyên bị phá vỡ, Ma tộc đã tới xâm chiếm, nơi này kiểu gì cũng sẽ bị khai phá, lẽ nào ông không mong chờ điều sắp xảy ra sao?”
“Ngươi đã bị thù hận làm mờ đôi mắt rồi!”
Ông lão quát: “Ngươi hãy tỉnh táo lại đi, Trung Châu Đại Lục còn chưa đủ loạn hay sao mà ngươi còn định thêm dầu vào lửa nữa?”
“Loạn?”
Vũ Thanh Mộc cười lạnh nói: “Ta còn muốn nó loạn hơn nữa kìa, bởi nếu không thì sao hắn rối trí được? Ta sẽ không bao giờ quên mối thù năm xưa. Lôi Chấn Tử, ông cứ chờ đấy mà xem, cuối cùng Trung Châu Đại Lục sẽ trở thành một chiến trường hỗn loạn, không chỉ có Ma tộc đâu, mà người của tiểu thế giới Tam Thiên cũng sẽ đến. Lôi Thần Cốc của ông định chỉ lo cho thân mình là điều không thể đâu!”
Nghe thấy thế, Lôi Chấn Tử run lên.
“Hôm nay, ngươi đến đây là định phá hỏng phong ấn ở nơi này sao”, Lôi Chấn Tử quát: “Ta sẽ không để người được như ý muốn đâu. Khó khăn lắm Trung Châu mới yên bình được mấy nghìn năm, nếu bốn phong ấn đều bị phá vỡ hết, ngươi có biết Trung Châu sẽ phải đối mặt với điều gì không?”
“Sẽ hoàn toàn hỗn loạn, Trung Châu Đại Lục đã yên bình mấy nghìn năm, đến lúc nên sục sôi lên rồi. Tất cả những chuyện này đều do hắn ép ta cả”, Vũ Thanh Mộc lạnh lùng nói: “Nỗi đau của mấy chục năm trước, bây giờ ông có thể hiểu được cảm giác của ta không? Khi ấy, ông đã làm gì? Ta tin tưởng ông như vậy, nhưng ông đã thế nào? Ông đã trơ mắt nhìn ta...”
Vũ Thanh Mộc chợt ngưng, sau đó bình ổn hơi thở nói: “Ta không muốn tranh cãi với ông nữa, ông có sự cố chấp của mình, ta có suy nghĩ của ta. Ông tưởng bốn đại phong ấn bị phá vỡ là do ta cố ý làm vậy sao? Đó là ý trời đấy, con người không thể chống lại được đâu”.
“Ta không tin!”
“Tin hay không tuỳ ông, cứ chờ mà xem Trung Châu Đại Lục đại loạn đi”.
Dứt lời, Vũ Thanh Mộc cất bước đi ra ngoài, vài bước sau đã ở bên ngoài cửa hang.
Thấy hai bóng người đi sát nhau ở phía xa, Vũ Thanh Mộc khẽ thở dài một hơi rồi biến mất.
“Vỹ huynh, nói thật cho huynh biết, Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì vô cùng nguy hiểm, huynh phải thật cẩn thận đấy!” Lôi Kiệt mỉm cười nói: “Hàng trăm nghìn năm qua, chỉ có lão tổ tông đi vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì mà có thể bình yên vô sự ở trong đó. Đến cốc chủ ở trong đó chưa nổi ba ngày cũng phải vội chạy ra, không thì lực sấm sét bên trong sẽ đánh ông ấy cháy xém ngay”.
“Hả? Thế lão tổ tông của các ngươi ở trong đó làm gì?”
Nghe vậy, Lôi Kiệt chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
“Phía trước là Lôi Thần Cốc rồi, ta nhận lệnh đưa huynh vào trong, huynh muốn ở trong đó bao lâu cũng được nhưng đừng cố quá!”
“Ừm, đa tạ!”
Thấy cảnh tượng sấm chớp cuồn cuộn, rền vang ở phía trước, Mục Vỹ khẽ thở ra một hơi rồi đi vào bên trong.
Uỳnh…
Ngay sau đó, một tia sét đã giáng xuống, lực sấm sét đánh vào người Mục Vỹ, khiến đầu óc hắn ong ong.
Xương cốt vốn đã bị thương gần như trở nên lỏng lẻo hơn, Mục Vỹ loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.
“Vỹ huynh!”
Trông thấy Mục Vỹ lảo đảo, Lôi Kiệt ở bên ngoài hô lên.
“Không sao, không sao!”
Mục Vỹ xua tay rồi mỉm cười.
Đoàng đoàng…
Lại có các tiếng sét đánh vang lên, những tia chớp vây quanh người Mục Vỹ.
“Mẹ kiếp! Chưa xong nữa à?”
Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống đất rồi quát: “Nào nào, ông chơi tới bến với chúng mày luôn”.
Sấm chớp đùng đoàng lại đánh xuống người Mục Vỹ, Lôi Kiệt ở ngoài hang trợn mắt há mồm.
Thế cũng được sao?
Nhưng một lát sau, khi các tia sét liên tục đánh vào người Mục Vỹ, Lôi Kiệt ngạc nhiên phát hiện gương mặt Mục Vỹ lại có vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Biểu cảm này của hắn trông cực kỳ dâm đãng, giống kiểu cảm giác sảng khoái sau khi vừa ân ái vậy.
“Tên này đang làm cái quái gì vậy nhỉ?”
Lôi Kiệt lẩm bẩm.
“Đã quá!”
Chương 553: Phong ấn ở biển sấm sét
Mục Vỹ đang ngồi ngay ngắn một chỗ chợt đứng bật dậy, sấm sét vây quanh người khiến hắn trông như lôi thần, hắn vững vàng tiến bước trong biển sấm chớp.
“Sao thế nhỉ?”
Lôi Kiệt dụi mắt, ngạc nhiên nói.
Ban nãy, gã còn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của Mục Vỹ, nhưng bây giờ hắn lại bình thường rồi?
Hơn nữa trông hắn còn có vẻ khoẻ mạnh hơn.
“Lôi huynh, ngươi đi trước đi. Ta vào trong xem nơi được gọi là biển sấm sét này có gì đặc biệt đã”.
Mục Vỹ cười lớn rồi đi thẳng vào trong.
Đương nhiên Lôi Kiệt không biết Mục Vỹ đã hồi phục bằng cách nào, Thiên Lôi Thần Thể Quyết mà hắn tu luyện năm xưa lại phát huy tác dụng.
Dùng thiên lôi để rèn luyện mới là Thiên Lôi Thần Thể thật sự.
Sấm sét trong Lôi Âm Cốc mà Mục Vỹ từng đi vào năm xưa chỉ có thể gọi là sấm sét bình thường, còn bây giờ mới đúng là thiên lôi thật sự.
Dùng thân pháp này để rèn luyện mới là uy lực mà Thiên Lôi Thần Thể Quyết thật sự nên phát huy.
Sau đó, Mục Vỹ càng đi sâu vào trong thì biển sấm sét càng dày.
Nhưng bây giờ, rõ ràng Mục Vỹ đã trở thành một phần trong biển sấm sét này, sấm chớp đánh vào người hắn, ngược lại càng làm sạch các tạp chất trong cơ thể hắn hơn.
Thiên lôi chính là sức mạnh bá đạo nhất trên đời, chỉ riêng tính cương mãnh đã mạnh hơn thiên hoả rồi.
Bây giờ, Mục Vỹ muốn dựa vào thiên lôi để cơ thể của mình ngày một cường tráng hơn.
Xương cốt nứt vỡ trong người hắn đã trong suốt như tuyết và được cấu tạo lại, lần này là một bước lột xác hoàn toàn mới.
Sau đó, Mục Vỹ đã đi tới nơi mà Vũ Thanh Mộc và Lôi Chấn Tử vừa xuất hiện.
Nhưng hai người đó đã biến mất trong biển sấm sét ngất trời này, chỉ còn các tia sét đánh đùng đoàng.
Thấy sấm chớp nhấp nháy, Mục Vỹ mỉm cười rồi bước vào.
Hắn đến Lôi Thần Cốc là vì biển sấm sét này, sau khi tiến vào và hấp thu lực sấm sét, thiên lôi thật sự nhất định sẽ khiến bom Lôi Viêm của hắn mạnh thêm một bậc, khéo hắn còn có thể nghiên cứu ra loại bom đời mới hơn.
Mục Vỹ quan sát phía trước rồi cất bước không hề do dự.
Khi Mục Vỹ hoàn toàn biến mất trong biển sấm sét, bóng dáng áo bào trắng chợt xuất hiện.
Đó chính là Lôi Chấn Tử!
“Haizz…”
Thấy Mục Vỹ đi vào bên trong, Lôi Chấn Tử khẽ thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, ông ta vung tay lên, một Vạn Tử Chân Ngôn đã xuất hiện, nó lập tức bao phủ cả biển sấm chớp như một phong ấn.
“Ta sẽ không để nơi này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ai được phá hoại nơi đây”.
Lôi Chấn Tử lẩm bẩm, sau đó quay người biến mất dạng.
Sau khi đi vào biển sấm sét, Mục Vỹ không hề biết gì nữa cả, hắn cứ thế đi tiếp.
Cuối cùng, sau một hồi, cuối cùng hắn đã phát hiện được đích đến.
Bởi hắn đã không thể đi tiếp được nữa.
Thứ đứng sừng sững trước mặt Mục Vỹ bây giờ là một bức tường bằng ngọc, đá ngọc bích trong suốt sáng lấp lánh, có tia sét bảy màu di chyển bên trên.
Vệt mà tia sáng bảy màu này di chuyển qua dần tạo thành quỹ đạo giống một trận pháp.
“Trận pháp này hình như có tác dụng phong ấn thì phải…”
Mục Vỹ khẽ liếc mắt.
Dù hắn không quá tinh thông về trận pháp, nhưng đó là ở đại thế giới Vạn Thiên, còn bây giờ với nhãn lực của hắn thì vẫn có thể nhận biết về trận pháp này.
Nhưng khi nhìn thấy đạo ấn của trận pháp, Mục Vỹ chợt thấy có một cảm giác quen thuộc.
“Mình từng thấy ở đâu rồi nhỉ?”
Mục Vỹ quan sát bức tường rồi lẩm bẩm.
“Ma Uyên!”
Đột nhiên Mục Vỹ hô lớn lên: “Thạch đài màu đen dưới mặt đất trong Ma Uyên cũng có một phong ấn y hệt thế này, nhưng đấy là phong ấn màu đen, còn đây là phong ấn tia sét bảy màu!”
Mục Vỹ khẽ run lên.
Phong ấn giống hệt nhau, lẽ nào nơi đây cũng là lối thông hành của Ma tộc?
Vậy rốt cuộc có bao nhiêu lối thông hành của Ma tộc ở Trung Châu Đại Lục?
Mục Vỹ ngẩn ra.
Rốt cuộc những người này đang làm cái quái gì vậy?
Nhàn rỗi sinh nông nổi, không dưng lại thiết kế nhiều phong ấn ở Trung Châu như vậy?
Nhưng Mục Vỹ vẫn có thể nhận ra phong ấn này có nhiều điểm khác với phong ấn trong Ma Uyên.
Hắn có thể nhận định, dù nơi này không thông với Ma Uyên, nhưng lại tới một không gian khác.
“Lẽ nào là… tiểu thế giới Tam Thiên?”
Mục Vỹ lại ngẩn ngơ.
Nghĩ mãi không ra, Mục Vỹ dứt khoát ngồi xuống, quan sát Vạn Tự Chân Ngôn đó rồi tập trung suy nghĩ chứ không nói gì nữa.
Phong ấn này không liên quan gì đến hắn, chuyến này hắn đến đây chỉ đến hấp thu nhiều thiên lôi hơn thôi.
Thứ chờ hắn ở Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì không phải là sấm sét bình thường, mà là sấm sét trên cửu thiên, Cửu Thiên Chân Lôi này mạnh hơn sấm sét bình thường rất nhiều.
Chỉ cần có thể hấp thu thành công, hắn có thể luyện chế ra loại bom có sức tàn phá mạnh hơn bom Lôi Viêm nhiều lần.
Bây giờ, Trung Châu bị Ma tộc xâm chiếm, đối thủ mạnh nhất chính là ma tướng, ma vương và ma hoàng của Ma tộc, vì thế chỉ có bom Lôi Viêm thôi là chưa đủ!
Chương 554: Tầng hồn đàn thứ ba
Sau khi quyết định xong, Mục Vỹ ngồi xếp bằng.
"Ta mặc xác ngươi là phong ấn khỉ khô gì, không quấy rầy thì có là thần tiên cũng không liên quan gì đến ta".
Mục Vỹ thở một hơi sâu, ngồi ngay ngắn trên mặt đất rồi chậm rãi mở hai tay ra.
Cửu Thiên Chân Lôi mạnh mẽ tại nơi này không chỉ rèn luyện thân thể mà còn giúp hồ linh hồn của hắn trở nên vững vàng hơn, lại còn củng cố hồn đàn nữa, một mũi tên trúng ba đích.
Mục đích của Mục Vỹ khi đến đây chính là vì những điều này.
Trong quá trình hấp thụ sức mạnh sấm sét trong Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, hắn không phát hiện Tử Điện Thiên Ấn nơi ngực mình đang phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ.
Ánh sáng xanh dần lan rộng toàn thân rồi rời khỏi người hắn, xông về phía tia sét bảy màu xung quanh Vạn Tự Chân Ngôn trên bức tường ngọc.
Dường như một mối liên kết kỳ lạ nào đó đã được hình thành trong vô hình.
Trong khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ cảm giác được nơi ngực mình có gì khác thường, hắn hơi giật mình mở mắt.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Mục Vỹ sững người tại chỗ.
Tia sét bảy màu đang kết hợp với Tử Điện Thiên Ấn trước ngực. Dấu ấn liên tục kéo những tia sét lại gần, lực kéo lớn đến mức làm tim Mục Vỹ cũng đập nhanh theo.
Nhịp tim không ngừng tăng cao khiến sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
"Làm cái trò gì vậy!"
Mục Vỹ khẽ quát, nhưng đáp lại hắn chỉ có hành động tiếp tục kéo tia sét bảy màu của Tử Điện Thiên Ấn.
"Mẹ kiếp!"
Mục Vỹ nhỏ giọng chửi thề, dồn hết mọi tinh thần vào Tru Tiên Đồ trong đầu. Tiếng đùng đùng vang lên, áo quần hắn bị tia sét bảy màu xé nát, cuối cùng tia sét không chống đỡ được nữa, bị Tử Điện Thiên Ấn kéo trở lại.
"Phù phù! Phù phù!"
Mục Vỹ thở hổn hển từng cơn, cơ thể vặn vẹo đến mức biến dạng. Mãi đến khi Tử Điện Thiên Ấn an ổn trở lại, người hắn mới chậm rãi khôi phục như lúc bình thường.
Lúc này nhìn lại người mình, Mục Vỹ kinh ngạc nhận ra Tử Điện Thiên Ấn đã chuyển sang bảy màu.
Hắn ngẩng đầu nhìn, tia sét bảy màu trên bức tường ngọc đã biến mất tăm.
Sấm sét cuộn trào trong điên cuồng.
"Chết tiệt!"
Giờ Mục Vỹ muốn chạy đi lắm nhưng không thể.
"Khốn kiếp, Lôi Thần Cốc muốn giở trò gì đây!"
Mục Vỹ lạnh giọng quát, hừ lạnh: "Cửu Thiên Chân Lôi, muốn luyện hóa ta thì chuẩn bị tinh thần bị ta luyện hóa ngược lại đi, trở thành hồn đàn thứ ba của ta cũng được đấy".
Mục Vỹ dứt khoát không phản kháng, cứ thế ngồi xếp bằng dưới đất mặc cho những tia sét đánh thẳng lên người mình.
Giờ phút này, Lôi Chấn Tử mặc trường bào trắng lắc đầu tiếc nuối nhìn cơn chấn động dữ dội bên trong lôi trì.
"Cậu là một thiên tài, tiếc rằng không thể để cậu phá hủy phong ấn được, đành để cậu ở lại trong đó thôi. Có lẽ việc cậu bị Cửu Thiên Chân Lôi cắn nuốt sẽ khiến cho phong ấn vững chắc hơn!"
Lão ta thở dài rồi ngồi ngay ngắn ngoài lôi trì, hờ hững nhìn mọi chuyện diễn ra.
Trở lại trong lôi trì, Mục Vỹ ngồi trước tường ngọc đang liều mạng vật lộn với Cửu Thiên Chân Lôi.
Đây là một loại sấm sét khác với sấm sét có trong tự nhiên.
Bản thân Cửu Thiên Chân Lôi đã có linh tính sẵn, không những có thể sánh với thiên hỏa mà còn có sức công phá bậc nhất, quả không ngoa khi nói rằng trên thế gian này không có gì khiến nó phải e sợ.
Cửu Thiên Chân Lôi thật sự là một tồn tại mạnh mẽ, chưa từng có từ trước đến nay.
Cho dù Mục Vỹ có dùng mọi cách thì chúng vẫn chui vào người hắn. Sấm sét đang cố hết sức để phá hủy cơ thể hắn, dường như... chúng đang nhắm vào một món đồ trong đó.
Tiếng sấm đùng đoàng gần như phát ra từ mọi ngóc ngách trong người Mục Vỹ.
Nỗi thống khổ vô cùng vô tận chìm lấp tâm trí hắn.
Nếu không nhờ có Tru Tiên Đồ trong hồ linh hồn bảo vệ thì lúc này hắn đã mất ý thức rồi.
Nhưng nói cho cùng, Mục Vỹ vẫn mong mình bất tỉnh hơn.
Giờ hắn vẫn còn tỉnh táo đấy, nhưng đầu hắn đau như búa bổ vậy.
Cảm giác này thật sự là sống không bằng chết.
"Đách tin ngươi nổ được hồn đàn của ông đây!"
Mục Vỹ giận dữ thét gào, hai tầng hồn đàn dưới chân nhảy vụt lên cao.
Ẩn chứa trong tầng hồn đàn thứ nhất chính là hai loại thiên hỏa quấn quýt nhau, tầng hồn đàn thứ hai thì được hắn đúc kết từ vô số thiên tài địa bảo và được rèn luyện từ sức mạnh thần bí chảy ra từ Tru Tiên Đồ.
Đặc biệt hơn, xung quanh hai hồn đàn đều lưu chuyển vầng sáng vàng dịu êm, quầng sáng vàng ấy bao trùm cả cơ thể Mục Vỹ.
"Tới đi!"
Mục Vỹ quát một tiếng rồi bước tới, ngọn lửa dữ dội và sức mạnh màu vàng bùng nổ.
Không ngờ Cửu Thiên Chân Lôi lại sợ hãi!
Nó sợ rồi!
Mục Vỹ ngẩn người một chốc rồi cười phá lên: "Ngươi biết sợ cũng đã muộn rồi, ngoan ngoãn làm hồn đàn tầng thứ ba của ta đi".
Đầu bị đâm chích quá đau, Mục Vỹ điên tiết đứng bật dậy dang rộng hai tay. Một lực hút khổng lồ phát ra từ hồn đàn của hắn.
Ngọn lửa cùng với nguồn năng lượng màu vàng đan xen nhau trong đó.
Dường như Cửu Thiên Chân Lôi rất sợ nguồn năng lượng kia, hành động tránh né không ngừng của nó thật sự rất đáng kinh ngạc.
"Cả không gian này toàn là năng lượng của ngươi, sợ quái gì vậy?"
Mục Vỹ tiến tới từng bước một hệt như một thúc thúc đang lừa trẻ nhỏ.
"Ngươi có muốn chạy cũng không thoát!"
Mục Vỹ xòe tay, dưới chân là hồn đàn tầng thứ ba sắp thành hình. Nguồn năng lượng màu vàng kim trong tay hắn cưỡng chế bao bọc sấm sét rồi kéo vào hồn đàn của mình một cách nhanh chóng.
"Lại đây đi nào!"
Mục Vỹ điên cuồng cười to, sức mạnh sấm sét trong hồn đàn nơi chân càng thêm cuồng bạo.
Đây là loại sấm sét thuần túy nhất - Cửu Thiên Chân Lôi!
Chương 555: Dời cốc
Thật không ngờ, Cửu Thiên Chân Lôi cường hãn đến vậy thế mà hoàn toàn bất lực trước sự trói buộc của sức mạnh vàng kim mạnh mẽ xung quanh hồn đàn Mục Vỹ.
Hắn cực kỳ kích động.
Còn về việc Lôi Thần Cốc sẽ nổi cơn thịnh nộ sau khi mình hấp thụ toàn bộ Cửu Thiên Chân Lôi trong lôi trì thì sao?
Mục Vỹ còn chẳng thèm lo lắng nữa là!
Từ khi tiến vào đến bây giờ, Mục Vỹ không thấy bóng dáng Lôi Chấn Tử đâu cả.
Chỉ có hai cách giải thích cho việc này, một là lão ta đang ẩn thân ở đâu đó và chờ thời điểm đưa hắn vào chỗ chết, giống như cách lão ta đã làm trong cuộc chiến với Sát Minh trước đây vậy.
Hai là Lôi Thần Cốc không quan tâm đến lôi trì.
Giả thiết thứ hai bị Mục Vỹ loại bỏ ngay tức thì, còn loại thứ nhất, vì sao Lôi Chấn Tử muốn hắn chết?
Lão ta không muốn hắn vào lôi trì thì hoàn toàn có thể từ chối điều kiện mà, rốt cuộc lão già này đang nghĩ gì?
Nhưng đó không phải điều Mục Vỹ cần quan tâm bây giờ. Tầng hồn đàn thứ ba được ngưng tụ từ Cửu Thiên Chân Lôi còn đáng khiến người ta kích động hơn so với hồn đàn tầng thứ nhất được chế tạo từ thiên hỏa.
Lôi trì dần thưa thớt sấm sét, nhưng Mục Vỹ vẫn chưa dừng lại.
Hắn bỗng phát hiện ra trong hồn đàn của mình có chín viên lôi châu đen nhánh.
Chín viên ngọc có màu đen nhánh kia xoay quanh hồn đàn, rực rỡ như những hạt sen vậy.
"Lôi châu!"
Sự hiện diện của lôi châu làm Mục Vỹ ngây ra như phỗng. Một lúc sau, hắn cười toe toét.
Lôi châu được sinh ra từ Cửu Thiên Chân Lôi.
Có thể nói nó là tinh hoa trong tinh hoa của Cửu Thiên Chân Lôi, sức mạnh sấm sét ẩn chứa trong một viên lôi châu hơn xa hàng nghìn quả bom Hắc Viêm do hắn luyện chế. Không ngờ lôi trì này lại sinh ra lôi châu.
Điều đó chứng tỏ nó đã hình thành ít nhất mười nghìn năm.
Lôi trì chưa được mười nghìn năm tuổi thì không đời nào sản sinh lôi châu!
"Tốt, tốt!"
Mục Vỹ cười sảng khoái, khảm chín viên lôi châu vào hồn đàn.
Chín viên ngọc chứa sấm sét này mà phát nổ thì Sát Minh cũng chết chắc. Sau này, ai dám chọc hắn thì cùng lắm là lưới rách cá chết thôi.
Lần tới có chạm trán Sát Minh, không trốn thoát nổi thì liều mạng.
Chết thì chết chùm, ai sợ ai!
Ầm...
Ngay khoảnh khắc tia chớp cuối cùng biến mất, Cửu Thiên Chân Lôi Trì cũng tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại những tia chớp bình thường.
Mục Vỹ nhoẻn môi vỗ tay một cái, sau đó đứng dậy nhìn vách đá ngọc đằng sau.
Dòng Vạn Tự Chân Ngôn vẫn còn đó, tiếc thay giờ trông nó khá lẻ loi vì không còn Cửu Thiên Chân Lôi và sấm sét bảy màu nữa.
Cùng lúc đó, phong ấn bên ngoài lôi trì nổ cái rầm, Lôi Chấn Tử thình lình phun một ngụm máu.
"Thôi xong, chết rồi!"
Mặt mày Lôi Chấn Tử trắng tái: "Thành công rồi, cậu ta thành công rồi, sao có thể chứ, không thể tin được!"
Lão ta thì thào rồi cười một cách cuồng dại.
"Ha ha... Mọi chuyện đã được định sẵn rồi, là số mệnh cả rồi!"
"Ngươi nói đúng, ông trời quyết định cả rồi, sao mà chúng ta làm trái được, sao mà làm trái được!"
Biểu cảm Lôi Chấn Tử lại thay đổi, lão ta rít lên: "Đã vậy thì Lôi Thần Cốc ta phải hiện thế để Trung Châu thấy được sự lợi hại của Lôi Thần Cốc mới được!"
Lúc thì khóc lúc thì cười, rồi lão ta biến mất khỏi lôi trì. Lôi trì không còn Cửu Thiên Chân Lôi, cũng mất đi biến động mãnh liệt khiến người ta e sợ của ngày xưa.
Hầu hết các đệ tử đang tu luyện ở ngoài rìa lôi trì đều chợt nhận ra mình có thể kiên trì tu luyện lâu hơn nữa.
Tất cả những chuyện này đều không phải mối bận tâm của Mục Vỹ.
Hắn nghênh ngang bước khỏi Lôi Thần Cốc mà không chào hỏi bất kì kẻ nào.
Không lâu sau khi Mục Vỹ rời khỏi Lôi Thần Cốc, một bóng người già cỗi đi ra.
"Lão tổ tông!"
"Lão tổ tông!"
Chúng đệ tử Lôi Thần Cốc mừng rỡ reo lên khi thấy người nọ.
"Truyền lệnh ta, kể từ hôm nay, tất cả đệ tử Lôi Thần Cốc được phép vào cốc tu luyện, không giới hạn số ngày, tu luyện Vạn Lôi Chân Quyết, chân quyết tối thượng của Lôi Thần Cốc, hết khả năng của mình!"
Câu nói của lão ta làm cả Lôi Thần Cốc chấn động.
Chúng đệ tử đều biết không ai được phép ở lâu trong Lôi Thần Cốc, nay lão tổ đột nhiên đưa ra mệnh lệnh này là sao?
Tin tức này dần được lan truyền khắp Lôi Thần Cốc, hàng chục nghìn đệ tử hối hả chạy vào trong.
"Lão tổ tông!"
Bỗng dưng thấy Lôi Chấn Tử rời khỏi Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, Lôi Vân Tử sững sờ tại chỗ.
"Sắp có biến, quần hùng đều trỗi dậy, Lôi Thần Cốc chúng ta cũng nên điên cuồng một lần. Lôi Thần Cốc ta không nên ở lại lôi cốc này nữa, chuẩn bị dời đến Thông Thiên Phong, tránh xa nơi này đi".
"Dạ?"
Chỉ thị này làm Lôi Vân Tử đần mặt.
Thông Thiên Phong là ngọn núi cách căn cứ địa của Lôi Thần Cốc mấy trăm nghìn dặm, nằm gần phía tây đại lục, ông ta chẳng hiểu tại sao phải dời.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì?