• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Lần đầu gặp gỡ

Đoàn xe vẫn tiến về phía trước, nhưng khi Mục Vỹ cưỡi trên lưng con sư tử Kim Thiết Vân vừa đi vào trong thành, hắn lập tức cảm thấy có hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn về phía mình.

Thành Nam Vân là mạch máu trung tâm của đế quốc Nam Vân, ngoài năm thế lực đỉnh cấp như nhà họ Mục và hoàng thất ra, thì ở đây còn có các thế lực lớn nhỏ rắc rối khác.

“Xem ra có không ít người chú ý đến mình. Cũng tốt thôi, như vậy chứng tỏ vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục rất quan trọng”.

Mục Vỹ thong dong đi lên trước, thoải mái dạo bước trên con phố lớn của thành Nam Vân.

Hành động này của hắn lập tức thu hút thêm càng nhiều sự chú ý hơn.

Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn người mới đi tới nhà họ Mục.

Lúc này, có mấy bóng người đang đứng bên ngoài cổng, nhìn đoàn quân đang ngày một tiến lại gần.

“Cung nghênh thiếu trưởng tộc quay về!”

Đoàn quân vừa đi tới cổng lớn nhà họ Mục, những người đó đã nối đuôi nhau bước ra, nghênh đón đoàn người của Mục Vỹ đi vào trong phủ đệ của nhà họ Mục.

Phải công nhận rằng đại sảnh của nhà họ Mục quả thực nguy nga, tráng lệ.

Bây giờ đang có rất nhiều người ở đây, trông rất hỗn loạn, điều này khiến Mục Vỹ thấy hoa mắt chóng mặt.

Còn Mục Thanh Vũ đang mặc một bộ y phục màu xanh ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế ở trên đầu.

“Vỹ Nhi, đây là lần đầu tiên con đến dòng tộc nhà họ Mục. Sau này, đây đều sẽ là người trong tộc của con. Bây giờ, con nên làm quen với mọi người một chút”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ liên tục cười lạnh.

“Làm quen thì khỏi đi!”

Mục Vỹ lạnh lùng đáp: “Trưởng tộc Mục, ông không thấy thiếu trưởng tộc mà lại không quen một ai trong tộc là một chuyện rất hoang đường sao?”

“Láo lếu! Ai cho cậu ăn nói như thế với phụ thân của mình hả?”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã có một tiếng quát vang lên ở bên cạnh.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người phụ nữ trung tuổi đứng dậy, bà ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy tức giận.

“Đại phu nhân, ta nói sai chỗ nào?”

“Trưởng tộc là người đứng đầu cả một dòng tộc, uy nghiêm cao quý, không ai được mạo phạm. Cậu nói như vậy là bất kính!”

Đôi mắt đẹp của đại phu nhân chứa đầy vẻ giận dữ, bà ta quát.

Chậc!

Cách doạ dẫm này may ra thì có tác dụng với Mục Vỹ của trước kia, nhưng với hắn của hiện tại thì chẳng khác nào trò trẻ.

“Ta là thiếu trưởng tộc, ăn nói với trưởng tộc thế nào đến lượt bà lên tiếng hay sao?”

“Láo!”

Đại phu nhân quát: “Cậu vừa bước chân vào nhà họ Mục, còn ta là đại phu nhân, ta dạy dỗ cậu thì có gì không đúng?”

“Láo ư? Bà mới là láo đó!”

Mục Vỹ không khách sáo đáp: “Mục Vỹ ta trời không sợ, đất không sợ, mà lại sợ bà chắc? Hơn nữa, bà là cái thá gì? Cha mẹ sinh ra ta thì mới có ơn dưỡng dục, bà có sinh ra ta và nuôi ta không? Bây giờ, ta như thế nào thì có liên quan gì đến bà?”

Mục Vỹ nói vậy chứng tỏ đã tức giận.

Hắn đã thầm chửi mắng người phụ nữ này vài lần.

Ông đây muốn làm gì tới lượt bà lên tiếng chắc?

“Trưởng tộc…”

“Được rồi, đừng nói nữa!”, lúc này Mục Thanh Vũ mới lên tiếng một cách bình tĩnh: “Mục Vỹ, xem ra không cần ta giới thiệu những người này với con nữa rồi, con biết mọi người hết rồi hả?”

Ban nãy chưa có ai giới thiệu đại phu nhân với Mục Vỹ, nhưng hắn đã gọi luôn bà ta là đại phu nhân.

Mục Thanh Vũ dễ dàng đoán được, có lẽ trên đường đi, Mục Vỹ đã tìm hiểu về người nhà họ Mục rồi.

“Không cần đâu, ta không có hứng thú gì với đám người này cả!”

Mục Vỹ xua tay, mất kiên nhẫn đáp.

“Được! Mấy ngày tới, con hãy làm quen với quy tắc trong gia tộc trước. Sau đó, ta sẽ dẫn con đi làm quen với các thanh niên kiệt xuất ở thành Nam Vân”.

Đi làm quen với các thanh niên kiệt xuất ở thành Nam Vân?

Mục Vỹ ngẩn ra, rõ ràng là lão hồ ly này muốn hắn so tài với mấy tên đó.

Đọ thì đọ, sợ gì chứ!

“Trưởng tộc, thiếu trưởng tộc vừa về, có vài quy tắc cậu ấy phải nắm rõ. Nhà họ Mục chúng ta xuất thân là con nhà võ, lấy thực lực làm chủ đạo. Mục Vỹ nhận chức thiếu trưởng tộc e là có nhiều người không phục, chi bằng mở một cuộc tỉ thí xem sao?”

Tỉ thí!

Người lên tiếng lần này không phải là đại phu nhân, mà là nhị phu nhân.

So với đại phu nhân thì nhị phu nhân có vẻ dịu dàng hơn.

Nhưng trông đầu lông mày của mụ ta không thiếu vẻ ngạo khí.

Dẫu sao nhà họ Mục cũng là một gia tộc lớn, mụ ta có thể ngồi vào vị trí nhị phu nhân thì chắc hẳn cũng không đơn giản.

“Nói đi!”

“Trưởng tộc, Khuynh Thiên gần đây tu luyện vất vả, đã đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, mở được huyệt Nội Quan. Nghe nói thiếu trưởng tộc mới tầng thứ mười cảnh giới thân xác đã đánh bại võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai. Bây giờ, để cậu ấy tỉ thí với Khuynh Thiên chắc không có vấn đề gì chứ?”

Tiện nhân!
Chương 177: Nói trước bước không qua

Mục Vỹ thầm mắng một tiếng khi nhìn thấy nụ cười gian xảo của nhị phu nhân.

Người phụ nữ này đúng là đê tiện hết chỗ nói.

“Được!”

Mục Thanh Vũ gật đầu, không bác bỏ.

“Được thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười, đáp: “Nhưng nhị phu nhân này, ta là người nhà quê nên ra tay không nể nang ai đâu, nếu có đánh Mục Khuynh Thiên gì đó bị thương thì bà đừng trách ta nhé!”

“Nói trước bước không qua!”

Mục Vỹ vừa nói dứt lời, một giọng nói chợt vang lên.

Một bóng người đi ra khỏi đám đông.

Người này mặc một bộ võ phục màu vàng, tóc buộc cao, cao một mét chín, dáng người cường tráng, mạnh mẽ, lúc y xuất hiện đã khiến cho mọi người chấn động.

Mục Khuynh Thiên.

Y là con trai thứ hai của nhị phu nhân, có thành tựu xuất sắc bẩm sinh trên phương diện võ thuật. Mới hai mươi tuổi, y đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, là một thiên tài xuất chúng.

“Ngươi là Mục Khuynh Thiên hả? Sao trông chẳng giống Mục Thanh Vũ tí nào thế!”

“Mục Vỹ!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Mục Thanh Vũ đã cau mày, quát.

“Hỗn láo! Ngươi nói vậy là có ý gì hả?”

Mục Khuynh Thiên tức giận mắng, sau đó nhảy lên trước.

Y giơ cả hai tay ra, chân nguyên hùng hậu tuôn ra giữa hai cánh tay, nhìn kỹ có thể thấy lượng chân nguyên đó đang bùng nổ.

“Cút!”

Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, bước lên trước, tung ra một quyền.

Hành động của hắn vừa đơn giản, vừa dứt khoát rành mạch.

Bụp…

Một âm thanh chợt vang lên, hai người va chạm với nhau.

Mọi người có mặt tại đây đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ, chỉ thấy hai người đụng vào nhau, nhưng chưa tách ra.

“A…”

Bầu không khí tĩnh lặng không kéo dài bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.

Mục Khuynh Thiên đột nhiên hét lên một tiếng thảm thương, y hộc ra một ngụm máu nằm xuống đất, hai tay buông thõng, không thể nhấc lên được nữa.

Gãy tay!

Trông thấy dáng vẻ thê thảm của Mục Khuynh Thiên, mọi người trong nhà họ Mục đều kinh ngạc.

“Mục Vỹ này mới là tầng thứ mười của cảnh giới thân xác mà đã khủng khiếp vậy sao?”

“Dù Mục Khuynh Thiên chưa được coi là thiên tài đỉnh cấp trong nhà họ Mục chúng ta, nhưng cũng có thiên phú, hơn nữa còn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, vậy mà lại bị tên này đánh gãy hai tay bằng một quyền”.

“Nhà họ Mục sắp nổi sóng gió rồi!”

“Khuynh Thiên…”

Một tiếng hét chói tai vang lên, một bóng người chợt lao ra, đó chính là nhị phu nhân.

Nhìn đôi cánh tay buông thõng vô lực của Mục Khuynh Thiên, nhị phu nhân đỏ hoe mắt, gương mặt lộ vẻ thương xót, sau đó mụ ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy căm phẫn.

“Trưởng tộc, Mục Vỹ ra tay độc ác như vậy, đến huynh đệ của mình còn vậy thì sao có thể đảm đương vị trí thiếu trưởng tộc được?”

Nghe thấy nhị phu nhân tố cáo mình, Mục Vỹ cười lạnh.

Mụ ta tưởng Mục Vỹ hắn thèm khát cái thân phận thiếu trưởng tộc này lắm sao?

Rõ rành là Mục Thanh Vũ bắt hắn đến đây ngồi vào vị trí này, không thì còn lâu hắn mới thèm bước một chân vào đây.

“Được rồi!”

“Trưởng tộc…”

“Ta đã nói rồi, không nghe thấy sao?”, Mục Thanh Vũ cất cao giọng: “Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai mà không đánh lại được cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, đúng là mất mặt! Mục Khuynh Thiên, con hãy bế quan suy ngẫm một tháng đi”.

“Trưởng tộc…”

“Không nghe thấy ta nói gì sao?”

“Vâng!”

Nhị phu nhân không phản kháng nữa, cúi đầu xuống.

Mục Thanh Vũ là ông trời, là tất cả của nhà họ Mục.

Mệnh lệnh của ông ấy là tối thượng, không ai được phản đối.

Nhưng những người khác đã nghe ra ý khác trong câu nói này của Mục Thanh Vũ.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất?

Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi ư?

Một tháng trước, không phải hắn mới chỉ bước vào tầng thứ mười của cảnh giới thân xác thôi sao?

“Vỹ Nhi, tuy giờ con là thiếu trưởng tộc, nhưng con phải nhớ con là một thành viên của gia tộc. Phải đối xử với người trong tộc thế nào, ta nghĩ trong lòng con hiểu rõ”.

“Ta hiểu!”

Mục Vỹ gật đầu, nói: “Trưởng tộc, không còn chuyện gì nữa thì ta xin lui trước, đi đường cả tháng trời cũng mệt rồi”.

“Ừm, con lui xuống đi! Mọi người cũng giải tán đi!”

Dần dà, sau khi Mục Vỹ rời đi, những người khác cũng tản hết.

Nhưng sau vụ ồn ào này, mọi người trong nhà họ Mục đều thấy có lẽ nhà họ Mục sắp xảy ra biến đổi lớn.

Trong đoàn người, có một người thanh niên đi phía sau một người phụ nữ có vóc dáng mảnh mai.

“Mẹ, Mục Vỹ đó xem chừng không đơn giản!”, người thanh niên cao gầy khôi ngô có đôi mắt đen lay láy mê người.

“Doãn Nhi, hôm nay con đã thấy dáng vẻ của đại phu nhân và nhị phu nhân rồi chứ? Đến họ còn phải chịu thiệt đấy! Bây giờ, phụ thân con đang rất bênh vực cho Mục Vỹ đó, sắp tới con đừng đắc tội với nó, tốt nhất hãy tìm cách kết thân”.

“Con hiểu rồi ạ! Mẹ, đại phu nhân và nhị phu nhân suốt ngày chèn ép mẹ, hôm nay họ bị như vậy cũng đáng đời! Mục Thậm Minh đó là một tên vô dụng, còn Mục Phương Ngọc - con của nhị phu nhân là một thiên tài thực thụ, con tự thấy mình không phải là đối thủ; Mục Chiến Anh - con của tứ phu nhận là một kẻ cuồng chiến đấu, không liên quan đến vị trí trưởng tộc. Việc mẹ con ta cần làm bây giờ là kiên nhẫn”.

Kiên nhẫn, chính xác!

Trông thấy ánh mắt sâu xa của con trai mình, tam phu nhân gật đầu, mỉm cười hài lòng.

“Con hãy nhớ trên đời, người mạnh nhất chưa chắc đã là chúa tể, mà người thông minh nhất mới là người nắm giữ đại cục”.

“Con nhớ rồi thưa mẹ!”



Cùng lúc đó, mọi ngóc ngách trong nhà họ Mục đều đang sục sôi, người trong tộc và đám người hầu đều truyền miệng nhau về buổi gặp gỡ đầu tiên của Mục Vỹ đã diễn ra hoành tráng thế nào.

Nhưng đương sự là Mục Vỹ thì lại hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì.

Phải công nhận nhà họ Mục đúng là một trong năm thế lực lớn ở đế quốc Nam Vân. Mục Vỹ nằm trên chiếc giường rộng rãi, cảm nhận chiếc đệm mềm mại bên dưới, hắn có một cảm giác cực kỳ thư thái.

Nhưng bây giờ không phải là lúc hắn hưởng thụ.
Chương 178: Thanh Sương, Thanh Trĩ

Mục Vỹ ngồi dậy, bắt đầu suy tính.

Đúng là hắn đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, hơn nữa còn có thu hoạch không nhỏ.

Dù kiếp trước hắn là Tiên Vương, nhưng những thu hoạch này cũng đủ để hắn thấy vui mừng và hài lòng.

Vì hắn có được chúng từ trong Tru Tiên Đồ.

Hắn đã cướp được hai bộ võ kỹ từ động thiên thần bí Tru Tiên Đồ đó.

Cướp!

Lúc tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, Mục Vỹ phải thừa sống thiếu chết mới cướp được hai môn võ kỹ ấy.

Một môn trong số đó là võ kỹ Huyền Giai, đẳng cấp của nó khỏi phải bàn cãi.

Thiên Lôi Thần Thể Quyết!

Tên của môn võ kỹ này nghe rất khí phách, nhưng cách tu luyện còn khủng bố hơn.

Theo lý mà nói, võ giả tầng thứ mười của cảnh giới thân xác đã có cơ thể được rèn luyện hoàn mỹ, nhưng theo Thiên Lôi Thần Thể Quyết thì đây mới chỉ là bắt đầu.

Thân thể là thứ mạnh mẽ nhất mà võ giả dựa vào, không có điểm cuối.

Tầng thứ mười của cảnh giới thân xác không phải là điểm cuối tu luyện thân xác của võ giả, mà mới chỉ là khởi đầu!

Thường thì sức mạnh của tầng thứ mười cảnh giới thân xác đạt 25 tấn, nhưng theo thời gian, sức mạnh đó có thể tăng một cách khủng khiếp lên hàng trăm tấn, lực của một quyền có thể đập vỡ một ngọn núi cao một nghìn mét.

Đương nhiên võ giả cảnh giới Linh Huyệt có thể làm được điều này, nhưng là dựa vào sức mạnh của chân nguyên, chứ không chỉ đơn giản là sức mạnh thể xác.

“Như vậy cũng hay! Mình sẽ vừa mở mười huyệt đạo lớn, vừa củng cố, rèn luyện sức mạnh thể xác đến mức hoàn hảo, sức lực đạt hàng trăm nghìn tấn, mới nghĩ thôi đã thấy thích rồi”.

Kiếp trước, với Mục Vỹ mà nói muốn có sức lực hàng trăm nghìn tấn rất đơn giản, chỉ là bùng nổ chân nguyên. Nhưng bây giờ, mới nghĩ một quyền đơn giản của mình đã tạo được sức lực tầm đó, hắn đã thấy vô cùng vui sướng!

Nhưng Thiên Lôi Thần Thể Quyết là dẫn sấm sét vào trong cơ thể, để tôi luyện thân xác. Cảm giác này mới nghĩ đến thôi đã khiến người ta nổi hết cả da gà rồi.

Còn môn võ kỹ thứ hai tên là Vô Tâm Kiếm Phổ.

Bộ kiếm phổ này rất đơn giản, động tác tuỳ ý, không cần theo khuôn phép, như đúng tên gọi của nó.

Bộ kiếm phổ này chỉ có bốn trang, là những trang giấy bằng da dê loang lổ, vàng ố, mà trên những trang giấy ấy chỉ có bốn bức vẽ cực kỳ đơn giản.

Hình ảnh được vẽ trên đó là từng nét vẽ các nhân vật đơn giản.

Rìa trang giấy không có một câu giải thích hay trần thuật nào.

“Đùa nhau à!”

Mục Vỹ câm nín khi xem bộ kiếm phổ này.

Sống ngần ấy năm trên đời, hắn chưa từng thấy có bộ võ kỹ nào chỉ có chiêu thức, mà không có một câu giải thích nào như thế này.

Hơn nữa, đây còn là một bức tranh quá đỗi sơ sài.

“Hừ, ta không tin là mình không thể hiểu được môn võ kỹ đơn giản này!”

Đêm đến, nhà họ Mục hay thậm chí cả thành Nam Vân đều vẫn đang âm ỉ sục sôi vì sự xuất hiện của Mục Vỹ. Nhưng nhân vật chính, người đã khiến thành Nam Vân yên tĩnh dậy sóng thì lại ngồi yên vị trong phòng, nghiêm túc suy nghĩ về hai bộ võ kỹ mới giành được.

Sáng sớm ngày hôm sau, cửa bị đẩy mở.

“Thanh Trĩ, Thanh Sương, hai ngươi vào đây”.

Mục Vỹ nhìn hai nữ hộ vệ đứng ngoài cửa, sau đó vẫy tay, gật đầu nói.

“Vâng!”

Thanh Sương và Thanh Trĩ là hai nữ hộ vệ thân cận mà phụ thân sắp xếp cho hắn, hai người họ đều khoảng hai mươi tuổi, xinh đẹp mỹ miều.

Nhưng do đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Tần Mộng Dao, nên Mục Vỹ không có suy nghĩ gì nhiều về hai cô gái này.

“Thiếu trưởng tộc có gì căn dặn ạ?”

“Ta muốn hỏi hai ngươi xem quanh thành Nam Vân có rừng sâu núi thẳm nào không? À… Nơi giống như dãy nũi Bắc Vân của thành Bắc Vân ý”.

“Bẩm thiếu trưởng tộc, cách thành Nam Vân khoảng chục dặm có một dãy núi lớn nhất đế quốc Nam Vân là dãy Phá Vân. Dãy núi này gần như xuyên ngang đế quốc, kéo dài hàng vạn dặm, chỗ rộng nhất lên tới hàng nghìn dặm. Bên trong có vô số các loại yêu thú, linh thú, thậm chí còn có cả thiên linh thú!”

Thiên linh thú!

Yêu thú có thực lực ngang với cường giả cảnh giới thân xác, còn linh thú có linh trí thì tương đương với võ giả cảnh giới Linh Huyệt. Thiên linh thú thì thông minh hơn, nó ngang tầm với võ giả cảnh giới Thông Linh.

“Rất tốt, thế các ngươi có biết nơi nào tụ tập sấm sét trong dãy núi đó không?”

Sấm sét do trời đất tạo thành, nhưng Mục Vỹ biết có những nơi khi trời có sấm sét, thiên lôi nổ vang có thể tích trữ sấm sét.

Ở một số dãy núi, hàng năm đều có sấm sét giáng xuống, thật sự rất ly kỳ.

“Có ạ, là Lôi Âm Cốc!”, Thanh Trĩ đáp.

“Thanh Trĩ!”, nghe thấy Thanh Trĩ nói vậy, Thanh Sương trợn mắt, nói: “Thiếu chủ, người đừng nghe Thanh Trĩ nói linh tinh”.

“Lôi Âm Cốc?”

Mục Vỹ suy nghĩ một lát, nói: “Tốt, các ngươi hãy dẫn ta tới đó!”

“Dạ?”

Thấy Mục Vỹ đưa ra quyết định nhanh chóng, Thanh Sương ngây người.

Cô ấy và Thanh Trĩ là hai chị em. Cô ấy biết trưởng tộc cử hai chị em cô ấy ở cạnh thiếu trưởng tộc một là để bảo vệ thiếu trưởng tộc, hai là ngầm thừa nhận họ thuộc về thiếu trưởng tộc, hắn muốn làm gì họ cũng được.

Nhưng sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Mục Vỹ, thân là chị nên Thanh Trĩ cảm thấy rất không hài lòng, nhưng cô ấy không thể làm trái lại mệnh lệnh của trưởng tộc.

“Dạ vâng cái gì? Không nghe thấy ta nói gì sao? Các ngươi có tin ta lôi hai chị em các người lên giường luôn không?”

“Ngươi dám!”

“Dạ?”
Chương 179: Lôi Âm Cốc

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thanh Trĩ lập tức tái mặt, không nhịn được quát, còn Thanh Sương thì đỏ mặt, cúi đầu xuống.

“Xem ra hai tỷ muội xinh đẹp các ngươi có tính cách khác nhau nhỉ!”

Mục Vỹ thầm nghĩ trong đầu, sau đó lại lên tiếng: “Lôi Âm Cốc đúng không? Giờ các ngươi hãy dẫn ta tới đó ngay lập tức!”

Thấy Mục Vỹ đột nhiên thay đổi sắc mặt, Thanh Trĩ cắn môi, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng, đi trước dẫn đường.

Ba người họ rời khỏi phủ đệ, đi về phía dãy núi Phá Vân.

Trên đường đi, Thanh Trĩ không nói một câu, còn Thanh Sương ngược lại líu lo không ngừng.

Hai chị em họ mới hai mươi tuổi, nhưng tu vi đã cao khủng khiếp.

Hai người họ đều là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, hơn nữa đã mở huyệt Khí Hải, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, nên thực lực khỏi phải bàn cãi.

Từ nhỏ, họ đã là cô nhi, được Mục Thanh Vũ nhận nuôi và dạy dỗ, ông ấy chưa từng cử họ đi làm bất kỳ nhiệm vụ gì.

Nhưng điều khiến hai chị em họ ngạc nhiên là nhiệm vụ đầu tiên của họ là bảo vệ Mục Vỹ.

“Nói vậy thì Mục Thanh Vũ này cũng quan tâm tới ta phết đấy chứ!”, Mục Vỹ ngậm một ngọn cỏ, chẹp miệng nói.

“Thiếu trưởng tộc, sao người lại gọi trưởng tộc như thế? Trưởng tộc rất giỏi đấy ạ, hơn nữa mọi người trong gia tộc đều gọi là trưởng tộc, đến các thiếu gia cũng chỉ dám gọi là phụ thân lúc không có ai thôi”.

“Chậc, đó là bởi họ đang cầu cạnh Mục Thanh Vũ, liên quan gì đến ta? Hơn nữa, Mục Thanh Vũ sinh ta ra rồi vứt bỏ, dựa vào đâu mà bắt ta gọi bằng cha chứ!”

“Hừ, không có trưởng tộc thì bây giờ người chỉ là thiếu gia của chi phụ tại thành Bắc Vân thôi, đòi được lên mặt ở đây chắc!”, Thanh Trĩ lạnh giọng nói.

Mục Vỹ không giận khi nghe thấy vậy.

“Ngươi nói không sai, ta là thiếu gia của chi phụ. Với ta mà nói thì thân phận thiếu trưởng tộc này chỉ thêm phiền phức, chứ chẳng có gì vinh quang cả!”

Mục Vỹ cười nói: “Lẽ nào ngươi không phát hiện từ lúc chúng ta rời khỏi thành Nam Vân, có hàng chục tốp người đi theo sau sao?”

“Có người đi theo?”

Thanh Trĩ cau mày, quét ánh mắt đầy sát ý nhìn quanh.

“Này này, ngươi làm gì thế!”

Mục Vỹ nhếch miệng nói: “Yên tâm đi, đám người này không dám giết ta đâu. Họ chỉ muốn xem thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục rốt cuộc giỏi giang đến đâu thôi. Tóm lại là một đám người thích dòm ngó, kệ họ đi”.

Thanh Trĩ suy nghĩ kỹ càng, rồi bình tĩnh lại.

Đúng vậy, không ai ngờ là trưởng tộc lại giao vị trí thiếu trưởng tộc cho Mục Vỹ, một đứa con riêng bị vứt bỏ hàng chục năm ở thành Bắc Vân.

“Được rồi, đi thôi! Đến Lôi Âm Cốc rồi, ta xem họ còn dám đi theo không…”

Mục Vỹ mỉm cười thoải mái, tiến lên trước.

Dãy núi Phá Vân có đỉnh núi xuyên thẳng tầng mây, đâu đâu cũng là những ngọn núi chọc trời đúng như tên gọi của nó.

Từ xa, Mục Vỹ đã nhìn thấy sâu trong dãy núi có tiếng sấm đùng đoàng, đặc sắc như màn độ kiếp thời thượng cổ.

“Thiếu trưởng tộc, đi thêm mười dặm về phía trước là Lôi Âm Cốc. Vì lý do địa lý và thời tiết, nên nơi này quanh năm có sấm sét, hầu như con linh thú vào tiến vào đây cũng đều chết cả, người đến đó làm gì?”

“Làm gì hả? À ta tắm!”

Mục Vỹ cười nham nhở, bước lên trước.

Ầm…

Đùng…

Đoàng…

Mục Vỹ càng đi lên trước thì càng nghe thấy tiếng sấm ing tai nhức óc hơn.

Nhìn từ xa, Lôi Âm Cốc được các ngọn núi cao hàng trăm mét bao quanh, diện tích phải lên đến hàng nghìn mét.

Bên trên Lôi Âm Cốc đang có từng hồi sấm sét giáng xuống, tạo ra các âm thanh chói tai.

Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là, những sấm sét đó có đủ mọi hình dáng kỳ dị khác nhau.

Đoàng…

Một tia sét giáng từ trên cao xuống, âm thanh nhức óc khiến Mục Vỹ ù cả tai.

“Mạnh thật đấy! Vừa hay thích hợp để ta tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết!”

Mục Vỹ mừng rỡ nhìn những tia sét này.

Không chờ hai chị em Thanh Trĩ lên tiếng, Mục Vỹ đã tiến lên, đi tới rìa Lôi Âm Cốc.

“Thiếu trưởng tộc…”

Thanh Sương định nói gì đó, nhưng Mục Vỹ đã bước vào khu vực sấm sét của Lôi Âm Cốc.

Ầm…

Một tia sét lập tức giáng từ trên trời xuống.

Nhưng Mục Vỹ đã vận chuyển Thiên Lôi Thần Thể Quyết khi đối mặt với tia sét ấy, thân thể hắn run lên, một cảm giác sáng khoái chưa từng có dội vào cơ thể hắn khi tia sét đó đánh xuống.

“Đã ghê!”

Mục Vỹ lập tức hô lên.

“Đã?”

Trông thấy dáng vẻ điên cuồng của Mục Vỹ, hai chị em Thanh Sương đờ ra tại chỗ.

“Ha ha ha…”, Mục Vỹ cười lớn: “Không ngờ Thiên Lôi Thần Thể Quyết này lại kỳ diệu đến vậy, quá là đã luôn!”

Mục Vỹ lựa chọn vị trí sát ngoài rìa của Lôi Âm Cốc, nên các tia sét không thể đánh thẳng xuống được, mức độ này vừa hay đủ để hắn tu luyện.

Đùng…

Tiếng cười của hắn vừa dứt, tia sét thứ hai đã đánh xuống.

“Đã…”

Mục Vỹ lại hô lên, nhưng âm thanh thoải mái còn chưa dứt, hắn đã phụt một tiếng, da dẻ toàn thân cháy xem, hắn ngã vật ra đất, y phục rách nát, toàn thân đen nhẻm.

“Đã… cái con khỉ!”

Hắn nằm thẳng cẳng dưới đất, sắp khóc đến nơi.

Tia sét này mạnh hơn tia lúc trước hàng chục lần. Mục Vỹ mới vừa tu luyện tầng thứ nhất của Thiên Lôi Thân Thể Quyết, nên sao có thể chịu được ở mức này!
Chương 180: Bị sét đánh

“Thiếu trưởng tộc, người không sao chứ ạ?”

Thanh Sương vội vàng chạy tới, hoảng hốt cất tiếng hỏi khi nhìn thấy Mục Vỹ nằm chỏng chơ dưới đất.

Thanh Trĩ đứng bên cạnh, cười lạnh nói: “Lực của các tia sấm sét ở Lôi Âm Cốc đều không giống nhau, tia đánh ra bên ngoài còn mạnh hơn ở bên trong, nhưng cũng không có quy luật gì cả, có khi tia trước chỉ mạnh bằng một phần mười của tia sau!”

“Sao ngươi không nói sớm!”, Mục Vỹ mở miệng một cách khó khăn, đau khổ hỏi.

“Người có hỏi đâu!”

“…”

Mục Vỹ biết Thanh Trĩ này muốn mình mất mặt, hắn cố gắng đứng dậy, điều hoà hơi thở một lúc lâu mới bình ổn lại được.

“Thanh Trĩ, Thanh Sương, các ngươi hãy đi đuổi hết đám tai mắt kia đi cho ta. Cảnh cáo họ trước, nếu ai không đi thì cứ giết luôn!”

Giết?

Thanh Trĩ ngẩn ra nhìn Mục Vỹ chăm chăm.

Cô ấy thật sự không hiểu Mục Vỹ đang nghĩ gì!

Lúc trước, hắn biết rõ có người bám theo, nhưng vẫn mặc kệ, vậy mà giờ lại muốn đuổi hết bọn họ đi.

Không lẽ vì bản thân bị mất mặt, nên hắn không muốn những người đó tiết lộ bí mật?

“Vâng!”

Nhưng dù thầm thấy nghi hoặc, cô ấy vẫn làm theo lời dặn của Mục Vỹ. Thanh Trĩ lách người một cái, rồi biến mất dạng.

Thanh Sương cũng vội vã đi theo. Không lâu sau, trong rừng truyền ra tiếng đánh đấm, rồi sau đó im bặt.

“Bây giờ, mình có thể chuyên tâm tu luyện rồi!”

Thấy hai chị em Thanh Trĩ quay lại, Mục Vỹ giãn cơ, sau đó lại bước vào khu vực có sấm sét che phủ ở Lôi Âm Cốc.

Lần này, hắn hoàn toàn vận chuyển Thiên Lôi Thần Thể Quyết, một tia sét màu xanh nhạt bao quanh người hắn.

Đùng…

Một tiếng nổ vang lên trên trời cao, một tia sét đánh xuống.

Ầm ầm…

Âm thanh ấy qua đi, lại có hai chùm tia sét khác giáng xuống.

Có ba chùm tia sét liên tục đánh xuống người Mục Vỹ, hai chị em Thanh Trĩ sợ hết hồn hết vía khi nhìn thấy cảnh này.

Ban nãy, bọn họ nhìn thấy chỉ có một tia sét giáng xuống thôi, đã đánh cho người Mục Vỹ cháy đen.

Vậy mà lần này có đến ba tia!

Xẹt xẹt xẹt…

Đột nhiên ba tia sét đó giáng xuống theo phương chéo, dù Mục Vỹ chỉ đứng ở mép ngoài của Lôi Âm Cốc, nhưng dư âm của ba tia sét ấy vẫn bắn xuống người hắn với một lực khủng khiếp.

Khi ba âm thanh đó vang lên, Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ, cố gắng chịu đựng sức mạnh của chúng.

Cuối cùng, sau khi sét đánh xong, toàn thân Mục Vỹ run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn đứng bất động.

Không sao chứ?

Hai chị em Thanh Trĩ trợn mắt há mồm khi chứng kiến cảnh tượng này.



Trong phủ đệ nhà họ Mục ở thành Nam Vân.

“Đại phu nhân, tiểu nhân tận mắt trông thấy Mục Vỹ đó dùng sấm sét để tôi luyện cơ thể, hình như hắn đang tu luyện bí pháp gì đó. Nhưng chắc chỉ là làm màu thôi, hắn bị sét đánh cho cháy đen cả người, sau đó thì tiểu nhân bị Thanh Sương và Thanh Trĩ đuổi đi, nên không biết chuyện tiếp đó thế nào ạ…”

Đại phu nhân mặc một chiếc váy dài màu ngọc lưu ly, làm tôn lên khí chất cao quý của mình, bà ta ngồi ngay ngắn ở phía trên trong đình viện, khẽ gật đầu.

“Xem ra dã tâm của tên này cũng lớn đấy!”

Đại phu nhân khinh thường nói: “Sắp tới, ngươi chỉ cần để ý tới nhất cử nhất động của hắn là được. Trưởng tộc vừa lập hắn làm thiếu trưởng tộc, bây giờ mà động vào hắn là rất ngu dốt. Có gì lạ nhớ phải báo cho ta ngay, nhớ chưa!”

“Vâng ạ!”

Lúc này, tai mắt của các phu nhân khác, ngay đến nhà họ Tiêu, nhà họ Diệp và nhà họ Cổ cũng đang bẩm báo tin tức cho chủ nhân của mình.



Ầm…

Sấm sét đùng đoàng, Mục Vỹ vẫn đang ở trong Lôi Âm Cốc, nhưng hắn không còn đứng cách đó một trăm mét nữa, mà là năm mươi mét.

Mỗi một tia sét giáng xuống vị trí này đều mạnh hơn những tia trước đó hàng chục lần.

“He he, luyện lâu như vậy, coi như ta đã luyện thành tầng thứ nhất của Thiên Lôi Thần Thể Quyết là Bì Mô rồi!

Mục Vỹ thầm thấy sung sướng khi nhìn thấy tia sáng xanh nhàn nhạt bao quanh cơ thể mình.

Tầng thứ nhất của Thiên Lôi Thần Thể Quyết là dẫn sấm sét vào trong cơ thể, để da thịt bên ngoài được một lớp màng sấm sét che chắn, tu luyện càng cao thì lớp màng sẽ càng mạnh.

Bây giờ, đến phàm khí trung phẩm cũng không thể gây tổn thương cho Mục Vỹ một chút nào.

Đây chính là thân thể đã được sấm sét rèn luyện, sau khi hình thành Bì Mô, sức mạnh sẽ càng lớn hơn.

“Tầng thứ nhất là nền tảng cơ bản nhất, tầng thứ hai là hình thành Cốt Mô, sẽ cần lực sấm sét mạnh hơn, đến tầng thứ ba thì trong cơ thể đã có sức mạnh sấm sét, như vậy mới được coi là một bước tiến lớn”.

Nghĩ vậy, Mục Vỹ lại cất bước, tiến lên phía trước.

Còn Thanh Sương và Thanh Trĩ ở bên ngoài thì đã hoàn toàn ngây ngốc.

Bọn họ tận mắt chứng kiến Mục Vỹ cất từng bước đi vào trong phạm vi sấm chớp đó, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét, năm mươi mét. Dù với cảnh giới hiện tại của mình, hai người họ cũng khó có thể chống đỡ được khi bước vào trong phạm vi như thế. Thật khó có thể tưởng tượng nổi là Mục Vỹ đã gắng gượng như thế nào.

Liên tục nửa tháng trời, ngày nào Mục Vỹ cũng đi vào trong Lôi Âm Cốc, mọi chuyện lặt vặt đã có hai chị em Thanh Trĩ lo, còn hắn chỉ chuyên tâm tu luyện.

Cuối cùng, đến một ngày, Mục Vỹ nắm tay lại, lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một luồng ánh sáng xanh.

Hắn đã tu luyện thành công tầng thứ ba của Thiên Lôi Thần Thể Quyết.

Bây giờ, đến phàm khí cực phẩm cũng không thể làm hắn bị thương được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK