Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021: Cơn đau khủng khiếp

“Ha ha, chuyện thế này rồi mà ta còn sợ chết sao?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, tàn hồn thần long thờ ơ nói: “Ta vốn đã chết rồi, tàn hồn này cũng chẳng sống được bao lâu nữa, việc quái gì phải sợ ngươi!”

“Ngươi có thể không sợ ta, nhưng ta thấy cần phải nói rõ vài chuyện với ngươi!”

“Chuyện gì?”

“Cường giả đỉnh cấp của các thế lực lớn vào hang rồng lần này là muốn lấy trứng rồng. Mà một quả trứng rồng có ý nghĩa là gì thì chắc ta không cần nói thì ngươi cũng biết rồi!”

Mục Vỹ giải thích: “Một thế lực mà ta biết đang thông đồng với đại thế giới Vạn Thiên để triển khai một kế hoạch huyết mạch, đối tượng nhắm đến trong kế hoạch này chính là thánh thú, hoặc thần thú! Họ sẽ dùng huyết mạch của thần thú để làm thay đổi huyết mạch của võ giả”.

“Ta nghĩ mình nói nhiều vậy chắc ngươi cũng hiểu rồi!”, Mục Vỹ trầm giọng nói: “Còn ta thì đang đối đầu với thế lực ấy, vì thế chắc ngươi hiểu ta muốn làm gì rồi chứ?”

“Ngươi muốn lấy quả trứng rồng ấy chứ gì!”

“Đúng!”

Mục Vỹ trịnh trọng nói: “Ta có thể ấp nở rồi để nó trưởng thành, hơn nữa ta sẽ không giết nó và càng không lấy máu của nó!”

“Đây là lời hứa của ta! Nếu ngươi tin thì hãy nói cho ta biết, còn không thì lát nữa ta sẽ luyện hoá ngươi, sau đó đi tìm trứng rồng. Ngươi canh giữ ở đây thì chắc trứng rồng không ở nơi nào khác, tự ta đi tìm cũng được!”

Ý của Mục Vỹ đã rất rõ ràng.

Nếu tàn hồn thần long đồng ý phối hợp thì mọi chuyện rất đơn giản, bởi hắn đã nói rõ mục đích của mình rồi.

“Ta đồng ý!”

Sau một lúc lâu đắn đo, cuối cùng tàn hồn thần long đã thoả hiệp.

Sau đó thì nó im bặt.

Dù Mục Vỹ có nói gì thì đúng là nó sắp tiêu tan rồi. Nếu để kẻ khác ấp nở trứng rồng, sau đó coi đệ tử của Long tộc nó như cái kho máu mà rút suốt ngày thì đúng là một nỗi ô nhục của Long tộc.

Nó không thể chịu nhục như vậy được.

“Tin ta đi, sự lựa chọn của ngươi không sai đâu!”

Mục Vỹ cười nói: “Vì ta từng có một người huynh đệ thuộc Long tộc!”

Tàn hồn thần long ngẩn ra khi nghe thấy câu nói kỳ lạ của Mục Vỹ.

Nó cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Mục Vỹ.

Sau khi rời khỏi mắt rồng, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, hiện giờ hắn không còn chút băn khoăn gì nữa!

Chuẩn bị hoá rồng thôi!

Máu rồng đang chảy trong người hắn, mắt rồng thì lơ lửng trước mặt, ảo ảnh trong mắt rồng cũng nhạt dần.

Lúc này, bốn cái vảy rồng cũng đang loé bảy tia sáng rực rỡ.

Hoá rồng bắt đầu!

Vù, Mục Vỹ phóng chân hồn của mình ra, chân hồn bé xíu như người tí hon dần chui vào mắt rồng ở trong bụng hắn để kết hợp với long phách của tàn hồn thần long.

Sự kết hợp này cần một khoảng thời gian nhất định.

Cùng lúc đó, ba tầng Lưu Ly Kim Thân ở ngoài cơ thể Mục Vỹ cũng xoay quanh người hắn rồi lan rộng ra che phủ cả vảy rồng.

Muốn dùng sức để hoá giải vảy rồng là điều không thể!

Chỉ có cách thông qua sự dung hợp của long phách và máu rồng, từ đó khiến vảy rồng cảm nhận được cảm giác thân thuộc rồi hoà vào mặt ngoài cơ thể của Mục Vỹ.

May mà tàn hồn thần long đã buông bỏ chấp niệm của mình để giúp Mục Vỹ, nên mức độ nguy hiểm trong quá trình này đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng Mục Vỹ biết chuyện thành hay bại phụ thuộc vào mức độ phù hợp giữa huyết mạch của hắn và huyết mạch của thần long!

Hắn chỉ biết cố hết sức, còn kết quả ra sao thì là ý trời!

Mục Vỹ bình tĩnh hít vào một hơi rồi bắt đầu dung hợp!

Một lát sau, máu rồng và huyết mạch của hắn kết hợp với nhau, long phách và chân hồn cũng vậy, còn mắt rồng thì đang ngồi yên vị tại đan điền của Mục Vỹ.

Vảy rồng cũng bám vào cơ thể hắn rồi bắt đầu dung hợp dần dần.

Nhưng sự kết hợp này không khác nào đang tạo ra một con người thứ hai bên trong hắn.

Nói một cách chính xác là tạo ra một Mục Vỹ mới dựa trên bản có sẵn.

Chỉ có điều Mục Vỹ mới này được làm toàn bộ từ máu và hồn phách của rồng, ngoài ra còn phải cố gắng dung hoà triệt để với Mục Vỹ thật sự.

Việc này tương tự như lột một lớp da, sau đó tạo một bộ da mới từ lớp da cũ rồi lại dán lên cơ thể.

Mục Vỹ thề rằng mình không bao giờ muốn trải qua cơn đau này thêm một lần nào nữa.

Kiếp trước có thần long cho hắn chọn thì hắn không làm, còn kiếp này vì nâng cao thực lực nên hắn phải cố mà chịu.

Mục Vỹ cắn chặt hàm răng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Ban đầu thì run nhè nhẹ, cuối cùng thì run bần bật, còn cơ thể hắn cũng đang có sự thay đổi ngoạn mục.

Lúc đầu, hắn vốn không cảm nhận được sự thay đổi ấy, nhưng bây giờ thì lờ mờ cảm nhận được rồi.

Vảy rồng đã dần biến mất, chúng hoá thành các mảnh vụn rồi hoà vào cơ thể hắn.

Lúc này, ba tầng Lưu Ly Kim Thân quanh người Mục Vỹ cũng bắt đầu hoàn toàn hợp nhất.

Ba tầng Kim Thân Lưu Ly hợp thành một, đây là điều Mục Vỹ không thể ngờ tới.

Sau khi hồn phách hoàn toàn kết hợp, Mục Vỹ cảm thấy trong đầu mình có thêm những ký ức xa lạ. Lúc hắn dung hợp xong mắt rồng ở bụng thì chợt ngạc nhiên phát hiện mình đã hơi chạm được tới sức mạnh không gian và thời gian rồi.

Hắn hoàn toàn bất ngờ với chuyện này!
Chương 1022: Ngươi là ta, ta là ngươi

Một khi vẫn còn ở cảnh giới Kim Đan mà chưa lột xác thành Nguyên Anh, võ giả sẽ không thể bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc không gian và thời gian bởi hai pháp tắc này đều cần có Nguyên Anh mạnh mẽ cùng thân thể cường tráng mới có thể nghiên cứu, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi sức ép của không gian, nổ tung chẳng còn gì!

Đây chính là tiềm lực của Thần Long. Thể chất Thần Long cường đại giúp Long tộc khi trưởng thành đến một trình độ nhất định có thể thức tỉnh khả năng lĩnh ngộ không gian và thời gian một cách tự chủ.

Chỉ có Mục Vỹ biết rằng bản thân hóa rồng chỉ đơn giản là hóa rồng mà thôi!

Dựa vào chút ít vảy rồng và hồn rồng, hiện tại hắn chỉ có thể hóa rồng một bộ phận, còn xa lắm mới đến được bước thành rồng chân chính.

Dù vậy, bước tiến triển này cũng giúp hắn có được lợi ích không nhỏ rồi.

"Hóa rồng!"

Mục Vỹ khẽ quát một tiếng. Một vầng sáng bảy màu mờ mờ xuất hiện quanh người hắn. Vầng sáng ấy không phải của Lưu Ly Kim Thân mà là vảy rồng.

Chính xác hơn là một lớp màng.

Hiện giờ hắn chưa đủ điều kiện để ngưng tụ vảy rồng.

Chẳng qua lớp phòng ngự này đã đủ mạnh rồi!

"Không tệ không tệ, bước đầu hóa rồng mà hình thành màng được rồi. Xem ra linh hồn con rồng cam tâm tình nguyện bị ngươi dung hợp đấy!"

"Chứ gì nữa!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, một đoạn trí nhớ xa lạ bỗng hiện ra trong đầu hắn.

"Đây là... trí nhớ của Thất Thải Thiên Long à?"

Mặt đất bao la bát ngát. Thân trải dài, một con rồng bảy sắc dài mấy chục nghìn mét lắc đầu vẫy đuôi, khí thế ngất trời.

Đối diện con rồng là một cái bóng đen. Kẻ nọ hơi khom lưng và cúi đầu nhìn Thất Thải Thiên Long bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Thất Thải Thiên Long gào một tiếng rồi lao tới. Bóng đen cũng vụt đến, ngẩng mặt lên trời thét dài. Toàn thân kẻ đó tỏa ra khí tức âm u quỷ dị.

Thất Thải Thiên Long bị khí tức quỷ dị giam cầm trong nháy mắt, không cách nào phản kháng.

Ngay sau đó, bóng đen vỗ tay một cái. Thân thể Thất Thải Thiên Long vỡ nát, vô số vảy rồng rơi lạch cạch xuống đất để lộ phần thịt trắng như tuyết bên trong. Máu tươi bắn ra tung tóe.

Bóng đen không dừng tay mà bước lên một bước, vung tay. Thất Thải Thiên Long bị rút gân, cơ thể dài mấy chục nghìn mét tức khắc như mất đi tủy sống.

Giây phút nguy cấp, con rồng hạ quyết tâm vứt bỏ cái sừng của mình để có thể bỏ chạy thật xa, cuối cùng thoát được một mạng.

Có điều cơ thể Thất Thải Thiên Long đã bị phá hủy hoàn toàn, sau cùng nó rơi xuống một đại lục, sinh một quả trứng rồng. Việc mất quá nhiều sức đã làm nó đi đến giới hạn, chết tại chỗ.

Nhưng linh hồn con rồng vẫn bảo vệ quả trứng. Mấy chục nghìn năm trôi qua, nó yếu đi từng chút một, trứng rồng thì lớn lên từng ngày.

"Chắc đây là ký ức cuối đời của ngươi nhỉ?"

Cảm nhận được sự kiêu ngạo khó thuần của linh hồn rồng, Mục Vỹ khẽ thở dài.

Kể cả hắn cũng không thể giết chết Thần Long đã thành niên cực kỳ hùng mạnh này ở cảnh giới Tiên Vương vào kiếp trước một cách dễ dàng.

Không biết người mặc áo đen đó là ai, mạnh đến phát sợ!

Nhưng kẻ áo đen vừa hiện lên trong đầu thì sắc mặt Mục Vỹ dần trở nên dữ tợn.

Hắn và linh hồn rồng đã hợp nhất, vừa xem như nhân loại vừa mang trong mình huyết mạch Long tộc. Nỗi căm thù của Thất Thải Thiên Long cũng khắc sâu trong đầu hắn.

"Ngươi yên tâm, ngươi là ta, ta là ngươi. Đã thừa hưởng mối thù của ngươi thì ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đó. Tình cảm ngươi dành cho quả trứng ta cũng có, đương nhiên ta sẽ không làm thương tổn nó!"

Mục Vỹ nói xong mới cảm nhận được linh hồn thật của mình bình tĩnh trở lại.

Hắn biết Thất Thải Thiên Long chỉ tạm thời yên tâm, tàn niệm cuối cùng vẫn còn lưu lại trong cơ thể mình, chưa muốn tan biến.

Xem ra phải tìm được trứng rồng thì nó mới được xoa dịu hoàn toàn.

Chẳng qua lần này Mục Vỹ không phải mò mẫm từng bước một như người mù nữa. Sau khi lấy được trí nhớ của Thất Thải Thiên Long, hắn biết trứng rồng ở đâu rồi!

Cánh đồng bảy màu mênh mông này là do bị ảnh hưởng bởi Thất Thải Thiên Long khiến cho cả vùng đất đều nhuốm màu bảy sắc.

Còn chỗ cỏ khô phía trên thì được dùng để ẩn nấp.

Thất Thải Thiên Long đúng là thông minh!

Mục Vỹ nhoẻn môi bước đi.

Sau khi trùng sinh, thực lực càng cao hắn càng thấy cuộc sống thú vị.

Dường như cuộc gặp gỡ với Tru Tiên Đồ đã thay đổi cả cuộc đời hắn, hắn không những được sống lại mà còn hiểu nhiều điều hơn nữa!

Trước đây, Mục Vỹ luôn tâm niệm rằng đại thế giới Vạn Thiên là điểm đến cuối cùng của tất cả tiểu thế giới và cũng là nơi tất cả võ giả đều ước ao, nhưng đến hôm nay, hắn nghĩ rằng những gì mình nghiên cứu được về đại thế giới Vạn Thiên dường như mới chỉ là khởi đầu.

Tất cả chỉ mới bắt đầu!

Mục Vỹ đi dọc theo bãi cỏ bảy màu và tiến thẳng về phía trước.

Trứng rồng ở ngay tại không gian bảy sắc này. Thất Thải Thiên Long luôn luôn dùng hồn phách của mình để bồi bổ cho trứng rồng suốt cả vạn năm qua để đảm bảo nó có thể trưởng thành.

Nhưng việc nuôi dưỡng trứng rồng lại làm Thất Thải Thiên Long trở nên suy yếu.

"Bò già liếm bê con", câu nói này dành cho rồng lẫn con người.

Hổ dữ không ăn thịt con, vạn vật trong thiên hạ đều nỗ lực đấu tranh vì hậu duệ của mình, từ đó huyết mạch được kéo dài.

Mục Vỹ đã hiểu điều này thấu triệt hơn từ khi Tần Mộng Dao có thai.

Hắn không còn một mình nữa mà đã có thê tử, có con. Mặc dù con chưa chào đời nhưng hắn phải chuẩn bị tinh thần cáng đáng trách nhiệm của một người cha bất cứ lúc nào!
Chương 1023: Các người không dám!

"Lâm Chính Anh, sao ông lại ở đây!"

Nhưng Mục Vỹ đang đi tới thì một tiếng la thất thanh vang lên.

Trong giọng nói ấy ẩn chứa một chút tức giận cùng hoảng hốt.

"Tiêu Doãn Nhi, trùng hợp quá. Tôi tình cờ thấy cô vào đây thông qua bia mộ nên làm theo ngay, xem ra cô vào đây để tìm kiếm Mục Vỹ rồi, đúng chứ?"

"Không phải chuyện của ông!"

Nghe thấy cuộc nói chuyện, Mục Vỹ cúi thấp người ẩn nấp trong bụi cỏ.

Với thực lực có được từ việc dung hợp với mắt rồng, dù cho Hàn Doãn có mặt tại đây cũng hoàn toàn không phát hiện ra hắn chứ đừng nói là Lâm Chính Anh.

"Sao cô quyết được có phải chuyện của ta hay không!"

Lâm Chính Anh nhếch mép: "Tiêu Doãn Nhi, ta biết cô là thiếu thánh nữ của thánh địa Huyền Nguyệt, địa vị cao quý nên ta sẽ không giết cô, nhưng với điều kiện cô phải giao trứng rồng cho ta!"

Đến lúc này, Mục Vỹ mới nhận ra Tiêu Doãn Nhi đang ôm một thứ hình bầu dục trong lòng. Thứ đó được bao phủ bởi một quầng sáng bảy màu, tỏa ra khí tức sinh mệnh mờ nhạt.

Đó là trứng rồng!

"Giao cho ông? Nằm mơ!"

Tiêu Doãn Nhi hừ lạnh: "Giao cho ông rồi ông có bỏ qua cho ta không? Cùng lắm là lưới rách cá chết thôi, ta sợ gì ông! Những năm gần đây nhà họ Lâm câu kết với nhà họ Thạch và nhà họ Kim làm việc xấu, ta chống mắt lên xem các người sẽ nhận lấy kết cục gì!"

"Cô chán sống rồi đúng không!"

Lâm Chính Anh quát lớn: "Cô tưởng ta không làm gì được cô chắc?"

"Mục Vỹ đã giết quá nhiều người thuộc nhà họ Thạch và nhà họ Kim, thiên tài Lâm Doãn Chi của nhà họ Lâm ta cũng chết trong tay hắn. Không ai trong ba gia tộc lớn tha cho hắn đâu!"

"Tiếc ghê, hình như năm năm trước các ông cũng nói câu này nhưng sao chẳng ai chịu lẻn vào Huyết Minh để giết Vỹ ca vậy?"

Tiêu Doãn Nhi chế giễu: "Vì các người không dám!"

"Cô chết chắc rồi!"

Tiêu Doãn Nhi nói không sai. Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn có một mình Diệp Thu thôi đã làm bọn họ đau đầu lắm rồi, đằng này còn chiêu mộ được các trưởng lão nòng cốt và những đệ tử thiên tài xuất sắc xưa kia của núi Huyền Không.

Quan trọng nhất là suốt năm năm qua, tên khốn kiếp Mục Vỹ liên tục luyện chế đan dược, thần binh và dùng một phần để đấu giá, một phần cho thành viên của Huyết Minh dùng. Thế là thực lực của ai cũng tăng lên đáng kể!

Ngay cả núi Huyền Không còn chưa hành động thì sao họ dám ra tay với Huyết Minh được?

"Ta nói cho cô biết, thằng nhãi Mục Vỹ kia không sống được lâu nữa đâu. Cô chờ tới lúc trơ mắt nhìn hắn chết đi!"

Nét mặt Lâm Chính Anh nhăn nhó đầy dữ tợn. Ông ta bước lại gần, toàn thân đằng đằng sát khí.

"Khống Mộc Hóa Sinh Quyết, Sinh Sinh Bất Tức!"

Lâm Chính Anh đanh mặt vung một tay ra. Lúc này, đồng cỏ bảy sắc trên mặt đất sinh sôi nảy nở một cách điên cuồng làm phát ra âm thanh tí tách hết đợt này đến đợt khác.

Đám cỏ dại mọc cao lên và trở nên cứng cáp trong nháy mắt. Chúng hệt như cây mây và dây leo, mọc san sát nhau như những cây đại thụ che trời. Chúng vung vẫy nhánh cây về phía Tiêu Doãn Nhi hòng quấn lấy cô ấy.

Mặc dù Tiêu Doãn Nhi có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, về cảnh giới chênh lệnh hai tầng so với Lâm Chính Anh nhưng dù gì chức vụ thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt của cô ấy vẫn còn đó.

Mấu chốt là Tiêu Doãn Nhi tu luyện Huyền Nguyệt Tâm Kinh cũng chính là bảo điển vô thượng của thánh địa Huyền Nguyệt. Cửu Thiên Huyền Nguyệt - chúa tể của màn đêm!

"Huyền Nguyệt Biến!"

Thấy Lâm Chính Anh tấn công, Tiêu Doãn Nhi cất giọng thét lên, một vũ khí sắc bén trông như trăng khuyết hiện ra trong tay cô ấy.

Chiếc vũ khí sắc nhọn ấy cong cong như trăng khuyết. Vòng ngoài sắc như dao, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Vũ khí huyền nguyệt vừa xuất hiện đã bay ra khỏi bàn tay ngọc ngà của Tiêu Doãn Nhi và xoay tròn về phía Lâm Chính Anh.

Một chia làm hai, hai chia làm bốn. Tiếng roẹt roẹt vang lên không ngừng, đám cây mây và dây leo đối đầu với vũ khí huyền nguyệt, tốc độ xoay tròn của huyền nguyệt càng lúc càng nhanh.

Sau những tiếng phập phập, những nhánh cây liên tục bị cắt đứt.

Nhưng tốc độ biến hóa của cây cỏ bảy màu thật sự nhanh đến đáng sợ.

Dù gì Lâm Chính Anh cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, hơn nữa còn tiến vào tầng cấp này đã lâu, giờ đây ông ta không hề có vẻ gì là e ngại Tiêu Doãn Nhi.

"Hừ, cô nhóc kia, nếu cô là Vỹ thánh sử thì ta nghĩ chắc ta phải bỏ chạy ngay đấy, tiếc là cô không phải!"

Lâm Chính Anh trào phúng: "Thật ra thực lực của cô đã đủ mạnh rồi nhưng cảnh giới vẫn chưa theo kịp, chưa đủ trải nghiệm, sao có thể thắng được ta?"

"Nói khoác mà không biết ngượng!"

Nét mặt Tiêu Doãn Nhi trở nên lạnh lùng. Vũ khí sắc bén giống hình trăng khuyết được cô ấy thu về. Tiếng vù vù nổi lên, từng hư ảnh trăng khuyết đột nhiên hiện ra xung quanh cô ấy.

"Huyền Nguyệt Trảm!"

Tiếng quát lớn lại cất lên, cơ thể mềm mại của Tiêu Doãn Nhi run rẩy, mặt mày cô ấy trắng bệch.

Sau vài âm thanh sột soạt, những bóng dáng có hình giống trăng khuyết chém xuống.

Sau khi khai triển chiêu thức, người Tiêu Doãn Nhi bỗng run lên, một ngụm máu tươi chảy ra từ khóe môi cô ấy.

"Không có cái ngu nào bằng cái ngu này!"

Khung cảnh trước mắt làm Lâm Chính Anh cười khẩy. Hai tay ông ta vung vẩy liên tục, Khống Mộc Hóa Sinh Quyết càng lúc càng được vận chuyển dữ dội.

Đối diện ông ta là một cây đại thụ cao ngất ngưởng, thân cây to đến nỗi chu vi to khoảng mười mét, cao mấy trăm mét và tràn đầy sức sống.

Đây mới thực sự là Khống Mộc Hóa Sinh Quyết!
Chương 1024: Quyết chiến với Lâm Chính Anh

So ra thì tuyệt kỹ do bọn Lâm Hối Anh thi triển vào mấy năm trước chẳng khác nào trò trẻ con!

Thân cây cao mấy trăm mét mọc lên một cách hùng vĩ. Lâm Chính Anh vung tay lên, từng nhánh cây lay động, chặn lại những hư ảnh trăng khuyết.

Nhưng tiếng xẹt xẹt vang lên, chỗ nhánh cây đó đã bị vũ khí huyền nguyệt chém đứt.

Tuy nhiên, càng ngày càng nhiều nhánh cây không ngừng nhằm vào vũ khí huyền nguyệt.

"Con nhóc kia, chán sống thì ta cho cô được toại nguyện!"

Nét mặt Lâm Chính Anh trở nên lạnh lùng. Giờ phút này, cây đại thụ bỗng di chuyển.

Tán đại thụ khổng lồ toan tóm lấy Tiêu Doãn Nhi.

"Dám bắt thê tử của ta, ông mới là kẻ muốn chết đấy!"

Giữa khoảnh khắc đó, tiếng xé gió thình lình truyền đến.

Hai thanh trường kiếm vụt bắn tới.

Đó là tiên kiếm Cửu Nguyên và kiếm Khổ Tình!

Bóng dáng hai trường kiếm bay tới như tên bắn. Điều làm người khác chấn động là trên thân của hai thanh trường kiếm dài hai mét đều được che phủ bởi ngọn lửa đen kịt.

Hai thanh kiếm hừng hực từng hơi nóng cháy bỏng.

Mục tiêu của chúng không phải Lâm Chính Anh mà là cây đại thụ che trời.

Hai tiếng nổ đùng đoàng đồng thời vang lên. Hai Hư Tiên Khí tấn công về phía đại thụ với thiên hỏa trên thân.

Ngay sau đó, cây đại thụ bị ngọn lửa mãnh liệt nhấn chìm.

Lúc này, sắc mặt Lâm Chính Anh bỗng tái nhợt.

Chiêu kiếm này đã ngăn chặn Khống Mộc Hóa Sinh Quyết của ông ta một cách thẳng thừng làm ông ta chẳng khác gì mới tung chiêu được một nửa đã phải cưỡng chế dừng lại. Quá đau đớn.

Nhưng cảm giác đau đớn còn chưa phai thì bóng dáng Mục Vỹ bỗng nhiên xuất hiện.

Giờ đây, hai tay hắn nắm chặt, bề mặt cơ thể hiện lên một vầng sáng bảy sắc mờ nhạt.

Vầng sáng bảy sắc đó hệt như Thất Thải Lưu Ly Kim Thân, trông chẳng có gì lạ thường.

"Mục Vỹ, biết ngay là ngươi mà!"

Thấy Mục Vỹ tấn công tới, Lâm Chính Anh nổi cơn tam bành. Ông ta gầm thét: "Mới tầng sáu thôi mà cũng đòi đấu với lão phu. Lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là..."

Nhưng Lâm Chính Anh chưa kịp nói hết lời thì Mục Vỹ đã tung hai cú đấm tới.

Hai quả đấm đồng loạt đánh ra làm vang lên tiếng đùng đùng.

Bành...

Trong giây lát, tiểng nổ đinh tai nhức óc truyền đến.

Một cú bạo tác kinh hoàng nổ ra với trung tâm là hai người.

Tiếng nổ bao trùm cả mặt đất.

Phút chốc, hai bóng người lui về phía sau giữa những tiếng ầm vang điếc tai.

Mục Vỹ dùng cả hai cú đấm, có thể nói là tụ tập hết sức mạnh to lớn của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí. Khoảnh khắc đó, đủ thứ năng lượng xâm nhập vào bên trong cơ thể Lâm Chính Anh. Sấm sét, thủy và hỏa bất ngờ xoay tròn và khuấy động ngũ tạng lục phủ trong người ông ta.

"Chết tiệt!"

Cảm nhận được sự biến hóa của sức mạnh trong cơ thể, Lâm Chính Anh thầm chửi thề và vội vàng thụt lùi.

Giờ phút này, Tiêu Doãn Nhi ở sau lưng bắt đầu tấn công lần nữa chứ không vì thấy Mục Vỹ mà quên mất mình đang ở đâu.

"Tiện nhân!"

Lâm Chính Anh cảm nhận được đòn công kích từ cô ấy bèn độn thổ, huyền nguyệt bay vút tới chỗ Mục Vỹ.

Thấy huyền nguyệt lao tới, Mục Vỹ cũng không dám chống cự, bay thẳng lên trời.

Ầm...

Huyền nguyệt xoay tròn đến sau lưng hắn rồi nổ tung, làm khuấy đảo đồng cỏ bảy màu trong phạm vi một trăm mét thì dư âm mới biến mất.

Mạnh quá!

Mục Vỹ đổ mồ hôi lạnh, thở hắt ra rồi hét toáng: "Doãn Nhi, muội muốn mưu sát chồng hả!"

"Ta...", Tiêu Doãn Nhi tỏ ra bối rối: "Ta chỉ muốn giúp huynh thôi mà!"

"Ha ha, không sao, cơ mà Lâm Chính Anh này, công nhận ông chạy nhanh như thỏ ấy!"

Mục Vỹ nói xong thì tung một cú trảo trong khi Lâm Chính Anh vẫn còn nấp trong không gian chưa chịu ló mặt.

U Minh Quỷ Trảo!

Thấy Mục Vỹ bỗng nhiên dùng U Minh Quỷ Trảo cào vào hư không, Tiêu Doãn Nhi ngạc nhiên.

Nhưng một giọng nói đầy u ám bất ngờ vang lên ngay sau đó.

"Mục Vỹ, ngươi chê mình sống lâu quá rồi chứ gì!"

Thân thể Lâm Chính Anh bị ép lộ ra khỏi hư không. Ông ta khống chế cỏ cây trước mặt biến thành một bức tưởng gỗ nhằm bảo vệ bản thân.

Sau những tiếng rầm rầm, tường gỗ bị quỷ trảo của Mục Vỹ cào ra năm cái lỗ ngay tức khắc!

"Ta chê mình sống lâu đấy, giỏi thì tới giết ta đi!"

Mục Vỹ đặt hai tay ra sau, đứng yên một chỗ, trên mặt là một nụ cười đầy khó hiểu.

"Sao ngươi biết ta đang ở đâu?"

Lâm Chính Anh nhìn hắn với vẻ không tưởng tượng nổi.

"Đoán xem?"

Mục Vỹ cười phá lên: "Do người ông lồ lộ ra đó kìa!"

"Đi chết đi!"

Lâm Chính Anh không thể nào ngờ được mình lại bị Mục Vỹ chơi một vố đau điếng trong trận chiến này.

Đến bây giờ, dư âm từ cú đấm ấy vẫn còn làm thân thể ông ta hơi run rẩy.

Rõ ràng Lâm Chính Anh đã sử dụng Lưu Ly Kim Thân rồi, cảnh giới cũng cao hơn Mục Vỹ, đáng lẽ ra khả năng phòng ngự của ông ta sẽ mạnh hơn hắn một cấp bậc mới phải chứ.

Và toàn thân Mục Vỹ sẽ mềm oặt ra đó sau cuộc chạm trán vừa rồi chứ?

Nhưng giờ đây, trông Mục Vỹ chẳng hề gì cả, trong khi ông ta lại là người bị nội thương nặng nề.

Lâm Chính Anh làm gì biết Mục Vỹ đã gộp ba đạo Lưu Ly Kim Thân làm một, không những thế còn dung hợp với màng rồng. Mức độ phòng ngự của bề mặt cơ thể phải gọi là đáng gờm.

"Tiểu tử, ta sẽ giết ngươi rồi giết nữ nhân của ngươi sau, thế ngươi mới biết thế nào là tuyệt vọng!"

Lâm Chính Anh nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí.
Chương 1025: Chính là cái ta chờ

"Vậy thì ông phải giết được ta đã!"

Mục Vỹ nở nụ cười lạnh như băng.

"Đồ ngu, ta đang là cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, không mạnh hơn ngươi thì mạnh hơn ai? Ta còn có thể khống chế sức mạnh không gian nữa này!"

Lâm Chính Anh chế giễu: "Để xem ngươi tấn công kiểu gì khi bị ta giam cầm!"

Nghe thấy câu này, Mục Vỹ tỏ ra đầy e dè nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Giam cầm?

Phải xem ông có giam cầm được ta không đã!

Ngay lập tức, Lâm Chính Anh bỏ qua Tiêu Doãn Nhi và xông về phía Mục Vỹ.

Ông ta biết rõ Tiêu Doãn Nhi chẳng đáng là gì so với Mục Vỹ.

Có thể cô ấy là người được chọn làm thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt, nhưng trong lòng Lâm Chính Anh, Mục Vỹ lại như một con rắn độc, một con chim ưng lăm le con mồi của mình thời thời khắc khắc. Loại người này thật sự làm người ta quá ám ảnh.

Sự ám ảnh đó được tạo ra bởi tính cách kiêu ngạo khó thuần của hắn chứ không phải vì thực lực hắn mạnh hay yếu.

"Ngươi chạy không thoát!"

Lâm Chính Anh vung tay lên, mau chóng kiểm soát không gian quanh thân Mục Vỹ.

Mặc dù chỉ có năm mét vuông nhưng đã đủ để bao trùm toàn bộ cơ thể hắn.

Phút chốc, Mục Vỹ cảm thấy có một sự trói buộc vô hình áp đặt lên người mình. Sự trói buộc ấy không thể nhìn thấy hay sờ được, nhưng lại thật sự tồn tại.

Pháp tắc không gian!

Đây chính là sự hùng mạnh của võ gải cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám.

Với khả năng khống chế không gian, họ có thể khống chế đối thủ đến chết, khiến đối phương hoàn toàn không thể phản kháng!

Thấy Mục Vỹ bị Lâm Chính Anh vây khốn, Tiêu Doãn Nhi hốt hoảng, vội vàng chạy tới.

"Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn đứng đó đi!"

Lâm Chính Anh trở tay, đồng cỏ bát ngát tức thì điên cuồng mọc lên. Tiếng sột soạt truyền đến, những ngọn cỏ mọc thật cao, hình thành một bức tường cỏ!

Việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Lâm Chính Anh chỉ cần tạm thời ngăn cản Tiêu Doãn Nhi, một chút thời gian này thôi đủ cho ông ta giết chết Mục Vỹ rồi!

"Ông đúng là ngây thơ!"

Gì cơ?

Câu nói bất ngờ của Mục Vỹ làm Lâm Chính Anh ngẩn người.

"Ông có bao giờ suy nghĩ lý do vì sao Thạch Châm chết dưới tay ta không?", ngay khoảnh khắc ông ta xuất thủ, hắn cười nói: "Ông ta có thực lực ngang ông còn gì?"

Thật vậy!

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Chính Anh đứng sững như trời trồng.

Thạch Châm cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, có thể di chuyển trong không gian, cộng thêm thực lực và năng lực phòng ngự của bản thân ông ta vốn đã gọi là biến thái rồi.

Sao lại bị Mục Vỹ giết chết?

Lẽ nào...

"Khỏi nói, ta nói cho ông biết luôn!"

Song, đúng lúc đó, Lâm Chính Anh đang hoang mang bỗng nhiên phát hiện Mục Vỹ đã thoát khỏi giam cầm. Hắn bước ra một bước và giơ tay, một đạo quỷ chưởng xuất hiện một cách bất ngờ!

Sao có thể!

Khung cảnh này làm Lâm Chính Anh chết trân.

Dù có là võ giả cảnh giới Nguyên Anh - Vũ Tiên tầng bảy đi nữa thì xác suất có thể giãy ra khỏi trói buộc không gian của ông ta cũng bằng không.

Hơn nữa, quan trọng nhất là để đề phòng bất trắc xảy ra, Lâm Chính Anh đã đặc biệt thiết lập phạm vi thi triển trói buộc không gian trong vòng năm mét vuông để có thể khống chế Mục Vỹ ở mọi góc độ.

Nhưng Mục Vỹ đã thoát ra khỏi sự trói buộc đó rồi!

"Vô Tương Quỷ Thủ!"

Lúc này, đòn tấn công của hắn đã giáng xuống.

Một đạo quỷ thủ bay vụt đến trong tiếng kêu inh ỏi.

"Cút đi!"

Hai cái cây hợp lại thành khiên ở phía trước Lâm Chính Anh và bảo vệ ông ta kín kẽ.

Tuy nhiên, khi Vô Tương Quỷ Thủ bị kiềm kẹp một cách bạo lực, Mục Vỹ đứng tại chỗ quát lớn.

"Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!"

Tiếng rít gào âm u như âm thanh đầy ai oán của linh hồn khiến Lâm Chính Anh mặt cắt không còn một giọt máu.

Nhân lúc đó, Tiêu Doãn Nhi tung đòn tấn công.

Mục Vỹ ở đằng trước cũng không dừng tay, vận chuyển Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí hình thành Cửu Nguyên Cầu. Chín quả cầu quây quần bên nhau, hợp lại thành một quả cầu bắn tới chỗ Lâm Chính Anh.

Tiền hậu giáp kích?

Nét mặt Lâm Chính Anh đã bình tĩnh hơn, ông ta cười khẩy: "Hai ngươi chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng sáu thôi mà dám nghĩ đánh cùng lúc là giết được ta à? Nằm mơ!"

Câu vừa dứt, toàn thân Lâm Chính Anh lột xác.

Từng dấu vết như mộc văn hiện ra trên làn da ông ta, cơ thể ông ta dường như cũng trở nên cứng cáp hơn!

"Ta đang chờ giây phút này đấy!"

Thấy thân thể Lâm Chính Anh biến hóa, Mục Vỹ mau chóng ra hiệu cho Tiêu Doãn Nhi. Hai người đồng thời công kích rồi rút lui thật nhanh.

Chỉ còn Lâm Chính Anh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai tiếng xé gió vang lên cùng lúc.

Đó là tiên kiếm Cửu Nguyên và kiếm Khổ Tình!

Sau lần đầu đánh lén Lâm Chính Anh, Mục Vỹ không thu hai thanh trường kiếm về là để chờ khoảnh khắc này.

May thay, có vẻ ông ta đã quên mất rằng hắn còn là một kiếm khách mạnh mẽ đã lĩnh ngộ kiếm tâm!

Tiếng phập phập vang lên, hai trường kiếm đâm vào người Lâm Chính Anh làm phát ra âm thanh nặng nề như đóng lên một chiếc ván gỗ.

"Ha ha... Mục Vỹ, ngươi khinh thường Khống Mộc Hóa Sinh Quyết của nhà họ Lâm ta quá đấy. Dù có là Hư Tiên Khí thì đã sao, cảnh giới của ngươi chỉ có chừng đó, vẫn không giết được ta đâu!"

"Ồ? Thật không?"

Thấy dáng vẻ cười sặc sụa của Lâm Chính Anh, hai mắt Mục Vỹ lộ vẻ trêu tức.

"Chưa vượt qua tầng mười của cảnh giới Vũ Tiên thì không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Hư Tiên Khí đâu, rơi vào tay ngươi đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà mà, ha ha..."

Trước việc ông ta cười như điên, Mục Vỹ chỉ lắc đầu ngao ngán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK