Tần Mộng Dao tới lớp năm sơ cấp là để xem cái danh phế vật chín năm của Mục Vỹ là thật hay giả.
Sự thật chứng minh, hiện giờ nếu còn ai nói hắn là phế vật thì đúng là trò cười.
Trong vòng một tháng tăng tới cảnh giới Ngưng Nguyên, luyện đan, luyện khí đều dễ như trở bàn tay.
Mục Vỹ thật sự thay đổi rồi!
“Cô Tần!”
Tần Mộng Dao đang quan sát Mục Vỹ dạy Tề Minh, một tiếng gọi vui mừng vang lên rất không đúng lúc.
“Mặc Dương?”
“Cô Tần, trò quyết định thi đấu với Mặc Hải rồi. Hiện giờ trò đang ở cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba. Nhưng trò tin chắc một tháng sau sẽ đột phá cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm, đánh bại Mặc Hải! Xin cô Tần dạy bảo trò!”
Dứt lời, gã cúi đầu thật sâu.
Nhưng khi cúi xuống, đôi mắt không thành thật của gã lại nhìn chằm chằm hai chân thẳng tắp của Tần Mộng Dao.
Bịch…
Đột nhiên tiếng động lớn vang ầm lên.
Giọng nói lạnh lùng của Mục Vỹ truyền tới.
“Nhìn nữa thầy móc mắt trò ra đấy!”
“Hự…”
Mặc Dương hít sâu một hơi, cuống quýt đứng thẳng lên, tỏ vẻ thản nhiên nhìn ngó xung quanh.
Tần Mộng Dao mỉm cười nhìn vẻ mặt hung dữ của Mục Vỹ, cười đáp: “Không sao, dạo này thầy Mục bận dạy Tề Minh, không có thời gian để ý tới trò. Cô sẽ dạy cho, nhưng trò phải chuẩn bị thật tốt đấy!”
“Vâng ạ, không vấn đề gì! Không vấn đề gì!”
Mặc Dương không ngờ cô giáo xinh đẹp lạnh lùng của học viện lại chịu đồng ý dạy mình, lập tức kích động nói năng lộn xộn.
“Khụ khụ…”
Mục Vỹ ho khan một cái: “Cô Tần, ta muốn thắng cuộc thi, cô không được lợi dụng việc công làm việc riêng đâu!”
“Điều này không đến lượt huynh lo. Huynh cứ dạy Tề Minh cho tốt đi!”
Tần Mộng Dao lại bật cười, quay lưng rời đi.
“Thầy Mục, bây giờ phải làm gì nữa?”, giọng nói run rẩy của Tề Minh vang lên sau lưng.
“Làm gì? Luyện khí chứ gì!”
Mục Vỹ đáp, cất bước đi tới phòng luyện công của học viện Bắc Vân.
Tề Minh lắc đầu nhìn dáng vẻ buồn bực phiền não của Mục Vỹ, chỉ đành đi theo sau.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong mười ngày này, Mục Vỹ đều ăn uống ở học viện.
Mỗi ngày đều tự mình chỉ dạy Tề Minh. Diệu Tiên Ngữ lại như chú chim sẻ suốt ngày ríu rít hỏi đủ thứ chuyện khiến đầu óc hắn choáng váng.
Mà hắn còn phải dành chút thời gian làm quen với thủ đoạn luyện chế phàm khí và phương pháp luyện đan dược.
Quan trọng nhất là Bổ Thiên Kiếm Đạo, Trúc Linh Đan và kiếm Thanh Khuyết rơi ra khỏi Tru Tiên Đồ.
Uy lực của Bổ Thiên Kiếm Đạo không chỉ đơn giản ở võ kỹ Hoàng Giai, tuy chỉ được chia thành bốn chiêu nhưng chúng lại chứa đựng hầu hết các phương pháp của kiếm thuật.
Còn Trúc Linh Lan được coi như loại mạnh nhất trong các đan dược nhị phẩm.
Nhưng cách luyện chế nó lại khiến Tiên Vương đời trước như Mục Vỹ cũng phải vò đầu bứt tai.
Còn kiếm Thanh Khuyết dù chỉ là phàm khí thượng phẩm nhưng nó lại có ba loại khế văn. Mục Vỹ chưa từng nhìn thấy sự ngưng luyện của bất kỳ loại nào.
Thần kỳ!
Dường như Tru Tiên Đồ đã mở ra cho hắn một thế giới sâu xa khó lường, biến hoá thần kỳ!
“Thầy Mục cứu mạng! Thầy Mục!”
Hôm đó, Mục Vỹ vừa bước ra khỏi phòng luyện đan, Mặc Dương đã tím bầm mặt gào khóc, ôm chặt đùi Mục Vỹ quyết không buông tay.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thầy Mục, trò biết lỗi rồi, trò xin lỗi. Từ nay trở đi, trò muốn theo thầy học tập, xin thầy Mục cứu trò với!”
Trông Mặc Dương gầy sọp hơn mười ngày trước, da đen sạm lại.
Chẳng khác nào một thằng ăn mày chật vật kham khổ.
“Mặc Dương, trò lại lười biếng rồi. Đừng quên mười ngày trước trò đã nói gì với cô!”, đúng lúc này giọng nói dịu dàng vang lên, Tần Mộng Dao bước tới.
“Không muốn tu luyện cũng được! Thử tiếp Băng Cầu của cô đi!”
Vừa nói, cô vừa ngưng tụ một luồng hàn khí trong lòng bàn tay.
Luồng hàn khí đó mang theo chân nguyên nhưng lại khác hoàn toàn.
Đương nhiên Mục Vỹ nhìn ra được đó là cái gì!
Thần phách Băng Hoàng trời sinh chứa sức mạnh thuộc tính băng, là lực tự nhiên, không giống với chân nguyên, nhưng mạnh hơn chân nguyên!
Tần Mộng Dao thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sức mạnh của thần phách đã bắt đầu hiện ra.
Mục Vỹ biết dù Tần Mộng Dao chỉ ngủ suốt ngày không tu luyện, thực lực của cô vẫn sẽ không ngừng tăng vọt.
“Được thôi, tu luyện với thầy cũng được. Nhưng trò có vượt qua nổi hai mươi ngày không?”
“Có thể ạ, nhất định có thể!”
Mặc Dương vội vàng gật đầu lia lịa.
Mười ngày tu luyện theo Tần Mộng Dao chẳng khác nào địa ngục.
Vừa mở mắt ra đã phải tu luyện, không đạt tiêu chuẩn sẽ bị Băng Cầu hành hạ.
Kinh khủng hơn là làm gì có ai nhận nổi nhiệm vụ tu luyện như vậy cơ chứ?
Nghe Mục Vỹ nói thế, Mặc Dương không chút do dự lập tức gật đầu, không chú ý tới ý cười âm hiểm sâu trong đáy mắt của hắn.
Chương 77: Huấn luyện đặc biệt
Ngày hôm sau, Mục Vỹ gọi Mặc Dương tới phòng luyện công.
“Nhảy vào đi, ngâm thuốc ba canh giờ. Trò muốn ngủ cũng được, thầy sẽ liên tục điều chỉnh lửa để trò thấy thoải mái nhất!”
Mục Vỹ chỉ vào một thùng gỗ pha đầy các loại linh thảo linh dược, cười nói với Mặc Dương.
Trông thấy nụ cười trên mặt hắn, Mặc Dương chỉ thấy sợ hãi.
Sẽ không có âm mưu gì đâu nhỉ?
Nhưng đối mặt với uy nghiêm của thầy Mục, Mặc Dương vẫn phải nhảy vào thùng nước.
“Ơ?”
“Nhiệt độ thế nào?”
“Hơi lạnh, nóng thêm một chút là được!”
“Được, không thành vấn đề!”
“Phù… thoải mái quá!”
Mục Dương nằm trong thùng gỗ, toàn thân khoan khoái như lên mây.
“Tu luyện với thầy Mục vẫn tốt hơn nhiều. Thầy không biết mấy ngày nay trò sống không bằng chết…”
Mục Dương vừa nói vừa chậm rãi nhắm mắt lại, thoải mái đến mức ngủ thiếp đi!
“Mục Vỹ, huynh làm vậy sao có thể tăng thực lực cho trò ấy?”, Tần Mộng Dao nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ ngâm thuốc mỗi ngày là có thể tăng cảnh giới sao? Dù thật sự tăng được nhưng trò ấy thiếu kinh nghiệm thực chiến, sao có thể đấu lại Mặc Hải được?”
“Thế này? Sao có thể chỉ thế này thôi được?”
Mục Vỹ tươi cười đáp: “Đây chỉ là bắt đầu. Huấn luyện thật sự ở phía sau cơ. Cứ để thằng nhóc này dễ chịu mấy ngày đã!”
Nói xong, hắn vào phòng bắt đầu tu luyện.
Còn việc tu luyện của Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ, hắn đã sắp xếp xong xuôi. Dạy dỗ dẫn dắt là cần thiết, nhưng quan trọng là họ phải tự mình trải nghiệm.
Mục Vỹ không thể làm thay họ được.
May mà cha của Tề Minh là một thầy luyện huyền khí. Tề Minh tiếp xúc lâu ngày nên hiểu biết luyện khí hơn cả dự đoán của hắn, dạy một lần là biết.
Diệu Tiên Ngữ càng là một hạt giống tốt.
Dù sao cô ta cũng được đại sư Diệu Thanh bồi dưỡng.
Mục Vỹ mơ hồ cảm thấy đại sư Diệu Thanh không chỉ đơn giản là một thầy luyện đan ba sao, có lẽ còn lợi hại hơn cả đại sư Mạt.
Nhưng hắn không biết tại sao ông ấy chọn ở lại thành Bắc Vân.
Mục Vỹ đi vào phòng luyện công, lấy ra một thanh trường kiếm bình thường.
“Bổ Thiên Kiếm Đạo chia làm bốn chiêu thức!”
“Chiêu thứ nhất, Bổ Ảnh Chi Kiếm!”
“Chiêu thứ hai, Bổ Phong Chi Kiếm!”
“Chiêu thứ hai, Bổ Vân Chi Kiếm!”
“Chiêu thứ hai, Bổ Thiên Chi Kiếm!”
Ảnh vờn theo gió, mây lên gió thổi, mây trong bầu trời, Bổ Thiên Chi Kiếm, từng kiếm đoạt mạng.
Đinh…
Tiếng kiếm rung vang lên, Mục Vỹ nâng kiếm.
“Bổ Ảnh Chi Kiếm!”
Hắn quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay lật lại, chân nguyên chuyển động trong người.
Đinh…
Tiếng kiếm reo vang, kiếm đã được rút ra. Nhưng bóng kiếm vẫn còn ở chỗ cũ.
“Không đúng!”
Mục Vỹ thu kiếm về, cảm thấy thất vọng.
Thất vọng vì bản thân thi trển chiêu thức có trăm chỗ sơ hở. Hắn lại nâng kiếm ra chiêu, kết quả vẫn không đúng.
Mục Vỹ rất buồn bực.
Phải biết rằng hắn vẫn giữ được ký ức từ kiếp trước. Dù rằng bình thường lúc học võ kỹ, thứ khiến hắn không thể thích ứng được là do thân thể cứng nhắc, không bằng kiếp trước. Nhưng khi thi triển Bổ Ảnh Chi Kiếm, Mục Vỹ vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng điểm khiến hắn không thể thích ứng không phải là cơ thể mà là do hắn không thể hiểu được căn bản của chiêu thức này.
“Bổ Thiên Kiếm Đạo của Tru Tiên Đồ đúng là bộ kiếm thuật khiến người ta phải kinh ngạc!”
Mục Vỹ cười khổ, lại tiếp tục thi triển Bổ Ảnh Chi Kiếm.
Kiếp trước hắn có thể hô mưa gọi gió. Sao một bộ võ kỹ, một chiêu kiếm có thể cản được ý chí của hắn?
Một lần không được thì luyện trăm lần nghìn lần. Đây cũng không phải lần đầu làm chuyện này.
Thời gian dần trôi qua. Mặc Dương nằm hưởng thụ trong thùng thuốc trọn vẹn bảy ngày, ngày nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh, không cần lo lắng nhiệt độ trong thùng thuốc sẽ hạ xuống.
Mục Vỹ vẫn luôn trông coi bên cạnh. Nhiệt độ hơi thấp một chút, hắn lập tức thêm lửa, vô cùng thoải mái.
Ngày hôm nay, Mặc Dương lại đi vào phòng luyện công như mọi ngày.
Chỉ là Mục Vỹ cầm kiếm, trong phòng không còn thùng thuốc.
“Hôm nay không tắm thuốc nữa ạ?”, Mặc Dương tươi cười hỏi Mục Vỹ đang đứng một mình trong phòng luyện công.
Mấy ngày này, gã phát hiện thầy Mục ngày càng đáng yêu, quá khiến người khác thấy tôn kính.
“Tắm thuốc hả? Trò tắm suốt bảy ngày, có lẽ sẽ chịu được huấn luyện trong hai tuần sắp tới. Bắt đầu từ hôm nay theo thầy tới dãy Bắc Vân đi!”
“Dãy Bắc Vân! Được thôi!”, hai mắt Mặc Dương toả sáng: “Làm một bữa thịt nướng yêu thú long trọng sao? Có cần gọi Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ đi cùng không? Trò thấy hai người họ khổ lắm, nếu gọi cả cô Tần thì càng tốt!”
“Gọi? Gọi cái đầu trò!”
Mục Vỹ đá Mặc Dương ra khỏi phòng luyện công. Hai người cùng lên đường tới dãy Bắc Vân.
Trong một khu rừng rậm rạp bên ngoài dãy Bắc Vân.
Trên một gốc cây cổ thụ che trời, hai bóng người lẳng lặng ẩn nấp.
“Nhìn thấy chưa?”, Mục Vỹ chỉ xuống dưới gốc cây nói: “Ở đây có mười lăm con nhím, tất cả đều là yêu thú cấp bốn. Trò nghe đây, toàn thân nhím chi chít gai nhọn, điểm yếu ở dưới cổ. Nhưng thịt thừa dưới cổ nó rất dày, rất khó đâm thủng!”
“Thầy nói với trò mấy chuyện này làm gì? Không phải chúng ta tới đây để ăn thịt nướng à?”
“Đương nhiên là phải!”
Mục Vỹ cười nói: “Nhưng trò phải giết yêu thú trước mới có thịt ăn chứ!”
Nói rồi, hắn đẩy tay ra. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Mặc Dương không chút phòng bị ngã từ độ cao trăm mét, xuyên qua tầng tầng nhánh cây rơi bịch xuống mặt đất.
Chương 78: Hay là chúng ta so tài trước
Màn đêm dần buông xuống. Mặc Dương thở hồng hộc quỳ xuống, toàn thân bị máu và mồ hôi thấm ướt, đôi mắt lờ đờ không nhìn thấy con ngươi.
“Không xong rồi… chẳng lẽ phải chết ở đây sao?”
Gã thì thầm, nhìn bảy, tám con nhím còn lại đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy không cam lòng. Cuối cùng, gã ngã lăn ra đất.
Hừ hừ…
Bảy, tám con nhím thấy con người trước mắt ngã lăn quay, miệng rên hừ hừ cẩn thận tới gần.
Phập phập phập…
Chúng đang định cắn xé con người trước mặt, từng khối nhũ băng lao vút tới giết sạch đàn nhím còn lại.
“Bị mười lăm con nhím truy đuổi, vậy mà thằng nhóc này vừa trốn vừa giết được bảy con, tương đương với bảy võ giả cảnh giới Tráng Tức!”
Tần Mộng Dao há hốc mồm nhìn Mặc Dương ngã gục dưới đất không gượng dậy nổi.
“Hả?”
Cô đi tới trước người Mặc Dương cúi đầu xem xét, kinh ngạc phát hiện vết thương chồng chất trên người gã đều đang dần khép lại…
“Tắm thuốc…”
Tần Mộng Dao chợt chìm vào suy tư.
Một ngày kết thúc, Mặc Dương hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, gã cảm thấy có người đang kéo chân mình lôi đi…
“Hừ hừ…”
Sáng hôm sau, gã chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là cảnh vật trong phòng luyện công, toàn thân được sự ấm áp bao phủ. Gã đang ngâm trong thùng thuốc.
“Tỉnh rồi hả?”
“Mục Vỹ, hừ! Đồ chết tiệt, thầy suýt nữa hại chết trò rồi, suýt thì hại chết trò rồi!”
Trông thấy Mục Vỹ, gã lập tức nhảy dựng lên, gào khóc inh ỏi.
Bịch…
Mục Vỹ bình thản tung đấm, đầu Mặc Dương sưng vù lên. Bấy giờ gã mới chịu yên tĩnh.
“Suýt hại trò chết, thế giờ trò đã chết chưa?”
“Chưa… nhưng mà…”
“Chưa thì trò còn trách gì ta?”, Mục Vỹ nhíu mày nói: “Trò ngâm thuốc cả đêm rồi, bây giờ phải tranh thủ thời gian nghiêm túc cảm nhận khí tức tích luỹ từ trận chiến hôm qua!”
Đúng rồi!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Mặc Dương mới kịp phản ứng lại.
Gã thu khí tức về, ngồi ngay ngắn trong thùng thuốc, hơi thở dần ổn định.
Một lần cảm nhận này khiến gã gần như sụp đổ.
Cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác có sức lực bằng 5 trâu. Tuy bản thân gã bước vào tầng thứ ba nhưng chỉ miễn cưỡng coi như có sức mạnh bằng 5 trâu.
Nhưng giờ đây, gã có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi một bộ phận trong người mình đều tràn đầy sức mạnh mang tính oanh tạc.
Sức 6 trâu!
Một cuộc chiến sinh tử giúp gã có được sức 6 trâu.
Cứ tiếp tục như vậy, chẳng cần mấy ngày nữa gã sẽ đột phá cảnh giới Tráng Tức, có được sức chín trâu hai hổ!
“Hừ, trông cái mặt hưng phấn của trò kìa!”
Mặc Dương đang thầm mừng rỡ, Mục Vỹ đột nhiên lên tiếng: “Cả một ngày mới tăng thêm sức của một trâu, trò không biết xấu hổ hả?”
“Trò đừng quên, người làm thầy đây đã đột phá từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bảy - cảnh giới Ngưng Nguyên chỉ trong vòng một tháng. Đợi đến khi so được với thầy, trò hẵng mừng đi!”
Nghe vậy, Tần Mộng Dao đứng cạnh lại lên tiếng: “Hay là chúng ta so tài trước, xem ai có thể đột phá vào mười tầng Linh Khiếu trước?”
“…”
So với cô? Khác nào tự tìm đường chết?
Trong người chứa thần phách Băng Hoàng, đúng là con cưng của trời.
Mục Vỹ cảm giác được, sợ là mấy ngày nữa Tần Mộng Dao sẽ bước vào cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười của thân xác!
Đúng là so với người ta tức chết mình.
Mười ngày liên tiếp, Mục Vỹ bận rộn ba nơi.
Mỗi ngày đều phải giảng giải kiến thức luyện khí và diễn luyện cho Tề Minh, giải đáp câu hỏi của Diệu Tiên Ngữ, dẫn Mặc Dương tới dãy Bắc Vân, còn phải đề phòng không để gã toi mạng.
“Ha ha… cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, sức lực chín trâu hai hổ. Mình cảm thấy sức mạnh trong người nặng chừng 5 tấn! Ha ha…”
Mặc Dương hưng phấn khoa chân múa tay trong dãy Bắc Vân.
Với thiên phú của gã, muốn đột phá cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư sợ là phải mất một năm, nhưng giờ đây nhờ cuộc huấn luyện ma quỷ của Mục Vỹ, gã chỉ mất chưa đầy nửa tháng đã làm được!
Quả thực quá thần kỳ!
Nhưng gã cũng biết, mình làm được như vậy là nhờ Mục Vỹ.
Nhất là khi biết Mục Vỹ không tiếc bỏ ra mấy vạn linh thạch hạ phẩm mua linh dược cho gã, thậm chí mỗi ngày đều điều chế thuốc tắm cho gã đến tận khuya.
Hơn nữa trong mười mấy ngày này, mỗi lần huấn luyện Mục Vỹ đều sẽ mạo hiểm đi vào sâu trong dãy Bắc Vân tìm kiếm linh dược tốt hơn để chế thuốc tắm cho gã.
“Mặc Hải, còn gần mười ngày nữa. Huynh cứ chờ đấy ta sắp tới rồi!”
Mặc Dương lại xông vào trong núi tìm kiếm con mồi.
Mấy ngày nay Mục Vỹ không cần giao nhiệm vụ mà là Mặc Dương chủ động tìm kiếm con mồi, đặt cược tính mạng để nâng cao thực lực.
Trơog phòng giáo viên của học viện Bắc Vân, Điêu Á Đông đang ngồi nghe người trước mặt báo cáo.
“Hơn nửa tháng này, Mục Vỹ dẫn Mặc Dương đi vào dãy Bắc Vân huấn luyện mỗi ngày. Hôm nay Mặc Dương đã đột phá cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư”.
“Hơn nữa, Tề Minh được Mục Vỹ chỉ dạy, chưa từng bước ra khỏi phòng luyện khí, không biết đang giở trò quỷ gì!”
“Diệu Tiên Ngữ ngày ngày chỉ ở trong Thánh Đan Các và phòng luyện đan của học viện, không biết đang làm cái gì!”
Nghe đám thuộc hạ báo cáo, lông mày Điêu Á Đông dần nhăn lại, nhưng chẳng mấy chốc lại dần dãn ra.
Chương 79: Không gì không thể
“Thú vị đấy!”
Điêu Á Đông chậm rãi lên tiếng: “Dạo gần đây ba người Mặc Hải, Uông Vân Kỳ với Tề Vân thế nào rồi?”
“Mặc Hải đã đạt tới đỉnh của cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm, chỉ thiếu chút nữa sẽ bước vào tầng thứ sáu. Hôm trước Uông Vân Kỳ luyện chế thành công Tuệ Hoàn Đan, là thượng phẩm trong đan dược nhất phẩm, chỉ thiếu thời cơ để thăng cấp lên thầy luyện đan hai sao. Còn Tề Vân đang thử luyện chế phàm khí thượng phẩm!”
“Mặc Hải không cần lo lắng. Mặc Dương có bước vào tầng thứ tư cũng còn lâu mới đánh bại được nó!”
Điêu Á Đông phân tích: “Uông Vân Kỳ có thú hoả trong người, thiên phú luyện đan không kém hơn Diệu Tiên Ngữ bao nhiêu, càng không cần lo lắng. Tề Vân vốn là thiên tài luyện khí, Tề Minh còn thua xa!”
“Thầy Điêu nói chí phải. Mục Vỹ hẹn thầy đấu ba trận đúng là không sợ chết!”
Được rồi, ngươi lui ra đi, nhắc nhở ba đứa kia không được khinh địch. Cuộc chiến lần này là cơ hội để lớp ba cao cấp chúng ta thể hiện thực lực, nhất định phải thật hoàn hảo!”
“Đã hiểu!”
…
Ngày hôm nay, Mặc Dương kết thúc buổi huấn luyện tự giác, vừa về tới học viện đã bị Mục Vỹ gọi vào phòng luyện công.
“Mười ngày cuối cùng trò đừng đi ra ngoài, cứ ở trong này đấu với thầy!”, Mục Vỹ nói tiếp: “Đây là Thanh Vân Kiếm Pháp võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, trò cầm về tu luyện. Nếu luyện thành trong mười ngày, có lẽ sẽ đấu được với Mặc Hải!”
Nghe thấy thế, Mặc Dương vô cùng kích động.
Thanh Vân Kiếm Pháp, mười ngày luyện thành có thể đấu với Mặc Hải!
Hai tay gã run rẩy nhận lấy kiếm phổ từ tay Mục Vỹ.
Nhưng khi mở ra xem thử, gã lại cau mày, suýt tức phun máu.
“Thầy Mục không đùa trò đấy chứ?”
“Sao hả?”
“Thanh Vân Kiếm Pháp cái quái gì? Chiêu thức vẽ trên kiếm phổ nghuệch ngoạc, chữ lại càng khó coi. Hơn nữa… hơn nữa vết mực còn chưa khô!”
Bịch…
Mặc Dương chưa nói hết câu đã bị Mục Vỹ cầm chày gỗ gõ đầu.
“Bảo trò xem thì xem đi, lắm chuyện thế!”, Mục Vỹ hừ lạnh: “Trong vòng mười ngày không luyện được, thầy sẽ cho trò trở thành người trên kiếm phổ”.
“Hả? Nhưng mà chữ này…”
“Khụ khụ… Thời gian gấp gáp, thầy vẽ không giỏi. Sau này có cơ hội sẽ viết cẩn thận cho trò!”
Mục Vỹ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay người rời đi.
Không phải hắn không muốn vẽ đẹp, chỉ là bình thường muốn vẽ ra được võ kỹ, kiếm phổ phải có một tinh thần mạnh mẽ để chống đỡ.
Thanh Vân Kiếm Pháp này là võ kỹ cao cấp hắn tiếp xúc lúc mới bước vào con đường luyện võ ở kiếp trước.
Với thực lực hiện giờ hắn có thể vẽ ra được đã không tồi rồi.
Muốn đẹp là điều không thể!
Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao nhận được kiếm phổ, trông thấy tranh vẽ bên trong lập tức cười nhạo.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười trên mặt cô dần biến mất.
“Thanh Vân Kiếm Pháp chia làm ba chiêu, mỗi chiêu lại chia thành ba thức nhỏ. Thức thứ nhất, Thanh Vân Trực Thượng. Thức thứ hai, Thanh Vân Thiên Ngoại. Thức thứ ba, Thanh Vân Lạc Nhật!”
“…”
Vẻ mặt Tần Mộng Dao dần trở nên nghiêm túc.
“Cô Tần thấy có vấn đề gì sao?”, Mặc Dương thấy vẻ mặt cô thay đổi cũng thấy bất thường.
“Không… không có vấn đề gì!”
Tần Mộng Dao đặt kiếm phổ xuống, nhìn Mặc Dương chân thành nói: “Mặc Dương, cô chỉ muốn nói cho trò biết nếu bán đấu giá tập kiếm phổ này ở Thánh Đan Các, ít nhất cũng trị giá 50 nghìn linh thạch hạ phẩm!”
50 nghìn linh thạch hạ phẩm!
Mặc Dương sửng sốt, khó tin nhìn Tần Mộng Dao.
Võ kỹ Hoàng Giai trung cấp trị giá 10 nghìn thạch hạ phẩm đã là hiếm có. Thanh Vân Kiếm Pháp xiêu xiêu vẹo vẹo này đáng tiền như vậy sao?
“Đừng coi thường nó. Nếu luyện thành ba chiêu thức, cô cam đoan trò có thể thắng!”
Tần Mộng Dao nói xong liền rời đi.
Hiện giờ cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại!
Thanh Vân Kiếm Pháp!
Cô đã mở ra năng lực của thần phách Băng Hoàng, khác hẳn lúc trước, cũng hiểu rõ nhiều chuyện hơn.
Tuy Thanh Vân Kiếm Pháp là võ kỹ Hoàng Giai trung cấp nhưng uy lực của nó không chỉ đơn giản như vậy.
Cô là giáo viên của học viên Bắc Vân, kiến thức uyên bác. Cô biết trong thành Bắc Vân vốn không có võ kỹ nào như vậy.
Cô cũng chưa từng nghe nhà họ Mục sở hữu Thanh Vân Kiếm Pháp bao giờ.
Dù sao cũng chỉ là võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, chưa đến mức khiến nhà họ Mục phải che giấu kín kẽ như vậy.
Thế nhưng hôm nay Mục Vỹ lại lấy ra, rõ ràng là hắn tự tay vẽ nên.
Làm thế nào hắn có được võ kỹ này?
Chẳng lẽ là võ kỹ do hắn tự mình sáng tạo ra?
Tần Mộng Dao nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu Mục Vỹ thật sự sáng tạo được võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, vậy thì hắn quá khủng bố.
Luyện đan, luyện khí, sáng tạo võ kỹ, thậm chí cô còn nghi ngờ không có chuyện gì Mục Vỹ không thể làm.
Chương 80: Thiên tài?
Mục Vỹ đi vào phòng luyện công, tiếp tục đánh ra chiêu thứ nhất của Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm.
Hắn đã luyện chiêu thức này không dưới chục nghìn lần nhưng vẫn không thể nắm bắt được trọng điểm.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải vấn đề này.
Nhưng với tính cách của Mục Vỹ, không thể nào có chuyện từ bỏ.
“Bổ Ảnh Chi Kiếm, Ảnh Chi Thuật!”
Một kiếm đâm ra, kiếm ảnh vẫn ở nguyên chỗ cũ, dường như không hề thay đổi.
Đến tận đêm khuya, Mục Vỹ mới ngừng tu luyện, đi vào phòng luyện khí.
Lúc này, trên giá gỗ trong phòng luyện khí treo đầy khối kim loại muôn hình muôn vẻ.
Chúng có màu bạc, màu trắng hoặc màu xám.
Tề Minh đang khom người đứng trước lò luyện, cầm mấy khối kim loại trong tay nhìn chằm chằm vào lò, thỉnh thoảng kiểm tra lửa trong lò.
Ngọn lửa nóng rực khiến mặt Tề Minh đỏ gay gắt, mồ hôi nhễ nhại, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào lò.
Lò để luyện khí và để luyện đan khác nhau rất nhiều.
Luyện khí cần luyện chế hình dạng của vũ khí trong lò luyện trước, sau đó thầy luyện khí mới rèn đúc và khắc khế văn mới tạo nên sức mạnh cho vũ khí.
Giờ phút này, Tề Minh đang luyện chế vũ khí.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu ấy, Mục Vỹ hài lòng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trong mấy ngày dạy dỗ, hắn phát hiện Tề Minh có hiểu biết rất độc đáo về luyện khí.
Chỉ là cậu ấy thiếu kinh nghiệm luyện chế khế văn.
Thầy luyện khí muốn học khế văn không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nhưng Mục Vỹ cũng nghĩ ra được một cách.
Sáng hôm sau, hắn kéo Tề Minh tới phòng luyện khí.
“Tề Minh, mấy ngày này thầy nghĩ trò cũng hiểu được, với trình độ luyện chế khế văn hiện giờ của trò khó mà thắng được Tề Vân!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Chưa nói tới hiện giờ Tề Vân đã có thể luyện chế phàm khí trung phẩm, khả năng lĩnh ngộ và chế tạo khế văn của trò ấy cũng hơn xa trò!”
“Vậy nên thầy nghĩ cho trò một cách!”
Mục Vỹ cầm bốn khối linh bản.
Linh bản là thứ được chế tạo từ đá Linh Tinh.
Thầy luyện khí không thể thiếu được vật này.
Thầy luyện khí luyện chế vũ khí cần ngưng kết khế văn, bình thường đều cần linh bản để học cách ngưng kết khế văn.
Ngưng tụ chân nguyên thành khế văn, tạo ra một trận pháp cỡ nhỏ, khắc vào trong linh bản, giữ gìn sự sống của khế văn. Khi vũ khí thành hình ra lò là có thể khắc khế văn vào trong vũ khí, kích hoạt khế văn khiến vũ khí thật sự lột xác.
Vũ khí không có khế văn chỉ là một miếng sắt tầm thường.
Vũ khí có khế văn mới được gọi là thần binh lợi khí.
“Nhìn kỹ!”
Mục Vỹ nói.
Hắn ngưng tụ chân nguyên ở đầu ngón tay.
Mục Vỹ nói tiếp: “Khế văn trong thiên hạ nhiều vô số kể, phức tạp lẫn lộn, nhưng có hai loại khế văn là có một không hai!”
“Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ!”
“Khế văn tăng cường có thể nâng cao sức mạnh của khế văn vốn có trong vũ khí và bản thân vũ khí. Còn khế văn phụ trợ lại có thể trợ giúp khế văn và vũ khí dung hợp hoàn toàn!”
“Nói thế này cho dễ hiểu nhé”, Mục Vỹ vừa khắc gì đó lên linh bản, vừa giảng giải: “Nếu trò luyện chế một thanh kiếm có thuộc tính hoả, trò cần khế văn hoả linh. Khi trò dung hợp được khế văn hoả linh với kiếm coi như luyện khí thành công!”
“Nhưng lúc này, nếu trò dung hợp cả khế văn tăng cường thì sẽ tăng thuộc tính và uy lực của kiếm ít nhất lên 30%. Còn nếu trò dung hợp khế văn phụ trợ thì sẽ gia tăng khả năng dung hợp của kiếm với khế văn hoả linh, nâng cao uy lực của kiếm thêm lần nữa!”
“Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ dùng để gia tăng uy lực của khế văn, trò hiểu chưa?”
Dứt lời, Mục Vỹ cũng dừng tay lại.
Trên hai khối linh bản trước mặt hai người đã được khắc chi chít khế văn.
Thoạt nhìn, trông chúng có vẻ rất phức tạp, nhưng dường như lại vô cùng đơn giản.
Mục Vỹ nhìn Tề Minh, kiên nhẫn giảng giải: “Dù trò tìm khắp Thiên Vận Đại Lục cũng không tìm ra được hai loại khế văn này, vì chúng do thầy tự sáng tạo ra. Nhưng hiệu quả của nó đủ để trò đánh bại Tề Vân!”
“Tuy nhiên, muốn luyện thành nó cũng cực kỳ khó khăn. Mấy ngày này trò luyện được bao nhiêu thì luyện!”
“Thầy Mục…”
“Hả?”
“Là thế này sao ạ?”
Mục Vỹ đang tự lẩm bẩm, sau lưng chợt vang lên một giọng nói.
Hắn quay lại nhìn khối linh bản thứ ba, lập tức sững sờ.
Võ giả dưới cảnh giới Ngưng Nguyên không có chân nguyên trong người. Đây cũng là tác dụng của linh bản, có thể giúp võ giả dưới tầng thứ bảy ngưng luyện khế văn.
“Trò vẽ ra à?”
Mục Vỹ ngẩn ngơ nhìn khế văn trên bề mặt linh bản.
“Đúng vậy… Có phải sai rồi không ạ?”, Tề Minh thấy Mục Vỹ như vậy, hổ thẹn cúi đầu.
“Con mẹ nó, thiên tài!”
Mục Vỹ không kìm được chửi tục một câu: “Tề Minh, con mẹ nó, trò đúng là thiên tài!”
Một lần, hắn không ngờ Tề Minh có thể vẽ lại khế văn của hắn chỉ trong một lần, đây quả thực là thiên tài!
“Hả?”
Tề Minh bị phản ứng của Mục Vỹ doạ sợ, ngơ ngác tại chỗ.
“Thiên tài?”
Cậu ấy nhớ nửa tháng trước, Mục Vỹ còn gõ đầu mình, mắng mình là phế vật!