"Đi theo ngươi?"
Mục Vỹ bật cười rồi lắc đầu.
"Tên Ngũ Hành Vân đấy không biết lượng sức mình, giết ta không thành còn bị ta giết ngược lại, nói như ngươi nghĩa là hắn giết ta thì ta phải chìa cổ ra cho hắn giết à?"
"Mạng của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ là đáng giá, còn mạng của đệ tử Hỏa Hành Sơn là rơm rạ hay sao?"
Mục Vỹ nói với Ngũ Hành Kiệt bằng giọng cao ngạo: "Nói cho ngươi biết, cho dù Ngũ Hành Vân không định giết ta nhưng ông đây chướng mắt hắn thì vẫn giết như thường, Ngũ Hành Thiên Phủ ngươi đừng hòng làm gì được ta!"
Mục Vỹ đã tới đây là hạ quyết tâm rồi, giết thì giết, chống chế cũng vô dụng.
Chính Ngũ Hành Vân là người động thủ trước, chẳng lẽ Mục Vỹ phải chờ hắn ta tới giết mình?
"Ngươi có biết..."
"Câm miệng, ta vẫn chưa nói xong!"
Mục Vỹ nói tiếp: "Tại đây ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, Ngũ Hành Thiên Phủ ngươi hội tụ nhiều thiên tài, mạnh đấy, lợi hại đấy, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Ngũ Hành Vân không biết trời cao đất dày, huênh hoang cho lắm vào cuối cùng bị giết. Tốt nhất là Ngũ Hành Kiệt nhà ngươi hãy lấy đó làm gương đi, không là giẫm lên vết xe đổ của hắn đấy".
"Ngươi dọa ta?"
"Không dám, ta mà dọa chắc ngươi lại lấy cái danh đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ra bắt ta với tội cả gan uy hiệp đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ quá, thế thì vô duyên vô cớ rước thêm tội trạng về cho mình còn gì?'
Mục Vỹ nói một thôi một hồi, từng câu từng chữ đều trúng tim đen khiến Ngũ Hành Kiệt ngây ra như phỗng.
"Mồm mép quá nhỉ? Hôm nay, chứng cứ rành rành ra đó, ngươi có phản kháng cũng vô dụng thôi. Cho dù ngươi đâm thủng được trời cũng đừng hòng trốn thoát khỏi đây".
"Trốn? Ai nói ta muốn trốn!"
Mục Vỹ tiến lên một bước, nhìn Ngũ Hành Kiệt quát: "Muốn bắt ta cũng phải xem ngươi có năng lực đó không đã!"
"Láo xược!"
Giữa lúc đó, Ngũ Hành Kiệt chưa kịp lên tiếng một tiếng quát lạnh thình lình vang lên.
Gió trỗi dậy, một bóng người từ trên trời bay xuống.
Người vừa đến mặc trường bào trắng, râu tóc bạc phơ, thân hình cao lớn, trông như một ông cụ đã 100 tuổi nhưng toàn thân lại tỏa ra khí tức hùng hậu vô cùng.
"Đại trưởng lão!"
Nhìn thấy người nọ, Hỏa Vận Thần và Hỏa Vũ Phượng đều chắp tay với vẻ kính cẩn.
Người trước mắt chính là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn, địa vị của ông ta chỉ đứng sau sơn chủ Hỏa Lân.
Hỏa Quy Nhất đáp xuống giữa vòng người, mắt nhìn thẳng vào Mục Vỹ. Ông ta quát: "Thứ càn rỡ, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn mà cố ý mưu sát đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ là có âm mưu gì? Muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Hỏa Hành Sơn ta và Ngũ Hành Thiên Phủ à?"
"Quy chụp giỏi đấy!"
Mục Vỹ cười lạnh nhìn Hỏa Quy Nhất.
"Hỏa Quy Nhất, không biết ông là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn hay đại trưởng lão Ngũ Hành Thiên Phủ nữa đây? Ta nghi lắm!"
"Ngươi nói gì đấy!"
Nghe thấy câu này, Hỏa Quy Nhất lập tức lạnh giọng thét.
"Ông có ý thức được mình là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn không? Ta là Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành Sơn, ông vừa tới đây, không hỏi không rằng đã quy chụp ta, thiên vị Ngũ Hành Kiệt, còn nói ta có mưu đồ xấu. Ta thấy ông muốn dùng việc công báo thù riêng thì có!"
"Láo toét!"
Hỏa Quy Nhất lại gầm lên: "Hỏa Quy Nhất ta đây quang minh lỗi lạc, đứng ngay, ngồi thẳng!"
"Ông nói vậy không thấy mất mặt à Hỏa Quy Nhất!"
Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, một tiếng cười lạnh bỗng cất lên.
"Quỷ Ai!"
Hỏa Quy Nhất sững sờ khi nhìn thấy người vừa đứng ra.
Quỷ Ai chính là tên của lão đại Ngũ Quỷ.
"Mười năm trước, Hỏa Quy Nhất ông yêu cầu ta giết Hỏa Thánh Tử - Từ Thịnh của Hỏa Hành Sơn. Người này có tu vi cao siêu và không chịu phục tùng ông nên ông bắt ta giết hắn tại thảo nguyên Ma Quỷ!"
"Năm năm trước, Liễu Ngô Hương, đệ tử thiên tài trong nội môn Hỏa Hành Sơn, mới đến cảnh giới Niết Bàn nhưng ông thấy người này có sức uy hiếp rất lớn đối với cháu trai ông nên cũng lệnh cho ta giết!"
"Mới đây thôi, ông lại nói ta rằng Mục Vỹ đã giết cháu trai Hỏa Thông Thiên của ông, yêu cầu ta nhổ cỏ tận gốc, giết hắn!"
Quỷ Ai đứng thẳng lưng, nói lớn: "Ông có nhớ mấy chuyện này không hả Hỏa Quy Nhất?"
"Nói bậy bạ!"
"Ta nói bậy bạ?", Quỷ Ai nổi điên: "Do sai sót của ông mà các huynh đệ của ta chết hết cả, rồi giờ ông lại quay ra nói ta bậy bạ, ông tưởng ta hủy mọi bằng chứng sau khi thực hiện những giao dịch với ông suốt mấy năm qua sao?"
Nói rồi một con ốc xà cừ hiện ra trong tay y.
"Mỗi lần ông báo chuyện cho ta, ta đều lưu trữ vào con ốc này. Do đã quá lâu nên một số chuyện không giữ được nữa, nhưng vẫn còn mười mấy chuyện cả lớn cả nhỏ đấy!"
Sau khi Quỷ Ai nói xong, một câu nói bỗng nhiên truyền ra từ trong ốc xà cừ. Đó là giọng nói đầy tàn khốc của Hỏa Quy Nhất.
Vô số mệnh lệnh được phát ra làm đông đảo Hỏa Thánh Tử xung quanh ngỡ ngàng.
Không ngờ đại trưởng lão mà bọn họ luôn kính trọng sau lưng lại sẵn sàng loại trừ họ nếu họ là mối đe dọa!
"Dừng lại ngay!"
Lúc này, Hỏa Quy Nhất tức giận đến mức không chịu nổi nữa, ông ta tung một chưởng về phía Quỷ Ai.
Hỏa Quy Nhất đang ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất nên Quỷ Ai không tài nào thoát được cú chưởng của ông ta.
Không chỉ y mà bất cứ ai nằm trong phạm vi ảnh hưởng của cú chưởng đều không cách nào tránh né.
"Giết người diệt khẩu à?"
Một tiếng ầm vang lên, Quỷ Ai phun một ngụm máu, người y run bần bật rồi dần dần không cử động được nữa.
"Mục Vỹ, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn mà lại hợp tác với Ngũ Quỷ vu oan đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn ta đây. Có mưu đồ xấu, phải giết!"
Hỏa Quy Nhất sừng sộ quát: "Hôm nay, ta sẽ chỉnh đốn lại quy củ trên Hỏa Hành Sơn, phế bỏ tu vi của ngươi!"
Hỏa Quy Nhất vừa dứt lời thì giáng một chưởng xuống Mục Vỹ.
Khung cảnh này làm bọn Ngũ Hành Kiệt và Tần Hiên nở nụ cười hả hê.
Chương 1192: Thê tử?
"Thẹn quá hóa giận, muốn giết người rồi chứ gì!"
Thấy Hỏa Quy Nhất muốn xuống tay với mình, Mục Vỹ cười mỉa mai.
Nhưng hắn chỉ đứng tại chỗ chứ không né tránh.
Với cảnh giới hiện tại của hắn thì dù có tránh cũng hoàn toàn không tránh khỏi.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ chỉ đứng yên chứ không làm gì, trong lòng Hỏa Quy Nhất bắt đầu ngờ vực.
Chẳng lẽ tiểu tử này còn thủ đoạn khác?
Hỏa Quy Nhất nghĩ vậy bèn lan tỏa linh hồn lực ra đề phòng xung quanh.
"Dù gì cũng là cường giả cảnh giới Sinh Tử mà sao lại dè dặt cẩn thận khi đối mặt với hậu bối chỉ mới đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm như ta thế kia?"
Dáng vẻ nhìn trước ngó sau của Hỏa Quy Nhất làm Mục Vỹ không kiềm được cười nhạo.
"Chán sống rồi đúng không, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Bị Mục Vỹ khích tướng, Hỏa Quy Nhất tức sôi máu.
Hôm nay bị Mục Vỹ vạch trần chuyện này ngay trước mắt bao người, sau này uy nghiêm của ông ta tại Hỏa Hành Sơn sẽ giảm sút.
Cháu trai Hỏa Thông Thiên bị Mục Vỹ giết chết, còn ông ta thì bị hắn vạch tội ngay lúc này.
Cơn phẫn nộ thôi thúc Hỏa Quy Nhất sử dụng gần như toàn bộ thực lực!
Chưởng phong cuồng bạo nghiền ép lên người Mục Vỹ, chân nguyên hỏa hừng hực cũng đổ ập về phía hắn.
"Ha ha, tiền bối lớn tuổi của Hỏa Hành Sơn mà đối phó với hậu bối thế này, quả là mở rộng tầm mắt!"
Đúng lúc đó, một tiếng cười khúc khích bỗng dưng vang lên.
Một bóng dáng màu trắng tinh khôi từ cổng đại điện xuất hiện tại trước người Mục Vỹ như một cơn gió. Cô ấy vỗ một chưởng khiến Hỏa Quy Nhất phải tránh ra.
Tiếng bùm trầm thấp truyền đến, Hỏa Quy Nhất lùi một bước với gương mặt đỏ ửng.
Còn bóng dáng trắng kia thì đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
"Cô là ai!"
Cố gắng đè máu trào ra xuống cổ họng, Hỏa Quy Nhất nói trong rúng động.
Mà không phải chỉ mình ông ta thảng thốt.
Các Hỏa Thánh Tử đứng ở xung quanh còn ngạc nhiên hơn cả.
Cảnh giới của Hỏa Quy Nhất là Sinh Tử tầng thứ nhất, có thể nói là cường giả trên Hỏa Hành Sơn không thua kém sơn chủ Hỏa Lân.
Chẳng ngờ được ông ta sẽ bị đẩy lùi bởi nữ tử có vẻ ngoài vô cùng quyến rũ này.
Nữ tử ấy mạnh quá!
"Ta là ai ấy à?"
Cửu Nhi vươn người để lộ đường cong hoàn mỹ, phối hợp với biểu cảm chán chường khiến người ta say mê. Cô ấy nhìn Hỏa Quy Nhất, mỉm cười đáp lời trong hương thơm ngào ngạt: "Ta là thê tử của Mục Vỹ!"
Câu trả lời của cô ấy tức thì làm bao người hoảng sợ.
Đến cả Mục Vỹ cũng chỉ biết cười trong bất lực.
Cửu Nhi vẫn thích gì làm nấy như trước.
Thê tử?
Hỏa Quy Nhất nhìn Mục Vỹ, lòng còn ngờ vực.
Nữ nhân trước mắt ít nhất cũng là tầng thứ hai của cảnh giới Sinh Tử, thực lực có vẻ không chênh lệch gì nhiều so với sơn chủ.
Mục Vỹ chỉ mới tầng năm cảnh giới Vũ Tiên nhỏ bé mà lại có thê tử mạnh đến nhường này, vậy hắn còn bái vào Hỏa Hành Sơn làm gì?
Chưa kể, trong tiểu thế giới Ngũ Hành có những cường giả nào về cơ bản Hỏa Quy Nhất đều thuộc nằm lòng, thậm chí còn chỉ mặt điểm tên được từng người nữa là.
Một cường giả cảnh giới Sinh Tử, lại còn là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế, sao ông ta chưa nghe qua bao giờ?
"Sao, ông không tin à?"
Nói rồi Cửu Nhi khoác tay Mục Vỹ, xúc cảm khi được vòng ngực nở nang đè lên khiến Mục Vỹ có chút bối rối.
Tiểu nha đầu này, cái nết vẫn như thế!
"Mục Vỹ mới luyện đan cho ta, mất rất nhiều sức lực!", Cửu Nhi giận dữ khiển trách: "Thế mà ta mới tiêu hóa đan dược một lúc thì các ngươi liền tới ức hiếp phu quân ta!"
"Nhất là ngươi!"
Cửu Nhi chỉ thẳng mặt Ngũ Hành Kiệt, nói với vẻ bất mãn: "Ngươi là kẻ gây chuyện, muốn trừng phạt phu quân ta đấy à?"
Dáng vẻ giận dỗi của cô ấy như một liều thuốc khơi gợi dục vọng trong lòng bao người.
Quả thật là báu vật.
Nam nhân nào giữ được bình tĩnh khi đứng trước cô ấy thì không phải nam nhân.
Mục Vỹ cũng chỉ biết gượng cười.
Từ trước đến giờ Hồ tộc luôn là biểu tượng của sự quyến rũ, Cửu Vỹ Thiên Hồ là vương giả Hồ tộc, đương nhiên sẽ có sức hấp dẫn rất lớn sau khi biến thành hình người rồi.
"Không phải ta!"
Ngũ Hành Kiệt gần như theo phản xạ bật ra câu này.
"Là Tần Hiên nói cho ta chuyện này, ta chỉ nghe Tần Hiên nói là Ngũ Hành Vân bị Mục Vỹ giết thôi".
Lưng Ngũ Hành Kiệt ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đây là một mỹ nhân yêu kiều nhưng giờ đây gã nào dám thưởng thức hay bình phẩm gì.
Nữ nhân này không phải là cường giả cảnh giới Sinh Tử dưới trướng Hỏa Hành Sơn.
Như Hỏa Quy Nhất thì cho dù gã càn quấy đến mấy thì những người bên này cũng không dám làm gì gã, kể cả Hỏa Lân.
Nhưng nữ tử này không phải người của Hỏa Hành Sơn.
"Ồ? Là ngươi à!"
Cửu Nhi mỉm cười hỏi Tần Hiên, chất giọng của cô ấy nhu mì đến mức khiến ai nghe cũng thấy người như bị điện giật.
"Phải... Không không không, không phải ta!"
Suýt nữa thì Tần Hiên đã bị mê hoặc rồi, y sực hoàn hồn, mồ hôi lạnh tuôn như suối. Tần Hiên vội vàng đính chính: "Ta không thấy tận mắt, có điều sau đó Ngũ Hành Vân và Mục Vỹ ở cùng chỗ với nhau thật".
"Hửm? Có nghĩa là ngươi chỉ đoán thôi!"
"Đúng đúng đúng, là đoán thôi!"
Trong đầu Tần Hiên lúc này chỉ toàn là bóng hình duyên dáng của Cửu Nhi, còn nói được một câu hoàn chỉnh mới lạ.
Chương 1193: Cơn thịnh nộ của Hỏa Lân
"Láo xược!"
Nhưng giữa lúc đó, một tiếng gầm đột nhiên cất lên.
Nhất thời, ngọn núi nhỏ bị ngọn lửa nóng cháy bao trùm. Hơi nóng dữ dội như hóa thành biển lửa giày vò tinh thần và thể xác tất cả mọi người nơi đây.
"Sơn chủ!"
Nhìn thấy bóng người ấy, những người xung quanh lập tức quỳ một gối xuống đất với nét mặt đầy nghiêm trang.
"Tần Hiên, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn nhưng lại khẳng định Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Vân của Ngũ Hành Thiên Phủ chỉ vì đoán vậy, ngươi có âm mưu gì!", vừa xuất hiện, Hỏa Lân đã lớn tiếng chất vấn.
"Nhưng, nhưng lúc nãy Mục Vỹ cũng thừa nhận mà ạ!"
Tần Hiên phản xạ rất nhanh.
"Làm như ta chối được ấy?", Mục Vỹ tỏ ra ngán ngẩm: "Lúc nãy nhìn ngươi cứ như chính mắt thấy ta làm chuyện đó vậy, ta không thừa nhận thì ngươi không vạch tội ta chắc?"
"Ăn nói hàm hồ!"
Tần Hiên chỉ vào mặt Mục Vỹ, mắng mà giọng hơi run.
"Ngươi không thấy mà biết ta giết Ngũ Hành Vân luôn à, giỏi thế!", Mục Vỹ nói câu ấy rồi giữ im lặng.
"Tần Hiên!"
Hỏa Lân gầm lớn, nói: "Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ngươi hoàn toàn không thấy Mục Vỹ giết Ngũ Hành Vân mà đã chắc chắn là Mục Vỹ làm, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"Đệ tử..."
Tần Hiên cứng họng, y quay sang nhìn Ngũ Hành Kiệt và nói trong đau khổ: "Kiệt huynh, ta làm mọi thứ vì huynh, vì Ngũ Hành Thiên Phủ cả!"
"Nói cái gì thế hả!"
Nhưng Hỏa Lân lại phẫn nộ vì những lời này.
"Tần Hiên, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn ta, sao có thể giết hại đồng môn, mưu đồ gây rối, đã thế còn bắt tay với người ngoài nhằm hãm hại đồng môn chứ? Dựa theo môn quy, bản sơn chủ sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, cách chức ngươi xuống đệ tử ngoại sơn, quét dọn sơn môn!"
"Không không không! Không được!"
Tần Hiên nghe xong như sét đánh ngang tai.
Chẳng qua giờ đây Hỏa Lân đã quá bực mình, nào muốn nghe gì nữa.
Ông ta đưa tay ra, người Tần Hiên bị giơ lên cao.
Ầm!
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng!
Hỏa Lân vỗ ba chưởng liên tiếp vào ngực Tần Hiên. Tiếng rắc rắc lập tức vang lên, y rơi từ trên cao xuống như một con lợn chết tươi.
"Người đâu, kéo xuống!"
Hỏa Lân tức chết đi được.
Nơi này là Hỏa Hành Sơn.
Bản thân Tần Hiên là đệ tử Hỏa Hành Sơn vậy mà từng lời nói cử chỉ của y chẳng hề coi Hỏa Hành Sơn vào đâu, đã vậy còn cứ nịnh bợ Ngũ Hành Thiên Phủ.
Mới đây còn cùng người ngoài xông vào núi của Hỏa Thánh Tử bắt người nữa chứ.
Làm sao ông ta không tức cho được!
Cho dù Ngũ Hành Thiên Phủ quyền cao chức trọng, là tổ chức đứng đầu tiểu thế giới Ngũ Hành đi chăng nữa thì muốn làm gì cũng phải nhìn lại đó là ai nữa chứ.
Chỉ là một Ngũ Hành Kiệt đến từ Ngũ Hành Thiên Phủ thôi mà cũng dám huơ tay múa chân quá quắt thế này với Hỏa Hành Sơn, ông ta nhịn được mới là lạ.
"Ngũ Hành Kiệt, nơi này là Hỏa Hành Sơn, không phải Ngũ Hành Thiên Phủ của ngươi. Chuyện Tần Hiên vu khống Mục Vỹ giết Ngũ Hành Vân đến đây là rõ rồi, cái chết của Ngũ Hành Vân không liên quan gì đến Mục Vỹ, ngươi có thời gian rảnh thì đi điều tra xem xác của cậu ta đang ở đâu đi, biết đâu giờ cậu ta đã biến thành phân của thánh thú rồi đấy!"
Tuy Hỏa Lân đang tức sôi máu lắm rồi nhưng ông ta vẫn không thể làm gì được Ngũ Hành Kiệt.
Ngũ Hành Thiên Phủ thích dùng quyền uy của mình để chèn ép người khác, nếu ông ta giết cả Ngũ Hành Kiệt thì sẽ làm dấy lên một trận sóng gió mất.
Đang ở dưới hiên nhà người ta, đành phải cúi đầu thôi.
Song Ngũ Hành Kiệt nghe vậy rồi vẫn chưa chịu thôi, gã căm phẫn nói: "Cho dù Ngũ Hành Vân không phải bị giết bởi Mục Vỹ thì chắc chắn cũng..."
"Biến!"
Nhưng chưa đợi Ngũ Hành Kiệt nói hết lời, Hỏa Lân phẫn nộ thét lớn.
Sóng âm ập đến làm Ngũ Hành Kiệt tràn máu ra cả miệng mũi, bay thẳng ra khỏi Hỏa Hành Sơn như một chiếc lá rụng.
Cuối cùng, một tiếng bành lớn vọng lại từ đằng xa.
Chưa lần nào thấy sơn chủ giận dữ đến thế, mọi người tức thì cứng họng, không dám nhúc nhích, ai nấy đều câm như hến.
"Đại trưởng lão!"
Hỏa Lân hướng mắt về Hỏa Quy Nhất, trầm giọng nói một cách khó chịu: "Về chuyện một số Hỏa Thánh Tử và đệ tử nội sơn ưu tú của Hỏa Hành Sơn ta chết trong những năm gần đây, ông liệu mà cho ta một lời giải thích hợp lý đi!"
Ai cũng thấy rõ vẻ tức giận trên mặt Hỏa Lân lúc này.
Cuối cùng, ông ta chỉ liếc nhìn Mục Vỹ mà chẳng nói gì, sau đó bỏ đi.
Bầu không khí trên đỉnh núi im phăng phắc.
Mãi đến khi Hỏa Lân đã đi, mọi người mới từ từ nói chuyện với nhau.
Sơn chủ nổi giận!
Ai nấy đều giật thót.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Hỏa Lân lên cơn thịnh nộ!
"Các vị, xem kịch xong thì có thể giải tán được rồi!", Mục Vỹ vỗ tay một cái rồi nói lớn.
Bấy giờ những người xung quanh mới sực nhớ ra rằng nơi này là núi của Mục Vỹ, cả đám lúng túng gật đầu rồi rời đi ngay.
Bỗng nhiên Hỏa Vũ Phượng nghiến răng nghiến lợi nhìn Mục Vỹ.
Tên khốn này có thê tử rồi ư? Mà thê tử của hắn còn đẹp quá trời nữa!
Hỏa Quy Nhất liếc Mục Vỹ bằng ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí, khỏi cần nói mọi người đều thấy.
Có điều Mục Vỹ không quan tâm, hắn xoay người tiến thẳng vào đại điện.
Phun hai ngụm máu tươi ra, Mục Vỹ nhào xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Cậu sao rồi?"
Cửu Nhi căng thẳng nhìn hắn.
Không biết Mục Vỹ đã dùng thủ đoạn hay phương pháp gì để luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm cho cô ấy uống, nhưng cô ấy biết rắng nhất định là hắn đã trả cái giá rất đắt.
Giờ phút này, thấy mặt mày Mục Vỹ nhợt nhạt, lòng Cửu Nhi nhói đau khôn xiết.
Không vì sao cả, tự dưng cô ấy thấy đau vậy thôi.
Cứ như thể cô ấy và Mục Vỹ thật sự quen biết vậy.
"Không sao, chỉ là tiêu hao tinh huyết nhiều quá thôi, qua một thời gian là ổn rồi!"
"Ừm, cảm ơn cậu!"
Cửu Nhi mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói ra lời này.
Từ khi sinh ra cô ấy đã là một con hồ ly, rồi tu luyện có thành tựu, biến thành hình người được lúc nào không hay.
Có thể nói Cửu Nhi đã thấy quá nhiều chuyện thị phi, thấy được con người dễ thay lòng nên từ lâu đã không còn sống có cảm xúc nữa.
Vậy mà giờ đây, chẳng hiểu sao khi nhìn Mục Vỹ, trong lòng cô ấy dâng lên ý muốn ỷ lại hắn, tin tưởng hắn.
Kỳ diệu nhưng cũng thật lạ lùng.
Chương 1194: Tử Đằng Ngọc
“Cảm ơn thì thôi!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Sau này, cô phải chú ý đấy, nhớ luôn ở bên cạnh để bảo vệ ta là được”.
“Ai nói sẽ ở cạnh cậu chứ!”, Cửu Nhi mắng.
“Ban nãy cô vừa nói cô là thê tử của ta còn gì? Là thê tử của ta rồi, cô không ở cạnh ta thì định đi đâu?”
Nghe thấy lời giảo biện lươn lẹo của Mục Vỹ, Cửu Nhi không nhịn được hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi yên tâm, ban nãy ta lừa người ta thôi. Nhưng chờ ngươi hồi phục rồi thì ta mới đi, con người ta vẫn còn lương tâm mà”.
“Con người? Cô là hồ ly đấy, xảo trá lắm!”
Mục Vỹ cười lớn nói.
Nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt câu thì Cửu Nhi đã trợn tròn mắt.
“Sao cậu biết…”
“Cửu Vỹ Thiên Hồ, lẽ nào chính cô cũng không biết à?”
“Đương nhiên ta phải biết chứ!”
Cửu Nhi phân trần: “Ta biết mình đang trải qua Vỹ Kiếp nên mới cố gắng tìm hoa Tử Cực Dương, hi vọng có thể dùng quả của nó để vượt qua lần Vỹ Kiếp này”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật đầu.
Đúng là quả Tử Cực Dương có thể giúp Cửu Nhi vượt qua kiếp nạn, nhưng loại quả này cũng có nguy hiểm nhất định.
Song, Mục Vỹ đã dùng phần rễ và thân của cây hoa làm thuốc dẫn, sau đó luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm, như vậy sẽ chắc ăn hơn.
Mọi người chỉ biết quả Tử Cực Dương có tác dụng thần kỳ, nhưng không hề biết cả cây hoa cũng là những dược liệu quý giá.
“Giờ cô ở cảnh giới nào rồi?”
“Theo cách phân chia cảnh giới của con người các ngươi thì ta đang ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử”.
“Lợi hại!”
Cửu Nhi vốn ở tầng thứ nhất, nhưng sau khi vượt qua lần Vỹ Kiếp này, cô ấy đã tăng hai tầng cảnh giới.
Đây chính là điểm mạnh của tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ.
Họ sẽ bắt đầu vượt kiếp nạn khi tiến vào cảnh giới Sinh Tử, có tất cả chín lần Vỹ Kiếp trong đời, mỗi một lần Vỹ Kiếp đều vô cùng gian nan.
Nhưng một khi vượt qua được thì sẽ có sự tiến bộ vượt bậc.
“Thời gian tới, cô hãy ở cạnh ta!”, Mục Vỹ nói.
“Ừm!”
Không biết tại sao dù đây là lần đầu tiên Cửu Nhi gặp Mục Vỹ, nhưng cô ấy luôn thấy rất thân thiết với hắn.
Cảm giác này rất kỳ diệu, nó khiến cô ấy luôn hướng về phía Mục Vỹ.
Lần chấn động này lại truyền khắp Hoả Hành Sơn.
Nghe nói Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Vân, còn Tần Hiên thì ăn cây táo rào cây sung, chỉ điểm Mục Vỹ, cuối cùng đã bị đích thân sơn chủ ra tay phế bỏ.
Một đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu mà bị đuổi thẳng cổ, tất cả mọi người đều biết lần này Hoả Lân đã vô cùng giận dữ.
Nhưng lần nổi giận cuối cùng của sơn chủ mới gọi là đã.
Ông ta chỉ nói một chữ “cút” rồi đánh bay Ngũ Hành Kiệt, khiến một ngọn núi của Hoả Hành Sơn bị đổ.
Đúng là khiến người ta hả lòng hả dạ.
Năm thế lực lớn luôn bị Ngũ Hành Thiên Phủ chèn ép đến mức nghẹt thở.
Lần này, một tên đệ tử hạt nhân cỏn con của Ngũ Hành Thiên Phủ lại dám chạy đến Hoả Hành Sơn hô mưa gọi gió, đúng là không coi ai ra gì.
Sơn chủ nổi giận cũng là chuyện bình thường.
Tại núi của sơn chủ lúc này.
Hoả Lân và Hoả Quy Nhất đang đứng đối diện nhau.
“Đại trưởng lão, ông có biết nay Ngũ Hành Thiên Phủ với năm thế lực ta đã đối đầu với nhau như nước với lửa không?”
Hoả Lân bất đắc dĩ nói: “Hôm nay ông cũng thấy rồi đấy, Ngũ Hành Kiệt chỉ là một đệ tử hạt nhân nhãi nhép mà dám chạy tới Hoả Hành Sơn giễu võ dương oai, vậy sau này Hoả Hành Sơn còn chỗ đứng ở tiểu thế giới Ngũ Hành nữa không?”
“Sơn chủ!”
“Ta không ngờ ông lại làm như vậy. Nhiều năm qua, vì bảo vệ cho Hoả Thông Thiên mà ông đã chèn ép rất nhiều Hoả Thánh Tử khác, ta cũng có nghe nói, nhưng không ngờ ông lại hạ đòn sát thủ”.
Hoả Lân nói tiếp: “Ông ra sau núi đi, sư tôn có lời muốn nói với ông đấy”.
Sư tôn!
Nghe thấy cách xưng hô này, Hoả Quy Nhất run lên, nhưng cuối cùng vẫn chắp tay rồi cáo lui.
“Sơn chủ!”
Cùng lúc đó, một ông lão mặc trường bào màu nâu đứng cạnh Hoả Lân lại chắp tay nói: “Chuyện lần này chắc không dễ dàng giải quyết vậy đâu, phía Ngũ Hành Thiên Phủ sắp bắt đầu với chuyện của Ngũ Hành Vực rồi”.
Ngũ Hành Vực!
Nghe thấy vậy, Hoả Lân chợt thất thần.
Nhắc đến nơi này, Hoả Lân cảm thấy như có một cái gai đang xoáy vào tim mình.
“Sơn chủ, chuyện đã qua nhiều năm, Kinh Thiên cũng đã an nghỉ rồi”, ông lão mặc trường bào màu nâu thở dài một hơi.
“Nhị trưởng lão, ông đến bảo Mục Vỹ chuẩn bị tham gia cuộc thi của Ngũ Hành Vực sắp diễn ra vào nửa năm nữa”,
Một lát sau, Hoả Lân chợt nói.
“Sơn chủ!”
Nhị trưởng lão vội nói: “Tiểu tử Mục Vỹ này rất giống Hoả Kinh Thiên ngày xưa, nhưng bây giờ hắn mới ở tầng thứ năm thôi, ta sợ…”
“Ông yên tâm, tiểu tử này giấu mình còn ghê hơn chúng ta nhiều, chắc chắn hắn không chỉ ở tầng thứ năm đâu”.
Hoả Lân nói: “Tiện thể mang Tử Đằng Ngọc cho hắn luôn”.
Tử Đằng Ngọc!
Nghe thấy vậy, nhị trưởng lão đờ người ra.
Mấy năm trước, Hoả Lân đã lấy được Tử Đằng Ngọc tại một nơi nguy hiểm của tiểu thế giới Ngũ Hành, vì chuyện này mà ông ta còn bị thương nặng và tĩnh dưỡng mất cả trăm năm.
Thứ này phải nói là có công dụng rất lớn trong việc rèn luyện thân xác và linh hồn thật của võ giả.
Một vật thần kỳ!
“Sơn chủ thật sự định đưa Tử Đằng Ngọc cho Mục Vỹ ư? Nhưng người…”
“Cứ làm như lời ta nói đi!”
Hoả Lân bất đắc dĩ thở dài rồi nói: “Ta không muốn cảnh tượng của mười năm trước lại tái diễn nữa”.
Chương 1195: Đột phá
Nhị trưởng lão biết rõ Hoả Lân đang nhắc tới chuyện gì nên gật đầu, không nói gì.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang tiến hành khôi phục trong đại điện của mình.
Lần luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm này đã vắt gần hết máu trong người hắn.
Lần hao tổn này còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
Vì cơ thể của hắn đã được máu rồng cải tạo, thêm điểm lợi hại của Thất Thải Thiên Long nữa, huyết mạch của hắn đã trở nên lợi hại hơn, nhưng mỗi lần tổn thất muốn hồi phục lại càng khó khăn hơn.
“Dùng Vạn Cổ Huyết Điển để khôi phục huyết mạch thì cũng được, nhưng nếu làm theo cách này thì chắc ít nhất cũng phải mất một tháng!”
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới bất đắc dĩ thở phào một hơi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đã đi từ dưới chân núi lên.
“Nhị trưởng lão”.
Mục Vỹ đã sống ở Hoả Hành Sơn một thời gian nên đương nhiên có biết nhị trưởng lão Hoả Vô Kị này, ông ấy cũng đã ở cảnh giới Sinh Tử.
“Ừ, Mục Vỹ này, chuyện lần này, sơn chủ bảo ta đến gặp ngươi tiện thể mang cho ngươi thứ này”.
Nói rồi, Hoả Vô Kị lấy một miếng ngọc ra.
Miếng ngọc chỉ có một màu tím, nhưng trong sắc tím ấy lại có các tia máu di chuyển.
“Đây là… Tử Đằng Ngọc!”
Mục Vỹ chợt kinh hô lên.
Nghe nói Tử Đằng Ngọc được ngưng kết ra từ một loài hoa tên là Tử Đằng Ngọc La Man.
Đến Mục Vỹ còn hiếm khi thấy Tử Đằng Ngọc La Man. Ngày xưa, khi còn ở đại thế giới Vạn Thiên, hắn đã từng thấy Tử Đằng Ngọc rồi, nhưng khi ấy hắn chỉ gặp những miếng bé như ngón tay cái thôi.
Nhưng miếng Tử Đằng Ngọc lúc này thì to như bàn tay luôn.
Nếu mang miếng ngọc này đến đại thế giới Vạn Thiên, đảm bảo người ta sẽ tranh nhau mua luôn.
Không ngờ Hoả Hành Sơn lại có vật này.
Nhưng Hoả Vô Kị còn kinh ngạc hơn cả Mục Vỹ.
Trước kia, chính ông ấy còn không biết về miếng ngọc này, nếu không nhờ có Hoả Lân giải thích cho thì ông ấy không hề biết được giá trị của nó.
Nhưng Mục Vỹ vừa nhìn một cái là nhận ra ngay.
“Mục Vỹ, năm xưa sơn chủ đã mất cả một trăm năm tu vi mới lấy được miếng Tử Đằng Ngọc này, nếu ngươi đã biết nó thì không cần ta nói về giá trị của nó nữa đúng không?”
“Vâng”.
“Cố mà tu luyện!”
Hoả Vô Kị vỗ vai Mục Vỹ rồi nói: “Ta tin ngươi sẽ tạo ra thành tích, hơn nữa sự kiện chiêu mộ đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ sắp diễn ra rồi, đến lúc ấy, năm thế lực lớn hay thậm chí đến các đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ cũng sẽ đến Ngũ Hành Vực. Ngươi hãy chuẩn bị đi, nửa năm sau sẽ tới Ngũ Hành Vực đó!”
Nửa năm!
Nghe thì có vẻ dài, nhưng với những võ giả đã ở cảnh giới như họ mà nói thì nửa năm chỉ như một cái chớp mắt thôi.
Nhưng bây giờ, Hoả Lân lại đưa Tử Đằng Ngọc cho hắn, như vậy thật sự đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Có miếng ngọc to bằng bàn tay này, lực linh hồn bị tổn thương của Mục Vỹ sẽ sớm hồi phục hơn.
Hắn sẽ trở lại cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám nhanh thôi.
Sau khi cảm ơn và tiễn nhị trưởng lão đi xong, Mục Vỹ lập tức ngồi xuống và bắt đầu tu luyện.
Tử Đằng Ngọc vô cùng trân quý!
Điểm quan trọng của nó không phải là chất ngọc, mà ở tử huyết bên trong.
Những dòng tử huyết này được ngưng kết trong Tử Đằng Ngọc La Man.
Tử huyết trong Tử Đằng Ngọc La Man vô cùng quý giá, hơn nữa còn có hiệu quả kết hợp rất lớn cho linh hồn thật của võ giả.
Điều quan trọng hơn nữa là tử huyết này cũng có tác dụng nâng cao thể xác của võ giả.
Với thân thể đã hoá rồng như Mục Vỹ hiện tại, thì chỉ có vật này mới khiến cơ thể hắn có sự thay đổi tiếp được thôi.
Mục Vỹ không nhiều lời, nhanh chóng nhắm mắt trầm tư.
Không lâu sau, hắn chỉ thấy có các tiếng vù vù vang lên trong đầu mình.
Loáng cái, linh hồn thật trong đầu hắn đã bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Lực linh hồn tản ra, cảm giác linh hồn thật bắt đầu dung hợp với thể xác cũng xuất hiện.
Một tháng sau.
Trong đại diện vang lên một tiếng động khe khẽ, ngay sau đó là một tràng tiếng cười điên cuồng vọng ra ngoài.
“Vỹ ca!”
Nghe thấy tiếng cười lớn này, Ngưu Oa chợt ngây người.
Mục Vỹ đã ở trong phòng một tháng không ra ngoài, không phải hắn đã phát điên rồi chứ?
Cùng lúc đó, Cửu Nhi đang ngồi trên nóc đại điện cũng giật khoé miệng khi nghe thấy tiếng cười này rồi hừ nói: “Mình biết ngay thực lực của tên này không chỉ ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên mà, ra là tầng thứ tám rồi, xem ra trước kia hắn đã bị thương không nhẹ”.
“Ớ?”
Nhưng ngay sau đó, Cửu Nhi đã phải sững người.
“Không đúng, không phải tầng thứ tám, quy tắc thời gian đang bị ảnh hưởng, lẽ nào tên khốn này còn định đột phá cảnh giới ư?”
Lúc Cửu Nhi nói lời này, Ngưu Oa đứng ở trước đại điện trên đỉnh núi, Lâm di đang đun nước nấu cơm, còn Phần lão thì nằm ghế phơi nắng.
Mọi việc đều diễn ra hết sức yên ả vào lúc này.
Nhưng dần dần, vẻ mặt lo lắng của Ngưu Oa chợt cứng đờ.
Chiếc bát ngọc trong tay Lâm di sắp rơi xuống đất.
Nhưng chợt dừng lại giữa không trung.
Mục Vỹ đi ra khỏi đại điện, bước tới cạnh Lâm di rồi đỡ lấy chiếc bát ấy.
Sau đó thời gian lại tiếp tục trôi đi theo quy luật của nó.
“Ớ, Tiểu Nhị, cậu ra ngoài khi nào thế?”, Lâm di ngớ người khi thấy Mục Vỹ.
“Vứa mới thôi ạ, người không chú ý tới ta!”, Mục Vỹ giơ chiếc bát trong tay lên rồi cười nói.
Thời gian dừng lại.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín!
Lúc này, Mục Vỹ đang mỉm cười rất vui vẻ.
Không ngờ nhờ có Tử Đằng Ngọc, hắn chẳng những khiến linh hồn thật dung hợp hoàn toàn với thể xác rồi quay lại thời kỳ đỉnh cao với thực lực cũ, mà còn đột phá lên tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên.
Lĩnh ngộ pháp tắc thời gian chính là điều mà võ giả ở tầng thứ chín có thể làm được!