“Hừ!”
Thiệu Minh nhìn sáu người xung quanh, biết mình ám sát thất bại, hừ lạnh quay người định rời đi.
“Chạy đi đâu?”
Hàn Canh lạnh giọng quát. Đêm nay đến lượt y canh gác lại phát hiện ra thích khách, nếu không bắt được thì giọt linh dịch mới dùng ban ngày chẳng còn ý nghĩa gì.
Cùng lúc đó, năm người khác cũng dồn Thiệu Minh vào giữa.
Đối mặt với sáu võ giả cùng cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí còn có người mạnh hơn mình, sao Thiệu Minh có thể đấu lại được? Hắn ta vừa mới ra tay phản kháng đã rơi vào thế yếu.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên. Mục Vỹ mở cửa đi ra.
“Mục Vỹ!”
“Thiệu Minh!”
Nghe thấy giọng nói của người áo đen, Mục Vỹ cười giễu cợt: “Không biết nên nói là ngươi can đam có thừa hay là quá ngu xuẩn, dám tới nhà họ Mục ám sát ta, ha ha ha…”
“Hừ, vậy thì đã sao? Hôm nay bại lộ là do ta suy nghĩ không cẩn thận. Ta đã đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Ngươi không còn là đối thủ của ta nữa rồi, nếu đấu tay đôi, ta muốn giết ngươi dễ như giết một con chó!”
“Ồ? Ta biết ngươi đang khích tướng ta. Cách làm này rất ngu xuẩn, nhưng nếu cứ bắt ngươi thế này chắc chắn ngươi sẽ không cam lòng. Đấu tay đôi đúng không? Tới đi!”
“Thiếu trưởng tộc!”
“Thiếu trưởng tộc!”
Nghe thấy Mục Vỹ đồng ý, đám người Hàn Canh lo lắng hô lên.
Dù sao Thiệu Minh cũng đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Bọn họ biết Mục Vỹ mới đột phá cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín của thân xác.
Sự chênh lệch giữa hai cảnh giới này không phải nói vượt qua là có thể vượt qua.
“Tránh ra”.
Mục Vỹ khẽ cười, giọng điệu kiên định không thể nghi ngờ.
Hiện giờ hắn cũng rất muốn biết thực lực của mình đã đến mức nào.
Đêm nay Thiệu Minh mò tới cũng coi như một viên đá kê chân, để hắn hiểu rõ hơn về thực lực của bản thân.
“Vâng!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Mục Vỹ, sáu người Hàn Canh tản ra. Cùng lúc đó, mấy hộ vệ khác cũng chạy tới, xúm lại quan sát.
“Mục Vỹ, sao ngươi dám thu hết danh tiếng về mình? Các cô gái xinh đẹp cũng là của ngươi? Tần Mộng Dao chưa đủ, còn nuôi thêm một người bên ngoài!”, Thiệu Minh giận dữ nói: “Hôm nay ta sẽ báo thù giết đệ đệ và thù ngươi cản đường ta”.
Còn nuôi thêm một người bên ngoài?
Mục Vỹ nghe xong không khỏi mờ mịt.
Nhưng hiện giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Tật Phong Võ Sát!”
Thiệu Minh quát khẽ một tiếng, thân mình uốn lượn như đạn báo bay vọt tới chỗ Mục vỹ.
Đả thông huyệt Hợp Cốc ở hai bàn tay, tung ra một cú đấm nặng 25 tấn.
Thiệu Minh tin chắc chỉ dựa vào sức mạnh này cũng đủ để hắn đánh bại Mục Vỹ.
Uỳnh…
Tiếng động thật lớn vang lên. Thiệu Minh trợn mắt há mốc mồm.
“Quá yếu, thực sự quá yếu!”, Mục Vỹ dùng một tay tóm lấy nắm tay của Thiệu Minh, lắc đầu nói: “Đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhờ linh đan, thực lực của ngươi quá yếu”.
Mục Vỹ tung đấm vào ngực Thiệu Minh, khẽ lắc đầu.
“Ta không tin. Ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, còn ngươi chỉ là tầng thứ chín của thân xác. Sao ngươi có thể là đối thủ của ta được?”
Sắc mặt Thiệu Minh lạnh lẽo, lại xông lên lần nữa.
Trông thấy Thiệu Minh vẫn còn ngu ngốc tấn công, Mục Vỹ lắc đầu. Thiệu Minh thực sự quá yếu, thực lực cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất của Thiệu Minh đối với Mục Vỹ không hề có tính khiêu chiến.
“Không ngờ ngươi lại yếu như vậy. Đột phá nhờ linh đan cuối cùng vẫn không phải con đường đúng đắn của võ giả!”
Mục Vỹ lại lắc đầu.
“Toái Ấn, Toái Kinh Đoạn Mạch!”
“Di Thiên Ấn, Diệt Sinh Đoạn Tử!”
“Sinh Tử Hoang Ấn, Ấn Diệt Sinh Hoang!”
“Bát Hoang Thiên Ấn, Phong Thiên Diệt Địa!”
Mục Vỹ lật bàn tay, liên tiếp đánh ra bốn ấn, ấn ký mang khí tức huỷ diệt vây quanh hắn.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Ngươi muốn giết ta, ta sẽ khiến người sống không bằng chết”.
Mục Vỹ cười lạnh, bốn ấn trong tay bị đánh ra.
Bịch bịch bịch bịch…
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Trông thấy cảnh tượng này, đám người Hàn Canh ngơ ngác tại chỗ.
Khoảng thời gian này, đúng là bọn họ đã thấy Mục Vỹ thay đổi, từ phế vật thành thiên tài trong lời đồn.
Đủ mọi câu chuyện thần bí gắn lên người hắn.
Thế nhưng bọn họ không ngờ Mục Vỹ có thể thay đổi tới mức này.
Cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín của thân xác đánh bại cao thủ Linh Huyệt tầng thứ nhất, hơn nữa còn đánh bại dễ dàng như trở bàn tay.
Mục Vỹ vẫn còn là Mục Vỹ của trước kia sao?
“Thiếu trưởng tộc!”
Nếu trước kia đám người Hàn Canh gọi Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc, trong lòng ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy không xứng.
Nhưng lần này, bọn họ lại khâm phục từ đáy lòng.
Mục Vỹ xứng với xưng hô này.
“Ném hắn ra ngoài!”
Mục Vỹ quay người đi vào trong, thản nhiên lên tiếng.
“Rõ!”
Hàn Canh không thèm lo nghĩ tới thân phận của Thiệu Minh. Thiếu trưởng tộc ra lệnh gì cứ làm theo là được.
Thấy bộ dạng sống không bằng chết của Thiệu Minh, ý lạnh trong lòng Mục Vỹ dần dâng lên.
Với tính cách trước kia, Thiệu Minh muốn giết hắn, nhất định không thoát khỏi cái chết.
Chỉ là hiện giờ phía sau hắn còn có nhà họ Mục. Nếu hắn giết Thiệu Minh, khó lòng bảo đảm Thiệu Danh Ngự sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Chương 152: Trêu ngươi
Trước mắt Mục Vỹ còn thiếu một bước nữa mới có thể chống đỡ được cho nhà họ Mục nên vẫn cần nhẫn nhịn, chỉ là lúc cần giáo huấn vẫn phải làm.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tụ tập đông nghịt bên ngoài cửa lớn nhà họ Mục.
Thiệu Minh nằm sấp dưới đất, không thể động đậy. Một đòn hôm qua của Mục Vỹ đã cắt đứt toàn bộ hy vọng của hắn ta, có muốn phản kháng cũng hết cách.
Dạo gần đây Thiệu Minh cũng được coi là có chút danh tiếng ở thành Bắc Vân, được không ít người nhận ra, chỉ trỏ bàn tán.
“Tránh ra!”
Đột nhiên giữa đám đông vang lên một tiếng quát lớn.
“Minh Nhi”.
Thiệu Danh Ngự thấy người nằm trên đất, lòng đau như cắt.
Ông ta đã mất đi một đứa cháu nội, không thể để chết thêm một đứa nữa.
“Con đúng là quá ngu ngốc!”, Thiệu Danh Ngự chỉ muốn tát bay hắn ta đi nhưng vẫn đành nhịn xuống.
“Dù thế nào nhà họ Mục cũng là một trong bốn gia tộc lớn của thành Bắc Vân. Sao con có thể dùng đan dược tăng cảnh giới để ám sát Mục Vỹ được?”
“Dù con giết được cậu ta, con có thể thoát thân được sao?”
“Đương nhiên ta sẽ không quên cái chết của đệ đệ con, nhưng sao con lại ngu xuẩn tới mức này!”
Thiệu Danh Ngự nói một tràng dài, vẻ mặt đau khổ.
Không phải ông ta đau lòng vì Thiệu Minh yếu ớt, mà là vì hắn ta ngu xuẩn.
“Ông nội…”
“Kể cả như vậy, con vẫn là cháu nội của ta. Ở thành Bắc Vân này, dám đối xử với con như vậy không chỉ sỉ nhục ta mà còn cả Thánh Đan Tông”.
Thiệu Danh Ngự lạnh giọng quát, bước tới đấm thẳng vào cổng lớn nhà họ Mục.
Ầm…
Dưới đòn tấn công mãnh liệt, cửa lớn nhà họ Mục lập tức vỡ nát.
“Mục Vỹ, mau cút ra đây chịu đòn!”
Tiếng quát ầm vang như tiếng sấm dậy. Một mình Thiệu Danh Ngự đứng ngoài công nhà họ Mục, không ai sánh bằng.
“Ha ha… Không ngờ Thiệu trưởng lão lại đích thân tới nhà họ Mục chúng ta, đúng là khách quý hiếm thấy!”, cổng lớn mở rộng, một bóng người chậm rãi đi ra, cười nói.
Chính là Mục Vỹ.
“Thiệu trưởng lão không hổ là trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, hiên ngang đi vào từ cửa chính, nhà họ Mục chúng ta tất nhiên nhiệt tình hoan nghênh. Không giống mấy người nào đó, không chịu đi bằng cửa chính, cứ phải lén lút trèo tường trong đêm, bị người ta xách ra ngoài như chó chết”.
“Ngươi hỗn xược!”
“Hả? Sao Thiệu trưởng lão lại tức giận như vậy? Ta đâu có nói ông”.
“Ngươi…”
Nếu Mục Vỹ thấy Thiệu Danh Ngự phá huỷ cổng lớn liền nhảy ra lớn tiếng mắng chửi, ông ta sẽ có thể lập tức ra tay khống chế hắn.
Nhưng giờ đây, hắn lại tươi cười hớn hở, làm gì có bộ dạng giận dữ như ông ta tưởng.
“Ranh con, hôm nay ta không cần mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi chịu được một chưởng của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện hôm nay!”
“Ha ha…”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ đột nhiên khom lưng cười ngặt nghẽo.
“Chịu một chưởng của ông? Lão già Thiệu Danh Ngự kia, ta đã nể mặt ông lắm rồi đấy!”
Mục Vỹ bỗng lạnh giọng quát: “Gã Thiệu Minh này không biết sợ chết muốn giết ta ngay trong nhà họ Mục, đúng là ngu xuẩn. Ông tưởng ta không giết hắn là vì sợ cái danh trưởng lão Thánh Đan Tông của ông hả? Cút!”
Thái độ của hắn thay đổi hoàn toàn, khiến đám người xung quanh sợ ngây người.
“Ngươi muốn chết hả?”
Thiệu Danh Ngự là ai?
Trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, thầy luyện huyền khí cực phẩm, địa vị cao quý. Vậy mà lúc này ông ta lại bị Mục Vỹ chỉ thẳng mặt mắng chửi, sao có thể nhịn nổi?
Nhưng ông ta vừa thấy bực bội, lại vừa xấu hổ.
Chỉ có thể trách Thiệu Minh quá ngu ngốc. Nhưng dù sao hắn ta vẫn là cháu nội của ông ta, không thể nuốt trôi cục tức này được.
Thiệu Danh Ngự nhón mũi chân, bay vút lên.
“Ưng Phi Độc Long Trảo!”
Ông ta quát lên một tiếng, năm ngón tay đen sì vọt về phía Mục Vỹ, mang theo sát khí.
“Thiệu trưởng lão, Vỹ Nhi là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục bọn ta. Ông ngang nhiên ra tay đánh người như vậy không ổn đâu”.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm đục vang lên. Mục Lâm Thần chợt xuất hiện trước người Mục Vỹ, vẻ mặt hờ hững.
“Mục Lâm Thần, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm. Không ngờ ngươi đã đả thông được huyệt Khí Hải, còn…”
Trông thấy Mục Lâm Thần, Thiệu Danh Ngự sững sờ.
Ông ta nhớ rõ cảnh giới của Mục Lâm Thần là Linh Huyệt tầng thứ năm, nhưng chỉ mới đả thông được huyệt Quan Nguyên, đả thông thêm được huyệt Khí Hải từ bao giờ vậy?
Tầng thứ năm là một đường phân cách của võ giả cảnh giới Linh Huyệt.
Mà huyệt Khí Hải lại càng quan trọng.
Mục Lâm Thần này đúng là sâu không lường được.
Chương 153: Xung đột bùng nổ
“Mục Lâm Thần, nhà họ Mục các ngươi sỉ nhục cháu nội của ta. Chuyện này phải tính thế nào?”
“Đúng là nực cười. Thế cháu nội của ông nửa đêm nửa hôm mò tới nhà họ Mục muốn giết con trai ta thì tính thế nào?”
“Hừ, ta không thèm nói lý với ngươi. Ta chỉ biết, cháu nội của ta bị sỉ nhục, nhất định phải có người trả giá”.
“Vậy sao? Vậy thì phải xem ông có bản lĩnh này không đã!”
Mục Lâm Thần cười lạnh đáp.
Sau lưng ông ấy đột nhiên xuất hiện gần trăm người.
Trong số đó, người có cảnh giới thấp nhất cũng là Linh Huyệt tầng thứ nhất.
Thậm chí còn có mấy người có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Thấy vậy, đám người xung quanh đều khiếp sợ hô lên.
“Gần trăm võ giả cảnh giới Linh Huyệt. Từ bao giờ nhà họ Mục lại mạnh như vậy?”
“Đúng đó, ta nhớ Hàn Canh mới chỉ ở cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười, bị mắc kẹt ở đây suốt mười năm. Vậy mà bây giờ lại đột phá vào cảnh giới Linh Huyệt!”
“Không chỉ vậy, khí chất của mỗi người bọn họ đều thay đổi, giống như biến thành… một đàn sói”.
Thiệu Danh Ngự kinh ngạc nhìn gần trăm người vừa xuất hiện.
Đây là nhà họ Mục mà ông ta vẫn biết sao?
Gần trăm võ giả cảnh giới Linh Huyệt. Dù là ông ta có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đả thông được huyệt Mệnh Môn cũng không dám lỗ mãng.
“Hừ, Mục Lâm Thần. Ngươi sẽ phải trả giá vì chuyện hôm nay!”
“Lần sau còn dám uy hiếp con trai ta, ông cũng sẽ phải trả giá đắt!”
Mục Lâm Thần ngạo nghễ nói, hai mắt loé sáng.
Sau khi hấp thu thần lực, tư chất thay đổi, tu vi tăng vọt, tâm cảnh của ông ấy cũng xảy ra biến hoá.
Đối mặt với đám người Thiệu Danh Ngự, không thể lùi bước, chỉ có thể tiến lên.
“Tiểu thư, tiểu thư, không ngờ nhà họ Mục này lại có hơn trăm võ giả cảnh giới Linh Huyệt, thật sự không thể xem thường!”
Cùng lúc đó, một chủ một tớ lẫn trong đám đông lặng lẽ xem trò hay.
“Thành Bắc Vân này chỉ là vùng đất nhỏ bé chật hẹp, muốn bồi dưỡng ra được một võ giả cảnh giới Linh Huyệt đều cực kỳ khó khăn. Trước kia cũng chưa từng nghe nói nhà họ Mục có nhiều võ giả cảnh giới Linh Huyệt như vậy, quả thực rất kỳ quái”.
Tiêu Doãn Nhi cũng khó hiểu nói.
Thành Bắc Vân chỉ là vùng đất hẻo lánh của đế quốc Nam Vân. Có được gia tộc như nhà họ Mục đúng là không tầm thường.
“Thú vị đấy. Xem ra Mục Vỹ này không đơn giản đâu!”
“Hả? Tiểu thư, đây không phải là công lao của Mục Lâm Thần sao?”
“Ngu dốt, Mục Lâm Thần quản lý nhà họ Mục mười năm có thừa, nhưng nhà họ Mục vẫn giữ nguyên hiện trạng. Chỉ khi Mục Vỹ quật khởi, bọn họ mới đột nhiên xuất hiện nhiều võ giả cảnh giới Linh Huyệt như vậy, tám phần là liên quan tới hắn ta!”
“À!”
Cuối cùng, Thiệu Danh Ngự chỉ có thể nói vài câu doạ nạt rồi uất ức bỏ đi.
Hôm nay ông ta không ngờ nhà họ Mục lại có nhiều cao thủ như vậy, không khỏi kinh hãi.
Sau khi trở về nhà họ Điêu, ông ta lập tức gọi đám người Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ tới.
“Các vị, đan dược ta đưa cho các vị không thể lật đổ nhà họ Mục, ngược lại còn khiến Mục Vỹ lấy ra đan phương giúp bọn họ càng thêm lớn mạnh. Vậy nên ta quyết định, ra tay dứt điểm với nhà họ Mục!”
Ý của Thiệu Danh Ngự chính là phát động công kích với nhà họ Mục.
“Nhưng mà Thiệu trưởng lão, thực lực của bọn ta cùng lắm chỉ chiếm được một chút ưu thế, không có khả năng đánh bại triệt để nhà họ Mục!”
“Hừ, sợ trước sợ sau sao làm được việc lớn?”
Thiệu Danh Ngự nói: “Nhà họ Mục liên thủ với nhà họ Tần. Hai nhà Uông, Điêu các ngươi có thể ngang sức ngang tài với bọn họ, cộng thêm vài tay chân mà lão phu dẫn tơi, đánh bại nhà họ Mục và nhà họ Tần không còn là chuyện khó”.
“Hơn nữa lần này, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là nhà họ Mục. Nhà họ Tần có quan hệ tốt với nhà họ Mục tới đâu cũng không thể nào dồn toàn bộ lực lượng để trợ giúp bọn họ”.
“Quan trọng nhất là…”, Thiệu Danh Ngự ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ta đã báo lên cấp cao của tông môn, hôm đó sẽ có đệ tử hạt nhân tới. Lúc ấy, nhà họ Mục chỉ là một vũng bùn!”
Cấp cao của Thánh Đan Tông? Đệ tử hạt nhân?
Đối với Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân, Thiệu Danh Ngự đã là người có địa vị cao trong Thánh Đan Tông rồi.
Vậy thì rốt cuộc cấp cao của Thánh Đan Tông ông ta nói tới là ai?
“Mấy ngày này các ngươi chuẩn bị cẩn thận nào. Sau chuyện lần này chắc chắn nhà họ Mục sẽ đề phòng, nhưng chúng ta phải đánh úp bất ngờ”.
Thiệu Danh Ngự trầm giọng nói: “Lần này tiêu diệt được nhà họ Mục, hai nhà các người sẽ đạt được lợi ích lớn nhất. Ngoài ra, ta sẽ cho hai nhà các ngươi một nghìn phàm khí, để các ngươi chính thức trở thành hai gia tộc lớn nhất thành Bắc Vân”.
Một nghìn phàm khí.
Sức hấp dẫn này còn lớn hơn cả một nghìn viên linh đan.
Uống xong linh đan coi như hết, có thể nói là chỉ được dùng một lần duy nhất. Nhưng phàm khí thì khác, một chiếc phàm khí lợi hại có thể làm bạn với võ giả cả đời.
Thiệu Danh Ngự đã quyết định, hai vị trưởng tộc Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ đã bắt tay vào chuẩn bị.
Cùng lúc đó ở nhà họ Mục.
Mấy người có địa vị cao ngồi ngay ngắn trong sảnh lớn, sắc mặt nghiêm nghị.
Mục Lâm Thần lên tiếng trước tiên: “Lần này ta đã trở mặt với đám người Thiệu Danh Ngự, Thiệu Vũ lại bị Tần Mộng Dao chém chết. Có thể nói hai nhà Mục, Tần đã hoàn toàn đắc tội Thiệu Danh Ngự. Với tính cách của ông ta chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta. Vì vậy ta cần phòng ngừa phiền phức có thể xảy ra!”
“Trưởng tộc, sao chúng ta phải sợ ông ta? Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh phản bội nhà họ Mục lại khiến nhà chúng ta càng thêm đoàn kết. Thiệu Danh Ngự lẻ loi một mình đi vào thành Bắc Vân, có thể dẫn theo cao thủ gì chứ? Tuy ông ta là thầy luyện huyền khí cực phẩm nhưng đại sư Tề cũng không hề thua kém. Với cả dạo gần đây, thiếu trưởng tộc đang cùng với đại sư Tề bắt đầu luyện chế huyền khí cực phẩm rồi”.
Đại sư Tề chính là Tề Ngự Phong.
“Không sai. Linh dịch của thiếu tộc trưởng cũng đã giúp thực lực của nhà họ Mục chúng ta tăng vọt. Dù là nhà họ Uông cũng không thể bì nổi”.
Thoáng chốc, tiếng bàn tán ầm ĩ vang khắp sảnh lớn.
Chương 154: Kế hoạch
“Các vị nghe ta nói một lời!”
Trong khi mọi người đang bàn luận ầm ĩ, một giọng nói già nua chợt vang lên ngoài sảnh lớn.
“Tần lão thái gia!”
Mục Lâm Thần mỉm cười nhìn bóng người đang bước tới, thở phào một hơi vội vàng chạy ra đón tiếp.
“Ta hiểu tâm trạng lúc này của các vị. Lần này Thiệu Danh Ngự rõ ràng đang nhằm vào nhà họ Tần và nhà họ Mục. Hai nhà chúng ta phải liên thủ chặt chẽ”.
Tần Thời Vũ khàn giọng nói: “Cảnh giới của Thiệu Danh Ngự là Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã đả thông được huyệt Mệnh Môn, lại còn là trưởng lão Thánh Đan Tông, nắm giữ nhiều thủ đoạn. Ta tự thấy mình không phải đối thủ”.
“Hơn nữa, Thiệu Danh Ngự là một thầy luyện huyền khí cực phẩm, chắc chắn có thể sai bảo một vài người trong Thánh Đan Tông. Nếu ông ta gọi người tới đây, cục diện sẽ càng thêm rắc rối”.
Dù sao Tần Thời Vũ cũng đã nắm quyền quản lý nhà họ Tần suốt hai đời, coi như cao thủ mạnh nhất thành Bắc Vân, cũng là trưởng tộc có địa vị cao nhất.
Nghe vậy, đám người dần yên tĩnh lại.
Khoảng thời gian này, đúng là nhà họ Mục không ngừng tiến bộ. Thế nhưng kể cả liên thủ với nhà họ Tần cũng chỉ mới ngang sức với nhà họ Uông và nhà họ Điêu.
Nhưng cộng thêm Thiệu Danh Ngự vừa là trưởng lão của Thánh Đan Tông, vừa là thầy luyện huyền khí cực phẩm, kết quả sẽ khác.
“Vậy ý của Tần lão thái gia là chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?”
“Đương nhiên là không thể ngồi chờ chết, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị vẹn toàn”.
Tần Thời Vũ cười nói: “Thiệu Danh Ngự là thầy luyện huyền khí cực phẩm. Chúng ta cũng có một người mà!”
Tần Thời Vũ vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn sang Tề Ngự Phong.
Hiện giờ Tề Ngự Phong đã hồi phục, có thể luyện chế được huyền khí thượng phẩm. Địa vị như vậy có thể được coi là đứng đầu thành Bắc Vân.
“Tề tiên sinh có thể luyện chế huyền khí thượng phẩm. Có lẽ nếu thằng nhóc Mục Vỹ kia trợ giúp, luyện chế huyền khí cực phẩm cũng nhanh thôi!”
Đây không phải là suy đoán lung tung của Tần Thời Vũ.
Năm xưa Tề Ngự Phong còn trẻ tuổi đã có luyện chế được huyền khí thượng phẩm, có lúc còn được gọi là thiên tài luyện khí số một của thành Bắc Vân.
Nếu không phải xảy ra chuyện kia, ông ấy đã luyện chế được huyền khí cực phẩm từ lâu rồi.
Thậm chí đến cả địa khí khiến tất cả mọi người đều thèm muốn, ông ấy cũng có thể luyện chế.
“Ta tự tin có thể luyện chế được huyền khí cực phẩm trong vòng nửa tháng”, Tề Ngự Phong khí phách nói.
Thấy Tề Ngự Phong tự tin như vậy, Tần Thời Vũ nhìn Mục Vỹ với ánh mắt tán thưởng.
Tàn phế mười mấy năm trời được hắn chữa trị khỏi, tâm tình thay đổi nhanh chóng như vậy. Mục Vỹ thực sự có tài.
“Vậy thì chúng ta có thể phô trương thanh thế. Nhà họ Tề không cử ra được một thầy luyện huyền khí cực phẩm. Đến lúc đó võ giả chọn về phe nhà họ Mục sẽ càng nhiều”.
“Không sai!”
“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ có võ giả, các thầy luyện khí cũng sẽ về dưới trướng nhà họ Mục chúng ta”.
“Nhà họ Mục lựa chọn từ trong đám người này, thực lực sẽ càng thêm mạnh mẽ”.
Hiện giờ bọn họ không thiếu tiền, chỉ thiếu thực lực.
“Nhà họ Điêu và nhà họ Uông chắc chắn sẽ sớm ra tay với hai nhà chúng ta. Về chuyện này, chúng ta có thể lập ra một cái bẫy!”
“Lập ra một cái bẫy? Bẫy gì?”, Mục Lâm Thần khó hiểu hỏi.
“Ha ha… Mục Vỹ gần hai mươi tuổi rồi, Dao Nhi cũng đến lúc gả chồng. Ta thấy chi bằng hãy lập ra một cái bẫy thành hôn!”
Bẫy thành hôn?
“Không sai!”, Tần Thời Vũ cười nói: “Ngày thành hôn, hai nhà chúng ta tụ tập lại một chỗ, nhất định hai nhà Uông, Điêu sẽ cho rằng chúng ta buông lỏng cảnh giác mà ra tay. Đến lúc đó…”
“Đúng là một cách hay. Chỉ là…”
Mục Lâm Thần lo lắng nhìn sang Mục Vỹ và Tần Mộng Dao.
Hôn sự giữa hai người họ là chuyện lớn. Dùng nó làm mồi nhử dụ nhà họ Điêu và nhà họ Uông ra tay, dù có thắng cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới hôn sự của họ.
“Ha ha… Nghĩa phụ, con có thể chấp nhận chuyện này. Chúng ta đánh úp bất ngờ, chắc chắn hai nhà Uông, Điêu sẽ kinh hồn táng đảm. Chỉ cần giải quyết được người của hai nhà đó, Thiệu Danh Ngự có dẫn thêm bao nhiêu cao thủ tới cũng vô dụng!”
“Ông nội, cháu cũng có thể chấp nhận”.
“Nhưng...”
“Mục Lâm Thần, sao cậu làm việc cứ sợ trước sợ sau như vậy, còn không bằng hai đứa trẻ”, Tần Thời Vũ cau mày lên tiếng: “Lần này chúng ta đã hoàn toàn trở mặt thành thù với Thiệu Danh Ngự, ông ta không chết thì chúng ta sẽ phải chết!”
“Được!”
Cuối cùng, Mục Lâm Thần cũng chịu hạ quyết tâm.
Đến lúc đưa ra quyết định rồi.
Cùng lúc đó, nhà họ Điêu và nhà họ Uông cũng đang âm thầm chuẩn bị.
Dạo gần đây, người ở thành Bắc Vân phát hiện không khí trong thành rất khác thường.
Một vài giao dịch trong cửa tiệm, phường buôn bán đều không giống ngày thường.
Nửa tháng sau, nhà họ Mục công bố một tin tức động trời.
Trưởng lão khách khanh nhà họ Mục là Tề Ngự Phong đã luyện chế thành công một thanh huyền khí cực phẩm, quyết định đưa ra bán đấu giá.
Không chỉ vậy, Tề Ngự Phong còn tung tin chuẩn bị tuyển chọn một vài đệ tử, không giới hạn địa vị và thực lực. Chỉ cần phù hợp ông ấy đều đồng ý dạy dỗ, chi phí bồi dưỡng do nhà họ Mục bỏ ra.
Mười ngày sau đó, nhà họ Mục lại tung ra thêm một tin động trời khác.
Một tháng sau, thiếu trưởng tộc Mục Vỹ sẽ thành thân với tiểu thư nhà họ Tần - Tần Mộng Dao.
Chương 155: Không thể mạo hiểm
Ngay khi tin tức này vừa xuất hiện, toàn bộ các thiếu niên thiên tài của thành Bắc Vân đều nghẹn ngào khóc rống.
Tần Mộng Dao luôn được công nhận là mỹ nữ thiên tài số một thành Bắc Vân, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh.
Nhưng khi hàn độc của cô được hóa giải, đám thiếu niên tài tuấn kia lại dấy lên hi vọng, đem lòng thương nhớ Tần Mộng Dao.
Tin tức này đã đập nát toàn bộ hi vọng trong lòng bọn họ.
Đi tìm Mục Vỹ khiêu chiến?
Nói đùa gì vậy?
Bọn họ còn nhớ bộ dạng thê thảm của Thiệu Minh trước cổng lớn nhà họ Mục.
Ban đầu bọn họ cứ tưởng là do hộ vệ nhà họ Mục ra tay, nhưng về sau lại nghe ngóng được mà Mục Vỹ tự tay đánh người.
Phế vật khi xưa đã trở thành thiên tài.
Hiện giờ toàn bộ thành Bắc Vân cũng chỉ có Uông Thanh Phong là có thể sánh ngang với Mục vỹ.
Uông Thanh Phong là đại thiếu gia nhà họ Uông, thiên tài số một của thành Bắc Vân, một trong ba thầy giáo tốt nhất của học viện Bắc Vân.
Mấy ngày nay, nơi nơi đều có tin tức về Mục Vỹ, còn Uông Thanh Phong lại bị người ta quên lãng.
Trong một mật thất của nhà họ Uông.
Uông Thanh Phong ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi…
“Phù…”
Mãi lâu sau, hắn ta mới thở hắt ra, chậm rãi mở mắt.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất đỉnh phong. Muốn đột phá tầng thứ hai, khiến chân nguyên ở huyệt Hợp Cốc trên hai bàn tay phá mở huyệt Nội Quan vẫn còn chút khó khăn!”
Vẻ mặt hắn ta hơi bực bội, bất đắc dĩ đứng dậy.
Một tháng trước, Uông Thanh Phong đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Trong một tháng này, hắn ta vẫn luôn cố gắng đột phá huyệt Nội Quan để tiến lên tầng thứ hai nhưng vẫn luôn thất bại.
“Nhưng mà đột phá cảnh giới Linh Huyệt là nhờ ta đi từng bước mà tới, không giống tên phế vật Thiệu Minh kia, tự cho mình là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, kiêu căng ngạo mạn nhưng chỉ là một kẻ vô dụng”.
Cốc cốc cốc…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó có người lên tiếng.
“Thiếu gia, vừa có tin một tháng sau, Mục Vỹ sẽ… sẽ thành thân với… với Tần Mộng Dao của nhà họ Tần!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, Uông Thanh Phong giật mình đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn giận dữ, thù hằn.
Gương mặt của hắn ta dần trở nên méo mó vì cảm xúc bất ổn.
“Mục Vỹ… hôn lễ của ngươi sẽ biến thành tang lễ!”
Dứt lời, Uông Thanh Phong nhếch miệng cười lạnh.
Nếu vào ngày Mục Vỹ thành thân, hắn ta biến hôn lễ của Mục Vỹ thành của mình, có lẽ sẽ rất thú vị.
Mà cùng lúc ấy, trong sảnh lớn nhà họ Uông, bốn người Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh tụ tập đông đủ.
Thiệu Danh Ngự cũng bất thình lình xuất hiện.
Chỉ là bên cạnh ông ta có thêm hơn chục võ giả cảnh giới Linh Huyệt.
Phần lớn trong số bọn họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, tầng thứ tư.
Chỉ duy nhất một người dáng người cao gầy, da xanh vàng vọt, đôi mắt đục ngầu, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm người khác vô cùng khó chịu.
“Vị là này trưởng lão Cảnh Ngọc, là bạn của ta trong Thánh Đan Tông. Lần này ông ấy tới trợ giúp ta và các ngươi đánh bại hai nhà Mục, Tần”.
Nghe vậy, đám người Uông Đông Vũ khách sáo lên tiếng chào hỏi. Nhưng gương mặt như chết trôi của Cảnh Ngọc mỉm cười còn xấu hơn cả khóc.
“Lần này, nhà họ Mục muốn tổ chức hôn lễ. Chúng ta có thể nhân cơ hội một mẻ hốt trọn cả nhà họ Mục và nhà họ Tần”.
Thiệu Danh Ngự lên tiếng: “Còn mười ngày nữa là tới ngày thành thân. Trong mười ngày này, các ngươi nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Nếu bên này có vấn đề, đừng trách ta trở mặt không nhận người quen”.
“Đương nhiên rồi!”, Uông Đông Vũ đáp: “Thiệu trưởng lão, ta vẫn còn một chuyện chưa rõ. Nếu hôn lễ lần này chỉ là cái bẫy dụ địch của nhà họ Mục, chúng ta phải đối phó thế nào?”
“Hừ, phế vật!”
Thiệu Danh Ngự còn chưa lên tiếng, Cảnh Ngọc vẫn luôn giữ bộ mặt như cá chết đã lên tiếng cười nhạo: “Cho dù bọn họ thực sự giăng bẫy, hai nhà Điêu, Uông các ngươi cộng thêm các cao thủ ta mang tới, chỉ nhà họ Mục và nhà họ Tần còn chưa đủ nhét kẽ răng”.
“Vâng, vâng!”
Uông Đông Vũ toát mồ hôi hột, không dám nói gì nữa.
Mấy ngày này, ông ta đã ý thức được tâm địa độc ác của Thiệu Danh Ngự.
Còn Cảnh Ngọc này nhìn qua như một cái xác ướp cứng ngắc, thế nhưng tác phong làm việc còn tàn nhẫn hơn Thiệu Danh Ngự gấp mười lần.
Hai người này đều không thể chọc vào.
“Chuyện này cứ như vậy đi. Cụ thể thế nào trưởng lão Cảnh Ngọc sẽ nói với các ngươi sau. Giải tán trước đi”.
Thiệu Danh Ngự không kiên nhẫn phất tay.
Thoáng chốc, trong sảnh lớn chỉ còn lại ông ta và Cảnh Ngọc.
“Cảnh Ngọc, ông nói đi. Tại sao lão già ăn thịt không chịu nhả xương nhà ông lại muốn tới đây?”
Thiệu Danh Ngự lạnh sống lưng nhìn Cảnh Ngọc. Trong Thánh Đan Tông, lão nổi tiếng là độc ác tàn bạo.
Lúc đầu ông ta vốn không định để Cảnh Ngọc nhúng tay vào, thế nhưng lão lại chủ động xin đi giết giặc, chắc chắn có điều quái lạ gì đó.
Thiệu Danh Ngự bắt đầu đề phòng Cảnh ngọc.
Lỡ như lần này Cảnh Ngọc động tay động chân một chút, rất có thể sẽ khiến kế hoạch của ông ta thất bại thê thảm.
Ông ta không thể mạo hiểm!