Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636: Ông ta sỉ nhục ngài

Sau khi cân nhắc lời đề nghị của Mục Vỹ, hoang chủ ngay lập tức cho quân lên đường đến giáp ranh giữa Trung Châu và Đông Hoang xếp hàng nghiêm chỉnh ở đó.

Những người thuộc Ma tộc và các thế lực lớn đến đây đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, quân đội gồm chiến sĩ Đông Hoang và tứ đại hoang vương là một thành lũy ngăn cản sự tiến quân của bọn họ vô cùng vững chắc.

Cuối cùng, song phương buộc phải lùi một bước, tiến hành đàm phán.

Phe đầu tiên đồng ý với việc trả một tỷ Linh Tinh hạ phẩm để được phép vào Đông Hoang là Ma tộc.

Tiếp đó là bộ tộc Cốt Yêu, Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn và các thế lực khác.

Họ cũng không muốn còn chưa vào Đông Hoang đã xung đột vũ trang với chiến sĩ Đông Hoang.

Tuy Đông Hoang không phải là một nơi có tài nguyên khoáng sản phong phú và sản xuất được nhiều linh dược trên Trung Châu, nhưng dù gì đây cũng là một trong năm mảnh ghép cấu thành nên Thiên Vận Đại Lục.

Bên cạnh đó, điều quan trọng nhất là Đông Hoang chỉ đề cao thực lực, có tình cảm gì hay không cũng không nhân nhượng.

Trong tình cảnh nguy cấp, người Đông Hoang ai cũng có thể cưỡi ngựa ra trận giết địch.

"Hoang Ngọc Vương, ta hỏi cái này, ai là người nghĩ ra cách nộp tiền mới được vào thế?", Cốc Dụ - đặc sứ Ma tộc - cười sảng khoái nhìn Hoang Ngọc Vương đứng cạnh mình.

"Đương nhiên là quốc sư vĩ đại của Đông Hoang bọn ta rồi!"

Hoang Ngọc Vương cười tự hào: "Quốc sư đại nhân lo người Trung Châu các ngươi có ý đồ xấu nên mới bảo bọn ta đứng đây canh gác đấy".

Bản thân Hoang Ngọc Vương là một trong năm hoang vương, sau khi Hoang Minh Vương làm phản bị giết, địa vị của ông ta được tăng lên nhanh chóng.

Chủ yếu là việc Mục Vỹ chữa trị cho đứa con trai của ông ta có thể tu luyện trở lại, thế nên Hoang Ngọc Vương cực kỳ biết ơn Mục Vỹ, tôn sùng hắn như thánh thần!

"Ta nói ngươi nghe, ở Đông Hoang, ngươi nói xấu hoang vương mà bị ai nghe thấy là bị tóm đến Hoang Điện chịu phạt, nhưng ngươi mà dám nói xấu sau lưng quốc sư thì có khi bị đánh chết trước khi kịp tới Hoang Điện đấy!"

Hoang Ngọc Vương thấp giọng nói: "Tuyệt đối không được bất kính với quốc sư của ta, nếu không, cho dù hoang chủ tha thứ cho ngươi thì ở Đông Hoang cũng không ai tha đâu!"

"Cảm ơn đã nhắc!"

Cốc Dụ gật đầu rồi dẫn mười nghìn tinh anh Ma tộc tiến vào Đông Hoang, những đội quân còn lại phe Ma tộc thì yên lặng đứng chờ ngoài biên giới.

"Thăm dò rõ hết chưa?"

"Rồi ạ, Đông Hoang vừa có một vị quốc sư thần thông quảng đại, mưu kế đầy mình, được dân Đông Hoang ủng hộ nhiều hơn cả hoang chủ".

"Ồ? Đông Hoang lớn vậy mà, xuất hiện người như thế cũng không lạ".

"Nhưng người này chỉ dùng gần nửa năm để nhận được sự ủng hộ đó đấy ạ!"

"Cái gì?"

Đại A Ma giật mình, quát: "Điều tra, đi điều tra kỹ càng về tên này cho ta! Nếu như mời chào được người này về đây thì không cần lo không tìm được thứ đó rồi".

"Rõ!"

Giờ phút này, có một nhóm người vừa đặt chân đến một tửu lâu trong Hoang Thành.

Người cầm đầu có mái tóc muối tiêu, nét mặt lạnh lùng đến cùng cực. Hễ ai bị ông ta nhìn cũng thấy người lạnh ngắt.

"Vạn tiên sinh, ông cứ nhìn kiểu đó, người ta không bắt mình mới lạ đấy!", Mặc Dương cười khổ nhìn Vạn Vô Sinh quỷ khí đầy mình.

"Lão tử giống ma quỷ thế đấy, sao, bộ ai chướng mắt ta à? Chướng mắt ta rồi làm gì được ta?"

Vạn Vô Sinh lớn tiếng: "Phiền quá, phiền quá đi!"

Thấy ông ta như thế, Mặc Dương nở nụ cười chua xót.

Từ khi sư phụ Mục Vỹ bỏ mạng, Vạn Vô Sinh càng ngày càng cáu gắt, chuyện gì cũng tỏ ra khó chịu.

"Ôi chao, Vỹ tiên sinh, ngài lại tới rồi!"

Trong lúc mọi người nói chuyện, một người mặc áo bào đen đi vào tửu lâu.

Chưởng quỹ tửu lâu thoăn thoắt đi ra, cười xòa bảo: "Hôm nay hết phòng mất rồi Vỹ tiên sinh ạ, để tiểu nhân đi kêu họ nhường phòng cho ngài!"

"Không cần đâu, ở đại sảnh đi Hách chưởng quỹ, vẫn như cũ!"

Người mặc áo choàng đen khẽ cười, lấy một viên linh thạch ra.

"Chao ôi Vỹ tiên sinh, tiểu nhân không thể nhận tiền của ngài nữa, tiền lần trước ngài cho vẫn chưa dùng hết đây. Ngài cứ như vậy thì mai này tiểu nhân không dám để ngài đến đây ăn đâu!"

"Ha ha... thế thôi vậy!"

Người được gọi là Vỹ tiên sinh ngồi xuống.

"Hừ, tên này nhìn đâu cũng toàn là ma khí, chắc mẩm chẳng phải hạng tốt lành gì!", Vạn Vô Sinh hừ lạnh, bĩu môi nói.

"Ông nói gì đấy!"

Tuy nhiên, ông ta vừa nói xong thì mấy người ngồi bàn bên cạnh đứng bật dậy, lớn tiếng chất vấn: "Giỏi thì nói lại nữa đi?"

"Cái quái gì thế? Ta nói hắn thì liên quan gì tới ngươi? Ta nói tên này nhìn đâu cũng toàn là ma khí, chẳng phải hạng tốt lành gì!"

"Quỷ tiên sinh..."

Mặc Dương hốt hoảng giữ Vạn Vô Sinh lại, nhưng làm gì có ai kìm chế nổi tính nóng nảy của ông ta.

"Muốn đánh nhau phải không?"

Gần đây Vạn Vô Sinh như đứng trên bờ bùng nổ, sau khi nhìn kỹ người vừa cãi cọ với mình càng bực bội hơn, có là cảnh giới Linh Huyệt thôi mà cũng đòi kiếm chuyện với ông ta.

"Đánh nhau à, ông dám không?"

Mấy người ngồi ăn cơm đột nhiên đứng dậy hết cả đám rồi từ từ xúm lại gần.

Người vừa hét lên kia gằng giọng nói: "Bây giờ ông còn dám lặp lại câu nói vừa rồi không?"

Thấy những người xung quanh bao vây mình, Vạn Vô Sinh cũng hơi bối rối.

Dù gì nơi này cũng là Hoang Thành, nếu giết người thì hẳn là vị hoang chủ nọ sẽ không vui.

Nhưng đâm lao phải đâm theo lao thôi, không giết người không được.

"Thôi bỏ đi!"

Ngay thời khắc Vạn Vô Sinh chuẩn bị hành động, người thanh niên ngồi uống trà nọ nói với chất giọng khàn khàn: "Ai đến đây cũng là khách, các ngươi làm vậy là không đúng!"

"Nhưng thưa quốc sư đại nhân, ông ta sỉ nhục ngài..."

"Vị bằng hữu này nói đúng đấy, ta thấy người Đông Hoang các ngươi ngang ngược quá thể!"

Người nọ vừa dứt lời thì một tiếng cười vang dội truyền đến.
Chương 637: Xô xát trong tửu lâu

Một vài người đi vào tửu lâu, tiến thẳng đến bàn của Mục Vỹ rồi ngồi xuống tỉnh rụi.

"Vạn Vô Sinh, sao đến Đông Hoang là ông bị đám mọi rợ ở đây ức hiếp như một con chó thế, tức quá thì giết đi chứ, nhẫn nhịn làm quái gì?"

Người đang cười kệch cỡm kia nhìn đoàn người Vạn Vô Sinh với vẻ kiêu ngạo.

"Vỹ Thiên Vũ, con ba ba nhà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta à!"

Thấy người đang cười phá lên kia, ngọn lửa phẫn nộ rực cháy cả lồng ngực Vạn Vô Sinh.

Bây giờ Vỹ Minh không còn Mục Vỹ, tất cả mọi người đều như mất đi người mình tin cậy nhất, tuy Vỹ Minh đang trong giai đoạn phát triển nhưng bầu không khí ở đây luôn cực kỳ sầu muộn.

Tất cả đều tại nhà họ Vỹ!

Thế mà Vỹ Thiên Vũ này dám cả gan ló mặt ra đây.

"Con ba ba kia, hôm nay ông nội ngươi sẽ giết ngươi!", Vạn Vô Sinh tiến lên một bước, sắp sửa ra tay giết y.

Vỹ Thiên Vũ thì điềm nhiên như không, cầm bình trà tự rót một tách trà cho mình rồi nhếch môi đáp: "Ông giết ta nổi không?"

Hai ông lão đứng cạnh y đứng dậy, giải phóng khí thế mạnh mẽ phủ lấy Vạn Vô Sinh.

"Cảnh giới Chuyển Thể!"

Cảnh tượng này làm Vạn Vô Sinh ngỡ ngàng.

"Quỷ tiên sinh, nơi này là Đông Hoang, chúng ta không nên làm to chuyện. Giờ đã bị lộ hành tung rồi, phải đi nhanh thôi!"

Mặc Dương thì thầm.

Trong hai năm qua, nhà họ Vỹ đã nhiều lần gây áp lực lên đội thương nhân của Vỹ Minh, âm thầm làm cản trở sự phát triển của tổ chức. Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông và Lục Ảnh Huyết Điện thì đều có địch ý với Vỹ Minh, họ lại không có võ giả nào thực lực đủ cao để làm những thế lực khác kinh sợ. Quả thật là lực bất tòng tâm.

"Mẹ nó!"

Mặt Vạn Vô Sinh lạnh như tiền.

"Sao thế? Sợ rồi à? Không phải ông muốn giết ta sao? Đừng tưởng ông nội ta không biết Vỹ Minh các người tới Đông Hoang để làm gì, nhà họ Vỹ bọn ta thăm dò rõ mười mươi về các người rồi!"

Vỹ Thiên Vũ lại cười sặc sụa, sau đó y uống một hơi cạn sạch trà.

Vạn Vô Sinh, Mặc Dương và những người khác xanh mặt, nếu hai cao thủ cảnh giới Chuyển Thể kia không có ở đây thì họ đã xông lên rồi.

"Ai cho ngươi chạm vào tách trà của ta!"

Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng khẽ vang lên.

Đại sảnh tửu lâu tức khắc im lặng như tờ.

Đám võ giả gây sự với Vạn Vô Sinh ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ trêu tức.

Họ đều biết người đang ngồi ở vị trí này là ai!

Cũng biết kết cục của việc chọc giận vị này là gì!

"Vị tiên sinh này, bọn ta ngồi ở bàn này uống tách trà không sao chứ?", nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, một cao thủ cảnh giới Chuyển Thể cảnh cáo.

"Hình như trong đại sảnh còn bàn trống mà?"

Mục Vỹ cúi đầu trả lời: "Bộ mấy người không biết qua chỗ khác ngồi hay gì?"

"Ngươi..."

Trước khi vào, Vỹ Thiên Vũ thấy người mặc áo bào đen này rất được người trong tửu lâu tôn kính nên mới cố ý ngồi ở đây chọc tức bọn Vạn Vô Sinh.

Ai mà ngờ được nam tử áo đen dám đuổi bọn họ đi, đúng là không biết điều.

"Bản thiếu gia ngồi uống miếng nước nghỉ ngơi thôi mà, sao lại không được? Nếu làm phiền ngươi thì đền là được chứ gì, chỉ là trả tiền một tách trà thôi mà?"

"Một trăm triệu!"

Gì cơ?

"Trả một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm cho ta!", Mục Vỹ xòe tay, đôi mắt đen láy của hắn nhìn Vỹ Thiên Vũ chằm chằm.

"Ngươi muốn chết à! Có tách trà thôi mà một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm, sao không ăn cướp luôn cho rồi?"

Vỹ Thiên Vũ chửi bới Mục Vỹ: "Chắc người Đông Hoang nghèo đến điên rồi đây mà, vì tiền mà bỏ cả cái mạng quèn..."

Phập phập phập...

Y chưa kịp nói hết lời đã bị ba tiếng phập cắt ngang, cả đại sảnh yên lặng trở lại.

"Hách chưởng quỹ, có vẻ hôm nay ăn không vào rồi, lần sau ta lại ghé!"

"Ơ, Vỹ tiên sinh, ngài đi thong thả!"

"Còn trong đó..."

"Xin Vỹ tiên sinh yên tâm, nơi này cứ giao cho tiểu nhân, không sao đâu ạ!"

Mục Vỹ cười nhẹ đứng dậy, lúc vô ý nhìn sang nhóm Vạn Vô Sinh khóe miệng hơi nhếch lên.

Mãi cho đến lúc này, bọn Mặc Dương mới nhìn thấy một đường tơ máu trên cổ Vỹ Thiên Vũ và hai cao thủ nọ. Không có một giọt máu nào bắn ra, vậy mà ba người đều tắt thở cả rồi!

Chết rồi!

Hai cường giả cảnh giới Chuyển Thể mà chết lãng xẹt thế ư?

Họ chưa kịp thấy Vỹ tiên sinh này xuất kiếm mà hai người đó đã chết rồi!

Đây chính là Vỹ tiên sinh - quốc sư Đông Hoang!

Vạn Vô Sinh ngây ra như phỗng.

Người đã chết chính là Vỹ Thiên Vũ của nhà họ Vỹ, đồng thời cũng là con trai của Vỹ Vu, cháu của Vỹ Thăng Không, người thừa kế đời kế tiếp của gia tộc.

"Vị quốc sư này mạnh thật!", Mặc Dương chậm rãi thở ra một hơi mới lên tiếng.

Sau khi định hồn lại, gã giật mình phát hiện ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi từ khi nào không hay!
Chương 638: Ăn ý

Nhìn bóng lưng Vỹ tiên sinh rời đi, Lâm Hiền Ngọc lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhưng khoé miệng lại hé một nụ cười như có như không.

“Ha ha… Nói thế nào thì Vỹ Thiên Vũ cũng chết rồi, để ta xem lão hồ ly Vỹ Thăng Không có đại náo Đông Hoang không nào!”

Vạn vô Sinh cười lớn, tỏ rõ vẻ vui mừng.

“Đại náo Đông Hoang? Ông ta dám sao?”

Mặc Dương mỉm cười nói: “Dù Đông Hoang không có dân số đông đảo như Trung Châu, nhưng ai cũng giỏi võ nghệ, cả nước đều là binh sĩ, giờ có thêm vị tiên sinh cao thâm thần bí đó nữa thì có lẽ Đông Hoang sắp trỗi dậy rồi”.

Nghe thấy thế, mọi người đều gật gù.

Đêm muộn, sao giăng kín trời, Mục Vỹ đứng trên nóc nhà trong phủ đệ của Hoang Thanh rồi ngẩng lên ngắm bầu trời đầy sao.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bất chợt có ai đó xuất hiện bên cạnh hắn.

“Biết ngay ngươi sẽ đến mà!”

“Ta cũng biết người chưa chết mà!”

Sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.

Mục Vỹ luôn cảm thấy rất ăn ý khi nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc.

“Ngươi đã tu luyện Nghịch Thiên Thần Thể Quyết đến tầng thứ tư rồi à?”, Mục Vỹ nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi cười hỏi.

“Sắp lên tầng thứ năm luôn rồi!”

Câu trả lời này của Lâm Hiền Ngọc khiến Mục Vỹ phải ngây người.

Tầng thứ năm là mức chỉ có võ giả cảnh giới Vũ Tiên mới có thể đạt tới được, xem ra đúng là Lâm Hiền Ngọc rất hợp với pháp quyết này.

“Có việc gì cần phân phó thì người nói luôn đi”.

Mục Vỹ cười đáp: “Sao? Bạn cũ lâu ngày gặp lại không được à?”

“Thôi đi, người cố ý để ta nhận ra, chắc chắn là có chuyện gì đó cần ta chuyển lời giúp”.

“Thôi được rồi, đúng là không giấu ngươi được”.

Mục Vỹ không cười nữa mà nghiêm túc nói: “Bây giờ, các thế lực lớn đã tiến vào Đông Hoang, cha ta đang bị giam giữ trong hư không ở Ma Uyên, chắc Vỹ Minh có thể tới cứu, đó là chuyện thứ nhất. Thứ hai là, không lâu nữa, đại quân ở biên giới sẽ tới chém giết, ngươi hãy dẫn người của Vỹ Minh và điện Tam Cực cản trở từ phía sau, lần này ta sẽ đòi cả gốc lẫn lãi!”

“Xem ra người đã tính toán đâu vào đấy rồi nhỉ!”

“Không thì ta đã chẳng chờ ở Đông Hoang những hai năm”.

Nói chuyện xong, Lâm Hiền Ngọc rời đi, Mục Vỹ vẫn đứng đó rồi nhìn xuống dưới.

Kiếm Phá Hư xuất hiện trong tay hắn, bây giờ, nhờ Tru Tiên Đồ cải tạo, thanh kiếm này đã thật sự biến thành bán thánh khí.

Mục Vỹ nắm nó trong tay, dù nhìn kỹ thì cũng chỉ có thể thấy được chuôi kiếm, chứ không thể nhìn thấy thân kiếm.

“Vỹ Thăng Không, Vũ tiên tử, Huyết Vương, Đại A Ma, lần này ta sẽ tính sổ hết với các ngươi!”

Mục Vỹ nhìn lên bầu trời cao rồi trầm giọng nói.

Bây giờ, Hoang Thành ngày một trở nên náo nhiệt.

Đại quân của Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn, bộc tộc Cốt Yêu và Ma tộc đều đang trú đóng ở một vị trí cách Hoang Thành khoảng mười mấy dặm.

Nhưng người của các thế lực lớn thì cần phải ăn uống, nên trong thời gian này, tất cả vật phẩm của nơi này đều được đem ra bày bán, những món đồ bình thường chỉ có giá một linh thạch hạ phẩm thì nay bị hét giá lên thành mười linh thạch hạ phẩm.

Tất cả mọi thứ đều bị nâng cao giá hơn mức bình thường.

Nhưng điều khó chịu hơn hẳn là môi trường ở Đông Hoang này khắc nghiệt hơn ở Đại Lục rất nhiều.

Các đại quân đều thấy người mình khó chịu.

Nhưng mọi người vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng đến một ngày, bọn họ đã không thể chịu được thời tiết tồi tệ ở đây nữa nên quyết di dời đến gần núi Đại Hoang.

Núi Đại Hoang vốn là thánh địa của Đông Hoang nên Hoang Trác Thiên định ngăn cản, nhưng Mục Vỹ khuyên can, ông ta mới chịu thôi.

Dù Đông Hoang rất mạnh, nhưng khi đối mặt với các thế lực lớn mạnh của Trung Châu thì cũng khó mà chống lại được.

Nếu Hoang Trác Thiên thật sự muốn dồn ép họ thì họ có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.

Hôm nay, người của Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu, Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn đều lần lượt xuất hiện quanh núi Đại Hoang, sau đó nhìn ngọn núi cao chót vót ở phía trước từ khoảng cách rất xa.

Hoang khí ở núi Đại Hoang đã biến mất, sau trận động đất lần trước, nơi này đã vắng vẻ hơn hẳn.

“Đại A Ma, giờ chúng ta có cần đi vào không?”

Đại A Ma gật đầu đáp: “Bây giờ không đi thì còn chờ đến lúc nào? Long mạch đã lộ diện, chắc chắn bảo bối nằm ở đó”.

“Vâng!”

Đại quân của Ma tộc hùng dũng tiến quân.

Cùng lúc đó, hai người thanh niên mặt mày trắng trẻo mặc áo bào xám của bộ tộc Cốt Yêu đang đứng ở phía trước.

“Tứ hoàng tử, chúng ta cũng vào chứ ạ?”, một cường giả của bộ tộc Cốt Yêu hỏi.

“Tam ca, huynh thấy sao?”

“Vào thôi, Ma tộc không sợ thì chúng ta sợ gì!”

Hai người đó chính là tam và tứ hoàng tử của bộ tộc Cốt Yêu, họ đều có thân phận cao quý trong tộc.

Trông thấy đã có hai thế lực tiến quân, Tước Nhất Minh và Tước Nhất Kiệt dẫn dắt người của Thánh Tước Môn, còn Tinh Bắc Dụ và Tinh Nam Kim dẫn người của Thất Tinh Môn lũ lượt kéo nhau tiến về phía long mạch.

Dù các thế lực lớn khác không biết bốn thế lực lớn này đang tìm kiếm thứ gì.

Nhưng bọn họ biết nếu để bốn thế lực này giành được thì Trung Châu sẽ nguy to.

Vì thế, bọn họ cũng tức tốc đi vào núi ngay.
Chương 639: Làn sóng hoang thú

Bây giờ, Hoang Trác Thiên đang dẫn các tinh anh đứng ở dưới chân núi Đại Hoang, quan sát những người đó đi vào bên trong.

“Quốc sư, chúng ta cứ nhìn thế này thôi sao?”, Hoang Trác Thiên khó hiểu hỏi.

“Ừm, cứ nhìn thế này thôi!”

Mục Vỹ gật đầu, chắc chắn nói: “Nếu hoang chủ tin ta thì đừng đi vào trong núi làm gì, kẻo không chắc chắn chiến sĩ của Đông Hoang ta sẽ máu chảy thành sông”.

Hoang Trác Thiên gật đầu khi thấy vẻ nghiêm nghị của Mục Vỹ.

Dù không biết rốt Mục Vỹ đang mưu tính gì, nhưng ông ta biết cứ nghe lời hắn thì mọi chuyện sẽ ổn thoả hết.

Mục Vỹ quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nhóm Lâm Hiền Ngọc đâu, liền biết rằng bọn họ đã liều lĩnh quay lại, Lâm Hiền Ngọc rất thông minh, chắc sẽ biết làm gì vào lúc này.

“Quốc sư, cậu đến từ Trung Châu. Ta nghe nói, cách đây không lâu, cậu đã giết Vỹ Thiên Vũ của nhà họ Vỹ, nếu quốc sư có thù với ai trong số những người đó thì cứ nói, Đông Hoang ta sẽ cố hết sức để báo thù cho cậu”.

“Đa tạ hoang chủ!”

Mục Vỹ chắp tay nói: “Ta đến Đông Hoang đúng là tình cờ, nhưng ta giúp Hoang Thanh không phải vì muốn lợi dụng thực lực của Đông Hoang, mà vì Hoang Thanh đã cứu ta một mạng, ta chỉ trả ơn cho hắn thôi. Còn chuyện báo thù!”

“Chuyện này ta đích thân ra tay chắc sẽ tốt hơn!”

Hoang Trác Thiên gật đầu nhìn Mục Vỹ.

Là hoang chủ nên thật sự ông ta rất lo nếu Mục Vỹ có ý đồ gì đó, nhưng bây giờ, khi thấy mọi hành động của Mục Vỹ đều suy nghĩ cho Đông Hoang thì ông ta không còn sợ hắn có mưu mô quỷ quyệt gì nữa.

“Hoang chủ, nếu ông thật lòng muốn giúp ta thì hãy làm thịt hết lũ cá đã lọt lưới nhưng lại chạy thoát ở trong núi Đại Hoang!”

Mục Vỹ nhìn các đại quân dần tiến vào trong núi rồi biến mất, hắn chắp tay, mỉm cười rồi quay người đi vào theo.

“Còn nữa, chắc hoang chủ rất muốn biết ta là ai đúng không? Hôm nay, ta sẽ nói cho ông biết, ta tên là Mục Vỹ!”

Ta là Mục Vỹ!

Nghe thấy thế, Hoang Trác Thiên hơi biến sắc mặt.

Mục Vỹ, Vỹ tiên sinh này lại chính là Mục Vỹ!

Dù Đông Hoang không quá quan tâm đến chuyện của Trung Châu, nhưng sau khi các thế lực lớn tiến vào Đông Hoang gần đây thì ông ta cũng đã bỏ thời gian để điều tra.

Mà cái tên Mục Vỹ rất nổi tiếng ở Trung Châu!

“Hoang chủ…”

Thấy Hoang Trác Thiên đờ ra, Hoang Thanh khẽ gọi: “Sao thế ạ?”

“Cậu ấy là Mục Vỹ, là Mục Vỹ. Bảo sao trình luyện đan và luyện khí cùng lĩnh ngộ về võ kỹ lại xuất sắc đến vậy, thì ra cậu ấy chính là Mục Vỹ!”, Hoang Trác Thiên mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Ông ta đã biết quá khứ của Mục Vỹ nên giờ cuối cùng đã hiểu mục đích mọi hành động của hắn là gì rồi.

Lúc này, các đại quân đã tiến vào trong núi Đại Hoang.

Mục Vỹ mặc áo bào đen đi sát theo sau.

Nhưng không lâu sau, đã có tiếng gầm gừ dữ dội vang lên trong núi.

Ngay sau đó, lại có tiếng gào thét thê thảm và tiếng đánh đấm.

Mục Vỹ khẽ nhếch khoé miệng.

“Các vị, hoang thú của núi Đại Hoang không dễ chọc đâu!”

Lần này, các đại quân đi vào núi Đại Hoang phải đến hàng trăm nghìn người, mà Mục Vỹ không định tha cho một ai cả.

Mười mấy con hoang thú to lớn đó đã hoàn toàn phục tùng Mục Vỹ, mà ở đây đâu chỉ có mỗi bọn chúng.

Lần này, tính cả mạnh lẫn yếu thì có rất nhiều các con hoang thú tiến vào núi Đại Hoang, ngần ấy con đủ để quần cho các đại quân một trận ra trò rồi.

Bây giờ, Mục Vỹ chỉ đứng một bên xem trò vui, chờ các đại quân bị đánh tan tác.

Mục Vỹ cầm lấy kiếm Phá Hư, hắn trốn ở Đông Hoang hai năm cũng chỉ chờ giây phút này thôi.

Kẻ đầu tiên là Vỹ Vu của nhà họ Vỹ.

Thủ lĩnh của nhà họ Vỹ lần này là Vỹ Vu, trong hai năm lão già ấy đã bước vào cảnh giới Chuyển Thể, mấy ngày trước khi nghe tin con trai mình chết, ông ta đã nổi cơn tam bành.

Mục Vỹ đã chọn xong mục tiêu cho hôm nay, đó chính là Vỹ Vu.

Lúc này, đại quân của nhà họ Vỹ đang chạy tán loạn khi bị hoang thú tấn công, không chỉ có nhà họ Vỹ, mà người của các thế lực lớn khác cũng đang rối loạn.

“Chết tiệt!”

Vỹ Vu khẽ mắng một cậu rồi tức tối nói: “Rốt cuộc núi Đại Hoang này có thứ gì vậy? Ta thấy người của bốn thế lực lớn điên hết rồi, đây chỉ là một ngọn núi hoang thôi, làm gì có bảo bối gì chứ?”

Vỹ Vu đang rất tức giận, ông ta vừa đi vào núi đã bị cả bầy hoang thú lao từ bên trong ra tập kích.

Vì thế, bây giờ chỉ còn mấy chục người ở cạnh ông ta.

Nhỡ gặp người của các thế lực lớn khác thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

“Trưởng tộc, ta thấy Đông Hoang không có thành ý, thiếu trưởng tộc còn chết dưới tay họ, cho nên chắc chắn họ đã giở trò với núi Đại Hoang này rồi”.

“Hừ! Nhất định ta phải trả mối thù này, mà không biết phụ thân đang nghĩ gì nữa”.

Vỹ Vu lạnh mặt, đầy sát ý nói: “Đám Đại A Ma giữ khư khư bí mật, để ta xem rốt cuộc họ muốn tìm thứ gì!”

“Hạ lệnh, trước mắt tập trung hết đại quân lại rồi tính tiếp”.

“Vâng!”

Nhìn các ngọn núi hoang ở xung quanh, Vỹ Vy tức giận nói: “Đông Hoang tồi tàn này là nơi quỷ quái gì thế không biết, có mỗi ngọn núi hoang thôi mà ai cũng coi như bảo bối”.

“Núi Đại Hoang đúng là chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nhưng dùng làm nơi chôn cất cho ông thì vô cùng thích hợp”.

Vỹ Vu vừa nói dứt câu thì đã có một giọng nói khác vang lên.

“Ai?”

Vỹ Vu quan sát xung quanh rồi nổi giận nói: “Bớt giở trò quỷ đi, không dám lộ diện là sợ chết chứ gì?”

Nhưng ông ta vừa nói xong đã có một bóng người xuất hiện trước mặt.
Chương 640: Giết luôn hai người

Một bóng người mặc áo bào đen cầm thanh trường kiếm trong tay xuất hiện, toàn thân dày đặc ma khí.

Người đó kéo vành mũ xuống thấp nên trông càng u ám.

“Là ngươi!”

Nhìn thấy người này, Vỹ Vu tức giận quát: “Quốc sư của Đông Hoang, chính ngươi đã giết con trai ta mà giờ còn dám xuất hiện ư?”

Vỹ Vu nhìn Mục Vỹ rồi nổi giận quát mắng.

“Không sai, ta là quốc sư của Đông Hoang, nhưng ta còn một thân phận nữa, chắc ông rất muốn biết đúng không?”

Mục Vỹ ngẩng đầu lên rồi chầm chậm tháo chiếc mũ xuống, một gương mặt tuấn tú đã xuất hiện.

“Mục… Mục Vỹ!”

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, tay Vỹ Vu run lên.

“Ngươi… ngươi chưa chết ư?”

Đến giọng nói của ông ta cũng trở nên run rẩy.

Hai năm trước, Mục Vỹ đã có thể đối phó với cường giả cảnh giới Chuyển Thể, dù bây giờ ông ta cũng đã đạt đến cảnh giới này, nhưng không biết rốt cuộc Mục Vỹ đã tiến bộ đến bước nào?

“Đúng là ta, ta chưa chết”.

Nói rồi, Mục Vỹ giẫm lên chín tầng hồn đàn, các loại sức mạnh hoà lẫn với nhau lượn chầm chậm quanh người hắn.

“Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín!”

Thấy thế, Vỹ Vu chợt thở phào một hơi.

Ông ta cứ ngỡ sau hai năm không gặp, chắc Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Chuyển Thể, khi đấu cùng cấp mà hắn dùng kiếm tâm thì chắc ông ta không phải đối thủ.

Nhưng bây giờ…

“Ha ha… lão phu cứ tưởng ngươi giỏi thế nào! Thì ra chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, ngươi tưởng mình vẫn nghịch thiên lắm sao? Vỹ Sơn, Vỹ Vũ, giết nó cho ta!”

Nhờ có cường giả cảnh giới Chuyển Thể xuất hiện nên thực lực của nhà họ Vỹ đã mạnh hơn.

Bây giờ, khi thấy Mục Vỹ chỉ ở cảnh giới này, Vỹ Vu đã thở phào nhẹ nhõm.

Hai năm đã trôi qua, chắc Mục Vỹ đã dùng hết Cửu Thiên Lôi Châu khủng khiếp đó rồi, thế thì ông ta không có gì phải sợ nữa.

Còn kiếm tâm thì sao?

Phe ông ta người đông thế mạnh thì sợ gì kiếm tâm của Mục Vỹ!

Phụt phụt…

Song, Vỹ Sơn và Vỹ Vũ vừa xông ra đã bị thanh trường kiếm gần như trong suốt của Mục Vỹ chém cho hai nhát không chút nể nang, hai thi thể đã nằm sõng soài trước mặt Vỹ Vu.

Chết rồi!

Hai cường giả cảnh giới Chuyển Thể cứ thế đi đời nhà ma.

“Ngươi… ngươi…”

Vỹ Vu ngây ra nhìn Mục Vỹ.

Rốt cuộc Mục Vỹ bây giờ là người hay ma? Sao hắn lại lợi hại như vậy? Nhưng rõ ràng hắn chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín thôi mà!

“Mục Vỹ, ta là cậu của ngươi, ngươi không được giết ta. Nếu không nhờ có cữu cữu là ta chăm sóc bao năm qua thì mẫu thân người đã bị ông ngoại ngươi giết lâu rồi, cho nên ngươi không được giết ta”.

“Cậu?”

Mục Vỹ nhìn Vỹ Vu rồi cười nói: “Cách xưng hô này khiến ta thấy buồn nôn quá, mà giờ thì ta không muốn nói chuyện với ông nữa!”

Nâng kiếm, giết!

Mục Vỹ không hề dừng lại, hễ gặp người nhà họ Vỹ, hắn sẽ cầm kiếm giết ngay.

Sau một phút, lá rụng đầy đất, mấy chục người đã nằm trong vũng máu.

Cuối cùng Vỹ Vu hét lên một tiếng thảm thiết, cả dãy núi của Đông Hoang ngập trong cảm giác nặng nề.

“Ông cậu yêu quý à, kiếp sau nhớ phải đối xử tốt với cháu ngoại của mình nhé!”

Mục Vỹ khẽ lẩm bẩm.

Ngay từ lần đầu tiên Mục Vỹ gặp Vỹ Vu cho tới bây giờ, hắn không hề có cảm giác tình thân với người cậu này, còn ông ta thì luôn tìm cách giết hắn và coi hắn là nỗi nhục của nhà họ Vỹ.

Còn người ông ngoại quý hoá của hắn nữa, lão ta cũng đáng chết!

“Vỹ Thăng Không, ông yên tâm, ta sẽ xử lý từng chuyện một, để ông thấy thế nào là bất lực!”

Mục Vỹ biến mất tại chỗ, chỉ còn lại máu và sát khí tại đó.

Mục tiêu thứ hai của hắn chính là Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông!

Mối thù của hắn với Thánh Đan Tông đã chất cao như núi, từ lúc ở thành Nam Vân đến tận bây giờ.

Dạo này, Thánh Đan Tông bị bộ tộc Cốt Yêu quần cho đến khổ, Thánh Vũ Dịch cũng chẳng còn sức đâu mà tìm hắn gây phiền phức.

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mọi chuyện của ngày trước.

Sau khi nhớ kỹ lại những chuyện từ lúc hắn ở đế quốc Nam Vân cho tới khi đến Trung Châu, Mục Vỹ vẫn thấy mình hành xử quá nhân từ.

Qua lần chết đi sống lại và chứng kiến sự lớn mạnh của Đông Hoang, Mục Vỹ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Chỉ cường giả mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình và được tự do tự tại.

Năm xưa, nếu hắn mạnh mẽ hơn thì đã chẳng bị mấy lão hồ ly của tiểu thế giới Tam Thiên liên thủ giết hại.

Bây giờ hắn hiểu được đạo lý này thì vẫn chưa muộn!

Mục Vỹ lách mình một cái rồi biến mất tại chỗ.

“Ban nãy, các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”, một giọng nói trầm thấp vang lên, Thánh Vũ Dịch nghiêm túc hỏi.

“Hình như là… tiếng gào thét ạ!”

Vù vù…

Nhưng hai người họ vừa nói dứt câu, đã có tiếng kiếm bén nhọn xé gió vang lên bên tai của đội quân, xuyên thủng màng nhĩ của họ.

Từng đường kiếm ảo lao thẳng tới, xuyên qua không gian, khiến ai cũng phải khiếp sợ.

Phụt phụt, người của Thánh Đan Tông định phòng ngự, nhưng đã muộn.

Lực xuyên thấu mạnh mẽ đã cắm xuyên qua hộ giáp của họ, khiến họ không thể che thân.

“Ai?”

Thánh Vũ Dịch đứng đầu đội quân, không nhịn được hô lên.

“Người tới giết ông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK