Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916: Ai thế?

Tiếc vì Mục Vỹ không phải đệ tử Thiên Đan Tông. Mà họ cũng biết Mục Vỹ thành lập Huyết Minh là đã ôm tham vọng đứng đầu một phương, họ có muốn lôi kéo cũng không được.

"Mục đại sư, trận đấu hôm nay đã kết thúc, lúc nào cậu đến Thiên Đan Tông ta nhận Hư Tiên Đan?"

"À, chắc qua mấy ngày nữa đi, đợi thi luyện khí và trận pháp xong xuôi hết đã!"

Gì cơ?

Cuộc thi luyện khí!

Cuộc thi trận pháp!

Mục Vỹ thật sự muốn thi hai mảng này ư?

"Cậu muốn tham gia thật à?"

"Đúng vậy, thi cho biết!"

Mục Vỹ bình thản trả lời.

"Ừm, đã vậy thì bọn ta chờ Mục đại sư hạ cố đến chơi nhé!"

Thiên Nhất chắp tay, thái độ khách sáo vô cùng.

Ông ta không thể không làm vậy.

Cơ bản là lúc này địa vị của Mục Vỹ đã ngang hàng với ông ta. Là một thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm mà trẻ thế này, chắc chắn sau này sẽ tiến xa hơn ông ta rồi.

Thiên tài như hắn dù không thể lôi kéo cũng phải để lại ấn tượng tốt để mối quan hệ còn được lâu dài về sau.

"Cuối cùng cũng xong!"

Mục Vỹ nhẹ nhõm thở ra, duỗi người, tạm biệt mấy vị trưởng lão rồi rời khỏi sân thi đấu.

Sau cuộc thi hôm nay, hắn có thể tưởng tượng được tên tuổi của mình sẽ được lan truyền đi xa, không chỉ vang dội ở thành Trung Thiên mà còn ở cả tiểu thế giới Tam Thiên.

Thời gian sau đó, tiếng tăm của Huyết Minh cũng nổi lên theo.

Giờ chú tâm vào cuộc thi luyện khí đã.

So với luyện đan thì Mục Vỹ thích luyện khí hơn.

Bình thường chả có võ giả nào muốn bị thương nên sẽ không thích đan dược.

Nhưng tất vả võ giả lại đều có niềm đam mê với thần binh lợi khí.

Thánh khí là thứ có linh tính, mức độ linh tính của nó cao hơn cả thiên khí và địa khí.

Hơn hết, nó đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc tăng cường thực lực của bản thân võ giả.

Thế nên mọi người đều biết niềm ao ước mà võ giả dành cho vũ khí còn nhiều hơn đan dược.

Có điều là võ giả sao thoát khỏi cảnh bị thương nên vai trò của đan dược cũng lớn lao không kém.

Cuộc thi luyện khí do Khí Cụ Môn đứng ra tổ chức sẽ diễn ra vào ba ngày sau.

Khí Cụ Môn đặt ra quy tắc mới cho cuộc tranh tài năm nay.

Năm ngoái cũng thi các bậc lần lượt từ thánh khí hạ phẩm đến thánh khí thượng phẩm như thi luyện đan.

Năm nay thì do có cuộc thi của Thiên Đan Tông làm cuộc thi luyện khí bị đẩy lùi ra sau nên Khí Cụ Môn sửa lại luật.

Đó là trong cuộc tranh tài luyện khí lần này, thầy luyện khí các cấp sẽ được tách riêng ra thi với nhau.

Chia ra bốn cấp bậc thánh khí hạ phẩm, thánh khí trung phẩm, thánh khí thượng phẩm và thánh khí tuyệt phẩm.

Tin này vừa được công bố đã khiến tất cả thầy luyện khí than trời than đất.

Mấy năm qua, việc họ tham gia thi giống như một quá trình lần lượt trải qua bốn cấp bậc từ thấp đến cao.

Nếu như là thầy luyện khí hạ phẩm, họ sẽ được thử tiến vào cấp thứ hai sau khi giành thắng lợi trận đấu chế tạo thánh khí hạ phẩm, đồng nghĩa với một lần đào tạo miễn phí.

Nhưng theo như thể lệ năm nay, thầy luyện thánh khí hạ phẩm chỉ có thể tham gia cuộc đấu chế tạo thánh khí hạ phẩm.

Nếu tự ý chọn trận đấu có cấp bậc vượt quá năng lực của mình, rất có thể họ sẽ thất bại ngay ván đầu và không được nhận một phần thưởng nào.

Nhưng Khí Cụ Môn cũng chia phần thưởng theo các cấp bậc.

Quán quân của bốn cấp đều có phần thưởng.

Chất lượng nhất đương nhiên là phần thưởng dành cho quán quân thánh khí tuyệt phẩm, một món Hư Tiên Khí!

Mặc dù Hư Tiên Khí không sánh bằng tiên khí trong truyền thuyết nhưng ít nhất vẫn cao hơn thánh khí một bậc.

Ngoài ra, nghe nói chỉ có tiên nhân chân chính mới có thể luyện chế Hư Tiên Khí. Dù là thầy luyện khí có tài năng tột bậc nhưng chưa đạt tới Tiên Cảnh thì cũng bó tay!

Bởi vậy nên cuộc thi năm nay làm nhiều thầy luyện khí nhức đầu ghê gớm.

Nhất là thầy luyện thánh khí thượng phẩm.

Nếu họ tham gia cuộc thi thánh khí thượng phẩm thì không được thi chế tạo thánh khí tuyệt phẩm, xác suất có được Hư Tiên Khí cũng bằng không.

Nhưng ai nấy đều hiểu rằng Khí Cụ Môn làm vậy là để thầy luyện thánh khí các cấp có thể thể hiện năng lực thực sự của mình, đá những kẻ đục nước béo cò ra khỏi cuộc chơi!

Một quyết định cực kỳ thông minh!

Mục Vỹ nghe xong trong lòng cũng vui mừng.

"Thế thì tốt quá rồi!"

Thấy Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đang ngồi ăn với mình đều hơi lo âu, Mục Vỹ cười ha ha: "Khỏi mất công thi từ thánh khí hạ phẩm lên thánh khí trung phẩm, rồi lên thánh khí thượng phẩm, cuối cùng mới tới thánh khí tuyệt phẩm! Rắc rối chết đi được".

"Có mình huynh mừng thôi, ai cũng lo hết!", Tần Mộng Dao hờn dỗi: "Huynh không thấy dạo này rất nhiều thầy luyện khí đều buồn lắm sao? Mất đi cơ hội rèn luyện, đương nhiên họ phải buồn rồi!"

"Thi đấu kiểu này vừa tiết kiệm thì giờ, vừa đáp ứng yêu cầu tuyển chọn đệ tử thiên tài mong muốn của Khí Cụ Môn, tốt biết mấy".

Mục Vỹ hớn ha hớn hở: "Đằng nào ta cũng muốn tranh giải quán quân thôi, liên quan gì đến họ!"

"Tranh giải quán quân? Nói mà không biết ngượng!"

Mục Vỹ bừa nói xong thì một tiếng cười lạnh vang lên bên tai.

Người vừa đến mặc áo gấm màu trắng, đầu đội nón nỉ, chân đi ủng vàng, nhìn một cái biết ngay là con nhà giàu có.

"Hoa Vô!"

Mục Vỹ ngạc nhiên nhìn người nọ.

"Ai thế?"

Hắn gần như buột miệng hỏi.

Hoa Vô vừa nghe thấy câu này của Mục Vỹ suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.

Đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà Mục Vỹ dành cho hắn ta.

Hoa Vô này là thích khách kim bài của Ám Ảnh Các, không những thế còn là thiên tài vừa giỏi luyện khí vừa giỏi trận pháp, vậy mà Mục Vỹ dám hỏi hắn ta là ai!

"Mục Vỹ, đừng tưởng mình thành thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm rồi là muốn làm gì thì làm, không để người khác vào mắt!"

"À há!"

Mục Vỹ gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi đáp: "Nhưng trên thực tế, ta chính là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm, là đại sư luyện đan thứ thiệt, lợi hại thật chứ bộ!"

"Ngươi..."

Hoa Vô cảm thấy ức chế vô cùng.

Chưa bao giờ hắn ta thấy ai mặt dày như Mục Vỹ!
Chương 917: Cướp người

"Thân Công Ngôn là bạn tốt của ta, chờ đấy, bọn ta sẽ đánh bại ngươi trong trận tranh tài trận pháp, rồi ngươi cũng thua trong cuộc thi luyện khí thôi!"

"À há!"

À há?

Thấy dáng vẻ ngươi cứ nói phần ngươi, ta đách quan tâm của Mục Vỹ, Hoa Vô tức muốn nổ phổi.

Cái tên này, sao mà không biết xấu hổ vậy hả?

"Ta nhất định sẽ thắng ngươi!"

"Nói xong chưa?"

"Hả?"

"Xong rồi thì cút lẹ đi, không thấy ta và hai nàng thê của ta đang dùng bữa à?", Mục Vỹ vẫy tay xua đuổi: "Nơi này là khách điếm của Thiên Bảo Các, đánh nhau làm vỡ đồ phải đền đấy!"

"Được, được lắm, ngươi được lắm!"

Hoa Vô lạnh lùng nói: "Mong là ngươi đừng hối hận".

Mục Vỹ chán nản nhìn bóng lưng hắn ta.

Đang ăn ngon lành, nói một câu thôi cũng bị người ta xông tới kiếm chuyện, đúng là chỗ cao khó tránh khỏi cái lạnh!

"Thấy chưa?", Mục Vỹ tỏ ra đau khổ: "Ai bảo ta tài giỏi quá làm gì, không chọc ai cũng bị ghét!"

"Thấy gớm!"

"Mặt dày mày dạn!"

Ngặt nỗi Mục Vỹ vừa thở ra một câu đầy tự tin đã bị hai nữ tử xinh đẹp mắng một phát, tủi thân không tả nổi.

"Sư phụ!"

Đúng lúc này, Diệp Thu thình lình xuất hiện sau lưng Mục Vỹ như một bóng ma.

"Chuyện gì thế?"

Gần đây Diệp Thu cứ xuất quỷ nhập thần. Hắn chỉ bảo y để mắt đến động tĩnh trong thành Trung Thiên thôi, nào ngờ y biến mất tăm luôn mấy ngày nay.

"Bên Phong Tử Dụ đã xảy ra chút chuyện!"

"Ồ?"

Mục Vỹ đặt bát đũa xuống rồi ra ngoài cùng Diệp Thu.

"Nói cụ thể xem nào?", trên đường đi, hắn vội vàng hỏi.

Phong Tử Dụ là trợ thủ đắc lực đầu tiên mà hắn chiêu mộ, lại thêm Phong Ngọc Nhi sở hữu huyết mạch và hồn phách thần thú Thiên Tinh Huyền Xà, bị người ta cướp đi thì hỏng chuyện.

"Chu Minh của nhà họ Chu cũng để mắt đến thiên phú của Phong Tử Dụ, đã thế còn thèm thuồng dung mạo như hoa của Phong Ngọc Nhi, muốn làm em rể Phong Tử Dụ!"

Thèm thuồng dung mạo như hoa của Phong Ngọc Nhi?

Mục Vỹ sững ra.

Trên mặt và người Phong Ngọc Nhi có một đống hoa văn ngoằn nghoèo như thế, Mục Vỹ nghĩ kiểu gì cũng không ngờ Chu Minh thích kiểu đó.

"Đi thôi, qua xem thế nào!"

Mục Vỹ mỉm cười: "Để xem Chu Minh này lợi hại đến đâu, dám chạy qua chỗ ta cướp người luôn!"

Không thể trách hắn tức giận được.

Hắn mới vừa thu xếp cho Phong Tử Dụ, Phong Ngọc Nhi và bảo hai người ở lại thành Trung Thiên thêm mấy ngày nữa cho khỏi bị nghi ngờ, vậy mà quay đi một phát đã có kẻ muốn cướp hai người họ đi rồi.

Sau khi đi theo Diệp Thu đến tiểu viện hai huynh muội Phong Tử Dụ đang ở, Mục Vỹ ngạc nhiên cực kỳ.

Mùi máu tanh thoang thoảng trong tiểu viện.

"Hỏng bét!"

Hắn hoảng hốt, vội vàng chạy vào trong.

Nhưng cảnh tượng trước mắt và thi thể nằm trên nền đất làm hắn nghệt mặt.

"Hai người không sao chứ?"

Mục Vỹ nghẹn họng nhìn Phong Tử Dụ và Phong Ngọc Nhi trân trối.

Nhất là Phong Ngọc Nhi.

Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy đầm dài màu xanh nhạt ôm lấy dáng người tuyệt vời, gương mặt cũng sạch sẽ, không còn chút hoa văn ngoằn ngoèo nào nữa. Không ngờ hoa văn xanh lục kì lạ kia đã biến mất rồi.

"Vỹ đại ca!"

Thấy Mục Vỹ, Phong Ngọc Nhi méo mặt, bật khóc.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhìn thi thể dưới đất, Mục Vỹ hỏi lại lần nữa.

"Chu Minh ép ta gia nhập nhà họ Chu, ta không đồng ý vì gã chỉ thèm thuồng sắc đẹp của muội muội ta. Gã muốn bắt muội ấy đi để buộc ta phải đồng ý, sau đó..."

"Sau đó sao?"

"Bị Ngọc Nhi giết rồi!"

Giết?

Mục Vỹ đực mặt. Chu Minh là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng bốn, sắp tiến vào tầng năm mà bị Phong Ngọc Nhi giết chết ư!

Lúc lại nhìn về phía Phong Ngọc Nhi, hắn quan sát.

Giờ phút này, phần cánh tay và cổ lộ ra của Phong Ngọc Nhi không thấy một chút dấu vết nào của hoa văn xanh, cộng thêm cách ăn mặc đơn giản của cô ấy làm tôn lên vẻ yếu ớt động lòng người, dễ gần và giản dị đầy thu hút.

Xem ra Phong Ngọc Nhi đã lĩnh ngộ Bất Diệt Huyết Điển kha khá rồi.

"Ngọc Nhi, cô tu luyện Bất Diệt Huyết Điển ta truyền cho cô thế nào rồi?"

Mục Vỹ mặc kệ cái chết của Chu Minh mà cười hỏi Phong Ngọc Nhi.

"Vỹ đại ca, hẳn cuốn huynh truyền cho ta là tầng thứ nhất, cái đó thì ta hiểu hết rồi, còn vài điều chưa rõ nhưng ta tin rằng mấy ngày nữa sẽ thông suốt cả thôi!"

Hiểu hết rồi?

Mấy ngày nữa!

Mục Vỹ suýt thì ngã sấp mặt.

Nhìn người ta rồi nhìn lại bản thân, tức chết mất!

Hắn nghiên cứu Bất Diệt Huyết Điển mà thật sự không tìm hiểu được chút da lông gì nên mới bắt tay vào Vạn Cổ Huyết Điển cho đơn giản hơn một tí.

Nhưng đến nay, hắn mới chỉ lĩnh ngộ được năm tầng của Vạn Cổ Huyết Điển mà thôi, tiểu nha đầu này đúng là yêu nghiệt!

"À, giỏi đấy!"

Mục Vỹ nhìn xác Chu Minh và dáng vẻ thảm thương của hai tên tùy tùng ở dưới đất, vung tay. Diệt Hồn Hắc Viêm hiện ra, tiêu hủy xác chết và máu sạch sành sanh.

"Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, hai người hãy lập tức rời khỏi thành Trung Thiên, đến đảo Lạc Hồn. Diệp Thu, con đưa họ một đoạn đường!"
Chương 918: Hiểu ra

“Vâng!”

Diệp Thu chắp tay sau đó nhìn Phong Tử Dụ và Phong Ngọc Nhi nói: “Thu dọn một chút rồi đi theo ta!”

“Ừm!”

Việc đã đến nước này, nếu để người nhà họ Chu đang ở thành Trung Thiên biết chuyện thì chắc chắn gia tộc ấy sẽ không tha cho bọn họ.

Xử lý xác của Chu Minh xong, Mục Vỹ mới ngoảnh sang nhìn Phong Ngọc Nhi.

“Bây giờ, ta sẽ truyền tầng thứ hai của Bất Diệt Huyết Điển cho cô. Đến đảo Lạc Hồn rồi, cô hãy tới tìm đảo chủ Huyết Vô Tình của đảo Huyết Sát, bảo hắn gọi thêm Huyết Nhất, sau đó họ không hiểu ở đâu thì cô hãy giải đáp cho họ!”

“Dạ?”

Nghe thấy vậy, Phong Ngọc Nhi ngẩn người.

Trước kia, cô ấy không biết phải tập võ thế nào, nhưng sau khi tiếp xúc với Bất Diệt Huyết Điển thì cô ấy đã cảm thấy võ đạo dễ hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ lại bảo cô ấy dạy cho người khác thì sao cô ấy không kinh ngạc cho được.

“Không phải ngạc nhiên, thiên bẩm của cô rất cao, sau này chắc chắn sẽ là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên, yên tâm đi!”, Mục Vỹ an ủi.

“Đa tạ Vỹ đại ca!”

Phong Ngọc Nhi mừng rỡ, xưa nay luôn là ca ca bảo vệ cô ấy, còn bây giờ sau khi nghe Mục Vỹ nói vậy, hình như cô ấy có thực lực rất mạnh để bảo vệ ca ca mình rồi!

“Ừm!”

Thu dọn đồ đạc xong, Diệp Thu đã dẫn hai huynh đệ Phong Tử Dụ rời khỏi thành Trung Thiên.

Mục Vỹ khẽ nhếch miệng cười.

Không ngờ lĩnh ngộ của Phong Ngọc Nhi với Bất Diệt Huyết Điển lại thâm sâu đến vậy.

Nhưng còn Tần Mộng Dao thì sao?

Mục Vỹ đờ người, dường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn vội vã chạy đi ngay.

Không lâu sau, hắn đã xuất hiện ở khách điếm rồi nhanh chóng lao vào phòng.

“A! Lưu manh!”

Lúc này, Tần Mộng Dao đang tắm trong phòng, Mục Vỹ lao nhanh vào nên đã may mắn được thưởng thức cảnh xuân.

“Lưu manh gì chứ! Dao Nhi, muội mau ra đây!”

Mục Vỹ hấp tấp nói: “Ta sẽ truyền một công pháp cho muội, sau đó muội thử xem có hiểu được không nhé!”

Mục Vỹ tự mắng mình ngớ ngẩn, bao lâu nay không nghĩ tới vấn đề này.

Hắn cứ ngỡ người có khả năng lĩnh ngộ như mình còn không hiểu gì về Bất Diệt Huyết Điển thì chắc nhóm Tần Mộng Dao cũng vậy.

Nhưng sự đặc biệt của Phong Ngọc Nhi đã khiến hắn nghĩ rằng biết đâu Tần Mộng Dao cũng có thể làm được!

“Công pháp gì thì cũng chờ muội tắm xong đã chứ!”, Tần Mộng Dao bực bội nói.

“Ừ, thế ta tắm với muội nhé!”

“A, lưu manh, vô sỉ!”

Tiếng mắng chửi dần biến mất trong phòng tắm, thay vào đó là tiếng thở gấp khe khẽ.

Tần Mộng Dao mặc một chiếc váy mỏng tang, hoàn toàn không có khả năng che lấp thân hình hoàn mỹ.

“Huynh nhìn gì hả?”

“Đẹp thì ta mới nhìn chứ!”, Mục Vỹ nói một cách rất tự nhiên: “Thôi, không đùa nữa, giờ ta sẽ truyền một công pháp tên là Bất Diệt Huyết Điển cho muội, nó liên quan đến sức mạnh huyết mạch, muội nhất định phải tập trung lĩnh ngộ nhé!”

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, cô cũng nghiêm chỉnh lại ngay.

“Như muội đã biết rồi đấy, từ mười tầng cảnh giới thân xác tới mười tầng cảnh giới Vũ Tiên đều gây dựng nền móng vững chắc cho võ giả, hầu hết đều là tu luyện thể xác và linh hồn!”

Mục Vỹ giải thích cặn kẽ: “Sau mười tầng cảnh giới Vũ Tiên sẽ tới Sinh Tử Thất Biến, vượt qua Thất Biến thì mới tiến vào Tiên Cảnh thật sự”.

“Nói một cách chính xác thì Tiên Cảnh chính là Tiên Nhân, võ giả ở cảnh giới này sẽ không tu luyện thể xác và linh hồn nữa, mà là huyết mạch. Từ xưa tới nay, huyết mạch mới là cái cốt lõi mà võ giả nhân loại hướng đến. Bất kể là thần thú, Ma tộc hay các chủng tộc quái dị nào khác thì huyết mạch cũng là thứ để kéo dài truyền thừa của họ, vì thế Tiên Nhân chân chính đã bắt đầu tu luyện sức mạnh huyết mạch”.

“Nhưng bao lâu nay, rất ít người có thể tu luyện được sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ!”

Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: “Dao Nhi, nếu ta và muội có thể tu luyện được sức mạnh huyết mạch của mình, hay thậm chí là truyền thừa huyết mạch thì sau này con cái mà chúng ta sinh ra sẽ là Tiên Nhân vô địch, đây chính là sự tuyệt diệu của huyết mạch!”

“Nhưng chắc giờ ta nói những điều này thì muội cũng không hiểu, sau này muội sẽ khắc biết thôi!”

Mục Vỹ ngập ngừng một chốc rồi ngồi xếp bằng xuống, sau đó đặt hai tay lên tay của Tần Mộng Dao rồi truyền thụ hết tầng thứ nhất và tầng thứ hai của Bất Diệt Huyết Điển cho cô ấy.

Một lát sau, Mục Vỹ buông tay rồi khẽ thở phào một hơi.

“Mấy ngày tới, muội hãy tu luyện xem có thay đổi gì không, đừng vội vàng, vì tầng thứ nhất của Bất Diệt Huyết Điển rất khó!”

“Rất khó ư?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Tần Mộng Dao đờ người.

“Muội thấy bình thường mà!”

“Gì cơ?”

Mục Vỹ đơ luôn.

“Muội có thể hiểu được tổng quát rồi, nhưng ý nghĩa sâu xa thì cần nghiên cứu thêm một chút!”

Trời ơi!

Mục Vỹ đờ đẫn nhìn Tần Mộng Dao.

Lẽ nào hắn mới là người dốt nát ư?

“Tâm Nhi, may quá muội về rồi!”, Mục Vỹ kéo Vương Tâm Nhã lại rồi nói: “Giờ ta sẽ truyền một công pháp cho muội, muội hãy tập trung lĩnh ngộ nhé!”

Dứt lời, Mục Vỹ lập tức kéo Vương Tâm Nhã ngồi xuống.

“Bất Diệt Huyết Điển? Thứ gì vậy? Sao mà khó hiểu thế!”

Vương Tâm Nhã cau mày rồi nói với vẻ khó hiểu.

“May quá, ta còn tưởng mình bị đần rồi cơ!”

“Huynh nói thế là có ý gì hả? Ý huynh là muội đần á?”, Vương Tâm Nhã cau mày rồi hừ nói.
Chương 919: Chơi xỏ Hoa Vô

“Không không, đương nhiên là không!”

Mục Vỹ vội giải thích: “Công pháp này rất khó, chắc chỉ có vài người ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể lĩnh ngộ được chân lý của nó thôi”.

Mục Vỹ đã hiểu được đại khái, chắc Phong Ngọc Nhi và Tần Mộng Dao có thể lĩnh ngộ dễ dàng với Bất Diệt Huyết Điển là nhờ thần phách Băng Hoàng và thần hồn Thiên Tinh Huyền Xà, vốn dĩ huyết mạch của chúng đã rất mạnh rồi.

Các con thần thú lợi hại vừa sinh ra đã có sức mạnh của Tiên Nhân, chúng có thể biến thành con người và biết nói chuyện.

“Xem ra đúng là Bất Diệt Huyết Điển mạnh thật!”

“Đương nhiên!”

Quy Nhất ngạo mạn nói: “Cuốn huyết điển này có nội dung thiên biến vạn hoá, ngươi có lĩnh ngộ cả đời cũng không hết!”

“Gì cơ? Nhưng cuốn huyết điển này có phải là của Tru Tiên Đồ đâu, sao ngươi vẫn biết?”, Mục Vỹ có thể nghe ra ý tứ sâu xa qua lời nói của Mục Vỹ.

Hình như y cũng khá quen thuộc với Bất Diệt Huyết Điển.

“Đùa nhau à? Trên đời này có thứ gì mà ta không biết ư?”, Quy Nhất bĩu môi rồi chột dạ nói.

“Thôi đi, ngươi biết nhiều thật đấy, nhưng có nói cho ta cái gì đâu, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa!”

“Không phải ta không muốn nói, mà tại nếu ngươi biết thì e là sẽ từ bỏ tu luyện luôn mất!”

Quy Nhất cười lớn nói.

Mục Vỹ không hiểu ra làm sao.

Từ bỏ tu luyện ư?

Đùa kiểu gì vậy!

Chưa về đại thế giới Vạn Thiên để gặp lại các huynh đệ tốt và bằng hữu thì sao hắn có thể từ bỏ được.

Cả đoạn đường dài phía trước giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Ba ngày thoáng cái đã trôi qua.

Trong thời gian này, tất cả các thầy luyện khí đều đang phân vân không biết nên tham gia cuộc thi luyện khí cấp nào.

Hôm nay, thành Trung Thiên đã được chia ra làm bốn khu vực.

Bốn khu vực tương đương với bốn cấp bậc của thầy luyện thánh khí tiến hành tỉ thí.

Khu vực cho thầy luyện thánh khí hạ phẩm là đông nhất với mấy nghìn người, còn chỗ thầy luyện thánh khí trung phẩm chỉ có vài trăm thôi.

Thầy luyện thánh khí thượng phẩm thì chỉ lác đác vài chục.

Vị trí dành cho thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm là ít nhất, dù khu vực này được chia rộng nhất, nhưng số người dự thi lại ít nhất!

Có chín người!

Chỉ chín người!

Chỉ có chín thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm dưới một trăm tuổi ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Mục Vỹ cũng nằm ở khu vực này!

Thấy Mục Vỹ xuất hiện, mọi người đều ngạc nhiên.

“Sao Mục Vỹ lại ở đây nhỉ? Có nhầm không vậy?”

“Ừ nhỉ, hắn là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm cơ mà? Sao lại chạy đến chỗ luyện khí làm gì?”

“Sao mà nhầm được, ai muốn tham gia cuộc thi đều phải qua vòng sát hạch của Khí Cụ Môn mà, ngươi tưởng Khí Cụ Môn là lũ ngốc à?”

“Lẽ nào hắn là thiên tài song tu đan - khí?”

Thấy Mục Vỹ đứng trong hàng ngũ chín thầy luyện thánh khí cực phẩm, mọi người đều trợn tròn mắt.

Mục Vỹ là song tu đan - khí!

Lợi hại quá!

Điều quan trọng nhất là hắn là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm dưới một trăm tuổi duy nhất và giỏi nhất của tiểu thế giới Tam Thiên.

“Hừ! Ngươi đắc ý quá nhỉ?”

Thấy nụ cười hờ hững trên mặt Mục Vỹ, Hoa Vô cười lạnh nói: “Yên tâm, nhất định ta sẽ đánh bại ngươi, để ngươi biết thế nào mới là thiên tài!”

Đắc ý?

Mục Vỹ ngẩn người.

Hắn đứng ở đây thậm chí còn không cười nói gì, chỉ giữ biểu cảm như ngày thường thôi mà, chứ đắc ý gì đâu?

Tên này kiếm chuyện à?

Mục Vỹ thầm thấy tức giận.

Mục Vỹ không hề quen biết gì Hoa Vô này, dù hắn ta là đệ tử của Ám Ảnh Các, nhưng Mục Vỹ đã cho môn phái ấy biết mặt khi ở bảy mười hai hải đảo rồi mà, nhưng họ cứ khiêu chiến hắn hết lần này đến lần khác thì hắn có thể nhịn được nữa không?

Không!

Nếu tiếp tục nhẫn nhịn thì hắn sẽ biến thành con rùa rụt cổ mất.

Hơn nữa, đó cũng không phải là phong cách của hắn!

“Trông ta đắc ý lắm à?”, Mục Vỹ ngẩn người hỏi: “À, chắc tại ta không giấu được niềm vui khi giành được giải quán quân ấy mà! Xin lỗi đã để ngươi nhìn thấy nhé!”

“Ngươi? Giành giải quán quân?”

Hoa Vô cười lạnh nói: “Nằm mơ giữa ban ngày à! Cái loại như ngươi mà cũng đòi ư?”

“Yên tâm, giải nhất thuộc về ta là cái chắc rồi, ngươi khỏi cần hi vọng gì nữa!”

“Nếu ngươi có thể giành được giải nhất thì kiếp này Hoa Vô ta sẽ không luyện khí nữa!”

“Được!”

Mục Vỹ chợt chỉ vào Hoa Vô rồi nói: “Tự ngươi nói đấy nhé, các vị nghe cả rồi chứ? Hoa Vô thiếu gia nói nếu Mục Vỹ ta thắng cuộc thì đời này sẽ không luyện khí nữa!”

“Nhưng, Hoa đại thiếu gia này, ngươi có chơi trò ăn gian giống Liễu Vô Tương của núi Huyền Không không đấy?”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu hôm nay ngươi giành giải nhất thì Hoa Vô ta sẽ không bao giờ luyện khí nữa!”

Hoa Vô nói to lên

Để tất cả mọi người đều nghe thấy.

Bởi hắn ta nói càng to sẽ càng đả kích được Mục Vỹ.

Đương nhiên chỉ có hắn ta nghĩ vậy thôi.

“Còn nếu ngươi không thắng được thì sao?”, Hoa Vô nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.

“Thì sao á?”, Mục Vỹ ngẩn ra đáp: “Không được thì thôi chứ sao, ta có đòi phải thắng bằng được đâu!”

“Ngươi…”

Nghe thấy thế, mọi người đều bật cười.

Mục Vỹ chỉ coi đây như một trò chơi, nhưng Hoa Vô đã lập một lời thề độc.

Mục Vỹ mà thắng thật thì Hoa Vô thảm rồi.

Mà nếu Mục Vỹ không giành được ngôi vị cao nhất thì hắn cũng chẳng tổn thất gì.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mọi người chợt cảm thấy Mục Vỹ không hề bông đùa, lẽ nào hắn thật sự có lòng tin là mình sẽ vô địch?

Giành hai giải quán quân luôn?

Mới nghĩ thế thôi, mọi người đã phát điên lên rồi.

“Trật tự!”

Một tiếng hô vang lên, bốn vị trưởng lão của Khí Cụ Môn chia nhau đứng trên bốn sàn đấu.
Chương 920: Người hâm mộ thú vị

Ba vị trưởng lão trong số đó đi ra ba khu vực bên ngoài, một ông lão tóc hoa râm đi tới khu vực đầu tiên có chín người.

Bất kể ra sao thì một cuộc thi đẳng cấp luôn khiến người ta trào dâng nhiệt huyết.

Thánh khí tuyệt phẩm chính là thần binh lợi khí lợi hại nhất ở tiểu thể giới Tam Thiên.

Còn Hư Tiên Khí thì chỉ có trong truyền thuyết, chứ chưa ai nghe thấy có người nào luyện chế được loại binh khí này ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Lúc này, ba vị trưởng lão mặc những bộ y phục khác nhau đang ngồi nghiêm chỉnh trên chủ trì đài.

Người đầu tiên có vẻ chính trực tên là Từ Chính Khí, đây chính là trưởng lão đứng đầu trong ba thầy luyện khí giỏi nhất của Khí Cụ Môn.

Người ngồi phía sau bên trái mặc y phục màu xám, tóc muối tiêu, có khí tức khiến người ta thấy sắc sảo.

Người này là Khí Bất Phàm, nhị trưởng lão có địa vị cao ở Khí Cụ Môn.

Người cuối cùng là tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong của Khí Cụ Môn.

Đây chính là mái chèo hiện giờ của Khí Cụ Môn, phải nói là môn phái này đã chiêu mộ được hết thầy luyện khí tài giỏi nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên, có tới tám mươi phần trăm thần binh lợi khí đủ các cấp bậc ở tiểu thế giới Tam Thiên đều từ đây mà ra, sau đó được các nhà buôn lớn Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các và Thiên Bảo Các buôn bán đi khắp nơi.

Đây chính là điểm mạnh của môn phái này.

Thiên Đan Tông cũng vậy.

“Lão Từ, dù Từ Triệu Mông là cháu trai của ông, nhưng ông cũng không được thiên vị đâu đấy. Lần này, chắc chắn tiểu tử ấy có thể luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm để cho chúng ta một niềm vui bất ngờ!”

Tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong có cái tên khác xa với tính cách, ông ta không hề lạnh lùng chút nào, trái lại còn hi ha cười đùa suốt ngày.

“Nhược Phong, ông lại đùa đi! Dù Tiểu Mông có thiên bẩm cao, nhưng tuổi còn trẻ, giờ mới có ba mươi mấy nên còn phải rèn luyện nhiều!”, Từ Chính Khí cười lớn nói.

“Ông nói thế là sai rồi! Nghe nói Mục Vỹ kia còn chưa đến ba mươi tuổi, so với chúng ta thì chỉ là hàng cháu chắt, nhưng hắn đã giành được giải quán quân luyện đan rồi!”

Nhị trưởng lão Khí Bất Phàm ngày thường kiệm lời, nhưng khi nhắc tới cái tên Mục Vỹ, ông ấy lại nói nhiều hơn bình thường.

“Nếu không phải lần trước ta được tận mắt xem khảo hạch, chắc cũng không thể tin nổi!”

“Đúng vậy!”, Từ Chính Khí thở dài nói: “Chắc tiểu tử này sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của Tiểu Mông đây!”

Ba đại trưởng lão ngồi ngay ngắn quan sát cuộc thi.

Trong chín tuyển thủ này thì Mục Vỹ chỉ biết Cổ Phi Dương và Từ Triệu Mông của Khí Cụ Môn.

Còn lại thì đều không quen.

Nhưng sau khi nghe mọi người thảo luận thì hắn cũng nắm được thông tin dần dần.

Người đứng bên trái hắn chính là Từ Triệu Mông, còn bên phải là Cổ Phi Dương.

Đứng bên trái Từ Triệu Mông là một thầy luyện đan trẻ tuổi luôn tươi cười.

Người này nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Nhưng điều này lại khiến hắn thấy hơi kinh ngạc.

Người đó tên là Mạnh Vân, lai lịch ra sao thì không rõ, nhưng tài luyện khí thì rất khá.

Bên trái Mạnh Vân là một người đàn ông trầm mặc ít nói, từ đầu đến giờ chỉ im lặng đứng yên một chỗ.

Còn đứng bên phải Cổ Phi Dương chính là thiên tài Kim Chính Vũ của nhà họ Kim.

Tiếp đến là Hoa Vô luôn ăn nói lỗ mãng với Mục Vỹ.

“Ha ha, huynh là Mục Vỹ đúng không? Ta là Mạnh Vân!”

Khi Mục Vỹ đang âm thầm quan sát những người khác thì có một tiếng cười vang lên.

“Xin chào!”

“Xin chào, xin chào!”, Mạnh Vân tiến lên một bước kéo lấy tay Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta đã xem cuộc thi của huynh mấy hôm trước, mười tám đạo đan văn, quá siêu luôn! Thật ra đời này ta chỉ ước được trở thành một thầy luyện đan tài giỏi, tiếc là đã chọn nhầm đường rồi làm thầy luyện khí, vì thế Mục huynh à, huynh có thể nhận ta làm đồ đệ không?”

Gì cơ?

Trông thấy vẻ chân thành của Mạnh Vân. Mục Vỹ tỏ vẻ khó tin.

Một thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm lại muốn bái hắn làm sư phụ để học luyện đan?

Những người khác nghe thấy vậy cũng phải giật bắn mình.

“Mạnh Vân, về vị trí của mình đi!”

Lúc này, trưởng lão trọng tài đã chuẩn bị tuyên bố cuộc thi, thấy Mạnh Vân có hành động hồ đồ nên chỉ biết cười khổ rồi nhắc nhở.

“Gì mà gắt thế? Còn hò tên ta nữa là ta bỏ thi đấy, làm như ta thèm muốn được thi lắm không bằng!”

“…”

Nghe thấy vậy, không chỉ có trưởng lão trọng tài phải câm nín, mà mọi người ở xung quanh cũng cạn lời.

Cá tính thật!

Người khác tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào đây, y vào được rồi mà lại dám ăn nói như vậy.

Song, trưởng lão trọng tài lại không dám nói mấy câu như: Không thi thì cút với y.

Mạnh Vân là thiên tài mà Khí Cụ Môn rất lưu tâm. Từ nhỏ, y đã rất nổi trội trong gia tộc, nhưng không đi theo môn phái nào cả, sau đó như có duyên kỳ ngộ nào đó nên đã phát triển theo hướng hiện tại.

Nếu chỉ vì một câu nói này của y mà khiến Khí Cụ Môn mất đi một thiên tài thì trưởng lão trọng tài không thể gánh vác trách nhiệm được.

“Nếu ngươi thắng được ta thì ta sẽ cân nhắc!”

“Được thôi, huynh hứa rồi đấy nhé!”

Mạnh Vân tỏ vẻ mừng rỡ rồi vội vàng quay về vị trí của mình, sau đó nhìn trọng tài nói: “Mau lên, ta chờ sắp hết cả thanh xuân rồi đây này!”

Trưởng lão trọng tài chỉ biết câm lặng nhìn Mạnh Vân.

Kẻ gây chuyện là y, người làm chậm trễ thời gian cũng là y, mà bây giờ người thúc giục cũng là y luôn.

“Mau bắt đầu đi thôi, ta đang vội lắm!”, Mạnh Vân tiếp tục thúc giục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK