Mục Vỹ không thể đánh nhau ở đây nữa, nhỡ thu hút thêm các con á thánh thú khác tới thì hắn muốn chạy cũng không được.
Quyết định xong, Mục Vỹ cất bước, đi vòng qua con thằn lằn bốn chân đó rồi bay lên đỉnh núi Đại Hoang, hình như đó là vị trí đầu vào của long mạch.
Thấy Mục Vỹ định bỏ chạy, con thằn lằn bốn chân bay vù đuổi theo.
Uỳnh một tiếng, điều này hình như đã dẫn dụ làn sóng linh thú, các bóng dáng to đùng đuổi theo Mục Vỹ.
“Chết tiệt!”
Thấy thoáng cái đã có mười mấy con linh thú biến dị cấp á thánh thú tập trung sau lưng mình, Mục Vỹ thẩm chửi thề một câu rồi tăng tốc.
Nhưng phía trước đã hết đường.
Trên đỉnh núi có một vách đá to lớn tối màu, mặt đá trơn bóng, trông giống một vật của tạo hoá.
“Mẹ kiếp, liều thôi vậy!”
Mục Vỹ than vãn một tiếng rồi quay lại, rút kiếm Phá Hư ra, một đường kiếm mang ý cảnh kiếm tâm lập tức khiến bầy á thanh thú đang đuổi theo phải hết hồn.
Phụt một tiếng, con thằn lằn bốn chân đuổi theo sát Mục Vỹ nhất đã bị chém đứt một chân, máu tươi màu xanh chảy ra.
Gầm…
Nó gầm lên, đôi mắt xanh lè rồi bổ nhào về phía Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ đã vào bước đường cùng, nào còn sợ gì nữa, dưới cơn bùng nổ, hắn cũng đã khiến mấy con thú to con ở phía sau phải sợ mất mật.
Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, vang vọng khắp núi Đại Hoang.
Song các võ giả đang đứng canh chừng bên ngoài lại chẳng hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nhàn nhã tán dóc ở lối vào.
Bịch bịch…
Một lát sau, khi liên tục xông ra chiếm giết các con á thánh thú, Mục Vỹ cũng dần thấy mệt.
Các con á thánh thú này đều là loài biến dị, hơn nữa thực lực của chúng còn rất mạnh, quân số thì đông. Mà Mục Vỹ lại phải phân tâm để bảo vệ bản thân, bởi nếu trúng một đòn thì tấm màn bảo vệ của hắn sẽ hỏng mất, thế thì xong đời luôn.
Phụt…
Nhưng lo sao thì bị vậy, Mục Vỹ phụt một tiếng, sơ suất nên bị một cái móng vuốt lớn bổ vào phần hông bên trái, lớp bảo vệ lập tức vỡ tan.
Hoang khí vốn đang lởn vởn ở xung quanh như sóng lớn cuồn cuộn chui ngay vào trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, hơn nữa trong cơ thể hắn còn nặng nề như chất đầy đá.
Nhưng cảm giác này không tồn tại quá lâu.
Thoáng cái, hắn lại thấy Tru Tiên Đồ vốn đang sốt sắng trong người mình hình như đã tìm được cơ hội để phát tiết, nó điên cuồng xoay tròn.
Có tiếng vù vù vang lên, toàn bộ hoang khí ở trên núi Đại Hoang đã bị Tru Tiên Đồ cuốn lấy hết.
Hoang khí bất tận đã thể hiện khí thế như dời sông lấp biển, song vẫn bị Tru Tiên Đồ hấp thu hết.
Thậm chí đến đám á thánh thú cũng quên luôn việc đuổi theo Mục Vỹ, cứ thế đứng một bên trợn mắt há mồm quan sát tất cả.
Một lát sau, hoang khí ngất trời vây kín núi Đại Hoang đã biến mất hoàn toàn, sau đó tập trung hết trong cơ thể của Mục Vỹ.
Đám á thánh thú nghệt mặt ra nhìn Mục Vỹ.
“Khụ khụ… Đừng nhìn ta, không phải do ta làm đâu!”
Thấy đám á thánh thú ấy chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mình, Mục Vỹ xua tay, lúng túng nói.
Nhưng hoang khí đã biến mất nên hắn hít thở cũng dễ dàng và thoải mái hơn.
Chỉ có đám á thánh thú biến dị là khổ thôi.
Lập tức có tiếng kêu gào vang lên bên tai Mục Vỹ, đám á thánh thú đã quen với mùi vị của hoang khí từ lâu, giờ đột nhiên hoang khí biến mất thì sao mà chúng chịu nổi.
“Lũ súc sinh kia, định giết ta à? Đến mà giết này!”
Mục Vỹ biết, khi Tru Tiên Đồ hấp thu hết hoang khí, đám súc sinh này cũng sẽ thấy khó hít thở trong bầu không khí mới giống hắn ban nãy.
Vù…
Lúc Mục Vỹ đang thách thức đám á thánh thú thì Tru Tiên Đồ chợt mở, một dòng khí lưu chảy ra, sau đó truyền thẳng tới cạnh đám á thánh thú biến dị ấy.
Điều này khiến bọn chúng lập tức phấn chấn hơn hẳn.
“Mẹ kiếp, chơi ta à!”
Thấy vẻ hưng phấn của bọn chúng, Mục Vỹ chỉ thấy mình như bị chơi xỏ.
Hình như Tru Tiên Đồ này đang cố ý chỉnh đốn hắn, để hắn khó xử.
“Mẹ nó chứ! Muốn chơi ta thì cũng đâu cần như vậy!”, Mục Vỹ chửi bới: “Ngươi nhìn đám to con ấy đi, chúng đuổi giết ta quá trời luôn, tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân của ngươi, mà ngươi nỡ làm vậy à?”
“Ngươi mà cũng đòi làm chủ nhân của ta?”
Bỗng nhiên có một giọng nói lanh lảnh vang lên trên đỉnh núi cao chót vót, khiến Mục Vỹ ngây ra tại chỗ.
“Ai? Kẻ nào đang ở đây?”
“Ngươi đoán thử xem!”, một giọng nói vang lên trong đầu Mục Vỹ: “Thằng nhãi, không phải ngươi luôn muốn ta nói chuyện cùng à? Sao giờ lại không biết ta là ai?”
Thằng nhãi?
Mục Vỹ không kìm được cơn tức, lẩm bẩm: “Ngươi là… Tru Tiên Đồ!”
Chương 632: Nguồn gốc của Đại Lục
Dứt lời, chính Mục Vỹ cũng ngẩn người.
Tru Tiên Đồ nói chuyện rồi kìa!
“Đúng, mà cũng không đúng!”
Một giọng nói không rõ là nam hay nữ lại vang lên trong đầu Mục Vỹ: “Nói đúng ra thì ngươi có thể coi Tru Tiên Đồ là một món bảo vật, còn ta là khí linh, một khí linh vô địch thiên hạ biết tranh luận!”
Khí linh?
Mục Vỹ có biết đến khí linh, nhưng hình như chỉ thần khí kỳ diệu mới có thì phải!
“Ngươi không cần phải nghĩ nữa làm gì, mà bớt lấy mấy thứ thánh khí, tiên khí hay thần khí gì gì đó mà ngươi biết để đánh giá Tru Tiên Đồ đi, ngươi sẽ không bao giờ biết được Tru Tiên Đồ lợi hại như thế nào đâu”.
Khí linh mất kiên nhẫn nói: “Đám hoang thú biến dị này sẽ không ra tay với ngươi đâu, chúng không ngu, biết ngươi đã hấp thu hết hoang khí rồi thì muốn giữ được mạng sống, chúng sẽ phải nghe lời ngươi!”
“Thật không?”
“Ta lừa ngươi làm gì?”
“Nào nào, con thằn lằn bốn chân kia, cúi xuống để ta cưỡi nào!”
Mục Vỹ đã bắt đầu thử nghiệm ngay, gọi con thằn lằn bốn chân rồi mỉm cười.
Cái chân bị Mục Vỹ chém đứt của nó đã mọc lại, nhưng nó lại ngẩn ra nhìn Mục Vỹ.
Cuối cùng, nó như không nhịn được nữa, đi về phía Mục Vỹ.
Bụp một tiếng, cái chân to đùng của nó đặt ngay trước mặt Mục Vỹ, làm bụi bay mù mịt.
“Ớ… ngoan thật luôn này!”
Mục Vỹ ngạc nhiên.
“Vớ vẩn, không lẽ ta lừa ngươi chắc?”, khí linh lại nói.
“Hoá ra ngươi biết nói, thế sao chuyên gia ngó lơ ta?”, Mục Vỹ hừ nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng là chủ nhân của ngươi cơ mà!”
“Ngươi mà cũng đòi ư?”
Tru Tiên Đồ cười lớn nói: “Hẹn kiếp sau nhé! Giờ ngươi yếu như sên, còn lâu ta mới thèm cái loại chủ nhân như ngươi, bây giờ chúng ta cùng lắm chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi”.
“Hợp tác thế nào?”
“Ta giúp ngươi nâng cao cảnh giới, ngươi hỗ trợ ta khôi phục cảnh giới, để ta nhớ lại ký ức!”
Nhớ lại ký ức?
Mục Vỹ ngẩn người.
“Ta có nói thì ngươi cũng không hiểu đâu, giống như hoang khí từ thời thái cổ ấy. Tóm lại là ngươi giúp ta làm được việc thì ta sẽ lợi hại hơn!”, Tru Tiên Đồ lạnh lùng nói: “Còn nếu ngươi mà lấy được những món đồ từ thời viễn cổ hay thậm chí là thái cổ thì ta cũng sẽ có thể hồi phục”.
“Để trả công, ta sẽ cho ngươi toàn bộ thiên tài địa bảo trong Thần Không Bảo Động, đảm bảo đủ cho ngươi dùng đến Thần Vực luôn. Nếu ngươi may mắn, gặp được một vị kiếm khách tuyệt thế trong Thời Không Yêu Tái, biết đâu sẽ tìm được kiếm tâm của mình đấy”.
Thần Không Bảo Động?
Thời Không Yêu Tái?
Mục Vỹ gật đầu, trong đầu bắt đầu mường tưởng.
Lần trước, hắn tình cờ đi vào trong không gian màu trắng, có lẽ đó chính là Thời Không Yêu Tái mà Tru Tiên Đồ nhắc tới, còn Thần Không Bảo Động thì chắc là một hang động sáng lấp lánh - nơi cất giấu bảo bối của Tru Tiên Đồ.
“Ta phải đi đâu để tìm những món đồ từ thời viễn cổ và thái cổ mà ngươi nói để khôi phục thực lực cho ngươi? Mà ngươi từ đâu đến? Tại sao lại bị thương? Những chuyện này ta đều không biết!”
“Sau này rồi ngươi sẽ rõ”.
Tru Tiên Đồ bình tĩnh nói: “Còn muốn tìm được những bảo bối kia thì phải xem ý trời thôi, ngươi cứ làm từ từ, dẫu sao với thực lực bây giờ của ngươi thì chắc còn lâu lắm, nhưng lâu mấy ta cũng chờ được, nên không cần lo về thời gian”.
“Ngoài ra, sở dĩ ta nói chuyện với ngươi là bởi những hoang khí viễn cổ này có thể rửa sạch thương tích cho ta, nhưng ta không thể kết nối với ngươi quá lâu được, vì thế không có chuyện gì thì đừng có làm phiền ta và ta cũng sẽ không phiền tới ngươi!”
“Ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu.
“À, ngươi có trên Đại Lục này có bảo vật gì không?”, Mục Vỹ hỏi dò.
“Ý ngươi là khởi nguồn của Đại Lục ư?”
“Ừm”, Mục Vỹ kích động đáp.
Quả nhiên là Tru Tiên Đồ biết!
“Ta khuyên ngươi quên thứ đó đi, bởi với thực lực hiện tại của ngươi thì dù có tìm thấy thì cũng chỉ có đường chết thôi. Thiên Vận Đại Lục không chỉ đơn giản là một đại lục bình thường đâu, rồi sau này ngươi sẽ biết!”
Nghe Tru Tiên Đồ nói chuyện, Mục Vỹ cảm nhận rõ sự mệt mỏi của nó.
“Sau này chắc chắn Thiên Vận Đại Lục sẽ là nơi giao tranh của các thế lực lớn, đến lúc ấy mới là chiến loạn thật sự, còn những người đó thì ta chỉ có thể nói là họ tham lam quá rồi”.
“Ta biết rồi!”
“Thôi, ta nghỉ ngơi đây! Bây giờ, ngươi mà tiến vào sâu trong núi Đại Hoang là sẽ chết đấy, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đi dạo một vòng rồi về đi”.
“Được!”
Mục Vỹ gật đầu.
Dù Tru Tiên Đồ luôn tỏ vẻ khinh bỉ khi nói chuyện với hắn, nhưng Mục Vỹ phải công nhận rằng nó khinh đúng người thật.
“Chắc ngươi có cách để loại bỏ ma khí trong người ta chứ? Nửa năm rồi ta không tiến bộ được tẹo nào, bây giờ…”
“Được, ta phải tặng quà gặp mặt cho ngươi chứ!”
Tru Tiên Đồ nói xong, Mục Vỹ chỉ thấy linh hồn ảo trong đầu mình bắt đầu rung lên, những luồng sức mạnh tinh thuần vô cùng dồi dào trong Tru Tiên Đồ dội vào.
Thần lực!
Chương 633: Long mạch xuất hiện
Trông thấy luồng sức mạnh ấy, Mục Vỹ mừng ra mặt, bởi rất lâu rồi hắn chưa thấy Tru Tiên Đồ phát thần lực.
Luồng thần lực mãnh liệt này dính sát vào kinh mạch trong cơ thể của Mục Vỹ, thúc giục chân nguyên trong người hắn.
Một lát sau, Mục Vỹ cảm thấy ma khí trong người mình đã bị thần lực cuốn lấy rồi rời khỏi cơ thể mình từng chút một.
Ngay sau đó, tầng hồn đàn thứ chín đã dần hình thành ở tám tầng hồn đàn dưới chân Mục Vỹ.
Lần này, Mục Vỹ chẳng cần động tay một chút nào, tất cả đều nhờ hết vào Tru Tiên Đồ.
“Bây giờ, ta đã nâng cho ngươi lên cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, nhưng thiên hoả, Cửu Thiên Chân Lôi, Hắc Ngục Ngân Thuỷ, ma khí và thần lực trong hồn đàn của ngươi trộn lẫn vào với nhau thì đúng là loạn lắm. Cho nên khi nào ngươi tới bước chuyển thứ nhất của cảnh giới Tam Chuyển sẽ khó khăn lắm đấy, chuẩn bị tâm lý trước đi”.
“Ta biết rồi!”
“Mà thanh kiếm này của ngươi không tầm thường đâu, nó là thánh khí, chứ không phải thiên khí cực phẩm đâu. Ta có thể giúp ngươi tế luyện để nâng cấp nó thành bán thánh khí, như thế sẽ thay đổi hình dạng để kẻ thù không nhận ra ngươi”.
“Bán thánh khí?”
Mục Vỹ mừng rỡ.
Không phải hắn không thể luyện chế bán thánh khí, là tại chỉ dựa vào nguyên liệu ở Thiên Vận Đại Lục thì không đủ để làm.
Nhưng nếu bây giờ có một món bán thánh khí trong tay, hắn sẽ không phải lo sợ gì nữa.
“Được rồi, có gì cần ta giúp thì để sau đi, giờ ta phải nghỉ ngơi, huy động quá nhiều lực tinh thần để vận chuyển Tru Tiên Đồ làm ta mệt quá…”
“Ừm!”
Nói xong, Mục Vỹ chờ một lúc lâu cũng không thấy Tru Tiên Đồ có động tĩnh gì nữa.
“Bây giờ không phải chờ nữa rồi, Trung Châu à, Mục Vỹ ta về đây!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người rời đi, mười mấy con hoang thú khổng lồ không nỡ để hắn bỏ đi nên vội vã chạy theo.
Tiếng bịch bịch vang mỗi lúc một xa, Hoang Thanh vẫn luôn chờ Mục Vỹ ở dưới núi.
Hắn ta phát hiện thấy hoang khí trong núi Đại Hoang ở phía xa đột nhiên biến mất, điều quan trọng nhất là sau khi Mục Vỹ bay xuống núi, phía sau hắn có một bầy hoang thú to đùng chạy theo.
“Mau, bảo vệ quốc sư, nhanh lên!”
Hoang Thanh hét lên một tiếng rồi bay nhanh về phía Mục Vỹ.
“Làm gì thế? Làm gì thế hả?”
Thấy đám người ấy lao tới tấn công hoang thú ở phía sau mình, Mục Vỹ vội vàng hô lớn lên.
“Quốc sư đại nhân, chúng ta tới bảo vệ ngài mà!”, một hộ vệ không nhịn được gãi đầu, lúng túng đáp.
“Ta mà cần các ngươi bảo vệ thì chắc chết lâu rồi nhỉ?”, Mục Vỹ xua tay nói: “Không phải lo, chúng là… thú cưỡi mà ta mới thuần phục được đấy!”
Thú cưỡi?
Nghe thấy vậy, Hoang Thanh ngẩn ra.
Hắn ta biết rất rõ về bầy hoang thú này, chúng đều có thực lực sánh ngang với cường giả đẳng cấp ở Đông Hoang, ví dụ như con thằn lằn bốn chân kia, ít nhất phải là cường giả cảnh giới Chuyển Thể mới có thể đối phó được với nó.
Vậy mà Vỹ tiên sinh lại…. thuần phục được đám súc sinh này!
“Có gì đáng phải ngạc nhiên à?”, Mục Vỹ nhíu mày nói: “Bây giờ, chúng ta về Hoang Thành đã, hoang khí ở núi Đại Hoang đã biến mất, có lẽ sẽ có chuyện kỳ lạ xảy ra, vì thế chúng ta phải báo cáo với hoang chủ mới được”.
“Vâng!”
Bây giờ, Hoang Thanh chính là người kế thừa vị trí hoang chủ kế nhiệm, vì thế có địa vị rất cao ở Hoang Thành, nhưng cũng chính vì thế nên thái độ của hắn ta với Mục Vỹ cũng vô cùng kính cẩn.
Nếu không nhờ có Mục Vỹ thì bây giờ, hắn ta chẳng là gì so với các hoang tử khác cả.
Bây giờ, vì sự xuất hiện của Mục Vỹ nên hoang chủ ngày càng giao nhiều việc cho hắn ta hơn, các đại hoang vương cũng âm thầm dựa dẫm vào hắn ta.
Dù có địa vị rất cao, nhưng Hoang Thanh biết rõ nếu không có Mục Vỹ thì mọi thứ của hắn ta sẽ biến mất nhanh chóng.
Đoàn người rời khỏi núi Đại Hoang, di chuyển nhanh về phía Hoang Thành.
Nhưng sau khi bọ họ rời đi chưa được bao lâu, núi Đại Hoang vốn yên bình đột nhiên xảy ra động đất.
Vốn dĩ vì có hoang khí che phủ nên núi Đại Hoang mới trở nên mờ ảo.
Nhưng bây giờ, hoang khí đã biến mất, dáng vẻ của ngọn núi đã sáng tỏ, dù cách cả chục dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn từ trên cao xuống cũng thấy địa hình của long mạch rõ ràng.
Thêm nữa lại có động đất nên ngọn núi đã hoàn toàn sụp đổ, các dãy núi cũng lún xuống, thậm chí có chỗ thì nhô lên, chỗ thì sụt xuống, nhìn như bóng dáng của một người khổng lồ.
Tin tức này vừa truyền về Hoang Thành, Hoang Trác Thiên đã cử người đi điều tra ngay.
Lão ta không hề trách Mục Vỹ về chuyện hoang khí biến mất, mà ngược lại còn cảm ơn, điều này đã khiến núi Đại Hoang - thánh địa của Đông Hoang hiện ra hoàn toàn, khiến họ không còn trở ngại khi tiến vào.
Nhưng cùng lúc đó, Trung Châu yên bình đã lâu tiếp tục dậy sóng trở lại.
Long mạch mà bốn dị tộc lớn tới Trung Châu tìm kiếm đã xuất hiện.
Nhưng nơi nó xuất hiện lại không phải ở Trung Châu, mà là Đông Hoang, điều này khiến ai cũng phải bất ngờ.
Thánh địa Trì Dao - nơi ở của Thất Tinh Môn.
Có hai bóng người đang đứng sừng sững.
“Tinh Bắc Dụ, lần này long mạch đã xuất hiện, ngươi thấy sao?”, một thanh niên hơi mập trong số đó lên tiếng hỏi.
“Sao là sao? Đương nhiên phải ra tay rồi!”
Tinh Bắc Dụ đáp: “Biết tin rồi thì chắc chắn lần này, Thánh Tước Môn, Ma tộc và bộ tộc Cốt Yêu cùng các thế lực ở Trung Châu cũng sẽ đến đó, cơ hội lớn thế này thì ai chịu bỏ qua chứ”.
“Ừm!”
“Tinh Nam Kim, phen này, chúng ta phải thật cẩn trọng, chúng ta không thể tiến hành xâm chiếm Đông Hoang như làm với Trung Châu được”.
“Ta biết rồi!”
Hai người ngẩng đầu lên ngắm bầu trời cao, sau đó mỉm cười.
Bảo vật mà họ muốn tìm cuối cùng đã xuất hiện rồi.
Chương 634: Đến khi ngươi chết
Cùng thời điểm đó, trong Lôi Thần Cốc, Tước Nhất Minh và Tước Nhất Kiệt của Thánh Tước Môn cũng vừa hay tin.
"Hừ, hai năm vừa qua bọn Ma tộc cứ nhắm vào chúng ta, lần này lão tử nhất định phải chơi bọn Đại A Ma một vố cho đỡ tức mới được".
Tước Nhất Kiệt vừa nhận được tin tức là quát tháo ngay.
"Thôi cứ cẩn thận cho lành!"
Tước Nhất Minh khuyên can: "Hiện nay Trung Châu không còn hỗn loạn như lúc chúng ta mới đến nữa, cẩn thận cho khỏi có bất trắc. Các thế lực lớn không đơn giản như bề ngoài đâu".
"Ta biết, nhưng ta không nuốt trôi nổi cục tức này!"
Tước Nhất Kiệt đanh mặt siết chặt tay. Có bao giờ một thiên tài Thánh Tước Môn như gã ta phải chịu ấm ức thế này đâu?
"Nuốt không trôi cũng phải nuốt. Chưa kể, long mạch đã hiển lộ trên Đông Hoang, chắc chắn không phải chỉ có mình Thánh Tước Môn chúng ta đi. Lúc đó sẽ hay ho lắm đây".
Tước Nhất Minh cười nhẹ, trong lòng thầm tính toán.
Chuyện long mạch xuất hiện đã được lan truyền khắp Trung Châu với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Ai cũng thấy có vẻ những phe phái lớn sắp rục rịch trở lại rồi.
Vỹ Thành, Vỹ Minh.
Với việc dựa vào điện Khiếu Nguyệt để mở rộng quy mô cũng như sáp nhập với những lực lượng còn sót lại như thánh địa Trì Dao và bốn thế lực trên hạng nhất, hai năm qua Vỹ Minh đã phát triển vượt bậc.
Hiện tại Vỹ Thành chỉ là một thành trì nhỏ với dân số khoảng một triệu người, nhưng tòa thành trì này lại là đầu mối của gần một nửa các cuộc giao dịch, buôn bán đan dược và linh khí trên toàn bộ Trung Châu.
Ngoài ra, nhìn từ xa sẽ thấy rằng kiến trúc của điện Khiếu Nguyệt và tòa nhà được xây dựa trên đó dường như có liên quan với nhau, trông rất kỳ diệu.
Giờ phút này, các bô lão của Vỹ Minh như Mặc Dương, Vạn Vô Sinh và Lâm Hiền Ngọc đang ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh điện Khiếu Nguyệt.
"Chắc hẳn mọi người cũng nghe thấy tin đồn long mạch mà bốn thế lực mải miết kiếm tìm đã hiện diện trên Đông Hoang rồi, họ sẽ phái người đi cho xem".
Tần Mộng Dao trong bộ váy dài màu xanh biếc đứng trên cao, lạnh lùng nói: "Vỹ Minh có nên xuất phát đến Đông Hoang sớm không, ta muốn nghe ý kiến của mọi người".
"Đương nhiên phải đi rồi!"
Vạn Vô Sinh lên tiếng ngay: "Lúc trước chính bọn súc sinh này là thủ phạm khiến Mục Vỹ bỏ mạng, đến bây giờ Vỹ Minh chúng ta đã vươn mình trỗi dậy một lần nữa, lão tử cũng đã đến cảnh giới Chuyển Thể, không đi sao được. Có giết bọn khốn nạn kia mới xoa dịu được nỗi căm phẫn trong lòng chúng ta!"
Vạn Vô Sinh điên tiết nói. Ai cũng thấy được sự phẫn nộ của ông ta.
"Sư nương, chuyện của sư phụ là cái gai trong lòng tất cả chúng ta. Dù không biết rốt cuộc thứ mà bốn thế lực lớn đang tìm là gì nhưng nếu có thể làm bọn chúng vấp chân thì chúng ta cứ làm thôi!", Mặc Dương cũng đồng tình.
"Không cần nhiều người vậy đâu!", Lâm Hiền Ngọc cho ý kiến: "Điều động mười mấy võ giả trên cảnh giới Niết Bàn đi là được rồi. Chúng ta đi chủ yếu chỉ để thừa nước đục thả câu thôi. Có khi bản thân bọn chúng còn không biết chí bảo mình hay nhắc đến là cái giống gì nữa là!"
Nghe xong lời nói của ba người, những người còn lại gật đầu.
"Vậy thì đi thăm dò Đông Hoang theo lời ba vị, nhưng mọi người phải đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu, không được phép mạo hiểm".
Tần Mộng Dao vừa day thái dương vừa ra lệnh: "Vỹ Minh vừa hồi phục được hai năm, không thể bị vấp ngã thêm lần nào nữa".
"Rõ!"
"Rõ!"
Mọi người khoát tay rồi lục tục rời đi.
Tần Mộng Dao ngồi ở chủ tọa thở dài, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
Phải cần một nguồn nhân công và tài sản rất lớn để duy trì Vỹ Minh, cô lại chỉ có một mình, thật sự quá vất vả.
"Vỹ ca... muội mệt quá..."
Nhìn ra ngoài đại điện, Tần Mộng Dao than thở.
Trong Vỹ Minh ngày nay, Vạn Quỷ lão nhân đã tu luyện đến cảnh giới Chuyển Thể, bọn Mặc Dương cũng bước vào cảnh giới Niết Bàn cả rồi, thêm cả việc có thánh thú Tiểu Hắc trấn giữ nên chẳng ai dám trêu vào.
Nhưng nếu sự kiện hai năm trước tái diễn, Vỹ Minh vẫn sẽ không trụ chân được nổi.
Vũng nước lặng Trung Châu Đại Lục dần khuấy động, các thế lực lớn đều nhanh tay cử quân của mình đi.
Họ không biết thứ gì đang được cất giấu trong long mạch, nhưng tin chắc rằng đó là một món bảo bối hiếm có.
Nếu không thì bốn thế lực khổng lồ kia đâu thể nào chịu hao phí sức lực và tiền tài để phá vỡ phong ấn rồi phái vô số cao thủ đến Trung Châu tìm kiếm một cách trắng trợn như thế.
Còn về việc đó là bảo bối gì, tất nhiên những lực lượng hàng đầu trên Trung Châu sẽ không cam lòng từ bỏ cơ hội tìm kiếm rồi.
Tiếng gào rống thê lương vọng lên từ dưới đáy vực hun hút ngập tràn ma khí âm u như muốn làm người nghe thủng màng nhĩ.
Trong Ma Uyên sâu vô tận ấy là hàng loạt chiến sĩ Ma tộc.
Lúc này, ở tầng dưới cùng của Ma Uyên nơi hầu hết người Ma tộc hội tụ có một người với thân hình gầy trơ xương bị trói hai tay, hai chân trên vách tường.
Bên cạnh là Sát Minh khép hờ mắt, không nhúc nhích.
"Mục Thanh Vũ, ngươi sống dai thật đấy, bị hành hạ suốt hai năm trời mà vẫn sống nhăn răng, ta mà là ngươi thì đã chọn cái chết từ lâu rồi!"
Sát Minh hờ hững nói: "Nói chứ ai bảo ngươi có thể chất Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể làm gì, muốn giết cũng giết không nổi. Cơ mà ngươi thấy phong ấn này thế nào, sướng phết chứ?"
"Nói nhiều quá!"
Mục Thanh Vũ ngước mắt nhìn y, cười cợt: "Ngươi tưởng ma đế Tra Khắc không thể giết ta thật à? Đồ ngu, hắn chỉ muốn tìm ra chỗ đặc thù trong thể chất Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể của ta thôi".
"Khi nào xử lý xong việc riêng, rảnh rỗi là hắn sẽ tới đây ngay. Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể có phải là bất tử bất diệt đâu, ngu hết nói nỗi".
"Ngươi..."
"Đến lúc này rồi còn mạnh miệng, để xem con vịt sắp chết như ngươi có thể mạnh miệng đến bao giờ!"
"Đến khi ngươi chết!"
Chương 635: Tiến quân đến Đông Hoang
Sát Minh âm trầm dọa dẫm: "Xem ra phải cho ngươi biết tay mới được".
Nói rồi y đứng dậy đi đến trước người Mục Thanh Vũ, cây roi dài trong tay bị bao phủ trong ma khí màu đen phát ra âm thanh chát chúa.
"Hừ, ngươi dùng cái trò này hai năm rồi không thấy chán à? Ta thì chán lắm rồi đấy!"
Mục Thanh Vũ khinh thường giễu cợt: "Sát Minh, ta có dự cảm ngày giỗ của ngươi sắp đến rồi!"
"Chết đến nơi vẫn mạnh miệng!"
Sát Minh lạnh lùng quất roi.
"Sát Minh!"
Một tiếng gầm vang lên ngăn cản hành động của y, Đại A Ma với thân hình cường tráng bước tới, quát: "Tập hợp quân đội đến Đông Hoang ngay!"
"Đại A Ma đại nhân... đã có tin tức về long mạch rồi sao ạ?", Sát Minh nói một cách cẩn thận.
"Đúng, long mạch xuất hiện trên Đông Hoang rồi, chắc chắn vật mà chúng ta muốn tìm đang ở đó, phải cử quân đến Đông Hoang ngay thôi!"
Đại A Ma cười phấn khởi: "Đợi đến khi tìm được thứ chúng ta cần là có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này và trở lại tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Tháng ngày ăn chơi đến rồi!"
"Cái tên sống dai như quỷ này cũng sắp chết!"
Hắn ta hả hê cười lớn nhìn Mục Thanh Vũ.
Câu vừa dứt, hai người lập tức rời khỏi đó.
Thật lâu sau, Mục Thanh Vũ bỗng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời.
"Đông Hoang... long mạch..."
Ông ấy nhếch môi, đôi mắt lộ nét cười thâm thúy.
Bầu không khí của Trung Châu Đại Lục trở nên náo động, đội quân Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu cùng người của Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn trùng trùng điệp điệp xuất phát đến Đông Hoang.
Cùng lúc đó, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, nhà họ Vỹ, Lục Ảnh Huyết Điện, Lôi Thần Cốc, điện Tam Cực, Vỹ Minh, các lực lượng trong tối hay ngoài sáng đều điều quân nối gót bốn thế lực lớn sát sao.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền đến Đông Hoang.
"Ta còn chưa đi mà mấy người đó đã đi rồi!"
Sau khi nghe tin tức mà Hoang Thanh mang đến, Mục Vỹ chế nhạo.
"Hoang Thanh, ta nhớ hình như ngươi từng nói rằng các bộ lạc làm trái mệnh lệnh của hoang chủ đều bị dồn ép đến phía tây Đông Hoang đúng không?"
"Đúng vậy, Vỹ tiên sinh!"
"Vậy thì tốt quá rồi, những kẻ làm phản kia cực kỳ hiếu chiến, các thế lực lớn tại Trung Châu muốn đi qua nơi đó ắt phải trải qua một trận chiến đẫm máu".
"Không sai!"
Hoang Thanh phấn khởi nói: "Vỹ tiên sinh, ngài đoán như thần vậy. Chúng ta vừa dồn quân phản loạn đến biên giới Trung Châu là mấy kẻ tâm tư khó dò kia tới ngay".
"Đúng vậy!"
Mục Vỹ gật đầu rồi đáp: "Núi Đại Hoang đã lấp ló hình dạng của long mạch, bọn Trung Châu tới đây chắc chắn là vì nó. Núi Đại Hoang là thánh địa của Đông Hoang các ngươi, xử trí thế nào thì hỏi phụ thân ngươi thử xem!"
"Phụ thân bảo ta đến gặp tiên sinh để hỏi thăm xem ngài có cách gì không đây!"
"Ồ?"
Mục Vỹ nhếch mép: "Ngươi nói như vậy ta mới nhận ra có một cách hay".
Nhìn nụ cười của hắn, Hoang Thanh biết lần này mình lại tới đúng nơi rồi.
"Tại bất kì thời đại nào, những người được sinh ra tại Đông Hoang cũng đều là người Đông Hoang, võ giả đông và mạnh hơn Trung Châu rất nhiều. Điểm khác biệt duy nhất là đợt này gần như mọi phe phái lớn trên Trung Châu đều tới, tuyệt đối không được cứng nhắc đâm đầu đối phó với họ".
"Nhưng dù sao Đông Hoang vẫn là thiên hạ của hoang chủ, những võ giả bị dồn ép đến biên giới chắc chắn sẽ liều mạng phản kháng, từ đó quân địch sẽ bị tiêu hao sinh lực".
"Sau đó, hoang chủ phái bốn vị hoang vương đến biên giới đàn áp bọn chúng, không được thì giết luôn, dù gì chiến sĩ Đông Hoang cũng nổi tiếng uy mãnh mà".
"Không cho chúng vào sao?", Hoang Thanh thắc mắc hỏi.
"Không phải vậy!"
Mục Vỹ cười từ tốn: "Cho vào được nhưng phải hạn chế thôi, làm sao chúng ta biết liệu chúng càn quét sạch Đông Hoang. Nhưng mà cứ một đội mười nghìn người vào thì bắt nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm đi".
"Ai phản đối chứng tỏ có mưu đồ, giết tại chỗ!"
"Ai đồng ý thì cho vào, dẫu sao cũng ít người, đâu gây ra được sóng gió gì!"
"Tuyệt vời!", Hoang Thanh khen ngợi.
Mục Vỹ cười mắng: "Tuyệt cái đầu ngươi ấy, nghe kỹ đây, thông báo quyết định này cho toàn Đông Hoang biết đi, họ cũng sẽ thấy được những gì hoang chủ làm vì họ luôn".
"Nếu như những kẻ đó không biết điều thì mỗi một người dân Đông Hoang đều có thể cầm binh khí trở thành võ giả, quyết chiến tới cùng để bảo vệ gia hương của mình".
"Rõ!"
Hoang Thanh lập tức xoay người đi.
Càng tiếp xúc với Mục Vỹ, hắn ta càng thấy Mục Vỹ thông minh. Thậm chí, Hoang Thanh còn nghĩ rằng sau này mình trở thành hoang chủ rồi sẽ tôn Mục Vỹ làm chủ tôn nữa.
"Không ngờ thứ các ngươi muốn tìm là trung tâm khởi nguồn của Thiên Vận Đại Lục!", Mục Vỹ lẩm bẩm, gương mặt tuấn tú bị vành nón đen che phủ.
Hắn bắt đầu bận rộn lại rồi đây.