Tần Mộng Dao vô cùng tức giận. Tất cả những ai muốn phá vỡ tình cảm giữa cô và Mục Vỹ đều phải chết.
Về phía Mục Vỹ, hắn còn phẫn nộ hơn.
"Thiệu Minh, ngươi cũng biết con vẹt hay ăn nói láo xược nên không sống được bao lâu đấy".
Nét mặt của Mục Vỹ lạnh đi, hắn cầm kiếm Thanh Khuyết lên lao về phía Thiệu Minh.
"Giết hắn!"
Thiệu Minh, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức cũng đồng thời hành động.
Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức vốn là võ giả có cảnh giới tầng thứ mười của thân xác, lại thêm Thiệu Minh, ngoài ra còn có mười mấy tên võ giả tầng bảy, tầng tám. Tất cả bọn chúng đồng loạt xúm tới gần Mục Vỹ.
"Mặc Dương, nhìn cho kỹ, sư phụ cho con thấy thế nào mới là kiếm ý chân chính!"
Giờ khắc này, kể cả Mặc Dương cũng cảm nhận được ngọn lửa thịnh nộ đang cháy trong lòng hắn, và nó đã bùng nổ.
"Keng!"
Một chiêu thức được thi triển, Bổ Ảnh Chi Kiếm.
Mặc Dương thấy nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc vì chính chiêu kiếm này của Mục Vỹ đã giúp gã lĩnh ngộ được kiếm ý.
Xa lạ vì chiêu thức ấy quá khác biệt so với lần được Mục Vỹ thi triển trước đây.
"Đinh đinh đinh!"
Phút chốc, mấy tiếng kêu đinh đinh vang lên. Mục Vỹ lộn người lên cao, kiếm Thanh Khuyết chớp lóe, động tác của những người kia đều như trở nên chậm chạp dưới thanh kiếm ấy.
"Phụt, phụt..."
Năm người ngã xuống đất không gượng dậy nổi, máu tươi phun đầy. Tắt thở.
Chỉ một nhát chém đã gặt hái được năm mạng người, đã thế còn là dưới sự vây công của ba người Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ và Thiệu Minh, quả là thần kỳ đối với một người chỉ đang ở cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám như Mục Vỹ.
"Ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Thiệu Minh, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã lắm lời!"
Mục Vỹ tiến lên, không ai có thực lực dưới tầng chín có thể ngăn cản được hắn.
Dần dần, bước chân của Mục Vỹ hướng đến Thiệu Vũ ở phía cuối.
"Không phải ngươi muốn lấy lại nhẫn không gian của mình à? Giờ ta trả lại cho ngươi, ngươi bắt lại được không nào?", hắn hét lớn một tiếng, trường kiếm vung đến.
"Mục Vỹ, ngươi dám! Mau cản hắn lại, cản hắn lại!"
Thấy Mục Vỹ lao thẳng tới chỗ của Thiệu Vũ, đôi mắt Thiệu Minh long lên sòng sọc nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thiếu điều phun ra lửa.
Chẳng qua hễ ai đang ở cấp độ tầng tám của thân xác đến gần Mục Vỹ đều bị hắn nhấc kiếm đánh bay, kể cả có là võ giả cảnh giới Thông Linh, tầng chín cũng bị hắn khôn khéo trốn thoát.
Thấy Mục Vỹ nhằm vào mình, nét mặt của Thiệu Vũ trở nên trắng tái.
Vừa rồi hắn ta rõ ràng nhìn thấy Mục Vỹ đánh bay một võ giả có cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám – mà không chớp mắt lấy lần nào.
Một kẻ chỉ đang ở cảnh giới Tụ Đan - tầng tám mà lại khủng bố như Mục Vỹ, chắc chỉ có đại ca mới có thể ngăn cản.
Rốt cuộc người này đã tu luyện thế nào vậy?
Không phải hắn từng nổi tiếng là rác rưởi bậc nhất thành Bắc Vân ư?
"Ê rác rưởi, đang suy nghĩ gì đấy? Không phải ngươi nói sớm muộn gì cũng có một ngày khiến ta quỳ xuống, trả nhẫn không gian lại cho ngươi sao?"
Giọng nói Mục Vỹ vang vọng, hắn tung người nhảy lên.
Thấy hành động này của Mục Vỹ, hai chân Thiệu Vũ run như cầy sấy, quỳ phịch xuống đất, dưới đũng quần ướt đẫm.
"Không!"
Thấy hắn không lưu tình vung kiếm ra, khuôn mặt của Thiệu Minh nhăn nhúm đầy dữ dằn.
"Phập!"
Sau tiếng chém, một cái đầu người rơi xuống đất.
Thiệu Vũ đã chết.
Từ khi tiến vào thành Bắc Vân, hai huynh đệ này luôn nghĩ cách bày đủ thứ quỷ kế, giết chết không hề quá đáng.
"Được, được lắm. Mục Vỹ, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"
Thiệu Minh đứng thẳng người, cố kìm nén nỗi đau thương mà quát: "Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ, chỉ cần các ngươi giúp ta giết Mục Vỹ, khi trở lại tông môn ta sẽ báp đáp bằng việc thỉnh cầu ông nội ta cho mỗi người một huyền khí hạ phẩm!"
"Thật không?"
"Thật chứ?"
Ánh mắt của Thiệu Minh đằng đằng sát khí, gần như thét lên: "Nếu thất hứa, Thiệu Minh ta đây sẽ vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt".
"Được thôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ điên rồ của hắn ta, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức nở nụ cười âm hiểm.
Vừa rồi mặc dù hai người có thể liều mạng tấn công Mục Vỹ nhưng lại không làm vì không muốn tốn quá nhiều sức.
Giờ đây lại có hậu tạ là một món huyền khí hạ phẩm, điều này đã khiến họ hạ quyết tâm.
"Ha ha! Thiệu Minh, ngươi mà nói trước thì dù trên người kẻ này có bảo bối gì ta cũng không tranh giành với ngươi đâu. Ta trông mong có được huyền khí hạ phẩm do ông nội ngươi luyện chế ra từ lâu lắm rồi".
Ba Dụ Đức khẽ mỉm cười, không quan tâm đến cái chết của Thiệu Vũ.
"Ba tên rác rưởi cộng lại thì vẫn là rác rưởi thôi!", thấy ba người này bắt tay với nhau, Mục Vỹ không hề tỏ ra lo sợ.
Cứ như cho dù kẻ đứng trước mặt Mục Vỹ bây giờ có là Lâm Minh thì hắn cũng sẽ chẳng coi ra gì.
"Chỉ biết mạnh miệng là giỏi!"
Ba Dụ Đức cười lạnh, ra tay đầu tiên.
Trong tay gã xuất hiện một hạt châu màu đen, toàn bộ hạt châu lấp lánh nhưng lại mang sắc màu khát máu.
"Ba Dụ Đức, ngươi lấy Đoạt Mệnh Yên Vân Châu ra luôn cơ à? Xem ra ta cũng phải nghiêm túc hơn mới được!"
Thấy Ba Dụ Đức đã hành động, Thiết Sơn Hộ sảng khoái cười, một thanh đại đao thình lình xuất hiện.
Chương 132: Quá kỳ lạ
Thân đại đao toàn là lỗ hổng nhưng đó không giống dấu vết bị đâm thủng, dường như cũng không phải do cố ý chế tạo ra mà là được hình thành tự nhiên.
"Phàm khí cực phẩm, Thương Lan Huyết Đao!", Ba Dụ Đức ngả ngớn cười: "Thiết Sơn Hộ, nếu vừa rồi ngươi lấy thanh đao này ra thì đã không bị tên đó làm bị thương rồi".
"Đề phòng trước thôi, ai biết hai người các ngươi sẽ làm gì!"
Thiết Sơn Hộ thản nhiên thừa nhận.
Ban đầu hắn ta chỉ muốn thăm dò Mục Vỹ, đồng thời để lộ sơ hở khiến những người khác cho rằng mình không phải đối thủ của Mục Vỹ.
Còn bây giờ, huyền khí hạ phẩm đã cám dỗ hắn ta dốc sức ứng phó.
Gần như cùng một lúc, cả ba đôi mắt đều nhắm về phía Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ lại hoàn toàn không xem tất cả những thứ này ra gì.
Mặc Dương chỉ cảm thấy Mục Vỹ đang đứng trước mặt mình thật bình thản, dường như mọi thứ đều nằm trong tay hắn.
"Ở cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác, chân nguyên trong cơ thể hội tụ thành đan. Ở cảnh giới Thông Linh – tầng thứ chín của thân xác, hai mắt khai sáng, tâm trí thấu triệt, khả năng phản xạ được đề cao hơn mười lần. Ở cảnh giới Tụ Khiếu (tầng mười), mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể hóa thành hư ảo, tạo nền móng để bước vào cảnh giới Linh Huyệt..."
"Hừ, ngu ngốc, mấy cái này ai mà không biết, chỉ mình ngươi thuộc à?", thấy Mục Vỹ liệt kê một cách khó hiểu, Thiệu Minh miệt thị nói.
"Không sai, ai cũng biết những điều này, nhưng ngươi vẫn không biết!"
"Ha ha, nói linh tinh cái gì vậy. Mục Vỹ, nếu ngươi muốn chết sớm thì để ta giúp ngươi, nếm mùi Thương Lan Huyết Đao của ta đi!"
"Thanh đao này rất chất lượng, nhưng rơi vào tay ngươi thì quá lãng phí!"
Mục Vỹ lắc đầu, kiếm Thanh Khuyết lơ lửng trong tay hắn, từng luồng kiếm khí chậm rãi lay động theo chuyển động của tay.
Mục Vỹ có thể làm chuyển động kiếm khí.
Thấy cảnh tượng này, Ba Dụ Đức, Thiệu Minh và những người khác đều sững sờ.
Giờ khắc này, họ xem Mục Vỹ như một con quái vật vậy, ở hắn thật sự có quá nhiều chuyện kỳ lạ đến khó tin xảy ra.
"Thiệu Minh, còn đứng sững ra đó làm gì thế?", Lâm Minh đột nhiên quát lớn: "Ngươi không muốn viên đan dược tam phẩm kia nữa à!"
"Ta biết rồi, Lâm sư huynh!"
Cuối cùng, Thiệu Minh không do dự nữa.
Lúc này đây, giết chết Mục Vỹ, mang Tần Mộng Dao đi và nhờ trưởng lão trong nội môn của tông môn can thiệp mới là việc cấp bách hàng đầu.
Chỉ cần có thể giám định ra chỗ bất phàm ở Tần Mộng Dao, thu được một viên đan dược tam phẩm thì khi đó, có khi hắn ta có thể đột phá vào cảnh giới Linh Huyệt cũng nên.
Sau khi hạ quyết tâm, Thiệu Minh không chần chừ nữa.
Nếu như ông nội biết Thiệu Vũ đã chết thì chắc chắn sẽ trách tội hắn ta.
Nghĩ đến dáng vẻ nổi cơn thịnh nộ của ông nội, người Thiệu Minh lạnh ngắt.
"Mục Vỹ, chết đi!"
Lửa giận hóa thành sát ý, hắn ta xông về phía Mục Vỹ.
Một bên khác, Ba Dụ Đức thấy Lâm Minh xuất hiện thì đã biết Thiệu Minh được gã ta chống lưng, dù Ba Dụ Đức có nhiều lá bài tẩy thế nào cũng không còn ích gì.
Ba Dụ Đức đành trợ giúp Thiệu Minh giết Mục Vỹ.
Ba đệ tử của Thánh Đan Tông lập tức thi triển thủ đoạn mạnh nhất của mình và thẳng tiến tới chỗ của Mục Vỹ.
Về phía Mặc Dương đang trốn ở một bên, gã không dám thở mạnh chút nào.
Dù là Thiệu Minh, Ba Dụ Đức hay Thiết Sơn Hộ cũng đều là đệ tử của Thánh Đan Tông – thế lực mà ngay cả đế quốc Nam Vân cũng phải cúi đầu khuất phục, chứ đừng nói đến một thành Bắc Vân nho nhỏ.
Mặc Dương luôn cảm thấy dè chừng khi nhìn thấy những đệ tử nội môn đó.
Nhưng giờ khắc này, sư phụ của gã lại cầm vững trường kiếm của mình, nói giết là giết, nói đánh là đánh, hoàn toàn thể hiện ra tác phong của một võ giả.
Ân oán rõ ràng, làm việc theo ý mình!
Có điều, Mặc Dương hiểu rằng bản thân mình mới đạt đến cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác, giờ mà gã xông lên thì chỉ gây thêm gánh nặng, vậy nên gã luôn nghiêm túc quan sát mỗi một chiêu thức mà Mục Vỹ thi triển ra.
"Tới đây!"
Thấy ba người kia liên kết với nhau phát động tấn công, hơn mười người khác thì đứng vây quanh chực chờ ra tay, Mục Vỹ không tức giận, trái lại còn thích thú là đằng khác.
Cổ tay hơi động đậy, trường kiếm đã vung lên.
"Bổ Ảnh Chi Kiếm!"
"Bổ Phong Chi Kiếm!"
"Bổ Vân Chi Kiếm!"
Mục Vỹ đã thành thạo ba chiêu thức đầu tiên của Bổ Thiên Kiếm Đạo.
Mỗi một thức bùng nổ kết hợp với kiếm ý, chỉ là dư âm kiếm khí thôi cũng đủ để khiến mười mấy người đang lăm le phải chật vật, không thể không bày ra thế phòng thủ.
Ba người Thiệu Minh, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức đang trong cuộc chiến thì vô cùng phiền não.
Mục Vỹ thật sự quá kỳ lạ.
Khó mà tin được sức mạnh của một võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác lại kinh khủng đến thế.
Trong lúc giao chiến, Thiết Sơn Hộ và Mục Vỹ đã đối đầu trực diện mấy chiêu nhưng kết quả lại là hai bên không phân cao thấp.
Ai cũng biết Thiết Sơn Hộ đã bước vào tầng thứ mười của thân xác, sức mạnh thể xác đã nặng gần đến 25 tấn - mức cao nhất của tầng mười đỉnh phong, không ngờ lại không chiếm được ưu thế khi đấu với Mục Vỹ.
"Chết tiệt, sao tên này có thể như vậy!"
Sắc mặt của Thiết Sơn Hộ trở nên tối tăm. Trong nội môn, hắn ta được biết đến là một võ giả thiện về sức mạnh, không nhiều người có thể làm hắn ta khuất phục khi nói đến khía cạnh này.
Điều làm ba người trầy trật hơn là Mục Vỹ chỉ dùng đi dùng lại ba chiêu thức nhưng họ lại không có cách gì để phá giải được.
Chương 133: Đến lúc về rồi
"Oành!"
Đột nhiên, cuộc chiến đang rơi vào thế giằng co thì một tiếng động lớn vang lên ở gần đó.
Cơ thể hơi gầy của Lâm Minh từ trên trời rơi xuống, "ầm" một tiếng, đập xuống mặt đất.
"Lâm sư huynh!"
Thấy Lâm Minh thua cuộc, khóe miệng rỉ máu, Thiệu Minh hoảng hốt.
"Hừ, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất cũng chỉ có vậy. Lâm Minh phải không, nếu ngươi còn bén mảng tới thành Bắc Vân nữa thì ta nhất định sẽ khiến ngươi ân hận suốt đời!"
Tần Mộng Dao chậm rãi hạ xuống, nét mặt lạnh như băng.
"Đi thôi!"
Đến nước này, cuối cùng Lâm Minh cũng không nói ra những lời ra vẻ ta đây nữa, cúi đầu quát tháo rồi bỏ chạy.
Gã ta có cảnh giới Linh Huyệt tầng một mà lại không phải đối thủ của Tần Mộng Dao, quả thật là nhục nhã khôn xiết.
Nhưng đây không còn là vấn đề về lòng tự trọng mà đã liên quan đến tính mạng rồi.
Không ngờ Lâm Minh lại chạy trốn, ba người kia nhìn Tần Mộng Dao như nhìn một nữ sát thần máu lạnh. Họ không màng đến Mục Vỹ nữa, co giò đuổi theo gã ta.
"Hừ, mấy tên này thực lực thì chẳng ra gì, chạy trốn thì nhanh lắm!"
Cô đến bên Mục Vỹ, bĩu môi nói.
"Tiểu nha đầu, còn cậy mạnh với huynh hả, nhanh ngồi xuống điều chỉnh hơi thở đi".
"Muội có sao đâu... á..."
Tần Mộng Dao muốn thanh minh nhưng Mục Vỹ không quan tâm, bóp vào hai gan bàn tay của cô. Tần Mộng Dao tức thì cảm thấy đau đớn, kêu lên.
"Sức mạnh thần phách trong cơ thể mạnh mẽ giúp muội điều động sức mạnh Băng Hoàng trong cơ thể để làm bão hòa huyệt Hợp Cốc, sau đó tạm thời tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, hơn nữa còn mạnh hơn võ giả cùng cấp mấy phần. Nhưng điều đó cũng khiến cho huyệt Hợp Cốc của muội bị tổn thương. Sau này khi đột phá tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất và đả thông huyệt Hợp Cốc, muội sẽ bị tổn hại nghiêm trọng".
Vừa nói, Mục Vỹ vừa đè Tần Mộng Dao ngồi xuống, bản thân cũng xếp bằng lại.
Ngay sau đó, hai tay của hắn chạm vào các huyệt khiếu trên cơ thể cô.
Ban đầu, Tần Mộng Dao thấy Mặc Dương đang ở bên cạnh thì còn thẹn thùng, muốn kháng cự.
Nhưng dần dần, những nơi tay của Mục Vỹ đi qua, lực băng hàn vốn còn hơi rối loạn trong cơ thể cô chậm rãi trở nên vững vàng, ổn định như một dòng suối. Bấy giờ Tần Mộng Dao mới chịu ngồi yên.
Còn Mặc Dương lại hơi ngượng nghịu khi nhìn thấy hình ảnh này.
"Ưm hừm..."
Cuối cùng, Tần Mộng Dao nhỏ giọng kêu lên, giữa hai tay bỗng dưng xuất hiện khí lạnh, đôi tay hơi sưng và thiếu máu cũng dần hồng hào trở lại.
"Sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quả là cường hãn, không hổ là thần thú!"
Mục Vỹ thở phào một hơi, lại chắp hai tay ra sau lưng.
"Thằng nhóc kia, đừng có đứng đó cười trộm, xoay người lại!", hắn xụ mặt khiển trách Mặc Dương: "Vừa rồi sư phụ đã thi triển mấy chiêu thức, con hiểu được bao nhiêu?"
"Ặc... một phần ạ...", gã đen mặt.
"Con cũng biết điều đấy. Đừng cho rằng mình đã lĩnh ngộ kiếm ý thì chính là thiên tài, con phải biết đế quốc Nam Vân thậm chí Thiên Vận Đại Lục rất rộng lớn, số lượng kiếm khách có thể lĩnh ngộ kiếm ý nhiều vô kể".
"Sư phụ dạy phải ạ!"
Mặc Dương không dám phản bác chỗ này.
Mục Vỹ dạy gã luyện kiếm, dạy Tề Minh luyện khí, dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan, Mặc Dương biết hắn có một vốn kiến thức rất phong phú.
Dường như chỉ có câu hỏi gã không nghĩ ra được chứ không có chuyện nào Mục Vỹ không biết.
"Đến lúc trở về rồi!"
Tay cầm cỏ Phong Linh, Mục Vỹ hùng hồn nói.
Trong chuyến đi này, hắn chỉ muốn lấy được cỏ Phong Linh để luyện chế ra Phong Linh Đan, kết hợp với Trúc Linh Đan là có thể chữa bệnh cho Tề Ngự Phong.
Bây giờ lại không chỉ lấy được cỏ Phong linh mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn – lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông.
Đây là một lò luyện có thể thay đổi kích thước, đã thế còn được dùng để luyện chế linh đan lẫn thần binh, không khác nào được đo ni đóng giày cho hắn.
"Đi thôi!"
Ba người cùng nhau rời đi...
Tại thành Bắc Vân, nhà họ Mục.
"Ha ha, Vỹ Nhi, con có biết nhà họ Điêu và nhà họ Uông đã tổn thất bao nhiêu người không? Hơn mười người tầng chín, tầng mười của thân xác thậm chí có cả võ giả cảnh giới Linh Huyệt là trưởng lão, chấp sự nữa đấy!"
Thấy Mục Vỹ đã quay về, Mục Lâm Thần cười thật to, lòng sung sướng quá đỗi.
May mà ông ấy nghe theo lời đề nghị của Mục Vỹ nên nhà họ Mục hầu như không bị thiệt hại gì cả.
Ông ấy cũng đã dặn trước với Tần lão thái gia Tần Thời Vũ nên nhà họ Tần cũng như vậy.
Hai nhà Uông và Điêu thì ngược lại, hăng hái muốn giành bảo bối về cho lắm, cuối cùng lại thành dã tràng xe cát, đã thế còn tổn thất không ít cao thủ.
Mục Vỹ nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nghĩa phụ thì suy ngẫm, không biết nếu hay tin hắn đã lấy được bảo bối thực sự thì ông ấy sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
"Nhóc con, giờ có phải con nên giải thích tại sao ta lại nghe Tần lão thái gia nói con không đi cùng họ rồi không?"
"Hả? Khụ khụ... Chuyện này người hỏi Dao Nhi đi, con đi với muội ấy mà!"
Mục Vỹ cười cho qua chuyện rồi lùi đi, chạy vào phòng luyện đan.
"Thằng nhóc kia, còn gọi là Dao Nhi... chẳng lẽ..."
Thấy dáng vẻ xấu hổ của hắn, Mục Lâm Thần hài lòng cười, mối bận tâm tồn tại mấy ngày nay cũng tan biến.
Vào phòng luyện đan, Mục Vỹ lấy lò luyện Phong Thiên ra cẩn thận quan sát.
Chương 134: Đến bất ngờ
Cấu tạo của lò luyện Phong Thiên khác với lò luyện đan và lò luyện khí thông thường.
Mặc dù cấu tạo phía dưới đều tương tự nhau nhưng bên trong lò luyện Phong Thiên có thiết lập một trận pháp tài tình đến mức có thể giúp nó biến hóa dựa trên thuộc tính của nguyên liệu được bỏ vào.
"Nếu mình đoán không sai thì đây hẳn là thép Vân Kim. Không ngờ trên Thiên Vận Đại Lục lại tồn tại thép Vân Kim, còn có người có thể luyện chế nó thành một lò luyện đan tài tình như vậy".
Không phải Mục Vỹ không thể luyện chế ra một lò luyện có thể vừa luyện đan vừa luyện khí.
Chẳng qua cảnh giới hiện giờ của hắn quá thấp, hơn nữa cũng không có nguyên liệu thích hợp để luyện.
"Tiếc thép Vân Kim quá, dùng để luyện chế thành lò luyện đan này thì tiếc quá rồi… Có điều cũng xem như một vật hữu dụng".
Điều chỉnh tâm trạng, Mục Vỹ bắt đầu khơi lửa trong lò luyện.
Hắn sử dụng đan hỏa trong yêu đan của yêu thú mà không phải lửa từ củi thông thường.
Mặc dù theo Mục Vỹ phán đoán thì Trúc Linh Đan mình chuẩn bị luyện chế là một loại đan dược có cấp bậc nằm giữa nhị phẩm và tam phẩm.
Nhưng dù sao loại đan dược này cũng có nguồn gốc từ Tru Tiên Đồ, hắn buộc phải làm thật cẩn thận.
Từ kiếm Thanh Khuyết đến Bổ Thiên Kiếm Đạo, những thứ này đã chứng minh Tru Tiên Đồ chứa đựng những thành quả còn cao thâm khó lường hơn so với những gì Mục Vỹ thấy được ở đại thế giới Vạn Thiên, điều này quá ngoài dự đoán của hắn.
Chỉ là phải loại trừ hàn độc trong cơ thể trước khi luyện chế Trúc Linh Đan và Phong Linh Đan.
Khi xóa bỏ hàn độc cho Tần Mộng Dao, trong cơ thể hắn cũng bị dính một ít.
Nghĩ đến việc Dao Nhi đã phẫn nộ khi đối mặt với Lâm Minh, Mục Vỹ lắc đầu cười khổ.
Đối với hắn, luyện chế Phong Linh Đan là một việc dễ như trở bàn tay, cho dù chỉ có một cây cỏ Phong Linh thì vẫn có thể thành công.
Trúc Linh Đan mới là vấn đề đáng bận tâm.
Theo Tru Tiên Đồ, Trúc Linh Đan có công dụng tái tạo linh đài, xây dựng nền móng cho võ giả tiến hành trúc cơ.
Linh đài chính là kinh mạch.
Kế hoạch của Mục Vỹ là dùng Phong Linh Đan để phong bế toàn bộ kinh mạch trong cơ thể Tề Ngự Phong, sau đó dùng Trúc Linh Đan để khôi phục lại cảnh giới đỉnh phong.
Đan hỏa nổi lên, Mục Vỹ quyết định luyện chế vài viên đan dược thông thường trước để làm quen với lò luyện Phong Thiên.
"Phù..."
Mấy viên Đoàn Cốt Đan ra lò, hắn khẽ thở ra một hơi.
"Không ngờ lò luyện Phong Thiên lại có linh khí phong đan, có thể bao phủ lấy khí của đan dược rồi sau đó lại dược đan hỏa đưa ngược lại vào trong đan dược, cũng khá hay ho..."
Cầm mấy viên Đoàn Cốt Đan trong tay, tâm trạng của Mục Vỹ rất tốt.
Chỗ đan dược này có công hiệu mạnh mẽ hơn so với trước đây hắn luyện chế nhiều.
Thông thường thì lò luyện được xem như là vật chết, chỉ có thầy luyện đan và thầy luyện khí mới có thể khiến lò luyện trở nên "sống lại". Nhưng đáng kinh ngạc là lò luyện Phong Thiên lại có thể căn cứ vào dược liệu hoặc kim loại được đưa vào mà tự sinh ra biến hóa, khiến cho đan dược và thần binh được luyện chế ra có cấp bậc vượt trội hơn.
"Thế này thì chắc Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan cũng không quá đáng lo".
Gật đầu, Mục Vỹ vùi đầu vào luyện đan.
Đối với thầy luyện đan, hạnh phúc lớn nhất chính là dược liệu biến thành từng viên đan dược dưới bàn tay của mình.
Quá trình đó làm hắn chìm đắm.
...
Thành Bắc Vân, nhà họ Điêu.
Giờ phút này, trong đại sảnh của nhà họ Điêu, có mấy người đang đi tới đi lui trông khá hối hả.
Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh ngồi theo thứ tự ở bên dưới, nét mặt của ai cũng đầy nghiêm nghị.
Người đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất nhắm mắt không nói chuyện, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn như đang suy tư điều gì.
Mà ở ngoài đại sảnh vang vọng tiếng "bốp bốp" cùng tiếng thét xin tha đã trở nên yếu ớt.
"Mọi người đừng căng thẳng ạ, Thiệu trưởng lão tới đây chỉ vì muốn tìm hiểu một vài chuyện thôi!", Lâm Minh đang đứng một bên khẽ mỉm cười, cất tiếng.
Mặc dù nụ cười trên gương mặt của Lâm Minh rất nhẹ nhưng lại có hơi cứng ngắc, gã ta nói một câu rồi quay đầu nhìn ông lão bên cạnh.
Thiệu Danh Ngự là trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, ông nội của Thiệu Minh và Thiệu Vũ, cũng là một thầy luyện huyền khí cực phẩm.
Đệ tử nội môn Thánh Đan Tông không ai không sùng kính ông ta.
Hễ ai có thể luyện chế ra huyền khí cực phẩm đều nổi tiếng khắp đế quốc Nam Vân.
"Ha ha, bọn ta đều nghe nói đến đại danh của Thiệu trưởng lão đây, chỉ là trưởng lão đến đột ngột làm bọn ta thấy cả kinh".
Điêu Chấn Vân đáp lời đầu tiên.
Cho dù ông ta đã đến tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt, đả thông huyệt khiếu thứ năm là Quan Nguyên nhưng vẫn cảm thấy vô cùng áp lực khi đối mặt với ông lão này.
Đây là một sự áp chế tuyệt đối.
"Ha ha, đúng vậy, được Thiệu trưởng lão hạ cố đến chơi, nhà bọn ta đều phát sáng đây!"
Uông Đông Vũ lúng túng nói.
Thiệu Danh Ngự đột ngột đến thế này, quả là làm người khác không kịp trở tay.
Chương 135: Điều tra
"Ta tới đây chỉ vì ba vấn đề. Một, mọi thứ liên quan đến Tần Mộng Dao từ khi sinh ra đến nay, kể cả khác chỗ nào vào thời điểm nào, liệt kê từng cái một cho ta. Hai là Mục Vỹ, thu thập tất cả thông tin về cậu ta từ khi sinh ra tới nay. Ba, cả ba đứa Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ ta cũng muốn biết toàn bộ về chúng. Nội trong hôm nay phải đưa đến đây!"
Tần Mộng Dao, Mục Vỹ, Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ. Trong năm người này, không khó để điều tra quá khứ của Tần Mộng Dao và Diệu Tiên Ngữ.
Nhưng ba người Mục Vỹ, Tề Minh, Mặc Dương lại từng là những kẻ vô hình, không được ai hỏi han đến, giờ lại phải đi điều tra thì ai mà làm được?
"Nếu điều tra được thì Thiệu Danh Ngự ta đây có thể giúp giải quyết mối lo nhà họ Tần và nhà họ Mục cho các ông!"
Dứt lời, Thiệu Danh Ngự xòe bàn tay gầy rộc ra, ba bình hồ lô xuất hiện.
Một loạt các viên đan dược rơi ra từ ba bình hồ lô, hơn một nghìn viên, đa số đều là đan dược nhất phẩm và nhị phẩm, đan dược tam phẩm cũng không phải số ít.
Nhìn số đan dược kia, Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân và những người khác đều thở gấp, hai mắt ánh lên sự tham lam.
Với hơn một nghìn viên đan dược nhất phẩm, nhị phẩm thậm chí tam phẩm này, họ hoàn toàn có thể chiếm lấy thành Bắc Vân, xưng bá luôn cũng có thể chứ đừng nói là chỉ đánh bại nhà họ Tần và nhà họ Mục.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Nhìn thấy hơn một nghìn viên đan dược kia, Điêu Chấn Vân nặng nề thở, gần như gào lên: "Bọn ta sẽ giao toàn bộ thông tin về năm người này lên Thiệu trưởng lão trong một ngày, xin Thiệu trưởng lão chờ một lát".
Điêu Chấn Vân còn chưa nói hết lời đã xông thẳng ra ngoài.
Uông Đông Vũ cũng nắm bắt tình hình, vội vàng theo sát.
Thời gian qua, nhà họ Mục được người của Thánh Đan Các trợ giúp nên thế lực không giảm, trái lại còn tăng dù đã bị mất đi lực lượng của đại trưởng lão và nhị trưởng lão.
Hơn nữa, sau chuyến đi đến động Phong Lĩnh, hai nhà bọn họ đều tổn thất nhiều cao thủ, trong khi nhà họ Mục lại không phái một ai đi.
Thế là mọi công sức của đám người kia đều thành dã tràng xe cát, thiệt hại quá lớn.
"Điêu huynh, huynh thấy liệu Thiệu Danh Ngự kia có chịu giữ lời tặng nhiều đan dược như thế không? Cho dù vì báo thù cho cháu trai thì cũng không đến nỗi đó mà?", Uông Đông Vũ không hiểu lắm.
"Uông huynh nói vậy là không đúng rồi!"
Điêu Chấn Vân kín đáo nở nụ cười: "Nếu như Thiệu Danh Ngự muốn báo thù thì trực tiếp tiêu diệt cả nhà họ Tần và nhà họ Mục luôn là xong, nhưng ông ta không làm vậy, ngược lại còn yêu cầu điều tra về mấy đứa kia. Nếu ta đoán không nhầm thì ông ta muốn thu mấy đứa đó về phe của mình!"
"Tề Minh còn trẻ mà đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, thiên phú bất phàm. Diệu Tiên Ngữ khỏi cần bàn đến. Mặc Dương thì lĩnh ngộ được kiếm ý, ta và huynh đều biết đó có nghĩa là gì", Điêu Chấn Vân tiếp tục nói: "Bên cạnh đó, quan trọng hơn là ta cũng cảm thấy nha đầu Tần Mộng Dao này có chỗ kỳ lạ!"
"Đúng vậy, Mục Vỹ kia cũng thế, không ngờ chỉ mới mấy tháng mà đã có thể khai quật ra nhiều thiên tài như vậy. Trước đây chúng ta đều bị thằng nhóc đó che mắt cả rồi!"
"Bây giờ chúng ta cứ hoàn thành tốt chuyện này, Thiệu Danh Ngự là một người coi trọng danh dự nên sẽ không lừa dối đâu, chuyện này nhìn kiểu gì cũng có lợi với chúng ta".
"Được!"
Trong lúc nói chuyện, hai trưởng tộc rầm rộ đi bố trí nhiệm vụ.
Trong đại sảnh, Thiệu Danh Ngự nghe tiếng kêu rên bên ngoài một lúc thì không chịu được, nhíu mày.
"Kéo nó vào đây!", ông ta ra lệnh.
Hai đệ tử ngoài cửa áp giải một người toàn thân đầy rẫy vết thương đi vào đại sảnh.
Quần áo người đó chỗ nào cũng rách bươm, không có chỗ nào là lành lặn, sau lưng như một đống hỗn độn, chằng chịt máu và thịt. Cực kỳ đáng sợ.
Đó chính là Thiệu Minh!
"Thiệu Minh, ta hỏi con, con có biết vì sao mình lại bị trừng phạt không?", thấy cháu trai của mình như thế nhưng Thiệu Danh Ngự không tỏ ra thương xót chút nào, chỉ lạnh lùng hỏi.
"Do trưởng tôn vô dụng, khiến đệ đệ bị giết hại ạ!"
"Sai, sai hoàn toàn".
Thiệu Danh Ngự không kìm được trách móc: "Ta đánh con là vì con quá ngu xuẩn. Mục Vỹ kia có cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác, trong khi đó con hơn hẳn, đã thế còn có Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức và Đường Minh Dương giúp đỡ bao vây tấn công, thế mà cuối cùng lại không thể đánh bại cậu ta, đó là ngu ngốc! Tình thế bất lợi mà vẫn vì thể diện mà không biết tiến thoái là ngu ngốc, hại đệ đệ con chết cũng là ngu ngốc!"
"Tôn nhi biết lỗi rồi ạ!"
"Con thì biết cái quái gì!"
Thiệu Danh Ngự quát lớn: "Nếu hiện giờ cháu trai của ta không phải chỉ còn mình con thì ta đã đánh chết con rồi. Nếu con thông minh một chút thì Vũ Nhi đã không phải chết rồi. Đồ ngu!"
"Sư phụ bớt giận!"
Lâm Minh nâng một tách trà lên, trên gương mặt bình thường nở nụ cười tươi tắn.
"Lâm Minh, Tần Mộng Dao đấy thật sự có điều kỳ lạ".
"Điều này đồ nhi đã được trải nghiệm rồi ạ. Trong cơ thể Tần Mộng Dao không chỉ có chân nguyên mà còn ẩn chứa sức mạnh băng hàn rất cường hãn".
"Sức mạnh băng hàn được tạo nên từ khí trong đất trời, chắc chắn Tần Mộng Dao đã có được cơ duyên đặc biệt nào đó".
Thiệu Danh Ngự phân tích: "Trên đại lục, thú được chia ra bốn cấp bậc đó là yêu thú, linh thú, thiên linh thú và thánh thú. Xét trên Thiên Vận Đại Lục, thiên linh thú đã là một cấp bậc rất mạnh, thánh thú thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nghe nói, có một loài thánh thú tên là Côn Bằng có thể nuốt chửng thiên địa nhật nguyệt, một loài thánh thú khác là Chu Tước, lấy lửa làm thức ăn, lửa Chu Tước của nó còn mạnh hơn cả thiên hỏa".
"Ý của sư phụ là..."
"Có lẽ Tần Mộng Dao kia đã dung hợp với tinh phách của thánh thú hoặc có do di truyền. Chuyện này khá hiếm nhưng không phải là chưa từng xảy ra, những nhân vật như vậy một khi xuất hiện thì đều gây chấn động cả đại lục, trong tương lai sẽ phá vỡ hư không, trở thành thần".
Thành thần!
Có thể nói thần chính là một thần thoại. Từ này quá xa vời đối với họ.
"Nếu như Thánh Đan Tông có thể thu Tần Mộng Dao về dốc lòng đào tạo thì mai này không một thế lực nào trên Thiên Vận Đại Lục có thể cạnh tranh với chúng ta".