• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: Đến chỗ ta có chuyện gì?

"Mục Vỹ?"

Nghe thấy câu trả lời của Lôi Kiệt, Lôi Vân Tử ngẩng đầu nhìn gã.

Trong đôi mắt ông ta chất đầy những suy nghĩ.

"Mục Vỹ à... hừm".

Lôi Vân Tử lẩm bẩm.

Hiện giờ, Vỹ Minh đang đẩy mạnh việc buôn bán bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan với các thế lực lớn, gần một phần ba số Linh Tinh có trên đại lục chảy vào túi của Vỹ Minh cả rồi.

Giờ ai còn nói Vỹ Minh là một tổ chức chẳng ra gì là bị người ta cười vào mặt ngay.

Xét về thực lực chung, Vỹ Minh có thể thua kém tám thế lực, nhưng xét về mức độ giàu có thì tuyệt đối ăn đứt.

Bên cạnh đó, quan trọng nhất là hiện tại Vỹ Minh bên ngoài thì có Huyền Vũ Phi Thiên Trận kiên cố, bên trong thì có không biết bao nhiêu là quả bom Hắc Viêm. Thứ này vừa có tác dụng với Ma tộc vừa cần thiết với loài người.

Một quả bom Hắc Viêm thôi là đủ để vùi dập đội quân một nghìn người rồi!

Ngoài ra, liên minh giữa Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn cũng là vấn đề đang được quan tâm. Gần đây, hai thế lực này đã cho thấy sự đồng lòng tuyệt đối cũng như thái độ nâng đỡ lẫn nhau trong các hành động chống lại ma binh của Ma tộc.

Nếu có thể lôi kéo Vỹ Minh thì đồng nghĩa với việc khả năng lôi kéo được cả Vũ Tiên Môn cũng cao hơn.

Thậm chí có thể điện Tam Cực cũng sẽ giúp đỡ.

Ở phía đông Trung Châu ngày nay, điện Tam Cực, Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn đã trở thành ba lực lượng đáng gờm.

Chẳng hiểu sao khi nghe đến tên của Mục Vỹ, Lôi Vân Tử chợt nghĩ rằng trong lúc mọi người đau đầu nghĩ cách chiến đấu với bọn Ma tộc, có lẽ tên điên Mục Vỹ này đang suy nghĩ đến chuyện chủ động xuất kích tiêu diệt Ma tộc cũng nên.

"Thôi được rồi!"

Lôi Vân Tử ra quyết định: "Lôi Kiệt, cậu đến Vỹ Minh nhờ họ trợ giúp. Đồng ý mọi yêu cầu của Mục Vỹ, chỉ cần không quá đáng là được".

"Nếu nhờ cậy được cả Vũ Tiên Môn là tốt nhất".

Tuy nhiên, Lôi Vân Tử vừa nói xong thì một giọng nói hùng hậu như tiếng sấm vang lên trong đại điện.

"Lão cốc chủ!"

Giọng nói ấy làm toàn bộ trưởng lão đứng trong đại sảnh Lôi Thần Cốc lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Lão cốc chủ?"

Lôi Vân Tử ngạc nhiên.

"Cứ đi đi, Vỹ Minh sẽ đồng ý hỗ trợ thôi, nhưng nếu mời được cả Vũ Tiên Môn thì còn gì bằng. Vũ Thanh Mộc không đơn giản đâu, nếu nhận được sự trợ giúp từ Vũ Tiên Môn nữa thì đợt đối phó với bọn Ma tộc này chỉ là chuyện nhỏ thôi".

"Nhưng thưa lão cốc chủ, Vũ Tiên Môn chỉ mới được thành lập..."

"Làm theo lời ta!", giọng nói vang trời lại truyền đến: "Vũ Thanh Mộc này... Thôi thôi, sau này các ngươi tự khắc biết, bây giờ giải quyết hiểm họa trước mắt cái đã".

"Rõ!"

Nhận được chỉ thị từ lão cốc chủ, Lôi Vân Tử hơi cúi người.

Thật ra trong lòng ông ta rất đỗi bất ngờ, ông ta chưa thấy lão cốc chủ khen ai bao giờ, mà dường như... lão cốc chủ còn khá dè chừng Vũ Thanh Mộc nữa!

Suy nghĩ này vừa nảy lên đã làm Lôi Vân Tử sợ run người.

Rốt cuộc Vũ Thanh Mộc xuất hiện một cách đột ngột này là ai mà có thể làm lão cốc chủ sợ hãi vậy?

Cùng lúc đó, tại Vỹ Minh, Mục Vỹ đang củng cố lại Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận và chôn bom Hắc Viêm thậm chí bom Lôi Viêm xung quanh thành Đông Vân. Bọn Ma tộc dám đến thì khỏi nghĩ đến chuyện quay về.

Lúc này, Mục Vỹ đang ngồi trong đại sảnh Vỹ Minh uống trà. Hắn nhìn ra ngoài như đang chờ ai đến.

"Sư phụ, người chắc chắn người của Lôi Thần Cốc sẽ đến chứ?", Mặc Dương thắc mắc hỏi.

"Chắc chắn sẽ đến!"

Mục Vỹ cười nói: "Trong ba thế lực lớn kia, Lục Ảnh Huyết Tông có mâu thuẫn với Vỹ Minh ta từ trước rồi, có tới đây lão tử cũng mặc xác. Thánh địa Trì Dao thì có gốc rễ sâu, thánh nữ Trì Dao là một người bất phàm, sẽ không để bất trắc xảy đến thánh địa của mình đâu".

"Lôi Thần Cốc thì khác, sở dĩ họ quật khởi chỉ trong khoảng một trăm năm là vì có một người thiên phú cao ngất ngưởng như Lôi Chấn Tử, nhưng suy cho cùng lực lượng này vẫn đôi phần non trẻ".

"Vậy nên chắc chắn Lôi Thần Cốc sẽ xin viện trợ. Nhìn cả Trung Châu Đại Lục mà xem, toàn là hồ ly nghìn tuổi, ai sẽ giúp ông ta? Do đó chỉ cần Lôi Chấn Tử không hồ đồ, nhất định ông ta sẽ tìm đến chúng ta".

"Ồ?"

"Ồ gì mà ồ thằng nhỏ này. Chúng ta có một đống bom Hắc Viêm, cho nổ ba ngày ba đêm là đủ để tiễn bọn Ma tộc lên đường rồi".

Mục Vỹ cười nói: "Còn cả bom Lôi Viêm kia kìa, nó mà nổ cái là võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, tầng thứ tư cũng bay màu nữa là".

"Vậy thì sao mình phải giúp họ vậy ạ?"

"Giúp chứ sao không!"

Mục Vỹ cười tự đắc: "Lôi Thần Cốc cần ta giúp, đúng lúc ta cũng cần Lôi Thần Cốc giúp nghiên cứu cải tiến bom Lôi Viêm".

"Ồ?"

"Ồ cái gì! Chuẩn bị tiếp khách!"

Mục Vỹ bật cười nhìn ra ngoài đại điện.

Mặc Dương đi ra được một lúc thì quay lại, vui vẻ reo lên: "Sư phụ, người đoán trúng phóc, Lôi Kiệt của Lôi Thần Cốc đến rồi".

"Mời vào đi!"

Mục Vỹ cười nhẹ nhấp một ngụm trà. Việc Lôi Thần Cốc cử người đến đây nằm trong dự đoán của hắn, chẳng qua cuộc đàm phán có thành công hay không phải phụ thuộc vào quyết tâm của Lôi Thần Cốc rồi.

"Mục minh chủ, lâu rồi không gặp!"

Vừa vào trong, Lôi Kiệt lập tức chắp tay rồi hòa nhã nói: "Từ lần gặp nhau trong Vạn Quỷ Phủ Quật, ta đã biết Mục minh chủ là long phượng trong loài người, quả đúng là vậy".

Nhớ cái ngày ở Vạn Quỷ Phủ Quật, họ phải liều sống liều chết tìm cho ra được bảo bối, trong khi mấy bảo bối đó đã bị Mục Vỹ lấy đi dễ dàng từ đời nào rồi.

Còn Mục Vỹ ấy hả, thay vì nói hắn đi thám hiểm thì chi bằng nói hắn đi chơi tiện thể khuân bảo bối về nhà.

Nghĩ lại thì lúc đó đâu có ai nghĩ rằng Mục Vỹ ở tuổi đó đã biết nhiều thủ đoạn như vậy.

"Khách sáo quá, khách sáo quá!"

Mục Vỹ cười ha ha: "Không biết hôm nay Lôi Kiệt công tử đến Vỹ Minh vì chuyện gì?"
Chương 547: Cửu Thiên Chân Lôi

"Lôi Thần Cốc đang bị quân đội Ma tộc bao vây, hôm nay Lôi Kiệt tới đây vì mong Mục minh chủ sẽ rộng lượng ra tay giúp đỡ. Tất nhiên, nếu điện Tam Cực và Vũ Tiên Môn cũng đồng ý viện trợ thì Lôi Thần Cốc vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ đền đáp".

Mục Vỹ không thèm quan tâm đến mấy câu giả dối như “vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ đền đáp” này.

Ai cũng đến đây vì lợi ích, ân tình cái khỉ khô.

"Được thôi, ta cũng không vòng vo nữa. Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta sẽ giúp Lôi Thần Cốc đàn áp quân đội Ma tộc, nhưng Lôi Thần Cốc phải đồng ý với ta một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

"Ta nghe nói trong Lôi Thần Cốc có một lôi trì được gọi là Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì ẩn chứa Cửu Thiên Chân Lôi. Ta muốn sau khi giúp Lôi Thần Cốc đánh lùi bọn Ma tộc thì được một lần vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, yêu cầu của ta chỉ có thế".

Cái gì?

Lời nói của Mục Vỹ làm Lôi Kiệt ngỡ ngàng tới mức cằm sắp rơi xuống đất.

Điều kiện là cái này ư?

Gã không thể nào tin nổi.

"Mục minh chủ!"

Lôi Kiệt chắp tay đáp: "Thật không dám giấu diếm, ta hoàn toàn chấp nhận điều kiện của minh chủ, nhưng có một điều ta phải nói trước. Bao năm qua chỉ có một mình lão tổ tông có thể tu luyện trong đó, những người như bọn ta đứng ngoài rìa một lúc thôi cũng không chịu nổi".

"Chưa kể, trong Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì không có gì ngoài Cửu Thiên Chân Lôi vô cùng vô tận cả".

Cửu Thiên Chân Lôi chính là thứ ông đây cần!

Mục Vỹ thầm nói một câu trong lòng, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: "Lôi Kiệt công tử đừng lo, ta chỉ cần vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì thôi, dù không thu hoạch được gì cũng không trách Lôi Thần Cốc đâu".

Lôi Kiệt bình tĩnh nhìn nụ cười tự tin của Mục Vỹ.

Muốn thu hoạch được gì từ Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì ư?

Suốt một trăm nghìn năm qua, chỉ mình lão cốc chủ hiện nay - Lôi Chấn Tử - là ngoại lệ duy nhất tu luyện Vạn Lôi Chân Quyết đến cảnh giới đại thành ở Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, trở thành một trong các bá chủ trên Trung Châu Đại Lục, đến nay chưa có người nào làm được như ông ấy.

Lôi Kiệt chỉ biết nói rằng Mục Vỹ mơ mộng quá rồi.

Tất nhiên gã sẽ không nói huỵch toẹt điều đó ra.

Chỉ cần Mục Vỹ chịu giúp Lôi Thần Cốc là được, hắn có gặt hái được gì không chẳng dính dáng gì đến Lôi Thần Cốc.

Mục Vỹ nhanh chóng cùng Trương Tử Hào, Lâm Tiêu Thiên và sáu cao thủ cảnh giới Niết Bàn còn lại đến Lôi Thần Cốc.

"Chỉ chừng người này thôi sao..."

Thấy chỉ có mười người bao gồm Mục Vỹ, Lôi Kiệt sững sờ.

"Hay mời thêm người của Vũ Tiên Môn giúp nhé?", gã dò hỏi.

"Không cần đâu!"

Mục Vỹ tự tin nói: "Chỉ cần chất lượng chứ không cần số lượng, mười người bọn ta là đủ rồi. Phía Ma tộc cũng chỉ cử đi chín ma tướng thôi mà, mười người xem như ức hiếp bọn chúng rồi còn gì".

Ức hiếp bọn chúng?

Lôi Kiệt suýt thì hộc máu.

Ai ức hiếp ai còn chưa biết đâu!

Nhưng dù gì Mục Vỹ cũng là minh chủ của Vỹ Minh, gã không thể bắt hắn làm gì được. Trước mắt chỉ có thể trông cậy vào uy lực khủng khiếp của bom Hắc Viêm do Mục Vỹ chế tạo ra thôi.

Trở lại Lôi Thần Cốc, Mục Vỹ không vào trong với Lôi Kiệt.

"Nhờ Lôi Kiệt công tử vào trong cốc nói với Lôi lão gia rằng ta đã tới rồi. Khi các ngươi nghe thấy tiếng nổ thì xông ra chiến đấu được rồi đấy".

"Hiểu rồi!"

"Khoan đã, đợt này có mấy ma vương dẫn quân tiến đánh Lôi Thần Cốc?"

"Bốn người!"

Lôi Kiệt nghiêm túc trả lời: "Bốn vị ma vương dẫn quân tấn công Lôi Thần Cốc là Mộng Yểm, Mị Ảnh, Hắc Nha và Long Câu. Còn vị ma sử kia thì không biết đang ở đâu".

"Bốn người này đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, Mục minh chủ nắm chắc chứ?"

"Chỉ cần các ngươi chạy đến kịp sau khi tiếng nổ vang lên là không thành vấn đề!", Mục Vỹ cười tự tin.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, mà thực tế cũng đơn giản như thế.

Mình mang bao nhiêu quả bom Hắc Viêm bên người, chính bản thân Mục Vỹ còn không biết nữa là.

Lôi Kiệt chắp tay rồi vào Lôi Thần Cốc.

Lôi Thần Cốc bọn họ chỉ mua mấy nghìn quả bom Hắc Viêm của Vỹ Minh trong đợt mua bán lần này. Dù sao một quả trị giá những một trăm nghìn Linh Tinh, nền tảng của Lôi Thần Cốc chưa được sâu như Thánh Đan Tông hay Tụ Tiên Các, dùng một quả là mất một quả, họ không dám tiêu xài phung phí.

Có điều, gã cũng rất trông chờ xem Mục Vỹ định làm gì!

"Trương Tử Hào, Lâm Tiêu Thiên, hai người tiếp cận quân đội Ma tộc từ bên hông. Nhớ là ném khoảng một trăm quả bom Hắc Viêm xung quanh, thấy ma tướng dùng luôn bom Lôi Viêm, thấy ma vương thì chạy!"

"Rõ!"

"Y Chiêm Long và sáu người còn lại theo ta!"

Mục Vỹ tủm tỉm: "Hôm nay bảo mọi người đến đây là để ném bom, cứ dùng hết sức bình sinh mà ném, đừng để ý gì cả!"

"Hiểu rồi!"

"Nhưng phải nhớ một điều là gặp ma vương phải chạy ngay, giờ thì bố trí hết một nghìn quả bom Hắc Viêm đã, đây sẽ là vũ khí bảo vệ tính mạng chúng ta vào giây phút cuối cùng".

"Rõ!"

Dứt lời, Mục Vỹ cười nhẹ biến mất.

Không ai biết hắn sắp làm gì.

Trời dần sáng, quân đội Ma tộc tụ tập xung quanh Lôi Thần Cốc.

Trong đợt tiến công hôm nay, đội quân ba trăm nghìn binh sĩ bao vây Lôi Thần Cốc kín kẽ dưới sự chỉ huy của bốn ma vương.

Ngoại trừ các cao thủ cảnh giới Thông Thần được phép di chuyển qua lại, còn lại hầu như đều bị cấm không cho ra vào.
Chương 548: Nổ quá đã!

Lúc này, bốn đại ma vương đang ngồi nghiêm chỉnh trong trướng bồng quân Ma tộc.

Mộng Yểm khàn giọng nói: "Lần này, bốn người chúng ta phải chế ngự Lôi Thần Cốc thật nhanh chóng cho bọn Tử Cực, Xích Huyết hoảng hồn".

"Ta cũng nghĩ vậy!", Long Câu đáp: "Tên Tử Cực đáng chết đó, suốt ngày cứ làm như mình là ma sử đại nhân, dám khinh thường sáu ma ngục phía dưới của chúng ta. Hôm nay phải cho hắn thấy thực lực của chúng ta mới được".

"Tuyệt đối không được khinh thường Lôi Thần Cốc!", Mị Ảnh lạnh lùng lên tiếng: "Trong tay chúng cũng có bom Hắc Viêm đấy!"

"Đến cả ma sử đại nhân cũng không có cách giải quyết bom Hắc Viêm nữa là, giờ chỉ biết cẩn thận ứng phó thôi".

Ầm ầm ầm...

Trong lúc những người này nói chuyện, một tiếng nổ rung trời chợt vang lên xung quanh nơi đóng quân của Ma tộc.

"Chuyện gì vậy?"

"Báo cáo, hình như người của Lôi Thần Cốc đang ném bom Hắc Viêm vào chúng ta!"

"Mẹ nó, bọn súc sinh này, chỉ biết dùng bom! Có ngon thì đánh trực diện với chúng ta đi!", Long Câu giận dữ quát.

"Không thể để bị chúng làm tiêu hao sinh lực. Số lượng bom của bọn chúng có hạn, chúng ta chia ra chạy vào để giảm bớt thương vong".

"Được!"

Bốn đại ma vương lập tức đưa ra kế sách rồi lần lượt lao ra ngoài trướng bồng.

Sau khi bốn người rời đi, một chiến sĩ Ma tộc mặc chiến giáp đen, dáng người to cao đi vào.

Người nọ vào trong rồi thu nhỏ người lại, cuối cùng biến thành hình dáng con người.

Đó là Mục Vỹ!

Không ai ngờ hắn có thể biến ra hình dạng người Ma tộc.

"Khói đen Diệt Thế có thể giúp mình ngụy trang thành chiến sĩ Ma tộc, có điều bọn Ma tộc ghét cay ghét đắng bom Hắc Viêm nên phải cẩn thận một chút".

Nhìn trướng bồng được dựng giữa đội quân, Mục Vỹ cười nhẹ.

Đây là vị trí trung tâm của đại quân Ma tộc, có thể nói mọi mệnh lệnh được truyền xuống cho các chiến sĩ ma quân đều xuất phát tại đây.

Mục Vỹ vừa cười hí hửng vừa lấy từng quả bom Hắc Viêm và bom Lôi Viêm ra khỏi nhẫn không gian.

Qua một lúc lâu, một chiến sĩ Ma tộc rời khỏi trướng bồng rồi bay lên trời.

"Mẹ nó, loài người đúng là xảo trá, dám tấn công bằng bom. Ông đây vừa đuổi theo là bọn chó kia chạy biến".

Long Câu đi đằng trước mắng to.

"Ta cứ thấy là lạ", Mộng Yểm cẩn thận suy đoán: "Theo như báo cáo của thám tử thì chỉ có mười mấy con người đến đây, chẳng lẽ chỉ vì quấy rối chúng ta?"

"Mặc xác chúng!"

Hắc Nha lạnh giọng: "Trận nổ vừa nãy tiêu tốn ít nhất một nghìn quả bom Hắc Viêm, theo ta thì Lôi Thần Cốc không được bao nhiêu quả đâu, đợi tới lúc rồi nhổ tận gốc một thể".

Bốn ma vương vừa nói chuyện vừa tiến về phía trướng bồng trung ương.

"Khỉ gió, mất công ra ngoài thật, đúng là!"

Long Câu nhỏ giọng chửi rủa một câu rồi xốc màn lên.

Soạt soạt soạt...

Tuy nhiên, mấy âm thanh lạ vang lên ngay khoảnh khắc gã vén túp lều, những quả bom đen nhánh và tròn vo lộ ra trước mắt bọn họ.

Nhìn bao quát, cả trướng bồng rộng lớn toàn là bom, chỗ bom đó được đặt đầy khắp bên trong.

"Đây là..."

"Bom!"

"Mẹ nó, chạy mau!"

Rầm!

Uỳnh uỳnh ầm!

Tiếng kêu hoảng hốt chỉ kịp vang lên trước túp lều rồi bị chìm lấp trong tiếng nổ kinh thiên động địa.

Âm thanh đùng đoàng khủng khiếp dội vào chín tầng trời, cả không gian rung chuyển kịch liệt.

Cú bạo tạc trời giáng kia khiến cho Lôi Thần Cốc và toàn bộ dãy núi cũng chấn động không ngừng.

"Trời đất!"

Lôi Kiệt run rẩy nhìn vụ nổ long trời lở đất kia.

"Thánh thần ơi!"

Bàn tay Lôi Vân Tử cũng run cầm cập.

Ngay cả ông ta cũng ít khi thấy vụ nổ thế này, nói gì đến Lôi Kiệt.

Kinh thiên động địa? Rung chuyển trời đất? Hủy thiên diệt địa?

Lôi Vân Tử cũng không biết nên dùng cụm nào để miêu tả nữa.

"Cốc chủ, Mục Vỹ nói ta phải hành động sau vụ nổ ạ!"

"Biết rồi!"

Lôi Vân Tử lấy lại bình tĩnh rồi nói lớn: "Chắc cũng cả trăm nghìn tên Ma tộc được tiễn về Tây Thiên sau cú oanh tạc này rồi. Thấy rồi, kia là trướng bồng trung ương, nếu nổ chết được một, hai ma vương thì bọn Ma tộc thành rắn mất đầu, chúng ta không cần sợ".

"Truyền lệnh bắt đầu hành động. Lập một đội tiên phong ba nghìn người, mỗi người cầm một quả bom Hắc Viêm chia ra ném bom rồi tấn công".

"Rõ!"

Nhận được mệnh lệnh, hàng chục nghìn người xông ra khỏi lối ra vào Lôi Thần Cốc.

"Khụ khụ khụ..."

Lúc này, Mục Vỹ đang đứng trên trời với hai hồn đàn dưới chân, hắn ho khan không ngừng.

"Mẹ kiếp, không ngờ nổ mạnh dữ vậy. Biết vậy chôn ít ít thôi, suýt thì vùi cả mình dưới đó luôn rồi!"

Nhìn cái hố khổng lồ sâu khoảng mười nghìn mét và thi thể đứt đoạn la liệt dưới đó, Mục Vỹ há hốc mồm.

Hắn đâu có ngờ mười nghìn quả bom Hắc Viêm dùng lẫn với bom Lôi Viêm có thể gây ra cú oanh tạc đáng sợ đến vậy.

Vụ nổ này gần như chia xẻ hết cả bọn chiến sĩ Ma tộc, chúng thiệt hại gần một nửa số nhân lực luôn rồi.

"Quá đã!"

Khung cảnh bên dưới làm Mục Vỹ cười phá lên.
Chương 549: Ban phát nụ cười, gửi gắm yêu thương

Ma tộc hoàn toàn không lường trước được chuyện sẽ có gián điệp loài người trà trộn trong bọn họ. Từ khi sinh ra, Ma tộc và nhân loại đã là hai sinh vật khác nhau, đâu có ngụy trang dễ như thế.

Ai có thể lẻn vào trướng bồng trung ương rồi cài một số lượng lớn bom Hắc Viêm một cách bí mật chứ?

Mục Vỹ phủi tay rồi hí hửng nhìn xuống dưới: "Tranh thủ lúc quân Lôi Thần Cốc chưa đến, cho các ngươi một vố vậy!"

Vèo vèo vèo...

Câu vừa dứt, hàng loạt quả bom Hắc Viêm rơi ào ạt xuống như mưa đá.

Hàng nghìn quả bom giáng xuống trận doanh Ma tộc.

Ầm ầm ầm...

Tiếng nổ đùng đoàng dội lên hết đợt này đến đợt khác, thi thoảng có chân tay gãy và khúc xương bay lên.

"Hắc Nha! Mị Ảnh! Mộng Yểm!"

Long Câu tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, nhìn lại thì thấy cái hố sâu hoắm trước mặt cùng một bên tay đã cụt.

Thế nhưng xung quanh chỉ còn một mình hắn ta, ba vị ma vương còn lại đã bị nổ tan tành, không còn một mẩu xương.

Trong bốn người, Long Câu là nhỏ nhất. Mặc dù hắn ta hơi nóng nảy, bộp chộp nhưng ba vị ma vương còn lại luôn chăm sóc hắn ta như ca ca, tỷ tỷ trong nhà.

Nhưng rồi vào thời khắc nguy hiểm nhất, cũng chính ba người họ là người bảo vệ hắn ta, nếu không phải vậy thì hắn không chỉ đơn giản là mất một cánh tay thôi đâu.

"Khốn nạn, là ai, là ai! A..."

Long Câu nổi cơn tam bành, cơ thể vốn đã to cao bỗng phóng đại, cao đến mấy trăm mét không khác gì một ngọn núi nhỏ. Một bên tay của hắn ta chảy máu không ngừng, tay còn lại thì vỗ ngực thật mạnh.

Ầm ầm...

Trên bầu trời lúc này vẫn đang liên tục giáng bom Hắc Viêm xuống. Long Câu đanh mặt giẫm chân xuống đất, vững vàng nhảy lên.

"Kẻ nào!"

Bóng người Long Câu lao thẳng vào bầu trời, xông về phía kẻ đang ném bom.

Uỳnh...

Sau khi hắn ta đấm một quyền vào nơi đó, bóng dáng một người hiện ra.

"Là ngươi!"

Long Câu trừng mắt nhìn người đang tung tăng như đi chơi kia.

"Hửm? Ngươi biết ta hả?"

"Mục Vỹ, minh chủ của Vỹ Minh, sao không biết được!"

Long Câu phẫn nộ hét: "Ngươi là kẻ đứng sau chuyện này, nhiều bom thế này chỉ có Mục Vỹ nhà ngươi lấy ra được thôi".

"Hở?"

Mục Vỹ ngây ra một chốc rồi đáp: "Tự nhiên nhảy ra sừng sộ thế không biết, ta đang ban phát nụ cười, gửi gắm yêu thương mà. Ngươi nhìn bên dưới đi, bọn chiến sĩ Ma tộc khóc chết cha chết mẹ, vui biết bao. Rồi ngươi nhìn họ cứu đồng bào của mình nhiệt tình chưa kìa, là yêu thương đó".

"Yêu cái đầu ngươi!"

Long Câu điên tiết gầm lên, tấn công Mục Vỹ.

"Ối chà chà, cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu luôn, ai chơi lại!"

Mục Vỹ vừa thụt lùi vừa gằn giọng cười: "Nhưng một kẻ Niết Bàn tầng sáu như ngươi đã bị thiên hỏa ăn mòn sáu hồn đàn, mất một tay, phát huy được bao nhiêu phần thực lực chứ?"

"Đủ để giết ngươi!"

Long Câu tức tối gầm lên, bước tới.

Vừa thấy Mục Vỹ là hắn ta tức đến nỗi đầu óc mụ mị.

Bốn vị ma vương đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu mà bị Mục Vỹ một phát nổ chết ba người, đây đúng là nỗi ô nhục của Ma tộc.

Không giết Mục Vỹ, sự căm phẫn trong lòng hắn ta khó mà nguôi ngoai.

"Chắc ngươi muốn chết lắm rồi!"

Thấy Long Câu nổi điên muốn giết mình, Mục Vỹ quát lớn, kiếm Hắc Uyên xuất hiện trong tay.

Thanh kiếm này rất nặng nên hắn phải dùng đến chân nguyên để cầm.

Kiếm thế đỉnh phong được khai triển, kiếm Hắc Uyên như một tia chớp màu đen chém ngang.

Tiếng soạt vang lên, Long Câu bị kiếm thế bao trùm, phản ứng chậm nửa nhịp. Kiếm chiêu Mục Vỹ vừa thi triển là một nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế được tùy ý chém ra.

Sau tiếng "xoẹt", máu bắn ra tung tóe, Long Câu sầm mặt la lên.

Phịch!

Tiếng động nặng nề truyền đến, hắn ta tái mặt nhìn cánh tay còn lại tách rời ra khỏi cơ thể rồi rơi xuống.

"Trời má ơi!"

Cảnh tượng này cũng làm Mục Vỹ ngây ra như phỗng.

Hắn chắc chắn nhát kiếm vừa rồi không chạm đến Long Câu, chỉ có kiếm khí là chém trực tiếp lên cánh tay hắn ta thôi.

Nhưng đâu có ngờ là cắt phăng cánh tay của Long Câu luôn cơ chứ.

"Biết kiếm Hắc Uyên đỉnh của chóp rồi mà không ngờ nó biến thái vậy luôn!"

Mục Vỹ vẫn chưa khép cằm được.

Thiên khí hạ phẩm cũng không uy lực được thế này đâu!

"Chết tiệt, khốn nạn!"

Long Câu sợ hãi nhìn trường kiếm đen của Mục Vỹ.

Giá mà sáu hồn đàn không bị khói đen Diệt Thế xâm nhập khiến cho khí tức rối loạn, giá mà cánh tay không bị nổ, hắn ta đã không bị Mục Vỹ hăm dọa chỉ bằng một kiếm như này.

Đáng hận!

"Thôi đừng hận làm gì, ngươi may mắn hơn bọn chúng nhiều. Ít ra chúng bị nổ chết luôn, ngươi thì còn hấp hối được!"

Mục Vỹ giơ kiếm ra trước mặt, cười nói: "Nhưng ngươi sẽ không hấp hối được lâu đâu".

Dứt câu, Mục Vỹ vung kiếm lao vụt đến.

Long Câu đứng tại chỗ, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, nhưng bây giờ hắn ta không thể chống lại đòn công kích của Mục Vỹ!

Vù vù...

Đột nhiên, tiếng vù vù vang lên trong không khí, Mục Vỹ thấy cả không gian lẫn thời gian như đọng lại, tất thảy đều bị giam cầm, hắn cũng không ngoại lệ!

"Dám giết người Ma tộc ta, ngươi quá đáng rồi đấy Mục Vỹ!"

Giữa thời khắc vạn vật đứng yên, một tiếng quát ầm ầm nổ bên tai Mục Vỹ. Hắn hộc máu, híp mắt nhìn người vừa hiện thân.
Chương 550: Sẽ có người đến cứu ta

Một bóng người đứng trên độ cao hàng nghìn mét.

Nhưng bóng người này cũng cao gần một trăm mét, đôi mắt sáng quắc như đèn lồng trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ.

Đôi mắt như có lực xuyên thấu ấy khiến Mục Vỹ cảm thấy cả cơ thể mình như bị khống chế, không thể cử động.

Dưới sự giam cầm này, thậm chí Mục Vỹ còn thấy hít thở khó khăn.

Võ giả có lực uy hiếp mạnh cỡ này chỉ có thể là ba vị ma sử và bốn vị ma hoàng thôi.

“Chắc ngươi là Sát Minh - ma sử đại nhân đúng không?”

Mục Vỹ hít thở khó nhọc hỏi.

“Đúng!”

“Đúng rồi à! Nhưng cũng thường thôi!”

Đột nhiên Mục Vỹ hét lên rồi vung kiếm Ma Uyên ra với kiếm thế bùng nổ.

Đoàng…

Không gian như vang lên tiếng nổ, Mục Vỹ chỉ thấy trói buộc quanh người mình đã được nới lỏng.

Hắn không chút do dự, phất ống tay áo, lập tức ném mấy trăm quả bom Lôi Viêm ra.

Dù làm vậy khiến hắn thấy rất đau lòng, nhưng so với tính mạng thì bom biếc có là gì.

Lực tàn phá của hơn trăm quả bom này đến võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm và thứ sáu còn bị nổ banh xác, Mục Vỹ không tin Sát Minh này có thể chống lại được.

Song, khi nhìn thấy các quả bom Lôi Viêm này, Sát Minh vung tay ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên, các quả bom đã phát nổ cách xa y hàng nghìn mét.

Nhưng sức nổ của bom Lôi Viêm đã bị ma chưởng to lớn của y đỡ trọn lấy.

Có tiếng tách tách vang lên, lòng bàn tay của Sát Minh chỉ có vài vết xước, ngoài ra vẫn lành lặn.

“Mẹ kiếp!”

Mục Vỹ không nhịn được chửi thề một câu.

Các ma sử của Ma tộc đều là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín quả nhiên không sai, nếu là đám ma vương như Mộng Yểm thì đã toi đời từ lâu rồi.

Nhưng với người này thì tay y chỉ bị trầy xước một chút thôi.

“Còn tài gì nữa không?”

Sát Minh nhìn Mục Vỹ rồi hờ hững nói.

“Còn chứ!”

Mục Vỹ không nói không rằng lấy một nghìn quả bom Hắc Viêm ra, gộp thêm với mấy trăm quả bom Lôi Viêm còn sót lại rồi ném hết ra.

Thấy một đống bom bay đến, Sát Minh tỉnh bơ túm ngay lấy Long Câu, sau đó há cái miệng to ra nuốt chửng Long Câu vào bụng.

Ăn luôn rồi!

Cứ thế ăn luôn!

Long Câu bị Sát Minh nuốt vào bụng, vết thương ở lòng bàn tay lập tức hồi phục.

Tiếp đó có ma khí cuồn cuộn xuất hiện trong tay y.

Ma khí ngất trời lập tức tạo thành một con cự thú hung ác, nó há cái miệng to ra rồi nuốt sạch chỗ bom đó vào bụng.

Sau đó có một tiếng rên rỉ vang lên, các quả bom nổ tung trong bụng con cự thú, nhưng nó chỉ kêu lên khe khẽ.

Mục Vỹ hoàn toàn ngây ngốc!

“Được rồi, ta nhận thua, ta không phải đối thủ của ngươi, giờ ngươi muốn thế nào?”, Mục Vỹ xua tay rồi ngồi phịch xuống nhìn Sát Minh ở phía đối diện.

“Trong người ngươi có pháp bảo nâng cao linh hồn đúng không? Mau đưa cho ta!”, Sát Minh vẫn giữ giọng nói thờ ơ.

“Được!”

Mục Vỹ thò tay vào trong áo.

Nhưng ngay sau đó lại có tiếng xẹt xẹt vang lên, điện ấn màu tím đã xuất hiện trong tay hắn.

“Tử Điện Thiên Ấn!”

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, Tử Điện Thiên Ấn lập tức đánh ầm ầm.

Các tia sét xẹt xẹt bao phủ Sát Minh.

Chạy!

Mục Vỹ không còn suy nghĩ gì khác, lập tức quay người vận chuyển sức mạnh toàn cơ thể, sau đó chạy về phía Lôi Thần Cốc bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Hắn không thể đánh lại ma sử này được!

Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai chiến đấu với cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín thì dù có mười cái mạng cũng không chơi nổi.

“Chạy ư? Có chạy được không?”

Điện ấn đó che phủ người Sát Minh, nhưng không lâu sau, y đã giơ một tay ra, một ma chưởng cao cả nghìn trượng lập tức đánh về phía Mục Vỹ từ trong điện ấn đó.

Ma chưởng đó bay với tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào lưng Mục Vỹ.

Trông thấy vậy, Mục Vỹ quay lại, hai tầng hồn đàn xuất hiện, tia sáng màu vàng nhạt bao phủ cả hồn đàn.

Hai loại thiên hoả nhanh chóng ngưng tụ thành hoả long màu đen để bảo vệ Mục Vỹ.

Mục Vỹ sử dụng kiếm thế đỉnh phong, hắn vung một kiếm ra rồi xoay hẳn người lại.

Thân kiếm của kiếm Hắc Uyên như có kiếm linh từ xa xưa thức tỉnh, một đường kiếm ảo dài nghìn mét màu đen bay thẳng lên trời.

Đây là tất cả những gì mạnh nhất mà Mục Vỹ có thể làm để phòng ngự.

Một chưởng của Sát Minh cũng đã bay tới.

Phụt…

Sau khi bị trúng một chưởng đó, Mục Vỹ chỉ thấy tất cả những gì mình làm hình như đều công cốc cả.

Mục Vỹ rơi nhanh xuống, ma chưởng đó đã vùi sâu hắn xuống mặt đất.

Ma chưởng khổng lồ giáng thẳng xuống, mặt đất lập tức xuất hiện một dấu tay sâu cả trăm mét.

Cùng lúc đó, Sát Minh đã xé rách lưới điện, y ngạc nhiên nhìn xuống dưới.

Y không ngờ Mục Vỹ còn có thủ đoạn này, Tử Điện Thiên Ấn rất quỷ dị, lực sấm sét cực kỳ phi phàm.

“Giờ ngươi còn trò gì nữa để thể hiện không?”

Sát Minh nhìn xuống rồi lạnh giọng hỏi.

Dù nói vậy, nhưng y đang thấy rất chấn động, bởi dù đã trúng một chưởng của y mà Mục Vỹ vẫn còn sống!

Phải biết rằng y là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, cảnh giới đỉnh phong của Niết Bàn, chín tầng hồn đàn đại thành, còn Mục Vỹ chỉ có hai tầng hồn đàn thôi.

“Chậc!”

Mục Vỹ vật lộn đứng dậy trong cái hố sâu hoẳm ấy.

Bây giờ, hắn chỉ thấy xương cốt toàn thân mình như vỡ thành từng mảnh, mỗi khi cử động, cơ thể đau nhức như gãy xương rách da.

Mục Vỹ hộc ra một ngụm máu rồi cười nói: “Ma sử đại nhân, ngài không ngờ chưởng ấn vừa rồi lại không giết được ta đúng không?”

Mục Vỹ nhìn Sát Minh rồi cười lạnh nói.

“Sao?”

“Ta nói thật cho ngài biết nhé, ngài không giết được ta đâu!”

“Thú vị đấy, ngươi nói ta nghe lý do đi!”

“Vì sẽ có người đến cứu ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK