Ba con số được khắc thật to trên lệnh bài.
297!
Mục Vỹ cười khổ nhìn con số ấy.
Xem ra vòng sáng này được núi Huyền Không phát ra để xác định các đệ tử thiên tài thuộc tốp 300 trên bảng Thiên Mệnh. Đây là ba trăm suất được phép vào di chỉ Cổ Long.
Tuy nhiên, núi Huyền Không phát từng lệnh bài khi còn ba ngày nữa là đến lúc họ công bố di chỉ Cổ Long được mở.
Quá rõ ràng, họ đang tuyên bố rằng chỉ cần có được lệnh bài bảng Thiên Mệnh là có thể vào di chỉ Cổ Long.
Còn về việc ai có thì phải xem ba ngày tới các đệ tử sẽ tranh giành nhau thế nào rồi.
"Đưa ta!"
Trong lúc những người khác còn ngẩn người, Bảo Linh Nhi bỗng thì thầm bên tai Mục Vỹ.
Hắn không hỏi lại mà chỉ giao lệnh bài cho cô ấy.
Nay di chỉ Cổ Long được mở, thiên tài có thứ hạng từ 300 trở lên trên bảng Thiên Mệnh được phép đưa mười tùy tùng đi cùng.
Mặc dù Mục Vỹ giết Hàn Thiên Vũ nên mới lấy được lệnh bài, nhưng bây giờ nếu nó xuất hiện trong tay hắn sẽ khiến rất nhiều người nghi ngờ.
Thà đưa Bảo Linh Nhi giữ giúp luôn cho rồi.
Tính ra thì hắn làm cận vệ cho Bảo Linh Nhi, chắc chắn sẽ có suất vào di chỉ.
Cạnh tranh trong di chỉ Cổ Long còn gay gắt hơn núi Thiên Tuyển nhiều.
Lần trước chỉ là cuộc chiến giữa bảy thế lực lớn phía tây tiểu thế giới Tam Thiên, lần này thì quy mô lớn hơn, thành cuộc tranh đoạt giữa các thiên tài khắp tiểu thế giới Tam Thiên.
"Các vị, chỉ còn ba ngày nữa thôi. Có lẽ ba ngày này các vị sẽ vất vả lắm, đừng để bị người ta cướp lệnh bài đấy, không là ê chề lắm!"
Bảo Linh Nhi cười khúc khích, quơ quơ lệnh bài của mình.
"Nếu bị người khác cướp lệnh bài cho thấy không tư cách được vào di chỉ Cổ Long, bọn ta cũng không còn mặt mũi nào để tham gia nữa!"
Thiên Vũ cười nhẹ, vẫn bình tĩnh như thường.
Nơi này là Không Thành thì đã sao, kẻ nào dám cả gan cướp đồ của y nghĩa là không để Thiên Đan Tông vào mắt rồi.
"Nhìn kìa! Có người khiêu chiến Cổ Phi Dương đầu bảng Thiên Mệnh, muốn cướp Thiên Mệnh Lệnh của hắn kìa!"
Một tiếng hét thình lình vang lên trong tửu lâu. Toàn bộ tửu lâu tức khắc sôi trào, những người trong đây vội vàng chạy ra ngoài.
Dù đứng trên đường cũng có thể nhìn thấy hai bóng người đứng chắp tay trên trời.
Trong đó có một người chắp hai tay sau lưng, trên mặt là nụ cười tươi tắn, mái tóc dài phấp phới theo gió trông cực kỳ phong lưu và tiêu sái.
Người còn lại thì mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc mượt mà như thác nước xõa tự nhiên ra đằng sau, khí chất cao cao tại thượng, ung dung và đầy sang trọng. Nhìn cô, ai nấy đều biết đây là một người lạnh lùng từ trong xương tủy cùng sự cao quý từ khi sinh ra đã có.
"Tần Mộng Dao!"
Vừa thấy bóng dáng kia, khắp các nẻo đường trong Không Thành đều trở nên náo nhiệt.
"Vị thiên tài đó của Cửu Hàn Thiên Cung, Tần Mộng Dao đây sao! Đẹp quá đi mất..."
"Đâu chỉ đẹp, cô ấy còn thức tỉnh thần phách Băng Hoàng nữa, thực lực cao khỏi phải nói. Ngươi không có cửa mơ tưởng cô ấy đâu".
"Nhưng dù mạnh đến đâu thì, khiêu chiến Cổ Phi Dương à... có hơi..."
"Cổ Phi Dương là thần thoại đấy! Chắc đệ tử có thể đánh bại hắn vẫn chưa sinh ra đâu nhỉ?"
"Ai biết được. Cổ Phi Dương mạnh thì mạnh đấy, nhưng Tần Mộng Dao này cũng không đơn giản đâu!"
Tuy nghe thấy lời bàn tán sôi nổi của những người bên dưới nhưng hai bóng người đứng trên cao không dao động chút nào.
"Cô là thiên tài của Cửu Hàn Thiên Cung, Tần Mộng Dao?", giọng nói Cổ Phi Dương đầy từ tính, cộng thêm nụ cười tươi rói của hắn ta làm nhiều nữ tử hét lên đầy cuồng nhiệt.
"Là ta!"
"Chắc cô biết ta chứ? Nếu cô chỉ muốn có Thiên Mệnh Lệnh để vào di chỉ Cổ Long thì không nhất thiết phải khiêu chiến ta đâu. Hàn Phong Ngọc trong Cửu Hàn Thiên Cung cô cũng có một cái lệnh bài đấy thôi, đủ dùng rồi. Chẳng lẽ cô muốn được nổi tiếng?"
"Ngươi nói đúng, ta muốn nổi tiếng!"
Tần Mộng Dao ngạo nghễ đáp: "Ta đang chờ một người đến tìm ta, vậy nên ta rất cần tiếng tăm. Nổi tiếng hơn thì huynh ấy sẽ dễ tìm ta hơn!"
"Ngốc thật!"
Câu trả lời của cô làm Mục Vỹ đứng bên dưới thầm mắng yêu, nở nụ cười ngán ngẩm.
Muốn biết tin tức về Tần Mộng Dao thì rất dễ, không ngờ cô làm vậy chỉ để hắn tìm được mình, ngây thơ quá đi mất.
Dù có đánh bại được Cổ Phi Dương hay không, tên tuổi Tần Mộng Dao nhất định vẫn được lan truyền ra khắp nơi.
Chuyện này chưa chắc đã tốt cho cô.
"Nổi tiếng để một người tìm cô?", Cổ Phi Dương ngẩn người một thoáng rồi cười khẽ: "Không sai, khiêu chiến ta quả thật sẽ giúp cô nổi tiếng, chẳng qua khả năng lớn hơn là cái chết đấy".
Dứt lời, hắn ta chém một đao xuống.
Thanh đao có tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí người và đao đã biến mất nhưng bóng dáng hãy còn đó, chưa kịp đi theo.
Keng...
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, đao của Cổ Phi Dương đã tiến sát Tần Mộng Dao.
Nhưng đao còn cách cô một lớp băng mỏng. Tần Mộng Dao đã cản được nó.
Soạt một tiếng, Cổ Phi Dương lùi ra sau thật nhanh.
Nhưng ánh mắt của hắn ta khi nhìn về phía Tần Mộng Dao đầy kiêng dè.
Sao cô có thể ngăn chặn đòn đao của hắn ta chứ!
Khung cảnh này làm đám đông reo hò nhiệt liệt.
Chương 807: Không thể tưởng tượng nổi
Trong ba trăm thiên kiêu trên bảng Thiên Mệnh, số người có thể ngăn cản đòn tấn công của Cổ Phi Dương chưa được một nửa.
Vậy mà Tần Mộng Dao chặn lại nó một cách hời hợt như thế, đủ để thấy thực lực của nữ tử này nằm ở thứ hạng 100 trở lên.
"Hóa ra ngươi chỉ có vậy!"
Tuy nhiên, sau khi chặn một đao của Cổ Phi Dương, Tần Mộng Dao nói ra một câu làm ai cũng há hốc mồm.
Hóa ra ngươi chỉ có vậy?
Câu này là nói Cổ Phi Dương đấy ư?
"Xem ra cô chuẩn bị trước rồi mới đến đây. Quả nhiên không thể xem nhẹ uy lực của thần phách Băng Hoàng!"
Cổ Phi Dương đanh mặt, thanh đao trong tay lóe lên tia sáng buốt giá.
Thanh đao này do hắn ta tự mình luyện chế, là thần binh bản mệnh của hắn ta, được thiết kế có độ tương thích cực cao với đao ý mà hắn ta lĩnh ngộ được.
Cổ Phi Dương cứ tưởng nhát đao ban nãy đủ để giải quyết Tần Mộng Dao rồi, ngờ đâu bị cô hóa giải thật dễ dàng.
"Ngươi chỉ có cơ hội tấn công một lần, thất bại là thua rồi!"
Tần Mộng Dao dang rộng hai tay, trong đó là những mảnh băng vụn lấp lánh, ánh màu băng lam trong vắt say lòng người.
Dần dần, băng vụn nơi tay cô như hóa thành đóa sen băng nở rộ, lấp lánh ánh hào quang nhè nhẹ khiến ai cũng say mê.
Rắc rắc rắc...
Nhưng trong chốc lát, vầng sáng đầy thu hút ấy chợt hóa thành những cái gương băng nối liền nhau. Chúng phản chiếu Cổ Phi Dương, bắt giữ hắn ta từng chút một.
"Cô coi thường ta quá rồi!"
Nét mặt Cổ Phi Dương trở nên lạnh lùng. Hắn ta bước ra một bước với phong thái mạnh mẽ, cho thấy khí thế xứng đáng với danh hiệu đầu bảng Thiên Mệnh của mình.
"Loan Đao Phá Sơn Nhạc!"
Quát một tiếng, Cổ Phi Dương tàn bạo bổ một nhát.
Phút chốc, mưa gió kéo đến bao phủ cả bầu trời, những tiếng nổ dữ dội cùng tiếng gương băng bị đập nát vang vọng trong không gian như che trời lấp đất.
Những người bên dưới chỉ thấy một cú chém hùng vĩ như Thái Sơn hiện ra giữa trời. Đơn giản, nhanh gọn, nhưng cũng tràn trề sức mạnh cuồng bạo.
Uy thế của nhát đao này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Tiếng vỡ vụn vẫn đang tiếp tục, nhưng đám đông dần nhận ra có một khí tức kỳ lạ nào đó đang len lỏi vào.
Đan xen giữa cơn bão lạnh thấu xương là năng lượng tàn bạo như muốn đóng băng tất cả mọi thứ trên thế gian.
Keng keng...
Trong giây lát, tiếng động vang trời làm người ta run sợ nổ ra.
Lúc này, hiện ra trước mắt bao người là một con phượng hoàng màu băng lam cao khoảng mấy trăm trượng. Toàn thân phượng hoàng ấy được bao trùm bởi màu trắng ánh xanh trong vắt của băng.
Trên đầu phượng hoàng, Tần Mộng Dao trong chiếc váy dài xanh lam đứng một cách ngạo nghễ, lạnh lùng nhìn Cổ Phi Dương với ánh mắt như nhìn một con kiến.
"Ta đã nói rồi, ngươi chỉ được tấn công một lần thôi!"
Nói xong, Tần Mộng Dao vung tay. Phượng hoàng băng trảo một cái, một lực ép khổng lồ cuốn lấy bốn phía.
Ầm ầm ầm!
Giờ phút này, phượng hoàng được bao phủ trong bộ lông trắng hoàn toàn triển lộ khí thế bậc nhất của nó. Một trảo trông thì nhẹ nhàng nhưng tiến tới Cổ Phi Dương rất nhanh.
Những cú bạo tạc nãy giờ khiến hai tai ai nấy đều ong ong. Bọn họ chỉ biết mở to mắt nhìn Cổ Phi Dương rơi xuống như một chiếc lá rời cành, bay về phương xa rồi mất tăm.
Máu đỏ cũng văng theo một đường, cực kỳ chói mắt.
Thua rồi!
Cổ Phi Dương thua rồi?
Tất cả mọi người đều chết trân trước cảnh này.
Đây là thực lực chân chính của Tần Mộng Dao ư?
Không ai dám tin điều vừa xảy ra trước mắt.
Đó là Cổ Phi Dương - người ôm trọn kĩ năng ba lĩnh vực luyện đan, luyện khí và trận pháp, là thiên tài của thiên tài cơ mà.
Nhưng vị trí nhất bảng Thiên Mệnh của người này mới là điểm đáng quan tâm nhất.
Nhất bảng Thiên Mệnh là khái niệm gì?
Thứ hạng này nghĩa là mạnh nhất trong mọi đệ tử có tên trên bảng Thiên Mệnh, hơn hết là thiên tài mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Đây là điều không ai có thể chối cãi.
Thế mà hắn ta lại thua dưới tay Tần Mộng Dao.
Trong lúc nhất thời, mọi đệ tử thiên tài đều nghẹn họng, mắt mở trừng trừng.
Có thực lực và thiên phú bậc này, nữ tử đó thay thế vị trí của Hàn Thiên Vũ thuộc Cửu Hàn Thiên Cung luôn cũng được.
"Hàn Phong Ngọc, thiên chi kiêu nữ của Cửu Hàn Thiên Cung ngươi đỉnh thật đấy, quả là... khiến người ta phải trầm trồ!", bọn Thiên Vũ ngơ ngác, không kìm nổi sự kinh ngạc của mình.
"Hả? À ừ, đúng vậy, đúng vậy..."
Hàn Phong Ngọc cũng chưa kịp hoàn hồn. Gã ta chưa hề nhận được tin Tần Mộng Dao sẽ khiêu chiến Cổ Phi Dương, càng không dám nghĩ đến chuyện cô sẽ đánh bại hắn ta!
Điều này có ý nghĩa gì?
Tất có khả năng Tần Mộng Dao sẽ trở thành tân cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung trong tương lai. Mà người cô yêu là Mục Vỹ, gã ta dám ra tay với Mục Vỹ khác nào tự đào hố chôn mình.
Rốt cuộc Tần Mộng Dao này lợi hại như thế từ khi nào?
"Mục Vỹ... Tần Mộng Dao mà ngươi luôn nhớ nhung là người này ư?", Bảo Linh Nhi truyền âm qua lực linh hồn, giọng nói cũng đầy khó tin: "Ngươi có biết cô ấy mới vừa làm gì không?"
"Làm gì?"
"Đánh bại Cổ Phi Dương, đồng nghĩa với việc cô ấy mạnh nhất trong lớp thiên tài dưới 100 tuổi của tiểu thế giới Tam Thiên, vô địch thiên hạ. Trận đấu này sẽ đưa tên tuổi cô ấy lên cao, không chỉ Cửu Hàn Thiên Cung cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy mà có thể núi Huyền Không cũng sẽ... mời chào cô ấy đấy!"
Bảo Linh Nhi nói xong, Mục Vỹ nhíu mày.
P/S: Nhân dịp năm mới, Ad Meo xin thay mặt các Ad cũng như các dịch giả của bộ truyện, gửi lời chúc năm mới tới toàn thể các bạn độc giả của ReadMe/Findnovel, chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng!
Chương 808: Ta chưa muốn chết đâu
Mục Vỹ hiểu trong lòng Tần Mộng Dao đang nghĩ gì.
Có điều làm vậy chắc chắn sẽ đẩy Tần Mộng Dao ra đầu ngọn gió, gánh nặng cô phải chịu sẽ còn nguy hiểm hơn: cuộc chiến giữa các thế lực.
Mà trông có vẻ Tần Mộng Dao đã tính trước mọi đường đi nước bước rồi.
Cuộc chiến đã kết thúc nhưng dư âm vẫn còn.
Cổ Phi Dương, một thế hệ thần thoại trong lòng nhiều người đã thua. Một số cô gái trẻ không kìm được khóc nức nở.
Cổ Phi Dương từng là biểu tượng của sự vô địch, là chí tôn, là người mà tất cả thiên tài dưới 100 tuổi của toàn tiểu thế giới Tam Thiên ngưỡng mộ.
Sau khi đánh bại Cổ Phi Dương, Tần Mộng Dao không dừng lại, cũng không cướp đi lệnh bài của hắn ta mà bay đi như một con thiên nga kiêu hãnh.
Một thiên tài khác mang tên Tần Mộng Dao đã trỗi dậy. Không nghi ngờ gì nữa, điều này nói lên rằng danh hiệu thiên tài mạnh nhất Cửu Hàn Thiên Cung đã thuộc về cô.
"Không ngờ vợ cả của ngươi đỉnh thật đấy!", Bảo Linh Nhi vừa cười vừa trêu Mục Vỹ.
Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có Thiên Bảo Các biết chắc Mục Vỹ là Mục Vỹ đó.
Võ giả của các thế lực khác chỉ đoán thôi chứ không dám chắc, nếu không thì bọn Hàn Phong Ngọc đã xông lên giết Mục Vỹ ngay khi thấy hắn đi bên cạnh Bảo Linh Nhi rồi.
"Đỉnh hay không ta không biết, nhưng ta biết cuộc thám hiểm di chỉ Cổ Long sẽ vui lắm đây!"
Mục Vỹ mỉm cười, xoay người rời đi.
Không ai biết mưu đồ của núi Huyền Không khi công khai tin tức di chỉ Cổ Long mở ra là gì.
Có một chỗ Mục Vỹ nghĩ mãi không ra, đó là vì sao núi Huyền Không khi công bố việc mở cửa của di chỉ lại quy định chỉ đệ tử thiên tài dưới 100 tuổi mới được phép vào.
Nhất định là có ẩn ý gì trong đó, nhưng lúc này Mục Vỹ chưa biết được.
Đối với võ giả, ba ngày rất ngắn ngủi, nhưng với một số người thì ba ngày tại Không Thành lại dài đến kỳ lạ.
Ba ngày qua, gần như lúc nào cũng xảy ra những trận ẩu đả trong Không Thành.
Thậm chí, ngồi trong tửu lâu ăn một bữa cơm người bàn bên cũng có thể là cao thủ trên bảng Thiên Mệnh.
Trong đám cao thủ này có thầy pháp trận, có thích khách, có cả thầy luyện đan lẫn thầy luyện khí tài năng.
Các cuộc chiến diễn ra trong thầm lặng, rất nhiều đệ tử có tên trên bảng Thiên Mệnh bị một đám thanh niên không biết từ đâu xuất hiện cướp đoạt lệnh bài.
"Không ngờ chỉ trong vòng ba ngày mà thứ hạng trên bảng Thiên Mệnh bị đổi đến bảy, tám mươi lần. Xem ra là do di chỉ Cổ Long quá cám dỗ, những thiên tài hay ẩn giấu tu vi không giấu mình được nữa, bắt đầu lộ diện rồi!"
Trong tửu lâu, Bảo Linh Nhi cười nói.
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là những người đó muốn làm gì!"
Ba ngày qua, Mục Vỹ bảo Diệp Thu điều tra rất nhiều việc nhưng cuối cùng vẫn chưa tìm được thông tin gì về mục đích của núi Huyền Không.
Vù vù...
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng vù vù vang vọng khắp Không Thành.
"Võ giả nào có được Thiên Mệnh Lệnh có thể dẫn thêm mười người cùng đi vào núi Huyền Không. Nhớ lấy, cả mười người đó đều phải không quá 100 tuổi, bây giờ lập tức xuất phát".
Sau tiếng vù vù, một giọng nói đầy trang nghiêm truyền đi khắp Không Thành.
"Đi thôi!"
Bảo Linh Nhi nhoẻn môi, dẫn Mục Vỹ và những người thuộc Thiên Bảo Các rời khỏi đây.
"Diệp Thu, thời gian này con quay về bảy mươi hai hải đảo, trông chừng đảo Thiên Luân và hai đảo lớn kia để lỡ bọn chúng có giở trò gì còn đối phó kịp, tiện thể trông chừng đảo Huyết Sát, bảo vệ Huyết Vô Tình và Huyết Nhất luôn".
"Vâng!"
Mặc dù hiện giờ Huyết Vô Tình đã xếp thứ 280 trên bảng Thiên Mệnh nhưng y không tham gia cuộc tầm bảo tại di chỉ Cổ Long lần này.
Điều đảo Huyết Sát cần nhất hiện giờ là sự phát triển ổn định. Sau khi có được phần còn lại của Vạn Cổ Huyết Điển, chắc chắn thực lực của Huyết Vô Tình và Huyết Nhất sẽ tăng đáng kể. Nhưng dù hai người trở nên mạnh hơn thì nền tảng đảo Huyết Sát chưa đủ vững chắc vẫn là sự thật, cần trải qua từng bước một vì một tương lai vững mạnh.
Chẳng qua, chưa chắc thời gian này không có người có mưu đồ bất chính với đảo Huyết Sát.
Nhìn núi Huyền Không nguy nga, cao vút ở đằng xa, Mục Vỹ cười khổ.
"Chút nữa là đến núi Huyền Không rồi, lưu ý mấy điều này nhé. Mười nghìn năm trước, Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả từng đại náo núi Huyền Không, trừ hai người này ra, mười nghìn năm qua chưa từng có ai dám cả gan xông vào đó".
Bảo Linh Nhi nghiêm túc nói: "Mặc dù đúng là Vạn Trận Tông có khả năng phòng ngự mạnh nhất thiên hạ nhưng đại trận của núi Huyền Không cũng không thể khinh thường. Trận pháp của Vạn Trận Tông chuyên về phòng ngự, trận pháp của núi Huyền Không thì thiên về công kích".
"Khỏi lo, ta chưa muốn chết đâu".
Mục Vỹ mỉm cười tự đắc.
Với thực lực hiện giờ, hắn mà xông vào núi Huyền Không như mười nghìn năm trước là chưa kịp vào đã bay đầu rồi.
Mấy tiếng soạt soạt soạt vang lên, đội ngũ mấy nghìn người vào núi Huyền Không.
Mỗi một đệ tử có tên trên bảng Thiên Mệnh đều dẫn thêm mười người đi cùng. Mười người này cũng là đệ tử thiên tài thuộc các môn phái. Nhìn bao quát toàn bộ hầu như không có võ giả nào dưới cảnh giới Vũ Tiên.
Núi Huyền Không được tạo thành bởi trên dưới một nghìn ngọn núi với những kích thước khác nhau.
Những ngọn núi cao vạn trượng này lơ lửng như được một thứ sức mạnh vô cùng vô tận chống đỡ.
Truyền thuyết kể rằng, mặc dù núi Huyền Không lơ lửng trên bề mặt mặt đất nhưng cực kỳ ổn định, thậm chí còn vững chắc hơn một số tông môn lớn mạnh được thiết lập vô số đại trận nằm giữa núi non.
Hiện tượng kỳ lạ này làm tất cả mọi người đều tấm tắc.
Có điều, không hiểu sao lần này núi Huyền Không lại quyết định mở ra cho người ngoài vào. Quả thật là cả trăm nghìn năm mới có một lần.
"Không hổ là núi Huyền Không, thiết lập trận pháp nào cũng là linh trận cao cấp nhất. Ít nhất phải là thầy linh trận cao cấp mới tạo ra được những đại trận này!", sau khi đại trận mở ra, đoàn ngươi nối đuôi nhau vào núi Huyền Không, Mục Vỹ nhỏ giọng nói.
"Đương nhiên rồi!"
Bảo Linh Nhi cười đáp: "Tương truyền, toàn bộ đại trận hộ sơn của núi Huyền Không đều đến từ bên trên đấy!"
Cô ấy vừa nói vừa chỉ lên trời.
Có nghĩa là đại thế giới Vạn Thiên!
Chương 809: Di chỉ mở
Trên đường đi, họ nhìn thấy một rừng hoa thơm ngát, những chú chim hót vang lanh lảnh chao lượn xung quanh dưới tiết trời ấm áp. Lượng linh khí dồi dào trong đất trời cũng khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Có núi Huyền Không để so sánh nên Mục Vỹ đột nhiên cảm giác Thiên Kiếm Sơn vốn tiếng tăm lẫy lừng cứ như ăn mày vậy.
Nhìn vào dãy núi này thôi cũng đủ thấy được khoảng cách giữa hai bên rồi.
"Vị này là Mục Vỹ dúng không?"
Hai người đang đi thì một giọng nói vang lên.
Chu Tử Kiện?
Cừu Xích Viêm?
Mục Vỹ mỉm cười nhìn hai người đang lại gần.
"Mục Vỹ, phụ thân ta đã nói dù thế nào đi chăng nữa, ngươi vẫn là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta, cho dù phụ thân ta có chối bỏ ngươi thì ta cũng sẽ không làm vậy!", Chu Tử Kiện truyền âm bằng lực linh hồn để chào hỏi.
"Đa tạ!"
"Không khách sáo. Nếu không nhờ có ngươi thì bây giờ ta vẫn là một kẻ tàn phế rồi, Song Thủ Kiếm của ta đã dần đạt đến trình độ đại thành, nay ta đến núi Huyền Không là để tìm người. Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội khiêu chiến những người đó!"
Nghe thấy những lời đầy kích động của Chu Tử Kiện, Mục Vỹ nhẹ gật đầu.
Vài năm trước, y từng là đệ tử của núi Huyền Không, chẳng hiểu sao bị đuổi đi, hai tay thì bị đánh gãy.
Đây là một mối sỉ nhục vô cùng to lớn đối với Thiên Kiếm Sơn, nhưng núi Huyền Không thật sự quá ngang ngược, ngay cả Thiên Ngọc Tử cũng không thể báo thù cho con trai của mình.
Mục Vỹ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cũng yên tâm phần nào khi thấy Chu Tử Kiện có vẻ cực kỳ tự tin.
"Tử Kiện!"
Mấy người vừa hạ xuống quảng trường trên một ngọn núi thuộc núi Huyền Không thì một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên.
"Vu Dương!"
Chu Tử Kiện rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó, rồi y nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
"Tử Kiện, ta biết ngay huynh sẽ đến mà, ha ha..."
Người này mặc cẩm phục màu đen, cao những một mét chín nhưng tổng thể trông rất gầy, đôi mắt thì đầy sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Vu Dương, không ngờ là Vu Dương. Người này đứng thứ 97 trên bảng Thiên Mệnh luôn đấy, mạnh lắm!"
"Hắn là Vu Dương sao? Nhìn thế thôi chứ nóng tính lắm đấy, cẩn thận bị ăn đòn".
"Nhưng sao hắn quen biết với Chu Tử Kiện? Lúc bị đuổi ra khỏi núi Huyền Không, Chu Tử Kiện bị cô lập hoàn toàn, còn bị núi Huyền Không mắng là thứ cặn bã nữa là!"
"Ai biết, chắc qua mỉa mai hắn thôi!"
Sự hiện diện của Vu Dương làm đám đông trở nên náo nhiệt.
"Chào mừng các vị vào núi Huyền Không!"
Đúng lúc này, không gian trở nên dao động, mấy bóng người xuất hiện trước mắt bọn họ.
Người đi đầu có mái tóc lẫn bộ râu đều bạc phơ, khoác đạo bào trông rất tiêu sái và xuất trần.
Bên trái người này là một thanh niên lạnh lùng mặc trường bào trắng, lưng thẳng, đôi môi mỏng càng làm tôn lên vẻ thờ ơ của gã ta. Người ngoài nhìn vào đều bất giác tránh xa.
Bên phải là một nữ tử có dáng người cao gầy, tóc được búi lên, phần xõa dài bên dưới hơi phất phơ theo gió, nét mặt đầy hờ hững.
Nhưng nữ tử ấy chỉ mải nhìn một bóng dáng trong đám đông, sự đau xót ẩn hiện trong mắt.
"Ồ? Nhìn có vẻ Cổ Trúc và Chu Tử Kiện có gì đó với nhau đấy!"
Đứng trong đám người, Bảo Linh Nhi vừa cười nói vừa nhìn nữ tử đẹp tuyệt trần nọ.
Mục Vỹ cũng nhận ra cô ấy đang nhìn Chu Tử Kiện bằng đôi mắt ẩn chứa sự trông mong, áy náy, tự trách và mừng rỡ.
"Tử Kiện, chuyện năm đó Cổ Trúc cũng bất đắc dĩ thôi, huynh đừng trách cô ấy, thật ra trong lòng cô ấy..."
"Ta trách cô ấy làm gì chứ, người ta phải trách còn chưa xuất hiện đâu!"
Chu Tử Kiện nhếch mép, thờ ơ trả lời.
Cùng lúc đó, đám đông như đàn ong vỡ tổ.
"Bạch Tuyệt, đứng nhì bảng Thiên Mệnh, đệ tử đệ nhất núi Huyền Không, thiên phú siêu quần, không ngờ lại gặp hắn tại đây!"
"Nghe nói thực lực của ba người đầu bảng Thiên Mệnh không chênh lệch nhau mấy. Sở dĩ Bạch Tuyệt đứng sau Cổ Phi Dương là vì Cổ Phi Dương tinh thông cả ba lĩnh vực trận pháp, đan dược và luyện khí, nhưng rốt cuộc ai mạnh hơn phải so tài một trận mới biết được".
"Bạch Tuyệt là thiên tài mạnh nhất núi Huyền Không, làm gì có chuyện đơn giản thế. Từ trước đến giờ, đệ tử núi Huyền Không luôn ngang tàng, hiếm khi thấy họ trượt tay lắm. Giờ có thể chiêm ngưỡng thật kỹ rồi!"
"Cổ Trúc kia xếp thứ 17 trên bảng Thiên Mệnh lận, thực lực rất cao, không thể xem thường".
"Đúng đấy, xem ra chuyến tầm bảo ở di chỉ Cổ Long lần này sẽ cạnh tranh gây gắt lắm đây!"
"Chúng ta cũng nên cố gắng thôi, mặc dù thua kém họ nhưng nếu có được cơ duyên thì vẫn có cơ hội công thành danh toại".
"Đúng vậy!"
Thấy người của núi Huyền Không xuất hiện, tiếng xì xầm lại dấy lên.
Chương 810: Yêu quái lông xanh
"Tất cả hãy yên lặng!"
Ông lão râu tóc bạc phơ khoát tay, khẽ mỉm cười: "Di chỉ Cổ Long là tuyệt địa đột ngột xuất hiện tại núi Huyền Không ta. Có điều nơi này cực kỳ quái lạ, suốt hàng nghìn năm qua núi Huyền Không vẫn chưa thể tìm hiểu mười mươi, vậy nên hôm nay công khai mở di chỉ Cổ Long để mời các vị tới đây tham gia".
"Đương nhiên, các vị lấy được những gì trong di chỉ Cổ Long thì tất cả những thứ đó sẽ thuộc về các vị. Đệ tử núi Huyền Không ta cũng sẽ vào đó".
"Nhưng lão phu nói trước, tuyệt địa trong di chỉ Cổ Long nguy hiểm trùng trùng, do đó các vị phải chú ý bảo vệ tính mạng của bản thân, tuyệt đối không được khinh suất. Núi Huyền Không không chịu trách nhiệm về cái chết của bất kì ai".
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.
Quy định này quá hợp lý rồi.
"Trong di chỉ Cổ Long đâu đâu cũng có nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn chút thôi là điều các vị phải đối mặt có thể chính là cái chết. Nơi nào có bảo bối thì có nguy cơ, ngược lại cũng vậy. Còn lại lão không nói nhiều nữa, mong các vị hãy cố gắng hết sức!"
Dứt lời, ông lão giơ tay lên.
Vù vù...
Ong ong ong...
Một cột sáng dựng lên giữa lòng bàn tay ông ta. Ngay sau đó, hàng vạn chùm tia sáng đâm thẳng vào không trung. Chúng nhập làm một và soi sáng cho vị trí đứng của ông lão.
Tiếng ong ong càng lúc càng lớn. Trong chốc lát, một vầng sáng chói lóa dần hiện ra trên đầu mọi người.
Vầng sáng ấy không ngừng mở rộng, âm thanh lạ vang lên liên tục.
"Các vị, bắt đầu thôi!"
Lão vừa nói xong thì một loạt các tiếng sột soạt truyền đến. Mấy trăm bóng người bay ra từ các đỉnh núi thuộc núi Huyền Không vào di chỉ Cổ Long.
"Những người đó chính là đệ tử núi Huyền Không, mấy trăm người thì có đến mấy chục người có mặt trên bảng Thiên Mệnh, đúng là mạnh thật".
"Dĩ nhiên rồi!"
Bảo Linh Nhi cười đáp: "Bây giờ chúng ta cũng vào thôi!"
"Được!"
Á...
Tuy nhiên, Mục Vỹ và Bảo Linh Nhi đang chuẩn bị tiến tới lối vào thì hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ai chết à?"
"Sao lại chết?"
Khung cảnh này làm ai nấy đều kinh ngạc.
"Yêu cầu của núi Huyền Không ta là võ giả dưới 100 tuổi mới được vào. Nếu vượt quá số tuổi này, di chỉ Cổ Long sẽ bài xích và xé nát người đó, dù đó là một cường giả siêu cấp đi chăng nữa!", ông lão tóc trắng quát.
Thì ra là như vậy!
Xem ra ở đây nhiều võ giả muốn đục nước béo cò lắm.
"Thời gian cửa vào mở có hạn, các vị tăng tốc đi. Cửa ra không cố định nên có thể mọi người sẽ rơi xuống ở Nam Hải, cũng có thể xuống một nơi hoang vu nào đó. Cái này hoàn toàn phụ thuộc vào vận may!"
Ông lão vừa dứt lời, các võ giả bên dưới tức tốc vọt đi làm gây ra tiếng sột soạt hết đợt này đến đợt khác.
Thế này khác gì đánh bạc đâu, nhưng đối với võ giả, tu luyện chính là đánh bạc, tiền đặt cược là chính mạng sống của mình!
Sợ chết ư?
Thế thì đừng mơ đến việc trở thành người mạnh nhất nữa.
"Tử Kiện, sau khi vào di chỉ Cổ Long, vì không gian không cố định nên tất cả mọi người sẽ bị tách ra ngẫu nhiên, huynh vào trong đó phải cẩn thận, có ta ở ngay sát huynh nên không sao đâu!"
"Lo gì. Tiểu tử thúi này, ta đâu có yếu ớt vậy!"
Chu Tử Kiện vỗ cái bốp vào vai Vu Dương rồi cười sảng khoái đi vào cửa vào.
"Cổ Trúc!"
Cùng lúc đó, một bên khác, Bạch Tuyệt lạnh lùng cảnh cáo Cổ Trúc: "Cô đừng quên lời dặn của Huyền Vô Tâm, không muốn hắn chết thì tốt nhất là nên tránh xa hắn ra!"
Những lời này làm đôi mắt đong đầy chờ mong của Cổ Trúc trở nên ảm đạm.
"Ta biết rồi!"
Một lúc sau, Cổ Trúc gượng gạo ngẩng đầu, nở nụ cười buồn bã với Bạch Tuyệt: "Dù đã đi nhưng Huyền Vô Tâm vẫn mang một sức mạnh phi thường khiến các ngươi sợ hãi, e dè. Bạch Tuyệt nghĩa là mặc kệ sinh tử, chỉ xem mệnh trời, vậy mà ngươi vẫn sợ sệt khi gặp y, uổng cho danh hiệu Bạch Tuyệt của ngươi quá!"
"Đương nhiên ta phải sợ rồi!"
Giọng điệu của Bạch Tuyệt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Trong thiên hạ có ba loại võ giả, một là tầm thường, hai là thiên tài, loại còn lại chính là yêu nghiệt. Y thì đã vượt quá phạm trù yêu nghiệt rồi. Ta thừa nhận ta sợ y!"
Nghe gã ta nói vậy, Cổ Trúc lại mỉm cười chua xót, nhẹ nhàng rời đi.
Hiện giờ chỉ còn lại một số võ giả muốn đục nước béo cò ở đây. Quảng trường bỗng trở nên trống trải lạ thường.
"Làm gì có chuyện bảo bối trong di chỉ Cổ Long muốn lấy là lấy!"
Ông lão tóc trắng nhìn cửa vào dần khép lại, nở nụ cười cay đắng rồi cũng phi thân sang nơi khác.
Cùng lúc đó, đám Mục Vỹ vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì đất trời đảo lộn, những người xung quanh bỗng biến mất.
Ngay sau đó, Mục Vỹ rơi xuống, đứng giữa một đại lục hoang vu.
Nơi đây hoàn toàn im ắng, chẳng có một tiếng động nào.
Mặt đất dưới chân hết sức vững chắc. Khi giẫm lên nó, Mục Vỹ thấy lòng bỗng trống vắng đến lạ.
Trống rỗng, hụt hẫng, cô độc!
Một phút giây nào đó, Mục Vỹ chợt có cảm giác địa vực này không còn nằm trong tiểu thế giới Tam Thiên mà như đang ở tại... hư không vô tận!
Á...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên cách nơi Mục Vỹ đứng nghìn mét.
Mục Vỹ không do dự, nhanh chóng chạy về hướng âm thanh phát ra.
"Trời đất ơi!"
Song, khi đến nơi, đập vào mắt là cảnh tượng ghê rợn đến mức khiến Mục Vỹ điếng người.
Trên nền đất là mười mấy người nằm la liệt trên vũng máu nhầy nhụa.
Hàng loạt những con quái vật màu xanh lục bám trên mười mấy xác chết cách đó ba mét và cào cấu xương, da thịt của họ ra gặm nhấm ngon lành.
Con nào con nấy đều to xác nhưng lại gầy như cây sào. Những con quái vậy lông xanh ấy uống từng ngụm máu, ăn từng thớ thịt, cắn từng khúc xương của bọn võ giả nọ, không chừa thứ gì.
Chúng đang ăn sống!
Đến Mục Vỹ cũng thấy dạ dày nhộn nhạo, muốn nôn thốc nôn tháo.