“Ha ha, Thiệu Danh Ngự. Đừng tưởng ta không biết ông đang giở trò gì. Mục Vỹ là con riêng của trưởng tộc nhà họ Mục ở đế quốc Nam Vân. Nửa năm trước cậu ta vẫn còn là một phế vật, đột nhiên quật khởi như vậy. Hai ta đều biết chuyện này có nghĩa là gì mà!”
“Nếu nói trên người cậu ta không có bảo bối gì, cả thiên hạ này không tin, ông cũng sẽ không tin. Ông đòi diệt nhà họ Mục, trông có vẻ là để báo thù cho cháu nội nhưng thực ra là nhằm vào Mục Vỹ. Ông tưởng ta không biết sao?”
“Phù…”
Nghe Cảnh Ngọc nói vậy, Thiệu Danh Ngự lại thầm thở phào một hơi.
Ông ta còn tưởng Cảnh Ngọc đã biết chuyện của Tần Mộng Dao, nào ngờ lão lại nhắc tới Mục Vỹ.
Thiệu Danh Ngự chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha… Cảnh trưởng lão yên tâm. Ta chỉ cần Mục Vỹ chết, ông muốn lấy bảo bối gì của cậu ta phải xem năng lực của ông. Ta tuyệt đối không can dự vào”.
“Mong là như vậy!”
Cảnh Ngọc thấy vẻ mặt Thiệu Danh Ngự trở nên hưng phấn, mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn gật đầu.
Hiện giờ trong thành Bắc Vân, ngoài Mục Vỹ ra còn ai đủ khả năng khiến Thiệu Danh Ngự bỏ nhiều công sức như vậy?
Báo thù cho cháu nội ông ta?
Người khác sẽ tin, nhưng đánh chết Cảnh Ngọc cũng không tin.
Lão hiểu rất rõ Thiệu Danh Ngự. Ông ta chắc chắn sẽ không mời nhiều thầy luyện đan từ Thánh Đan Tông tới giúp như vậy chỉ gì cháu nội bị người ta lấy mạng.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Tin tức thiếu trưởng tộc nhà họ Mục - Mục Vỹ sắp thành thân với đại tiểu thư nhà họ Tần - Tần Mộng Dao được lan truyền rộng rãi.
Cuối cùng, hai nhà Mục Tần đồng thời tuyên bố với toàn thành, tin tức này là sự thật!
Trong nhà họ Tần đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị hôn lễ.
Còn nhà họ Mục lại càng gióng trống khua chiêng.
Ngày hôm ấy, ngoài cổng phủ nhà họ Mục có một bóng người đi ngang qua, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cảnh tượng vui vẻ trong phủ.
“Mục Vỹ, tại sao ngươi có thể lấy Mộng Dao? Thiên tài số một thành Bắc Vân là ta, là Uông Thanh Phong này. Ngươi chỉ đánh bại Điêu Á Đông đã nổi danh khắp chốn nhưng vẫn chưa khiêu chiến ta. Lần này, ta sẽ cho tất cả người trong thành Bắc Vân thấy, ai mới là người xứng đôi với Mộng Dao”.
Uông Thanh Phong nhìn vào phủ nhà họ Mục lẩm bẩm vài câu rồi quay lưng rời đi.
Hôn sự của nhà họ Mục sẽ trở thành tang lễ.
Ngày thành thân ngày càng tới gần. Nhưng dường như thành Bắc Vân không hề trở nên náo nhiệt hơn, ngược lại còn có chút âm trầm.
Đến cả thời tiết cũng ảm đạm. Ngày diễn ra hôn lễ của Mục vỹ và Tần Mộng Dao, bầu trời âm u lạ thường.
Chỉ là hai nhà Mục, Tần không thèm để ý tới điều này, vẫn náo nhiệt chuẩn bị cho hôn lễ.
Đội ngũ đón dâu rời khỏi nhà họ Mục xuất phát tới nhà họ Tần. Các gia tộc có tiếng tăm trong thành Bắc Vân đều tỏ ý chung vui.
Chỉ riêng nhà họ Điêu và nhà họ Uông lại đóng chặt cửa không ra, bên ngoài cổng lớn vắng vẻ lạnh lẽo.
Mọi người đều đoán trước được thái độ này. Dù sao trước giờ hai nhà Điêu, Uông và hai nhà Tần, Mục vẫn luôn xích mích, tranh đấu suốt mấy chục năm ở thành Bắc Vân.
Có thể nói, phần lớn nguyên nhân tổ chức hôn sự lần này của nhà họ Tần và nhà họ Mục là để liên thủ triệt để, bắt tay chống lại hai nhà Uông, Điêu.
Đại hôn bắt đầu. Sau khi bái thiên địa, con cháu dòng chính của hai nhà Mục, Tần ăn uống linh đình đến nửa ngày sau mới ngừng.
Bầu trời ngày càng tối sầm, thậm chí còn mưa lâm râm.
Trong đêm tối, một bóng người lẳng lặng rời khỏi nhà họ Mục, dọc qua phố lớn ngõ nhỏ chạy tới phủ nhà họ Uông.
“Thế nào rồi?”
“Phần lớn người nhà họ Mục và nhà họ Tần đều uống say mèm, chỉ còn hơn chục hộ vệ phân tán ở các tòa viện phụ trách canh gách!”
“Rất tốt, ngươi cứ tiếp tục theo dõi. Chúng ta sắp hành động rồi”.
Nghe được tin này, Uông Thanh Phong không nén nổi hưng phấn đi vào trong đại viện.
Hắn ta đi tới bên cạnh phụ thân thì thầm vài câu.
Uông Đông Vũ mừng rỡ, nhìn mấy trăm võ giả nhà họ Uông ở trước mặt, hai mắt sáng rực.
“Các vị, hôm nay là thời cơ nhà họ Uông chúng ta trở thành bá chủ thành Bắc Vân. Chúng ta phải giết sạch người nhà họ Mục, chiếm đoạt tất cả bảo bối có thể tìm được”.
“Nhớ lấy, hành động phải nhanh gọn, thu bảo bối của nhà họ Mục về tay trước nhà họ Điêu một bước”.
“Rõ!”
Giọng nói trầm thấp truyền ra. Mưa to xối xả trút xuống mặt đất.
Cùng lúc đó ở trong nhà họ Điêu, từng bóng người di chuyển trong đêm mưa. Mục đích của bọn họ cũng giống nhà họ Uông, đều nhằm vào nhà họ Mục.
Giờ phút này, bên ngoài cổng lớn nhà họ Mục giăng đèn treo hoa khắp nơi. Bốn hộ vệ đứng gác ngoài cổng mặt mũi ửng đỏ, cười nói ầm ĩ.
Bọn họ không hề biết tới hiểm nguy ẩn giấu trong đêm mưa này.
Vù vù vù vù…
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên. Mũi tên đâm rách cổ họng bốn hộ vệ, chết ngay tức khắc.
Tiếp đó, hàng nghìn bóng người xông ra trong màn mưa. Tiếng bước chân lặng lẽ bị tiếng mưa át đi.
“Giết!”
Khi bọn họ xông vào đại viện nhà họ Mục, ai nấy đều sững sờ.
Cả khoảng sân nhà họ Mục không có lấy một bóng người, chỉ có mấy chục bàn tiệc rượu.
Vù vù vù…
Đúng lúc này, bốn tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Từng mũi tên lao ra, nhắm thẳng vào mấy nghìn người ở giữa sân.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt. Võ giả của hai nhà Uông, Điêu bị tập kích bất ngờ, nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
“Đừng hoảng, giết!”
Lần này, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ đều dẫn các cao thủ tinh anh của gia tộc đến đây. Sau khi gần trăm người bị mưa tên đánh gục, hai người ra lệnh tiến hành phòng ngự, bắt đầu phản kích.
Chương 157: Vẫn không phải là đối thủ
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vỗ tay chợt vang lên. Ở một góc sân, từng người xuất hiện.
Bọn họ chính là đám người Tần Thời Vũ và Mục Lâm Thần.
Còn Mục Vỹ đi đầu, tươi cười vỗ tay nhìn đám người.
“Được Điêu trưởng tộc và Uông trưởng tộc tới chung vui đúng là niềm vinh hạnh lớn lao!”, Mục Vỹ mỉm cười nhìn Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ.
“Mục Vỹ, ngươi đúng là quá giảo hoạt, không ngờ lại giăng bẫy lừa gạt bọn ta!”
“Ranh con tâm tư xảo quyệt nhà ngươi dám giở thủ đoạn với bọn ta!”
Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân thẹn quá hóa giận.
“Tâm tư xảo quyệt?”, Mục Vỹ nở nụ cười âm trầm: “Các ngươi tâm tư xảo quyệt mới đúng! Giết!”
Hắn vừa ra lệnh, võ giả của nhà họ Tần và nhà họ Mục tay cầm vũ khí đồng loạt xông lên. Mà lúc này, cổng lớn nhà họ Mục đã bị đóng chặt.
“Thằng nhãi ranh muốn chết hả?”
Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ không nén nổi cơn tức giận, lao ra tấn công.
“Để ta!”
Nhưng hai người chưa kịp chạm vào người Mục Vỹ, Tần lão thái gia đã xuất hiện, bộ dạng ngạo nghễ khác hẳn vẻ yếu ớt gần đất xa trời khi xưa.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy!
Sao có thể?
Trước kia Tần lão thái gia chỉ mới đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu. Thế nhưng giờ đây ông đã đả thông được huyệt Thần Khuyết, đột phá tầng thứ bảy.
Sao lại thành ra như vậy?
Tần Thời Vũ vốn phải là tuổi cao thì sức phải yếu, cuối cùng từ trần.
Vậy mà hiện giờ, ông lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, mở được huyệt Thần Khuyết, chẳng khác nào lấy lại được tuổi thọ.
Huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy, thông suốt đan điền, lấy chân nguyên hội tụ tẩm bổ đan điền, đồng thời cũng bồi bổ sinh mệnh cho võ giả.
“Đáng chết!”
Trông thấy Tần Thời Vũ ra tay, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ lập tức lùi lại. Bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ của ông.
“Lão già chết tiệt, ở đây không có chỗ của ông!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang vọng. Tia u ám từ trên trời giáng xuống.
“Thiệu Danh Ngự!”
Trong mắt Mục Lâm Thần tuôn ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Tuy Thiệu Danh Ngự là một thầy luyện huyền khí cực phẩm nhưng cũng chỉ mới tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu. Mục Lâm Thần được Mục Vỹ trợ giúp đã nâng cao thực lực, hiện giờ chỉ cách tầng thứ sáu một bước.
Đối mặt với Thiệu Danh Ngự, ông ấy thực sự rất muốn đấu một trận để trở nên mạnh hơn nữa.
Cuộc chiến nhanh chóng trở nên đẫm máu.
Cuộc chiến lần này quyết định sự sống chết của hai nhà Tần, Mục, cũng liên quan mật thiết tới sự tồn vong của hai nhà Điêu, Uông.
Một khi hai phe đối đầu trực tiếp, chỉ còn đường liều mạng chiến đấu.
Nhưng càng đánh, võ giả của nhà họ Điêu và nhà họ Uông lại càng khiếp sợ.
Bọn họ đã được Thiệu Danh Ngự cho một vài phàm khí trung phẩm và thượng phẩm, thậm chí có cả phàm khí cực phẩm.
Nếu là đánh với người cùng cảnh giới, bọn họ hẳn phải chiếm ưu thế lớn hơn nhà họ Mục và nhà họ Tần mới phải. Thế nhưng không ngờ sau khi đánh lại phát hiện hai bên ngang sức ngang tài.
Không biết từ bao giờ, trong tay mỗi một võ giả của hai nhà Mục, Tần đều có phàm khí. Võ giả cảnh giới Linh Huyệt còn chuẩn bị cả huyền khí.
“Ha ha, bị dọa ngốc rồi hả? Lũ ô hợp nhà họ Uông và nhà họ Điêu kia, thiếu trưởng tộc đã nhờ đại sư Tề luyện chế cho bọn ta phàm khí và huyền khí tốt hơn nhiều. Các ngươi cứ đợi bị bọn ta làm thịt đi!”
“Đám chúng mày lại dám ra tay với ông đây, để ta cho các ngươi biết sự lợi hại của nhà họ Mục”.
Đám võ giả nhà họ Mục như bị tiêm thuốc tăng lực, điên cuồng chém giết không ngừng.
Rơi vào tình cảnh này, dù có thêm đám người Thiệu Danh Ngự dẫn tới trợ giúp cũng khó mà chống đỡ nổi.
Nhờ tác dụng của linh dịch, hơn một tháng nay, tư chất của bọn họ đều được cải thiện rất lớn.
Trên con đường tu luyện của võ giả, tư chất là cái trời ban, thế nhưng thần lực lại có thể cải tạo tư chất.
“Mục Vỹ, mau qua đây chịu chết đi!”
Cùng lúc đó, Uông Thanh Phong lẫn trong đám người nhìn thấy Mục Vỹ, lập tức xách kiếm xông đến.
“Uông Thanh Phong, ngươi là thầy giáo cao cấp của học viện, Mục Vỹ cũng vậy. Sao ngươi dám ra tay với huynh ấy?”
“Hôm nay chỉ có gia tộc, không có học viện. Mục Vỹ nhất định phải chết. Chỉ có như vậy, hôn lễ hôm nay mới thuộc về hai ta”.
Uông Thanh Phong nhìn chằm chằm Tần Mộng Dao, bừng bừng lửa giận.
Bỗng nhiên, trên vòng eo tinh tế của cô xuất hiện một cánh tay ôm cô vào lòng.
“Thầy Uông nhớ thương thê tử của người ta. Đạo đức của ngươi thật chẳng ra làm sao!”
“Đáng chết!”
Trông thấy nữ thần trong lòng mình bị người khác ôm vào tay, làm sao Uông Thanh Phong có thể nhịn được?
Hắn ta giơ kiếm xông tới, đâm thẳng về phía Mục Vỹ. Mỗi một chiêu thức đều vô cùng quen thuộc.
“Khó trách ngươi lại tự tin như vậy. Thì ra là đột phá cảnh giới Linh Huyệt, suýt nữa có thể rót chân nguyên đả thông huyệt Nội Quan, bước vào tầng thứ hai. Chỉ đáng tiếc… ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!”
Chương 158: Trận đấu trong đêm mưa
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã xông lên trước.
“So về kiếm thuật, không lẽ ngươi không biết kiếm ý của Mục Vỹ ta ư!”
“Kiếm ý của Mục Vỹ ngươi là cái thá gì chứ! Dưới áp lực của cảnh giới thì ngươi chỉ là một tên ăn hại thôi”.
“Ta có phải là tên ăn hại hay không chưa tới lượt ngươi đánh giá”.
Mục Vỹ mỉm cười, rút kiếm Thanh Khuyết ra. Hắn công khai công kích hai nhà Uông, Điêu, lần này là liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Mục.
Không còn gì để che giấu nữa.
“Giết!”
Uông Thanh Phong khẽ gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng tới. Thanh trường kiếm đã dính chặt vào tay hắn ta như đã hoá thành một phần của thân thể, sát khí ngất trời tuôn ra.
“Cút ngay!”
Mục Vỹ giơ tay lên, tuỳ ý vung kiếm Thanh Khuyết lên chém một đường, kiếm khí mềm dẻo bắn về phía Uông Thanh Phong.
“Bảo ta cút ư? Ngươi mới phải cút!”
Uông Thanh Phong giơ kiếm lên, kiếm khí mạnh mẽ xông thẳng lên trời.
Cheng cheng…
Một chuỗi âm thanh vang lên, thanh trường kiếm trong tay Uông Thanh Phong rơi xuống đất, còn mười đầu ngón tay của hắn ta đang chảy máu đầm đìa.
Một kiếm!
Sao có thể?
Uông Thanh Phong đứng ngây ra tại chỗ nhìn Mục Vỹ.
Hắn ta vất vả tu luyện mấy tháng trời, dồn toàn sức lực, củng cố nền móng, đột phá tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, chỉ còn kém một cấp nữa là tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, vậy mà vẫn chưa phải là đối thủ của Mục Vỹ.
Đây là điều mà hắn ta không thể nào chấp nhận được.
Hắn ta là thiên tài, đồng thời là thầy giáo số một của thành Bắc Vân.
Mục Vỹ là cái thá gì chứ! Hắn chỉ là một tên vô dụng dựa vào Tần Mộng Dao để loè thiên hạ thôi.
“Sao? Còn muốn đấu nữa không?”
“Có!”
Bàn tay đầm đìa máu của Uông Thanh Phong chợt nắm chặt, tiếng răng rắc vang lên từ đôi bàn tay hắn ta.
Kiếm thuật thì hắn ta thua, nhưng sức mạnh thì Mục Vỹ mới là cảnh giới tầng thứ chín của thân xác, chắc chắn không bì được với hắn ta.
“Đúng là chán sống mà!”
Thấy Uông Thanh Phong vẫn muốn tiếp tục, Mục Vỹ cười lạnh.
Bụp…
Một âm thanh trầm thấp vang lên, lần này, Mục Vỹ không chút lưu tình, dồn toàn lực tấn công.
Qua một thời gian điều dưỡng cùng với thần lực được rót vào người, cơ thể của hắn đã gần như hoàn hảo.
Từng quyền, từng chiêu thức của hắn đều cho thấy sức mạnh bùng phát dung hợp hoàn mỹ.
Ken két…
Một âm thanh vang lên, Uông Thanh Phong lộ ra vẻ đau đớn, hắn ta không nhịn được nghiến răng.
Đau!
Cơn đau kịch liệt từ đôi bàn tay truyền tới khắp cánh tay hắn ta.
Hắn ta chỉ cảm thấy đôi tay mình như đang run rẩy.
Còn huyệt Nội Quan được mở ra thì như đang không ngừng tan vỡ.
“Không!”
Lúc này, Uông Thanh Phong thấy có một luồng cảm giác vô lực bật ra từ từng bộ phận trong người mình.
Hắn ta chưa từng có cảm giác chấp chới không có chỗ bám víu như thế này bao giờ.
“Thiên tài hay ăn hại chỉ khác nhau ở khái niệm thôi, nhưng là ở khái niệm của người khác”.
Thấy Uông Thanh Phong có vẻ mặt như con cá chết, Mục Vỹ không nhịn được cười, trong lòng hắn không có một chút thương xót nào.
Nhà họ Mục bây giờ là nhà của hắn, hắn không cho phép ai phá hoại.
“Phong Nhi…”
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Uông Thanh Phong, Uông Đông Vũ tái mặt, nhưng bị Tần Thời Vũ chặn lại, nên không thể làm gì được.
Tần Thời Vũ đã đột phá đến tầng thứ bảy, nên không hề có chút áp lực nào khi đối phó với ông ta và Điêu Chấn Vân.
“Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, hai ông hãy giết Mục Vỹ ngay cho ta, ngay lập tức!”
Mắt Uông Đông Vũ như sắp rơi ra ngoài, ông ta gằn giọng nói.
Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh liếc mắt nhìn nhau, sau đó xông tới chỗ Mục Vỹ.
Trông thấy bọn họ, Mục Vỹ chỉ thấy buồn cười.
Hai người họ đều là người nhà họ Mục, nhưng bây giờ lại nghe lệnh của người ngoài, ra tay với hắn.
Vì lợi ích của bản thân, họ đã phản bội lại gia tộc. Loại người này đáng phải chết.
“Được!”
Đối diện với Mục Vỹ, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đầy lửa giận.
Nếu không tại Mục Vỹ, bây giờ bọn họ vẫn là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của nhà họ Mục, chứ không phải lo trước sợ sau, ăn nhờ ở đậu như giờ, điều này khiến họ khổ sở mà không dám nói ra.
“Lên!”
Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn Mục Vỹ với ánh mắt căm thù.
Mục Phong Nguyên vốn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, đã mở huyệt Túc Tam Lý, huyệt khiếu ở giữa hai tay hai chân đã tụ tập chân nguyên, thân thể vô cùng nhanh nhẹn, đòn tấn công cũng đa dạng kỳ lạ.
Còn Mục Phong Thanh cũng đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nhiều năm, đôi cánh tay của lão ta chứa đầy sức mạnh bùng nổ.
Bây giờ, bọn họ cùng bắt tay hành động, chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Hơn nữa lần trước, Mục Vỹ đã lấy phương thức luyện chế đan dược tam phẩm ra để đổi lấy tính mạng của bọn họ với Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân, điều này cũng khiến bọn họ cảm thấy một mối nguy cơ trí mạng.
Lần hành động này, bọn họ nhất định phải thành công.
Nghĩ vậy, hai người họ lập tức chia việc, tấn công Mục Vỹ.
“Muốn giết phu quân của ta thì phải xem ta có đồng ý không đã chứ!”
Chương 159: Kết liễu hai kẻ phản bội
Đúng lúc này, Tần Mộng Dao mặc trang phục tân nương bất chợt xuất hiện.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai!
Thần phách Băng Hoàng của Tần Mộng Dao thức tỉnh, thực lực của cô đã tăng vọt, chưa tới nửa năm đã liên tục đột phá cảnh giới. Bây giờ, cô đã ngang tài ngang sức với Mục Phong Thanh.
“Lão nhị, để ta chặn cô ta, mau giết Mục Vỹ đi!”
“Chặn? Ông chặn nổi ta ư?”
Tần Mộng Dao cười lạnh, xung quanh người toả ra hàn khí bức người.
Nhìn kỹ sẽ thấy quanh người cô có từng luồng khí lạnh toả ra, điều này khiến cho không khí xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng dần đóng băng.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Phong Nguyên cũng vô cùng ngạc nhiên.
Thậm chí lão ta còn cảm thấy khi Tần Mộng Dao không ngừng điều động sức mạnh đặc biệt trong cơ thể mình, hành động của lão ta cũng bắt đầu trở nên trúc trắc.
“Không được để cô ta thi triển tiếp!”
Mục Phong Nguyên lấy lại bình tĩnh, lập tức ra tay.
“Thiết Ưng Trảo!”
Mục Phong Nguyên quặp ngón tay lại, đôi tay lão ta cứng như thép, dần hình thành dấu hiệu xé rách không khí.
“Khiên thần Băng Phách!”
Tần Mộng Dao không chịu yếu thế, cô giơ tay lên, một tấm khiên bằng băng đã xuất hiện trước mặt.
Đó không phải là sức mạnh của chân nguyên, mà là sức mạnh thuộc tính Băng.
Bụp bụp…
Mục Phong Nguyên liên tiếp tung hai trảo trước người Tần Mộng Dao, nhưng tấm khiên của cô chỉ xuất hiện hai dấu tay. Không chỉ vậy, Mục Phong Nguyên còn thấy người mình đang dần đóng băng vì dính phải luồng khí lạnh ấy.
Ngay sau đó, lão ta cảm thấy bàn tay mình xuất hiện vết nứt, máu tươi chảy ra.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”, trông thấy bàn tay mình nứt ra, Mục Phong Nguyên tái mặt, thận trọng nhìn Tần Mộng Dao.
Cùng lúc đó, Mục Phong Thanh đã xông tới chỗ Mục Vỹ.
Dẫu sao lão ta cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nhiều năm, nên sẽ không giống Thiệu Minh và Uông Thanh Phong.
Ở Linh Huyệt tầng thứ hai, lão ta đã tích luỹ sức mạnh mấy chục năm. Bất kể là kỹ xảo chiến đấu hay thực lực của bản thân, lão ta đều mạnh hơn Thiệu Minh và Uông Thanh Phong nhiều.
Nên lão ta không hề nao núng khi đối mặt với Mục Vỹ.
Dẫu sao lão ta cũng rèn luyện trên con đường võ đạo đã lâu, nên sẽ giỏi hơn Mục Vỹ nhiều.
“Thằng tạp chủng, ngươi ép ta phải rời khỏi nhà họ Mục. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi chết!”
“Ta ép ông? Hừ!”, Mục Vỹ hừ nói: “Nhiều năm qua, ông là nhị trưởng lão của nhà họ Mục, nhưng lấy của công làm của riêng, tham ô biết bao nhiêu công quỹ của gia tộc, bòn rút tư lợi. Thậm chí, sau khi rời khỏi nhà họ Mục, chưa nói đến việc ông dẫn các võ giả của gia tộc đi, riêng số tiền ông cuỗm đi thôi đã đủ để ông chết hàng nghìn lần rồi”.
“Ngươi ăn nói lung tung, im miệng ngay!”
Bây giờ, cả nhà họ Mục đều đang ở đây, vô số võ giả giao chiến, trận đấu đã đến hồi gay cấn.
Mục Phong Thanh thấy tình thế của Mục Phong Nguyên không ổn, biết phải giết Mục Vỹ ngay.
Mục Vỹ là kẻ khơi mào cho mọi chuyện, giết hắn rồi, trong vòng mười năm nữa, nhà họ Mục không thể ngóc đầu lên được.
Mục Lâm Thần không con không cái, đến giờ, nhà họ Mục cũng chỉ có hai anh em lão ta.
Vừa nghĩ vậy, ánh mắt Mục Phong Thanh nhìn Mục Vỹ đã hằn đầy tia máu.
“Lại là một tên không biết sống chết là gì!”
Thấy Mục Phong Thanh ra tay tàn độc, định lấy mạng mình, Mục Vỹ không còn khách khí nữa.
“Giết!”
Một đòn sấm sét kết hợp với Bát Hoang Sinh Tử Ấn, bốn ấn ký cùng xuất hiện.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ tung Bổ Thiên Kiếm Đạo ra. Bốn chiêu thức Bổ Thiên Kiếm Đạo là Bổ Phong Chi Kiếm, Bổ Vân Chi Kiếm, Bổ Ảnh Chi Kiếm và Bổ Thiên Chi Kiếm cùng lúc bắn ra không theo thứ tự.
Nếu là trước kia, mỗi khi xuất chiêu, Mục Vỹ đều có chút nương tay, nhưng lần này, hắn đã thi triển toàn lực.
Dẫu sao nếu bị mọi người ở thành Bắc Vân coi là kẻ tầm thường thì điều này chỉ mang lại phiền phức cho hắn và nhà họ Mục.
Lần này, mọi sự phiền phức đều cùng xuất hiện.
Người muốn giết hắn, kẻ thù muốn hãm hại nhà họ Mục đều đang ở đây.
Hắn không còn kiêng dè gì nữa, thi triển toàn lực, thoả chí đấu một trận ra trò.
“Ta mới là nhất!”
Lúc Mục Vỹ và Mục Phong Thanh đang so chiêu, đột nhiên có một tiếng hô lớn vang lên. Hai tay Mục Vỹ tạo thành hình chữ thập, một luồng chính khí tuôn ra từ đôi tay hắn.
Mà trong luồng chính khí này như ẩn chứa tiếng kim loại sắp nổ tung.
Keng…
Keng keng…
Ngay sau đó, đôi tay Mục Vỹ tràn đầy ánh sáng lấp lánh, mỗi khi va chạm với quyền cước của Mục Phong Thanh, ánh sáng đó đều loé lên, còn mặt Mục Phong Thanh đã tái nhợt đi.
“Đây là võ kỹ gì?”
Liên tiếp bị Mục Vỹ đánh bại ba chiêu, khoé miệng Mục Phong Thanh đã có tơ máu, mặt lão ta có vẻ chấn động.
Lão ta chỉ cảm thấy ba quyền vừa rồi của Mục Vỹ như người đồng với cánh tay sắt thép, khiến lão ta không thể chống trả.
“Là võ kỹ giết ông!”’
Lúc này, Mục Vỹ không còn quan tâm đến bí mật gì đó nữa.
Những người ở thành Bắc Vân muốn hại hắn đều đang có mặt ở đây, mà trận chiến đêm nay mang tính chất sống còn.
Điều hắn muốn là giải quyết hết mọi chuyện bằng một trận đấu.
Hắn có thể lấy hết võ kỹ mà mình quen thuộc ở kiếp trước ra để sử dụng trong trận đấu này.
“Lưu Ly Ngọc Thân Quyết!”
Mục Vỹ thầm hô một tiếng, cả cánh tay trở nên trắng trẻo như bạch ngọc.
Ding ding…
Hai cánh tay va chạm vang lên tiếng ding ding, Mục Vỹ nhìn Mục Phong Thanh, sau đó liếm môi, nở một nụ cười nham hiểm.
“Chịu chết đi!”
Nhưng dù sao đi nữa, Mục Phong Thanh cũng không thể nhận thua khi đối mặt với Mục Vỹ, nên lão ta chỉ có thể tiếp chiêu.
Bảo một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai chìm đắm trong võ đạo mấy chục năm nhận thua trước mặt một võ giả mới đột phá cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín của thân xác thì sao lão ta có thể làm được?
“Lưu Ly Quyền!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, tung một quyền ra, vang lên tiếng ầm ầm.
Mục Phong Thanh không thể địch lại chiêu thức trực diện này, vội vàng rút lui.
Trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng cuối cùng khi hai tiếng hộc máu vang lên, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đều nằm trong vũng máu, đầy vẻ hoảng sợ nhìn đôi tay của mình.
“Muốn giành tất cả mọi thứ của ta thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị ta cướp mọi thứ đi trước”.
Cuối cùng, Mục Vỹ rút trường kiếm ra, chém đứt đầu hai lão già đó không chút lưu tình.
Chương 160: Nguy hiểm
Cả nhà họ Mục, chỉ có nghĩa phụ là quan tâm đến Mục Vỹ. Còn Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh thì Mục Vỹ của trước kia chỉ có sự thù hận, nhưng hắn không dám nói ra.
Lần này, sau khi giết chết hai người họ, Mục Vỹ chỉ cảm thấy thư thái trong lòng, không còn nỗi bận tâm nào nữa.
Trong cơ thể hắn vang lên một tiếng động, nguyên đan ở đan điền đang không ngừng xoay tròn, chân nguyên dày đặc đã tản hết ra, chu du khắp cơ thể.
Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười!
Cuối cùng những chân nguyên đó đã di chuyển tới mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn, những chỗ đó đang chờ Mục Vỹ dẫn dắt chân nguyên hùng hậu hơn tiến vào.
Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười là chân nguyên trong cơ thể di chuyển tới mười huyệt đạo lớn trong cơ thể, sau đó chờ võ giả hấp thu nhiều chân nguyên hơn vào, tiếp đó là thành công mở huyệt đạo.
Mỗi khi mở được một huyệt đạo thì thực lực của võ giả sẽ lại tăng thêm một bậc lớn.
Đây chính là điểm mạnh của cảnh giới Linh Huyệt.
Võ giả mười tầng cảnh giới của thân xác là dùng máu thịt làm nền móng, còn võ giả cảnh giới Linh Huyệt thì dùng huyệt đạo làm trụ cột, để cơ thể trở thành một chiếc thùng lớn, hấp thu nhiều chân nguyên vào hơn.
Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười chỉ cần hấp thu nhiều chân nguyên hơn là Mục Vỹ có thể tiến vào cảnh giới Linh Huyệt.
Điểm mạnh của mười tầng cảnh giới Linh Huyệt không chỉ là sức mạnh thân xác, quan trọng hơn là sự bùng nổ của chân nguyên.
Mưa ngày một lớn, nhưng trận đấu trên sàn đấu của nhà họ Mục lại ngày một gay cấn, máu tươi đã chảy từ sân ra ngoài đường.
Nhưng bây giờ đã khuya, dù có ai nhìn thấy máu, hay nghe thấy tiếng gào thét thì cũng không dám đến gần.
Đây là lần thanh tẩy của bốn gia tộc lớn tại thành Bắc Vân, người thành công sẽ trở thành bá chủ thật sự của nơi này.
Khi trận đấu vẫn đang diễn ra, các võ giả mà nhà họ Điêu, nhà họ Uông và Thiệu Danh Ngữ dẫn tới đã phát hiện ra vài vấn đề.
So về thần binh thì phàm khí và huyền khí của hai nhà Tần, Mục không hề thua kém gì của bọn họ, thậm chí còn tốt hơn vũ khí mà Thiệu Danh Ngự đưa cho bọn họ.
So về võ kỹ thì bọn họ cảm thấy luôn bị áp chế, nhưng chưa nắm bắt được điểm mấu chốt.
Nhưng điều khiến bọn họ điên tiết nhất là võ giả của hai nhà Tần, Mục rõ ràng đã sắp cạn chân nguyên, nhưng sau khi uống một giọt nước gì đó vào, lực chiến đấu của họ lại tăng vọt ngay.
Thậm chí trong trận đấu, họ trông thấy đối thủ đã thoi thóp, nhưng sau khi uống giọt nước đó vào, vết thương trên người họ lại khép miệng ngay.
Bọn họ không thể ngờ tới lại có một trận đấu thế này.
Dù có thêm võ giả mà Thiệu Danh Ngự dẫn tới thì bọn họ cũng không thể gắng gượng được với trận đấu kiểu này.
Kiếm Thanh Khuyết của Mục Vỹ xiên nghiêng xuyên qua đám người, một kiếm này như sắp cướp đi một sinh mạng.
Nhưng sau khi giải quyết một võ giả cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười trong đám người bằng một kiếm, Mục Vỹ lại cảm thấy một mối nguy cơ tiềm ẩn.
Tránh!
Mục Vỹ vô thức xoay người, rồi quỳ ngay xuống đất.
Vèo…
Một đường kiếm chân nguyên xé gió bay tới, xượt qua đầu Mục Vỹ, cắt một lọn tóc của hắn xuống.
Vài sợi tóc rơi xuống đất.
Nguy hiểm!
Suýt nữa hắn đã mất mạng.
“Ngươi là ai?”
Một người đàn ông cao gầy mặc trường bào màu xám chợt xuất hiện ở phía trước, sắc mặt lão u ám, cứng nhắc, đến hành động trông cũng có vẻ rất đơ cứng.
“Là người giết ngươi, ha ha…”
Người mặc áo bào xám cười lớn, sau đó nhìn Mục Vỹ với đầy vẻ khát máu.
Mục Vỹ cảm thấy rất áp lực khi nhìn người này.
Lão khiến hắn cảm thấy còn khủng bố hơn cả Thiệu Danh Ngự, thậm chí không kém gì Tần Thời Vũ.
Tầng thứ bảy, võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết!
“Ngươi không giết được huynh ấy đâu!”
Tần Mộng Dao bước tới, khí lạnh bao phủ đầu ngón tay, giọng nói lạnh băng của cô xuyên thủng tầng mây.
“Con nhãi ranh cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai cũng dám đấu với ta?”, người mặc áo bào xám cười nói: “Nhưng sức mạnh trong cơ thể ngươi cũng kỳ lạ đấy!”
“Mộng Dao, đừng!”
Mục Vỹ định ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Toàn bộ cơ thể của Tần Mộng Dao vang lên tiếng răng rắc, khí hàn băng liên tục tuôn ra như nước sông cuồn cuộn.
Nhưng dòng sông này đang bốc lên hơi lạnh đáng sợ.
“Dẫn Băng Cửu Thiên Quyết!”
Cô khẽ hô lên một tiếng, một con giao long có hình dạng mơ hồ đã xuất hiện trước mặt cô.
Hơi lạnh khủng khiếp giáng từ trên trời xuống.
“Được đấy! Sức mạnh này đúng là hiếm thấy, nhưng tiếc là cảnh giới của ngươi quá thấp, không thì đúng là phiền phức cho ta!”, người mặc áo bào xám nở nụ cười thích thú.
“Cảnh Ngọc, đừng làm bậy, Mục Vỹ giao cho ông, còn cô nàng này là của ta!”
Đúng lúc này, Thiệu Danh Ngự đã thoát khỏi Tần Thời Vũ, xông ngay tới.
Nhưng Tần Thời Vũ nào cho có ông ta cơ hội chạy thoát.
“Hả? Ra là ông vì cô nhóc này à! Yên tâm, ta không động vào cô ta đâu, nhưng Mục Vỹ này thì phải do ta giải quyết!”, Cảnh Ngọc cười nham nhở, sau đó nhìn Mục Vỹ, rồi liếm môi.
Cảnh Ngọc?