Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601: Đích thân ra tay

“Ngươi là Mục Vỹ, ngươi là Mục Vỹ!”

Nhưng khi nhìn thấy kiêm chiêu này của Mục Vỹ, Tinh Bình Ngọc chợt ngẩn ra.

Sao kiếm chiêu này lại trông quen mắt và khiến người ta thấy khiếp sợ thế chứ!

Đó chính là Mục Vỹ, còn đây là kiếm chiêu mà hắn từng thi triển cách đây hàng vạn năm.

“Vạn tiên sinh, sao Tinh Bình Ngọc lại sợ cái tên Mục Vỹ vậy?”

Tần Mộng Dao thấy khó hiểu bèn hỏi: “Vỹ tôn giả của nhiều năm trước khủng khiếp thật vậy sao?”

Không biết tại sao, mỗi khi nhắc tới Vỹ tôn giả, trong đầu Tần Mộng Dao đều hiện lên một bóng người.

Dáng vẻ người đó rất mơ hồ, nhưng hình như đã để lại một ấn tượng rất sâu trong tiềm thức của cô ấy.

Tần Mộng Dao có thể cảm nhận được, đây không phải ký ức của mình, mà là của thần phách Băng Hoàng.

“Cô hỏi đúng người rồi đấy!”

Vạn Vô Sinh chợt lên tinh thần, cười lớn đáp: “Hàng vạn năm trước, Trung Châu Đại Lục chưa có tám thế lực lớn nào đâu. Khi ấy, các thế lực của Trung Châu cực kỳ phức tạp, đại chiến xảy ra liên miên, không ngày nào là không có chém giết”.

“Lúc đó đã có một thiên tài tên là Mục Vỹ xuất hiện, sau này lão phu và Mục Vỹ đã kết giao huynh đệ. Nhưng Mục lão ca có thiên bẩm vượt trội, tu vi tăng cực nhanh nên chẳng mấy đã rời khỏi Trung Châu. Ta vốn định đi tìm huynh ấy, nhưng tiếc là…”

“Khụ khụ, suýt lạc đề!”

Vạn Vô Sinh gượng gạo nói: “Các thế lực ở Trung Châu khi ấy rối ren lắm, không biết các thế lực lớn của tiểu thế giới Tam Thiên nghe được tin Trung Châu cất giấu một món bảo vật của tự nhiên từ đâu mà ồ ạt kéo nhau tới đây”.

“Trung Châu ngày đó rối như canh hẹ, các võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên rất mạnh nên sao họ địch lại nổi. Sau này, Mục Vỹ phải ra tay quét sạch võ giả của các môn phái ấy. Mà trận chiến đó, Mục Vỹ chỉ có một người một kiếm mà đã đánh cho binh sĩ của tiểu thế giới Tam Thiên phải chạy tán loạn”.

“Cuối cùng, thậm chí đến thần khí cực phẩm của huynh ấy cũng bị hư hại nghiêm trọng. Về sau, bất kể là Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu, Thất Tinh Môn hay thậm chí là Thánh Tước Môn đều sợ mất mật và rút khỏi Trung Châu”.

“Tiếp đó, Mục Vỹ sợ tiểu thế giới Tam Thiên lại tới xâm chiếm tiếp nên đã dứt khoát phong ấn bốn thông đạo lớn. Điện Khiếu Nguyệt bây giờ được xây dựng bằng những thiên tài địa bảo mà Mục Vỹ cướp được ở tiểu thế giới Tam Thiên đấy, à còn cả con chó tên là Tiểu Hắc nữa”.

“Vì vậy, hàng vạn năm trước, Mục Vỹ đã được mọi người ở Trung Châu tôn là Vỹ tôn giả, vang danh chấn động!”

Vạn Vô Sinh thở dài nói: “Nhưng đó là chuyện ngày xưa rồi, giờ chẳng còn mấy ai biết nữa”.

“Thế bảo bối đó rốt cuộc là thứ gì?”

“Hả? Khụ khụ… Cái này thì ta cũng không rõ, nhưng chắc Mục Vỹ biết đấy, rảnh thì cô hỏi cậu ta xem!”

“Vỹ ca ư? Sao huynh ấy biết được?”, Vương Tâm Nhã khó hiểu hỏi.

“Vì Mục lão đệ là đồ đệ của Mục lão ca mà!”

“Đồ đệ?”

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lập tức ngạc nhiên tới mức ngây người.

“Sao? Cậu ta chưa kể với các cô à? Thôi xong, xem ra ta lại lắm lời rồi, mong Mục lão đệ đừng trách ra!”

Vạn Vô Sinh nói: “Hai cô hỏi Mục Vỹ ấy, đừng hỏi ta nữa. Ta phải tập trung theo dõi trận chiến, lỡ Mục lão đệ có làm sao thì ta ân hận chết mất!”

Dứt lời, Vạn Quỷ lão nhân quay đi, nhìn lên trời.

Bịch bịch…

Song đúng lúc này lại có vài tiếng động vang lên, hai cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám đó đã hộc máu và lùi bước.

Sau khi hộc máu, hai võ giả ấy đã tái mét mặt.

Mạnh quá!

Kiếm thế đỉnh phong kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy đúng là quá mạnh!

Thêm vào đó còn có kiếm Hắc Uyên, trông thanh trường kiếm màu đen này rất bình thường, nhưng uy lực của nó lại rất mạnh.

Ban nãy, hai cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám hoàn toàn bó tay với nó rồi bị Mục Vỹ áp chế.

Điều quan trọng hơn nữa là kỹ năng kiếm thuật của Mục Vỹ khi thì hào hùng mãnh liệt, mờ mịt xuất trần, khi lại sấm rền gió cuốn, vững vàng như núi.

Đến hai cô gái đầu gối tay ấp với Mục Vỹ là Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã cũng không biết hắn đã tu luyện kỹ năng này từ khi nào.

“Xem ra thuộc hạ của ngươi đều không ổn rồi! Này Tinh Ngọc Bình, chết nhầm, Tinh Bình Ngọc chứ nhỉ? Chắc ngươi phải tự ra trận đi thôi!”

Mục Vỹ nhìn Tinh Bình Ngọc, giọng nói cũng lạnh dần: “Thê tử của Mục Vỹ ta mà ngươi cũng dám tơ tưởng. Bây giờ, ngươi nghĩ cho kỹ xem giữ lại tiểu đệ hay tính mạng của mình đi!”

“Ngươi mà cũng đòi ư? Chưa đủ trình đâu!”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Tinh Bình Ngọc đã biến mất.

Mục Vỹ này không thể là Mục Vỹ của hàng vạn năm trước được.

Hơn nữa dù có là Mục Vỹ kia thật đi chăng nữa thì Tinh Bình Ngọc hắn ta bây giờ cũng đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, chỉ thiếu một bước nữa là trở thàng cường giả cảnh giới Tam Chuyển.

Tên này mới chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy nên chỉ giỏi dựa vào kiếm thế thôi.

Vậy thì có gì hắn ta phải sợ chứ!

Điều quan trọng nhất là hai người đẹp đứng trên tường thành kia đã khiến hắn ta sốt sắng lắm rồi.

“Cũng được! Bổn thiếu chủ sẽ dạy cho ngươi một bài học, nhưng đừng tỏ ra yếu thế quá nhé, như vậy chán lắm!”

Tinh Bình Ngọc cười nói: “Hơn nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ nhốt ngươi lại để từ từ hành hạ trước, hơn nữa còn giày vò hai người đẹp kia trước mặt ngươi, để ngươi mở to mắt ra xem ta chơi đùa họ như thế nào”.

Nghe thấy vậy, sát ý loé lên trong mắt Mục Vỹ, máu huyết nhỏ xuống kiếm Hắc Uyên, chiến!
Chương 602: Thất Tinh Đấu Thiên Bàn

“Ngươi cũng xứng đấu với ta sao?”

Ánh mắt Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ tràn ra sát khí sắc bén.

Mặc dù hắn ta rất sợ tên của Mục Vỹ, sợ Vỹ tôn giả từng khiến hắn ta sợ mất mật.

Thế nhưng người trước mắt không phải Mục Vỹ kia, không phải cao thủ vô địch mà hắn ta khiếp sợ.

Sau khi nhìn thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, hắn ta lại càng không e dè gì, một lòng thèm muốn hai người phụ nữ này.

Ở một bên khác, Mục Vỹ nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Tinh Bình Ngọc, thanh trường kiếm của hắn cũng toả ra sát khí dạt dào.

Người này có ý đồ xấu với hai người vợ của hắn, không giết không được!

Hắn chỉ đang nghĩ xem nên giết hắn ta thế nào!

“Tự chọn một kiểu chết cho mình đi!”, Mục Vỹ lạnh lùng nói.

“Người nên nói câu này phải là ta mới đúng chứ Mục minh chủ!”, Tinh Bình Ngọc hào hứng nhìn Mục Vỹ, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc la bàn.

Chiếc la bàn chỉ toàn một màu đen tuyền, sức mạnh sao trời khủng khiếp từ nó tản ra bốn phía.

“Người của thánh địa Trì Dao nghe lệnh tấn công thành Đông Vân. Ai có thể cướp được hai người đẹp kia về cho ta sẽ được thưởng một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm!”

Tinh Bình Ngọc quát lớn một tiếng. Đám người Dao Phá Phong tức thì xông lên.

Bọn họ không dám không ra trận. Dù không được ban thưởng Linh Tinh, bọn họ cũng phải giết lên.

Bởi vì bọn họ không dám chống đối Tinh Bình Ngọc. Hắn ta quá mạnh.

Chỉ là người của Vỹ Minh trong thành Đông Vân không thèm quan tâm đến điều này. Dám công thành thì phải chuẩn bị tinh thần ăn bom.

Tiếng nổ ầm vang lên không ngớt. Bên ngoài tường thành, bom nổ lia lịa. Người của thánh địa Trì Dao do nhà họ Dao cầm đầu xông lên vô ích, tất cả điều bị bom nổ chết.

“Cũng có tí thực lực đấy!”

“Chẳng lẽ lại không làm nên trò trống gì như ngươi sao?”, Mục Vỹ chế giễu: “Để ta nghĩ thử xem lại sao ngươi lại sợ Vỹ tôn giả từ chục nghìn năm trước như vậy nhé? Chắc là khi đó ngươi mới chỉ là một võ giả bé nhỏ, có lẽ Vỹ tôn giả kia vốn không thèm liếc nhìn ngươi một cái nên ngươi mới may mắn thoát được một mạng. Chính vì vậy mà lòng đầy sợ hãi, tâm lý vặn vẹo trở nên biến thái, cũng khiến cho ngươi đến tận bây giờ vẫn mãi ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đúng không?”

“Ngươi đáng chết!”

“Đừng vội, ta vẫn chưa nói hết đâu!”

Mục Vỹ cười nói: “Hơn nữa, hẳn là vì chuyện này nên ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Ta đoán suốt chục nghìn năm nay, chắc là môn chủ Thất Tinh Môn không có một nghìn cũng phải tới mấy trăm đứa con đấy nhỉ. Thân phận của ngươi chắc cũng khá cao, nhưng thực lực quá yếu kém nên mới bị điều động đến hành động ở Trung Châu!”

“Ngươi câm miệng!”

“Ồ? Thẹn quá hoá giận đấy à?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Tinh Bình Ngọc: “Trước giờ môn chủ Thất Tinh Môn vẫn luôn dồi dào tinh lực. Đã qua cả chục nghìn năm rồi, con có cả đám. Không biết lần này vị trí môn chủ sẽ được truyền cho ai đây?”

“Nhưng ta có thể khẳng định, truyền cho ai cũng không truyền cho ngươi đâu!”

“Câm miệng, câm ngay miệng cho ta!”

Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Tinh Bình Ngọc không cách nào nén giận được nữa, hoàn toàn bị chọc tức điên.

Thấy thế, hắn lại mỉm cười. Mũi kiếm Hắc Uyên liên tục đâm ra.

Tiếng kiếm chém vào không khí vang lên. Những nơi lưỡi kiếm đi qua đều xuất hiện vết kiếm khí dài đến vài trăm mét dưới mặt đất.

“Mau lui xuống!”

Trông thấy cảnh tượng này, Tử Nặc vội vàng ra lệnh.

Hiện giờ là mâu thuẫn giữa Thất Tinh Môn và Vỹ Minh, bọn họ không muốn dây vào.

Tốt nhất là Tinh Bình Ngọc giết chết Mục Vỹ luôn đi. Khi đó nhất định Vỹ Minh sẽ trở nên hỗn loạn. Hoặc là Mục Vỹ lấy mạng Tinh Bình Ngọc, Thất Tinh Môn sẽ không nhịn nhục mà phái cao thủ tới trả thù.

Dù kết quả có ra sao cũng đều là chuyện tốt với Ma tộc bọn họ.

Đây cũng là kết quả mà bốn người Tử Nặc muốn thấy nhất.

Mục Vỹ cầm kiếm Hắc Uyên, một sợi tóc rũ xuống trước trán, giữa hai chân mày hiện lên vẻ cứng cỏi.

Còn Tinh Bình Ngọc lại nhếch môi cười nhạt nhìn hắn, la bàn trong tay toả ra tia sáng chói loá.

“Đến cả Thất Tinh Đấu Thiên Bàn cũng bị ngươi mang tới. Đây chính là thiên khí trung phẩm của Thất Tinh Môn đó, đúng là đã bỏ ra chút tâm sức!”

“Xem như ngươi hiểu biết. Chắc là Thất Tinh Đấu Thiên Bàn này đủ để giết ngươi rồi chứ?”

“Không đủ đâu, còn lâu mới đủ!”

Mục Vỹ lắc đầu nói với Ngọc Tinh Bình: “Thất Tinh Đấu Thiên Bàn kết hợp sức mạnh sao trời của thiên địa. Nếu ta có thể hợp nhất nó vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận thì đúng là không gì phá nổi!”

“Ngươi nằm mơ đi!”

Tinh Bình Ngọc vừa dứt lời, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tức thì phát ra bảy luồng ánh sáng lộng lẫy.

Bảy nguồn sáng kia vọt thẳng tới chân trời, mang theo khí thế mênh mông kéo lên tận trời xanh.

Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ ấy nổ tung. Bảy tấm lụa do sao trời tập hợp lại từ trên trời giáng xuống.

Tấm lụa sao trời khiến đám người có mặt ở đó kinh ngạc đến ngây người.

Uy lực của thiên khí trung phẩm khủng bố hơn thiên khí hạ phẩm không chỉ gấp mười lần.

Tinh Bình Ngọc có thực lực Niết Bàn tầng thứ chín, lúc này lại bộc phát ra thực lực còn mạnh mẽ hơn cả cao thủ cảnh giới Tam Chuyển.

Quả thực một chiếc Thất Tinh Đấu Thiên Bàn có thể giúp hắn ta đứng ở thế bất bại.

“Tấm lụa sao trời à? Vậy thì để xem tấm lụa sao trời của ngươi lợi hại hay là kiếm Hắc Uyên của ta kiên cố hơn”.

Ầm…

Mục Vỹ nói xong, toàn thân bộc phát một luồng kiếm thế cực kỳ khủng khiếp.

Giây phút đó tựa hồ như có một thanh kiếm sắc bén từ sau lưng hắn đâm thẳng lên trời.

Ảo ảnh của thanh kiếm cao gần trăm trượng, tốc độ lao lên không trung cực kỳ nhanh.

“Kiếm quyết Thất Tinh Đấu!”

Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, thanh kiếm Hắc Uyên trước người bay thẳng lên trời, chồng lên ảo ảnh thanh kiếm khổng lồ kia. Tiếng xé gió vù vù vang lên. Ảo ảnh kiếm bị chia làm bảy phần. Tiếng ầm ầm lại vang lên lần nữa, thanh kiếm Hắc Uyên to lớn xoay tròn lơ lửng ngay trên đầu Mục Vỹ.
Chương 603: Vì mỹ nhân

“Giết!”

Mục Vỹ giơ tay chỉ hướng, bảy ảo ảnh kiếm lao thẳng về phía bảy tấm lụa sao trời của Tinh Bình Ngọc.

Kiếm thế khủng bố bừng bừng phát ra.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Gần như cùng một lúc, Tinh Bình Ngọc cũng không nhịn nổi nữa. Thất Tinh Đấu Thiên Bàn bay thẳng lên không trung, vang lên tiếng lộp bộp.

“Giết hắn!”

Tinh Bình Ngọc quát lớn, giơ tay điều khiển Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tấn công Mục Vỹ.

Ầm…

Nguồn năng lượng khủng khiếp tràn ra cả ngoài thành Đông Vân, tiếng nổ ầm vang khiến mọi người căng thẳng tột độ.

Thậm chí đến cả Huyền Vũ Phi Thiên Trận vẫn luôn sừng sững vững vàng cũng tản ra dao động cuồng bạo mãi không thể xua tan.

Quá mạnh!

Sau lần va chạm này, mọi người mới cảm nhận được lực bộc phát khiếp người của hai người họ.

“Mau truyền tin cho ma sử đại nhân. Thực lực của minh chủ Vỹ Minh Mục Vỹ mạnh mẽ không thể xem thường. Hy vọng ba vị ma sử đại nhân mau chóng chi viện”.

“Vâng!”

Thấy cảnh tượng này, Tử Nặc cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Mục Vỹ dùng cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy đối đầu với Tinh Bình Ngọc có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín và một chiếc thiên khí trung phẩm mà vẫn có thể đánh ngang sức ngang tài.

Hắn làm minh chủ có thể phát triển Vỹ Minh lớn mạnh như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, không thể chỉ dựa vào bom đạn.

Tâm tính, thực lực, mục tiêu, xem ra hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài

Lúc trước đúng là bọn họ đã coi thường hắn.

Cùng lúc đó, Tinh Bình Ngọc ở giữa không trung cũng khó nén nổi kinh ngạc.

Hắn ta không ngờ thực lực của Mục Vỹ lại mạnh tới vậy.

Dựa vào đâu? Tại sao lại như vậy?

Hắn ta là võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, trong khi Mục Vỹ mới chỉ vẻn vẹn ở tầng thứ bảy. Chênh lệch giữ hai bọn họ quá lớn.

“Đấu Thiên Dời Núi!”

Hắn ta khẽ quát một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát khí, vừa nhấc tay lên liền có tiếng ầm ầm vang dội. Bên trong Thất Tinh Đấu Thiên Bàn chợt có một ngọn núi cao ngất ngưỡng mọc ra.

Ngọn núi vừa nhô lên đã đập xuống chỗ Mục Vỹ.

“Cút!”

Sau tiếng quát này, Mục Vỹ chém kiếm Hắc Uyên ra.

Tiếng nổ đùng đùng vang lên. Ngọn núi cao khổng lồ kia bị nhát kiếm này chém tan thành đá vụn, lập tức đổ sụp xuống.

Chiến sĩ Ma tộc phải chịu khổ rồi.

Nhát kiếm kia nhanh như chớp. Với tốc độ này dù là một chiếc lá cũng có sức sát thương cực kỳ lớn, huống chi là hòn đá.

Mấy chục nghìn chiến sĩ Ma tộc đứng ở phía dưới bị vô số đá tảng rơi trúng, đau đớn kêu gào thảm thiết.

“Mã Đan, ta bảo các ngươi lùi xuống rồi cơ mà? Lũ ăn hại!”

Thấy thế, Tử Nặc tức giận gào ầm lên: “Mục Vỹ, Tinh Bình Ngọc, hai người các ngươi đánh nhau cũng đừng hại tới chiến sĩ Ma tộc của ta!”

“Cút!”

“Cút!”

Hai người đồng loạt lên tiếng đáp lại tiếng hét của Tử Nặc.

Cô ta sững sờ tại chỗ, há hốc mồm không nói nên lời.

Trước mắt cô ta không muốn đắc tội với hai người họ. Lỡ như họ nổi giận quay ra tấn công, đội quân mấy triệu người của Ma tộc ở đây cũng chẳng đủ nhét kẽ răng.

“Đáng chết!”

Tinh Bình Ngọc nhìn chằm chằm Mục Vỹ, khoé miệng run rẩy, rõ ràng đang vô cùng tức giận.

Thất Tinh Đấu Thiên Bàn là thiên khí trung phẩm mà môn chủ giao cho hắn ta để đối phó với cao thủ các thế lực khác trong chuyến hành trình xâm lược Trung Châu lần này.

Thế nhưng bây giờ mới đụng phải Mục Vỹ mà hắn ta đã chịu thiệt không ít.

Nếu chuyện mất mặt này truyền tới môn phái, chắc chắn hắn ta sẽ bị các huynh đệ khác cười nhạo.

“Thôi bỏ đi, vì mỹ nữ!”

Dường như hắn ta đã hạ quyết tâm, bàn tay mở rộng vung vẩy ở giữa. Bên trong Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tản ra ánh sáng sao trời.

Ngay khi tiếng ầm ầm vang vọng, đám người thánh địa Trì Dao muốn tấn công thành Đông Vân đều run lẩy bẩy.

Tiếp đó, lượng sức mạnh sao trời khổng lồ và chân nguyên lập tức bị rút khỏi người những võ giả kia.

Tiếng nổ vang lên không ngớt.

Thoắt cái, mấy chục nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn có thực lực mạnh mẽ của thánh địa Trì Dao đồng loạt nổ tung thành mưa máu.

Giữa làn mưa máu, từng sợi chân nguyên và sức mạnh sao trời không ngừng bị hút tới giữa Thất Tinh Đấu Thiên Bàn.

Mấy đệ tử có thực lực yếu hơn chỉ lăn lộn trên đất rên rỉ ầm ĩ.

Cơ thể Tinh Bình Ngọc dần run rẩy. Hắn ta không nhịn được cười phá lên.

“Dù thế nào ngươi cũng phải chết!”

Hắn ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt độc địa.

Còn Tiêu Doãn Nhi đứng trên tường thành, trông thấy vô số đệ tử của thánh địa Trì Dao kêu lên đau đớn, thậm chí còn bị nổ tung, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Mấy đệ tử của thánh địa Trì Dao đứng bên cạnh cô ấy đều thầm kinh hãi.

May mà bọn họ chịu đi theo thánh nữ tới Vỹ Minh. Nếu không giờ phút này, số phận của bọn họ sẽ chẳng khác gì đám người ở dưới kia.
Chương 604: Thiến rồi!

Sau khi Tinh Bình Ngọc hút đi sức mạnh sao trời và chân nguyên của mấy chục nghìn người, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn trước mặt hắn ta lại càng toả sáng rực rỡ.

Thấy thế, ánh mắt Mục Vỹ trở nên nghiêm trọng, giơ tay ra chiêu.

Grào…

Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp nơi.

Giây phút ấy, Cổ Ngọc Long Tinh lơ lửng phía trên thành Đông Vân, tạo ra một cái lưới khổng lồ.

Chín chiếc đuôi rồng màu đen tuyền trông cực kỳ khủng bố.

Còn điện Khiếu Nguyệt ở dưới lại càng thêm âm u lạnh lẽo. Một nguồn lực lượng mạnh mẽ được sản sinh.

Huyền Vũ Phi Thiên Trận là trận pháp được Mục Vỹ kết hợp từ thiên khí vi diệu là Cổ Ngọc Long Tinh và vô số món vũ khí khác tạo thành.

Lại cộng thêm sức mạnh từ thiên khí siêu phàm điện Khiếu Nguyệt. Hai vật này hợp lại với nhau lại càng vô địch.

Lúc này, hỏa long bay vút lên trời dài tận vạn trượng.

Chín cái đuôi như biến thành chín đầu thú hoang thời viễn cổ, tức thì nổ tung.

Ầm ầm ầm…

Tiếng gầm rống và tiếng nổ tung cuồng bạo kông ngừng vang lên. Cả bầu trời phía trên thành Đông Vân đều bị một ảo ảnh khổng lồ che mất.

Người trong Vỹ Minh ngơ ngác nhìn ảo ảnh, toàn thân run lẩy bẩy.

Mỗi lần hỏa long chín đuôi xuất hiện đều lớn hơn lần trước gấp bội, lần này lại càng khủng khiếp hơn cả.

“Cút ra!”

Tinh Bình Ngọc trông thấy hành động của Mục Vỹ, sắc mặt tái mét lại.

Mục Vỹ thực sự quá ác liệt. Hắn ta có Thất Tinh Đấu Thiên Bàn trong tay mà vẫn bị đối phương chiếm ưu thế.

Ưu thế này vốn phải thuộc về hắn ta!

Sau khi Thất Tinh Đấu Thiên Bàn hấp thu sức mạnh sao trời và chân nguyên của đám người, từ nó toả ra tia sáng lấp lánh.

Bên trong la bàn có một bóng người mờ ảo cầm kiếm ánh sáng, chân đạp lên Thất Tinh.

Bóng mờ đó liên tục cao lên cho tới khi đạt mấy nghìn mét mới ngừng lại.

Ngay sau đó, bóng mờ ấy dần ngưng tụ thành thật, bước chân đạp lên Thất Tinh càng ngày càng nhanh, tốc độ ánh kiếm chớp loé cũng tăng nhanh hơn.

Ầm…

Thoắt cái, một tiếng nổ ầm vang lên. Ảo ảnh không chịu nổi áp lực tức thì nổ tung.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ khẽ nhếch môi. Chín chiếc đuôi rồng lửa cháy hừng hực vung ra ngoài.

Cú va chạm này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đất trời rung chuyển.

“Lùi lại, mau lùi lại!”

Tử Nặc vội vàng quát lớn.

Va chạm lớn như vậy dù có cách xa mười dặm vẫn có thể gặp nguy hiểm chứ đừng nói là cách đó mỗi một dặm.

Nhưng mọi thứ đều đã quá muộn.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mặt đất rung chuyển rồi rạn nứt.

Tiếng nổ vang dội kia đã che lấp mọi tiếng gào thét.

Thoáng chốc, tiếng nổ dữ dội truyền tới khắp chốn.

Vị trí đội quân tiên phong của Ma tộc đang đứng nhanh chóng bị dư âm từ trận chiến giữa hỏa long và bóng người bao trùm. Thậm chí ngay cả tiếng la hét thảm thiết cũng không kịp bật ra đã bị nuốt chửng hoàn toàn.

Chỉ trong nháy mắt, gần một triệu binh của Ma tộc bị cú nổ kia cuốn vào. Bốn vị ma vương đám Tử Nặc trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.

Sức uy hiếp khủng bố như vậy vẫn còn nằm trong phạm vi chống đỡ của võ giả cảnh giới Niết Bàn sao?

Giờ phút này, bọn họ cảm thấy may mắn khôn xiết vì người đấu với Mục Vỹ không phải mình. Nếu không hiện giờ bọn họ đã biến thành bốn cái xác chết!

Gần một triệu binh của Ma tộc bị ngọn lửa nuốt chửng. Đám người Vỹ Minh đứng trên thành Đông Vân đều có cảm giác như cả ngôi thành đang rung chuyển.

Nhưng ngay sau đó lại là cảm giác vững chãi như núi Thái Sơn.

Vụ nổ này khiến tất cả đều sợ hết hồn.

Vút…

Một bóng người bay vút ra từ trong vụ nổ, đáp xuống vòng bảo hộ bên ngoài Huyền Vũ Phi Thiên Trận của thành Đông Vân.

“Vỹ ca!”

“Sư phụ!”

“Minh chủ!”

Trông thấy cảnh tượng đó, mọi người đều vô cùng kinh hãi.

Lúc này, khuôn mặt Mục Vỹ trông tái nhợt lạ thường. Ngón tay hắn không ngừng run rẩy, kiếm Hắc Uyên trong tay cũng phát ra tiếng kêu vang.

“Á…”

Ngay khi tất cả mọi người đều đang căng thẳng tột độ, chợt có tiếng gào thét vang lên.

“Á… Mục Vỹ, ta phải lấy mạng ngươi, giết chết ngươi! Á…”

Tiếng gào chấn động lòng người vang lên. Một bóng người lơ lửng giữa không trung, dưới đũng quần máu chảy đầm đìa, cả người dính đầy máu.

Người đó chính là Tinh Bình ngọc!

“Thằng chó kia, ông đây thiến ngươi. Ta xem ngươi còn dám thèm muốn vợ ông đây nữa không?”

Mục Vỹ hừ lạnh, phun ra một ngụm máu rồi cất giọng mắng chửi.

Thiến rồi!

Nghe thấy thế, tất cả những người đang có mặt chỉ cảm thấy đũng quần lạnh toát.

Mục Vỹ đúng là quá tàn nhẫn.

“Á…”

Lúc này Tinh Bình Ngọc đang nổi điên.

“Thiếu chủ, thiếu chủ, không sao đâu mà. Nhất định môn chủ sẽ có cách làm nó mọc lại cho ngài!”
Chương 605: Hắn vô dụng, còn ta thì sao?

“Mọc lại? Đợi kiếp sau đi!”

Mục Vỹ hừ lạnh nói: “Thanh kiếm Hắc Uyên này của ta rất khác biệt. Ngươi muốn hắn ta được mọc lại hả? Trừ khi hắn ta chết!”

Mục Vỹ đã hợp nhất toàn bộ sức mạnh thiên hoả, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện và Hắc Ngục Ngân Thủy vào kiếm Hắc Uyên. Nó không chỉ là chém nhát nào đứt nhát đó mà còn chặt đứt ngọn nguồn gốc rễ.

Muốn mọc lại?

Dù có tìm được bảo vật thần kỳ tới đâu cũng không thể làm được!

“Mục Vỹ, ngươi đáng chết!”

Sắc mặt Tử Yên lạnh hẳn xuống, muốn xông lên giết hắn.

“Kẻ đáng chết là ngươi!”

Cơ thể Tần Mộng Dao chợt loé sáng, năm tầng hồn đàn dưới chân cô sáng bừng.

Hồn đàn của cô chính là do thần phách Băng Hoàng ngưng tụ thành, không cần tới bất kỳ bảo vật gì mà nó vẫn có thể không ngừng lớn mạnh theo sự thức tỉnh của sức mạnh linh hồn.

Giờ phút này, dưới chân cô là năm tầng thần đàn từ thần phách Băng Hoàng, khí lạnh tràn ngập khắp nơi.

Tuy Tử Yên là cao thủ cảnh giới Hồn Đàn tầng thứ tám nhưng khi đối đầu với Tần Mộng Dao lại chẳng hề chiếm được ưu thế gì!

Hai người họ chênh lệch ba tầng hồn đàn, thế nhưng Tử Yên lại không làm gì được Tần Mộng Dao.

“Nào các huynh đệ Ma tộc, các ngươi xem kịch xong cũng nên đi rồi đấy!”, Mục Vỹ lạnh giọng nói với đám người Tử Nặc.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, bốn vị ma vương Tử Nặc, Tử Tước quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt lùi lại.

Hiện giờ bọn họ đấu không lại Mục Vỹ.

Đội quân Ma tộc bốn triệu người, nhìn có vẻ rất có khí thế. Tuy nhiên bọn họ không có năng lực phá Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Ngược lại Mục Vỹ lại có bom Lôi Viêm, làm sao bọn họ đối phó nổi?

Mấy triệu lính của Ma tộc gặp phải bom đạn cũng chẳng chống đỡ được bao lâu!

Mà cùng lúc đó, Mục Vỹ lại nhìn sang Tinh Bình Ngọc đang đau đớn rên rỉ: “Đừng có kêu nữa! Chết thì “thằng em” dựng lên trời, không chết thì sống vạn năm. Mất mỗi “thằng em” cũng khóc lóc, đàn ông phải mạnh mẽ lên!”

“À, không phải, ngươi có chết thì cũng chẳng còn “thằng em” mà dựng!”

Hắn chế giễu: “Dám có ý đồ xấu với người của ta thì phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy hậu quả”.

Trong mắt Tinh Bình Ngọc, nụ cười của hắn chẳng khác gì ác ma.

“Mục Vỹ, ngươi chính là Mục Vỹ, là ngươi!”

Hắn ta trợn mắt nhìn Mục Vỹ, con ngươi như khắp rơi ra ngoài, gào ầm lên: “Ngươi chính là Mục Vỹ!”

“Á…”

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Hắn ta ôm chặt lấy đầu, toàn thân run lẩy bẩy.

Ác ma!

Ác ma từ hàng nghìn năm trước lại xuất hiện nữa rồi.

Xong đời, xong đời thật rồi!

“Điên rồi à?”

Mục Vỹ phất tay nói, giọng điệu bất lực: “Ta không muốn làm ngươi phát điên, mà muốn giết chết ngươi!”

Hắn nhìn bộ dạng thảm hại, hai mắt trở nên ngây dại của Tinh Bình Ngọc, lắc đầu chê bai: “Đúng là thằng vô dụng!”

“Hắn ta vô dụng, thế còn ta thì sao?”

Ngay sau khi Mục Vỹ vừa dứt lời, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang vọng trên bầu trời.

Tiếp đó, một bóng bóng bất chợt xuất hiện ngay đằng trước Tinh Bình Ngọc.

“Tam ca, tam ca. Hắn ta là Mục Vỹ, là Mục Vỹ đấy!”

Vừa trông thấy người tới, Tinh Bình Ngọc cuống cuồng hét lên, run rẩy kéo áo người thanh niên kia.

“Ta thấy ngươi phế hẳn rồi!”

Người kia nhìn hắn ta hừ lạnh: “Mục Vỹ này chỉ là minh chủ Vỹ Minh, không phải là Vỹ tôn giả lúc trước. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái khỉ gì trong đầu thế hả?”

“Tam ca, là hắn đấy. Đệ không sai đâu, thật sự là hắn đấy!”

Tinh Bình Ngọc quên luôn cả nửa thân dưới đang ướt đẫm máu, gương mặt trắng bệch nhìn Mục Vỹ.

“Cút đi, thằng ăn hại!”

Người thanh niên kia tức giận đá mạnh vào đũng quần Tinh Bình Ngọc: “Đồ vô dụng. Sao phụ thân lại sinh ra thứ như ngươi cơ chứ?”

“Đánh đệ đệ thì ca ca chạy tới. Nhưng mà hình như ca ca này hơi bạo lực thì phải!”, Mục Vỹ khẽ cười nói: “Ngươi lại là ai nữa? Đừng nói lại là kẻ bị Vỹ tôn giả doạ thành quỷ háo sắc nữa chứ?”

“Mồm mép tép nhảy!”

Người kia cười lạnh nói: “Ta nói cho ngươi biết, đừng có giả danh doạ nạt người khác nữa. Trong Vỹ Minh của ngươi mạnh nhất cũng chỉ là Vạn Quỷ lão nhân gì đó thôi. Bây giờ chắc lão ta cũng chỉ mới ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám. Thất Tinh Môn của bọn ta muốn san bằng Vỹ Minh của ngươi dễ như trở bàn tay”.

“Vậy hả?”

“Tam ca, chúng ta mau rút lui đi. Hắn ta là Mục Vỹ thật đấy. Mau đi thôi!”, Tinh Bình Ngọc lôi kéo người thanh niên kia khuyên nhủ.

“Cút ra!”

Người kia lạnh lùng rút dao chém ngang cổ Tinh Bình Ngọc, khẽ lẩm bẩm: “Đồ vô dụng, chết đi cho xong!”

Tinh Bình Ngọc che lấy cổ muốn cầm máu, trơ mắt nhìn tam ca của mình.

“Từ bé đến lớn, có bao giờ Tinh Bình Thanh ta đây phải dựa dẫm vào Thất Tinh Môn chưa? Tinh Bình Ngọc, sao ngươi lại ngu ngốc đến mức chỉ vì một kẻ đã biến mất mà sinh lòng sợ hãi, cả ngày dâm dục quá độ như vậy hả?”

Một tiếng nổ động trời vang lên. Cơ thể của Tinh Bình Ngọc bị ném lên không trung, biến thành một đống thịt nát.

Mục Vỹ thấy vậy vỗ tay bôm bốp, cười nói: “Môn chủ Thất Tinh Môn ít nhất cũng phải có tận mấy trăm đứa con, cạnh tranh kịch liệt đấy chứ. Huynh đệ chém giết lẫn nhau cũng là chuyện thường thôi”.

“Hừ, đã là kẻ vô dụng thì không nên làm huynh đệ của ta!”

Tinh Bình Thanh cười nhạo nói: “Mục Vỹ, ngươi tưởng cứ nấp trong xác con rùa đen thì giỏi lắm à? Hôm nay ta tới đây chính là để lấy mạng của ngươi!”

“Sai rồi, nếu là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên thì chắc chắn ta sẽ phải trốn đi. Nhưng ngươi thì không cần đâu!”

Mục Vỹ bay lên khỏi mặt đất, mỉm cười nhìn y: “Tới đây đi, ta đứng đây chờ ngươi giết ta đấy. Tới đi!”

Trông thấy Tinh Bình Thanh ngơ ngác đứng im tại chỗ, hắn đột nhiên quát lớn: “Tới đi!”

Tiếng quát bất ngờ này khiến Tinh Bình Thanh giật nảy mình.

“Cáo mượn oai hùm. Hôm nay ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi”.

Y hét lớn, bước lên một bước, trong tay chợt xuất hiện một thanh kiếm màu xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK