"Người đâu, đến Địa Sát Đường tìm Lãnh Nguyệt tiên sinh!"
"Rõ!"
"Tử Mộc... Vương Tâm Nhã là các chủ Thông Thần Các, ta không tin lần này mời Lãnh Nguyệt ra cũng không giết được cô ta!"
Mộ Bạch hiểu rõ nữ tử chỉ mới 20 tuổi này là nguyên nhân chủ yếu cho việc Thông Thần Các có thể phát triển không ngừng trong ba năm qua.
Vương Tâm Nhã thông thạo mọi đường đi nước bước về phương hướng phát triển cũng như cách chỉ đạo triển khai các mối làm ăn của Thông Thần Các.
Trong Thông Thần Các, luyện đan có thầy luyện đan bốn sao Lăng Vũ Nguyệt và thầy luyện đan năm sao Tô Hân Nhiên; luyện khí có ba thầy luyện huyền khí ở ba cấp độ cực phẩm, trung phẩm, hạ phẩm lần lượt là Tề Ngự Phong, Tề Minh và Cổ Vũ Phàm. Rất nhiều người tài giỏi ở đây.
Những người này đa phần đều từng là đệ tử lớp chín, học trò của Mục Vỹ kia.
Nhưng dù Mục Vỹ đã chết, họ vẫn ở bên nhau, cùng thành lập Thông Thần Các và chậm rãi củng cố chỗ đứng của mình.
Mục Vỹ đúng là khốn nạn!
Mộ Bạch thật sự không hiểu tại sao hắn có thể thu hút nhiều người đến vậy.
"Không phải gần đây Lục Ảnh Huyết Tông đang yêu cầu chúng ta luyện chế một lượng lớn đan dược sao? Ưu đãi hai mươi phần trăm để họ giúp Thánh Đan Các chúng ta xử lý một người đi. Tử Mộc ấy!"
"Rõ!"
Mộ Bạch chắp hai tay sau lưng, thong thả đi ra ngoài.
Thông Thần Các à?
Đã tặng chúng cơ hội đầu hàng mà không biết quý trọng, đành trách chúng quá ngu ngốc thôi.
Đã đến lúc triển khai tấn công Thông Thần Các rồi.
Một thế lực không có lấy một cao thủ cảnh giới Thông Thần cũng dám đặt tên là Thông Thần Các? Đúng là ngạo mạn quá có ngày tự hại chết mình.
Cùng lúc đó, Man Hổ mang bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm đến Thông Thần Các để chuộc Liễu Thanh về.
Số linh thạch trung phẩm khổng lồ này lập tức giúp Thông Thần Các dễ dàng xử lý những đơn hàng nghèo nàn của mình.
"He he, thầy Mục đúng là tài mà!", Cảnh Tân Vũ cười sảng khoái, nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đầy sùng bái.
Mục Vỹ đã trở về. Hắn vẫn ngang ngược và uy phong, làm người khác tin phục như ba năm trước.
"Nhưng chúng ta làm vậy là kết thù với Thánh Đan Các rồi đó thầy Mục, trò e là..."
"E là Thánh Đan Các sẽ điên lên, không dè chừng gì nữa phải không?"
"Vâng!"
Tề Minh lo lắng đáp.
Ngay từ thời điểm Thông Thần Các khai trương, Thánh Đan Các đã chèn ép họ bằng rất nhiều cách, điều này kéo dài những ba năm. Nếu không nhờ có đại sư Mạt Vấn giúp đỡ thì Thông Thần Các đã sập từ lâu rồi.
"Không sao, ta biết ông ta sẽ làm gì!"
"Thầy biết ạ?"
"Một, hợp tác với đối thủ của chúng ta để chèn ép. Hai, ám sát!"
Mục Vỹ phất tay áo: "Mấy trò đừng để ý chuyện này làm gì, cứ như bình thường thôi, chuyện gì có thể giải quyết bằng vũ lực thì để ta!"
"Thế..."
"Vậy đi. À Tề Minh này, giờ ta không tiện lộ mặt nên trò bảo Tô Hân Nhiên tìm giúp ta mấy dược liệu này nhé".
"Cỏ Bất Dạ, rễ Tử Linh, gỗ thông Thiết Vân..."
Tề Minh nhìn một danh sách mười mấy loại dược liệu kia mà hoa mắt.
"Thầy Mục muốn... tự luyện đan sao?"
"Ừ. Giờ Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đã là thầy luyện đan bốn sao, năm sao rồi, nhưng nếu muốn mở rộng quy mô Thông Thần Các hơn nữa thì phải cần đan dược cấp cao, ít nhất là thất phẩm!"
"Vâng!"
Nghe vậy, đôi mắt Tề Minh sáng bừng.
Mục Vỹ về rồi, thầy Mục của họ đã về rồi. Thời của Thông Thần Các cũng đến rồi.
"Nhãi con này sốt ruột thế làm gì?", Mục Vỹ kéo Tề Minh về, cười nói: "Trong đây có một số vật liệu cần cho luyện khí nữa. Ta cần luyện chế một thanh trường kiếm, chuẩn bị đi, thiếu gì thì nói với ta!"
"Vâng!"
Với viên đan dược cao cấp và món thần binh cao cấp này, danh tiếng của Thông Thần Các sẽ nhanh chóng lan rộng.
"Rồi, làm gì thì làm đi, ta đi nghỉ ngơi đã".
Mục Vỹ tủm tỉm bảo rồi xoay người rời đi.
Đương nhiên nghỉ ngơi mà hắn nói là tu luyện rồi!
Hiện tại Mục Vỹ đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười, thêm Tử Liên Yêu Hỏa thì thực lực của hắn đã được tăng cường một cách đáng sợ.
Nhưng hắn vẫn nhớ phó tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông tên là Lục Khuê kia có thực lực cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy. Có lẽ sau ba năm, người này đã đến tầng thứ tám thậm chí tầng thứ chín.
Đây mới là kẻ thù đáng gờm nhất.
Mặt trời ngả về Tây, sắc trời tối dần, Mục Vỹ quay người đi lên tầng thượng của Thông Thần Các.
Hắn phải chờ một người, hoặc là một đám người ở đó.
Đêm khuya, đuốc đèn thắp sáng, Mục Vỹ chợt mở mắt.
"Bán bộ Thông Thần!"
Hắn vừa mở mắt, khí thế toàn thân đã thay đổi.
Qua mấy ngày hắn lại đột phá.
Năng lực thiên hỏa tăng tiến hơn, mức độ lĩnh ngộ thiên hỏa của hắn cũng nhiều hơn sau một năm tích lũy.
"Hiện tại mình đã bước vào bán bộ Thông Thần, hồ linh hồn đang ngưng tụ trong não. Tuy mình đã có lực linh hồn từ trước nhưng nó không ra đời từ trong hồ linh hồn. Trước mắt cần thức tỉnh lực linh hồn từ hồ linh hồn, sau đó dẫn lực linh hồn trong não vào đó mới chân chính bước vào cảnh giới Thông Thần!"
"Chỉ còn một bước nữa, bước cuối cùng!"
Sột soạt...
Mục Vỹ vừa nói xong thì mấy tiếng kêu xé gió vang lên.
Chương 372: Lãnh Nguyệt
"Quả nhiên đến rồi!"
Mục Vỹ nheo mắt nghe những âm thanh kia.
Cái gì đến rồi cũng đến.
Sáng nay Thánh Đan Các bị chơi một vố ở Thông Thần Các, chuyện này sẽ nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trong thành Nam Vân.
Dĩ nhiên Thánh Đan Các sẽ bày trò gì đó chứ không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Không công khai được thì bí mật làm!
Ám sát!
Nếu Mục Vỹ là các chủ Thánh Đan Các, kẻ đầu tiên hắn muốn ám sát chắc chắn sẽ là các chủ Thông Thần Các đương nhiệm - Vương Tâm Nhã!
Mục Vỹ biết Vương Tâm Nhã đóng vai trò như bộ não của Thông Thần Các, cực kỳ quan trọng.
"Đến rồi thì xuất hiện đi!"
Mục Vỹ tủm tỉm nhìn phần đỉnh Thông Thần Các chìm trong bóng tối.
Nhưng hắn đã nói xong mà vẫn không có ai ló mặt ra.
"Tưởng ta đang nói điêu với các ngươi chứ gì?"
Xẹt...
Sau tiếng kêu cắt gió, một ngọn lửa màu tím rực cháy trên đầu ngón tay Mục Vỹ.
Rầm...
Một bóng dáng rơi cái ầm xuống đất.
"Giết hắn!"
Dường như biết mình bị lộ, mười mấy người ẩn trong bóng tối đồng loạt lao ra.
"Tới đi!"
Mục Vỹ đang muốn luyện tay xem thế nào, mười mấy người này phần lớn đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, yếu thật sự.
Nhưng ba kẻ đi đầu lại ở cảnh giới bán bộ Thông Thần.
"Phá Hư Chỉ, nhất chỉ bình sơn nhạc!"
Mục Vỹ quát lớn rồi chỉ ngón.
Đùng đùng đùng...
Chân nguyên được nén thành một điểm nơi đầu ngón tay rồi nổ tung trong giây lát.
Phụt, phụt...
Trong mười mấy người đối diện hắn, chỉ có ba tên sát thủ bán bộ Thông Thần chống lại được đòn đó, dù vậy chúng cũng lảo đảo đứng không vững.
"Rút lui!"
Thấy tình hình không ổn, ba tên võ giả bán bộ Thông Thần lập tức lui quân.
"Muốn chạy hả? Đến rồi thì chạy làm gì!"
Thấy ba người muốn bỏ chạy, Mục Vỹ tung một cú đấm ra. Ba ngọn lửa chia ra tấn công theo ba hướng.
Võ giả bán bộ Thông Thần chỉ là món khai vị với Mục Vỹ lúc này.
"Á..."
Một tiếng thét đột nhiên truyền đến từ dưới chân.
Mục Vỹ biến sắc.
"Chia binh hai đường à?"
Mục Vỹ đạp chân một cái, nóc phòng ầm ầm nứt ra rồi hắn rơi xuống gian phòng bên dưới.
Đây là một gian phòng được trang trí khéo léo của nữ, lấy màu hồng làm gam màu chủ đạo.
Giữa phòng đặt một bồn nước tắm, trong bồn nước tắm là một người với cơ thể nở nang đang co mình lại, dải lụa trắng trước người chỉ có thể che đậy một phần nhỏ khung cảnh gợi cảm khiến người ta nhìn mà mà máu nóng phun trào.
Một kẻ mặc y phục trắng đang đứng trước bồn tắm.
Người này mặc bộ trang phục bó sát người màu trắng, không đeo lụa che mặt, khí chất xuất trần.
Trên ngực áo của y thêu một vầng trăng khuyết màu bạc.
“Lãnh Nguyệt!”
Mục Vỹ sửng sốt khi thấy khi mặt trăng khuyết màu bạc trên ngực y.
Người tên Lãnh Nguyệt này khá nổi tiếng tại đế quốc Nam Vân, là sát thủ nhưng tác phong làm việc của y hoàn toàn khác so với những sát thủ bình thường.
Là một người kỳ lạ.
Nhưng lần nào giết người y cũng thành công, chưa một lần thất bại.
Điều đó tạo nên tên tuổi của y tại đế quốc nam Vân.
Thấy ngực Vương Tâm Ngã chảy máu, Mục Vỹ lên tiếng: "Cô không sao chứ?"
“Mặc kệ ta, ta vẫn chịu được!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tâm Nhã nhợt nhạt, cô ta hừ lạnh rồi cau mày nhìn Lãnh Nguyệt dưới đất.
“Tốt lắm!”
Mục Vỹ cười đáp: "Chơi giương Đông kích Tây à, suýt thì bị lừa rồi!”
“Nhưng ngươi có bị lừa đâu!”
“Đó là do chúng không mạnh bằng ta”.
Lãnh Nguyệt mỉm cười, nói bằng chất giọng trong trẻo: "Sai rồi, do chúng ngu!”
Vừa dứt câu, mười ngón tay của Lãnh Nguyệt động đậy. Một cái lưới lớn bỗng xuất hiện dưới chân Mục Vỹ rồi trói hắn lại.
“Dù đối thủ có mạnh đến đâu cũng có nhược điểm, nắm được nhược điểm rồi thì không khó để giết chết kẻ đó", thấy Mục Vỹ bị trói, Lãnh Nguyệt cười khẩy: "Chiếc lưới này được bện từ Băng Tàm Ti nghìn năm, ngươi không phá được nó đâu”.
“Thật không?”
Mục Vỹ cười thoải mái, lật tay.
Một đóa hỏa liên nở rộ.
Xẹt xẹt...
Hỏa liên kia bắt đầu rực cháy phát ra những tiếng lách tách, lưới Băng Ti hóa thành tro.
“Người tìm ra nhược điểm của ta rồi?”
Không ngờ Mục Vỹ có thể làm rách lưới Băng Ti của mình dễ như trở bàn tay, nét mặt Lãnh Nguyệt thay đổi. Y lách người biến mất.
“Ơ? Chạy rồi à!”
Mục Vỹ ngạc nhiên khi thấy Lãnh Nguyệt bỏ chạy dứt khoát như thế.
Nhưng với danh tiếng của y, chắc chắn y sẽ còn trở lại.
“Cô không sao chứ?”
Mục Vỹ quan tâm hỏi Vương Tâm Nhã.
Nữ tử này kiên trì cống hiến cho Thông Thần Các những ba năm, chính xác hơn là cống hiến cho hắn. Quả là chẳng dễ dàng.
Nhưng hắn đang giữ một lời hứa hẹn với Tần Mộng Dao, hắn không muốn trói buộc thêm gì khác.
Về Tiêu Doãn Nhi thì hắn chỉ muốn cứu sống cô ta mà thôi, liên hôn giữa nhà họ Mục và nhà họ Tiêu cũng đã hóa thành mây khói trong cuộc giao chiến ba năm trước rồi.
Chương 373: Lục Thâm gây hấn
"Hình như mũi tên này... có độc!"
Mặt Vương Tâm Nhã đỏ lên, người hơi run rẩy.
Lúc này cô ta đang ở trong bồn nước với độc một chiếc khăn tắm. Có điều chiếc khăn tắm ấy khó lòng che đi được đôi gò bồng đào to lớn của cô ta.
Ba năm trôi qua, Vương Tâm Nhã đã trở thành một thiếu nữ, đúng chuẩn một mỹ nhân.
Mục Vỹ đỏ mặt ho sù sụ.
“Vậy giờ cô có thể đứng lên được không?”
Khuôn mặt Vương Tâm Nhã đỏ như gấc, cô ta cố gắng thử đứng dậy.
Ngặt nỗi bồn nước trơn trượt làm cho cô ta bất cẩn ngã nhào vào lòng Mục Vỹ.
Chiếc khăn tắm đáng thương rơi xuống ngay lúc này, Vương Tâm Nhã tỳ cả người lên Mục Vỹ, đôi thỏ ngọc cũng ép chặt vào ngực hắn
"Phù..."
Mục Vỹ hít một hơi thật sâu, dứt khoát bế Vương Tâm Nhã lên rồi vừa nhắm mắt vừa lại gần giường.
Cô ta trông hơi mơ màng như đang thất thần.
Mục Vỹ đặt Vương Tâm Nhã lên giường rồi đắp chăn lên,còn một nửa phần ngực của cô ta lộ ra ngoài.
Vết thương nằm ngay giữa đôi thỏ ngọc, máu chảy ra đen sì.
“Sát thủ ngày nay không thể học thêm gì ngoài độc à?”
Mục Vỹ ngán ngẩm nhìn vết thương, sau đó cúi đầu đưa miệng xuống.
Độc tố đang lan rộng, luyện đan thì không kịp nữa. Nhưng Mục Vỹ có Tử Liên Yêu Hỏa trong người nên có thể luyện hóa bách độc.
Vì thế, hắn chọn hút hết độc tố vào trong người rồi dùng Tử Liên Yêu Hỏa luyện hóa nó.
Chẳng qua là hành động này thực sự quá kỳ lạ và ám muội. Đầu Mục Vỹ vùi vào ngực Vương Tâm Nhã, thậm chí hắn còn có cảm giác phải kề sát khuôn mặt vào vào hai bầu ngực mới có thể chạm đến vết thương.
Cái khe này nguy hiểm quá!
Mục Vỹ thầm than, nuốt máu đen trong miệng xuống rồi lấy viên đan dược màu đen lấy được từ trong Lôi Âm Cốc ra đút cho Vương Tâm Nhã ăn.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Mục Vỹ nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống bên giường, nhắm mắt rồi bắt đầu vận chuyển Tử Liên Yêu Hỏa.
Trong lúc mơ hồ, Vương Tâm Nhã thấy ngực ngột ngạt hơi khó thở.
Dường như khung cảnh Mục Vỹ trừ độc cho cô ta ba năm trước lại hiện về trước mắt.
"Mục Vỹ... trò muốn... là người của thầy!"
Vương Tâm Nhã mê man nói lớn: "Thầy đã thấy người trò rồi, phải chịu trách nhiệm với trò, trò chỉ muốn ở bên... ở bên thầy thôi!"
Vương Tâm Nhã hoảng hốt mở mắt ra, phát hiện mọi thứ chỉ là mơ.
Nhưng cảnh trong mơ lại chân thực quá đỗi.
Vương Tâm Nhã ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng kia.
Sao mà tấm lưng này quen thuộc đến thế.
"Mục Vỹ!"
Vương Tâm Nhã nhào đến ôm hắn ngay lập tức.
Đây chính là Mục Vỹ, không thể sai được!
Vương Tâm Nhã không màng đến việc mình còn khỏa thân mà ôm cứng Mục Vỹ từ phía sau, đôi gò bồng đào căng tròn chạm vào lưng hắn.
“Các chủ đại nhân, người nhận lầm rồi”.
Cảm nhận được hai điểm nhòn nhọn sau lưng, tuy không nỡ nhưng Mục Vỹ vẫn làm ra vẻ thoải mái mà cười hỏi.
Giọng nói nói xa lạ này làm Vương Tâm Nhã đờ người.
"Á..."
Vương Tâm Nhã khẽ la lên, tức giận quát: “Tử Mộc, ai cho phép ngươi vào phòng ta! Cút ra ngoài nhanh!”
Mục Vỹ sờ mũi, bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Khi đã ra ngoài, hắn lại sờ mũi lần nữa.Hắn cảm nhận mùi thơm còn vương vấn bên má, thì thầm: “Hóa ra là hương cỏ Bách Tâm, thơm quá!"
...
Trận ám sát đêm qua không gây ảnh hưởng hay tác động gì đến Thông Thần Các, họ vẫn mở cửa buôn bán như thường.
Có điều mới sáng sớm mà mọi người đã cảm giác được ánh mắt các chủ Vương Tâm Nhã nhìn Tử Mộc tràn đầy u oán và giận dữ.
"Thầy Mục, đêm qua có chuyện gì thế ạ? Có phải thầy không nhịn được nên..."
"Cút!"
Mục Vỹ thấy Cảnh Tân Vũ xụ mặt thì cười mắng: "Lo làm việc của trò đi, ta còn đang bận luyện chế đan dược và thần binh đây".
"Vâng vâng vâng!"
Cảnh Tân Vũ cười xấu xa xoay người đi, ngặt nỗi cậu ấy lại xì xầm với Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá. Ba người cứ nhìn Mục Vỹ và Vương Tâm Nhã bằng ánh mắt ám muội.
Rầm!
Bầu không khí bình lặng chưa kéo dài được bao lâu thì cánh cổng bật ra, một đội ngũ xếp hàng ngay ngắn xông vào.
"Lục Ảnh Huyết Tông!"
Mục Vỹ nhíu mày nhìn đội ngũ kia.
Xem ra đòn sát thủ thứ hai của Thánh Đan Các là đây rồi.
"Đường chủ Lục Thâm, đã lâu không gặp!"
Nhưng đã làm ăn thì Thông Thần Các phải đón mọi vị khách thôi.
Tề Minh nhìn Lục Thâm, dù rất muốn vung kiếm chém người này một phát nhưng vẫn phải tươi cười.
"Đại sư Tề, lâu ngày quá nhỉ!"
Lục Thâm cười sang sảng, đi thẳng vào trong Thông Thần Các.
"Lần này ta tới đây là cần luyện chế một thanh thần binh, Thông Thần Các mở cửa làm ăn tất nhiên sẽ nhận đủ loại đơn hàng rồi nhỉ!"
"Chẳng hay đường chủ Lục Thâm muốn luyện chế thần binh gì?"
"Một đại đao là địa khí hạ phẩm, phải vừa có sát khí vừa có vẻ bạo ngược, không biết quý các ra giá bao nhiêu?"
Địa khí hạ phẩm!
Tề Minh nghe vậy thì kinh ngạc.
Chưa có ai trong đế quốc Nam Vân đủ khả năng luyện chế ra địa khí hạ phẩm, rõ ràng Lục Thâm muốn làm khó Thông Thần Các mới đến đây nói vậy.
Trong cả đất Nam Vân này, chỉ có Thánh Đan Các mới có thể chế tác ra địa khí hạ phẩm.
Không những thế, Thánh Đan Các còn phải báo cáo về cho Thánh Đan Tông và chờ một thời gian.
Lục Thâm này đến gây hấn chắc rồi!
Chương 374: Địa khí hạ phẩm
“Sao? Không làm được hả?”
Thấy vẻ khó khăn của Tề Minh, Lục Thâm hừ nói: “Thông Thần Các nói có thể chiều lòng mọi khách hàng mà đến một món địa khí hạ phẩm cũng không luyện chế được, thế thì mở ra làm gì? Đóng cửa luôn đi cho xong!”
Lục Thâm nói câu này rất to, khiến mọi người trong đại sảnh đều chú ý tới.
Thông Thần Các không có nền móng sâu ở đế quốc Nam Vân, nhưng ba năm qua, nhờ có hai thầy luyện huyền khí cực phẩm và trung phẩm nên mới gây được tiếng vang xa.
“Thông Thần Các đương nhiên có thể luyện chế được địa khí hạ phẩm, nhưng không biết quý khách có đủ linh thạch để trả hay không?”
Mục Vỹ xuất hiện, cười nói: “Một món huyền khí cực phẩm có giá hàng chục triệu linh thạch trung phẩm, còn địa khí thì phải lên đến hàng trăm triệu linh thạch trung phẩm hay ít nhất cũng phải hàng triệu linh thạch thượng phẩm. Xin hỏi quý khách có ngần ấy linh thạch không?”
“Ngươi nói thế là ý gì?”
Lục Thâm hầm hừ nói: “Ta là đường chủ của Lục Ảnh Huyết Tông tại đế quốc Nam Vân thì mấy triệu linh thạch thượng phẩm có là gì? Nhưng nếu ta có linh thạch trả, mà các ngươi không luyện chế được địa khí cho ta thì sao?”
“Thông Thần Các mở cửa để kinh doanh thì đương nhiên sẽ không ăn quỵt, luyện chế địa khí rất tốn chi phí nên xin Lục Thâm tiên sinh ứng trước cho chúng ta bảy mươi phần trăm linh thạch. Một món địa khí bét cũng có giá một triệu linh thạch thượng phẩm, mà tiên sinh yêu cầu món địa khí này có ba phần khát máu, bảy phần sát khí thì khó hoàn thành hơn địa khí hạ phẩm bình thường rất nhiều. Vì thế, Thông Thần Các chúng ta định giá món địa khí ấy là ba triệu linh thạch thượng phẩm, tương đương với ba mươi triệu linh thạch trung phẩm”.
“Tiên sinh cần ứng trước bảy mươi phần trăm, vị chi là hai triệu một trăm linh thạch thượng phẩm!”
Nói rồi, Mục Vỹ mỉm cười ra hiệu cho Tề Minh chốt mối này.
“Hai triệu mốt linh thạch thượng phẩm cũng được, nhưng nếu Thông Thần Các không làm được thì sao?”
“Đương nhiên sẽ bồi thường theo giá gốc là ba triệu linh thạch thượng phẩm!”
“Được!”
Lục Thâm cười lớn nói: “Đã vậy thì đặt lịch hẹn đi, mười ngày nữa, ta sẽ đến lấy hàng. Tới lúc ấy, ta sẽ nhờ đại sư Hồng Trần của học viện Thất Hiền đến kiểm tra hộ!”
“Mười ngày?”
Tề Minh nổi giận nói: “Mười ngày còn không luyện chế được huyền khí cực phẩm nữa là địa khí hạ phẩm”.
“Sao? Thông Thần Các không làm được à?”
“Được chứ!”
Mục Vỹ nói tiếp: “Năm ngày, chỉ cần năm ngày thôi. Đến lúc đó, mời Lục Thâm tiên sinh tới lấy hàng”.
“Được! Vị tiên sinh này quả nhiên là người phóng khoáng!”
Lục Thâm cười lớn nói: “Năm ngày thì năm ngày, ta sẽ chờ. Năm ngày nữa, nếu ta không lấy được địa khí hạ phẩm thì các ngươi đừng trách Lục Ảnh Huyết Tông không khách sáo!”
Nói rồi, Lục Thâm sai người bê các hòm linh thạch thượng phẩm tới.
Sau khi Tề Minh đã kiểm tra xong, Lục Thâm nhìn Mục Vỹ một cách sâu sa rồi quay người cười lớn rời đi.
“Sư phụ… Lục Thâm này chính là một trong mười đường chủ của Lục Ảnh Huyết Tông tại đế quốc Nam Vân. Ông ta là cảnh giới Thông Thần, lúc nào cũng hống hách và không chịu thiệt bao giờ”.
Tề Minh nói nhỏ: “Bây giờ, phó tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông là Lục Khuê không ở đế quốc Nam Vân, mà cho một tôn sử trấn thủ ở đây. Người này là cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, thầy có đoán được là ai không?”
“Người quen à?”
“Quen sơ sơ ạ!”, Tề Minh bình tĩnh nói: “Mạnh Quảng Lăng!”
Dù có nghĩ nát óc, Mục Vỹ cũng không ngờ là Mạnh Quảng Lăng.
Đúng là hắn và y có quen biết sơ thật.
Khi hắn mới đến đế quốc Nam Vân và bị ám sát ở Thiên Chi Các, hình như lúc đó, Lâm Hiền Ngọc đang ở cùng Mạnh Quảng Lăng.
Khi ấy, y cho Mục Vỹ cảm giác là một người rất nham hiểm, tâm như tính, là kiểu người không đơn giản.
Không ngờ y lại là tôn sử của Lục Ảnh Huyết Tông và quản lý sự vụ ở đế quốc Nam Vân.
“Người này đúng là không đơn giản!”
Mục Vỹ gật đầu rồi nói: “Con đã chuẩn bị xong vật liệu ta dặn lúc trước chưa?”
“Rồi ạ!”
“Tốt lắm! Đi thôi, gọi cha con rồi cùng ta đến phòng luyện khí!”
“Vâng”.
Tề Minh lập tức đầy hứng khởi, Mục Vỹ lại muốn luyện khí rồi, đây quả là một cơ hội vô cùng quan trọng và hiếm có với cậu ấy trên con đường làm thầy luyện khí.
Cùng lúc đó, một tin tức gây chấn động đã được đồn thổi khắp đế quốc Nam Vân.
Thông Thần Các chuẩn bị luyện chế địa khí hạ phẩm.
Đế quốc Nam Vân chưa có một thầy luyện địa khí hạ phẩm công khai nào, tất cả địa khí ở đây đều do các thế lực lớn bỏ một khoản linh thạch kếch xù để mua từ Thiên Vận Đại Lục về.
Thế mà bây giờ đế quốc Nam Vân lại xuất hiện một nhân vật như vậy.
Nhưng cũng có người nói, vì sĩ diện nên Thông Thần Các mới đồng ý với yêu cầu này. Nhưng một khi đồng ý và nhận bảy mươi phần trăm linh thạch rồi mà không hoàn thành được thì sẽ phải bồi thường thành ba triệu linh thạch thượng phẩm.
Những ba triệu linh thạch thượng phẩm đấy!
Đây quả là một cái giá trên trời ở đế quốc Nam Vân.
Cùng lúc đó, ở Thánh Đan Các.
“Ha ha… Các chủ Mộ Bạch này, Thông Thần Các đó đúng là một lũ ngông cuồng. Địa khí hạ phẩm ư? Đến số thầy luyện địa khía hạ phẩm ở Lục Ảnh Huyết Tông ta còn đếm trên đầu ngón tay, Thông Thần Các bọn họ mới thành lập ba năm thì sao có thầy luyện địa khí hạ phẩm được, Tề Ngự Phong đó chỉ là thầy luyện huyền khí cực phẩm thôi”.
Lục Thâm cười lớn với vẻ đầy đắc ý.
Lẽ ra khi Mộ Bạch tới bảo ông ta làm việc này, ông ta không muốn cho lắm.
Nhưng khi Mộ Bạch đưa ra điều kiện toàn bộ số tiền đền bù sẽ thuộc về một mình ông ta thì ông ta đã đồng ý ngay vì khó từ chối được cám dỗ.
Dẫu sao cũng là Thánh Đan Các lo liệu số linh thạch ứng ra trước, không liên quan gì tới ông ta cả.
Chương 375: Cứu người
“Ha ha… Chuyện này ta phải đa tạ đường chủ Lục Thâm. Năm ngày nữa, Thông Thần Các không làm được như giao hẹn thì kiểu gì cũng toi đời”.
Mộ Bạch cười lớn nói: “Bọn họ đúng là kiêu ngạo, tưởng địa khí hạ phẩm là rau ngoài chợ sao? Đến Thánh Đan Tông ta còn chưa có nổi mười thầy luyện địa khí, thử hỏi ở cả Thiên Vận Đại Lục có mấy ngươi? Ta thấy bọn họ mê tiền đến mụ mị đầu óc rồi”.
“Nhưng chuyện này kể ra cũng lạ, lẽ ra Tề Minh định từ chối rồi, nhưng người mặc áo choàng tím đứng cạnh cậu ta lại đồng ý thay”.
“Tử Mộc?”
Nghe thấy tin về Tử Mộc, Mộ Bạch thấy hơi bất an.
Tử Mộc này đột nhiên xuất hiện, thủ đoạn của hắn rất kỳ dị, hơn nữa làm gì cũng phách lối. Lần trước vì tên này mà Thánh Đan Các đã tổn thất hơn bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm.
“Không biết phía bên Địa Sát Đường xử lý chuyện kia đến đâu rồi…”
Các chủ của Thông Thần Các là Vương Tâm Nhã vẫn bình an vô sự, như vậy chứng tỏ ám sát đã thất bại, lẽ nào có cường giả cảnh giới Thông Thần bảo vệ Thông Thần Các sao?
Tiễn Lục Thâm về xong, Mộ Bạch nhíu mày.
Ông ta không phải kiểu người hành xử gấp gáp, nhưng khảo hạch năm nay của đế quốc Nam Vân đã tới gần, cho nên ông ta phải xúc tiến nhanh công việc.
Thông Thần Các không được lớn mạnh thêm nữa.
Mọi ngóc ngách của đế quốc Nam Vân đều đang bàn tán về chuyện của Thông Thần Các, nhưng tại Thông Thần Các bây giờ lại im ắng như chẳng có chuyện gì.
Một ngày nọ, ai đó đã biến mất ở Thông Thần Các như một bóng ma.
Địa Sát Đường tại thành Nam Vân.
Bề ngoài Địa Sát Đường kinh doanh một loạt các ngành dịch vụ đen như sòng bạc, kỹ viện và tửu lâu, nhưng các thế lực ở thành Nam Vân đều biết rõ việc kinh doanh chính ở nơi này là ám sát.
Số võ giả chết dưới tay của Địa Sát Đường mỗi năm không dưới hàng chục nghìn người, sự khủng khiếp của tổ chức sát thủ này nằm ở mạng lưới quan hệ và thông tin rộng lớn cung cấp cho họ rất nhiều tin tức bí mật.
Một bóng người màu tím đang đứng trước Địa Sát Đường.
“Ta muốn gặp đường chủ của các ngươi!”
Mục Vỹ đi đến trước cửa Địa Sát Đường rồi nói.
“Cút, đường chủ của ta là ai mà ngươi muốn gặp là gặp hả?”
Một hộ vệ đứng trước cửa khinh thường nói.
Dù Địa Sát Đường không có địa vị bằng bốn gia tộc lớn, Thánh Đan Các và Lục Ảnh Huyết Tông ở đế quốc Nam Vân, nhưng vẫn là thế lực có số có má.
Nên đương nhiên không phải ai cũng được gặp đường chủ.
“Đường chủ của các ngươi đang bệnh nặng, nếu không được chữa trị ngay thì sẽ chết, vì thế ta phải gặp hắn”.
“Khốn kiếp! Ăn nói vớ vẩn, ngươi còn không đi thì đừng trách ông đây”.
Thấy người hộ vệ tỏ vẻ dữ tợn, Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi lách mình biến mất tại chỗ, ngay sau đó đã xuất hiện trong đại điện.
“Lãnh Nguyệt tiên sinh, ra đây gặp ta đi! Giữa trưa hôm nào cũng bị lửa thiêu đốt, khó chịu lắm đúng không?”
Mục Vỹ đứng đó, mắng: “Ngày đầu tiên, chân tay ngươi sẽ nóng rực vào giữa trưa; ngày thứ hai là nội tạng, ngày tiếp theo là tim gan. Hôm nay là ngày thứ ba rồi, có phải Lãnh Nguyệt tiên sinh đã không xuống giường được nữa rồi không?”
Vù vù…
Nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã có gần một trăm người đồng loạt xông ra, vây kín cả đại điện.
“Xem ra không hoan nghênh ta rồi!”
Nhìn thấy những người này, Mục Vỹ thong thả bước lên trước, từng đoá hoả liên màu tím bắt đầu nở rộ trên chiếc áo choàng màu tím.
Sức nóng khủng khiếp khiến những người áp sát hắn chỉ thấy toàn thân nóng rực nên buộc phải lùi lại.
“Tránh ra!”
Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước đại điện, cô ta nhìn vào đám đông rồi quát.
Cô gái đó mặc chiếc váy dài màu xanh, bầu ngực cao ngất, tóc dài như thác, khí chất lạnh lùng.
Với một người đã gặp nhiều mỹ nữ như Mục Vỹ mà nói thì cô ta được chín điểm.
“Phó đường chủ, nhưng…”
“Ta bảo các ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?”, Trần Vũ cay mày, lạnh giọng nói.
“Vâng!”
Trần Vũ cất bước, đi từ trên lầu xuống.
“Không biết Tử Mộc tiên sinh đến Địa Sát Đường của ta có việc gì?”
“Ta đến cứu người!”
Nghe thấy thế, Trần Vũ càng nhíu chặt mày hơn.
“Cô là phó đường chủ đúng không? Mấy ngày qua, Lãnh Nguyệt tiên sinh không khoẻ trong người, nếu tiếp tục không chữa trị thì chắc sẽ tự bốc cháy đấy!”, Mục Vỹ mỉm cười, đôi mắt màu tím toả ra khí chất quỷ dị.
“Mời Tử Mộc tiên sinh đi theo ta”.
Trần Vũ không làm ra vẻ mà nói thẳng rồi quay người bước đi.
“Tất cả các ngươi hãy chờ ở bên ngoài, nếu lại có ai dám cả gan vào đây thì cứ giết!”
“Vâng!”
Giọng nói trong sáng ấy vang lên, đám hộ vệ kia lập tức tản ra rồi biến mất khỏi đại điện.
Bấy giờ, Trần Vũ mới quay sang nhìn Mục Vỹ.
“Không ngờ Thông Thần Các lại lôi kéo được một cao thủ như Tử Mộc tiên sinh đây, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Tử Mộc tiên sinh, mời!”
Mục Vỹ nhìn Trần Vũ rồi lại mỉm cười, đi lên lầu.