Lần này, Thánh Tước Môn đã phái ra hơn một nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn và mấy nghìn cao thủ cảnh giới Thông Thần. Có thể thấy được dã tâm điên cuồng của bọn họ với Trung Châu Đại Lục.
Cùng lúc đó, ác mộng của đám người Dao Phá Phong trong thánh địa Trì Dao cuối cùng cũng bắt đầu.
Lúc này, toàn bộ người nhà họ Dao và đệ tử của thánh địa Trì Dao đều đang quỳ bái ở bên ngoài Thánh Nữ Các.
Còn bên trong Thánh Nữ Các thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dốc trầm thấp và tiếng khóc thút thít. Vẻ mặt của Dao Phá Phong đang quỳ dưới đất trở nên tuyệt vọng.
Nửa ngày sau, cổng đại điện của Thánh Nữ Các bị đẩy ra.
Từ khe hở có thể nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của một người con gái. Váy áo toàn thân cô ta bị xé nát, trên da thịt trắng như tuyết ngập tràn dấu tay, thậm chí có nơi còn dính thứ chất lỏng màu trắng đục.
Nửa người dưới của cô ta tràn đầy máu tươi dính trên làn váy, trông vô cùng bắt mắt.
Một chàng trai da mặt trắng bóc, ngón tay thon dài bước ra khỏi đại điện, hơi thở dốc chỉnh lại quần áo.
Dáng người hắn ta cao gầy, đôi mắt sáng lấp lánh mê hoặc lòng người.
“Thiếu chủ!”
Một người phụ nữ ở trần cả người khoe ra vóc dáng nóng bỏng quyến rũ đi ra ngoài khoác áo choàng lên người hắn ta.
“Hừ! Dù sao thánh địa Trì Dao cũng là môn phái truyền thừa mấy nghìn năm. Ta cứ tưởng thánh nữ phải thanh cao lắm, thế nhưng ngủ với cô ta còn chẳng bằng ngươi đâu Tử Yên!”
“Nếu thiếu chủ thích thì đêm nay Tử Yên cũng có thể chen chúc cùng!”, ả ta khẽ mỉm cười, liếc mắt khêu gợi.
“Ha ha…”
Nghe thấy thế, Tinh Bình Ngọc cười phá lên: “Được, đêm nay ngươi và cô ta cùng tới hầu hạ ta đi. Ta cũng muốn xem thử ai chặt hơn. À phải rồi, thánh nữ này tên là… Dao Duyệt Diệp đúng không? Dao Phá Phong, cô ta là cháu gái ông à? Nhớ dặn dò cô ta đừng có làm chuyện ngu ngốc gì. Nếu không cả thánh địa Trì Dao này của ông sẽ bị huỷ diệt theo cô ta đấy!”
“Vâng, vâng, nhất định rồi ạ!”
Dao Phá Phong run rẩy quỳ rạp trên đất, không dám ngẩng đầu lên.
Còn cô gái trên trong đại điện nghe xong liền vô thức run rẩy hai chân nhưng lại không dám làm gì.
“Lần này bổn thiếu chủ tới Trung Châu, thứ nhất là vì tìm kiếm vật kia của Trung Châu, thứ hai là xem thử khắp Trung Châu Đại Lục này có cô gái nào có thể khiến ta rung động hay không!”
Tinh Bình Ngọc bật cười nói: “Ta đã thưởng thức không ít cô gái xinh đẹp tuyệt trần, tiếc thay người khiến ta thực sự rung động đã ít lại càng ít hơn!”
“Thiếu chủ thích kiểu phụ nữ như thế nào? Chẳng lẽ Tử Yên vẫn chưa đủ sao?”
“Đủ chứ, ngươi thì đương nhiên là đủ rồi!”
Tinh Bình Ngọc nở nụ cười xấu xa: “Nhưng mà ta chơi loại phụ nữ quyến rũ gợi cảm khiến người ta tê dại nhiều cũng sẽ thấy chán!”
“Thiếu… Thiếu chủ!”
Đúng lúc này, Dao Phá Phong đang quỳ lạy dưới đất đột nhiên thốt lên.
“Ta cho phép ngươi nói chuyện chưa?”
Tinh Bình Ngọc nghe thấy có người lên tiếng, tức thì ra lệnh: “Người đâu, cắt lưỡi ông ta đi!”
“Thiếu chủ, xin thiếu chủ hãy nghe ta nói. Trung Châu thực sự có kiểu phụ nữ mà ngài vừa nhắc tới!”
“Ồ? Chờ đã!”
Hắn ta mỉm cười nhìn Dao Phá Phong, chậm rãi bước xuống đỡ ông ta đứng dậy.
“Khà khà… Ta vừa mới làm cháu gái ông xong, bây giờ cũng được tính là cháu rể của ông rồi. Ông nội à, có mỹ nữ nào phải giới thiệu cho ta đấy. Có như vậy thì ta và cháu gái ông mới có thể hưởng thụ thêm nhiều niềm vui nam nữ hoan ái!”
Dao Phá Phong được hắn ta đỡ lên không khỏi run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.
Sau nửa năm, phong ấn đã bị phá vỡ.
Từ ngày đó trở đi chính là ác mộng của thánh địa Trì Dao.
Mấy nghìn võ giả bước ra khỏi phong ấn đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, bao vây toàn bộ người trong thánh địa. Nếu kẻ nào dám phản kháng sẽ bị bọn họ khống chế bằng sức mạnh sao trời.
Đúng như lời Mục Vỹ đã nói, luồng linh khí kia chính là sức mạnh sao trời.
Thất Tinh Môn đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, một khi vào được Trung Châu sẽ lập tức khống chế bọn họ.
Toàn bộ người trong thánh địa Trì Dao, từ đệ tử đến hộ pháp đều hấp thu linh khí để tu luyện.
Dao Phá Phong chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cháu gái của mình bị kẻ mặt người dạ thú trước mặt tra tấn, còn phải quỳ ngoài đại điện nghe những âm thanh hành hạ người ta gần như phá điên.
“Trung Châu Đại Lục có một tổ chức tên là Vỹ Minh. Minh chủ Vỹ Minh tên là Mục Vỹ!”
“Mục Vỹ!”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Tinh Bình Ngọc vô thức run rẩy. Hắn ta hất bay Dao Phá Phong, toàn thân phát sáng.
“Không ai được phép nhắc tới hai chữ này trước mặt ta. Kẻ nào phạm phải giết không tha!”
“Xin thiếu chủ bớt giận. Hắn ta đã tồn tại của chục nghìn năm trước. Người này chỉ là có tên họ giống hắn ta mà thôi, không sao đâu!”
Tử Yên xoa đầu Tinh Bình Ngọc nhẹ giọng an ủi.
Chương 597: Tiến đánh thành Đông Vân
Nửa canh giờ sau, Tinh Bình Ngọc mới khôi phục lại bình thường. Hắn ta chui vào ngực Tử Yên liếm mút thoả thích một hồi.
“Sau này kẻ nào dám nhắc lại hai chữ kia, giết không tha!”
“Vâng!”
Thoáng chốc, toàn bộ không gian bên ngoài Thánh Nữ Các tràn ngập sát khí nồng đậm.
Dao Phá Phong vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Ông ta không hiểu tại sao mình chỉ mới nhắc đến tên của Mục Vỹ mà vị thiếu chủ này đã sợ hãi tới mức đó!
“Nói tiếp!”
“Mục… Mục minh chủ kia thành lập Vỹ Minh, chiếm cứ thành Đông Vân, bố trí trận pháp phòng ngự cực kỳ kiên cố, không ai có thể phá vỡ”.
“Nói về mỹ nhân!”
“Vâng vâng vâng!”, Dao Phá Phong run sợ đáp: “Kẻ này có hai vị mỹ nhân tuyệt thế bầu bạn, cuộc sống vô cùng tự do sung sướng. Một người tên là Tần Mộng Dao, đã thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, tài năng thiên bẩm, chỉ nhiệt tình với một mình Mục minh chủ, còn với người ngoài thì nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng. Người còn lại tên là Vương Tâm Nhã, chính là con gái của điện chủ Vương Chí Kiệt ở điện Tam Cực, vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu, giọng nói ngọt ngào. Hai người họ đều là người Mục minh chủ yêu thương!”
Dao Phá Phong sợ Tinh Bình Ngọc không thích loại phụ nữ từng bị người khác chạm vào, bèn vội nói: “Vẫn còn một người nữa, chính là thánh nữ đoạt vị của thánh địa Trì Dao bọn ta. Lai lịch của người này không rõ ràng, nhưng cũng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chưa từng qua tay bất kỳ ai!”
“Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã, tên hay, tên hay lắm!”
Tinh Bình Ngọc nghe lời Dao Phá Phong nói, không kìm được run người, khó lòng kìm chế được dục vọng sôi trào.
“Bổn thiếu chủ thích nhất là phụ nữ đã bị người khác dùng rồi. Mỹ nữ lạnh lùng, người đẹp thơ ngây. Mục minh chủ lại được hưởng cả hai một trái một phải. Tuy tên của hắn thật đáng ghét nhưng đúng là rất có phúc phận!”
“Nếu có thể đoạt về hai người phụ nữ này, bổn thiếu chủ… ha ha…”
Tinh Bình Ngọc bất giác run rẩy, điên cuồng khoa chân múa tay, trên mặt lộ ra dục vọng cực lớn. Dù đang đứng trước nơi đông người nhưng hắn ta không hề kiêng dè, dứt khoát quay lại mở cửa đại điện, kéo Dao Duyệt Diệp quần áo lộn xộn ngang nhiên cưỡng bức.
Tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng cười lớn cùng với tiếng khóc nghẹn ngào kích thích Tinh Bình Ngọc trở nên điên cuồng.
“Mau truyền lệnh, lập tức tiến về thành Đông Vân. Bổn thiếu gia muốn nhìn thấy hai vị mỹ nữ kia ngay bây giờ. Ta muốn đêm nay phải đoạt được bọn họ!”
Tiếng quát khẽ vang lên. Mặt mũi hắn to đỏ bừng, cơ thể co quắp.
Cuộc xâm lược từ mười nghìn năm trước đã khiến hắn ta bị bóng ma tâm lý rất lớn. Chỉ cần nhắc tới tên Mục Vỹ, Tinh Bình Ngọc luôn không khống chế được sự khiếp sợ từ sâu trong đáy lòng.
Người kia, Vỹ tôn giả kia chính là một quái vật, một ác ma khiến vô số người khắc ghi trong tim nhưng lại không dám nhắc tới.
Mỗi khi hắn ta mơ thấy cảnh tượng mười nghìn năm trước, Tinh Bình Ngọc đều không thể bình tĩnh lại được, cần tới phụ nữ để giải phóng áp lực và nỗi sợ.
Thói quen này cũng khiến hắn ta sản sinh ra khát vọng và sự cố chấp với phụ nữ.
Thấy Tinh Bình Ngọc muốn xuất phát tới thành Đông Vân, Dao Phá Phong căm hận nghĩ tới Mục Vỹ.
Ông ta đổ hết mọi tội lỗi khiến thánh địa Trì Dao gặp tai hoạ ngày hôm nay lên đầu Mục Vỹ. Tất cả đều là tại hắn.
Thế nhưng ông ta chẳng hề mảy may nghĩ tới lời nhắc nhở trước kia của hắn.
Chẳng mấy chốc, đội quân bốn triệu binh của Ma Tộc hùng hổ kéo tới thành Đông Vân.
Cùng lúc đó, mấy nghìn người của Thất Tinh Môn đi theo sự dẫn đường của mấy chục nghìn hộ pháp và đệ tử của thánh địa Trì Dao, đồng loạt xuất phát tới Vỹ Minh ở thành Đông Vân!
Bấy giờ ở Vỹ Minh.
“Sư phụ, không xong rồi. Đội quân bốn triệu binh của Ma Tộc đang xông đến thành Đông Vân chúng ta. Hơn nữa nghe nói cả người của thánh địa Trì Dao cũng kéo tới!”
“Thánh địa Trì Dao!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tiêu Doãn Nhi tức thì biến đổi.
Cuối cùng ngày cô ấy không muốn tới nhất cũng đã tới.
Thánh địa Trì Dao là do sư phụ giao lại cho cô ấy. Vậy mà bây giờ nội bộ thánh địa lại tranh đấu với nhau.
“Tới thì tới thôi, sợ cái gì?”
“Sư phụ, lần này là đội quân bốn triệu người của Ma Tộc, cộng thêm mấy nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn của Thất Tinh Môn và mấy chục nghìn đệ tử từ thánh địa Trì Dao đấy”, lúc nói ra những lời này, Mặc Dương cũng không kìm được lo lắng.
“Thì sao?”
“Thì sao?”
Mặc Dương sững sờ.
“Dù sư phụ có bình tĩnh tới đâu cũng không thể thản nhiên như vậy chứ?”, Mặc Dương thực sự cạn lời: “Ít nhất cũng nên kinh ngạc chút đi mà!”
“Ồ!”
Mục Vỹ lên tiếng nói: “Truyền lệnh của ta, không được cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào thành Đông Vân. Chỉ cho phép đi ra, không cho phép đi vào, biết chưa hả?”
“Vâng!”
“Hơn nữa, cứ nói với mọi người nên làm gì thì làm cái đó. Hốt hốt hoảng hoảng chẳng ra thể thống gì cả!”
“Vâng ạ”.
Mặc Dương ngơ ngác gãi đầu, nhìn Mục Vỹ lạnh lùng ngồi uống trà không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ sư phụ tự tin với điện Khiếu Nguyệt như vậy sao?
Lần này đối thủ của họ là đội quân bốn triệu người của Ma tộc, bốn vị ma vương và ba vị ma sử, có lẽ còn có cả ma hoàng xuất hiện nữa!
Mặc dù nói Huyền Vũ Phi Thiên Trận này hợp nhất với điện Khiếu Nguyệt nhưng chỉ một bộ xương Cổ Ngọc Long Tinh thực sự có thể chống đỡ cả Huyền Vũ Phi Thiên Trận trước sự tấn công của các cao thủ cảnh giới Niết Bàn liên thủ lại sao?
Nếu Huyền Vũ Phi Thiên Trận thực sự bị phá huỷ, liệu điện Khiếu Nguyệt có thể bảo vệ được bọn họ hay không?
Chương 598: Bốn đại ma vương
“Mục minh chủ có vẻ không hề lo lắng Huyền Vũ Phi Thiên Trận bị phá vỡ nhỉ?”, thấy dáng vẻ dửng dưng của Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi mỉm cười nói.
“Lo lắng ư? Tại sao ta phải lo? Vị Vỹ tôn giả có thực lực mạnh mẽ, thông minh sáng suốt, mưu tài trí lược, anh tuấn vô song của năm xưa đã thiết lập cấm chế cho bốn phong ấn này, chỉ cường giả cảnh giới Tam Chuyển, cảnh giới Vũ Tiên mới có thể phá giải, thế thì ta còn lo gì nữa?”
Mục Vỹ tâng bốc mình lên tận mây xanh rồi nói: “Yên tâm, ngoài cường giả cảnh giới Vũ Tiên ra thì không ai có thể phá vỡ Huyền Vũ Phi Thiên Trận đâu”.
“Xem ra Vỹ minh chủ biết khá nhiều chuyện nhỉ, đến cảnh giới Vũ Tiên cũng nắm được luôn!”
“Hả? À… là do ta rảnh rỗi nên đọc được trong sách cổ ấy mà, có gì đâu!”, Mục Vỹ lấp liếm nói.
“Cảnh giới Vũ Tiên là sẽ thành tiên nhân thật nên vô cùng lớn mạnh, đó là cảnh giới mà ta không dám mơ tưởng tới. Mười tầng cảnh giới Vũ Tiên đều có sự biến đổi rất lớn, chắc đời này ta không có cơ hội chạm đến ngưỡng này rồi. Nhưng với thiên bẩm và sự gan dạ của Mục minh chủ, ta tin nhất định huynh sẽ đạt được trình độ ấy”.
“Chắc vậy!”
Mục Vỹ tuỳ ý đáp.
Ở Đại Lục thì đúng là người đạt đến cảnh giới Vũ Tiên sẽ rất mạnh, nhưng chỉ Mục Vỹ biết sự cách biệt giữa họ với thần tiên thật sự lớn đến mức nào.
Uỳnh…
Song, lúc hai người đang trò chuyện, chợt có một tiếng nổ bất chợt vang lên ngoài thành Đông Vân.
Ngay sau đó, các tiếng đùng đoàng inh tai nhức óc vang lên không ngớt.
“Ma tộc… lại bắt đầu tiến công rồi!”
Nghe thấy âm thanh này, Mục Vỹ khẽ thở dài nói.
Vù một cái, hắn đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một tàn ảnh.
Nghe thấy tiếng ồn này, Tiêu Doãn Nhi mỉm cười rồi nhanh chóng đi theo.
Bây giờ, đại quân của Ma tộc đang xuất hiện ở bên ngoài thành Đông Vân với khí thế như chẻ tre.
Bốn triệu đại quân của Ma tộc đã bao vây kín lối của thành Đông Vân, họ bắt đầu phát động đợt tấn công thứ nhất.
Đại quân hùng hậu không ngừng lao về phía bức tường thành của thành Đông Vân.
Nhưng họ còn chưa tới gần, đã bị cơn mưa bom Hắc Viêm nổ cho banh xác.
Tấn công thất bại, cái giá mà họ phải trả là tính mạng của binh sĩ.
“Mới đầu ta cứ tưởng đại quân của Ma tộc giỏi giang thế nào cơ, haizz, ai dè mình chỉ cần ném bom ra là xong, còn ném phát nào trúng phát ấy nữa chứ!”
Cảnh Tân Vũ đứng trên tường thành, lười nhác nói.
“Ngươi tưởng ném bom mà dễ à?”, Hoàng Vô Cực chẹp miệng nói: “Có dám đọ xem ai ném chết được nhiều binh sĩ hơn không?”
“Đọ thì đọ, ta mà phải sợ ngươi chắc?”
Cảnh Tân Vũ cười lớn, sau đó kẹp mười quả bom vào khẽ tay rồi ném xuống dưới.
Tiếng đoàng đoàng vang vọng khắp thành.
Nhưng Huyền Vũ Phi Thiên Trận lại không hề hấn gì bởi những vụ nổ này.
Cùng lúc đó, bốn ma vương dẫn đầu bốn triệu đại quân của Ma tộc đang đứng nhíu chặt hàng lông mày ở trước thành Đông Vân.
“Tử Nặc, cô xem phải làm sao bây giờ?”
Người lên tiếng là một thanh niên cao lớn, có đôi mắt loé màu đỏ máu, đầu đội mũ, thoạt nhìn rất nho nhã.
“Tử Tước, tốt xấu gì thì ngươi cũng là ma vương đại nhân của ma ngục thứ năm mà phải hỏi ta à?”
Nữ ma vương tên là Tử Nặc đáp: “Thành Đông Vân này là nơi phát minh ra ba loại bom. Bom Hắc Viêm có lực sát thương lớn với cường giả cảnh giới Thông Thần, bom Lôi Viêm có thể cho nổ banh xác chiến sĩ của Ma tộc ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất và thứ hai. Khủng khiếp nhất là Tịch Diệt Lôi Châu, thậm chí đến võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm và thứ sáu cũng không thể chống trả!”
“Chuyện này thì cả ta và cô đều biết rồi, hơn nữa nếu đống bom này mà phát nổ cùng lúc thì sẽ có uy lực rất lớn, muốn trốn cũng không được. Dù chúng ta đều là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám, nhưng lơ là một cái cũng sẽ bị trọng thương ngay”.
“Bây giờ, cứ quyết là bao vây Vỹ Minh trước, để nơi này không cung cấp bom cho các thế lực khác nữa. Nếu thế thì chúng ta cứ vây kín lối, cho đến một con ruồi cũng không bay ra được”.
Tử Nặc nhìn chiến sĩ Ma tộc đang tấn công ở phía trước rồi nhíu chặt mày.
“Nếu vậy hay là cho các chiến sĩ của Ma tộc rút lui thôi, chứ thế này cũng chỉ làm hao binh của chúng ta!”
Một người đàn ông tóc vàng ở bên cạnh lên tiếng.
“Lạc Khắc nói đúng đấy, lui binh trước đã! Ba vị ma sử vẫn chưa đến, chúng ta theo dõi tình hình đã, chỉ cần Huyền Vũ Phi Thiên Trận bị phá vỡ thì sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa”.
Một ma vương khác nói.
“Vậy thì làm theo ý của Lạc Khắc và Kiệt Phi đi, cứ lui binh và bao vây thành Đông Vân đã!”
Tử Tước lại nói, bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Mục Vỹ đứng trên tường thành nhìn bốn vị ma vương của Ma tộc ở phía đối diện rồi nở một nụ cười sâu xa.
“Này bốn bị ma vương đại nhân, có muốn vào trong uống chén trà không?”
Mục Vỹ nhìn bốn người đó rồi cười lớn nói.
Chương 599: Khiêu khích
“Uống trà? Được thôi, nhưng Mục minh chủ phải tháo cái mai rùa ra thì bọn ta mới vào thành uống trà được chứ!”, Tử Nặc lạnh lùng nói.
“Haizz! Các người không tháo được cái mai rùa của ta đâu, thế thôi bỏ qua vụ uống trà vậy! Ta thật sự không hiểu ma hoàng đại nhân của các ngươi nghĩ gì mà lại phái các ngươi đến đây, thế là coi thường Vỹ Minh ta rồi!”
“Ngươi…”
“Tên này quỷ kế đa đoan, đừng tranh cãi với hắn!”, Tử Tước lên tiếng khuyên nhủ.
Mục Vỹ nhếch mép cười nhìn bốn người đó rồi lại nói: “Lui binh xong thì nhớ bao vây thành Đông Vân ta thật kín vào, nhưng đại quân của các ngươi đừng có áp sát quá, kẻo không nửa đêm nửa hôm lại có mưa bom rơi xuống là chết cả lũ đấy, chậc chậc…”
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Nào dám!”
Mục Vỹ rụt cổ lại nói: “Nếu cả bốn triệu đại quân của Ma tộc đều chết ở chỗ ta thì làm nghẽn nguồn nước mất, khéo còn phải mất dăm bữa nửa tháng mới dọn hết xác!”
“Ngươi…”
Tử Nặc tức giận ngút trời, cô ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.
Tuy nhiên, dù cả bốn ma vương cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám bọn họ liên thủ lại với nhau cũng không thể xê dịch Huyền Vũ Phi Thiên Trận được một chút nào, còn Mục Vỹ thì cứ trốn mãi ở bên trong, không chịu ra ngoài.
Điều này thật sự khiến họ phải bó tay!
“Tạm biệt các vị nhé! Đêm đi ngủ nhớ cẩn thận đấy, lần trước nhóm ma vương Mộng Yểm bị giết ngay trong lều đấy, các vị bảo trọng nha”.
“Đi!”
Tử Nặc không thể chịu được những lời châm chọc của Mục Vỹ nữa, nếu tiếp tục ở lại đây, chắc cô ta sẽ phát điên mất.
“Kìa các bằng hữu của Ma tộc, sao đã vội đi rồi, bổn thiếu chủ vừa tới mà, các người mà đi thì mất vui ra!”
Song đúng lúc này, một giọng nói trêu chọc đã vang lên, vù vù, một tốp người đã ùn ùn kéo tới bên ngoài thành Đông Vân.
Người thanh niên đi đầu có gương mặt trắng bóc, hai tay chắp sau lưng, ngoài ra còn có một cô gái quyến rũ đứng cạnh.
“Thất Tinh Môn!”
Trông thấy các võ giả này, nhóm bốn ma vương Tử Nặc hơi biến sắc mặt.
Thất Tinh Môn cũng là một thế lực mạnh và có vị thế ở tiểu thế giới Tam Thiên, đến Ma tộc bọn họ cũng phải kiêng nể vài phần.
“Tử Nặc ma vương, lâu rồi không gặp, ra là bốn vị ma hoàng đã dẫn các người tới Trung Châu, đúng là có chí tiến thủ!”
Tinh Bình Ngọc nghịch ngón tay rồi hờ hững nói.
“Các ma hoàng dưới trướng ma đế của Ma tộc các người đều rất tài giỏi, chắc bây giờ đang bận rộn đánh chiếm các đại lục hả, dã tâm lớn ra phết nhỉ!”
“Chúng ta có dã tâm lớn đến mấy cũng không bằng Thất Tinh Môn các ngươi. Tiểu thế giới Tam Thiên vẫn không đủ chỗ cho các ngươi hay sao mà còn mò đến đây?”, Tử Nặc bực bội nói.
Nhưng Tinh Bình Ngọc không hề tức giận, hắn ta liếc nhìn lên trên tường thành của thành Đông Vân để dò tìm mục tiêu của mình.
Cuối cùng, ánh mắt hắn ta đã dừng ở chỗ Mục Vỹ.
Cô gái đứng bên trái Mục Vỹ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, chỉ thờ ơ đứng đó, lạnh lùng, thoát tục như một pho tượng băng.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, bầu ngực cao ngất, vòng eo thon gọn, Tinh Bình Ngọc liếc nhìn cô gái như muốn xuyên thủng qua y phục để ngắm nhìn thân hình của cô ấy, sau đó hô hấp của hắn ta dần trở nên thô nặng.
Cô gái đứng bên phải Mục Vỹ thì mặc chiếc váy ngắn màu hồng, phô bày ra cặp đùi thon thả thẳng tắp, gương mặt không chút phấn son mà vẫn duyên dáng yêu kiều, trông rất trong sáng, nhưng mái tóc dài buộc cao sau gáy lại khiến cô trông rất hấp dẫn.
Một người đẹp lạnh lùng khiến người ta nhìn từ xa đã có ý nghĩ đen tối, một mỹ nữ thanh thuần khiến ai cũng muốn chiếm lấy, tàn phá.
“Đẹp, quá đẹp, không còn lời nào để tả!”
Tinh Bình Ngọc hít thở dồn dập, sau đó giơ tay ve vuốt cơ thể của cô gái quyến rũ đứng cạnh mình rồi cười lớn nói: “Không ngờ Trung Châu Đại Lục lại có những cô gái đẹp đến nhường này, một người khí chất lạnh lùng, một người thanh thuần trong sáng. Đẹp, đúng là quá đẹp!”
Nghe Tinh Bình Ngọc nói vậy, Tử Nặc nhìn lên trên tường thành thì thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đang đứng cạnh Mục Vỹ.
“Có trò vui để xem rồi đây!”
Tử Nặc mỉm cười một cách khó hiểu.
Ma tộc hiểu rõ Trung Châu hơn Thất Tinh Môn rất nhiều, Mục Vỹ luôn đối xử rất tốt với người thân và bạn bè bên cạnh mình.
Mà Tinh Bình Ngọc này lại là một tên háo sắc nổi tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Bây giờ, ai cũng biết hắn ta đang có suy nghĩ gì.
“Vỹ ca…”
Thấy Tinh Bình Ngọc điên cuồng cười lớn và có hành động suồng sã với cô gái đứng cạnh, Vương Tâm Nhã đỏ mặt.
“Không sao đâu!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi kéo Vương Tâm Nhã vào lòng, mỉm cười nói: “Có phải chúng ta chưa làm bao giờ đâu, hay tối nay lại chung chăn thành đôi tri kỷ nhé?”
“Còn lâu! Đồ lưu manh này!”
Vương Tâm Nhã tức giận nhìn Mục Vỹ rồi mắng một câu, gương mặt càng đỏ lựng hơn.
“Đẹp, đẹp quá đi mất! Ha ha… đến giận dỗi trông cũng mê người!”
Trông thấy cảnh tượng này, Tinh Bình Ngọc như không kiềm chế được hứng thú nữa, lập tức điên cuồng.
“Này, bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, người đẹp thế này phải là của Tinh Bình Ngọc ta!”, Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói.
Tinh Bình Ngọc?
Nghe thấy cái tên này, Mục Vỹ hơi ngẩn người vì hắn chưa từng nghe tới.
Chục nghìn năm trước, Mục Vỹ là cường giả tuyệt đỉnh của Trung Châu dám khiêu chiến tiểu thế giới Tam Thiên. Còn Tinh Bình Ngọc lúc đó chắc chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nên sao Mục Vỹ biết hắn ta là ai!
Chương 600: Vỹ tôn giả của ngày xưa
“Ta là Tinh Bình Ngọc - thiếu chủ của Thất Tinh Môn, ngươi là minh chủ của Vỹ Minh đúng không?”, Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Tốt, tốt lắm, ha ha… Chắc hẳn hai người đẹp này đã được ngươi chăm bẵm tưới tắm cẩn thận, nhưng từ giờ trở đi, họ sẽ thuộc về một mình Tinh Bình Ngọc ta”.
Tinh Bình Ngọc cười lớn rồi nói tiếp: “Ngươi hãy ngoan ngoãn giao hai cô ấy cho ta, nếu đêm nay bổn thiếu chủ chơi vui thì đừng nói là bốn triệu đại quân của Ma tộc, kể cả Trung Châu, Thất Tinh Môn ta cũng tặng cho ngươi luôn, thấy sao?”
Tinh Bình Ngọc nở nụ cười điên cuồng nhìn Mục Vỹ rồi vội nói.
Bốn ma vương của Ma tộc ở một bên khẽ biến sắc mặt, sau đó nhìn Tinh Bình Ngọc với vẻ giận dữ.
Nhưng bây giờ, hình như còn có người khác đang tức giận hơn bọn họ nhiều.
“Vỹ ca!”
Vương Tâm Nhã đứng phía sau Mục Vỹ thấy vẻ điên cuồng này của Tinh Bình Ngọc thì bực bội nói: “Tên này đáng ghét thật đấy!”
“Bà nhỏ của ta cũng thấy hắn ta đáng ghét à?”
Mục Vỹ mỉm cười, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: “Ta cũng thấy vậy!”
Mục Vỹ tiến lên một bước nhìn Tinh Bình Ngọc rồi cười nói: “Thiếu chủ của Thất Tinh Môn ư? Tinh Bình Ngọc, ta chưa nghe đến cái tên này bao giờ, nhưng Mục Vỹ tên ta thì ngươi biết rồi đúng không?”
“Không được nhắc đến hai chữ ấy!”
Tinh Bình Ngọc đột nhiên như phát điên, hắn ta nhìn Mục Vỹ rồi tức tối quát: “Không được nhắc đến cái tên ấy, không ta giết ngươi bây giờ!”
“Hả? Không được nhắc á?”
Mục Vỹ mỉm cười, hít vào một hơi rồi gào lên hết cỡ: “Mục Vỹ Mục Vỹ Mục Vỹ Mục Vỹ Mục Vỹ…”
“A…”
Tinh Bình Ngọc giơ tay lên bịt tai lại, mặt mày lập tức tái mét.
“Ngại quá, ta nhất thời không kiềm chế được nên nói hơi nhiều”.
“Ngươi chán sống rồi!”
“Chán sống ư? Đúng thế, ta đang chán sống đây, nhưng ngươi có giết được ta không?”
Mục Vỹ lại tiến thêm một bước rồi đi ra khỏi Huyền Vũ Phi Thiên Trận, sau đó nhìn Tinh Bình Ngọc rồi cười lạnh nói: “Ngươi sợ cái tên Mục Vỹ như vậy, có phải ngày xưa từng bị Vỹ tôn giả hành cho thừa sống thiếu chết không?”
“Để ta nghĩ xem nào! Có phải Vỹ tôn giả đã ngủ với người phụ nữ của ngươi, xong ngươi ức quá rồi tự phế thân dưới của mình đi không?”
“Ngươi chán sống rồi hả!”
Tinh Bình Ngọc lạnh mặt rồi tiến lên một bước.
“Ngoài câu ấy ra thì ngươi còn biết nói câu nào khác bằng tiếng người không”, Mục Vỹ châm chọc nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, ta đang thèm chết đây, đến mà giết ta đi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi lại bước lên thêm một bước, kiếm Hắc Uyên xuất hiện trong tay hắn loé lên tia sáng màu đỏ máu.
“Ta đang đứng chờ ngươi tới giết đấy!”
Mục Vỹ thi triển thân pháp, tiến tới vị trí cách Tinh Bình Ngọc khoảng một nghìn mét rồi một người một kiếm bay vút lên cao, một lọn tóc bay phất phơ trước trán, hắn nhìn Tinh Bình Ngọc đầy sát ý.
“Đối phó với một tên vớ vẩn như ngươi thì cần gì thiếu chủ nhà ta phải động tay, ta là được rồi!”
Đột nhiên, có một võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy bước từ phía sau Tinh Bình Ngọc ra, y nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh.
“Một võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy cỏn con mà đã có thể trở thành minh chủ ở Trung Châu, đúng là nực cười!”, người đàn ông đó khinh bỉ nói: “Hai người phụ nữ của ngươi lọt vào mắt xanh của thiếu chủ nhà ta chính là phúc của ngươi, đừng nói là đàn bà của ngươi, đến mẹ ngươi trông xinh xẻo mà thiếu chủ nhà ta nhắm trúng thì ngươi cũng phải chắp tay mà dâng lên”.
Vút…
Song, khi người đàn ông đó đang lên tiếng thì chợt có một tiếng động vang lên.
Thoáng cái, người đàn ông đó cử động miệng, nhưng chẳng thế nói ra một lời.
Có một vệt máu vạch thẳng từ trên trán y xuống.
Y phụt một tiếng, cơ thể của y đã bị bổ đôi, thậm chí hồn đàn dưới chân cũng bị chém làm hai.
Mục Vỹ chỉ chém một kiếm!
Trông thấy cảnh tượng này, bất kể là người của Ma tộc hay Thất Tinh Môn, đều phải hít vào một hơi lạnh.
Đây là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy ư!
Hạ đối thủ bằng một chiêu là điều có thể làm được, nếu hai võ giả cùng cấp cảnh giới Thông Thần.
Nhưng võ giả cảnh giới Niết Bàn thì khác, vì bất kể là hồn đàn hay linh hồn ảo trong hồ linh hồn của họ đều rất lớn mạnh.
Thế mà tên này lại bị một kiếm của Mục Vỹ chẻ làm đôi.
“Vớ va vớ vẩn, ta nói chuyện với thiếu chủ các ngươi là nể mặt hắn ta lắm đấy, ai cho các ngươi chen mồm vào, kể cả cha hắn ta đến đây, chưa chắc đã đủ tư cách nói chuyện với ta nữa là!”
Mục Vỹ cầm thanh kiếm Hắc Uyên trong tay như thể chưa từng có hành động chém giết ban nãy, hắn nhìn Tinh Bình Ngọc rồi cười châm chọc nói: “Tinh Bình Ngọc, ngươi vừa tới Trung Châu nên chắc chưa quen thuộc cho lắm. Vỹ tôn giả của hàng vạn năm trước thì không còn nữa, nhưng bây giờ lại có một Vỹ Minh và minh chủ là Mục Vỹ. Hơn nữa, có khi Mục Vỹ của hiện giờ còn khủng khiếp hơn Mục Vỹ của ngày xưa đấy”.
“Giết hắn!”
Tinh Bình Ngọc lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn ta muốn coi tiềm lực của Mục Vỹ mạnh tới mức nào.
Vù vù, lập tức có hai võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám của Thất Tinh Môn bay ra rồi bổ nhào về phía Mục Vỹ.
Vút…
Thanh trường kiếm rung lên, Mục Vỹ lao ra.
Kiếm thế đỉnh phong kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy của Mục Vỹ, cùng với thần binh lợi khí kiếm Hắc Uyên.
Kiếm của Mục Vỹ đang bay với tốc độ cực nhanh.
Kiếm chiêu của hắn vô cùng tuyệt diệu, mọi người nhất thời ngây ra vì chưa từng nhìn thấy kiêm chiêu này của hắn.