"Để hai vị chờ lâu!"
Lục Khuê đi thẳng vào vấn đề: "Ta đã phát động làn sóng linh thú theo ước định rồi, không biết hai vị định khi nào sẽ thực hiện kế hoạch?"
"Ngay bây giờ!"
Một người trong hai người mặc áo choàng đen lên tiếng: "Hiện tại hầu hết võ giả nhà họ Mục đang ở trong dãy núi Phá Vân, ba gia tộc bọn ta sẽ giải quyết hết số võ giả còn lại trong thành Nam Vân của bọn chúng. Giờ chỉ cần giải quyết Mục Thanh Vũ nữa là xong!"
"Chính xác là vậy!"
Người còn lại tiếp lời: "Mục Thanh Vũ là người chèo lái nhà họ Mục, giết ông ta rồi thì chuyện gì cũng xong xuôi".
"Việc này không thành vấn đề, ba gia tộc bọn ngươi thêm bọn ta nữa là đủ để giết Mục Thanh Vũ rồi".
"Nói thì như vậy, nhưng bọn ta có cách hay hơn!", người mặc áo choàng đen lại mở miệng nói: "Nhà họ Mục có một vị thiếu trưởng tộc, đây là một kẻ lanh lợi xảo trá, nhất định sẽ trở thành một thế hệ kiêu hùng trong tương lai, Mục Thanh Vũ cũng bảo vệ hắn hết mực".
"Nên chúng ta có thể bắt thiếu trưởng tộc Mục Vỹ này trước, làm Mục Thanh Vũ ném chuột sợ vỡ bình, những chuyện sau đó sẽ dễ thôi!"
"Vậy ý hai vị là...", Lục Khuê ngờ vực hỏi.
"Phó tông chủ chỉ cần thế này..."
Người mặc áo choàng đen tiến lên thì thầm với Lục Khuê, sau đó, cả sơn động vang vọng tiếng cười thật sảng khoái.
Một bên khác, bầy linh thú đã ngừng tấn công và lùi khỏi rìa dãy núi Phá Vân.
Ở đội ngũ nhà họ Mục, Mục Thanh Vũ im lặng ngồi xếp bằng trong trướng bồng lớn, hơi nheo mắt, không biết ông ấy đang nghĩ gì.
"Trưởng tộc!"
"Li thúc!"
Thấy bóng người còng của Mục Li đi vào trướng bồng, Mục Thanh Vũ chào hỏi khách sáo.
"Trưởng tộc, làn sóng linh thú đã tạm thời lùi lại rồi!"
"Ta biết rồi".
"Nhưng trưởng tộc này, lão cứ thấy làn sóng linh thú lần này khó hiểu quá, đệ tử học viện Thất Hiền thường xuyên đến dãy núi Phá Vân rèn luyện nên phần lớn linh thú ở đây đều không lộng hành. Chưa kể, dù có làn sóng linh thú thì đáng ra cũng phải ùa vào những đế quốc khác chứ sao lại đến đế quốc Nam Vân!"
"Li thúc, có thể thúc nghĩ nhiều quá rồi!"
Mục Thanh Vũ cười đáp: "Cũng có khi chính vì đệ tử học viện Thất Hiền thường xuyên đến đây rèn luyện nên bọn linh thú mới chọn chỗ này để giảm số lượng lại đấy".
"Vâng".
Sau khi nghe xong, Mục Li đứng một bên im lặng không nói gì.
"Vỹ Nhi đâu rồi?"
"Ở chỗ Lôi Phong Viện. Thiếu chủ đang dẫn lớp chín cao cấp đi chiến đấu hăng hái lắm. Giữa chừng có Cổ Minh và Lâm Bân đến kiếm chuyện nhưng đã bị thiếu chủ giết rồi".
"Giết thì giết đi".
Ngoài dự đoán, Mục Thanh Vũ chỉ khoát tay một cái rồi thôi chứ không hề ngạc nhiên trước việc Mục Vỹ giết hai đệ tử hạt nhân của nhà họ Cổ và nhà họ Lâm.
"Gần đây ta cứ thấy bất an thế nào, Vỹ Nhi đang mạnh dần mà người làm cha như ta còn lo cho nó hơn nữa".
"Trưởng tộc đừng lo nữa, thiếu chủ sẽ không sao đâu!"
Nghe Mục Li nói, Mục Thanh Vũ cười khiên cưỡng: "Li thúc, mấy năm rồi mà thúc chẳng chịu gọi Vỹ Nhi là thiếu trưởng tộc, cứ gọi thiếu chủ mãi thôi. Trong thâm tâm thúc vẫn luôn xem nó là người của nhà họ Vỹ mà không phải là con trai của Mục Thanh Vũ ta!"
"Ta biết năm đó ta đã vô sỉ, bỉ ổi với tiểu thư nhà thúc, nhưng dù gì Vỹ Nhi cũng là con trai ta. Ta biết một ngày nào đó nó sẽ trở lại nhà họ Vỹ, dù nơi đó không phù hợp với nó!"
Nói xong Mục Thanh Vũ nhắm mắt lại.
Từng khung cảnh năm đó hiện ra trước mắt ông ấy.
Khi đó, ông ấy chỉ là một thiếu gia bình thường của nhà họ Mục, trong lúc tình cờ quen biết với một nữ tử dùng tên giả là Liễu Tâm Dao. Hai người lén lút qua lại với nhau rồi nảy sinh tình cảm, sau đó Mục Vỹ ra đời.
Nhưng ông ấy vĩnh viễn không bao giờ quên được hình ảnh đó.
"Tâm Dao, tư chất của tên này cùng lắm chỉ là trung đẳng thôi mà cũng dám muốn làm rể nhà họ Vỹ ta? Đúng là đáng xấu hổ, ta tuyệt đối không chấp nhận đứa vô dụng này!"
"Dao muội muội, sao muội lại vừa ý tên rác rưởi này chứ?"
"Mục Thanh Vũ đúng không? Nhà họ Mục của ngươi là một gia tộc lớn ở đế quốc Nam Vân nhưng ở Thiên Vận Đại Lục thì chẳng là cái thá gì trong mắt nhà họ Vỹ đây đâu!"
Những hình ảnh trong quá khứ chợt lướt qua trong tâm trí, nét mặt Mục Thanh Vũ đầy đau xót.
"Thưa trưởng tộc!"
Ngay lúc đó, một tiếng thét vang lên ở ngoài trướng bồng.
"Chuyện gì!"
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang nên Mục Thanh Vũ khá bực mình.
"Thưa trưởng tộc, khu vực do Lôi Phong Viện phụ trách quản lý mà thiếu trưởng tộc đang ở đột nhiên nổ ra làn sóng linh thú rất lớn, đã xuất hiện mười mấy con thiên linh thú rồi ạ. Hiện tại mười chín lớp cao cấp và lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện đã bị bầy linh thú bao vây toàn bộ trong dãy núi Phá Vân ạ!"
"Khỉ thật, Hồng Trần đâu?"
"Đại sư Hồng Trần và viện trưởng Trương Tử Hào đã đến cứu viện kịp thời, nhưng số lượng thiên linh thú thật sự quá đông... Hơn nữa, hình như bọn linh thú có kế hoạch sẵn, chúng đang cố gắng ngăn cản những lớp khác, không ai có thể đột phá vòng vây, chỉ có tình hình ở Phong Hiền Viện là khả quan hơn một chút!"
"Khốn kiếp!"
Mục Thanh Vũ giận dữ: "Bọn đó muốn khoanh tay đứng nhìn Lôi Phong Viện bị diệt toàn quân chứ có phải không thể đột phá vòng vây đâu, vì Lôi Phong Viện không thuộc về bất kỳ gia tộc nào cả".
Ông ấy đứng lên rồi quát: "Truyền lệnh của ta, toàn bộ hộ vệ nhà họ Mục và đệ tử Thổ Viện di chuyển đến Lôi Phong Viện, mở ra một đường máu!"
"Nhưng thưa trưởng tộc, nếu làm vậy thì phòng tuyến của chúng ta sẽ có lỗ hổng mất!"
"Hừ, ta không tin Mục Thanh Vũ ta ở đây mà có lỗ hổng nào xuất hiện. Tưởng Mục Thanh Vũ ta không biết bọn đó tính làm gì à?"
Mục Thanh Vũ nói xong đi ngay!
Chương 342: Lục Ảnh Huyết Tông
Bây giờ, lối vào dãy núi Phá Vân đã bị làn sóng linh thú vây kín, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Hàng nghìn con người đang cố gắng đương đầu với làn sóng khủng khiếp ấy.
“Chết tiệt!”
Vương Hinh Vũ tái mặt, không nhịn được mắng nhiếc: “Sao tự dưng lại xảy ra chuyện này? Mà quân chi viện của viện khác làm gì mà mãi chưa tới thế?”
Thấy làn sóng linh thú xuất hiện ở mọi nơi, Vương Hinh Vũ không nhịn được cơn tức.
“Chờ quân chi viện ư? Cô mơ à?”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Trong các đại viện bây giờ chắc cũng chỉ có học viện Phong Hiền là tích cực một chút thôi, chứ các viện khác lại chẳng mong chuyện này xảy ra quá ấy!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vương Hinh Vũ chợt tỉnh ngộ.
Trong bảy đại viện, chỉ có Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện là không thuộc gia tộc nào, hai đại viện này luôn có mối quan hệ thân thiết.
Quả thực các đại viện khác chỉ mong Lôi Phong Viện hoàn toàn sụp đổ.
“Đáng chết!”
“Giờ thì cô đã hiểu tại sao lại thế này chưa?”
Mục Vỹ cười nói: “Trông mong vào người khác làm gì, may mà chưa có linh thú quá cấp tám xuất hiện đấy, không thì…”
Gào…
Mục Vỹ còn chưa nói hết câu, một tiếng gầm inh tai chợt vang lên.
“Linh thú cấp mười - hổ Bộc Địa Liệt Thiên!”
“Linh thú cấp mười - sư tử Thanh Nhãn Thánh!”
Thấy hai con linh thú cấp mười bất ngờ xuất hiện, ai nấy đều sợ hãi.
Đến võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền còn khó mà chống lại linh thú cấp mười nữa là bọn họ.
“Ta sẽ lên chặn chúng lại, còn mọi người hãy đột phá vòng vây phía sau, không được để làn sóng linh thú cuốn vào trong núi nữa, kẻo không sẽ chết không có chỗ chôn đâu!”
Một bóng người bay vút lên cao.
Y Chiêm Long!
Y Chiêm Long là đặc sứ của Lôi Phong Viện, chủ nhiệm của lớp đặc biệt, gã là người có thực lực khá mạnh trong các đặc sứ của bảy đại viện.
“Có hắn ra tay thì chúng ta không phải lo nữa rồi!”
Vương Hinh Vũ thở phào một hơi.
Vù…
Bịch…
Nhưng Vương Hinh Vũ vừa nói dứt câu, một âm thanh đã vang lên, ngay sau đó mọi người chỉ thấy Y Chiêm Long đó vốn đang bay nhanh đến gần hai con linh thú cấp mười thì bắn ngược lại, đập bịch một cái vào làn sóng linh thú rồi biến mất.
“Ớ…”
“Trên đỉnh đầu con hai con linh thú có người!”
Lập tức có một tiếng nói kinh hãi vang lên trong đám đông.
“Lục Ảnh Huyết Tông!”
Thấy hai bóng người ngồi trên người hai con linh thú ấy, Mục Vỹ hơi sững người rồi lên tiếng.
Chuyện đến nước này, cuối cùng trong đầu Mục Vỹ đã có đáp án rõ ràng. Hắn đã biết tại sao Cổ Xích Ngân và Lâm Dục muốn bắt mình.
Lão già chết tiệt Mục Thanh Vũ tốt nhất đừng có mò đến đây!
Mục Vỹ thầm mắng một câu.
“Cái gì?”, Vương Hinh Vũ ở bên cạnh ngẩn ra, cô ta chưa nghe đến tên của Lục Ảnh Huyết Tông bao giờ.
“Không có gì!”
Mục Vỹ nói tiếp: “Cô Vương, nếu ta có mệnh hệ gì, mong sau này cô hãy để mắt tới học trò của lớp chín!”
“Thầy nói thế là ý gì?”
Không chờ Vương Hinh Vũ nói tiếp, Mục Vỹ đã bay lên cao rồi xông về phía hai con linh thú cấp mười ấy.
“Thầy Mục!”
“Thầy Mục!”
Nhóm Mặc Dương và Mục Phong Hành muốn ngăn cản hành động điên rồ của Mục Vỹ nhưng không thể.
Linh thú vây kín xung quanh, vì thế bọn họ không hề có cơ hội chạy về phía Mục Vỹ.
Vèo…
Cùng lúc đó, một bóng người lại bay ra từ một phía khác.
“Hơ, ta tưởng ngươi chết rồi cơ!”
Mục Vỹ cười nói khi nhìn thấy Y Chiêm Long.
“Ngươi xông lên làm gì?”, sắc mặt Y Chiêm Long rất tệ, nhưng vẫn cố bay lên.
“Đương nhiên ta không thể để đặc sứ là ngươi làm anh hùng một mình, dẫu sao ta cũng là chủ nhiệm của lớp giỏi nhất khối cao cấp, dĩ nhiên phải lộ diện rồi!”
Mục Vỹ nói không sai, dù hắn chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết, nhưng thực lực của hắn lại mạnh hơn cảnh giới của mình nhiều lần.
“Được, thế thì ta chia cái danh anh hùng cho ngươi đấy!”
Y Chiêm Long cười lớn, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toả ra vẻ phóng khoáng.
Hai người họ cùng xông lên.
“Kiệt Kiệt, hai tên không biết sống chết kia dám tới ngăn cản chúng ta kìa, ha ha…”, một bóng xanh ngồi trên hổ Bộc Địa Liệt Thiên cười nói.
“Đúng là chán sống thất! Tiểu Sư, lên giết chúng đi!”, một bóng xanh ngồi trên sư tử Thanh Nhãn Thánh cũng cười đáp lời rồi lao thẳng lên.
Hai người này vốn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín, bọn họ đang điều khiển linh thú cấp mười thì sao phải sợ nhóm Mục Vỹ.
Lúc này, một đội quân gần hai nghìn người chỉ còn lại hơn một nghìn, phạm vi đã bị thu nhỏ.
“Y Chiêm Long, ngươi hãy xử lý hai con linh thú kia, còn ta sẽ giết hai người bên trên!”
“Được!”
Sự việc đến bước này thì bọn họ không cần nhiều lời nữa.
Hai người lập tức tách nhau ra.
Cùng lúc đó, Mục Thanh Vũ đang dẫn hàng vạn đại quân đến chi viện, nhưng điều chờ đợi ông ấy là một đội quân đã bày sẵn trận địa.
“Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, quả nhiên là các ông giở trò!”
Chương 343: Ba gia tộc liên thủ
Thấy ba người chặn đường ở phía trước, Mục Thanh Vũ cười lớn.
Thật ra, ông ấy đã thầm lường trước được chuyện này.
Gần đây, nhà họ Lâm, Cổ và hoàng thất có rất nhiều hành động. Lần này làn sóng linh thú bùng nổ, ba gia tộc này tích cực hơn cả, còn điều động đại quân, tập trung con cháu trong học viện tới.
Lâm Chấn Thiên mỉm cười nói: “Hả? Xem ra ông đã biết trước rồi nhỉ?”
“Nhưng biết rồi mà ông vẫn dám tới đây, Mục Thanh Vũ, quả nhiên không hổ là nhân vật anh hùng tráng kiệt trăm năm có một của nhà họ Mục!”
Hoàng Vô Cực nói tiếp: “Sao? Bây giờ định đi vào trong núi cứu người à? Ha ha, với thực lực của mình, đứng đây chắc ông cũng có thể nhìn thấy cục diện ở bên trong rồi chứ?”
Hoàng Vô Cực nói không sai, Mục Thanh Vũ có thể nhìn thấy.
Bây giờ, mọi người của Lôi Phong Viện đã bị bao vây kín lối. Hơn nữa ông ấy còn nhìn thấy Hồng Trần, Trương Tử Hào và quân của nhà họ Tiêu đang liều mình chiến đấu.
Trông thấy vậy, Mục Thanh Vũ cũng yên tâm phần nào.
Dù đại sư Hồng Trần, Trương Tử Hào cùng phu phụ Tiêu Chiến Thiên tạm thời đang bị mười mấy con thiên linh thú chặn ngoài vòng vây, nhưng một khi họ xông vào bên trong được thì chắc Mục Vỹ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ha ha… Xem ra trưởng tộc Mục không lo cho sự an nguy của lệnh tử rồi, thế để ta phân tích cho ông một chút nhé!”
Hoàng Vô Cực nói: “Bây giờ những người đứng tốp năm trên long bảng là Cổ Xích Ngân, Hoàng Vấn Thiên, Lâm Dục và Cổ Tâm Nhiễm đã lẩn vào trong làn sóng yêu thú, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để lấy mạng của Mục Vỹ”.
“Mục Thanh Vũ, nhà họ Mục xuất hiện một người như ông là đã vượt qua bốn gia tộc lớn chúng ta rồi. Giờ lại thêm một Mục Vỹ nữa thì sau này đế quốc Nam Vân sẽ là đế quốc Mục Vỹ mất!”
“Vì thế Mục Vỹ phải chết!”
Thấy trưởng tộc của ba gia tộc lớn nghĩ trăm phương nghìn kế để đối phó Mục Vỹ, Mục Thanh Vũ cười lớn nói: “Ba vị trưởng tộc coi trọng con trai ta thế à! Thậm chí đến Mục Phương Ngọc đứng thứ tư trên long bảng mà ba vị cũng không đoái hoài tới, xem ra mắt nhìn người của ta chuẩn thật, ha ha…”
Cười?
Bây giờ mà Mục Thanh Vũ còn cười được ư!
“Xem ra ông vẫn chưa biết hôm nay, nhà họ Mục sẽ gặp chuyện gì rồi!”
“Biết thì sao? Mà không biết thì sao?”
Mục Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Mục Thanh Vũ ta dẫn dắt nhà họ Mục mười mấy năm, trở thành gia tộc số một của đế quốc Nam Vân không phải là nhờ bị đe doạ hay uy hiếp, mà là dựa vào thực lực của ta. Nếu các người không sợ ta thì sao phải liên thủ lại để đối phó một mình ta?”
“Hôm nay, dù ta chết thì các người cũng không được yên ổn đâu!”
Mục Thanh Vũ tỏ vẻ khinh thường.
“Khẩu khí lớn nhỉ! Ba người chúng ta tập trung lại là để ông không còn cơ hội trở mình nữa!”
Một tiếng hét vang lên, đội quân ở phía sau ba người họ đã thừa cơ xông tới.
Mà lúc này, làn sóng linh thú đang điên cuồng tấn công ở bên dưới đã rời bỏ chiến tuyến, sau đó dồn hết về phía Phong Hiền Viện, Lôi Phong Viện và đội quân nhà họ Tiêu.
Đại chiến đã chính thức nổ ra!
Bụp bụp…
Một âm thanh vang lên, người ngồi trên linh thú cấp mười đó đã ngã xuống đất.
Y Chiêm Long và Mục Vỹ liên thủ, đã chém chết hai con linh thú cấp mười ấy.
Nhưng lúc này, khối cao cấp của Lôi Phong Viện chỉ còn lại chưa tới bảy trăm người, nhờ đứng trên người linh thú cấp mười to như một ngọn núi nhỏ mà Mục Vỹ đã quan sát được toàn cảnh bên ngoài.
Bây giờ, mọi người của Lôi Phong Viện đã bị cuốn vào trong dãy núi Phá Vân, tách biệt hoàn toàn với võ giả loài người.
Còn Phong Hiền Viện và con cháu nhà họ Tiêu đang liều mình chiến đấu ở rìa dãy núi, nhưng thứ họ phải ngăn cản là thiên linh thú và hàng trăm con linh thú cấp chín, cấp mười.
Phu phụ Niệm Linh Quan và trưởng tộc Tiêu Chiến Thiên của nhà họ Tiêu cũng đang ra sức chém giết, vì Tiêu Khánh Dư vẫn đang đứng trong đội quân của nhà họ Tiêu.
Còn ở phía xa hơn là đội quân của nhà họ Mục và học trò của Thổ Viện đang chiến đấu với ba gia tộc lớn.
“Thiếu chủ!”
Một cơn gió nhẹ thổi qua người Mục Vỹ, một bóng người chợt xuất hiện.
“Li thúc!”
Mục Vỹ ngẩn người khi thấy lão quản gia quanh năm đau yếu của nhà họ Mục chợt xuất hiện ở đây.
Quả nhiên ông ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Thiếu chủ, ở đây nguy hiểm, để ta dẫn cậu đi!”
“Không được!”
Mục Vỹ quát: “Mọi người vẫn đang ở đây mà!”
Mục Vỹ từ chối khi nhìn thấy các họ trò ở phía dưới.
Hiện giờ, lớp mười một và lớp mười ba cao cấp gần như đã bị tiêu diệt gần hết và vẫn đang bị linh thú quấn lấy.
“Nhưng thiếu chủ…”
“Thúc đừng nói nữa, Li thúc, ta biết thúc đến cứu ta, nhưng ta không thể bỏ mặc học trò của mình được!”
“Thiếu chủ!”
Thấy phía trước đang giao chiến, Mục Vỹ chợt nói: “Li thúc, nếu thúc thật sự muốn giúp ta thì hãy đưa ta đến chỗ Tiêu Chiến Thiên”.
“Được!”
Hình như biết Mục Vỹ đã có quyết định, Mục Li gật đầu.
Ngay sau đó, ông ta túm lấy Mục Vỹ rồi bay vút lên cao.
Thấy Mục Vỹ rời đi, các chủ nhiệm của lớp cao cấp khác cũng không có thời gian châm chọc, chỉ biết đứng tại chỗ ra sức chiến đấu.
Nhưng vẫn có người ngoại lệ.
“Mẹ kiếp! Mục Vỹ chạy rồi kìa. Tiêu Bất Ngữ, ông đây không muốn chết ở chỗ này đâu, ngươi không đi thì ta đi!”, Khô Du Chá thầm mắng một câu rồi bay đi mất.
“Chờ ta với, người không vì mình thì trời tru đất diệt, ta cũng đi!”, Tiêu Bất Ngữ lập tức chạy theo.
“Thầy Khô!”
“Thầy Tiêu!”
Thấy Khô Du Chá và Tiêu Bất Ngữ xông vào trong làn sóng linh thú, học trò lớp bốn và lớp sáu thấy tuyệt vọng.
Giáo viên là linh hồn của lớp học, nhưng bây giờ thầy giáo của bọn họ đã bỏ rơi họ rồi.
Chương 344: Kỳ tích
Trông thấy cảnh này, các học trò đã không kìm được mà bật khóc.
“Khóc lóc nỗi gì!”
Thấy thế, Mặc Dương quát: “Là võ giả mà lúc nào cũng muốn dựa giẫm vào người khác thì cả đời cũng không khá lên được đâu!”
“Thầy Mục cũng bỏ rơi các ngươi rồi còn gì?”
Một học trò không nhịn được phản bác lại.
Nghe thấy thế, nhóm Mặc Dương, Mục Phong Hành bật cười.
Bỏ rơi ư?
Nếu Mục Vỹ có thể làm như vậy thì lớp chín bọn họ đã không được như ngày hôm nay!
“Giết!”
Mặc Dương khẽ hô lên, sau đó ra sức lao lên mặc kệ thương tích trên người.
Bụp bụp…
Ở một phía xa, khi Khô Du Chá và Tiêu Bất Ngữ vừa chạy được khoảng mấy trăm mét thì đã bị hai con linh thú cấu xé, cơ thể họ be bét máu.
Cảnh tượng này khiến ai nấy đều như phát điên!
“Mọi người đừng hoảng sợ, chưa đi đến cuối thì không được bỏ cuộc, biết đâu có kỳ tích thì sao!”
Với cương vị là đặc sứ, Y Chiêm Long không ngừng an ủi mọi người.
Chuyện đã ra nông nỗi này, nếu không có niềm tin thì mới hoàn toàn sụp đổ.
Kỳ tích?
Lấy đâu ra kỳ tích chứ!
Thấy làn sóng linh thú đã hoàn toàn áp đảo, Y Chiêm Long sa sầm mặt rồi lùi về phía hơn mấy trăm người còn lại.
Phập!
Y Chiêm Long cắn vào đầu ngón tay mình, máu tươi chảy ra, gã không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.
“Vạn Quỷ Toả Linh Trận!”
Y Chiêm Long khẽ hô lên, mười đầu ngón tay gã chảy máu.
Vù…
Ngay sau đó có một màn ánh sáng ở trên cao trong phạm vi một trăm mét dần dâng lên.
Màn ánh sáng đó trông cực kỳ u ám như máu tươi trong đêm mưa.
“Y Chiêm Long, ngươi…”
Trông thấy vậy, Vương Hinh Vũ hơi ngẩn ra.
“Vạn Quỷ Toả Linh Trận vốn là trận pháp dùng để trấn áp ma quỷ, nhưng sử dụng nó rất tốn máu. Đúng là ngươi có thể dùng trận pháp này để cản trở linh thú, nhưng vấn đề là ngươi có thể cầm cự được bao lâu?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Trạch Lâm ở bên cạnh rút kiếm ra.
Từ khi Lôi Phong Viện bị bao vây, Lí Trạch Lâm luôn ở trạng thái xuất quỷ nhập thần, không ai nhìn thấy rốt cuộc gã đã giết chết bao nhiêu linh thú.
Nhưng số học trò bị thương vong ở lớp gã cực ít, chỉ đứng sau lớp chín.
“Không được cũng phải được, ta là một đặc sứ, đây là trách nhiệm của ta!”
“Nếu ngươi nói vậy thì Lâm Tiêu Thiên ta biết giấu mặt mũi đi đâu đây!”
Ngay sau câu nói ấy, Lâm Tiêu Thiên mặc y phục đen đã xuất hiện trong màn ánh sáng.
Vạn Quỷ Toả Linh Trận không thể cản được bước chân y.
“Cũng biết đường đến rồi đấy, bên ngoài thế nào rồi?”, Y Chiêm Long vội cất giọng hỏi.
“Làn sóng linh thú lần này chắc là có liên quan đến nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất. Bây giờ, ba gia tộc đó đã bắt tay với nhau để cản đường nhà họ Mục ở bên ngoài. Nhà họ Tiêu và Phong Hiền Viện thì đang phá tan vòng vây, nhưng linh thú đang tập trung tấn công bọn họ, các ngươi muốn chờ cứu viện đến thì khó đấy!”
“Nhưng ngươi vẫn đến rồi đấy thôi, không phải sao?”
Y Chiêm Long cười khổ nói.
“Học trò cả khối cao cấp của Lôi Phong Viện có tổng cộng hai nghìn một trăm bảy mươi bảy người, nhưng bây giờ chỉ còn lại bảy trăm năm mươi tư người, giáo viên của khối cao cấp thì còn khoảng bốn, năm người. Tổn thất như vậy mà chỉ vì ba gia tộc lớn muốn đối phó với nhà họ Mục thôi ư, ha ha…”
“Phong Hiền Viện cũng không khá hơn là bao đâu!”
Lâm Tiêu Thiên cau mày.
“Nói đi, có cách gì không!”
“Ta sẽ đưa từng người thoát khỏi đây!”, Lâm Tiêu Thiên nói tiếp: “Chỉ còn cách này thôi, hơn bảy trăm người, cứu được ai thì hay người ấy vậy!”
Nghe Lâm Tiêu Thiên nói vậy, Lí Trạch Lâm ra hiệu cho y im lặng, ngay sau đó khẽ nói: “Chuyện đến nước này, đúng là chỉ còn cách đó thôi. Ta tham gia nữa, ta cũng có thể đưa người ra khỏi đây!”
“Ngươi?”
Lâm Tiêu Thiên ngạc nhiên nhìn Lí Trạch Lâm.
“Ừm!”
Dù Lí Trạch Lâm có lai lịch thần bí, nhưng gã chẳng có chút tiếng vang nào trong học viện cả.
“Được!”
“Đừng lề mề nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian!”
“Tranh thủ thời gian làm gì?”
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt chợt vang lên.
“Thầy Mục!”
“Thầy Mục!”
“Mục Vỹ!”
Thấy một mình Mục Vỹ quay lại, ai nấy đều ngạc nhiên.
“Thầy Mục, thầy quay lại thì tốt quá rồi. Bây giờ không phải lúc nói chuyện dông dài, cả học viện Thất Hiền chỉ còn lại hơn bảy trăm người thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, Y Chiêm Long sắp không cầm cự được nữa rồi!”
“Dựa vào sức của các người bây giờ thì dù có tăng tốc độ lên mười lần cũng không thể đưa tất cả mọi người ra ngoài được!”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Đừng lãng phí thời gian, mọi người hãy tập trung một chỗ!”
Làm gì?
Thấy Mục Vỹ có vẻ đã dự tính mọi việc, ai nấy đều ngẩn người.
Gầm…
Gừ…
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, từng tiếng gầm gừ inh tai nhức óc đã vang lên.
“Đừng nói nhiều nữa, mọi người hãy đứng tập trung lại với nhau!”
Thấy hai con thiên linh thú đột nhiên tiến lại gần, Mục Vỹ hô to.
Dù nhóm Lâm Tiêu Thiên không hiểu gì, nhưng vẫn tập trung mọi người lại.
“Lâm Tiêu Thiên, hãy giúp ta một việc, nhìn hộ ta xem lão hồ ly Tiêu Chiến Thiên có đang tuân thủ giao ước không!”
Mục Vỹ mỉm cười, lòng bàn tay vang lên tiếng nổ, một màn sương máu chợt xuất hiện.
Vù…
Ngay sau đó, linh trận mà Y Chiêm Long triệu tập đã bị phá tan, đám linh thú đã bao vây xung quanh từ lâu lập tức xông vào.
Chương 345: Không Linh Cửu Thiên Trận
“Mục Vỹ, ngươi làm gì thế hả?”
“Phá trận pháp rồi thì chúng ta lấy gì để kháng cự đây?”
“Thầy Mục…”
Nhưng Mục Vỹ coi như không nghe thấy những câu chất vấn của mọi người.
Hôm nay, đây đã được định trước là một trận huyết chiến. Ở đây có học trò của hắn, những người khiến hắn luôn canh cánh trong lòng, chỉ khi họ được an toàn thì hắn mới có thể yên tâm chiến đấu!
“Không Linh Cửu Thiên Trận! Mở!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng, một màn ánh sáng máu giăng khắp trời.
Màn ánh sáng này dày hơn của Y Chiêm Long gấp nhiều lần.
Nhưng khi màn ánh sáng này xuất hiện, đám linh thú vây xung quanh không tản đi hết, ngược lại còn tiến gần tới hơn.
“Dịch chuyển!”
Thấy vô vàn con linh thú tiến lại gần, Mục Vỹ giơ hai tay lên, ầm một tiếng, mặt đất chỗ mấy trăm người đang đứng đã trống không.
Tất cả mọi người đều đã biết mất!
Chỉ còn một mình Mục Vỹ ở lại.
“Cách đơn giản thế này không dùng, lại đòi đưa từng người đi một, thế có mà chết cả lũ!”, Mục Vỹ tái mặt, chẹp miệng cười.
Lão quỷ Mục Thanh Vũ đang một mình chiến đấu với ba gia tộc ở bên ngoài, Mục Vỹ hắn cũng không thể để mất giá được, không giết được vài người của ba gia tộc ấy thì hắn biết ăn nói làm sao.
Nhưng hiện giờ có Mục Li bên cạnh thì chắc lão quỷ Mục Thanh Vũ vẫn cầm cự được.
Thấy mấy trăm người ở giữa đột nhiên biến mất, đám linh thú chợt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó chúng đã nổi giận ngút trời.
Chúng đã bị lừa!
Bị con người phía trước lừa!
Chúng tức tối gầm lên rồi vọt tới, tất cả linh thú đã điên cuồng tập trung lại.
“Dựa vào bọn mi mà đòi giết ta ư? Mơ đi!”
Thấy vô vàn con linh thú tiến lại gần, Mục Vỹ thi triển bộ pháp, tức tốc tránh đi.
Vút…
Song khi Mục Vỹ chuẩn bị rời đi thì một tiếng xé gió đã vang lên.
Ám khí!
Mục Vỹ thầm thấy kinh hãi rồi vội né đi.
Xoẹt! Nhưng vì vận chuyển Không Linh Cửu Thiên Trận để đưa hơn bảy trăm người đi nên Mục Vỹ đã mất một lượng máu lớn, vì thế hắn phản ứng chậm mất nửa nhịp và bị ám khí đó sượt qua người.
“Ai!”
Mục Vỹ lạnh mặt nhìn vào trong đám linh thú.
“Là ta! Cổ Tâm Nhiễm!”
“Còn Lâm Dục ta nữa!”, Lâm Dục mỉm cười bước ra từ đám linh thú.
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Hả? Thiên tài Cổ Tâm Nhiễm của nhà họ Cổ, đứng thứ năm trên long bảng, cô gái duy nhất đứng trong tốp mười trên long bảng, còn Lâm Dục của nhà họ Lâm nữa. Nhưng chắc không phải chỉ có hai người, còn ai nữa thì ra hết một thể đi”.
“Thiếu trưởng tộc Mục quả là thông minh!”
Một bóng người như cơn gió nhẹ trong đám linh thú, con linh thú nào mon men tới gần là bị một luồng ám khí đẩy ra ngay, hầu như không thể lại gần.
“Ta không biết ngươi, giới thiệu đi!”
“Hoàng Vấn Thiên!”
Hoàng Vấn Thiên của hoàng thất, đứng thứ hai trên long bảng!
“Còn Cổ Xích Ngân nữa, ra luôn đi, cứ trốn mãi trong đám linh thú làm gì cho vừa hôi vừa không thoải mái”.
“Đúng là không thoải mái thật!”
Cổ Xích Ngân cười lớn đi ra.
Cổ Tâm Nhiễm đứng thứ năm trên long bảng, Lâm Dục đứng thứ tư, Hoàng Vấn Thiên đứng thứ hai, Cổ Xích Ngân đứng đầu bảng.
Thấy bốn người này, Mục Vỹ cười nói: “Thiếu Mục Phương Ngọc nữa là đủ tốp năm long bảng rồi, tất cả cùng nhau đến giết Mục Vỹ ta, thú vị thật!”
“Sao ngươi biết ta không đến!”
Đột nhiên một giọng nói đầy sát khí vang lên từ phía sau.
Mục Phương Ngọc!
“Được lắm! Quả nhiên ngươi đã xuất hiện rồi”.
Mục Vỹ cười lớn nhìn Mục Phương Ngọc.
“Ngươi biết ta sẽ xuất hiện ở đây ư?”
“Có khó đoán lắm đâu. Ngươi chỉ muốn ngồi vào vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục mà lại không được, bây giờ nhà họ Mục sắp sụp đổ rồi, đương nhiên ngươi sẽ tìm một ngọn núi cao để nương tựa. Chọn nơi nào đây? Nhà họ Cổ, nhà họ Lâm hay hoàng thất?”
“Ngươi lắm lời thật đấy!”
“Sắp chết rồi mà cũng không để cho người ta trăn trối mấy câu ư, đúng thật là…”
“Ngươi không sợ chết sao?”, thấy dáng vẻ bỡn cợt của Mục Vỹ, Cổ Xích Ngân cười hỏi.
“Sợ chứ!”
Mục Vỹ tỏ vẻ buồn thảm nói: “Đương nhiên là ta sợ chết rồi!
Nhưng bỗng nhiên hắn biến sắc mặt, lạnh lùng nói: “Nhưng các ngươi muốn giết ta thì chưa đủ trình đâu!”
Ầm…
Mưa lớn trút xuống, Mục Vỹ vừa dứt lời, một tia sét đã giáng xuống.
“Các ngươi biết tại sao đêm nay lại thích hợp để chém giết thế không? Vì hôm nay là có mưa sấm!”
Dứt lời, Mục Vỹ rút kiếm ra.
Mũi kiếm vang lên tiếng vun vút, thanh kiếm không ngừng chém giết trong đêm giông gió.
…
“Mọi người nhìn phía bên kia kìa!”
Nhóm Mặc Dương, Vương Hinh Vũ được đưa đi khỏi trận chiến, sau khi định thần lại, bọn họ phát hiện mình đang đứng ở bên ngoài trận doanh của nhà họ Tiêu.
“Đó là… sấm sét, là thầy Mục!”
Mặc Dương trầm ngâm nói.
Vút…
Một âm thanh rút kiếm vang lên, Lâm Hiền Ngọc cầm kiếm xông lên, người gã loé sáng rồi biến mất.
Giao hẹn ba năm mới qua có một, gã vẫn chưa thực hiện xong lời hừa với Mục Vỹ, vì thế bây giờ gã phải quay lại tìm Mục Vỹ.
“Mọi người nghỉ ngơi đi, ta đi xem sao!”
Mặc Dương nâng kiếm, định đuổi theo Lâm Hiền Ngọc.
“Làm gì đấy?”
Lâm Tiêu Thiên chợt nói: “Mục Vỹ làm vậy là để các trò rời khỏi đó, bây giờ trò định quay lại để chịu chết à?”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết!”, Lâm Tiêu Thiên nói tiếp: “Các trò hãy chờ ở đây, ta sẽ quay lại tìm Mục Vỹ thay các trò. Nhưng các trò yên tâm, với tính cách của Mục Vỹ, nếu hắn làm vậy thì kiểu gì cũng đã có cách thoát thân rồi!”
“Đa tạ thầy Lâm!”
Mặc Dương chắp tay, miễn cưỡng cười nói.
Lâm Tiêu Thiên đi đúng là thích hợp hơn bọn họ rất nhiều, nhưng gã cũng biết Mục Vỹ làm vậy chắc chắn đã có đường lui cho mình, nhưng khi thấy sấm sét rền vang ở phía chân trời, gã không thể yên lòng được.
“Hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì…”