Cách nào tốt hơn?
Nghe thấy câu hỏi này, Mục Vỹ cũng phải cau mày.
Vốn có rất ít người biết được hai phương pháp này, Mục Vỹ cũng chưa từng nói cho Diệu Tiên Ngữ biết, xem ra là Diệu Thanh giảng cho.
Nhưng dùng dược hiệu phá từ ngoài vào trong thử thách kĩ năng của thầy luyện đan, bình thường đến cả một vài thầy luyện đan hai sao cũng không dám làm vậy.
Không cẩn thận sẽ thất bại, đan dược nổ tanh bành không còn một mảnh, càng không cần nhắc tới được mấy khiếu!
Hắn cũng không ngờ Diệu Tiên Ngữ lại dùng phương pháp này.
“Xem ra nha đầu này định quyết chiến tới cùng rồi!”, Mục Vỹ không trả lời câu hỏi của Tề Minh, chỉ tự lẩm bẩm gì đó.
Nhưng sau chuyện này, Mục Vỹ càng thêm chắc chắn Diệu Thanh không hề đơn giản.
Mặc dù Thất Khiếu Thư Mạch Đan chỉ là đan dược nhất phẩm nhưng năm đó hắn phải đi ra khỏi đại lục mới biết đến phương pháp luyện đan này.
Vậy mà hiện giờ Diệu Thanh lại biết được.
Mục Vỹ không thể không đánh giá Diệu Thanh cao hơn một bậc.
Cuộc thi đấu vẫn đang tiếp tục. Trong khi mọi người đều không hiểu Diệu Tiên Ngữ đang làm gì thì bên kia, Uông Vân Kỳ đột nhiên biến ra một ngọn lửa ở hai tay.
Thú hoả!
Thú hoả chỉ được sinh ra trong cơ thể của linh thú.
Trong yêu đan của yêu thú bình thường cũng có thú hoả, chỉ là nó không thể sinh sôi không ngừng, dùng hết là mất, thú đan cũng bị phá hỏng.
Thế nhưng linh đan của linh thú lại khác.
Linh đan trong người linh thú chứa thú hoả. Dù linh thú chết đi, thú hoả vẫn có thể tiếp tục sinh ra, kéo dài không dứt.
Cuối cùng Uông Vân Kỳ cũng bắt đầu dùng thú hoả dung hợp trong người để luyện đan.
Xem ra dù là tốc độ luyện đan hay dược hiệu của đan dược luyện thành, Uông Vân Kỳ đều có điều kiện thuận lợi hơn.
“Diệu Tiên Ngữ, ngươi lấy gì ra so với ta?”
Cô ta nhìn sang Diệu Tiên Ngữ vẫn đang cẩn thận khống chế lửa trong lò, thầm cười lạnh.
Luyện đan đến bước này, thực ra thắng thua đã quá rõ ràng.
Nhờ có thú hoả, ít nhất cô ta cũng có thể luyện chế ra lục khiếu. Diệu Tiên Ngữ vốn không thể sánh được.
“Ha ha, thầy Uông, xem ra lần này Vân Kỳ thắng chắc rồi. Danh hiệu thiên tài luyện đan đệ nhất thành Bắc Vân này chỉ có thể là của trò ấy!”
Một giáo viên khác bên cạnh Uông Thanh Phong nịnh bợ nói.
“Kỳ thực Vân Kỳ và Diệu Tiên Ngữ không chênh lệch nhau bao nhiêu, chỉ là lần này Vân Kỳ có được thú hoả, không cần ra tay đã thắng!”
“Không thể nói vậy được. Dung hợp được thú hoả vốn là chuyện do ý trời. Uông Vân Kỳ thành công đã chứng minh trò ấy mạnh hơn Diệu Tiên Ngữ!”
Từng giây từng phút trôi qua, đám người xem đấu không hề thiếu kiên nhẫn, ngược lại càng thêm hiếu kỳ không biết kết quả sẽ ra sao.
Vù… Đinh…
Đột nhiên, mọi người nghe thấy tiếng vù vù, sau đó là một tiếng đinh vang lên.
Uông Vân Kỳ đã luyện thành đan dược!
Nhưng mọi người chưa kịp kinh ngạc đã nghe thấy một tràng tiếng động tương tự.
Diệu Tiên Ngữ cũng luyện thành rồi!
Hai người hầu như nối tiếp nhau luyện thành. So về thời gian, Uông Vân Kỳ sớm hơn một chút.
Dù sao trong người cô ta có chứ thú hoả, đương nhiên sẽ luyện đan nhanh hơn Diệu Tiên Ngữ một bước.
“Không ngờ ngươi có thể luyện thành nhanh như vậy. Thế nào? Tứ khiếu hay ngũ khiếu?”, Uông Vân Kỳ châm chọc nhìn Diệu Tiên Ngữ.
Bản thân cô ta đã dung hợp thú hoả, tưởng rằng Diệu Tiên Ngữ hoàn thành nhanh như vậy chẳng qua là muốn đuổi kịp mình. Chất lượng đan dược chắc chắn không bằng mình.
Diệu Tiên Ngữ cũng không thèm giải thích.
Cô ta mỉm cười tự tin nhìn Mục Vỹ lẫn trong đám người.
“Mở lò!”
Rốt cuộc, hai lò luyện đan bắt đầu chậm rãi mở ra dưới ánh mắt chờ mong của mọi người.
Thầy kiểm nghiệm đan dược đi tới trước lò đan của Uông Vân Kỳ, lấy ra một viên Thất Khiếu Thư Mạch Đan trong suốt.
Giờ phút này, tất cả đều hồi hộp nín thở.
“Uông Vân Kỳ luyện chế được Thất Khiếu Thư Mạch Đan có lục khiếu, thành phẩm!”
Ngay sau đó, cả quảng trường đều chấn động.
Lục khiếu!
Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ hiện giờ Uông Vân Kỳ ít nhất phải là thầy luyện đan một sao đỉnh phong, hơn nữa cô ta chỉ mới dung hợp thú hoả chưa đầy một tháng.
Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ có thể bước vào hàng ngũ thầy luyện đan hai sao.
Thầy luyện đan hai sao mười sáu tuổi, ai nghĩ tới cũng đều kích động. Thành tựu tương lai của Uông Vân Kỳ vô cùng rộng mở.
“Lục khiếu…”
Uông Vân Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục khiếu đã là mức cực hạn sau khi cô ta dung hợp thú hoả. Tuy khá tiếc nuối vì chưa đạt được thất khiếu, nhưng còn dư sức để thắng cuộc thi này.
Thầy kiểm nghiệm đan dược lại đi ra phía trước.
Đám người im bặt dõi theo từng hành động của ông ta.
Lần này Diệu Tiên Ngữ thua chắc rồi.
Nếu luyện chế ra đan dược lục khiếu, cô ta vẫn chậm hơn Uông Vân Kỳ một bước, nhất định phải thua. Cô ta có thể luyện chế ra đan dược thất khiếu sao?
Không thể!
Chỉ thầy luyện đan hai sao mới có thể luyện chế ra được đan dược thất khiếu. Vậy nên dù thế nào Diệu Tiên Ngữ cũng không có khả năng giành chiến thắng.
Trận này Diệu Tiên Ngữ phải thua rồi!
Chương 92: Thầy luyện đan hai sao
“Diệu Tiên Ngữ luyện chế ra Thất Khiếu Thư Mạch Đan… có thất khiếu!”
Cái gì?
Thất khiếu?
Ngay sau khi thầy kiểm nghiệm đan dược nói ra câu này, không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.
“Không thể nào!”
Uông Vân Kỳ xông tới nhìn viên đan dược trong tay thầy kiểm nghiệm, im lặng hồi lâu nói không nên lời.
Thất khiếu, thật sự là thất khiếu!
Diệu Tiên Ngữ luyện chế ra được Thất Khiếu Thư Mạch Đan có thất khiếu, chẳng phải đồng nghĩa với cô ta đã là một thầy luyện đan hai sao rồi?
Trời ạ!
Toàn bộ lôi đài đều sôi trào.
Thầy luyện đan hai sao mười sáu tuổi, trên cả đế quốc Nam Vân, cô ta cũng là thiên tài.
“Trận thứ nhất, Diệu Tiên Ngữ thắng!”
Nghe thấy thế, mọi người vẫn chưa hết khiếp sợ. Tin tức này quá chấn động, bọn họ không thể lập tức tiếp nhận.
“Uông Vân Kỳ, luyện đan không phải để so xem thiên phú của ai hơn ai, ai xuất sắc hơn!”, Diệu Tiên Ngữ lên tiếng nói: “Chẳng lẽ thầy của ngươi không dạy cho ngươi biết, dược liệu có sự sống, đan dược cũng có sự sống. Điều thầy luyện đan cần làm chỉ là trang điểm cho dược liệu trở nên đẹp đẽ hơn!”
Dứt lời, cô ta quay người bước xuống lôi đài.
Dược liệu có sự sống, đan dược cũng có sự sống…
Sắc mặt Uông Vân Kỳ trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Mục Vỹ đang ngồi dưới lôi đài.
Cô ta vốn là thầy luyện đan một sao, biết rõ muốn tăng lên hai sao khó khăn cỡ nào.
Thế nhưng Diệu Tiên Ngữ lại làm được. Cô ta tự thấy thiên phú của bản thân không hề thua kém Diệu Tiên Ngữ.
“Là thầy ta sao?”, Uông Vân Kỳ hoài nghi nhìn Mục Vỹ.
“Xin lỗi thầy Điêu, trò thua rồi!”, Uông Vân Kỳ đi tới trước mặt Điêu Á Đông, cúi đầu hổ thẹn nói.
Cô ta thua hoàn toàn, dung hợp được thú hoả nhưng vẫn thua dưới tay Diệu Tiên Ngữ.
“Không sao. Không ai biết Diệu Tiên Ngữ đã là thầy luyện đan hai sao, trò thua cũng không oan!”
Điêu Á Đông lạnh lùng an ủi.
Nhưng trông thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của hắn ta, Uông Vân Kỳ lại thấy càng đáng sợ.
Đây mới là lúc thầy Điêu khiến người ta kiêng dè và sợ hãi nhất!
“Không sao!”, Điêu Á Đông bước tới vỗ vai Uông Vân Kỳ: “Còn hai trận nữa. Tề Minh và Mặc Dương chắc chắn sẽ phải thua!”
Ba trận thi đấu, Mục Vỹ phải thắng hết cả ba mới được thăng cấp thành thầy giáo trung cấp.
Trận đấu đầu tiên, Diệu Tiên Ngữ giành chiến thắng. Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng hai trận tiếp theo, bọn họ đều không quá coi trọng.
Tề Vân là thiên tài luyện khí của nhà họ Tề ở thành Bắc Vân, thầy luyện phàm khí mười sáu tuổi, hơn nữa còn có thể luyện chế phàm khí thượng phẩm.
Với tiềm lực này, chắc chắn nhà họ Tề phải đối đãi như hòn ngọc quý trong tay.
Nhưng Tề Minh lại là kẻ vô danh, chỉ là thợ rèn trong một tiệm sắt ở phía Tây thành Bắc Vân.
Thợ rèn và thầy luyện khí, một người trên trời, một người dưới mặt đất!
Còn Mặc Dương và Điêu Á Vân có thể nói là hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Một thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng với một võ giả thiên tài. Giữa hai người họ không có gì để so sánh!
“Trận thứ hai, thi luyện khí, Tề Vân và Tề Minh!”
Trọng tài đi lên lôi đài. Lúc này hai lò luyện đan đã được dời đi, đổi thành hai lò luyện khí.
Đủ mọi kim loại cũng được mang lên lôi đài.
Trận đấu này không được quan tâm bằng trận trước.
Bởi vì hiện giờ Tề Vân là thiên tài có tiếng của nhà họ Tề, còn Tề Minh có người bố là thiên tài của hai mươi năm trước, nhưng hiện giờ lại chẳng đáng một đồng.
Ở trong học viện Bắc Vân, Tề Minh là một kẻ tầm thường không có chút danh tiếng nào.
Ngược lại, Tề Vân thường xuyên sửa chữa và luyện chế phàm khí cho các học viên, vô cùng nổi tiếng.
“Trước đây Tề Vân đã có thể luyện chế được phàm khí thượng phẩm. Tề Minh, nếu trò không thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm thì không cần thi nữa, Tề Vân đương nhiên sẽ thắng!”
“Trò có thể!”
Tề Minh nhỏ giọng đáp, mặt ướt đẫm mồ hôi nhìn Tề Vân ở đối diện.
Nhưng khi nhìn thấy Mục Vỹ ở phía dưới, Tề Minh lập tức cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh. Cậu ấy không thể khiến sư phụ thất vọng.
“Có thể?”, Tề Vân cười lạnh nói: “Tề Minh, đừng ham hố làm anh hùng. Nếu không, đến lúc luyện khí được một nửa đã thất bại thì mất mặt lắm!”
“Ha ha…”
Đám học trò dưới lôi đài nhao nhao cười phá lên.
Trước đây quả thật Tề Minh không biết luyện khí. Nếu cậu ấy chỉ học trong một tháng đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm thì chính là thiên tài!
Không, hai chữ thiên tài còn chưa đủ đề hình dung cậu ấy!
“Được hay không phải thi thử mới biết!”
Tề Minh hít sâu một hơi, trịnh trọng đáp.
“Được, thi thì thi!”
Cùng lúc đó, trọng tài cũng lên tiếng: “Vậy thì thi luyện chế phàm khí thượng phẩm, đề vẫn cho viện trưởng Lục bốc thăm!”
Lục Khiếu Thiên lại đi lên lôi đài, không nói không rằng dứt khoát bốc thăm.
“Phàm khí thượng phẩm – thương Hắc Canh Ngân!”
Viện trưởng Lục vừa dứt lời, trong học viện liên tục vang lên tiếng kinh hô.
Luyện khí vốn là một việc khó, trong đó khó nhất chính là luyện chế thương!
Thứ nhất, trường thương phải cứng rắn, kiên cường bất khuất, đồng thời thương cũng phải có độ đàn hồi nhất định. Nếu không, phản lực sau khi công kích sẽ tổn thương chính võ giả đó.
Chương 93: Coi như trả thù cho cha
Vừa cứng rắn vừa dẻo dai mới tạo ra được thương, nó là vũ khí khó luyện chế nhất.
Đây mới là lý do khiến mọi người kinh hô.
“Thương Hắc Canh Ngân cũng chỉ vậy mà thôi!”
Nghe viện trưởng Lục nói xong, Tề Vân cười lạnh đi tới trước lò luyện khí trên lôi đài.
Luyện khí tạo hình, khảm văn và dẫn linh, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Thấy bộ dạng bình tĩnh không hề lo lắng của Tề Vân, Điêu Á Đông lên tiếng dặn dò: “Tề Vân, không được chủ quan!”
“Thầy Điêu yên tâm, đối với trò thương Hắc Canh Ngân này dễ như trở bàn tay!”
Tề Vân gật đầu, khiêu khích nhìn sang Tề Minh.
Năm xưa, dù cha của Tề Minh làm gì cũng áp đảo cha hắn.
Hôm nay cũng coi như hắn trả thù cho cha!
“Bắt đầu thi đấu!”
Trọng tài vừa ra lệnh, Tề Vân đã bước lên cầm các vật liệu cần thiết để luyện chế thương Hắc Canh Ngân, bắt đầu ước lượng.
Thầy luyện khí phải ước lượng chính xác phần vật liệu cần dùng để luyện khí, sai một ly đi một dặm. Bước này không thể làm qua loa được.
Điêu Á Đông mỉm cười nhìn động tác thuần thục của Tề Vân trên lôi đài.
Trái lại ở bên cạnh, Tề Minh lại tỏ ra vụng về, mỗi lần ước lượng đều phải làm mấy lần. Điêu Á Đông thầm cười lạnh.
Hắn ta vẫn rất có lòng tin vào Tề Vân.
Dù sao Tề Vân cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của nhà họ Tề. Hắn ta còn biết Tề Vân và Tề Minh là huynh đệ cùng mẹ.
Năm xưa sau khi Tề Ngự Phong trở thành kẻ tàn tật đã bị đuổi khỏi nhà họ Tề. Mẹ của Tề Minh lại thành thân với một thiên tài khác của nhà họ Tề, sinh ra Tề Vân.
Vậy nên Tề Vân căm hận đến tận xương tuỷ người đại ca cùng mẹ khác cha Tề Minh.
Lần này hai người thi đấu, Điêu Á Đông tin chắc bằng mọi giá, Tề Vân sẽ không để Tề Minh chiến thắng.
“Nhìn kìa, Tề Vân đã bắt đầu luyện khí rồi!”
“Ngươi nhìn Tề Minh đi, vẫn còn đang ước lượng kim loại kia kìa, trông thật ngu xuẩn!”
“Sao Tề Minh có thể sánh được với Tề Vân? Chênh lệch giữa hai người họ chẳng khác nào trên trời dưới dất!”
Hai học trò đứng dưới lôi đài thấp giọng bàn tán, cùng nhìn sang Tề Minh cười trộm.
Bịch bịch…
Nhưng đúng lúc hai người họ đang thì thầm với nhau, hai tiếng động trầm đục đột nhiên vang lên. Cả hai kêu la oai oái, ôm đầu ngã lăn ra đất.
“Con mẹ nó, là kẻ nào?”
“Kẻ nào dám dùng hạt táo tàu đánh lén?”
Hai người chẳng biết tại sao bị đánh lén, đầu sưng vêu thành một cục, không dám nói thêm gì nữa.
Mục Vỹ ngồi trên ghế vừa ăn táo đỏ vừa bật cười xem thi đấu, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Giờ phút này ở trên lôi đài, Tề Vân đang dung hợp các kim loại trong lò luyện khí, đồng thời bắt đầu khắc khế văn trên linh bản.
Bình thường khi dung hợp kim loại, thầy luyện khí cần phải tập trung cao độ, phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn. Thế nhưng hiện giờ Tề Vân lại không thèm để ý.
Mọi người biết hắn dám làm như vậy là vì đã có tính toán từ trước.
Ở bên còn lại, Tề Minh chỉ mới phối xong các vật liệu, còn chưa bắt đầu luyện khí đã khắc khế văn trước.
Hai người đồng thời khắc khế văn trên linh bản. Nhưng Tề Minh vừa mới ra tay, tất cả đều phải giật mình sững sờ.
Luyện chế thương Hắc Canh Ngân cần hai loại khế văn để phụ trợ, thứ nhất là khế văn tính Cương, thứ hai là khế văn tính Nhẫn.
Khế văn tính Cương có thể tăng cường độ cứng rắn của cây thương, còn khế văn tính Nhẫn dùng để nâng cao sức dẻo dai.
Hai loại khế văn này hỗ trợ lẫn nhau. Luyện chế thương Hắc Canh Ngân nhất định phải dùng hai loại khế văn này.
Nhưng hiện giờ, Tề Minh lại đang khắc hai loại khế văn khác hẳn khế văn tính Cương và khế văn tính Nhẫn.
Thực ra cũng không hẳn là khác biệt hoàn toàn.
Hai loại khế văn cậu ấy đang khắc trông phức tạp hơn khế văn của Tề Vân, bề ngoài cũng rất xấu xí.
“Không phải cậu ta không biết luyện khí đấy chứ?”
“Ta thấy tám chín phần là vậy. Ngươi xem khế văn cậu ta khắc đi, chẳng giống khế văn của Tề Vân gì cả, rõ ràng là đang vẽ bừa!”
“Ta nói rồi mà, làm sao cậu ta có thể học được luyện khí chỉ trong vòng một tháng!”
…
Sau khi khắc xong hai loại khế văn, Tề Vân thở hắt ra. Giờ phút này trong lò cũng vang lên tiếng ùng ục, kim loại đã hoàn toàn dung hợp.
Tề Vân quay sang nhìn Tề Minh, ngơ ngác một lúc rồi nhếch miệng cười nhạo.
Tề Minh cũng đã khắc xong hai loại khế văn, thế nhưng cậu ấy vẫn không dừng lại mà tiếp tục khắc thêm loại khế văn thứ ba.
“Ngu ngốc. Muốn luyện chế thương Hắc Canh Ngân chỉ cần khế văn tính Cương và khế văn tính Nhẫn. Ngươi có thêm một trăm loại khế văn nữa cũng chỉ có thể phá huỷ bản chất của thương Hắc Canh Ngân mà thôi!”
Tề Vân chế giễu một câu rồi không thèm để ý tới Tề Minh nữa.
Hắn ta gần như đã thấy rõ, Tề Minh vốn không hề biết luyện khí.
Cách ước lượng vụng về, khắc khế văn phức tạp ngoằn ngoèo. Nói không chừng lát nữa lò luyện khí của Tề Minh sẽ bị nổ tung!
Tề Vân lười để ý tới Tề Minh. Tiếc là thi luyện khí không so ai nhanh hơn, nếu không chỉ dựa vào điều này cũng đủ để hắn ta thắng Tề Minh.
Tề Vân đã bắt đầu chuẩn bị nổi lửa, dung hợp kim loại ở bước cuối cùng.
Cùng lúc đó, Tề Minh cũng khắc xong loại khế văn cuối cùng.
Chương 94: Không cần đấu nữa
“Phù… Mình bắt đầu quen với khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ mà sư phụ dạy bảo rồi!”
Tề Minh không hề sốt ruột. Mục Vỹ đã từng nói luyện khí là một loại hưởng thụ. Nếu không thể hưởng thụ quá trình luyện khí thì cả đời sẽ không thể trở thành thầy luyện khí tài giỏi.
Bây giờ cậu ấy đang rất hưởng thụ, không hề để tâm tới sự sỉ nhục của mọi người xung quanh. Có thể luyện chế ra một vũ khí hợp ý mình là chuyện vui vẻ nhất.
“Xem ra thằng nhóc này lĩnh ngộ rồi! Cũng không quá để ý tới sự chế giễu của mọi người…”
Mục Vỹ nhìn Tề Minh trên lôi đài, tặc lưỡi đắc ý nói.
“Đương nhiên!”
Tần Mộng Dao nhìn khoảng đất trống lớn trước mặt hai người, mỉm cười nói: “Hiện giờ còn ai dám mắng trò ấy? Người nào dám mắng đều bị sư phụ thích bao che khuyết điểm là huynh ném vỡ đầu rồi!”
“Cản trở hai ta xem thi đấu đương nhiên đáng đánh!”
Mục Vỹ bật cười, cũng không để bụng.
Thật ra hắn cảm thấy khá kinh ngạc với sự tiến bộ của Tề Minh.
Hắn đồng ý nhận Tề Minh làm đồ đệ cũng là vì coi trọng thiên phú luyện khí của cậu ấy.
Trước đây trong đại thế giới Vạn Thiên có biết bao người muốn có được khế văn do Mục Vỹ sáng tạo nên để đột phá sự ràng buộc của thầy luyện khí.
Nhưng bọn họ vẫn luôn cầu mà không được, dù có người may mắn đạt được cũng không thể lĩnh ngộ.
Bởi vì khế văn do Mục Vỹ tự sáng tạo nên cao thâm hơn khế văn được lưu truyền trong đại thế giới không biết bao nhiêu lần, bọn họ không lĩnh ngộ nổi.
Vậy mà giờ đây, một kẻ mù mờ với luyện khí như Tề Minh lại có thể nhìn thấy một lần đã nhớ kỹ, còn có thể chậm rãi lĩnh ngộ.
Không thể không thừa nhận, thiên phú của Tề Minh thực sự rất cao.
Sự tiến bộ của cậu ấy cũng khiến Mục Vỹ phải bất ngờ.
Mục Vỹ biết cậu ấy cố gắng như vậy là vì muốn chữa khỏi chân cho cha mình.
“Thầy luyện khí bị đứt kinh mạch hai chân…Có lẽ có thể dùng thử viên đan dược kia thử xem!”, Mục Vỹ nhìn Tề Minh đang nỗ lực hết mình trên lôi đài, thầm hạ quyết tâm.
Đinh…
Ngay lúc này, một tiếng đinh chói tai vang lên.
Thương Hắc Canh Ngân của Tề Vân đã ra lò.
Cây trường thương màu đen toát ra sát khí lạnh thùng, thân thương thẳng tắp như một người lính ngạo nghễ bất khuất.
Chỉ còn thiếu hai bước cuối cùng là rót khế văn và dẫn linh vào thương, cây thương Hắc Canh Ngân này sẽ được coi như thành công.
Còn Tề Minh ở bên kia lại chỉ mới bắt đầu cho kim loại vào lò, luyện chế thân của cây thương.
Thấy thế, Điêu Á Đông nở nụ cười.
Trận này thắng chắc rồi!
Đến giờ, sự thể hiện của Tề Vân có thể nói là hoàn hảo, còn Tề Minh lại hỏng bét, thực sự quá thê thảm.
“Tạo văn!”
Tề Vân khẽ quát một tiếng, lấy hai khối linh bản đã khắc xong khế văn đặt trên thân cây thương. Hắn chạm tay vào trong linh bản, bắt đầu chăm chú di chuyển khế văn.
Mọi chuyện đều diễn ra trôi chảy, hoàn hảo!
“Dẫn linh!”
Tề Vân cầm thương bằng hai tay, hoàn toàn dung hợp tinh thần của mình với thân thương, dẫn dắt sự sống cho khế văn đã được khảm vào thân thương!
Vù.
Cây thương Hắc Canh Ngân dài hai mét đột nhiên vang lên tiếng vù vù trầm thấp rồi đâm sâu vào sàn đá cứng rắn của lôi đài. Tề Vân đứng đó, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Giờ phút này chính là lúc hắn ta được người người tôn thờ.
Thầy luyện khí chưa đầy mười bảy tuổi đã luyện chế được phàm khí thượng phẩm, cả thành Bắc Vân tuyệt đối không có người thứ hai.
Đinh…
Chợt một tiếng đinh chói tai vang lên. Cây thương Hắc Canh Ngân của Tề Minh vừa mới ra lò.
“Thi đấu? Tề Minh, ngươi lấy gì ra đấu với ta?”
Tề Vân thấy động tác chậm chạp của Tề Minh, cười lạnh châm chọc, cũng không nóng vội.
Hắn ta chờ đợi Tề Minh hoàn thành. Trong mắt hắn ta, Tề Minh không làm nổ lò luyện đã may mắn lắm rồi.
Ngơ ngác luyện chế bừa ra một mô hình, lại vẽ linh tinh vài cái khế văn. Nếu Tề Minh thắng được thì danh tiếng thiên tài luyện khí số một thành Bắc Vân của hắn ta có thể ném cho chó gặm được rồi.
“Tề Vân làm tốt lắm. Hãy để đám phế vật kia chiêm ngưỡng sự lợi hại của lớp ba cao cấp chúng ta!”
“Đúng đấy, Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ vốn ngang tài ngang sức, chẳng qua Diệu Tiên Ngữ dẫn trước thôi. Trận này phải đánh để bọn họ không dám hé răng nửa lời!”
“Lớp phế vật chính là lớp phế vật, muốn giẫm đạp lên lớp ba cao cấp chúng ta để vùng dậy hả? Nằm mơ!”
Toàn bộ học trò trong học viện hoan hô nhìn Tề Vân đứng thẳng tắp cầm cây thương Hắc Canh Ngân trên lôi đài.
Một vài học trò nữ không nhịn được bắt đầu la hét ầm ĩ.
Chiếm được trái tim của một thầy luyện khí tương lai rộng mở đủ để cả đời sau thoải mái tu hành không cần lo nghĩ.
“Khảm văn!”
Dường như Tề Minh không hề nghe thấy tiếng reo hò của mọi người, vẫn đang chậm rãi tiến hành từng bước luyện khí.
“Ha ha, thầy Mục nhìn đi, thế này còn cần đấu nữa sao?”
Điêu Á Đông đi tới trước người Mục Vỹ, cười nói: “Kết quả của trận đấu này đã quá rõ rồi chứ? Ta thấy đấu tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Đúng, ta cũng nghĩ như vậy!”
Nào ngờ Mục Vỹ lại tán đồng: “Ta cũng cho rằng đấu tiếp không còn ý nghĩa. Hay là thầy Điêu bảo Tề Vân nhận thua luôn đi. Chúng ta bắt đầu trận đấu thứ ba!”
Chương 95: Kiểm nghiệm vũ khí
“Ngươi…”
Nghe thấy lời bỡn cợt của Mục Vỹ, Điêu Á Đông sầm mặt xuống, mỉm cười nói: “Ta thấy không cần phải đấu trận thứ ba nữa đâu!”
Dứt câu, Điêu Á Đông bình thản quay người rời đi.
“Chậc, rõ ràng trong lòng đang tức anh ách mà vẫn phải bày ra cái vẻ thản nhiên, thế có mệt không cơ chứ!”
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, người Điêu Á Đông chao đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Tên này… đúng là trơ tráo thật.
Keng…
Điêu Á Đông vừa rời đi, trên lôi đài tiếp tục vang lên một tiếng động.
Tề Minh đã luyện khí xong!
Lúc đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu ấy.
Cuối cùng, Tề Minh luôn bình tĩnh cũng đã cảm thấy hồi hộp vì bị mọi người nhìn chòng chọc.
“Mẹ kiếp! Đây là cây thương Hắc Canh Ngân gì đó ư?”
“Dù cây thương này cũng dài hai mét, nhưng sao phần thân trông có vẻ không được thẳng cứng mấy nhỉ?”
“Đúng rồi, hơn nữa ta thấy hoa văn trên thân thương rất lộn xộn, như kiểu vẩy mực lung tung lên ý!”
“So với cây thương Hắc Canh Ngân của Tề Vân thì đúng là hai kiểu khác nhau. Một cây thì là thành phẩm tuyệt hảo, cây còn lại thì đúng là món đồ thất bại bết bát, ha ha…”
Trông thấy cây thương Hắc Canh Ngân mà Tề Minh luyện chế ra, xung quanh lôi đài lập tức vang lên những tiếng cười lớn.
Tục ngữ nói không sai, người tinh thông thì xem tình tiết, kẻ không liên quan chỉ đến mua vui.
Nhưng lúc này, đến các thầy dạy của học viện cũng cảm thấy khó mà chấp nhận được với cây thương Hắc Canh Ngân mà Tề Minh luyện chế ra.
Nếu coi đây là một món phàm khí thượng phẩm hợp lệ thì đúng là nỗi nhục đối với thầy luyện khí.
Song một món thần binh lợi khí có thành công hay không thì phải xem chất lượng, chứ không phải ngoại hình.
Cây thương Hắc Canh Ngân có đặc tính là rắn chắc, tuy nhiên còn phải dẻo dai!
Chỉ có hai đặc tính này mới phù hợp với tiêu chuẩn của phàm khí thượng phẩm, như vậy món vũ khí ấy mới được tính là phàm khí thượng phẩm thực thụ.
“Bắt đầu kiểm nghiệm!”
Khi trọng tài bước lên lôi đài, lập tức có hai thầy luyện khí của học viện cũng đi lên từ hai phía.
Hai thầy luyện huyền khí bước lên lôi đài, ra hiệu cho mọi người giữ trật tự.
Theo sau hai thầy luyện huyền khí đó có học trò đang bê đá thử nghiệm lên lôi đài.
“Lần kiểm chứng thứ nhất là thử độ cứng của thương Hắc Canh Ngân. Cả hai cây thương sẽ cùng được một thầy giáo cắm vào đá thử nghiệm. Cây thương nào đâm vào càng sâu thì chứng tỏ độ cứng rắn của nó càng cao!”
Thương và kiếm có rất nhiều điểm khác nhau. Dù sao cũng chỉ có mũi thương mới có thể sinh ra lực công kích mãnh liệt, còn thân thương hầu hết chỉ làm vật hỗ trợ.
“Ta nghĩ để mình kiểm tra chắc sẽ không có ai nghi ngờ kết quả!”
Đúng lúc này, Lục Khiếu Thiên lại bước lên lôi đài.
Ông ấy là viện trưởng của học viện Bắc Vân, nên có địa vị không ai sánh bằng ở đây.
Điêu Á Đông biết Lục Khiếu Thiên coi trọng Mục Vỹ vì đại sư Mạt, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ là với tính cách của Lục Khiếu Thiên, ông ấy sẽ không thiên vị bất kỳ ai.
“Ta không có ý kiến!”
“Ta cũng vậy!”
Mục Vỹ và Điêu Á Đông lần lượt bày tỏ thái độ.
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
Dứt lời, Lục Khiếu Thiên cầm cả hai cây thương lên, sau đó đâm về phía đá thử nghiệm ở phía trước.
Cheng…
Mũi thương đâm vào đá thử nghiệm, một âm thanh cheng cheng vang lên, truyền vào tai mọi người.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều không né tránh âm thanh chói tai ấy, mà ngược lại đều thò đầu ra nhìn lên lôi đài.
Rốt cuộc có kết quả thế nào?
“Sao có thể?”
Tề Vân đứng ở mép lôi đài là người đầu tiên trợn mắt há miệng đứng ngây ra tại chỗ.
Từ góc độ của mình, hắn có thể nhìn thấy hai tảng đá thử nghiệm trước tiên.
Cây thương Hắc Canh Ngân mà hắn luyện chế ra đã đâm vào đá thử nghiệm sâu ba tấc, độ sâu này đã lớn hơn một bậc so với các phàm khí thượng phẩm bình thường.
Nhưng ở phía bên kia, cây thương Hắc Canh Ngân mà Tề Minh luyện chế ra lại đâm sâu xuống bốn tấc!
Hơn của hắn một tấc!
Dù chỉ cách biệt một tấc, nhưng đã đủ chứng minh tất cả.
Đó là đá thử nghiệm chuyên biệt, cây thương của Tề Minh có thể đâm sâu hơn một tấc, chứng tỏ nó mạnh hơn cây thương của hắn.
“Trận này kết thúc, ta nghĩ không cần phải nói ra nữa!”, Lục Khiếu Thiên bình tĩnh nói: “Nếu có ai không tin, cứ việc tự lên thử!”
“Trò không tin!”
Nói rồi, Tề Vân bước ra, cầm cả hai cây thương lên, dồn toàn lực, đâm thật mạnh vào đá thử nghiệm.
Lực của hắn yếu hơn Lục Khiếu Thiên rất nhiều, nên lần này cây thương chỉ đâm sâu hai tấc, còn cây thương của Tề Minh thì đâm sâu ba tấc.
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng!
Nếu là người khác lên thử thì còn có thể là giả, nhưng đích thân Tề Vân thử nghiệm vẫn cho ra kết quả là hắn thua Tề Minh.
Kết quả như vậy thì còn ai dám có ý kiến gì nữa?
“Không thể nào! Cây trường thương của ta tốt hơn hắn. Đúng rồi, cây thương Hắc Canh Ngân của ta dẻo dai hơn của hắn, quá cứng thì dễ gãy. Cây thương của hắn chắc chắn dễ bị bẻ gãy!”
“Được, lần kiểm tra thứ hai là độ dẻo dai!”