“Lớp trưởng, lớp ta đã lên thành lớp cao cấp rồi, ngươi nói xem sẽ làm gì tiếp theo đi?”
“Còn làm gì nữa, một tháng nữa là tới cuộc tỉ thí của khối cao cấp rồi, chúng ta phải tiếp tục nâng cao thực lực, sau đó sẽ đánh bại hết đám thiên tài ở các lớp cao cấp khác”.
Thiết Phong hiên ngang nói.
“Bây giờ, chúng ta phải đi xin phép tham gia cuộc tỉ thí của khối cao cấp trước”.
“Không cần nói với thầy Mục à?”
“Đồ ngốc! Cho thầy ấy một bất ngờ mới hay chứ!”, Thiết Phong cười hì hì nói: “Thử hỏi từ khi Lôi Phong Viện thành lập đến nay, đã có lớp nào nâng lên lớp cao cấp trong vòng hai tháng chưa?”
“Đúng vậy!”
“Chuẩn!”
“Thế nên bây giờ chúng ta phải hăng hái lên, sau đó chiếm được vị thế vốn thuộc về các lớp cao cấp kia”.
“Được!”
Lần này, cả lớp chín đã hừng hực ý chí chiến đấu.
Còn lúc này, Mục Vỹ đang ở trên tầng tám của tháp Lôi Phong.
Bịch…
Một tiếng động vang lên, y phục trên người hắn rách tan, bên trên còn có các vệt máu lốm đốm.
“Thú canh giữ ở tầng tám tương đương với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và mở được huyệt Phong Trì. Mình giờ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Quan Nguyên, đúng là hơi quá sức thật, nhưng may mà thành công rồi!”
Mục Vỹ mở cửa ra, Lâm Hiền Ngọc đứng một mình ở bên ngoài.
Nhìn thấy Mục Vỹ, gã chỉ cười khổ.
Tầng tám!
Mới hai tháng mà Mục Vỹ đã đi từ tầng bảy lên tầng tám, tên này đúng là khủng bố.
Còn gã thì không thể khiêu chiến thành công được thú canh giữ ở tầng tám.
Giờ gã đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, khai thông huyệt Thận Du. So ra thì gã hơn Mục Vỹ một tầng cảnh giới, nhưng thực lực thì vẫn kém hắn rất xa.
“Thôi, xem ra hôm nay không khiêu chiến tầng thứ chín được rồi. Hai tháng qua, ta không ngừng đột phá, nhưng cũng chỉ dừng ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Quan Nguyên thôi, chắc đến giới hạn rồi”.
Mới hai tháng mà từ tầng thứ ba đột phá lên tầng thứ năm mà Mục Vỹ còn chưa hài lòng ư?
Nghe thấy vậy, Lâm Hiền Ngọc chỉ biết trợn trừng mắt.
“Đám nhóc kia bây giờ thế nào rồi?”
“Lên thành lớp cao cấp rồi ạ. Bây giờ, học trò của người đều đang chuẩn bị tham gia cuộc tỉ thí của khối cao cấp”.
“Cuộc tỉ thí của khối cao cấp? Ha ha…”
Mục Vỹ cười nói: “Kệ chúng nó đi, không thể để bọn chúng cứ thuận buồm xuôi gió mãi được. Lần này tham gia cuộc thi, chắc sẽ là sự một sự đả kích với chúng, coi như một lần rèn luyện vậy”.
“Đả kích? Chưa chắc đâu ạ!”
“Ý ngươi là gì?”
“Đám ấy coi người như thần tiên nên sao chấp nhận thua được, chắc dù phải liều mạng, họ cũng quyết giành được chiến thắng”.
“Hơ, nói thế thì ta cũng phải liều cái mạng già này à!”
Cuộc tỉ thí của khối cao cấp không chỉ có giao đấu giữa các học trò với nhau, mà còn có cuộc đấu của giáo viên nữa!
“Liều cái mạng già ư? Thuộc hạ thấy người cần làm việc đó là bọn họ chứ!”
Lâm Hiền Ngọc cười khổ một tiếng rồi im bặt.
Còn một tháng nữa nên cả lớp chín phải nín nhịn, họ tham gia cuộc thi này không phải vì bản thân mà là vì thầy Mục.
Một tháng chầm chậm trôi qua, đến ngày, cả khối cao cấp đều đi đến sân luyện võ của Lôi Phong Viện, để nghe thông báo trước cuộc thi.
Đại sư Hồng Trần mặc áo bào trắng, ông ấy là viện trưởng, kiêm một trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền nên đương nhiên không thể vắng mặt.
Hiện giờ, khối cao cấp có cả thảy mười tám lớp, mỗi lớp đều có một số riêng.
Để thống nhất cuộc thi, lần này học viện đã đánh số cho mười tám lớp từ một đến mười tám, sau đó sắp xếp theo vị trí của cuộc thi năm ngoái.
Nhưng người tinh ý sẽ phát hiện ra lớp chín mới lên khối cao cấp đúng ra phải được đánh số mười tám mới đúng, nhưng lớp này vẫn được giữ nguyên là lớp chín.
Đại sư Hồng Trần thầm thấy đắc ý với điểm này.
Để lấy lòng Mục Vỹ, ông ấy cũng phải hao tổn tâm huyết.
“Hôm nay, ta tập trung mọi người đến đây là vì cuộc tỉ thí của khối cao cấp tại Lôi Phong Viện chúng ta. Lần này, mười tám lớp cao cấp sẽ phải vượt qua vòng sát hạch đầu tiên tại dãy núi Phá Vân, bảy học trò đứng đầu đạt chỉ tiêu trong một lớp sẽ tiếp tục bước vào vòng thi thứ hai, chính là đấu lôi đài. Mỗi lớp sẽ chọn ra bảy người để tỉ thí, thắng bốn trên bảy là thắng”.
“Cuộc thi năm nay, mọi người…”
Đại sư Hồng Trần nói đến đâu, mọi người ngạc nhiên đến đấy.
Tại cuộc thi năm ngoái, đại sư Hồng Trần chỉ ngó đến một lúc là chuồn thẳng, nhưng năm nay lại phát biểu một tràng dài, hơn nữa còn có vẻ không ngại phiền phức, đúng là lạ thật.
Bọn họ đâu biết thời gian qua, đại sư Hồng Trần đã moi được khá nhiều kiến thức luyện khí của Mục Vỹ từ phía Cổ Vũ Phàm, cho nên ông ấy chỉ đang lấy lòng Mục Vỹ một cách trá hình thôi.
“Đại sư Hồng Trần hay dài dòng thế này à?”, Mục Vỹ ngồi bên dưới ngoáy tai, thấy hơi buồn bực.
Dài dòng?
Nghe thấy vậy, Cổ Vũ Phàm suýt nữa bật cười thành tiếng.
Trước đó, đại sư Hồng Trần đã nói rõ với cậu ta rằng lần này sẽ chú ý đến lớp chín nên mới phát biểu dài dòng thế kia. Nếu ông ấy biết thầy Mục đang phát bực vì mình thì chắc sẽ hộc máu mất.
“Không đúng à? Ta chưa gặp viện trưởng nào nói dài thế này bao giờ, Cổ Vũ Phàm, sao trò có thể ở cạnh ông ấy lâu thế được hả?”
“Ách…” Cổ Vũ Phàm suýt nữa bật cười, cậu ta đáp: “Sắp xong rồi ạ, đại sư Hồng Trần cũng vì nghĩ cho thầy đấy ạ, để thầy nắm được quy tắc”.
“Quy tắc? Ta không cần nắm quy tắc gì cả, thắng là dựa vào thực lực, thực lực mạnh đến một mức độ nhất định thì quy tắc sẽ chẳng là gì nữa”.
Mục Vỹ ngáp dài, nói: “Ta chợp mắt tí đây, xong thì gọi ta!”
Cái… cái gì?
Chợp mắt một lúc?
“Hừ!”, nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt lời, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên bên cạnh hắn.
Chương 282: Bắt đầu thi đấu
Những thầy giáo cao cấp đang đứng cạnh Mục Vỹ vô cùng tức tối vì lời nói của hắn.
Đại sư Hồng Trần - thầy luyện huyền khí cực phẩm, thầy luyện khí số một đế quốc Nam Vân - đang đứng trên bục cao phổ biến quy tắc thi đấu vậy mà Mục Vỹ chẳng giữ lễ nghĩa chút nào.
Đương nhiên có người chướng mắt rồi.
Kha Trạch Minh, chủ nhiệm lớp mười một tiến lên một bước, nhìn Mục Vỹ nói: "Thầy Mục, lớp chín sơ cấp của ngươi vừa được thăng tiến thành lớp cao cấp nhưng ngươi cũng đâu thể kiêu căng, ngang ngược như thế!"
Kiêu căng, ngang ngược?
Mục Vỹ ngẩn ngơ, hắn chỉ nói đại sư Hồng Trần thôi mà, có nhắc đến những lớp khác đâu mà bị trách là kiêu căng, ngang ngược?
"Cứng quá thì gãy, thầy Mục cẩn thận thua thảm hại trong cuộc thi đấu của khối cao cấp đấy nhé".
"Ngươi yên tâm!"
Mục Vỹ mỉm cười khi nghe được câu này của Kha Trạch Minh: "Gặp ngươi thì ta bảo lớp chín đánh sấp mặt lớp ngươi thôi".
"Ngươi..."
Mục Vỹ chẳng buồn quan tâm đến cái nhìn của người khác, đại sư Hồng Trần đứng trên bục nói cả buổi mà hắn không nghe lấy một chữ, chỉ khép mắt lại.
"Xong rồi hả?"
"Vâng!"
"Vậy đi thôi, khỏi đứng đây cho thành cái gai trong mắt người ta".
"Thầy sợ gì chứ!", Thiết Phong nói oang oang: "Ai dám liếc chúng ta thì đánh sấp mặt bọn hắn!"
Nhìn thấy điệu bộ ăn nói hùng hổ này của cậu ấy, Mục Vỹ trừng cậu ấy rồi xoay người đi.
Hôm nay chỉ mới tuyên thệ, xem như màn dạo đầu cho cuộc chiến của khối cao cấp, còn một thời gian nữa mới đến ngày thi đấu.
Chẳng qua Mục Vỹ không tính để lớp chín cao cấp ngồi không trong thời gian này.
Đám oắt con này vừa đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt cấp ba đã tự xem mình là vô địch thiên hạ, đúng là mơ hão quá rồi.
Cuộc tranh đấu thực sự chỉ vừa bắt đầu thôi.
Tháp Lôi Phong!
Gần đây tháp Lôi Phong bỗng trở nên náo nhiệt, thi đấu giữa các lớp cao cấp sắp đến làm cho bọn học trò vô cùng háo hức.
Hôm nay, khoảng một trăm người xuất hiện rầm rộ trước tháp Lôi Phong, người cầm đầu thân hình không cường tráng lắm nhưng có tác phong nhanh nhẹn.
"Rồi, từ hôm nay, tất cả các ngươi vào tháp Lôi Phong rèn luyện đến ngày thi đấu mới được đi ra. Nhớ cho kỹ, chưa xông đến tầng thứ tư thì khỏi cần tham gia thi đấu, rõ chưa?"
"Rõ!"
Đám người lũ lượt đi vào tháp, cả tháp Lôi Phong sôi sục khí thế.
Ban đầu, cả lớp chín sơ cấp hầu như đều không thể đấu lại những con thú canh giữ, bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Tệ hơn còn bị gãy xương.
Mục Vỹ thấy cảnh này thì hí hửng lắm.
Đám oắt con này cả ngày chỉ biết đắc chí, không chịu khổ thì lại tưởng mình thiên hạ vô song.
Nói là vậy nhưng mỗi lần có học trò bị thương ra ngoài, hắn luôn lấy một lượng lớn đan dược ra chữa thương cho họ, đồng thời nghiêm túc xem trận đánh của họ để đưa ra hướng dẫn.
Thời gian dần trôi, cuộc chiến của khối cao cấp đã đến.
Hôm nay, bầu không khí nóng như lửa phủ khắp Lôi Phong Viện.
Cuộc chiến này tề tụ hơn một nghìn người của lớp cao cấp trong số gần hai mươi nghìn học trò của Lôi Phong Viện, là tinh anh trong tinh anh.
Những trận đấu của họ rất đáng để quan sát cũng như học hỏi.
Mỗi năm, có vô số học trò thuộc lớp sơ cấp, trung cấp ngộ đạo trong lúc quan sát trận đấu của khối cao cấp.
Bởi vậy nên cuộc chiến diễn ra hằng năm này luôn gây được tiếng vang lớn.
Vòng một của trận thi đấu giữa các lớp cao cấp là vào dãy núi Phá Vân chém giết linh thú để kiếm linh tệ, càng nhiều linh tệ thứ hạng càng cao.
Sau đó chọn ra bảy người có số điểm cao nhất từ mỗi lớp học để tiến hành vòng hai - cuộc chiến lôi đài.
Đây mới là điều mà ai cũng mong chờ nhất.
Dù gì săn giết linh thú hay kiếm linh tệ họ đều không thể được thấy cụ thể, còn cuộc chiến lôi đài thì được tổ chức công khai trong Lôi Phong Viện, tất cả mọi người đều có thể xem.
Đó sẽ là cơ hội tốt để họ học hỏi.
"Hôm nay là ngày thứ nhất của cuộc chiến giữa các lớp cao cấp trong Lôi Phong Viện ta, học viện đã thiết lập phạm vi thi đấu trong dãy núi Phá Vân, không ai được phép ra khỏi đường màu đỏ để tránh bị linh thú cao cấp tấn công. Vòng một sẽ diễn ra trong ba ngày, ba ngày sau, thành tích của tất cả các trò sẽ được người phụ trách ghi chép của học viện tổng hợp lại, sau đó công bố thành tích".
Đại sư Hồng Trần cất giọng tuyên bố: "Bắt đầu thi đấu!"
"Soạt soạt soạt", mấy bóng người lần lượt biến mất, hơn một nghìn học trò trong mười tám lớp cao cấp tiến về dãy núi Phá Vân.
Phải công nhận rằng chỉ riêng cuộc thi đấu các lớp cao cấp của Lôi Phong Viện thôi đã tốn rất nhiều nhân lực và tiền tài, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tuy nhiên, học viện Thất Hiền là học viện lớn nhất đế quốc Nam Vân, Lôi Phong Viện là một trong bảy đại viện, tất nhiên có đủ khả năng và mạng giao thiệp để tổ chức một cuộc thi đấu lớn thế này.
Vòng đầu tiên là tranh tài về số linh thú giết được, thoạt nhìn Lôi Phong Viện không phải bỏ bao nhiêu công sức nhưng đa số các gia tộc trong thành Nam Vân đều đang âm thầm giúp đỡ Lôi Phong Viện tổ chức thuận lợi hơn.
Riêng số nhân viên phụ trách ghi chép thành tích trong vòng này thôi ước tính đã là trên mười nghìn người.
Có điều những chuyện này đều chẳng dính dáng gì đến Mục Vỹ!
Chương 283: Kẻ vô dụng chỉ biết oán trách!
Vòng thi kéo dài ba ngày này khảo nghiệm năng lực của chính bản thân các học trò, ai động tay động chân sẽ vi phạm quy tắc, vậy nên lúc này giáo viên chủ nhiệm của mười tám lớp đều đang ở ngoài dãy núi Phá Vân, chờ ngoài túp lều.
Một số người bắt đầu thảo luận về học trò ưu tú trong lớp mình.
"Hướng Hâm, lớp mười của thầy cũng cừ đấy, ta thấy trong cuộc thi đấu của khối cao cấp năm nay chắc bọn nó có thể giữ thứ hạng cao rồi, có mấy hạt giống tốt luôn mà".
"Hừ, Vấn Vô Tâm, lớp mười hai của thầy thì sao?", Hướng Hâm tỏ ra khó chịu: "Bọn ta vốn là lớp chín, chẳng hiểu viện trưởng nghĩ gì mà đổi lớp ta thành lớp mười, đám học trò nhặng xị với ta rồi đây này".
"Ta cũng vậy mà!", Vấn Vô Tâm nở nụ cười gượng gạo: "Chịu thôi, ai bảo lớp người ta có thầy giáo giỏi giang cơ chứ!"
Chủ nhiệm lớp mười một Kha Trạch Minh khinh thường đáp: "Lớp chín có là cái thá gì đâu? Đại sư Hồng Trần mà không dùng quyền lực thì đáng ra lớp của hắn phải là lớp mười tám mới đúng!"
"Chúng ta thảm thật, vô duyên vô cớ bị đổi thứ tự lớp, trong khi hai chủ nhiệm Cố Tân Vũ lớp bảy và Mạnh Trạch Vũ lớp tám chả bị ảnh hưởng gì".
Đám chủ nhiệm túm tụm xì xào với nhau, hoàn toàn không bận tâm Mục Vỹ có nghe thấy không.
"Sao rồi? Thầy bực mình vì mấy lời đó lắm đúng không?"
Mục Vỹ đang nhắm mắt thản nhiên nằm trên ghế thì bên cạnh chợt có một mùi hương phả đến, một giọng nói ung dung vang lên.
"Ha ha... Không bực mình mà cũng chả vui, kẻ vô dụng chỉ biết oán trách, người tài thì luôn hướng mắt về phía trước".
Kẻ vô dụng chỉ biết oán trách!
Vương Hinh Vũ từ từ nghiền ngẫm câu nói này, nở nụ cười xinh đẹp.
Mục Vỹ này bình thường nhìn thì hay bông đùa, cư xử với học trò một cách vô lý chẳng khác gì thuần hóa thú vật, nhưng đôi lúc lại nói ra những lời khiến người ta phải trầm tư suy nghĩ.
"Thôi, ta hiểu rồi, thầy không quan tâm đến họ!"
Vương Hinh Vũ cười khúc khích: "Mục Vỹ, ta hay cảm thấy những khi thầy nói về bọn ta đều luôn có vẻ xem thường, cứ như bọn ta không có tư cách làm đối thủ của thầy vậy".
Đương nhiên các cô không có tư cách làm đối thủ của ta rồi.
Mục Vỹ chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
"Nào có, ta nghĩ chắc cô Vương đây mới là người nghĩ vậy đấy".
"Gọi Hinh Vũ là được rồi, muội muội ta là học trò trong lớp thầy, giữa chúng ta không cần xa lạ thế đâu".
Mục Vỹ ngẩn người một chốc rồi gật đầu.
Vương Hinh Vũ cười nói: "Thầy nói thế nghĩa là nhận ra thân phận của ta rồi, đoán xem thử nào?"
"Không cần đoán, chắc chắn cô là con cháu của thế lực lớn nào ở Thiên Vận Đại Lục. Mặc dù ta không biết vì sao hai tỷ muội cô đến đây, nhưng các cô không thuộc về nơi này".
Câu trả lời này làm Vương Hinh Vũ sững sờ.
Cô ta vốn chỉ đùa thôi, ngờ đâu Mục Vỹ nói một câu trúng phóc.
"Cô không cần ngạc nhiên sao ta nhận ra đâu!", Mục Vỹ nói tiếp: "Thế lực có thể sử dụng Thanh Vân Tán trên Thiên Vận Đại Lục có thể đếm trên đầu ngón tay cơ mà".
"Là ta sơ suất rồi!"
Vương Hinh Vũ cúi người đáp: "Thầy Mục, Tâm Nhã ở lớp thầy nên ta rất yên tâm, có điều mong thầy đừng có gì với muội ấy".
Hả?
Nghe được lời này, Mục Vỹ nhíu mày.
Với kinh nghiệm sống mấy nghìn năm, hắn hiểu cô ta có ý gì.
Rất rõ ràng.
Nơi xuất thân của hai tỷ muội không phải thế lực mà Mục Vỹ có thể trêu vào, vậy nên Vương Tâm Nhã không thể có bất kỳ quan hệ nào với Mục Vỹ trừ quan hệ thầy trò.
Nhận thức này làm cho Mục Vỹ suýt chửi đổng lên.
Điên à?
Không muốn họ có quan hệ gì mà còn tự đẩy muội muội mình đến cạnh hắn, thế không phải đã tạo cơ hội cho hai người có gì đó rồi sao?
Vương Hinh Vũ thấy sắc mặt Mục Vỹ thay đổi bèn giải thích: "Không phải ta đang cảnh cáo thầy Mục đâu, chỉ là muội muội ta thật sự rất khó chăm nên..."
"Khó chăm thì đem về nhà mà chăm!"
Mục Vỹ phất tay rồi ngắt lời cô ta: "Cô Vương, cô đã giao muội muội cho ta thì ta chỉ chịu trách nhiệm việc dạy học, bảo vệ trò ấy an toàn, những chuyện khác ta lo không được cũng không muốn lo. Mong cô hiểu điều này".
"Tất nhiên rồi!"
"Và một điều nữa, ta hy vọng cô Vương hiểu rằng Mục Vỹ ta không sợ bất cứ cái gì, thế lực lớn hay Thiên Vận Đại Lục ta đều muốn xông xáo cả".
Nói đến đây, giọng điệu của Mục Vỹ trở nên mạnh mẽ.
Trong thâm tâm hắn hiện lên ba từ.
Tần Mộng Dao!
Thế nào hắn cũng phải bước chân đến Thánh Đan Tông trên Thiên Vận Đại Lục, khi đó, đón chờ Thánh Đan Tông sẽ là tai họa khủng khiếp.
Dường như nghĩ đến việc Mục Vỹ cũng tỏ thái độ khinh nhờn không sợ hãi khi đối mặt với tông chủ Thánh Đan Tông lúc ở thành Bắc Vân, Vương Hinh Vũ gượng cười, cúi người rồi rời đi.
Một bên khác, Ngạn Vân Ngọc, Tiêu Bất Ngữ, Khô Du Chá và những người khác thấy Vương Hinh Vũ đi đến với nét mặt khá khó coi, lại thấy Mục Vỹ vẫn tỏ ra thản nhiên thì nở nụ cười sâu xa.
"Vương đại mỹ nữ, sao thế, thất bại rồi à?", Tiêu Bất Ngữ cười nói: "Tên Mục Vỹ kia thích ra dáng thanh cao lắm, quan tâm đến hắn làm gì? Cứ chờ xem cuộc thi đấu đi, rồi mọi vinh quang của hắn sẽ bay biến cả thôi".
Chương 284: Giết người diệt khẩu
Vương Hinh Vũ nghe Tiêu Bất Ngữ nói vậy thì làm vẻ mặt trêu tức.
"Tiêu Bất Ngữ, ngươi nói vậy không sợ cắn trúng lưỡi sao? Đúng là lúc đầu lớp thầy Mục đã thua đậm, nhưng ta nhớ ba cậu học trò trong lớp thầy ấy đã đánh bại ba học trò lớp ngươi khi còn chưa lên lớp cao cấp cơ mà. Ngươi nên nghĩ cách phải làm sao mới không thất bại thảm hại nếu gặp phải lớp chín trong cuộc chiến của khối cao cấp đi!"
"Cô..."
Cảnh tượng Tiêu Bất Ngữ cứng họng làm những giáo viên khác đều cười phá lên.
Dạo này đúng là lớp chín cao cấp phát triển quá mạnh mẽ, đã đến lúc đè bẹp sự nhiệt huyết của bọn nó rồi, thế mới biết trời cao đất dày.
"Theo ta thì lần này lớp chín sẽ nổi trội lắm đây, nhưng muốn lọt vào tốp ba thì không thể được!", Khô Du Chá cười nói: "Lớp một có Ngạn Vân Ngọc, mất hy vọng chắc rồi. Lớp hai thì có Lí Trạch Lâm, tên này thần bí lắm, Mục Vỹ khó mà thắng nổi!"
"Lớp ba có Vương đại mỹ nữ, Mục Vỹ cũng không làm gì được, kiểu gì cũng có người áp chế được lớp chín chứ!"
Không thể không nói, Khô Du Chá có oán hận rất sâu với Mục Vỹ!
Trịnh Thành Vân bị ép phải chạy trên sân luyện võ mà không có mảnh áo nào che thân, mất hết mặt mũi, sau đó lão ta bị Mục Vỹ đưa về gia tộc rồi biến mất một cách đáng ngờ.
Đương nhiên ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra!
Thế mà không một ai nắm chức vụ cao trong Lôi Phong Viện hỏi đến!
Chả phải giải thích tại sao Khô Du Chá ghi hận Mục Vỹ.
Hắn ta chỉ ước Mục Vỹ dẫn dắt lớp chín thua trắng tay ngay từ trận thi đấu đầu tiên.
"Lí Trạch Lâm? Chẳng biết cả ngày tên kia làm gì!", Ngạn Vân Ngọc đáp lời: "Hôm nay là ngày thứ nhất của cuộc chiến giữa các lớp cao cấp mà hắn không tham gia, nhẹ nhõm thật. Mà nói thật thì đến ta cũng không chắc có thể thắng được tên đó".
"Nói ba cái chuyện này làm gì, các ngươi đúng là rảnh. Lo mà tìm cách không bị bẽ mặt trong cuộc chiến năm nay đi!", Vương Hinh Vũ bỏ lại một câu rồi xoay người muốn rời đi.
Đinh...
Giữa lúc đó, bỗng dưng có một tiếng kêu vang lên khắp dãy núi, những ai ở đây đều sửng sốt.
"Tiếng cảnh báo đây mà, trong núi có trò nào gặp chuyện rồi!"
"Sao vậy được, trong dãy núi có phân chia khu vực, học viện đã liên tục kiểm tra, đâu thể nào xuất hiện linh thú trên cấp năm chứ?"
"Có thể là trò nào đó cảnh giới hơi thấp gặp phải linh thú cấp năm rồi".
"Đi thôi, mau qua xem!"
Trong lúc các giáo viên xì xào bàn tán, một người đã mất dạng từ lâu.
Mục Vỹ lách mình xông vào trong dãy núi.
Hắn không chắc tiếng cảnh báo này có liên quan gì đến học trò lớp mình hay không, nhưng cũng phải đi kiểm tra mới được.
Mỗi một người trong lớp chín đều đã trở thành bảo bối của hắn, là một phần thịt trong lòng hắn. Dù trận đấu này bị thua, hắn cũng không muốn học trò của mình chịu thương tổn.
Soạt soạt soạt...
Mấy bóng người đồng loạt xông về phía dãy núi.
...
Giờ phút này, có bảy tám bóng người đang tụ tập dưới một cây đại thụ trong dãy núi Phá Vân.
"Khỉ thật! Khoách Minh, cô ta phát tín hiệu cầu cứu đi rồi, phải làm sao đây?"
Một dáng hình xinh đẹp đang đứng trước bảy tám người kia, cô ta đang lấy tay che vai, cánh tay kia buông thõng, máu tươi chảy từng giọt xuống đất thành một vũng nước.
"Làm sao hả? Thì giết cô ta để diệt khẩu thôi. Tranh thủ giờ mới vào núi, chưa bị ai phát hiện ra thì diệt khẩu đi!", thiếu niên được gọi là Khoách Minh nói với khuôn mặt âm trầm.
"Lần trước lớp bốn chúng ta bị lớp chín làm mất hết thể diện, thành ra thầy Tiêu lúc nào cũng bị bà Vương Hinh Vũ kia đè đầu cưỡi cổ. Bí mật giết Vương Tâm Nhã đi, xem như trút giận cho thầy Tiêu".
"Giết ư?"
Những người khác nghe thấy câu này đều biến sắc.
Giết người là vi phạm quy định của học viện rồi!
"Không giết thì sao giờ? Chờ giáo viên tuần tra bên ngoài vào đuổi chúng ta ra khỏi vòng thi đấu hết à? Các ngươi chịu không?"
Nghe vậy, họ vội vàng lắc đầu.
Họ đã gian khổ chuẩn bị cả một năm chỉ để có thể bộc lộ tài năng trong cuộc chiến của khối cao cấp, bọn họ không muốn vì cướp đoạt linh thú người khác mà bị phạt, không cho thi đấu nữa.
Những suy nghĩ độc địa nảy lên, đám người tức tốc bao vây Vương Tâm Nhã, trong mắt hiện lên sự rét lạnh.
Vương Tâm Nhã lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cô ta thật sự quá sơ ý.
Sau khi vào học lớp chín cao cấp của Mục Vỹ, cô ta rất muốn thể hiện bản thân nên đã giành lấy một suất tham gia cuộc tranh tài giữa các lớp cao cấp để hướng đến cuộc chiến lôi đài.
Ngờ đâu, vừa vào núi, giết một con linh thú xong thì có kẻ muốn cướp đoạt thành tích.
Những kẻ này đúng là vô liêm sỉ, còn ném đá giấu tay khiến cô ta bị thương nặng nữa chứ.
Nhìn khuôn mặt gian trá của những người kia, cõi lòng Vương Tâm Nhã dần tuyệt vọng.
Lẽ nào phải dùng chiêu đó?
Nhưng nếu dùng thì thân phận ở học viện Thất Hiền của cô ta sẽ bị vạch trần, tỷ tỷ sẽ bị liên lụy. Khi đó, mọi chuyện sẽ không thể giấu giếm được nữa.
Không được!
Tuyệt đối không được bại lộ thân phận, chết cũng không!
Phải liều mạng thôi!
Cố mà liều mạng, nếu chết thì còn kéo theo được vài cái đệm lưng, khi đó thầy Mục sẽ điều tra ra manh mối, những kẻ này đừng hòng chạy thoát!
"Chết đi!"
Người Vương Tâm Nhã nhoáng lên, lao tới đám người.
"Hừ, đã bị thương nặng rồi còn muốn kéo người khác chết theo? Mơ đi!"
Khoách Minh thấy Vương Tâm Nhã lao ra, bước lên tung một cú đấm.
Phụt...
Vương Tâm Nhã đã là đèn cạn dầu sau khi bị đánh lén, đâu thể chịu nổi cú đấm của Khoách Minh, cô ta hộc máu ngã xuống đất.
"Chết tiệt..."
Vương Tâm Nhã giãy giụa ngồi dậy, sắc mặt trắng tái.
"Toi rồi, hết rồi, trời muốn tuyệt đường ta mà. Chỉ tiếc mình chưa từng thổ lộ tâm ý với thầy Mục..."
Chương 285: Không cần ngươi dạy ta
Cô ta và Mục Vỹ từng có duyên gặp nhau một lần, còn là gặp trong tình huống xấu hổ như thế. Nhưng đôi lúc cuộc đời là vậy, chỉ cần chạm mắt nhau một lần thôi là không thể nào dứt bỏ được.
"Đang nghĩ gì mà mặt buồn xo thế?"
Vương Tâm Nhã đã từ bỏ việc phản kháng, ngờ đâu một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai.
"Thầy Mục..."
"Còn ai vào đây?"
"Thầy Mục!"
Vương Tâm Nhã mừng đến rơi lệ, ôm chầm lấy Mục Vỹ mà khóc nức nở.
"Ha ha... có phải xem thầy Mục là chiến thần từ thiên cung xuống, anh dũng vô địch cứu trò không!", Mục Vỹ búng mũi Vương Tâm Nhã một cái rồi cười nói.
"Vâng vâng!"
"Thế thì ta cũng tự thấy mình đỉnh ghê!", hắn vừa nói xong, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Từ ngoài núi đến đây là cả một quãng đường rất xa, bất quá Mục Vỹ phải sử dụng một bộ thân pháp.
Vậy nên hắn đến sớm hơn những giáo viên khác, nhưng vì quá nóng ruột nên đâm ra làm mình bị thương.
Thấy khóe môi Mục Vỹ chảy máu, Vương Tâm Nhã sững sờ.
Cô ta nhận ra nhịp tim của Mục Vỹ đang rất nhanh, hoàn toàn vượt qua tần suất đập bình thường của võ giả.
Tại sao?
Thầy Mục đâu biết mình bị thương!
Lẽ nào chỉ vì người bị thương có thể là học trò mình nên thầy ấy mới như vậy sao?
Trong thời gian ở lớp chín, cảnh Vương Tâm Nhã thấy nhiều nhất chính là Mục Vỹ "thưởng" cho mỗi một học trò một đòn cảnh tỉnh, đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra Mục Vỹ luôn nghiêm khắc ấy cũng có một khía cạnh thế này.
Thật ra bản thân Mục Vỹ cũng bất ngờ.
Chỉ vì học trò của mình có thể bị thương mà hắn sốt sắng như vậy sao? Đúng là... sống càng lâu càng ấu trĩ mà!
"Ổn định thương thế đã, lát nữa nói sau!"
Mục Vỹ nuốt máu xuống rồi từ từ đứng dậy, nhìn bảy, tám tên học trò ở phía trước.
"Các trò là... lớp bốn cao cấp đúng không?"
Mục Vỹ nhìn họ, đi thẳng vào vấn đề: "Học viện có quy định cấm đánh lén, thấy bạn gặp chuyện phải giúp đỡ. Các trò đã vi phạm nội quy rồi, nói đi, muốn chết kiểu gì?"
Muốn chết kiểu gì?
Những người ở đây đều đực mặt khi nghe thấy lời nói của Mục Vỹ.
"Hừ, muốn chết kiểu gì? Dựa vào đâu chứ?", Khoách Minh hừ lạnh rồi đáp trả: "Tiểu nha đầu này cướp đoạt linh thú bọn ta săn được, bọn ta chỉ đả thương cô ta thôi, trong học viện cũng đâu có quy định bắt bọn ta phải chết, thầy là cái gì mà nói vậy? Lớp chín có thành lớp cao cấp cũng vẫn là rác rưởi, thầy không có quyền quyết định bọn ta sống hay chết!"
"Không có quyền? Thật sao?"
Mục Vỹ ngạc nhiên nhìn học trò vừa lên tiếng, sau đó mỉm cười.
Quy định?
Giờ thì chuyển sang lấy quy định ra nói rồi kìa.
"Mục Vỹ, thầy đừng tưởng mình quan trọng lắm. Nói cho thầy nghe, mấy lớp bọn ta đã thầm thống nhất với nhau rồi, trong cuộc chiến của khối cao cấp lần này, dù có thua cũng phải đánh cho mấy đứa dự thi của lớp thầy tàn tật, như thế thì lớp thầy sẽ không đứng nhất được!"
Ầm...
Câu nói này làm cho Mục Vỹ phẫn nộ.
Đánh cho mấy đứa dự thi tàn tật?
Chỉ vì một trận so tài mà muốn hãm hại học trò của hắn, đây mà là âm mưu của đám học trò này ư?
Mục Vỹ không tin!
Cho chúng mười cái gan cũng không dám gian lận kiểu này!
Chắc chắn là có kẻ xui khiến.
Đồ xảo trá!
"Nói xong chưa?"
Mục Vỹ lạnh lẽo nhìn Khoách Minh, nhếch mép: "Cảm ơn trò đã nói chuyện này cho ta biết, thi đấu năm nay có vẻ hay ho lắm đây, tiếc là..."
"Tiếc gì?"
"Tiếc là trò không thấy được!"
Hắn nhấc tay tung chưởng.
Bàn tay Mục Vỹ hóa thành kiếm, một luồng kiếm khí phát ra một tiếng đinh theo cánh tay của hắn.
Tiếp đó, "phụt", những tia máu vung vãi như bão tố, một kiếm cắt cổ!
Khoách Minh đã chết!
Sau tiếng phịch, Khoách Minh ngã xuống đất, những người khác thấy vậy đều kinh hoàng.
Mục Vỹ thật sự dám giết bọn họ, các giáo viên còn chưa tới mà Mục Vỹ đã dám xuống tay.
"Muốn chết kiểu gì!"
"Mục Vỹ, ngươi làm gì đấy!"
Khoảnh khắc ấy, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Là Tiêu Bất Ngữ.
Hắn ta đáp xuống đất, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất.
Khoách Minh, học trò của hắn ta!
"Cậu học trò này cướp linh thú của học trò lớp ta, còn muốn giết người diệt khẩu, ta chỉ dạy dỗ giúp thầy Tiêu thôi".
"Vớ vẩn!"
Mục Vỹ vừa nói xong thì Tiêu Bất Ngữ mắng nhiếc: "Mục Vỹ, ngươi đừng có vớ vẩn, dù chuyện đó là thật thì bọn nó đã giết học trò ngươi chưa? Sao ngươi dám giết nó!"
"Ồ? Vậy ý thầy Tiêu là ta phải chờ Vương Tâm Nhã bị giết rồi mới ló mặt ra giết cả bọn mới đúng?"
"Ngươi..."
"Thầy Tiêu, là người làm thầy, chúng ta không chỉ giúp học trò nâng cao cảnh giới mà còn phải bảo ban chúng về đạo làm võ giả".
Kẻ có tâm địa xấu xa không thể tiến xa được!
"Không cần ngươi dạy ta!", Tiêu Bất Ngữ quát: "Mục Vỹ, ngươi công khai sát hại học trò của học viện, tội không thể tha, viện trưởng nhất định sẽ trừng phạt ngươi".
"Hừ! Ta biết ngay Tiêu Bất Ngữ ngươi sẽ nói vậy mà!"