“Dừng tay!”
Thấy Thiệu Minh định chộp lấy bàn tay của tiểu thư nhà mình, Hoàn Nhi cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Cô ta thò tay ra, không biết đã dùng sức mạnh lớn cỡ nào kẹp chặt lấy tay của Thiệu Minh, sau đó dùng một chiếc đũa cắm vào cánh tay hắn ta nhanh như chớp.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi nhỏ xuống bàn từng giọt tí tách…
“Thiệu Minh đúng không?”, vẻ thẹn thùng trên gương mặt Tiêu Doãn Nhi biến mất, thay vào đó là nụ cười giảo hoạt, cô ấy nói: “Ta đã là người phụ nữ của Mục Vỹ rồi mà ngươi còn dám động vào ta? Tiểu nha hoàn này sẽ giết ngươi đấy”.
“Cô ta dám!”, Thiệu Minh hừ nói: “Ông nội ta là Thiệu Danh Ngự, trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, cô ta dám động vào ta không?”
Răng rắc…
Thiệu Minh vừa nói dứt câu, một âm thanh nữa lại vang lên, tiếng kêu thảm thương của hắn ta khiến cả quán rượu phải chấn động.
Hoàn Nhi không chút khách khí, cong bàn tay lại, cánh tay của Thiệu Minh lập tức bị bẻ gãy.
“Mặc kệ ngươi là ai, dám bất kính với tiểu thư nhà ta thì đều phải chết!”
“Hoàn Nhi, thôi đi! Hắn ta không biết thì không có tội, tha cho hắn ta một mạng”, Tiêu Doãn Nhi tuỳ ý xua tay.
Cô ấy là tiểu thư nhà họ Tiêu, nếu bình thường có ai dám nhìn cô ấy chòng chọc như vậy thì đã bị móc cả hai mắt từ lâu rồi.
Nhưng trong đầu cô ấy chợt nghĩ ra một trò đùa quái đản.
“Thiệu Minh, ta không cần biết ngươi là đệ tử nội môn hay ngoại môn gì của Thánh Đan Tông, còn ta là thê tử tương lai của Mục Vỹ, nếu ngươi dám động vào ta thì chỉ có con đường chết thôi. Nhưng nể tình ngươi không biết chuyện, nên ta tha cho ngươi một mạng”.
Tiêu Doãn Nhi thản nhiên quay người, một hương thơm toả ra, cô ấy rời khỏi quán rượu.
“Thiệu Minh, không sao chứ?”
Lúc này, nhóm Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ mới dám đi tới.
Cô nha hoàn khi nãy quả thực rất lợi hại, chí ít cũng phải là cảnh giới Linh Huyệt, nên họ nào dám nhúng tay vào.
“Mục Vỹ, lại là Mục Vỹ!”, mắt Thiệu Minh đỏ gay, hắn ta không nhịn được quát: “Không giết được hắn, ta khó rửa được mối hận trong lòng”.
Dứt lời, Thiệu Minh tái mặt, giận dữ rời đi.
Trong mật thất của nhà họ Điêu.
Thiệu Minh ngồi xếp bằng, mặt lúc xanh lúc trắng.
Từ trước tới nay, Thiệu Minh luôn nghĩ mình là một người vượt trội. Ông nội hắn ta là trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, một thầy luyện huyền khí cực phẩm nổi tiếng lẫy lừng. Còn hắn ta chưa tới hai mươi tuổi, cũng đã được coi là người xuất sắc trong nội môn.
Nhưng sau khi gặp Mục Vỹ, tất cả mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Vì thế, hắn ta nhất định phải giết chết Mục Vỹ.
“Ẩn Linh Đan là đan dược tam phẩm, nó kích thích tiềm năng trong cơ thể võ giả, để đột phá giới hạn”.
Thiệu Minh nhìn viên đan dược màu xanh nhạt trong tay, hơi thở dần trở nên thô nặng.
Trước đó, hắn ta là cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín. Nhưng sau trận đấu ở dãy núi Bắc Vân, đã may mắn đột phát đến cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười.
Còn bây giờ, hắn ta chuẩn bị uống viên Ẩn Linh Đan này, để vượt qua tầng thứ mười, bước vào mười tầng cảnh giới Linh Huyệt.
Hắn ta làm như vậy là ép tiềm lực của bản thân làm việc quá tải. Có thể sau này muốn tiến thêm một bước nữa sẽ khó như lên trời.
Nhưng hắn ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
Hắn ta muốn Mục Vỹ phải chết ngay lập tức.
Ực một tiếng, Thiệu Minh đã nuốt viên đan dược. Sắc mặt hắn ta chợt đỏ bừng, sau đó hắn ta hộc ra một ngụm máu tươi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt của hắn ta không ngừng trợn tròn, thậm chí vành mắt bắt đầu hằn tia máu.
“Cố, mình phải cố nhịn…”
Giọng nói của hắn ta đã hơi khàn khàn, nhưng Thiệu Minh vẫn ngồi im tại chỗ bất động, dùng mối hận của mình với Mục Vỹ để cổ vũ bản thân.
Dù có phải rút hết sạch tiềm lực trong người ra, hắn ta cũng phải giết chết Mục Vỹ cho bằng được.
Cùng lúc đó, một người khác cũng đang tiến hành tăng cảnh giới ở nhà họ Mục.
Chương 147: Thần lực
Mục Vỹ đã đạt đến cảnh giới Tụ Đan tầng thứ tám của thân xác, bước tiếp theo chính là cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín.
Thật ra sức mạnh và chân nguyên của cảnh giới Thông Linh và Tụ Đan không có cách biệt quá lớn về lượng tích trữ.
Cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín là võ giả có thể thông suốt suy nghĩ, hiểu biết rõ về vạn vật, hơn nữa tư duy và phản ứng với các sự việc cũng vượt trội hơn nhiều. Điều quan trọng nhất là suy nghĩ nhạy bén, phản ứng nhanh nhạy.
Có thể hình dung thế này, trong trận đấu của hai võ giả, nếu một người có thể phản ứng lại khi đối thủ ra tay, đồng thời đánh trả lại luôn, như vậy võ giả đó chắc chắn sẽ có lực chiến đấu mạnh mẽ hơn trong trận đấu.
Còn cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười thì võ giả sẽ tăng hơn một cấp ở cảnh giới thân xác.
Tụ Khiếu là cảnh giới quan trọng cuối cùng của mười tầng cảnh giới của thân xác.
Trên mười tầng cảnh giới của thân xác là mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt. Cảnh giới Tụ Khiếu là dùng chân nguyên để nuôi dưỡng kinh mạch trong cơ thể, mở mười huyệt đạo lớn trong cơ thể để làm bước chuẩn bị cuối cùng cho mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt.
Bây giờ, thân xác của Mục Vỹ đã hoàn toàn khác với hắn của nửa năm trước.
Dưới làn da có vẻ trắng trẻo là cơ bắp rắc chắc mạnh mẽ, đường nét cơ thể rõ ràng, trông hệt như bức tượng điêu khắc điêu luyện của tự nhiên.
Trong các võ giả thì không thiếu những người có thân hình vạm vỡ.
Những võ giả đó trông thì cơ bắp cuồn cuộn, nhưng đó không phải là hình thể mà võ giả nên có.
Một võ giả kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và thân xác thật sự thì cơ bắp trên toàn thân sẽ cho người nhìn một cảm giác đặc biệt dẻo dai, chứ không phải kiểu to con vạm vỡ, nhưng lại yếu rớt.
“Cảnh giới Tụ Đan tầng thứ tám, chân nguyên ngưng tụ thành đan, tập trung ở đan điền. Cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín, đầu óc thông suốt, suy nghĩ rành mạch. Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười, mở nguyên đan, rồi mượn đó mở linh huyệt, bước vào mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt”.
Mục Vỹ suy nghĩ trong đầu, hắn ngồi ngay ngắn dưới đất, vận động chân nguyên trong cơ thể.
Cùng lúc đó, Tru Tiên Đồ trong đầu hắn cũng bất giác mở ra một góc.
Có một luồng khí tức lặng lẽ rơi xuống trong Tru Tiên Đồ, sau đó chui vào trong người Mục Vỹ.
Đó là một luồng sức mạnh vừa mênh mông vừa dàn trải. Sau khi nó chui vào người Mục Vỹ, đã khiến hắn cảm thấy hơi thở của mình dồi dào hơn.
Lực sinh mệnh?
Lực tinh thần?
Lực cảm giác?
…
Lúc này, hắn cảm thấy những sức mạnh ấy đang uốn lượn và phiêu du trong người mình, khiến hắn bỗng dưng thả lỏng cơ thể.
Rốt cuộc Tru Tiên Đồ đến từ đâu? Mục Vỹ không biết, nhưng hắn biết nếu không có Tru Tiên Đồ thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hơn nữa, dù không phải lúc nào Tru Tiền Đồ cũng thi triển ra sức mạnh bùng nổ khi hắn đột phá, nhưng mỗi khi nó làm điều đó, đều khiến hắn được lợi rất nhiều.
Dần dần, khi luồng sức mạnh đó chảy vào trong người Mục Vỹ, bên trong cơ thể hắn đã có sự thay đổi vô cùng lớn.
Cuối cùng khi tất cả sức mạnh đã biến mất, Mục Vỹ có thể cảm nhận rõ tinh lực của mình đã có sự thay đổi chưa từng có.
Chỉ có điều, lúc Mục Vỹ chuẩn bị kết thúc, lại có một sự thay đổi khác.
Tiếng vù vù vang lên, ngay sau đó, Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ lại mở ra lần nữa.
Nhưng lần này không có võ kỹ, phương thức luyện chế đan dược, hay luyện khí nào, mà là một giọt nước.
Theo hắn nhìn thì đó là một giọt nước.
Nhưng giọt nước đó trông rất lạ.
Hình như nó không phải là nước thật, mà là một thể khí tích tụ thành sau một bước chưng cất cực độ.
Tí tách…
Một tiếng động vang lên, giọt “nước” đó nhỏ thẳng vào trong đầu Mục Vỹ.
Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ cảm thấy thế giới trước mặt mình đang thay đổi chóng mặt.
Sau khi chảy vào trong người Mục Vỹ, giọt nước đó đã hoá thành muôn vàn dòng chảy, chảy tới khắp tứ chi, rồi xông vào từng đường kinh mạch của hắn.
“Đây là… thần lực!”
Mục Vỹ ngồi ngây ra tại chỗ, toàn thân đột nhiên run lẩy bẩy.
Thần!
Đây luôn là sự tồn tại thần bí nhất trong vạn giới.
Đại thế giới chia thành nhiều phần, từ Đại Lục có diện tích hàng trăm triệu mét vuông, đến một thế giới, rồi tới tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên.
Con đường của võ giả dài miên man, nhưng bất kể là mười tầng cảnh giới của thân xác, hay mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt, đều phải phù hợp với sự lớn mạnh của mình.
Còn thần thì đến Mục Vỹ ở kiếp trước cũng luôn phải mơ ước.
Dù kiếp trước hắn là một trong những Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, nhưng hắn chỉ tôn sùng và hướng về thần.
Nhưng thần quá đỗi xa vời và huyền bí. Đến đại thế giới Vạn Thiên, vùng đất có một lượng võ giả và gia tộc cực lớn cũng hiếm ai biết được về thần.
Sở dĩ Mục Vỹ có thể cảm nhận được thần lực trong giọt nước đó, là bởi hắn từng mạo hiểm một lần.
Đúng là hắn không tin vào sự tồn tại của thần, nhưng lần đó, sau khi cảm nhận được sự lớn mạnh của sức mạnh đó, cuối cùng hắn đã hiểu, dù có là Tiên Vương thì cũng không phải là sự đỉnh cấp của thế giới.
Mà thần lực là sức mạnh mà thần sinh ra.
Luồng sức mạnh này đã vượt qua mọi rào cản của nguyên tắc, căn bản không có trong đất trời.
Lúc này, Mục Vỹ thấy vô cùng sung sướng khi cảm nhận được sự dao động của thần lực đó.
Sức mạnh của giọt thần lực này cực kỳ mỏng manh, nhưng dẫu sao cũng là thần lực, với Mục Vỹ của hiện tại thì đây chính là một núi vàng.
“Thần lực nhiều thế này chắc chắn không thể tiêu tan với mình, như vậy thì sẽ có rất nhiều cách dùng đến”.
Mục Vỹ vội vàng hấp thu thần lực đó, dần dà, cơ thể hắn lại lột xác thêm một lần nữa.
Cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín!
Lần đột phá này, Mục Vỹ có thể cảm nhận rõ sự thay đổi xung quanh mọi vật.
Nhỏ như con kiến dưới đất, đường vân của chiếc lá ngoài sân, chỉ cần Mục Vỹ muốn là hắn hoàn toàn có thể nhìn rõ.
“Đây chính là thần lực ư?”
Mục Vỹ vô cùng ngạc nhiên.
Thần lực mỏng manh tới mức này mà có thể sinh ra tác dụng thần kỳ mạnh mẽ như vậy, quả đúng là thần lực.
Nghĩ kỹ lại thì Mục Vỹ cũng thấy buồn cười.
Đúng là đầu óc hắn hơi có vấn đề thật rồi.
Năm xưa, hắn là Tiên Vương. Nhưng bây giờ, hắn chỉ là con cháu đạt cảnh giới Thông Linh – tầng thứ chín trong mười tầng cảnh giới của thân xác trong nhà họ Mục thôi.
Sự khác biệt này như trời với đất.
Nếu là kiếp trước thì thần lực này cùng lắm chỉ có thể củng cố thêm cho thực lực của hắn, nhưng bây giờ, sức mạnh ẩn chứa bên trong nó lại là kho báu quý giá với hắn.
“Sức mạnh nhiều thế này không thể để lãng phí được!”
Suy nghĩ kỹ càng xong, Mục Vỹ vội điều động chân nguyên, dần hoá giải thần lực trong cơ thể, sau đó lặng lễ gom nó vào lòng bàn tay.
Dần dần, có từng giọt chất lỏng tràn ra trong lòng bàn tay hắn.
Mục Vỹ vội lấy một chiếc bình sứ ra, rồi đổ chất lỏng đó vào trong.
Bận rộn một lúc lâu, hắn đã thu thập được mười mấy bình, bấy giờ mới yên tâm.
Mười mấy chiếc bình này là thần lực được pha loãng ra rất nhiều lần, bất kể là đột phá cảnh giới, cải tiến tố chất hay hồi phục thương tích cho thân thể, sức mạnh này đều có thể coi là thần dược.
“Hay mình thử xem sao nhỉ!”
Mục Vỹ thầm nghĩ, sau đó không thể ngồi yên được nữa, hắn rời khỏi biệt viện, đi tới chỗ ở của Mục Lâm Thần.
Chương 148: Tình hình các tộc
Mục Lâm Thần là trưởng tộc nhà họ Mục, có quá nhiều chuyện phải làm.
Nhất là trong khoảng thời gian này cần phải phân chia hợp lý hơn mười triệu linh thạch hạ phẩm Mục Vỹ bán đấu giá được vào các mối làm ăn của gia tộc.
Trưởng tộc họ Mục như ông ấy đã bận đến váng đầu.
Khó khăn lắm hôm nay mới được nghỉ ngơi một lát, Mục Lâm Thần ngồi lĩnh ngộ cảnh giới trong phòng.
Thực lực kinh tế có vai trò quan trọng giúp gia tộc hưng thịnh, nhưng quan trọng nhất vẫn là thực lực võ thuật.
Không có sự bảo vệ của võ thuật, dù kinh tế có lớn mạnh tới đâu cũng chỉ là một con heo mập mặc người chém giết mà thôi.
Hiện giờ, ông ấy chính là trụ cột của nhà họ Mục. Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chính là nguyên nhân tại sao ông ấy không dám trở mặt với nhà họ Điêu và nhà họ Uông.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, đả thông huyệt Hợp Cốc ở giữa ngón cái và ngón trỏ của hai tay, sức mạnh to lớn. Nâng cao sức mạnh này hoàn toàn là vượt mức cực hạn của thân xác, coi sức mạnh của chân nguyên làm chủ.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, đả thông huyệt Nội Quan ở cổ tay, nối thẳng hai tay, bơm lực ở hai tay vào cánh tay, không chỉ gia tăng sức mạnh mà cả tính dẻo dai.
Còn cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba là đả thông huyệt Túc Tam Lý ở dưới đầu gối. Một khi thành công ngưng huyệt, tay chân nhịp nhàng, cơ thể nhẹ bẫng, nhanh như tia chớp.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư là đả thông huyệt Dương Lăng Tuyền. Khác với huyệt Túc Tam Lý, huyệt này nằm ở bên cạnh bắp chân.
Tầng thứ ba và tầng thứ tư liên hệ mật thiết với nhau. Một khi đồng thời đả thông ra cả hai huyệt này, thực lực của võ giả sẽ tăng vọt.
Mà cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm lại là một cảnh giới cực kỳ quan trọng.
Tầng thứ năm phải mở ra hai huyệt khiếu.
Huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải.
Hai huyệt khiếu lớn này là nơi chân nguyên của võ giả bộc phát. Chỉ cần đả thông thành công, võ giả trong mười tầng của cảnh giới Linh Huyệt sẽ có sự thay đổi về chất.
Đối với võ giả, đột phá được tầng này có ý nghĩa không hề thua kém đột phá từ cảnh giới thân xác đến cảnh giới Linh Huyệt.
Lúc này, Mục Lâm Thần đang ở tầng thứ năm, mở được huyệt Quan Nguyên nhưng lại bị mắc kẹt ở huyệt Khí Hải, không cách nào đột phá.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sợ là cả đời này của ông ấy khó mà đột phá được tầng thứ năm.
Nhưng kể cả như vậy, ông ấy vẫn không chịu từ bỏ.
Dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi, ông ấy cũng phải liều mạng. Bởi vì thực lực của ông ấy quyết định địa vị của nhà họ Mục.
Cốc cốc cốc…
Mục Lâm Thần vừa tu luyện tới trình độ cao nhất lại bị một tràng tiếng gõ cửa quấy phá, không vui cau mày.
“Ai?”
“Đương nhiên là con rồi cha!”
Không thể không nói, lúc mới gọi Mục Lâm Thần là cha, Mục Vỹ rất không quen.
Nhưng khi nhớ tới Mục Vỹ kia đã hợp nhất với mình, lại thêm tình cảm của Mục Lâm Thần đối với Mục Vỹ thực sự lớn hơn tình cảm với con nuôi.
Dần dà, Mục Vỹ cũng không còn khúc mắc gì nữa.
Mục Lâm Thần cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Vào đi!”
“Vâng!”
Mục Vỹ lập tức phá cửa xông vào.
“Chắc con không làm phiền nghĩa phụ đâu nhỉ?”
“Con nói xem?”
“Ha ha, vậy con xin lỗi người trước!”, Mục Vỹ cười cợt nói: “Nghĩa phụ, con muốn nghe người kể về võ giả mạnh nhất của bốn gia tộc lớn ở thành Bắc Vân!”
“Hả? Sao thằng nhóc con lại hứng thú với cái này?”
Mục Lâm Thần hơi kinh ngạc đáp: “Dù sao sớm muộn gì con cũng phải biết, bây giờ nói cho con cũng được”.
“Bốn gia tộc lớn của thành Bắc Vân có nhà họ Mục chúng là là chi phụ của nhà họ Mục ở Đế Đô. Nói thì nói vậy chứ thực ra nhà họ Mục ở thành Bắc Vân với nhà họ Mục ở thành Nam Vân hoàn toàn tách biệt. Bọn họ cũng không hề quan tâm với sự tồn vong của nhà chúng ta ở thành Bắc Vân”.
“Trong nhà họ Mục có ta, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, chỉ mới đả thông được huyệt Quan Nguyên. Có lẽ cả đời ta sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới này”.
Nói tới đây, vẻ mặt Mục Lâm Thần trở nên ảm đạm thấy rõ.
“Nhà họ Tần, người mạnh nhất là Tần lão thái gia, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã đả thông được huyệt Mệnh Môn của tầng thứ sáu, chỉ còn huyệt Thận Du, là cao thủ số một của thành Bắc Vân”.
“Chỉ là hiện giờ tuổi ông ấy đã cao, sức lực không bằng năm xưa. Còn trưởng tộc nhà họ Tần hiện giờ là Tần Kế Minh, cũng là nhạc phụ tương lai của con đang ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư”.
“Còn có trưởng tộc nhà họ Uông, Uông Đông Vũ và trưởng tộc nhà họ Điêu, Điêu Chấn Vân. Hai người họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mạnh hơn ta một chút, đã mở được huyệt Khí Hải”.
Mục Lâm Thần cảm thán: “Bây giờ Tần lão thái gia vẫn còn có thể chống đỡ cho nhà họ Tần. Nhà họ Mục chúng ta liên hôn với nhà họ Tần nên cũng coi như yên ổn. Chỉ là lỡ như… sợ là nhà họ Mục và nhà họ Tần sẽ bị nhà họ Điêu và nhà họ Uông điên cuồng công kích”.
Điều này không sai.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm có hai huyệt khiếu lớn là huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải. Mỗi lần mở ra một huyệt khiếu đều giúp thực lực tăng vọt.
Mục Vỹ biết rõ hiện giờ Mục Lâm Thần vẫn còn thua xa Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ.
Chỉ là thiên phú quyết định cảnh giới cả đời của võ giả có thể đạt tới mức nào.
Có thể một cậu thiếu niên tu luyện tới tầng thứ mười của thân xác năm 14, 15 tuổi. Nhưng bởi vì thiên phú không đủ nên cả đời không thể bước vào mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt.
Mục Lâm Thần cũng vì vấn đề thiên phú nên mới bị kẹt lại ở huyệt Quan Nguyên tầng thứ năm, không cách nào đả thông được huyệt Khí Hải.
Chương 149: Linh dịch
“Nghĩa phụ có tin con không?”
“Đương nhiên!”
“Vậy người luyện hoá giọt linh dịch này đi!”
Mục Vỹ vừa nói vừa lấy ra một bình sứ, nhỏ một giọt nước vào lòng bàn tay của Mục Lâm Thần.
“Đây là…”
“Con vô tình đạt được linh dịch này, chắc hẳn sẽ trợ giúp người đột phá”, Mục Vỹ vội vàng giải thích.
Thần lực không có tiếng tăm gì ở Thiên Vận Đại Lục, Mục Vỹ chỉ có thể đặt tên là linh dịch.
Nếu có người biết tới thần lực rồi lan truyền ra ngoài, e là hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Năm xưa ở trong đại thế giới Vạn Thiên, thứ này cũng vô cùng quý hiếm. Tuy ở đây nó hiếm có gấp trăm ngàn lần nhưng công hiệu chắc chắn sẽ không khiến Mục Vỹ thất vọng.
Dù sao Tiên Vương và cảnh giới Linh Huyệt vẫn cách nhau muôn sông nghìn núi.
Mục Lâm Thần vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng thấy vẻ mặt kiên định và tràn đầy chờ mong của Mục Vỹ, ông ấy bèn gật đầu.
Ông ấy ngồi khoanh chân trên mặt đất, lặng lẽ hút giọt thần lực kia vào người.
Mục Vỹ đứng cạnh bắt đầu căng thẳng.
Hắn muốn nghiệm chứng xem thần lực này chỉ có tác dụng cải thiện tư chất với mình hắn hay là với tất cả mọi người.
Thấy Mục Lâm Thần hấp thụ giọt thần lực kia, Mục Vỹ cũng đứng im tại chỗ.
Từng giây từng phút trôi qua. Mặt trời dần nhô lên, rồi lại chậm rãi ngả về phía Tây, màn đêm dần buông xuống.
“Phù…”
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng hô. Mục Lâm Thần mở choàng hai mắt.
“Thế nào rồi nghĩa phụ?”
Mục Vỹ chờ mong hỏi.
“Vỹ Nhi, con nói cho ta biết, con lấy linh dịch này ở đâu ra?”, Mục Lâm Thần nghiêm túc hỏi.
“Hả… Sao rồi ạ? Không có hiệu quả sao?”
“Không, không phải!”
Mục Lâm Thần kích động đứng bật dậy cười nói: “Giọt linh dịch này đúng là thuốc thần, thậm chí còn mạnh hơn cả đan dược tam phẩm, tứ phẩm. Nghĩa phụ đã đả thông được huyệt Khí Hải, còn có thể cảm nhận được tư chất của ta như được cải tạo hoàn toàn. Đời này có hy vọng đạt tới mười tầng Thông Thần”.
Mục Lâm Thần run rẩy lôi kéo Mục Vỹ như một đứa trẻ.
“Hả? Cái này là con vô tình có được, cũng chỉ có một bình này thôi”, Mục Vỹ lúng túng lắc bình sứ trong tay.
“Chỉ có một bình…”
Mục Lâm Thần cẩn thận dặn dò: “Vỹ Nhi, con không được để người khác biết, nếu không sẽ gặp phải phiền phức rất lớn. Linh dịch này của con có thể sánh với đan dược tứ phẩm!”
Mục Vỹ đã có tính toán trong lòng.
Linh dịch do thần lực hoá thành này là do hắn lấy từ trong người mình ra, đã bị pha loãng, hiệu quả đối với Mục Lâm Thần vẫn chưa được tính là lớn.
“Xem ra lần sau có thể rút thêm nhiều hơn!”
Mục Vỹ thầm quyết tâm.
“Vậy thì nghĩa phụ gọi mấy đệ tử hạt nhân với mấy hộ vệ trung thành tới đi!”
“Con muốn…”
“Không sai!”
Mục Vỹ gật đầu đáp: “Đệ tử hạt nhân của gia tộc là hi vọng sau này của nhà họ Mục chúng ta. Còn hộ vệ trung thành là lực lượng bảo vệ gia tộc hiện nay”.
“Ta hiểu rồi. Vỹ Nhi, con còn quyết đoán hơn ta!”, Mục Lâm Thần cười nói: “Nhưng chắc hẳn con cũng biết, một giọt linh dịch này có thể sánh với đan dược tứ phẩm. Con không tiếc lấy ra cho người khác dùng sao?”
“Không có tiếc với không tiếc gì cả. Lợi ích của gia tộc mới là điều quan trọng nhất”, Mục Vỹ dặn dò: “Nghĩa phụ nhớ phải chọn những người có vai trò quan trọng nhất đấy, tư chất kém cũng được”.
“Thằng nhóc thối, nghĩa phụ làm trưởng tộc mười năm rồi, vẫn biết rõ được cái này”.
Mục Lâm Thần cười lớn, tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài.
Mục Vỹ cũng cảm thấy khá ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ của bản thân. Nhưng dường như trong lúc vô tình, hắn đã coi nhà họ Mục là nhà của chính mình.
Kiếp trước, hắn là một đứa trẻ mồ côi. Còn kiếp này, Mục Lâm Thần là nghĩa phụ của hắn, nhà họ Mục cũng là nhà của hắn.
Trong một toà đình viện của nhà họ Mục có hơn ba mươi con cháu nhà họ Mục, độ tuổi không đều từ bảy tới mười mấy tuổi đứng thẳng tại chỗ.
Sau lưng họ là hơn mười hộ vệ nhà họ Mục đứng thẳng tắp.
Trong số đó có người nhà họ Mục, cũng có hộ vệ do nhà họ Mục thuê về.
Giờ phút này, mấy chục người đứng giữa sân, vẻ mặt khác nhau.
Bọn họ đều bị trưởng tộc vội vã gọi về, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mục Vỹ nhìn đám người kia, khẽ thở phào một tiếng: “Nghĩa phụ gọi các ngươi tới đây là tin tưởng các ngươi. Đương nhiên ta cũng tin tưởng các ngươi. Không nói nhiều lời, hôm nay ta gọi các người tới là muốn cho các ngươi một cơ hội cải tạo chính mình”.
“Cơ hội này sẽ thay đổi cả cuộc đời của các người, nâng cao tư chất cho các ngươi, giúp các ngươi có thể tăng thực lực trong vòng ba năm, năm năm, thậm chí là mười năm nữa. Chỉ cần các ngươi tận tâm bảo vệ nhà họ Mục, ta sẽ cho các ngươi cơ hội này mà không có trói buộc gì cả!”
Mục Vỹ vừa dứt lời, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.
Chương 150: Đột nhập
Cơ hội?
Cơ hội gì?
“Mọi người hãy nghe ta nói. Ta có được một ít thuốc thần. Chỉ cần mọi người luyện hoá là có thể cải tạo tư chất. Bắt đầu từ bây giờ, từng người đi vào!”
Mục Vỹ nói xong liền đi vào phòng.
“Thuốc thần nâng cao tư chất? Không phải chứ? Chuyện tốt như vậy mà thiếu trưởng tộc lại không có bất kỳ điều kiện nào sao?”
“Chỉ cần mở miệng hứa hẹn tận tâm bảo vệ nhà họ Mục, không có bất kỳ trói buộc nào khác sao?”
“Rốt cuộc là cơ hội gì? Là thuốc thần gì?”
“Chắc là thiếu trưởng tộc đang nói đùa thôi!”
Bọn họ là hộ vệ được trả thù lao để bảo vệ nhà họ Mục. Nhưng vào lúc nguy hiểm tính mạng, có ai không có ý đồ riêng cơ chứ?
Đây cũng là căn bệnh chung của tất cả các gia tộc lớn.
Hộ vệ khác họ đều không có khả năng hết lòng bảo vệ gia tộc, chỉ có thể dùng thực lực võ thuật mạnh mẽ để trấn áp, hoặc là dùng tiền bạc mua chuộc.
Nhưng Mục Vỹ lại nói không có trói buộc gì khác!
Chuyện tốt như vậy sẽ rơi xuống đầu bọn họ sao?
“Để ta tới trước!”
Sau khi Mục Vỹ vào phòng, một hộ vệ khác họ lập tức hô lên rồi chạy vào theo.
Y muốn xem thử, rốt cuộc chuyện tốt này là thật hay giả.
“Ha ha…”
Chỉ trong chốc lát, trong phòng truyền ra một tiếng cười lớn. Hộ vệ vừa đi vào vui vẻ đi ra.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Không ngờ đời này, Hàn Canh ta còn có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt đời thứ nhất!”, y sung sướng bật cười.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất? Nói đùa gì vậy?”
“Đúng đó, Hàn Canh đã kẹt lại ở cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười suốt mười năm nay, vậy mà một bước đã đột phá rồi!”
“Chuyện này…”
Mọi người đều khiếp sợ.
Hàn Canh làm hộ vệ của nhà họ Mục đã lâu năm. Suốt mấy năm nay, y vẫn luôn ở cảnh giới tầng thứ mười của thân xác, bị thiên phú hạn chế nên mắc kẹt suốt mười năm, không thể đột phá.
Lần này đột nhiên bước vào cảnh giới Linh Huyệt, có thể nói là một bước lên trời.
Hộ vệ cảnh giới Linh Huyệt trong nhà họ Mục không chỉ được đãi ngộ cao hơn, còn được trưởng tộc coi trọng, càng có thêm nhiều lợi ích.
Đúng là một bước lên trời
“Ta nữa, ta nữa!”
Thấy cảnh giới của Hàn Canh tăng lên, lập tức có người không nhịn được chạy vọt vào.
Nửa ngày sau, trong sân vẫn còn hơn mười người đứng chờ. Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt của họ khác hẳn vẻ nghi hoặc lúc trước.
Hưng phấn!
Trong mắt mỗi người đều toát lên vẻ hưng phấn và cuồng nhiệt không thể khống chế.
“Bây giờ chắc là mọi người không nghi ngờ lời ta nói nữa!”, Mục Vỹ bật cười lên tiếng: “Nghĩa phụ của ta đã hấp thụ giọt linh dịch này nên các ngươi cứu yên tâm. Trong đó không có chiêu trò gì đâu, hơn nữa ta cũng không cần cầu xin các người điều gì. Trước đây như thế nào thì sau này vẫn vậy, ta sẽ không trói buộc điều gì!”
Nơi đây bỗng trở nên hỗn loạn.
Lời Mục Vỹ vừa nói chính là một viên thuốc an thần.
Thực ra trong nhà họ Mục, các hộ vệ khác họ đều bị cô lập. Bọn họ không ngờ Mục Vỹ lại chịu cho mình dùng loại thuốc thần kỳ này.
“Thiếu trưởng tộc, Hàn Canh ta không muốn nghe mấy lời này của cậu nữa. Ta là người thô kệch, chỉ biết luyện võ. Ta ở nhà họ Mục mười mấy năm rồi, nhà họ Mục cũng là nhà của ta. Nếu kẻ nào dám xâm phạm nhà họ Mục, xâm phạm thiếu trưởng tộc, ta tuyệt đối sẽ xông lên đầu tiên, che chắn cho cậu!”
“Đúng, chúng ta đã ở nhà họ Mục hơn chục năm nay, nhà họ Mục chính là nhà của chúng ta. Trưởng tộc còn tìm vợ cho chúng ta!”
“Phải đó. Trưởng tộc và thiếu tưởng tộc đối với chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thể làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Mục. Nếu không sẽ không thể tịnh tâm luyện võ”.
Đám hộ vệ nghe Mục Vỹ nói xong đều nhao nhao lên tiếng.
Thấy bọn họ đồng lòng tỏ thái độ, Mục Vỹ chỉ cười không nói.
Hắn biết dù có giúp tất cả mọi người tiến vào được mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt, trong số đó chắc chắn sẽ có một số người còn ý đồ riêng.
Hắn chỉ cần đa số mọi người trung thành với nhà họ Mục là đủ.
Cùng lúc đó ở nhà họ Điêu.
Thiệu Danh Ngự dẫn theo một vài võ giả, thầy luyện đan và thầy luyện của Thánh Đan Tông ở lại nhà họ Điêu.
Hiện giờ, trong một căn phòng tại nhà họ Điêu, toàn thân Thiệu Minh sưng đỏ, run lẩy bẩy mãi mới bình tĩnh lại được.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất đả thông huyệt Hợp Cốc ở hai tay, sức mạnh tăng vọt. Lần này ta nhất định phải tiễn Mục Vỹ xuống suối vàng!”
Giọng nói âm trầm vang lên. Thiệu Minh mặc một bộ quần áo màu đen, lặng lẽ rời đi…
Màn đêm buông xuống. Trong nhà họ Mục đèn đuốc sáng trưng.
Một bóng người lẳng lặng trốn tránh hộ vệ đột nhập vào nhà họ Mục.
“Chắc là nơi này!”
Hai mắt Thiệu Minh sáng rực nhìn vào toà nhà trước mắt, bay thẳng về phía đình viện.
“Kẻ nào?”
Đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.
Ngay sau đó, sáu bóng người bay ra, tốc độ quá nhanh khiến Thiệu Minh không kịp trở tay.
“Có thích khách!”
Thiệu Minh chưa kịp phản kháng đã bị sáu hộ vệ bao vây ở giữa.
Một tiếng hô vang, toàn bộ nhà họ Mục đều rầm rầm.
Thiệu Minh lấy lại tinh thần nhìn quanh, ngây người phát hiện hầu như sáu người đang bao vây mình đều có cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí còn có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai.
Từ khi nào hộ vệ nhà họ Mục lại mạnh như vậy?
“Ngươi là ai?”
Hàn Canh lạnh lùng quát, nhìn chằm chằm người áo đen trước mắt.
Trùng hợp đêm nay đến lượt y canh gác. Mấy ngày này, trưởng tộc cũng dặn dò y để ý chỗ của thiếu trưởng tộc, phòng người có kẻ xấu đột nhập.
Nào ngờ thật sự có người muốn hại thiếu trưởng tộc.