Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 946: Còn một món bảo bối

Có thể nói kiếm Khổ Tình là món Hư Tiên Khí mà hắn luyện chế thuận lợi nhất thời bấy giờ.

Hơn hết, thanh kiếm này được hắn dùng vô số thiên tài địa bảo để rèn ra từng li từng tí. Quan trọng nhất là độ bền của kiếm Khổ Tình có thể tăng không giới hạn.

Đấy mới là nguyên nhân vì sao hắn thích thanh kiếm này hơn cả.

Hiện tại, kiếm Khổ Tình là Hư Tiên Khí nhất phẩm nguyên vẹn, trong tương lai có thể thăng cấp lên nhị phẩm, tam phẩm thậm chí là cấp bậc tiên khí.

"Mặc dù tiên kiếm Cửu Nguyên không thật sự là tiên kiếm nhưng nó có giá trị thế nào trong hàng Hư Tiên Khí, ta nghĩ có lẽ trong lòng mọi người đều có tính toán rồi!"

Mục Vỹ cất trường kiếm rồi mỉm cười nhìn mọi người.

"Mục đại sư đừng nhử nữa, ra giá luôn đi!"

Có người ngồi ở dưới hội trường sốt ruột thúc giục.

"Được thôi!"

Mục Vỹ nhếch mép, tuyên bố: "Giá khởi điểm cho thanh kiếm này là mười tỷ!"

Nét mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, còn những người xung quanh thì há hốc mồm.

Mười tỷ là quá cao rồi!

"Kiếm tốt thì mười tỷ cũng đáng!"

Nam tử mặc áo bào đen cất giọng nói trầm ấm: "Ta ra mười lăm tỷ cho thanh kiếm này!"

Chưa gì đã tăng những năm tỷ, hành động của y làm một số tông môn hạng nhì nổi bật không tin nổi.

Khỏi nói cũng biết hết phần của họ rồi.

"Đã nói là kiếm tốt thì sao lại ra có mười lăm tỷ thôi!"

Thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt bỗng dưng lên tiếng: "Hai mươi tỷ!"

Dứt khoát thật!

Không ngờ cũng tăng luôn năm tỷ.

Nghe Tiêu Doãn Nhi nói vậy, Mục Vỹ cười khổ.

Nhưng thấy nụ cười ranh mãnh như ẩn như hiện của cô ấy, hắn mỉm cười tỏ ý cảm ơn.

Hắn biết chứ, Tiêu Doãn Nhi đang tăng giá giúp hắn.

"Hai mươi tư tỷ!"

Nhưng Tiêu Doãn Nhi vừa nói xong thì một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.

Vạn Lịch trưởng lão của Vạn Trận Tông lên tiếng lần nữa.

"Thanh kiếm này thực sự rất bất phàm, người có thể luyện chế ra nó còn bất phàm hơn nữa!"

Dường như câu này có thâm ý gì đó.

Từ Chính Khí ngồi ở nơi khác bừng tỉnh đại ngộ.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Mục Vỹ lại ngỏ ý muốn lấy lại thanh kiếm này sau khi chọn Khai Vân Đao.

Vì hắn đã hạ quyết tâm thăng cấp nó thành Hư Tiên Khí.

Còn ai ngoài hắn làm được chuyện này?

"Cậu nhóc này tài thật, đúng là thâm sâu khó lường!", Từ Chính Khí nhìn Mục Vỹ, chỉ biết thầm than.

Thật tiếc khi thầy luyện khí tài ba thế này không thuộc Khí Cụ Môn, không vậy biết đâu họ sẽ có cơ hội vượt qua núi Huyền Không.

"Tại sao lại ra giá này cho kiếm tốt, để ta ra giá coi nào?"

Huyền Vô Tâm cũng góp mặt.

"Ba mươi tỷ!"

Lần này tăng những sáu tỷ làm tất cả mọi người đều sững sờ.

"Rốt cuộc núi Huyền Không giàu cỡ nào vậy? Tính ra đã là bảy mươi tỷ rồi, là bảy mươi tỷ đấy!"

"Núi Huyền Không mà. Ôi, đúng là phải có thực lực mới đứng trên ngôi vị bá chủ được!"

"Đúng đấy!"

Mỗi lần Huyền Vô Tâm lên tiếng là mọi người lại ngạc nhiên.

"Ba mươi lăm tỷ!"

Song, giữa lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

Người mặc áo bào đen đang ngồi thẳng lưng lại kêu giá, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.

"Bốn mươi tỷ!"

Hai người bắt đầu tranh nhau kêu giá. Các khách mời đã biết tiên kiếm Cửu Nguyên sẽ về tay một trong hai người họ!

"Bốn mươi lăm tỷ!"

Ai cũng thấy người mặc áo đen phân vân một lúc mới cất tiếng lần nữa.

Hội trường chìm trong im lặng thật lâu.

"Vị này phải bỏ ra số tiền lớn mới được lấy thanh kiếm tốt như nó!"

Giọng nói không chút cảm xúc của Huyền Vô Tâm từ từ truyền đến: "Năm mươi tỷ!"

Năm mươi tỷ.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng đấu giá im phăng phắc, bầu không khí nặng nề đến mức những người ngồi xem không dám xen mồm.

"Mục Vỹ, có thể đập búa được chưa?", thấy mọi người im lặng, Huyền Vô Tâm khẽ nhếch mép.

"Năm mươi tỷ, còn ai kêu giá nữa không?"

Mục Vỹ ngước nhìn xung quanh, giải quyết mau lẹ: "Vậy thì tiên kiếm Cửu Nguyên thuộc về núi Huyền Không!"

Mười tỷ, ba mươi tỷ, năm mươi tỷ.

Tổng cộng hết chín mươi tỷ rồi!

Chín mươi tỷ, một số lượng Tinh Linh thượng phẩm gần đạt mức một trăm tỷ. Kể cả các thế lực siêu cấp như Thất Tinh Môn hay Thiên Kiếm Sơn cũng không phải muốn dùng là dùng được, bởi đó là tiền tài để dành được tối thiểu là nghìn năm trở lên của tông môn.

Núi Huyền Không quả là dứt khoát!

Ba món chí bảo đã được đấu giá xong, người người chuẩn bị ra về.

"Các vị đừng vội về!"

Giữa lúc đó, Mục Vỹ bỗng bảo tất cả mọi người dừng bước.

"Vẫn còn một món cuối cùng sau ba món bảo bối, ta nghĩ có lẽ mọi người sẽ hứng thú với nó đấy!"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Món đầu tiên và thứ hai là ta tự đem ra đấu giá, món thứ ba là ta bán giúp thầy luyện khí nọ, còn món cuối cùng là đấu giá giúp Thiên Bảo Các!"

Hả?

Câu này của hắn làm hai cha con Bảo chủ và Bảo Linh Nhi khựng lại.

Đấu giá giúp Thiên Bảo Các ư?

"Ủa cha, cha bảo Mục Vỹ đấu giá giúp mình hả?"

Bảo Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

"Ta còn tưởng là con nhờ cậu ta đấu giá giùm mình nữa chứ!", Bảo chủ nghệt mặt nhìn cô ấy.

Hai cha con tròn mắt nhìn nhau, mặt ngơ ngác như nai vàng.
Chương 947: Đấu giá vảy rồng

"Mục đại sư, còn bảo bối gì thì lấy ra cho bọn ta được mở rộng tầm mắt đi!"

"Đúng đó, đúng đó!"

"Bảo bối quý hiếm như Hư Tiên Khí nhất phẩm còn được đấu giá trước, chắc món cuối cùng sẽ đáng kinh ngạc hơn đây!"

Nhìn thấy ánh mắt trông chờ của mọi người, Mục Vỹ cười nhẹ, không úp mở nữa.

Hắn vung tay lên. Một vầng sáng vàng dần dần hiện ra và phủ khắp bục tròn.

Vầng hào quang ấy khiến toàn bộ hội trường trở nên rực rỡ và lấp lánh.

Chói lóa đến mức ai nấy cũng hoa cả mắt.

Nhưng giờ phút này, dù vầng sáng ấy có chói đến đâu thì tại đây cũng không một người nào muốn nhắm mắt.

Bởi trước mắt họ là một chiếc vảy rồng!

Vảy rồng bảy màu!

Phút chốc, tiếng hít thở nặng nề vang lên trong Thiên Bảo Các.

Vảy rồng có nghĩa là gì?

Là vảy của Thần Long!

Vảy của Thần Long Thất Thải Thiên Long đấy!

"Như mọi người thấy, đây là vảy của Thất Thải Thiên Long được một võ giả lấy được từ di chỉ Cổ Long nhờ Thiên Bảo Các đấu giá giúp. Ta nghĩ chắc không cần giới thiệu thêm gì về vảy của Thất Thải Thiên Long nữa đúng không?"

Vảy rồng có rất nhiều công dụng, không chỉ được dùng trong luyện đan mà còn được dùng trong luyện khí và cả bố trí trận pháp.

Quả là đa năng.

Quan trọng nhất, đó là vảy rồng!

Vảy của thần thú chân long!

Chỉ riêng điểm này thôi đã làm người ta điên cuồng rồi.

Nếu không đang ở trong Thiên Bảo Các mà là bên ngoài thì e rằng họ đã nhào vào đánh nhau tranh giành từ lâu.

"Vảy rồng!"

Khoảnh khắc nhìn thấy vảy rồng, mắt Bạch Tuyệt long lên sòng sọc.

Tuy không phải Bạch Tuyệt chân chính nhưng được thừa hưởng ý thức của Bạch Tuyệt trước đây, gã ta vẫn biết vảy rồng này từ đâu tới.

"Huyền sư huynh, ngày đó tất cả chín cái vảy rồng đều bị Mục Vỹ cướp đi, chắc chắn cái vảy này là của hắn!"

Bạch Tuyệt nói một cách chắc nịch.

Còn nhớ lúc bị Mục Vỹ chơi một vố trong di chỉ Cổ Long, gã ta tức không chịu nổi.

Hôm nay lại thấy Mục Vỹ lấy vảy rồng ra, sao trong lòng gã ta không phẫn nộ cho được!

"Sư đệ chắc chắn chứ?"

"Chính mắt ta nhìn thấy mà!"

Thật ra Huyền Vô Tâm không tin Bạch Tuyệt cho lắm.

Vì y cứ thấy Bạch Tuyệt này có gì đó kỳ lạ.

Từ khi trở về từ di chỉ Cổ Long, gã ta càng trở nên âm u quái gở hơn. Không những thế, nghe nói gần đây rất nhiều nữ đệ tử núi Huyền Không bị xâm phạm, không rõ thủ phạm là ai. Mọi chi tiết đều làm Huyền Vô Tâm liên tưởng đến Bạch Tuyệt.

Bản tính Thiên Âm Huyền Xà vốn háo sắc, toàn bộ những chuyện này thực sự do Bạch Tuyệt gây ra. Chẳng qua giờ đây gã ta đã thành một người khác nhưng vẫn có lối suy nghĩ của Bạch Tuyệt, không ai có thể điều tra ra sự khác thường của gã ta đến từ đâu nên tất nhiên Huyền Vô Tâm cũng không biết.

Có lẽ vảy rồng ở trên người Bạch Tuyệt, hoặc là Cổ Phi Dương, Mục Vỹ cũng có thể. Nói chung ba người này rất khả nghi.

"Chuyện này để sau đi, tiếp tục đấu giá thôi. Đằng nào tất cả những thứ này phải rơi vào túi của núi Huyền Không ta!"

Huyền Vô Tâm nói một cách kiêu ngạo.

"Không cần ta giới thiệu nhiều mọi người cũng biết rõ tác dụng tuyệt vời của vảy rồng rồi. Cái vảy này là vảy của Thất Thải Thiên Long, hẳn các vị đang ngồi đây đều biết công hiệu của nó!"

Mục Vỹ mỉm cười: "Giá khởi điểm để đấu giá cho chiếc vảy rồng này là năm mươi tỷ Linh Tinh thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một tỷ!"

Năm mươi tỷ!

Giá tiền này vừa được tuyên bố thì ai nấy đều như bị dội một gáo nước lạnh.

Ngay cả bảy thế lực lớn tại Tây Vực cũng không dám lấy năm mươi tỷ Linh Tinh thượng phẩm ra làm canh bạc như vậy.

Chỉ có những lực lượng tại Trung Vực mới dám.

Thật ra Mục Vỹ biết năm mươi tỷ là khá thấp rồi.

Nhưng hắn tin chắc những người tại đây sẽ kéo cái giá này lên cao giúp mình.

Vảy rồng mà, ai mà không muốn!

"Bây giờ, bắt đầu đấu giá!"

Xưa nay Mục Vỹ chưa từng mua bán lỗ vốn. Lần này mượn danh tiếng của Thiên Bảo Các, hắn tin rằng họ sẽ không tiết lộ nếu biết chuyện chín vảy rồng đang nằm trong túi hắn.

"Năm mươi ba tỷ!"

Vạn Lịch trưởng lão của Vạn Trận Tông vội vàng hô lớn.

Vảy rồng là nguyên liệu trân quý đối với trận pháp, luyện đan lẫn luyện khí tới nỗi có tiền cũng đừng hòng mua. Nếu lấy được nó, nhất định trận đạo của Vạn Trận Tông sẽ lên một cảnh giới mới.

"Năm mươi lăm tỷ!"

Từ Chính Khí cũng muốn có được vảy rồng. Sao trưởng lão Khí Cụ Môn này có thể ngó lơ được.

"Từ lão đầu, lần này ta sẽ không nhường ông đâu!"

Thiên Nhất trưởng lão cười to: "Sáu mươi tỷ!"

Ai cũng biết ba tông môn lớn là Vạn Trận Tông, Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông tuy không phải lực lượng mạnh nhất nhưng tuyệt đối có khả năng tài chính hùng hậu nhất!

"Ta cũng không nhường ông đâu, để xem ông có theo nổi không!"

"Sáu mươi lăm tỷ!"

"Bảy mươi tỷ!"

"Bảy mươi lăm tỷ!"

"Tám mươi tỷ!"

Cảnh tượng ba trưởng lão tăng giá như mua cải trắng làm mọi người thấy tim mình như sắp rớt ra ngoài.

Linh Tinh thượng phẩm đó mấy ông ơi, sao thêm mấy tỷ mấy tỷ ngon ơ thế này.

Các tông môn hạng nhì và cao thủ độc hành đều hối hận vì đã đến tham dự buổi đấu giá hôm nay.

Khác nào tự chường mặt ra cho người ta đánh đâu!

"Chín mươi tỷ!"

Ba vị trưởng lão không ai nhường ai.

"Một trăm tỷ!"

Một câu quát của Vạn Lịch thuộc Vạn Trận Tông khiến cuộc so tài ngừng lại.

"Từ Chính Khí, Thiên Nhất, nếu hai người có thể kêu giá cao hơn thì ta từ bỏ vảy rồng!", Vạn Lịch tỏ ra tiếc nuối.

Thấy vẻ mặt kiên quyết của ông ấy, hai trưởng lão đều ngẩn người.

Không phải họ không trả một trăm tỷ nổi nhưng phải xem có đáng không!
Chương 948: Một giao dịch khổng lồ

"Thôi thôi, nhường cho ông đấy!"

Từ Chính Khí và Thiên Nhất phất tay, cười khổ.

Cứ liều mạng ra giá thế này thì mệt mỏi lắm, chi bằng chắp tay nhường người ta luôn cho rồi.

"Một trăm mười tỷ!"

Nhưng ngay lúc Vạn Lịch thở phào thì một giọng nói vang lên một cách trêu tức khiến đám đông lại kinh ngạc lần nữa.

Một trăm mười tỷ!

Quả là một con số trên trời!

Một trăm mười tỷ!

Ai vậy?

Huyền Vô Tâm!

Không ngờ lại là Huyền Vô Tâm.

Mọi người thấy y ra giá bèn im lặng, không dám nói gì.

Một trăm mười tỷ, cái giá này nói là con số trên trời vẫn không lột tả hết sự khủng khiếp của nó.

Chẳng thể ngờ được núi Huyền Không tiếp tục kêu giá một trăm mười tỷ, điên rồi à!

Món đầu tiên mười tỷ, món thứ hai ba mươi tỷ, món thứ ba năm mươi tỷ, món thứ tư một trăm mười tỷ.

Tròn hai trăm tỷ!

Hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, quả là một tài sản khổng lồ, một thế lực siêu cấp cũng không xoay sở nổi số tiền này.

Núi Huyền Không mạnh thật!

Nghe thấy lời nói của Huyền Vô Tâm, Vạn Lịch cười chua xót.

Một trăm mười tỷ, giá tiền này cao quá rồi!

Dù Vạn Trận Tông tiền muôn bạc biển nhưng dùng nhiều quá thì thất thoát lắm.

Giá trị của một chiếc vảy rồng nhiều vô kể, nhưng sẽ tốt hơn nếu dùng số Linh Tinh này vào chỗ khác.

"Một trăm mười tỷ!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười: "Nếu không còn ai ai kêu giá thì chiếc vảy rồng này thuộc về núi Huyền Không".

Hai trăm tỷ!

Tổng giao dịch hai trăm tỷ, quả là một số tiền cao ngất ngưởng.

Núi Huyền Không ôm hết bốn món bảo bối trong hội đấu giá hôm nay về tay cả rồi, mạnh thật!

Buổi đấu giá kết thúc, người người lục tục ra về.

Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong một gian nhã các, thưởng thức hương trà.

"Mục đại sư!"

Bảo chủ vào phòng, cười ha ha nhìn Mục Vỹ.

"Bảo chủ khách sáo quá! Gọi ta Mục Vỹ là được rồi!"

"Hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm đấu giá được hôm nay đã giao nhận toàn bộ rồi, bốn món chí bảo cũng đã giao cho núi Huyền Không. Cậu giàu to rồi!"

Bảo chủ vui vẻ nói.

"Bảo chủ nói đùa, chắc chút tiền này không là gì với Thiên Bảo Các đâu!"

Mục Vỹ khiêm tốn.

Nói đến tài chính thì kể cả núi Huyền Không cũng không sánh bằng ba nhà buôn lớn Thiên Bảo Các, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.

Chắc Thiên Bảo Các còn không biết để số của cái tích lũy qua bao năm tháng này ở đâu cho hết.

"Hai trăm tỷ Linh Tinh đấu giá được giao hết cho cậu, Thiên Bảo Các không lấy tiền hoa hồng xem như khởi đầu cho hợp tác của chúng ta, cậu thấy sao?"

Bảo chủ nhìn Mục Vỹ, nói với giọng ẩn ý.

"Vậy cảm ơn ông nhé!"

"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, kết giao được một thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm kiêm thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm như cậu quý quá chừng. Đằng nào mai này nếu Thiên Bảo Các ta lấy thánh khí của cậu đi đấu giá thì sẽ bán với giá cao hơn gấp đôi mà".

Bảo chủ nói không sai.

Trong cuộc so tài luyện đan và luyện khí năm nay, Mục Vỹ mới là kẻ được nhiều quyền lợi nhất.

Sau khi có được danh tiếng lẫy lừng, nhất định những thánh đan và thánh khí do hắn luyện chế sẽ trở thành của quý mà ai cũng muốn tranh giành.

Chỉ cần hợp tác được với Mục Vỹ, phí thủ tục mà Thiên Bảo Các kiếm được đâu phải chỉ mỗi hai trăm tỷ.

"Không thành vấn đề!"

Mục Vỹ cười đáp: "Chỉ là ta cần dùng Linh Tinh để mua vật liệu luyện đan, luyện khí và trận pháp, ta mua ở Thiên Bảo Các luôn, trừ trong khoản hai trăm tỷ này nhé!"

"Được thôi, giảm năm mươi phần trăm cho cậu. Ta sẽ giúp cậu chuyển tất cả vật liệu đến đảo Lạc Hồn".

Mục Vỹ đang bắt đầu xây dựng thế lực của mình nên cần một lượng lớn linh đan diệu dược và tỷ tỷ thứ khác, Bảo chủ mà không nắm được tình hình mới là lạ.

Chẳng qua ông ấy mới vừa bắt tay với Mục Vỹ thì nên cho hắn thấy thành ý của mình, lợi nhuận lớn hơn đang chờ đợi Thiên Bảo Các trong tương lai.

Giải quyết xong, Mục Vỹ chuẩn bị danh sách nguyên liệu cần mua rồi ra khỏi hội trường đấu giá, về lại khách điếm.

"Buổi đấu giá hôm nay kết thúc rồi. Hai ngày này chuẩn bị vài thiên linh địa bảo rồi rời khỏi thành Trung Thiên, về đảo Lạc Hồn thôi".

Mục Vỹ vừa xoa đầu vừa cười khổ: "Chắc đường về sẽ chông gai lắm đây".

"Ý huynh là núi Huyền Không sẽ ra tay với huynh sao?"

Tần Mộng Dao ngạc nhiên hỏi.

"Không phải chỉ núi Huyền Không đâu, nhiều người muốn lấy mạng ta lắm!"

Mục Vỹ cười hớn hở: "Nhưng chúng dám giết ta thì ta dám đánh cho chúng thất thểu chạy về".

Mục Vỹ biết mỗi lần bị ép vào đường cùng, sự mất tích của mình đều khiến người bên cạnh đau khổ và lo lắng nên lần này phải chuẩn bị sách lược thật kỹ càng.
Chương 949: Biến thái!

"Diệp Thu! Phong Tử Dụ và Phong Ngọc Nhi đến đảo Lạc Hồn rồi chứ?"

"Rồi ạ!"

Mặt Diệp Thu không chút biểu cảm: "Có một người đến đảo Lạc Hồn tự xưng Xà tôn giả, nói là tới để giúp sư phụ!"

"Ồ?"

Mục Vỹ không ngờ Xà tôn giả sẽ góp mặt.

Y là thầy luyện đan hàng đầu Thiên Kiếm Sơn mà, tự nhiên đến đảo Lạc Hồn của hắn làm gì?

"Việc này về rồi nói sau. Diệp Thu, con ghé đưa vật này cho trưởng lão của ba môn phái Vạn Trận Tông, Thiên Đan Tông và Khí Cụ Môn".

Mục Vỹ nói xong, ba chiếc vảy rồng bỗng xuất hiện trong tay hắn.

"Không dưng tặng vảy rồng cho người ta, huynh rộng lượng thật!"

"Đương nhiên không phải tặng không rồi!"

Mục Vỹ cười nói: "Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông sẽ đến đảo Lạc Hồn với ta nên nhất định Thiên Đan Tông sẽ phái người đi theo bảo vệ, vảy rồng xem như tiền ta mời hộ vệ của họ. Mạng của ta đáng dùng một chiếc vảy rồng chứ!"

"Lúc nãy Từ Chính Khí cũng nói với ta rồi, cho Từ Triệu Mông theo ta đến đảo Lạc Hồn luôn xem như bắt đầu quan hệ hợp tác giữa Huyết Minh chúng ta và Khí Cụ Môn, việc này do Từ Triệu Mông phụ trách!"

Mục Vỹ vừa cười vừa nói: "Nói là phụ trách nhưng thật ra là Từ Chính Khí muốn Từ Triệu Mông học luyện khí từ ta. Ta mang ơn ông ấy nên phải nhận lời chứ. Chiếc vảy rồng này cũng là thù lao thuê hộ vệ".

"Còn Vạn Trận Tông...", Mục Vỹ nhìn về phía Vương Tâm Nhã, vui vẻ hẳn: "Họ chăm sóc Tâm Nhi nhà ta như thế đương nhiên phải tỏ lòng biết ơn rồi. Ta không cần họ bảo vệ nhưng vẫn phải cảm ơn!"

Nghe vậy, Vương Tâm Nhã đỏ mặt.

Một chiếc vảy rồng có giá trị rất lớn nhưng Mục Vỹ lại lấy nó để báo đáp việc Vạn Trận Tông chiếu cố Vương Tâm Nhã, khỏi nói cũng biết vị trí của cô ta trong lòng Mục Vỹ quan trọng thế nào.

"Tâm Nhi vui chưa này, dùng một chiếc vảy rồng thay cho lời cảm ơn, Vạn Trận Tông mừng muốn chết!"

Tần Mộng Dao cười khúc khích.

"Tỷ tỷ đừng trêu muội nữa mà!"

"Ta đâu dám trêu muội, nếu không tên ngốc này đừng hòng tha cho ta!"

Mục Vỹ nghe hai người nói chuyện qua lại thì tỏ ra chán nản: "Cả hai đều là bảo bối của huynh mà, ai tốt với hai muội thì huynh phải tốt với người đó chứ, còn ai hãm hại các muội thì chuẩn bị tinh thần hứng chịu lửa giận của huynh đi!"

Mục Vỹ thiên vị thấy rõ, nghe rất là độc tài, nhưng có nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình ưu tiên mình chứ?

Đó lại còn là một nam tử ưu tú như Mục Vỹ!

"Chuyện hôm nay xem như xong. Sau buổi đấu giá chính là cuộc thi trận đạo do Vạn Trận Tông tổ chức nhưng lần này ta không tham gia được. Tâm Nhi à, muội cố lên nhé, ta không tham gia thì muội phải ẵm được giải quán quân đấy!"

"Huynh đừng lo, quán quân không phải muội thì còn ai!"

Vương Tâm Nhã nói với vẻ tự tin.

Cô ta nổi tiếng trong Vạn Trận Tông là thiên tài xuất sắc nhưng chỉ nổi lên trong mấy năm gần đây mà thôi.

Tuy nhiên, chính việc trở thành thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Trận Tông chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã chứng minh tài năng tột bậc của cô ta. Vương Tâm Nhã có thể không bằng Tần Mộng Dao về thực lực nhưng trong trận đạo thì Tần Mộng Dao có thể nói là không biết một chữ, trong khi cô ta đã tinh thông nó rồi.

"Giỏi lắm, Tâm Nhi nhà ta lợi hại quá chừng!"

Mục Vỹ cười vui vẻ: "Nhưng để chúc mừng muội thắng lợi sớm, phu quân như ta phải thưởng cho muội rồi!"

Nói xong, Mục Vỹ nở nụ cười ranh mãnh và duỗi hai tay về phía ngực Vương Tâm Nhã.

"Biến thái!"

Tần Mộng Dao thấy cảnh này thì đỏ mặt, muốn bỏ chạy.

"Sao lại chạy? Tới luôn nào!"

Mục Vỹ cười lớn kéo hai người lại, đắm mình trong mùi hương yêu kiều, mở màn cho một trận mây mưa mới.

Tuy Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao cùng chung một chồng, đã làm chuyện này rất nhiều lần nhưng vẫn không khỏi bối rối mỗi khi ba người cùng làm.

Chẳng qua hai người vừa e thẹn, cảm thấy mĩ mãn, trong lòng vừa mắng Mục Vỹ là biến thái.

Đêm đến, Mục Vỹ liệt kê các loại thiên tài địa bảo và vật liệu luyện khí cần thiết.

Đảo Lạc Hồn cần rất nhiều thứ để gây dựng, không những thế còn là đủ loại món với số lượng lớn.

Hai ngày vừa qua là hai ngày Mục Vỹ bận túi bụi.

Việc phải lập danh sách nguyên liệu cần mỗi ngày làm hắn tốn không ít thời gian, mà một số thứ lại không có tại tiểu thế giới Tam Thiên.

Nên hắn phải đến bảo khố của Thiên Bảo Các để xác nhận từng món một, cứ đi đi về về liên tục như thế. Lại thêm số thiên tài địa bảo hắn muốn mua thật sự quá nhiều nên hai ngày qua mới chỉ lấy được một phần mười.

Hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi trận đạo nhưng Mục Vỹ không đăng kí. Không phải một sớm một chiều là có thể bù đắp lượng tinh huyết bị hao hụt trong cơ thể hắn được.

Nếu là trước đây thì đã bình thường lại từ lâu rồi, nhưng giờ đây trong người hắn đã có máu rồng, rồi còn dấu ấn huyết mạch, muốn hồi phục thì rắc rối lắm.

Ban đầu Mục Vỹ định đi xem nhưng Vương Tâm Nhã cứ bảo hắn làm việc của mình, đợi cô ta lấy giải quán quân rồi về mở tiệc ăn mừng cũng được.

Trong Thiên Bảo Các, Bảo Linh Nhi ngán ngẩm nhìn tờ danh sách trong tay.

"Mục Vỹ, ngươi muốn làm Thiên Bảo Các ta khánh kiệt hả!"

"Bảo tiểu thư nói đùa!"

Mục Vỹ cười ha ha, đáp: "Chỗ vật liệu đó có đáng gì đâu, chắc chẳng là gì với Thiên Bảo Các ấy chứ!"

"Rất nhiều vật liệu ngươi viết ta chưa từng nghe qua, phần lớn thì có nhưng phải nhờ ngươi chờ một thời gian rồi, vì cần phải vận chuyển từ khắp các nơi trên tiểu thế giới Tam Thiên về đây".

"Không thành vấn đề!"

Bảo Linh Nhi cười hỏi Mục Vỹ: "Hôm nay thê tử ngươi sẽ tham gia tranh tài, không đi xem hả?"

"Thiên phú trong trận đạo của Tâm Nhi cao lắm, ta cũng ngạc nhiên nữa là, nên chả cần lo cho muội ấy đâu!"

"Có điều lần này Huyền Vô Tâm của núi Huyền Không sẽ đăng ký thi đấu. Người này là thầy linh trận cao cấp, mặc dù Vương Tâm Nhã cũng là thầy linh trận cao cấp nhưng không có nhiều trải nghiệm như y!"

Mục Vỹ cười đáp: "Vạn Trận Tông xem Tâm Nhi như bảo bối, chắc chắn sẽ không để cô ấy gặp chuyện không may!"

"Cũng phải!"

Bảo Linh Nhi khẽ cười.
Chương 950: Vương Tâm Nhã bị thương

Bảo Linh Nhi mỉm cười nói: “Mấy ngày qua, ngươi mua sắm các thứ theo danh sách này mà đã tốn mấy chục tỷ Linh Tinh thượng phẩm rồi, chịu chi thật đấy. Những thiên tài địa bảo này đủ cho Huyết Minh của ngươi dùng trong vài năm chứ ít gì. Nhờ bốn món bảo bối mà Mục minh chủ đã khiến Huyết Minh nhảy lên thành thế lực hạng hai của tiểu thế giới Tam Thiên rồi, quá lợi hại!”

“Thế lực hạng hai?”

Mục Vỹ cười khổ nói: “Các thế lực hạng hai mạnh một chút thì có hàng nghìn năm tích luỹ, còn yếu hơn thì cũng phát triển cả trăm năm, Huyết Minh của ta còn kém xa!”

Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi không hề phản bác.

Thật ra, trong đầu cô ấy biết rất rõ, so về vũ lực thì hiện giờ Huyết Minh chẳng thua kém gì bảy thế lực lớn ở Tây Vực.

Hàng nghìn cường giả cảnh giới Vũ Tiên mà Mục Vỹ đã cứu ra ngoài đều từng là thiên tài hoặc trưởng lão của núi Huyền Không, chỉ riêng đám người này thôi đã mạnh hơn bảy thế lực lớn ở Tây Vực rồi.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Diệp Thu đang trấn thủ ở Huyết Minh kia, có y thì ai dám gây sự với Mục Vỹ chứ?

Đây chính là cường giả đã cho lâu chủ của Lãm Kim Lâu và các chủ của Ám Ảnh Các “ăn hành”, đến núi Huyền Không còn không dám ho he nữa là.

Bây giờ, thêm cái mác thầy luyện thánh khí và thánh đan tuyệt phẩm của Mục Vỹ nữa thì Huyết Minh thật sự đang phát triển thần tốc rồi.

“Nhiều thiên tài địa bảo thế này, chắc Mục minh chủ muốn mở rộng Huyết Minh hả? Bảy mươi hai hải đảo đúng là một lựa chọn không tồi, gây dựng cơ nghiệp ở đó đúng là rất sáng suốt”.

Nhiều ư?

Bảo Linh Nhi chỉ thấy có rất nhiều thiên tài địa bảo, chứ không hề biết Mục Vỹ vẫn đang thấy thiếu.

Khi nào quay về Huyết Minh, Mục Vỹ còn lo đống thiên tài địa bảo ngốn mất mấy chục tỷ này không đủ cho hắn luyện chế đại trận.

“Thật ra, ta phải cảm ơn Bảo tiểu thư nhiều!”, Mục Vỹ chắp tay nói: “Ngày xưa nhờ có cô cứu mạng nên ta mới có đảo Lạc Hồn và Huyết Minh như bây giờ”.

Bảo Linh Nhi không biết Mục Vỹ nói vậy là thật hay giả, nhưng cô ấy luôn nghĩ hắn cố ý tới vùng biển Nam Hải để gây thực thực lực cho mình.

Nhưng cô ấy không hề biết rằng, Mục Vỹ rời khỏi núi Thiên Tuyển và xuất hiện ở Nam Hải chỉ là tình cờ.

Tuy nhiên, những chuyện xảy ra sau đó thật sự khiến Mục Vỹ có duyên kỳ ngộ và lựa chọn nơi này.

“Không cần cảm ơn, ngươi chỉ cần nhớ khi nào có đan dược hay vũ khí mới thì phải đưa cho Thiên Bảo Các chúng ta bán đấu giá là được!”

“Chuyện đó thì đương nhiên rồi!”

Mục Vỹ cười lớn đáp.

“Bảo thiếu chủ!”

Lúc hai người đang trò chuyện, chợt có một người đi vào.

“Chuyện gì thế? Không thấy ta đang nói chuyện với Mục đại sư à?”

“Thuộc hạ biết lỗi, nhưng có lẽ Mục đại sư cũng phải đi một chuyến đấy ạ!”, võ giả đó cúi đầu nói.

“Sao cơ?”

“Tiểu thư Vương Tâm Nhã tỉ thí với Huyền Vô Tâm, giờ đang bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh!”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, khí thế trong cơ thể Mục Vỹ dâng lên bừng bừng sát ý.

“Người đâu rồi?”

“Người của Vạn Trận Tông đã đưa Vương tiểu thư về trị thương rồi ạ, họ còn mời nhóm trưởng lão Thiên Nhất của Thiên Đan Tông tới nữa, hình như tình trạng không được ổn cho lắm đâu ạ!”

“Đáng chết!”

Mục Vỹ lạnh mặt rồi hừ nói: “Vạn Trận Tông có bao nhiêu cao thủ, đại sư trận pháp cũng nhiều như kiến cỏ, mà tại sao lại để xảy ra sai sót trong một cuộc tỉ thí thế này?”

“Tại Huyền Vô Tâm ạ, hình như vào lúc mấu chốt, hắn đã đột phá trở thành đại sư linh trận nên mới đánh bại Vương tiểu thư!”

“Giỏi, ngươi giỏi lắm Huyền Vô Tâm!”

Mục Vỹ lạnh mặt, sau đó lách người một cái đã biến mất ngay.

Bảo Linh Nhi cau mày khi thấy Mục Vỹ đã rời đi.

“Lập tức sai người mang năm viên Hỗn Nguyên Hộ Tâm Đan đến Vạn Trận Tông ngay!”

“Thiếu chủ?”

Nghe thấy thế, võ giả đó trợn tròn mắt với vẻ khó tin.

Năm viên Hỗn Nguyên Hộ Tâm Đan, thánh đan tuyệt phẩm mà cũng mang đi tặng được ư?

“Thiếu chủ, nếu mang năm viên thánh đan ấy đi tặng, e là…”

“Ngươi thì biết cái gì!”

Bảo Linh Nhi hừ nói: “Lập tức đi ngay cho ta, ta sẽ giải thích với phụ thân sau!”

“Vâng!”

Bảo Linh Nhi nhíu chặt hàng lông mày lại.

Sắp loạn rồi!

Cô ấy thầm thấy một sự bất an mơ hồ.

Huyền Vô Tâm là đệ tử hạt nhân của núi Huyền Không, hơn nữa còn là một trong những gương mặt sáng giá cho vị trí thiên chủ của núi Huyền Không.

Nhưng y đã làm Vương Tâm Nhã bị thương thì chắc chắn Mục Vỹ sẽ không để yên.

Song, nếu Mục Vỹ giết Huyền Vô Tâm thì e núi Huyền Không sẽ nổi giận ngất trời mất.

“Mong là Vương Tâm Nhã không bị thương nặng!”

Bảo Linh Nhi lẩm bẩm.

Sau khi rời khỏi thành Trung Thiên, Mục Vỹ đã đến Vạn Trận Tông ngay.

Vạn Trận Tông nằm ở phía Tây Bắc của thành Trung Thiên, với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ hiện tại, Mục Vỹ không mất nhiều thời gian để tới đây.

Sau khi lượn quanh một quần thể núi, Mục Vỹ đã đứng trước cổng Vạn Trận Môn.

“Mở cửa!”

Mục Vỹ nói với đệ tử đang canh gác trước cửa môn phái.

“Ngươi là ai? Đến đệ tử của Vạn Trận Tông muốn vào cũng phải chứng minh thân phận, ngươi là cái thá gì hả?”

Mục Vỹ đang sẵn cơn giận nên giờ càng bùng cháy hơn.

“Ngươi hãy đi nói với các vị trưởng lão là có Mục Vỹ tới!”

“Ta không cần biết ngươi là Mục Vỹ hay Tần Vỹ, không trình thiếp mời của môn phái thì không được vào, biến ngay!”, đệ tử gác cổng lỗ mãng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK