“Tiếp theo đến Hoa Vô!”
Hoa Vô giao nộp thanh trường kiếm trong tay.
Vẻ mặt của hắn ta ngạo mạn như thể đã nắm chắc giải nhất trong tay.
Còn ánh mắt hắn ta thì khoá chặt người Mục Vỹ.
Mục Vỹ chỉ thờ ơ nhìn Nghiệm Khí Chân Thạch.
Hoa Vô này cứ vo ve quanh hắn như con ruồi nhặng, quan trọng hơn hết là Mục Vỹ chưa hề đắc tội với hắn ta.
Có bảy tia sáng dần ánh lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch.
Lần này, bảy tia sáng cùng bay cao, sau đó luôn giữ ở phương thẳng đứng.
Quả là khiến người ta phải kinh ngạc!
Mức tăng trưởng gần như hoản hảo, các tia sáng ấy tăng cao thêm một mét, hai mét, ba mét, sau đó vẫn tiếp tục tăng không ngừng nghỉ.
“He he, tiểu tử này khéo phải trên tám mét, cấp tám cũng là khá lắm rồi!”, Quy Nhất cười nói trong đầu Mục Vỹ.
“Vớ vẩn, ngươi đang coi thường ta đấy à?”
“Không, nhưng ngươi có thể biến thanh kiếm trong tay trở nên mạnh mẽ hơn mà!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ vui ra mặt.
“Bằng cách nào?”
“Đơn giản lắm! Nguyên khí ngưng tụ trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà ngươi tu luyện có chín sức mạnh của giới tự nhiên, chúng rất thuần khiết, mà thế giới võ giả làm gì có thứ gì mạnh hơn sức mạnh của thiên nhiên nào?”
Quy Nhất cười nói: “Ngươi chỉ cần dẫn chín nguyên khí ấy vào trong thanh trường kiếm của mình là có thể tăng sức mạnh cho nó rồi, khi ấy vũ khí của ngươi sẽ vô cùng hoàn mỹ”.
Vô cùng hoàn mỹ!
Mục Vỹ ngẩn ra khi nghe thấy vậy.
Hắn biết dù có là thầy luyện khí giỏi đến mấy cũng không dám khẳng định vũ khí của mình là hoàn hảo.
“Dốt thế nhờ! Dù Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí không phải là toàn năng, nhưng chỉ cần ngươi cho một tỷ lệ thích hợp vào thì thanh trường kiếm của ngươi kiểu gì cũng có thể tăng thêm một bậc!”
“Tăng thêm một bậc là thành Hư Tiên Khí ư?”
“Ngươi bị ngơ à?”
Quy Nhất chán nản nói: “Không rót tiên khí vào thì lấy đâu ra Hư Tiên Khí, chỉ có thể tạo ra thánh khí vượt cấp tuyệt phẩm thôi, chưa với tới cảnh giới của Hư Tiên Khí đâu”.
“Ta hiểu rồi!”
Mục Vỹ phải công nhận một điều là khi hắn ở trước mặt Quy Nhất, sẽ giống như một người ở Trung Châu Đại Lục đang đối chấp với hắn.
Sự hiểu biết của y thật sự rất rộng.
“Cấp tám hạ đẳng!”
Lúc này, kết quả kiểm nghiệm của Hoa Vô đã có.
Cấp tám hạ đẳng!
Thành tích này đã vượt qua Cổ Phi Dương và Mạnh Vân, quả là phi thường!
Hay nói là nghịch thiên cũng không phải quá!
Hoa Vô ngạo mạn, đó là vì hắn ta thật sự có tài năng.
Sau đó, những người còn lại cũng bắt đầu lần lượt kiểm tra vũ khí.
Song, người đạt cấp cao nhất trong số họ cũng chỉ tới cấp bốn, nên không thể khiến người xem thấy hứng thú được.
Tuy nhiên, khi tới người cuối cùng, mọi người lại hứng khởi ngay.
Mục Vỹ!
Một thiên tài đã vượt qua vòng sơ khảo, đồng thời giành giải quán quân luyện đan sẽ đạt được thành tích thế nào?
Nếu hắn có thể áp đảo được Hoa Vô thì chính là đại sư luyện đan kiêm luyện khí rồi.
“Thầy Mục ơi, xin thầy thương xót rồi nhận trò làm đồ đệ theo thầy học luyện đan đi ạ!”, Mạnh Vân khóc lóc nói: “Đừng vượt quá cấp bảy! Mà nếu vượt quá rồi thì cũng đừng làm nổ Nghiệm Khí Chân Thạch, không thì Khí Cụ Môn sẽ không tha cho người đâu!”
“…”
Nghe Mạnh Vân nói vậy, các đệ tử của Khí Cụ Môn đều dở khóc dở cười.
Mục Vỹ luyện đan rất giỏi, nhưng lẽ nào luyện khí cũng phi thường ư?
Rốt cuộc Mạnh Vân này đang làm cái trò mèo gì vậy?
Hình như y còn siêu hơn cả Nghiệm Khí Chân Thạch, vừa nhìn đã biết được cấp bậc thánh khí mà Mục Vỹ luyện chế.
“Thôi xong!”
Thấy Mục Vỹ nộp thanh trường kiếm lên, Mạnh Vân như đã bật khóc, nói: “Trò có thể nhìn thấy sự hoàn hảo từ thanh trường kiếm của người, đúng là tuyệt thật, nhưng thế là xong rồi, trò không làm đồ đệ của người được nữa rồi!”
Nhưng vừa dứt câu, Mạnh Vân đã trở mặt ngay, y gào lên với Lưu Thính Vân: “Lưu trưởng lão, đừng kiểm tra nữa, nếu không Nghiệm Khí Chân Thạch của ông sẽ nổ tung đấy, ta không đùa đâu!”
“Cái thằng này!”
Lưu Thính Vân chỉ biết cười rồi mắng một câu khi trông thấy hành động này của Mạnh Vân.
Không kiểm tra nữa? Thế làm sao được!
Vả lại, tiểu tử Mạnh Vân này cứ làm quá lên!
Gì tới mức đó đâu!
Nghiệm Khí Chân Thạch đã tồn tại ở Khí Cụ Môn cả chục nghìn năm, biết bao đời thiên tài của môn phái đã sử dụng, nhưng đã có ai làm nổ nó đâu.
Chỉ có đúng một người giỏi nhất luyện chế được thánh khí cấp chín trung đẳng.
Song, ông ấy cũng rất tò mò không biết thanh trường kiếm của Mục Vỹ đạt cấp mấy!
Hả?
Sau khi nhận lấy thanh trường kiếm của Mục Vỹ, Lưu Thính Vân lập tức ngây người.
Ông ấy cảm thấy có một luồng khí tức kỳ lạ đang di chuyển trong tay mình.
Lúc cầm vào thanh kiếm, dường như giữa ông ấy và nó đã có một sợi dây liên kết nào đó.
Lưu Thính Vân cả kinh.
Cảm giác này khiến ông ấy thấy thanh kiếm của Mục Vỹ giống một con vật cưng suốt ngày bám dính lấy chủ nhân.
Kiếm tốt!
Ông ấy thầm đánh giá thanh kiếm này rất thân thiện, không hề có vẻ kén chọn.
“Lưu trưởng lão, ông nhìn gì mà đờ người ra thế?”, Mạnh Vân cười nói: “Ta đã nói rồi, ông phải cận thận, không là nổ Nghiệm Khí Chân Thạch đấy!”
“Còn nói nữa là ta khâu mồm ngươi vào đấy!”
“Không cho ta nói nữa thì thôi, gì mà căng thế!”
Mạnh Vân tỏ vẻ vô tội nói.
“Bắt đầu kiểm tra!”
Sau một hồi náo loạn của Mạnh Vân, mọi người đầy hiếu kỳ tập trung quan sát.
Chỉ có Mạnh Vân lặng lẽ đi ra một chỗ thật xa, như thể phải tránh thật xa đám người đang đứng vây xem này, vì Nghiệm Khí Chân Thạch sẽ phát nổ thật.
Chương 927: Nổ thật rồi
Một lát sau đã có bảy tia sáng hiện lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch.
Nhưng tốc độ bay lên cao của những tia sáng ấy lại rất chậm.
Dù vậy, nhưng ngoài sự khác biệt về màu sắc ra thì vận tốc cùng độ cao đang tăng dần của bay tia sáng này giống hệt nhau.
Không phải na ná, mà là giống y đúc.
Từ Chính Khí, Khí Bất Phàm và Lãnh Nhược Phong đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đứng bật dậy.
Giống y hệt!
Điều này có nghĩa là gì?
Là hoàn hảo!
Có thể nói thanh trường kiếm mà Mục Vỹ luyện chế chưa biết có cấp bậc ra sao, nhưng riêng điểm này thôi đã là hoàn hảo rồi.
Thuộc tính và sức mạnh cùng hoàn hảo, độ dẻo dai và cứng rắn cũng vậy.
Hoàn hảo về mọi mặt.
“Hừ! Chỉ hơi mạnh xíu thôi, Mục Vỹ, với tốc độ này chắc một ngày một đêm nữa, ngươi cũng không lên được cấp tám đâu, chịu thua đi!”
“Sao cứ vội vả vào mặt mình thế?”
Mục Vỹ nhìn Hoa Vô rồi nói: “Ngươi đừng có nuốt lời như Liễu Vô Tương, nếu ta giành giải nhất thì đời này ngươi khỏi luyện khí nữa, chính miệng ngươi nói đấy!”
Đúng là ban nãy, Hoa Vô còn thấy hơi lo lắng, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn yên tâm.
Tốc độ tăng cao của các tia sáng từ thanh trường kiếm của Mục Vỹ thật sự quá chậm!
Cứ thế này thì hắn sẽ không thể đạt cấp tám được.
Với hắn ta mà nói thì Mục Vỹ chỉ mạnh hơn hắn ta duy nhất ở việc thanh trường kiếm của hắn có tính kết hợp giữa sức mạnh của bảy thuộc tính thôi.
Nhưng thế thì đã sao?
Thuộc tính có tốt đến mấy mà cấp bậc kém hơn thì vẫn thua thôi!
Nhưng khi Từ Chính Khí nghe thấy câu nói này của Hoa Vô thì ông ta chỉ biết mắng hắn ta là tên ngu đần!
Mạnh hơn một chút?
Sức mạnh từ các thuộc tính của thanh trường kiếm do Mục Vỹ luyện chế phải nói là kết hợp hoàn hảo, vậy mà chỉ mạnh hơn một chút thôi ư?
Nếu coi tính kết hợp sức mạnh của thuộc tính là một trăm phần trăm thì mọi người vẫn có thể đạt đến mức chín mươi chín phần trăm được.
Nhưng tới nay, ba đại trưởng lão chưa thấy một ai đạt mức cao nhất cả.
Khi luyện khí, khó có ai không gặp bất kỳ sai sót nào trong bước vật liệu, lò luyện hay khế văn.
Nhưng thanh trường kiếm kia của Mục Vỹ lại làm được!
Chuyện này thật sự rất khó tin!
Song, trong tất cả các đại sư luyện đan ở đây thì chỉ có ba đại trưởng lão là nhìn ra được điểm này.
“Ê, ngươi thì biết cái đếch gì?”, thấy Hoa Vô ăn nói ngông cuồng, Mạnh Vân mất bình tĩnh thở dài nói: “Tại cái Nghiệm Khí Chân Thạch chưa giám định được cấp bậc của trường kiếm nên mới có tốc độ chậm thế này, chờ mà xem tiếp đi!”
Dù Mạnh Vân nói rất nhỏ, nhưng ở đây toàn là cao thủ nên họ đều nghe thấy rõ ràng.
Bọn họ không quá lưu tâm về lời nói của y, nhưng Mục Vỹ lại liếc nhìn Mạnh Vân mấy lần.
Tên này lạ thật đấy!
Tia sáng tiếp tục bay lên cao, mất mười lăm phút mới cao được một mét.
Chờ đợi kiểu này bắt đầu khiến mọi người mất kiên nhẫn.
Nhưng khi thanh trường kiếm ấy đạt độ cao một mét thì bắt đầu tăng tốc nhanh hơn hẳn.
Hai mét!
Năm mét!
Bảy mét!
Tám mét!
Thoáng cái mà tốc độ đã tăng chóng mặt, chẳng mấy chốc đã đạt độ cao tám mét.
Nhưng điều khiến mọi người thấy khó tin hơn là nó vẫn tăng tiếp.
Lúc này, Hoa Vô cũng đã biến sắc mặt.
Trường kiếm của Mục Vỹ tăng cao tám mét là bằng với hắn ta rồi.
Nhưng tia sáng của thanh kiếm vẫn cao lên tiếp.
Một lát sau, cột sáng đã vượt mốc tám mét, tăng lên chín mét.
Mặt Hoa Vô xám xịt.
“Hoa Vô, từ giờ đừng luyện khí nữa nhé!”, Mục Vỹ cười lạnh nói.
Kẻ sỉ nhục người khác, có ngày sẽ bị người khác sỉ nhục lại!
Hoa Vô tự giơ mặt ra cho Mục Vỹ tát, nên Mục Vỹ đã vả hắn ta bôm bốp theo đúng mong muốn!
Lúc này, Hoa Vô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Thành tích của Mục Vỹ đã vượt qua hắn ta rồi!
Nhưng cột sáng vẫn chưa chịu dừng lại.
Chín mét!
Chín mét ba!
Chín mét rưỡi!
Một lát sau, cột sáng đó dần tiến tới mốc chín mét tám rồi chín mét chín.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều sững sờ.
Quá tuyệt vời!
Mười mét!
Cuối cùng, cột sáng đó đã chạm mốc mười mét.
Đột nhiên Nghiệm Khí Chân Thạch rung lên bần bật, còn cột sáng đã vượt qua độ cao mười mét rồi xông thẳng lên trời.
Ngay sau đó, đã có tiếng nổ vang lên.
Mọi người đều phải ngỡ ngàng.
Nghiệm Khí Chân Thạch nổ thật rồi.
“Ta đã nói sẽ nổ rồi mà!”
Mạnh Vân thu chân nguyên bảo vệ cơ thể lại rồi chán nản nói: “Trông dáng vẻ nhếch nhác của các ngươi đi, sao không chịu tin ta cơ chứ!”
Những người ở gần Nghiệm Khí Chân Thạch thật sự trông rất thảm hại.
Lưu Thính Vân chính là một trong số đó.
Với cảnh giới hiện tại, đương nhiên ông ấy sẽ không bị thương bởi vụ nổ này, nhưng ban nãy ông ấy cứ mải ngửa cổ lên nhìn cột sáng nên không để ý tới sự thay đổi của Nghiệm Khí Chân Thạch.
Mười mét!
Không đúng, trên mười mét rồi!
Mẹ kiếp, vậy là cấp mấy đây? Đánh giá sao bây giờ?
Y phục của Lưu Thính Vân dính đầy bụi đất, đầu tóc bù xù, mặt mày thì nhem nhuốc.
“Ba vị trưởng lão!”
Song ông ấy không hề để ý đến hình tượng mà nhìn ngay sang ba vị trưởng lão.
“Xin ba vị nhận xét!”
Từ Chính Khí nhìn mọi người rồi thở dài một hơi.
Dù Nghiệm Khí Chân Thạch bị nổ, nhưng sự thể hiện từ thanh trường kiếm của Mục Vỹ đã nói lên tất cả!
“Ta nghĩ chắc mọi người cũng đã có đánh giá của riêng mình rồi đúng không?”, Từ Chính Khí mở lời.
“Vâng, thôi thầy Mục chịu ấm ức tí, lấy giải thánh khí cấp mười cũng được, dẫu sao cũng nhất rồi, quan tâm chuyện khác làm gì nữa!”, Mạnh Vân vội chen lời.
Nhưng vừa nói xong, y đã cảm thấy có một ánh mắt giết người đang nhìn mình.
Chương 928: Cái gì? Đấu giá?
Ánh nhìn ấy là của Lưu Thính Vân.
Mạnh Vân lập tức rụt cổ lại.
“Lưu trưởng lão, đừng trách ta khiến ông nhếch nhác thế này. Ta đã nhắc ông sẽ nổ rồi, tại ông không tin đấy chứ!”, Mạnh Vân vô tội nói: “Với cả, đây là kiếm do thầy Mục luyện chế mà, liên quan gì đến ta đâu”.
“Im ngay, tiểu tử kia!”
Lúc này, Lưu Thính Vân đã quá xấu hổ rồi, đã thế Mạnh Vân cứ lải nhải mãi khiến mọi người chú ý tới rồi bật cười trước dáng vẻ tóc tai rối bời cùng y phục nhếch nhác của ông ấy.
Mạnh Vân bực bội ngậm miệng, không dám nói gì nữa.
Từ Chính Khí thở dài nói: “Trong các món thần binh lợi khí ở tiểu thế giới Tam Thiên, chỉ có Hư Tiên Khí mới mạnh hơn thánh khí. Cấp cao nhất và đẳng cấp nhất của thánh khí là mười, thế nên thanh kiếm do Mục Vỹ luyện chế sẽ là cấp mười và xứng đáng giành giải nhất! Phần thưởng của cậu ấy là tuỳ ý chọn một món Hư Tiên Khí của Khí Cụ Môn ta”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều ồ lên.
Mục Vỹ giành giải quán quân thì là điều đương nhiên rồi.
Nhưng điều khiến ai cũng muốn phát điên là món Hư Tiên Khí đó!
Là Hư Tiên Khí đấy!
Hơn nữa, trước đó Mục Vỹ giành giải quán quân luyện đan nên cũng được nhận một viên Hư Tiên Đan rồi.
Hai món đồ này gộp lại có giá trị rất lớn.
Nghe nói không một thầy luyện đan và thầy luyện khí nào ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể luyện chế được Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí, chỉ có Tiên Nhân thật sự mới làm được thôi.
Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông có hai loại này là do có Tiên Nhân truyền lại, mà dùng cái nào sẽ hết cái đó.
Điều quan trọng nhất là nếu mang hai thứ này đi bán đấu giá thì cứ tha hồ mà hét giá thoả thích.
Nhưng mọi người đều biết chắc chỉ có tên ngốc mới làm như vậy!
Nhưng họ vừa nghĩ vậy xong thì đã thấy Mục Vỹ đi tới trước chủ trì đài, sau đó mỉm cười rồi nói to: “Thưa các vị, sau đây Mục Vỹ ta xin tuyên bố một chuyện. Ta sẽ bán đấu giá Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí ở Thiên Bảo Các, tới lúc đó mong các vị sẽ nể mặt rồi tới tham dự!”
Cái gì?
Bán đấu giá?
Cả sàn đấu đều lặng như tờ.
Đầu Mục Vỹ có vấn đề rồi hay sao mà lại mang những món đồ quý giá ấy ra bán đấu giá?
Nhưng một lát sau, mọi người đã có phản ứng lại rồi thấy hình như Mục Vỹ làm vậy cũng có lý.
Dù Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí rất có giá trị thật.
Nhưng đang nhiên đang lành có đồ tốt trong tay lại rước thêm tai hoạ.
Bây giờ, Huyết Minh mà Mục Vỹ thành lập vốn chưa có khả năng giữ gìn Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí.
Nếu hắn cứ khư khư giữ lấy, khéo sẽ bị kẻ thù cướp mất.
Thế thà bán đấu giá đi còn hơn.
“Thiên Bảo tiên sinh, không biết vãn bối vội vã quyết định như vậy có ảnh hưởng tới Thiên Bảo Các hay không!”
“Không, ảnh hưởng gì đâu, ha ha…”
Bảo chủ cười lớn nói: “Đại sư Mục Vỹ yên tâm, lần đấu giá này, nhất định Thiên Bảo Các ta sẽ tổ chức thật ổn thoả, đảm bảo không xảy ra vấn đề gì!”
“Đa tạ!”
“Khách sáo rồi!”
Bảo chủ thật sự thấy rất vui.
Một viên Hư Tiên Đan và một thanh Hư Tiên Khí, chắc buổi đấu giá này sẽ thu hút tất cả võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên tới mất.
Có thế lực lớn nào có thể khước từ được sức hấp dẫn này chứ.
Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đấy!
Hơn nữa, dù Thiên Bảo Các không thu một đồng phí nào của Mục Vỹ thì vé vào cửa của sự kiện này cũng đủ khiến Thiên Bảo Các lãi to, điều quan trọng nhất là danh tiếng, danh tiếng của môn phái họ!
“Hi vọng các vị sẽ tới tham dự!”
Tham dự?
Nghe Mục Vỹ nói vậy, mọi người đều không ngừng cười khổ.
Rất nhiều người muốn tới tham dự, nhưng vấn đề là không đủ tư cách.
Bảy thế lực lớn của Tây Vực, tám thế lực lớn của Trung Vực, các thế lực lớn của Nam Hải cùng các môn phái lớn khác là có thể tham dự buổi đấu giá này, vì chắc chắn Thiên Bảo Các sẽ thu phí tham dự rất cao.
Còn họ thì còn không mua nổi vé này.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Mục Vỹ đã dứt khoát buông tay với Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí, hắn có khí phách như vậy, bảo sao có thể trở thành thiên tài song tu đan khí.
Không đúng! Nói một cách chính xác hơn thì bây giờ, Mục Vỹ đã là thầy luyện đan và thầy luyện khí cấp đại sư thực thụ rồi.
Mạnh thật!
Sau khi cuộc thi kết thúc, các thiên tài giải tán. Ba ngày sau sẽ diễn ra cuộc thi trận pháp do Vạn Trận Tông tổ chức.
Nhưng đến giờ, Vạn Trận Tông vẫn chưa thông báo hình thức và địa điểm thi, vì thế mọi người cũng không vội.
Buổi đấu giá vào ngày mai mới khiến người ta sốt sắng nhất.
“Khí phách thật đấy!”, Từ Chính Khí nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Hư Tiên Đan mà nói bán là bán luôn, quả là anh hùng xuất thiếu niên!”
Dù bây giờ, Mục Vỹ đã hơn hai mươi tuổi, nhưng với Từ Chính Khí thì hắn vẫn còn rất non nớt.
“Từ lão, phiền ngài rồi!”
“Ấy, phiền gì đâu! Hơn nữa lão phu còn có vấn đề muốn thỉnh giáo cậu đây!”
Từ Chính Khí cười lớn nói: “Giờ ta sẽ dẫn cậu tới Khí Cụ Môn để lấy Hư Tiên Khí, mà hình như cậu cũng chưa đến Thiên Đan Tông lấy Hư Tiên Đan đúng không? Lát nữa, ta dẫn cậu đi luôn nhé, Thiên Nhất đang chờ cậu đấy!”
“Thế làm phiền tiền bối rồi ạ!”
“Không có gì! Mà cậu đừng gọi ta là tiền bối, so về tài luyện khí thì ta còn thua cậu xa!”
Chương 929: Ngả mũ thán phục
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ mỉm cười.
Đúng là hắn giỏi hơn Từ Chính Khí, nhưng giờ hắn chỉ là một vãn bối nên vẫn phải lễ phép với các tiền bối.
Mọi người dần giải tán, sau khi căn dặn vài việc thì ba vị trưởng lão cũng dẫn Mục Vỹ rời đi.
Từ Chính Khí phất tay một cái, sau đó kéo tay Mục Vỹ, ngay sau đó các ngọn núi đã xuất hiện trên trời cao.
Có một đại trận đứng sừng sững trên đó.
Trong đại trận này có những toà kiến trúc đồ sộ cao vút.
Đây chính là đại bản doanh của Khí Cụ Môn, nằm lệch về phía Bắc của Trung Vực.
Nhưng Từ Chính Khí là cường giả tuyệt thế, nên ông ta chỉ phất tay một cái đã đưa Mục Vỹ vượt không gian tới đây ngay rồi.
Từ hành động này của ông ta, Mục Vỹ có thể đoán ít nhất Từ Chính Khí cũng phải là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám đã lĩnh ngộ quy tắc không gian.
Vì chỉ có vậy mới có thể xuyên qua không gian được.
Thực lực càng mạnh thì lĩnh ngộ về quy tắc không gian càng sâu, khi xuyên không càng đơn giản.
Cường giả thật sự sẽ có thể dẫn Mục Vỹ muốn đi đâu thì đi như Từ Chính Khí.
Phải công nhận là Khí Cụ Môn rất nguy nga và dồi dào linh khí.
Nhìn ra xa sẽ thấy có vô vàn khí tức lượn lờ trên đỉnh núi.
Mục Vỹ biết bất kể là núi Huyền Không, Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông hay các môn phái lớn nào khác, họ đều chọn địa điểm cho môn phái ở các rặng núi.
Vì ở các rặng núi có linh khí, có lợi rất nhiều cho sự phát triển và trường tồn của một môn phái.
Trong Khí Cụ Môn non nước hữu tình, người qua người lại như thoi đưa.
“Đại trưởng lão!”
“Đại trưởng lão!”
Thấy ba đại trưởng lão và một thanh niên xuất hiện ở đây, mọi người đi qua đều cung kính chào hỏi với vẻ tò mò.
Hình như chẳng mấy ai ở tiểu thế giới Tam Thiên được ba đại trưởng lão tỏ thái độ cung kính như vậy.
Nhưng hôm nay là ngày Khí Cụ Môn tổ chức cuộc thi luyện khí, lẽ nào đây chính là người giành giải nhất sao?
Các đệ tử thầm suy đoán, nhưng phải chờ các huynh đệ và trưởng lão ở thành Trung Thiên về thì họ mới có câu trả lời chính xác cho vấn đề này được.
“Mục Vỹ, Khí Cụ Môn ta vốn chỉ là một môn phái nhỏ ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng qua hàng chục nghìn năm tích luỹ và chiêu mộ thầy luyện khí trong thiên hạ thì chúng ta mới phát triển như ngày hôm nay. Còn Hư Tiên Khí thì chưa có ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể luyện chế được đâu!”
Từ Chính Khí cười lớn nói: “Thật ra Hư Tiên Khí chỉ hơn thánh khí tuyệt phẩm vì có thêm tiên khí thôi, nhưng tiểu thế giới Tam Thiên vốn không hề tồn tại loại sức mạnh này! Vì thế, cả Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đều được truyền từ đời trước lại!”
Còn truyền lại thế nào thì Từ Chính Khí không nhắc đến.
“Giờ ta sẽ dẫn cậu tới các nội của Khí Cụ Môn, đúng ra chúng ta đã chọn trước Hư Tiên Khí để trao giải rồi, nhưng giờ lão phu cho phép cậu tuỳ ý chọn!”
“Đa tạ tiền bối!”
Nghe Từ Chính Khí nói vậy, Mục Vỹ mừng ra mặt.
Nếu được thế thì hắn sẽ chọn món mà mình ưng ý nhất.
Hơn nữa, Hư Tiên Khí cũng được phân loại theo sở thích của võ giả.
Ví dụ như kiếm là vũ khí mà võ giả thích nhất.
Nếu lần này, hắn chọn được kiếm thì sẽ bán được với giá rất cao!
Thật ra Mục Vỹ cũng biết, dù hắn chọn vũ khí gì, chỉ cần là Hư Tiên Khí thì đều sẽ bán được giá hết.
“Mời vào!”
Từ Chính Khí chỉ vào một toà lầu nguy nga ở phía trước rồi mỉm cười nhìn Mục Vỹ.
Nhưng khi nhìn thấy khoảng không ở phía trước lầu các thì Mục Vỹ lại ngẩn người.
Trận pháp!
Rõ ràng chỗ này có trận pháp, lẽ nào Từ Chính Khí đang định kiểm tra mình?
Mục Vỹ bình thản cất bước.
Nhưng bước chân của hắn trông rất huyền diệu, còn bộ pháp thì kỳ lạ.
Chuyện gì vậy?
Trông thấy thế, Từ Chính Khí đờ người ra.
Nhưng ông ta đã phản ứng lại ngay sau đó.
“Nhược Phong, có chuyện gì thế? Ta đã bảo ông kêu người gỡ trận pháp ở đây để ta dẫn Mục Vỹ vào trong rồi cơ mà?”
Lãnh Nhược Phong cũng ứng biến lại ngay, nói: “Xin lỗi Mục tiên sinh, chúng ta không có ý kiểm tra cậu đâu, chắc chắn do trưởng lão của môn phái sơ suất!”
Nhược Lãnh Phong và Từ Chính Khí vội vàng giải thích.
Dù Mục Vỹ là vãn bối, nhưng trình luyện khí của hắn lại cao siêu hơn bọn họ.
Ngoài ra điều quan trọng nhất là hắn còn là một thầy luyện đan tài giỏi.
Họ không thể coi thường hai thân phận này của hắn được.
“Không sao, ta còn tưởng các vị trưởng lão muốn kiểm tra trình độ trận pháp của ta cơ!”
Từ Chính Khí cười lớn nói: “Nhưng thật lòng mà nói ta từng không tin Mục tiên sinh sẽ tham gia cả ba hạng mục thi là luyện đan, luyện khí và trận pháp, song giờ xem ra đúng là cậu có thể làm được thật rồi! Mời vào!”
Một sơ suất nho nhỏ đã khiến Từ Chính Khí biết Mục Vỹ không hề ba hoa.
Dù chỉ có một đại trận, nhưng đặt ở nơi bảo vệ thần binh quý giá của Khí Cụ Môn thì cũng rất nguy hiểm.
Nhưng khi ba bọn họ còn chưa phát hiện ra thì Mục Vỹ đã thấy điểm bất thường trước rồi, điều này khiến họ phải ngả mũ thán phục.
Bây giờ, Từ Chính Khí đang rất mong chờ sự thể hiện của Mục Vỹ, nếu hắn đúng là thiên tài ở ba lĩnh vực thì đúng là một truyền kỳ.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là truyền kỳ này hoàn toàn có thể ngang tài với họ.
Chương 930: Khai Vân Đao
"Mời!"
Giờ đây, Từ Chính Khí đã đối đãi với Mục Vỹ như người ngang hàng với mình.
Là thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm, cộng thêm vốn hiểu biết và sự thông tuệ về trận pháp, nhất định Mục Vỹ sẽ trở thành cường giả đứng trên đỉnh cao tiểu thế giới Tam Thiên!
"Mời!"
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, biết những gì mình thể hiện ra đã được đại trưởng lão nói một không hai của Khí Cụ Môn công nhận, đi tới.
Để gây dựng Huyết Minh cần rất nhiều linh thảo, linh quả và vô số vũ khí. Đây chính là yếu tố để hoàn thiện tổ chức.
Nếu mua những thứ này từ Thiên Bảo Các hay Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các thì phải trả một số tiền lớn là cái chắc. Ba nhà buôn lớn này mà không ăn lời cắt cổ mới là lạ.
Nhưng nếu có thể lấy trực tiếp từ nguồn hàng, mua luôn từ Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông thì lại là một ý tưởng hay.
Sau khi quyết định, Mục Vỹ tiến vào nơi cất giấu thần binh quý giá nhất của Khí Cụ Môn dưới sự hướng dẫn của Từ Chính Khí.
Đó là một tòa nhà nguy nga, đồ sộ, rộng lớn hệt như trụ sở đặt ở thành Trung Thiên của Thiên Bảo Các. Trong đây chứa thứ trân quý nhất của Khí Cụ Môn đồng thời cũng là thứ trân quý nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Gần một nửa cường giả dùng thần binh bắt nguồn từ nơi này.
"Bảo Các của Khí Cụ Môn ta có chín tầng tất cả, mấy món Hư Tiên Khí đều được cất giữ tại đây!"
Từ Chính Khí vừa cười tự hào vừa dẫn Mục Vỹ đi vào đại điện ở tầng một. Có điều ông ta không tiếp tục đi lên tầng hai mà hết rẽ trái lại rẽ phải, đến nơi heo hút nhất của tầng một.
"Mục tiên sinh, cậu có nhận ra điều gì kỳ lạ không?"
"Sao?"
Mục Vỹ hướng mắt đến bức tường nơi cuối con đường. Trên tường treo bảy, tám món thần binh, mỗi món đều bị phủ bụi trông như vật mẫu.
Phía dưới chỗ thần binh ấy treo một tấm bảng.
"Đừng đụng!"
Hai chữ to đơn giản được đóng đinh tại đó.
"Đại trưởng lão!"
Mục Vỹ đang mê mẩn ngắm bảy, tám món thần binh thì một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng hắn.
Xoay người, Mục Vỹ thấy một ông lão mặc trường sam đen cũ.
Ông ấy bị gù lưng, đội nón nên không thấy được mặt mũi ra sao.
Chẳng qua người này lại tỏa ra khí thế mạnh đến mức làm Mục Vỹ sợ hãi.
Trong Bảo Các rộng lớn thế này, người này đi theo suốt một đường mà hắn không hề nhận ra.
Quá mạnh!
Thậm chí, Mục Vỹ còn mơ hồ cảm giác được dường như ông lão này còn kinh khủng hơn cả Từ Chính Khí.
"Mục tiên sinh, cậu đã thấy chỗ nào khác biệt chưa?"
"Ha ha, không ngờ Khí Cụ Môn công khai đặt bảy, tám món Hư Tiên Khí ở tầng một cho chúng hậu bối muốn xem lúc nào cũng được!", Mục Vỹ cười khẽ.
Đương nhiên hắn vừa nhìn đã thấy ngay sự đặc biệt của những món thần binh này rồi.
Nhìn chúng giống hàng mẫu cho các đệ tử tham khảo, chiêm ngưỡng thế thôi chứ thật ra chúng là Hư Tiên Khí hàng thật giá thật cả.
Câu trả lời của hắn khiến Từ Chính Khí ngạc nhiên nhìn, ngay cả ông lão mặc áo bào đen cũng sửng sốt.
"Ha ha..."
Một lúc sau, Từ Chính Khí cười phá lên: "Mục tiên sinh, Mục lão đệ!"
Ông ta đổi xưng hô ngay, nói: "Từ Chính Khí ta đây sống mấy nghìn năm, gọi cậu là Mục lão đệ có sao không?"
"Cứ tự nhiên đi, Từ lão ca!"
"Ha ha. Mục lão đệ, hôm nay tại đây, Từ lão ca xin tuyên bố, sau này Huyết Minh sẽ đứng sánh vai cùng núi Huyền Không trên tiểu thế giới Tam Thiên!"
"Sai rồi!"
Nhưng Từ Chính Khí vừa nói xong, Mục Vỹ bỗng nhiên phản bác.
"Không phải sánh vai. Huyết Minh và núi Huyền Không, chỉ một trong hai được phép tồn tại!"
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của hắn, Từ Chính Khí tỏ ra khen ngợi.
Tâm tính và vốn kiến thức của Mục Vỹ nhìn kiểu gì cũng thấy giống của một lão già nghìn tuổi hơn là một người thanh niên.
Chắc chắn thành tựu mai này của hắn sẽ đáng sợ lắm đây!
"Được rồi, Mục lão đệ đã nhìn ra chỗ huyền diệu thì mời cậu tự chọn cho mình một món!"
Từ Chính Khí không nói nữa, để Mục Vỹ tự chọn.
"Được!"
Phải nói rằng không ngoa khi Khí Cụ Môn được công nhận là tông môn hùng mạnh của tiểu thế giới Tam Thiên. Có đến bảy, tám món Hư Tiên Khí để trưng bày ở vị trí bắt mắt thế này, thật sự rất có khí phách.
Mục Vỹ không nói gì thêm, tiến tới quan sát các Hư Tiên Khí.
Kiếm, đao, chủy thủ, trường thương, đủ các loại. Tám món Hư Tiên Khí đều khác nhau.
Sau khi lướt qua một lần, cuối cùng Mục Vỹ chú ý đến một thanh trường đao.
Trường đao này không dày và nặng như đại đao mà trông giống kiếm hơn.
Có điều trên mũi đao của nó có một vết rạn.
Thấy Mục Vỹ nhìn trường đao, Từ Chính Khí vui vẻ giới thiệu: "Mục lão đệ, thanh đao này có tên là Khai Vân Đao, nghĩa là uy thế một đao đủ để chém bay mây mù, là một Hư Tiên Khí. Chẳng qua nó từng bị hư hao nặng nề nên mới bị nứt một đường ở mũi, nhưng thanh đao này vẫn thuộc cấp Hư Tiên Khí đấy!"
Nếu như nói thánh khí có linh tính, hình thành sự cộng hưởng với chủ nhân qua nhiều năm tháng ở bên bầu bạn.
Thì Hư Tiên Khí có trí tuệ gần như con người.
Hư Tiên Khí sau khi uống máu của người dùng và nhận chủ sẽ có khả năng kết nối đôi phần với suy nghĩ của người đó. Không những thế, Hư Tiên Khí còn có ưu điểm là giúp võ giả vận chuyển chân nguyên của mình và thu hút chân nguyên trong thiên địa thông qua nó, từ đó có thể bộc phát ra uy lực mạnh hơn.
Lúc ở trên sân thượng khách điếm của Thiên Bảo Các, kiếm Khổ Tình hắn được Khổ Thanh cho chính là Hư Tiên Khí, đã thế lại còn là Hư Tiên Khí do bản thân từng luyện chế trước đây.
Cảm giác huyết mạch tương liên sẽ không mất đi chỉ vì hắn thay đổi thân xác.