• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Phục hồi thật rồi

"Đừng có giả ngây với ta, mới có một thầy luyện đan tên Tử Mộc đến nhà ông phải không? Hắn là người ta muốn tìm!"

Tề Vũ Hiên có dáng người cao ráo nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy rất gầy, trông như một cây sào đứng vậy.

"Ta gặp đại sư Tử Mộc ở ngoài thành Vân Khê, ông quen đại sư kiểu gì?", Hồng Lâm trào phúng: "Rõ ràng đại sư Tử Mộc mới đến thành Vân Khê đây thôi, ông bớt chém gió đi".

"Hừ, ý ta là bọn ta gặp nhau ở ngoại thành!"

Tề Vũ Hiên sẵng giọng: "Hôm nay có năm hộ vệ hắc y của nhà họ Tề ta bị ám sát ở ngoại thành, có người báo rằng thủ phạm chính là tên Tử Mộc kia!"

"Ông nói bậy!", Hồng Lâm tức đến nỗi thở hồng hộc, lớn tiếng với ông ta.

"Hừ, có phải nói bậy hay không thì bảo Tử Mộc tiên sinh ra đây đối chất là biết ngay", Tề Vũ Hiên cười lạnh.

"Là ta giết đấy!"

Không đợi Hồng Lâm lên tiếng, một giọng nói thình lình vang lên sau lưng họ.

Mục Vỹ trong bào phục tím đi tới.

"Ngươi chịu thừa nhận luôn sao? Vậy thì tốt, đi theo ta!", Tề Vũ Hiên gắt gỏng: "Dám giết hộ vệ nhà họ Tề, chắc ngươi muốn chết lắm rồi".

"Ngươi là cái thá gì mà đòi cậu ấy đi theo ngươi!"

Tề Vũ Hiên vừa dẫn người đến bắt Mục Vỹ đi thì chợt có người quát lớn.

Một người đang đứng đằng sau họ.

Hồng Thừa Thụ!

Lão thái gia nhà họ Hồng!

"Hồng Thừa Thụ, ông... còn sống?"

"Nhờ ơn ngươi, ta không những không chết mà cảnh giới còn tinh tiến thêm, đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín rồi!"

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín!

Võ giả tăng cấp đồng nghĩa với việc tuổi thọ tăng lên.

Như vậy tức là nhà họ Hồng sẽ không có chuyện lớn gì trong vòng ít nhất hai mươi năm nữa.

Sắc mặt Tề Vũ Hiên thay đổi, ông ta cáu kỉnh hỏi nhỏ Thiền Hạng bên cạnh: "Ngươi nói ông ta sắp đi đời nhà ma rồi cơ mà? Sao bây giờ còn lành lặn đứng đây thế này?"

"Đúng là sắp chết rồi mà, thời gian qua ta toàn cho ông ta ăn loại đan dược tiêu hao tuổi thọ để đổi lấy sức khỏe, không thể thế được. Chuyện này không thể xảy ra!"

Thiền Hạng lắc đầu nguầy nguậy.

"Đồ vô dụng!"

Tề Vũ Hiên thầm chửi Thiền Hạng rồi xoay người, lạnh giọng nói: "Hồng Thừa Thụ, ông đừng có già mồm nữa. Ông không dám chết ngay lúc này vì như vậy sẽ khiến nhà họ Hồng sụp đổ hoàn toàn chứ gì".

"Có sụp đổ hay không thì thử là biết!"

Râu tóc Hồng Thừa Thụ phấp phới, lão ta vừa cất bước đã đến trước người Tề Vũ Hiên.

Hai người lao vào nhau, tung ra những cú chưởng. Hồng Thừa Thụ tiến tới một bước, trong khi Tề Vũ Hiên rên lên rồi lùi lại.

Phục hồi rồi!

Phục hồi lại thật rồi!

Nét mặt Tề Vũ Hiên sa sầm.

Ông ta cứ đinh ninh Hồng Thừa Thụ chỉ đang cậy mạnh thôi, ngờ đâu cảnh giới của lão già này đã tinh tiến, vượt qua mình thật.

"Không tin nổi chứ gì?", Hồng Thừa Thụ cười phá lên: "Đa tạ vị Tử Mộc tiên sinh này nhé. Hôm nay, không ai trong các ngươi có thể bắt Tử Mộc tiên sinh rời khỏi đây đâu".

Lão ta nhìn xung quanh, hai tay chắp ra sau một cách ngạo nghễ.

"Thứ chuột nhắt ngu ngốc!"

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay cong ngón lại thành vuốt màu máu tấn công Hồng Thừa Thụ.

Sức mạnh của nó lớn đến mức kể cả khi Hồng Thừa Thụ là cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín cũng không tài nào chống lại nổi.

Soạt...

Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Hồng Thừa Thụ.

Là Mục Vỹ!

"Là ông!"

"Là ngươi!"

Người mặc áo bào đen vừa xuất hiện kinh ngạc nhìn Mục Vỹ, bật thốt.

Mục Vỹ cũng rất ngạc nhiên khi thấy ông ta.

Tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông - Huyết Vô Song!

"Thảo nào cần nhiều tinh huyết đến vậy, ông cần để khôi phục Huyết Hồn Châu của ông chứ gì?", Mục Vỹ trêu tức.

"Sao ngươi vẫn chưa chết? Thánh Vũ Dịch nghĩ cái quái gì vậy?", Huyết Vô Song lạnh lùng bảo: "Nhưng may là ngươi còn sống, ngươi mà chết trong tay kẻ khác thì ta sẽ đau lòng lắm".

Ông ta liếm môi rồi giễu cợt: "Hiện tại ngươi không có Cổ Ngọc Long Tinh, định lấy cái gì để đấu với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười như ta đây?"

"Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại Cổ Ngọc Long Tinh, còn hôm nay ta dùng gì rồi ông sẽ biết!"

Nói rồi Mục Vỹ bay vút lên trời, phi hành giữa không trung.

Huyết Vô Song cũng bay lên đuổi theo.

"Cảnh... cảnh giới Thông Thần..."

"Trời ơi, không ngờ hắn là cao thủ cảnh giới Thông Thần. Không thể tin được!", Hồng Lâm trợn mắt há hốc mồm.

Thiên phú của cô ta đã được xem là khá cao trong thành Vân Khê hàng ngàn hàng vạn người này rồi. Năm nay cô ta 24 tuổi mà đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, được gọi là thiên tài quá xứng đáng.

Nhưng so với Mục Vỹ thì... như hai phương trời cách biệt!

Quan trọng nhất là, hình như người này sắp đánh nhau với người có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười kia?

Thông Thần tầng thứ mười là khái niệm gì?

Là tượng trưng cho chiến lực mạnh nhất Trung Châu, chỉ có các cao thủ tuyệt thế vượt trên Thông Thần mới được đặt trên cùng một bàn cân với cảnh giới này.

Về cơ bản, đến cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đã thành thần rồi!
Chương 437: Chiếm đoạt Huyết Hồn Châu

Một bên khác, tại thảo nguyên rộng mênh mông bát ngát ở ngoại thành Vân Khê.

Có hai bóng người đang đứng sừng sững trên đó.

Huyết Vô Song là tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông, có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, sao phải sợ?

Trong cuộc chạm trán với Mục Vỹ lần trước, do thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa và Cổ Ngọc Long Tinh thật sự quá biến thái, uy lực quá lớn nên ông ta mới thua.

Lần này, Mục Vỹ không có Cổ Ngọc Long Tinh, chỉ có thể trông cậy vào kiếm thế và cường độ thể xác mạnh mẽ của mình.

Giải quyết hắn thì hơi phiền toái, nhưng ông ta muốn thì vẫn làm được.

Đương nhiên, Mục Vỹ ở đối diện cũng biết mình không có vũ khí tiêu diệt vượt trội như Cổ Ngọc Long Tinh mà muốn đối chọi với Huyết Vô Song, cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, không khác gì ngại sống lâu.

May thay Huyết Hồn Châu của Huyết Vô Song đã bị hư hại nặng nề, có lẽ chỉ phát huy được một, hai phần uy lực địa khí cực phẩm ban đầu.

Chưa kể, Huyết Vô Song cũng bị thương khá nặng trong cuộc đại chiến lần trước. Bản thân hắn được ở Vạn Quỷ Phủ Quật nghỉ ngơi lấy sức mấy ngày, lão quỷ này thì trông nhợt nhạt mệt mỏi, chắc phải lao đao vì pháp bảo của mình rồi.

"Chẳng lẽ..."

Một suy đoán chợt nảy lên trong đầu Mục Vỹ, nhưng suy đoán này vừa xuất hiện đã làm hắn phấn khởi.

"Chết đi!"

Mục Vỹ rút thanh kiếm rộng mấy trăm mét ra xông về phía Huyết Vô Song, kéo theo một nguồn chân nguyên cuồng bạo.

"Tiểu tử, chút chiêu trò nhỏ này hơi lạc hậu rồi đấy? Giờ kiếm thế của ngươi đã đến đâu rồi? Viên mãn, đại viên mãn hay đỉnh phong?"

"Cứ thử đi là biết!"

Mục Vỹ không muốn nhiều lời với ông ta. Bốn chiêu thức trong Vô Tâm Kiếm Phổ bị Mục Vỹ chia ra không biết thành bao nhiêu thức nhỏ, từng chiêu kiếm, từng nhát chém đều hoàn hảo.

Song, dù đã dồn hết sức mạnh mà mình có vào thanh kiếm, hắn vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của Huyết Vô Song.

Dù gì ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười hùng mạnh, có mất pháp bảo, thực lực yếu đi và bị thương thì vẫn là Thông Thần tầng thứ mười.

Mục Vỹ sờ ngực, nhìn ấn ký màu tím vốn ảm đạm nay đã tràn trề năng lượng, thầm cầu nguyện trong lòng.

"Liều mạng thôi!"

Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ bay lên cao, trường kiếm giơ trước người vung về phía Huyết Vô Song, tay kia thì chạm vào ngực. Tiếng lách tách vang lên, một tia chớp tím ầm ầm bổ lên trường kiếm.

Một loạt hành động chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Thấy Mục Vỹ dùng thêm át chủ bài của mình vào chiêu thức này, Huyết Vô Song không dám lơ là. Ông ta lưỡng lự một lúc rồi cắn răng.

"Tinh huyết của ngươi cực kỳ bổ ích cho Huyết Hồn Châu của ta, ăn ngươi còn hiệu quả hơn dùng tinh huyết của năm nghìn đứa trẻ nữa".

Huyết Vô Song nhân cơ hội phản kích Mục Vỹ. Một hạt châu đỏ như máu bắn ra.

"Huyết Hồn Châu? Chờ ngươi cả buổi rồi!"

Thấy Huyết Vô Song lấy Huyết Hồn Châu ra dùng, Mục Vỹ lập tức lấy một hạt châu đỏ thẫm ánh xanh ra khỏi ngực.

Hạt châu đỏ ấy trông rất quái lạ, nó còn tỏa ra một lực kéo kinh khủng giữ chặt Huyết Hồn Châu kia lại.

"Đây là... đây là... Nhiếp Hồn Châu cơ mà! Tại sao Nhiếp Hồn Châu lại nằm trong tay ngươi?"

Thấy hạt châu đỏ sẫm Mục Vỹ đang cầm, Huyết Vô Song điếng người.

Ông ta không cử động được!

Nhiếp Hồn Châu hút Huyết Hồn Châu đến ngay tức thì, điều đó cho thấy chúng có tính chất hấp dẫn nhau.

Nhưng lực hút của Nhiếp Hồn Châu càng ngày càng lớn và mạnh hơn, rồi nó hoàn toàn thôn tính Huyết Hồn Châu.

"Sao ngươi có thể sử dụng Nhiếp Hồn Châu?", mặt mày Huyết Vô Song tái nhợt, ông ta nhìn Mục Vỹ, miệng hộc máu: "Sao ngươi có thể..."

Hắn đoán đúng rồi!

Thấy dáng vẻ đó của Huyết Vô Song, Mục Vỹ đã khẳng định được suy đoán của mình!

Quả nhiên Huyết Vô Song luyện chế Huyết Hồn Châu huyết nhục tương liên với ông ta, như một phần trên cơ thể ông ta.

Ưu điểm của việc luyện chế ra một thần binh như thế là thần binh và chủ nhân của nó tâm linh tương thông.

Nhưng cũng có khuyết điểm là một khi chủ nhân hay thần binh bị thương thì bên còn lại cũng bị thương theo.

Hắn đã phát hiện ra điều này trong lần giao thủ với Huyết Vô Song ở thành Nam Vân lúc trước.

Lúc Huyết Hồn Châu bị phá vỡ, Huyết Vô Song còn hộc máu dữ dội hơn trong khi chẳng chịu đòn tấn công nào.

Thấy tình hình hôm nay, hắn chắc chắn được suy đoán của mình là đúng.

"Nhiếp Hồn Châu nhiếp linh hồn, Vạn Quỷ lão nhân khi còn sống đã để lại thứ này cho người có duyên, ha ha...", Huyết Vô Song đột nhiên cười điên cuồng: "Hóa ra người có duyên đó là ngươi, là ngươi, Mục Vỹ, ha ha..."

Giữa những tiếng cười, Huyết Vô Song lại hộc máu. Nhiếp Hồn Châu bay trở lại trong tay Mục Vỹ, màu đỏ ảm đạm trở nên sáng rỡ.

Huyết Vô Song đã thua trận chiến này, thua tâm phục khẩu phục.

Ông ta những tưởng mình có thể giết chết Mục Vỹ dễ như trở bàn tay khi hắn không còn Cổ Ngọc Long Tinh, không ngờ hắn lại có kỳ ngộ lấy được Nhiếp Hồn Châu.

Giá trị của hạt châu này cao hơn Cổ Ngọc Long Tinh không biết bao nhiêu lần.

"Đáng hận!", Huyết Vô Song căm phẫn ngẩng đầu, nhưng cuối cùng ông ta vẫn bị Mục Vỹ đâm một nhát. Chết!

Một tôn giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đã chết trên đồng cỏ vàng ươm.

"Phù..."

Mục Vỹ ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.

Thật ra, nếu Huyết Vô Song vẫn tiếp tục chiến đấu sau khi Huyết Hồn Châu bị cắn nuốt thì hắn phải còn đánh một trận khốc liệt để có thể thắng ông ta.

Chẳng qua là do Huyết Vô Song quá kinh hoàng trước sự xuất hiện của Nhiếp Hồn Châu, tuyệt vọng cùng cực nên hắn mới có cơ may giết chết ông ta một cách nhanh chóng như thế.

Võ giả Thông Thần tầng thứ ba giết võ giả Thông Thần tầng thứ mười, nói ra sợ không ai tin.

Sau khi vét sạch nhẫn không gian của Huyết Vô Song, Mục Vỹ mau chóng rời khỏi đây.

Hắn phải về xử lý tên Thiền Hạng đó nữa.

Sẽ rất rắc rối nếu bị gã này tuồn tin tức Mục Vỹ hắn còn sống ra ngoài.

Có điều, Mục Vỹ vừa trở lại thành Vân Khê thì thấy một dòng người trùng trùng điệp điệp vào thành.
Chương 438: Thân thế của Lí Trạch Lâm

Trước nhà họ Hồng lúc này.

Đội quân hàng trăm người cầm cung tên vào tư thế, sẵn sàng bắn những mũi tên dài ra bất cứ lúc nào.

Võ giả của nhà họ Hồng và nhà họ Tề đang quỳ hết dưới đất, mặt mày ai nấy đều có vẻ hoảng sợ.

Bọn họ sợ hãi như thế là bởi trên tấm bảng phía trước đội quân có viết chữ Lí nạm vàng rất lớn.

Một người nhảy xuống ngựa phía dưới tấm bảng đó rồi đi tới chỗ mọi người.

“Hồng Thừa Thụ, điện Tam Cực chỉ thị cho ông làm thành chủ của thành Vân Khê, tại sao bây giờ lại có xô xát chém giết ở đây?”, người thanh niên đó đi tới cạnh Hồng Thừa Thụ rồi lạnh lùng nói.

“Bẩm Lí thiếu gia, Tề Vũ Hiên toan cướp vị trí phủ thành chủ của ta nên dẫn người tới gây rối!”

“Sao?”

Người thanh niên đó cau mày hỏi: “Tề Vũ Hiên, ông là trưởng tộc của nhà họ Tề, nói xem có chuyện này không?”

“Bẩm thiếu gia, có một người thanh niên tên là Tử Mộc đã tới thành Vân Khê, kẻ này đã giết hộ vệ của nhà họ Tề ta. Nay ta đến bắt hắn, nhưng Hồng Thừa Thụ này cứ gây khó dễ!”, Tề Vũ Hiên hừ nói: “Ông ta thiên vị người ngoài như vậy thì sao xứng làm thành chủ của thành Vân Khê!”

“Tề Vũ Hiên, ngươi đừng có mà đặt điều!”, Hồng Thừa Thụ tức giận quát: “Tử Mộc tiên sinh vừa tới nhà họ Hồng ta, còn cứu lão phu một mạng, rõ ràng là ngươi đang vu oan cho người ta!”

“Hồng Thừa Thụ, ông nói thế là sao hả?”

Thiền Hạng khó chịu nói: “Ý ông là một thầy luyện đan năm sao như Thiền Hạng ta lại đi bao che cho Tề Vũ Hiên ư! Ông nói thế là đang sỉ nhục thanh danh của ta, có biết không hả?”

“Ngươi? Loại như ngươi cùng đòi có thanh danh ư?”

“Láo!”

Hai bên tranh cãi kịch liệt, có vẻ sắp đánh nhau đến nơi.

“Khụ khụ…”

Người thanh niên cau mày rồi ho khan vài tiếng, hai bên lập tức im lặng.

“Hồng Thừa Thụ, chuyện này là ông không đúng, dẫu sao Tử Mộc đó cũng là người ngoài. Hắn đã giết người của nhà họ Tề, sao ông còn che giấu cho hắn mà không giao cho nhà họ Tề?”

Người thanh niên chắp tay sau lưng rồi mỉm cười nói: “Bây giờ hãy giao hắn ra đây ngay!”

“Cái gì?”

Nghe thấy câu nói của người thanh niên cùng nụ cười nham hiểm của Tề Vũ Hiên, Hồng Thừa Thụ trợn trừng mắt.

Điện Tam Cực là thế lực rất lớn quản lý phía Đông Trung Châu, có địa vị tương đương với Thánh Đan Tông. Thường thì ngoài việc thi thoảng ra ngoài kiểm tra tình hình ra thì họ gần như không bao giờ lộ diện.

Ra là thế, bảo sao hôm nay Lí Thông này lại tới thành Vân Khê.

Điện Tam Cực do ba nhà Lí, Vương và Dương cùng nhau gây dựng, Lí Thông này chính là con cháu nhà họ Lí.

“Tử Mộc tiên sinh hiện không ở đây!”, Hồng Thừa Thụ lập tức đáp lại với giọng điệu ấp úng.

“Không sao, ta có thể chờ!”, Lí Thông mỉm cười, nhìn sang Hồng Lâm đang đứng cạnh Hồng Thừa Thụ rồi vui vẻ nói: “Lâm muội muội, lâu rồi không gặp, ta nhớ muội lắm đấy!”

“Lưu manh!”

“Sao cơ? Lâm muội muội, ta đại diện cho nhà họ Lí của điện Tam Cực đấy, muội ăn nói cho cẩn thận, không thì nhà họ Hồng của muội sẽ bị tiêu diệt toàn tộc vì tội coi thường điện Tam Cực đấy!”

“Ngươi…”

Hồng Lâm tức giận đến đỏ mặt.

Đúng là bọn họ không thể đắc tội với nhà họ Lí, ba gia tộc lớn của điện Tam Cực luôn đồng lòng nhất trí nên mới có thể phát triển hưng thịnh ở phía Đông Trung Châu.

“Lí công tử đang tìm tại hạ sao?”, đúng lúc này, một giọng nói hoà nhã vang lên.

Mục Vỹ khoan thai đi tới.

“Tử Mộc!”

Thiền Hạng không nhịn được run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.

Gã biết rất rõ sư phụ của mình siêu phàm đến cỡ nào, đến điện Tam Cực cũng không dám đắc tội với một võ giả như sư phụ của gã.

Nhưng sau khi Tử Mộc này và sư phụ của gã giao đấu thì người trở về lại là Tử Mộc!

Thế sư phụ gã đâu rồi?

Thiền Hạng càng run rẩy nhiều hơn.

“Lí công tử, Thiền Hạng vừa nhắc đến tại hạ đúng không?”, Mục Vỹ quay lại nhìn Thiền Hạng, giữa đôi lông mày hắn có một vệt màu đỏ.

“Không, không, không phải hắn đâu!”

Thiền Hạng ngồi phịch xuống đất, người run như cầy sấy.

Đến sư phụ gã còn không phải đối thủ của Tử Mộc, rốt cuộc người này mạnh đến mức nào?

“Đại sư Thiền, không phải hắn ư?”, Tề Vũ Hiên chỉ vào Mục Vỹ rồi nghi ngờ hỏi: “Rõ ràng là hắn mà. Ban nãy, sư phụ của ngươi chẳng đuổi theo hắn còn gì? Sao bây giờ ngươi lại nói không phải hắn!”

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Lí Thông cau mày hỏi.

“Không phải hắn, không phải hắn đâu. Ta nhận nhầm người rồi, cáo từ, cáo từ!”

“Đừng đi vội!”

Mục Vỹ bước lên trước tóm lấy Thiền Hạng, sau đó ghé sát vào tai gã nói nhỏ: “Ngươi định nói cho Lục Ảnh Huyết Tông biết ta đã giết Huyết Vô Song rồi à?”

“Quả nhiên ngươi…”

Phụt…

Nhưng Thiền Hạng còn chưa nói hết câu đã phụt một tiếng, máu tươi thuận theo cổ của gã chảy xuống.

Chết!

Thiền Hạng đã chết!

Tề Vũ Hiên ngẩn người khi nhìn thấy xác của Thiền Hạng nằm dưới đất.

“Tử Mộc tiên sinh!”

Hồng Thừa Thụ vội bước tới nhìn Tử Mộc rồi nói nhỏ: “Tử Mộc tiên sinh, đây là công tử nhà họ Lí của điện Tam Cực, tiên sinh nhớ tuyệt đối đừng chọc vào y”.

Đừng chọc vào?

Nhưng hình như bây giờ hắn lại muốn làm thế!

Vương Tâm Nhã từng nói mình là người của nhà họ Vương và đến từ điện Tam Cực thì phải.

“Ngươi dám giết người trước mặt ta?”, Lí Thông đó tái mặt nhìn Mục Vỹ, mãi lâu sau mới phản ứng lại.

“Tên này vu vạ cho ta, hơn nữa gã là thầy luyện đan mà lại cho người bệnh uống độc dược, đúng là mất nhân cách, chết cũng đáng!”, Mục Vỹ hiên ngang nói: “Dù có phải giết hàng trăm hay hàng nghìn lần những kẻ như này thì ta cũng không nương tay!”

Mục Vỹ nói câu này rất mạnh mẽ, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực như thể thầy luyện đan chính là tín ngưỡng của mình.

“Ngươi mới vu vạ cho người khác đấy!”

Thấy tình hình có vẻ sai sai, Tề Vũ Hiên lập tức quát mắng: “Lí Thông thiếu gia, xin cậu hãy hạ lệnh bắt tên này lại để tra hỏi kỹ càng, xem hắn có phải gian tế được nơi khác cử tới để gây tranh chấp cho các thành trì dưới trướng của điện Tam Cực không”.

“Có lý!”
Chương 439: Điện Tam Cực

Lý Thông này giống một kẻ ngu ngơ, Tề Vũ Hiên nói sao thì y nghe vậy.

“Người đâu, bắt hắn lại!”

Lí Thông hạ lệnh, các hộ vệ phía sau lập tức xông lên.

“Bắt ta?”

Mục Vỹ cười lạnh một tiếng rồi nhảy lên.

Hắn điểm một cái, một luồng áp lực cực lớn trực tiếp đánh cho những kẻ khác phải lùi bước.

Lí Thông đó vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ bất động.

“Thiếu gia Lí Thông, giờ còn định bắt ta nữa không?”, Mục Vỹ bước tới nhìn Lí Thông rồi lạnh lùng hỏi.

“Ngươi… ngươi…”

Vút…

Đúng lúc này có một âm thanh vang lên, một thanh trường kiếm lao tới nhanh như điện, may mà Mục Vỹ phản ứng nhanh nhạy, thanh trường kiếm đó lướt qua mặt hắn.

“Vị bằng hữu này, có chuyện gì thì nói chứ sao phải làm vậy?”

Một giọng nói thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu mọi người.

Có một người đang đứng ngạo nghễ trên cửa lớn của nhà họ Hồng, sau lưng đeo vỏ kiếm, còn thanh trường kiếm đó đã bay lại tay gã.

“Lí Trạch Lâm!”

Trông thấy người đó, Lí Thông gọi toáng lên: “Ca, mau cứu đệ, cứu đệ với!”

Nhưng ánh mắt Mục Vỹ nhìn người này khiến tất cả mọi người thấy có vẻ là lạ.

Thiên hạ thật nhỏ bé, hắn lại có thể gặp Lí Trạch Lâm ở đây.

Xem ra Lí Trạch Lâm này cũng là người nhà họ Lí của điện Tam Cực rồi.

“Xin hỏi, không biết đệ đệ không hiểu chuyện của ta đã chọc gì tới các hạ?”

“Xem đây!”

Nhưng đáp lại câu hỏi của Lí Trạch Lâm lại là thanh trường kiếm phóng tới của Mục Vỹ.

Lí Trạch Lâm biến sắc mặt rồi cũng vung kiếm lên.

Kiếm của gã đã nhanh hơn rất nhiều lần so với trước kia.

Mọi người có mặt ở đó chỉ có thể nhìn thấy cánh tay gã lắc lư, chứ không nhìn được đường kiếm.

Tương tự như Lí Trạch Lâm, kiếm của Mục Vỹ cũng có khí thế mạnh mẽ, song dù kiếm của Lí Trạch Lâm rất nhanh, nhưng vẫn không thể phá được phòng ngự của Mục Vỹ.

“Kiếm thế!”

Lí Trạch Lâm kinh ngạc nhìn Mục Vỹ rồi nói.

Hèn chi khi giao đấu với Mục Vỹ, gã luôn thấy phía trước có sức mạnh vô hình mênh mang vô tận.

Điểm mạnh của kiếm thế là sử dụng sức mạnh của thiên nhiên.

Không ngờ trước mặt gã lại là một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý, Lí Trạch Lâm lập tức thấy căng thẳng.

Tốc độ của kiếm tiếp tục bùng nổ, mọi người chỉ còn thấy hai bên đang giao chiến, chứ hoàn toàn không biết tình hình cụ thể thế nào.

“Ớ?”

Nhưng trong lúc đang giao chiến, Lí Trạch Lâm chợt ngẩn người.

“Là ngươi!”

Lí Trạch Lâm bỗng thở dài nói.

“Ha ha… Thì ra là ngươi, bảo sao! Ngày xưa ta đã thua ngươi, giờ để xem mấy năm qua ngươi đã tiến bộ thế nào nhé!”, Lí Trạch Lâm cười lớn như thả lỏng toàn thân, sau đó tăng tốc độ vung kiếm.

Tiếng cheng cheng vang lên trên không trung, tiếng kiếm va chạm như một khúc nhạc.

Cuối cùng rất lâu sau, có máu tưới bắn ra từ trong trận giao chiến đó, tiếp đến là một bóng người bay ra theo.

“Ca!”

Thấy Lí Trạch Lâm ngã xuống, Lí Thông tái mét mặt.

Đến Lí Trạch Lâm còn thua thì y xong đời thật rồi!

“Ha ha…”, Lí Trạch Lâm cười lớn tại chỗ ngã rồi nói: “Hơn ba năm rồi mà ta vẫn thua ngươi, ngươi đã luyện kiếm thế đến đại thành rồi đúng không?”

“Khoái kiếm của ngươi cũng thuần thục hơn nhiều rồi!”, Mục Vỹ mỉm cười rồi đáp xuống.

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười ha hả.

Mục Vỹ luôn đánh giá Lí Trạch Lâm là một người chính trực nên hắn không có ấn tượng xấu về gã.

Đồng thời Lí Trạch Lâm cũng khâm phục kiếm thế của Mục Vỹ, xét về lĩnh ngộ với kiếm thì gã chỉ phục duy nhất một người là Mục Vỹ!

Thấy hai người vừa đánh nhau xong lại cười nói rôm rả, mọi người đều không hiểu ra làm sao.

Hồng Thừa Thụ run rẩy lẩm bẩm: “Hỏng rồi, không ngờ Tử Mộc và người nhà họ Lí lại quen nhau, mà nhà họ Lí lại thông đồng với nhà họ Tề, kiểu này là không hay rồi!”

Hồng Thừa Thụ cứ ngỡ Mục Vỹ là một kẻ phiêu bạt giang hồ nên đang muốn chiêu mộ hắn vào gia tộc nhà mình, nhưng ai dè hắn lại quen biết Lí Trạch Lâm.

“Lí Thông, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lí Trạch Lâm nhìn Lí Thông trách mắng.

“Ca, không phải chuyện của đệ mà là Tề Vũ Hiên. Ông ta nói nhà họ Hồng có ý đồ tạo phản, còn che giấu hung thủ giết người nên bảo đệ tới xử lý, họ còn đưa cho đệ một mười nghìn linh thạch cực phẩm”.

Mười nghìn linh thạch cực phẩm tương đương với một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm, Tề Vũ Hiên này đúng là không tiếc tiền.

“Đệ lập tức biến về gia tộc ngay, bẩm báo tình hình với điện chủ, có sao thì nói vậy, mau!”, Lí Trạch Lâm hờ hững nói.

“Vâng, ca, đệ đi, đi ngay đây!”

Lí Thông đã bị doạ cho sợ xanh mặt từ lâu.

Tề Vũ Hiên đã biết Lí Trạch Lâm này không phải đến giúp mình, mà là nhà họ Hồng!

“Tề Vũ Hiên, ông còn gì để nói nữa không?”, Lí Trạch Lâm lạnh lùng nhìn Tề Vũ Hiên rồi hỏi.

“Không!”

“Tốt, ta tha cho ông một mạng, số linh thạch mà ông phải nộp cho điện Tam Cực năm nay sẽ tăng gấp đôi, tiện thể nộp luôn cho nhà họ Hồng nữa, mau đi làm đi!”

Lí Trạch Lâm xua tay, hoàn toàn phớt lờ ông ta.
Chương 440: Thành Đông Vân

Nghe thấy Lí Trạch Lâm nói vậy, Tề Vũ Hiên như trút được gánh nặng, ông ta chắp tay rồi thở phào một hơi.

“Này Lí Trạch Lâm, không ngờ ngươi lại là người nhà họ Lí của điện Tam Cực, ngày xưa cứ ra vẻ thần bí, hoá ra lại có lai lịch lớn thế này!”

“Chưa bằng ngươi được!”

Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Đến nhị tiểu thư của nhà họ Vương mà ngươi còn dám tòm tem thì ta có là gì đâu chứ?”

“Ngươi…”

“Gần đây ngươi đi đâu mất tăm, cả Trung Châu đang loạn cào cào rồi!”, Lí Trạch Lâm cười nói.

“Ngươi nói sao?”

“Ngươi không biết à? Tuyệt địa lớn nhất của Trung Châu là Vạn Quỷ Phủ Quật đã tự mở rồi, điều này đã làm kinh động tới tất cả các thế lực ở Thiên Vận Đại Lục”.

“Mỗi năm, Vạn Quỷ Phủ Quật sẽ có một lần rơi vào giai đoạn suy yếu, còn ba năm mới chính thức mở một lần. Nhưng khi mọi người đi vào đó, chưa tìm được lối ra vào của cung điện thì đã chết cả đống rồi”.

“Nhưng nghe nói nếu ai có thể đi vào nơi chứa kho báu của Vạn Quỷ lão nhân thì sẽ lấy được Nhiếp Hồn Châu nổi tiếng năm nào, ngoài ra còn có vô vàn bảo vật tha hồ mà dùng nữa!”

Lí Trạch Lâm thở dài nói: “Đây cũng là lý do vì sao dù bao năm qua chưa có một ai mở được Vạn Quỷ Phủ Quật, nhưng mọi người vẫn đổ xô tới đó”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.

Hắn vừa từ Vạn Quỷ Phổ Quật ra, còn bảo vật cũng bị hắn khuân sạch rồi, cả Nhiếp Hồn Châu cũng vậy.

Đại điện đang xuất hiện này chỉ là điện trong điện thôi!

Cung điện giả!

Lần này, các thế lực xuất quân chắc chắn sẽ xôi hỏng bỏng không rồi.

“Ngươi có biết thành Nam Vân giờ thế nào rồi không?”

Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng rồi đáp: “Nơi đây là Trung Châu - phía Đông của Đại Lục, thuộc phạm vi thế lực của điện Tam Cực, còn đế quốc Nam Vân nằm ở phía Nam Trung Châu và thuộc về Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà. Ta đã rời khỏi đế quốc Nam Vân một thời gian, sau khi nghe sự tích của ngươi ở đế quốc Nam Vân, ta cũng cử người đi nghe ngóng tình hình, nhưng chắc phải chờ một thời gian nữa mới có kết quả!”

“Ừm!”

Mục Vỹ gật đầu.

“Nhưng có một tin này ta muốn nói cho ngươi biết!”

Lí Trạch Lâm cười khổ rồi nói: “Cách thành Vân Khê hàng trăm nghìn dặm có một toà thành trì là thành Đông Vân. Đây là thành trì thuộc cấp thượng đẳng, nhân khẩu đông đúc, nhưng thế lực trong thành rất rắc rối. Dạo này, ta nghe nói đang có tranh chấp nội bộ ở đó để tranh giành vị trí phủ thành chủ”.

“Hả?”

“Ta biết ngươi không có hứng thú với những chuyện này, nhưng có một người chắc chắn ngươi sẽ để tâm”.

“Ai?”

“Mặc Dương!”

Mục Vỹ ngẩn người khi nghe thấy cái tên này.

Ba năm trước, Mặc Dương cầm Thiên Gia Cổ Kiếm của nhà họ Cổ rời khỏi dãy núi Phá Vân và đế quốc Nam Vân. Khi đi gã chỉ hùng hồn nói ba năm nữa sẽ về để tiêu diệt ba gia tộc lớn.

Nhưng ba năm đã trôi qua mà vẫn chưa thấy mặt mũi gã đâu.

“Gần đây, ta mới biết hắn ở đây, chứ trước đó thì không rõ!”, Lí Trạch Lâm nói tiếp: “Mặc Dương mất ba năm để gây dựng Vỹ Môn. Bây giờ, Vỹ Môn đã có thể coi là thế lực lớn nhất ở thành Đông Vân, nhưng bây giờ ở đó đang rất hỗn loạn, Độc Thần Minh, Âm Dương Phái và Đao Minh đều muốn nắm quyền quản lý thành Đông Vân!”

“Vì thế Mặc Dương đang không sung sướng gì đâu!”

“Ta biết rồi!”

Mục Vỹ gật đầu ra hiệu.

Thấy Mục Vỹ không có biểu cảm gì nhiều, Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng.

“Thầy Mục, để ta nói cho ngươi biết về quản lý và phân bố thế lực ở đại địa Trung Châu này nhé!”

“Được!”

Lí Trạch Lâm mỉm cười nói: “Nơi thích hợp cho mọi người sinh sống ở Thiên Vận Đại Lục chính là đại lục Trung Châu, ngoài nơi này ra thì có bốn nơi không thích hợp cho người sống là Nam Man ở phía Nam, Bắc Địch ở phía Bắc, Tây Mạc ở phía Tây và Đông Hoang ở phía Đông”.

“Ngày xưa, đế quốc Nam Vân là một đế quốc nhỏ nằm ở phía Nam Trung Châu, các thế lực lớn mạnh thật sự đều tập trung hết ở đây rồi liên tục mở rộng và tiến vào các đế quốc khác”.

“Nhưng bây giờ, bốn tuyệt địa Đông Tây Nam Bắc đều không thể sánh với đại lục Trung Châu được nữa, thế nên nơi hưng thịnh nhất ở Thiên Vận Đại Lục chính là Trung Châu, song các thế lực ở đây vô cùng rắc rối lằng nhằng, các thế lực nhỏ phải dựa vào các thế lực lớn thì mới có thể tồn tại được”.

“Ví dụ như nhà họ Hồng - người quản lý thành Vân Khê buộc phải dựa vào điện Tam Cực và nộp phí cho điện Tam Cực thì mới có thể duy trì quyền quản lý”.

Lí Trạch Lâm nói tiếp: “Nhưng nếu nhà họ Tề phát triển vượt nhà họ Hồng thì nhà họ Tề hoàn toàn có thể giành được quyền quản lý”.

“Thế các ngươi thì sao?”

“Chúng ta ư? Điện Tam Cực chúng ta chỉ quan tâm có thu được đủ phí hay không thôi, còn những chuyện khác thì trừ khi có người phản bội điện Tam Cực, còn không thì chúng ta mặc kệ”.

“Các ngươi không sợ thế lực bên dưới tạo phản sao?”

“Tạo phản? Họ lấy gì để tạo phản?”

Lí Trạch Lâm cười nói: “Mục Vỹ, điểm này thì ngươi không hiểu đâu. Số tiền mà điện Tam Cực ta nhận được là do nhà họ Hồng nộp, mà nhà họ chắc chắn sẽ thu từ các thế lực bên dưới, bắt họ liên tục cống nạp vật phẩm, họ cứ thu dần từ dưới lên như vậy thì người được lợi nhất là ai?”

“Là các ngươi!”

“Đúng vậy! Hơn nữa chúng ta cũng đỡ phải tốn sức người với sức của để đi làm những việc đó!”

Mục Vỹ hỏi tiếp: “Nói như ngươi thì thế lực ở đại lục Trung Châu chính là đám xấu xa điện Tam Cực các ngươi, còn những kẻ khác không thể ngóc đầu lên ư?”

“Nói thế cũng đúng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK