Vạn Trận Tông có không biết bao nhiêu trận pháp từ nhỏ tới lớn, nơi đây được coi là có hàng phòng ngự còn kiên cố hơn cả núi Huyền Không. Dù Mục Vỹ chỉ đứng cách đệ tử gác cổng mười bước chân, nhưng đại trận hộ sơn của họ cũng đủ khiến Mục Vỹ phải choáng ngợp.
Vì thế đệ tử gác cổng không tin hắn dám xông vào.
Nếu không, thứ chờ Mục Vỹ chính là hoá thành tro bụi trong đại trận.
“Ngươi không mở cửa đúng không?”
Mục Vỹ phất tay rồi giận dữ nói: “Thế thì đừng trách ta vô lễ tự ý xông vào!”
“Tự xông vào?”
Nghe thấy vậy, đệ tử gác cổng cười lớn nói: “Nào, ngươi thử đi! Vạn Trận Tông ta xưng bá ở tiểu thế giới Tam Thiên cả mấy nghìn năm, có những chín chín tám mươi mốt đại trận hộ tông. Nhiều tên mắt mù cũng chỉ vượt qua được hai mươi bảy trận pháp thôi, cuối cùng thì bị tiêu diệt hết, ngươi dám xông vào đây thì chuẩn bị tinh thần trước đi!”
“Ngày xưa, có kẻ âm mưu huỷ diệt Vạn Trận Tông ta, nhưng cuối cùng lại bị đại trận hộ sơn của môn phái ra phanh thây trước, thậm chí nhiều kẻ còn chưa chạm được vào người của môn phái ta thì đã chết toi rồi, chứ ngươi là cái thá gì…”
Ngay sau đó, đệ tử gác cổng còn chưa nói dứt câu thì Mục Vỹ đã cất bước.
Uỳnh…
Có tiếng sấm sét vang lên, trận pháp đã bị va chạm.
Đệ tử gác cổng đó trợn tròn mắt.
Tiểu tử này chán sống rồi ư mà dám xông vào thế này?
Lúc Mục Vỹ tiến một bước thì đã đụng vào trận pháp thứ nhất.
Bên trong Vạn Trận Tông ngay lúc này.
Tất cả các trưởng lão từ cấp thấp tới cao đều tập trung hết ở đại sảnh.
Mặt Vương Tâm Nhã tái nhợt cắt không một hạt máu, hơn nữa còn đang hôn mê sâu.
“Thiên Nhất trưởng lão, sao rồi?”
Tông chủ Vạn Đạo Phu của Vạn Trận Tông mặc áo bào màu xanh, trông có vẻ rất sốt sắng.
Ông ta đã coi Vương Tâm Nhã như con gái ruột do mình sinh ra, dù mới sống cùng nhau mấy năm, nhưng ông ta vô cùng quan tâm và che chở cho cô ấy.
“Xin lỗi!”
Thiên Nhất trưởng lão ảo não nói: “Vương tiểu thư đã trúng một chất độc kỳ lạ, thứ cho lão phu bất tài, không hề biết gì về nó cả, chỉ có thể đoán do Vu tộc ở Thập Vạn Đại Sơn làm ra thôi”.
Cái gì!
Đến Thiên Nhất trưởng lão cũng phải bó tay sao!
Vạn Đạo Phu lập tức sững người.
Thiên Nhất trưởng lão vội nói: “Vạn tông chủ đừng lo, dù lão phu đã bó tay, nhưng chắc có một người sẽ có cách đấy!”
“Ai vậy?”
“Mục Vỹ”.
Thiên Nhất trưởng lão nói một cách chắc nịch.
“Mục Vỹ, đúng rồi, Mục Vỹ!”, Vạn Đạo Phu vội nói: “Tiểu Nhã luôn nhớ nhung Mục Vỹ này, mau gọi hắn tới đây cho ta!”
Vạn Đạo Phu vừa nói dứt câu thì đã có một bóng người xông nhanh từ bên ngoài đại sảnh vào.
“Sư phụ, có chuyện không hay rồi ạ!”
Người đó chính là Trần Uyên, nhưng lúc này trên trán gã mướt mồ hôi, mặt mày thì nhăn nhó.
“Có chuyện gì?”
“Mục Vỹ đến rồi ạ”.
Vạn Đạo Phu mừng rỡ nói: “Đây là chuyện tốt chứ!”
“Nhưng mà, thưa sư phụ!”
Trần Uyên cười khổ nói: “Vì quá lo cho tiểu sư muội nên lúc tới đây, Mục Vỹ chỉ tự báo danh nên đệ tử gác cổng không cho vào. Tại gấp quá, nên hắn đã tự xông vào ạ!”
Cái gì?
Nghe thấy vậy, Vạn Đạo Phu ngẩn người.
“Mau đi xem thế nào, nhớ không được để hắn bị làm sao đâu đấy!”
Là tông chủ của Vạn Trận Tông nên đương nhiên Vạn Đạo Phu biết rõ đại trận của môn phái mình mạnh tới cỡ nào.
Nhờ tám mươi mốt đại trận này mà không biết Vạn Trận Tông đã ngăn cản được bao nhiêu kẻ địch mạnh nhăm nhe tới xâm chiếm.
“Hắn thì không sao đâu ạ!”
Trần Uyên méo mặt nói: “Nhưng tám mươi mốt đại trận của chúng ta đã bị hắn phá mất ba mươi mốt trận rồi, sư phụ, người mau đi xem thế nào đi, chứ con sợ hắn sẽ phá hết mất!”
Sao cơ!
Nghe thấy thế, Vạn Đạo Phu sợ ngây người.
Ba mươi mốt trong tám mươi mốt đại đã bị phá rồi!
Sao tên này có thể làm được vậy?
“Là người tên Diệp Thu làm à?”
“Không ạ, có mỗi Mục Vỹ tới thôi, đệ tử gác cổng không cho hắn vào nên hắn mới phá đại trận!”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều sợ hết hồn.
“Đi!”
Vạn Đạo Phu không thể ngồi yên được nữa.
Nếu đúng như lời Trần Uyên nói thì Vạn Trận Tông còn mặt mũi gì nữa.
Vả lại, trước kia Mục Vỹ đã bí mật cho người mang vảy rồng đến đây, xét về tình về lý thì khi hắn tới Vạn Trận Tông, họ phải gióng trống khua chiêng chào đón mới phải.
Dẫu sao hắn cũng đã là một đại sư luyện đan kiêm luyện khí.
“Mau đi xem sao thôi!”
Thấy mọi người vẫn đang ngẩn ra tại chỗ, Vạn Đạo Phu lập tức hô lên.
Bất kể ra sao, nếu họ xích mích với Mục Vỹ thì cũng chỉ có thiệt cho Vạn Trận Tông thôi.
Hơn nữa, quan hệ giữa Mục Vỹ và Vạn Trận Tông cũng vô cùng thân thiết.
Cửu Hàn Thiên Cung đã mất Tần Mộng Dao vì Mục Vỹ, nếu Vạn Trận Tông cũng để mất Vương Tâm Nhã vì chuyện này thì đúng là tổn thất lớn.
Lúc này, một mình Mục Vỹ đi giữa các đại trận của Vạn Trận Tông mà mặt không đổi sắc.
Còn đệ tử gác cổng đứng trước mặt hắn thì đã nghệt ra từ lâu.
Gã cảm thấy hình như mình vừa phạm một sai lầm lớn rồi.
“Mục Vỹ, dừng tay!”
Đúng lúc này, khi Mục Vỹ đang đứng trong trận pháp thứ ba mươi hai, hắn không có hành động gì cả. Tuy nhiên những lần trước, hắn đều xông thẳng vào mắt trận rồi phá đại trận luôn.
Đại trận hộ sơn nổi tiếng lừng lẫy của Vạn Trận Tông cứ thế bị phá vỡ một cách dễ dàng, đúng là châm chọc.
“Ông là ai?”
“Ta là Vạn Đạo Phu - tông chủ của Vạn Trận Tông, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
Vạn Đạo Phu cười khổ nói: “Mau đóng đại trận để hoan nghênh Mục đại sư!”
Ba mươi hai đại trận đã bị phá vỡ, hơn nữa còn trong một thời gian rất ngắn.
Nghĩ sao cũng thấy không thể tin được.
Nhưng Mục Vỹ đã làm được rồi!
Chương 952: Phệ Tâm Cổ
Sau khi đại trận được đóng lại, Mục Vỹ đã đáp từ trên cao xuống.
Hắn không nhì nhằng với Vạn Đạo Phu mà hỏi ngay: “Tâm Nhi đâu?”
“Đi theo ta!”
Nhắc đến Vương Tâm Nhã, Vạn Đạo Phu có vẻ khổ tâm ngay.
Sau vài năm chung sống, Vương Tâm Nhã đã được cả Vạn Trận Tông coi như tiểu sư muội, hơn nữa con người cô ấy còn đơn thuần, thánh thiện, không bon chen với ai.
Vì thế, lần này khi Vương Tâm Nhã bị thương nặng, cả môn phái đều lo sốt vó.
“Ha ha, Vạn Trận Tông lợi hại thật đấy! Ta đến lĩnh thưởng thôi mà đông đủ ra chào đón thế à?”
Đúng lúc này, chợt có một tiếng cười vang lên.
Huyền Vô Tâm!
Cùng đi với y còn có Huyền Ngọc Đức và Bạch Tuyệt.
“Huyền Vô Tâm, ngươi còn dám vác mặt tới ư?”
Trần Uyên quát lên khi nhìn thấy y: “Ngươi đã đánh bị thương đệ tử của môn phái ta mà còn đòi tới nhận thưởng à?”
“Sao không?”
Huyền Vô Tâm bỡn cợt nói: “Rõ ràng quy tắc của Vạn Trận Tông là như vậy cơ mà. Mười món bảo bối để luyện trận pháp đấy, hay tại quán quân không phải người của Vạn Trận Tông nên các người định ăn gian à?”
“Nếu ngươi đã thắng rồi thì tại sao còn cố tình làm người khác bị thương?”
“Tỉ thí trận pháp vốn dĩ có nhiều nguy hiểm mà! Trần Uyên, ngươi cũng biết đấy, nhiều khi đã vận chuyển trận pháp rồi thì không ai dừng lại được cả!”
Huyền Vô Tâm cười lạnh nói: “Chẳng những không đủ tài lực, giờ các người còn định ăn quỵt phần thưởng đúng không?”
“Ngươi…”
“Trần Uyên, không được vô lễ!”
Dẫu sao Vạn Đạo Phu cũng là tông chủ, ông ta nhìn Huyền Vô Tâm rồi nói: “Huyền công tử, ta sẽ cho người đi lấy phần thưởng cho cậu, nhưng giờ Vạn Trận Tông ta đang có việc quan trọng nên không tiếp đãi cậu được!”
Dứt lời, Vạn Đạo Phu nhìn Mục Vỹ rồi muốn đi ngay.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Mục đại sư, hình như ngươi không được vui thì phải!”
“Đâu có!”
Mục Vỹ nhìn Huyền Vô Tâm rồi cười lạnh nói: “Ta chỉ đang nghĩ mấy món bảo bối ta làm bừa ra cũng thu được mấy chục tỷ Linh Tinh thượng phẩm của núi Huyền Không các người, à không đúng, còn vảy rồng một trăm mười tỷ nữa, núi Huyền Không các người đúng là một lũ ngu xuẩn!”
“Ngươi nói gì?”
“Ta biết ngay ngươi giữ vảy rồng mà!”
Huyền Vô Tâm và Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sát ý.
“Sao? Tức quá à?”
Mục Vỹ nhìn hai người họ rồi cười nói: “Núi Huyền Không giàu quá mà, đấu giá một cái vảy rồng thôi mà cả trăm tỷ. Hơn nữa, còn là vảy rồng mà ta lấy trong di chỉ Cổ Long của các người nữa chứ!”
Nghe thấy vậy, mọi người đều có vẻ giễu cợt.
Núi Huyền Không độc chiếm di chỉ Cổ Long biết bao năm, nhưng lại không hề phát hiện ra chín cái vảy rồng. Nhưng Mục Vỹ vừa vào đó, không những tìm thấy vảy rồng, mà còn mang ra ngoài đấu giá.
Đã thế, người bỏ ra cả trăm tỷ để mua chúng lại là núi Huyền Không.
Đúng là đứng trên cả núi vàng mà chẳng biết gì hệt như một lũ ngu dốt.
“Được, Mục Vỹ, ngươi giỏi lắm, ta nhớ ngươi rồi đấy!”
“Tốt nhất ngươi hãy nhớ cho kỹ vào, không chết rồi lại chẳng biết vì sao mình chết!”
Câu nói này của Mục Vỹ có sự uy hiếp không hề che đậy.
“Yên tâm! Nhất định ta sẽ nhớ ngươi, không thì sao giết ngươi được!”
Huyền Vô Tâm lạnh lùng nói với vẻ nham hiểm.
Rõ ràng hai người họ đang uy hiếp lẫn nhau.
…
Vương Tâm Nhã đang nằm hôn mê bất tỉnh trong đại điện, trông cô ấy vô cùng yếu ớt.
Mục Vỹ đi tới cạnh Vương Tâm Nhã với vẻ thương xót.
“Tâm Nhi!”
Mục Vỹ nắm lấy bàn tay của Vương Tâm Nhã rồi truyền chân nguyên vào trong cơ thể để kiểm tra.
Hắn nhíu chặt hàng lông mày lại, vẻ mặt trông rất khó coi.
“Phệ Tâm Cổ!”
Một lúc sau, Mục Vỹ đã biến sắc mặt.
Phệ Tâm Cổ!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, mọi người đều hoảng hốt.
“Chỉ Vu tộc tại Thập Vạn Đại Sơn ở phương Đông mới có thể làm ra loại Phệ Tâm Cổ này, sao nó lại xuất hiện ở đây?”, Vạn Đạo Phu khó tin nói.
“Hừ! Núi Huyền Không là bá chủ ở tiểu thế giới Tam Thiên thì có Phệ Tâm Cổ cũng đâu phải chuyện gì lạ!”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Lần này, Huyền Vô Tâm ra tay nham hiểm quá”.
Dứt lời, hắn nhìn Vạn Đạo Phu rồi nói: “Vạn tông chủ, phiền ông chuẩn bị cho ta ít linh dược gồm: quả Thôn Tâm, cây Khô Đằng, thú hạch của thánh thú cấp năm - Lạc Địa Thạch Sư cùng Cửu Biện Hoa Liên!”
“Cửu Biện Hoa Liên!”
Nghe vậy, Vạn Đạo Phu đờ người.
“Sao vậy?”
“Chắc cậu không biết rồi, Cửu Biện Hoa Liên vốn được sinh ra ở Vu tộc trong Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng hàng trăm năm trở lại đây, chúng đã mất tích trong Vu tộc nên chắc khó mà tìm được!”
Thiên Nhất trưởng lão ảo não nói.
Mục Vỹ bắt đầu thấy sốt sắng.
Muốn giải được Phệ Tâm Cổ thì hắn phải luyện chế Giải Tâm Đan, dù loại đan dược này chỉ là thánh đan thượng phẩm, nhưng bắt buộc phải có Cửu Biện Hoa Liên!
“Hãy đi hỏi mua với giá cao, cả trăm tỷ ta cũng mua!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Trong vòng mười ngày, nếu ai có Cửu Biện Hoa Liên muốn bán thì ta sẽ mua với giá một trăm tỷ”.
Một trăm tỷ!
Nghe thấy vậy, mọi người đều sững người.
Chỉ có Vạn Đạo Phu vội nói: “Vạn Trận Tông ta đồng ý bỏ thêm một trăm tỷ nữa, chỉ cần có người mang Cửu Biện Hoa Liên tới thôi!”
Mục Vỹ nhìn Vạn Đạo Phu rồi nói: “Vạn tông chủ, giờ ta phải đưa Tâm Nhi đi để chăm sóc, nếu có người mang Cửu Biện Hoa Liên đến, ta sẽ luyện đan ngay để giải độc cho muội ấy!”
“Được, được!”
Vạn Đạo Phu vội vàng đồng ý ngay.
Chương 953: Cửu Biện Hoa Liên
Thấy Mục Vỹ đưa Vương Tâm Nhã đi, Vạn Đạo Phu nói: “Tam trưởng lão, ông hãy đi cùng với Mục Vỹ để bảo vệ Tâm Nhi, đừng để kẻ khác có ý đồ xấu”.
“Vâng!”
Vạn Lịch nhận lệnh rồi đi ngay.
Thiên Nhất trưởng lão chắp tay nói: “Vạn tông chủ, lão phu cũng sẽ đi nhờ mấy mối quan hệ để hỏi thử xem sao, xin cáo từ!”
“Ừm!”
Thiên Đan Tông cũng nhận được vảy rồng do Mục Vỹ gửi tới, hơn nữa Thiên Vô Viêm còn đi theo hắn để được trị thương nên đương nhiên Thiên Nhất cũng phải làm gì đó cho chuyện này.
Một lát sau, mọi người của Vạn Trận Tông cũng dần giải tán, nhưng ba mươi hai trận pháp đã bị phá thì đã tan tành.
Bấy giờ, Vạn Đạo Phu mới ngớ ra.
Rốt cuộc Mục Vỹ đã phá ba mươi hai trận pháp của Vạn Trận Tông ông ta bằng cách nào?
Đến cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười cũng không thể phá được ba mươi hai trận pháp đầu này, vậy sao Mục Vỹ lại làm được?
Nhất thời, Vạn Đạo Phu chỉ thấy toàn thân rét run.
Ông ta nhớ là Vương Tâm Nhã luôn miệng nói là Mục Vỹ đã cho mình ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ, cũng chính hắn là người đã dạy cô ấy trận pháp.
Bây giờ xem ra lĩnh ngộ của Mục Vỹ về trận pháp mạnh thật, khéo phải tới cấp đại sư rồi cũng nên.
Vừa nghĩ vậy, Vạn Đạo Phu đã thấy không ổn.
Mục Vỹ chưa tham gia cuộc thi trận đạo, chứ nếu hắn thi thì thắng là cái chắc!
Sau khi quay về khách điếm của Thiên Bảo Các, việc đầu tiên Mục Vỹ làm là đi tìm Bảo Linh Nhi để nhờ cô ấy tìm mua Cửu Biện Hoa Liên giúp, còn Bảo Linh Nhi cũng đi ngay.
Có một tin tức đang lan truyền khắp thành Trung Thiên.
Thiên Bảo Các, Vạn Trận Tông, thậm chí đến Thiên Đan Tông đều đang vận động mọi mối quan hệ để tìm mua Cửu Biện Hoa Liên.
Họ sẽ trả hai trăm tỷ!
Hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, ai mang Cửu Biện Hoa Liên đến cho họ thì sẽ được nhận số tiền này ngay.
Tin tức này lan đi rất nhanh không gì bằng.
Không lâu sau thì cả tiểu thế giới Tam Thiên đều đã biết tin này.
Tốc độ lan truyền của nó quả là đáng kinh ngạc.
Cùng lúc đó, có mấy người đang ngồi trước một chiếc bàn trong khách điếm của Lãm Kim Lâu rồi cười nói rôm rả.
Huyền Vô Tâm cười lớn nói: “Mục Vỹ tưởng mình giỏi lắm chắc! Ta chỉ doạ cho cái, hắn đã sợ như con kiến bò trên chảo nóng rồi!”
“Huyền huynh tính toán chu toàn, tiểu đệ bái phục!”
Người thanh niên ngồi đối diện Huyền Vô Tâm lễ phép nói.
“Lãm Vân, lần này coi như ta báo thù cho Lãm Kim Lâu, chưa tới lượt Mục Vỹ giễu võ dương oai ở Nam Hải đâu!”
Huyền Vô Tâm cười lớn nói: “Tiểu tử ấy tưởng bán đấu giá được hai trăm tỷ là nuốt trọn được ư?”
“Huyền Vô Tâm ta sẽ bắt hắn phải nôn ra hết bằng sạch! Ta sẽ bắt tiểu tử đó phải quỳ xuống cầu xin ta, sau đó trả hết chỗ Linh Tinh đó cho ta, ha ha…”
Thấy dáng vẻ tươi cười khoái chí của Huyền Vô Tâm, Lãm Vân chỉ mỉm cười, sau đó nâng chén rượu lên nói: “Tiểu đệ xin chúc Huyền huynh lập được đại công!”
“Đương nhiên!”
Sau khi uống cạn chén rượu, Huyền Vô Tâm vui vẻ nói: “Ta sẽ xử lý tên Mục Vỹ đó trong vòng mười ngày tới, để hắn biết kết cục khi đắc tội với Huyền Vô Tâm ta!”
“Được!”
Bọn họ cười nói vui vẻ rồi nhìn nhau với vẻ đắc ý.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang luyện chế vài viên đan dược giải độc trong Thiên Bảo Các cho Vương Tâm Nhã uống tạm để tạm thời áp chế chất độc.
Chuyện đến nước này, không còn cách nào khác ngoài chờ đợi.
“Vỹ ca, tin tức đang lan truyền rất nhanh rồi, huynh đừng lo quá!”
“Ừm!”
Mục Vỹ nắm lấy tay của Vương Tâm Nhã rồi tự trách nói: “Là ta quá sơ ý mới khiến Huyền Vô Tâm có cơ hội, chắc bây giờ hắn đang chờ ta đến cầu xin đấy!”
“Lẽ nào…”
“Cứ chờ thêm mười ngày nữa rồi tính tiếp!”
Mục Vỹ im lặng cúi đầu.
“Mục Vỹ!”
Đúng lúc này, có một tiếng gọi vang lên ở bên ngoài.
“Bảo thiếu chủ!”
Mục Vỹ lập tức mời Bảo Linh Nhi vào rồi nói: “Có tin tức về Cửu Biện Hoa Liên rồi ư?”
“Chưa!”, Bảo Linh Nhi chán nản nói: “Nhưng có một người nói muốn gặp ngươi, hắn nói có cách chữa cho Vương Tâm Nhã!”
“Cái gì?”
Mục Vỹ ngẩn người.
Trong phòng ăn trên tầng hai của Thiên Bảo Các.
“Là ngươi ư!”
Mục Vỹ khá bất ngờ khi trông thấy người đó.
Đây chính là người mặc áo bào đen đã tranh nhau viên Hư Tâm Đan với Huyền Vô Tâm trong buổi đấu giá ở Thiên Bảo Các.
“Đúng!”
Người mặc áo bào đen ngẩng đầu lên rồi tháo khăn che mặt xuống, sau đó cười nói: “Hân hạnh được gặp Mục đại sư!”
Chiếc khăn rơi xuống để lộ ra một gương mặt khôi ngô với đôi mắt có đường vân kỳ lạ, trông rất kỳ quái.
“Xin chào, ta là Vu Vũ, hân hạnh!”
“Chào!”
Mục Vỹ không có thời gian để dông dài nên nói luôn: “Ngươi có cách chữa cho Tâm Nhi ư?”
“Đúng, nhưng ta có yêu cầu!”
“Hai trăm tỷ Linh Tinh mà vẫn chưa đủ sao?”
Vu Vũ lắc đầu nói: “Không phải là không đủ, mà là ta không cần, thứ ta muốn không phải Linh Tinh, mà là vảy rồng!”
“Vảy rồng!”
“Đúng vậy!”, Vu Vũ mỉm cười nói: “Ngươi cần cứu người, và ta cũng cần vảy rồng để cứu người!”
“Được, không thành vấn đề!”
Thấy Mục Vỹ quả quyết như vậy, Vu Vũ mỉm cười rồi khen ngợi: “Hoá ra Mục đại sư vẫn còn vảy rồng thật”.
Chương 954: Giải độc
“Ngươi hãy cứu người trước, ta sẽ đưa vảy rồng cho sau”.
“Đương nhiên, dẫu sao đại sư Mục cũng ở cấp bậc đại sư rồi nên ta rất tin tưởng ngươi!”
Vu Vũ mỉm cười rồi nhìn Mục Vỹ nói: “Đi thôi, đưa ta đi xem tình trạng của người bệnh”.
“Được!”
Vương Tâm Nhã đang nằm trong phòng của khách điếm, gương mặt của cô ấy đã hồng hào hơn một chút, nhưng trông tổng thể vẫn rất tiều tuỵ.
Cô ấy đang không ngừng nói mê sản gì đó, rõ ràng là rất đau đớn.
“Phệ Tâm Cổ!”
Sao cơ!
Thấy Vu Vũ vừa thoáng nhìn đã biết chất độc mà Vương Tâm Nhã trúng, Mục Vỹ biết người này không hề ăn nói bừa bãi.
“Phệ Tâm Cổ, không ngờ lại có người ở Trung Vực có chất độc này!”, Vu Vũ rõ ràng rất ngạc nhiên.
Nhưng sau đó, y bắt đầu suy ngẫm gì đó.
“Có cách giải không?”
Mục Vỹ chờ mong hỏi.
“Có!”
Vu Vũ giơ tay ra, lòng bàn tay y có một lỗ thủng.
Nhưng không hề có thứ gì chảy từ đó ra, song lại có mùi tanh bốc lên.
“Cổ trùng!”, Mục Vỹ thầm thấy kinh ngạc.
Vu Vũ này là người của Vu tộc.
Một lát sau, khi lỗ thủng xuất hiện trong lòng bàn tay của Vu Vũ, chẳng mấy chốc đã có một con côn trùng đen kịt bò từ trong ra.
Mục Vỹ biết rõ người của Vu tộc nuôi côn trùng bằng máu thịt của mình.
Nhưng trước giờ, hắn không mấy quan tâm đến vu thuật nên cũng không biết nhiều về nó.
Lúc con cổ trùng này xuất hiện, có tiếng kêu chói tai vang lên. Tiếng kêu ấy khiến người ta thấy nhộn nhạo, như thể sắp bùng cháy đến nơi.
“Cổ trùng trong Phệ Tâm Cổ sẽ bò vào tim của võ giả, gây ảnh hưởng tới sự lưu thông huyết mạch của họ. Con mẫu trùng này của ta có thể khắc chế được Phệ Tâm Cổ trong cơ thể của thê tử ngươi, vì thế…”
Vu Vũ vừa nói dứt câu thì Vương Tâm Nhã đã kêu lên khe khẽ.
Lồng ngực của cô ấy nhô lên như một cái bọc nhỏ, sau đó lan sang bả vai, phựt, bàn tay của cô ấy đã rách toác, máu tươi cứ thế chảy ra, sau đó một con cổ trùng đen kịt đã xuất hiện.
Sau khi chui ra, con cổ trùng ấy đầy hứng khởi bay về phía con mẫu trùng trong tay Vu Vũ, nhưng ngay sau đó nó đã bị con mẫu trùng xơi tái vào bụng.
“Ngươi chỉ cần luyện chế vài viên đan dược cho cô ấy điều dưỡng thân thể thôi, ta tin cô ấy sẽ khoẻ lại nhanh chóng”.
Vu Vũ đứng dậy rồi giơ tay ra, nói: “Ta đã thực hiện lời hứa của mình, tới lượt ngươi!”
“Vảy rồng, ta biết rồi!”
Sau khi bắt mạch cho Vương Tâm Nhã, phát hiện chất độc trong người cô ấy quả nhiên đã được loại trừ, sức khoẻ của cô ấy cũng đã ổn định hơn, Mục Vỹ đã lấy vảy rồng ra.
Mắt Vu Vũ sáng lên khi nhìn thấy cái vảy rồng đó.
Vu Vũ như người sắp chết đuối vớ được cọc, y nhận lấy chiếc vảy rồng rồi chắp tay cáo từ luôn.
“Đúng là vảy rồng có thể chế thuốc để cứu người, vô cùng lợi hại, nhưng ta phải nhắc ngươi một điều, đây là vảy rồng nên chỉ có thiên hoả với có thể luyện hoá được. Nếu người ngươi muốn cứu bị trúng độc rất nặng thì ta khuyên ngươi nên tới tìm ta!”
“Đa tạ, nhưng không cần đâu!”
Vu Vũ chắp tay rồi rời đi.
“Vỹ ca!”
“Không sao, Tâm Nhi ổn rồi!”
“Ừm!”
Tần Mộng Dao luôn tin vào phán đoán của Mục Vỹ.
“Nhưng Vu Vũ đó đến từ Vu tộc trong Thập Vạn Đại Sơn ở phương Đông, có cần cho người theo dõi không?”
“Không cần đâu, hắn sẽ quay lại tìm ta thôi. Nếu người hắn muốn cứu rất quan trọng với hắn thì kiểu gì hắn cũng sẽ quay lại tìm ta!”
Mục Vỹ khẳng định chắc chắn.
“Ta đi luyện chế ít đan dược cho Tâm Nhi uống đã. Muội hãy giữ bí mật chuyện này, ta tự có sắp xếp”, Mục Vỹ căn dặn.
“Ừm!”
Thời gian cứ thế trôi đi, mấy ngày qua, người ở tiểu thế giới Tam Thiên đều phát cuồng lên vì săn lùng Cửu Biện Hoa Liên.
Nhưng loại linh dược này thật sự rất hiếm, hơn nữa trước giờ chỉ sinh trưởng ở Vu tộc trong Thập Vạn Đại Sơn ở phương Đông.
Vì thế muốn tìm thấy nó trong mười ngày khó như mò kim đáy biển.
Điều quan trọng nhất là ngay ở Vu tộc thì loại linh dược này gần như cũng đã tuyệt chủng.
Ba môn phái lớn như Thiên Bảo Các, Thiên Đan Tông và Vạn Trận Tông hợp sức cũng phải bó tay.
Bây giờ, Vạn Đạo Phu đang nóng lòng như lửa đốt.
Song, mấy ngày qua, Mục Vỹ chỉ đóng cửa im ím, không cho bất cứ ai vào.
Vạn Đạo Phu không hề thấy hắn rời khỏi phòng nên đương nhiên cũng không biết tình trạng hiện giờ của Vương Tâm Nhã ra sao, vì thế mang tiếng là tông chủ của Vạn Trận Tông, nhưng ông ta cũng chẳng biết gì.
Điều này khiến ông ta rất buồn bực.
“Mục Vỹ, Huyền Vô Tâm tới rồi!”
Bảo Linh Nhi mỉm cười nói: “Xem ra là đến tặng đan dược cho ngươi đấy!”
“Tặng đan dược ư?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Hắn mang đan dược hay Cửu Biện Hoa Liên tới nhỉ? Ta phải ra xem sao mới được!”
Mục Vỹ rất muốn biết Huyền Vô Tâm định giở trò gì.
“Ha ha, Mục đại sư đấy à? Sao trông chán đời thế này?”
Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Đường đường là một đại sư nổi tiếng mà cũng có ngày ra nông nỗi này, đúng là khó tưởng tượng!”
Lúc trông thấy Mục Vỹ xuất hiện ở đại sảnh của Thiên Bảo Các, Huyền Vô Tâm đã cao giọng nói.
Ngay sau đó, mọi người đã đổ dồn ánh mắt tới.
Chương 955: Quyết không quỳ
“Huyền Vô Tâm, có việc gì không? Nếu không thì đừng làm mất thì giờ của ta!”
Trông Mục Vỹ rất tiều tuỵ, ngoài ra còn có vẻ nóng nảy, như thể không hề muốn lằng nhằng với Huyền Vô Tâm.
“Đương nhiên là có rồi!”
Huyền Vô Tâm đắc ý nói: “Nghe nói Mục đại sư đang tìm mua Cửu Biện Hoa Liên, mà vừa hay ta lại có, không biết đại sư Mục có muốn mua không?”
“Ngươi có ư?”
Mục Vỹ hoàn toàn sững người khi nghe thấy vậy.
Nhưng lúc này, mọi người ở đây còn bàng hoàng hơn.
Họ biết rõ Mục Vỹ đã tuyên bố ai mang Cửu Biện Hoa Liên tới bán thì hắn sẽ mua với giá hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, giờ thì Huyền Vô Tâm đã mang tới rồi.
Nhưng ở buổi đấu giá trước, chính Huyền Vô Tâm đã mất hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm với Mục Vỹ.
Chuyện thú vị rồi đây!
“Nhìn cho kỹ, đây chính là Cửu Biện Hoa Liên!”
Huyền Vô Tâm xoè tay ra.
Cửu Biện Hoa Liên là một bông hoa màu xanh có chín cánh, toả ra hương thơm dịu nhẹ.
“Hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm đây, bán cho ta!”
Lúc trông thấy Cửu Biện Hoa Liên, Mục Vỹ lập tức trở nên sốt sắng.
“Không không, vì là người bán nên ta mới có quyền quyết định!”
Huyền Vô Tâm lắc đầu nói: “Mục Vỹ, ngươi luôn miệng nói muốn đối đầu với núi Huyền Không đúng không? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi Cửu Biện Hoa Liên, ngoài ra việc phải trả cho ta hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm rathì ngươi, Mục Vỹ phải lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái, đồng thời thề là không bao giờ dám đối địch với núi Huyền Không nữa!”
Dứt lời, Huyền Vô Tâm kéo một chiếc ghế lại gần rồi ung dung ngồi xuống, sau đó mỉm cười nhìn Mục Vỹ.
Vì tính mạng của Vương Tâm Nhã mà Mục Vỹ dám chi hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, chứng tỏ cô ấy rất quan trọng với hắn.
Hôm nay, Huyền Vô Tâm y phải cho Mục Vỹ biết hai điều, thứ nhất chỉ cần là thứ y muốn thì sẽ phải có được mà không tốn một xu nào, thứ hai kẻ nào dám đắc tội với núi Huyền Không đều phải chết!
Bây giờ, y chỉ chờ Mục Vỹ quỳ xuống cầu xin y bán Cửu Biện Hoa Liên cho.
Chỉ cầu xin thôi cũng không phải quá đáng!
Với Huyền Vô Tâm mà nói, y chưa bắt Mục Vỹ chết đã là quá nhân nhượng rồi.
“Huyền Vô Tâm, ngươi đừng quá đáng!”
Mục Vỹ tức tối quát: “Ta có thể đưa cho ngươi hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, nhưng quỳ thì ngươi mơ đi!”
“Sao?”, Huyền Vô Tâm bỡn cợt nói: “Không quỳ thật à?”
“Tuyệt đối không!”
Lúc này, Vạn Đạo Phu đứng cạnh Mục Vỹ lập tức trở nên luống cuống.
Cửu Biện Hoa Liên có thể cứu mạng Vương Tâm Nhã, Mục Vỹ có thể vì tự trọng mà không quỳ, nhưng ông ta không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Mục Vỹ có thể không quan tâm tới Vương Tâm Nhã, nhưng ông ta thì có.
“Mục Vỹ, chỉ cần quỳ xuống là có thể cứu mạng Vương Tâm Nhã, cậu mau quỳ đi!”
Vạn Đạo Phu sốt sắng nói, râu cũng dựng cả lên.
“Không được!”
Mục Vỹ vẫn đứng yên rồi kiêu ngạo nói: “Muốn ta quỳ thì ngươi cứ mơ đi!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, mọi người đã bàn tán xôn xao.
Hầu hết mọi người đều biết tin Mục Vỹ muốn cứu Vương Tâm Nhã nên mới mua Cửu Biện Hoa Liên, nhưng nếu hắn không chịu quỳ xuống thì Vương Tâm Nhã chết là cái chắc rồi.
“Mục Vỹ, rốt cuộc cậu có quỳ xuống không? Cậu không muốn cứu Tâm Nhi ư?”, Vạn Đạo Phu thật sự còn lo lắng hơn cả Mục Vỹ.
“Có chứ, nhưng ta không muốn quỳ trước mặt hắn!”, Mục Vỹ cứng rắn nói.
“Cậu…”
“Khí phách đấy!”
Huyền Vô Tâm biết nếu không có Cửu Biện Hoa Liên thì Mục Vỹ không thể cứu Vương Tâm Nhã được, vì thế y cười lớn nói: “Không quỳ chứ gì?”
“Đúng!”
“Được!”
Huyền Vô Tâm lạnh giọng nói.
Y chạm vào Cửu Biện Hoa Liên trong tay rồi chầm chậm bóp nát một cánh hoa, chẳng mấy chốc, cánh hoa ấy đã hoá thành tro bụi rồi biến mất.
“Ngươi chắc chưa hả Mục Vỹ?”
“Chắc!”
Huyền Vô Tâm cười lạnh rồi tiếp tục bóp nát thêm một cánh hoa nữa.
Nhưng Mục Vỹ vẫn làm thinh.
Khi cánh hoa cuối cùng sắp bị mình xử nốt mà Mục Vỹ vẫn dửng dưng như không, tới lượt Huyền Vô Tâm thấy sốt sắng.
Chỉ còn lại một cánh hoa cuối cùng mà Mục Vỹ vẫn có thể bình tĩnh vậy sao?
“Mục Vỹ, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, đây là cánh hoa thứ chín rồi. Nếu ngươi không lấy nó thì Vương Tâm Nhã sẽ chết chắc đấy!”
“Không phiền ngươi phải lo, ta không quỳ đâu!”
Huyền Vô Tâm ngây ra tại chỗ khi nghe thấy Mục Vỹ nói vậy.
Mục Vỹ đâu phải người bạc bẽo như vậy!
Sao hắn có thể bình tĩnh như thế?
“Được, ngươi giỏi lắm! Nếu ngươi đã không muốn thì ta không ép nữa!”, Huyền Vô Tâm hừ lạnh một tiếng rồi bóp nát nốt cánh hoa cuối cùng.
“Đừng!”
Song, Mục Vỹ còn chưa nói gì thì Vạn Đạo Phu đã sững người.
Thế là xong!
Xong thật rồi!
Tính mạng của đệ tử cưng của ông ta tiêu rồi.
“Mục Vỹ, ngươi đang làm gì thế hả? Chỉ là quỳ xuống thôi sao ngươi không làm? Đồ đệ của ta, Tâm Nhi à, sư phụ có lỗi với con, ta không ngờ người đàn ông con thương lại bạc tình bạc nghĩa đến vậy!”
Vạn Đạo Phu ngồi phịch xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, trông rất thương tâm.
Ông ta đã đối xử với Vương Tâm Nhã như con gái ruột nên giờ khi thấy tia hi vọng cuối cùng vụt mất, sao ông ta không buồn cho được!