"Người đá?", Mục Vỹ đùa cợt: "Tiêu Bất Ngữ, ngươi mấy tuổi rồi mà còn nghịch đá thế?"
Nhìn qua có vẻ không nghiêm túc thế thôi chứ thực tế Mục Vỹ đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm rồi.
Hắn nhìn là biết Tiêu Bất Ngữ đã tụ tập toàn bộ chân nguyên trong cơ thể lên người đá nhằm khống chế nó chiến đấu.
Chẳng qua dù người đá có kinh khủng đến đâu, Mục Vỹ cũng không sợ.
Môn võ kỹ Thiên Lôi Thần Thể Quyết là hắn lấy từ trong Tru Tiên Đồ ra.
Hắn vẫn chưa thể đo lường được mức độ cường hãn của bộ võ kỹ này, bây giờ cuối cùng cũng có thể dùng nó để đánh một trận thật đã rồi.
Trận chiến này nhất định sẽ để lại dấu ấn khó quên trong đời Tiêu Bất Ngữ!
Trong Thiên Lôi Thần Thể Quyết, ba tầng đầu tiên là tu luyện Bì Mô và Cốt Mô, giúp cho thân xác trở nên rắn chắc hơn qua sự mài giũa của sấm sét.
Từ tầng thứ tư trở đi, võ giả sẽ có thể tích trữ sấm sét trong người, vậy nên càng luyện lên cao thì khả năng vận tải sấm sét càng mạnh hơn.
"Tiêu Bất Ngữ, ngươi chết chắc rồi!"
Mục Vỹ nhìn người đá, nhếch môi cười ranh ma.
"Câu này phải do ta nói mới đúng!"
Tiêu Bất Ngữ đột nhiên mỉm cười xảo quyệt.
"Giết hắn!"
Hắn ta vừa quát, người đá kia lập tức xông về phía Mục Vỹ, động tác giống Tiêu Bất Ngữ y đúc.
Thấy người đá lao tới, Mục Vỹ khẽ mỉm cười, sấm sét nhấp nháy nơi đầu ngón tay phát ra tiếng nổ đùng đoàng điếc tai.
Trong phút chốc, trên lôi đài chỉ còn lại tia sét trên đầu ngón tay của Mục Vỹ.
Tia sét chỉ dài bằng một ngón tay nhưng lại có thể chiếu sáng cả lôi đài.
"Chuyện gì vậy?"
Mọi người ngạc nhiên nhìn ánh sáng trên lôi đài.
Sấm sét là nguồn sức mạnh có sức công phá mạnh mẽ nhất trong tự nhiên, chính vì vậy chẳng mấy ai có thể tu luyện võ kỹ có thuộc tính sấm sét trong số những võ kỹ thường thấy của võ giả.
Nhưng rõ ràng thứ lấp lánh trên đầu ngón tay của Mục Vỹ là sức mạnh sấm sét.
Thanh Trĩ và Thanh Sương ở khán đài đều sửng sốt khi thấy cảnh tượng này.
Họ luôn kề cạnh Mục Vỹ nên biết hắn thường xuyên đến dãy núi Phá Vân, sau này cứ cách một thời gian lại đến đó.
Hắn làm vậy để tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết.
Nhưng các cô ấy cho rằng Thiên Lôi Thần Thể Quyết mà Mục Vỹ tu luyện chỉ là một võ kỹ giúp rèn luyện cơ thể, ai mà ngờ được nó còn có khả năng tấn công nữa chứ.
"Sao thế? Hú hồn rồi phải không?"
Mặc dù tia chớp trên đầu ngón chỉ dài bằng một ngón tay nhưng Mục Vỹ vẫn biết nó đáng sợ đến mức nào.
Đây không phải hư cấu ra mà thật sự là sấm sét của trời.
"Chỉ biết nói ngoa, ta không tin ngươi có thể hấp thụ sấm sét trong tự nhiên vào trong cơ thể, nếu ngươi đến Lôi Âm Cốc thì may ra! Mà nơi đó kể cả võ giả cảnh giới Thông Thần cũng chỉ có nước cháy khét chứ đừng nói là ngươi!"
"Trên đời còn nhiều chuyện ngươi không biết lắm, oang oang cái gì?"
Mục Vỹ bĩu môi, khinh thường nói: "Rảnh mới đôi co với ngươi. Mục tiêu của lớp chín bọn ta là quán quân, nói chuyện tào lao với ngươi mất thì giờ lắm. Phải chi không cần kéo dài thời gian để học trò của ta nghỉ ngơi thì ngươi đã thua từ đời nào rồi".
Ai nghe câu này sẽ đều nổi điên.
Tiêu Bất Ngữ cũng không ngoại lệ.
Những lời này của Mục Vỹ chứng minh hắn chẳng xem hắn ta ra gì.
"Ta biết ngươi đang nghĩ rằng ta coi khinh ngươi. Chuẩn đét rồi, ta khinh ngươi đấy, nếu ngươi đánh bại được ta thì ta có thể xem lại!"
"Ngươi chán sống rồi!"
Mục Vỹ chỉ nói dăm ba câu đã khiến Tiêu Bất Ngữ nổi cơn tam bành.
Hắn ta bước tới, người đá cũng tiến lên.
Toàn thân người đá liên tục phát ra âm thanh kẽo kẹt, rắc rắc chói tai.
"Hừ, tuyệt kĩ của ngươi chả là gì sất!"
Mục Vỹ hừ lạnh rồi phóng tia chớp trong tay ra.
Uỳnh...
Tiếng nổ vang lên ngay tức thì, cả lôi đài ngập trong bụi mù, mặt đất rung chuyển không ngừng.
Đây chính là uy thế của sấm sét!
Vụ nổ làm cho lôi đài thành một đống hoang tàn, trên mặt đất còn có một cái hố sâu.
Người đá đứng trước người Tiêu Bất Ngữ sớm đã vỡ tan tành. Đá vụn rơi vãi ra đất.
Ngay từ đầu, trận đấu này đã nghiêng về một phía.
Sấm sét được xem là sức mạnh có uy lực bậc nhất, khó chống trả nhất trong số những thuộc tính có trong tự nhiên.
Dù cho người đá của Tiêu Bất Ngữ có khả năng phòng ngự vô địch cũng đành ôm hận mà nổ tung trước sức công phá của sấm sét thôi.
Bí tịch Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật của nhà họ Tiêu quả thật đáng gờm, nhưng so với Thiên Lôi Thần Thể Quyết mà Mục Vỹ lấy được từ Tru Tiên Đồ thì vẫn thua xa, chênh lệch như đất với trời.
Thực lực của Mục Vỹ chính là đây.
Ngay lúc ai cũng cho rằng đó đã là giới hạn, là thủ đoạn cuối cùng hắn, hắn sẽ trở lại với chiêu thức mới khiến cho họ đều ngỡ ngàng.
"Thầy Mục Vỹ lớp chín thắng!"
Trọng tài thấy vậy bèn tuyên bố.
Trận đấu này không cần tiếp tục nữa.
Tuyệt chiêu mạnh nhất của Tiêu Bất Ngữ bị Mục Vỹ đánh bại chỉ bằng một chiêu, khỏi đánh nữa cho mất thời gian!
Chương 302: Lớp ba nhận thua
Dù Tiêu Bất Ngữ có nổi điên lên và không cam tâm với kết quả này thì cũng không thay đổi gì được.
Mục Vỹ như những ngọn núi cao liên tiếp, khi ta nhìn thấy đỉnh núi, hắn lại bất chợt mọc ra một đỉnh núi khác còn cao hơn, điều này khiến người ta thấy tuyệt vọng.
Ngạn Vân Ngọc ngồi bên dưới gật gù nhìn Tiêu Bất Ngữ.
Dù Tiêu Bất Ngữ không thể đánh bại Mục Vỹ, nhưng bắt hắn giở hết các ngón nghề ra như vậy cũng đủ rồi. Ít nhất thì Ngạn Vân Ngọc có thể khiến hắn đau đớn tới mức không muốn sống nữa.
“Tiếp theo đây, lớp chín cao cấp sẽ khiêu chiến lớp ba cao cấp!”
Sau khi nghỉ ngơi, trọng tài lại lên tiếng.
Cuối cùng lớp chín lại tiến thêm một bước nữa.
Khiếu chiến tốp ba lớp mạnh nhất rồi!
Chủ nhiệm của lớp ba là Vương Hinh Vũ có thực lực mạnh mẽ, lớp mà cô ta dẫn dắt luôn giữ vững vị trí trong tốp ba, chưa từng một lần rớt hạng.
Chủ nhiệm lớp hai là Lí Trạch Lâm thì có thân phận thần bí, lớp hai của gã có nhiều phương diện còn xuất sắc hơn cả lớp một.
Còn Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một thì không cần phải nói tới nữa.
Ngạn Vân Ngọc đã liên tiếp ba năm giành ngôi vị quán quân trong cuộc thi của khối cao cấp.
Không một ai có thể khiêu chiến thành công học trò của lớp gã và chính gã cũng vậy. Ít nhất thì hiện giờ chưa có một giáo viên nào thắng được gã.
Có không ít truyền kỳ về Ngạn Vân Ngọc trong Lôi Phong Viện. Đầu tiên, gã không phải là người của năm gia tộc lớn, mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân đi từng bước lên đỉnh cao danh vọng của Lôi Phong Viện.
Thậm chí những người nắm chức vụ cao ở Lôi Phong Viện còn chắc chắn rằng sau này, gã sẽ ngồi ở vị trí ngang hàng với họ.
Dù sao Lôi Phong Viện cũng không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, tất cả những người giữ chức vụ cao đều được chọn dựa vào thực lực.
“Hừ!”
Thấy lớp chín đã bị giảm mất hai người mà vẫn một đường thẳng tiến tới chiến thắng, La Phù hậm hực, mặt mày lạnh tanh.
Mục Vỹ này đúng là ngạo mạn.
Hắn ỷ mình là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên thích làm gì thì làm.
Hắn to tiếng mắng chửi mọi người trong khối cao cấp như thế thì viện phó như ông ta biết giấu mặt đi đâu bây giờ?
“Ngạn Vân Ngọc, các trưởng lão cao cấp của học viện đang có đánh giá tốt về cậu. Cậu đã giành giải nhất ba năm liên tiếp rồi, nếu lần này lại thắng tiếp, học viện sẽ cân nhắc cho cậu lên vị trí cao hơn. Đến lúc đó, với tài năng của mình, chưa biết chừng tương lai cậu còn có thể ngồi vào vị trí của ta đấy!”
La Phù mỉm cười nhìn Ngạn Vân Ngọc rồi nói.
“Đa tạ viện phó La! Ngài yên tâm, ta đã giành giải nhất quen rồi, ai muốn tranh giành thì cũng phải lượng sức mình!”
Tranh giành?
Mục Vỹ mà cũng đòi ư?
Chưa đến lượt tên công tử vừa đảm nhiệm chức vụ giáo viên chủ nhiệm của một lớp cao cấp lên mặt vênh váo ở Lôi Phong Viện.
“Lớp chín khiêu chiến lớp ba, bắt đầu!”
Trọng tài bắt đầu tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu.
Nhưng dưới sự mong đợi của mọi người, Vương Hinh Vũ mặc chiếc váy dài màu trắng thong dong bước lên lôi đài.
“Trận này, lớp ba nhận thua!”
Nhận thua?
Lớp ba nhận thua?
Chuyện gì vậy?
Nghe thấy Vương Hinh Vũ nói vậy, cả sân luyện võ đã bùng nổ.
“Không được nhận thua!”
Nghe thấy thế, La Phù đứng phắt dậy rồi tức tối quát: “Làm gì có chuyện nhận thua ở cuộc thi của khối cao cấp? Vương Hinh Vũ, cô định làm gì thế hả?”
“Viện phó La, ta chỉ không muốn bị người khác mắng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Vương Hinh Vũ hãnh diện nói: “Dẫu sao lớp của ta cũng thuộc tốp ba! Bây giờ, lớp chín chỉ còn năm người thi đấu, bắt đầu một cuộc thi như vậy là không công bằng. Lớp ba của ta có thắng trận này thì cũng để làm gì? Còn nhỡ nếu thua thì chỉ càng thêm xấu mặt. Là chủ nhiệm của lớp nên ta có quyền quyết định lớp ba nhận thua!”
“Ngoài ra, viện phó La này, Vương Hinh Vũ ta cũng không muốn bị người ta mắng là bất tài hay xảo trá độc ác. Ít ra thì Vương Hinh Vũ ta làm gì cũng đàng hoàng, chính chực, vì thế ta nhận thua trận này!”
Vương Hinh Vũ nhìn các học trò của lớp ba ở dưới khán đài rồi nói to: “Các học trò của lớp ba, các trò có nhận thua không?”
“Có ạ!”
“Có ạ!”
“Có ạ!”
Thấy Vương Hinh Vũ hỏi, học trò của lớp ba cao cấp đồng thanh đáp.
Bọn họ nhận thua cũng không có gì phải xấu hổ cả, ngược lại khi biết rõ đây là một trận đấu bất công mà vẫn cố giành chiến thắng thì mới là giậu đổ bìm leo, như vậy thì có thắng cũng không vẻ vang.
“Được, Vương Hinh Vũ cô giỏi lắm! Đợi cuộc thi của khối cao cấp kết thúc, ta sẽ tìm cô sau!”
La Phù bừng lừa giận, nhưng Vương Hinh Vũ vẫn mặc kệ ông ta.
Thật ra các học trò của lớp cao cấp sau này đều sẽ là những võ giả vang danh ở đế quốc Nam Vân.
Vì thế, giáo viên chủ nhiệm của họ cũng có ngạo khí riêng.
“Cuộc thi tiếp tục, lớp chín cao cấp khiêu chiến lớp hai cao cấp!”
Không ai ngờ Vương Hinh Vũ lại nhận thua, kết quả này khiến người xem phải sụt sịt.
Vương Hinh Vũ là đại mỹ nữ nức tiếng của Lôi Phong Viện, rất nhiều người muốn xem cô ta thi triển tài năng, nhưng đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa.
Thật ra, Mục Vỹ cũng thầm thấy hơi thất vọng.
Đến bây giờ, hắn cũng chưa biết rõ lai lịch của Vương Hinh Vũ, nên cũng muốn giao thủ với cô ta để dò la.
Nhưng giờ xem ra là hết hi vọng rồi.
Nhưng như thế cũng tốt.
Bây giờ, Mặc Dương và Tiêu Khánh Dư đã quá mệt, thế nên bớt được trận đấu này thì bọn họ có thêm thời gian để hồi sức.
“Mấy tên nhóc kia, ra đây với ta!”
Mục Vỹ nhìn đám người rồi nói.
“Đưa tay ra đây, cả trò nữa, Mục Phong Hành!”
“Vâng!”
Dù không biết Mục Vỹ định làm gì, nhưng năm người họ vẫn giơ tay ra.
Chương 303: Lí Trạch Lâm cứng rắn
“Bây giờ, các trò hãy tập trung cảm nhận, sau đó hấp thu hết những sức mạnh nhu hoà này vào trong cơ thể. Sau đó, việc các trò cần làm là lên thi đấu để giành lấy tất cả những các trò muốn!”
“Vâng!”
Ngay sau đó, năm người bọn họ đều cảm thấy từng giọt linh dịch mát lạnh ngấm vào lòng bàn tay mình, đó là một luồng sức mạnh kỳ lạ.
Thứ Mục Vỹ đưa cho bọn họ chính là thần lực.
Hiện giờ, bốn người họ đã quá mệt, uống thêm thần lực pha loãng vào sẽ có lợi cho sự hồi phục của họ hơn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là.
Lớp hai mà bọn họ chuẩn bị khiêu chiến có thực lực rất khủng, mà đám nhóc này chắc chắn sẽ không nghe lời hắn mà quyết chiến đến cùng.
Ở một mức độ nhất định, thần lực này có thể đề phòng bọn họ quá mức liều lĩnh, ảnh hướng đến gân cốt và để lại di chứng về sau.
“Mục Phong Hành, trò không được lên thi đấu đâu đấy, nhớ chưa?”
Mục Vỹ liên tục dặn dò khi thấy Mục Phong Hành đi lên lôi đài.
“Vâng!”
Mục Phong Hành ngoài mặt thì đồng ý, nhưng thật tâm cậu ta đang nghĩ gì thì Mục Vỹ cũng không biết.
Trận khiêu chiến lớp hai cao cấp bắt đầu.
Đến tận bây giờ, Mục Vỹ mới nhìn thấy chủ nhiệm Lí Trạch Lâm của lớp hai lần đầu tiên!
Cả Lôi Phong Viện có cực ít thông tin về người này.
Lí Trạch Lâm mặc trường sam đeo trường kiếm sau lưng, thanh kiếm ấy được bọc một lớp vải màu xám bên ngoài. Gã đứng phía trước các học trò, thoạt nhìn trông rất tầm thường, nếu không để ý kỹ thì sẽ bỏ qua luôn.
Nhưng không biết tại sao, Mục Vỹ lại cảm thấy người này rất khủng khiếp!
Nếu nói Ngạn Vân Ngọc là người mạnh nhất trong các giáo viên của khối cao cấp theo nhận định của Mục Vỹ thì người này chỉ kém hơn một chút, nói cách khác gã còn cho người ta một cảm giác khủng bố hơn cả Ngạn Vân Ngọc.
Lôi Phong Viện quả nhiên là vùng đất của các thiên tài.
Trước kia, hắn chỉ ở khối sơ cấp và trung cấp, đối tượng tiếp xúc đều là các giáo viên võ giả cấp thấp nhất. Còn bây giờ, giáo viên hắn gặp đều là những người có thực lực khá mạnh.
Sau này chắc sẽ ngày càng có nhiều màn đặc sắc ở học viện Thất Hiền đây.
Phía bên này, Lí Trạch Lâm đã sắp xếp xong học trò lên thi đấu.
Bốn người!
Lí Trạch Lâm chỉ chọn bốn học trò lên thi đấu.
“Lí Trạch Lâm, cậu làm gì thế hả?”, La Phù đập bàn đứng dậy khi thấy Lí Trạch Lâm chỉ chọn bốn học trò lên giao đấu.
Các giáo viên của khối cao cấp định làm phản hết ư?
“Ta làm gì chưa tới lượt ông lên tiếng!”
Nhưng Lí Trạch Lâm chỉ thờ ơ đáp lại một câu với ông ta.
Mẹ kiếp!
Nghe thấy Lí Trạch Lâm nói vậy, Mục Vỹ thầm dựng ngón tay cái.
Hắn nghĩ mình đã đủ kiêu căng rồi, không ngờ Lí Trạch Lâm này còn ngạo mạn hơn cả hắn.
La Phù là viện phó của Lôi Phong Viện, nhưng Lí Trạch Lâm lại đáp lại một câu khiến ông ta ngậm họng, đúng là quá oách!
“Phản rồi, các người tạo phản hết rồi!”
Phen này, La Phù coi như không còn chút thể diện nào nữa.
Hết Vương Hinh Vũ lại đến Lí Trạch Lâm, giáo viên của khối cao cấp năm này đều điên hết rồi.
“Ta muốn làm gì là việc của ta, ông không có quyền can thiệp!”, Lí Trạch Lâm vẫn giữ nguyên giọng điệu đó: “Lớp chín cao cấp đi được đến bước này thì ta chỉ tiến hành bốn trận đấu với họ thôi, lớp nào thắng ba trên bốn trận là thắng. Nếu hoà hay thua thì lớp hai ta sẽ nhận thua luôn một cách cam tâm tình nguyện”.
“Ngươi…”
“Ta đã nói rồi, lớp ta sẽ thi đấu như vậy. Nếu ông thấy không được thì cứ việc huỷ tư cách thi của lớp ta”.
Chết tiệt!
Lí Trạch Lâm buông vài câu rồi mặc kệ La Phù, ra hiệu cho các học trò bắt đầu đi lên lôi đài.
Bốn đấu bốn.
Trận đấu này có thể coi là công bằng.
“Khanh Du, Triển Sính, Lưu Dục, Lý Tường! Các trò cứ giao đấu tuỳ ý, cố hết sức mà thi đừng quan trọng việc thắng thua, nhớ phát huy thực lực của bản thân, biết chưa?”
“Vâng thưa thầy Lí!”
Cuộc thi bắt đầu!
Lớp chín cao cấp đối đầu với lớp hai cao cấp.
Người tham gia trận đầu tiên là Khanh Du.
Y cầm một thanh trường thương rồi bước lên lôi đài nói: “Ta là người có thực lực mạnh nhất ở lớp hai cao cấp, vì ta có sở trường dùng thương nên rất mong được giao đấu với ngươi, Lâm Chấp!”
Khanh Du không hề nói dài dòng văn vẻ: “Đương nhiên ta chỉ muốn so tài về mặt thương pháp với ngươi, vì ta biết có lẽ người mạnh nhất trong lớp ngươi là Mặc Dương, nên ai lên ứng chiến thì tuỳ các ngươi quyết định!”
Dứt lời, Khanh Du dựng thanh trường thương xuống lôi đài lặng lẽ chờ đợi.
“Để ta!”
Lâm Chấp cầm trường thương, trong lòng đầy vẻ kích động nói.
Gã luôn sử dụng trường thương, nên đương nhiên rất mong chờ một trận giao đấu bằng vũ khí này.
Đặc biệt là sau khi Mục Vỹ truyền cho gã Vũ Lăng Thương Pháp, tình cảm của gã dành cho trường thương đã đạt tới mức cuồng si.
Bây giờ hiếm có một cao thủ thương pháp xuất hiện, gã không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
“Được!”
Vì thế, Mặc Dương lựa chọn tin tưởng Lâm Chấp.
Dù Mặc Dương là người có lực chiến đấu mạnh nhất trong lớp chín, nhưng gã ta hiểu được suy nghĩ của Lâm Chấp về trận đấu này.
“Nhất định ta sẽ không làm hổ thẹn với sứ mệnh!”
Lâm Chấp cầm thương đi lên lôi đài!
Đây chắc hẳn sẽ là một trận đấu mang tính lột xác, nên Mặc Dương không còn quan tâm đến kết quả như thế nào nữa.
Bọn họ tham gia cuộc thi này là mong giành được vị trí quán quân, nhưng trên chuyến hành trình này, mọi người ở bên nhau đều trở thành huynh đệ kề vai chiến đấu.
Để huynh đệ của mình được thoả ước muốn thì cũng đáng lắm.
Chương 304: Đấu thôi!
“Lâm Chấp cố lên!”
“Lâm Chấp cố lên!”
Các học trò của lớp chín ở bên dưới đang hô hào.
Trận chiến đã đến bước này thì có nói nhiều cũng vô dụng.
Đấu thôi!
Ngay sau đó, hai con người và hai cây trường thương đã lập tức lao vào nhau.
Tiếng cheng cheng vang lên không ngớt.
Nhưng Mục Vỹ không quan sát trận đấu này nhiều, mà chỉ hướng ánh nhìn về phía Lí Trạch Lâm ở phía đối diện.
Lí Trạch Lâm là chủ nhiệm của lớp hai cao cấp, người này có vẻ còn thần bí hơn cả Ngạn Vân Ngọc trong Lôi Phong Viện.
Không ai hay biết về thân phận và bối cảnh của gã.
Hơn nữa, Lí Trạch Lâm còn từng lặn mất một khoảng thời gian.
Các thế lực và mối quan hệ ở Lôi Phong Viện rắc rối phức tạp, nên đây chắc chắn không phải tin đồn nhảm.
Bây giờ Mục Vỹ mới phát hiện sau khi lên khối cao cấp, được biết những nhân vật này mới là sự xuất sắc thật sự.
Ngoài ra, Lôi Phong Viện còn có lớp đặc biệt, giáo viên của lớp này chắc chắn không tầm thường, các học trò giỏi giang của lớp này khéo còn lợi hại hơn cả giáo viên của khối cao cấp.
Xem ra sau này sẽ ngày càng thú vị đây.
Bây giờ, trận đấu đang diễn ra quyết liệt trên lôi đài.
Lâm Chấp tu luyện Vũ Lăng Thương Pháp, thương thuật này vốn rất bá đạo, hơn nữa còn chú trọng tấn công, cách phòng ngự tốt nhất.
Ngược lại, thương thuật của Khanh Du lại thiên về phòng ngự chặt chẽ. Hai người họ một tấn công một phòng thủ, các chiêu thức nguy hiểm khiến người xem hoa cả mắt.
Trận đấu ngày càng quyết liệt, cả hai đều đã bị thương.
Dần dà, hai người họ đã thở hổn hển, rõ ràng đều đã đạt đến giới hạn.
Cuối cùng có hai tiếng động vang lên, hai người họ lập tức tách ra.
“Xem ra cứ tiếp tục thế này thì ta và ngươi cũng không phân thắng bại được. Nhưng dẫu sao cảnh giới của ta cũng cao hơn ngươi một tầng nên coi như ta thua trận này”.
Khanh Du cười khổ một tiếng rồi nói.
Y và Lâm Chấp bất phân thắng bại về thương thuật, nhưng cảnh giới của y cao hơn Lâm Chấp nên nếu y không thắng được gã thì là thua rồi.
“Thắng là thắng, mà thua là thua. Ta và ngươi chưa ai thắng ai cả nên trận này hoà đi!”
Lâm Chấp thẳng thắn nói.
Bọn họ nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Trận thứ nhất, hoà!
Nhưng thành tích này đáng để các học trò lớp chín ăn mừng rồi.
Khanh Du đã nói rõ mình là người mạnh nhất của lớp hai cao cấp, Lâm Chấp có thể đánh ngang cơ với y đủ thấy khó khăn thế nào.
Trận thứ hai, Triển Sính lên.
“Để ta!”
Mặc Dương lên tiếng.
Triển Sính là một người có khá nhiều truyền kỳ đặc sắc ở lớp hai cao cấp.
Từ ngày gia nhập Lôi Phong Viện, người này luôn im hơi lặng tiếng.
Nhưng bỗng một ngày, hắn ta có một bước tiến nhảy vọt như đã lĩnh ngộ được một điều gì đó, cuối cùng đã vào được lớp hai cao cấp trong vòng một năm.
Người như vậy thường có tài năng giả ngu giả ngơ.
“Triển Sính!”
“Mặc Dương!”
“He he, kiếm thuật của ngươi rất mạnh, ta khâm phục. Song, dù Chuyết Quyền do ta sáng tạo ra trong vòng một năm chưa được hoàn thiện lắm, nhưng chắc cũng ngang tầm với kiếm ý của ngươi đấy”.
Triển Sính mỉm cười, một nụ cười chân thành.
“Vừa hay ta cũng cần rèn luyện kiếm thuật. Chuyết Quyền trông có vẻ vụng về, nhưng thực chất chứa đầy kỹ năng. So với các thiên tài có tài năng trời ban thì ngươi sẽ đi được xa hơn đấy”.
“Ha ha, cảm ơn đã khen ngợi, nhưng ta vẫn sẽ dốc toàn lực ứng phó!”
Triển Sính mỉm cười rồi vào thế.
Hắn ta dùng hai nắm đấm để ứng chiến với trường kiếm của Mặc Dương, có thể coi là yếu thế hơn.
Nhưng hắn ta lại tự tin rằng Chuyết Quyền của mình có thể chiếm ưu thế, vì đó là chiêu thức do hắn ta sáng tạo ra.
Khi nhìn Triển Sính, Mục Vỹ thấy khâm phục Lí Trạch Lâm.
Học trò mà gã dạy dỗ không những quang minh lỗi lạc, mà mỗi người đều có lĩnh ngộ và những thứ của riêng mình.
Còn hắn thì ngược lại, hắn chỉ muốn truyền các võ kỹ thích hợp cho từng học trò, mà không nghĩ tới việc để họ tự khám phá khả năng tiềm ẩn của mình.
“Chuyết Quyền chú trọng sự vụng dại, trông vụng về nhưng thật ra lại khéo léo. Xem ra, trận này Mặc Dương sẽ khổ rồi”.
“Thầy Mục, thầy thấy ai sẽ thắng ạ?”, Hoàng Vô Cực lo lắng hỏi.
“Chắc là Mặc Dương!”
Mục Vỹ khẽ đáp.
Chắc Mặc Dương sẽ thắng, nhưng dù thắng thì gã cũng sẽ phải rất tốn sức.
Nên dù lớp chín có thể thắng được lớp hai, nhưng lớp một kia thì bọn họ có thể tiếp tục thi đấu được nữa không?
Hai con người trên lôi đài vẫn đang giao đấu, cuối cùng Mặc Dương đã vượt trước một chiêu và giành chiến thắng nhờ lĩnh ngộ thâm sâu về kiếm thuật của mình.
Nhìn thanh trường kiếm sáng loáng lạnh lẽo kề lên cổ, Triển Sính cười khổ một tiếng: “Ta thua rồi!”
“Đa tạ!”
Mặc Dương chắp tay rồi đi xuống dưới.
Trận thứ hai, lớp chín thắng!
Bây giờ, lớp chín một thắng, một hoà, nếu lớp hai muốn đi tiếp thì phải thắng cả hai trận còn lại.
Triển Sính bước xuống dưới rồi thở ra một hơi.
“Sao?”, Khanh Du ở bên cạnh cười hỏi.
“Mạnh thật!”
Triển Sính đáp: “Lớp chín đi được đến vòng này là dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình, ta thua khâm phục khẩu phục”.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ thương pháp của Lâm Chấp lại hoàn hảo đến thế. Ta đoán vì còn phải khiêu chiến một lớp nữa nên Lâm Chấp chưa dùng đến tuyệt chiêu, nếu không chắc ta đã thua lâu rồi”.
“Ngươi cũng có tuyệt chiêu cơ mà?”
Chương 305: Đàn ông luôn thích so kè
Khanh Du cười khổ một tiếng, không trả lời.
Y có tuyệt chiêu, nhưng đã giở ra rồi, nếu thua hoặc hoà thì sẽ để lộ quá nhiều về mình.
“Trận thứ ba, Lưu Dục lên đi!”
“Trận này để ta!”
Cảnh Tân Vũ cười lớn rồi đi lên lôi đài.
Mấy trận đấu vừa rồi, Mặc Dương và Lâm Chấp đã quá mất sức và thắng được trận đấu rất quan trọng, nhưng trận tiếp theo cũng quan trọng không kém
“Lượng sức mà đấu!”, Mặc Dương tiếp tục nhắc nhở.
“Ừm!”
Cảnh Tân Vũ hiểu rõ.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn thắng thua lại là một chuyện khác.
Trận này, cậu ấy chỉ được thắng, không được thua.
Nếu cậu ấy thắng trận này thì lớp chín không cần phải đấu trận tiếp theo nữa.
Hai thắng một hoà thì dù trận tiếp theo lớp hai có thắng thì tỉ số vẫn là hoà, mà nếu vậy thì lớp họ sẽ thua.
Dẫu sao lớp họ cũng là bên khiêu chiến.
Hơn nữa, Tiêu Khánh Dư sẽ lên trận kế tiếp, như vậy thì chưa chắc lớp hai sẽ thua.
Vì thế, để Tiêu Khánh Dư được nghỉ ngơi thêm, Cảnh Tân Vũ quyết phải thắng trận này.
“Cảnh Tân Vũ, ngươi mạnh thật đấy!”
“Đa tạ!”
“Nhưng trận này, Lưu Dục ta nhất định phải thắng. Dẫu sao lớp hai chúng ta cũng đã cho các ngươi cơ hội quyết đấu công bằng rồi, có nắm bắt được hay không thì phải xem thực lực của các ngươi thôi!”
“Ha ha, yên tâm! Chắc chắn thắng lợi sẽ thuộc về lớp chín chúng ta!”
Hai người khách sáo nói với nhau vài câu rồi bắt đầu giao chiến.
Cảnh Tân Vũ tu luyện Vương Bá Kim Thân nên người cậu ấy cứng như sắt, chịu đòn rất tốt.
Còn Lưu Dục thì sử dụng một đôi búa sắt.
Đôi búa trong tay gã ta kêu lên vun vút, khí thế cứng rắn, mấy lần đã đánh Cảnh Tân Vũ lùi sát mép lôi đài, suýt ngã xuống dưới.
Nhưng Cảnh Tân Vũ cũng là một đối thủ liều lĩnh, lần nào cậu ta cũng dùng cơ thể của mình để chống lại những nhát búa của đối phương.
Một bên là da thịt, một bên là búa sắt.
Mỗi khi hai bên va chạm đều vang lên tiếng leng keng, điều này khiến mọi người ở khán đài đều cảm thấy kinh hãi đến mức run rẩy.
“Chết tiệt!”
Mỗi lần chạm trán với Cảnh Tân Vũ, Lưu Dục chỉ thấy người mình như va vào thanh sắt đến mức cánh tay gã ta đã run lên.
“Ngươi luyện thể như kiểu chế tạo cơ thể thành huyền khí à?”
“Đúng, ta đã biến cơ thể thành huyền khí, một món lợi khí được chế tạo vô cùng kiên cố!”
Cảnh Tân Vũ cười lớn, nắm chặt tay thành nắm đấm rồi tung từng quyền vào cái búa lớn của Lưu Dục.
Nhưng mỗi khi đỡ được một búa của Lưu Dục, Cảnh Tân Vũ luôn tranh thủ đấm cho gã ta một cú.
Với cơ thể hiện tại thì sức bật mỗi một cú đấm của cậu ấy có thể sánh ngang với đòn tấn công của một món huyền khí hạ phẩm.
Phụt…
Cuối cùng sau khi trúng một đạp của Cảnh Tân Vũ, Lưu Dục không chịu nổi nữa, há miệng hộc ra một ngụm máu lớn rồi ngã quỵ.
Thất bại!
Tỉ số 2 - 1!
Trận thứ ba, lớp chín tiếp tục chiến thắng.
Cảnh Tân Vũ cười lớn đi về phía nhóm Mặc Dương, cậu ấy hắng giọng, một ngụm máu đã ở trong miệng nhưng bị cậu ấy cố nuốt xuống, còn ngoài mặt thì vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Nhiều lúc, người ta sống không phải vì bản thân mình.
Vì lớp chín, dù có đỡ đòn đến chết ở trận này thì cậu ấy cũng làm, trừ khi bản thân không cầm cự nổi nữa.
“Lại đây!”
Mục Vỹ sa sầm mặt tới mức đáng sợ khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Cảnh Tân Vũ.
“Còn làm liều nữa thì trận tới, trò đừng mong lên thi đấu!”
“Thầy Mục, trò không có, trò…”
“Không có?”
Mục Vỹ nhanh chóng ấn vào dưới huyệt đan điền ở bụng của Cảnh Tân Vũ.
Phụt…
Lần này, cậu ấy đã không thể nhịn nổi nữa, lập tức hộc một ngụm máu tươi ra, sau đó gương mặt nhợt nhạt mới hồng hào lên một chút.
“Uống đi!”
Mục Vỹ lấy một viên đan dược trị thương trong tay Tô Hân Nhiên rồi ra lệnh.
Tên này ỷ có mình đồng da sắt nên mới liều mạng như vậy, đúng là coi lời nói của hắn như gió thổi mây bay.
“Tỉ số 2 - 1, nếu lớp hai chúng ta có thắng trận sau thì hai lớp vẫn hoà, vì thế không cần đấu nữa, lớp hai chúng ta thua rồi!”
Lí Trạch Lâm bước lên lôi đài, dõng dạc tuyên bố.
“Lí Trạch Lâm này đúng là quang minh lỗi lạc, thế này thì lớp chín lại thăng hạng rồi”.
“Đúng thế, vòng đấu tới là lớp một rồi, để xem Ngạn Vân Ngọc có đưa ra đề nghị thi đấu công bằng không nào”.
“He he, Lí Trạch Lâm đã làm vậy rồi mà Ngạn Vân Ngọc không làm thì kiểu gì cũng bị chỉ trích. Nhưng nếu hắn làm vậy, sau đó lớp một bị lớp chín đánh bại thì đúng là mất sạch thể diện”.
“Đùa kiểu gì thế! Lớp một mà thua á? Đánh chết ta cũng không tin!”
Khán đài bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Thầy Mục, lớp hai cao cấp của ta bại trong tay ngươi, Lí Trạch Lâm ta tâm phục khẩu phục. Tiếp theo là trận giao chiến của hai chúng ta rồi, không biết thầy Mục có sẵn lòng tham gia không?”
“Đương nhiên!”
Lí Trạch Lâm chắp tay, Mục Vỹ dặn nhóm Mục Dương nghỉ ngơi cho khoẻ rồi đi lên lôi đài.
Khi vừa nhìn thấy Lí Trạch Lâm, Mục Vỹ đã muốn tỉ thí với gã.
Đây gọi là sức hút của các cường giả với nhau.
Đàn ông luôn thích so kè, huống chi là người đàn ông biết võ!
Một trận đấu tràn đầy nhiệt huyết thế này mới có thể đánh thức được khát vọng và mong muốn chiến đấu của võ giả.