Nửa tháng trước, khi Tề Minh vừa tiếp xúc với việc ngưng luyện khế văn, Mục Vỹ đã chỉ cho cậu ấy vài cách ngưng luyện những loại khế văn thường gặp. Cuối cùng, cậu ấy đã mất một khoảng thời gian rất dài để học tập và luyện chế.
Song không biết tại sao hôm nay, trông thấy hai khế văn mà Mục Vỹ điêu khắc, cậu ấy lập tức cảm thấy rất quen tay, sau đó không nhịn được bắt đầu khắc.
“Mau nói cho ta biết, sao trò lại nghĩ ra?”
Mục Vỹ không kiềm được kích động, hỏi: “Tại sao trò học kém khế văn mà ta dạy cho lúc trước, mà giờ lại khắc ra được thế này!”
“Dạ…”
Tề Minh ấp úng đáp: “Trò cũng không biết ạ. Trò cảm thấy những khế văn lúc trước rất khó khắc, nhưng lần này lại thấy rất đơn giản!”
Đơn giản? Mẹ kiếp!
Mục Vỹ suýt nữa không nhịn được chửi thề!
Khi còn là Tiên Vương chí cao tại đại thế giới Vạn Thiên ở kiếp trước, hắn đã mất hàng nghìn năm mới có thể lĩnh hội được hai khế văn này.
Trông chúng có vẻ đơn giản, nhưng hắn đã phải hao tổn tâm huyết cả ngàn năm.
Hơn thế nữa, nhờ vào hai loại khế văn này mà thần khí do hắn luyện chế ra cao hơn hẳn một bậc so với tất cả thầy luyện khí khác ở đại thế giới Vạn Thiên.
Vậy mà hôm nay, hắn mới khắc một lần, Tề Minh vừa nhìn đã ghi nhớ ngay.
Mục Vỹ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó tiếp tục khắc thêm một khế văn nữa.
“Khế văn Phụng Chi Hoàng Băng Sương!”
Đây cũng là khế văn mà Mục Vỹ từng tạo ra, nó có uy lực cực kỳ mạnh.
“Trò thử đi!”
Mục Vỹ không nhiều lời, kéo Tề Minh qua, còn hắn thì đầy vẻ mong chờ.
“Vâng!”
Nói rồi, Tề Minh cau mày, quan sát linh bản, sau đó bắt đầu khắc.
Không lâu sau, một khế văn giống y hệt đã xuất hiện.
Liên tiếp vài lần như vậy, Mục Vỹ bảo Tề Minh khắc những khế văn mà mình tự tạo ra, và gần như cậu ấy đều có thể mô phỏng lại trong nháy mắt.
Thiên tài!
Không đúng!
Mục Vỹ chợt hiểu ra.
Điểm thiên tài của Tề Minh nằm ở chỗ cậu ấy có thể khắc ra khế văn mà hắn luyện chế một cách hoàn hảo, nhưng lại không thể tiếp thu nhanh những khế văn có cấp độ cao.
Kỳ tài!
Phải nói rằng Tề Minh là một kỳ tài.
Mục Vỹ biết rõ bất kể là năng lực hay cách thức điêu khắc của các khế văn mà hắn tạo ra đều cao siêu hơn khế văn của Thiên Vận Đại Lục.
Nhưng Tề Minh có thể tiếp thu được khế văn của hắn và học rất nhanh, tuy nhiên cậu ấy lại không học được khế văn của Thiên Vận Đại Lục.
Mục Vỹ đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra một viên ngọc thô.
Tề Minh bây giờ chính là một viên ngọc thô, cậu ấy có thể tiếp thu các khế văn cao cấp hơn một cách triệt để. Một ngày nào đó, chắc chắn cậu ấy sẽ khiến các thầy luyện khí đỉnh cấp ở đại thế giới Vạn Thiên kinh ngạc.
“Tề Minh, trò có muốn làm đồ đệ của Mục Vỹ ta không? Đồ đệ luyện khí?”
“D… Dạ?”
Nghe thấy vậy, Tề Minh ngẩn ra.
“Không muốn à? Thế thì thôi, tính ta ghét nhất là ép buộc người khác!”
“Trò đồng ý, đồng ý ạ!”
Không chờ Mục Vỹ nói hết câu, Tề Minh lập tức tranh lời.
“Xin sư phụ nhận của đồ nhi một lạy!”
Bụp một tiếng, Tề Minh quỳ xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cậu ấy đang rất kích động.
Trong tiệm rèn sắt ngày hôm đó, sau khi Mục Vỹ rời đi, cha cậu ấy là Tề Ngự Phong đã liên tục than thở về sự bí hiểm của Mục Vỹ.
Mấy ngày qua, cậu ấy cũng mang những khế văn mà Mục Vỹ dạy mình về thỉnh giáo cha, nhưng có một vài khế văn đến cha cậu cũng không thể lý giải, mà chỉ biết thở ngắn than dài.
Hơn thế nữa, sự dạy bảo của Mục Vỹ trong suốt những ngày qua khiến Tề Minh cảm thấy có lẽ không thể tìm thấy thầy luyện khí thứ hai nào ở thành Bắc Vân có thể sánh ngang được với Mục Vỹ.
Không cần nói cậu ấy cũng biết học trò và đồ đệ có sự khác biệt như thế nào.
“Rất tốt! Từ nay trở đi, con không cần phải học khế văn của đế quốc Nam Vân nữa, số khế văn mà sư phụ dạy cho con đã đủ để con trở thành thầy luyện khí đỉnh cấp của Thiên Vận Đại Lục rồi!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Hôm nay, ta sẽ luyện chế một món phàm khí thượng phẩm. Con hãy ở bên cạnh giúp ta, tiện thể tập trung quan sát luôn, rõ chưa?”
“Vâng thưa sư phụ!”
Nghe thấy Mục Vỹ định tự luyện khí, Tề Minh thầm thấy vô cùng kích động.
Những ngày qua, cậu ấy luôn lắng nghe sự dạy bảo của Mục Vỹ, nên cũng rất mọng chờ được xem kỹ thuật luyện khí của Mục Vỹ cao siêu đến mức nào!
Chương 82: Luyện khí
“Kiếm Thanh Khuyết được làm từ ba loại nguyên liệu chính là đá Thanh Ngọc, hạt sắt và ngọc Phàn Minh. Đây là lần đầu tiên sư phụ luyện chế món phàm khí thượng phẩm này, nhưng khả năng thành công là rất nhỏ, nên con hay quan sát cho thật kỹ!”
Khả năng thành công rất nhỏ?
Tề Minh lập tức đoán ra, có lẽ món vũ khí kiếm Thanh Khuyết mà Mục Vỹ định luyện chế này không hề đơn giản.
“Mở lò!”
Mục Vỹ ra lệnh, Tề Minh không dám chậm trễ, lập tức nhóm lửa, ngọn lửa cháy bùng bùng, phát ra tiếng tanh tách không ngừng.
“Đá Thanh Ngọc!”
“Hạt sắt!”
“Ngọc Phàn Minh!”
Mục Vỹ nói liên tục, Tề Minh đứng cạnh cũng không ngơi tay. Cậu ấy vừa trông coi lò lửa, vừa quan sát từng hành động của Mục Vỹ, sau đó âm thầm ghi nhớ trong đầu.
“Luyện khí được chia làm ba bước. Bước thứ nhất là lấy vũ khí ra khỏi lò, thứ hai là dung hợp khế văn, thứ ba là dẫn khế văn. Cả ba bước này bước nào cũng đều rất quan trọng!”
Mục Vỹ vừa nói vừa cho thêm ngọc vào lò.
“Khi vũ khí ra lò, ta cần phải kiểm soát được lò lửa và thực hiện bước này thật tốt. Ngoài ra, với việc thêm các nguyên liệu kim loại vào, cũng phải chọn thời điểm thích hợp. Những việc này đều phải dựa vào kinh nghiệm và tích luỹ!”
“Thầy luyện khí giỏi sẽ không dùng lửa để luyện khí, mà trực tiếp dùng phép thuật để trộn kim loại với nhau, tạo thành hình dạng của vũ khí, sau đó thêm khế văn vào là có thể kích hoạt linh tính của vũ khí!”
Dùng phép thuật trộn kim loại với nhau?
Nghe đến đây, Tề Minh thầm thấy rất sốc.
Cậu ấy luôn nghĩ rằng thầy luyện khí bắt buộc phải dùng lò lửa để nung kim loại, để chúng hoà vào nhau.
Nhưng sao sư phụ lại biết những chuyện này?
Vì chỉ dựa vào sách vở thôi thì không thể nào biết được!
“Tiếp tục!”
Trong căn phòng luyện khí rộng lớn, nhiệt độ dần tăng cao, có hai bóng người cứ đi qua đi lại.
Cùng lúc đó, có một bóng dáng xinh đẹp đang lặng lẽ đứng ở cửa phòng luyện khí, cẩn thận quan sát tất cả.
“Khế văn… tự tạo khế văn…”
Tần Mộng Dao khẽ lẩm bẩm, sau đó đôi mắt xinh đẹp đang quan sát Mục Vỹ của cô sáng lên.
“Tên này che giấu bản thân kỹ thật đấy!”
Lúc trước, cô luôn nghĩ Mục Vỹ chỉ được cái nói suông chứ không có tài cáng gì. Nhưng xem ra bây giờ, hình như hoàn toàn không phải vậy!
“Để ta xem huynh có thể luyện chế ra món thần binh lợi khí gì!”
Dứt lời, Tần Mộng Dao chăm chú nhìn vào trong phòng luyện khí, không nhúc nhích.
“Tăng nhiệt!”
“Giảm nhiệt!”
Lúc này, công việc luyện chế vũ khí đã đi tới bước cuối!
Nhưng có luyện thành kiếm Thanh Khuyết hay không thì Mục Vỹ cũng không chắc.
Đá Thanh Ngọc, hạt sắt, ngọc Phàn Minh là nguyên liệu chính để tạo ra kiếm Thanh Khuyết. Nhưng ba nguyên liệu này quá mềm, sợ rằng kiếm Thanh Khuyết luyện chế ra sẽ không đủ cứng rắn.
Song Mục Vỹ vẫn muốn xem món phàm khí được lưu truyền trong Tru Tiên Đồ này rốt cuộc có gì lợi hại!
Hắn đã nhận thức rõ về sự thần kỳ của Bổ Thiên Kiếm Đạo.
Bây giờ, hắn muốn kiểm chứng sự lợi hại của kiếm Thanh Khuyết, xem Tru Tiên Đồ có thật sự kỳ diệu hay không.
“Mở lò!”
Mục Vỹ ra lệnh, lò lửa dần tắt, một món vũ khí từ từ được lấy ra từ trong lò luyện.
Hơi nóng ngùn ngụt bốc ra, thiêu đốt gương mặt của hai người Mục Vỹ.
Nhưng lúc này, hai người đang dồn hết tâm tư vào việc luyện khí chẳng hề bận tâm, mà chỉ quan sát hình dáng của món vũ khí trong lò.
Xem có thành công hay không?
Lúc này, ngọn lửa trong lò dần tắt, hình dáng của một thanh trường kiếm đã xuất hiện.
Luyện khí không giống như rèn sắt.
Việc cần làm khi rèn sắt là nung chảy hỗn hợp, sau đó đổ vào khuôn.
Còn luyện khí thì sau khi hoàn thành các bước trong lò, hình dáng của vũ khí sẽ do thầy luyện khí quyết định!
Dẫu sao thì tính trọng yếu của một món thần binh lợi khí cũng nằm ở sự dung hoà của khế văn.
“Thành công rồi!”
Đột nhiên một tiếng hoan hô vang lên khiến Mục Vỹ giật nảy mình.
Tề Minh không nhịn được nhảy cẫng lên, cười lớn nhìn Mục Vỹ.
“Xem con kìa!”
Mục Vỹ cười cợt nói: “Vũ khí chỉ mới luyện thành thôi, còn phải dung nhập khế văn vào nữa, con vui thế làm gì chứ!”
“Vâng vâng…”
Tề Minh run run gật đầu, không nói gì nữa.
Cuối cùng nhiệt độ trong lò đã giảm, hai thầy trò rút thanh kiếm Thanh Khuyết ra.
Không khắc và dung nhập khế văn vào thì thanh kiếm này sẽ chỉ là một khối sắt bình thường thôi.
“Bây giờ, ta sẽ bắt đầu dung nhập khế văn. Bước này rất quan trọng, không cần ta phải nói nhiều nữa chứ hả!”
“Dạ!”
Tề Minh lùi lại một bước, không dám quấy rầy.
Theo cách hướng dẫn lưu truyền trong Tru Tiên Đồ, có lẽ kiếm Thanh Khuyết cần được thêm khế văn tính Phong và khế văn tính Cương vào bên trong. Như vậy vừa tăng thêm tốc độ, vừa thêm tính cứng rắn cho thanh kiếm!
Hai tấm linh bản xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, hắn hết sức tập trung, sau đó đột nhiên chậm rãi giơ hai tay lên.
Vù…
Một tiếng động khe khẽ vang lên, Mục Vỹ giang rộng đôi tay, những đường vẽ phức tạp bắt đầu uốn lượn trên hai tấm linh bản.
Hắn khắc khế văn bằng cả hai tay!
Trông thấy cảnh tượng này, Tề Minh lập tức ngây ra tại chỗ.
Khắc bằng hai tay không chỉ đơn giản là tập trung, cậu ấy từng nghe cha mình kể rằng hiện giờ, không một ai ở đế quốc Nam Vân có thể điêu khắc khế văn bằng cả hai tay.
Cho dù là thánh luyện khí của hàng ngàn năm trước là Phương Nha Tử!
Vậy mà Mục Vỹ lại có thể khắc bằng hai tay.
Tần Mộng Dao ở bên ngoài cũng suýt nữa hét lên.
Cô chưa từng nghe tới cách thức điêu khắc khế văn bằng hai tay này.
Vậy mà bây giờ, Mục Vỹ đang thực hiện một cách bình thản.
Với hắn mà nói, khắc khế văn thật sự dễ như ăn cơm uống nước.
Điều khiến hắn lo lắng là cách luyện khí trong Tru Tiên Đồ có đúng hay không.
Nếu mà sai thì lần đầu tiên hắn luyện khí sẽ mất hết sạch thể hiện, hơn nữa còn ở trước mặt đồ đệ mới thu nhận.
“Phù…”
Không lâu sau, Mục Vỹ thở phào một hơi, nói: “Xong rồi!”
“Xong… rồi ạ?”
Xong rồi?
Tề Minh vừa nghỉ xả hơi đã tiếp tục bị chấn động.
Nhanh thế đã xong rồi?
Cậu ấy nhớ mang máng là hồi nhỏ xem cha mình khắc khế văn, nhanh thì cũng ít nhất mất một ngày, còn lâu thì phải dăm bữa nửa tháng cũng là điều hết sức bình thường.
Nhưng Mục Vỹ vèo cái đã khắc xong rồi!
“Điều quan trọng nhất khi khắc khế văn là tập trung, thật tập trung tinh thần. Sau này, con cũng có thể làm được như vậy, nên không cần quá kinh ngạc làm gì!”
Nghe lời chỉ bảo của Mục Vỹ, Tề Minh gật đầu.
Nhưng dù vậy, tim cậu ấy cũng đang đập ngày một nhanh.
Nếu trước kia thứ cậu ấy giành cho Mục Vỹ là sự tôn trọng thì bây giờ là sự chấn động!
“Kẻ nhìn lén bên ngoài kia, mau vào đi! Trời tối rồi, cẩn thận nhiễm lạnh đấy!”, khi Tề Minh còn đang chấn động, Mục Vỹ chợt lên tiếng.
Chương 83: Kiếm Thanh Khuyết thành công!
Kẻ bên ngoài?
Tề Minh ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa.
“A! Cô Tần, ra là cô đang nhìn lén ạ!”, nhìn thấy Tần Mộng Dao, Tề Minh buột miệng nói.
“He he… Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, Mục Vỹ, huynh cứ tiếp tục…”
Tần Mộng Dao lách người đi vào trong phòng luyện khí, mỉm cười, đỏ mặt.
Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô đang thầm mắng chửi Tề Minh.
Tên nhóc này thật không biết ăn nói gì cả, cái gì mà nhìn lén chứ…
“Muốn xem thì xem, ta cũng không sợ bị cô học mất, dù gì cô cũng chẳng học được!”, Mục Vỹ thản nhiên xua tay, sau đó cầm hai tấm linh bản lên, đi tới gần món vũ khí kia.
Thấy Mục Vỹ nói vậy, Tần Mộng Dao bực bội bĩu môi, nhưng không nói gì.
Thật ra Mục Vỹ biết Băng Hoàng là thần thú, nhưng thần phú bẩm sinh đều có sẵn những năng lực đặc biệt.
Mà tộc Băng Hoàng vốn là một thể với băng hàn giữa đất trời. Với Tần Mộng Dao mà nói thì luyện chế thần khí thuộc tính băng dễ như trở bàn tay.
Thậm chí có một vài Băng Hoàng lớn mạnh sống ngàn năm, hoa cỏ mọc xung quanh núi còn có thể trở thành một món thần binh tuyệt thế.
Mà Tần Mộng Dao đã làm thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau này chắc chắn cô sẽ không ngừng làm thức tỉnh các cách thức và ký ức thần kỳ. Với cô mà nói, luyện đan hay luyện khí sớm muộn cũng sẽ trở thành một việc đơn giản.
“Chú ý quan sát, dung nhập khế văn vào trong binh khí, một khi lơ đễnh sẽ thất bại ngay!”
Nói rồi, Mục Vỹ đã bắt đầu hành động.
Một khế văn trên linh bản được dẫn ra, sau đó chầm chậm đi vào trong khuôn kiếm Thanh Khuyết.
Ting…
Một âm thanh chợt vang lên, khế văn được dẫn ra từ trong linh bản đã hoá thành một dòng khí, chui vào trong kiếm Thanh Khuyết.
Lúc này, Mục Vỹ đang đứng bất động nhìn thanh kiếm đó hệt như đây là lần đầu tiên hắn luyện chế phàm khí.
Đây là thử nghiệm của hắn. Nếu cách luyện chế kiếm Thanh Khuyết được viết trong Tru Tiên Đồ là đúng, chứng tỏ Tru Tiên Đồ là một món bảo bối tuyệt thế.
Mục Vỹ khó mà tưởng tượng nổi, bên trong Tru Tiên Đồ đó rốt cuộc đang giấu bao nhiêu thần đan, thần khí và võ kỹ tuyệt diệu.
Sau này, những cách luyện chế thần đan và thần khí đó chắc chắn sẽ khiến hắn mê đắm.
Ting…
Hai khế văn đã hoàn toàn dung hợp vào trong khuôn kiếm Thanh Khuyết. Lần này, Mục Vỹ không dám thêm khế vắn tăng cường và khế văn hỗ trợ vào nữa.
Hắn không rõ sự dung nhập của hai khế văn này có gây ảnh hưởng gì cho kiếm Thanh Khuyết hay không.
Rắc rắc…
Song, sau khi hai khế văn dung nhập vào trong khuôn kiếm Thanh Khuyết, từng vết nứt đã xuất hiện trên bề mặt khuôn.
“Thất bại rồi ư?”
Trông thấy vết nứt trên mặt khuôn, Mục Vỹ thoáng hiện nét thất vọng.
Lần này đã thất bại, nhưng tất cả các bước luyện chế của hắn đều không có gì sai sót cơ mà.
Điều này chứng tỏ cách luyện chế kiếm Thanh Khuyết là sai.
Tru Tiên Đồ chỉ là một món đồ lừa phỉnh người khác ư?
“Không đúng!”
Đột nhiên có một tiếng hét vang lên làm Mục Vỹ giật mình.
Tề Minh nhìn chăm chú vào mặt khuôn, nói: “Sư phụ, không thất bại đâu ạ, người mau nhìn đi…”
Lúc này, Mục Vỹ lại hướng ánh nhìn về phía mặt kiếm Thanh Khuyết, sau đó lập tức đơ người.
Sau khi có hai khế văn dung nhập vào, kiếm Thanh Khuyết không hề được Mục Vỹ dẫn linh, mà trên mặt của nó lại xuất hiện từng vết nứt.
Khi những vết nứt đó rơi xuống, hình dạng của thanh kiếm dần biến đổi.
Khối sắt vốn thẳng tắp, sau khi từng mảnh vụn rơi xuống, cuối cùng đã biến thành hình dáng của một thành trường kiếm.
Thanh trường kiếm dài ba thước, thân kiếm thẳng tắp, nhưng lại có thể uốn lượn như con rắn.
Kiếm khí bén nhọn toả ra từ thân kiếm.
Kiếm Thanh Khuyết thành công!
Vút…
Mục Vỹ cầm thanh kiếm lên, một âm thanh vang vọng, kiếm Thanh Khuyết như đang bùng nổ ý chí chiến đấu, một ý chí lớn mạnh.
“Tề Minh, lấy đá thử vũ khí đến đây!”
Đá thử vũ khí chuyên dùng để thử độ bén nhọn và các thuộc tính của linh khí.
Bây giờ, Mục Vỹ muốn xác định xem đây rốt cuộc có phải là phàm khí thượng phẩm hay không!
Không lâu sau, Tề Minh đã mang một tảng đá to bằng cái bàn tới.
Mục Vỹ không nói không rằng, cầm kiếm lên, cheng một tiếng, chém xuống mặt đá.
Cheng…
Một âm thanh vang lên, Mục Vỹ chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại.
Còn trên mặt đá hằn một vét chém sâu ba tấc.
“Trời ạ!”
Không chờ Mục Vỹ lên tiếng, Tần Mộng Dao ở bên cạnh đã hô lên, không nhịn được há hốc miệng.
Thường thì phàm khí hạ phẩm có thể hằn một vết chém nông trên mặt đá thử vũ khí.
Còn phàm khí trung phẩm sẽ hằn một vết chém sâu bằng ngón cái.
Phàm khí thượng phẩm thì hằn một tấc.
Chỉ có phàm khí cực phẩm mới có thể để lại vết chém năm tấc trên mặt đá thử vũ khí.
Nhưng thanh kiếm Thanh Khuyết này lại lưu lại vết chém sâu ba tấc!
Nó lợi hại hơn phàm khí thượng phẩm và chỉ kém hai tấc so với phàm khí cực phẩm.
“Kiếm Thanh Khuyết- Phàm khí thượng phẩm!”, Mục Vỹ giơ thanh kiếm như con rắn dài lên, hào hứng nói: “Gọi tên nhãi Mặc Dương đến đây cho ta!”
Chương 84: Nhận trò làm đồ đệ thì ta mất mặt lắm!
“Dạ!”
Tề Minh nhận lệnh, chạy đi ngay.
Lúc này, Mặc Dương đang luyện từng chiêu thức Thanh Vân Kiếm Pháp theo những gì Mục Vỹ vẽ trong phòng luyện công.
Dù ban đầu, gã chê kiếm pháp mà Mục Vỹ tạo ra khó coi, nhưng dần dà sau nhiều lần luyện tập, Mặc Dương đã cảm nhận được uy lực và sự mạnh mẽ của kiếm pháp này.
Nghĩ tới những lời Tần Mộng Dao nói, mãi sau gã cũng không bình tĩnh lại được.
Một bộ kiếm pháp trị giá 50 nghìn linh thạch hạ phẩm, vậy mà Mục Vỹ cứ thế đưa cho gã.
Đây không chỉ là sự dạy bảo, mà còn là một loại tin tưởng!
“Mặc Dương, Mặc Dương. Mau, mau đi thôi!”
Đúng lúc này, Tề Minh chạy vào, thở hổn hển nói: “Sư phụ đang gọi ngươi đấy!”
“Sư phụ? Tề Minh, đang yên đang lành tên nhãi nhà ngươi lại lén nhận sự phụ à!”, trông thấy Tề Minh, Mặc Dương chế giễu nói: “Ta không dám đi đâu, không thầy Mục sẽ lột da ta mất!”
“Là thầy Mục gọi ngươi, thầy đồng ý nhận ta làm đồ đệ rồi, mau đi thôi!”
“Cái gì? Mục Vỹ nhận ngươi làm đồ đệ ư?”
“Ừ!”
Tề Minh vội nói: “Mau đi thôi! Sư phụ đã luyện chế được phàm khí thượng phẩm là kiếm Thanh Khuyết, mau đi xem thôi!”
Cái gì?
Nghe Tề Minh nói vậy, Mặc Dương thấy kinh ngạc.
Luyện chế được một món phàm khí thượng phẩm ư?
Vậy Mục Vỹ chẳng phải một thầy luyện phàm khí thượng phẩm thực thụ hay sao!
“Tề Minh, ngươi có thấy thầy Mục ngày càng khác không?”, trên đường đi, Mặc Dương không nhịn được hỏi.
“Có, sư phụ ngày càng thần bí và mạnh mẽ!”
“Không, những chuyện này thì ta biết. Luyện khí, luyện đan và cả Thanh Vân Kiếm Pháp mà thầy ấy cho ta hôm nay nữa. Dù chỉ là võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, nhưng ta khẳng định đến võ kỹ cao cấp cũng không thể mạnh bằng nó!”
Mặc Dương nghiêm túc nói: “Hơn nữa, thầy Mục dự tính đấu ba trận, bảo chúng ta khiêu chiến với lớp ba cao cấp. Nhìn thì có vẻ thầy ấy làm vậy là để bản thân được làm thầy giáo trung cấp, nhưng thầy ấy hoàn toàn có thể chọn lớp sáu hay lớp chín sơ cấp, nhưng thầy ấy lại chọn lớp ba cao cấp!”
“Ý của ngươi là…”
“Ý ta là thầy Mục cố ý đấy! Thầy ấy muốn lớp chúng ta thắng, nhưng nếu thắng những lớp như lớp sáu sơ cấp thì cũng chẳng có lợi ích gì với chúng ta cả!”
“Nhưng nếu thắng lớp ba cao cấp thì khác!”, Mặc Dương nghiêm túc nói: “Nếu thắng lớp đứng tốp ba trong học viện, lớp năm sơ cấp chúng ta sẽ không còn là lớp rác rưởi nữa, mà sẽ là lớp học tài ba thắng cả lớp thiên tài!”
“Hơn nữa, dù dạy ta học võ kỹ, dạy ngươi luyện khí hay dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan thì thầy Mục cũng đều đang nỗ lực. Ta biết thầy ấy hứa sẽ luyện đan cho cha ngươi, để cha ngươi có thể đứng dậy lại được!”
Thấy Mặc Dương nói vậy, Tề Minh chợt ngây ra tại chỗ.
Đúng, Mục Vỹ làm như vậy thì có lợi gì cho bản thân của thầy ấy chứ?
Mặc Dương nói tiếp: “Tóm lại là ta quyết định rồi, ta sẽ theo thầy Mục của chúng ta để có thể tiến xa hơn, vượt ra khỏi học viện Bắc Vân, bước vào học viện Nam Vân để tiếp tục học tập!”
“Được!”
Tề Minh cổ vũ nói: “Chỉ cần lần này chúng ta thắng, cha ta khỏi bệnh, ta sẽ đi cùng ngươi!”
Nếu Mục Vỹ có mặt ở đây và nghe thấy những lời bình luận của hai người này, chắc chắn hắn sẽ dở khóc dở cười.
Những lời nhận xét của Mặc Dương và Tề Minh thật sự… đã coi hắn như một người tốt nhất trên đời.
Song mục đích của hắn chỉ là muốn hỗ trợ thêm cho thể xác này mà thôi.
Dù sao hắn cũng đã chiếm cơ thể này của Mục Vỹ kia, nên kiểu gì cũng phải giúp Mục Vỹ kia chút việc.
Đầu tiên, hắn giúp Mục Vỹ của trước kia xoá bỏ biệt danh vô dụng.
Tiếp đó, hắn muốn giúp lớp năm sơ cấp tiến bộ hơn. Đây cũng là ý nguyện của Mục Vỹ trước, giờ hắn và Mục Vỹ ấy đã là một, nên đương nhiên phải hoàn thành những chuyện này!
“Trò đến rồi ạ!”
Trông thấy Mặc Dương, Mục Vỹ lên tiếng: “Tên nhãi kia, qua đây, thử thanh kiếm này đi!”
“Vâng!”
Mặc Dương không nhiều lời, cầm kiếm Thanh Khuyết lên, bắt đầu khua múa.
Từng đường kiếm.
Luyện xong một bộ kiếm pháp, Mặc Dương thấy vô cùng kinh ngạc.
“Sao thế?”, Tề Minh hỏi với vẻ đầy mong chờ.
“Thanh kiếm này uyển chuyển như gió, cứng rắn như thép. Kiếm tốt! Đây là phàm khí thượng phẩm, nhưng ta thấy nó tốt hơn phàm khí thượng phẩm bình thường rất rất nhiều!”
“Tiểu tử thối kia, khéo mồm phết đấy!”
Mục Vỹ bật cười, nói: “Cho trò đấy, cầm thanh Thanh Khuyết này mà đấu với Mặc Hải. Nếu trò thua thì lấy nó mà tự cung luôn đi!”
“Dạ?”
Thấy Mục Vỹ định cho mình thanh kiếm Thanh Khuyết, Mặc Dương vô cùng bất ngờ.
Thanh kiếm này mà mang đi bán, kiểu gì cũng không dưới 50 nghìn linh thạch hạ phẩm.
Nhưng Mục Vỹ lại cứ thế tặng cho gã một cách hào phóng.
Soạt!
Đột nhiên Mặc Dương khuỵ gối, quỳ xuống đất, nói: “Thầy Mục, xưa nay trò luôn phách lối, bất cần đời. Lần này, trò nhất định sẽ thắng, xin thầy hãy nhận trò làm đồ đệ!”
“Nhận trò làm đồ đệ ư?”
Thấy vẻ mặt chân thành của Mặc Dương, Mục Vỹ lắc đầu, nói: “Không được, không được! Tư chất của trò quá kém, làm đồ đệ của ta thì mất mặt lắm!”
“Dạ?”, nghe thấy vậy, Mặc Dương xị mặt ra.
“Nhưng… Nếu trò thắng được Mặc Hải, ta sẽ nhận trò làm đồ đệ. Cho nên có thể trở thành đồ đệ của ta được hay không phải xem trò thể hiện thế nào!”
“Vâng ạ!”
Mặc Dương đứng dậy, vuốt ve thanh kiếm, rồi nhảy cẫng lên.
“Đưa kiếm đây!”
Nói rồi, Mục Vỹ nhìn Mặc Dương: “Gần đây, ta đã lĩnh hội được một bộ kiếm chiêu, vẫn chưa được hoàn chỉnh lắm, mong là trò xem xong sẽ có lĩnh ngộ nào đó, tiện để trò luyện kiếm Thanh Khuyết luôn!”
Nói rồi, Mục Vỹ cầm kiếm Thanh Khuyết lên, đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Chương 85: Vậy ta có thể sờ...
"Đinh!"
Một âm thanh vang lên, Mục Vỹ cẩn thận nhớ lại chiêu thức Bổ Ảnh Chi Kiếm đã lĩnh ngộ được vào mấy ngày qua.
Hắn đang suy nghĩ cách để thi triển chiêu thức đó một cách hoàn mỹ nhất.
Mục Vỹ có cảm giác tinh túy nằm ở chữ "bổ", nhưng từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra được điểm mấu chốt.
"Chiêu này của thầy tên là Bổ Ảnh Chi Kiếm, kiếm xuất, bổ ảnh", kiếm Thanh Khuyết trong tay khẽ run lên, Mục Vỹ mở miệng nói: "Bổ Ảnh không phải bổ sung, mà là giết, là sát phạt!"
Mặc Dương không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Mục Vỹ đứng thẳng người, tập trung mọi sự chú ý vào thanh kiếm.
Tuy chưa hoàn toàn nắm giữ chiêu thức Bổ Ảnh Chi Kiếm, nhưng hắn có thể xác định một điều rằng nó có thể làm cho Mặc Dương có lĩnh ngộ mới.
Còn lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem khả năng của gã.
"Bổ Ảnh Chi Kiếm!"
Khẽ quát một tiếng, bàn tay Mục Vỹ giơ thẳng lên. Đột nhiên, tiếng "ong ong" truyền đến.
"Keng!"
Âm thanh kiếm sắt leng keng chém ra. Lần này, ngoài dự đoán của mọi người là Mục Vỹ không ngập ngừng chút nào, đường kiếm rất lưu loát.
Bổ Ảnh Chi Kiếm, đã thành!
"Xẹt xẹt xẹt..."
Chiêu kiếm hoàn tất, trên mặt tường cách đó mười mấy mét trong phòng luyện khí xuất hiện mấy trăm vết cắt, chằng chịt như nêm cối.
Mỗi một vết chém đều đan xen vào nhau có tổ chức, tạo thành hình dáng con người.
Bóng người đó có dáng vẻ cực kỳ yểu điệu, trên nở dưới cong rất sống động, giống Tần Mộng Dao đang đứng ở đây như đúc.
Đây là cái bóng của cô!
"Mục Vỹ..."
Không ngờ Mục Vỹ lại tưởng tượng mục tiêu công kích cho Bổ Ảnh Chi Kiếm này là mình, Tần Mộng Dao nghiến răng ken két.
Bóng người được tạo ra từ những vết kiếm kia chẳng khác nào lúc cô không mặc quần áo, thậm chí phần dưới còn như có một lùm cỏ ngổn ngang...
"Khụ khụ... Mặc Dương, tập trung lĩnh ngộ chiêu kiếm này đi, thầy có việc, đi trước đây!"
Dứt lời, Mục Vỹ xoay người chạy biến.
"Ha ha...", thấy Tần Mộng Dao đuổi theo hắn rồi chạy xa dần, Tề Minh cười trừ: "Mặc Dương, ngươi có thấy cô Tần và thầy Mục xứng đôi lắm không? Mà hình như cô Tần cũng thích thầy Mục đấy! Ngươi không biết đâu, vừa rồi cô ấy còn nhìn trộm... Mặc Dương, Mặc Dương..."
Nói một lúc thì cậu ấy mới nhận ra Mặc Dương đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích như một tên ngốc.
"Cái tên này..."
Thấy Mặc Dương đứng sững ra như thế, Tề Minh cũng không để ý, ngồi xuống bắt đầu lĩnh ngộ một số khế văn mà Mục Vỹ vừa để lại.
Đã làm đệ tử thì nhất quyết không thể làm sư phụ bẽ mặt khi thi đấu!
"Mục Vỹ, tên háo sắc nhà huynh, đứng lại cho ta!"
Bên ngoài Học viện Bắc Vân, Tần Mộng Dao trong bộ y phục nhẹ nhàng không ngừng ném đủ loại Băng Cầu, nhũ băng đính dầy người Mục Vỹ
"Chỉ là xem cô như mục tiêu công kích thôi mà, có cần phải như vậy không?"
"Huynh... huynh còn nói những lời đáng xấu hổ đó nữa hả! Đứng lại cho ta!"
Nghĩ đến bóng người được tạo từ những vết chém kia, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao đỏ bừng, tiếp tục đuổi theo.
...
Đêm đến, ánh trăng sáng lồng lộng trên bầu trời, làn gió hơi buốt thổi qua, trên nóc một phòng trong Học viện Bắc Vân có hai người đang ngồi cùng nhau.
"Mục Vỹ, đến bây giờ ta vẫn tò mò tại sao trong mười năm ở thành Bắc Vân, huynh luôn để mình bị bắt nạt, nhẫn nhịn không phản kháng, rồi bây giờ lại cho mọi người thấy thiên phú của mình?"
Trời má ơi!
Khó khăn lắm mới làm Tần Mộng Dao tắt loa, thế mà giờ cô lại hỏi vấn đề này.
"Nói thế này cho dễ hiểu!"
Sau nửa khắc suy nghĩ, hắn đáp: "Người mà ta phải đương đầu không phải các thiên tài trong thành Bắc Vân mà là đế quốc Nam Vân. Ta cũng biết trong nhà họ Mục ở thành Nam Vân có rất nhiều người muốn mình chết!"
"Vậy bây giờ huynh có thể đấu lại những người đó chưa?"
Tần Mộng Dao quay mặt sang, đôi tay nõn nà như ngọc chống lên hai má, cẩn thận hỏi.
Mục Vỹ gượng cười, lắc đầu, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Cho đến lúc này, có thể nói hắn không hề biết gì về nhà họ Mục ở Đế Đô, trí nhớ của Mục Vỹ kia cũng chỉ kéo dài đến năm chín tuổi.
Tuy nhiên, một số gương mặt lại khắc thật sâu trong lòng hắn.
Dù đã mười năm trôi qua, Mục Vỹ đó chưa bao giờ quên.
"Cô đừng lo nghĩ, sớm muộn gì ta cũng sẽ giúp cô xử lý hết những người đó thôi", thầm tự nhủ, Mục Vỹ thở hắt ra.
"Mục Vỹ, huynh không phải lo đâu, những gì huynh không thể đối mặt, ta sẽ đối mặt cùng huynh, cùng làm chuyện huynh muốn làm đến giây phút cuối cùng!"
Đột nhiên, Tần Mộng Dao đang im lặng lại lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ kiên định.
"Ơ?"
Nghe thấy câu này của cô, lòng Mục Vỹ chợt rung động, trong đầu xuất hiện một người.
Vào năm đó, cô gái xinh đẹp ấy cũng từng nói câu này với hắn.
Tiếc là cảnh còn người mất, mọi thứ đã không còn.
"Khà khà!"
Mục Vỹ quay mặt sang, nở nụ cười ranh mãnh: "Cô muốn giúp ta làm chuyện ta muốn làm thật sao?"
"Đúng vậy, huynh đã cứu mạng ta, đương nhiên ta sẽ giúp huynh rồi!"
"Khụ khụ... vậy ta có thể sờ...", vừa nói, hắn vừa to gan nhìn chằm chằm vào ngực của Tần Mộng Dao.