Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 931: Ta quyết chọn nó

"Bị nứt trên mũi đao mà vẫn là Hư Tiên Khí, lạ thật lạ thật!"

Mục Vỹ trầm trồ nhìn Khai Vân Đao.

"Đúng là lạ thật, vậy nên Khí Cụ Môn ta mới đặt nó tại đây để đệ tử môn hạ có thể lĩnh ngộ nhiều hơn!"

Hiển nhiên là Mục Vỹ biết mục đích của Khí Cụ Môn khi làm vậy.

Nếu đệ tử Khí Cụ Môn có cơ hội nghiên cứu Hư Tiên Khí thường xuyên thì trình độ luyện khí của họ sẽ được đề cao hơn.

Chẳng qua, sợ là bản thân những đệ tử đã lĩnh ngộ được cũng không biết những vật mẫu hệt phế liệu, đóng một lớp bụi dày được trưng bày ở đây mãi là Hư Tiên khí!

"Được, ta chọn thanh đao này!"

Không chút do dự, Mục Vỹ chọn ngay.

"Thật ư?"

Từ Chính Khí ngẩn người, cười trừ: "Mục lão đệ, thật sự không muốn dối cậu nhưng trong tám món Hư Tiên Khí, chỉ có thanh đao này là không được cho!"

"Vì sao?"

"Vì nó không còn được gọi là Hư Tiên Khí nữa. Dù gì cũng đã bị hư hại rồi, cậu hãy chọn vật khác đi!"

Mục Vỹ nghe thấy câu này bỗng bật cười.

Hắn còn tưởng thanh đao này quan trọng với Khí Cụ Môn nữa cơ.

"Không sao, ta chỉ muốn thanh đao này thôi!"

Mục Vỹ nói một cách chắc nịch.

"Không được không được!", Từ Chính Khí sợ như vậy sẽ bất công với Mục Vỹ, mà nếu chuyện này bị truyền ra thì Khí Cụ Môn sẽ bị ném đá mất.

"Nếu như Từ lão ca thấy ngượng thì có thể cho ta luôn thánh khí thượng phẩm mà ta luyện chế hôm nay không?"

Thấy vẻ mặt đầy cương quyết của Mục Vỹ, Từ Chính Khí đấu tranh một lát rồi đáp: "Ta không biết vì sao cậu muốn chọn nó, nhưng nếu cậu đã quyết thì thanh đao này sẽ thuộc về cậu. Ta sẽ cho người đưa thánh khí tuyệt phẩm của cậu đến khách điếm của Thiên Bảo Các!"

"Đa tạ!"

"Ha ha, đa tạ cái gì mà đa tạ, ngay từ đầu đã thưởng cho cậu một món Hư Tiên Khí thật rồi mà. Cậu chọn món Hư Tiên Khí này làm ta thấy mình như lừa cậu vậy".

"Không đâu!"

Mục Vỹ ra vẻ thần bí: "Từ lão ca, phiền ông giữ bí mật giúp ta nhé. Vào hội đấu giá ngày mai là ông sẽ hiểu tại sao thôi!"

"Được!"

Từ Chính Khí cũng rất háo hức muốn biết Mục Vỹ định làm gì!

"Vậy thì cậu lấy Khai Vân Đao đi. Bây giờ lão ca sẽ đưa cậu đến Thiên Đan Tông, lão già Thiên Nhất muốn gặp cậu lắm đấy!"

"Hở?"

Thiên Nhất trưởng lão là người đứng đầu năm trưởng lão chủ chốt của Thiên Đan Tông, sao lại muốn gặp mình?

Dù trong lòng nghi hoặc, Mục Vỹ vẫn đi theo Từ Chính Khí đến Thiên Đan Tông.

Khác với sự hùng vĩ, nguy nga của Khí Cụ Môn, sơn môn Thiên Đan Tông thiên về thiên nhiên non xanh nước biếc.

Bên cạnh đó, quan trọng nhất là trong Thiên Đan Tông đâu đâu cũng tỏa hương ngát thơm, chim hót lảnh lót, là một bức phong cảnh thế ngoại đào nguyên nên có sức sống hơn Khí Cụ Môn rất nhiều.

"Lão già Thiên Nhất kia, sao còn chưa ra tiếp khách!"

Từ Chính Khí vừa tới Thiên Đan Tông đã lên tiếng.

Tiếp khách...

Cụm từ này làm Mục Vỹ cực kỳ lúng túng.

"Từ lão đầu, già đầu rồi sao vẫn còn không biết xấu hổ thế hả lão già kia!"

Một tiếng gầm bất chợt vang lên trong Thiên Đan Tông, giọng nói ấy không hề vang dội, nhưng lại truyền khắp sơn môn thiên Đan Tông.

Tiếp khách?

Đón ai?

Bao nhiêu người trong tiểu thế giới Tam Thiên có tư cách được Thiên Nhất đại trưởng lão đích thân tiếp đãi chứ?

Đông đảo đệ tử tụ tập ở bên ngoài sơn môn Thiên Đan Tông.

"Từ lão, Mục huynh!"

Ngoài cửa Thiên Đan Tông, Thiên Vũ trong bộ áo xanh chắp tay lễ phép chào Mục Vỹ và Tử Chính Khí.

"Cậu không được gọi cậu ấy là Mục huynh!", Từ Chính Khí nói một cách ngạo nghễ: "Mục lão đệ là huynh đệ của ta, phải gọi là Mục tiền bối mới đúng!"

Câu nói này làm Thiên Vũ sững sờ, cuối cùng y lại chắp tay vừa sửa lời: "Mục tiền bối!"

Sau khi cuộc tranh tài luyện đan kết thúc, y mới biết thanh niên mà mình từng không để vào mắt nay đã vượt trên mình về luyện đan rồi.

Đã thế hắn còn song tu đan - khí, nghe nói còn muốn tham gia cuộc thi trận đạo sẽ được tiến hành vào ba ngày tới.

Quả là một thiên tài toàn năng, mạnh hơn cả Cổ Phi Dương.

Nếu khoảng cách giữa hai người không xa thì Thiên Vũ có thể sẽ ghen tỵ, nhưng giờ đã khác. Y không những không ghen tỵ hắn nổi mà ngược lại còn cực kỳ tò mò nữa là đằng khác.

Người này một không có gia thế, hai không có thế lực chống lưng, rốt cuộc hắn đã tu luyện đến ngày hôm nay bằng cách nào?

"Mời vào. Ông nội ta chờ lâu lắm rồi!"

Ông nội?

Hóa ra Thiên Vũ là cháu trai của Thiên Nhất trưởng lão, thảo nào thiên phút xuất sắc đến vậy.

Có điều nếu so với những đệ tử thiên tài khác thì Thiên Vũ lễ độ hơn hẳn, phẩm cách cũng rất cao.

"Đa tạ!"

Mục Vỹ chắp tay.

Trên đường đi qua nhiều khung cảnh hữu tình ở Thiên Đan Tông, nhiều đệ tử ở đây vừa nhìn Mục Vỹ vừa bàn tán xôn xao.

"Người đó là Mục Vỹ đấy. Mặt mày thanh tú, nhìn chẳng uy thế gì cả mà luyện chế được thánh đan tuyệt phẩm có mười tám đạo đan văn đấy nha!"

"Cả thánh khí tuyệt phẩm cấp mười nữa!"

"Nghe nói hắn cũng muốn tham gia cuộc thi trận pháp, chắc sẽ lại đoạt giải nhất thôi!"

"Chắc không đâu, thành tựu về luyện đan và luyện khí đã giúp hắn đứng chung hàng với năm trưởng lão chủ chốt chúng ta rồi, nếu trận pháp cũng đáng gờm như thế thì chúng ta biết sống sao?"

Các đệ tử Thiên Đan Tông nhìn Mục Vỹ với vẻ hâm mộ.

Được đại trưởng lão Khí Cụ Môn là Từ Chính Khí đích thân dẫn đường, lại còn được đại sư huynh trứ danh Thiên Đan Tông là Thiên Vũ đón tiếp, Mục Vỹ nổi tiếng rồi!
Chương 932: Chỉ điểm

"Sao ông la lối om sòm mãi thế Từ lão đầu, bộ đây là lần đầu tiên ông tới Thiên Đan Tông ta hả? Còn đòi ta ra đón, đúng là càng già càng con nít!", Thiên Nhất thấy Từ Chính Khí bèn cười mắng.

"Người lần đầu đến đây là Mục lão đệ chứ không phải ta, dù gì cũng nên cho người ta thấy thành ý của mình chứ!"

Mục lão đệ?

Thiên Nhất ngơ ngác nhìn Từ Chính Khí, bĩu môi: "Từ lão đầu, ông đúng là mặt dày hơn tường thành, sao mới đó đã làm thân với người ta rồi?"

"Thiên Nhất lão đầu, ông đừng có nói linh tinh. Chẳng qua là do lão già ta đây tự thấy khả năng luyện khí của mình không bằng Mục lão đệ thôi, sao? Giỏi thì ông cũng luyện chế ra thánh đan tuyệt phẩm mười tám đạo đan văn đi?"

Thiên Nhất vừa nghe câu này của Từ Chính Khí thì chẳng biết nói gì.

Thánh đan tuyệt phẩm là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng phải luyện sao cho ra mười tám đạo đan văn thì khó muốn chết!

"Mục tiên sinh!"

Thiên Nhất vui vẻ nói với Mục Vỹ: "Mục tiên sinh, Thiên Đan Tông đã chuẩn bị Hư Tiên Đan xong xuôi cả rồi, ta bảo Thiên Vũ đi lấy với cậu nhé!"

"Xin phép!"

Nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ và Thiên Vũ, Thiên Nhất thở dài thườn thượt.

"Thiên lão đầu, ông thở dài gì đấy?"

"Ôi, nếu như thằng bé Vô Viêm vẫn còn luyện đan được thì chắc đã như Mục Vỹ rồi!", Thiên Nhất thở dài đầy đau lòng.

Đương nhiên Từ Chính Khí biết Vô Viêm mà Thiên Nhất nhắc đến là ai.

Chính là thiên tài của Thiên Đan Tông, Thiên Vô Viêm!

Người này vốn là đệ nhất thiên tài của Thiên Đan Tông, thậm chí còn mạnh hơn cả Thiên Vũ một bậc, bản thân cũng là đệ đệ của Thiên Vũ. Tiếc rằng y bị một kẻ giấu mặt tấn công trong một lần đi rèn luyện mười năm trước, từ đó bị hủy hoại hết kinh mạch, một trong năm trưởng lão chủ chốt như Thiên Nhất cũng không giúp gì được.

"Thiên lão đầu, hay ông cho cậu ta thử một lần đi!"

"Cậu ta?"

Thiên Nhất biết cậu ta trong lời Từ Chính Khí là chỉ Mục Vỹ.

Cơ mà, đúng là Mục Vỹ lợi hại thật nhưng ngay cả bọn họ cũng bó tay, liệu hắn có thể chứ?

Dường như đọc được nỗi lo trong lòng Thiên Nhất, Từ Chính Khí cười ha ha: "Thiên lão đầu, không phải ta coi thường ông chứ thánh đan tuyệt phẩm có mười tám đạo đan văn không phải muốn là luyện được đâu. Chẳng qua là ông sợ bị mất mặt thôi, mà Thiên Đan Tông cũng đã bó tay rồi, nếu như thằng bé được Mục Vỹ chữa khỏi thật thì lòng tự cao của ông coi như mất hết!"

"Nói bậy!"

Thiên Nhất khịt mũi: "Vì Vô Viêm, ta liều cái mạng già này cũng đáng, làm gì có chuyện để ý những thứ hư danh này?"

"Thế thì ông nhờ cậu ta thử thì có sao đâu?"

"Thử thì thử!"

Thiên Nhất hừ lạnh

Nhưng không lâu sau đó, khóe miệng ông ta co rúm vì nhìn thấy ánh mắt hả hê của Từ Chính Khí.

"Lão Từ Chính Khí này được lắm, dám khích ta!"

"Ông tự mắc lừa chứ liên quan gì đến ta đâu?"

Từ Chính Khí cười phá lên.

Một bên khác, Mục Vỹ đi theo Thiên Vũ vào trong Đan Các của Thiên Đan Tông.

"Mục huynh!", trên đường đi, Thiên Vũ hòa nhã mở lời: "Lĩnh ngộ về đan đạo của huynh vượt xa lĩnh ngộ của bọn ta, thật sự rất ngưỡng mộ".

"Chỉ là tại hạ còn không rõ vài điều. Nếu bàn về thánh đan thượng phẩm và thánh đan tuyệt phẩm, ta có thể thua kém Mục huynh, nhưng Thiên Vũ tự hỏi mình thuộc nằm lòng tất cả các loại thánh đan hạ phẩm, vì sao Mục huynh có thể luyện chế ra mười tám đạo đan văn còn Thiên Vũ nhiều nhất chỉ có chín đạo!"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Thật ra luyện đan xét về một khía cạnh nào đó là chỉ về thiên phú. Dễ thấy thiên phú của huynh rất cao, chẳng qua là bị gò bó thôi!"

Bị gò bó?

"Xin chỉ giáo cho!", Thiên Vũ hơi sửng sốt.

"Những đạo trong thiên hạ, từ kiếm đạo, đan đạo đến thương đạo, đạo pháp đều khác nhau nhưng suy cho cùng vẫn trăm sông đổ về một biển. Bản thân ta là một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm, nhưng có bao giờ huynh thấy kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm nào đi trên con đường của người khác chưa?”

"Trong quá trình lĩnh hội từ kiếm ý đến kiếm thế, rồi đến kiếm tâm, kiếm ý và kiếm thế có thể trải nghiệm từng bước một dưới sự chỉ dẫn của người khác, nhưng muốn đạt đến trình độ kiếm tâm bắt buộc phải tự mình ngẫm nghĩ, lĩnh ngộ!"

"Luyện đan cũng vậy. Từ đan dược nhất phẩm đến thập phẩm, người khác dạy sao thì huynh biết vậy, nhưng lối tư duy của huynh cũng sẽ bị hạn hẹp!"

"Đan dược cấp Thánh không chỉ cần được chỉ dạy mà nhiều hơn còn cần tự mình lĩnh ngộ điều bí ẩn về bản chất của đan dược. Lấy Bồi Tân Linh Đan làm ví dụ, nguyên liệu để luyện chế là nước cốt Quả Nguyên và cỏ Linh Tú mỗi thứ hai phần, nhưng vì sao lại là hai phần mà không phải ba phần? Biết cái gì đúng và lí giải được nguyên nhân tại sao mới ngộ được bản chất luyện đan".

"Nếu không, huynh đã từng nghĩ xem phương thuốc của hàng nghìn hàng vạn đan dược cấp Thánh trong tiểu thế giới Tam Thiên do ai sáng tạo ra chưa? Thầy luyện đan đầu tiên đâu có sư phụ?"

Lời nói của Mục Vỹ làm Thiên Vũ sững sờ tại chỗ.

Tư duy lối mòn, không biết sáng tạo!

Mục Vỹ dạy dỗ rất đúng, nói không sai. Ai cũng hiểu những lý lẽ này, nhưng cả tiểu thế giới Tam Thiên được bao nhiêu thầy luyện thánh đan thật sự ấp ủ cho mình một phương thuốc do mình tự sáng chế?

Thấy Thiên Vũ chìm đắm trong suy nghĩ, Mục Vỹ thở ra một hơi.

Những lời này có phải do chính hắn nghĩ ra không?

Tất nhiên là không!

Kể cả bản thân Mục Vỹ lúc này cũng chưa đủ khả năng tự tạo ra một phương thuốc, nữ sư phụ đẹp tuyệt trần của hắn vào kiếp trước thì có bản lĩnh đó. Nhưng sư phụ là thầy luyện tiên đan, đứng đầu đại thế giới Vạn Thiên rồi.

Cơ mà dùng lời nói của sư phụ để tỏ ra mình cao thâm đúng là hay ho phết!

"Thiên Vũ huynh!"

"A! À, xin lỗi, Mục huynh không hổ là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm mười tám đạo đan văn, Thiên Vũ thành tâm bái phục!"

"Đừng khách sáo!"

Mục Vỹ đâu biết mình nhắc lại lời chỉ dạy của sư phụ năm xưa là một cú đánh trời giáng cho Thiên Vũ tỉnh người.

Trên tiểu thế giới Tam Thiên, cho dù có là thầy luyện đan hàng đầu đi chăng nữa cũng không ai dám nói mình có thể tạo ra một phương thuốc thánh đan mới một cách tùy ý.

Hầu hết đều đi theo con đường của người đi trước, thậm chí, còn có người làm thầy lo sợ đệ tử sẽ vượt qua mình nên kĩ thuật luyện đan thụt lùi dần, rất nhiều phương thuốc đã bị thất lạc.
Chương 933: Thiên Vô Viêm

"Mục huynh, Hư Tiên Đan mà ông nội chuẩn bị cho huynh là Bách Khiếu Ích Nguyên Đan. Dù gì Hư Tiên Đan cũng không phải được luyện chế trong tiểu thế giới Tam Thiên, dùng cái nào mất cái đó, tiếc lắm!"

Thiên Vũ vừa nói xong giật mình giải thích: "Xin lỗi Mục huynh, không phải ta tiếc vì cho huynh đâu mà là..."

"Ta hiểu mà!"

"Hầy, thật ra ta có một người đệ đệ tên là Thiên Vô Viêm, chắc Mục huynh từng nghe qua tên nó rồi. Trước đây, Vô Viêm cũng có hoài bão và khí phách như Mục huynh đấy, ngặt nỗi..."

Thiên Vũ không kể hết.

Nhưng Mục Vỹ nghe vài câu đã biết.

Dường như vài năm về trước, Thiên Vô Viêm chính là thần đồng của Thiên Đan Tông, thiên phú luyện đan siêu quần. Tiếc thay, y bị người ta hãm hại thành một phế nhân trong một lần ra ngoài rèn luyện, ngay cả Thiên Đan Tông cũng bất lực, chỉ biết kéo dài hơi tàn cho y.

Nhưng người này cũng không còn thiên phú luyện đan nữa.

"Đi thôi!"

Thiên Vũ lấy Hư Tiên Đan xuống cho Mục Vỹ, nở nụ cười cay đắng.

Y rất lấy làm tiếc cho đệ đệ của mình.

Nếu không phải vậy thì có lẽ đại sư huynh Thiên Đan Tông hiện nay sẽ là đệ đệ xuất chúng của y, còn y có thể thoải mái mà sống rồi.

Vòng qua mấy ngã rẽ, hai người vừa cười nói vừa đi trên đường lớn rộng thênh thang của Thiên Đan Tông. Thiên Vũ cư xử với Mục Vỹ rất kính trọng, không ngừng thỉnh giáo hắn.

Cuộc trao đổi ngắn ngủi nhưng lại làm Thiên Vũ thấy thật khó tin.

Các câu hỏi bình thường đến ông nội cũng khó trả lời Mục Vỹ lại đối đáp vanh vách, trơn tru.

"Đại sư huynh, đại sư huynh, không ổn rồi!"

Nhưng bỗng có một người hối hả chạy tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Chuyện gì?"

"Vô Viêm sư huynh có chuyện rồi!"

Câu vừa dứt, nét mặt Thiên Vũ trở nên tái nhợt. Y vội vàng chạy đi mà quên mất Mục Vỹ còn ở đằng sau.

Trong Thiên Đan Tông có rất nhiều lối đi lớn nhỏ không tên, Mục Vỹ không biết mình đi ra từ điện nào, phải đi đâu nên ngán ngẩm chạy theo Thiên Vũ.

"A!"

Rẽ vài chỗ theo Thiên Vũ, họ tốn nửa khắc đồng hồ mới đến một rừng trúc.

Hai người vừa chạy tới nơi thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong rừng.

"Vô Viêm!"

Thiên Vũ lập tức xông vào rừng trúc.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ lại thấy dấu vết trận pháp ẩn hiện xung quanh cánh rừng.

Dường như trận pháp này không phải dùng để bảo vệ mà là... trấn áp!

Mục Vỹ vừa nghĩ ngợi vừa vào rừng trúc.

Đây là một cánh rừng trúc rộng lớn với diện tích hàng trăm mét vuông.

Nổi bật giữa rừng trúc là một bóng người lẻ loi.

Người này áo quần tơi tả, vết máu chằng chịt đè lên nhau, dễ thấy chính người đó đã cào ra mấy vết máu này.

"Ca, ca, giết đệ đi, giết đệ đi, a..."

Toàn thân Thiên Vô Viêm trông cực kỳ đáng sợ, thế nhưng tiếng gầm thét điên cuồng ấy lại chẳng có chút sức lực nào.

"Vô Viêm, chịu đựng, chịu đựng chút nữa thôi. Ông nội sắp đến rồi, sắp đến rồi!"

Nhìn đệ đệ vật lộn trong đau khổ, đôi mắt Thiên Vũ đỏ ngầu. Y cố gắng đè người Thiên Vô Viêm xuống không cho đệ đệ hủy hoại cơ thể mình nữa.

"Không được, đệ, đệ không nhịn nổi nữa!"

Thiên Vô Viêm la hét dữ dội. Giây phút ấy, không ngờ y giãy ra khỏi người Thiên Vũ, hai tay nắm lại thành quyền, đôi mắt đỏ như máu.

"Giết, ta muốn giết sạch các ngươi!"

Nhìn biểu hiện của Thiên Vô Viêm, Mục Vỹ đột nhiên nhận ra hình như y không bị phá hủy kinh mạch, sát khí cực kỳ mãnh liệt.

Cứ như trúng huyết độc vậy!

"Thiên Vũ huynh, tránh ra!"

Trước tình huống này, Mục Vỹ thình lình lên tiếng, bước ra một bước. Nguyên Cầu tụ tập quanh thân.

Vì hắn vội vàng lại gần nên cũng thấy cơ thể run bần bật của Thiên Vô Viêm.

Lúc này, đôi mắt Thiên Vô Viêm đỏ bừng, y chỉ muốn giết tất cả những gì mình thấy, hủy diệt tất cả mọi thứ, nên vừa thấy Mục Vỹ đã xông tới.

Tuy nhiên, Mục Vỹ không né tránh cũng không tấn công khi thấy Thiên Vô Viêm lao về phía mình, chỉ yên tại chỗ.

"Mục huynh cẩn thận, Vô Viêm..."

"Chính là chỗ này!”

Chưa đợi Thiên Vũ nói xong, Mục Vỹ đã tiến thêm bước nữa và xông lại gần Thiên Vô Viêm.

Cú chưởng với khí thế dời núi lấp biển được tung ra.

Một chưởng ấy vỗ vào vị trí dưới bụng Thiên Vô Viêm ba đốt ngón tay. Sau cú chưởng, cú trảo của Thiên Vô Viêm cũng đánh vào bả vai Mục Vỹ làm máu chảy đầm đìa.

Nhưng chỉ được một cú trảo thôi.

Việc bị Mục Vỹ vỗ vào bụng dưới phảng phất rút sạch tất cả sức lực mà Thiên Vô Viêm có.

Y xụi lơ xuống đất, rơi vào hôn mê.

"Nhị đệ!"

Thấy Thiên Vô Viêm ngất xỉu, Thiên Vũ lập tức xông tới.

"Khoan đã!"

Giữa lúc đó, Mục Vỹ bỗng ngăn cản.
Chương 934: Kỳ lân Tử Huyết

“Không muốn hắn chết thì đừng động vào hắn!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói.

Thấy vẻ nghiêm trọng của Mục Vỹ, Thiên Vũ hơi đờ người rồi không dám cất bước nữa.

Còn Mục Vỹ thì ngồi xếp bằng xuống.

Máu ở vai hắn chảy ra có màu tím, huyết dịch màu tím ấy chảy chầm chậm ra ngoài, cuối cùng máu ở vai Mục Vỹ đã khôi phục lại màu đỏ ban đầu, bấy giờ hắn mới bắt đầu cầm máu.

“Mục huynh!”

“Chờ chút!”

Thấy dáng vẻ sốt sắng của Thiên Vũ, Mục Vỹ đi tới cạnh Thiên Vô Viêm đang hôn mê rồi giơ tay chạm vào các huyệt đạo của y.

Chỉ bằng những hành động đơn giản này của Mục Vỹ, mà Thiên Vô Viêm đã tỉnh táo lại.

“Ca…”

Thiên Vô Viêm ngẩn người khi thấy Thiên Vũ.

“Ca, có phải đệ lại phạm sai lầm rồi không?”

“Không, không có đâu!”

Sau khi Thiên Vô Viêm tỉnh lại, các vết thương trên cơ thể y cũng đã biến mất.

“Máu tím…”

Nhìn thấy máu tím của mình lênh láng ở dưới đất, Mục Vỹ cau mày.

“Vô Viêm!”

Đúng lúc này đã có các tiếng xé gió vang lên, sau đó đã có người xuất hiện.

Đó chính là Thiên Nhất trưởng lão và Từ Chính Khí.

“Vô Viêm!”

“Ông nội!”

Trông thấy vẻ lo lắng của ông nội mình, Thiên Vô Viêm hổ thẹn cúi đầu.

Mỗi khi được đại ca và ông nội quan tâm, y luôn thầm thấy rất áp lực.

Tuy nhiên, Mục Vỹ lại thấy xúc động khi chứng kiến cảnh tượng này.

Ngày xưa, Lâm Hiền Ngọc tình nguyện từ bỏ huyết mạch để cứu đại ca Lâm Bân của mình, nhưng sau đó chỉ đổi lại được sự coi thường của đối phương.

Còn bây giờ, sự quan tâm của Thiên Vũ và Thiên Nhất trưởng lão dành cho Thiên Vô Viêm lại khiến Mục Vỹ hiểu rằng, trong thế giới của võ giả, có lẽ thực lực càng mạnh thì họ lại càng quan trọng tình cảm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ông ơi, ban nãy bệnh của Vô Viêm lại tái phát. Trong lúc cấp bách, bọn con đã gặp Mục huynh ở đây, chính huynh ấy đã giúp Vô Viêm bình thường trở lại!”, Thiên Vũ nói.

Nhưng nói đến đây, y lại ngẩn người.

Đúng rồi! Bãn này, đệ đệ chưa uống đan dược mà đã bình tĩnh lại được rồi!

Trước kia, mỗi khi đệ đệ phát bệnh đều phải uống một viên Hộ Tâm Đan, nhưng lần này thì không!

Lẽ nào thật sự là do mấy cái ấn huyệt tuỳ ý của Mục Vỹ ư?

Nghe thấy vậy, Từ Chính Khí và Thiên Nhất đối mắt nhìn nhau với vẻ khó tin.

“Mục tiên sinh, xin lỗi nhưng mời cậu ra đây với ta một lát được không?”

Thấy Thiên Vô Viêm đã khoẻ lại, Thiên Nhất chắp tay nói.

“Thiên Nhất trưởng lão!”

Mục Vỹ chợt nói: “Ta có thể nói chuyện với Vô Viêm thiếu gia một lúc được không?”

Nghe thấy vậy, Thiên Nhất ngẩn người rồi gật đầu luôn.

Không lâu sau, chỉ còn lại Mục Vỹ và Thiên Vô Viêm ở trong rừng trúc.

“Thiên Vô Viêm, giờ không còn ai nữa, ngươi hãy nói cho ta biết chuyện về máu độc này đi!”, Mục Vỹ chợt lên tiếng khiến Thiên Vô Viêm sững người.

“Sao mà ta biết được?”

“Không chỉ vậy đâu, ta còn biết kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không nữa kìa!”

Nghe thấy vậy, Thiên Vô Viêm đứng hình.

“Nhưng hình như trong người ngươi có huyết mạch của thần thú, song huyết mạch này rất kỳ lạ, đến ta cũng không rõ là thế nào. Tuy nhiên, khi bị ảnh hưởng bởi máu độc này mà ngươi không bị biến đổi hình dạng, ngược lại còn sống sót thì chắc là ngoại tộc rồi”.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thiên Vô Viêm sững sờ với vẻ khó tin.

“Ngươi không muốn nói à?”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Ngươi không nói thì để ta nói giúp!”

“Thiên tài cấp cao Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông đã gia nhập núi Huyền không từ mười lăm năm trước. Dù ngươi có thiên bẩm về luyện đan, nhưng lại không thích lĩnh vực này, mà thích có thực lực mạnh hơn, vì thế mới vất vả tu luyện ở núi Huyền Không!”

“Tiếc là ngươi đã bị núi Huyền Không nhắm đến cho tham gia kế hoạch Huyết Thi, nhưng đó lại là một âm mưu. Sau khi vào di chỉ Cổ Long, ngươi đã bị coi là vật thí nghiệm và trở thành con chuột bạch cho kế hoạch Huyết Thi!”

“Song rất may là ngươi vẫn còn sống, thậm chí có khi kế hoạch này còn thử nghiệm thành công với ngươi rồi cũng nên!”

Thành công!

Với Thiên Vô Viêm thì hai chữ này giống như một sự đả kích cực lớn, nó khiến y tái mặt.

“Ta không biết ngươi có thể sống sót rời khỏi núi Huyền Không rồi quay về Thiên Đan Tông bằng cách nào, nhưng chắc chắn trong người ngươi có huyết mạch của kỳ lân Tử Huyết. Nhưng con thánh thú này đã bị biến dạng huyết mạch, có lẽ vì thế nên ngươi mới sống được, đồng thời có thể rời khỏi núi Huyền Không!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Dù vậy, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi cứ để thế này thì dù có vận dụng thế nào thì cuối cùng ngươi cũng bị huyết mạch phản phệ, sau đó biến thành một con kỳ lân Tử Huyết - loài dã thú chỉ biết giết chóc!”

“Ta có cách giải quyết sự phản phệ huyết mạch trong người ngươi, nếu ngươi muốn thì có thể về Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn với ta, ta sẽ giúp ngươi!”

Dứt lời, Mục Vỹ quay người bỏ đi, chỉ còn Thiên Vô Viêm ngơ ngác ở lại.

“Sao ngươi lại muốn giúp ta?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau khiến Mục Vỹ phải dừng bước.

“Vì ta muốn có ngươi!”

Nói xong, Mục Vỹ đã biến mất khỏi rừng trúc.
Chương 935: Nhà buôn lớn thứ tư

Cùng lúc đó, Thiên Nhất trưởng lão và Từ Chính Khí vẫn đang chờ ở bên ngoài.

“Thiên Vũ, rốt cuộc ban nãy đã có chuyện gì?”

“Con cũng không rõ!”, Thiên Vũ bất đắc dĩ nói: “Vừa nãy, Vô Viêm phát bệnh, con cũng sợ hết hồn. Nhưng Mục Vỹ đó chỉ vỗ xuống phía dưới bụng của của Vô Viêm thì đệ ấy đã bình thường trở lại, hơn nữa sau đó Mục Vỹ còn ấn vào các huyệt đạo của Vô Viêm rồi đệ ấy đã khoẻ lại ngay!”

Nghe thấy thế, Thiên Nhất trưởng lão và Từ Chính Khí đưa mắt nhìn nhau.

Đơn giản vậy thôi sao?

“Thiên trưởng lão, Từ trưởng lão!”

Đúng lúc này, Mục Vỹ đã xuất hiện.

“Sao rồi Mục lão đệ?”

“Không sao, ta chỉ hỏi mấy chuyện muốn biết thôi!”, Mục Vỹ tuỳ ý đáp.

Nhưng sau khi liếc nhìn Mục Vỹ, Thiên Nhất trưởng lão đã bình tĩnh lại rồi hỏi: “Mục tiên sinh, cậu cũng đã thấy tình trạng bệnh của Vô Viêm rồi, Thiên Nhất ta đánh bạo hỏi một câu, không biết Mục tiên sinh có cách chữa khỏi bệnh cho thằng bé không?”

Nghe Thiên Nhất hỏi vậy, đầu tiên Mục Vỹ ngây người.

Nhưng sau đó, lòng hắn đã vui như nở hoa.

Hắn cũng đang có ý này, nhưng không phải chữa bệnh cho Thiên Vô Viêm, vì y có bệnh hoạn gì đâu, chỉ tại kế hoạch Huyết Thi thôi, không ngờ núi Huyền Không đã thử nghiệm thành công, hơn nữa đối tượng thí nghiệm này còn là Thiên Vô Viêm.

Mục Vỹ rất muốn biết rốt cuộc thân thể của Thiên Vô Viêm đã có những sự thay đổi như thế nào.

Có lẽ dù núi Huyền Không biết tin này thì cũng khó mà tới Thiên Đan Tông đòi người được, đây chính là cơ hội cho Mục Vỹ phát hiện ra điều bí ẩn.

“Ta có cách, nhưng Thiên Vô Viêm phải đi theo ta ít nhất một năm, nhiều thì mười năm!”

Nghe thấy vậy, Thiên Nhất trưởng lão tỏ vẻ mừng rỡ.

Mười năm? Mười năm có là gì chứ? Dù phải mất một trăm năm, chỉ cần Thiên Vô Viêm có thể khỏi bệnh thì ông ta cũng đồng ý.

“Được!”

Thiên Nhất trưởng lão vui vẻ đáp.

“Nhưng, cần cậu ấy đồng ý nữa mới được!”

“Ta đồng ý!”

Thiên Nhất còn chưa nói gì thì đã có một người đi ra từ phía sau.

Đó chính là Thiên Vô Viêm.

Nhưng Thiên Vô Viêm chỉ đi tới rìa rừng trúc là dừng bước.

“Khi nào ngươi rời khỏi thành Trung Thiên, ta sẽ đi với ngươi!”

“Được!”

Mục Vỹ mỉm cười khi thấy vẻ hờ hững của Thiên Vô Viêm.

Giờ y chưa chịu nói, nhưng rồi Mục Vỹ sẽ có cách bắt y khai ra!

“Ha ha, Mục lão đệ, ta có chuyện này muốn bàn với cậu!”

Từ Chính Khí chợt nói: “Huyết Minh của cậu mới thành lập, chắc chắn còn thiếu rất nhiều vật liệu để luyện khí, Khí Cụ Môn ta có thể thiết lập mối quan hệ làm ăn với Huyết Minh. Sau này, Huyết Minh có thiếu vật liệu luyện khí gì thì cứ việc tới thẳng Khí Cụ Môn mua, cậu thấy sao?”

Quá được chứ sao!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ như mở cờ trong bụng.

Không cần qua tay các nhà buôn lớn như Thiên Bảo Các hay Lãm Kim Lâu, mà tới thẳng Khí Cụ Môn mua sẽ tiết kiệm được cả mớ tiền.

Điều quan trọng hơn nữa là nếu Huyết Minh mua bán thẳng với Khí Cụ Môn thì sau này khi Huyết Minh phát triển vững mạnh hơn, họ sẽ có thể trở thành nhà buôn lớn thứ tư.

Thậm chí có thể vượt qua ba nhà buôn lớn là Thiên Bảo Các, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.

Mục Vỹ luôn là người có chí hướng, một khi có cơ hội thì hắn sẽ thực hiện ngay.

“Lão Từ, ông làm vậy chắc chắn có mục đích đúng không?”

“Ha ha, Mục lão đệ, không ngại cậu chê cười chứ ra có một yêu cầu, cậu hãy cho tiểu tử Từ Triệu Mông đi theo học luyện khí, kể cả mười năm cũng được, cậu thấy sao?”

Thiên Nhất cười nói: “Lão Từ, ta biết ngay là ông có ý cả mà!”

“Nhưng Khí Cụ Môn ông có thể làm ăn lớn như vậy thì sao Thiên Đan Tông ta chịu kém cạnh được!”

Thiên Nhất nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Mục tiên sinh, Thiên Đan Tông ta cũng muốn làm ăn với cậu, khỏi cần qua tay Thiên Bảo Các làm gì, như vậy sẽ có lợi cho sự phát triển của Huyết Minh hơn, coi như ta báo đáp ơn cậu đã chữa trị cho Vô Viêm!”

“Đa tạ hai vị!”

Hai trưởng lão cấp cao này đã gật đầu thì Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông chắc chắn sẽ không phản đối.

“Nhưng nếu cậu luyện chế được đan dược tốt nào thì có thể bán lại cho Thiên Đan Tông chúng ta nhé!”

“Cả Khí Cụ Môn nữa!”

“Ha ha…”

Hai vị trưởng lão nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Bọn họ biết rất rõ một điều.

Núi Huyền Không đã giữ vị trí bá chủ ở tiểu thế giới Tam Thiên quá lâu rồi.

Sự xuất hiện của một thiên tài như Mục Vỹ, cùng sự ra đời của Huyết Minh, công khai khiêu chiến với núi Huyền Không, chắc không ai ở tiểu thế giới Tam Thiên dám làm.

Nhưng Mục Vỹ thì dám!

Nếu hắn đã muốn như vậy thì họ sẽ giúp hắn một tay.

Dẫu sao, sự uy hiếp của núi Huyền Không với họ quá lớn rồi.

Song, sao Mục Vỹ lại không biết điều này chứ?

Hai vị trưởng lão kia có ý này, còn hắn cũng đang cần có người trợ giúp nên mới đồng ý ngay.

Vốn Thiên Nhất ra sức giữ Mục Vỹ lại nghỉ ngơi, nhưng hắn quả quyết đang có việc gấp nên phải quay về thành Trung Thiên với Từ Chính Khí luôn.

Thấy Mục Vỹ đã về, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao mới yên tâm.

“Đi, chúng ta đi tìm Bảo Linh Nhi!”

Vừa về đến khách điếm của Thiên Bảo Các, Mục Vỹ đã nói ngay.

“Hứ, mới bao lâu chưa gặp đã nhớ người ta rồi à?”, Tần Mộng Dao oán trách nói.

“Nhớ nhung gì đâu, ta chỉ nhớ tiền thôi, nhiều Linh Tinh lắm đấy. Lần này, ta phải kiếm một khoản lớn cho lão đại của các thế lực lớn xót ruột tới nhỏ máu mới được!”

Mục Vỹ thề thốt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK