Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

\
Chương 816: Thánh chủ

“Cừu Xích Viêm, lâu rồi không gặp!”

“Vâng thưa thánh chủ đại nhân, thuộc hạ còn tưởng người…”

Cừu Xích Viêm đứng cung kính với vẻ khiêm nhường.

“Ta bảo ngươi ở lại Thiên Kiếm Sơn đương nhiên là có lý do, giờ ngươi chỉ cần che giấu bản thân là được, tuyệt đối không được để Thiên Ngọc Tử phát hiện ra tu vi của ngươi, rõ chưa?”

“Vâng!”

Cừu Xích Viêm cúi xuống nói: “Thánh chủ đại nhân, người đã biến mất mấy chục năm, có phải Thiên Tôn…”

“Đừng quan tâm đến những chuyện quá phận sự!”

Bụp, vừa nghe thấy vậy, Cừu Xích Viêm đã quỳ xuống đất với vẻ đầy thành kính rồi nói: “Thuộc hạ biết lỗi, nhưng điện Khổ Thiên ta vốn là thế lực mạnh nhất của tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng giờ đã bị núi Huyền Không lập mưu hạ bệ, thuộc hạ thật sự không cam lòng!”

Điện Khổ Thiên!

Hiện giờ, đây đã là một cái tên lạ lẫm ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Nhưng hàng nghìn năm trước, điện Khổ Thiên chính là thế lực số một nổi tiếng lừng lẫy ở đây. Tuy nhiên sau đó, khi người thống trị tiểu thế giới Tam Thiên năm xưa là Khổ Hải Thiên Tôn biến mất thì điện Khổ Hải cũng dần sa sút.

Điện Khổ Thiên trỗi dậy vào lúc Huyết Tôn đã chết và đảo Huyết Sát sa sút.

Thời đó, Khổ Hải Thiên Tôn cũng là một nhân vật lớn nổi danh, tiếc là lại sinh ra cùng thời với Vỹ tôn giả và Huyết Tôn nên chắc chắn không thể vang danh bốn bể.

Nhưng sau khi hai tôn giả bên trên biến mất, Khổ Hải Thiên Tôn đã dẫn dắt điện Khổ Thiên phát triển lớn mạnh.

Nhưng không lâu sau, Khổ Hải Thiên Tôn cũng bỗng dưng biến mất, một mình núi Huyền Không độc chiến cả tiểu thế giới Tam Thiên, không ai có thể chống lại.

“Ta hiểu nỗi lo của ngươi, nhưng làm gì cũng phải tiến hành từng bước một. Dù Thiên Tôn không còn, nhưng mọi thứ mà ta thừa kế của Thiên Tôn, bao gồm cả điện Khổ Thiên nhất định sẽ khởi sắc trở lại. Ta là thánh chủ nên đây là trách nhiệm của ta, việc ngươi cần làm bây giờ là phục tùng mệnh lệnh của ta!”

“Dù phải thịt nát xương tan, thuộc hạ cũng không nề hà!”

Cừu Xích Viêm dập đầu xuống đất ba cái thật mạnh, đến khi trán đỏ lên mới thôi.

“Ta bảo ngươi quan sát Mục Vỹ, kết quả sao rồi?”

“Mục Vỹ đó đúng là thiên tài nghìn năm khó gặp, luyện đan hay luyện khí đều xuất sắc, điều quan trọng nhất là hắn tinh thông kiếm thuật, đã lĩnh ngộ kiếm tâm, còn thực lực thì rất khủng khiếp”.

“Sao? Thế so với ngươi thì thế nào?”, ảo ảnh hỏi với vẻ mong chờ.

“Nếu thuộc hạ dốc toàn lực thì đương nhiên hắn không phải đối thủ, nhưng nếu thuộc hạ áp chế tu vi thì lại không địch nổi hắn!”, Cừu Xích Viêm cười khổ đáp.

“Ngươi sắp vượt qua mười tầng cảnh giới Vũ Tiên rồi mà vẫn không địch nổi hắn, xem ra tiểu tử này đáng để lôi kéo đây!”

Vượt qua cảnh giới Vũ Tiên!

Nếu có ai khác ở đây nghe thấy lời này thì chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Ảo ảnh lại nói: “Đây là di chỉ Cổ Long, nếu ở quá lâu khó tránh khiến mấy lão quái vật của núi Huyền Không phát hiện. Ngươi hãy nhớ, tuyệt đối không được để lộ thực lực của mình, nếu Mục Vỹ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì hãy cứu hắn, nhưng nhất định không được lộ liễu, biết chưa?”

“Vâng!”

Dứt lời, ảo ảnh đó đã biến mất.

Cừu Xích Viêm cất chiếc gương cổ xưa đi, sau đó nhặt Dẫn Thiên Thạch lên rồi rời khỏi thân cây đó. Y chỉnh lại y phục, khôi phục lại dáng vẻ hiền hoà của Thiên Kiếm Tử số một Thiên Kiếm Sơn.

Nếu liếc nhìn thì không một ai có thể phát hiện y là cường giả tuyệt đỉnh sắp vượt qua cảnh giới Vũ Tiên.

“Cừu sư huynh!”

Cừu Xích Viêm vừa rời khỏi thân cây và đứng dưới cây cổ thụ thì đã có một tiếng gọi vang lên, đó là Bạch Đồ Gian.

Cô gái này có thiên bẩm vững chắc, giờ đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, phải nói là tiến bộ thần tốc nên lần này cũng tham gia vào việc tìm kiếm trong di chỉ Cổ Long.

“Cừu sư huynh, huynh sao thế?”

Chu Tử Kiện cũng đi tới rồi hỏi han.

“Quanh đây khá an toàn, chúng ta nghỉ một lát đã!”

Cừu Xích Viêm dịu dàng cười nói: “Các sư huynh, sư muội! Lần này môn chủ có lệnh, lấy được bảo bối hay không là do duyên, đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta có điểm kém hơn đệ tử của các môn phái khác, vì thế chúng ta không cần phải cố quá làm gì, mọi người rõ chưa?”

“Vâng!”

“Chu sư đệ!”

Cừu Xích Viêm nhìn Chu Tử Kiện rồi nói: “Ta không biết đệ từng có tranh chấp gì với ai ở núi Huyền Không, nhưng vì môn phái, ta nghĩ đệ biết phải làm gì rồi đúng không?”

“Cừu sư huynh, đệ biết!”

Chu Tử Kiện cười khổ nói: “Người của núi Huyền Không, ha ha…”

Nụ cười này có một chút xót xa, lưu luyến, nhớ nhung, nhưng trên hết là thù hận!

Cùng lúc đó, thiên tài của các thế lực đều đang dùng đủ mọi cách hòng phát hiện ra bảo bối mà núi Huyền Không không thể phát hiện ở trong di chỉ Cổ Long này.

Tương đối mà nói thì di chỉ Cổ Long rất hoà bình.

Nhưng tất cả mọi người đều biết sự hoà bình này có nghĩa là chưa có ai phát hiện ra bảo vật.

Bây giờ càng hoà bình thì khi bảo bối xuất hiện, chiến tranh sẽ càng khốc liệt.

Dẫu sao những người đang có mặt ở đây đều là những thiên chi kiêu tử của tiểu thế giới Tam Thiên.

Ở một phía khác, Mục Vỹ đang thở phì phò chạy thục mạng.

Nơi quái quỷ này không thể bay được, mà chỉ có thể chạy bộ thôi.

Nhưng điều khiến Mục Vỹ ngạc nhiên là nhóm quái dị đầy lông lá Chu Á Huy lại chẳng dám làm gì khi gặp bầy Huyết Mao Lang, đã thế tốc độ bỏ chạy của họ còn nhanh hơn hắn.

Song Mục Vỹ lại đau đớn phát hiện ra rằng không phải bọn họ chạy nhanh, mà tốc độ của hắn mới như rùa bò.

Bầy Huyết Mao Lang đó sắp đuổi kịp hắn đến nơi rồi!
Chương 817: Bầy quái vật nhiều màu

“Ta đã lĩnh ngộ kiếm tâm, thân pháp võ giả đều là tinh tuý của đại thế giới Vạn Thiên, vậy mà lại không chạy thoát nổi lũ súc sinh này!”

Mục Vỹ đang định ngoái lại chửi bới mấy câu thì phát hiện không còn cơ hội nữa rồi!

“Nhanh lên, qua ngọn núi kia, chạy theo ta!”

Thấy Mục Vỹ ngày càng giảm tốc độ, Chu Á Huy không nhịn được giơ cái tay đầy lông lá ra chộp lấy hắn rồi chạy thật nhanh về phía đỉnh núi phía trước.

Nhưng đằng trước rõ ràng là tuyệt địa, thứ đang cản bước họ là một bức tường đá màu xám, đây là chân núi nên họ không thấy chạy đi đâu được.

“Mẹ kiếp, ngươi định lao đầu vào núi tự sát à?”

Thấy Chu Á Huy kéo mình chạy thẳng đến ngọn núi đó, Mục Vỹ nghẹn họng.

Nhưng Chu Á Huy nào để tâm, cứ thế kéo hắn lao thẳng.

Vù, mọi thứ xung quanh người họ đã hoá thành ảo ảnh, Mục Vỹ không còn thấy bất kỳ trở ngại nào, lập tức chạy vào trong núi ngay.

Vào rồi ư?

Cứ thế xông vào thôi sao?

Sau khi định thần lại và nhìn ra ngoài, Mục Vỹ thấy làn sóng màu đỏ đó đã cuộn dâng tới. Nhưng dù làm thế nào thì chúng cũng không thể phá vỡ được ngọn núi, chúng chỉ có thể không ngừng đập phá như một đàn kiến hòng vào được bên trong.

“Nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là một ngọn núi bình thường, nhưng thật ra không gian bên trong là hư cấu. Ta đã bắt tay với các trưởng lão của núi Huyền Không thiết lập trận pháp ở đây thì mới che giấu nó được!”

“Ra là vậy…”

Mục Vỹ vuốt ngực, vừa định thở phào một hơi, nhưng xoay người lại một cái đã phải cứng họng.

Trước mắt hắn lúc này là một khoảng không đầy sắc màu.

Xanh, đỏ, lam, trắng như một bông hoa nở rộ.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không thể nhìn những tên quái vật ấy như đang thưởng thức hoa đẹp được.

Các con quái vật lông xanh, đỏ, lam đều tập trung hết ở đây rồi vây quanh người hắn.

Mẹ ơi!

Mục Vỹ chỉ thấy nghẹt thở.

Nếu không phải bên ngoài đang có bầy sói lông đỏ hung hãn hơn thì chắc hắn đã chạy vọt ra rồi.

“Huy Nhi, về rồi à?”

Đúng lúc này, một quái vật lông đen cao mười mét nhìn Chu Á Huy rồi quan tâm hỏi: “Chuyến này có gặp nguy hiểm không?”

“Nhị gia gia, không ạ, con vẫn ổn!”

“Ừm, thế thì tốt!”, quái vật lông đen đó nhìn Mục Vỹ rồi sững người, sau đó dâng lên sát ý.

“Huy Nhi, sao con lại dẫn con người vào đây?” quái vật lông đen mắng: “Nếu đây là đệ tử của núi Huyền Không, để họ biết chúng ta chưa chết và đang sống trong di chỉ Cổ Long thì chắc chắn họ sẽ tới diệt trừ chúng ta đấy!”

Dứt lời, quái vật lông đen lập tức không chút lưu tình tấn công Mục Vỹ.

“Nhị gia gia, đừng!”

Chu Á Huy vội nói: “Nhị gia gia, người này có thể giải trừ huyết độc cho chúng ta!”

Chu Á Huy vừa nói dứt câu, quái vật lông đen đã khựng lại.

Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy mình đang ở giữa ranh giới của sống chết, quái vật lông đen trước mặt hắn rất mạnh.

“Ngươi là ai? Từ đâu tới?”

“Ta là Mục Vỹ!”

Mục Vỹ?

Nghe thấy cái tên này, quái vật lông đen ngẩn ra.

“Ta vốn là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, bị Trần Nhiễm của núi Huyền Không hãm hại, nhưng may mắn thoát chết. Sau đó lọt vào mắt xanh của thiếu các chủ Bảo Linh Nhi của Thiên Bảo Các nên được cô ấy thu nhận làm hộ vệ thân cận. Lần này, núi Huyền Không mở cửa, mời các thiên tài của tiểu thế giới Tam Thiên đến tìm điều bí ẩn, ta cũng không rõ tại sao mình lại có mặt ở đây nữa”.

Theo lời Chu Á Huy nói thì lẽ ra hắn đang ở một nơi khác mới đúng.

Đây là mật địa mà núi Huyền Không mới mở ở di chỉ Cổ Long, người ngoài không thể tiến vào được!

Nhưng Mục Vỹ không thể hiểu được chuyện này.

“Ngươi không phải đệ tử của núi Huyền Không?”

“Nếu là đệ tử của núi Huyền Không thì ta vào đây với hắn làm gì, phải giết luôn chứ!”, Mục Vỹ nhìn Chu Á Huy rồi thản nhiên nói.

Chu Á Huy vội nói: “Đúng đấy ạ nhị gia gia, hắn đã cứu bọn con, mà trước đó hắn cũng không biết sự tồn tại của bọn con đâu!”

Nghĩ về lời mà Chu Á Huy nói, quái vật lông đen chắp tay nói: “Xin lỗi tiểu huynh đệ, chuyện này liên quan đến tính mạng nên ta mới đường đột như vậy!”

“Mục Vỹ, đây là nhị gia gia của ta, Chu Vân Văn - trưởng lão của núi Huyền Không, ngươi có thể gọi người là Văn lão!”

Chu Á Huy giới thiệu: “Hơn một nghìn người ở đây đều là đệ tử và trưởng lão của núi Huyền Không, chúng ta vốn đông lắm, chứ không phải chỉ có mấy người ở đây đâu, phải hàng mấy chục nghìn người đấy. Nhưng nhiều năm qua, núi Huyền Không liên tục thử nghiệm, vì thế rất nhiều người đã trở thành vật thí nghiệm rồi chết, hoặc bị người của môn phái đó giết, những ai còn sót lại thì đều biến thành nửa người nửa ngợm như chúng ta rồi sống ở đây!”

Mấy chục nghìn người!

So với số dân hàng tỷ người ở tiểu thế giới Tam Thiên thì con số này không là gì, nhưng với một nơi mỗi năm chỉ chiêu mộ vài ba đệ tử như núi Huyền Không mà nói thì quả là một con số đáng kinh ngạc.

Núi Huyền Không đúng là điên rồi, vì kế hoạch Huyết Thi để nghiên cứu sức mạnh huyết mạch, mà có thể làm thế này với đệ tử môn phái.
Chương 818: Tru Thần Lệnh

Xét trên tiểu thế giới Tam Thiên, mấy chục nghìn người này không ai không phải thiên chi kiêu tử.

Nhưng nhìn cả nghìn quái thú với đủ màu lông ở đối diện, một suy nghĩ táo bạo bỗng lóe lên trong lòng Mục Vỹ.

Những người này đều là đệ tử hoặc trưởng lão của núi Huyền Không.

Nếu hắn chữa trị được cho họ thì đó chắc chắn sẽ là lực lượng trung thành với hắn suốt đời.

Bọn họ không thể trở về núi Huyền Không được nữa, vậy thì hắn sẽ dùng chính đội quân này để lật đổ núi Huyền Không.

Nhớ năm nào, hắn và Huyết Kiêu còn xông ngang đánh thẳng, giết một đường lên núi Huyền Không.

Nhưng lúc ấy chỉ giết mỗi sơn chủ của núi Huyền Không, sức mạnh tổng thể của núi Huyền Không không bị yếu đi nên mới dẫn đến hậu quả Huyết Kiêu bị chúng sát hại sau khi hắn rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên.

Hiện nay, núi Huyền Không chẳng còn năng lực gì để lộng hành như trước. Trong tương lai, Mục Vỹ không chỉ cần giết kẻ thuộc núi Huyền Không đã ra tay sát hại Huyết Kiêu mà còn muốn xóa sổ cả ngọn núi này.

Bởi vậy việc khẩn cấp trước mắt là đào tạo một thế lực thuộc về mình.

"Nói chung là ta biết huyết độc trên người Chu Á Huy như nào rồi, có điều với cảnh giới hiện giờ của ta thì khó mà giải trừ, nhưng tương lai cảnh giới của ta tăng, có lẽ sẽ có cách đấy!"

"Có thật không?"

Lời nói của Mục Vỹ làm Chu Vân Văn suýt thì rơi nước mắt.

Là trưởng tộc nhà họ Chu nên ông ta cũng có tư cách làm trưởng lão của núi Huyền Không, địa vị cao quý vô cùng nhưng lại bị núi Huyền Không bắt đi làm vật thí nghiệm bí mật, để rồi thành ra bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.

Mấy trăm năm qua, nhà họ Chu đều nghĩ ông ta chết rồi chứ đâu ngờ còn sống.

Suốt hàng trăm năm ấy, Chu Vân Văn chưa bao giờ dám soi gương. Dáng vẻ xấu xí đó làm ông ta đau đớn, oán hận vô cùng.

"Nếu như Mục Vỹ tiểu huynh đệ có thể giải huyết độc của bọn ta thì sau khi ra được di chỉ Cổ Long, cả nhà họ Chu ắt xem tiểu huynh đệ là ân nhân cứu mạng!", Chu Vân Văn nghiêm túc hứa.

Nhưng Mục Vỹ hoàn toàn không tin lời hứa này là thật.

Nhà họ Chu là gia tộc mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên, là một lực lượng hùng hậu, làm gì có chuyện sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp chỉ vì hắn cứu Chu Vân Văn và Chu Á Huy!

Mục Vỹ không cần toàn bộ nhà họ Chu nằm dưới trướng mình. Hắn chỉ cần khống chế hàng nghìn người ở đây thật chắc trong tay là được.

Sở dĩ lúc này Mục Vỹ không thể chữa trị đám người kia là vì sử dụng Vạn Cổ Huyết Điển chưa thuần thục chứ không phải do thực lực chưa tới.

Chưa kể, Vạn Cổ Huyết Điển chỉ được xem như mở đầu cho Bất Diệt Huyết Điển.

Chứ nếu hắn nắm giữ trọn vẹn Bất Diệt Huyết Điển ngay bây giờ thì thứ huyết độc này đã chẳng làm gì được hắn rồi.

Mục Vỹ lại gần Chu Vân Văn rồi chìa tay ra, vận chuyển huyết thuật. Dần dần, cơ thể đen tuyền cao đến mười mét của ông ta từ từ trở lại kích thước bình thường.

Một ông lão xuất hiện trước mắt bao người.

Đó là một lão già có mái tóc muối tiêu, đôi mắt sáng ngời có thần, cao lớn, đĩnh đạc và cường tráng, gây chú ý hơn cả là uy thế như có như không cùng với uy nghiêm của một người đã quen ở trên cao.

Đây mới là dáng vẻ chân chính của Chu Vân Văn.

Thấy mình trở về hình dáng ban đầu, Chu Vân Văn sờ mặt, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.

Mấy trăm năm rồi, ông ta nhớ dáng vẻ vốn có của mình biết mấy.

Chu Vân Văn quỳ phịch xuống trước người Mục Vỹ, khóc không thành tiếng: "Chỉ cần tiểu huynh đệ có thể loại trừ huyết độc trong cơ thể lão, lão nguyện lên núi đao, xuống biển lửa vì cậu".

"Ông đứng lên trước đã!"

Mục Vỹ bình tĩnh nói: "Giờ ta cũng không có cách nào, trước mắt phải xem có đưa các ông ra khỏi đây được không đã!"

"Không được đâu!"

Chu Á Huy cười mà như khóc: "Trong ngọn núi này có một lối đi thông với thế giới bên ngoài nhưng bọn ta không thể đi qua đó. Có lẽ là do núi Huyền Không bày trò nên hiện tại bọn ta không ra khỏi nơi này được, chắc phải đợi đến khi giải được huyết độc quá".

Bọn núi Huyền Không đúng là thâm độc, cho dù những người này sống được cũng nhất quyết không cho họ ra ngoài.

Bởi một khi có người ra được khỏi di chỉ Cổ Long, kế hoạch Huyết Thi sẽ bại lộ, và chờ đợi toàn bộ núi Huyết Không sẽ là sự phỉ nhổ ngập đầu, thậm chí là bị cả tiểu thế giới Tam Thiên thóa mạ.

Dù có lợi hại đến đâu, mạnh mẽ đến thế nào, núi Huyền Không cũng chẳng chống lại nối cả một lực lượng tiểu thế giới Tam Thiên khổng lồ.

"Mục tiểu huynh đệ, cậu có cách giải trừ huyết độc cho bọn ta là được rồi, mọi việc cứ từ từ mà làm thôi!"

Chu Vân Văn nghiêm túc nói: "Bọn ta chờ ở đây nhiều nhất cũng một nghìn năm, ít nhất cũng mấy năm, chờ thêm mấy năm nữa thì có sao? Còn bây giờ, nếu cậu vào di chỉ Cổ Long để tìm bảo bối thì cậu cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Chỉ cần cậu bình an rời khỏi di chỉ Cổ Long, hãy đến nhà họ Chu báo tin ta và Huy Nhi chưa chết. Nhất định nhà họ Chu sẽ phối hợp với cậu cứu bọn ta ra ngoài!"

Mục Vỹ biết cách của Chu Vân Văn mới là giải pháp tốt nhất cho tình thế hiện giờ.

"Đây là Tru Thần Lệnh của nhà họ Chu ta, chỉ có đệ tử hạt nhân và trưởng lão nhà họ Chu mới có. Chưa đến mười người trong gia tộc ta sở hữu tấm lệnh bài này, Huy Nhi và ta là một trong số đó", Chu Vân Văn vừa nói vừa lấy một tấm lệnh bài đen như mực ra, nói tiếp: "Tấm lệnh bài này có giá trị rất cao trong nhà họ Chu, thấy lệnh bài như gặp trưởng tộc. Hơn nữa, lệnh bài được chế tạo có mối quan hệ chặt chẽ với chủ sở hữu, nếu bọn ta chết, lệnh bài sẽ tự phát nổ nên không thể làm giả đâu".

"Cậu ra khỏi di chỉ Cổ Long rồi cầm lệnh bài này gặp trưởng tộc. Thấy nó, nhà họ Chu sẽ tin tưởng cậu thôi!"

"Ta biết rồi!"

Mục Vỹ nhận lệnh bài rồi đưa mắt nhìn ra xa.

Giờ đây, đám sói lông đỏ đã rút lui, chỉ còn lại mảnh bình nguyên mênh mông mà trống trải.

"Đã vậy thì ta sẽ rời khỏi đây và chính thức đi vào di chỉ Cổ Long, hẹn gặp lại các vị!"

"Hẹn gặp lại!"

Mục Vỹ vừa quay người đã biến mất, đi thật nhanh.
Chương 819: Chuẩn bị thăng cấp

"Nhị gia gia, người đưa Tru Thần Lệnh cho hắn thật ư?", nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ, trong lòng Chu Á Huy vẫn chưa hết kinh ngạc.

Y hiểu rất rõ tầm quan trọng của Tru Thần Lệnh.

Chỉ cần thấy lệnh bài, trưởng tộc nhất định sẽ biết y và nhị gia gia vẫn chưa chết. Chẳng qua là Tru Thần Lệnh mang ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với nhà họ Chu, Chu Á Huy không dám chủ quan.

"Với tình hình trước mắt, đây là cách duy nhất để trưởng tộc tin tưởng người này và người này cũng tin tưởng chúng ta thật lòng nhờ cậu ấy giúp đỡ!", Chu Vân Văn thở dài: "Không biết lần này con cháu nhà họ Chu chúng ta ở tiểu thế giới Tam Thiên có vào di chỉ Cổ Long không. Mong chúng nó không gặp bất trắc gì".

"Không đâu ạ!"

Đôi mắt Chu Vân Văn nhìn theo hướng Mục Vỹ rời đi đầy nghĩ ngợi, thân hình cường tráng của ông ta sừng sững bất động.

Cầm Tru Thần Lệnh trong tay, Mục Vỹ nhớ kỹ vị trí ở đây rồi mới xuống núi.

Sau khi chắc chắn không ai theo sau, hắn mới cẩn thận quan sát Tru Thần Lệnh.

Tru Thần Lệnh này ít nhất cũng là bảo bối có cấp bậc thánh khí trung phẩm, sao Chu Vân Văn yên âm giao cho hắn thế nhỉ?

Nhưng Mục Vỹ biết một điều, rằng sở dĩ ông ta chịu giao bảo bối này cho mình phần lớn là để hắn tin vào sự chân thành của ông ta.

Chu Vân Văn sống một nghìn năm thì có sao, Mục Vỹ sống những mười nghìn năm rồi đây này, đương nhiên sẽ không vì mấy câu của ông ta mà tung ta tung tăng chạy đến nhà họ Chu yêu cầu trưởng tộc ra quân cứu viện rồi.

Đợi đến khi hắn tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến trình độ đại thành ắt giải trừ được huyết độc của mấy người này thôi, chẳng qua lúc đó bọn họ cũng sẽ nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Mục Vỹ chẳng muốn vừa chữa trị cho mấy người này xong đã bị làm thịt.

"Tiểu gia ta đây chữa khỏi cho các ngươi xong sẽ hạ huyết độc của tiểu gia vào huyết mạch các ngươi, muốn giết ta thì chờ chết đi!"

Quyết định xong, Mục Vỹ đi ngay.

Theo như lời của bọn Chu Á Huy, diện tích toàn bộ di chỉ Cổ Long chỉ có mấy chục kilomet vuông, không lớn là bao. Vị trí họ đang đứng là một khu vực được núi Huyền Không thiết kế tách biệt với di chỉ, đáng ra không thể vào đây mới đúng.

Mục Vỹ bay theo hướng dẫn của Chu Á Huy.

Một lúc sau, hắn đi được hết một vòng mới nhận ra cả di chỉ Cổ Long bị nhấn chìm trong sự tĩnh mịch, bầu trời thì bị phủ mờ trong màu vàng tối tăm.

Ranh giới của di chỉ là một đường tròn, bên bờ đường tròn nổi lên ánh hào quang đỏ rực.

Vầng sáng đỏ chót bao trùm khắp bầu trời âm u, trông cực kỳ lạ lùng.

"Chẳng lẽ là..."

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn bầu trời cách mình cả nghìn mét, Mục Vỹ bỗng ngẩn người.

Kiếm Tiềm Long hiện ra trong tay ngay sau đó.

Mục Vỹ tung người nhảy lên rồi chém một nhát xuống dưới.

Kiếm khí cường đại làm đòn bẩy cho Mục Vỹ bay lên thật cao.

Nhưng lực hấp dẫn lớn khủng khiếp lại lôi người hắn xuống lần nữa.

Dù gì cũng có nhát kiếm vừa rồi, Mục Vỹ vẫn còn cách mặt đất một trăm mét.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn thúc giục chân nguyên rồi lại tung một kiếm ra.

Song, nhát kiếm này chỉ đẩy Mục Vỹ lên cao thêm mấy chục mét nữa.

Dần dần, mỗi lần bay lên cao, Mục Vỹ sẽ chém ra một kiếm và tự đẩy mình lên.

Cơ thể hắn dần chạm mốc một nghìn mét tính từ mặt đất.

Lực hút kinh khủng lúc này hệt như muốn xé xác Mục Vỹ ra.

Đặc biệt là sức hút mạnh mẽ đến từ dưới lòng đất của di chỉ Cổ Long. Nó mạnh gấp trăm lần so với lúc hắn ở trên mặt đất.

Với lực hút dữ dội thế này, Mục Vỹ biết mình mà rơi xuống sẽ thành một đống nát bấy là cái chắc, cho dù đã có Tiên Thiên Cương Khí bảo vệ vẫn vậy.

Suy nghĩ này vừa nảy lên trong lòng, Mục Vỹ lập tức cử động, tốc độ vung kiếm càng lúc càng nhanh.

Một thoáng sau, sức ép tác dụng lên người hắn lớn dần, hai đạo Cương Khí bao quanh cơ thể từ từ bị chèn ép.

Hai tầng Cương Khí ấy liên tục bị ép sát thân thể Mục Vỹ. Sức ép mãnh liệt khiến Tiên Thiên Cương Khí gần như trở nên thực chất, hóa thành một chiếc áo giáp bám vào người hắn.

Cảm nhận được Tiên Thiên Cương Khí đang áp súc, một ý tưởng táo bạo chợt dấy lên trong lòng Mục Vỹ.

Hắn chuẩn bị thăng cấp!

Ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba sẽ diễn ra quá trình Tiên Thiên Cương Khí nén cực độ và có sự thay đổi về chất, từ đó thăng cấp thành Lưu Ly Kim Thân.

Lưu Ly Kim Thân nghĩa là chân nguyên của võ giả được nung chảy và ngưng tụ thành Tiên Thiên Cương Khí, Tiên Thiên Cương Khí trải qua quá trình áp súc dưới áp lực lớn, thay đổi về chất, được cô đọng một lần nữa và trở thành một lớp áo giáp như một một chiến y hộ thể.

Giờ phút này, trong tình cảnh chịu sức ép cường đại truyền đến từ xung quanh cùng lực hút từ dưới chân, nếu Mục Vỹ có thể tiến hóa Tiên Thiên Cương Khí thành Lưu Ly Kim Thân thì không chỉ khả năng phòng ngự của hắn sẽ tăng lên đáng kể mà sức hút của di chỉ Cổ Long cũng không còn là trở ngại nữa.

Nhưng có một điều khắc sâu trong lòng Mục Vỹ hơn cả, đó là chỉ cần một phút sơ sẩy, nguy cơ bản thân thất bại và rơi xuống thành một đống thịt nát là rất cao!

Mà hắn có sợ không?

Đương nhiên không!
Chương 820: Mưu kế đáng sợ

Sau khi hạ quyết tâm, Mục Vỹ vung trường kiếm. Cùng lúc đó, sức hút truyền đến từ dưới đất dữ dội đến mức gần như muốn kéo cả người hắn xuống.

Nhưng lần này, Mục Vỹ dùng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể để ngăn bản thân không phản kháng, mặc cho lực hút khủng khiếp kéo mình xuống.

Trong khi đó, chân nguyên của hắn ngày càng ngưng tụ nhiều hơn, trở nên mênh mông, phong phú hơn.

"Tiểu tử thối này, dám đột phá ngay tại đây, bộ chán sống rồi hay gì!"

Thấy hành động của Mục Vỹ, Tru Tiên Đồ khinh thường hừ một tiếng rồi im lặng.

Hiển nhiên lúc này Mục Vỹ đâu có thời gian để ý đến nó. Chân nguyên hùng hậu hội tụ quanh thân, Tiên Thiên Cương Khí mỗi lúc một nhiều hơn, Cương Khí bên ngoài cơ thể hắn cũng được áp súc liên tục.

Vì không tác động kiếm khí trực tiếp để mượn lực nhảy lên cao nên tốc độ Mục Vỹ rơi xuống trở nên chậm dần.

Nhưng khi hắn ở độ cao mấy nghìn mét thì bỗng rơi xuống.

Tốc độ rơi không nhanh nhưng lại tăng dần!

Nếu cứ rơi tự do thế này thì dù với tốc độ chậm, hắn vẫn có nguy cơ bị va đập thành một đống thịt nát thôi!

"Tiên Thiên Cương Khí được nung chảy thành Lưu Ly Kim Thân. Quá trình ngưng tụ của Cương Khí tương tự như nước chuyển sang trạng thái rắn của băng, khả năng phòng ngự và độ cứng được tăng cường đáng kể, cộng thêm sức tấn công vượt trội của Lưu Ly Kim Thân thì quá ư là khủng khiếp!"

Mục Vỹ suy nghĩ trong đầu.

Giờ phút này, đủ loại kinh nghiệm và cảm ngộ về thăng cấp trong kiếp trước ùa về cho bộ não tiến hành phân tích.

Những thứ này trở thành ưu thế bẩm sinh của hắn.

Lúc này, Mục Vỹ chỉ còn cách mặt đất chưa đến một trăm mét, nhưng thời gian từ độ cao này đến lúc rơi xuống đất chỉ kéo dài trong mấy nhịp thở ngắn ngủi.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiên Thiên Cương Khí bao bọc lấy người Mục Vỹ bỗng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tiên Thiên Cương Khí đang chậm rãi từ trạng thái khí chuyển sang thể rắn!

Ban đầu, một chiến giáp Lưu Ly Kim Thân màu đỏ như máu hiện ra quanh người Mục Vỹ, không lâu sau lại thêm một Lưu Ly Kim Thân khác màu đen chồng lên bề mặt chiến giáp đỏ.

Hai tầng Kim Thân!

Kim Thân đỏ rực được tạo nên từ sự biến hóa của huyết mạch nhờ Vạn Cổ Huyết Điển, Lưu Ly Kim Thân màu đen thì tượng trưng cho công dụng lớn không tưởng của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.

Đối với Mục Vỹ bây giờ, dù là Vạn Cổ Huyết Điển hay Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí đều là thủ đoạn phòng ngự và tấn công tuyệt vời, khỏi nói cũng biết mức độ lợi hại của chúng.

Mục Vỹ rơi với tốc độ rất nhanh, nhưng ngay sau đó, hai tầng Lưu Ly Kim Thân bỗng hiện ra bao quanh cơ thể hắn.

Hai tầng Kim Thân một đỏ một đen, trong bóng tối sâu hun hút nhấp nháy ánh đỏ đẫm máu.

Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba - Lưu Ly Kim Thân!

Trong phút chốc, Mục Vỹ vỗ một chưởng vào mặt đất.

Một cú bạo tạc nổ ra. Một cái khe dài khoảng nghìn mét kéo lê trên nền đất. Cú chưởng này mạnh hơn trước kia gấp mười mấy lần.

Lợi dụng phản lực từ cú chưởng vừa rồi, Mục Vỹ tung người thật cao, bay đến tầm cao mười nghìn mét chỉ trong nháy mắt.

Chốc lát, Mục Vỹ chạm vào vầng sáng đỏ cháy như lửa kia.

Khi vừa đưa tay chạm lấy nó, hắn bỗng giật tay trở lại.

Không ngờ thứ tỏa ra hơi nóng này là dung nham!

Giờ đã đứng rất gần, Mục Vỹ chạm tay vào mới nhận ra ánh hào quang hình thành một vòng vây vắt qua trời này là dung nham.

Ngay cả Lưu Ly Kim Thân của hắn khi chạm phải nó cũng trở nên nóng hổi.

Đối với người khác, có lẽ dung nham rất khó vượt qua, nhưng đối với Mục Vỹ lại không thành vấn đề.

Ba loại thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa và Phệ Hồn Tâm Hỏa tách ra khỏi Cửu Nguyên rồi hợp nhất. Diệt Hồn Hắc Viêm ra đời, hình thành một màn lửa phủ lấy Mục Vỹ và kéo hắn ra ngoài.

Nhờ vậy, Mục Vỹ có thể đi qua dung nham và tiến lên phía trước.

Nhưng trong lúc đi, Mục Vỹ phát hiện ra rằng lớp dung nham này dày đến nghìn mét. Không những thế, càng lên trên, nhiệt độ dung nham càng cao. Cho dù có thiên hỏa hộ thể, được Lưu Ly Kim Thân bao bọc thì nhiệt độ nóng đến phát sợ này vẫn làm hắn thấy nóng vô cùng.

Rầm một tiếng, sau một lúc di chuyển trong độ cao mấy nghìn mét, Mục Vỹ đột nhiên thấy không khí mát lành trở lại.

Được Diệt Hồn Hắc Viêm tạo nên từ ba loại thiên hỏa và hai tần Kim Thân ngưng tụ xung quanh thân thể làm Mục Vỹ trông có gì đó thật thần kỳ.

Hắn nhìn những làn khí nóng như đổ lửa chập chờn bên dưới, bất giác hít một hơi thật sâu.

Mãi đến lúc này, Mục Vỹ mới hiểu rằng di chỉ Cổ Long chân chính nằm trên lớp dung nham này.

Nhẹ nhàng đi tới bên bờ, hắn chợt tỉnh ngộ.

Khu vực tính từ phía dưới đến cái vòng lửa này là đất chứ không phải trời.

Nhìn từ trên mới định hình được vòng đỏ này là một con sông dung nham.

Con sông này giới hạn toàn bộ di chỉ Cổ Long.

Mưu kế quá đáng sợ, mưu kế quá đáng sợ, núi Huyền Không đúng là thâm độc!

Phát hiện này khiến Mục Vỹ cũng phải vỗ tay khen hay.

Thủ đoạn của núi Huyền Không quá cao minh!

Nhốt đệ tử và trưởng lão vào di chỉ Cổ Long này làm vật thí nghiệm, mặc cho họ tự sinh tự diệt. Nếu thí nghiệm thành công nhiều khả năng kế hoạch Huyết Thi sẽ thành công.

Thất bại thì chẳng qua chỉ là mất đi đối tượng thí nghiệm thôi.

Nơi núi Huyền Không nhốt những người này là một mật địa nằm bên dưới di chỉ Cổ Long chân chính.

Con đường duy nhất để từ khu vực này đi lên di chỉ Cổ Long chân chính chỉ có con sông dung nham này.

Song, đệ tử nào cảnh giới dưới Vũ Tiên tầng năm mà muốn vào đây thì đón chờ hắn sẽ là cái chết.

Nếu Mục Vỹ không có thiên hỏa hộ thân cũng đã không lên đây được rồi.

Điều đó dẫn đến hệ quả là không một ai phát hiện ra đám người Chu Á Huy cho dù liên tục có các đợt đệ tử núi Huyền Không vào di chỉ Cổ Long suốt mấy nghìn năm qua.

Ai mà ngờ được dưới lớp dung nham dày cả nghìn mét là một không gian tách biệt chứ.

Chính vì thế mà đám người Chu Vân Văn bị nhốt ở dưới mãi mà không được ai tìm ra, trong khi người bị nhốt ở đây lâu nhất cũng phải một nghìn năm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK