Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: Trốn làm gì nữa

Từ lúc bị ám sát giữa đường, Mục Vỹ đã biết Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các chắc chắn đã hạ quyết tâm, liên thủ lại để đối phó với Thiên Bảo Các.

Nhưng hắn đã vô tình gặp Diệp Thu, cho nên chưa đi tìm Huyết Vô Tình.

Vì một mình Diệp Thu là đủ rồi.

Đương nhiên đây cũng là cơ hội tốt để đảo Huyết Sát gây dựng quyền uy, nhưng dù gì thì nền móng của hòn đảo này cũng hơi kém.

Huyết Vô Tình và Huyết Nhất mới tiếp nhận Vạn Cổ Huyết Điển nên cần thời gian để lý giải và lĩnh ngộ.

Nhưng Mục Vỹ tin rằng sau này, nhất định hai người họ và đảo Huyết Sát sẽ là quân tiếp viện mạnh mẽ cho hắn, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

“Nếu thấy không phục thì hai người cứ gọi Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên tới đây mà giết Mục Vỹ ta, được không?”, Mục Vỹ mỉm cười nhìn hai người đó rồi nói tiếp.

Nhưng trong mắt hai người Tần Nghịch Tài thì nụ cười ấy rất đáng sợ.

Rốt cuộc người thanh niên đứng cạnh Mục Vỹ như tuỳ tùng ấy là ai?

Điều khiến họ thấy khó hiểu là với thực lực khủng khiếp như vậy, tại sao y lại chịu đi theo Mục Vỹ, tại sao chứ?

Vì Mục Vỹ có thân phận là thầy luyện thánh khí hạ phẩm, hay vì thân phận thầy luyện thánh đan hạ phẩm?

Không thể nào!

Nếu võ giả mạnh cỡ này mà tới Lãm Kim Lâu hay Ám Ảnh Các thì đều sẽ được coi như thượng khách, sao chút tài mọn kia của Mục Vỹ có thể thu hút được y?

“Này… Có phải các người đang nghĩ cách để lôi kéo nó không?”

Mục Vỹ chỉ vào Diệp Thu rồi cười nói: “Hay ra giá luôn đi, biết đâu ta lại tặng nó cho các người!”

“Sư phụ…”

Mặt Diệp Thu đầy vạch đen khi nghe Mục Vỹ nói vậy.

Dù đã sống lại trong một thân phận khác, nhưng Mục Vỹ vẫn tếu táo hệt như xưa.

“Ta đùa ấy mà! Ha ha!”

Thấy đồ đệ của mình có vẻ tủi thân, Mục Vỹ cười lớn nói: “Yên tâm, họ có lấy mạng ra đổi thì ta cũng không đồng ý đâu!”

“Ngươi…”

Thấy Mục Vỹ bỡn cợt mình, Tần Nghịch Tài lạnh mặt, nhưng vừa dùng sức thì lập tức thấy đau đớn và hộc ra một ngụm máu.

“Đừng dùng sức, không là bị thương đấy!”

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn hai người họ rồi nói: “Trận giao tranh của Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các với Thiên Bảo Các không liên quan đến Mục Vỹ ta, nhưng các người muốn giết ta thì là chuyện của ta rồi. Vì thế hôm nay, hai người khỏi về đi”.

Dứt lời, Diệp Thu tiến lên, tiếng ma quỷ khóc vang vọng, bầu trời thì u ám, sau đó y lập tức lao về phía Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt.

“Mục Vỹ, có gì thì nói, hà tất phải động thủ!”

Đúng lúc này, không gian phía trước bọn họ lại rung lên, một bóng người đã xé không tới.

“Tần Nghịch Thiên!”

Bảo Linh Nhi sững sờ khi thấy người này.

Tần Nghịch Thiên là các chủ của Ám Ảnh Các, một người luôn xuất quỷ nhập thần, không ai biết được hành tung, nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

“Giết bé thì lớn tới, lớn thua tiếp thì lớn hơn tới à?”

Diệp Thu đang tiến lên thì bị cản lại nên lùi về cạnh Mục Vỹ, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh.

Hôm nay chắc chắn sẽ không phải một ngày bình thường, hắn vừa phải ứng phó với Tần Nghịch Thiên, vừa phải đề phòng Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt!

“Chắc không ai ngờ Mục Vỹ ngươi có thể tiến bộ đến nhường này, ngươi luôn toả sáng từ Trung Châu Đại Lục đến tiểu thế giới Tam Thiên!”

“Ông đang khen ta đấy à?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Tần Nghịch Thiên, nhưng sau đó lại nhìn xung quanh rồi nói: “Các chủ của Ám Ảnh Các đã tới rồi, lâu chủ Tần Thắng Thiên của Lãm Kim Lâu còn trốn làm gì nữa!”

Vù…

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, không gian đã nứt ra, một tia sáng màu vàng bắn ra.

Nhưng tia sáng này còn chưa tới gần người Mục Vỹ, đã bị Diệp Thu đánh bay.

Uỳnh một tiếng, tia sáng ấy đã hoá thành một bóng người, người đó liên tục lùi ba bước rồi đứng lại.

Diệp Thu vốn đang đứng yên một chỗ cuối cùng cũng phải lùi nửa bước.

Hành động rất nhỏ này cũng khiến mọi người ở đó phải trầm trồ.

Lâu chủ Lãm Thắng Thiên của Lãm Kim Lâu có thể nói là người khủng khiếp và thần bí nhất trong ba thủ lĩnh, vậy mà cũng rơi xuống thế hạ phong khi giao thủ với người thanh niên này.

Rốt cuộc người thanh niên này là ai?

“Xem ra hai thủ lĩnh siêu cấp của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các đều rất quan tâm đến chuyện hôm nay nhỉ!”

Thấy bốn nhân vật mạnh nhất của hai môn phái trên đều xuất hiện ở đây, Mục Vỹ cười lạnh nói.

Người muốn giết hắn thì không thể ẩn trốn.

Bất kể là Kim Bất Dịch hay Ảnh Triển, Tần Nghịch Tài hay Lãm Kim Nguyệt, ngay từ đâu đã coi hắn như loài kiến hôi.

Nhưng khi Diệp Thu xuất hiện, họ không còn dám ra tay nữa.

Một cường giả cùng cảnh giới, vậy mà cả Lãm Thắng Thiên và Tần Nghịch Thiên đều không dám ra tay.

Muốn giết cường giả mạnh cỡ này rất khó, mà bỏ chạy thì còn khó hơn. Đây cũng chính là lý do vì sao ở tiểu thế giới Tam Thiên có thế lực mạnh thế lực yếu, nhưng bọn họ không hề xâm chiếm lẫn nhau.

Trừ khi có thể mạnh tới mức chèn ép được tất các các thế lực khác, còn không thì họ sẽ không dám có ý định thôn tính ấy.

Bây giờ, khi thấy được sự hung hãn của Diệp Thu, Lãm Thắng Thiên và Tần Nghịch Thiên đều cảm thấy rất nóng lòng.

Bọn họ thật sự không hiểu Mục Vỹ kiếm đâu ra một cường giả mạnh thế này.

Hơn nữa, người thanh niên ấy còn có vẻ rất phục tùng hắn hệt như một vị tiền bối, y ăn nói cẩn trọng và có sự cung kính tận đáy lòng.

Giờ thì khó giải quyết rồi đây.
Chương 797: Chí Thánh Quỷ Thể

“Cô không sao chứ?”

Thấy mấy người đó trầm mặc, Mục Vỹ đi tới cạnh Bảo Linh Nhi rồi đỡ cô ấy dậy, mỉm cười hỏi han.

Song, một giọng nói phát ra từ lực linh hồn của Mục Vỹ đã dội vào đầu Bảo Linh Nhi.

“Nếu lát có đánh nhau thì cô hãy chạy đi!”

Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi hơi ngẩn người.

Lẽ nào người của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các vẫn dám ra tay với Mục Vỹ?

“Mục Vỹ, ngươi là một thiên tài giỏi giang, nhưng Cửu Hàn Thiên Cung và Thánh Tước Môn đã thuê hai môn phái chúng ta giết ngươi rồi, một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm đấy!”

Lãm Thắng Thiên cười lớn nói: “Số tiền ấy mua được cả một món thánh khí tuyệt phẩm, mạng của ngươi cũng đáng giá thật!”

“Có một trăm triệu thôi à?”

Mục Vỹ bật cười nói: “Có phải hơi ít không?”

“Bây giờ ngươi vẫn còn tâm trạng để đùa ư?”, Tần Nghịch Thiên nhìn thẳng vào Mục Vỹ, ông ta thật sự không hiểu tại sao Mục Vỹ lại tự tin đến vậy.

“Ta vừa đùa á?”, Mục Vỹ cười khổi nói: “Đúng là một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm đủ để thuê hai môn phái các người ra tay rồi, nhưng đó là giết ta mà. Song hai ông phải ra tay thì cái giá này có ổn không?”

Lần này, đến lượt Lãm Thắng Thiên và Tần Nghịch Thiên ngẩn người.

Đúng vậy! Một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm quả thực quá rẻ để hai người họ đích thân ra tay đối phó với Mục Vỹ.

Vấn đề lớn nhất là người thanh niên ở cạnh Mục Vỹ.

Người đó trông rất trẻ, nhưng tuổi thật ra sao thì họ không đoán được, chỉ có một điều chắc chắn là y mạnh hơn tất cả bọn họ.

Y phải sánh ngang với tông chủ, chưởng môn của các thế lực lớn, vậy sao lại chịu phục tùng Mục Vỹ?

“Nghĩ xong chưa? Giờ có giết ta nữa hay thôi!”

“Không thể tha cho hắn được, hắn đã giúp Thiên Bảo Các, chắc chắn sẽ là kẻ địch của chúng ta!”, Tần Nghịch Thiên hừ nói.

“Ừm!”

Lãm Kim Nguyệt tái mặt nói: “Tên này có thể lôi kéo được cường giả kia, sau này chắc chắn sẽ có tiềm lực vô hạn! Cho nên để hắn sống sẽ là mầm mống tai hoạ”.

Nghe vậy, cả Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên đều cau mày.

Không cần ai nói thì họ cũng biết điều này, nhưng Diệp Thu ở phía trước thật sự là một trở ngại lớn.

“Giết thì tới luôn, còn không thì lượn đi cho nước nó trong!”

Song lúc này, Diệp Thu đã tiến lên trước rồi không nhịn được nói.

Y vừa bước ra khỏi Niệm Thu Động, không ngờ thì ra sư phụ của mình đang gặp nguy hiểm thế này.

Ngày xưa, sư phụ bảo vệ y như một đứa trẻ, sư phụ đánh y thì được, nhưng không một ai được động vào y.

Y vẫn nhớ như in lời Mục Vỹ từng nói: “Đồ đệ của ta thì ta muốn đánh thế nào cũng được, nhưng ai dám động đến nó thì ta giết luôn! Kể cả có ai nói ta dạy dỗ đồ đệ không nghiêm cũng được, nó là đồ đệ của ta, dạy thế nào là tuỳ ta, không phục thì cứ tới đây mà tìm ta!”

Khung cảnh ấy đã trở thành ký ức của hàng vạn năm trước.

Nhưng hôm nay, y vừa đi ra ngoài đã thấy Mục Vỹ gặp nguy hiểm, nếu không gặp y thì sư phụ sẽ thế nào?

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Thu đã bừng lửa giận.

Đó là nỗi oán hận và căm phẫn mạnh mẽ!

Ngay sau đó lại có âm thanh ma quỷ vang lên, khiến mọi người thấy chói tai.

Điều quan trọng hơn là tất cả mọi người đều thấy suy nghĩ tà ác trong đầu mình đã giảm bớt.

“Chí Thánh Quỷ Thể!”

“Công pháp mà đồ đệ của Vỹ tôn và Huyết Tôn đã thức tỉnh từ chục nghìn năm trước!”

Đột nhiên Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên đều biến sắc mặt, sau đó mặt mày méo xệch như nhớ ra chuyện gì đó.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Mục Vỹ khẽ hô lên ngăn Diệp Thu lại.

Hắn biết điểm khủng khiếp của Chí Thánh Quỷ Thể, đó là thần thể hiếm có khó gặp, nếu Diệp Thu phát ra thì chắc cả đảo Thiên Luân này sẽ chết hết.

“Mau dừng tay!”

Lúc này, Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên cũng có vẻ kinh ngạc.

Người này có cảnh giới ngang tầm với họ, cùng lắm thì hơn họ một bậc, nhưng giờ đã là Chí Thánh Quỷ Thể.

Hai người họ cười khổ nhìn nhau.

Bây giờ gay thật rồi!

“Hai vị sao thế?”

“Khiến Mục Vỹ huynh đệ hiểu lầm rồi, Lãm Kim Lâu chúng ta làm ăn nên đương nhiên sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, người ta bỏ ra một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm để thuê nên đương nhiên chúng ta sẽ ra tay. Nhưng rõ ràng số tiền này hơi ít, không đáng để chúng ta phải động thủ, ta sẽ thu xếp lại chuyện này”.

“Thu xếp lại?”

Mục Vỹ ngẩn ra nói: “Là thu xếp người khác đến giết ta à? Hay định bảo Cửu Hàn Thiên Cung và Thánh Tước Môn, hay nhà họ Thạch chi nhiều tiền hơn thì mới giết ta?”

“Đương nhiên không phải!”

Tần Nghịch Thiên cười lớn nói: “Nếu muốn giết cậu thì số tiền ấy chắc chắn không đủ, ít nhất cũng phải một trăm triệu Linh Tinh cực phẩm. Nhưng đời nào Cửu Hàn Thiên Cung chịu bỏ ra ngần ấy tiền để giết mỗi cậu chứ, vì khoản tiền ấy đủ để họ bồi dưỡng ra một Hàn Thiên Vũ khác rồi!”
Chương 798: Bảo chủ

“Đúng vậy!”

Lãm Thắng Thiên tiếp lời: “Trong thế giới của võ giả thì tình nghĩa không thể so bì với lợi ích được. Sau khi biết không đáng chi ngần ấy tiền để giết cậu thì Cửu Hàn Thiên Cung sẽ dừng tay, nhưng chắc chắn họ sẽ tìm thời cơ báo thù, vì đây là vấn đề sĩ diện mà!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật gù.

Chí Thánh Quỷ Thể của Diệp Thu vô cùng bá đạo.

Nếu y huy động toàn bộ sức mạnh của môn công pháp này thì e cả đảo Thiên Luân đều sẽ bay màu mất.

“Chuyện này dừng ở đây, chúng ta xin cáo từ!”

Tần Nghịch Thiên thật sự không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa nên lập tức lên tiếng.

“Chúng ta cũng xin cáo từ!”

Lãm Thắng Thiên vội đi theo luôn.

“Kìa hai vị, đã đến rồi thì uống tách trà đã rồi hãy đi. Ta chưa đến mà hai vị đã đi rồi, hình như không được hay cho lắm!”

Song, khi hai người họ quay người đi, lại có một tiếng cười nhẹ vang lên.

“Cha!”

Nghe thấy giọng nói đó, Bảo Linh Nhi lập tức hô lên, không nhịn được mà rơi lệ.

Cha?

Bảo chủ của Thiên Bảo Các?

Không gian bị xé rách, có ba người xuất hiện.

Người đi giữa mặc áo bào màu bạc, chắp tay sau lưng như một vị tiên sinh nho nhã, toàn thân không hề có một chút khí thế áp bức nào.

Người ở bên trái thì có vẻ mặt lạnh lùng, còn người bên phải thì khoanh tay trước ngực, toàn thân ánh lên tia sáng khát máu.

Mục Vỹ vừa liếc qua thì thấy cả ba người đó đều đang nhìn mình.

Nhưng khi ánh mắt giao nhau, Mục Vỹ khẽ kêu lên đau đớn, sau đó khoé miệng đã ứa máu.

Kiếm tâm!

Người đàn ông cầm hai thanh kiếm ở bên phải cũng đã lĩnh ngộ kiếm tâm.

“Cha vẫn biết đường đến ạ? Con gái cha sắp chết rồi, cha còn đến làm gì nữa? Đến để hốt xác con ạ?”, Bảo Linh Nhi nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông ở giữa rồi oà khóc.

Từ nhỏ tới lớn, cô ấy luôn là một cô gái cao quý, không một ai dám động tới.

Nhưng hôm nay suýt nữa cô ấy đã bị người ta lấy mạng, nên trong lòng thấy rất bực bội.

“Linh Nhi, cha cháu chưa xong việc đã chạy tới đây rồi còn gì?”, người đàn ông bên trái bảo chủ tươi cười nói.

“Nhị thúc, thúc đừng bênh cha con, con thấy dù mình có bị giết thì ông ấy cũng không quan tâm đâu!”

“Ăn nói lung tung!”

Nghe thấy vậy, bảo chủ trừng mắt nhìn Bảo Linh Nhi rồi mắng: “Con là con gái cưng của ta, làm gì cho chuyện ta không quan tâm. Ai muốn giết con, nói cho cha nghe nào!”

Bảo chủ vừa nói dứt câu, Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên đã biến sắc mặt.

“Nếu hai vị đã có mặt ở đây thì có thể cho bảo chủ ta một lời giải thích được không!”

Bảo chủ nhìn hai người ấy rồi cười hỏi.

Nhưng trong nụ cười ấy lại có vẻ lạnh lùng.

Sắp có kịch hay để xem rồi đây.

Mục Vỹ mỉm cười, kéo Diệp Thu kiếm một chỗ rồi ngồi xuống.

“Sư phụ…”

“Không sao, sau đây không còn chuyện của chúng ta nữa rồi, nghỉ ngơi đi. Tiểu tử kia, giờ con khống chế được mấy phần của Chí Thánh Quỷ Thể rồi hả? Nếu con xảy ra chuyện gì, dù ta có lấy hết cái cơ thể này ra để luyện đan thì cũng không cứu được con đâu!”

“Không có chuyện ấy đâu ạ!”

Diệp Thu mỉm cười khi thấy Mục Vỹ trách móc mình.

Lúc này, bảo chủ đang tươi tỉnh trên không trung nhìn Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên, bầu không khí chợt trở nên ngượng ngập, nhưng Mục Vỹ và Diệp Thu vẫn không ngừng tán ngẫu như không có chuyện gì.

“Là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Bảo chủ, chuyện này là do Kim Bất Dịch và Ảnh Triển tự ý làm, chứ chúng ta không định ra tay với lệnh ái đâu!”

“Đúng là hiểu lầm thật!”

Thấy Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên có ý thoái thác, Mục Vỹ hơi ngẩn ra.

Xem ra hai lão già này không định gây thù chuốc oán với Thiên Bảo Các, nhưng tại sao lúc đầu lại ra tay với họ?

Song, khi liếc nhìn tới kiếm khách đứng bên phải bảo chủ, Mục Vỹ đã bừng tỉnh.

“Hiểu lầm ư? Nếu không thấy có Lãnh Kiếm tiên sinh ở đây, hai vị còn nói là hiểu lầm không?”

Bảo chủ biến sắc mặt rồi hừ nói.

Lãnh Kiếm!

Nghe thấy cái tên này, Mục Vỹ có vẻ sững sờ.

Kiếm pháp lạnh lẽo, kiếm bay là có người chết!

Lãnh Kiếm chính là kiếm khách thiên tài của tiểu thế giới Tam Thiên từ ngày xưa.

“Đương nhiên chúng ta đều biết kiếm tâm Giết Chóc của Lãnh Kiếm tiên sinh, ngài ấy xuất chiêu thì sẽ có người phải chết. Nhưng chuyện này là hiểu lầm thật!”

Tần Nghịch Tài lòng đang nóng như lửa đốt.

Bảo chủ của Thiên Bảo Các luôn rất quỷ kế đa đoan, không ai có thể đoán trước được.

Dù Lãm Thắng Thiên cũng là một trong ba thủ lĩnh, nhưng ông ta luôn rất kiêng dè với con người này.

Vì thế ông ta mới bắt tay với Ám Ảnh Các.

Nhưng bây giờ, ông ta thật sự không ngờ bảo chủ lại có thể lôi kéo một người tâm cao chí ngạo như Lãnh Kiếm về phe của mình.

Trong các nhân vật lớn mạnh đạt cảnh giới Vũ Tiên ở đây thì người có lực sát thương khủng khiếp nhất là kiếm khách.

Nhất là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm.

Lãnh Kiếm này đã nổi tiếng lẫy lừng từ hàng vạn năm trước, kiếm tâm Giết Chóc của lão có lẽ đã đạt tới cảnh giới siêu phàm.
Chương 799: Giao toàn quyền

Sao một cường giả như vậy lại chịu giúp việc cho bảo chủ?

Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên không hiểu, và Mục Vỹ cũng vậy.

Nhưng bảo chủ có thể làm được việc này, chứng tỏ có bản lĩnh hơn người, cho nên họ phải đề phòng người này!

“Chuyện này đúng là hiểu lầm, kể cả chuyện cá cược. Tất cả đều tại Kim Bất Dịch và Ảnh Triển hồ đồ, chúng ta xin lỗi bảo chủ, được không?”

“Mỗi câu xin lỗi là xong à?”

“Đương nhiên là không!”, Lãm Thắng Thiên cười nói: “Từ giờ, Lãm Kim Lâu ta sẽ không can dự vào bất cứ chuyện gì của bảy mươi hai hải đảo nữa!”

“Ám Ảnh Các ta cũng vậy!”

Nghe thấy thế, bảo chủ gật đầu rồi nói: “Nếu đã vậy thì tạm biệt hai vị!”

Không ngờ bảo chủ lại đồng ý nhanh đến thế, hai người kia ngẩn ra rồi chắp tay cáo từ.

Lần này, họ thiệt to rồi.

Đúng là tiền mất tật mang!

Họ vốn định chiếm lấy bảy mươi hai hải đảo, nhưng không ngờ chẳng những không đuổi được Thiên Bảo Các đi, mà mình còn cuốn xéo trước.

Dẫu sao bảy mươi hai hải đảo cũng là thế lực lớn của vùng biển Nam Hải và có giá trị khá lớn.

Mất đi mối làm ăn này sẽ là một sự mất mát rất lớn với Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.

“Cha cứ để họ đi vậy sao?”

“Không thì thế nào? Quyết sống mái với nhau chắc?”, bảo chủ nhìn Bảo Linh Nhi rồi yêu chiều nói: “Linh Nhi, họ sẽ không bao giờ dám làm gì con nữa đâu, yên tâm đi. Lần này, chúng ta đã giải quyết xong chuyện của bảy mươi hai hải đảo, không phải rất hời rồi sao?”

“Hừ, lúc nào cha cũng chỉ nghĩ tới lợi ích, tính toán thôi và làm ăn thôi, hừ!”

Bảo Linh Nhi hầm hừ rồi bực bội nói: “Nhất định con sẽ kể với mẹ chuyện này, hu hu…”

“Đừng! Thế này đi, đảo chủ của đảo Thiên Luân, Bà La và Quỷ Khô có ý đồ với Thiên Bảo Các ta và còn định xuống tay với con, ta sẽ giết ba người họ, được không?”

Bảo chủ vừa nói dứt câu, Lãnh Kiếm dã vung tay lên, lão xuất kiếm, sát ý đầy trời, khí tức băng lạnh điên cuồng lập tức bủa vây Luân Hồi Mệnh, La Bá Thiên và Quỷ Ai.

“Cha giết họ làm gì? Họ chết rồi thì cũng có lợi ích gì đâu?”, Bảo Linh Nhi khóc lóc nói.

Lãnh Kiếm đang vung kiếm lên thì khựng lại.

Lúc này, nhóm Luân Hồi Mệnh đã tái mét mặt, quỳ mọp dưới đất ngây ngốc.

“Hay thế này, cha sẽ giao toàn quyền làm ăn ở bảy mươi hai hải đảo này cho con, con muốn làm gì thì làm, nếu ai dám có ý đồ xấu thì Thiên Bảo Các ta quyết không tha!”

“Là cha nói đấy nhé!”

Nghe thấy thế, Bảo Linh Nhi lập tức hớn hở ngay.

Thấy con gái cưng đã vui vẻ trở lại, bảo chủ cười khổ, nhưng ánh mắt lại dồn về phía hai người đang đứng một bên trò chuyện.

Lúc này, Mục Vỹ và Diệp Thu đang ngồi dưới đất tán ngẫu, nhưng nhìn thì có vẻ như Mục Vỹ đang dạy bảo Diệp Thu.

Còn Diệp Thu chỉ gật đầu lia lịa với vẻ hổ thẹn.

“Vị này là tiểu huynh đệ Mục Vỹ đúng không!”

Bảo chủ nhìn Mục Vỹ rồi khách sáo nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu, không ngờ tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà đã lĩnh ngộ kiếm tâm, hơn nữa còn thể thu phục được cường giả này, đúng là khiến ta phải ngưỡng mộ!”

“Bảo chủ khách sáo quá!”

“Kiếm tâm tầng bốn đúng là phi phàm!”, Lãnh Kiếm đứng cạnh bảo chủ ngẩng lên nhìn Mục Vỹ rồi nói.

“Đa tạ tiền bối đã có lời khen!”

Thấy thái độ cung kính của Mục Vỹ, Diệp Thu cũng vội chắp tay.

Nhưng hình như Lãnh Kiếm không ngờ Diệp Thu lại chắp tay hành lễ với mình nên hơi ngây ra, lão vốn không định đáp lễ, nhưng lại chắp tay khi thấy hành động của Diệp Thu.

Động tác này của lão khiến bảo chủ sững sờ.

Lãnh Kiếm là một cường giả mạnh mẽ nổi tiếng cả vạn năm có thực lực kiếm tâm cửu thành, nên luôn vô cùng kiêu ngạo.

Lần này để mời được lão, bảo chủ đã tốn một khoản cực lớn, nhưng không ngờ khi gặp Diệp Thu, lão lại có thái độ kính cẩn như vậy.

Lãnh Kiếm có vẻ cung kính với Diệp Thu nên bảo chủ thì đang ngầm có ý muốn chiêu mộ y, vì con người Lãnh Kiếm chỉ phục các cường giả.

Xem ra Diệp Thu đứng trước mặt này, đến Lãnh Kiếm cũng phải xem trọng.

Nhưng Diệp Thu nào có suy nghĩ như vậy, thấy Mục Vỹ đứng dậy thì y đứng lên theo, sau đó nhìn lên phía trước, nhưng lực linh hồn thì càn quét khắp mọi phía.

“Mục huynh đệ có thiên bẩm rất mạnh, quả nhiên là rồng phượng trong thiên hạ, hèn chi ma đế Tra Khắc phải đích thân ra tay đối phó cậu!”

Tra Khắc!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra rồi cười nói: “Ra là bảo chủ cũng biết nhiều chuyện ghê!”

“Dù Thiên Bảo Các không chuyên về mảnh bán tin tức, nhưng chúng ta vẫn biết khá nhiều chuyện!”, bảo chủ cười nói: “Nhưng Mục huynh đệ này, dù bây giờ câu đang được cường giả này bảo vệ, nhưng Thánh Tước Môn và Cửu Hàn Thiên Cung vẫn có cách để đối phó với cậu đấy! Chi bằng… cậu gia nhập Thiên Bảo Các ta đi, cậu thấy sao?”

“Gia nhập Thiên Bảo Các ư?”

Mục Vỹ thầm thấy hơi kinh ngạc.

Bảo Linh Nhi ở bên cạnh nắm chặt tay thành nắm đấm, rõ ràng đang vô cùng căng thẳng.

“Bảo chủ cứ đùa, ta vốn là hộ vệ thân cận của Bảo tiểu thư nên đương nhiên là người của Thiên Bảo Các rồi, còn gia nhập gì nữa?”

“Ha ha… tốt, tốt lắm!”, bảo chủ cười lớn nói: “Mục huynh đệ yên tâm, khi cậu đã là người của môn phái ta rồi thì Thánh Tước Môn, Cửu Hàn Thiên Cung với Ma tộc cũng phải kiêng dè vài phần khi muốn ra tay với cậu. Sắp tới, cậu hãy ở cạnh Linh Nhi, rồi giải quyết các việc làm ăn ở bảy mươi hai hải đảo!”

“À, còn chuyện này nữa, Linh Nhi, các con có thể chuẩn bị một chút”.
Chương 800: Di chỉ Cổ Long

“Chuẩn bị gì ạ?”

Bảo Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

“Trận đấu bảng Thiên Mệnh cho thế hệ trẻ sắp diễn ra rồi, lần này con nhất định phải tham gia!”

“Con ạ? Tại sao?”

Bảo Linh Nhi ngẩn ra nói: “Cha, các cuộc thi trước đó con có tham gia đâu, cha từng nói đó là việc kinh doanh của Lãm Kim Lâu nên chúng ta không can dự còn gì? Sao giờ…”

“Vì lần này khác trước, cuộc thi không còn do Lãm Kim Lâu tổ chức nữa, mà là núi Huyền Không!”

Núi Huyền Không!

Nghe thấy thế, Mục Vỹ dựng thẳng tai lên.

Sức mạnh của núi Huyền Không ở tiểu thế giới Tam Thiên khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, qua một thời gian tìm hiểu, hắn cũng biết được sự lợi hại của nơi này.

“Ta nghe nói lần này có tin liên quan đến di chỉ Cổ Long, nhưng không hiểu sao núi Huyền Không lại lấy tin tức này ra để làm phần thưởng. Nhưng họ đã tuyên bố, tất cả các đệ tử thiên tài lọt được vào bảng Thiên Mệnh thì đều có thể đi vào di chỉ Cổ Long!”

“Di chỉ Cổ Long ư?”

Mục Vỹ ngẩn ra, hắn chưa nghe đến nơi này bao giờ.

“Mục Vỹ, ngươi vừa đến đây nên không biết đấy thôi!”, Bảo Linh Nhi nhẫn nại nói: “Có tin đồn di chỉ Cổ Long đột nhiên xuất hiện cách đây mấy nghìn năm, đến cường giả cảnh giới Vũ Tiên đi vào bên trong mà lơ là còn chết ngay. Nhưng từ trước tới nay, chỉ có núi Huyền Không nắm được tin tức về nơi đó, không biết tại sao lần này họ lại đồng ý tung tin ra”.

“Hình như vì lần này di chỉ Cổ Long có liên quan đến… Cửu Linh Đoạt Thiên Bia!”

Bảo chủ bình thản nói, sau đó liếc nhìn Mục Vỹ, quan sát kỹ càng.

Nhưng khi nghe thấy tên của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, Mục Vỹ chỉ thờ ơ nhìn nhóm của ông ấy.

Đương nhiên Mục Vỹ biết Cửu Linh Đoạt Thiên Bia có tất cả chín tấm, hắn chỉ giữ một tấm thôi. Ngày xưa, hắn chưa nghe về thứ đồ này bao giờ nên cũng không biết nó là gì.

Từ Bất Diệt Huyết Điển vô cùng trân quý mà Mục Vỹ đang sở hữu được khắc trên một trong chín tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia đã khiến hắn thấy vô cùng hứng thú với tấm bia đá này.

“Trước giờ, núi Huyền Không có bao giờ làm gì thiệt thân đâu, nếu họ đồng ý cho tốp ba trăm đệ tử thiên tài của bảng Thiên Mệnh đi vào trong thì kiểu gì cũng có lý do”.

Bảo chủ nghiêm túc nói: “Linh Nhi, vì thế lần này nhất định con phải giành được một vị trí trên bảng Thiên Mệnh để lọt tốp, sau đó đi vào di chỉ Cổ Long tìm ra điều bí ấn của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia”.

“Con biết ngay mà, việc cha bắt con làm đều chẳng hay ho gì”.

Bảo Linh Nhi bĩu môi, nói: “Sắp tới, con phải chỉnh đốn lại việc làm ăn ở bảy mươi hai hải đảo, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các chắc chắn không chịu rút lui nên con cần phải xử lý gọn ghẽ, cho nên chờ con làm xong mấy việc ấy rồi tính tiếp!”

“Haizz, Linh Nhi…”

Thấy Bảo Linh Nhi quay người rời đi, bảo chủ cười khổ.

Ông ấy đến bó tay với cô con gái độc nhất này rồi.

“Mục Vỹ, nếu cậu đã là hộ vệ thân cận của Linh Nhi thì ta giao sự an nguy của con bé cho cậu đấy”.

“Xin bảo chủ yên tâm!”

Mục Vỹ chắp tay rồi rời đi.

Thấy Mục Vỹ đi theo Bảo Linh Nhi, Bảo nhị thúc luôn đứng cạnh bảo chủ lộ vẻ khó hiểu.

“Thiên Thủ, sao thế?”

“Bảo chủ, không phải trước khi đến đây chúng ta đã quyết định lấy tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia của Mục Vỹ rồi sao?”

Bảo Thiên Thủ khó hiểu hỏi.

“Lão nhị, đệ quá quan tâm đến cái lợi trước mắt rồi!”, bảo chủ cười lớn nói: “Tên này có thiên bẩm kỳ lạ đủ khiến ta ngạc nhiên rồi, giờ còn có một võ giả thiên tài lai lịch bất minh xuất hiện bên cạnh hắn, Chí Thánh Quỷ Thể không thua gì các cao thủ có tu vi như chúng ta đâu”.

“Tuyệt đối không được coi thường thực lực đó!”

“Đúng vậy! Nếu người thanh niên đó huy động hết Chí Thánh Quỷ Thể của mình thì đến ta cũng phải bó tay đấy!”, Lãnh Kiếm luôn im lặng chợt lên tiếng.

Cái gì!

Nghe thấy vậy, Bảo nhị gia ngẩn ra.

Đến kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm Giết Chóc mạnh mẽ như Lãnh Kiếm cũng không thể chống lại Chí Thánh Quỷ Thể ư?

Rốt cuộc người thanh niên ấy từ đâu tới? Sao Mục Vỹ có thể thu phục được?

“Đó không phải vấn đề mấu chốt, hơn nữa cha mẹ của tiểu tử này cũng không đơn giản, chắc hai người cũng không lạ lẫm gì với cha mẹ hắn đâu”.

“Ai vậy?”

“Mục Thanh Vũ và Vỹ Tâm Dao!”

“Hai người họ…”, nghe thấy vậy, Bảo nhị gia ngẩn ra rồi nói: “Mục Thanh Vũ và Vỹ Tâm Dao đã từng vào thánh địa Ma tộc mà vẫn có thể an toàn rời đi, chuyện này đã gây ra không ít sóng gió ở tiểu thế giới Tam Thiên. Mà hình như Mục Thanh Vũ còn là Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể, thành tựu trong tương lai khỏi phải bàn”.

“Đúng!”, bảo chủ gật đầu nói: “Không chỉ vậy đâu, Vỹ Tâm Dao cũng không đơn giản, không biết tại sao người phụ nữ này luôn rất bí hiểm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK