"Cút!"
Một quả Băng Cầu xuất hiện, trong nháy mắt bàn tay của Mục Vỹ đã bị đóng băng, hai tay dính chung một chỗ, không thể động đậy.
"Để xem bây giờ huynh còn giở trò gì được!"
Hả hê nguýt hắn một cái, trên gương mặt Tần Mộng Dao hiện lên sự đắc thắng.
Tần Mộng Dao đến năm 19 tuổi thì biết yêu. Ban đầu vì nghĩ rằng mình chỉ có thể sống đến 20 tuổi nên cô luôn tỏ ra hờ hững với tất cả mọi thứ, thậm chí cũng không phản kháng khi bị đính hôn với một người từng là rác rưởi nức tiếng thành Bắc Vân là Mục Vỹ.
Nhưng tất cả đã thay đổi.
Từ khi hắn xuất hiện, mọi thứ đã khác xưa.
Hàn độc trong người cô được giải, thần phách Băng Hoàng thức tỉnh, thực lực tăng tiến vượt bậc.
Mục Vỹ không hề giống như trong miêu tả của mọi người, cô dần dần bị hắn thu hút.
Tần Mộng Dao cảm thấy rất kỳ lạ.
Nếu Mục Vỹ vẫn là một tên phế vật, cô vẫn là thiếu nữ tài hoa không thể sống qua tuổi 20, mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.
"Mục Vỹ, muội thích huynh, muội muốn làm thê tử của huynh!"
Tần Mộng Dao thình lình nhìn thẳng vào mắt Mục Vỹ, ngơ ngẩn nói.
"Gì cơ..."
Hắn đang nghĩ cách giãy ra khỏi lớp băng của Tần Mộng Dao thì nghe thấy câu nói đó, lập tức sững sờ.
Ngay sau đó, cô cúi người xuống, môi dán lên miệng Mục Vỹ, không cho phép chối từ.
Một thứ mềm mượt tiến vào trong khoang miệng của hắn.
Đầu óc Mục Vỹ tức khắc trống rỗng.
Kiếp này sống lại, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dính líu với một cô gái nào.
Nhưng hành động tối nay của Tần Mộng Dao khiến hắn vô cùng ngỡ ngàng.
Không thể không thừa nhận rằng cô là một mỹ nữ xuất chúng, hơn nữa thần phách Băng Hoàng thức tỉnh làm cho khí chất của cô càng lạnh lùng, cao quý hơn.
Chàng trai nào cũng muốn chinh phục một cô gái như vậy!
Lòng Mục Vỹ bồi hồi.
Hắn bây giờ không xứng với cô ư? Làm sao có thể! Kiếp trước đã là Tiên Vương, kiếp này, Mục Vỹ đã định sẵn là sẽ lại bước chân vào đại thế giới Vạn Thiên lần nữa.
Như vậy thì còn gì có thể ngăn cản hắn?
"Rắc rắc!"
Tiếng vỡ nát bất chợt vang lên, hai tay Mục Vỹ được giải phóng.
Hắn đẩy Tần Mộng Dao ra.
"Sao vậy? Chẳng lẽ huynh không thích muội?"
"Sao lại không thích chứ?", Mục Vỹ cười ha ha: "Có điều chuyện này sao có thể để nữ tử chủ động được!"
Nói xong, hắn không do dự, bá đạo lấp kín miệng của Tần Mộng Dao.
Sự mềm mại ở nơi ấy khiến hắn ngây ngất.
Dần dần, hai tay Mục Vỹ bắt đầu làm loạn, âm thầm len lỏi vào trong áo của cô, leo lên hai ngọn đồi.
"Chúng ta... đang ở trên nóc phòng mà... lỡ có ai đi ngang qua..."
Tần Mộng Dao vùng vẫy, khuôn mặt đỏ bừng.
"Ai dám nhìn, huynh móc mắt hắn!"
Hắn kéo cô đến, hai người lăn một vòng, rơi vào trong một vùng lõm ở chính giữa nóc phòng.
"Thế này thì không ai thấy được rồi!"
Nở nụ cười đắc chí, Mục Vỹ trắng trợn luồn hai tay lên cao.
Cùng lúc đó, chiếc váy ngắn của Tần Mộng Dao lật ngược lên trên, đôi chân thon dài trần trụi trước mắt hắn.
Hết đưa tay lên lại đưa tay xuống, Mục Vỹ vô cùng bận rộn.
Mỗi khi Tần Mộng Dao cự nự, hắn lại dùng miệng chặn môi cô lại, cuối cùng cô chỉ có thể phát ra những âm tiết ưm a vụn vặt.
Bóng trăng tà, nhiệt độ lại thấp hơn mấy phần.
Hai người ngồi dậy khỏi vùng lõm kia.
Tần Mộng Dao bối rối sửa lại trang phục, khuôn mặt ửng lên màu mật đào, xinh đẹp vô cùng.
Một bên khác, Mục Vỹ thì vỗ tiểu đệ của mình để nó biết điều không lên nữa.
Hai người đã mây mưa với nhau, có điều Tần Mộng Dao lại sống chết không cho làm đến bước cuối cùng nên hắn chỉ đành dùng tay và miệng để nếm chút ngon ngọt.
"Biết ngay huynh là tên háo sắc mà!"
Thấy Mục Vỹ còn làm ra hành động không đứng đắn đó, Tần Mộng Dao trừng mắt nhìn hắn.
"Đành chịu thôi, nam nhân nào thấy muội mà không muốn, như huynh là đã tốt lắm rồi đấy!", Mục Vỹ đau khổ than thở: "Hơn nữa, đại tiểu thư lạnh lùng lại tỏ tình với huynh, không kích động mới là lạ!"
"Huynh..."
"Được rồi, huynh háo hắc!"
Hắn tí tởn cười rồi ôm Tần Mộng Dao vào lòng, nhìn ánh trăng sáng rỡ ở phía tây, lòng chợt tỉnh ngộ.
Đời trước, hắn chỉ lo theo đuổi đến trình độ cao nhất của võ đạo, bỏ quên nhiều người, gạt đi những chuyện xung quanh bản thân.
Nếu đã sống lại thì phải sống theo ý mình, muốn làm gì thì làm cái đấy, không uổng phí cơ hội được sống lại lần nữa!
"Dao Nhi, thần phách Băng Hoàng trong cơ thể muội chính là thể phách của thần thú chí cao vô thượng trong đại thế giới Vạn Thiên. Một khi nó thức tỉnh, trong tương lai muội chắc chắn sẽ bước vào hàng ngũ cao thủ của đại thế giới Vạn Thiên!"
"Đại thế giới Vạn Thiên? Đó là đâu?", Tần Mộng Dao ngẩng đầu lên, ngây thơ nói: "Gần đây, muội cảm giác trong đầu mình xuất hiện rất nhiều thứ kỳ lạ, không có trong ký ức. Cái gì mà Thần giới, Thương Mang giới, muội không biết gì cả!"
Thần giới?
Thương Mang giới thì Mục Vỹ từng nghe nói đến, nhưng Thần giới thì là lần đầu.
"Thành Bắc Vân chỉ là một tòa thành ở đế quốc Nam Vân, đế quốc Nam Vân lại chỉ là một đế quốc trên Thiên Vận Đại Lục, Thiên Vận Đại Lục thì chỉ là một đại lục trong tiểu thế giới Tam Thiên!"
"Thế giới rộng lớn hơn muội nghĩ, sau này sẽ rõ thôi!"
"Vâng, muội không quan tâm thế giới lớn đến đâu. Chỉ cần huynh ở bên muội, nơi có huynh chính là thế giới của muội!", Tần Mộng Dao vùi đầu vào lòng hắn, thẹn thùng nói.
Đêm này, hai người hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh. Sau khi tầng cửa sổ giấy cuối cùng bị đâm rách, mối quan hệ giữa cả hai đã trở nên thân mật, khăng khít với nhau hơn.
Hôm sau, khi hai người tay trong tay đi vào trong Học viện Bắc Vân, toàn bộ học viện như ong vỡ tổ!
Chương 87: Làm gì được ta?
Không ngờ thầy Mục Vỹ nổi tiếng là rác rưởi của Học viện Bắc Vân lại tay trong tay đi cùng cô giáo đẹp nhất học viện.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều choáng váng!
"Rầm!"
Trong một văn phòng của học viện, một chiếc ghế gỗ nổ tung.
Mặt mày Điêu Á Đông tái mét. Hắn ta đứng ở trước bàn, cơ thể run rẩy mất kiểm soát.
"Thảo nào Tần Mộng Dao lại đến cái lớp năm sơ cấp rác rưởi kia dạy, thì ra là như vậy. Rốt cuộc tên Mục Vỹ kia dùng cái gì để thu hút cô ấy?"
"Thầy Điêu đừng nóng, chắc chắn là tên Mục Vỹ rác rưởi kia đã đe đọa gì cô Tần rồi, nếu không thì..."
"Đông Phương Ngọc đâu rồi? Thầy ta mà thấy cảnh này chắc sẽ nhảy ra giết Mục Vỹ ngay!", Điêu Á Đông không kìm nổi cơn giận dữ.
"Từ khi đến dãy Bắc Vân, Đông Phương Ngọc bặt vô âm tín. Thầy cũng biết mà, mất tích ở dãy Bắc Vân là chuyện quá bình thường!"
"Vô dụng!"
Đập vỡ cái bàn gỗ, ngón tay Điêu Á Đông run rẩy, hắn ta hét lên: "Nói cho Tề Vân, Mặc Hải và Uông Vân Kỳ nhất định phải thắng cuộc thi cho ta. Ai mà thua, Điêu Á Đông ta đây sẽ đuổi đứa đấy ra khỏi lớp ba cao cấp!"
"Rõ!"
Người trước mặt thấy Điêu Á Đông giận sôi lên như thế thì cũng không dám nói nữa, đáp lời rồi cẩn thận ra khỏi phòng.
"Mục Vỹ, ngươi được lắm, được lắm. Điêu Á Đông ta đây muốn xem rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng!"
Lạnh lùng nói ra một câu, Điêu Á Đông siết chặt hai nắm đấm, tiếng răng rắc vang lên.
"Ôi má!"
Khi Mục Vỹ và Tần Mộng Dao tay trong tay xuất hiện trước người Mặc Dương và Tề Minh, Tề Minh luôn luôn kiệm lời cũng không nhịn được văng tục.
"Thầy Mục, thầy đúng là thần tượng của trò!"
"Sư phụ, xin hãy nhận đồ nhi một lạy!"
Hai người gần như đồng thanh, nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt đầy hâm mộ.
Tần Mộng Dao có thể nói là người đẹp nhất được toàn thành Bắc Vân công nhận. Trước đây, điều làm bao người thổn thức là đóa hoa xinh đẹp này lại không sống qua được hai mươi tuổi, đau xót vô cùng.
Còn bây giờ, hàn độc trên người cô đã được giải, bộc lộ thiên phú, thực lực tăng tiến vượt bậc.
Thế mà Mục Vỹ lại cướp đi trái tim của Tần Mộng Dao, đây đúng là tin động trời.
Nhất thời, tin tức này lan nhanh như gió trong toàn Học viện Bắc Vân rồi lan rộng ra thành Bắc Vân.
"Nhìn cái gì đấy, đừng có nhìn nữa, lo mà tu luyện đi. Thi đấu mà thua thì biết tay với thầy!"
Mục Vỹ không nhịn được nữa, hét lên, bị nhìn chằm chằm như thế ai mà chịu cho nổi!
"Rõ, sư phụ, sư mẫu, con xin đi trước!"
"Thầy Mục, cô Tần, gặp sau ạ!"
Bị hai người trêu chọc, khuôn mặt Tần Mộng Dao hồng hồng nhưng bàn tay ngọc ngà vẫn nắm chặt tay của Mục Vỹ.
"Ôi chao, Mục rác rưởi thế mà lại theo đuổi được Tần Mộng Dao – người đẹp nhất thành Bắc Vân chúng ta, đúng là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Quả là thần kỳ!"
Tuy nhiên, đang lúc Tề Minh và Mặc Dương chuẩn bị đi thì một giọng nói mang theo sự trêu tức thình lình vang lên.
Xoay lại, có hai người xuất hiện trước mặt họ.
Cầm đầu là một người mặc trường sam đen, nét mặt lạnh lùng.
Bên cạnh là một thiếu niên có vóc người hơi mập, trông như bị phù, người vừa lên tiếng chính là y.
"Mặc Hải, huynh tới đây làm gì!"
Nhìn thấy người vừa đến là ai, sắc mặt Mặc Dương sa sầm, hừ lạnh.
"Đến để xem Mục rác rưởi dùng cách gì để lấy được trái tim của mỹ nhân chứ!", Mặc Hải tiến lên một bước, chế giễu nhìn Mặc Dương, nói: "Mặc Dương, ngươi sẽ không nghĩ rằng có thể tiến vào cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác là có thể so bì với ta đấy chứ? Rác rưởi chính là rác rưởi, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!"
"Hừ! Khi nào đến lúc, ta nhất định sẽ cho huynh thấy được sự lợi hại của ta!"
"Được thôi, ta chờ!"
Mặc Hải cười phá lên: "Đúng là chẳng hiểu nổi mà! Cô Tần, cô vừa ý ông thầy vô dụng Mục Vỹ này ở đâu thế!"
"Mặc Hải, một vừa hai phải thôi!", Tề Minh cũng không chịu nổi, lớn tiếng quát.
"Ta cứ không vừa phải đấy, ngươi làm gì được ta? Tới đánh ta đi? Đồ rác rưởi!"
"Bốp!"
Nhưng y còn chưa kịp nói hết thì một tiếng đập bất chợt truyền đến.
Một bóng người đột ngột xông tới, không chút nể nang đánh một quyền vào má của Mặc Hải. Máu tí tách chảy xuống từ hai lỗ mũi của y.
"Sống đến bây giờ mới nghe được một lời thỉnh cầu hay ho như vậy. Mọi người đều thấy trò là người bảo bọn ta đánh, có tìm viện trưởng thì ông ấy cũng không trách bọn ta đâu!"
Mục Vỹ phất ống tay áo, lạnh nhạt nói.
Những người xung quanh đều sững sờ.
Mục Vỹ đường đường là thầy giáo của Học viện Bắc Vân, đã đến cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mà lại nói đánh là đánh!
Khá là vô sỉ đấy!
"Phụt!"
Tần Mộng Dao đang đứng cạnh hắn thì không kìm được bật cười.
Cô đột nhiên phát hiện ra Mục Vỹ còn có một mặt rất đáng yêu.
Chương 88: Trò còn quá nhỏ
"Mục Vỹ, biết điều đi!"
Đúng lúc này, thiếu niên luôn im lặng đứng ở đằng trước lên tiếng: "Ta là Điêu Á Vân, sẽ tự mình ra sân trong trận thi đấu lần này. Nói cho các người biết, rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi. Lớp ba cao cấp là lớp học tài giỏi nhất học viện, không ai có thể xúc phạm!"
"Đúng vậy, rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi, ngày nào cũng luôn mồm rác rưởi rác rưởi, có tin ta đang cho trò răng rơi đầy đất ngay bây giờ luôn không!"
Thấy cậu ta tự tin như thế, Mục Vỹ khoanh tay, trào phúng nói.
Không khó để nhìn ra Điêu Á Vân đang ở cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ sáu của thân xác. Đúng là cậu ta rất mạnh trong số các đệ tử, nhưng đối với Mục Vỹ lại hoàn toàn chẳng là gì!
"Thầy..."
Vừa rồi đã thấy Mục Vỹ trơ tráo đánh Mặc Hải, Điêu Á Vân cũng sợ hắn đột nhiên đánh mình.
"Gặp lại vào bảy ngày sau!"
Bỏ lại một câu, Điêu Á Vân dẫn mấy người bỏ đi.
"Thầy Mục đừng lo, cho dù Điêu Á Vân là thiên tài, đã tu luyện được đến cảnh giới Ngưng Khí thì trò vẫn sẽ thắng!", nhìn mấy người kia kiêu căng phách lối bỏ đi, Mặc Dương không tự chủ siết chặt nắm đấm.
Dù trước đây là một tên sở khanh, gã vẫn có lòng tự trọng.
Lúc bị người khác bắt nạt, mắng là rác rưởi, không phải gã không muốn phản kháng mà là không thể!
Hiện giờ đã có Mục Vỹ, Mặc Dương thấy được hy vọng. Dù đó chỉ là một tia hy vọng le lói, gã cũng sẽ không bỏ cuộc.
"Cứ như sắp ra chiến trường vậy, đừng nói như thế! Cứ cố hết sức là được!", vỗ vỗ vào bả vai của Mặc Dương, Mục Vỹ dò hỏi: "Nha đầu Tiên Ngữ đâu? Sao hôm nay không gặp con bé?"
"À..."
Thấy hắn nhắc đến Diệu Tiên Ngữ, nét mặt của Mặc Dương và Tề Minh trở nên gượng gạo.
"Thầy Mục, tình trạng của Diệu Tiên Ngữ không ổn lắm, thầy phải bình tĩnh đấy nhé!", Mặc Dương thấp giọng nói: "Cô ấy đang ở trong phòng luyện đan!"
"Thầy biết rồi!"
Dứt lời, Mục Vỹ đi tới phòng luyện đan.
Hắn không hề lo lắng về việc dạy học cho Tề Minh và Mặc Dương trong một tháng. Hắn đã cố gắng hết sức rồi, còn lại là việc của hai người.
Về phần Diệu Tiên Ngữ, cô ta vốn không phân cao thấp với Uông Vân Kỳ. Mà hiện giờ Uông Vân Kỳ đã dung nhập với thú hỏa, khả năng luyện đan có lẽ đã nhỉnh hơn cô ta một bậc.
"Tiên Ngữ, dạo này chuẩn bị thế nào rồi?", vào phòng luyện đan, thấy Diệu Tiên Ngữ đang ngồi, Mục Vỹ híp mắt cười hỏi.
"Hừ!"
Nhưng Diệu Tiên Ngữ lại hừ lạnh khi thấy hắn đi vào, không thèm nhìn lấy một lần.
"Ai làm trò không vui thế? Có phải do ông nội hồ đồ của trò không, để thầy đi tính sổ với ông ấy!", Mục Vỹ tỏ ra căm phẫn.
"Không phải, không phải, là thầy, là tên bại hoại thầy đấy!", Diệu Tiên Ngữ đột nhiên òa khóc: "Làm gì có chuyện thầy và Tần Mộng Dao yêu nhau, phải là trò và thầy chứ. Trò thua kém cô ta ở đâu!"
Nói rồi cô ta cố ý ưỡn ngực lên, khiêu khích nhìn hắn.
"Khụ khụ..."
Không ngờ mối bận tâm của tiểu nha đầu lại là cái này, Mục Vỹ lúng túng ho khan, đáp: "Tiên Ngữ à, giờ ấy, trò còn nhỏ, thầy đã 19 tuổi rồi mà trò mới 16. Sau này trò còn phải trở thành đại sư luyện đan nổi tiếng toàn bộ đế quốc Nam Vân, phải lợi hại hơn đại sư Mạt nữa!"
"Vậy tại sao thầy không chú ý đến trò?"
"Không phải thầy không chú ý đến trò, chỉ là do trò còn quá nhỏ..."
"Được, thế thì khi được 19 tuổi, trò sẽ làm nữ nhân của thầy!"
"Hả?"
Nghe vậy, Mục Vỹ sững sờ.
Diệu Tiên Ngữ thì phấn khởi chạy đi.
"Này này, trò đi đâu đấy, không tu luyện à?"
"Ha ha, giờ không ạ. Thầy yên tâm, dù Uông Vân Kỳ đã dung hợp với thú hỏa cũng không phải đối thủ của trò đâu. Trận này, Diệu Tiên Ngữ trò đây thắng chắc rồi!"
"Nha đầu này..."
Nhìn bóng lưng Diệu Tiên Ngữ, lại nghĩ đến sự thần bí của ông nội cô ta là Diệu Thanh, Mục Vỹ lắc đầu.
Từ trước đến nay, Diệu Thanh luôn là một người thần bí khó lường trong suy nghĩ của hắn. Có lẽ thực lực thật sự của lão già này còn cao hơn cả đại sư Mạt.
Có ông nội bí ẩn như thế, Diệu Tiên Ngữ quả thật không cần Mục Vỹ phải lo lắng.
"Nên giải quyết việc của mình trước thì hơn!"
Tần Mộng Dao phụ trách giám sát và đốc thúc Tề Minh, Mặc Dương tu luyện, Mục Vỹ thì tìm một phòng để tu luyện một mình.
Lúc này đây, dù đi đâu cũng bị người trong học viện chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng Mục Vỹ không để bụng.
Vào phòng luyện công, hắn lấy một thanh trường kiếm bình thường ra, bắt đầu tu luyện.
Sau khi lấy được Bát Hoang Sinh Tử Ấn từ trong tay Đông Phương Ngọc, Mục Vỹ đã tu luyện và đến nay đã thuần thục.
Vấn đề làm hắn đau đầu chỉ còn lại bốn chiêu thức của Bổ Thiên Kiếm Đạo.
Hôm qua may mắn thành công thi triển chiêu thức thứ nhất là Bổ Ảnh Chi Kiếm. Để được như vậy, Mục Vỹ đã phải dành tròn một tháng, quả là đáng kinh ngạc.
Kiếp trước, có thể nói rằng khi tu luyện bất kỳ võ kỹ nào, hắn đều chỉ mất nhiều nhất một tháng là thành công.
Còn lần này, chỉ là thức thứ nhất của Bổ Thiên Kiếm Đạo thôi mà đã mất một tháng rồi.
"Sai chỗ nào nhỉ..."
Chém ra hết lần này đến lần khác, Mục Vỹ bắt đầu lĩnh ngộ thức thứ hai của Bổ Thiên Kiếm Đạo – Bổ Phong Chi Kiếm, nhưng mãi vẫn chưa thể nắm được điểm mấu chốt.
Thời gian dần trôi, rốt cuộc đã đến ngày ước định đấu ba trận giữa Mục Vỹ và Điêu Á Đông diễn ra.
Hầu như toàn bộ Học viện Bắc Vân đều đến xem.
Trận đấu giữa lớp học bết bát nhất học viện và lớp học nằm trong tốp ba vốn đã rất hấp dẫn.
Nay lại thêm tin tức động trời là Mục Vỹ và Tần Mộng Dao đã xác định quan hệ, người đến xem trận thi đấu đông như mắc cửi.
Chương 89: Bắt đầu thi đấu
Trên quảng trường của Học viện Bắc Vân, người đông nghìn nghịt. Mấy nghìn thầy cô và học trò của cả học viện vây quanh quảng trường chật như nêm cối.
Quảng trường đã bị phân chia ra.
Một lôi đài, hai lò luyện đan và hai lò luyện khí.
Dù sao ba trận tranh tài này cũng là cuộc thi thăng cấp thầy giáo trung cấp của Mục Vỹ. Học viện đã sắp xếp việc thăng cấp cho hắn từ trước.
Chỉ là không ngờ một thầy giáo sơ cấp thăng lên trung cấp lại thu hút nhiều người tới xem như vậy.
Nhưng phần lớn những người kia đều muốn nhìn xem thầy Mục dám khiêu chiến lớp ba cao cấp có ba đầu sáu tay gì.
“Tiên Ngữ, mấy ngày này ta đã điều tra thầy Mục của lớp muội, nhưng không biết rốt cuộc tên phế vật này có gì lợi hại!”
Diệu Tiên Ngữ mặc váy ngắn màu tím xinh đẹp động lòng người đứng trong đám người.
Bên cạnh cô ta là một chàng trai luôn miệng nói không ngớt: “Điêu Á Đông dẫn dắt lớp ba cao cấp, cả học viện chỉ thua mỗi lớp của Uông Thanh Phong. Mục Vỹ làm vậy đúng là quá ngu ngốc!”
“Thiệu Vũ, ngươi có thể câm miệng lại không?”
Diệu Tiên Ngữ thấy chàng trai bên cạnh cứ rít rít bên tai, không nhịn được nói: “Thầy Mục là thầy của lớp ta, phiền ngươi nói chuyện lễ phép một chút!”
Thiệu Vũ là đứng trong top mười đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, có cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy.
Hơn nữa hắn ta chỉ mới mười sáu tuổi, không biết đã mạnh hơn Mục Vỹ kia bao nhiêu lần. Vậy mà Diệu Tiên Ngữ lại chống đối hắn ta ngay trước mặt bao người.
“Ha ha, ta biết chắc chắn muội sẽ thắng được Uông Vân Kỳ kia. Nhưng mà ta nghe nói trong hai người còn lại, một là thiếu gia ăn chơi trác táng, một là học trò nhà nghèo, sao có thể là đối thủ của thiên tài thành Bắc Vân các muội được?”
Thiệu Vũ giễu cượt nói: “Tuy đối với ta, hai thiên tài kia cũng chỉ là phế vật mà thôi!”
Nghe thấy lời nói huênh hoang khoác lác của hắn ta, Diệu Tiên Ngữ càng bực bội cau mày.
“Thầy Mục!”
Cô ta trông thấy Mục Vỹ và Tần Mộng Dao trong đám đông, lập tức chạy tới, bỏ lại Thiệu Vũ tự lẩm bẩm một mình.
Thấy Diệu Tiên Ngữ nhiệt tình với Mục Vỹ, Thiệu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
“Đồ phế vật, Tiên Ngữ là của ta. Ngươi dám nhúng chàm muội ấy, ta sẽ giết chết ngươi!”, hắn ta trầm giọng nói một câu mới thở hắt ra, điều chỉnh sắc mặt rồi đi tới.
Lần này hắn ta tới đây là để xem thử Mục Vỹ nổi danh khắp thành Bắc Vân này sẽ thua thảm bại đến mức nào!
Lúc này, chính giữa quảng trường rộng lớn được giữ lại một khoảng đất trống. Sau lưng Mục Vỹ là ba người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương theo sát.
Bên còn lại là Điêu Á Đông dẫn theo Điêu Á Vân, Uông Vân Kỳ, Tề Vân xếp thành một hàng.
Điêu Á Đông trông thấy Mục Vỹ liền bật cười: “Khó trách, khó trách thầy Mục lại tự tin như vậy, thì ra là có cô Tần làm chỗ dựa. Thầy Mục dùng chiêu ăn bám này tốt thật!”
“Ha ha… nhường rồi, nhường rồi!”
Mục Vỹ không thèm để bụng, cười đáp: “Ăn bám cũng cần bản lĩnh đấy. Sợ là thầy Điêu muốn ăn bám cũng không ăn nổi đâu!”
Vừa nói, hắn vừa quay lại nhìn Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, lập tức khiến mọi người xung quanh choáng ngợp.
“Ta đã gặp bao nhiêu đồ vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như vậy!”
“Đúng đấy, ta thấy bảo hắn là phế vật không bằng nói hắn là kẻ vô sỉ đệ nhất thiên hạ!”
“Lát nữa hắn thua cho đẹp mặt, có lẽ Mặc Dương chưa lên đấu đã chịu thua nhường Điêu Á Vân rồi ấy chứ? Điêu Á Vân là một trong ba thiên tài của học viện chúng ta, đồ phế vật Mặc Dương kia mà lên chỉ có đường chết!”
Tiếng tranh luận ầm ĩ vang lên.
Cuộc thi chưa bắt đầu, quảng trường đã trở nên ồn ào.
Nhưng phần lớn mọi người đều đang chờ xem Mục Vỹ bị mất mặt.
Hắn vốn có thể chọn một lớp bình thường để mình thăng cấp thành thầy giáo trung cấp, thế mà lại nhất quyết chọn lớp ba cao cấp.
Đáng đời hắn tự mua dây buộc mình!
Trên mấy bệ đá cao lớn dọc theo quảng trường có mấy bóng người đứng sừng sững.
Trong đó có một người chừng hai mươi tuổi, quần áo bay phấp phới, gương mặt tuấn tú khiến đám nữ học trò xung quanh không ngừng gào thét.
“Thầy Uông nghĩ lần này Mục Vỹ có thể thắng không?”
Một cô gái đứng sau lưng người kia lên tiếng dò hỏi.
“Một khi phế vật thức tỉnh sẽ một bước lên trời. Mọi chuyện đều không thể đoán trước, Tần Mộng Dao không phải người ngu ngốc. Người được cô ấy coi trọng sao có thể là phế vật được?”
Uông Thanh Phong khẽ cười nói: “Đáng tiếc Điêu Á Đông bị đố kỵ làm mờ mắt, không nhìn nhận rõ ràng!”
“Ý của thầy là Mục Vỹ sẽ thắng sao?”
Cô gái sau lưng Uông Thanh Phong không nhịn được hỏi tiếp.
“Nếu Mục Vỹ chọn lớp sáu sơ cấp hoặc lớp chín sơ cấp thì có lẽ sẽ thắng. Nhưng hắn lại lựa chọn lớp ba cao cấp!”
Uông Thanh Phong trầm giọng nói: “Điêu Á Vân ra sân, Mặc Dương không thể thắng nổi. Còn Diệu Tiên Ngữ và Vân Kỳ ngang sức nhau, Tề Vân lại mạnh hơn Tề Minh không chỉ một bậc. Ta cũng không đoán ra được Mục Vỹ đang muốn làm cái gì!”
Trong lúc mọi người thảo luận, cuộc thi đấu trên quảng trường đã bắt đầu.
Trận đầu tiên, thi luyện đan.
Diệu Tiên Ngữ đấu với Uông Vân Kỳ.
Chương 90: Cái nào hơn?
“Diệu Tiên Ngữ, mọi người đều nói ta và ngươi là hai thiên tài luyện đan của thành Bắc Vân, nhưng ta thấy ngươi không bằng ta. Nếu không nhờ có ông nội là các chủ Thánh Đan Các, ngươi phải kém xa ta mười tám nghìn dặm!”
Uông Vân Kỳ mặc trường bào, gương mặt xinh đẹp, lời nói lại gay gắt.
Từ nhỏ cả hai đều thể hiện thiên phú xuất chúng, danh tiếng vang xa trên con đường luyện đan nên vẫn luôn bị người ta lấy ra so kè.
Hôm nay chính là ngày quyết định giữa hai người, rốt cuộc ai mới là thầy luyện đan thiên tài số một của thành Bắc Vân!
“Đừng có kiêu ngạo quá!”, Diệu Tiên Ngữ cười đáp: “Trận đấu hôm nay không phải để ta và ngươi tranh cái danh thiên tài luyện đan số một thành Bắc Vân, mà là vì thầy Mục!”
Cuộc đấu còn chưa bắt đầu, không khí đã trở nên căng thẳng.
“Bởi vì cả hai đều là thầy luyện đan một sao nên đan dược để thi đấu lần này do thầy cô bốc thăm quyết định. Ai có thể luyện chế thành công nhanh nhất, phẩm chất của đan dược tốt nhất sẽ là người chiến thắng!”
Trọng tài vừa dứt lời, một bóng người chậm rãi bước lên lôi đài.
Lục Khiếu Thiên!
Trông thấy ông ấy tới, mọi người đều sợ ngây người.
Không ai ngờ trận đấu luyện đan đầu tiên sẽ do viện trưởng Lục tự mình bốc đề.
Vậy thì trận đấu lần này sẽ cực kỳ công bằng!
Cả học viện Bắc Vân làm gì còn ai công tâm hơn viện trưởng Lục?
“Đan dược của trận đấu luyện đan là Thất Khiếu Thư Mạch Đan!”
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh hãi.
Thất Khiếu Thư Mạch Đan là loại cực phẩm trong số đan dược nhất phẩm, có tác dụng rất lớn đối với võ giả từ tầng thứ nhất đến tầng thứ tư của thân xác.
Hơn nữa sau khi luyện thành, xung quanh đan dược sẽ có thất khiếu, sinh động như thật, hương thơm ngào ngạt.
Tuy nó chỉ là đan dược nhất phẩm nhưng lại rất ít người có thể luyện thành thất khiếu.
Thầy luyện đan một sao chỉ có thể luyện ra được tam khiếu, tứ khiếu. Chỉ một số thầy luyện đan hai sao mới có thể luyện chế ra được thất khiếu đầy đủ.
Thất khiếu hợp thành, viên đan dược Thất Khiếu Thư Mạch Đan ấy mới được coi là hoàn mỹ.
Dùng nó để kiểm tra năng lực của thầy luyện đan một sao đúng là không có gì thích hợp bằng!
“Thất Khiếu Thư Mạch Đan…”
Nghe thấy cái tên này, Uông Vân Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
“Diệu Tiên Ngữ, ngươi thua chắc rồi. Một tháng trước ta đã có thể luyện chế ra Thất Khiếu Thư Mạch Đan có ngũ khiếu. Bây giờ ta dung hợp được thú hoả, ít nhất cũng có thể luyện chế được lục khiếu!”
Uông Vân Kỳ hưng phấn nói: “Còn ngươi vốn không thể luyện chế ra thất khiếu! Bởi vì chỉ có thầy luyện đan hai sao mới làm được điều này. Thế nên trận này ta thắng chắc rồi!”
Nghe thấy Uông Vân Kỳ tự tin như vậy, Diệu Tiên Ngữ nhếch miệng mỉm cười, không thèm giải thích.
Thắng thua phải đợi đến cuối cùng mới biết được.
“Hiện giờ đã chuẩn bị xong các dược liệu cần thiết và lò luyện đan tốt để luyện chế đan dược. Về phần lửa luyện đan, học viện cung cấp đan hoả của yêu thú thuộc tính hoả. Nếu bản thân học trò có sẵn yêu hoả cũng có thể sử dụng. Cuộc thi chính thức bắt đầu!”
Trọng tài nói xong, cả quảng trường chìm vào yên tĩnh.
Lúc luyện đan kiêng kị nhất là bị quấy rầy, ai ai cũng biết điều này.
Dược liệu cần để luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan gồm có cỏ Linh Lung, quả Thư Tâm, gỗ Thiết Ti và yêu đan của yêu thú cấp bốn hổ vằn trắng!
Trong đó, quả Thư Tâm quý giá nhất. Một quả Thư Tâm trị giá ít nhất năm nghìn linh thạch hạ phẩm.
Cuộc thi đấu bắt đầu. Uông Vân Kỳ và Diệu Tiên Ngữ cùng bước lên lôi đài, đứng ở chỗ của mình.
Đám người phía dưới đã kiềm chế hơi thở.
Ngoại trừ một người, chính là Mục Vỹ!
Lúc này hắn đang lười biếng dựa vào ghế, Tần Mộng Dao đứng cạnh xoa bóp vai cho hắn. Cảnh tượng này khiến một nửa số người trong học viện Bắc Vân muốn xông lên đánh hắn một trận tơi bời.
Nhưng Tần Mộng Dao thấy hắn hơi híp mắt nằm trên ghế lại đau lòng.
Ngày thường Mục Vỹ luôn mang bộ dạng tiêu sái phóng khoáng, nhưng đến khi chính thức ở bên hắn, cô mới biết mỗi ngày hắn dùng phần lớn thời gian để tu luyện.
Hôm qua vì lĩnh ngộ một chiêu kiếm, hắn thức đến tận sáng sớm mới ngủ được một lúc.
Trên lôi đài, Uông Vân Kỳ và Diệu Tiên Ngữ gần như đồng thời ra tay. Các loại dược liệu được bỏ vào lò luyện theo thứ tự.
Thế nhưng người nào quan sát cẩn thận sẽ dần phát hiện, số lượng và thứ tự thả dược liệu của Diệu Tiên Ngữ khác hẳn Uông Vân Kỳ.
Nói chính xác là một thủ đoạn luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan khác hoàn toàn cách luyện chế được công nhận hiện nay.
Mọi người đều biết muốn luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan cần phải thả gỗ Thiết Ti vào trước, bởi vì nó rất cứng, không thể nhanh chóng dung hợp.
Thế nhưng cách làm của Diệu Tiên Ngữ lại trái ngược. Cô ta bỏ quả Thư Tâm dễ luyện hoá nhất vào lò luyện đan trước.
“Diệu Tiên Ngữ đang làm cái gì vậy?”, Tề Minh thấy vậy cũng không khỏi nghi hoặc.
“Các trò biết cái gì?”
Đúng lúc này, Mục Vỹ vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên lên tiếng: “Luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan, quan trọng nhất là mở thất khiếu. Mở thế nào? Đương nhiên phải dùng dược khí công phá đan dược!”
“Cho quả Thư Tâm vào trước, hoá thành dược khí bao quanh mặt trong của lò đan. Sau khi gỗ Thiết Ti bị luyện hoá, dược khí sẽ bám vào nó, giây phút đan dược luyện thành sẽ xông phá mở khiếu từ ngoài vào trong!”, Mục Vỹ giải thích tỉ mỉ: “Phương pháp luyện chế bình thường đều là cho gỗ Thiết Ti vào trước, để dược hiệu của quả Thư Tâm bao bọc trong đan dược, phá từ trong ra ngoài!”
“Vậy cách nào có hiệu quả tốt hơn?”, Tề Minh không nhịn được tò mò hỏi.