"Đỉnh đấy!"
Cùng lúc đó, một bên khác, Huyết Vô Tình lặng yên quan sát tình hình mỉm cười khen ngợi.
"Cha à, huynh ấy bị thương nặng thế rồi, sao cha còn khen?"
"Tiểu tử ngốc, chỗ thương thế đó chỉ là giả thôi!"
Huyết Vô Tình nhoẻn môi: "Theo như con nói, hôm đó Mục Vỹ cứu con, người của Thiên Luân Các sẽ không tha cho cậu ta nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự, vậy thì thực lực của cậu ta đã được chứng minh rồi! Cậu ta chẳng qua chỉ bày trò bị thương thôi!"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả. Lập tức truyền lệnh của ta, bắt đầu từ hôm nay, đối tác của mọi thương vụ của đảo Huyết Sát chúng ta sẽ là Thiên Bảo Các. Có lẽ ta thật sự nên gặp người thanh niên này một lần rồi!"
Khuôn mặt cương nghị của y nở nụ cười tươi rói, nhưng trong nụ cười này còn ẩn chứa sự tò mò và nghiền ngẫm.
"Mục Vỹ, tên Mục Vỹ à? Trùng tên trùng họ với Vỹ tôn giả thân thiết với lão tổ tông, lại còn có được Vạn Cổ Huyết Điển. Mọi bằng chứng đều quá khả nghi!"
Huyết Vô Tình có thể làm trụ cột cho đảo Huyết Sát không chỉ vì thực lực mà còn vì trí óc của y.
Nhất cử nhất động của Mục Vỹ đã thu hút sự chú ý của y rồi.
"Được rồi, không cần đỡ ta đâu!"
Sau khi trở lại Thiên Bảo Các, Mục Vỹ cười sặc sụa.
"Ngươi không bị thương?"
Bảo Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.
"Thì cũng phải giả vờ cho người ngoài thấy để khỏi nghi ngờ ta giết hai tên đó chứ".
"Sao không nói sớm, mất công ta đỡ ngươi nãy giờ!"
"Gì mà vong ân phụ nghĩa thế cô nương? Ta giúp cô giành toàn bộ quyền giao dịch với bảy mươi hai hải đảo rồi, đỡ một chút thì chết à?"
"Ngươi..."
Bảo Linh Nhi tức tối lắm nhưng không nói được gì.
Quả thật Mục Vỹ đã cứu cô ấy một bàn thua trông thấy.
"Thôi được, phải công nhận ngươi đã giúp ta rất nhiều. Nhưng sau lần này, chắc chắn Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh các vẫn không chịu buông tha vùng đất màu mỡ này. Chúng sẽ không cam tâm rút lui đâu!", Bảo Linh Nhi cau mày nói.
"Vậy phải xem cô mang bao nhiêu bảo bối đến đây rồi!", Mục Vỹ bình tĩnh đáp: "Sắp tới hãy bán nhanh một lượng lớn linh đan và linh kiếm kèm chương trình khuyến mãi để ăn mừng Thiên Bảo Các trở thành đối tác thương mại độc quyền của bảy mươi hai hải đảo, cho tất cả mọi người đều thấy Thiên Bảo Các đủ năng lực đáp ứng nhu cầu của họ đi!"
"Lỡ Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các muốn dùng vũ lực thì..."
“Thì phải làm sao à?”
"Điều đó phụ thuộc vào việc cô mang bao nhiêu người đến đây, có thể đánh bại được chúng hay không!"
Mục Vỹ khoát tay.
"Xùy!"
"Rồi thôi, ta còn việc khác, không nói chuyện với cô nữa. Nghĩ cách nhận mấy đơn hàng lớn đi. Sắp tới, ngoài mặt thì ít nhất Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các sẽ rút lui, đây là cơ hội tuyệt vời để lôi kéo người của bảy mươi hai hải đảo đấy!"
"Ta hiểu rồi!"
Vừa nói xong, Mục Vỹ đi ngay.
"Ngươi đi đâu đấy?"
"Đi tìm khách cho cô!"
Cước bộ không dừng, Mục Vỹ nói mà không quay đầu lại.
Đương nhiên nói vậy thôi chứ thật ra hắn muốn đi gặp một người.
Ra ngoài Thiên Bảo Các, sau mấy lần xuất hiện rồi chớp lóe biến mất, trang phục và dung mạo của Mục Vỹ đã khác trước.
Hắn lại đến nơi từng gặp Huyết Nhất.
Mở cửa, vào viện, một người đã ngồi trong phòng khách chờ sẵn.
Huyết Vô Tình, đảo chủ đảo Huyết Sát!
"Xem ra ngươi không ngốc lắm, không làm lão tổ tông mất mặt!"
Mục Vỹ vào trong, ngồi vào bàn rồi cầm chén rượu trên bàn lên uống cạn một cách tự nhiên.
Vị rượu như đốt cháy cuống họng, nhưng sau khi thấy cố nhân, Mục Vỹ thấy ngực mình còn đau hơn.
"Cậu là ai?"
Huyết Vô Tình nhìn Mục Vỹ chằm chằm, thăm dò.
"Nếu như ta nói ta là Mục Vỹ, ngươi có tin không?", Mục Vỹ nở nụ cười cay đắng.
"Tin!"
Câu trả lời của Huyết Vô Tình làm hắn giật mình.
"Tin cái đầu ngươi, bản thân ta còn không tin nữa là!"
Mục Vỹ mắng rồi khổ sở nói: "Kể ta nghe về lão tổ tông các ngươi đi!"
"Được!"
Huyết Vô Tình không hỏi nhiều, bắt đầu kể.
"Năm xưa, lão tổ tông có một chiến hữu tên là Mục Vỹ..."
Mục Vỹ phất tay, không muốn nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ ấy: "Đừng kể mấy chuyện này, bắt đầu từ mười nghìn năm trước đi. Lão tổ tông các ngươi đã chết thế nào, và những chuyện xoay quanh đảo Huyết Sát những năm gần đây!"
"Sau khi Vỹ tôn giả đi, vì lão tổ tông thích ngắm biển nên đã tạo nên đảo Huyết Sát. Đảo Huyết Sát lúc ấy như mặt trời ban trưa, đến núi Huyền Không cũng phải kính trọng vài phần. Tuy nhiên, khi tin đồn chiến hữu của lão tổ tông bỏ mình trên đại thế giới Vạn Thiên, núi Huyền Không bắt đầu ấp ủ âm mưu".
"Nhưng trước giờ lão tổ tông luôn sống tự do tự tại, không gì ràng buộc, nghĩ gì làm nấy. Núi Huyền Không càng ngày càng lộng hành tại tiểu thế giới Tam Thiên, lão tổ tông khó chịu nên dạy dỗ một trận!"
"Lúc đó, có thể nói lão tổ tông là người mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Chẳng qua là lão tổ tông không thích tu luyện, suốt cả cuộc đời đều đắm mình trong nghiên cứu sức mạnh huyết mạch nên tốc độ tiến cảnh khá chậm. Dù vậy, lão tổ tông vẫn là chúa tể tiểu thế giới Tam Thiên. Nhưng..."
Gương mặt Huyết Vô Tình không còn bình tĩnh nữa mà trở nên xúc động: "Nhưng núi Huyền Không được người của đại thế giới Vạn Thiên chống lưng. Vỹ Minh ốc không mang nổi mình ốc, điên cuồng tìm kiếm Vỹ tôn giả. Lão tổ tông sau khi biết được tin dữ cũng nổi giận, xông vào núi Huyền Không, cuối cùng bị những cường giả trong đại thế giới Vạn Thiên liên thủ giết chết!"
"Đủ rồi!"
Huyết Vô Tình chỉ mải nói, không chú ý tới Mục Vỹ run bần bật, chén rượu trong tay hắn đã bị bóp nát từ khi nào!
Chương 782: Vỹ Minh vẫn còn
Lúc này, trong lòng Mục Vỹ lại tràn đầy đau đớn. Suốt cuộc đời, người mà hắn nợ nhiều nhất chính là vị huynh đệ này. Mỗi lần nhắc tới, tim hắn lại như bị kim đâm. Nhói đau.
Hắn chỉ muốn người có cơ duyên gặp Tru Tiên Đồ để rồi trùng sinh là đệ ấy chứ không phải mình!
"Ngươi có biết thế lực hậu thuẫn cho núi Huyền Không là ai không?"
"Ta không biết, nhưng ta biết núi Huyền Không được mấy thế lực kia chống lưng nên mới dám ra tay với lão tổ tông!"
Huyết Vô Tình vừa dứt lời thì Mục Vỹ bật cười.
Xem ra kẻ thù của hắn không phải chỉ mỗi mình núi Huyền Không mà còn có bọn lão quái sau lưng chúng nữa.
Trong cuộc chiến tranh đoạt Tru Tiên Đồ, bọn lão quái bày âm mưu cho lắm, buộc hắn phải tự phát nổ Tiên Nguyên của mình, chọn cách đồng quy vu tận.
May mà chỉ bị thương ngoài chứ linh hồn của hắn không bị hư tổn gì. Bọn này duỗi tay dài quá rồi.
Mục Vỹ hiểu rõ một điều, rằng mình đã hại đệ ấy.
Bọn chúng sợ, sợ Huyết Tôn sẽ trở thành Mục Vỹ thứ hai, xây dựng Vỹ Minh thứ hai, như vậy đất của chúng sẽ còn eo hẹp hơn nữa.
"Vậy tại sao lão tổ tông các ngươi bị chôn ở Trung Châu Đại Lục?"
"Trung Châu Đại Lục?", Huyết Vô Tình ngẩn người.
"Bao năm qua, núi Huyền Không ráo riết tìm mộ lão tổ tông để lấy đi Vạn Cổ Huyết Điển nhưng đến nay vẫn chưa thành công. Ta cũng không hiểu vì sao mộ của lão tổ tông lại ở Trung Châu Đại Lục!"
"Được, được lắm. Xem ra kiểu gì cũng phải lên núi Huyền Không một chuyến rồi!"
Mục Vỹ ngẩng đầu, nói: "Huyết Nhất đã thức tỉnh huyết mạch của lão tổ tông nhà ngươi, bây giờ ta sẽ truyền cho cậu ấy Vạn Cổ Huyết Điển, ngươi có thể bảo cậu ấy chuyên tâm tu luyện. Nhưng nhớ lấy, tuyệt đối không được để cậu ấy giao chiến với người khác. Bắt buộc phải như vậy. Trừ lúc nguy cấp!"
"Còn bây giờ, ta sẽ truyền toàn bộ ba tầng của Vạn Cổ Huyết Điển cho ngươi. Nhớ, chỉ được truyền cho người đáng tin cậy hoặc người trong nhà họ Huyết, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu không sẽ có tai họa diệt môn. Nhớ lời ta!"
"Hiểu rồi!"
Nói xong, Mục Vỹ nhắm mắt. Một đường máu dọc theo bàn tay tiến vào trong cơ thể Huyết Vô Tình.
"Hiện tại ta chỉ giúp ngươi được nhiêu đây. Phải nhớ kỹ, chừng nào nhà họ Huyết chưa có năng lực chống lại đảo Thiên Luân, ngươi không được phép để lộ thực lực của mình, Huyết Nhất lại càng không, rõ chưa? Vạn Cổ Huyết Điển là tâm huyết của lão tổ tông các ngươi nhưng chưa được đầy đủ. Luyện xong ba tầng cũng đủ để các ngươi tiến vào cảnh giới của lão tổ tông các ngươi rồi, lúc đó ta sẽ đến tìm ngươi, cho ngươi biết cần làm gì tiếp theo!"
"Ta hiểu rồi!"
Chẳng hiểu sao Huyết Vô Tình có cảm giác rằng người đứng trước mình không phải Mục Vỹ mà là trưởng bối. Một vị trưởng bối quan tâm y hết mực.
"Rốt cuộc người là ai?"
"Ngươi chỉ cần biết ta là Mục Vỹ thôi!"
Mục Vỹ khẽ cười: "Ngươi cứ xem như chuyện hôm nay chưa xảy ra, cũng chưa hề gặp ta. Trong tương lai, đảo Huyết Sát sẽ trở thành thế lực mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên, còn núi Huyết Không, kết cục của chúng sẽ là diệt vong. Chúng sẽ bị tiêu diệt trong tay Mục Vỹ này!"
"Cảm ơn... tiền bối!"
Tiền bối?
Nghe thấy cách gọi này, Mục Vỹ hơi sững sờ, im lặng một thoáng rồi đáp: "Chính xác hơn, ngươi nên gọi ta là Vỹ lão tổ!"
Huyết Vô Tình bần thần nhìn theo bóng lưng hắn thật lâu.
"Vỹ lão tổ?"
Mặt mày y tái mét: "Sao có thể, không thể được!"
"Cha, gì mà không thể thế ạ?"
"Huyết Nhất, con tới đúng lúc lắm. Sau này có gặp vị Mục Vỹ ấy nhớ phải gọi là Mục tiền bối. Nghe đây, chỉ hai cha con ta được phép biết đến Vạn Cổ Huyết Điển, tuyệt đối không được nói cho người ngoài, con hiểu chưa?"
"Dạ, con hiểu rồi thưa phụ thân!"
Nhìn theo hướng Mục Vỹ rời đi, Huyết Vô Tình chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay quá ảo diệu, kỳ lạ đến khó tin.
Từ mười nghìn năm trước, mỗi một thế hệ trưởng tộc của nhà họ Huyết đều tẩu hỏa nhập ma mà chết, không thể sống qua một nghìn tuổi, không thể tiến vào cảnh giới Vạn Thọ do không thể tìm ra nội dung bị mất của Vạn Cổ Huyết Điển!
Nhưng hôm nay, Huyết Vô Tình biết rằng ngõ cụt này sẽ được mở đường.
Ngày đảo Huyết Sát quật khởi đã đến!
Sau khi rời khỏi viện của Huyết Vô Tình, Mục Vỹ lang thang trên đường trong vô định.
Không hiểu sao tâm trạng hắn cực kỳ rối bời.
Hắn đã biết Huyết Kiêu bị thế lực chống lưng cho núi Huyền Không giết rồi.
Những kẻ đó dám ra tay với Huyết Tôn, vậy thì bây giờ tình hình Vỹ Minh như thế nào đây?
Tạ Thanh trước giờ luôn nóng nảy bộp chộp, nghĩ gì làm nấy, e là y tìm mình đến điên rồi!
Nhóm bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ xem mình như đại ca.
Và cả sư phụ nữa, chắc là họ hận mình lắm!
Bây giờ sư phụ mà thấy mình và hai mỹ nữ bên cạnh chắc có khi xông tới xé xác mình quá!
Quan trọng nhất là... an nguy của cô ấy!
"Mong mọi người vẫn bình an, mong những kẻ đó đừng làm chuyện điên rồ! Nếu không, ta... nhất định sẽ khiến cả Cửu Trùng Thiên đổ máu, khiến bọn chúng hối hận suốt đời, đời đời kiếp kiếp vì tất cả những gì chúng đã làm!"
Mục Vỹ siết chặt hai quả đấm, ngẩng đầu trừng bầu trời một cách dữ dằn. Im lặng thật lâu.
Khát vọng về thực lực lại thôi thúc hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng cơm rồi vẫn phải ăn. Đã một nghìn năm trôi qua, chờ thêm chút nữa cũng không sao.
May mà hắn biết họ từng tới tiểu thế giới Tam Thiên tìm mình. Điều đó có nghĩa rằng Vỹ Minh vẫn còn tồn tại!
Chương 783: Hai pho tượng
"Về rồi sao?"
"Ừm!"
Mục Vỹ gật đầu rồi ngồi xuống, khuôn mặt chất đầy tâm sự.
"Không muốn kể gì với ta sao?", Bảo Linh Nhi vẫn mặc kiểu trang phục làm bằng vải voan phác họa dáng người hoàn mỹ. Cô ấy hỏi.
"Không!"
Giọng hắn đanh thép: "Ta đã liên hệ đảo Huyết Sát rồi. Theo ta, không lâu nữa, họ sẽ phái người đến gặp Thiên Bảo Các để bàn chuyện hợp tác. Tuy đảo này đứng thứ sáu mươi hai nhưng có quan hệ rất mật thiết với những hòn đảo xếp dưới, chúng ta có thể tận dụng điều này để lôi kéo các đảo đó hợp tác với Thiên Bảo Các. Ta nghĩ cô có thể xử lý tốt chuyện này!"
"Không thành vấn đề. Thực ra hôm nay người của đảo Huyết Sát đã tới đàm phán về chuyện giao thương sau này rồi!"
"Nhanh thế?"
Mục Vỹ ngẩn người.
Hắn không ngờ Huyết Vô Tình tiến hành đàm phán với Thiên Bảo Các nhanh như vậy.
"À phải rồi, ngày mai ta cần đến đảo Huyết Sát một chuyến để khảo sát thị trường ở đó, tìm hiểu trước cho sau này dễ trao đổi với họ hơn. Ngươi đi với ta đi!"
"Được thôi!"
Ban đêm, Mục Vỹ ngồi trong phòng tu luyện.
Hôm nay là một ngày bận rộn, nhưng dù sao cũng không thể vì vậy mà lỡ thói quen tu luyện được.
Càng hiểu thêm về phần sau của Vạn Cổ Huyết Điển, Mục Vỹ càng nắm vững điều cốt lõi của nó.
Tốc độ tu luyện cũng tăng lên đáng kể, đây là điều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hiện giờ, có thể nói Mục Vỹ đã thành thạo tầng thứ nhất. Hắn cũng dần thử thực hiện một số võ kỹ tại tầng này.
Chúng là một trợ lực rất lớn để hắn che giấu thân phận của mình.
Mỗi một lần biến mất, mỗi một lần xuất hiện đều là một sự bất ngờ cho tất cả mọi người. Lần này cũng không ngoại lệ.
Mục Vỹ tin rằng khi mình rời khỏi Nam Hải và trở lại trung vực, có lẽ một vài người sẽ ngạc nhiên lắm đây!
Một đêm bình yên trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Mục Vỹ đến đảo Huyết Sát cùng Bảo Linh Nhi.
Hôm nay hai người ăn mặc đơn giản, chỉ báo cho Nhuế Cam đại sư biết chứ không nói với người khác.
Rời khỏi đảo Thiên Luân, hai người bắt đầu phi hành. Cảnh sắc trên biển làm Bảo Linh Nhi ngắm không biết mệt, không còn căng thẳng như lúc trước nữa.
"Đây có phải lần đầu cô tới đây đâu, sao vui thế?"
"Vì là lần đầu tới đây với ngươi đó!", Bảo Linh Nhi như cười như không.
"Úi trời, đừng cưa cẩm ta chứ. Cẩn thận ta nổi thú tính, biến thành sói đấy!", Mục Vỹ cười nói.
"Sao thế được!"
Bảo Linh Nhi cười khanh khách: "Lúc mới gặp, ta quyến rũ ngươi mà ngươi vẫn không động lòng đấy thôi. Khi đó ta không biết lý do, giờ thì hiểu hóa ra trong lòng ngươi đã chưa ba nữ nhân rồi!"
"Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã chắc là tri kỷ, vợ của ngươi rồi. Tiêu Doãn Nhi thì nhiều khả năng cũng sẽ thành thê tử của ngươi lắm, vì cô ấy đã thành một mối ràng buộc trong lòng ngươi rồi!"
Những lời bâng quơ của Bảo Linh Nhi làm Mục Vỹ ngỡ ngàng.
Thật vậy. Trong những tháng ngày nhung nhớ Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, bóng hình Tiêu Doãn Nhi đã xuất hiện, chiếm lấy trái tim hắn từ khi nào không hay.
"Ta có vẻ đa tình nhỉ!"
"Không phải đa tình đâu. Tính ra thì nếu quen biết với nam nhân nào tài giỏi như ngươi, ta cũng sẽ đem lòng yêu đấy!", Bảo Linh Nhi bông đùa: "Hay ngươi cũng thu nạp ta cho đủ bộ tứ giai nhân đi? Thấy được không? Huống gì lấy ta là ngươi thành người thừa kế tương lai của Thiên Bảo Các đó nha!"
"Thôi. Cô thấy nợ tình của ta chưa đủ hả?", Mục Vỹ cười khổ: "Ta mà thêm một nữ tử nào khác nữa sẽ làm người ta yêu tổn thương thêm thôi. Ta đã làm tổn thương ba người rồi, không muốn gieo họa cho người khác!"
"Thôi thôi, ta đùa đấy!"
Bảo Linh Nhi cười xòa: "Gì chứ ta mà gia nhập hậu cung của ngươi, hai giai nhân tri kỷ của ngươi làm thịt ta là cái chắc!"
Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ cười trừ.
Mỗi lần hắn gặp nguy hiểm luôn bị người khác cho là đã chết. Tuy lần nào xuất hiện trở lại, tất cả mọi người đều chấn động nhưng nỗi lo âu, sợ hãi mà người yêu, bằng hữu phải chịu đựng mới là điều làm hắn áy náy nhất.
"Đến rồi!"
Đi gần nửa ngày, một hòn đảo khổng lồ hiện ra trước mắt hai người.
Có điều, đập vào mắt trước hết không phải khung cảnh bao quát hòn đảo mà là hai pho tượng cao nghìn mét.
Hai pho tượng ấy đứng sừng sững trên đảo như hai người khổng lồ đang nghênh ngang nhìn về phương xa.
Một người trong đó có đôi mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Người còn lại thì đầy tiêu sái, cũng ngẩng cao đầu nhìn phía trước.
Có điều, khi hướng mắt vào bức tượng đầy sắc bén và bừng bừng sức sống kia, người Mục Vỹ cứng đờ.
Bức tượng ấy có khuôn mặt thanh tú, giữa vầng trán ẩn chứa sự bền gan và kiên trì. Mái tóc dài thườn thượt được buộc sau gáy.
Hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn thẳng. Đôi mắt ấy đầy sự tò mò với cái lạ.
Người còn lại thì ít một phần chiến ý và cao ngạo, nhiều hơn mấy phần phóng khoáng, tự do.
Mục Vỹ vừa nhìn đã nhận ra hai người được tạc tượng là ai. Một trong đó là hắn một thời kiêu hùng mười nghìn năm trước, còn lại là huynh đệ tốt của hắn - Huyết Kiêu!
Chương 784: Mục thúc thúc
"Nhìn kìa, nhìn kìa, Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả đấy!"
Bảo Linh Nhi nhìn hai pho tượng, kích động nói: "Ngươi không biết đâu. Có lần đó người của Vỹ Minh tới tiểu thế giới Tam Thiên tìm minh chủ của họ, khi tới đây đã đặc biệt ra lệnh ai dám động vào hai pho tượng này sẽ truy sát vĩnh viễn. Từ đó đến nay, đảo Huyết Sát đã trải qua biết bao thăng trầm nhưng vẫn có thể tồn tại là nhờ có hai pho tượng này!"
"Sao tự nhiên kích động thế?"
"Đương nhiên ta phải kích động rồi!"
Bảo Linh Nhi mừng rỡ reo lên: "Huyết tôn giả tiêu sái, trước giờ đều không thích tranh đấu nên ngài như hiệp khách giang hồ vậy. Ai cũng kính phục ngài ấy. Vỹ tôn giả thì ân oán rõ ràng, kiêu ngạo với thiên hạ. Ai là nữ nhân đều thích hai người họ!"
"Ta thích nhất là Vỹ tôn giả. Ngài không những cái gì ra cái đấy mà còn vượt trội về cả thiên phú và thực lực, tạo ra kỳ tích từ tiểu thế giới Tam Thiên đến đại thế giới Vạn Thiên. Kể cả khi chết rồi vẫn là huyền thoại không ai sánh bằng. Nam nhân như thế mà đã có hai nghìn thậm chí hai mươi nghìn thê tử, ta cũng muốn nằm trong vòng tay của người đó chứ đừng nói là hai trăm người!"
Bảo Linh Nhi nhìn pho tượng say đắm thật lâu, không tài nào bình tĩnh nổi.
"Người cô nói là ta chứ đâu?", Mục Vỹ thình lình nói.
"Ngươi á? Thấy gớm!", Bảo Linh Nhi như vừa nghe thấy tin gì buồn nôn lắm: "Ngươi chỉ bằng một phần mười Vỹ tôn giả, à không, phải là một phần một trăm mới đúng!"
"..."
Bị người ta hạ thấp hơn bản thân trước kia, Mục Vỹ cạn lời thật sự.
Giờ phút này, đã có người chờ sẵn trên đảo Huyết Sát.
Đám người Huyết Vô Tình và Huyết Nhất đang đứng giữa hai pho tượng với vẻ mặt nghiêm cẩn.
"Đảo Huyết Sát biết thời biết thế quá nhỉ!"
Bảo Linh Nhi cười khẽ, hạ xuống.
Có điều Mục Vỹ sau lưng cô ấy lại chắp tay rồi lạy ba cái với bức tượng của Huyết Kiêu!
Thấy vậy, Huyết Vô Tình, Huyết Nhất và những người khác cũng vái lạy tượng Huyết Tôn.
Khung cảnh này làm cho Bảo Linh Nhi sửng sốt, tuy thấy là lạ nhưng cũng lạy theo.
Trước đây, mỗi lần đến đảo Huyết Sát, cô ấy chưa thấy đám người Huyết Vô Tình cung kính với pho tượng kia như thế lần nào.
"Hoan nghênh Bảo thiếu chủ đến đảo Huyết Sát của ta, mời!"
Huyết Vô Tình nhoẻn môi cười, chìa tay ra mời.
Có điều, Bảo Linh Nhi có cảm giác khi Huyết Vô Tình nhìn sang mình đã nhìn Mục Vỹ rất chăm chú. Chẳng hiểu mô tê gì cả.
Đoàn người vào đảo Huyết Sát. Mục Vỹ ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh.
Huyết Sát là một cái tên nghe rất tanh máu nhưng trên đảo là cả một rừng hoa thơm ngát cùng những con chim bay lượn trên trời. Núi giả, tảng đá có hình thù kỳ lạ nhiều như nấm. Trông chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên.
Bảo Linh Nhi tới đây để đàm phán việc hợp tác với đảo Huyết Sát. Mục Vỹ thì được Huyết Nhất dẫn đường thăm thú khắp nơi.
"Mục thúc thúc, cha con đã nói cho con biết rồi. Người đừng lo, con sẽ giữ bí mật về Vạn Cổ Huyết Điển!"
Mục thúc thúc?
Cách xưng hô của Huyết Nhất làm Mục Vỹ sững sờ. Hắn không khỏi bật cười.
Tính ra hắn làm lão tổ tông của thằng bé này luôn cũng được nữa là.
"Ừ. Năm nay con 16 tuổi rồi đúng không?", Mục Vỹ hỏi: "Yên tâm tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển nhé, rồi thành tựu của con sẽ vượt qua cha con thôi!"
"Vâng!"
Huyết Nhất lễ phép đáp: "Gần đây Huyết Nhất luôn chuyên tâm tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển nhưng chỉ mới lĩnh ngộ được chút da lông của tầng nhỏ thứ nhất. Con thấy xấu hổ lắm!"
"Khụ khụ..."
Mục Vỹ vừa nghe vậy thì lúng túng ho khan.
Hắn tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển cũng phải hai, ba tháng mới hiểu nó nói cái gì, thế mà tiểu tử này chỉ mất mấy ngày, còn xấu với chả hổ.
"Con chỉ cần tập trung tu luyện là được, đừng bận tâm chuyện gì cả!"
Mục Vỹ cười nói: "Đảo Huyết Sát của con khác mấy đảo khác thật, y hệt thế ngoại đào nguyên".
"Từ xưa đến nay, đảo Huyết Sát luôn tuân theo lời răn dạy của lão tổ tông, không bao giờ thay đổi ạ", Huyết Nhất kính cẩn đáp.
"Ơ?"
Nhưng vừa nhìn sang, Mục Vỹ chợt nhận ra cách đảo Huyết Sát mấy dặm có một hòn đảo đen nhánh lẻ loi giữa biển rộng.
Trên đảo là một làn sương đen dày đặc, trông rất quái lạ.
"Đó là?"
"Đảo Niệm Thu ạ!"
Mặt Huyết Nhất bỗng tái mét. Cậu giải thích: "Thưa Mục thúc thúc, mặc dù hòn đảo này cách đảo Huyết Sát mười dặm nhưng vô cùng nguy hiểm. Nó cứ phát ra tiếng quỷ gào thét quanh năm suốt tháng, tồn tại được mười nghìn năm rồi. Phụ thân luôn dặn dò con không được đến gần nó".
"Vì sao?"
"Vì..."
"Huyết Nhất, Mục Vỹ, hai người đang nói gì thế?"
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên. Huyết Vô Tình và Bảo Linh Nhi cùng nhau đi tới, mỉm cười hỏi hai người.
"Không có gì đâu ạ! Mục thúc thúc mới khen đảo Huyết Sát có nhiều cảnh đẹp, thích nơi này lắm ạ!"
"Ồ? Mục Vỹ thích sao? Chi bằng ở lại đây với Bảo thiếu chủ ít ngày nữa nhé?", Huyết Vô Tình niềm nở hỏi.
Bảo Linh Nhi khước từ: "Không cần đâu. Dạo này Thiên Bảo Các rất nhiều việc, bọn ta phải về giải quyết nên cảm ơn nhé!"
...
Hai bóng người cùng nhau phi hành trên trời.
"Trông cô vui quá nhỉ?"
"Chứ sao!", Bảo Linh Nhi vui vẻ trả lời: "Đảo chủ đồng ý Thiên Bảo Các làm đối tác thương mại độc quyền của đảo Huyết Sát và cả các đảo thấp hạng hơn đấy. Lần này xem như Thiên Bảo Các chúng ta đứng vững tại bảy mươi hai hải đảo rồi".
"Đừng vui mừng quá sớm. Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!"
"Không chịu bỏ cuộc thì sao? Chẳng lẽ tính ám sát ta?"
Vèo vèo vèo...
Bảo Linh Nhi vừa nói xong thì mấy tiếng xé gió vang lên.
Một đám bóng đen như tổ ong vò vẽ bay về phía hai người.
Chương 785: Trên đường bị ám sát
"Cẩn thận!"
Mục Vỹ biến sắc, rút kiếm Tiềm Long ra chém. Tiếng kiếm xẹt qua không khí liên tục phát ra.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!"
Mục Vỹ nhìn một đống mũi tên nhỏ màu đen chi chít ở đằng trước, cười mà như khóc.
"Bảo tiểu thư, lâu rồi không gặp!"
Bốn bóng dáng sột soạt xuất hiện sau cơn mưa tên. Bốn người nọ đều mặc áo bào đen. Kẻ cầm đầu đeo tấm vải lụa đen che mặt, giọng khản đặc như một con vịt đực.
"Can Tà!"
Sự hiện diện của kẻ này làm Bảo Linh Nhi tái mặt.
"Không ngờ Bảo thiếu chủ còn nhớ ta đấy, vinh hạnh quá!", nam tử tên Can Tà cười to làm giọng càng khó nghe hơn.
"Chạy mau!"
Bảo Linh Nhi hốt hoảng, kéo Mục Vỹ muốn bỏ chạy.
"Sao Bảo thiếu chủ nôn nóng thế kia? Người quen cũ gặp nhau, phải ôn chuyện một lát chứ?", hai người vừa quay lại thì một giọng nói khác vang lên sau lưng.
"Điền Vân!"
Người thứ hai vừa xuất hiện làm Bảo Linh Nhi thảng thốt ra mặt.
"Hai kẻ này mạnh lắm!"
"Mạnh lắm sao?"
"Can Tà là sát thủ kim bài của Ám Ảnh Các, có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai. Quan trọng hơn, công pháp gã tu luyện là Khô Cốt Đao Pháp vô cùng tà ác. Điền Vân thì có cảnh giới Vũ Tiên tầng ba, là sát thủ của Lãm Kim Lâu, được mệnh danh là Tỏa Cốt Thủ, các chiêu thức của hắn ta đều rất tàn nhẫn".
Vừa nghe Bảo Linh Nhi nói xong, Mục Vỹ cũng biết tình hình rất nguy cấp.
Kẻ thì là Vũ Tiên tầng hai, kẻ thì là Vũ Tiên tầng ba, đã thế bảy, tám người đằng sau nhìn có vẻ cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên.
Xem ra Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các thèm muốn quyền giao thương với bảy mươi hai hải đảo lắm rồi nên mới quyết định tung đòn chí mạng!
"Giờ có chạy cũng không thoát, chuẩn bị đi!", Mục Vỹ cầm trường kiếm, nhún vai nói.
"Chuẩn bị gì cơ?"
"Giết người chứ gì!"
Câu vừa dứt, hắn vung kiếm Tiềm Long xông thẳng về phía Can Tà.
Đường kiếm tầm thường, chẳng gây ra được gợn sóng nào nhưng Can Tà vẫn không dám chủ quan.
Gã biết Mục Vỹ đã giết Tần Triết Thiên và Lâu Địch trong Vô Địch Huyễn Sát Trận.
Gã đâu dám khinh thường những thiên tài như hắn.
Can Tà giơ tay lên cao, một thanh đại đao thình lình hiện ra trong tay gã.
Đại đao dài ba mét, cán đao dài hơn hai mét. Một mặt lưỡi đao được khảm một cái vòng bạc, mỗi lần va trúng thân lưỡi đao lại phát ra âm thanh đinh đang trong trẻo.
"Chết đi!"
Can Tà hừ lạnh, tung kiếm xông tới.
"Keng!", đao và kiếm giao nhau. Hai bóng người vừa giao phong đã tách ra.
Mục Vỹ lùi một bước, đứng giữa không trung, người hơi loạng choạng.
Đao của Can Tà cứng thật!
"Mẹ nó. Tưởng đâu ngươi lợi hại lắm chứ, hóa ra là người ta tâng bốc quá đà. Tần Triết Thiên kia ăn hại quá, chẳng hiểu sao để bị ngươi giết được luôn, mất mặt quá đi mất".
Can Tà chửi thề, nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt khinh khỉnh.
"Ta không lợi hại thật đấy, nhưng ngươi có biết hắn chết như nào không?"
Mục Vỹ cười khẩy, đặt kiếm Tiềm Long có hình thù kỳ lạ ra trước người.
Nhưng lúc này, trên thân kiếm là ba con hỏa long hình thành từ ba loại thiên hỏa có màu sắc khác nhau. Ba hỏa long uốn lượn trên kiếm Tiềm Long làm thân kiếm từ từ biến hóa.
Thân kiếm vốn có một độ cong nhất định.
Nhưng đáng ngạc nhiên là lúc này nó đang từ từ dài ra.
Kiếm Tiềm Long đen như mực liên tục kéo dài, cuối cùng huyễn hóa thành một thanh gươm dài ba thước.
Có vụ này nữa hả?
Can Tà đần mặt.
"Hắn làm ma dưới kiếm của ta, ngươi cũng không thoát!"
Giọng Mục Vỹ khinh thường thấy rõ. Hắn nâng kiếm tung đòn quyết định.
Bên kia, Bảo Linh Nhi đang giao thủ với nam tử tên Điền Vân. Tuy cô ấy có thực lực Vũ Tiên tầng thứ hai nhưng dẫu sao cũng là thiếu chủ Thiên Bảo Các, chí bảo chất đầy người.
Chí bảo nhiều đến mức không kiểu dáng nào giống nhau, đến nỗi Điền Vân không thể dùng hết sức để tấn công nữa mà.
Ngặt nỗi còn bảy, tám tên cao thủ cảnh giới Vũ Tiên đang đứng ngoài quan sát chờ cơ hội, thỉnh thoảng đánh lén làm hai người khá chật vật.
Mục Vỹ tập trung đối phó Can Tà nhưng vẫn không quên chú ý xung quanh.
Dần dần, hắn phát hiện bốn người đi theo Can Tà đang không ngừng đổi vị trí đứng, vây quanh trong lúc hai người đánh nhau.
"Trận pháp à..."
Nhìn thấy hành động của bốn người kia, Mục Vỹ nhếch mép, tia ranh mãnh hiện lên trong mắt.
Nhìn bên ngoài trông hắn vẫn như dồn mọi sự chú ý vào việc tấn công Can Tà, không có thời gian để mắt đến bốn người kia.
"Tứ Kiếp Linh Trận, mở!"
Giữa lúc đó, bốn kẻ nọ đồng loạt hô lớn.
Trong lúc nhất thời, bốn bàn tay quỷ bất chợt mọc lên tại bốn góc xung quanh vị trí đứng của hai người. Đây là một cái xương tay trắng toát. Nó toan chộp lấy Mục Vỹ.