Thích Thiếu Uy thở dài rồi nói: "Theo ta thì lớp chín cao cấp này cũng đỉnh thật, có thể xông xáo đến vị trí thứ ba là không tồi rồi, còn về vị trí đứng đầu thì chắc không có hy vọng đâu. Mặc Dương thì có kiếm ý đỉnh phong, cũng tài giỏi, Mục Phong Hành thì thân pháp cũng rất đáng khen, tiếc là vẫn thua xa cao thủ long bảng chúng ta".
"Thích Thiếu Uy, mấy lời vô liêm sỉ như thế mà huynh cũng nói ra được hả!"
Tiêu Doãn Nhi cười ha ha: "Người ta chưa đến 18 tuổi, nhưng huynh thì đã 22 rồi mà? Chưa biết chừng bọn nó sẽ bỏ xa huynh khi đến tuổi huynh đấy!"
Cuộc tranh tài tiếp tục tiến hành.
Sau khi thắng lớp mười một, lớp chín cao cấp tiếp tục khiêu chiến lớp tám, lớp bảy, lớp sáu, kết quả là cả bốn đối thủ ăn bốn con không, Cảnh Tân Vũ thì mãi đến giây phút cuối cùng vẫn chưa ra sân.
Không cần cậu ấy phải ra sân, bốn người Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp và Tiêu Khánh Dư đã có thể hạ gục đối thủ một cách dễ dàng.
Đến lúc này, họ mới cảm nhận được nỗi khổ tâm của Mục Vỹ khi bảo họ vào tháp Lôi Phong rèn luyện một tháng.
Tuy những con thú canh giữ trong tháp Lôi Phong khá chậm chạp nhưng lại có sức mạnh rất lớn.
Quan trọng hơn, Mục Vỹ đã yêu cầu họ khiêu chiến tầng cao hơn cảnh giới của mình, võ giả tầng thứ ba thì đi vào tầng tư, võ giả tầng thứ tư thì đi vào tầng năm.
Một tháng dốc sức chiến đấu đã đem lại hiệu quả vô cùng khả quan!
Chuỗi chiến thắng liên tiếp lớp tám, bảy, sáu đã tạo nên tiếng vang cho lớp chín.
Kế đó, đối thủ của họ chỉ còn lớp năm, lớp bốn, ba, hai và lớp một.
Trời đã về đêm, cuộc thi đấu sẽ được tiếp tục vào hôm sau.
Tối đó, Mục Vỹ gọi năm người đến một nơi, hướng dẫn họ khắc phục vấn đề của bản thân rồi tan họp.
Ánh trăng sáng lơ lửng trên cao, Mục Vỹ ngồi trên nóc nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Năm xưa, hắn là Tiên Vương được người người kính ngưỡng tại thế giới lộng lẫy ấy, còn bây giờ, hắn là một người thầy.
Nhưng hắn nhất định phải trở về đỉnh cao, đi trên con đường chí cao vô thượng một lần nữa!
Không vì ai khác, vì những người từng là bạn bè, huynh đệ. Họ đều đang đợi hắn.
Mục Vỹ khép mắt, nhịp thở chậm dần, từ từ chìm vào suy tư.
Kinh mạch của hắn đã bị tổn thương, dù dùng đan dược gì cũng không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Cách giải quyết duy nhất chính là lực linh hồn.
Hắn chỉ có cảnh giới Linh Huyệt mà đã thức tỉnh lực tinh thần, chuyện này quả là quá sức tưởng tượng.
Hắn hiểu rất rõ công dụng tuyệt vời của lực linh hồn.
Khi kinh mạch bị tổn thương, lực linh hồn có thể được xem như một ngọn lửa rực cháy với khả năng thanh lọc tuyệt đối những vết ố bẩn kia, có điều quá trình thanh lọc rất đau đớn.
Nhưng ngày mai sẽ đấu với những tinh anh lớp sáu, bọn Mặc Dương đang nỗ lực, hắn cũng không thể tụt lại được.
"Quá trình chữa trị vết thương kinh mạch bằng lực linh hồn sẽ quằn quại lắm nhưng sẽ giúp kinh mạch rắn chắc và mềm dẻo hơn, bắt đầu thôi!"
Mục Vỹ nhắm hai mắt rồi hít sâu một hơi, lực linh hồn từ trong đầu lan ra rồi len lỏi đến các bộ phận trong cơ thể.
Mấy tiếng "xẹt xẹt" vang lên, Mục Vỹ nghe thấy rõ âm thanh như nướng thịt phát ra từ trong người mình.
Phút chốc, cơn đau xẻ thịt phủ lấy hắn.
"Chỉ mới bắt đầu thôi, còn sau đó nữa, sao có thể hét ra được!", Mục Vỹ cắn chặt răng, trong đôi mắt dần hiện lên tơ máu.
Từng giây từng phút trôi qua, hắn trợn trừng mắt trông rất đáng sợ.
Trăng ngả về Tây, toàn thân bị sương và mồ hôi làm cho ướt đẫm, hắn dần nhắm mắt lại.
"Xong rồi!"
Mục Vỹ cười khổ nhìn ngón tay còn đang co giật.
Lúc này, hắn không chỉ thấy mệt người mà đầu óc cũng rất nặng nề.
Lực linh hồn vận chuyển quanh kinh mạch với cường độ cao làm hắn gần như kiệt quệ, thật may là đã xong rồi.
Mục Vỹ đứng dậy nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mỉm cười.
Cuộc chiến giữa các giáo viên, Mục Vỹ ta tới đây!
Hôm sau, trời vừa tỏ mà sân luyện võ của Lôi Phong Viện đã đông như mắc cửi, trông có vẻ còn đông gấp đôi hôm qua.
Hôm qua, lớp chín cao cấp thắng một mạch lớp mười một, tám, bảy và lớp sáu. Tin tức này đã thu hút mọi sự chú ý của Lôi Phong Viện.
Dù sao lớp chín chỉ vừa thăng cấp lên lớp cao cấp, đáng lẽ ra trong lớp phải chẳng có học trò nào vượt trội mới đúng.
Ngờ đâu, năm người dự thi mà chỉ cần bốn người ra sân đã đánh bại những lớp đó rồi.
Hôm nay sẽ là trận chiến của các lớp nằm trong tốp năm và nổi tiếng nhất.
Trận đầu tiên, lớp chín đấu với lớp năm.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp năm tên là Thứ Dục, tu vi bất phàm. Gã ta nổi tiếng là một kẻ thâm độc, xảo quyệt nên chẳng có bạn bè gì trong Lôi Phong Viện.
Nhất là trong cách đối xử với học trò, Thứ Dục dạy mà như bóc lột, liên tục thúc giục mỗi một người trong lớp đột phá giới hạn của mình.
Vậy nên, lớp năm của Lôi Phong Viện còn được gọi là lớp địa ngục, vài người dù có thực lực đủ mạnh thì thà chọn học lớp sáu, lớp bảy chứ không chọn học lớp năm.
"Trận đầu tiên, Chiêm Thụy, trò lên!"
"Vâng!"
Trong cuộc thách đấu có quy định lớp bị khiêu chiến phải chọn ra tuyển thủ dự thi trước, lớp khiêu chiến thì có thể thay đổi thứ tự học trò ra sân theo ý muốn.
"Trận đầu để trò!"
Tiêu Khánh Dư cười tí tởn. Chiêm Thụy của lớp năm cao cấp có thể xem như đứng thứ năm, nếu để Mặc Dương hay Mục Phong Hành lên thì không phù hợp lắm.
"Hay để ta đi!", Cảnh Tân Vũ tiến lên, nóng nảy nói.
"Ngươi không được lên!", Mục Phong Hành ngăn cản: "Công pháp ngươi tu luyện là Vương Bá Kim Thân, thầy Mục có nói ngươi không được ra sân trừ trường hợp quá bí bách!"
"Thôi được..."
Cảnh Tân Vũ không còn cách nào, uể oải đáp.
Chương 292: Khiêu chiến lớp năm
"Vậy thì trận đầu ta sẽ lên!"
Tiêu Khánh Dư gật đầu.
Trên thực tế, hôm qua họ thắng bốn trận liên tiếp không phải vì họ rất mạnh mà là đối thủ quá yếu.
Lớp cao cấp có tổng cộng mười tám lớp, giữa tám lớp sau và mười lớp đầu có một sự chênh lệch rất lớn, những người thuộc tốp tám và tốp năm cũng cách nhau một khoảng rất xa.
Tốp ba thì đã là một cấp bậc khác.
Việc Tiêu Khánh Dư ra thi đấu làm cho Chiêm Thụy phải cảnh giác.
Chiêm Thụy biết Tiêu Khánh Dư là một con quái vật sở hữu tinh phách của thánh thú nên khi vừa vào sân, cậu ta lùi về sau ngay.
Hôm qua sau khi xem cả một ngày thi đấu của lớp chín cao cấp, thầy Thứ Dục đã lập ra kế hoạch tác chiến cho bọn họ. Lớp năm chắc chắn sẽ thắng trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay.
Tiêu Khánh Dư thấy Chiêm Thụy quay người rút lui bèn ném quả cầu lửa giữa hai tay ra, ầm ầm bắn về phía cậu ta.
Vù vù vù...
Sau vài lần né tránh, Chiêm Thụy xoay thân ném mười mấy thanh phi đao ra khỏi ống tay áo, những phi đao kia không phải chỉ đơn giản là đâm vào quả cầu lửa.
Mà là nổ tung ngay khoảnh khắc chạm vào nó.
"Ồ?"
Thấy cảnh này, những học trò lớp chín đều kinh ngạc.
Xem ra sau trận đánh hôm qua, những lớp khác đã bắt đầu lên kế hoạch đánh gục năm thí sinh dự thi của lớp chín rồi.
"Ơ? Giỏi quá ta!", Tiêu Khánh Dư ngẩn ra rồi cười nói: "Giữ khoảng cách rồi dùng phi đao làm nổ tung cầu lửa của ta, được đấy, thông minh hơn mấy lớp hôm qua rồi. Tiếc là..."
Tiêu Khánh Dư chưa nói xong đã nhấc tay lên, hai con rắn lửa hiện ra giữa hai tay cậu ấy.
Thân hai con rắn bập bùng ngọn lửa màu xanh, đột nhiên chúng phóng to lên mười mấy mét rồi xông tới chỗ của Chiêm Thụy.
"Khỉ thật!"
Chiêm Thụy tưởng chỉ cần tiêu diệt cầu lửa của Tiêu Khánh Dư là khỏi phải lo chuyện gì nữa, kéo dài thời gian cho cậu ấy mất sức nữa là đảm bảo không còn mối họa nào. Không ngờ lửa thánh thú của kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa trong cơ thể người này có khả năng biến hóa.
Thế này thì không thể chỉ dựa vào chiến thuật phá vỡ thuật cầu lửa nữa rồi.
Chiêm Thụy nâng một tay lên, lấy một cái khiên ra khỏi túi bọc ở sau lưng.
Cậu ta tay cầm khiên, tay giơ phi đao từ từ cẩn thận tới gần Tiêu Khánh Dư.
"Huyền khí này tốt thật, khổ cái là gặp phải ta!"
Tiêu Khánh Dư không hề nao núng, cậu ấy tiến lên một bước.
Gào...
Con rắn lửa chợt phát ra tiếng gầm thét rồi bắn về phía Chiêm Thụy.
"Ầm ầm", toàn thân Chiêm Thụy bị rắn lửa vây quanh, sau tiếng nổ nặng nề, cậu ta chật vật ngã xuống đất.
Thua!
"Trận đầu tiên, lớp chín cao cấp thắng!"
Tiêu Khánh Dư thở hắt ra rồi đi xuống lôi đài.
"Có vẻ bọn lớp khác bắt đầu nghĩ cách đối phó với bọn mình rồi!"
Mặc Dương cau mày nói với Tiêu Khánh Dư đang đi xuống.
"Ừm, đúng vậy, mấy trận tiếp theo sẽ khó dần, nhưng... chúng ta cũng sẽ ngày càng mạnh hơn!", Tiêu Khánh Dư cười tủm tỉm.
Đã đi được đến đây, đừng hòng bảo họ bỏ cuộc giữa chừng.
Họ không oán trách việc lớp chín bị đối xử không công bằng, chỉ được phép cho năm người ra sân thi đấu.
Nhưng họ sẽ dựa vào năm người này để dọn sạch chông gai trên con đường thông thiên, đánh tấy mặt của Tiêu Bất ngữ và La Phù kia luôn.
"Trò xin lỗi thầy Thứ Dục ạ!"
"Đồ vô dụng, trò không có tư cách nói xin lỗi đâu!", Thứ Dục lạnh lùng nhìn Chiêm Thụy, khiển trách: "Ta đã năm lần bảy lượt nói rõ chiến thuật đấu với Tiêu Khánh Dư rồi, thế mà trò vẫn thua không còn manh giáp, biến!"
"Vâng!"
Dù bị Thứ Dục xúc phạm bằng những lời lẽ nặng nề, Chiêm Thụy vẫn chỉ lặng lẽ lui xuống.
"Trận thứ hai, Chân Bình, trò lên!"
"Vâng!"
Một nam tử có thân hình vạm vỡ đi lên lôi đài.
Người này cao gần một mét chín, cao hơn Cảnh Tân Vũ một cái đầu, đáng sợ hơn là cơ thể cơ bắp cuồn cuộn của gã, trông hết sức kinh khủng.
"Chân Bình ông đây ra sân, lũ hèn nhát lớp chín kia, đứa nào ra chịu chết đây!"
"Hừ, có khí phách đấy, ta lên!", nghe thấy lời nói của nam tử cường tráng kia, Cảnh Tân Vũ không nhịn nổi nữa.
Mặc Dương nhìn thấy Cảnh Tân Vũ muốn lên thi đấu thì nhìn Mục Vỹ ở dưới lôi đài, thấy hắn gật đầu nên không ngăn cản cậu ấy.
"Ha ha, ta tưởng thằng nhãi nhà ngươi tới đây chơi cho vui thôi, không ngờ ra sân thật!", Chân Bình cười ngả ngớn với Cảnh Tân Vũ: "Nhìn cũng khỏe đấy, ngặt nỗi... phải oằn mình ra chịu đòn rồi".
Cảnh Tân Vũ chưa đến 18 tuổi, cao một mét tám, vóc người đô con hùng tráng, mang đến cho người ta cảm giác mạnh mẽ và rắn chắc.
Chỉ là khi đứng trước Chân Bình, thân hình này còn hơi nhỏ yếu.
Chưa kể, cậu ấy chỉ đang ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, cảnh giới không hề cao, điều duy nhất có thể dựa vào chính là Vương Bá Kim Thân.
Mục Vỹ rất quen thuộc với nó.
Vương Bá Kim Thân nghĩa là khí thế bá vương, mỗi tầng tu luyện là một lần thân xác của võ giả được tái sinh, nếu tu luyện Vương Bá Kim Thân đến trình độ cao nhất thì có thể xé toạc núi sông, phá vỡ tinh không chỉ bằng sức mình.
Nhưng thứ cốt lõi nhất cho Vương Bá Kim Thân cũng là ở chỗ này.
Khí thế bá vương!
Nếu có thể tu luyện Vương Bá Kim Thân ra khí thế bá vương thì mới được tính là thật sự nhập môn, là chạm đến ngưỡng cửa của võ kỹ này.
Nhưng chỉ lần mò đến ngưỡng cửa thôi cũng là một việc quá đỗi khó khăn.
Với thiên phú của Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá, tu luyện Vương Bá Kim Thân chỉ chú trọng về thể xác chứ không rèn luyện về linh hồn.
Chỉ khi tu luyện ra khí thế bá vương mới gọi là tài giỏi.
Tuy nhiên, dù không thể tu luyện ra khí thế bá vương thì với tố chất cơ thể bản thân Cảnh Tân Vũ cùng sự nỗ lực rèn luyện, mài giũa trong thời gian qua.
Chỉ cần không phải võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm thì ai cũng khó lòng phá vỡ tầng phòng ngự của cậu ấy!
Chương 293: Chưa đấu xong mà
"Ha ha, đầu ngươi to hơn đầu ta đấy, nhưng thực lực thì... Chậc chậc...", Cảnh Tân Vũ quơ quơ ngón giữa, khinh thường nói.
"Thứ tự đại ngông cuồng!"
Chân Bình cáu tiết quát lên, gã tung nắm đấm như sắt thép ra.
Với đối thủ là Chân Bình và trận đấu đầu tiên mình ra sân, Cảnh Tân Vũ nhìn thì hi hi ha ha thế thôi chứ đương nhiên sẽ không lơ là rồi.
Bùm...
Hai nắm đấm chạm trán với nhau gây ra tiếng nổ vang trời, ai nấy đều có thể cảm giác được nguồn sức mạnh khủng khiếp bùng nổ từ hai người.
"Lại!"
Cảnh Tân Vũ không thể đánh bại Chân Bình chỉ trong một quyền nên thấy mất mặt, xoay người lại tung một cú đấm khác ra.
"Vương Chi Bá Ngữ!"
Một cú đấm vô cùng mạnh mẽ bộc phát ra ngoài. Không có chiêu thức hoa lệ gì, chỉ ẩn chứa sức mạnh thuần túy.
Rầm...
Lần này, Chân Bình cũng đón đỡ bằng cú đấm nhưng không giành được lợi thế, ngược lại còn không ngừng thụt lùi.
Hết đòn này đến đòn khác, hai bóng người trên lôi đài không biết đã liên tục tung ra bao nhiêu cú đấm.
Cuối cùng, tiếng "phịch" vang lên, Cảnh Tân Vũ thở hồng hộc, còn Chân Bình thì mặt mũi bầm dập, đôi mắt sưng to híp lại thành một khe hở.
Gã ngã nhào xuống đất.
"Trận thứ hai, lớp chín thắng!"
Trọng tài cất tiếng, tuyên bố trận đấu thứ hai kết thúc.
Cảnh tượng Cảnh Tân Vũ lần đầu ra sân đã liên tục "chăm sóc" Chân Bình bằng một loạt các cú đấm như dùng không hết đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người đang ngồi đây.
"He he..."
Cảnh Tân Vũ quay lại, cười thật sung sướng với vẻ mặt đầy tự hào.
Cuối cùng cũng được một lần đem vinh quang về cho lớp chín!
"Ta không biết ngày nào cũng dạy dỗ lũ rác rưởi các trò để làm gì nữa!", thấy Chân Bình thua, mặt mày Thứ Dục tái mét.
Gã ta là giáo viên chủ nhiệm của lớp năm cao cấp, xét trên khối cao cấp, năm lớp trước, năm lớp giữa và tám lớp cuối hoàn toàn ở ba cấp độ khác nhau.
Lớp chín vừa được thăng cấp thành lớp cao cấp, đáng ra phải là lớp mười tám mới phải.
Năm lớp giữa và tám lớp cuối có bị đánh bại gã ta cũng mặc kệ, nhưng lớp năm do gã ta phụ trách tuyệt đối không thể thua.
"Trận thứ ba, Tử Ngọc, trò lên!"
Thứ Dục tàn khốc nói: "Trò đứng thứ hai trong lớp năm chúng ta, chỉ đứng sau Tống Kinh Tài, phải thắng trận này bằng mọi giá, thua thì đừng trách thầy không nương tay".
"Xin thầy yên tâm, nếu thua thì Tử Ngọc cũng không mặt mũi nào tiếp tục ở lại lớp năm nữa ạ!"
"Tốt!"
Trận thứ ba, bên lớp năm cao cấp cử Tử Ngọc ra sân.
"Hừm, đến hồi kết thúc rồi!", đến trận thứ ba, chỉ còn Mục Phong Hành, Mặc Dương và Lâm Chấp chưa thi đấu.
Mặc Dương lên tiếng: "Hai trận còn lại để ta và Phong Hành, vòng đấu với lớp năm này ngươi đừng tham gia, nghỉ ngơi đi Lâm Chấp. Trận đấu với lớp bốn, ba hai một sau đó mới là cam go nhất!"
"Được!"
Đi được đến đây trong cuộc tranh tài, mục đích của họ không còn là muốn thể hiện hay vì sĩ diện nữa, mà vì thắng lợi của lớp chín.
Dù sao thì một trăm mười học trò đã đặt hết hy vọng vào họ, quan trọng hơn hết là thầy Mục lúc nào cũng tí ta tí tởn kia.
Công sức thầy ấy dành ra nhiều hơn bất cứ ai, cho dù đánh trận chiến này vì thầy ấy cũng phải đi đến cùng.
"Mặc Dương!"
Mặc Dương chắp tay đi tới rồi nói.
"Lấy kiếm ra đi, ngươi không dùng kiếm thì không thắng nổi ta đâu!", Tử Ngọc nhìn Mặc Dương, nói với vẻ mặt cay nghiệt: "Dĩ nhiên, ngươi có lấy kiếm ra cũng chưa chắc đã thắng được ta!"
Mặc Dương nhìn Tử Ngọc, từ từ rút thanh trường kiếm màu xanh ra.
Kiếm Thanh Giao, huyền khí trung phẩm.
"Đã rút kiếm rồi thì... giải quyết luôn trong một chiêu đi!"
Cái gì!
Những người dưới lôi đài đều trợn mắt há hốc mồm khi nghe thấy lời tuyên bố ngang tàng của Mặc Dương, có người hâm mộ, có người trào phúng, có kẻ khâm phục, có kẻ chửi rủa.
Kiếm khách sở hữu kiếm ý đỉnh phong có đủ tư cách để ngạo mạn như thế.
Khi ở thành Bắc Vân, Mặc Dương chỉ là một nhóc quỷ chuyên gây chuyện, nhưng Mục Vỹ hiểu rõ một khi kiếm ý thức tỉnh thì kiếm khách sẽ có tốc độ phát triển vượt xa quá khứ.
Đây là chỗ mạnh mẽ của kiếm khách, cũng là điều chứng minh cho sự huyền diệu của kiếm ý.
"Ngông cuồng!"
Tử Ngọc nghe Mặc Dương nói mà tức sùi bọt mép. Hắn ta vốn là thiên tài mạnh thứ hai của lớp năm cao cấp, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mở được huyệt đầu tiên là huyệt Quan Nguyên, Mặc Dương có lợi hại đến đâu cũng chỉ là lĩnh ngộ được kiếm ý đỉnh phong thôi, dựa vào đâu mà ngông cuồng như thế!
"Chết đi!"
Bóng người Tử Ngọc chớp nhoáng xông thẳng tới Mặc Dương, hai cây chủy thủ lấp ló trong ống tay áo.
"Tru Thiên Cửu Thức, thức thứ nhất!"
Mặc Dương hờ hững nói, kiếm Thanh Giao trong tay như một cái bóng màu xanh, nó hóa thành từng mảnh trong tay Mặc Dương như biến mất.
Nhưng ngay sau đó, kiếm Thanh Giao lại xuất hiện trong tay gã.
"Keng keng", đôi tay Tử Ngọc đã đánh rơi hai thanh chủy thủ, ống tay áo của hắn ta rách toạc, lộ ra cánh tay.
Mặc Dương thu kiếm rồi quay lưng đi, không nhìn Tử Ngọc nữa.
Ai thắng ai thua đã rõ.
"Chưa đấu xong mà, quay lại đây!", trong khoảnh khắc ấy, sau lưng truyền đến tiếng gào thét, sau đó Mặc Dương cảm nhận được một luồng sát ý từ sau lưng bắn tới.
Chương 294: Chơi xấu
“Đúng là chán sống rồi mà!”
Thắng thua đã rõ, nhưng Tử Ngọc vẫn dám ra tay tiếp. Đến lúc này mà Mặc Dương vẫn nhẫn nhịn thì gã không còn là đồ đệ của Mục Vỹ nữa rồi.
Mặc Dương hây một tiếng rồi rút kiếm Thanh Giao ra chém, một vệt máu bay lên không trung.
Tử Ngọc kêu gào thảm thiết, lưỡi dao trong tay hắn ta lại rơi xuống đất, còn bàn tay hắn ta thì nhuốm máu.
“Thắng thua đã rõ mà ngươi vẫn đánh lén, thèm chết lắm rồi đúng không?”
“Ai bảo thế? Ngươi chưa giết chết ta thì chưa thắng đâu”.
“Nếu không vì tuân thủ quy tắc thì ngươi đã toi đời lâu rồi”.
Mặc Dương lạnh lùng nhìn Tử Ngọc rồi nói.
Lần này, rõ ràng Mặc Dương đã chiếm thế thượng phong, nhưng Tử Ngọc vì thua nên không cam tâm, mới ra tay tiếp, kết quả này đến La Phù cũng không có gì để nói.
“Ăn hại, đồ ăn hại!”
Thứ Dục liên tục mắng nhiếc, mặt gã ta sa sầm tới mức đáng sợ, hàng lông mày thì nhíu chặt.
“Trận thứ tư rồi, Tống Kinh Tài, không cần ta nói, trò biết phải làm gì rồi chứ?”
“Vâng thưa thầy!”
Đây là trận đấu quyết định, nếu lớp năm cao cấp thua thì sẽ dừng bước tại đây, còn nếu thắng thì mới có cơ hội đi tiếp.
Tống Kinh Tài là lớp trưởng thiên tài của lớp năm cao cấp, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Khí Hải. Thực lực của y phi phàm, hơn nữa điều khiến người ta thấy sợ là y giống hệt như Thứ Dục.
Trận thứ tư, Mục Phong Hành lên!
Tống Kinh Tài ra tay ác độc, khi giao đấu với đối thủ không hay trốn tránh và phòng bị, mà thường sử dụng lối đánh một mất một còn.
Cách thức liều mạng này khỏi phải nói nguy hiểm cỡ nào.
Nhưng trận đấu làm rạng danh cho y cũng đánh theo lối này, sau đó dù đang bị thương nặng, y vẫn bắt một võ giả cao hơn mình hai tầng cảnh giới phải nhận thua.
Với một tên điên thế này thì đối thủ phải đánh bại y hoàn toàn, nếu không trận đấu sẽ không thể kết thúc được.
Điểm này thì ai cũng biết rõ.
“Mục Phong Hành, hai năm trước, ta đã thua ngươi, nhưng bây giờ thì không có chuyện đó nữa đâu!”, Tống Kinh Tài nhìn Mục Phong Hành rồi nói.
Hai năm trước, y và Mục Phong Hành đều là học trò khối sơ cấp, bọn họ từng giao đấu một lần và trận đấu đó chính là nỗi nhục của y.
Hai năm sau, khi tiếp tục đối mặt với Mục Phong Hành thì Tống Kinh Tài đã là lớp trưởng của lớp năm cao cấp.
Y cứ ngỡ Mục Phong Hành sẽ bị đả kích bởi chuyện đó nên sẽ ru rú cả đời ở lớp chín, ai dè lớp chín sơ cấp đã tiến bộ vượt bậc lên thành lớp cao cấp.
Mục Phong Hành đã có thể vượt qua bóng đen tâm lý trong lòng, bây giờ còn thay mặt lớp chín tham gia thi đấu.
“Nếu bị người từng thua mình đánh bại, kiếp này Mục Phong Hành ta coi như tu hành bằng không rồi”, Mục Phong Hành hờ hững nhìn Tống Kinh Tài rồi nói.
“Lớp chín các ngươi đúng là một đám ngông cuồng!”
“Ngông cuồng cũng cần phải có năng khiếu đấy!”
Hai người họ sặc mùi thuốc súng trên sàn đấu, chắc khi giao đấu sẽ kịch liệt lắm đây.
“Bắt đầu!”
Một tiếng hô khẽ vang lên, hai người họ lập tức lao vào nhau.
Mục Phong Hành tu luyện Mị Ảnh Thần Tông Môn, thân pháp quỷ dị, tốc độ cực nhanh, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là thân pháp của Tống Kinh Tài cũng kỳ dị khó đoán không kém.
Lúc này, hai người họ đã chính thức giao đấu, nhưng không ai biết rốt cuộc người nào đang chiếm thế thượng phong, hạ phong.
“Ngươi thấy sao?”
“Hình như Mục Phong Hành đang chiếm ưu thế hơn, nhưng Tống Kinh Tài kia ra tay tàn độc thật, đúng kiểu không sợ chết luôn, Mục Phong Hành không muốn bị thương nên mới kéo dài trận đấu thế này”.
“Tống Kinh Tài này đúng là đồ hèn!”, Tiêu Khánh Dư chép miệng nói.
“Đừng nói thế, Tống Kinh Tài mà không liều mạng thì lớp năm đã thua rồi, cho nên y mới phải đánh như thế. Nhưng Phong Hành lo còn phải tham gia trận đấu kế tiếp, vì thế không thể ra tay thoải mái được, ít nhất phải đảm bảo mình không bị thương”.
“Đúng là phiền phức!”
Bọn họ đương nhiên biết rõ điểm lợi hại trong chuyện này.
Một khi Mục Phong Hành bị thương thì lớp chín coi như sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực cho trận đấu tiếp theo.
Vì thế, trận này cậu ta phải thắng, nhưng không được bị thương.
Nhưng Tống Kinh Tài vốn có cảnh giới cao hơn nhóm Chân Bình nên Mục Phong Hành muốn đối phó với y thật sự không dễ dàng.
Hai người họ kẻ đấm người đá, âm thanh va chạm không ngừng vang lên trên lôi đài.
Bịch…
Cuối cùng một tiếng động vang lên, hai người họ tách nhau ra.
Trán Mục Phong Hành đã lấm tấm mồ hôi, còn Tống Kinh Tài thì thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại trên mặt.
“Này Mục Phong Hành, phải công nhận là ngươi rất giỏi, nhưng trận này nếu Tống Kinh Tài ta thua thì cũng phải để ngươi nếm mùi đau khổ”.
“Cho ta nếm mùi đau khổ? Ngươi mà cũng đòi ư?”
“Thử thì biết!”
Tống Kinh Tài nhìn Mục Phong Hành rồi đập tay xuống đất, đất cát bay mù mịt.
Uỳnh một tiếng, bàn tay của Tống Kinh Tài đã chảy đầy máu, từng giọt máu nhỏ xuống đất khiến mặt đất dần biến thành một tấm bản đồ lằng nhằng.
Hai tay Tống Kinh Tài đột nhiên ấn xuống tấm bản đồ ấy, máu ở đầu ngón tay y chảy xuống nhanh hơn.
“Ám Hắc Sinh Tử Ấn!”
Chương 295: Tức tối quát
Tống Kinh Tài khẽ hô lên rồi tung chưởng ấn về phía Mục Phong Hành.
Vù vù…
Cùng lúc đó, có bốn huyết ấn màu đỏ sậm bất chợt nổ tung xung quanh người Mục Phong Hành.
Bốn huyết ấn đó đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy đều bất ngờ.
Chúng nổ tung rồi hoá thành từng làn khói màu đen lao về phía Mục Phong Hành.
“Vạn Ảnh Quy Vô Chưởng!”
Thấy làn khói đen ấy đến gần, Mục Phong Hành buộc phải thi triển Vạn Ảnh Quy Vô Chưởng, chưởng pháp phát ra tiếng lộp bộp khi đánh lên không trung.
Các làn khói đen bị đánh gãy, nhưng vẫn có vài làn xuyên qua được chưởng pháp, sau đó chui vào cánh tay của Mục Phong Hành.
“Ta thua rồi!”
Trông thấy vậy, Tống Kinh Tài đứng dậy, đôi tay y nhầy nhụa máy, y cúi đầu nhận thua, sau đó quả quyết quay người đi xuống.
Sau khi liên tiếp thắng bốn trận, lớp chín đã thắng lớp năm.
Nhưng thắng lợi của vòng đấu này rất vẻ vang, vì đối thủ là lớp năm. Lớp năm thuộc tốp năm lớp giỏi nhất của Lôi Phong Viện, học trò đều là những anh tài, chỉ đứng sau một trăm người trên linh bảng.
“Mục Phong Hành, xuống đây!”
Mục Vỹ vội vàng gọi Mục Phong Hành xuống.
“Ngồi xuống!”
“Đại ca, đệ không sao!”
“Ta bảo đệ ngồi xuống!”, Mục Vỹ quả quyết nói: “Bây giờ, đệ hãy vận chuyển chân nguyên huyệt Khí Hải của mình, thử đi…”
“Vâng!”
A…
Nhưng Mục Phong Hành vừa gật đầu đồng ý và vận chuyển chân nguyên thì đã cảm thấy một cơn đau nhức trong huyệt Khí Hải, thậm chí cơn đau này còn lan đến các huyệt đạo khác trong cơ thể.
“Sao lại thế này?”, Mục Phong Hành tái mặt nói.
“Ta đoán không sai, Tống Kinh Tài đó đã thi triển Huyết Ấn Thuật. Ám thuật này có tổn hại cực lớn với cơ thể của võ giả, xem ra để làm đệ bị thương, lớp năm thật sự đã ra đòn tàn nhẫn”.
“Thầy Mục…”
“Đệ yên tâm, Huyết Ấn Thuật này sẽ không gây thương tổn gì cho đệ đâu. Chỉ có điều, tạm thời đệ không được sử dụng chân nguyên, không thì huyệt khiếu trên toàn thân sẽ đau nhức. Dù ám thuật này không gây hại gì cho võ giả, nhưng cơn đau nó gây ra thì không ai chịu được đâu, vì thế trận tiếp theo…”
Mục Vỹ nói rồi nhìn về phía bốn người Mặc Dương.
“Các trò nghe ta nói đây, lớp chín cao cấp chúng ta đi được tới bước này đúng là không dễ dàng gì. Ta biết các trò đã cố hết sức, có thể đánh bại lớp năm, một lớp đứng tốp của Lôi Phong Viện là chúng ta đã giỏi lắm rồi. Tiếp theo… cứ lượng sức mà đấu thôi, giải nhất không là gì cả, chúng ta luôn là quán quân trong lòng mình là được rồi đúng không?”
“Không ạ!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Hoàng Vô Cực chợt lên tiếng: “Sao có thể như thế được ạ? Chúng trò giành giải nhất không phải vì bản thân mình, cũng không vì lớp chín!”
“Nếu không có thầy thì bây giờ chúng trò vẫn là lớp chín sơ cấp, một lớp học bết bát mà ai cũng có thể chế nhạo, không một giáo viên nào muốn dẫn dắt chúng trò, để chúng trò có thể tiến bộ hơn”.
“Là thầy giúp chúng trò nhìn thấy hi vọng, nên chúng trò muốn giành giải nhất không phải vì bản thân mình, mà là vì thầy. Bây giờ thầy bảo chúng trò bỏ cuộc thì sao… sao chúng trò xứng đáng với thầy được ạ?”
Giọng nói của Hoàng Vô Cực nghẹn ngào, câu từ cũng ngắt quãng.
Nghe thấy vậy, các học trò khác cũng cúi đầu xuống.
Lần này, bọn họ không thi đấu vì bản thân, mà là vì thầy Mục!
Nhưng chuyện đến nước này…
Lớp chín bị hạn chế chỉ còn năm người tham gia thi đấu, mà bây giờ Mục Phong Hành đã bị thương nặng thì sao bọn họ có thể bắt cậu ta chịu đựng cơn đau từ các huyệt khiếu trên cơ thể để tiếp tục thi đấu được?
Nhưng còn bốn người thì tiếp theo phải đánh thế nào?
Đối thủ thì ngày một mạnh hơn.
Lần trước, lớp bốn cao cấp bị bọn họ dạy cho một trận, đó là vì các học trò mạnh nhất của lớp họ không xuất hiện. Lớp ba cao cấp thì là lớp của Vương Hinh Vũ, anh tài cả đống.
Lớp một và lớp hai cao cấp thì khỏi phải bàn.
Nghe Hoàng Vô Cực nói vậy, Mục Vỹ ngẩn ra tại chỗ.
Sau đó, hắn cười khổ một tiếng, vỗ vai Hoàng Vô Cực rồi đi lên lôi đài.
Sự nổi trội của lớp chín khiến rất nhiều người thấy chướng mắt.
Vốn là bảy người tham gia thi đấu thì còn năm. Bây giờ rõ ràng là cuộc thi bình thường thì lại biến thành các lớp khác liều mạng, nghĩ đủ mọi cách để học trò của hắn bị thương không thể tham chiến.
Bị người ta bức bách đến mức này thì phải làm sao?
Bỏ cuộc!
Vớ vẩn!
Đấu tiếp!
Chỉ còn cách này thôi!
Mục Vỹ nhảy lên lôi đài thì thấy Thứ Dục đã đứng trên đó.
Mục Vỹ mỉm cười nhìn đối thủ.
Mục Vỹ nhìn đám học trò đang ủ mưu tính kế ở xung quanh rồi nói.
“Hôm nay, Mục Vỹ ta đứng đây để nói cho các ngươi biết thế nào là thiên tài và thế nào là vô dụng!”
“Lớp chín cao cấp là lớp của ta, là học trò của ta. Cả lớp đều là thiên tài, bọn họ sẽ không thất bại, cũng không bỏ cuộc. Vì thế, các trò ấy nhất định sẽ đi đến cùng và giành ngôi vị quán quân!”
“Còn các ngươi là một đám ăn hại, chỉ biết chơi xấu!”, Mục Vỹ chỉ vào lớp năm rồi mắng: “Tất cả các ngươi đều là một lũ vô dụng, thực lực thua kém đối thủ nên chỉ biết nghĩ ra mưu kế hèn hạ!”
“Ngạn Vân Ngọc, Tiêu Bất Ngữ, Thứ Dục, các ngươi cũng là đám bất tài. Còn Mục Vỹ ta sẽ giẫm đạp các người dưới chân”.
“Hôm nay, Mục Vỹ ta chỉ muốn hỏi một câu, tên bất tài vô dụng nào trong số các ngươi là đối thủ của ta!”
“Hôm nay, ta sẽ dẫn dắt lớp chín của mình ngồi vững vào vị trí lớp đầu bảng, sau đó đạp lũ bất tài các người dưới chân, giờ có mưu hèn kế bẩn gì thì giở hết ra đi!”
Mục Vỹ đứng trước mặt hàng nghìn người, sau đó chỉ tay vào người mà hắn muốn mắng và nên mắng rồi quát to.
Ngay sau đó, cả sân luyện võ im phăng phắc, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.