Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1056: Ta có thể giúp ngươi

Đây là tôn nghiêm của bộ tộc Thần Long!

Bởi vậy khi nhìn thấy bộ xương của Thần Long, Mục Vỹ đã hiểu La Ba vốn không biết bộ tộc Thần Long có bí tịch này.

Thật ra trước đó hắn cũng đâu biết.

May thay vì đã dung hợp với hồn phách Thần Long, biết được bí tịch nên vừa nhìn thấy La Ba xuất hiện, Mục Vỹ lập tức đưa người của Huyết Minh xuống núi.

Ma hoàng La Ba?

Chẳng khác gì một cây củ cải ngốc nghếch.

Mục Vỹ ngựa không ngừng vó tiến thẳng lên đỉnh núi.

May sao cơ thể hắn đã trải qua quá trình hóa rồng nên chẳng hề nao núng trước thứ chất bột được tạo ra từ những đoạn xương rồng bị vỡ vụn.

Chẳng qua Mục Vỹ không sợ, còn võ giả các thế lực lớn thì ngất lên ngất xuống.

Đương nhiên trong lúc di chuyển, nếu có thấy đám đệ tử núi Huyền Không bị đá cản trở thì hắn sẽ không ngần ngại một kiếm cắt cổ họ để chấm dứt sự đau đớn và nỗi phiền muộn mà họ đang đối mặt.

Dần dần, khoảng cách giữa Mục Vỹ và đỉnh núi đang sạt lở ngày càng rút ngắn.

Nhưng khi nhìn thấy ngọn núi, hắn hơi ngẩn người.

"Quả nhiên..."

Theo như trí nhớ có được từ hồn rồng, bộ tộc Thần Long rất hay thu gom của cải, mỗi một con Thần Long đều có một kho tàng bảo bối của riêng mình.

Ngặt nỗi không một ai biết số bảo bối đó ở đâu.

Trước giờ Thần Long luôn xem tài vật như mạng, dù có chết cũng cất bảo vật ở gần mình.

Giờ phút này, núi đang sụp xuống nhưng phần núi ở chính giữa vẫn còn vững chãi.

Mục Vỹ có thể thấy chính giữa đỉnh núi có một lối đi thông đến chân núi.

Không chút do dự, Mục Vỹ xoay người nhảy vào lối đi nọ.

Lúc này tất cả mọi người đều đang hỗn loạn, đây chính là thời cơ tuyệt vời để hắn vào hang động.

Chắc chắn đáy hang động sẽ là nơi cất chứa bảo bối.

Mục Vỹ biết được điều này không phải do tự suy đoán mà từ trí nhớ của hồn rồng.

Hắn rơi thẳng một đường xuống dưới. Ngọn núi cao vạn trượng này dốc đứng, có độ cao khoảng mười nghìn mét nhưng Mục Vỹ lại cảm thấy quãng đường mình rơi xuống có độ cao thực tế còn hơn thế.

Dường như hắn không chỉ đến chân núi mà còn đi sâu vào trong lòng đất.

Dọc đường đi cực kỳ yên tĩnh, vụ sạt lở không hề để lại chút dư âm nào lên hang động nơi đây.

Sự yên ắng bất thường ấy làm lòng Mục Vỹ thầm căng thẳng.

Một bí cảnh lớn thế này mà chẳng làm người khác thấy chút gì gọi là nguy hiểm, quả là khó lòng tưởng tượng nổi.

"Hộc hộc... phù phù..."

Nhưng hắn vừa rơi xuống đáy hang thì từng tiếng thở dốc kìm nén thình lình vang lên.

Âm thanh hít thở dồn dập lập tức làm Mục Vỹ lắng tai nghe, toàn thân cứng đờ.

Hắn đã quá quen với tiếng hít thở này rồi.

Lang vương Hắc Lân!

Mục Vỹ mới vừa nghe thấy tiếng thở của nó thôi là toàn thân căng cứng ngay.

Trước đó lang vương Hắc Lân chưa chết, chỉ là bị người của các thế lực lớn hợp lại đánh cho tháo chạy mà thôi.

Không ngờ hắn đụng phải lang vương Hắc Lân tại đây vào lúc này.

Mục Vỹ tự trách mình quá sơ sẩy.

Lang vương Hắc Lân không rời núi bởi vì trên cả ngọn núi này chỉ có lối đi ở đây là nơi lí tưởng để nó ẩn nấp.

Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên ở sau lưng, một cái móng vuốt lớn vỗ lên lưng Mục Vỹ.

Nhưng cái vỗ này rất nhẹ, không khiến hắn bị thương nặng hay như một bộ xương đổ sụp xuống.

Nhẹ nhàng một cách kỳ lạ!

Chẳng có lực gì, thậm chí Mục Vỹ còn thấy mềm mềm như được vỗ bởi phần thịt đệm ở chân gấu vậy.

Một tiếng phịch lớn vang lên, Mục Vỹ thở hắt ra.

Hắn có thể cảm giác được lang vương Hắc Lân ở đằng sau đã ngã xuống đất.

Tên này bị thương nặng quá rồi!

Mục Vỹ thở phào nhẹ nhõm, xoay người trề môi nhìn lang vương Hắc Lân.

"Dù gì cũng là lang vương, tự nhiên liều mạng như thế làm gì không biết. Giờ thì tới lúc hấp hối rồi".

Lang vương Hắc Lân của lúc này trông cực kỳ thảm hại.

Nó có cảnh giới ít nhất là tầng thứ nhất của cảnh giới Sinh Tử, thực lực mạnh đấy, nhưng đối thủ của nó lại là cường giả hàng đầu của các thế lực lớn tại tiểu thế giới Tam Thiên liên thủ với nhau.

Không chết đã là kỳ tích rồi!

Mục Vỹ giơ kiếm Khổ Tình lên và nhìn lang vương Hắc Lân bằng đôi mắt đầy sát khí.

Có nó ở đây, nó không chết thì hắn chết!

"Ta có thể giúp ngươi!"

Nhưng Mục Vỹ vừa giơ cao trường kiếm thì một giọng nói khàn khàn vang lên. Lang vương Hắc Lân bỗng thốt ra một câu.

"Ngươi có thể giúp ta? Giúp kiểu gì?"

Mục Vỹ chế nhạo: "Giờ ngươi còn không lo được thân mình mà đòi giúp ta? Không muốn chết thì nói thẳng đi!"

"Không có ta, ngươi sẽ không thể tiến vào kho tàng của đại nhân. Tin ta đi người trẻ tuổi!", lang vương Hắc Lân ho khan vài tiếng rồi cất giọng nói trầm trầm: "Ta vốn là tiên thú canh giữ nơi này nên... Thôi, có nói ngươi cũng không hiểu tiên thú là gì!"

"Chẳng phải là tiên thú của đại thế giới Vạn Thiên thôi sao? Có gì đặc biệt!"

"Ngươi biết tiên thú à?"

"Ta còn biết thần thú nữa kia!"

Mục Vỹ bĩu môi, trong lòng thì nghĩ sau này thần phách của Tần Mộng Dao hoàn toàn thức tỉnh, biết đâu sẽ trở thành Băng Hoàng. Hắn từng cưỡi thần thú luôn chứ đừng nói là tiên thú!
Chương 1057: Thỏa thuận

"Rõ ràng là lang vương Hắc Lân mà dám khoác lác mình là tiên thú? Là tiên thú thì biến thành hình người cho ta xem!"

Nhưng Mục Vỹ mới dứt câu thì một giọng nói ồm ồm truyền đến ngay sau đó.

"Ta lừa ngươi làm gì, ta vốn sắp chết rồi!"

Lang vương khổng lồ cao mấy trăm mét ở đối diện biến mất, thay vào đó là một người hàng thật giá thật. Mục Vỹ trố mắt ra nhìn.

Đứng trước mặt hắn là một nam tử trung niên khoảng 40 tuổi, mặc đồ đen, da ngăm nhưng đôi mắt lại sáng ngời đầy sắc bén.

Nam tử trung niên lên tiếng: "Là sói Hắc Lân cũng có thể tự tu luyện đến cấp bậc tiên thú, chẳng qua là khá trắc trở thôi!"

"May thay năm đó ta gặp đại nhân. Người thấy ta thoi thóp đáng thương nên giúp ta tăng cấp, bởi vậy ta mới trở thành tiên thú ngày hôm nay!"

Mục Vỹ ngơ ngác nhìn nam tử trung niên có vóc người cường tráng trước mắt.

"Ông đang nói đến Thất Thải Thiên Long à?"

"Đúng vậy!"

Mục Vỹ biết thánh thú có thể tu luyện lên tiên thú.

Thậm chí tiên thú tại đại thế giới Vạn Thiên còn tự hình thành một nhánh riêng, nhưng so với thần thú thì kém hơn một chút.

Chỉ có tiên thú chân chính đạt thành tựu trong tu luyện mới có thể trở thành thần thú!

Tuy nhiên, Mục Vỹ còn biết một điều rằng thực lực của bản thân tiên thú tu luyện từ cấp dưới đi lên thua xa tiên thú hùng mạnh bẩm sinh!

Cơ mà nam tử mặc đồ đen này đúng là lợi hại thật!

"Ông... lành lặn rồi à?"

Mục Vỹ nhìn nam tử áo đen với vẻ nghi ngờ.

Người này là tiên thú, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Trong tình cảnh sắp chết mà ông ta vẫn muốn liều mạng chiến đấu thì một đòn thôi hắn cũng gánh không nổi.

"Khỏi lo, giờ ngươi chém một nhát thôi cũng đủ lấy mạng ta rồi, ta không làm gì được ngươi đâu!", nam tử trung niên nở nụ cười cay đắng.

Tên loài người đang đứng trước mặt ông ta đây khá là thú vị.

"Lúc nãy ngươi nói Thất Thải Thiên Long đã cứu ngươi, vậy vì sao nó chết? Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta không biết vì sao đại nhân chết, trước đây hình như đại nhân đã trải qua một trận đại chiến khốc liệt, cuối cùng may mắn trốn thoát".

"Còn ta thì kéo dài hơi tàn nhờ được đại nhân bảo vệ, chẳng qua rốt cuộc đại nhân vẫn bỏ mạng tại đây".

"Ta mang ơn đại nhân nên mới ở đây canh giữ tất cả những thứ người để lại, bao gồm cả trứng rồng".

Dứt lời, nam tử trung niên nhìn Mục Vỹ chăm chú.

"Nói vậy là ngươi biết ta có trứng rồng?"

"Ta biết hết tất cả mọi thứ ở trong hang rồng!", người trung niên nói một cách tự tin.

Biết hết ư?

Mục Vỹ không nói nên lời trước dáng vẻ tự hào của nó: "Gì cũng biết mà để bị đánh như chó là sao!"

"Ta..."

"Dẹp dẹp dẹp, ta không muốn dông dài với ngươi. Bộ tộc Thần Long ai cũng thích của cải, ban nãy ngươi nói có thể giúp ta, vậy thì nói cho ta biết những bảo bối đó được cất ở đâu đi!"

"Giờ ta chưa thể nói cho ngươi được!"

Lang vương Hắc Lân bình tĩnh nhìn Mục Vỹ.

"Tại sao?"

"Vì ngươi sẽ không bảo vệ trứng rồng an toàn!"

Nó nói với vẻ nghiêm túc: "Ta đã hứa với đại nhân rằng sẽ trông chừng trứng rồng thật kĩ đến ngày nó trưởng thành, có thể hóa thành hình người. Tiếc thay trứng rồng chưa được ấp thì đã bị loài người các ngươi phát hiện rồi".

"Ngươi đã dung hợp với một phần linh hồn của đại nhân, chắc cũng biết yêu cầu của đại nhân với ngươi rồi!"

Mục Vỹ mỉm cười: "Ta lấy trứng rồng đương nhiên không phải để giết nó rồi!"

"Nhưng ngươi không đủ khả năng bảo vệ nó!"

Nam tử trung niên nói một cách thẳng thắn, không chút kiêng dè.

Sau một lúc trầm tư, Mục Vỹ thừa nhận mình thật sự hết đường chối cãi.

Nhưng nếu lúc này võ giả các thế lực lớn tại tiểu thế giới Tam Thiên biết trứng rồng đang ở trong tay hắn thì e là họ sẽ lập tức kéo đến Huyết Minh mất. Dù có phải trả giá đắt, bọn họ cũng nhất quyết không buông tha.

Một con thần thú có sức hút lớn như thế đấy.

Kể cả khi ở đại thế giới Vạn Thiên thì thần thú cũng là một sinh linh cao quý và vô địch.

"Ngươi nói rất đúng, vậy giờ ngươi muốn làm gì?"

"Ta sẽ giúp ngươi!"

Lang vương Hắc Lân nói một cách trịnh trọng: "Đại nhân là một người nhìn xa trông rộng. Vị kia trên người ngươi chính là đại nhân của ta, ta muốn nuôi nấng người nên ta sẽ đi theo ngươi, chính xác hơn là bảo vệ trứng rồng an toàn!"

"Đi theo ta?"

Mục Vỹ cười sặc sụa: "Vậy giờ có phải ta nên chữa trị thương thế của ngươi, sau đó cho ngươi làm tay sai để ta xưng bá tiểu thế giới Tam Thiên không đây!"

"Đúng là ngươi cần chữa thương cho ta. Ta nghĩ việc ngươi chữa thương cho ta chỉ đem lại ích lợi cho ngươi chứ không có tác hại gì đâu".

Từ đầu đến cuối, lang vương Hắc Lân luôn giữ biểu cảm nghiêm nghị.

"Ít nhất vì để bảo vệ trứng rồng, ta sẽ bảo vệ ngươi nếu ngươi bị người khác hãm hại!"

Mục Vỹ lại phá lên cười sằng sặc.

"Đại ca à, ngươi đừng có ngây thơ như thế được không?", hắn cạn lời thật sự: "Trò bịp bợm này có con nít nó tin. Hờ, ta chữa thương cho ngươi xong ngươi quay sang giết ta chứ gì?"

"Ta sẽ không giết ngươi!"

Lang vương Hắc Lân ra sức thuyết phục: "Với điều kiện ngươi không có ý đồ xấu với trứng rồng".

"Ngươi ăn gì mà ngớ ngẩn quá vậy hả?"

Mục Vỹ nổi đóa: "Nếu ta muốn làm gì trứng rồng thì đã làm ngay lúc hóa rồng rồi. Đáng ra ngươi phải biết chuyện đó chứ, chứ sao đại nhân nhà ngươi giao phó nó cho ta rồi còn chịu cho ta dung hợp linh hồn được?"

Lang vương Hắc Lân nghe hắn nói xong thì ngớ người, vốn từ nghèo nàn khiến ông ta cứng họng.

Nó thật sự không nói lại Mục Vỹ.

"Dù ngươi nói gì thì ta cũng muốn đi theo ngươi để bảo vệ trứng rồng", cuối cùng, lang vương Hắc Lân nặn ra được một câu.
Chương 1058: Ký Sinh Tử Ám Ấn

Mục Vỹ bật cười vì tên vụng về ăn nói, tư tưởng bảo thủ này.

“Nhỡ một ngày ngươi giết ta rồi mang trứng rồng đi trốn thì sao?”

“Không thể nào!”

Lang vương Hắc Lân lắc đầu rồi cười khổ nói: “Vì ta không thể ấp trứng được nữa rồi, nếu không nhờ sức mạnh của ngươi thì trứng rồng sẽ không thể nở được!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng.

Lang vương Hắc Lân nói không sai.

Quá trình ấp nở trứng rồng không chỉ cần thiên tài địa bảo, mà còn cần nguồn sức mạnh của tự nhiên.

Thật ra đây cũng là lý do vì sao Long tộc tham lam, thích những nơi có linh khí tự nhiên dồi dào.

Có thiên tài địa bảo rồi thì Mục Vỹ tin con Thất Thải Thiên Long này sẽ sớm nở thôi.

Vì sức mạnh tự nhiên thì hắn không thiếu!

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí chính là sức mạnh tự nhiên tốt nhất!

Khi hắn tiến bộ thêm thì thiên hoả, dị thuỷ và sấm sét cũng sẽ mạnh lên theo, cho nên hắn ấp trứng rồng là phù hợp nhất.

“Ta tạm tin lời ngươi, nhưng ta vẫn chưa thể tin ngươi hoàn toàn được!”

Mục Vỹ lắc đầu nói: “Trừ khi ngươi đồng ý ký Sinh Tử Ám Ấn với ta!”

Sinh Tử Ám Ấn!

Nghe thấy vậy, lang vương Hắc Lân tỏ vẻ kinh ngạc.

Đương nhiên nó biết loại ấn ký này có quan hệ thế nào giữa hai người, nhưng tại sao một võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên như Mục Vỹ lại biết đến nó?

“Giỏi lắm! Tự nhiên ta thấy mình đã coi thường ngươi rồi!”

Nói rồi, lang vương Hắc Lân ho ra máu, gương mặt đen xì tái nhợt.

“Nếu ngươi đồng ý thì giờ ta sẽ ký kết với ngươi ngay!”

“Được!”

Mục Vỹ không hề muốn phí lời.

Loại kế ước này có thể trói buộc lang vương Hắc Lân.

Lỡ hắn mang nó về đảo Lạc Hồn rồi nó quấy đảo nơi đó thì chắc chỉ có Diệp Thu mới xử lý nó được thôi.

Sinh Tử Ám Ấn sẽ trói chặt nó như một sợi dây xích.

Mục Vỹ không khỏi thấy xúc động.

Không ngờ Sinh Tử Ám Ấn mà hắn học ở kiếp trước không được sử dụng nhiều khi ấy, nay tới đây lại được dùng liên tục thế này.

Nhưng Mục Vỹ biết đó là vì thực lực của hắn quá thấp, còn đối thủ lại quá giỏi.

Thời gian cứ thế trôi đi, hai bọn họ đứng dậy.

“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không những phải bảo vệ trứng rồng, mà còn cả ta nữa!”, Mục Vỹ mỉm cười rồi nói: “Nếu ta chết thì ngươi cũng toi đời, khỏi phải nghĩ tới việc bảo vệ trứng rồng gì nữa!”

“Ta biết rồi!”

Lang vương Hắc Lân rõ ràng có vẻ hơi luống cuống.

“Ngươi có thể gọi ta là Hắc Lân, sau này ta sẽ trông chừng trứng rồng, đề phòng ngươi làm chuyện gì đó quá phận!”, Hắc Lân trầm giọng nói.

“Ngươi yên tâm, việc ta cần làm là ấp nở nó. Một con Thần Long đấy, nhưng ta sẽ không rút máu của nó mỗi ngày để làm kế hoạch Huyết Thi gì đó giống núi Huyền Không đâu!”

“Hi vọng ngươi nói lời giữ lời!”

Mục Vỹ gật đầu rồi lấy một bình đan dược ra, nói: “Đây đều là thánh đan tuyệt phẩm, chúng cũng có tác dụng với vết thương của ngươi đấy. Chờ khi nào về Huyết Minh rồi, ta sẽ luyện chế Hư Tiên Đan cho ngươi, như vậy sẽ hồi phục nhanh hơn!”

Hư Tiên Đan?

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hắc Lân đờ người ra.

Đến các thầy luyện đan ở đại thế giới Vạn Thiên còn gặp khó khăn trong việc luyện chế loại đan dược này, chứ đừng nói là tiểu thế giới Tam Thiên.

“Bây giờ, ta thật sự thấy nghi ngờ về lai lịch của ngươi đấy!”

“Khỏi phải nghi ngờ, đâu đâu cũng có người giỏi hơn ta. Tiểu thế giới Tam Thiên này chỉ là một thế giới nhỏ thôi, hơn nữa còn không phải là tiểu thế giới xuất sắc nhất!”

Mục Vỹ tuỳ ý nói: “Ngẫm nghĩ về những chuyện này không có tác dụng gì đâu, mau lấy các bảo bối ra đi, cần một lượng lớn thiên tài địa bảo thì mới có thể nuôi dưỡng tên này được!”

“Đi theo ta!”

Hắc Lân mỉm cười rồi dẫn Mục Vỹ men theo thông địa dưới lòng đất, đi lên phía trước.

Thông đạo này được lát hoàn toàn bằng ngọc phỉ thuý màu xanh nhạt.

Đây là một loại ngọc cực kỳ quý hiếm ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Các bức tường ở xung quanh lấp lánh tia sáng màu lam nhạt, rõ ràng là tinh thạch lam nguyên.

Đây là một nguyên liệu tốt để luyện khí.

Vậy mà những thứ này lại được Thất Thải Thần Long dùng làm vật trang trí, đúng là phí của trời.

Hai người men theo thông đạo đi chừng nửa canh giờ, trong thời gian đó, Hắc Lân đã uống đan dược mà Mục Vỹ đưa cho nên sắc mặt đã hồng hào hơn.

Song, ông ta vẫn đang rất kinh ngạc.

Ở cạnh Thần Long đã lâu nên Hắc Lân biết rất rõ một điều.

Đan dược cấp thánh bình thường sẽ không có tác dụng khôi phục vết thương cho loài tiến hoá thành tiên thú như nó, chỉ có Hư Tiên Đan hoắc cấp cao hơn là Tiên Đan mới làm được thôi.

Nhưng mấy viên thánh đan của Mục Vỹ cho nó lại có tác dụng rõ ràng.

“Mục minh chủ, chắc ngươi có một vị sư phụ rất lợi hại đúng không?”

Hắc Lân thăm dò: “Hơn nữa người sư phụ ấy của ngươi còn là tiên nhân của đại thế giới Vạn Thiên nữa hả?”

“Không!”

“Không? Không thể nào!”

Hắc Lân cười nói: “Không có sư phụ thì sao ngươi có thể luyện chế được thánh đan cực phẩm khi còn trẻ thế này? Dù ở trong động, nhưng ta vẫn biết hết những chuyện xảy ra bên ngoài đấy!”

“Ngươi muốn biết lý do không?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Hắc Lân.

“Có!”

“Ngươi có biết từ thiên bẩm không?”

“…”
Chương 1059: Giàu to rồi

Hắc Lân đã từng gặp các thiên tài kiêu ngạo, nhưng tới mức vô sỉ thế này thì mới là lần đầu tiên.

“Sắp đến rồi đấy, nhưng ta mong ngươi hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, vì chắc có nhiều bảo bối ở đây ngươi chưa từng thấy bao giờ đâu”.

“Ừm!”

Mục Vỹ gật đầu rồi đi theo Hắc Lân đến cuối thông đạo.

Có tiếng nước chảy róc rách vang lên không ngừng.

Hai bọn họ sóng vai đến đến cuối đường.

Khung cảnh sầm uất khiến Mục Vỹ cảm thấy như lạc vào chốn bồng lai.

Phía trước là một quảng trường rộng cả nghìn mét vuông, một bức tượng đứng trong hồ nước giữa trung tâm, nước chảy từ dưới lòng đất lên hình thành một dòng chảy như suối trông rất đẹp.

Xung quanh hồ nước có các loại hoa cỏ với đủ mọi hình dáng, mọc lên tua tủa.

Các bông hoa đa màu sắc toả hương thơm ngát, trăm hoa đua nở, quả là một cảnh tượng đẹp đẽ.

Đi tiếp ra phía ngoài sẽ thấy các khối kim loại và dị thạch với đủ mọi kiểu dáng.

Chúng đã được khắc thành các pho tượng khác nhau, sau đó được bày biện theo hàng theo lối ở đây.

Hoa cỏ, tinh thạch!

Nhìn thấy hoa cỏ và tinh thạch được bày biện và nuôi dưỡng ở xung quanh đây, Mục Vỹ không hề có vẻ thẫn thờ, mà hô hấp của hắn chỉ nặng nề hơn một chút.

“Bạch Mạt Lăng Hoa!”

“Cỏ Lưu Tinh Vũ!”

“Quả Thanh Ngọc Hâm!”

“Lạc Thiên Thiết!”

“Trọng Diên Ngân!”

“…”

Mục Vỹ lưu loát nói một loạt như đồ quý trong nhà mình.

Thấy vậy, Hắc Lân lập tức đờ người.

Không ngờ hắn lại biết hết những thứ này!

Bởi đến ông ta còn chưa biết hết các món đồ ở trong này.

Nhưng Mục Vỹ lại gọi tên một cách trôi chảy.

Tên này đúng là quái lạ.

“Ngươi biết hết ư?”

Hắc Lân sững sờ.

“Có gì đâu mà không biết?”

Mục Vỹ không nhịn được nói: “Đây đều là những món bảo bối hiếm có khó tìm ở đại thế giới Vạn Thiên, toàn là thiên tại địa bảo, còn có cả tiên bảo nữa!”

Càng nói, Mục Vỹ càng tỏ rõ sự phấn khích.

Thần Long không hổ là một tộc giàu có.

Chứ để đám súc sinh khác dùng những thứ này thì quá lãng phí!

Thần Long không biết gì về luyện đan cả nên chúng thường ăn bừa các linh thảo, linh hoa này vào lúc rỗi rãi thôi.

Còn linh thạch thì khỏi phải bàn, cùng lắm thì chúng dùng để mài răng.

Những thứ này để ở tộc Thần Long đúng là phí hoài.

“Cất đi!”

“Cất hết!”

Mục Vỹ dang rộng đôi tay, sau đó nhìn tất cả bảo vật ở phía trước rồi cười lớn nói.

Trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ cũng có những thứ này, nhưng muốn lấy từ đó ra chắc phải chờ hắn quay về đại thế giới Vạn Thiên và đạt cảnh giới Tiên Nhân thì mới khiêu chiến thành công và giành lấy được!

Chứ đâu được nhặt thoả thích như ở đây!

Hơn nữa, Mục Vỹ tự tin là có những bảo bối này rồi thì hắn có thể dễ dàng luyện chế được Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí.

Nếu không nắm chắc trăm phần trăm tỷ lệ thành công khi luyện đan thì chắc hắn sẽ tự vả vào mặt mình vài cái mất.

Cho nên không thể lãng phí!

Quyết định xong, Mục Vỹ sắn tay làm ngay.

Thấy dáng vẻ gấp gáp của Mục Vỹ, Hắc Lân cạn lời.

Ban đầu, nó còn lo Mục Vỹ không biết những món bảo bối này rồi bỏ qua chúng như những món đồ thông thường, ai dè hắn lại hiễu rõ hết về chúng.

Tên này thật sự chỉ là một võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên thôi ư?

“Ngây ra đó làm gì? Đến giúp ta một tay đi!”

Thấy Hắc Lân đứng nghệt ra tại chỗ, Hắc Lân chán nản nói.

Giúp?

Thấy Mục Vỹ nhặt đồ thoăn thoắt bỏ vào nhẫn không gian của mình, Hắc Lân càng câm nín hơn.

Tên này giống hệt một lão địa chủ đang sợ bị kẻ khác giành mất đồ, đã thế còn bắt nó giúp nữa chứ.

Chẳng mấy chốc, cả quảng trường rộng nghìn mét vuông đã bị Mục Vỹ vơ vét sạch sẽ.

Đã thật!

Cảm nhận linh thảo, linh hoa đang sinh trưởng trong không gian của Thần Không Bảo Động trong Tru Tiên Đồ, Mục Vỹ thở ra một hơi.

Lâu lắm rồi, hắn không được vui thế này.

Lũ ngu dốt núi Huyền Không chỉ chăm chăm vào trứng rồng, mà quên mất sức mạnh của chủng tộc Thần Long.

Đây mới là kho báu thật sự, lấy đại vài thứ cũng có giá trị ngang với Hư Tiên Khí rồi.

Phen này, hắn giàu to rồi!

“Còn gì nữa không?”

Sẵn đó, Mục Vỹ lại có vẻ mong chờ nhìn sang Hắc Lân.

Còn gì nữa không?

Hắc Lân đờ ra nhìn Mục Vỹ.

Hắn đã càn quét hết cả cái động này rồi, mà vẫn hỏi nó còn thứ gì nữa không!

Không đúng!

Lúc này, Mục Vỹ đang liếc mắt về phía pho tượng ở vị trí trung tâm.

Đó chỉ là một pho tượng bình thường thôi.

Bởi trông nó giống hình dáng con người.
Chương 1060: Tác phẩm của tên dở hơi nào đây?

Mục Vỹ bước đến trước pho tượng ấy.

Cả pho tượng hình người đứng trong hồ nước, còn nước trong hồ thì chảy quanh dưới chân nó.

Mẹ kiếp, tác phẩm điên rồ của tên ác ôn nào thế này!

Kiểu thiết kế này rõ ràng không thuộc về nơi này, hình như là làm cho người đời sau thì đúng hơn!

“Hắc Lân, tên đần nào thiết kế kiểu này vậy?”, Mục Vỹ bước đến rồi hỏi.

Nghe thấy vậy, Hắc Lân tỏ vẻ lúng túng.

“Còn ai vào đây nữa!”, Hắc Lân chán trường nói: “Ngoài Vỹ tôn giả của một vạn năm trước ra thì còn ai làm được nữa đây?”

Ta ư?

Mục Vỹ tiến gần thêm để quan sát pho tượng đó, sau đó giơ tay phủi lớp bụi bám trên đó đi, cuối cùng một gương mặt kiên cường bất khuất đã hiện ra.

Chết tiệt! Đúng là hắn thật!

Mục Vỹ đờ người.

“Hàng chục nghìn năm trước, Vỹ tôn giả từng đến đây rồi lấy khúc xương bao quanh trái tim của đại nhân nhà ta để khắc một pho tượng của chính mình!”, Hắc Lân ảo não nói: “Chuyện này chính là nỗi nhục của ta, vì thế ta mới giữ nó lại để thường xuyên nhắc nhở bản thân!”

“Khụ khụ, không tệ lắm!”

Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi nói: “Nếu vậy thì hôm nay, ta sẽ huỷ bức tượng này cho ngươi nhé!”

Mục Vỹ tiến bước rồi nhìn pho tượng với vẻ đầy kích động.

Đây là thiết kế của hắn, không ngờ một hành động tuỳ ý của nhiều năm về trước lại giúp cho hắn tăng thực lực vào lúc này.

Mục Vỹ lật bàn tay, các thiên hoả xuất hiện rồi vây quanh pho tượng đó.

Pho tượng này được đúc từ xương bao quanh trái tim của Thần Long, cho nên rất thích hợp với Mục Vỹ đã hoá rồng.

Hơn nữa, khéo dung hợp bộ xương này xong, thực lực của hắn sẽ tăng thêm một bậc nữa cũng nên!

Bây giờ, cảnh giới của hắn quá thấp.

“Hắc Lân, nếu Vỹ tôn giả từng đến đây thì sao lại không lấy bảo bối ở đây đi?”, thời gian trôi qua quá lâu nên có nhiều chuyện, Mục Vỹ không còn nhớ chi tiết nữa.

“Ngài ấy cũng muốn!”

Hắc Lân thờ ơ đáp: “Nhưng lúc ấy lại phát hiện trên bộ xương rồng có cấm chế, vì thế chỉ gỡ xương quanh tim để đúc tượng cho mình coi như cảnh báo cho người đời sau rằng ngài ấy đã ghim nơi này rồi!”

“Ngài ấy định đến đại thế giới Vạn Thiên học trận pháp để phá cấm chế trận pháp của đại nhân nhà ta, nhưng nhiều năm trôi qua rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu!”

“Người đó không quay lại nữa đâu!”

“Gì cơ?”

“Hả? À, không có gì!”, Mục Vỹ lẩm bẩm: “Có lẽ chết rồi, nhưng ngươi không biết đấy thôi!”

Thiên hoả xoay quanh xương rồng, không lâu sau hình dáng của Vỹ tôn giả đã biến mất, xương rồng thì hoá thành các chấm sáng bảy màu long lanh rồi chui vào trong cơ thể Mục Vỹ.

“Ta cần bế quan, ngươi hãy bảo vệ ta, tiện thể hoá giải công dụng của đan dược luôn!”

“Được!”

Hắc Lân gật đầu đáp.

Mục Vỹ không sợ tên này bất ngờ trở mặt rồi đối phó mình.

Bởi Sinh Tử Ám Ấn không phải trò đùa, nếu nó muốn giết hắn thì nó sẽ chết trước.

Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, lần này hắn định tăng sức mạnh hoá rồng cho mình nhờ khúc xương bao quanh tim rồng, sau đó tiện thể nâng thêm một bậc cảnh giới luôn.

Thật ra để tăng từ tầng thứ năm lên tầng sáu và bảy không cần thời gian lắng đọng, mà cần tăng thực lực của bản thân.

Còn tăng từ tầng thứ bảy lên tầng thứ tám và chín thì lại cần tích luỹ thời gian.

Bất kể là quy tắc không gian hay thời gian thì cũng không thể lĩnh ngộ trong một sớm một chiều được!

Bởi muốn làm được vậy thì cần liên tục tiếp xúc với những quy tắc này, sau đó dựa vào lĩnh ngộ của mình để tìm được điểm không gian và thời gian phù hợp.

Nhưng bây giờ, đây không phải là việc mà Mục Vỹ nên suy nghĩ.

Trước mắt, đột phá tầng thứ bảy - Cảnh giới Nguyên Anh mới là việc quan trọng nhất.

Ở cảnh giới này, Đại Đạo Kim Đan của võ giả sẽ lột xác thành Nguyên Anh. Dù đây chỉ là một bước nhỏ, nhưng lại là một bước nhảy vọt với võ giả.

Khác với tầng thứ sáu, ở tầng thứ bảy - cảnh giới Nguyên Anh, khi thực lực tăng cao, Nguyên Anh sẽ thay đổi, chân nguyên trong người võ giả sẽ có sự thay đổi về chất.

Nếu sức mạnh của một đạo chân nguyên ở tầng thứ sáu là năm tạ, thì sau khi tiến vào tầng thứ bảy sẽ là năm mươi tạ.

Dù bước đột phá này không sánh được với Tiên Nhân, nhưng cũng nâng cao chất cho võ giả.

Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống rồi híp mắt lại.

Hắn cần mượn lần hoá rồng nâng cao này để tác động cho Đại Đạo Kim Đan lột xác.

Lần này, coi như lại thêm xương rồng vào tiếp, hơn nữa còn là tâm cốt của Thần Long, nên Mục Vỹ rất muốn biết lần đột phá này, cơ thể hoá rồng của hắn sẽ có sự thay đổi như thế nào!

Tâm cốt đang dần hoà vào trong cơ thể, Mục Vỹ cảm thấy xương rồng hoá thành các đốm sáng rồi chảy trong huyết mạch của mình.

Cuối cùng, tâm cốt của rồng đã bắt đầu dung hợp vào trong cơ thể của Mục Vỹ theo huyết mạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK