Không nói không rằng, Mục Vỹ sải chân chạy về phía mắt rồng.
"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!"
Thạch Châm theo phản xạ nghĩ rằng Mục Vỹ muốn bỏ trốn nên cũng chạy theo hắn.
Phút chốc, Cửu Nguyên Cầu ầm ầm bùng nổ, Mục Vỹ tăng tốc đến mức tối đa đồng thời liên tục công kích Thạch Châm, không cho ông ta có cơ hội dịch chuyển không gian!
"Lấy được rồi!"
Mục Vỹ nhanh chóng đoạt lấy mắt rồng, sau đó quay lại nhìn Thạch Châm đang chạy như bay tới.
"Nhãi ranh kia, sao không chạy nữa?"
"Vì hết cần rồi!"
Mục Vỹ nhìn Thạch Châm, cười khẩy: "Lão già kia, lúc nãy đấm một phát khoái lắm chứ gì? Có muốn thử lại lần nữa không?"
"Thằng khốn, còn dám cười!"
Dáng vẻ cười toe toét của Mục Vỹ làm Thạch Châm nổi đóa.
Thạch Phá chết rồi, ông ta chẳng biết nên giải thích thế nào với nhà họ Thạch. Quan trọng là địa vị của Thạch Phá tại nhà họ Thạch rất cao, ông ta muốn lợi dụng điều này để nắm quyền lực nhà họ Thạch trong tương lai.
Nhưng tất cả đều bị Mục Vỹ phá hỏng cả rồi!
"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là uy lực của Đấu Chiến Thạch Khải nhà họ Thạch!"
Nét mặt Thạch Châm trở nên dữ tợn, đường vân xanh trên bề mặt cơ thể thay đổi hoàn toàn, màu xanh của những đường vân chuyển sang màu nâu sẫm.
Thậm chí trên làn da ông ta còn hiện ra những dấu ấn kì lạ trông giống hình khói.
"Đấu Chiến Thánh Khải!"
Thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ dần nheo mắt lại. Mắt rồng vốn to như chậu nước trong tay lúc này chỉ còn lớn khoảng ngón cái.
Kiếp trước Mục Vỹ từng thấy mắt rồng nên biết cách điều khiển.
Vù vù...
Sau khi làn da biến hóa, hắn thấy Thạch Châm đứng dậy lần nữa.
Đứng lên mới thấy chiều cao của ông ta đã lên đến ba mét, trong khi trước đây chỉ có một mét tám thôi!
Đáng sợ hơn là mặt ngoài hai quả đấm của Thạch Châm được bao bọc bởi một chất liệu màu đen.
Mục Vỹ biết đây là đặc trưng của Đấu Chiến Thánh Khải nhà họ Thạch.
So với Lưu Ly Kim Thân thì Đấu Chiến Thánh Khải này chẳng khác nào một bức tường sắt.
Chính xác hơn, hai loại giáp vốn không thể đặt trên cùng một bàn cân.
Không phải Mục Vỹ không lường trước việc này, chẳng qua là giờ đây hắn đã bị dồn vào bước đường cùng. Tốc độ của Thạch Châm nhanh hơn hắn, mức độ lĩnh ngộ pháp tắc không gian hắn cũng không sánh bằng!
Nếu Lâm Chính Anh tỉnh lại ngay lúc này thì phải nói là chẳng còn đường nào cho hắn chạy trốn nữa, trên trời không, dưới đất cũng không!
Tay phải Mục Vỹ nắm chặt kiếm Khổ Tình, tay trái hiện ra vầng sáng bảy màu rực rỡ.
"Ồ?"
Bấy giờ Thạch Châm mới nghiêm túc nhìn vào lòng bàn tay Mục Vỹ.
Ban nãy đi trong con đường kia, ông ta thấy khắp nơi đều được bao phủ bởi bảy sắc màu, nhưng lúc Mục Vỹ liều mạng chạy sang đây hình như cầm một thứ gì đó làm cho ánh sáng bảy màu biến mất.
Có điều mắt rồng có nguồn gốc từ Thần Long.
Thạch Châm sống hơi nửa đời người, chưa thấy được mặt mũi Thần Long ra sao nói gì là mắt rồng.
Đến chết ông ta cũng không ngờ thứ hiện ra trước mặt mình chính là mắt rồng!
Đã vậy còn là mắt của Thất Thải Thiên Long!
"Đấu Thánh Truyền!"
Thạch Châm rít gào, hai tay siết chặt tung một cú đấm xuống đất làm phát ra tiếng ầm vang dội.
Tiếng đùng đùng vang lên hết đợt này đến đợt khác. Cú đấm lần theo mặt đất tấn công Mục Vỹ.
"Phá!"
Thấy cú đấm ập tới, Mục Vỹ không nao núng mà chém một nhát ra.
Trường kiếm lướt đi với tốc độ rất nhanh. Chiêu thức này vừa khai triển đã rút cạn sức lực của hắn.
Kiếm Khổ Tình bị tác dụng một lực cực mạnh nên thậm chí phát ra cả những tiếng kêu trầm đục.
Mục Vỹ phải lùi bước không ngừng để có thể đỡ lấy cú đấm, khí huyết toàn thân sôi trào.
Đấu Chiến Thánh Khải là cấp bậc cao hơn của Đấu Chiến Thạch Khải nhà họ Thạch, Thạch Châm đúng là vô địch khi có thể luyện đến bước này.
Nhưng đối với Mục Vỹ, sự vô địch này vẫn có sơ hở chứ không phải là không có.
Thông thường tất cả bí tịch luyện thể đều có khuyết điểm.
Và khuyết điểm này sẽ khiến cho cơ thể võ giả có sơ hở ở đâu đó.
Trong lúc thụt lùi, Mục Vỹ nhìn người Thạch Châm đăm chiêu.
"Thấy rồi!"
Phút chốc, Mục Vỹ vung kiếm Khổ Tình ra trước mặt. Tiếng soạt soạt soạt vang lên, từng bóng kiếm che trời lấp đất ập đến.
Các bóng kiếm thật thật giả giả, chẳng có cách gì để phân biệt.
Thấy Mục Vỹ đã dùng hết sức, trong mắt Thạch Châm lộ vẻ khinh miệt.
Với ông ta, cảnh giới Bất Tử Chi Thân, Vũ Tiên tầng sáu thật sự yếu ớt như một con thỏ bé tí vậy, hoàn toàn chả có sức uy hiếp nào!
Thạch Châm không để đòn tấn công của Mục Vỹ vào mắt, chỉ đứng yên dùng thân trần chống cự nó!
Khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ phát hiện Thạch Châm để lộ toàn thân trước đòn công kích của mình nhưng bao giờ cũng để một tay ra sau lưng.
Vị trí đặt tay là ở giữa hai cánh mông!
"Ở đó ấy hả?"
Động tác của Thạch Châm làm nét mặt Mục Vỹ trở nên kỳ lạ.
Thông thường khuyết điểm của bí tịch luyện thể đều nằm ở bụng, tim hoặc giữa hai chân, đây là lần đầu tiên Mục Vỹ thấy ở khe mông.
"Chỗ đó đúng là hơi khó xử thật!"
Mục Vỹ ngờ ngợ nhìn Thạch Châm.
Chương 1007: Giết chết Thạch Châm
"Hừ, Mục Vỹ, ngươi còn thủ đoạn gì nữa không? Hư Tiên Khí bị ngươi dùng kiểu đó đúng là phí của trời. Giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết đỡ đau đớn hơn!"
Thạch Châm nhìn Mục Vỹ, nói một cách trêu tức.
"Muốn có được Hư Tiên Khí à? Tự lấy đi!"
Mục Vỹ mỉa mai: "Đừng có đứng đấy sủa nửa, có làm mới có ăn. Ta thà chết vinh còn hơn sống nhục!"
Bị Thạch Châm đe dọa, Mục Vỹ tỏ ra khẳng khái, hào hùng như thể chuẩn bị đánh liều sống mái một trận với ông ta vì biết bản thân không sống nổi nữa.
"Ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!"
Dáng vẻ liều mình hy sinh của hắn làm Thạch Châm thấy thật buồn cười.
Trong giây lát, ông ta nắm chặt hai tay, quả đấm nháy mắt được ngưng tụ. Tiếng đùng đùng vang lên không ngừng!
"Ngươi muốn chết nhưng phải để kiếm Khổ Tình lại đã!"
Câu vừa dứt, bóng người Thạch Châm biến mất.
Một khi trốn vào thông đạo không gian, không một ai có thể tìm thấy Thạch Châm.
Ông ta biết rõ một điều rằng giờ đây Mục Vỹ tuyệt đối không thấy được sự di chuyển của mình, còn Mục Vỹ thì rành rành ngay trước mắt, sẽ bị mình giết chết dễ như trở bàn tay.
Trong lúc di chuyển qua lại trong không gian, Thạch Châm cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Mục Vỹ. Hắn không thấy được ông ta đang ở đâu.
Chỉ cần bắt được khoảnh khắc Mục Vỹ thả lỏng cảnh giác, ông ta sẽ giết Mục Vỹ ngay!
"Là lúc này!"
Thấy Mục Vỹ giơ kiếm Khổ Tình ra đằng trước bằng tay phải để đề phòng, Thạch Châm lập tức lao ra, hai quả đấm nện lên đầu hắn.
Hai mắt ông ta đằng đằng sát khí như thể giờ đây Mục Vỹ đã thành một cái xác, như thể ông ta đã thấy biểu cảm ân hận trên mặt hắn.
Đúng lúc này, một biến cố bỗng xảy ra!
Ngay thời điểm Thạch Châm xông đến tấn công đầu Mục Vỹ, Mục Vỹ không còn đường nào để tránh né!
Ông ta bỗng thấy Mục Vỹ xoay người cười nhẹ với mình. Sau một tiếng soạt, hắn vòng qua sau lưng Thạch Châm.
Trong chớp mắt, ông ta thấy một vật sắc nhọn đâm thẳng vào khe mông của mình. Nỗi đau thấu xương ập đến suýt nữa đã làm ông ta ngất xỉu.
"A..."
Thạch Châm hét lên thảm thiết. Ông ta ngây ra như phỗng.
Dù thế nào đi nữa, Thạch Châm cũng không ngờ có ngày mình bị Mục Vỹ chơi một vố đau điếng.
Khe mông là nơi chí mạng của ông ta, nó đã bị Mục Vỹ đâm vào một nhát!
Nó đau đến nỗi làm ông ta bán sống bán chết.
Quan trọng hơn, đó là nơi yếu nhất trong hệ thống phòng ngự của Thạch Châm. Bị Mục Vỹ ám sát như thế, khả năng phòng thủ của Đấu Chiến Thánh Khải ông ta mặc đã bị phá hủy toàn bộ.
"Lão cáo già, thấy sao nào?"
"Ngươi chán sống rồi!"
Giờ phút này, Thạch Châm chỉ muốn một kiếm chém chết Mục Vỹ cho bõ tức nhưng lại chẳng còn sức lực gì để tránh né.
Nhát kiếm vừa rồi không chỉ phá hủy lớp phòng ngự mà còn phá đi nơi tụ tập tinh khí của cơ thể ông ta.
"Thưởng ông một viên Hồn Tâm Châu này!"
Dáng vẻ thở hồng hộc của Thạch Châm làm Mục Vỹ cười nắc nẻ. Hắn rút trường kiếm ra, một viên Hồn Tâm Châu theo đó ném vào mông của Thạch Châm!
Ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến. Người Thạch Châm nổ tung.
Một cú bạo tạc kinh thiên động địa.
Kèm theo đó còn có tiếng gào thét đau đớn của Thạch Châm.
Nghĩ thế nào ông ta cũng không hiểu vì sao Mục Vỹ có thể phong tỏa vị trí của mình chỉ trong nháy mắt. Ông ta không có chỗ nào để trốn.
Là do ánh sáng bảy màu!
Mãi đến giây cuối đời, Thạch Châm mới sực nhận ra.
Nhưng tất cả đã muộn!
Sau khi giết Thạch Châm, Mục Vỹ nhanh chóng chạy trốn không chút do dự.
Nếu như Lâm Chính Anh tỉnh lại giữa chừng thì hắn sẽ thành cá nằm trên thớt. Bỏ trốn mới là lựa chọn tốt nhất lúc này!
Mắt rồng đã đến tay, mê cung này chẳng còn gì đáng để hắn lưu luyến nữa!
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Giữa lúc đó, mắt rồng bị đánh cắp làm cho mê cung bắt đầu sụp đổ. Âm thanh ầm ĩ vang lên hết lần này đến lần khác, bụi bặm như phủ khắp nơi đây.
Tiếng nổ đau cả tai làm Lâm Chính Anh vừa ra ngoài Hoan Sát Trận run sợ.
Chuyện gì thế này!
Ngửi được mùi lửa nồng nặc trong không khí, Lâm Chính Anh ngây ra như phỗng.
Thạch Châm chết rồi!
Trong đầu Lâm Chính Anh hiện lên một gương mặt, điều này làm ông ta không thể nào tin nổi.
Thạch Châm có thực lực ngang bằng với ông ta thế mà đã chết rồi.
Điều khiến Lâm Chính Anh không tài nào chấp nhận nổi là Mục Vỹ giết được Thạch Châm!
Thạch Châm là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, lĩnh ngộ pháp tắc không gian, cho dù bị thương, không địch lại Mục Vỹ nhưng đáng ra vẫn dư sức bỏ chạy chứ!
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Chính Anh toát mồ hôi đầm đìa.
"Lâm trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây?"
Ông ta nghiêm mặt nhìn hơn hai mươi người còn sống sót sau khi vượt qua Hoan Sát Trận.
"Rời khỏi mê cung này đã, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi truy đuổi Mục Vỹ!"
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lâm Chính Anh bỗng thấy sợ hãi một cách lạ lùng.
Truy đuổi Mục Vỹ ư?
Liệu ông ta có thể giết được Mục Vỹ với cảnh giới và thực lực hiện giờ không?
Hơn nữa, chắc chắn người Huyết Minh vào hang rồng không chỉ có mỗi một mình Mục Vỹ, nếu như tên Diệp Thu mạnh đến đáng sợ đó cũng đến, kết hợp với Mục Vỹ thì chưa biết ai sống ai chết đâu!
Chương 1008: Mềm oặt rồi!
"Hộc hộc…"
Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên, Mục Vỹ chạy một hơi nửa canh giờ mới chậm rãi dừng lại.
Đường đi trong thông đạo này đã gập ghềnh khó đi lại còn tối mịt, đã qua nửa canh giờ mà Mục Vỹ thấy cứ như mình chỉ mới đi được mấy dặm sau khi ra ngoài mê cung.
Trước mắt là một khu vực với đủ thứ quái thạch, Mục Vỹ không thể không dừng chân nghỉ ngơi.
Nếu đi nữa thì thương thế trong cơ thể hắn sẽ ngày càng nghiêm trọng thêm.
Từ khi tiến vào mê cung, hắn luôn phải châm ngòi ly gián đệ tử của ba gia tộc lớn và giết bọn chúng. Việc đó làm hắn tốn rất nhiều công sức, lại thêm liều mạng chiến đấu với bọn Thạch Châm, hắn mệt chết đi được.
Dù vậy, bây giờ Mục Vỹ cũng không dám sơ sẩy.
Trong cánh rừng hỗn thạch, Mục Vỹ lặng lẽ xê dịch mấy tảng đá lớn để tạo thành một khu vực hỗn thạch trông như được tạo ra bởi thiên nhiên.
Bao kín xung quanh, chỉ còn vùng trời là lộ ra, Mục Vỹ nhảy vào hỗn thạch.
Hắn nhanh chóng cất mắt rồng đi, để lại kiếm Khổ Tình ở bên cạnh. Khí tức biến mất, toàn thân Mục Vỹ hệt như hóa thành một hòn đá trong vùng hỗn thạch này.
Thời gian qua quá trắc trở. Trong mê cung hắn liên tục giết mấy chục võ giả của ba gia tộc lớn, nghĩ mọi cách để giành thắng lợi trong trận đánh với Kim Minh và Thạch Châm, lại còn chịu một quyền của Thạch Châm.
Sao cái mạng già của hắn chịu nổi!
Xương vai phía lưng vỡ nát toàn bộ, thân thể thì như cái giá bị sập.
Lúc này, Mục Vỹ đang từ từ vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển. Hiện giờ hắn đã tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến tầng lớn thứ ba rồi!
Hắn mới đến tầng một của tầng lớn thứ ba, có thể xem là tầng nhỏ thứ sáu, nhưng tốc độ này cũng gọi là khá nhanh rồi.
Công dụng vượt trội của Vạn Cổ Huyết Điển khiến người ta ghen tỵ đến phát run!
Thành quả nghiên cứu trọn đời của Huyết Kiêu thật sự là thứ để trải đường cho Mục Vỹ tu luyện Bất Diệt Huyết Điển tốt hơn.
Khi Vạn Cổ Huyết Điển vận chuyển, huyết mạch trong cơ thể Mục Vỹ bắt đầu chuyển động và sôi trào, khí thế trở nên hùng hậu hơn bao giờ hết.
Nhưng tiến triển này ẩn chứa khí tức khác lạ làm cho toàn thân Mục Vỹ ấm lên.
Từng giây từng phút trôi qua, bất ngờ là bụi bặm dần bám dính trên người hắn.
Giờ đây, dường như Mục Vỹ đã trở thành một hòn đá trong khu vực được trời tạo ra này, không phát ra một âm thanh nào.
"Tống sư huynh, huynh dẫn muội đến đây làm gì thế?"
Không biết qua bao lâu, một giọng nói nũng nịu bỗng vang lên ở phía trước khu hỗn thạch.
"Ta nhớ sư muội chết đi được, lỡ lát nữa người thánh địa Huyền Nguyệt của muội và Cửu Hàn Thiên Cung bọn ta đánh nhau thì muội biết làm sao đây?"
Một giọng nam đáp lại đầy lo lắng: "Lục sư muội, ta nhớ muội lắm rồi. Chỉ cần sư muội cho ta làm như lần trước, một viên thánh đan trung phẩm sẽ thuộc về muội, muội thấy sao?"
"Trời, Tống sư huynh, muội không phải loại người như vậy!"
Giá trị của một viên thánh đan trung phẩm là một con số trên trời, quả thật đủ khiến người ta thèm thuồng.
"Lục sư muội đừng chần chừ nữa, chút nữa Hàn Ngọc sư huynh mà không thấy ta là đi tìm ta đấy!"
"Vậy còn thánh đan trung phẩm..."
"Đừng lo, muội xem, thánh đan trung phẩm Lạc Nhật Bích Hà Đan đây, ta không lừa muội mà!"
Câu vừa dứt, tiếng cởi quần áo sột soạt dần truyền đến từ bên cạnh hỗn thạch. Ngay sau đó, tiếng thở dốc trầm khàn kèm theo tiếng rên rỉ vang lên không kiêng nể.
Trong rừng hỗn thạch vốn chẳng có ai, hai người đẩy đưa, không quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh. Nữ tử được gọi là Lục sư muội nọ từ chấp nhận vì giao dịch đến chủ động đòi hỏi, không thỏa mãn với tốc độ của nam tử.
"Lục sư muội, mấy tên đó nói muội giỏi chuyện này quả không sai chút nào!"
Tống sư huynh ra sức cày cấy, miệng không quên nói những lời khiêu khích.
"Muội... đâu có... Họ nói bậy... nói bậy đó!"
Giọng nói của nữ tử đứt quãng thật quyến rũ.
Hai người gần như chìm đắm trong cuộc hoan ái. Nam tử khẽ gầm lên, dường như gã sắp lên đỉnh.
Ầm...
Tuy nhiên, một tiếng nổ vang lên ngay khoảnh khắc ấy. Nam tử sắp giải phóng tức khắc như một quả bóng xì hơi vì tiếng nổ.
Giây phút đó, cây gậy của nam tử trượt ra, mềm oặt.
Chết rồi!
Lục sư muội cũng bị cú bạo tạc làm giật mình.
Nhưng cảm giác được khoái cảm dạt dào trong người dịu xuống, cô ta vừa hoảng hốt quay đầu đã ngẩn ra.
Mềm oặt rồi!
Lần này không được thỏa mãn, Lục sư muội dần bình tĩnh lại. Cô ta bàng hoàng vừa nhìn nơi hỗn thạch phát nổ vừa lui một bước về sau.
"Chết tiệt!"
Sự thay đổi ở thân dưới làm Tống Kiếm thấp giọng rống lên. Gã nhìn bóng người đang ngồi xếp bằng trong hỗn thạch và gần như bị cát bụi che lấp kia.
"Thằng khốn kia, khi không tự nhiên ngồi đó giả thần giả quỷ là sao, lão tử làm thịt ngươi!"
Tống Kiếm bước tới, từng luồng khí lạnh dâng lên trong tay. Gã tung một chưởng về phía Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng.
Bùm...
Ngoài dự đoán, sau khi Tống Kiếm vỗ một chưởng vào Mục Vỹ, một tiếng ầm thình lình vang lên, gã bị đẩy lùi liên tiếp trong khi Mục Vỹ vẫn ngồi yên. Chỉ có lớp bụi bám trên da rơi xuống để lộ diện mạo của hắn.
"Thánh thần ơi!"
Tống Kiếm không ngờ cú chưởng của mình chẳng lấy mạng được người ta mà còn đẩy ngược chính mình, gã thấy cực kỳ mất mặt.
Gã vào hang rồng chỉ để thử vận may, tình cờ gặp được Lục Tuyết của Cửu Hàn Thiên Cung. Nữ nhân này có thân hình quyến rũ nhất nhì, cực kỳ phóng túng, nổi tiếng là một cô gái hư hỏng trong Cửu Hàn Thiên Cung.
Bởi vậy nên Tống Kiếm mới trao đổi với cô ta, dùng một viên thánh đan trung phẩm để đổi lại một lần mây mưa, định đại chiến ba ngày ba đêm.
Thế nhưng cú nổ bất ngờ ấy khiến gã quá thảng thốt, cả tiểu huynh đệ cũng ỉu xìu luôn rồi.
Sao Tống Kiếm không bực mình cho được!
Thêm cú mất hết thể diện trước mặt người đẹp, gã nuốt trôi cục tức này mới là lạ!
"Ta tới đây trước, các ngươi tới sau nhưng không phát hiện rồi quay sang trách ngược ta là sao?"
Thấy điệu bộ lầm bầm một cách tức tối của Tống Kiếm, Mục Vỹ vừa phủi bụi trên người vừa chế giễu.
Chương 1009: Ngu hết nói nổi
"Không trách ngươi chẳng lẽ trách ta?"
Lòng Tống Kiếm đang rất bức bối, còn chưa biết sau này tiểu huynh đệ có cứng lên được nữa không này!
"Tiểu tử, tuy ngươi dám phá đám chuyện của ta nhưng ta sẽ không giết ngươi đâu. Ta đây là Tống Kiếm, đệ tử hạt nhân của Cửu Hàn Thiên Cung, đưa ta một viên thánh đan thượng phẩm thì ta sẽ xí xóa cho ngươi!"
Một viên thánh đan thượng phẩm?
Mục Vỹ cười mỉa.
"Xin lỗi, ta không có!"
Hắn khoát tay, nói một cách ngán ngẩm.
"Ngươi chán sống rồi!"
Tống Kiếm tức thì giận tím người.
Mục Vỹ phủi bụi trên người, sau đó đứng dậy nói: "Thật lòng xin lỗi, ta định ngồi đây chữa thương chứ đâu muốn làm kỳ đà cản mũi các ngươi. Nhưng dù gì cũng là ta tới trước, dù hai ngươi có gấp gáp đến đâu cũng nên cẩn thận tí chứ, ít ra sẽ nhận ra ta rồi. Thế nên dù ta có cũng không đưa ngươi đâu!"
Mục Vỹ nói rồi hướng mắt về phía Lục Tuyết ở bên cạnh.
Nữ tử này mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, dáng người đồng hồ cát gợi cảm, mặt thì xinh xắn. Nhất là mắt của cô ta, quyến rũ như muốn hớp hồn người ta vậy.
Chẳng qua suốt ngày Mục Vỹ ở bên hai nữ tử cực phẩm như Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã nên nữ tử này chả có sức hấp dẫn gì với hắn.
Lục Tuyết thấy Mục Vỹ ngắm tới ngắm lui người mình thì nét mặt trở nên lạnh lùng. Cô ta chỉnh quần áo cho ngay ngắn rồi hừ lạnh nhìn hắn.
"Tên kia, ngươi nhìn đi đâu đấy?"
Tống Kiếm quát vào mặt Mục Vỹ: "Còn nhìn nữ nhân của lão tử nữa thì coi chừng lão tử móc mắt ngươi ra đấy!"
"Nữ nhân của ngươi?"
Mục Vỹ trào phúng: "Ngươi mua nữ nhân của mình bằng một viên thánh đan trung phẩm à?"
"Đi chết đi!"
Nhìn thấy vẻ nhạo báng trong mắt hắn, Tống Kiếm lại vung tay xông tới.
Một cú trảo màu xanh lam tấn công Mục Vỹ.
Cú trảo này có màu xanh của băng, tỏa ra hơi lạnh thấu xương, nhìn là biết chiêu thức này thuộc về Cửu Hàn Thiên Cung.
"Ngu hết nói nổi!"
Thấy Tống Kiếm lao tới, Mục Vỹ tung một chưởng ra.
Gào...
Tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên như sấm bên tai.
Sau tiếng "ầm", hỏa long bay ra từ cú chưởng của Mục Vỹ xé nát băng trảo một cách không thương tình, sau đó nó nện thẳng vào người Tống Kiếm làm phát ra âm thanh động trời.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Tống Kiếm ngã xuống đất, không nhúc nhích nổi.
"Ngươi là ai?"
"Mục Vỹ!"
Mục Vỹ!
Câu trả lời của Mục Vỹ làm Tống Kiếm đanh mặt, vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt.
Mục Vỹ, minh chủ Huyết Minh!
Hiện giờ Huyết Minh rất có tiếng tăm tại bảy mươi hai hải đảo Nam Hải, minh chủ Mục Vỹ thì chiêu mộ một lượng lớn cường giả núi Huyền Không, đã thế còn được bảo vệ bởi một cao thủ cực kỳ hùng mạnh là Diệp Thu.
Mà người này còn là thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm nữa chứ!
Sao lại gặp sát tinh ở đây thế này?
Mặt Tống Kiếm tức khắc tím tái như gan heo.
Chạy thôi!
Gần như theo bản năng, Tống Kiếm đứng dậy bỏ chạy, mới đó đã mất dạng.
Tốc độ chạy của gã làm Mục Vỹ cạn lời thật sự.
"Mục minh chủ, ngài là Mục minh chủ!"
Lục Tuyết nhìn Mục Vỹ và nói với giọng đầy mị hoặc: "Mục minh chủ, ta là đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt, tên là Lục Tuyết. Ta ngưỡng mộ ngài từ lâu lắm rồi!"
Cô ta vừa nói vừa kề sát cơ thể mềm mại vào người Mục Vỹ và cọ xát bằng bờ ngực nảy nở.
"Cút!"
Nhưng trước hành động này của Lục Tuyết, Mục Vỹ chỉ lạnh lùng quát lớn.
Tiếng quát tháo của hắn làm mặt mày Lục Tuyết trắng bệch, người cứng đờ. Song nghĩ đến chuyện người như mình không thể chống lại một người có thực lực như Mục Vỹ, cô ta không dám nói nhiều, mau chóng rời đi ngay.
"Đúng là nơi nào có người, nơi đó có thị phi!"
Mục Vỹ chán nản than thở.
Tìm một nơi để chữa thương thôi mà cũng đúng lúc người ta mây mưa cho được!
Quan trọng là đây là hang rồng, một nơi vô cùng nguy hiểm, phải công nhận hai người này can đảm phết!
"Là hắn!"
Chưa đợi Mục Vỹ xoay người rời đi thì một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.
Tên Tống Kiếm mới bỏ chạy đã quay trở lại, Lục Tuyết cũng bị áp tải về đây!
Lúc này có thêm ba, bốn nam thanh niên mặc áo lam đứng cạnh Tống Kiếm.
Tên thanh niên cầm đầu hệt như một tảng băng, y nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
"Ngươi là Mục Vỹ đấy à?"
Thanh niên nọ nhìn Mục Vỹ như nhìn kẻ thù.
"Là ta!"
"Hay cho tên Mục Vỹ nhà ngươi, đã giết người của Cửu Hàn Thiên Cung ta rồi còn dám đứng trước mặt Hàn Ngọc ta đây, thừa nhận thân phận của mình, đúng là to gan!"
Dáng vẻ dửng dưng, không hề bối rối của Mục Vỹ làm Hàn Ngọc tức sôi máu.
Chương 1010: Không thể nhịn được nữa
Thiếu cung chủ Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung đã bị Mục Vỹ giết!
Đây đã được coi là trò cười của môn phái trên tiểu thế giới Tam Thiên mấy năm về trước, nên bây giờ khi thấy Mục Vỹ xuất hiện ở đây, đương nhiên Hàn Ngọc muốn báo thù.
“Ngươi là ai?”
“Mở to mắt chó của ngươi ra!”
Tống Kiếm nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Đây là Hàn Ngọc sư huynh - thiên tài số một của Cửu Hàn Thiên Cung ta. Mục Vỹ, thấy Hàn Ngọc sư huynh sao không mau quỳ xuống! Biết đâu sư huynh lại tha cho ngươi một mạng!”
Thiên tài số một?
Hàn Ngọc?
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lắc đầu.
Mấy năm qua, thật sự hắn rất ít quan tâm đến chuyện của Cửu Hàn Thiên Cung.
Không ngờ thiên tài số một của môn phái họ lại kém thế này.
Chọn bừa một người cũng thành thiên tài số một ư?
“Ngươi lắc đầu gì thế hả?”
“Ngứa nên lắc thôi mà cũng không được à!”
Mục Vỹ mất kiên nhẫn nói: “Ta không muốn gây sự với các ngươi, đây là hang rồng, nhỡ có chuyện gì xảy ra cũng không phải chuyện lạ, cho nên cứ cẩn thận vẫn hơn!”
“Không muốn? Ta thấy ngươi không dám thì có!”
Tống Kiếm hừ nói: “Ban nãy ngươi còn oai lắm mà? Vừa thấy Hàn Ngọc sư huynh của ta thì héo rồi à?”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
“Oai?”
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi nói: “Ta chỉ sợ mình mà ra oai tiếp thì các người không chịu nổi thôi!”
“Chán sống rồi mà!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hàn Ngọc luôn im lặng đã hừ một tiếng rồi xông lên.
Vũ khí của y là một thanh trường kiếm màu băng lam rất phi phàm, y vừa chém một kiếm đã tạo ra vô vàn kiếm ảnh.
Nhưng Mục Vỹ chẳng hề để tâm khi thấy Hàn Ngọc tấn công tới
“Biến!”
Mục Vỹ chưa cần dùng tới kiếm Khổ Tình, mà chỉ dựng thẳng ngón tay, một luồng kiếm khí chân nguyên đã phóng ra.
Cheng…
Sau âm thanh đó, Hàn Ngọc chỉ thấy đôi tay mình không ngừng run rẩy, đến cơ thể cũng bắt đầu rung lên.
Y hộc ra một ngụm máu tươi rồi liên tục lùi lại.
Y vốn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm nên đương nhiên không phải đối thủ của Mục Vỹ đang ở tầng thứ sáu.
Ở Cửu Hàn Thiên Cung, y đúng là thế hệ thiên tài, nhưng so với Mục Vỹ thì vẫn còn kém xa.
“Cút!”
Mục Vỹ lạnh giọng nói: “Ta không thích phải nói đi nói lại nhiều lần đâu!”
Trông thấy vậy, Tống Kiếm hoàn toàn sững sờ, gã há hốc miệng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hàn Ngọc tái mặt, giơ tay vuốt ngực rồi thở dốc.
Chết tiệt!
“Lại!”
Hàn Ngọc không chịu nhận thua.
Nhưng y tiếp tục xông lên thế này, đã khiến Mục Vỹ hoàn toàn nổi giận.
Suốt ngày bị khiêu chiến kiểu này, lẽ nào mọi người nghĩ hắn dễ bị ức hiếp lắm sao?
Mục Vỹ cầm kiếm Khổ Tình rồi cất bước, vút, thánh khí trung phẩm trong tay Hàn Ngọc đã gãy thành nhiều mảnh.
Mục Vỹ chém sượt một kiếm qua ngực Hàn Ngọc rồi lạnh lùng nói: “Lần cuối cùng đấy, biến ngay!”
Ngực Hàn Ngọc nhuốm máu, lúc này, y thấy vô cùng kinh hãi!
Y không ngờ Mục Vỹ lại làm tới mức này.
Nhưng dù thế thì y cũng không thể nhận thua được.
“Không kẻ nào được xúc phạm Cửu Hàn Thiên Cung!”
Hàn Ngọc lạnh giọng nói: “Mục Vỹ, ta nói thật cho ngươi biết, ngày tàn của Huyết Minh ngươi không xa nữa đâu!”
“Sao?”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ bừng sát ý.
Hàn Ngọc nói vậy là có ý gì đó.
“Ngươi không biết à? Cứ yên tâm, sau chuyến tới hang rồng này, Huyết Minh của ngươi sẽ biến mất khỏi tiểu thế giới Tam Thiên!”, Hàn Ngọc lạnh lùng nói: “Bây giờ, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng đến lúc ấy, ta có thể đạp vào mặt ngươi một cách dễ dàng, hơn nữa ta sẽ…”
Nói rồi, Hàn Ngọc xé chiếc váy dài của Lục Tuyết, để lộ ra da thịt trắng ngần.
“Ta sẽ giày vò thê tử của ngươi một cách thoả thích. Nghe nói một thê tử của ngươi đang mang thai hả? Mang thai ba năm mà chưa sinh nở, khả năng cao vì ta chưa tiến và cơ thể cô ấy đấy!”
Hàn Ngọc nhìn Mục Vỹ, giọng nói ngày một u ám.
Nhưng khi nghe thấy vậy, Mục Vỹ không hề nổi giận hay vội vàng mắng chửi.
Một kiếm!
Phụt, đầu Hàn Ngọc đã rơi xuống đất.
Lục Tuyết không mảnh vải che thân đứng cạnh đó đã hoàn toàn ngây ngốc.
Nhưng Mục Vỹ thật sự không muốn phí lời với kiểu người này!
“Tiếc là ngươi không chờ được đến lúc ấy rồi!”
Mục Vỹ cất kiếm Khổ Tình đi rồi nhìn những người khác, nói: “Lần này, ai dẫn dắt Cửu Hàn Thiên Cung các người?”
“Là… phó cung chủ Hàn Doãn!”
Tống Kiếm lắp bắp, run rẩy đáp, trán thì mướt mồ hôi.
“Hàn Doãn à…”
Mục Vỹ cất kiếm đi rồi nhìn Tống Kiếm, nói: “Ngươi có biết vì sao ban nãy Hàn Ngọc lại nói thế không?”
“Ta… Ta chỉ nghe Hàn Ngọc sư huynh nhắc, nhắc tới kế hoạch Huyết Thi gì đó do núi Huyền Không phát động, ngoài ra thì ta không biết gì nữa cả!”
Tống Kiếm đã sợ mất mật rồi.
Y để mặc Mục Vỹ bỏ đi, còn mình thì ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
“Mau, mau báo cho phó cung chủ là Hàn Ngọc chết, bị Mục Vỹ giết chết rồi!”
“Vâng!”
Tống Kiếm lau mồ hôi trên trán rồi ngồi phịch xuống đất.
Ban nãy, gã có thể cảm thấy mình cách cái chết rất gần rồi!