• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Tính sổ

Mục Thanh Vũ ngồi trên chiếc ghế trong một thư phòng khá cổ xưa của nhà họ Mục, ông ấy ngẩn người ngắm một bức vẽ trên mặt bàn.

“Tâm Dao, Vỹ Nhi rất oán hận ta, chỉ đáng trách là…”

Cốc cốc cốc…

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”

“Phụ thân!”

Mục Vỹ mặc chiếc áo dài màu đen, bước vào phòng, nhìn Mục Thanh Vũ rồi nói: “Phụ thân, con có một chuyện muốn hỏi người”.

“Hả? Con chịu gọi ta là phụ thân rồi ư? Con hỏi đi!”

“Là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, có phải con cũng có một quyền lực nhất định không?”

“Đương nhiên! Theo lý mà nói thì con chỉ đứng sau trưởng tộc là ta và các vị trưởng lão có địa vị cao trong trong tộc thôi”.

Mục Vỹ gật đầu nói: “Nếu vậy thì con xin lui”.

“Khoãn đã!”, Mục Thanh Vũ cau mày hỏi: “Con định làm gì thế?”

“Không có gì, con chỉ dùng một chút quyền lực của thiếu trưởng tộc thôi. Là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, mà suýt nữa con đã bị giết ở Thiên Chi Các, nếu không thể hiện bản thân để ra oai với một số người thì sau này sao thu phục được lòng họ!”

“Đừng làm quá lên là được!”

Hả?

Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, đến lượt Mục Vỹ ngẩn người.

Rõ ràng Mục Thanh Vũ biết hắn định làm gì. Xem ra ông ấy đã biết chân tướng sự việc, vậy thì hắn càng khẳng định suy nghĩ trong đầu mình hơn.

Đã vậy thì làm thôi!

Mục Vỹ rời khỏi biệt viện của Mục Thanh Vũ, sau đó dẫn Thanh Sương và Thanh Trĩ đi tới một đình viện khác.

“Đây là chỗ ở của nhị phu nhân, Mục Vỹ, ngươi đến đây làm gì?”, có hai hộ vệ đứng bên ngoài chặn Mục Vỹ rồi quát.

“Vả miệng!”

Hai tiếng bạt tai vang lên, hai tên hộ vệ đó sưng húp má, đầy vẻ hoảng sợ nhìn Mục Vỹ.

“Tên của thiếu trưởng tộc mà các ngươi dám gọi thẳng ra như vậy sao?” Thanh Sương lạnh giọng nói.

“Ngươi…”

“Cút!”

Mục Vỹ lạnh giọng quát, rồi đi thẳng vào bên trong.

Nhị phu nhân và Mục Khuynh Thiên đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng ở đình viện.

“Mẹ, lần ám sát này, các sát thủ đó là người do chúng ta bồi dưỡng, huyền khí cũng lấy từ kho vũ khí của nhà họ Mục, lỡ như bị Mục Vỹ…”

“Con sợ gì chứ?”, nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn con trai mình rồi nói: “Lẽ nào Mục Vỹ đó dám đến thẳng đây gây sự hay sao?”

Thấy con trai mình như vậy, trong lòng nhị phu nhân thấy hơi tức giận.

Mục Khuynh Thiên thiếu cả tư chất lẫn lòng dũng cảm.

So với người con trai lớn của mụ ta là Mục Phương Ngọc, thì người con trai thứ này đúng là chẳng có chút ưu điểm nào.

“Mẹ cứ tưởng nhóm Phong Vũ Lôi Điện đã đạt cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm thì chắc chắn có thể ám sát Mục Vỹ. Ai dè lại để Mục Vỹ thoát được”.

Nhị phu nhân ảo não nói: “Lần sau, nhất định không thể để nó gặp may như vậy nữa!”

“Lần sau? Xem ra nhị phu nhẫn vẫn định ám sát ta tiếp nhỉ!”

Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên, cửa phòng chợt bị mở ra, một bóng người xuất hiện ở bên ngoài.

Mục Vỹ!

“Mục Vỹ, cậu làm gì thế nhả? Ta là mẹ hai của cậu đấy, sao cậu có thể xông thẳng vào đình viện của ta như vậy hả!”

Thấy Mục Vỹ đột nhiên xuất hiện, nhị phu nhân hạ giọng mắng, ánh mắt chứa đầy vẻ giận dữ.

“Ha ha… Mẹ hai ư? Bà làm mẹ hay thật đấy!”, Mục Vỹ đáp lại câu nói của mụ ta bằng một nụ cười lạnh: “Phái người đi giết ta mà bây giờ còn không biết xấu hổ nói mình là mẹ hai của ta?”

“Mục Vỹ, cậu đừng có ngậm máu phun người. Cậu nói vậy có bằng chứng gì không?”

“Bằng chứng ư?”

Leng keng…

Bốn thanh kiếm huyền khí xuất hiện, Mục Vỹ quát: “Đây chính là bằng chứng. Nhị phu nhân, chuyện đến nước này rồi mà bà còn định giấu sao?”

Nhìn bốn món huyền khí nằm dưới đất, nhị phu nhân biến sắc mặt.

Nhưng dẫu sao mụ ta cũng đã sống ở nhà họ Mục mấy chục năm, nên rất biết cách xử sự.

“Những món huyền khí này là của nhà họ Mục, nhưng sao cậu có thể chắc chắn chúng là của ta?”

“Nhị phu nhân, kho vũ khí của nhà họ Mục luôn do bà quản lý đúng không?”, Mục Vỹ nói tiếp: “Bây giờ, bà định phủi sạch trách nhiệm à?”

“Cậu đang vu khống cho ta. Dù ta quản lý kho vũ khí, nhưng con cháu nhà họ Mục đều có thể lấy huyền khí đi, sao cậu lại đổ chuyện này cho ta chứ?”

“Bà có chết cũng không nhận chứ gì? Được, hôm nay ta đến đây, đương nhiên không phải bắt bà thừa nhận chuyện mình đã làm!”

Mục Vỹ mỉm cười thoải mái, nói: “Hôm nay ta đến chỉ để đòi lại công bằng thôi!”

“Công bằng cái gì?”

“Rất đơn giản, ta đã bị đâm bốn kiếm. Bốn kiếm này đương nhiên ta phải trả lại, Mục Khuynh Thiên, mau ra đây đỡ bốn kiếm này cho ta!”

“Ngươi dám!”

“Sao không dám!”

“Thanh Sương, Thanh Trĩ, mời thiếu gia Mục Khuynh Thiên ra đây cho ta”.

“Vâng!”

Dứt lời, hai chị em Thanh Sương lách người, xuất hiện bên cạnh Mục Khuynh Thiên. Y chưa kịp phản kháng, đã bị hai người họ lôi ra ngoài.

“Mẹ… cứu con!”

“Mục Vỹ, ngươi định làm gì?”

“Làm gì ư? Lát nữa bà sẽ biết thôi”.
Chương 197: Kinh hãi

“Hỗn láo, ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện này cho phụ thân ngươi, để ông ấy huỷ thân phận thiếu trưởng tộc của ngươi đi”, nhị phu nhân tức tối quát.

“Bà đi đi! Mà tốt nhất là đi luôn bây giờ, để xem Mục Thanh Vũ phạt bà hay phạt ta!”

Không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Mục Vỹ, nhị phu nhân chợt ngẩn ra, sau đó tay chân bắt đầu luống cuống.

Đột nhiên mụ ta cảm thấy thiếu trưởng tộc này hình như không có vẻ hiền hoà như vẻ bề ngoài của hắn.

“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”

“Bà nhìn là biết ngay thôi!”

Mục Khuynh Thiên bị kéo vào trong đình viện, hai chị em Thanh Trĩ trói y lên tường, muốn cử động cũng không được.

Mục Vỹ lấy một tấm vải đen ra, bịt mắt lại, rồi nói: “Thanh Trĩ, Thanh Sương! Các ngươi hãy làm ta mất phương hướng. Ta chỉ cần phi bốn thanh kiếm này ra thôi, còn trúng vào đâu trên người Thiên thiếu gia thì tuỳ ý trời”.

“Mục Vỹ…”

“À đúng rồi, trông chừng nhị phu nhân cho cẩn thận, đừng để bà ta quấy rầy ta, không chẳng may ta đâm Thiên thiếu gia chết thì mất hay ra!”

“Vâng!”

Mục Vỹ bịt mắt lại, nắm chặt bốn thanh kiếm trong tay, Thanh Trĩ trông chừng nhị phu nhân, còn Thanh Sương thì toả chân nguyên ra, làm nhiễu loạn phán đoán của Mục Vỹ.

Xoẹt xoẹt…

Sau đó, cả bốn thanh kiếm đều được phóng đi.

Phựt phựt…

Bốn âm thanh vang lên, cả bốn thanh kiếm đều cắm chính xác vào hai tay và hai chân của Mục Khuynh Thiên.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

“Mục Vỹ…”

Mục Vỹ kéo bịt mắt xuống, nhìn tứ chi của Mục Khuynh Thiên bị bốn thanh kiếm cắm vào, sau đó hắn thương xót nói: “Chẳng có kiếm nào trúng điểm trí mạng cả, chán thật!”

Hắn quay người nhìn nhị phu nhân, rồi nói: “Nhị phu nhân, ta nói lời giữ lời, trả bốn thanh kiếm cho bà đấy!”

“Nhưng nếu còn lần sau thì chưa chắc Mục Khuynh Thiên đã gặp may như thế này đâu”.

Mục Vỹ đã đạt được mục đích, nên quay người ung dung bỏ đi.

Trong biệt viện vang lên tiếng kêu như con lợn bị chọc tiết.

“Thiếu chủ, người cứ thế tha cho Mục Khuynh Thiên sao?”, thấy nụ cười trên mặt Mục Vỹ, Thanh Trĩ khó hiểu hỏi.

“Nhị phu nhân dám hại ta một cách không che đậy như vậy chứng tỏ bà ta nghĩ chắc chắn sẽ thành công ngay, nhưng không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn”.

“Nhưng bà ta bất cẩn như vậy là do thiếu sự nhẫn nại và sáng suốt. Bà ta không phải là đối thủ của ta, nên dạy cho một bài học thế là được rồi”, Mục Vỹ tự tin nói: “Nếu ta thật sự giết Mục Khuynh Thiên, chắc lão đại của các ngươi sẽ đánh ta thừa sống thiếu chết mất. Dẫu sao thì Mục Khuynh Thiên ấy cũng là con trai của ông ta mà”.

Lão đại!

Nghe thấy cách gọi này, Thanh Sương và Thanh Trĩ cúi đầu xuống.

Đúng vậy, bọn họ là người được Mục Thanh Vũ cử tới bảo vệ Mục Vỹ, nên lão đại của bọn họ chính là Mục Thanh Vũ.

Một mặt là bảo vệ Mục Vỹ, mặt khác cũng là để giám sát hắn, phòng hắn làm ra chuyện gì đó quá giới hạn.

“À, các ngươi đã tra ra Lâm Hiền Ngọc đó hay xuất hiện ở đâu vào lúc nào chưa? Ta muốn nói chuyện với gã!”

Nói chuyện?

“Thiếu trưởng tộc, Lâm Hiền Ngọc đó đã bị tước mất huyết mạch, giờ chỉ là một tên ăn hại thôi, người tìm gã để nói chuyện gì ạ?”

“Một tên ăn hại ư?”

Mục Vỹ bật cười nói: “Lẽ nào các ngươi không biết thiếu chủ ta đây có tài năng tuyệt diệu, có thể biến người vô dụng thành thiên tài à? Mà trước kia, ta cũng từng là một tên ăn hại đấy!”

Màn đêm buông xuống, trong biệt viện của nhị phu nhân.

Mục Khuynh Thiên đang nằm thẳng cẳng trên giường, chân tay quấn vải, mặt mày tái xanh.

Nhị phu nhân ngồi bên cạnh, viền mắt đỏ hoe.

“Thiên Nhi, là tại mẹ không tốt, không ngờ Mục Vỹ dám làm thế này. Chờ phụ thân con tới, nhất định mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con”.

Nhị phu nhân tàn ác nói: “Lần sau, mẹ sẽ không để nó gặp may như vậy nữa đâu”.

“Mẹ…”

Mục Khuynh Thiên mếu máo nói: “Mẹ, con cứ cảm thấy Mục Vỹ rất khủng bố, khủng bố thật sự ấy mẹ! Nếu hắn đã ngồi vào vị thiếu trưởng tộc thì cứ để hắn ngồi đi ạ, nhà họ Mục được hắn dẫn dắt mà phát triển rực rỡ hơn cũng là điều tốt mà!”

“Hèn nhát!”

Nhị phu nhân lạnh mặt, quát: “Con có biết vị trí thiếu trưởng tộc là của đại ca con không? Chỉ có Phương Ngọc mới được làm thiếu trưởng tộc, còn Mục Vỹ không xứng!”

“Ta thấy bà mới là người hỗn hào đấy!”

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở trong phòng.

Mục Thanh Vũ mặc áo dài màu xanh, ăn vận nho nhã.

“Nhị phu nhân, bà giỏi quá nhỉ, thiếu trưởng tộc do ta chọn mà bà cũng định giết ư?”, Mục Thanh Vũ cau mày nói: “Trong chuyện này, bà còn không sáng suốt bằng Thiên Nhi đâu”.

“Bà có biết tại sao hôm nay Vỹ Nhi không trực tiếp giết Thiên Nhi không? Đó là vì nó nể mặt ta, nể mặt người làm cha này”.

“Ta nói thật cho bà biết, là ta bắt Vỹ Nhi về làm thiếu trưởng tộc đấy. Nếu sau này bà còn có ý định xấu thì đừng nói là nhà họ Khổng sau lưng bà, kể cả là hoàng thất thì ta cũng bỏ bà như thường”.

Nhà họ Khổng cũng là một gia tộc nổi tiếng ở đế quốc Nam Vân, nhưng địa vị không bằng bốn gia tộc lớn, còn nhị phu nhân là người nhà họ Khổng.

“Trưởng tộc…”

“Đây là một viên Đoạn Tục Cốt Đan, cho Thiên Nhi uống đi!”, Mục Thanh Vũ đi tới giường, nhìn con trai mình, nói: “Ta nợ Mục Vỹ, nên phải bù đắp cho nó. Bây giờ, ta là chủ của nhà họ Mục, chẳng dễ gì nhà họ Mục mới thống nhất thành một thể, ai mà có ý định phá hoại chính là gây thù chuốc oán với ta, con biết chưa?”

“Con… biết rồi ạ!”

Cuối cùng nhị phu nhân cúi đầu xuống, không nói gì nữa.

Mục Thanh Vũ chính là ông trời của nhà họ Mục.

Nếu không có ông ấy thì nhà họ Mục đã sụp đổ, không thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn được.

Vì thế nhị phu nhân cũng không bao giờ dám làm trái lời ông ấy.

Trước khi rời đi, Mục Thanh Vũ còn nói: “Mấy tháng tới, bà cũng đừng ra ngoài, nghỉ ngơi cho khoẻ đi!”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, nhị phu nhân ngẩn người.
Chương 198: Lại đến Thiên Chi Các

Lúc trước, bốn phu nhân của nhà họ Mục đã nhiều lần xảy ra tranh chấp với nhau vì muốn tranh đoạt vị trí thiếu trưởng tộc.

Cả bốn người đều có gia thế hiển hách, nhưng dù tranh chấp gay go đến mức nào thì Mục Thanh Vũ đều nhắm mắt cho qua.

Nào ngờ hôm nay ông ấy lại ra mặt cho Mục Vỹ.

Mục Thanh Vũ vậy mà lại giam lỏng mụ ta!

Từ khi mụ ta vào nhà họ Mục đến nay, chuyện này chưa từng xảy ra bởi sau lưng mụ ta chính là nhà họ Khổng – gia tộc số một chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn của đế quốc Nam Vân.

Nhưng lần này, Mục Thanh Vũ lại vì Mục Vỹ mà nói ra những lời tàn nhẫn đến vậy.

Đây là điều trước giờ mụ ta chưa hề nghĩ đến.

"Mục Vỹ..."

Cõi lòng nhị phu nhân tràn đầy thù hận.

...

Trở lại tiểu viện của mình, Mục Vỹ bắt đầu chữa thương.

Về chuyện của nhị phu nhân, hắn chỉ muốn cho mụ ta một bài học, ngoài ra không còn ý gì khác.

Từ khi đến thành Nam Vân, vì bị quá nhiều người chú ý nên giờ hắn đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió.

Thế nên chuyện này có thể xem như một hồi cảnh tỉnh.

Sau này, còn ai muốn tính kế với Mục Vỹ cũng phải nghĩ đến thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục của hắn.

Trong nửa tháng liền, Mục Vỹ chỉ ở trong tiểu viện và hay đến dãy núi Phá Vân để tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, dùng thiên lôi để rèn luyện cơ thể.

Trong nửa tháng này, hắn đã tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết đến tầng thứ tư.

Tầng thứ tư mạnh vượt trội so với ba tầng trước.

Thiên Lôi Thần Thể Quyết tầng thứ nhất là tu luyện ra Lôi Mô bao trùm bên ngoài cơ thể, tầng thứ hai là hình thành Cốt Mô – dùng sấm sét bao trùm lên xương cốt, tầng thứ ba chính là ẩn chứa sấm sét trong người với cường độ lớn hơn.

Tầng thứ tư thì có thể dùng sấm sét trong cơ thể phát động đòn tấn công mạnh mẽ như hồ quang điện.

Sấm sét!

Có thể nói rằng đây là thứ cứng rắn và dữ dội nhất thế gian.

Tà ma ngoại đạo, hiện tượng hay ý niệm hư ảo gì cũng như tờ giấy mỏng trước sấm sét!

"Thanh Hồ Trảm!"

Trong dãy núi Phá Vân, Mục Vỹ bay vút lên trời, tay khép lại thành đao chém vào không trung.

Tiếng gầm gừ thảm thiết vang lên, con linh thú cấp ba trước mặt bị cháy khét lông toàn thân, mùi khét nồng nặc bay ra. Nó đã chết.

Thanh Hồ Trảm chính là chiêu thức Mục Vỹ tự nghĩ ra sau khi tu luyện đến tầng thứ tư của Thiên Lôi Thần Thể Quyết.

Lợi dụng sức mạnh sấm sét để hình thành một thanh đao với khả năng công kích vừa nhanh vừa mạnh, dùng sức tàn phá dữ dội của sấm sét để hạ gục đối thủ.

Chiêu thức này có uy lực hết sức mạnh mẽ, Mục Vỹ đã cân nhắc suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng kết hợp nhiều lần gọt giũa với nhau.

Chẳng qua trước mắt hắn chỉ có thể thi triển Thanh Hồ Trảm với chiều rộng hai ngón tay, chiều dài một cánh tay, vẫn còn yếu nhưng sức tấn công đã rất kinh người.

Nếu tu luyện đến tầng thứ năm, Mục Vỹ tin rằng uy lực của Thanh Hồ Trảm nhất định sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.

Vào lần bị bốn võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm công kích, nếu chưa tu luyện đến Thiên Lôi Thần Thể Quyết tầng thứ ba thì có lẽ hắn đã bỏ mình rồi.

Và điều này cũng làm hắn hoàn toàn tỉnh ngộ rằng cảnh giới của mình còn quá thấp.

Hiện giờ, Mục Vỹ có thể dễ dàng giết chết võ giả có cùng cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất với mình.

Võ giả tầng thứ hai cũng không thể đe dọa đến hắn.

Nhưng võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba thì đã lợi hại hơn, hắn cần phải sử dụng một vài thủ đoạn.

Võ giả tu luyện đến tầng thứ ba của cảnh giới Linh Huyệt đã khơi thông huyệt Tam Túc Lý, lúc này hai bàn tay, hai cánh tay và hai chân của võ giả đều đã được khai mở các huyệt khiếu, cảnh giới đã đến một trình độ hoàn hảo.

Trong lần bị ám sát đó, bốn kẻ kia được đào tạo thành sát thủ, giỏi ẩn nấp, tuy đột ngột tập kích nhưng khả năng chiến đấu trực diện quả thật còn khá yếu.

Mục Vỹ liều mạng chống lại họ, lãnh hết những vết chém từ bốn thanh dao găm.

Lại thêm việc hắn bất ngờ dùng lực linh hồn để làm tê liệt một người trong đó nên mới có cơ hội đánh bại.

Nếu là bốn cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm khác thì có khi Mục Vỹ đã xuống địa ngục từ đời nào rồi.

"Xem ra phải tăng cường tu luyện để sớm ngày tăng cảnh giới và lực linh hồn lên thôi. Rèn luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết nữa, cái này cũng không trì hoãn được. Hai thứ này hoàn toàn có thể làm lá bài tẩy cho mình".

Thật ra điều làm Mục Vỹ đau đầu hơn là Vô Tâm Kiếm Phổ!

Kiếm phổ này đúng là không còn gì đơn giản hơn, chỉ có bốn bức vẽ nhưng lại khiến hắn nhớ mãi không quên.

Nguyên do không gì khác ngoài kiếm phổ này quá cường hãn, thậm chí nó còn vượt xa Thiên Lôi Thần Thể Quyết.

Mục Vỹ tin chắc rằng nếu có thể lĩnh ngộ một chiêu nửa thức thôi thì sức chiến đấu cũng sẽ tăng lên một bậc.

"Thiếu chủ, ta đã điều tra về lịch trình đi lại của Lâm Hiền Ngọc rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chiều nay hắn sẽ xuất hiện ở Thiên Chi Các!"

"Thiên Chi Các sao? Xem ra hôm nay phải đến đó một chuyến rồi!"

Lâm Hiền Ngọc bị rút tinh hoa huyết mạch đi chỉ để phục vụ cho con đường thành thần của đại ca mình – Lâm Bân, Mục Vỹ không tin gã cam tâm trở thành một phế nhân.

Đối với một phế vật đã bị rút kinh mạch và tinh hoa huyết mạch, không ai còn nuôi hy vọng gì vì không có cách giải quyết, nhưng Mục Vỹ lại có!

Từ dãy núi Phá Vân nhanh chóng trở về thành Nam Vân, Mục Vỹ dẫn Thanh Trĩ và Thanh Sương đến Thiên Chi Các.

Ông chủ Thiên Cực Du của Thiên Chi Các thấy hắn lại đến thì vội vàng ra đón.

Lần trước Mục Vỹ gặp nạn lớn nhưng không chết nên đại sư Mạt Vấn mới không so đo, nếu không thì Thiên Chi Các của ông ta tám chín phần mười sẽ phải đóng cửa.

Mạng giao thiệp của một thầy luyện đan sáu sao đủ để khiến Thiên Chi Các biến mất khỏi thành Nam Vân.

Trên đại lục cũng lưu truyền một câu nói như sau:

Dù đắc tội một đế quốc cũng tuyệt đối không được đắc tội một thầy luyện đan, thầy luyện khí có thực lực.

Có thù với đế quốc thì còn có thể trốn đi, chứ trêu vào thầy luyện đan, thầy luyện khí thì ngươi sẽ phát hiện mình không có cửa trốn đâu.
Chương 199: Từ chối hợp tác

"Mục thiếu gia, chuyện lần trước là do Thiên mỗ sơ sót. Xin cậu hãy yên tâm, nếu lại xảy ra chuyện như thế thì không cần đại sư Mạt ra tay, ta sẽ tự đem đầu đến gặp cậu".

Thiên Cực Du khúm núm nói: "Không biết lần này Mục thiếu gia muốn ăn gì ạ? Sau này Mục thiếu gia đến Thiên Chi Các của ta đều được miễn phí hết".

"Ông chủ Thiên khách khí rồi, lần này ta tới đây là để tìm một người, Lâm Hiền Ngọc!"

"Lâm công tử?"

Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Thiên Cực Du nhíu mày.

"Sao vậy, có vấn đề gì à?"

"Dĩ nhiên là không rồi ạ, chỉ là...", Thiên Cực Du chế nhạo: "Chỉ là có thể thiếu trưởng tộc Mục chưa biết, tên Lâm Hiền Ngọc này từng là một thiên tài nhưng tinh hoa huyết mạch đã bị tước đoạt, tính tình cũng xấu đi nên ta lo rằng..."

"Mấy chuyện này không liên quan đến ông, ông chỉ cần nói cho ta biết hắn đang ở đâu là được!"

"Phòng số ba trên tầng ba của Thiên Chi Các ạ!"

"Được, ông đi xuống đi, mang mấy món ăn và rượu ngon đến!"

"Không thành vấn đề!"

Thấy Mục Vỹ không chấp nhặt chuyện lần trước, tâm trạng của Thiên Cực Du vui lên thấy rõ, vội vàng đi sắp xếp.

Giữa lúc đó, trong phòng số ba của Thiên Chi Các, Lâm Hiền Ngọc đang say khướt ngồi trên ghế, đối diện là Mạnh Quảng Lăng mỉm cười nhìn người từng là thiên tài này.

"Không biết Lâm huynh có dự định gì sau buổi nói chuyện lần trước chưa?", y lên tiếng: "Ta nghĩ Lâm huynh đã trải nghiệm quá đủ cảm giác say sưa mộng đẹp rồi nhỉ?"

"Ha!"

Nghe Mạnh Quảng Lăng nói vậy, Lâm Hiền Ngọc cười nhạo: "Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi. Thành Nam Vân có thể nói là nơi tập trung tám phần mười thế lực lớn trên toàn bộ đế quốc Nam Vân, Mạnh Quảng Lăng ngươi vừa không có hậu thuẫn vừa không có tông môn lớn mà lại có tiếng tăm tại thành Nam Vân đến vậy, ngươi tưởng ta là thằng ngu sao?"

"Tuy ta đã mất hết tu vi nhưng đầu óc vẫn còn".

Gã nói tiếp: "Sở dĩ ngươi để mắt đến ta đơn giản là vì muốn lợi dụng ta. Điểm này Lâm Hiền Ngọc ta đây không ngốc đâu, trên đời làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống".

"Ý của Lâm huynh là từ chối hợp tác?"

"Hợp tác?"

"Sau này đừng nói những lời như thế nữa, nếu không, ta sợ là không còn cơ hội uống rượu với ngươi nữa đâu", Lâm Hiền Ngọc mỉm cười: "Mạnh Quảng Lăng, ngươi muốn làm gì ta không quan tâm, nhưng muốn kéo ta vào thì đừng hòng!"

Đến đây là đã rõ lập trường của gã.

Sắc mặt của Mạnh Quảng Lăng trở nên khó coi.

Mặc dù hiện giờ Lâm Hiền Ngọc chỉ là phế nhân nhưng người đứng sau y lại đã hạ lệnh.

Rằng phải lôi kéo Lâm Hiền Ngọc bằng mọi giá, vì dường như người đó rất tò mò về gã.

Xem ra lần này đàm phán thất bại rồi.

Không thành công thì thất bại.

Nhưng cái giá phải trả cho sự thất bại lại là tính mạng của chính Lâm Hiền Ngọc!

Người bên trên đã nói rằng, không lôi kéo được thì giết.

"Đã như vậy thì, xin lỗi Lâm huynh!"

Dứt lời, Mạnh Quảng Lăng đột nhiên đứng dậy, thanh đoản kiếm trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

"Muốn giết ta?", trào phúng cười một tiếng, Lâm Hiền Ngọc đứng dậy: "Ta biết sẽ có ngày này mà, ngươi không lôi kéo được thì sẽ giết ta. Làm đi, dù sao ta cũng thành phế nhân rồi".

"Ta xin lỗi!"

"Hừ, chết cũng tốt, sống kiểu này thà chết còn hơn!"

Lâm Hiền Ngọc không hề phản kháng, vì phản kháng chẳng để làm gì.

"Ầm ầm!"

Tuy nhiên, Mạnh Quảng Lăng đang giơ kiếm chuẩn bị đâm xuống thì thình lình có hai tiếng động phát ra.

Tường bị phá vỡ, hai người xông vào đứng trước mặt Lâm Hiền Ngọc.

"Ối chà chà, Mạnh Quảng Lăng, ngươi nhìn thì nghiêm trang đạo mạo như thế mà sao lại hèn hạ muốn giết một tên rác rưởi thế chứ!"

Có người thở dài, cửa phòng mở ra, một bóng dáng từ từ bước vào.

Chính là Mục Vỹ!

"Là ngươi?"

"Là ngươi!"

Thấy hắn, Lâm Hiền Ngọc và Mạnh Quảng Lăng đều giật mình.

"Là ta đây, hình như hai vị đều biết ta nhỉ!", Mục Vỹ ngồi xuống cầm một miếng sườn lên ăn.

Đương nhiên hai người họ biết hắn.

Lần trước, trong tửu lâu, chính mắt họ đã nhìn thấy Mục Vỹ bị đâm trúng bốn nhát, vốn cho rằng hắn chết chắc rồi.

Nào ngờ Mục Vỹ vẫn còn sống.

Hai người đều không mấy nắm rõ về vị thiếu trưởng tộc nhà họ Mục mới xuất hiện này.

"Ngươi tới đây làm gì?", thái độ của Lâm Hiền Ngọc với Mục Vỹ không thân thiện lắm.

Từ trước đến nay, nhà họ Mục và nhà họ Lâm luôn bất hòa với nhau, toàn bộ đế quốc Nam Vân đều biết chuyện này.

"Lâm công tử, ta không đến thì ngươi sẽ chết đó!", Mục Vỹ thảng thốt: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà, ngươi không biết ơn ta còn trách ngược lại ta, ngươi muốn chết thế sao?"

"Uầy...", hắn chợt thở dài: "Ngươi mà chết như thế thì đại lục sẽ mất một cao thủ tiếng tăm lẫy lừng mất, tiếc lắm!"

Hả?

Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, không chỉ Lâm Hiền Ngọc mà cả Mạnh Quảng Lăng cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Mục Vỹ có ý gì?

Hắn làm lơ ánh mắt của Mạnh Quảng Lăng, sau khi thấy Lâm Hiền Ngọc có vẻ nghi hoặc và tò mò thì chắc chắn được rằng mình không mất công tới đây rồi!
Chương 200: Mời chào

Ít ra thì trước mắt Lâm Hiền Ngọc vẫn còn lòng khao khát đối với võ đạo.

"À phải rồi, Mạnh công tử này, ngươi có thể đi rồi!", Mục Vỹ xoay người nói: "Ta đã ở đây, nhất định sẽ không để ngươi giết hắn đâu. Muốn giết hắn thì chọn ngày khác đi!"

"Vậy thì tại hạ xin cáo từ".

Ngoài dự đoán của mọi người, Mạnh Quảng Lăng lập tức rời đi, không hề dông dài.

Y đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Mục Vỹ vào lần trước.

Đây là một kẻ có thể tránh thoát sự tập kích của bốn sát thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, lại thêm hai nha hoàn thiếp thân sau lưng hắn. Không thể khinh thường.

Với thực lực của y, xông lên thì cũng chẳng có kết cục tốt gì.

"Cũng thông minh đấy!"

Thấy Mạnh Quảng Lăng đã đi, Mục Vỹ ngồi xuống, không nói gì. Thanh Trĩ và Thanh Sương thì đi vào gian phòng, một người đứng sau lưng hắn, một người rót rượu.

Qua nửa canh giờ rồi mà Mục Vỹ vẫn không nói một lời, Lâm Hiền Ngọc cũng ngồi xuống, cứ yên lặng ngồi như thế.

Cuối cùng, người sốt ruột đứng dậy chính là Lâm Hiền Ngọc.

"Câu vừa rồi của ngươi là có ý gì đấy?"

"Ồ? Ta còn tưởng ngươi hết muốn trở thành cao thủ rồi, không ngờ một phế nhân như ngươi còn có khát vọng này!", Mục Vỹ nói rất thẳng thừng.

"Hừ, nếu ngươi tới đây để sỉ nhục ta thì chúc mừng, ngươi thành công rồi!"

"Thành công rồi?"

Mục Vỹ lắc đầu: "Không không không, sỉ nhục ngươi chỉ là phụ. Lẽ nào ngươi không biết muốn mời chào ai thì phải đánh rồi xoa, như thế người đó mới trung thành sao?"

"Ngươi thẳng thắn quá nhỉ".

"Nói chuyện với người như ngươi thì thẳng thắn tốt hơn vòng vo chứ? Nếu không thì tên Mạnh Quảng Lăng đó đã không thất bại rồi phải giết ngươi rồi".

"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Dễ thôi, ngươi đồng ý một điều kiện của ta, ta có thể giúp ngươi trở thành một trong những cao thủ nổi tiếng nhất Thiên Vận Đại Lục".

Là nam nhân đều có lòng nhiệt thành đối với võ đạo mạnh mẽ, chưa kể Lâm Hiền Ngọc đã từng là một thiên tài xuất chúng.

"Cao thủ? Thiên Vận Đại Lục?", Lâm Hiền Ngọc nhấp một ngụm rượu rồi giễu cợt nói: "Ngươi có thấy câu nói này buồn cười không thiếu trưởng tộc Mục? Nếu ngươi có khả năng này thì sao không tự thực hiện đi mà lại giúp ta?"

"Đương nhiên ta có khả năng đó, chẳng qua mục tiêu của ta không phải trở thành người mạnh nhất Thiên Vận Đại Lục mà là mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên thậm chí là khoảng trời lớn hơn!"

Lâm Hiền Ngọc nghe vậy thì sững sờ.

Tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên gì đó gã không hiểu, nhưng cách nói chuyện của Mục Vỹ y hệt như gã trước đây vậy.

"Dã tâm của ngươi lớn đấy, không sợ no quá chết à?"

"Không no chết đâu!", Mục Vỹ sảng khoái cười: "No chết thì ta đã không tiếp nhận vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục này rồi".

"Vậy ngươi nói điều kiện của ngươi đi!"

"Dứt khoát lắm".

Mục Vỹ vỗ tay một cái rồi nói: "Ngươi bị rút đi tinh hoa huyết mạch, trong cơ thể cũng không còn kinh mạch, không khác nào phế nhân. Nhưng ngươi có từng nghĩ vì sao mình vẫn còn sống chưa?"

Ồ!

Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc lập tức giật mình.

Đúng vậy, kinh mạch là thứ mà võ giả nhất định phải tu luyện nhưng đồng thời nó cũng cần thiết cho sự sống của con người.

Không còn kinh mạch, gã sống qua mấy năm này bằng cách nào!

Vấn đề này nhìn thì đơn giản nhưng vì sao bao nhiêu năm vẫn không có ai để ý?

"Thôi, cái này tạm thời bỏ qua, ta sẽ nói điều kiện của ta", Mục Vỹ thấy Lâm Hiền Ngọc ngơ ngác thì nói tiếp: "Ta có thể giúp ngươi tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng, tiến vào cảnh giới Thông Thần trong ba năm và vượt qua cảnh giới này trong mười năm! Còn ngươi... chỉ cần đồng ý một điều kiện của ta!"

"Điều kiện gì?"

"Rất đơn giản, làm hộ vệ của ta, phải luôn theo sát, ba năm là được".

Hộ vệ? Ba năm?

Đơn giản thế sao?

"Ngươi không cần suy nghĩ lung tung, đơn giản thế thôi!", Mục Vỹ lại nói: "Hơn nữa, ngươi chỉ cần phụ trách việc bảo vệ ta, ta sẽ không ép ngươi làm việc ngươi không muốn làm. Nói cách khác, chuyện ta yêu cầu ngươi thực hiện ngươi thích thì làm, không thích thì thôi!"

Cái này...

Lâm Hiền Ngọc lại ngẩn người.

Thế mà gọi là hộ vệ thiếp thân được sao?

Trong thành Nam Vân, con cháu của gia tộc lớn đều có võ giả đi theo bảo vệ. Những hộ vệ đó phải đảm bảo an toàn tính mạng của chủ tử mình.

Nếu có ai dám phản bội chủ nhân thì kết cục còn thảm hơn cả chết.

Còn yêu cầu này của Mục Vỹ...

"Được, ta đồng ý với ngươi!"

Nhìn nụ cười mỉm trên mặt Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc bình tĩnh đáp.

"Tốt, vậy ta sẽ nói về vấn đề của cơ thể ngươi!"

Mục Vỹ lại rót một ly rượu rồi bắt đầu thuyết giảng.

"Võ giả dùng chân nguyên trong đất trời để rèn luyện cơ thể. Mười tầng cảnh giới thân xác là lấy chân nguyên luyện thể, mài giũa thân xác. Mười tầng cảnh giới Linh Huyệt thì dùng chân nguyên đả thông huyệt khiếu. Nói cho cùng cũng đều tăng cường độ cơ thể cho võ giả".

"Võ giả cảnh giới Thông Thần tu luyện lực linh hồn, không chỉ thân xác cứng cáp mà linh hồn cũng trở nên mạnh mẽ, có thể làm mọi thứ từ phi thiên đến độn địa. Lúc này mới xem như chính thức bước trên con đường của võ giả".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK