Mặc dù Lạc Tuyết Thần Châm không phải là Tiên Khí chân chính nhưng ít nhất cũng đến mức Bán Tiên Khí.
Quan trọng nhất là Lạc Tuyết Thần Châm vốn thuộc về Vỹ Lang đã hòa làm một thể với hắn một cách tình cờ.
Thứ này mà dùng để ám sát thì tuyệt vời không gì sánh bằng.
Mục Vỹ lập tức ra quyết định. Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí là thứ cốt yếu nhất, chỉ khi Cửu Nguyên Chi Khí không ngừng mạnh hơn, tốc độ tu luyện của hắn tại tiểu thế giới Ngũ Hành mới có thể tăng lên đáng kể.
Hơn hết, năm nguyên tố ẩn chứa trong tiểu thế giới Ngũ Hành vừa hay có thể giúp năm nguyên tố trong Cửu Nguyên Chi Khí của Mục Vỹ đề cao đồng thời cũng là phương tiện thúc đẩy bốn nguyên tố còn lại tăng cường.
Về Vạn Cổ Huyết Điển, hắn cần phải nhanh chóng lĩnh ngộ triệt để ba tầng, sau đó sẽ bắt tay vào tu luyện Bất Diệt Huyết Điển.
Đương nhiên, hắn phải làm tất cả những việc này trong âm thầm.
Trên mặt nổi, công pháp hắn tu luyện chủ yếu vẫn là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm!
Môn võ kỹ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm được truyền lại hàng chục nghìn năm trong Hành Hỏa Sơn, điều này đã đủ để chứng minh sự ảo diệu của nó.
Sở dĩ Mục Vỹ có thể tu luyện một mạch đến tầng thứ năm là nhờ có sự hỗ trợ của ba thiên hỏa.
Những gì hắn có thể sử dụng tại Hỏa Hành Sơn trước mắt là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm và kiếm tâm, về phần hai loại thần thông Huyết Điển và Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí thì chắc chắn là chưa thể để lộ rồi.
Còn làm cách nào để vào được Ngũ Hành Thiên Phủ thì đến bây giờ Mục Vỹ vẫn chưa có manh mối gì.
Hắn mở cửa đi ra ngoài điện và ngắm nhìn Hỏa Hành Sơn khổng lồ trải dài những ngọn đuốc sáng rực.
Đôi mắt Mục Vỹ nhắm vào một bóng người, sau đó hắn lắc mình đến bên cạnh người nọ.
“Ngươi đang đợi ta à?”
“Ừm!”, Tần Đồng gật đầu rồi nói: “Ta giết Trần Kiệt Ngọc rồi”.
Câu nói này làm gã ta nhận lại ánh nhìn đầy ngạc nhiên từ Mục Vỹ.
“Từ hôm nay ngươi có thể đi theo ta!”
Hắn bỗng nhiên nói ra một câu, Tần Đồng bèn quỳ phịch xuống đất.
“Đứng lên đi!”
Mục Vỹ hờ hững bảo: “Đúng lúc ta có một số việc muốn hỏi ngươi”.
“Xin sư huynh hỏi!”
“Thỉnh thoảng Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ tuyển các đệ tử có thiên phú nổi trội từ năm thế lực lớn vào, ngươi có biết những người này cuối cùng đều ra sao không?”
“Còn nữa, tiêu chuẩn để chọn đệ tử là gì?”
Tần Đồng chắp tay đáp lời: “Hễ là đệ tử có thể tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ trên cơ bản đều sẽ trở thành đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ, tu vi tăng một cách chóng mặt, nói là nhanh như tên bắn cũng không ngoa”.
“Ồ?”
Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước những thông tin này.
Mà nghĩ lại cũng đúng. Lấy ví dụ Hỏa Hành Sơn, đệ tử nào có thể chất song thuộc tính thủy, hỏa mà tu luyện tại Hỏa Hành Sơn thì chỉ có thể tiếp thu Hỏa hành, còn Thủy hành bị áp chế.
Nhưng một khi tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ, Thủy hành sẽ được khai thác, thực lực cũng vì vậy mà tăng cao.
Như vậy có thể thấy rằng Ngũ Hành Thiên Phủ là nơi mà rất nhiều đệ tử mơ ước.
Nhưng đó lại là kẻ thù chung của năm thế lực lớn.
Bởi suy cho cùng, không một ai muốn đệ tử ưu tú nhất môn phái mình chuyển sang gia nhập nơi khác.
Trứng non vất vả lắm mới ấp nở thành gà con, còn chưa kịp vỗ béo thì đã bị người khác cướp đi ngang xương, thậm chí không được nhận lại chút bù đắp nào, năm thế lực lớn cam tâm mới là lạ.
Nhưng không cam tâm cũng đành chịu, nền tảng của Ngũ Hành Thiên Phủ quá vững chắc, trước đây lão tổ tông của năm thế lực lớn bọn họ còn bị đánh bại thì họ biết phản kháng kiểu gì, chỉ còn cách nhẫn nhục cam chịu mà thôi.
“Còn về điều kiện chọn đệ tử thì phải trên cảnh giới Vũ Tiên và là thiên tài không quá 100 tuổi mới có cơ hội được chọn”.
Tần Đồng nói tiếp: “Nghe nói cuộc tuyển chọn sẽ được tiến hành tại một nơi bí mật, còn quy tắc chọn như nào ta cũng không rõ lắm. Ta nghĩ chắc chỉ có những đệ tử từng tham gia tuyển chọn mới biết được điều đó”.
Nơi bí mật?
Có vẻ Ngũ Hành Thiên Phủ thật sự quan tâm đến việc tuyển chọn các đệ tử thiên tài từ năm thế lực.
Nhưng quan tâm mà đến mức này thì hơi quá rồi.
Đầu tiên, ngay từ khi các thế lực lớn nhận đệ tử thì đó đã là các thiên tài trong thiên tài, thêm một buổi tuyển chọn nữa thì thành yêu nghiệt trong thiên tài rồi còn gì.
Chẳng phải Ngũ Hành Thiên Phủ chỉ yêu cầu không được là thiên tài đơn thuộc tính thôi sao?
Sao còn cất công như thế!
Mục Vỹ không nghĩ ra lý do, đương nhiên Tần Đồng cũng như thế.
“Ờ, ta biết rồi”.
“Vỹ sư huynh, thời gian này huynh nên cẩn thận một chút”.
“Vì sao?”
Tần Đồng bình tĩnh trả lời: “Trong Hỏa Hành Sơn chúng ta, đại trưởng lão Hỏa Quy Nhất, nhị trưởng lão Hỏa Vô Kỵ, tam trưởng lão Hỏa Phụng Thiên có thể nói là các trưởng lão nòng cốt của Hỏa Hành Sơn và đều thuộc tộc Hỏa thị. Ba trưởng lão này kiểm soát tất cả lực lượng trong Hỏa Hành Sơn”.
“Chỉ có sơn chủ chúng ta là có quyền lợi cao hơn ba người họ một bậc, và ba vị trưởng lão không đoàn kết với nhau mà đứng ở thế đối lập”.
“Người sư huynh đã giết chính là Hỏa Thông Thiên, cháu trai của đại trưởng lão Hỏa Quy Nhất. Gần đây đại trưởng lão đang ở ngoài, không có mặt trong tông môn, chứ không thì hôm đó sư huynh có thể đã không giết được Hỏa Thông Thiên rồi. Nhiều khả năng mấy ngày nữa đại trưởng lão sẽ về, Mục sư huynh cẩn thận vẫn hơn”.
“Ta biết rồi!”
Giết con cháu thì gia trưởng hỏi tội.
Có điều Mục Vỹ giết theo quy tắc nên Hỏa Quy Nhất muốn làm gì hắn cũng phải có lý do mới được.
Mục Vỹ bảo Tần Đồng đề cao cảnh giác, mình thì về chỗ ở và tiếp tục tu luyện.
Trước mắt không thể bỏ lỡ một phút giây nào.
Tuy nhiên, rạng sáng hôm sau, Mục Vỹ bị một tiếng kêu ầm ĩ đánh thức.
Nhíu mày, thấy trời mới vừa hửng sáng, hắn đứng dậy nhìn ra ngoài núi.
Chương 1167: Hỏa Vũ Phượng tìm tới
“Mục Vỹ, ra đây cho ta!”
Bộ váy ngắn màu diêm hồng, chân đi đôi giày da cổ cao đến đầu gối, nửa phần đùi lộ ra trông vừa mềm mại vừa nõn nà.
Hỏa Vũ Phượng xõa tóc, cô ấy đứng trước đại điện gọi Mục Vỹ.
“Có chuyện gì sao?”, Mục Vỹ nhăn mặt hỏi.
“Đều là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên, tĩnh tọa tức là đang nghỉ ngơi rồi, qua đây với ta!”, thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của Mục Vỹ, Hỏa Vũ Phượng bảo.
Mục Vỹ trừng mắt nhìn cô ấy, chẳng muốn nói gì. Hắn chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Đi với ta mau!”, Hỏa Vũ Phượng ra lệnh.
“Ta và cô đều là Hỏa Thánh Tử, dựa vào đâu cô bắt ta đi theo là ta phải đi theo? Lỡ cô muốn quấy rối ta thì sao?”
“Ta?”, Hỏa Vũ Phượng chỉ vào mình rồi chỉ vào Mục Vỹ, mỉa mai: “Muốn quấy rối ngươi á?”
Cô ấy nhìn Mục Vỹ bằng vẻ mặt sắp nôn mửa.
“Giờ đi với ta mau lên!”
Hỏa Vũ Phượng hừ lạnh: “Không là cho ngươi biết tay”.
Mục Vỹ nghe vậy thì khịt mũi khinh thường rồi xoay người về phòng.
“Tên khốn này, bước ra đây!”
Hỏa Vũ Phượng khẽ quát, Hồn Viên Hỏa Lăng tức khắc xuất hiện trong tay cô ấy.
Hỏa Lăng uốn lượn, cuộn tròn về phía tay của Mục Vỹ.
Nhưng hắn lại mỉm cười khi nhìn thấy Hỏa Lăng lao về phía mình theo hình xoắn ốc, bước ra một bước chủ động nắm lấy nó.
Hỏa Vũ Phượng không lường trước được hành động này của Mục Vỹ nên đứng sững ra đó, không biết phải làm sao.
Nhưng dù sao cũng là cảnh giới Vạn Thọ - Vũ Tiên tầng năm, mặc dù việc Mục Vỹ chộp lấy Hồn Viên Hỏa Lăng làm trong lòng cô ấy cực kỳ ngạc nhiên cô ấy nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh ngay.
Hỏa Vũ Phượng cười nhạo rồi rút Hỏa Lăng về trong tay.
Cô ấy đã tu luyện đến tầng năm, chắc chắn mạnh hơn Mục Vỹ cả về lượng chân nguyên lẫn sức mạnh.
Tiếc rằng lần này Hỏa Vũ Phượng phải thất vọng rồi.
Cô ấy cố gắng kéo thật mạnh nhưng vẫn không thể khiến Mục Vỹ chao đảo dù chỉ một chút.
Hỏa Vũ Phượng mà chịu được cảnh này mới là lạ.
Cảnh giới của cô ấy vốn cao hơn Mục Vỹ, sở dĩ bị Thủy Thiên Nhất đánh bại dù thực lực của cả hai ngang ngửa nhau là do hắn ta dùng thuộc tính thủy khắc hỏa. Hỏa Vũ Phượng chẳng còn cách nào.
Thế mà bây giờ cô ấy không bằng cả Mục Vỹ ư?
Tiểu công chúa của Hỏa Hành Sơn không thể chấp nhận được!
Nhưng không chấp nhận thì không chấp nhận, giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
"Thả tay ra!", cuối cùng không chịu được nữa, Hỏa Vũ Phượng hét to.
"Được thôi!"
Cô ấy vừa nói xong thì Mục Vỹ buông ra ngay. Đầu bên kia không còn được giữ, Hỏa Vũ Phượng lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống.
"Ngươi..."
Hỏa Vũ Phượng nhìn Mục Vỹ với vẻ tức tối, cô ấy muốn tiến lên nhưng lòng vẫn còn mối nghi vấn cần giải đáp, bỏ đi thì cứ lấn cấn nên cứ đứng lóng ngóng mãi, nghẹn đến đỏ mặt.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Dáng vẻ bực mình, không vui của tiểu công chúa làm Mục Vỹ chán nản thật sự.
"Ta muốn hợp tác với ngươi!"
Hỏa Vũ Phượng hậm hực nói: “Ta biết dạo này ngươi đang cần bảo bối chữa trị vết thương linh hồn thật, ta tình cờ biết một vài thông tin, muốn nghe thì ta có thể nói cho ngươi”.
“Nói đi!”
Mục Vỹ đồng ý ngay tắp lự.
Hắn thật sự đang thiếu một vài bảo bối có công dụng hồi phục lực linh hồn, vô cùng cấp bách.
Tất nhiên chỗ bảo bối đó có trong Thần Không Bảo Động nhưng cần phải khiêu chiến, với thực lực hiện tại thì tuy hắn có thể vượt qua nhưng phần thưởng không đủ cao.
Trong Thần Không Bảo Động còn có rất nhiều linh dược thánh cấp, hơn hết đều có cấp bậc cực phẩm, nhưng độ khó của khiêu chiến thì Mục Vỹ chỉ biết nhìn trong bất lực mà thôi.
“Có một loài hoa tên là Tử Cực Dương. Đây là loài hoa một nghìn năm nở một lần, một nghìn năm kết trái một lần, mà lại chỉ có một trái gọi là quả Tử Cực Dương. Quả Tử Cực Dương đem lại rất nhiều lợi ích trong việc đả thông huyết mạch cho võ giả, trong đó quan trọng nhất là hàn gắn vết thương ở linh hồn thật”.
“Nó có ở đâu?”
Trong Thần Không Bảo Động cũng có hoa Tử Cực Dương nhưng hắn mà khiêu chiến để lấy được nó với cảnh giới Vũ Tiên tầng một, tầng hai hiện nay thì có mà chết.
“Thảo nguyên Ma Quỷ!”
Thảo nguyên Ma Quỷ?
Hỏa Vũ Phượng trả lời: “Nói là thảo nguyên Ma Quỷ vậy thôi chứ thật ra cũng không hẳn là thảo nguyên, vì địa hình nơi đó phức tạp lắm, có sa mạc, ốc đảo và cả rừng núi nên người ta mới gọi nó là thảo nguyên Ma Quỷ”.
“Có lần ta nghe một đệ tử nội sơn nói rằng hình như có người sống trong thành Ma Quỷ ở thảo nguyên Ma Quỷ nhắc đến loài hoa này và từng thấy nó trong thảo nguyên Ma Quỷ”.
“Thông tin này của cô chả có giá trị gì!”
Sau khi nghe xong, Mục Vỹ chất vấn: “Hoa Tử Cực Dương và quả Tử Cực Dương quả thật có giá trị rất lớn, nhưng cô không biết địa điểm ở đâu, vị trí cụ thể thế nào đã báo cho ta biết về nó, cô có chắc là không phải tới đây để lừa ta không?”
“Nghe ta nói hết đã!”
Hỏa Vũ Phượng tức tối nói: “Ta biết ngươi cần cái đó, ta có thể đi tìm hoa Tử Cực Dương với ngươi, cướp quả Tử Cực Dương cho ngươi luôn cũng được. Nhưng ngươi phải cho ta biết ngươi đã tu luyện đến tầng thứ năm của Bát Hoang Hỏa Long Ngâm trong vòng một tháng bằng cách nào”.
“Được thôi!”
Mục Vỹ khoát tay ra hiệu Hỏa Vũ Phượng tới gần, sau đó hắn lấy tay che miệng và thì thầm: “Do thiên phú đấy!”
“Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi!”
Biết Mục Vỹ trêu mình, Hỏa Vũ Phượng nổi đóa.
Chương 1168: Thảo nguyên Ma Quỷ
Hôm nay có hai bóng người đang đứng ngoài Hỏa Hành Sơn. Đó là một nam nhân và một nữ tử. Nam mặc trường sam màu đen và búi tóc ở gáy.
Nữ tử thì mặc váy đầm dài, tuy bộ váy khá rộng nhưng vẫn thấy rõ dáng người quyến rũ của cô ấy.
Hai người này chính là Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng.
“Ngươi bị thần kinh à, chúng ta đi tìm quả Tử Cực Dương quang minh chính đại chứ có phải gì đâu mà lại ăn mặc kiểu này!”, Hỏa Vũ Phượng khó chịu nhìn Mục Vỹ chòng chọc, giận dữ lên tiếng.
“Cô thần kinh thì có!”
Mục Vỹ thấp giọng quát: “Lão quỷ Hỏa Quy Nhất đó mới về mấy ngày trước kìa. Ông ta mà biết ta ra ngoài Hỏa Hành Sơn có mà dẫn người ra roi thúc ngựa chạy tới làm thịt ta!”
“Ngươi cũng biết sợ hả?”
“Cái này không gọi là sợ!”, Mục Vỹ thì thầm: “Phải là đánh lạc hướng mới đúng”.
“Đánh lạc hướng?”
Hỏa Vũ Phượng phì cười một cách khinh thường.
Mục Vỹ biết nếu Hỏa Quy Nhất muốn báo thù thì mình không cần thiết phải giấu giếm bằng cách ăn mặc thế này.
Nhưng chính như suy nghĩ của hắn, hắn muốn đánh lạc hướng kẻ địch.
Giờ phút này, tại một tòa đại điện to lớn trong Hỏa Hành Sơn có một ông lão mặt hồng hào ngồi bệ vệ.
Toàn thân ông lão toát lên khí thế dữ dội khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Đại trưởng lão, đệ tử đã kể xong tất cả những chuyện đã xảy ra!”
Trưởng lão đứng dưới bẩm báo xong thì đứng yên, không dám nhúc nhích.
“Cái tôi của thằng nhỏ Thông Thiên cao xưa giờ rồi, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày nó chết trong tay phụ nữ, nay nó sập bẫy thật rồi”.
Hỏa Quy Nhất nói bằng gương mặt không cảm xúc, giọng không rõ là buồn hay vui.
“Trăm nghìn năm qua chưa bao giờ có Hỏa Thánh Tử nào so tài trên Hỏa Thánh Đàn, Thông Thiên quá ngu xuẩn. Nhưng Mục Vỹ kia cũng đáng chết khi dám giết cháu của Hỏa Quy Nhất ta!”
“Nói thế nào thì trước khi đánh chó phải xem chủ nhân của nó là ai đã, huống gì đó là cháu ta chứ còn chẳng phải chó. Và hắn thẳng tay giết chết luôn chứ không phải chỉ là bắt nạt không thôi”.
Hỏa Quy Nhất lạnh lùng ra lệnh: “Nghe nói chúng muốn đến thảo nguyên Ma Quỷ à? Bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra tại nơi đó. Bảo đám Ngũ Quỷ cản hai người đó lại cho ta, nếu Hỏa Vũ Phượng biết điều thì thả, không biết điều thì cứ giết”.
“Rõ!”
Sau lưng Hỏa Quy Nhất bỗng dưng có một bóng dáng đi ra khỏi bóng tối rồi biến mất.
Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng rời khỏi Hỏa Hành Sơn rồi tiến thẳng đến thảo nguyên Ma Quỷ.
Hỏa Vũ Phượng nghĩ rất đơn giản, cô ấy giúp Mục Vỹ tìm hoa Tử Cực Dương, đổi lại Mục Vỹ giúp cô ấy lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm sâu sắc hơn.
Kết quả thua cuộc trong trận chiến với Thủy Thiên Nhất trước đó đã trở thành nỗi băn khoăn khiến cô ấy không thể nào bình tĩnh trở lại.
Vậy nên Hỏa Vũ Phượng muốn tiến cấp để đánh bại Thủy Thiên Nhất, thế mới loại trừ được tâm bệnh và giúp con đường võ đạo của cô ấy trở nên suôn sẻ hơn.
Do đó cô ấy mới bỏ qua cái tôi của mình để đề nghị hợp tác với Mục Vỹ.
"Sở dĩ thảo nguyên Ma Quỷ được đặt tên như vậy là vì hai nguyên nhân, một là thảo nguyên này có địa hình phức tạp, muôn hình muôn dạng, vô cùng quỷ quái. Hai là ai tới đây đều phải dựa trên quy tắc mạnh được yếu thua, bất kể đó là người có địa vị lớn trong tông môn hay là đệ tử thiên tài".
"Mạnh thì không ai dám chọc, yếu thì bị giết người cướp của cũng đáng đời".
"Vì vậy mà thông thường võ giả đến đây đều đi theo đội hoặc gọi bạn bè đi cùng, rất ít người tới đây một mình. Nhưng hễ là những ai đi một mình thì chắc chắn không phải hạng dễ trêu, nhớ lấy!"
"Ừm!"
Thật ra không cần Hỏa Vũ Phượng nói, bản thân Mục Vỹ cũng hiểu tất cả những kẻ tới đây không ai là hạng dễ trêu.
Chẳng qua hôm nay hắn tới đây chỉ vì hoa Tử Cực Dương nên không có hứng thú đi cướp giật, lỡ tên nào có mắt như mù, muốn cướp đồ hắn thì chuẩn bị nhận lấy cái chết đi.
"Chuyến đi này của chúng ta chủ yếu là để tìm hoa Tử Cực Dương, những bảo bối khác cứ mặc kệ, ngươi nhớ kỹ đấy!", Hỏa Vũ Phượng nghiêm túc dặn dò.
Suốt dọc đường cô ấy rất kiệm lời, vừa tới đây tự nhiên đùng một cái cứ huyên thuyên làm Mục Vỹ khá buồn cười.
Nhưng nhìn vào một khía cạnh khác thì có thể thấy rằng đây là một nơi mà ngay cả Hỏa Vũ Phượng cũng phải e dè.
Một nơi có thể khiến nha đầu không sợ trời không sợ đất này sợ thì chắc hẳn là hay ho lắm đây.
Thành Ma Quỷ!
Đây là một thành trì thô sơ, thô sơ đến mức từ "Ma" khổng lồ trong "Ma Quỷ" trên tường thành rơi xuống mà cũng không ai quan tâm.
Nhưng sau khi vào thành, Mục Vỹ mới phát hiện mình vẫn còn non và xanh lắm.
Toàn bộ thành trì này là một đống hoang tàn.
Trong đống hoang tàn này có tửu lâu, quán trà, cửa hàng binh khí, vân vân và mây mây như những thành trì khác, những thứ gì cần thiết đều có ở trong này.
Điểm khác biệt duy nhất là quá cũ kỹ!
"Biết đâu sẽ vét được thứ tốt gì trong đây, thảo nguyên Ma Quỷ mà, nhiều thứ không tưởng lắm, có số người không biết nhìn hàng, toàn đem mấy thứ hay ho đi bán cả".
"Ờ".
Mà Mục Vỹ thấy mình không thiếu gì nên quyết định nghe ngóng thông tin trước, hai người thong dong đi dạo trên đường phố.
"Phượng sư muội!"
Hai người đang đi dạo thì một giọng nói đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng truyền đến từ phía trước.
Một người mặc trường sam trắng với những hoa văn lại gần. Nơi hông y thắt đai, trên đai giắt một chiếc ngọc thô tuyệt đẹp chưa được mài dũa làm tôn thêm phong độ quân tử nhún nhường cho người này.
Chương 1169: Trùng hợp quá!
"Tần sư huynh, trùng hợp quá!"
Nhìn thấy người vừa đến, Hỏa Vũ Phượng cũng mỉm cười gật đầu.
Tần sư huynh?
"Mục Vỹ, đây là Tần Hiên - Tần sư huynh!"
Tần Hiên!
Có thể nói y là người nổi tiếng nhất Hỏa Hành Sơn, đã tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu. Chỉ đề cập đến cảnh giới thôi thì Tần Hiên đã xuất sắc lắm rồi, nhưng điều cốt lõi ở đây là y song tu thủy, hỏa.
Hiện tại Tần Hiên chỉ việc chờ Ngũ Hành Thiên Phủ tổ chức cuộc thi tuyển chọn thiên tài mới, một khi thành công thì y sẽ lập tức vào Ngũ Hành Thiên Phủ.
Do đó người này rất nổi tiếng tại Hỏa Hành Sơn.
Bên cạnh đó, y còn là một thiên tài được các cấp cao trong Ngũ Hành Thiên Phủ quan tâm chú ý.
Tuy năm thế lực lớn đều không muốn nằm dưới trướng Ngũ Hành Thiên Phủ nhưng họ cũng chỉ biết giấu sự bất mãn đó trong lòng.
Trên mặt nổi, năm thế lực lớn vẫn phải nghe lời, dâng thiên tài trong môn phái mình ra bằng hai tay một cách khúm núm.
Bởi vậy, bất kể là Hỏa Hành Sơn, Thiên Thủy Phái hay Thần Mộc Tông.
Năm thế lực lớn thoạt tiên đều phải khai thác trong môn phái có thiên tài nào có thể cử đi, nếu những thiên tài đó thực sự tài giỏi thì họ sẽ cố gắng gìn giữ.
Sự cố gắng này không phải chỉ vì đó là các đệ tử lọt vào mắt xanh của Ngũ Hành Thiên Phủ mà cũng vì họ sợ bọn đệ tử gặp chuyện không may, chọc giận Ngũ Hành Thiên Phủ dẫn tới tai họa ngập đầu.
Dễ thấy Tần Hiên là một trong số đó.
Bởi vậy mặc dù người này không thuộc tộc Hỏa thị của Hỏa Hành Sơn nhưng vẫn không có ai trong này dám trêu vào.
Mà có vẻ Hỏa Vũ Phượng không có cảm tình với người này mấy, cô ấy chỉ chào hỏi theo phép lịch sự rồi không nói gì nữa.
“Đây là Mục sư đệ đúng không!”, Tần Hiên nhìn Mục Vỹ cười xởi lởi: “Quả thật là thiên tài xuất sắc, giết được cả Hỏa Thông Thiên, lợi hại đấy, tiếc là chỉ có một thuộc tính hỏa thập phẩm. Nếu ngươi có thể thức tỉnh thêm một thuộc tính nữa thì biết đâu sẽ được vào Ngũ Hành Thiên Phủ như ta!”
Thức tỉnh cái đầu cha ngươi!
Tần Hiên cứ nói liên hồi làm Mục Vỹ vô cùng tức cười.
Thuộc tính nào trong sức mạnh Ngũ Hành của ta đều mạnh hơn ngươi, chỉ là song thuộc tính thủy hỏa thôi mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta.
Có điều những lời này Mục Vỹ chỉ nghĩ trong lòng.
Nhưng còn Hỏa Vũ Phượng khi nghe vậy thì khó chịu ra mặt.
“Tần Hiên, hiện tại huynh vẫn là đệ tử Hỏa Hành Sơn, vẫn chưa tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ đâu!”
Cô ấy châm chọc.
“Phượng sư muội hiểu lầm rồi!”, Tần Hiên thấy Hỏa Vũ Phượng hơi mất bình tĩnh bèn vội vàng giải thích: “Ta chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì, không có ý gì”.
Dù gì Tần Hiên cũng là đồng môn, Hỏa Vũ Phượng thấy không nể mặt y thì không hay cho lắm nên im lặng.
Hơn nữa nơi này là thành Ma Quỷ chứ không phải Hỏa Hành Sơn, không thì Hỏa Vũ Phượng đã nhào tới đánh một trận với Tần Hiên từ lâu rồi.
Từ khi đi vào thảo nguyên Ma Quỷ, Mục Vỹ có thể cảm giác được tiểu nha đầu Hỏa Vũ Phượng này luôn đề cao cảnh giác, cô ấy sợ vì chính bản thân nơi này chứ không phải người ở đây!
“Phượng sư muội, hai người vào thảo nguyên Ma Quỷ là muốn tìm gì sao?”
Tần Hiên nhiệt tình hỏi với nụ cười trên môi.
“Đi dạo chút thôi!”
Chưa đợi Hỏa Vũ Phượng lên tiếng thì Mục Vỹ đã trả lời.
“Có phải hai người tới đây vì tin tức về linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn không?”, Tần Hiên dò hỏi.
Linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn?
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của hai người, Tần Hiên kéo họ sang một góc vắng người rồi bảo: “Mục sư đệ, Phượng sư muội, nghe nói có người bắt gặp linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn trong thảo nguyên Ma Quỷ, không những thế còn bị thương nên tin này được lan truyền khắp nơi, càng ngày càng nhiều người muốn có được nó".
“Mọi bộ phận trên cơ thể linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn đều là bảo bối, áo giáp luyện chế từ da lông của nó không sợ nước lửa, bất kể là dị thủy hay thiên hỏa đều không có tác dụng. Quan trọng nhất chính là máu của linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn!”
“Linh hồ không những có linh tính mà khi tu luyện đến trình độ nhất định còn có thể biến thành hình người như tiên thú. Máu của nó đem lại lợi ích vô cùng khả quan trong việc tẩy kinh phạt tủy ở giai đoạn chuyển giao từ cảnh giới Vũ Tiên bước vào cảnh giới Sinh Tử!"
Nói xong, người Tần Hiên run lên đầy phấn khởi.
Còn thái độ của Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng thì khác hẳn, người thì thủ sẵn ngón tay, người thì nhìn hai võ giả đang đấu võ mồm ở đằng xa bằng gương mặt chán chường.
Tần Hiên lập tức thầm tức giận.
Hóa ra nãy giờ mình nói chuyện hai người này chẳng thèm đoái hoài.
Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng đúng là không quan tâm đến y thật.
Cái Mục Vỹ cần là thiên tài địa bảo có tác dụng khôi phục lực linh hồn, còn Hỏa Vũ Phượng thì chỉ muốn sau khi giúp đỡ Mục Vỹ sẽ được hắn chỉ điểm một số điều để giúp cô ấy đột phá trong việc tu luyện Bát Hoang Hỏa Long Ngâm.
Còn linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn kia có biến thành tiên nữ đi nữa thì hai người cũng chả thèm đếm xỉa.
Song, Tần Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định, y tiếp tục nói: “Nghe nói có người nhìn thấy lệnh hồ đó bị thương, bị thương linh hồn đấy, chắc sẽ đi hái quả Tử Cực Dương nên rất nhiều võ giả bắt đầu tìm kiếm quả Tử Cực Dương để bày bẫy dụ linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn”.
Nghe Tần Hiên kể xong, Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng tái mặt.
"Dùng quả Tử Cực Dương để bẫy con hồ ly đó sao?"
Mục Vỹ ngơ ngác hỏi, không nói nên lời.
Sao lại xui xẻo vậy chứ, hắn vừa cần đến quả Tử Cực Dương là toàn bộ thành Ma Quỷ bên này cũng săn quả Tử Cực Dương luôn là sao?
Trùng hợp quá!
Chương 1170: Sáu người hợp tác
Mục Vỹ không biết linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn là gì.
Nhưng lúc này đúng là quá trùng hợp.
Nghe thấy vậy, Hoả Vũ Phượng chỉ biết cười khổ.
Thiên tài địa bảo phục hồi linh hồn vốn đã rất hiếm, nhưng quả Tử Cực Dương còn hiếm hơn vì hai nghìn năm mới kết trái một lần, nếu bỏ lỡ thì phải chờ thêm ngần ấy thời gian nữa.
Nếu sống qua hai nghìn năm này thì Mục Vỹ đã trở thành cường giả chí tôn rồi.
Việc cấp bách hắn cần làm hiện giờ là nhanh chóng khôi phục thực lực.
“Lần này, chúng ta phải cố hết sức, còn kiếm được quả Tử Cực Dương hay không thì xem ý trời thôi, còn lại thì thử vận may. Cô yên tâm, khi về nhất định ta sẽ giảng giải chi tiết những gì ta biết về công pháp Bát Hoang Hoả Long Ngâm cho cô”.
Mục Vỹ truyền âm nói.
“Ừm, không ngờ việc này lại phiền phức đến vậy”.
Hai người đứng cạnh Tần Hiên rồi nói chẳng ra đầu ra đuôi.
Tần Hiên đó lải nhải suốt từ nãy đến giờ, khi thấy Mục Vỹ và Hoả Vũ Phượng cau mày, y lập tức nổi giận.
Nhưng y vẫn cố nén cơn giận lại.
“Mục sư đệ, Phượng sư muội”.
Tần Hiên nhìn hai người họ rồi mỉm cười nói: “Lần này, nếu ai có thể tìm thấy quả Tử Cực Dương là sẽ dẫn dụ linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn xuất hiện. Đến lúc ấy cứ giết nó, thu hoạch chắc chắn sẽ khiến người khác phải thèm khát”.
“Điều quan trọng hơn cả là tin tức này vẫn chưa lan truyền rộng rãi, vì thế bây giờ chưa có cường giả cảnh giới Vũ Tiên trên tầng thứ bảy xuất hiện ở thảo nguyên Ma Quỷ. Nếu hai người có hứng thú thì chúng ta hãy lập thành một đội nhỏ, để mở rộng sức mạnh, khi đối mặt với kẻ địch thì khả năng sống sót cũng cao hơn”.
Lòng vòng một hồi, cuối cùng Tần Hiên cũng nói ra mục đích của mình.
Đó là rủ hai người kia vào chung nhóm.
Hoả Vũ Phượng nhìn sang Mục Vỹ xin ý kiến.
“Được thôi”.
Mục Vỹ cười đáp.
Lần này xem ra muốn lấy được quả Tử Cực Dương là rất khó.
Bây giờ, nhờ có thiên hoả, cùng lắm Mục Vỹ cũng chỉ đối phó được với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, thứ tư thôi, cao hơn nữa thì hắn chịu.
Chung quy cũng tại thể xác và linh hồn chưa hợp nhất, khiến hắn không thể điều khiển bản thân hoàn toàn được, từ đó khiến cử động của cơ thể không theo kịp suy nghĩ.
Tần Hiên có ý muốn hợp tác, Mục Vỹ cũng muốn xem tên này định giở trò quỷ gì.
Bởi hắn luôn thấy Tần Hiên này có vẻ gì đó là lạ.
“Nếu vậy thì Mục sư đệ, Phượng sư muội, hai người đi theo ta, chúng ta còn ba đồng đội nữa”.
Còn ba người nữa ư?
Xem ra kỹ năng lôi kéo người của Tần Hiên cũng đỉnh ra phết.
“Là ngươi!”
“Là cô!”
Nhưng khi trông thấy ba người đó, Hoả Vũ Phượng lại ngạc nhiên hô lên.
Một trong số đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thuỷ Thiên Nhất của Thiên Thuỷ Phái.
Trước kia, Hoả Vũ Phượng từng bại dưới tay Thuỷ Thiên Nhất, giờ kẻ thù xuất hiện trước mắt đương nhiên Hoả Vũ Phượng phải tức giận rồi.
“Hai vị, hãy bình tĩnh!”
Tần Hiên dường như biết giữa họ có xích mích, nhưng vẫn chọn họ vào chung nhóm.
“Phượng sư muội, Thiên Nhất huynh vốn là đệ tử hạt nhân của Thiên Thuỷ Phái nên có thực lực cao cường. Nếu chúng ta hợp tác với huynh ấy thì khả năng thành công sẽ cao hơn, hơn nữa Thiên Nhất huynh đã tìm được vị trí của hoa Tử Cực Dương rồi”.
Tìm được vị trí của hoa Tử Cực Dương rồi ư?
Nghe thấy vậy, Hoả Vũ Phượng ngẩn ra rồi nhìn sang Mục Vỹ.
Cô ấy thật sự rất không muốn hợp tác với Thuỷ Thiên Nhất, dẫu sao cũng đã từng mất mặt trước đối phương.
Nhưng lần này là giúp Mục Vỹ tìm hoa Tử Cực Dương, nếu không hợp tác với Thuỷ Thiên Nhất, chắc Mục Vỹ sẽ phải đi về tay không mất, còn vụ hợp tác trước đó của họ cũng thành công cốc.
Thấy bọn họ trầm mặc không nói gì, Tần Hiên nói tiếp: “Mục sư đệ, Phượng sư muội, vị này là Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông, còn đây là Thạch Nghiên của Tiên Nham Các”.
Tần Hiên chỉ vào một nam một nữ rồi giới thiệu.
“Thiếu mỗi đệ tử của Kim Môn thôi là mấy người chúng ta có thể nói là hoàn chỉnh rồi, hơn nữa các vị đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba đến tầng thứ năm, chúng ta liên thủ lại chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn”.
Lúc này, Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông và Thạch Nghiên của Tiên Nham Các không có ý kiến gì, chỉ còn chờ Thuỷ Thiên Nhất và Hoả Vũ Phượng có muốn chung đội với nhau hay không thôi.
“Được, hợp tác thì hợp tác”.
Cuối cùng Hoả Vũ Phượng nhìn Mục Vỹ rồi gật đầu.
Thua thì cũng thua rồi, Hoả Vũ Phượng cô ấy dám chơi dám chịu.
Còn nếu lần này, cô ấy không chịu hợp tác với Thuỷ Thiên Nhất thì khéo còn bị thiên hạ chê cười.
Ngoài ra, điều quan trọng hơn nữa là lần hợp tác này, chưa chắc đã chỉ có một bông hoa Tử Cực Dương. Nếu Mục Vỹ có thể lấy được quả Tử Cực Dương thì cô ấy vẫn có thể học hắn cách tu luyện Bát Hoang Hoả Long Ngâm.
Khi đó, cô ấy sẽ học thành và quay về đánh bại Thuỷ Thiên Nhất, thể diện cũng có thể lấy lại được.
Mục Vỹ cũng gật đầu.
“Lát nữa sư tỷ hãy cẩn thận, chuyện này không đơn giản vậy đâu!”
“Ừm!”
Hoả Vũ Phượng gật đầu rồi nhìn Mục Vỹ.