Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016: Không dám ta cũng đánh

"Nhất là thiếu thánh nữ Tiêu Doãn Nhi ấy Khưu Nhân sư huynh! Nhìn dáng người và dung mạo cô ấy xem, tuy khác hẳn thê tử Tần Mộng Dao của Mục Vỹ nhưng đều đẹp không tả nổi. Quan trọng là khí chất trông cao quý thật sự!"

"Ngươi tưởng lão tử không biết chắc!"

Hàn Khưu Nhân lạnh lùng nói: "Tên khốn Mục Vỹ kia có đến ba thê tử, người thì cao quý lạnh lùng, sở hữu thần phách Băng Hoàng. Người thì thanh thuần, giọng ngọt như mía lùi. Người thì thánh khiết như sen, đôi lúc còn hoạt bát, chậc chậc... Ba nữ nhân này mà nằm trên cùng một giường, cả đời không xuống giường lão tử cũng chịu!"

"Ta cũng chịu!"

"Ngươi chịu cái đầu ngươi!"

Hàn Khưu Nhân tức tối gắt lên rồi nói: "Mà tiếc cho Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã ghê, bị Mục Vỹ ăn sạch cả rồi. Ta đoán Tiêu Doãn Nhi chắc cũng không còn trong trắng nữa, tiếc quá đi mất!"

"Khà khà, mất trinh rồi mới thú vị chứ Khưu Nhân sư huynh, chẳng biết gì thì khó dạy bảo lắm!"

"Ha ha, nói đúng đấy, qua tay người khác rồi mới xài được nhiều trò hơn, chơi mới vui hơn!"

Hàn Khưu Nhân cười phá lên, nói với ánh mắt khinh miệt: "Lần này Cửu Hàn Thiên Cung chúng ta hợp tác với các thế lực lớn để chuẩn bị thực hiện một kế hoạch lớn. Mục Vỹ chết chắc rồi! Tần Mộng Dao thì cung chủ muốn mang về làm lô đỉnh là cái chắc rồi, rút hết thần phách. Vương Tâm Nhã thì phỏng chừng Vạn Trận Tông sẽ không mặc kệ. Còn Tiêu Doãn Nhi là thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt, giết thì không được nhưng chơi đùa thì không thành vấn đề. Nhất là Tần Mộng Dao kia, mang thai đến ba năm vẫn chưa sinh, ta muốn xem cô ta đang mang thai cái gì!"

"Chơi đùa? Vui không?"

Nhưng Hàn Khưu Nhân vừa mới dứt lời thì một bóng dáng thình lình xông ra nhanh như chớp.

Bóng dáng này có tốc độ rất nhanh, đã thế chỉ còn mấy chục mét nữa là tiến đến sau lưng gã ta.

Ở khoảng cách ngắn như thế, cho dù Hàn Khưu Nhân đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh - Vũ Tiên tầng bảy - cũng không kịp đề phòng trước sự tấn công bất ngờ, không một chút dấu hiệu nào này.

Sau một tiếng soạt, Mục Vỹ một nhát chém đứt cả cánh tay phải gã ta.

Mà thanh kiếm hắn dùng để chém chính là kiếm Khổ Tình có cấp bậc Hư Tiên Khí.

Sau khi một kiếm này chém xuống, một ngọn lửa màu đen rực lên trên trường kiếm đốt cháy vết thương làm nó biến thành sẹo.

Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc câu nói kia vang lên.

Hàn Khưu Nhân bị mất tay phải, vừa muốn chữa trị thì cảm nhận được cơn đau nhức nhối truyền đến từ vết thương!

Nỗi đau ấy làm mặt mày Hàn Khưu Nhân trắng bệch.

Đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy nên đương nhiên gã ta cũng bất tử, tay bị chém đứt thì vẫn có thể nối liền lại được.

Nhưng sau khi một nhát chém bay cánh tay của gã ta, Mục Vỹ đã lập tức chém nó thành từng mảnh!

Đáng hận hơn là Mục Vỹ dám dùng thiên hỏa bịt kín miệng vết thương ở cánh tay, một giọt máu cũng không kịp rơi xuống!

"Khốn nạn".

Cảm nhận cơn đau day dứt nơi tay phải, Hàn Khưu Nhân nhìn Mục Vỹ như nhìn kẻ thù.

"Khốn nạn?"

Mục Vỹ giơ kiếm lên chém. Tiếng leng keng vang lên, kiếm khí bắn đến. Tên đệ tử đứng cạnh Hàn Khưu Nhân tức thì kêu gào thê lương, ngã xuống đất. Chết.

Chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng hai thôi, không đáng để hắn đặt vào mắt!

"Hàn Khưu Nhân, ba thê tử của ta ai cũng yêu kiều như hoa, nhưng đó là thê tử của ta, mắc mớ gì đến ngươi?"

Mục Vỹ vừa nghe thấy lời nói của Hàn Khưu Nhân thì giận tím người nên từ từ tiếp cận Hàn Khưu Nhân, chuẩn bị giết chết gã ta bằng một chiêu.

Tuy nhiên, Hàn Khưu Nhân này là cường giả tu luyện đã mấy trăm năm, nhát kiếm vừa rồi không thể lấy mạng gã ta nhưng chặt được một tay thôi cũng đủ rồi!

"Hừ, dám đánh lén à, sao ngươi hèn quá vậy? Có ngon thì đánh chính diện với ta đi!"

"Được thôi, giờ ta sẽ đánh chính diện với ngươi!"

Mục Vỹ vung trường kiếm lên rồi khẽ cười.

"Ngươi..."

Hàn Khưu Nhân từng gặp người vô liêm sỉ nhưng chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ đến mức như Mục Vỹ.

Đã đánh lén làm người ta bị thương, giờ còn dám nói đánh chính diện với người ta!

Còn nói với giọng đường hoàng vậy nữa chứ!

"Không dám à?"

Mục Vỹ cười khẩy: "Không dám ta cũng đánh!"

Hắn hừ lạnh rồi bước ra một bước, kiếm Khổ Tình trong tay trở nên mềm mại, uyển chuyển hết như một dải lụa.

Sự chấn động của trường kiếm làm cho chân nguyên Mục Vỹ tỏa ra cũng chấn động không ngừng.

Khoảnh khắc đó, Hàn Khưu Nhân thấy bóng người Mục Vỹ trước mắt trở nên hư ảo.

Gã ta không thể đoán được Mục Vỹ đang ở đâu.

Đây là lần đầu Hàn Khưu Nhân gặp loại kiếm pháp này.

Thật ra trước đây Mục Vỹ không biết đến kiếm pháp này, việc rèn luyện trong Thời Không Yêu Tắc năm năm đã giúp hắn ngộ ra bộ kiếm thuật.

Chính xác hơn, nó có tên là Chấn Động Kiếm Thuật!

Nghĩa là phối hợp chân nguyên với trường kiếm để tạo hiệu ứng chấn động.

Hiệu ứng này sẽ đem lại tác dụng bổ trợ cho chân nguyên.

Sự chấn động đó có khả năng gây sát thương rất lớn!

Mục Vỹ tung trường kiếm ra, nhìn Hàn Khưu Nhân với ý cười châm biếm trong mắt.

"Cút đi!"

Khẽ quát một tiếng, Hàn Khưu Nhân đưa tay thi triển tuyệt kỹ của Cửu Hàn Thiên Cung, Cửu Hàn U Minh Quyết!

Năm đó Mục Vỹ từng thấy Hàn Thiên Vũ sử dụng chiêu thức này.

Lúc đó gã có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai, thực lực rất mạnh. Cuộc chiến với Hàn Thiên Vũ chẳng khác nào đương đầu với ngọn núi hùng vĩ. Mặc dù cuối cùng Mục Vỹ đã giết được gã nhưng bản thân cũng trả giá nặng nề.

Còn hôm nay, lại đối mặt với võ kỹ này, Mục Vỹ hoàn toàn không sợ hãi dù cho Hàn Khưu Nhân có cảnh giới cao hơn mình một tầng đi chăng nữa!

Giết thẳng tay!

Chém một nhát, bóng người Mục Vỹ lao tới.

Tiếng vù vù vù vang lên, trường kiếm lại chấn động lần nữa.

Sự rung chuyển chân nguyên dữ dội từ từ lan rộng ra ngoài tạo nên sắc thái muôn màu muôn vẻ, cực kỳ xán lạn.
Chương 1017: Bia mộ

Ầm...

Bịch bịch...

Ầm ầm ầm...

Kiếm khí chấn động liên tục và nổ ầm ầm về phía Hàn Khưu Nhân như những làn sóng gợn.

Đợt thứ nhất, bị chặn!

Đợt thứ hai, Hàn Khưu Nhân lui về sau.

Đợt thứ ba, lượng chân nguyên chấn động kia đổ ập tới, kiếm khí hùng hậu khuấy động kinh mạch trong cánh tay Hàn Khưu Nhân. Ống tay áo rách toạt, chân nguyên chấn động xé rách luôn tay trái gã ta.

Uy thế của chiêu kiếm này lớn đến nỗi long trời lở đất!

Giờ đây, Hàn Khưu Nhân đã bị đứt hai tay, đứng sững như trời trồng. Gã ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sợ hãi!

Phịch một tiếng, Hàn Khưu Nhân quỳ xuống rồi dập đầu, tiếng cộp cộp vang lên liên hồi.

"Mục minh chủ, Mục minh chủ, ta tu luyện ba trăm năm chỉ vì mong muốn đạt được thành tựu cao nhất trong võ đạo mà thôi. Xin Mục minh chủ nương tay, tha cho ta một mạng!"

Sự thay đổi đột ngột này khiến Mục Vỹ ngẩn người.

Tha cho ngươi một mạng?

Hắn cười khẩy, tiếp tục vung trường kiếm!

Âm thanh vút cao ấy làm Hàn Khưu Nhân nín thở.

Nếu hai bên đã có mâu thuẫn lớn thế này thì giết gã ta luôn cho xong!

Hơn nữa, theo như lời Hàn Khưu Nhân nói lúc nãy thì có vẻ núi Huyền Không và Cửu Hàn Thiên Cung đang ấp ủ âm mưu nào đó.

Trước đây Mục Vỹ cũng nghe ngóng được chút ít từ Hàn Ngọc.

Điều này làm hắn cực kỳ bất an.

Tiếng soạt soạt soạt vang lên. Mục Vỹ nghe thấy mấy tiếng xé gió kia bèn mau chóng rời khỏi đây.

"Là Hàn Khưu Nhân!"

Người đến có vóc người to cao, mặt đằng đằng sát khí, chính là Hàn Doãn!

Bên cạnh ông ta là một lão già.

Mục Vỹ đã quá quen mặt lão già này rồi.

Lâm Chính Anh!

Lão già này truy đuổi suốt dọc đường, không ngờ đã đến được đây rồi!

"Lâm trưởng lão, ông nói Mục Vỹ tới đây à?"

Lâm Chính Anh nói với vẻ nghiêm nghị: "Đúng vậy, lúc tới ta đã thấy các đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung chết rồi, còn một người thoi thóp thôi. Cậu ta nói rằng đã chạm trán với Mục Vỹ nên ta mới chạy tới đây, thông báo một tiếng để phó cung chủ đề phòng!"

Khốn nạn!

Nghe vậy, trong lòng Mục Vỹ thầm mắng.

Lâm Chính Anh này đúng là khốn nạn. Nếu Mục Vỹ đoán không sai thì chắc hẳn ông ta mới là thủ phạm giết mấy người kia nhưng lại đổ hết tội lỗi lên đầu mình!

"Đa tạ Lâm trưởng lão đã cho ta biết!"

Hàn Doãn chắp tay rồi nói: "Tên Mục Vỹ này đúng là hèn hạ, vô liêm sỉ, dám giết đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung ta!"

Câu vừa dứt, Lâm Chính Anh gật đầu, ra vẻ đạo mạo.

Nhưng cả hai người họ đều không phát hiện lúc này Mục Vỹ đang ẩn nấp trong đồng cỏ như đã biến thành một phần trong đó. Không ai có thể cảm nhận được khí tức của hắn.

"Trước mắt chúng ta cần đoàn kết để tìm cho ra Mục Vỹ, thế mới giết hắn được!"

"Đúng!"

Hai kẻ đầu tàu quyết định xong thì bắt tay vào chuẩn bị.

"Người của thánh địa Huyền Nguyệt cũng ở đây, mong Lâm trưởng lão hãy cẩn thận!"

"Thánh địa Huyền Nguyệt chỉ có một mình Vỹ thánh sử là khá mạnh thôi, hẳn Hàn Doãn huynh có thể cầm chân bà ta, những người còn lại không đáng lo đâu. Chúng ta hợp sức cùng nhau lục soát chỗ này, ta không tin không tìm được Mục Vỹ!"

Hàn Doãn nhìn thi thể Hàn Khưu Nhân ở dưới đất, gật đầu.

Mọi người chia ra tìm dấu vết của Mục Vỹ.

Nhưng họ đâu có ngờ hắn ở ngay đằng trước.

Đợi đến khi những người khác rời khỏi đây được một lúc, Mục Vỹ mới đứng dậy khỏi bụi cỏ.

Bia mộ nọ vẫn còn ở trước phần mộ, vừa rồi Hàn Khưu Nhân tới quá sớm nên hắn chưa kịp lấy. Việc cấp bách nhất bây giờ là lấy Cửu Linh Đoạt Thiên Bia về!

Đến trước ngôi mộ, Mục Vỹ chắp tay nói với bia mộ không chữ: "Tiền bối, dù ta không biết ngài là ai nhưng chắc hàng vạn năm trước ngài cũng là một cường giả hùng mạnh như ta khi lập bia mộ bằng Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thế này. Chết ở đây thật sự quá tiếc nuối, nhưng giờ ta phải lấy bia mộ của ngài đi, việc này còn đáng tiếc hơn. Ta thật lòng xin lỗi, mong ngài lượng thứ!"

Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Quy Nhất rợn hết cả da gà.

Cũng là một cường giả hùng mạnh như ta?

Không hiểu Mục Vỹ đang khen người ta hay khen mình luôn!

Sau khi bái lạy vài lần, Mục Vỹ tiến lên chạm tay vào bia mộ.

Vù vù...

Nhưng đúng lúc đó, một biến cố bỗng xảy ra, Mục Vỹ vừa chạm tay vào bia mộ thì thấy dường như toàn thân đều bị nhìn thấu. Ngay sau đó, một lực hút kinh khủng phát ra từ bia mộ.

"Vỹ ca!"

Giữa lúc này, một bóng người chạy tới gần Mục Vỹ.

"Đừng tới đây!"

Người đó chính là Tiêu Doãn Nhi. Cô ấy thấy hành động kỳ lạ của hắn bèn muốn tiến lên nhưng bị quát dừng lại.

Vù một tiếng, thân thể Mục Vỹ biến mất trong tích tắc.

Tiêu Doãn Nhi do dự bay xuống. Cô ấy nhìn bia mộ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đưa bàn tay ngọc ngà ra vuốt ve bia mộ.

Trong chốc lát, hai người biến mất khỏi cung điện. Không còn dấu tích nào.
Chương 1018: Tàn hồn của thần long

Một cơn đau đầu truyền tới.

Mục Vỹ dần tỉnh lại.

Chuyện gì vậy?

Hắn lắc đầu rồi nhìn quanh với vẻ kinh ngạc.

Nơi này với chỗ hắn đứng ban này hình như y hệt nhau, đều là một bãi cỏ rộng mênh mông.

Nhưng bãi cỏ này không khô héo, mà có bảy sắc màu!

Bãi cỏ bảy sắc?

Lần đầu tiên, Mục Vỹ thấy cảnh này!

“Chắc Doãn Nhi chưa vào đây đâu nhỉ!”

Mục Vỹ lẩm bẩm rồi nhìn quanh.

“Rõ ràng ta đã rất lễ độ rồi mà vẫn bị kéo vào đây vậy, haizz…”

“Rất lễ độ?”

Quy Nhất cười phá lên nói: “Ngươi cũng lễ độ quá, chưa đào mộ người ta lên, mới chỉ lật bia mộ thôi!”

“Sao ngươi lắm lời thế hả!”

“Ngươi…”

“Im đi!”

Hai người đang châm chọc lẫn nhau thì Mục Vỹ chợt bắt Quy Nhất im lặng.

“Ông đây nói thì chỉ có mỗi ngươi nghe thấy, sợ quái gì chứ!”

Quy Nhất ngẩn ra khi bị Mục Vỹ quát, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại rồi gào lên.

Lúc này, Mục Vỹ chẳng buồn để tâm đến y nữa, hắn bước lên trước quan sát bãi cỏ bất tận đến mức thất thần!

Gào…

Song đúng lúc này, bỗng có một tiếng gầm inh tai vang lên, ngay sau đó đã có một cái bóng lao tới nhanh như điện.

Đó là… một con rồng!

Một con rồng thật sự!

Thấy con rồng đó bay tới rồi bất thình lình xuất hiện trước mặt mình, Mục Vỹ đơ ra tại chỗ.

Hắn có thể làm gì khi đối mặt với một con thần long đây?

Chạy?

Không thể!

Tấn công?

Càng không có khả năng hơn!

“Không, không phải thần long!”

Nhưng khi con thần long đó bay lượn trước mặt Mục Vỹ, hắn đã ngẩn ra.

Nói đúng hơn thì đây là linh hồn của một con thần long.

Thậm chí hồn phách này còn có một chút sức mạnh của thần long.

Tuy nhiên, một chút ít này cũng đủ khiến Mục Vỹ ăn đủ rồi.

“Con người đê tiện! Ngươi đến đây làm gì?”

Nghe hư hồn của Thất Thải Thần Long hỏi vậy, Mục Vỹ bỗng phát cáu.

Kiếp trước, hắn cũng đã gặp không ít thần long và thần thú, nhưng con nào hễ mở miệng ra cũng coi con người là thứ thấp kém, còn mình mới là người nắm quyền.

Long tộc xưa nay luôn cho mình là dòng dõi cao quý nên không bao giờ coi con người ra gì!

Bây giờ cũng vậy.

“Ngươi tưởng ta muốn đến đây à? Không phải tấm bia mộ ấy đưa ta vào sao?”

Nhưng Mục Vỹ không dám nói ra miệng, mà chỉ thầm oán trách trong đầu.

Còn thật ra hắn nói là: “Ta không biết đây là nơi nào, nếu tiền bối có thể đưa ta ngoài thì ta cảm kích vô cùng!”

“Sao cơ?”

Thất Thải Thần Long nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Ta cho ngươi ba giây để cút ngay, không thì chết ở đây đi!”

Ba giây để cuốn xéo?

Mục Vỹ lập tức nổi giận.

Hắn đã rất lễ độ rồi mà con thú già này vẫn huênh hoang như mình là thần long thật không bằng!

“Dù ngươi có cho ta nửa canh giờ thì ta cũng không biết phải biến đi bằng cách nào!”, Mục Vỹ hừ nói.

“To gan gớm nhỉ! Ta thấy ngươi có ý đồ với trứng rồng nên mới tới đây thì có, chết đi!”

Thất Thải Thần Long gầm lên rồi lao tới tấn công Mục Vỹ.

Trứng rồng!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lập tức lên tinh thần ngay.

Nơi này vẫn là hang rồng, mà trứng rồng thì đang ở đây.

“Trứng rồng ở đâu?”

“Loài người đê tiện, ta biết ngay ngươi tới đây vì trứng rồng mà!”

Thần long rít lên nói: “Chịu chết đi, chứ đừng mơ tưởng biết được chỗ của trứng rồng!”

Thất Thải Thần Long tỏ vẻ giận dữ như chỉ muốn giết Mục Vỹ ngay nên nó lập tức lao về phía hắn.

Mục Vỹ nhanh chóng rút kiếm ra để chặn đòn tấn công từ cái đuôi của nó.

Bụp, thanh trường kiếm đã bị cái đuôi quất bay, Mục Vỹ cảm thấy người mình như một chiếc lá rụng đang bay theo gió.

“Chết tiệt!”

Trong lúc đang lơ lửng giữa không trung, Mục Vỹ thấy tàn hồn thần long lại lao tới tấn công mình.

“Chấn Động Chi Kiếm!”

Một đường kiếm khí bay nhanh đi, còn Mục Vỹ thì lùi lại, nhường cho đường kiếm ấy tấn công.

Hàng loạt tiếng động vang lên, kiếm khí Chấn Động bay vù đi.

Hư ảnh thần long lập tức bị kiếm khí quấn lấy, còn Mục Vỹ thì vội vàng tạo trận địa.

Dù hư ảnh thần long không thể xuyên qua không gian, nhưng thực lực của nó có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám.

Lý do là vì hình như nó đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh khiến hồn phách cực kỳ yếu ớt, từ đó chỉ phát huy được thực lực của tầng thứ tám thôi.

Nếu thế chỉ còn cách liều mạng thôi.

Vả lại, chắc chắn nó sẽ không chịu nói cho hắn biết vị trí của trứng rồng.

Đã vậy thì hắn sẽ liều một phen, đập nồi dìm thuyền luôn.

Ngay sau đó, ba tầng Lưu Ly Kim Thân đã vây quanh người Mục Vỹ.

Hiện giờ hắn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, ba tầng Lưu Ly Kim Thân, sức phòng ngự phải nói là tăng lên đáng kể.

Ngoài ra còn có Cửu Nguyên Cầu của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí bảo vệ cơ thể nữa.

Hiện giờ, có thể nói là Mục Vỹ đã vận dụng toàn bộ hệ thống phòng ngự của mình.

Nhưng dù vậy, Mục Vỹ cảm thấy nếu bị cái đuôi rồng quật trúng thì hắn vẫn sẽ bị thương nặng.

Đuôi rồng gần như là nơi tập trung toàn bộ sức mạnh của thần long, thậm chí còn lợi hại hơn cả móng rồng!

Cái đuôi của nó quật tới khiến Mục Vỹ thấy Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí và ba tầng Lưu Ly Kim Thân của mình bây giờ chỉ như vật trang trí.
Chương 1019: Sao không nói sớm!

“U Minh Quỷ Trảo!”

Mục Vỹ lập tức hô lên một tiếng rồi quặp tay lại vồ tới.

Qua màn chắn màu máu, chiêu này của Mục Vỹ đã bắt hư ảnh thần long phải lùi bước.

“U Minh Quỷ Trảo!”

Tàn hồn thần long nhìn chiêu thức của Mục Vỹ rồi ngẩn ra với vẻ chấn động.

“Sao ngươi lại biết U Minh Quỷ Trảo!”

“Ngươi quan tâm làm gì?”

Mục Vỹ tỉnh bơ đáp.

Chiêu thức trong Vạn Cổ Huyết Điển rất phong phú đa dạng, năm năm qua, Mục Vỹ đã nghiên cứu rất sâu nên đã ứng dụng huyết mạch nhuần nhuyễn hơn.

So với năm năm trước thì đòn U Minh Quỷ Trảo của hắn lúc này đã mạnh hơn rất nhiều.

Điều quan trọng nhất là máu của Thất Thải Thiên Long trong người hắn cũng đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể, vì thế đòn tấn công này của hắn rất khủng khiếp.

Song có vẻ như tàn hồn thần long rất sợ chiêu thức này, nó đã lùi bước và không dám tiến tới nữa.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn không thể né đòn mãi được nên buộc phải chống trả.

Ầm…

Một tiếng nổ inh tai bỗng vang lên.

“Ớ?”

Sau tiếng nổ ấy, tàn hồn thần long sững người rồi tỏ vẻ khó tin.

“Sao lại yếu thế này?”

Tàn hồn thần long không nhịn được nghi hoặc nói.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ muốn hộc máu.

Yếu thế này!

“So với người của mười nghìn năm trước thì đúng là yếu hơn rất rất nhiều!”, tàn hồn thần long tỏ vẻ đắc ý như thể vì thấy đòn tấn công của Mục Vỹ không quá mạnh như nó tưởng nên nó cười phá lên.

Người của mười nghìn năm trước?

Mục Vỹ biết người nó nhắc đến không phải là mình!

Mà là Huyết Kiêu!

Nếu có người tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển vào mười nghìn năm trước thì chỉ có thể là Huyết Kiêu thôi!

Đệ ấy cũng từng đến đây ư?

Mục Vỹ không biết chuyện này.

“Tiểu tử thối, định doạ ta à?”

Sau khi bị Mục Vỹ doạ cho một trận, tàn hồn thần long đã nghiêm túc hơn hẳn.

“Chết đi!”

Nó quật đuôi xuống, một tia sáng bảy màu đã loé về phía Mục Vỹ.

Mục Vỹ lập tức giở hết ngón nghề ra, tiếp tục sử dụng chiêu Vô Tướng Quỷ Thủ.

Nhưng tàn hồn thần long lại tỏ vẻ rất coi thường khi trông thấy vậy, nó há cái miệng to oành ra rồi không ngừng gào rú.

Mục Vỹ đã hoàn toàn ngây người.

“Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!”

Không biết phải làm sao, Mục Vỹ đành phải tiếp tục xông lên.

Ba chiêu vừa rồi là những chiêu thức mà hắn thông thuộc nhất, đồng thời cũng có thể coi là mạnh nhất trong Vạn Cổ Huyết Điển.

Tàn hồn thần long đúng là khó đối phó thật.

“Tiểu tử, thấy ngươi cũng có chút tố chất tốt nên ta sẽ chỉ dạy miễn phí vài điều cho!”

Đúng lúc này, Quy Nhất chợt lên tiếng.

“Ngươi? Chỉ dạy ta? Sao không nói sớm hả?”

“Ngươi có hỏi đâu!”

“Ngươi…”

“Ta vốn không muốn nói đâu, nhưng thấy ngươi bị hành ghê quá nên thôi, nói cho ngươi biết vậy!”

Quy Nhất bất lực nói: “Nếu ngươi dùng hết sức lực thì chắc cũng có thể giết được tàn hồn thần long này đấy, sức mạnh của nó dùng đến đâu là hết đến đấy nên chắc chắn ngươi sẽ hạ nó được!”

“Nhưng, tàn hồn thần long này kiểu gì cũng có tác dụng với ngươi, miễn sao biết cách vận dụng thoả đáng!”

“Nói nghe xem nào!”

“Chắc đây là hư hồn của Thất Thải Thiên Long, mà trứng rồng chắc cũng vậy. Ngươi vốn có mắt rồng, vảy rồng và máu huyết của nó rồi, nếu có thể dung hợp thêm tàn hồn nữa thì gần như ngươi nắm giữ mọi thứ của thần long rồi còn gì!”

“Ý ngươi là hoá rồng ư?”

“Ừ!”

Quy Nhất nhìn Mục Vỹ rồi đầy vẻ ngạc nhiên nói: “Không ngờ đến chuyện này mà ngươi cũng biết!”

“Võ giả sinh ra đã có thể lực yếu, vì thế phải không ngừng rèn luyện thể chất và nâng cao sức mạnh linh hồn. Hoá rồng có sức mạnh tiềm tàng rất lớn, có thể khiến ngươi sở hữu sức mạnh của rồng, thậm chí là hoá thành rồng. Nhưng ngươi phải biết là mối nguy hiểm tiềm ẩn trong đó khủng khiếp hơn rèn luyện bình thường rất rất nhiều lần, vì lơ là cái thì đừng nói đến rồng, khéo con lươn còn không hoá thành được ấy!”

“Thành bại chỉ trong phút chốc, phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của ngươi. Nếu ngươi liều một phen, có thể đạt đủ điều kiện để hoá rồng thì cố mà làm, còn không thì cứ tiêu hao sức mạnh của tàn hồn này cũng được!”

“Liều chứ!”

Quy Nhất vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã nói ngay: “Ta đã chết một lần rồi thì có gì phải sợ nữa? Liều luôn!”

“Làm thế nào?”

“Đơn giản thôi, ngươi cứ dùng mắt rồng hút sức mạnh của nó là được!”

“Thế thôi ư?”

Mục Vỹ vẫn đang chờ Quy Nhất nói tiếp, nhưng y đã im bặt.

“Thế thôi!”

Quy Nhất tỏ vẻ coi thường rồi không thèm đoái hoài đến Mục Vỹ nữa.

Mẹ kiếp!

Mục Vỹ chỉ muốn chửi thề!

Tên này thất đức quá đi mất!

Hắn đánh nhau quằn quại với tàn hồn này bao nhiêu lâu, cuối cùng y nói chỉ cần dùng mắt rồng là có thể giải quyết được nó.

Thế mà, ban nãy hắn còn ngu ngốc đánh nhau với nó, đúng là mệt hết hơi.

Vấn đề là hắn vẫn đang làm tiêu hao sức mạnh của nó!

Với hắn mà nói thì xử lý tàn hồn bằng cách này rất tốn sức.
Chương 1020: Hoá rồng

“Ngươi thích làm hay không thì tuỳ, ta không cản đâu!”

Thấy Mục Vỹ có vẻ không mấy tình nguyện, Quy Nhất hậm hực rồi không nói gì nữa.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ đâu còn thì giờ để ngẫm với nghĩ nữa đâu.

Tàn hồn thần long đã xông lên tiếp rồi.

Uỳnh! Mục Vỹ trông thấy tàn hồn thần long lao tới với vẻ sắc lạnh.

Đây chính là thời cơ để hắn thu phục nó!

Còn phía tàn hồn thần long, khi thấy Mục Vỹ đứng đờ ra tại chỗ bất động, nó cứ ngỡ hắn đã sợ mình nên càng bùng sát ý hơn rồi tăng tốc lao nhanh về phía hắn.

Nó vừa nhảy bổ tới chỗ Mục Vỹ vừa gào thét ầm ĩ điên cuồng.

“Chết đi!”

Mục Vỹ cười lạnh một tiếng, bỗng có một âm thanh vang lên, một con mắt rồng đã bay nhanh về phía tàn hồn thần long.

“Mắt rồng!”

Lúc nhìn thấy mắt rồng, tàn hồn thần long trở nên hoảng loạn.

Tuy hoảng loạn là thế, nhưng vì tốc độ lao đi của nó đã quá nhanh nên không thể phanh lại được nữa.

Mà rõ ràng Mục Vỹ sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn lập tức lao lên rồi tung một chưởng vào mắt rồng.

Mắt rồng bay đi với tốc độ khủng khiếp hơn, vù vù, lúc mắt rồng và tàn hồn thần long va chạm với nhau, một lực hút cực lớn đã hút tàn hồn thần long vào bên trong.

“Thành công rồi!”

Trông thấy vậy, Mục Vỹ thầm mừng rỡ rồi cất mắt rồng đi.

Nếu quát sát kỹ thì có thể thấy một màn sương màu đen đang lượn lờ trong con mắt rồng trong suốt này.

Sau đó màn sương màu đen ấy đã hoá thành một con rồng bay lượn và gầm gừ trong mắt rồng.

Nhưng Mục Vỹ không chú ý đến chi tiết này mà chỉ muốn cất ngay mắt rồng đi.

“Nếu ngươi muốn hoá rồng thành công thì bây giờ là lúc thích hợp nhất đấy!”, Quy Nhất nhắc nhở: “Long phách của tàn hồn thần long này đã cực kỳ yếu rồi, nếu ngươi không hấp thu hết luôn bây giờ thì e đến lúc muốn làm sẽ không kịp nữa!”

“Được!”

Dứt lời, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống ngay.

Cả bãi cỏ đều có màu sắc rực rỡ, gần như không có một nơi nào thích hợp để ẩn trốn, thế nên Mục Vỹ ngồi xuống tại chỗ luôn.

Sau đó, hắn đặt mắt rồng và vảy rồng ở trước mặt.

Hiện giờ, hắn chỉ còn bốn cái vảy rồng, nhưng muốn hoá rồng thì chỉ cần có bộ phận khá quan trọng trên cơ thể của chân long thôi.

Máu rồng, vảy rồng, mắt rồng và hồn rồng, giá có thêm gân rồng nữa thì đúng là hoàn hảo.

Mục Vỹ biết, dù hắn muốn có được gân rồng, nhưng với thực lực hiện tại thì hắn không thể dung nhập nó vào trong cơ thể mình được.

Tóm lại là vẫn tại hắn quá yếu, chẳng là gì so với thần long cả.

“Thật ra điều quan trọng nhất khi hoá rồng là dung hợp máu rồng, mà trong người ngươi đã có rồi nên nhìn chung cũng khá đơn giản!”

Quy Nhất nói: “Song ta vẫn phải nhắc ngươi một chuyện, thật ra hoá rồng sẽ là một sự thay đổi dựa theo cơ thể của ngươi, máu huyết của ngươi cũng sẽ có sự biến đổi đặc biệt đấy. Đương nhiên ngươi sẽ chỉ hoá thành một con rồng bình thường thôi, nếu sau này có thể giết được thần long thì mới là rồng thật sự, khi ấy sẽ có thể biến thành rồng và bay lượn trên không trung bất cứ lúc nào!”

Giết rồng ư?

Chỉ là mong ước mà thôi!

Dù là ấu long của Long tộc cũng cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa Long tộc rất ưu ái dòng tộc của mình, nói là cuồng cũng không quá.

Long tộc luôn coi mình là kẻ thống trị thiên hạ, nếu bị con người giết hại thì chẳng khác nào động tới dây thần kinh nhảy cảm của chúng.

“Được rồi, ta không nói nữa, ngươi bắt đầu đi!”

Quy Nhất bình tĩnh nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, còn thành bại ra sao thì phụ thuộc hoàn toàn vào ngươi đấy! Trong lúc hoá rồng quan trọng nhất là dung hợp với long phách, ta đoán khả năng cao nó sẽ không cho ngươi dung hợp đâu!”

“Biết thế nào được!”

Mục Vỹ phẩy tay rồi cười nói: “Ta có mấy chuyện cần phải hỏi nó nữa!”

Dứt lời, Mục Vỹ lập tức tập trung tinh thần rồi há miệng nuốt mắt rồng vào bụng.

Hoá rồng!

Đây chắc chắn là một chuyện rất mới mẻ đối với võ giả ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Thậm chí đến đại thế giới Vạn Thiên còn thấy lạ lẫm với cách này nữa là.

Có rất ít người biết cách làm này, nhưng chẳng mấy ai trong số họ dám thử.

Bởi hoá rồng cần có mọi bộ phận trên người một con thần long!

Nếu muốn làm được vậy thì phải giết được một con thần long, song đây chắc hẳn sẽ là một sự khiêu khích rất lớn với Long tộc!

Trước kia, khi biết tới cách thức này, Mục Vỹ cũng muốn đi bắt một con thần long để thử.

Nhưng duyên phận thế nào, hắn đã không làm nữa, mà lại kết thành huynh đệ với con thần long ấy.

Song không rõ huynh đệ xưa kia của hắn bây giờ thế nào rồi!

Dẫu sao người huynh đệ đó của hắn cũng thuộc Long tộc, vì thế khi đối mặt với con thần long này, hắn vẫn muốn giao lưu một chút.

Trước đó, tàn hồn thần long khinh bỉ không thèm nói chuyện với hắn, nhưng bây giờ thì khác rồi!

Mắt rồng đang lơ lửng ở phía trước, Mục Vỹ bắn một luồng chân hồn vào bên trong.

“Con người bỉ ổi kia, ngươi lấy mắt rồng này ở đâu ra hả?”

Mục Vỹ vừa đưa chân hồn vào trong mắt rồng thì tàn hồn thần long đã bổ tới đập chân hồn của hắn vỡ nát.

Nhưng ngay sau đó, hình dáng của Mục Vỹ lại xuất hiện, bấy giờ tàn hồn thần long mới bình tĩnh lại.

“Ta lấy ở trong hang rồng này chứ đâu, ngươi không cần sốt sắng thế làm gì!”, Mục Vỹ bình thản nói: “Giờ ta thích là có thể giết ngươi được ngay, chứ không còn như ban nãy nữa!”

“Nên ta mong ngươi sẽ chịu phối hợp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK