Bầy sói kỳ lạ, đại lục hoang tàn.
Không ai biết nơi đây ẩn chứa thứ gì!
Mục Vỹ tiếp tục đi tới với tốc độ vừa phải, đồng thời quan sát phong cảnh quanh đây của đại lục.
Những dãy núi đồi nối đuôi nhau, đồng cỏ bằng phẳng. Đại lục này có hình dáng khá giống với Trung Châu ở Thiên Vận Đại Lục xưa kia.
Có thể nó rất lớn với Mục Vỹ lúc bấy giờ, nhưng đối với Mục Vỹ hiện tại thì rất bình thường, tính ra chỉ cần một ngày là hắn đi hết một vòng đại lục rồi.
Hắn tiếp tục di chuyển.
Chỉ là sức gió thổi tới từ đằng trước càng ngày càng mạnh như có người đang đánh nhau vậy.
Mục Vỹ vẫn tiến tới nhưng đã giảm tốc độ xuống, mượn cây cối che đậy bản thân.
Phía trước quả thật có hai phe đang đánh nhau, còn hai phe đó là ai thì Mục Vỹ không biết.
Nhưng hắn khá hứng thú khi nhìn thấy một người trong đó.
Ngũ Hành Kiệt!
Bây giờ tay của gã chẳng có vẻ gì là từng bị thương.
Không những thế, gã cũng trông tràn trề sức sống, nhìn những người đằng trước chằm chằm với vẻ hào hứng.
"Ơ? Thủy Thiên Nhất!"
Nhìn thấy một người khác ở phe kia, Mục Vỹ càng thấy thú vị hơn.
Mới tới đây đã gặp vài người quen rồi, vui thật!
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, đứng trên một cây đại thụ nhìn bọn họ nói chuyện.
"Ngũ Hành Kiệt, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, bọn ta thấy Phong Kính trước mà, sao ngươi lại tới cướp chứ!"
Thủy Thiên Nhất bực tức nói với Ngũ Hành Kiệt ở đối diện.
"Ngươi ngây thơ quá đấy Thủy Thiên Nhất!"
Ngũ Hành Kiệt cười phá lên: “Luật chơi là ai lấy được chứ đâu phải ai thấy trước, ngươi không đủ năng lực giữ Phong Kính thì đành trách bản thân vô dụng thôi, đừng trách người khác độc ác!"
"Ông đây mạnh hơn ngươi nghĩa là cao tay hơn ngươi rồi! Có ngon thì đánh với ta xem!"
"Đánh thì để ta đánh với ngươi, thấy sao?"
Người thanh niên đứng cạnh Thủy Thiên Nhất hừ lạnh, lên tiếng.
"Ha ha, Thủy Mộ Nhiên, ngươi đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám rồi cơ mà, chèn ép Ngũ Hành Kiệt như thế không hay đâu, chi bằng để ta lĩnh giáo thực lực của ngươi đi!"
Nhưng ngay sau khi người thanh niên bên cạnh Thủy Thiên Nhất dứt câu thì ở phía bên kia, một nữ tử mảnh khảnh đứng bên Ngũ Hành Kiệt đứng ra.
"Liễu Nhân Nhân!"
Thủy Mộ Nhiên vừa nhìn thấy nữ tử có thân hình thướt tha kia thì sửng sốt.
"Thủy Mộ Nhiên, ta thấy tiếc cho danh hiệu đệ tử hạt nhân Thiên Thủy Phái của ngươi quá! Không ngờ đã ba năm trôi qua mà ngươi vẫn giậm chân tại tầng thứ bảy, còn dám đứng ra vì người khác à?"
Liễu Nhân Nhân có mái tóc đen tuyền, dáng người thon thả, gương mặt cũng xem như thanh tú nhưng cách nói năng lại cay nghiệt vô cùng.
Mục Vỹ thấy vậy thì phấn khởi ra mặt.
Có vẻ là có hiềm khích từ trước rồi!
"Liễu Nhân Nhân, cô câm miệng cho ta!"
Nghe thấy những lời Liễu Nhân Nhân vừa nói, chưa đợi Thủy Mộ Nhiên lên tiếng thì Thủy Thiên Nhất ở bên cạnh đã bực mình quát: "Cô tưởng cô là ai?"
"Trước đây Mộ Nhiên đại ca đã đối xử với cô thế nào? Cô thức tỉnh thiên phú song thuộc tính thủy, mộc đúng là giỏi thật nhưng vừa tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ là lật mặt ngay, giờ cô có tư cách gì nói Mộ Nhiên đại ca!"
"Thôi đi!"
Liễu Nhân Nhân cười chế giễu: "Ban đầu Thủy Mộ Nhiên quan tâm đến ta vì cái gì khác ngoài thiên phú của ta chứ? Xin lỗi chứ lừa tình ta không dễ đâu!"
"Không sai!"
Ngũ Hành Kiệt tiến lên một bước, nhìn những người ở phía đối diện và cười khẩy: "Giờ Nhân Nhân đang là giai nhân của ta đấy! Thủy Mộ Nhiên, ngươi giỏi lắm, nhưng nữ nhân mà ngươi thích đêm đêm đều nằm trên giường ta và rên la một cách sung sướng đấy!"
"Huynh này!"
Nghe Ngũ Hành Kiệt nói vậy, Liễu Nhân Nhân nũng nịu nói.
"Câm miệng!"
Thủy Thiên Nhất nghe lọt tai nổi những lời này mới là lạ, Thủy Mộ Nhiên là người mà hắn ta bội phục nhất Thiên Thủy Phái, sao có thể để y bị người khác sỉ nhục!
Thế là Thủy Thiên Nhất gầm lên một tiếng rồi tung một cú đấm ra.
"Rác rưởi!"
Thấy hắn ta đã ra tay, Ngũ Hành Kiệt cũng tung quyền.
Tiếng bốp vang trời truyền đến, Thủy Thiên Nhất lùi lại một bước, máu tràn ra khóe miệng.
Thủy Thiên Nhất có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm trong khi Ngũ Hành Kiệt đã tu luyện đến tầng thứ bảy của cảnh giới Vũ Tiên, hắn ta làm gì phải đối thủ của Ngũ Hành Kiệt.
"Thiên Nhất, nhường Phong Kính cho họ đi!"
Đúng lúc đó, Thủy Mộ Nhiên đột nhiên lên tiếng.
"Mộ Nhiên đại ca!"
"Nhường họ đi, chúng ta không địch lại họ đâu!", nét mặt Thủy Mộ Nhiên đầy cay đắng.
Nếu để tranh chấp xảy ra thì khả năng cao người chết sẽ là họ!
"Đệ không đồng ý!"
Thủy Thiên Nhất nói một cách ngạo mạn: "Mấy năm qua Ngũ Hành Thiên Phủ chèn ép chúng ta biết bao nhiêu lần? Lần này, dù có chết đệ cũng không muốn chịu thua!"
"Tốt, dũng cảm đấy, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!"
Ngũ Hành Kiệt bước lên và xông về phía Thủy Thiên Nhất.
Đương nhiên lúc này Thủy Mộ Nhiên sẽ không đứng yên.
"Thủy Mộ Nhiên, ngươi muốn đánh thì ta sẽ đánh với ngươi", Liễu Nhân Nhân vừa nở nụ cười duyên dáng vừa tiến tới, cười khúc khích: "Cơ mà đã ba năm rồi nhưng ngươi vẫn còn ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy là sao? Ta đuổi kịp ngươi rồi này!"
Trong lúc nói chuyện, một tay cô ta chuyển sang màu xanh lá, tay kia thì ánh màu xanh biển nhàn nhạt.
Song tu hai thuộc tính thủy và mộc!
Liễu Nhân Nhân tung hai chưởng chống lại Thủy Mộ Nhiên.
Ở phía bên kia, vì cảnh giới không bằng Ngũ Hành Kiệt nên vừa đương đầu thì Thủy Thiên Nhất đã bị thương nặng, chẳng mấy chốc hắn ta đã bị gã kiềm kẹp.
"Thủy Mộ Nhiên, đưa Phong Kính cho ta!"
Thấy Thủy Mộ Nhiên giao thủ với Liễu Nhân Nhân, Ngũ Hành Kiệt thét lên.
"Không được cho hắn!"
Thủy Thiên Nhất vẫn khư khư giữ suy nghĩ của mình, không bao giờ muốn nhận thua!
"Không đưa à?"
Ngũ Hành Kiệt cười hả hê, giơ tay tung chưởng.
Sau một tiếng rắc rắc, Thủy Thiên Nhất bị đánh gãy tay ngay tức thì, dù vậy hắn ta vẫn không hề phát ra một tiếng kêu la nào.
"Dừng tay!"
Cảnh Thủy Thiên Nhất bị đánh gãy tay làm Thủy Mộ Nhiên không giữ bình tĩnh nổi, quát lớn.
Một mảnh pha lê bóng loáng như gương bay thẳng về phía Ngũ Hành Kiệt trong tiếng gào.
Nhận lấy Phong Kính, Ngũ Hành Kiệt cười ngả ngớn nhìn Thủy Mộ Nhiên với vẻ trêu tức.
Chương 1207: Sao ngươi lại ở đây?
"Ngũ Hành Kiệt, ta đã đưa gương cho ngươi rồi, thả nó ra mau!"
Thủy Mộ Nhiên gầm to.
"Thả à?"
Ngũ Hành Kiệt khẽ cười: "Thủy Mộ Nhiên, ngươi ngây thơ quá đấy!"
Gã nhếch mép liếc nhìn Thủy Thiên Nhất vừa bị mình bắt: "Tên nhãi này láo quá, nghe nói nam đệ tử Thiên Thủy Phái các ngươi đều ẻo lả mà nhỉ, một kẻ gai góc như thế chắc là tách biệt với Thiên Thủy Phái lắm, để ta giúp các ngươi xử lý nam tử hán này nhé!"
"Ngươi dám!"
Thủy Mộ Nhiên lập tức quát rồi chạy tới.
Nhưng Liễu Nhân Nhân đã ở đó chờ sẵn, sao có thể cho y chạy qua.
Chưa kể đệ tử Thiên Thủy Phái luôn luôn thua kém đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ cả về số lượng lẫn thực lực.
"Mở to mắt ra mà xem ông đây có dám không!"
Dứt câu, Ngũ Hành Kiệt sắp sửa vỗ một chưởng về phía hạ thân của Thủy Thiên Nhất.
"Hay quá nhỉ, để ta xem ngươi có dám không!"
Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói bất chợt cất lên.
"Mục Vỹ!"
Bóng người vừa xuất hiện làm Ngũ Hành Kiệt giật thót, theo phản xạ gã thả Thủy Thiên Nhất ra ngay và lùi về sau mấy bước, người run bần bật.
"Ơ? Tiếp tục đi chứ!"
Mục Vỹ phi thân đứng trên một cây đại thụ và nhìn khung cảnh bên dưới với vẻ hứng khởi.
"Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
Thấy Mục Vỹ lộ diện, Ngũ Hành Kiệt ngây ra như phỗng.
"Sao ta không được ở đây?", Mục Vỹ thấy hơi buồn cười: "Ta cũng nằm trong số những đệ tử tham gia huấn luyện mà, sao không được có mặt tại đây?"
"Ngươi... ngươi ngươi ngươi..."
Ngũ Hành Kiệt lắp bắp nói từ ngươi ba lần liên tiếp nhưng không liền mạch nổi một câu.
"Tiếp đi chứ!", Mục Vỹ mỉm cười thách thức: "Ta có cản ngươi đâu, chẳng qua là do núp xem trò hay mệt quá thôi!"
"Ta ta ta..."
"Gì mà hết ngươi lại ta vậy? Không làm à?"
Mục Vỹ cạn lời thật sự: "Mệt ghê, ngươi không làm thì sao mà ta giúp họ được?"
"Cái gì?"
"Ngươi hủy huyết mạch của Thủy Thiên Nhất rồi ta ra mặt thương lượng với Thủy Mộ Nhiên, ta cứu Thủy Thiên Nhất, sau đó Thủy Mộ Nhiên sẽ cầu xin ta và nhường cho ta Phong Kính mà ngươi nói!"
Mục Vỹ tự nói tự vui: "Nếu vậy thì ta sẽ không giống cướp mà sẽ được cảm ơn vì đã giúp người ta, hiểu chưa?"
Câu trả lời của hắn làm Ngũ Hành Kiệt muốn rớt nước mắt.
Rốt cuộc tên này bị gì thế!
"Ngươi không hủy đúng không?"
Giọng Mục Vỹ bỗng lạnh ngắt.
"Hủy, ta hủy!"
Ngũ Hành Kiệt giật bắn người, gã sợ đến phát khóc.
"Ngươi dám hủy?"
"Không dám, không dám..."
"Rốt cuộc ngươi có hủy không?", Mục Vỹ chất vấn.
"Ta... ta cũng không biết!"
Ngũ Hành Kiệt đột nhiên quỳ phịch xuống đất rồi dập đầu liên tục: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sẽ đưa Phong Kính cho ngươi, ta sẽ đưa Phong Kính cho ngươi. Ta không cần nó nữa, ta không cần cái gì hết!"
"Ngươi có giỏi không?"
Mục Vỹ nhìn Ngũ Hành Kiệt, hỏi một cách khinh miệt.
"Không, không có, ta đâu có giỏi giang gì đâu, không có!"
Ngũ Hành Kiệt vội vàng hét lên.
"Kiệt ca!"
Dáng vẻ đó của gã làm Liễu Nhân Nhân bất mãn lên tiếng: "Chẳng phải Ngũ Hành Thiên Phủ đã ban lệnh truy nã Mục Vỹ, ai giết được hắn sẽ được thưởng một trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm sao?"
Một trăm nghìn!
Một trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm, nghĩa là một tỷ Linh Tinh thượng phẩm!
Ngũ Hành Thiên Phủ chịu chơi thật.
Hình như mình có quen biết gì bên đó đâu.
"Câm miệng đi con đàn bà thối kia!"
Nhưng Liễu Nhân Nhân vừa nói xong thì Ngũ Hành Kiệt đứng dậy và tát thẳng vào mặt cô ta.
"Nói bậy nói bạ, chán sống rồi đúng không!", Ngũ Hành Kiệt trừng mắt nhìn Liễu Nhân Nhân một cái thật dữ dằn.
Con khốn này có biết tình hình hiện tại thế nào không!
Hôm đó, Mục Vỹ chỉ đứng yên một chỗ mà đã có thể nổ tung một tay của gã, tất cả những người tại đây cộng lại cũng không thắng được Mục Vỹ đâu.
"Đưa Phong Kính cho ta!"
Mục Vỹ chìa tay ra lệnh.
"Đây, đây!"
Ngũ Hành Kiệt lập tức ném Phong Kính đang cầm qua cho hắn.
Mục Vỹ nhận lấy Phong Kính rồi nắm chặt, một xúc cảm thoải mái truyền vào bàn tay.
Phong Kính này nhìn thì giống một chiếc gương nhưng phía sau gồ lên có hình dạng đao gió, trông khá là kỳ quặc.
"Phong Kính này có tác dụng gì?"
Ngũ Hành Kiệt vừa nghe thấy câu hỏi của Mục Vỹ thì ngẩn người.
Hóa ra hắn không biết công dụng của Phong Kính!
"Không có gì hết!"
Ngũ Hành Kiệt bỗng cười giả lả: "Phong Kính này chỉ có tác dụng hỗ trợ võ giả lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong, chỉ chừng đó thôi!"
"Vậy ư?"
Gã vừa nói xong thì Mục Vỹ chộp tay lại.
Một con hỏa xà lập tức quấn lấy người Ngũ Hành Kiệt.
Nhiệt độ nóng khủng khiếp khiến gã hét lên om sòm.
"Có vẻ ngươi không nói thật rồi!"
Được Mục Vỹ điều khiển, hỏa xà nhìn Ngũ Hành Kiệt chòng chọc.
"Ta nói, ta nói!"
Bấy giờ Ngũ Hành Kiệt muốn tè ra quần thật rồi.
Sao tiểu tổ tông này biết được?
Chương 1208: Lò luyện Phong Linh
Nhưng giờ đây gã không còn thời gian suy ngẫm Mục Vỹ biết việc này bằng cách nào nữa rồi.
"Ta nói, ta nói!"
Ngũ Hành Kiệt khai thật ngay: "Phong Kính là thứ mấu chốt để mở cấm chế Phong Vẫn Môn!"
"Hửm?"
"Trên đại lục Phong Vẫn này có một môn phái lớn tên là Phong Vẫn Môn, tồn tại ít nhất hàng trăm nghìn năm lịch sử nhưng vẫn được bảo tồn trọn vẹn nên chắc chắn có chí bảo trong Phong Vẫn Môn!"
"Nguồn gió à?", Mục Vỹ lạnh lùng hỏi.
"Không không không, không chỉ mỗi nguồn gió thôi. Ta nghe mấy đệ tử có địa vị cao trong hàng đệ tử hạt nhân nói rằng nguồn gió chỉ là một trong những bảo bối của Phong Vẫn Môn thời bấy giờ, ngoài ra có một chí bảo quý giá hơn cả là lò luyện Phong Linh!"
"Lò luyện Phong Linh?"
"Đúng vậy, nghe nói lò luyện Phong Linh không thua kém gì tiên đỉnh. Lò luyện này không chỉ có thể luyện đan mà dùng để luyện khí luôn cũng được, không những thế còn có thể xem như pháp bảo phòng ngự. Nếu có chiếc lò luyện này trong tay thì kể cả cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng không làm gì được!"
Ngũ Hành Kiệt vội vàng nói: "Ngươi thu hỏa xà về trước được không?"
"Không!"
Mục Vỹ lạnh giọng nói: "Thành thật trả lời vấn đề rồi ta sẽ thả ngươi!"
"Ta chỉ biết chừng đó thôi. Tại trung tâm của đại lục Phong Vẫn này chính là đại điện Phong Vân của Phong Vẫn Môn năm đó, nhưng phải có Phong Kính mới mở đại điện được. Ngoài ra, phải luôn có Phong Kính để vào được đại điện, nếu không sẽ chỉ có một con đường chết!"
Ngũ Hành Kiệt tuôn một tràng rồi vừa thở dốc vừa nhìn Mục Vỹ.
"Nói những chuyện này ra sớm hơn có phải tốt rồi không!"
Mục Vỹ vuốt ve Phong Kính rồi khoát tay, bảo: "Được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa!"
"À..."
"Cái gì?"
Mục Vỹ nói: "Nãy ta quên mất, ta nhớ hình như ngươi vừa tung đi một thứ gì đó, tính mật báo đấy à?"
Hắn vừa dứt lời thì một hòn đá năm màu hiện ra trong tay.
Hòn đá ấy có vẻ ngoài bóng loáng, trơn láng và ẩn chứa khí tức của ngũ hành.
Chính giữa viên đá có một vầng sáng nhỏ đang lay động.
Ngón tay Mục Vỹ nhấn xuống, một câu nói bỗng nhiên truyền ra từ quầng sáng.
"Mục Vỹ ở đây này, tới giết hắn mau lên!"
Không ngờ chủ nhân của giọng nói này là Ngũ Hành Kiệt.
"Thứ này dùng để mật báo thì tốt quá chừng!"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Ngũ Hành Kiệt há hốc mồm.
"Ban đầu định bỏ qua cho ngươi rồi ấy chứ, giờ chắc phải xin lỗi ngươi vậy, vì ngươi có vẻ không làm theo lời ta nói".
Dứt câu, Mục Vỹ tung một cú chưởng.
Hỏa xà nuốt trọn cơ thể Ngũ Hành Kiệt.
Lúc này, gã hối hận đến xanh ruột.
Câu nói đó là gã định truyền ra ngoài ngay khi mới nhìn thấy Mục Vỹ, ngờ đâu nó lại trở thành câu nói đẩy gã vào cái chết.
Hỏa xà nuốt luôn Ngũ Hành Kiệt vào bụng. Bị thiên hỏa bao trùm, mọi thứ sẽ bị đốt thành tro dù đó là linh hồn thật.
"Ngươi dám giết đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ta!"
Liễu Nhân Nhân căm tức lớn tiếng với Mục Vỹ.
Dáng vẻ vênh mặt đầy kênh kiệu của cô ta làm hắn dở khóc dở cười.
Đến bây giờ hắn vẫn chẳng hiểu nổi đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ học cái thói khinh người đó ở đâu ra.
"Đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ cô không phải người à?"
Mục Vỹ cười nói: "Đã là người thì giết hoặc bị giết thôi, tại sao ta không thể giết hắn?"
Trong lúc nói chuyện, hắn tiến lên một bước trào phúng Liễu Nhân Nhân: "Thứ nữ nhân ngực to óc quả nho. Thủy Thiên Nhất, sao sư huynh Thủy Mộ Nhiên của ngươi có thể thích một nữ nhân như vậy chứ? Đúng là ngốc hết thuốc chữa!"
"Ngươi dám nói ta ngu!"
Chát!
Tuy nhiên, Liễu Nhân Nhân mới nói xong thì Mục Vỹ đi thẳng tới tát cô ta một bạt tai.
"Ngạc nhiên lắm đúng không?"
Mục Vỹ ha ha: "Có phải tiếp theo cô sẽ nói Ngũ Hành Kiệt là cháu của Ngũ Hành Lân, là con trai của một trưởng lão hạt nhân nào đó trong Ngũ Hành Thiên Phủ các ngươi, ta giết hắn thì sẽ bị Ngũ Hành Thiên Phủ trừng trị, hoặc là ta không biết trời cao đất dày, không biết mình đã phạm lỗi nặng nề nhường nào đúng không?"
"Thứ đàn bà rẻ tiền, ông đây tát cô đơn giản là do chướng mắt cô thôi chứ không phải vì chuyện gì khác!"
Mục Vỹ vừa nói vừa tát vào mặt Liễu Nhân Nhân thêm một cái nữa.
Hắn khỏi cần động não cũng biết.
Ban đầu Liễu Nhân Nhân này là đệ tử Thiên Thủy Phái, Thủy Mộ Nhiên khá tử tế với cô ta, hai người dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Nhưng sau đó Liễu Nhân Nhân thức tỉnh thiên phú song thuộc tính, gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, thấy người sang bắt quàng làm họ, leo lên giường của Ngũ Hành Kiệt nên hôm nay thấy người yêu cũ bèn phủi bỏ mọi mối quan hệ.
Loại nữ nhân như thế, Mục Vỹ gặp lần nào đánh lần đó.
Không phải vì chính nghĩa gì, chẳng qua là khó chịu thôi.
"Để ta nói cho cô nghe, trước đây Ngũ Hành Kiệt ba lần bảy lượt muốn giết ta nhưng không thành công, cứ gây hấn với ta mãi. Ta vốn không định giết hắn đâu, nhưng hắn sai ở chỗ nghĩ mình thông minh lắm!"
Mục Vỹ quát: "Cô tưởng vớ được một tiểu thiếu gia như thế là có thể đổi đời sao?"
Vừa nói, hắn vừa cho một con hỏa xà quấn quanh Liễu Nhân Nhân.
Sau đó xoay người nhìn Thủy Mộ Nhiên và Thủy Thiên Nhất, Mục Vỹ phủi tay rồi bảo: "Hai kẻ mạnh nhất đã vô dụng rồi, những người còn lại các ngươi làm gì thì làm, xem như Phong Kính là thù lao ta giúp các ngươi!"
"Đa tạ!", Thủy Thiên Nhất chắp tay nghiêm túc nói.
Chương 1209: Chuyện gì vừa xảy ra?
"Không cần cảm ơn!”
Mục Vỹ nghiêm giọng: "Lúc ở trong hang động ngươi không bắt tay với người khác hãm hại ta để giành được bảo vật nên hôm nay gặp ta, ta mới ra tay giúp ngươi!"
Những lời này làm Thủy Thiên Nhất ngẩn người.
Lúc ấy hắn ta mà hợp tác với Ngũ Hành Kiệt.
Chắc có lẽ bây giờ hắn ta cũng biến thành một nhúm tro tàn mất.
"Các ngươi tự quyết định xử lý nữ nhân này thế nào đi!"
Dứt câu, Mục Vỹ hóa thành một ngọn gió mát, biến mất.
"Thiên Nhất, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Thủy Mộ Nhiên nhìn Thủy Thiên Nhất, nói với vẻ khó hiểu.
Nhìn bên ngoài Mục Vỹ không giống như đang giúp họ nhưng trên thực tế thì ngược lại.
Không lấy được Phong Kính thì thôi, nhưng nếu Mục Vỹ không xuất hiện thì họ đã khó giữ mạng rồi.
"Sư huynh kệ đi ạ!"
Thủy Thiên Nhất tiến lên một bước, nhìn Liễu Nhân Nhân và cười ha ha: "Nữ nhân này thì chắc chắn là không thể giữ lại rồi!"
"Thiên Nhất!"
"Sư huynh à, nếu cho cô ta sống thì người của Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ biết chuyện này, sau đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm tại đây chỉ là cấp bậc dưới chót thôi, chúng ta không mềm lòng nhẹ dạ được đâu".
"Không được, không được!"
Nhưng giữa lúc đó, Liễu Nhân Nhân xin tha trong lúc người vẫn bị hỏa xà quấn quanh: "Mộ Nhiên đại ca, muội sai rồi! Do Ngũ Hành Kiệt ép muội đấy, huynh nhìn người muội xem, toàn là vết thương thôi!"
Cô ta nói rồi mở rộng áo phần ngực ra, nói bằng gương mặt buồn bã.
"Gớm, hai người còn chơi trò này nữa à? Liễu Nhân Nhân, cô có thấy ghê tởm không!"
Thủy Thiên Nhất không chịu nổi nữa, xuất kiếm ngay.
Một tiếng phập vang lên, Liễu Nhân Nhân đã bị giết chết, ngọn lửa dần dần lan rộng.
Sau khi rời khỏi nơi này, Mục Vỹ không quan tâm Thủy Thiên Nhất và Thủy Mộ Nhiên sẽ làm gì.
Dù sao nếu hai người không giết Liễu Nhân Nhân thì rồi cô ta cũng bị thiên hỏa đốt thành tro thôi.
Mặc dù hắn không có ý định làm Phật sống, đi cứu nhân độ thế nhưng thỉnh thoảng gặp những kẻ bội bạc như thế thì giải quyết luôn cũng không sao.
Nhìn Phong Kính trong tay, Mục Vỹ không khỏi rơi vào trầm tư.
Hắn cẩn thận cảm ngộ thì thấy trong Phong Kính có gì đó thuộc về ý cảnh thuộc tính phong thật.
Tuy nhiên, phải công nhận là ý cảnh thuộc tính phong và mấy thứ như kiếm ý, đao ý hoàn toàn khác nhau nên khó mà lĩnh ngộ.
Ngay cả Mục Vỹ trong thời kì là Tiên Vương hùng mạnh năm ấy cũng không hiểu được ý cảnh thuộc tính phong cơ mà.
Trong lĩnh vực này, hắn đành làm một kẻ mù chữ thôi.
Và khi Quy Nhất nói với hắn rằng nguyên tố thứ chín là Phong nguyên, lòng Mục Vỹ cực kỳ đau đớn.
"Thôi kệ đi, để xem Phong Kính có gì huyền diệu không!"
Mục Vỹ tìm một nơi náu thân, ngồi xếp bằng rồi nắm chặt Phong Kính, đưa một luồng chân nguyên vào trong.
Nhưng dần dần, hắn phát hiện có gì đó kì lạ.
Có một luồng gió trong lành đang lặng lẽ khuếch tán từ trong Phong Kính và tiến vào trong cơ thể.
Gió di chuyển trong người hắn một thời gian rồi từ từ hóa thành một làn gió mát, biến mất.
Giờ đây, Mục Vỹ cảm giác được sự thay đổi trong thân thể mình rất rõ!
Lĩnh ngộ được Phong nguyên rồi!
Hắn có thể chạm đến quy luật của gió xung quanh một cách dễ dàng.
Chưa bao giờ Mục Vỹ có cảm giác này, lạ thật!
"Quy Nhất, chuyện gì thế này?"
Dù Mục Vỹ có hiểu biết rộng đến đâu thì lúc này cũng phải hỏi Quy Nhất.
"Để ta nói cho nghe!"
Quy Nhất cười hớn hở: "Tên nhãi nhà ngươi vào đây là đúng đắn rồi đấy. Nơi này cứ như dành riêng cho ngươi vậy!"
"Sao lại nói vậy?"
"Nếu ta đoán không sai thì đại lục này có thể xem là một đại lục cổ xưa. Ta chưa nghe nói đến Phong Vẫn Môn bao giờ, nhưng khả năng khống chế gió của tông môn này lớn đến tài tình!"
"Bản thân Phong Kính đã chứa đựng những lĩnh ngộ về ý cảnh thuộc tính phong, một khi mở ra, ý cảnh thuộc tính phong trong đó sẽ len lỏi ra ngoài và truyền vào bất cứ nơi đâu trong cơ thể ngươi, giúp ngươi lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong!"
"Theo như ta biết thì chỉ có ai tới cấp độ gọi là ông tổ của ý cảnh thuộc tính phong mới làm được điều này. Xem ra cường giả hàng đầu trong Phong Vẫn Môn khi đó đã dành rất nhiều công sức cho đệ tử trong tông môn để họ có thể lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong".
Quy Nhất nói thật: "Có Phong Kính này, đầu óc không hiểu nổi ý cảnh thuộc tính phong của ngươi sẽ dần lĩnh ngộ được nó, càng có nhiều Phong Kính và lĩnh ngộ chân lý trong đó, ta tin rằng ngốc đến đâu cũng nắm bắt được ý cảnh thuộc tính phong thôi!"
"Hừ, ngươi ngốc thì có!"
"Má tên này, trong lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong thì ngươi có khác gì tên ngốc đâu!"
Quy Nhất lầm bầm: "Ngươi tưởng nơi này có nguồn gió là có thể mày mò được cảnh giới Phong Nguyên chân chính chắc? Không thể lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong thì ngươi sẽ không có được nguồn gió, từ đó không thể ngưng tụ ra Phong nguyên cho Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí!"
Mục Vỹ nghe xong nhưng không thể phản bác lấy một câu.
Chín loại nguyên khí cơ bản có trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, sấm, sét, phong và huyết mạch đóng vai trò quan trọng nhất. Thứ hắn thiếu nhất lúc này chính là Phong nguyên!
Một khi Phong nguyên được ngưng tụ, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí chắc chắn sẽ có bước tiến triển vượt bậc. Lúc đó, cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất đã không còn nằm ngoài tầm với của hắn!
"Đã vậy thì phải bắt tay vào thu thập Phong Kính thôi!"
Mục Vỹ chậm rãi nở nụ cười nham hiểm.
"Liễu Kiệt, ngươi đừng có khinh người quá đáng, bọn ta phát hiện Phong Kính trước mà!"
Nhưng giữa lúc đó, một tiếng quát bất chợt vang lên ở phía trước vị trí của hắn.
Vừa nghe thấy tiếng quát ấy, Mục Vỹ lập tức ẩn thân.
Chương 1210: Thời gian có thể bào mòn mọi thứ
Lần xuất hiện tiếp theo, Mục Vỹ đã có một miếng Phong Kính trong tay.
“Ngươi là ai?”
Trông thấy Mục Vỹ xuất hiện, mấy người đang tranh chấp đó chợt sững người rồi hỏi.
“Miếng Phong Kính này là của ta!”
Mục Vỹ không phân bua gì mà rời đi ngay.
Bấy giờ, một người trong đám đông mới hoảng hốt hô lên: “Phong Kính của ta!”
Đương nhiên Mục Vỹ chẳng thèm quan tâm tới họ.
Bây giờ, hắn đã lấy được Phong Kính rồi thì phải chuồn ngay thôi.
Mục Vỹ chỉ cướp bảo vật thôi, chứ không thích giết chóc.
Sau khi lĩnh ngộ thêm ý cảnh thuộc tính phong ở mảnh Phong Kính này, Mục Vỹ lập tức cảm thấy vô vùng hài lòng.
Lĩnh ngộ với gió ở xung quanh đã tăng lên thêm rồi.
Nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được chút ít ý cảnh này thật sự kém xa ý cảnh thuộc tính phong mà hắn lĩnh ngộ.
“Không đủ rồi, phải đi kiếm tiếp mới được”.
Mục Vỹ chán nản thở dài, sau đó tiếp tục đi tìm mục tiêu.
“Quy Nhất, Tru Tiên Đồ có biết bao bảo vật, chắc cũng có Phong Kính chứ?”, Mục Vỹ vừa đi vừa giao lưu với Quy Nhất.
“Không có đâu, nhưng bảo vật có thể hỗ trợ ngươi lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong lợi hại hơn Phong Kính thì có!”, Quy Nhất mỉm cười rồi đầy gian trá đáp.
“Bảo vật gì thế?”
Mục Vỹ ngẩn người rồi cười hỏi.
“Ý cảnh thuộc tính phong hoàn chỉnh!”, Quy Nhất cười rồi nói tiếp: “Đến từ một vị cường giả sở hữu ý cảnh thuộc tính phong hoàn chỉnh của thời viễn cổ”.
“Thôi đi!”
Nhưng nghe thấy vậy, Mục Vỹ lại bĩu môi.
“Ý cảnh thuộc tính phong của cường giả thời viễn cổ ư? Với chút bản lĩnh cỏn con của hiện tại, sao ta tiếp nhận được chứ, tốt nhất là bỏ qua! Hơn nữa ý cảnh thuộc tính phong mạnh thế này, chắc ta chưa đủ tư cách để khiêu chiến đâu”.
Mục Vỹ nhìn lên phía trước rồi cười lớn nói: “Thôi kệ đi, tốt nhất là ta cứ đi tìm Phong Kính, để tăng thêm sức mạnh cho ý cảnh mà mình đã lĩnh ngộ thôi”.
“Chẳng có tiền đồ gì cả”.
Quy Nhất thầm mắng một câu rồi im bặt.
Mục Vỹ biết rõ, đừng nói là bây giờ, dù hắn của kiếp trước chắc cũng không thể khiêu chiến vị cường giả sở hữu ý cảnh thuộc tính phong mạnh mẽ đó được.
Cường giả viễn cổ!
Nghĩ thôi đã khiến người ta thấy thèm khát rồi, nhưng lại thấy chẳng có chút cơ hội nào.
Bây giờ, cứ đi tìm Phong Kính là chắc ăn nhất.
Mục Vỹ tiếp tục cất bước, hắn đi qua sông lớn, đồng cỏ, còn gặp rất nhiều linh thú lạ lẫm.
Dần dà, hắn cũng cảm nhận được nét cổ xưa của đại lục Phong Vẫn này.
Các toà kiến trúc đổ nát xuất hiện khắp mọi nơi, dù đã cách cả vạn năm và trông rất tang thương, nhưng hơn cả vẫn là sự lắng đọng của lịch sử.
“Hử?”
Trong lúc bước đi, Mục Vỹ đã nhìn thấy các cung điện hoang tàn ở phía trước.
Nói một cách chính xác hơn thì chúng chỉ như những ngôi miếu hoang sập sệ mà thôi.
Đồ đạc thì ngổn ngang, bám đầy bụi đất.
Nhìn từ xa, trông nơi này như bị bánh xe lịch sử nghiền qua.
Mục Vỹ chạm nhẹ vào một cái đèn đá có hình thù kỳ dị, nó lập tức hoá thành bụi rồi rơi xuống đất.
“Dù có hưng thịnh cả vạn, chục vạn hay hàng bao nhiêu năm đi nữa thì cuối cùng cũng trở về với cát bụi thôi, duy chỉ có trường sinh bất lão, chúa tể của vạn vật mới có thể tồn tại mãi mãi”, Mục Vỹ lẩm bẩm một mình.
“Thời gian có thể bào mòn mọi thứ!”
Lúc này, Quy Nhất cũng thở dài nói: “Chẳng ai có thể sống mãi, kể cả đệ nhất thần đế cũng vậy, chỉ có người đó mới làm được thôi”.
Hình như Quy Nhất nói câu này cho Mục Vỹ nghe, mà cũng như nói cho mình nghe.
“Con người sống trên đời đều vô cùng bé nhỏ, cho nên phải mạnh mẽ lên. Nếu có mục đích thật sự thì phải nắm giữ mọi thứ của mình, không được để trời đất trói buộc”, Mục Vỹ nói tiếp.
Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng xuống.
Thời gian là thứ mà không ai có thể khống chế được.
Dù là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín và lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, nhưng thứ họ có thể điều khiển được chỉ là thời gian trong một không gian nhất định thôi.
Dù là thần tiên thì cũng có giới hạn về khống chế không gian và thời gian.
Trong đầu Mục Vỹ đã có lĩnh ngộ, hắn ngồi xuống đất, lặng lẽ toả một luồng tử khí từ trong người ra.
Dường như trong cung điện hoang tàn này không còn một vật sống nào cả.
Vù vù…
Không biết bao nhiêu lâu sau, chợt có tiếng xé gió vang lên.
Liền sau đó là tiếng di chuyển nhanh như gió.
“Hoả Trạch, Hoả Lâm, đừng chạy chi mất công nữa, gặp phải Thanh Chu Ngọc ta thì các ngươi chứ chờ chết đi!”
Một tiếng cười lớn vang lên sau lưng hai người nào đó.
Sau tiếng cười ấy là âm thanh của chưởng ấn bay tới.
Tiếp theo, hai chưởng ấn đó đã nổ tung.
Chưởng ấn kia sắp đập trúng vào hai người trên rồi, nếu trúng đòn này thì họ chết là cái chắc.
Đúng lúc này, Hoả Trạch và Hoả Lâm đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lao vút đi, còn chưởng ấn đó vốn đang bám sát theo họ thì chợt giảm tốc độ.
Lạ thế nhỉ!
Hai người họ ngoảnh lại thì thấy không phải chưởng ấn giảm tốc độ, mà là họ đã chạy nhanh hơn.
Nhưng họ không hề tăng tốc, vì đã đạt tới giới hạn của mình rồi.
Là thời gian!
Đột nhiên họ trợn tròn mắt như trông thấy một sự vật gì đó rất khó tin.
Thời gian đã trôi nhanh hơn nên họ mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của chưởng ấn.