Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 981: Giả bệnh

“Chàng trai trẻ, sao trông cậu bi thương thế?”, Vu tổ nhìn Mục Vỹ rồi mở mắt ra mỉm cười.

Dù trông Vu tổ rất yếu, nhưng giọng nói vẫn rất nội lực.

“Tiểu tử bất tài, thấy Vu tổ bệnh nặng nên chợt có điều suy nghĩ!”

“Sao? Nói ta nghe xem nào!”

Mục Vỹ chắp tay nói: “Con người sống trên đời chỉ như một chiếc lá, dù có bay cao bay xa đến đâu, cuối cùng cũng sẽ phải rụng về cội rồi quay về với bùn đất!”

“Không ngờ một chàng trai trẻ như cậu lại có suy nghĩ sâu xa tới vậy!”

Vu tổ cười lớn nói: “Nhưng cậu có biết dù lá rụng về cội, nhưng chiếc lá ấy lại nuôi dưỡng đất đai không?”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra nhìn Vu tổ.

Hèn chi trước kia, Vu Vũ từng tự tin nói với hắn một câu thế này.

Dù núi Huyền Không có bức hắn đến đường cùng, chỉ cần hắn có thể cứu được Vu tổ thì chắc chắn vẫn sẽ có nơi cho hắn dung thân!

“Chàng trai, cậu chẩn bệnh cho ta đi!”

Vu tổ mỉm cười nhìn Mục Vỹ rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Mục Vỹ gật đầu rồi ngồi xuống.

Hắn giơ tay ra, một luồng chân nguyên đã chui vào trong người Vu tổ.

Nhưng sau một hồi kiểm tra, Mục Vỹ phát hiện mọi cơ quan trong cơ thể của Vu tổ đều đã hỏng hết, gần như không có một chỗ nào khoẻ mạnh.

Điều quan trọng nhất là tim và não đã ngừng hoạt động như một người đã chết.

Mục Vỹ lập tức tái mặt nhìn Vu tổ nhưng không nói gì.

“Sao? Có phải vô phương cứu chữa rồi không?”

“Không, không phải!”

Mục Vỹ tiếp tục kiểm tra, cố gắng tập trung.

Nhưng một lát sau, Mục Vỹ chợt phát hiện ra một điều lạ thường.

Dù trông Vu tổ thật sự không còn một chút sinh khí nào, nhưng dường như mọi ngóc ngách trong cơ thể đều ẩn chứa những sinh khí nhàn nhạt.

Quả là ngược đời!

Rốt cuộc là sao?

Mục Vỹ đơ người luôn!

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, Quy Nhất trong đầu hắn chợt lên tiếng.

“Đừng sốt sắng vội!”

Quy Nhất nói: “Ngươi sờ vào hai bên bụng của ông ấy đi, đừng dùng chân nguyên kiểm tra cơ thể nữa, dùng huyết mạch ấy!”

“Được!”

Mục Vỹ chầm chậm gật đầu, sau đó làm theo lời Quy Nhất bảo.

Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.

Bàn tay vốn giơ lên còn thấy mệt nhọc của Vu tổ bất chợt có thể vung lên thoải mái.

Chẳng mấy chốc, cả hai tay và hai chân của lão đều có thể cử động dễ dàng.

“Chàng trai trẻ, cậu giỏi thật đấy!”

Bấy giờ, Mục Vỹ mới biết là vì sao.

Bây giờ, trông Vu tổ không còn yếu ớt và thoi thóp như ban nãy nữa, chỉ có uy thế vô tận đang không ngừng lan ra.

Dưới luồng uy thế này, Mục Vỹ chỉ thấy hít thở khó nhọc.

“Ông đang giả bệnh! Tại sao vậy?”

Mục Vỹ nhìn Vu tổ rồi hổn hển hỏi.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác đè nén mạnh mẽ ấy đã dần biến mất, Vu tổ lại khôi phục lại trạng thái yếu ớt như ban nãy.

“Cậu tên là Mục Vỹ à?”

“Đúng!”

“Ha ha, vạn năm trước cũng có một người tên là Mục Vỹ đến đây, nhưng người đón tiếp không phải là ta, mà là Vu tổ thời ấy. Mục Vỹ đó đã cướp một món bảo bối của Vu tộc ta đi và bảo để cứu người!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngượng ngịu gật đầu.

Hình như năm xưa đúng là hắn có làm chuyện này thật.

Nhưng lúc đó là để chữa bệnh cứu Diệp Thu. Khi hắn đến, Vu tổ lúc ấy rất kiêu căng, mà hắn thì đang vội nên đã cướp đồ luôn.

“Nhưng người đó cũng biết điều, không lâu sau đó đã gửi một lễ vật lớn đến tặng coi như xin lỗi”.

“Lễ vật lớn ư?”

Mục Vỹ bất an ngồi xuống.

Mục Vỹ biết Vu tổ không định giết hắn sau khi bị hắn phát hiện ra kế hoạch.

Xem ra, lão chỉ muốn trò chuyện với hắn thôi!

“Đúng vậy, là một lễ vật lớn, mà người đó còn để ở Thập Vạn Đại Sơn cơ!”

Mục Vỹ bắt đầu lục tung suy nghĩ.

Hắn tặng lễ vật lớn cho Vu tộc lúc nào nhỉ?

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”

“Trứng rồng!”

Vu tổ sáng mắt lên rồi chợt nói.

Trứng rồng?

Mục Vỹ ngẩn ra, sau đó lập tức đập vào đầu.

Nhớ rồi!

Hắn nhớ ra rồi!

Đúng là một món lễ vật lớn thật, nhưng có phải hắn tặng cho Vu tộc đâu.

Năm xưa, để cứu Diệp Thu, Mục Vỹ đã cướp chí bảo của Vu tộc, sau này quay lại để trả ơn thì hắn phát hiện ra một mật địa ở Thập Vạn Đại Sơn, bên trong có một con chân long đã chết.

Dưới người nó lại có một quả trứng rồng.

Song, dù khi ấy Mục Vỹ có bản lĩnh rất cao cường, nhưng cũng không thể xông vào sâu trong tuyệt địa để lấy trứng rồng đi được.

Vì thế hắn đành bỏ đi rồi thông báo cho Vu tộc là hắn đã để trứng rồng ở đấy!

“Mục Vỹ đó chính là Vỹ tôn giả của tiểu thế giới Tam Thiên các cậu đấy!”

Vu tổ cười lớn nói: “Nhưng cả vạn năm đã trôi qua, rất nhiều kẻ có lòng dạ thâm sâu trong Vu tộc ta đều muốn vào trong mật địa ấy để tìm trứng rồng, nhưng tất cả đều chết hết!”

“Vì thế, Vu tổ tiền bối đã giữ kín bí mật này, sau đó giao cho một bộ tộc canh chừng nơi đó. Cả mấy nghìn năm rồi, giờ bỗng dưng lại có người muốn khơi mào lại chuyện này”.

“Hả? Ai vậy? Vu Thiên Hành hay Trĩ Điêu?”

“Không, không!”

Vu tổ xua tay nói: “Hai người họ đều không biết chuyện này!”

Mục Vỹ chợt cảm thấy có một âm mưu, đến hai người kia còn không biết mà Vu tổ này lại kể cho hắn, lão có ý đồ gì đây?
Chương 982: Chủ động xuất kích

"Họ không biết nhưng vài người thì đã biết rồi!"

Vu tổ đau đớn nói: "Nếu bây giờ ta thật sự gần đất xa trời, những người đó sẽ không chỉ chiếm đoạt quyền kiểm soát Vu tộc mà còn tìm kiếm trứng rồng mất!"

"Nên ông mới giả vờ sắp chết để dụ họ cướp trứng rồng?"

"Thằng nhóc thối này!"

Vu tổ cười mắng: "Sao ta phải giả chết để dụ chúng chứ? Không cần dụ chúng đã thèm thuồng trứng rồng rồi!"

"Vậy ông làm vậy là sao?"

"Nghìn năm qua luôn có người dò tìm hang rồng hòng tìm được trứng rồng. Thập Vạn Đại Sơn chưa bao giờ có phút giây yên bình nào suốt một thời gian dài!", Vu tổ cười khổ: "Nhưng gần đây một số người có được hậu thuẫn thì bắt đầu động thủ, ta bèn thuận nước đẩy thuyền thôi. Hơn hết là sức khỏe ta thật sự không còn được như xưa!"

Nghe vậy, Mục Vỹ bình tĩnh nhìn lão.

Người thống trị Vu tộc này sống không biết mấy nghìn năm, tinh thông Vu thuật và Cổ thuật của Vu tộc, gừng càng già càng cay.

Nếu chỉ giở mánh khóe thì Mục Vỹ chả sợ lão làm gì, nhưng bàn về thực lực thì có khi hắn đối với lão nhỏ bé và đáng thương như một con châu chấu quá!

"Vu tổ tiền bối, quả thật trên người ông có độc tố nhưng ta cho rằng mình có thể giải được!"

"Ồ?"

Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, Vu tổ sửng sốt quan sát hắn.

"Ta có nghe nói đến thành tích của cậu. Thằng bé Vu Vũ ở Trung Vực quanh năm, hiểu rất rõ những chuyện xảy ra trong đó!", Vu tổ nói với Mục Vỹ: "Nhưng độc trong người ta không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu!"

"Ta biết cổ trùng bản mệnh mà tiền bối nuôi là Thần Chu chín chân. Loại nhện này vốn đã mang trong mình độc tố sẵn, rất khó giải quyết, ngài giữ được tính mạng suốt bao năm qua đã là kỳ tích rồi!"

"Thế sao cậu còn..."

"Nhưng như tiền bối biết, vạn vật trong thiên hạ đều tuân theo quy tắc tương sinh tương khắc, ngũ hành là vậy, muôn vàn đạo khác cũng là vậy. Chỉ cần tiến bối giúp ta tìm cỏ Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta sẽ khiến cổ trùng bản mệnh của tiền bối ngoan ngoãn trở lại!"

Mục Vỹ tự tin nói: "Thậm chí sẽ không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể ông mà còn khiến tu vi ông tiến bộ đáng kể!"

"Ồ?"

Lời thuyết phục đầy tự tin của Mục Vỹ làm Vu tổ ngạc nhiên.

"Tiểu tử, cậu thông minh lắm đấy!"

Vu tổ cười sảng khoái: "Thảo nào Vu Vũ dẫn cậu tới đây. Nhưng cậu có biết vị trí của cỏ Bích Lạc Hoàng Tuyền nằm ở đâu không? Trong hang rồng đấy! Chưa một người nào trong Vu tộc có thể bước vào hang rồng suốt mấy nghìn năm qua đâu, sao lão phu có thể vi phạm chứ!"

Trong hang rồng?

Mục Vỹ không nghĩ đến chuyện này.

"Tiền bối, vừa rồi ông cũng mới nói có vài người chuẩn bị động thủ đấy thôi. Hang rồng giờ đây không phải nơi ông có muốn vào hay không nữa, mà là phải vào!"

Mục Vỹ lên tiếng: "Sao không chủ động xuất kích thay vì để người khác giành mất cơ hội? Đã trôi qua hàng chục nghìn năm, dù trong hang rồng có gì kinh khủng đến đâu thì cũng bị bào mòn bởi thời gian thôi, không còn hiểm hóc đến nỗi cả Vỹ Tôn cũng hết cách như mười nghìn năm trước đâu!"

Lời nói của Mục Vỹ làm Vu tổ ngây ngẩn cả người.

Lão nhìn vào đôi mắt của hắn, bỗng thấy ngạc nhiên.

"Rồi rồi, ta hiểu ý cậu rồi!"

Vu tổ cười ha ha: "Nhưng chừng nào chúng chưa hành động thì ta chưa để tộc nhân Vu tộc mạo hiểm đâu. Nếu họ muốn thì được thôi, vừa hay coi đây là dịp để trừng trị những kẻ mưu toan kế xấu!"

"Vậy thì còn gì bằng!"

Mục Vỹ chắp tay nói: "Bây giờ vãn bối có thể luyện chế vài viên đan dược cho tiền bối, tuy trị ngọn không trị gốc nhưng vẫn đem lại khá nhiều ích lợi cho tiền bối. Nếu như trong hang rồng có cường giả mạnh quá thì tiền bối cũng dễ bề ra tay!"

"Tiểu tử, sao cậu không lo nguy hiểm có thể sẽ gặp trong hang rồng mà lại đi lo người trong hang chứ!"

"Thế gian này có gì nguy hiểm hơn con người ư?"

"Nói cũng có lý!"

Vu tổ cười phá lên, nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt nghiền ngẫm.

"Sao tiền bối nhìn ta như thế?"

"Bởi vì cậu thật sự rất giống một người!"

"Vỹ tôn giả sao?"

"Không sai!"

Căn phòng rơi vào im lặng, Mục Vỹ cười cay đắng rồi xoay người rời đi.

Giờ phút này, Vu Vũ ở bên ngoài chờ trong sốt ruột.

Đây là lần đầu Vu tổ gặp Mục Vỹ nên không rõ tính cách của hắn, Mục Vỹ cũng như thế.

Hai người mà không hợp tính nhau, xảy ra mâu thuẫn thì y khó xử lắm!

Khi thấy Mục Vỹ ra ngoài, Vu Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi tới hỏi: "Mục huynh, sao rồi?"

"À, ta không cứu nổi thương thế trên người lão tổ ngươi, nhưng ta có thể luyện chế vài viên đan dược để ngăn không cho vết thương trở nên tệ hơn".

"Vậy thì cảm ơn ngươi nhé!"

Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, nét mặt Vu Vũ đầy buồn bã. Nhưng sống chết có số, Vu tổ là lão tổ tông của Vu tộc, đã dìu dắt Vu tộc suốt mấy nghìn năm, đã đến tuổi gần đất xa trời.

Hơn nữa trong Vu tộc không có võ giả nào trường thọ, quả là bất đắc dĩ!

Vu Vũ đưa Mục Vỹ rời đi, một bóng người lặng lẽ vào phòng, không phát ra tiếng động nào.

"Là ông!"

"Là ta!"

Bóng đen nọ nhìn Vu tổ, lạnh lùng nói: “Ta đoán Vu tộc sẽ thống nhất trở lại sau khi việc đâu vào đấy. Vu lão đầu, phải công nhận ông tính hay thật!"

"Ha ha, ta bí quá mới phải làm vậy thôi. Nhánh Vu thuật và Cổ thuật mà cứ đấu đá nhau thế này thì Vu tộc sẽ tiêu đời!"

"Đúng là ông bị ép vào đường cùng, nhưng núi Huyền Không không phải hạng dễ chọc đâu, đâm lao phải theo lao đấy!"

Vu tổ cười khổ: "Từ giây phút gặp ông là ta đã không thể quay đầu rồi, không muốn khuất phục thì vùng lên chống lại, không phải ông cũng nghĩ vậy sao?"

Người mặc áo bào đen sửng sốt, không nói gì nữa.

Thật lâu sau, người nọ mới lại lên tiếng: "Ông thật sự thấy cậu ta giống hệt Vỹ tôn giả của mười nghìn năm trước sao?"

"Giống chứ, cực kỳ giống!"

Vu tổ cười lắc đầu: "Trừ thân xác và khí tức linh hồn ra thì còn lại như hai giọt nước vậy!"

Nghe thấy lời này, nam tử áo đen nhíu mày, hai tay chắp sau lưng liên tục gõ nhịp, trông cực kỳ nóng lòng.
Chương 983: Chuyện đáng mừng

Cùng lúc đó, một bên khác, Trĩ Thiên Thương đang tức sôi máu.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"

Sau khi trở về bộ tộc, hắn ta như một con báo điên loạn, phát ra những tiếng gầm âm trầm.

"Có chuyện gì mà tức giận thế Thiên Thương huynh!"

"Còn là chuyện gì nữa!", Trĩ Thiên Thương ngẩng đầu, khi thấy người trước mặt cơn giận bỗng mất tăm. Hắn ta cười to: "Bạch Tuyệt huynh, sao tới Thập Vạn Đại Sơn mà không báo ta một tiếng để ra đón huynh!"

Người đối diện Trĩ Thiên Thương chính là Bạch Tuyệt, nhưng lúc này làn da của gã ta mịn màng hơn, khí thế cũng hùng hậu hơn rất nhiều.

Cảm giác mà Bạch Tuyệt gây ra cho người khác còn âm u và thâm độc hơn năm năm trước.

"Còn có thể là chuyện gì!"

Trĩ Thiên Thương oán hận: "Chẳng biết tên Vu Vũ dẫn kẻ ăn nói ngông cuồng đó từ đâu về, nghe nói tên này rất nổi tiếng tại tiểu thế giới Tam Thiên!"

"Ồ? Tên gì?"

"Mục Vỹ!"

Trĩ Thiên Thương cực kỳ bực tức: "Tên này khốn nạn ghê gớm, dám chọc tức đại sư Lạc Tuyết Phi khiến bệnh cũ của ông ấy tái phát, còn mình thì nhởn nhơ như chả có chuyện gì xảy ra. Đã thế lão tổ tông còn cho hắn xem bệnh nữa chứ, làm bừa thì có!"

"Ha ha, tên này có tài thật đấy, không nên khinh thường đâu!"

Bạch Tuyệt cười nham hiểm: "Nếu như để hắn vào hang rồng thì e là kế hoạch của ta và huynh chết từ trong trứng nước mất!"

"Gì cơ?"

Câu này của gã ta làm Trĩ Thiên Thương ngẩn người. Hắn ta vội vàng hỏi: "Vậy phải làm sao?"

"Đừng lo, lần này ta mời mấy vị cao thủ và bằng hữu đến. Tên này mà dám vào hang rồng thì đừng mơ được chết toàn thây!"

"Được!"

Trĩ Thiên Thương nghe vậy thì yên tâm.

Võ giả trong Vu tộc tôn thờ sức mạnh hơn bất cứ thứ gì, hắn ta là thiếu chủ nhánh Cổ thuật, có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy vậy mà không địch lại Mục Vỹ, xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu!

Ngày nào Mục Vỹ chưa chết, ngày đó hắn ta còn sống trong bất an!

"Ừ, có điều người Vu tộc rất cảnh giác với võ giả đến từ bên ngoài, làm phiền Trĩ thiếu chủ huynh đây sắp xếp giúp!"

"Được thôi, chuyện nhỏ này cứ để ta!"

Trĩ Thiên Thương cười ha ha, sảng khoái nói: "Bạch Tuyệt huynh đệ, lâu rồi không gặp, hôm nay chúng ta đi uống một bữa nhé?"

"Chắc chắn rồi!"

Bạch Tuyệt khẽ mỉm cười, mắt lại hướng về rừng cây xa xôi.

Mục Vỹ, để xem lần này có ai trong Vu tộc giúp ngươi không!

Mục Vỹ ở trong Huyết Minh không bước chân ra khỏi cửa suốt năm năm ròng.

Do e ngại điện Khổ Thiên, thánh địa Huyền Nguyệt và ba tông môn lớn nên từ đó đến giờ núi Huyền Không vẫn chưa hành động.

Không ngờ Mục Vỹ làm rùa đen rúc đầu đến năm năm mới chịu ló mặt ra!

Chẳng qua đã đi ra rồi thì đừng quay về nữa!

Trĩ Thiên Thương dẫn đám người Bạch Tuyệt đi vào đại bản doanh của nhánh Cổ thuật với tâm trạng hào hứng.

"Thiếu chủ!"

"Chuyện gì? Không thấy ta đang uống rượu với khách quý à?"

"Thưa thiếu chủ, tổng đàn vừa truyền tin tới. Bảy ngày sau, chín bộ tộc chọn ra tinh binh kiện tướng vào hang rồng ạ!"

"Cái gì?"

Thông báo này làm Trĩ Thiên Thương đánh rơi ly rượu xuống bàn.

"Tốt, tốt, tốt lắm! Ha ha..."

Trĩ Thiên Thương cười to: "Bạch Tuyệt huynh, đây là chuyện đáng mừng đấy!"

"Ồ? Xin chỉ giáo!"

Trong lòng Bạch Tuyệt cũng sửng sốt nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.

"Bạch Tuyệt huynh có điều chưa biết!"

Trĩ Thiên Thương cười nắc nẻ: "Xưa nay trong Vu tộc luôn xảy ra tranh chấp giữa nhánh Cổ thuật và nhánh Vu thuật, gần đây sức khỏe lão tổ tông không được tốt nên nay còn lục đục nội bộ hơn nữa!"

"Mà thật ra ai cũng hiểu rằng điều họ mong muốn không phải chỉ mình vị trí trưởng tộc Vu tộc mà còn là hang rồng!"

"Nguyện nghe kĩ hơn".

Trĩ Thiên Thương kéo tay Bạch Tuyệt rồi nghiêm túc nói: "Nghe nói năm đó hang rồng được Vỹ tôn giả danh tiếng lẫy lừng ở Trung Vực huynh khám phá ra, trong đó có một quả trứng rồng, và quả trứng rồng này chính là thứ bảo bối mà hai nhánh bọn ta tranh giành".

"Đó là hậu duệ của Thần Long, nếu ấp trứng thành công thì không ai trên tiểu thế giới Tam Thiên đấu lại được ta chứ đừng nói là Vu tộc".

"Vậy ta xin chúc mừng Thiên Thương huynh!"

"Hây dà!"

Trĩ Thiên Thương cầm tay Bạch Tuyệt, cười sảng khoái: "Bạch Tuyệt huynh nói vậy thì xa cách quá. Hồi đó nếu không nhờ huynh thì ta đã chết tại Thập Vạn Đại Sơn rồi. Giữa chúng ta mà nói gì mấy cái này chứ. Sau khi lấy được trứng rồng, nếu ai ở núi Huyền Không dám bắt nạt huynh thì ta giết giúp cho!"

"Cảm ơn nhé!"

"Uống tiếp nào, uống tiếp nào, chúng ta vừa uống vừa nói!"

Trĩ Thiên Thương vui vẻ xoay người trở lại chỗ ngồi.
Chương 984: Con sói ngu xuẩn

"Bạch Tuyệt huynh, đối thủ của bọn ta trong cuộc tranh đoạt này là hai cha con Vu Vũ và Vu Sơn Vũ, nhưng có huynh hỗ trợ thì sẽ ổn thôi!"

Trĩ Thiên Thương nói với giọng hùng hồn: "Hai cha con này thống lĩnh bộ tộc Vu Sơn, bộ tộc Vu Vũ, bộ tộc Vu Vân và bộ tộc Vu Phong, làm gì phải đối thủ của nhánh Cổ thuật bọn ta! Mười nghìn năm trước kể cả Vỹ tôn giả cũng không dám vào hang rồng, giờ chắc chắn đã khác. Thế mà lão tổ tông cứ cố chấp không chịu thay đổi, không dám mạo hiểm, ta thì không sợ!"

Thấy dáng vẻ đầy tự tin của hắn ta, Bạch Tuyệt thầm cười khẩy.

Trong mắt gã ta, Trĩ Thiên Thương chỉ là một con sói ngu xuẩn.

Nhưng chính vì hắn ta không có đầu óc nên mới bị Bạch Tuyệt lợi dụng.

Hai người uống rượu và trò chuyện thật lâu, Trĩ Thiên Thương mới say khướt về phòng.

"Bạch thúc!"

Vừa vào phòng, Bạch Tuyệt lập tức nói với nam tử bạch y bên cạnh: "Người ở Thập Vạn Đại Sơn đã khá lâu, có biết trong hang rộng đó có gì đặc biệt không ạ?"

Bạch Tình Thiên nhẹ cười, đáp: "Núi Huyền Không ta thám thính nơi này suốt mấy nghìn năm nhưng vẫn không tìm được lối vào hang rồng, chỉ biết nó được bộ tộc Cổ Long của nhánh Cổ thuật canh giữ thôi!"

"Nhưng xưa nay bộ tộc Cổ Long chỉ nghe theo lệnh trưởng tộc mình, mặc dù trên mặt nổi hang rồng thuộc về nhánh Cổ thuật nhưng thực tế Long Ngọc Tử, trưởng tộc bộ tộc Cổ Long lại chỉ nghe lời Vu tổ! Chỉ có trưởng tộc bộ tộc Cổ Long các đời mới biết bí mật của hang rồng!"

"Xem ra giờ chúng ta cần phụ thuộc vào tên ăn hại Trĩ Thiên Thương đó rồi!"

Bạch Tuyệt lạnh lùng nói: "Lần này con quyết không cho Mục Vỹ có cơ hội chạy trốn! Không giết hắn thì con không nuốt trôi cục tức này nổi!"

Vừa nói xong, thân thể gã ta run bần bật, nét mặt dữ tợn.

"Bạch Tuyệt, con sao thế?"

"Không sao đâu ạ. Do con hấp thu hồn phách Thiên Âm Huyền Xà nên bị ảnh hưởng, rất cần phụ nữ. Bạch thúc, lúc trước con có nhờ người chuẩn bị phụ nữ cho con, người làm xong chưa ạ?"

"Tuyệt Nhi, việc này nên trị tận gốc càng sớm càng tốt, không là hại lắm!"

"Con biết chứ!", mặt Bạch Tuyệt đỏ gay, thân dưới phồng lên. Gã ta gằn giọng nói: "Con hận chết Mục Vỹ. Ngày đó con đã uống Bách Khiếu Ích Nguyên Đan, sắp sửa giết chết Thiên Âm Huyền Xà, đáng ra đâu có bị nó làm hại như bây giờ. Chính tên Mục Vỹ khốn nạn đó đã phá đám kế hoạch của con!"

Thấy cơ thể Bạch Tuyệt căng cứng như chịu hết nổi, Bạch Tình Thiên vội vàng nói: "Con đi giải tỏa trước đã!"

Bạch Tuyệt đáp "vâng" rồi mở cánh cửa trong phòng, bên kia cánh cửa là mười mấy nữ tử ăn mặc hở hang bị trói, không động đậy được.

Cửa phòng đóng lại, từng tiếng gầm nhỏ vang lên kèm theo tiếng thở dốc kìm nén.

"Ôi..."

Thấy cảnh này, Bạch Tình Thiên chỉ biết mệt mỏi thở dài.

Từ trước ông ta đã nghe thấy tiếng xấu của Bạch Tuyệt trong núi Huyền Không rồi.

Những năm gần đây, nữ đệ tử núi Huyền Không thỉnh thoảng lại bị cưỡng hiếp, có người bắt đầu nghi ngờ Bạch Tuyệt.

Nếu Bạch Vô Song không có địa vị cao tại núi Huyền Không thì Bạch Tuyệt đã bị trừng phạt từ lâu.

Nhưng vốn bản thân Bạch Tuyệt là người không cam chịu số phận, mạo hiểm dung hợp với hồn phách của Thiên Âm Huyền Xà.

May mà gã ta là người thắng lợi trong trận chiến hiểm hóc đó.

Nhưng việc này cũng để lại di chứng khó mà chữa trị nổi!

Xà vốn tính dâm, Bạch Tuyệt bị lây chắc chắn sẽ càng ngày càng đắm mình vào trụy lạc, rất có thể việc ăn nằm với phụ nữ đem lại khoái cảm sẽ khiến gã ta hoàn toàn đánh mất bản thân!

Nhưng Bạch Tình Thiên chẳng có cách giải quyết nào cho chuyện này.

Núi Huyền Không nhìn thì đoàn kết đấy, nhưng vẫn chia bè chia phái như thường.

Nhà họ Bạch và nhà họ Huyền đều là gia tộc lớn mạnh trực thuộc núi Huyền Không.

Lúc trước, Huyền Vô Tâm của nhà họ Huyền mất mạng, không còn ai trong thế hệ trẻ ở gia tộc này có thể cạnh tranh với Bạch Tuyệt.

Bạch Tuyệt đã trở thành thiên tài trụ cột của nhà họ Bạch ở thế hệ này, nhà họ Bạch càng phải bảo vệ gã ta. Thiên chủ đời tiếp theo xuất thân từ gia tộc nào phải trông cậy vào Bạch Tuyệt thôi!

Dưới sự hướng dẫn của Vu Vũ, mấy ngày qua Mục Vỹ có dịp trải nghiệm phong tục tập quán và văn hóa đặc sắc của Vu tộc.

Song song với đó, hắn không để mình nhàn rỗi mà luyện chế cho Vu tổ vài viên thánh đan tuyệt phẩm.

Thời gian qua, các chiến sĩ Vu tộc đều phấn chấn tinh thần vì Vu tổ đã hạ lệnh ít ngày nữa sẽ vào hang rồng.

Vu tộc có bề dày hàng chục nghìn năm lịch sử, những người theo chủ nghĩa tiến bộ thì bấy lâu nay luôn kêu gào, đòi vào hang rồng để thám hiểm.

Nhưng do bị nhóm người theo phe bảo thủ cản trở nên mãi họ vẫn chưa có cơ hội thực hiện.

Lần này đích thân Vu tổ ra lệnh, dù là phái bảo thủ hay phe tiến bộ đều phải nghe theo.

Các bộ tộc bắt tay vào chuẩn bị.

Điều gây sốc hơn hết là Vu tổ có thể xuống giường đi lại sau mấy năm nằm liệt giường nhờ có đan dược do Mục Vỹ luyện chế.

Điều này làm cho nhiều chiến sĩ Vu tộc có cái nhìn khác với Mục Vỹ.

Nhưng cụ thể thế nào chỉ có Mục Vỹ biết.

Trong cơ thể Vu tổ tích tụ quá nhiều nội thương, đan dược mà hắn luyện chế chẳng qua chỉ giúp tăng cường chân nguyên và trừ một phần độc tố mà thôi.

Lão già kia cố ý mượn danh tiếng của hắn để đánh lừa người ngoài rằng mình vẫn chưa tới số.

Nhưng làm vậy cũng được lòng chiến sĩ Vu tộc. Nghĩ cho quan hệ sau này, Mục Vỹ cũng chẳng giải thích.
Chương 985: Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn

"Mục Vỹ huynh!"

Vu Vũ thấy Mục Vỹ bèn cười tí tởn: "Đây là rượu ngon có một không hai do Vu tộc ta tự ủ, thử xem!"

Gần đây Vu Vũ cực kỳ vui vẻ, Mục Vỹ thấy rõ điều đó.

Cả Vu Thiên Hành lẫn Vu Sơn Vũ đều để mắt đến vị trí trưởng tộc của Vu tộc.

Trong khi Vu Vũ thì dành sự quan tâm chân thành của mình cho lão tổ tông.

Y chỉ đơn giản là muốn lão tổ tông sống khỏe.

"Được thôi!"

Hai người ngồi xếp bằng. Vu Vũ rót đầy rượu vào ly của Mục Vỹ rồi cười nói: "Nào, ly đầu tiên ta kính ngươi. Đan thuật của ngươi thần kỳ thật sự, bao năm qua lão tổ tông nằm liệt giường, ngươi tới giúp một cái là ông ấy đi lại được luôn. Cảm ơn ngươi rất nhiều!"

"Đừng khách sáo!"

Mục Vỹ chắp tay rồi uống cạn.

Vu tổ là một người khôn khéo.

Tình trạng thân thể lão tốt lên thì Mục Vỹ thành anh hùng, nếu một ngày nào đó lão chết, Mục Vỹ biết chắc toàn bộ Vu tộc sẽ giết mình!

"Ngươi không biết đã mấy năm lão tổ tông phải nằm liệt trên giường đâu, giờ chiến sĩ Vu tộc đều gọi ngươi là Vu Thần đấy!"

"Vu Thần?"

"Đúng vậy, chuyện năm xưa rồi, cũng từng có một võ giả thiên phú luyện đan khá cao tới đây. À, phải rồi, đó là huynh đệ của người được Trung Vực các ngươi gọi là Vỹ tôn giả đấy!"

"Huyết Kiêu à?"

Vu Vũ cười ha ha: "Đúng đúng đúng, người đấy. Trước đây người từng tới Vu tộc và luyện chế đan dược cho bọn ta, hướng dẫn bọn ta tự nuôi cổ trùng. Bọn ta đều gọi người là Vu Thần!"

"Sau đó thì sao..."

"Sau đó..."

Nét mặt Vu Vũ trở nên ảm đạm: "Sau đó Vu Thần rời khỏi Vu tộc. Người thích dạo chơi bốn phương, nhưng có một lần bọn ta bỗng hay tin người chết. Vu tổ mà không ngăn cản thì bọn ta đã tấn công núi Huyền Không rồi!"

"Đáng hận là không chỉ núi Huyền Không mà còn có kẻ mạnh hơn ra tay. Bọn ta không phải đối thủ của những kẻ đó!"

"Các ngươi thấy mặt chưa?"

"Ta chưa!", Vu Vũ trả lời: "Nhưng ông nội ta thì gặp rồi. Ông ấy nói bọn chúng đều là tiên nhân, cực kỳ mạnh, một người như Vu Thần cũng bị giết thì bọn ta đi chỉ có đường chết thôi, vậy nên xưa nay Vu tộc luôn giấu mình trong Thập Vạn Đại Sơn, núi Huyền Không cũng không dám gây chuyện!"

"Vậy ngươi có biết những người đó là ai không?"

"Ta nghe ông nội nói là chúng đều mặc trường sam trắng, lưng đeo kiếm, tự xưng là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn gì ấy, mạnh lắm!"

Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!

Biết ngay mà!

Mục Vỹ đột nhiên bóp nát ly rượu trong tay.

Năm đó, sau khi rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên, hắn đi vào đại thế giới Vạn Thiên và thành lập Vỹ Minh trong vòng trăm năm, tên tuổi được nhiều người biết đến.

Và thời điểm hắn chết rồi sống lại chính là mười nghìn năm sau.

Tính thời gian, trùng hợp là Huyết Kiêu bị giết ngay sau khi hắn chết!

Rốt cuộc giờ đây một trong những điều Mục Vỹ luôn nghi ngờ đã được chứng thực: Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!

"Vỹ huynh, huynh sao thế?"

"Không sao, chỉ là căm tức vì bậc tiền bối phong lưu, tiêu dao ấy bị kẻ ác giết chết thôi", Mục Vỹ khẽ cười.

"Chứ gì nữa!"

Vu Vũ thở dài: "Thế giới của võ giả là cá lớn nuốt cá bé. Ban đầu Vu tộc bọn ta tôn thờ sức mạnh nhưng luôn bảo vệ, che chở người yếu chứ không hề cười nhạo họ!"

"Nhưng những năm gần đây, quá nhiều người từ bên ngoài vào Thập Vạn Đại Sơn nên một số người trong Vu tộc đã thay đổi rồi!"

"Ừm!"

Mục Vỹ thở hắt ra rồi đứng dậy.

"Tôn chỉ của võ giả đúng là mạnh được yếu thua, nhưng nếu không thể giữ bản tâm thì không thể trở thành một võ giả cường đại. Một ngày nào đó, khi ngươi đạt được sức mạnh lớn đến mức không ai dám chống đối, ngươi sẽ có thể đưa ra quy tắc. Lúc đó, ngươi sẽ thấy được sự công bằng và niềm hạnh phúc mà ngươi luôn muốn thấy!"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, đôi mắt Vu Vũ sáng ngời. Y trầm tư suy ngẫm.

"Lão tổ tông đã hạ lệnh, chín bộ tộc cũng đã tề tụ nhưng ông ấy lại nói vẫn chưa đến lúc. Không biết ông ấy đã nghĩ gì nữa!"

Mục Vỹ không giải đáp mối nghi hoặc của Vu Vũ, vì Vu tổ đang chờ!

Chờ tất cả mọi người đến đủ và tóm gọn!

Mục đích chuyến đi này của Mục Vỹ vô cùng đơn giản. Trứng rồng lấy được thì lấy, không được thì thôi.

Nhưng mối quan hệ tốt đẹp với Vu tộc thì phải giữ.

Vu tổ là một người giỏi toan tính, hắn biết tâm tư của mình không giấu nổi lão nên cứ thản nhiên bày ra luôn.

Được cái là hai người cùng chung kẻ thù.

Những thế lực tại tiểu thế giới Tam Thiên biết được tin tức này sẽ có mặt đông đủ.

Năm năm không gặp, hắn vẫn dừng lại ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, không biết mấy tên kia đã đến cảnh giới nào rồi.

Ba ngày sau, Vu tổ ra lệnh toàn thể cường giả Vu tộc cùng lão vào hang rồng.

Đội ngũ đông như mắc cửi, số lượng lên đến một nghìn người. Họ tiến thẳng vào nơi sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.

Lần này, Vu tổ hành động hoàn toàn công khai, không hề che giấu dù chỉ một chút.

Mục Vỹ không thể không bội phục trí thông minh của ông lão này.

Dù Vu tộc lén lút vào hang rồng đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi tai mắt của các thế lực lớn, chẳng thà đường đường chính chính mà đi, bên cạnh đó còn biết thêm được thế lực nào muốn chiếm đoạt hang rồng!

"Ha ha, Vu tổ, lâu rồi không gặp, thấy ông tràn trề tinh thần quá. Lãm Kim Lâu ta xin được chúc mừng!"

Đội ngũ đang đi thì một tiếng cười lớn bỗng nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK