"Lão tổ tông, có chuyện gì vậy ạ?"
Lôi Vân Tử rất đỗi ngạc nhiên, tuy từ vài năm trước lão tổ tông đã ra lệnh xây dựng cung điện tại Thông Thiên Phong, trông có vẻ là muốn chuyển về nơi đó, nhưng bao năm qua lão tổ tông chưa cho dời Lôi Thần Cốc lần nào, giờ đột nhiên ra chỉ thị như vậy.
"Ta đã nói do kiếp nạn sắp giáng xuống rồi mà, ngươi nghe chưa rõ à?"
Lôi Chấn Tử quát: "Phong ấn đã bị phá giải, chắc chưa được nửa năm là phá vỡ hoàn toàn, lúc đó không chỉ mình Ma tộc xuất hiện trên Trung Châu Đại Lục thôi đâu".
"Sao cơ!"
Câu này làm cho Lôi Vân Tử điếng người.
"Ý trời, là ý trời cả, không thể làm trái được. Y nói đúng lắm!"
Lôi Chấn Tử thở dài thườn thượt: "Nửa năm sau, toàn bộ Lôi Thần Cốc phải dời đến Thông Thiên Phong. Nơi đó nằm kề Tây Mạc, hơn nữa, mỗi ngọn núi ở Thông Thiên Phong đều ẩn chứa sức mạnh sấm sét thông thiên, phù hợp cho Lôi Thần Cốc ta phát triển".
"Dù phong ấn được giải trừ thì cũng đỡ cho lão phu".
Lão ta tự nhủ: "Ta bị phong ấn trói buộc nên phải chôn chân trong Lôi Thần Cốc suốt bao nhiêu năm qua, giờ phải đi gặp mấy ông bạn cũ thôi".
Lôi Chấn Tử lớn tiếng nói với Lôi Vân Tử: "Quân Ma tộc đã bị đánh lùi, chưa quay lại được ngay đâu. Ta giao mọi công việc trong Lôi Thần Cốc cho ngươi quản lý, lão phu phải xử lý vài chuyện đã".
"Rõ!"
Sau khi ra lệnh, ông ta biến mất tăm.
"Thưa cốc chủ, xảy ra chuyện gì rồi sao ạ?"
Lôi Kiệt chạy tới, thảng thốt hỏi.
"Dời cốc!"
"Dời cốc ạ?"
Lôi Kiệt ngơ ngác nhìn Lôi Vân Tử.
"Đại kiếp sắp giáng xuống, Lôi Thần Cốc chúng ta cũng nên tìm cách sống sót khỏi đại nạn này. Lôi Kiệt, truyền lệnh ta, Lôi Thần Cốc sẽ bế cốc, không tham dự bất kì chuyện gì trong vòng nửa năm tới!"
"Vâng!"
Dù không rõ nguyên do nhưng Lôi Kiệt vẫn hiểu rằng Trung Châu sắp rơi vào loạn lạc rồi!
Giờ phút này, Mục Vỹ - nhân vật chính dẫn đến trận rối loạn tại Lôi Thần Cốc - đang ung dung thong thả trở về Vỹ Minh.
Trước đó, hắn đã nhận được tin đại quân ba trăm nghìn người tấn công Lôi Thần Cốc tan rã cũng như tin tức bốn đại ma vương bỏ mạng.
Khi nhìn thấy Mục Vỹ trở về an toàn, ai nấy đều thở phào.
"Phía Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao sao rồi?"
"Lục Ảnh Huyết Tông có dấu hiệu không cầm cự nổi, thánh địa Trì Dao thì điềm nhiên như không. Dù gì nền tảng của thánh địa Trì Dao cũng vững chắc hơn Lục Ảnh Huyết Tông rất nhiều".
"Ta biết rồi!"
Mục Vỹ gật đầu đáp: "Sát Minh, một trong ba ma sử của Ma tộc cũng tới Trung Châu luôn rồi. Truyền lệnh ta, mọi hành động tiếp đến đều phải cẩn thận".
"Rõ!"
Sau khi căn dặn một số chuyện, Mục Vỹ xoay người tiến vào phòng luyện khí.
"Sư phụ lại tính làm gì đó?", Mặc Dương đần mặt.
"Tránh ra tránh ra!"
Tề Minh và Cổ Vũ Phàm bên cạnh đẩy bay Mặc Dương, nổi nóng: "Còn hỏi làm gì à? Chắc chắn là làm thứ tuyệt cú mèo rồi, cái thứ chỉ biết múa kiếm như ngươi đâu có hiểu!"
Hai người vừa nói chuyện vừa theo Mục Vỹ đi vào phòng luyện khí.
Hai tên này điên quá, Mặc Dương chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi đi chỗ khác.
Mà đúng là Mục Vỹ muốn phát minh ra một món đồ mới thật.
Bom Hắc Viêm lẫn bom Lôi Viêm đều có tính sát thương cao đối với võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất và tầng thứ hai nhưng lại không thể gây ra vết thương chí mạng cho võ giả tầng ba, tầng bốn.
Vừa rồi hắn đã dung hợp với Cửu Thiên Chân Lôi trong Lôi Thần Cốc để hình thành hồn đàn thứ ba.
Hắn hoàn toàn có thể kết hợp với Cửu Thiên Chân Lôi để tiến hóa bom Lôi Viêm thêm một bước nữa.
Cuộc nghiên cứu này kéo dài tròn nửa tháng.
Một hôm, tiếng cười khặc khặc của Tề Minh và Cổ Vũ Phàm bất chợt vọng ra từ phòng luyện khí.
"Thành công rồi! Thành công rồi!"
Trường bào trắng của Tề Minh đã chuyển sang đen nhẻm từ khi nào, ngay cả tóc cũng xác xơ nhưng cậu ấy vẫn cười trong sung sướng.
"Thành công gì đấy?", Mặc Dương lắc đầu ngao ngán.
Đường đường hai vị đại sư luyện khí mà giờ nhìn chẳng khác gì ăn mày.
"Tịch Diệt Lôi Châu!"
Cổ Vũ Phàm hào hứng nói: "Há há, sư phụ dung hợp Cửu Thiên Chân Lôi với thiên hỏa tạo ra một phương pháp luyện khí mới, Tịch Diệt Lôi Châu!"
"Tịch Diệt Lôi Châu?"
Mặc Dương ngây ngốc nhìn hai người quơ tay múa chân.
"Hai người tự luyện chế à?"
"Đâu có!"
"Không phải các ngươi phấn khích làm quái gì?", Mặc Dương bĩu môi: "Sư phụ luyện chế chứ có phải các ngươi luyện chế đâu, nhìn các ngươi mừng chưa kìa, vui quá ha!"
Nghe vậy, Cổ Vũ Phàm và Tề Minh nhìn nhau rồi lại nhìn gã.
"Gì đó?"
"Giờ ngươi là Thông Thần tầng mấy rồi? Bom Hắc Viêm cũng ổn áp lắm, bọn ta tự luyện chế được, hay cho ngươi trải nghiệm thử uy lực của nó nhá!"
Vừa nói xong, hai người rượt Mặc Dương tháo chạy, ba người vui vẻ nô đùa cùng nhau.
Chương 557: Tế huyết trì
Mục Vỹ ra ngoài phòng luyện khí rồi thở hắt ra.
"Tịch Diệt Lôi Châu!"
Hắn nhoẻn môi cười.
Đây là loại bom thứ ba mà hắn chế tạo được đến nay.
Tuy nhiên, khác với bom Hắc Viêm và bom Lôi Viêm, món "đồ chơi" này không thể sản xuất đại trà được. Dù có phương pháp luyện chế của hắn thì bọn Cổ Vũ Phàm cũng không tài nào thành công.
Bởi lẽ Tịch Diệt Lôi Châu chỉ được hình thành khi có sự kết hợp giữa thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi.
Chưa kể, ngay cả khi hắn tự mình luyện chế thì cũng chỉ tạo ra được tối đa mười quả một ngày.
Không có cách gì để chế tạo Tịch Diệt Lôi Châu với quy mô lớn.
Nhưng uy lực của nó lại là mạnh nhất.
Mục Vỹ chắc chắn rằng nếu bây giờ lại đối đầu với mấy tay ma vương cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu như Mộng Yểm, Mị Ảnh, chỉ cần Tịch Diệt Lôi Châu thôi cũng đủ cho chúng xuống địa ngục rồi chứ không cần đến mười nghìn quả bom Hắc Viêm nữa.
"Mặc Dương, thời gian tới Vỹ Minh chúng ta sẽ không can dự vào tranh chấp giữa bất kỳ thế lực nào, bọn Ma tộc đến thì đánh, không đến thì đừng quan tâm gì khác", Mục Vỹ dặn dò: "Bên cạnh đó, con hãy tiếp tục cho sản xuất bom Hắc Viêm và bom Lôi Viêm số lượng lớn. Phe phái nào cần mua thì bán với giá cao hơn giá gốc gấp đôi, trừ Vũ Tiên Môn và điện Tam Cực!"
"Cao hơn giá gốc gấp đôi luôn á!"
Mặc Dươnng nghe vậy cười toe toét: "Tuân lệnh!"
Tất nhiên là gã hiểu ý Mục Vỹ rồi. Mọi hành động hiện tại của bọn Ma tộc đều tỏ rõ chúng đã quyết tâm chiến tranh đến cùng, dù thế nào đi chăng nữa, nhu cầu trang bị bom của tất cả các thế lực sẽ đều tăng dần.
Sở dĩ Lục Ảnh Huyết Tông vẫn trụ được đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công của bom Hắc Viêm.
Chỉ cần Ma tộc còn tồn tại, bom vẫn mãi là nhu yếu phẩm, giá có bị đẩy lên cao thì vẫn mua thôi.
Hoặc là bị diệt môn, hoặc là chi trả Linh Tinh mua bom, để xem Lục Ảnh Huyết Tông và các lực lượng đứng đầu Trung Châu Đại Lục sẽ quyết định thế nào.
Cùng ngày, tại Lục Ảnh Huyết Tông.
Mạnh Nhất Phàm mệt mỏi chống đầu, thỉnh thoảng lại nhíu mày lắc đầu trông chẳng có chút sức lực nào.
"Thưa tông chủ, thế công của Ma tộc ngày càng mạnh, số bom chúng ta mua..."
"Mua tiếp, mua tiếp cho ta!"
Mạnh Nhất Phàm nổi nóng: "Có chuyện này thôi cũng cần ta chỉ vẽ là sao? Bộ Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta có thể chống đỡ đến hôm nay nếu không có bom chắc?"
"Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng Vỹ Minh đã tăng giá bom lên gấp đôi rồi ạ. Thuộc hạ còn nghe nói Mục Vỹ phát minh ra thêm một loại bom nữa tên là Tịch Diệt Lôi Châu. Loại bom này được luyện chế từ Cửu Thiên Chân Lôi của Lôi Thần Cốc, cao thủ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu mà bất cẩn cũng chết ạ!"
"Cái gì!"
Tin tức này làm Mạnh Nhất Phàm sững sờ.
Niết Bàn tầng thứ sáu ư? Ông ta đang ở Niết bàn tầng thứ sáu đây.
Tịch Diệt Lôi Châu.
Thứ mà một quả thôi cũng làm ông ta toi mạng ư?
"Ý tông chủ sao ạ?"
"Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi, tiếp tục mua bom".
"Rõ!"
Sau khi đám thuộc hạ rời đi, Mạnh Nhất Phàm ngồi sụp trên ghế.
"Mục Vỹ, ngươi đúng là độc ác!"
Ánh mắt tỏ rõ quyết tâm, ông ta cắn răng tiến vào một căn mật thất phía sau đại điện.
Không khí lạnh thấu xương trong mật thất nhấn chìm toàn bộ cơ thể Mạnh Nhất Phàm, đến tu vi này rồi mà ông ta cũng thấy không chịu nổi.
Chính giữa mật thất đặt một chiếc giường băng, một người đang nằm yên trên đó, làn da y nhợt nhạt không có chút sức sống nào.
"Lăng Nhi..."
Mạnh Nhất Phàm lẩm bẩm nói với thi thể: "Lăng Nhi, phụ thân bất lực lắm, nhưng phụ thân không muốn con chết uổng như thế, đành..."
Vẻ quyết tâm chợt hiện lên trên mặt ông ta. Mạnh Nhất Phàm duỗi tay hút thi thể Mạnh Quảng Lăng đến rồi cả hai cùng biến mất.
Không lâu sau, ông ta xuất hiện tại cấm địa của Lục Ảnh Huyết Tông.
Huyết trì!
Đàn tế huyết trì nằm giữa cấm địa tráng lệ, Mạnh Nhất Phàm vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy.
"Lăng Nhi, ngay bây giờ, cha sẽ ban cho con sức mạnh vô hạn. Vốn dĩ sức mạnh này thuộc về con!"
Ông ta vừa thì thầm vừa đặt xác Mạnh Quảng Lăng lên huyết trì.
"Lục Ảnh Huyết Tông - Lục Ảnh Huyết Điện đang gặp nạn, với tấm lòng chân thành nhất, Mạnh Nhất Phàm, truyền nhân đời thứ 763 của Lục Ảnh Huyết Điện, thỉnh cầu các vị tiền bối và tiên nhân giúp ta hoàn thành quá trình ngưng luyện huyết thi!"
Nói xong, Mạnh Nhất Phàm xòe tay ra.
Ọc ọc ọc...
Huyết trì vốn lặng yên bỗng chốc sôi sùng sục, bong bóng nổi lên trên mặt nước rồi lại vỡ toang.
Ánh mắt lẫn gương mặt Mạnh Nhất Phàm tràn đầy điên cuồng, ông ta thả chìm thi thể Mạnh Quảng Lăng vào trong huyết trì.
Tiếng ọc ọc vang lên liên hồi, cả huyết trì sôi trào một cách đáng sợ. Ngay sau đó, toàn bộ Lục Ảnh Huyết Tông cũng chấn động dữ dội.
Âm thanh ầm ầm vang vọng khắp nơi, làn da Mạnh Quảng Lăng dần ửng hồng.
Những đường tơ máu trên bề mặt cơ thể mỗi lúc một rõ hơn.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Một tiếng nổ cắt ngang cơn chấn động, Mạnh Quảng Lăng đã chết thình lình mở mắt.
Nhưng đó là một đôi mắt thế nào đây!
Chìm trong biển máu, cuộn trào sát ý cùng sự điên loạn và phẫn nộ.
Chỉ mới nhìn một chút từ xa thôi cũng cảm giác như bị bể máu kéo xuống đầm lầy sâu không đáy.
"Huyết Vương đại nhân!"
Thấy cái xác thức tỉnh, Mạnh Nhất Phàm quỳ hai gối, đầu cúi thật sâu.
"Đứng lên!", giọng nói khàn khàn truyền đến từ Mạnh Quảng Lăng, Mạnh Nhất Phàm ngẩng đầu đứng dậy.
Mạnh Quảng Lăng nói: "Mạnh Nhất Phàm, ngươi là một người có tâm huyết, Lục Ảnh Huyết Điện ắt sẽ vực dậy với tài lãnh đạo của ngươi thôi. Thời điểm cho tất cả mọi người biết vạn năm trước Lục Ảnh Huyết Điện hùng mạnh thế nào đã đến rồi!"
Giọng nói rét lạnh vang vọng đến đâu, huyết khí quay cuồng trong đại điện đến đấy.
Chương 558: Huyết Vương
Cùng lúc đó, đám đông trong đại điện của Lục Ảnh Huyết Tông đã tan tác, tất cả trưởng lão của môn phái đều đã chạy đi đối phó với kẻ địch mạnh nên trong đại điện đã trống không.
Nhìn bốn con chữ lớn Lục Ảnh Huyết Tông.
Mạnh Quảng Lăng giơ tay, các tiếng xoạt xoạt vang lên, chữ “Tông” đã biến thành chữ “Điện”!
“Từ nay trở đi, Lục Ảnh Huyết Điện ta chính thức lấy lại tiếng tăm. Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Ảnh Huyết Điện ta hồi sinh, hãy cho họ thấy sự lợi hại của mình”.
“Vâng, thưa Huyết Vương đại nhân!”
Mạnh Nhất Phàm run lên, rõ ràng đang vô cùng kích động.
Thành công rồi, từ giờ, Lục Ảnh Huyết Điện của ông ta sẽ trỗi dậy ở Trung Châu.
Bây giờ, họ đã có thể đòi lại những gì mà Lôi Thần Cốc và thánh địa Trì Dao đã lấy của mình.
Vù vù…
Hai bóng người đã biến mất tại chỗ, sau đó lao nhanh ra ngoài đại điện của Lục Ảnh Huyết Điện.
Lúc này, đại quân của Ma tộc đã tiếp tục đợt tiến công của ngày hôm nay ở bên ngoài.
Hàng chục nghìn đại quân của Ma tộc lập tức xông tới với sát khí ngất trời.
Trông thấy vậy, các đệ tử của Lục Ảnh Huyết Tông đều không nhịn được mà lùi lại.
Bọn họ đã giao chiến với Ma tộc gần một tháng nên biết rõ sự đáng sợ của bọn chúng.
Thân thể của chúng mạnh như đao kiếm, không thể nào khắc chế, hơn nữa sức mạnh còn khiếp người.
“Sợ gì chứ? Cứ lùi tiếp là đến cổng lớn của Lục Ảnh Huyết Tông rồi, còn chỗ mà lui nữa không?”, có tiếng quát vang lên, một trưởng lão của môn phái trách mắng.
Phụt…
Bất chợt có một tiếng xé gió vang lên, trưởng lão cảnh giới Niết Bàn đó đã mất mạng, thậm chí còn chưa nhìn rõ tốc độ của hung thủ.
Tử Cực và Xích Huyết đứng trong đoàn quân của Ma tộc mỉm cười nhìn nhau.
“Lục Ảnh Huyết Tông đúng là yếu ớt đến mức đáng thương, theo ta thấy ngoài các cường giả cảnh giới Niết Bàn ra thì chẳng có điểm nào bằng Vỹ Minh cả”, Tử Cực cười lạnh nói.
Xích Huyết nói: “Lục Ảnh Huyết Tông mấy năm qua đúng là đang sa sút nên không phải vấn đề đáng ngại, trái lại là thánh địa Trì Dao…”
“Lần này, nhờ có Mục Vỹ mà Lôi Thần Cốc đã khiến đại quân của Ma tộc chúng ta thất bại trong gang tấc. Thánh địa Trì Dao thì phải chinh chiến lâu dài rồi, vì thế chúng ta buộc phải chiếm được Lục Ảnh Huyết Tông”.
“Chiếm được?”
Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai hai người: “Này, hai vị định chiếm Lục Ảnh Huyết Điện của ta làm gì thế?”
Soạt soạt…
Khi nghe thấy giọng nói ấy, Tử Cực và Xích Huyết lập tức bay ra.
“Ngươi là ai?”
Hai người họ nhìn bóng người có đôi mắt đỏ ngầu mà toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Ban nãy, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra có người đã áp sát mình.
Nếu người này không lên tiếng, họ gần như không hề hay biết gì.
Chứng tỏ bọn họ không thể đọ lại sức mạnh của người này.
“Các ngươi tới tiến đánh Lục Ảnh Huyết Điện của ta thì nói thử xem ta là ai?”, Mạnh Quảng Lăng cười lạnh nói: “Hai ngươi là ma vương của Ma tộc, tu vi cao nên rất thích hợp làm con rối của ta”.
Dứt lời, Mạnh Quảng Lăng quặp tay lại, hai tia máu bắn thẳng ra.
Hai đại ma vương định chống lại tia máu này, nhưng bất ngờ phát hiện rằng mình không thể trốn thoát được.
Hai tia máu đó bay thẳng vào trong đầu của hai ma vương, không lâu sau, mắt của Tử Cực và Xích Huyết đã trở nên mờ mịt.
Dần dà, ngoài cơ thể của hai người họ phủ đầy các tia máu, trông vô cùng đáng sợ.
“Thưa Huyết Vương đại nhân tôn kính, chúng thuộc hạ chính là tín đồ thành tín của người”.
Ngay sau đó, Tử Cực và Xích Huyết đã quỳ xuống, nhìn Huyết Vương với vẻ đầy thành kính.
“Tốt lắm!”
Huyết Vương mỉm cười, vung tay ra, cả chiến trường lập tức giăng đầy tia máu, che phủ toàn bộ đệ tử của Lục Ảnh Huyết Điện.
“Hàng chục nghìn năm trước, Lục Ảnh Huyết Điện ta là thế lực số một của Trung Châu Đại Lục, không một ai dám chọc vào. Bây giờ, Huyết Vương quay lại, ngày trỗi dậy của Lục Ảnh Huyết Điện ta đã đến rồi”.
“Các huynh đệ, các ngươi là những chiến sĩ bất khuất nhất, là thanh đao sắc bén không ai dám chống trả, bây giờ hãy nghe hiệu lệnh của ta, giết!”
Huyết Vương khẽ hô lên hạ lệnh, các tia máu trong tay bay ra rồi chui vào trong cơ thể của các đệ tử Lục Ảnh Huyết Điện.
“Giết!”
Ngay sau đó, các đệ tử của Lục Ảnh Huyết Điện đều đỏ ngầu mắt, gương mặt thì đầy vẻ hung tàn như những cỗ máy giết người đang liều mạng lao về phía đại quân của Ma tộc.
Còn đại quân của Ma tộc lúc này cũng đã hoàn toàn hoảng loạn.
Con người ở phía trước trông còn liều mạng, không sợ chết và thậm chí còn hung bạo hơn chúng.
Trận chiến giết chóc bắt đầu.
Có tiếng xé gió vang lên, Tử Cực và Xích Huyết thi triển thân pháp, bay nhanh xuống dưới, hàng trăm chiến sĩ Ma tộc đã thiệt mạng dưới tay của hai người họ.
Thấy ma vương của mình lại ra tay với quân mình, các chiến sĩ của Ma tộc lập tức rơi vào thế hỗn loạn.
Lúc này, các đệ tử của Lục Ảnh Huyết Điện đã tấn công tới, trận đại chiến chính thức khai màn.
Chương 559: Trì Dao thánh nữ
Cùng lúc đó tại thánh địa Trì Dao.
Một bóng người già nua băng qua các dãy núi trùng điệp, sau đó tiến vào trong một hang động vắng vẻ của thánh địa Trì Dao.
“Ha ha… Trì Dao thánh nữ, bên ngoài đang đại loạn mà chỗ này của bà vẫn yên tĩnh thế này, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh, đây quả nhiên là nơi thích hợp nhất để tu luyện!”
“Lôi lão quái, ông không yên ổn ở trong Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì đi mà tới đây tìm ta làm gì?”
Một bóng người chợt đi ra khỏi một biệt viện nhỏ trong hang động.
Người này mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài như thác buông xoã phía sau, đôi mắt to tròn sáng ngời lấp lánh, trông rất mê người.
Bên dưới chiếc váy dài là đôi chân thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện, bầu ngực cao ngất khiến người ta phải tưởng tượng xa vời.
Nhưng người này lại đeo khăn che mặt màu trắng, để che dung nhan.
“Thánh nữ, bà không ra ngoài cả trăm năm rồi, rốt cuộc bà làm gì trong suốt ngần ấy thời gian hả?”, Lôi Chấn Tử nhìn thánh nữ ở phía trước rồi không nhịn được nói: “Phong ấn ở Lôi Thần Cốc hỏng rồi, thế nên ta mới tới để gặp người bạn cũ”.
“Phong ấn bị hỏng rồi ư?”
Nghe thấy vậy, thánh nữ biến sắc mặt.
“Đúng! Xem ra hắn nói không sai, tất cả đều là ý trời. Ta cứ tưởng có thế giết chết Mục Vỹ trong Lôi Thần Cốc, ai dè cơ duyên thế nào, hắn lại đúc thành công hồn đàn tầng ba. Không có Cửu Thiên Chân Lôi thì phong ấn đó không cầm cự được lâu nữa đâu”, Lôi Chấn Tử thở dài nói.
“Ông cứ yên tâm!”
Thánh nữ nói: “Phong ấn ở chỗ ta vẫn bình thường, đại quân của Ma tộc ở bên ngoài không thể tấn công vào đây được đâu”.
“Thế thì tốt, tốt rồi!”
Lôi Chấn Tử cười lớn nói: “Thánh nữ, có điều này lão phu không biết có nên nói ra hay không!”
“Nếu ông đã hỏi vậy thì đừng nói nữa”.
“Chậc, thánh nữ vẫn lạnh lùng xa cách giống hệt như hai mươi năm về trước. Nếu thánh nữ có thể chủ động hơn một chút lúc đi vào Ma Uyên thì bây giờ đâu phải canh giữ ở đây một mình thế này!”
“Lôi Chấn Tử!”
Nghe thấy vậy, thánh nữ che mặt không nhịn được quát.
“Thôi, ta không nói nữa”.
Lôi Chấn Tử cười lớn rồi nói: “Lần này ta đến chỉ muốn gặp cố nhân thôi, bà cũng biết ông ấy không phải kẻ vô dụng mà. Ngược lại trong hoạ còn gặp phúc, sau khi hình thành lại cơ thể và có được cờ Ma Thiên của Ma tộc, cả bà và ta đều biết thể chất của ông ấy đã thuần dương như thân thể của võ thần!”
“Với tiềm năng này, sớm muộn gì Trung Châu Đại Lục cũng đổi màu vì ông ấy, mà ông ấy muốn làm gì thì bà biết rồi đúng không!”
“Đủ rồi!”
“Được, ta đến chuyến này không phải định nói với bà những chuyện ấy”.
Lôi Chấn Tử nghiêm túc nói: “Đại nạn sắp ập tới, Lôi Thần Cốc chuẩn bị chuyển tới Thông Thiên Phong. Thánh địa Trì Dao của bà bảo vệ nơi này đã lâu rồi nên… chuẩn bị dần đi là vừa!”
“Hơn nữa, lần này ta mong bà sẽ không giống như hai mươi năm trước nữa. Mục Vỹ là một biến số lớn, giữ lại hay giết chết thì bà cứ nghĩ đi rồi quyết!”
Dứt lời, Lôi Chấn Tử đã biến mất.
“Phù…”
Thấy Lôi Chấn Tử đã biến mất, bóng người đứng trước cửa căn phòng nhỏ chợt thở dài một hơi rồi mới dần thả lỏng cơ thể.
“Khụ khụ…”
Lúc này, có tiếng ho khan vang lên trong phòng.
“Sư phụ!”
Nghe thấy tiếng ho, bóng dáng xinh đẹp đó vội vã đẩy cửa đi vào trong.
“Sư phụ, người không sao chứ ạ?”
Người phụ nữ che mặt nhìn người đang ngồi xếp bằng trên giường rồi sốt sắng hỏi.
“Áp chế phong ấn cả trăm năm nên giờ ta đã sức cùng lực kiệt, nhưng phong ấn này sẽ không thể bị phá vỡ đâu!”
Người phụ nữ ngồi trên giường có dung nhan xinh đẹp, tuổi tác tầm trung niên, nhưng gương mặt tái nhợt đó đã khiến dung nhan mỹ miều trở nên rầu rĩ.
“Sư phụ, không thể thế được! Người lợi hại thế này, sao có thể ạ!”
“Doãn Nhi!”
Người phụ nữ bị bệnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt rồi cười khổ nói: “Doãn Nhi, con có biết vì sao ta đưa con đến đây này không?”
“Đồ nhi không biết ạ!”
Cô gái tháo khăn che mặt xuống, một gương mặt đẹp đẽ cuối cùng đã lộ diện.
Đó lại là Tiêu Doãn Nhi đã rời khỏi nhà họ Tiêu.
“Vì chỉ có con là người phù hợp nhất để thay thế vị trí thánh nữ của ta, số mệnh đã định sẵn là con rồi nên ta mới chọn con”.
Tiêu Doãn Nhi vội nói: “Sư phụ, nhưng con tài hèn học ít, tu vi cũng rất thấp, thật sự khó có thể đảm đương được trách nhiệm ạ!”
“Thực lực không phải là vấn đề, quan trọng là con có thể chịu đựng được khi phải sống cô đơn cả đời hay không?”, thánh nữ đó nhìn Tiêu Doãn Nhi với vẻ trông mong rồi hỏi.
Nghe thấy thế, Tiêu Doãn Nhi run lên, nước mắt trực trào.
“Ta hiểu, ta hiểu rồi!”
“Được, con làm được ạ!”, Tiêu Doãn Nhi kiên quyết nói.
“Thế thì tốt, việc mà thánh nữ Trì Dao phải gánh vác là vinh quang của cả thánh địa. Ban nãy, khi Lôi Chấn Tử nhắc đến Mục Vỹ, ta thấy vẻ mặt con hơi căng thẳng, con và hắn đều có xuất thân từ đế quốc Nam Vân, có phải con thích hắn không?”
“Chỉ là cảm nắng thôi ạ!”
Tiêu Doãn Nhi bình tĩnh nói: “Bên cạnh huynh ấy không còn chỗ cho con nữa rồi”
“Haizz…”
Nghe thấy thế, Trì Dao thánh nữ khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Nếu vậy sư phụ hỏi con, con có đồng ý bảo vệ thánh địa Trì Dao không?”
“Có ạ!”
Tiêu Doãn Nhi khẽ thở ra một hơi rồi đáp.
Khi đưa ra quyết định này, Tiêu Doãn Nhi biết từ nay về sau, mình và Mục Vỹ không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng dù không đồng ý thì cô ấy và Mục Vỹ còn có thể bên nhau nữa không?
Song bây giờ, tất cả đều không quan trọng nữa.
“Tốt!”
Nghe thấy vậy, Trì Dao thánh nữ khẽ nói: “Hôm nay, ta sẽ truyền cho con tâm kinh và công pháp mà thánh nữ của Trì Dao cần tu luyện. Sau này con nhớ phải chăm chỉ tu luyện, còn cảnh giới thì…”
Chương 560: Diện mạo mới của Trung Châu
“Sư phụ vốn thách thức thoát xác thành tiên, liều mạng với trời, nhưng chẳng may sơ suất nên đã hoàn toàn thất bại, đến phong ấn cũng suýt không áp chế được, vì thế việc ta có thể làm bây giờ là… Doãn Nhi, con lại đây”.
“Dạ!”
“Điều ta có thể làm bây giờ chỉ là giúp con một tay!”
Dứt lời, thánh nữ mỉm cười rồi khẽ vuốt má Tiêu Doãn Nhi.
Ngay sau đó, Tiêu Doãn Nhi chỉ thấy có một luồng sức mạnh vô cùng thuần khiết ở trong đầu xuyên thẳng qua cơ thể của mình rồi di chuyển khắp nơi.
Chín tầng hồn đàn mà thánh nữ đang ngồi chợt loé lên tia sáng kỳ lạ, sau đó bay vào trong người Tiêu Doãn Nhi.
“Sư phụ!”
“Hôm nay, ta sẽ tặng cho con hết chín tầng hồn đàn này. Từ nay trở đi, thánh địa Trì Dao trông cậy cả vào con, Doãn Nhi, nhớ tuyệt đối không được làm sư phụ thất vọng!”
Nói rồi, gương mặt của thánh nữ dần trắng bệch, da dẻ ở tay cũng trở nên nhăn nheo.
“Sư phụ…”
“Hãy nhớ hồn đàn mà ta truyền cho con đã dung hợp với bản mệnh của con rồi, dẫu sao cũng được dung nhập từ bên ngoài nên con cần phải chăm chỉ rèn luyện võ kỹ công pháp của thánh địa thì mới có thể dung hợp hoàn toàn được. Bây giờ, Ma tộc tới xâm chiếm, các trưởng lão của thánh địa ta có thể ứng phó, con cứ ở đây mà chuyển hoá sức mạnh của hồn đàn để biến nó thành của mình”.
“Vâng!”
Tiêu Doãn Nhi rơi lệ nhìn đôi mắt của Trì Dao thánh nữ dần khép lại.
“Đời này ta chỉ có lỗi với một mình ông ấy, ta thật lòng xin lỗi ông ấy…”
Trì Dao thánh nữ khẽ nói một câu rồi trút hơi thở cuối cùng.
Tiêu Doãn Nhi không kềm chế được ôm mặt khóc.
Nhưng một lát sau, cô ấy đứng dậy, tiếp tục đeo chiếc khăn che mặt màu trắng lên, sau đó bước xuống chín tầng hồn đàn, có tia sáng loé lên, cô ấy đẩy cửa đi ra ngoài.
“Từ nay về sau, ta không còn là Tiêu Doãn Nhi nữa, mà thánh nữ của thánh địa Trì Dao!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong hang động rồi dần vọng ra xa.
Cùng lúc đó, Lôi Chấn Tử đứng ở trên cao bên ngoài thánh địa đang quan sát nơi này từ phía xa.
“Bà hà tất phải làm vậy!”
Ông ta khẽ thở dài một hơi rồi quay người rời đi.
Coi như chưa từng có gì xảy ra.
Đại chiến của con người và Ma tộc vẫn đang diễn ra ở trung Châu Đại Lục.
Nhưng lần này, cuộc chiến chỉ kéo dài hơn một tháng là kết thúc.
Ba trăm nghìn đại quân của Ma tộc vây đánh Lục Ảnh Huyết Tông đã binh bại như núi đổ sau khi nơi này có một Huyết Vương xuất hiện, thậm chí đến hai ma vương còn bị giết và luyện chế thành huyết thi để phục vụ cho nơi này.
Hai đại quân đã bị phá tan, phe tấn công thánh địa Trì Dao mãi không giành được thắng lợi nên cuối cùng đành rút lui.
Ma tộc cũng có điểm lo lắng.
Ba đại quân chỉ còn lại một, nếu các thế lực lớn ở Trung Châu chợt tổng tấn công Ma tộc thì kiểu gì họ cũng thất bại thảm hại.
Nếu các cao nhân ẩn sĩ của Trung Châu không xuất hiện còn được, chẳng may kinh động đến họ thì đến ma sử Sát Minh có thực lực cao cường cũng khó mà khắc phục được hậu quả.
Vì thế sau khi cân nhắc thiệt hơn, y đã quyết định rút quân.
Cuối cùng, ba trăm nghìn đại quân của Ma tộc đều tập trung hết ở thành Phù Dư, đóng cửa không ra ngoài.
Các thế lực lớn của nhân loại đã có thể thở phào một hơi.
Nhưng mọi người vẫn lờ mờ phát hiện có điểm bất thường ở Đại Lục.
Đầu tiên là Lôi Thần Cốc tuyên bố chuyển tới Thông Thiên Phong, nơi đó cách Lôi Thần Cốc mấy trăm nghìn dặm.
Tiếp đến là Lục Ảnh Huyết Tông có một Huyết Vương với thực lực mạnh mẽ xuất hiện, y giỏi tà thuật, lại xuất quỷ nhập thần nên khó ai đề phòng được.
Cuối cùng là tin tức từ phía thánh địa Trì Dao, Trì Dao thánh nữ tiền nhiệm tuyên bố từ bỏ vị trí, thánh nữ mới bắt đầu tiếp quản mọi công việc của thánh địa.
Trung Châu Đại Lục chỉ rơi vào hỗn loạn trong một thời gian ngắn là bình ổn trở lại, nhưng sự bình yên này lại có vẻ kỳ lạ.
Đợt này, Vỹ Minh rất im hơi lặng tiếng, thậm chí nếu không nhờ các hoạt động mua bán bom thì mọi người trên Đại Lục khéo đã quên luôn nơi này.
Nhưng một khi nhắc đến Mục Vỹ, ký ức trong sâu thẳm mỗi người lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng suy nghĩ gì đó trên ba tầng hồn đàn có một tầng phát sáng ánh vàng lấp lánh trong một căn mật thất của Vỹ Minh.
Lần tấn công thứ hai của Ma tộc đã bị ngăn chặn, sự thật cho thấy lần thứ nhất là một trăm nghìn đại quân chia nhỏ ra để tấn công, nhưng lần thứ hai là một triệu quân tập trung tấn công ba thế lực lớn, song đều thất bại.
Như vậy thì lần tấn công sắp tới của Ma tộc chắc sẽ không chỉ là một triệu quân nữa.
Bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, hồn đàn đã vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù có mạnh đến mấy thì vẫn chỉ có ba tầng hồn đàn, vì thế hắn vẫn cần tiếp tục nâng cao thực lực.
Thứ Vỹ Minh đang thiếu bây giờ chính là những cường giả siêu cấp có thực lực lớn mạnh.
Nếu không nhờ liên kết với Vũ Tiên Môn, chắc bây giờ Vỹ Minh đã trở thành miếng mồi ngon mà ai cùng thèm cắn vài miếng.
Đã nửa năm trôi qua từ lần tấn công vừa rồi của Ma tộc.
Chẳng dễ gì Đại Lục mới được êm ấm nửa năm, nhưng trong khoảng thời gian này, mọi người vẫn chưa thể yên tâm được.
Vẫn còn ba trăm nghìn đại quân của Ma tộc đang đóng quân ở thành Phù Dư - nơi ở gần Ma Uyên, điều này như cái gai trong mắt của mọi người!
Nhưng chẳng ai có thể nhổ nó đi được.