• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Khiêu chiến

Ai cũng biết lớp năm sơ cấp mà Mục Vỹ đang dạy là lớp rác rưởi nổi tiếng cả học viện, đệ tử trong lớp đều là con cháu của tay buôn hoặc tới từ những gia đình bần cùng.

Kỳ tài ngút trời như Diệu Tiên Ngữ thì toàn bộ lớp năm sơ cấp chỉ có một mình cô ta.

Thầy giáo phụ trách khảo hạch cho biết, cửa ải thứ nhất và thứ hai là kiểm tra khả năng kiểm soát sức mạnh của bản thân.

Còn cửa ải thứ ba chính là năng lực dạy học.

Thực lực mạnh mà không thể dạy dỗ ra đệ tử ưu tú thì cũng không thể trở thành một người thầy ưu tú.

Mọi người đều rất tò mò Mục Vỹ sẽ chọn lớp sơ cấp nào để làm đối thủ cho lớp của mình, hoàn thành cửa ải khảo hạch cuối cùng!

Nhưng nhìn tình hình thì có vẻ dù hắn chọn lớp nào cũng thua cả!

Với chủ đề thi đấu là cảnh giới, luyện đan và luyện khí, đệ tử ở lớp nào kém đến mấy thì cũng mạnh hơn lớp năm sơ cấp của Mục Vỹ.

Mục Vỹ đứng ở chính giữa phòng tu luyện, nhìn xung quanh.

Trong đây đang tụ tập rất nhiều đệ tử lẫn thầy giáo.

Hắn đưa mắt hết một vòng, cuối cùng dừng lại ở Điêu Á Đông.

"Thầy Điêu, ngươi bảo ta không xứng làm thầy của học viện, vậy lớp ta khiêu chiến lớp của ngươi ba trận này nhé!"

Mục Vỹ chỉ tay vào hắn ta, chậm rãi nói.

Gì cơ?

Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, các đệ tử và thầy giáo trong phòng tu luyện đều ngoác mồm, cằm sắp rơi xuống đất.

Lớp năm sơ cấp mà lại đi khiêu chiến lớp tinh anh cao cấp do Điêu Á Đông dẫn dắt, Mục Vỹ có chắc là mình không phải đang đâm đầu vào chỗ chết đấy chứ?

"Thú vị, đúng là thú vị!"

Bị Mục Vỹ chỉ thẳng mặt, Điêu Á Đông lại từ từ mỉm cười.

Nhưng nụ cười kia lạnh như băng, tràn trề sát khí.

Dù thế nào đi nữa, Mục Vỹ dám can đảm khiêu chiến lớp học của Điêu Á Đông chính là đang khiêu khích sự uy nghiêm của hắn ta.

Hành động này đủ để Điêu Á Đông giết Mục Vỹ hơn trăm lần.

"Thầy Điêu, một tháng sau, Mục Vỹ ta đây sẽ dẫn dắt ba đệ tử trong lớp năm sơ cấp đấu với lớp tinh anh cao cấp của ngươi. Thi đấu ba trận, ta thắng thì được thăng cấp lên thầy giáo trung cấp, ngươi không có ý kiến gì chứ?"

"Tất nhiên rồi!"

Điêu Á Đông mỉm cười, kìm nén ý muốn giết người xuống, cười đáp: "Sự thay đổi của thầy Mục thật là khiến cho người ta kinh ngạc. Thế này đi, chỉ cần thầy Mục có thể thắng ta một trận thì Điêu Á Đông này bằng lòng lùi xuống làm thầy giáo trung cấp, còn thầy Mục thì tự động trở thành thầy giáo trung cấp. Thấy sao?"

Nghe hắn ta nói vậy, phòng tu luyện đầy những lời khen ngợi.

"Mục Vỹ đúng là không biết trời cao đất dày, dám khiêu chiến thầy Điêu à. Chán sống ấy mà!"

"Ta thì nghĩ thầy ta biết dù có đấu với lớp nào cũng không thắng nổi nên mới làm vậy!"

"Chứ gì nữa, rõ ràng là đang tìm đường lùi đây mà. Thầy Điêu không những không so đo mà còn nhượng bộ thầy ta! Chắc là Mục Vỹ thấy mình đã qua được hai cửa ải của khảo hạch nên coi trời bằng vung đây mà!"

"..."

"Thế sao được!"

Điêu Á Đông vừa nói xong thì Mục Vỹ lên tiếng: "Quy định của học viện không thể xâm phạm, chính miệng thầy Điêu đây đã nói câu này mà? Không những thế, ngươi còn chê ta không đủ tư cách, chẳng lẽ quy định của học viện chẳng là gì trong mắt thầy Điêu sao?"

Hai tay siết chặt kêu răng rắc, trên mặt Điêu Á Đông vẫn là nụ cười tươi tắn: "Thầy Mục nói đúng lắm, vậy chúng ta gặp lại vào một tháng sau!"

Hắn ta xoay người đi, còn đám đông thì như ong vỡ tổ.

Mục Vỹ công khai khiêu chiến Điêu Á Đông ba trận, hắn sẽ cho ai ra sân thi đấu đây?

Lớp năm sơ cấp? Không thể nào!

Muốn thực lực của lớp năm sơ cấp tăng lên đến mức có thể so tài với lớp cao cấp của Điêu Á Đông trong vòng một tháng là không thể, dù hiện giờ lớp năm sơ cấp đã có một thiên tài tuyệt đỉnh như Tần Mộng Dao vào dạy học!

Đám đông vây xem dần tản đi, Mục Vỹ trở lại lớp học.

Giờ phút này, lớp năm sơ cấp cũng đang xôn xao.

Diệu Tiên Ngữ ngồi vào bàn của mình, nét mặt khi nhìn Mục Vỹ không còn sự trêu chọc như ban đầu nữa mà là tràn đầy sùng bái.

Một bên khác, Tề Minh lại như ngồi trên bàn chông, bứt rứt mất tự nhiên.

Lần đầu thì vì rắc rối của cậu ấy mà Mục Vỹ phải gây nhau với Cận Đông. Lần thứ hai lại là với Điêu Á Đông, một thầy giáo thiên tài, đã thế hai người này còn công khai đối chọi gay gắt với nhau ngay trước mặt đông đảo đệ tử của học viện nữa chứ.

Tề Minh cực kỳ đau đầu.

"Thầy Mục, thầy ngầu quá nhỉ. Thi đấu ba trận này chọn ai không chọn, lại đi chọn lớp của thầy Điêu. Thầy đúng là tự tin!"

Một giọng nói quái gở vang lên ở dưới lớp.

Mặc Dương!

Tên nhóc này đã bị Mục Vỹ dạy dỗ mấy lần nhưng vẫn không bỏ được cái tính kiêu ngạo đấy.

"Trận thi đấu này không chỉ liên quan đến danh dự của bản thân thầy, mà còn liên quan đến danh dự của lớp năm sơ cấp và... cô Tần của các trò!"

Đúng vậy!

Hơn ba mươi đệ tử trong lớp sực nhận ra.

Hiện giờ, Tần đại mỹ nữ Tần Mộng Dao đã là cô giáo của lớp họ. Nếu cả ba trận đấu đều thua, Mục Vỹ bị bẽ mặt chỉ là chuyện nhỏ, cô Tần bị ảnh hưởng mới là việc lớn!
Chương 67: Chính là trò

"Trong ba trận đấu, trận đầu là so về cảnh giới thực lực. Nói đến lớp của thầy Điêu, tạm thời không bàn đến thiên tài Điêu Á Vân của nhà họ Điêu, Mặc Hải mà ra sân thì cả lớp chúng ta không ai là đối thủ cả!"

"Trận thứ hai là luyện đan, lớp ta có Diệu Tiên Ngữ nhưng lớp họ cũng có Uông Vân Kỳ. Uông Vân Kỳ là thiên tài của nhà họ Uông, thầy luyện đan một sao, không hề kém cạnh Diệu Tiên Ngữ!"

"Trận thứ ba, luyện khí. Tề Vân kia là thầy luyện khí thiên tài được toàn học viện công nhận, có thể luyện chế ra phàm khí trung phẩm. Còn lớp mình... chỉ có nhà Tề Minh là làm nghề rèn sắt! Đâu có đọ lại được!"

Mặc Dương bĩu môi, bất lực nói.

Gã chướng mắt Mục Vỹ lắm, nhưng Tần Mộng Dao đang ở đây nên cũng muốn biểu hiện tốt một chút.

"Biến chuyện không thể thành có thể chính là ý nghĩa sống của chúng ta!"

Mục Vỹ thình lình lên tiếng, nét mặt nghiêm nghị: "Trên con đường tu luyện, võ giả tranh giành thiên địa, vận may, giành giật khả năng sống sót. Nếu ngay cả can đảm để tranh đấu cũng không có thì các trò còn tu luyện làm gì?"

"Trong truyền thuyết, Khổ Hải Thiên Tôn bị phá hủy kinh mạch, ai cũng cho là lão ta không thể tu luyện được nữa. Nhưng với nghị lực kiên cường bất khuất của mình, lão ta đã một mình leo lên núi Thần Lôi cao chín tầng mây, dẫn sấm sét vào trong cơ thể để nối lại kinh mạch, cuối cùng trở thành Thiên Tôn, tự do bay lượn giữa ba nghìn tiểu thế giới!"

"Còn các trò đều được đầy đủ về mọi mặt, có lý do gì để không nỗ lực chứ?"

Nghe được những lời này, toàn bộ lớp học rơi vào im lặng.

Đúng vậy, họ cũng dựa vào thực lực của bản thân để thi vào Học viện Bắc Vân, dựa vào đâu để bị người khác gọi là đồ vô dụng, dựa vào đâu để bị người khác gọi là lớp rác rưởi?

"Cái đó... thầy Mục, núi Thần Lôi cao chín tầng mây là ở đâu thế ạ?"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên làm phá hỏng bầu không khí. Các đệ tử trong lớp cũng tò mò nhìn Mục Vỹ.

Không phải Khổ Hải Thiên Tôn là truyền thuyết sao? Chẳng lẽ tồn tại thật?

"Mặc Dương!"

Mục Vỹ nhìn Mặc Dương, đột nhiên nói lớn: "Dù bên Điêu Á Đông cử Điêu Á Vân hay Mặc Hải lên, thì trò, Mặc Dương, sẽ tham gia trận đầu! Nếu thầy nhớ không nhầm thì Mặc Hải và trò đều là con cháu của thương nhân họ Mặc kia đúng không?"

"Hớ?"

Nghe thấy lời tuyên bố này, sắc mặt Mặc Dương co rúm như ăn phải phân.

"Trận thứ hai Diệu Tiên Ngữ sẽ ra sân. Diệu Tiên Ngữ, trò tự tin chứ?"

"Chỉ cần thầy Mục tin thì Tiên Ngữ cũng tin. Thầy phải dốc sức chỉ dạy trò đấy nhé!", Diệu Tiên Ngữ đứng lên, cúi người xuống làm lộ cảnh xuân trước ngực.

Mục Vỹ thích thú liếc mắt nhìn, từ tốn nói: "Khụ khụ... Yên tâm, có thầy ở đây, khó khăn cũng thành mây bay!"

"Còn trận thứ ba... Mặc Dương, vừa rồi trò nói nhà Tề Minh làm nghề rèn sắt đúng không? Vậy Tề Minh đi!"

"Hả?", Tề Minh đứng dậy cái rầm, ấp úng từ chối: "Thầy Mục, trò chỉ biết rèn sắt thôi, chưa luyện khí bao giờ, Tề Vân lại là thiên tài luyện khí của nhà họ Tề, trò..."

"Trò cái gì mà trò!"

Mục Vỹ chặn họng: "Chuyện này do trò gây ra, trò lên chắc rồi. Một tháng đủ đấy!"

Hắn ngang ngược chọn ra ba người rồi xoay người ra ngoài lớp học, để lại đám đệ tử đang ầm ĩ sau lưng.

"Không ngờ thầy Mục ngốc nghếch trước kia hôm nay lại sáng suốt lắm nha, chọn người quá là chuẩn!"

Sau khi Mục Vỹ rời khỏi phòng học, Tần Mộng Dao trong bộ váy màu lam nhạt cũng theo sau.

"Hửm? Ba người này ta chỉ chọn đại ra để hù người thôi, gì mà sáng suốt chứ!"

"Ta thì không nghĩ vậy đâu!", Tần Mộng Dao thông minh phân tích: "Tuy Mặc Dương nhìn thì như một tay ăn chơi trác táng nhưng cũng có thiên phú tu luyện. Tề Minh thì thuộc dòng thứ của nhà họ Tề, do bị hắt hủi nên mới vâng dạ yếu đuối như thế. Nhưng theo như ta được biết, trò ấy dành rất nhiều công sức vào luyện khí, chỉ là một mực không có cơ hội học mà thôi. Những thầy luyện khí trong học viện làm gì có thời gian để ý đến một đệ tử ở lớp sơ cấp như trò ấy. Diệu Tiên Ngữ thì bản thân trò ấy đã là thiên tài luyện đan của thành Bắc Vân bên cạnh Uông Vân Kỳ. Hai người họ vốn ngang tài ngang sức!"

"Chắc là chọn đại nhỉ, xem ra thầy Mục quan tâm đến đệ tử của mình lắm!", cô khẽ mỉm cười.

"Ơ... có chuyện đó nữa à?", Mục Vỹ gãi đầu.

Thành thật mà nói, hắn xếp như vậy hoàn toàn không có chủ đích nào cả. Mục Vỹ hắn vẫn rất tự tin sẽ dạy dỗ được những đứa nhóc vắt mũi chưa sạch này.

"Bây giờ Tần tiểu thư cũng sắp đột phá đến tầng thứ chín của thân xác - cảnh giới Thông Linh nhỉ?"

"Ừm, chắc là mấy ngày nữa thôi!"

"Biết ngay mà! Không thể không nói, trong thành Bắc Vân này, nếu bàn về thiên tài thì không ai có thể đấu lại cô!"

Lời này là thật. Tần Mộng Dao sở hữu thần phách Băng Hoàng, tiền đồ nhất định sẽ vô cùng xán lạn!

"Đừng có đánh trống lảng. Thiên tài giấu mình chín năm chỉ chờ ngày quật khởi, thầy Mục à, ta cũng phải nói hai từ ‘nhẫn nhục’ này không thể miêu tả hết được huynh!"

"Hơ? Mà Tần tiểu thư này, ta hỏi cô một vấn đề!"

"Sao?"

"Nếu ta sắp xếp thế này thật thì ai sẽ dạy Tề Minh luyện khí, ai sẽ dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan đây?"

"Hả..."

Nghe vậy, Tần Mộng Dao ngẩn người.

Phải rồi, mặc dù thực lực của Mục Vỹ đã nâng cao nhưng luyện khí thì hắn chẳng biết một chữ, luyện đan cũng chỉ biết lý luận suông!

"Thầy Mục không phải là không biết gì về luyện đan đâu ạ!"

Cô đang bần thần thì một giọng nói lanh lảnh như chuông bạc vang lên.

Diệu Tiên Ngữ lại gần, nhìn bóng lưng của Mục Vỹ, nói: "Thầy Mục không gì không thể, chẳng những nắm rõ kiến thức về đan dược mà còn rất giỏi luyện đan!"

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tần Mộng Dao, cô ta chợt hỏi: "Cô Tần ơi, nghe nói cô và thầy Mục có hôn ước ạ?"
Chương 68: Cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy

"À, ừ...", Tần Mộng Dao rất bất ngờ khi bị Diệu Tiên Ngữ hỏi vậy, theo phản xạ gật đầu.

"Ha ha, trò biết hôn ước của hai người chỉ là giả. Nam nhân như thầy Mục, cô Tần không cần, nhưng trò muốn!"

Diệu Tiên Ngữ bỏ lại một câu rồi chạy đến bên cạnh Mục Vỹ.

"Cái gì vậy!"

Mặt Tần Mộng Dao đỏ lên, nhìn hai người kia đi xa dần. Từ khi nào mà tên đó thu hút thế chứ!

Gợn sóng nhỏ này đã kết thúc, nhưng Mục Vỹ biết chỉ vừa mới bắt đầu.

Hiện giờ, đại sư Mạt đã rời khỏi thành Bắc Vân và trở về thành Nam Vân, thủ đô của đế quốc Nam Vân. Lục Khiếu Thiên cũng không thể bảo vệ hắn mãi được.

Hơn nữa, vì chuyện Mục Lang và Mục Khoảnh bị đánh cho tàn phế, đại trưởng lão và nhị trưởng lão trong nhà họ Mục chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.

Bốn gia tộc lớn Mục, Tần, Uông, Điêu trong thành Bắc Vân vốn chẳng hòa thuận gì nhau. Nếu đại trưởng lão và nhị trưởng lão mất lý trí làm ra chuyện gì quá quắt thì nghĩa phụ của Mục Vỹ, cũng là trưởng tộc nhà họ Mục, sẽ đối mặt với cảnh loạn trong giặc ngoài, khó mà giải quyết.

Không những thế, nhiều người trong học viện sẽ vì sự vươn lên của hắn mà bày trò ngán chân.

Đông Phương Ngọc chỉ là mở đầu!

"Xem ra trước mắt vẫn cần tập trung tăng thực lực!"

Vuốt ve nhẫn không gian trên ngón tay, Mục Vỹ hạ quyết tâm, đi tới phòng luyện công của học viện.

Bây giờ hắn chỉ đang ở tầng thứ sáu của thân xác là cảnh giới Ngưng Mạch, trong cơ thể tuy cũng có chân nguyên nhưng đó không phải của hắn.

Chỉ khi thật sự bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên, cơ thể chứa chân nguyên, dùng nó để rèn luyện kinh mạch thì mới xem hoàn toàn bước vào con đường tu luyện.

Lúc đó, Mục Vỹ sẽ có thể thi triển rất nhiều võ kỹ một cách toàn diện!

Đi tới phòng luyện công rồi chọn một căn phòng, Mục Vỹ tập trung tu luyện.

Ngưng Mạch Đan, chính là ngưng luyện kinh mạch của bản thân để chuẩn bị cho chân nguyên lấp đầy cơ thể, sau đó dùng kinh mạch để hút chân nguyên lại.

Nếu kinh mạch không đủ cứng và bền, nhẹ thì kinh mạch bị phá hủy, nặng thì mất mạng.

Lúc này, Mục Vỹ đang chuẩn bị cho bước cuối cùng, đột phá vào cảnh giới Ngưng Nguyên!

"Với tư chất và thể chất hiện tại của mình thì rèn luyện kinh mạch và ngưng tụ chân nguyên đều không là vấn đề, nhưng lượng chân nguyên hấp thụ được lại liên quan đến việc nâng cao cảnh giới sau này, cẩn thận vẫn hơn!"

Mục Vỹ bình tâm tĩnh khí, lấy Ngưng Mạch Đan ra, không do dự nuốt xuống.

Cảnh giới Ngưng Nguyên nghĩa là võ giả sau khi sử dụng khí kình để ngưng luyện toàn bộ kinh mạch sẽ dùng bản thân như vật chứa, dẫn chân nguyên trong đất trời vào trong cơ thể.

Sau đó là dùng chân nguyên để rèn luyện thân thể.

Trong mười tầng cảnh giới của thân xác, cảnh giới đầu tiên là dùng sức mạnh thuần túy để rèn luyện cơ thể, giúp cho cơ thể mạnh lên gấp bội.

Về sau, thân thể của võ giả sẽ dần sinh ra khí kình, rồi dùng khí kình để rèn luyện.

Khi khí kình mài giũa cơ thể đến mức độ hoàn mỹ, võ giả sẽ dùng thân thể làm vật trung gian để dẫn chân nguyên trong đất trời vào người, bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên.

Cảnh giới Ngưng Nguyên, tầng thứ bảy của thân xác mới là cánh cửa để võ giả chân chính bước vào con đường tu đạo.

Sau khi uống Ngưng Mạch Đan, một luồng khí nóng dần dần hội tụ trong cơ thể Mục Vỹ.

Đó là dược hiệu của Ngưng Mạch Đan, Mục Vỹ rất rõ về nó.

Dược hiệu của Ngưng Mạch Đan dần dần lan ra mỗi một kinh mạch trong cơ thể hắn. Cảm giác nóng rực ấy như có dung nham chảy trong người.

Dòng chảy vừa đào thải mọi tạp chất trong kinh mạch của hắn, vừa rèn luyện tính dẻo dai cho chúng.

Kiếp trước, Mục Vỹ đã trải qua sự đau đớn này không biết bao nhiêu lần.

Bây giờ cảm nhận một lần nữa, đầu óc tỉnh táo làm mỗi một lần nhức nhối trong cơ thể càng thêm rõ nét hơn. Mục Vỹ cảm thấy rất lo lắng.

Tuy kiếp trước đã từng trải qua cảm giác này, nhưng kiếp này hắn không có được cơ sở tốt như kiếp trước.

Bên cạnh đó, điều đang làm Mục Vỹ áp lực nhất không phải cơn đau đớn trong cơ thể mà là cảm giác mơ màng buồn ngủ đến đáng sợ.

Tru Tiên Đồ như ngọn núi hàng vạn tấn đè trên đầu Mục Vỹ, tựa như đang thăng cấp không phải hắn mà là Tru Tiên Đồ.

Cảm giác này hết sức kỳ lạ, nhưng Mục Vỹ buộc phải chịu đựng.

Dần dần, quanh thân hắn đã ngưng tụ chân nguyên.

Chỉ là những chân nguyên này không lập tức tràn vào người mà lại tập trung xung quanh hắn.

Có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của chân nguyên nhưng Mục Vỹ lại không cách nào hút chúng vào kinh mạch trong cơ thể.

Cảm giác đó cực kỳ khó chịu.

"Đinh!"

Trong nháy mắt, tiếng "đinh" vang lên, Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ gần như mở ra ngay sau đó.

Chỉ là, lần này Tru Tiên Đồ không phải chỉ mở ra một góc mà là một trang.

Trong trang đó, có ảo ảnh một người đang bay qua chạy lại, liên tục triển khai một võ kỹ.

Trong trang đó, có ảo ảnh một người cho các loại dược liệu vào lò luyện đan để luyện chế đan dược thần kỳ.

Trong trang đó, có ảo ảnh một người đang điều khiển các vật liệu bằng kim loại để đúc thành một thanh thần binh.

Nhưng Mục Vỹ không thể tận mắt nhìn thấy hay cảm nhận những thứ đó.

Hắn chỉ biết thận trọng quan sát, trông chừng chân nguyên xung quanh, sợ chúng sẽ đột ngột bùng nổ, tràn vào người mình.

Thời gian này kéo dài đến tận nửa ngày.

Những chân nguyên kia vẫn cứ trôi lơ lửng xung quanh Mục Vỹ.

Theo thời gian trôi qua, hắn cũng không còn quá cảnh giác, bắt đầu tìm hiểu trang tranh vẽ Tru Tiên Đồ vừa mở ra.
Chương 69: Sao mà sánh được

"Bổ Thiên Kiếm Đạo!"

"Trúc Linh Đan!"

"Phàm khí thượng phẩm, kiếm Thanh Khuyết!"

Một võ kỹ, một viên linh đan, một thanh thần binh.

Trong một lúc thất thần, phương pháp tu luyện võ kỹ, cách luyện chế đan dược và khẩu quyết để đúc thần khí tràn vào trong đầu.

Dù đời trước từng là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ cũng chưa từng lĩnh ngộ được những võ kỹ, đan dược và phàm khí thần kỳ thế này.

Tru Tiên Đồ như đang mở ra cánh cửa thần bí cao cấp hơn cho hắn.

"Vù vù..."

Giữa lúc đó, tiếng vù vù vang lên. Chân nguyên quanh quẩn ngoài cơ thể Mục Vỹ ầm ầm tràn vào trong.

Cùng lúc đó, trang tranh vẽ Tru Tiên Đồ vừa mở ra loạt soạt cuốn lại.

Chân nguyên bá đạo đến tận cùng bùng nổ ra từ trong Tru Tiên Đồ sắp đóng.

Lượng chân nguyên lúc đầu còn lởn vởn xung quanh Mục Vỹ đã không còn bao nhiêu.

"Gì đây, muốn vờn mình à!"

Không nhịn được chửi thề, Mục Vỹ lại nghĩ một đằng nói một nẻo tiếp nhận chân nguyên đang tản ra từ Tru Tiên Đồ.

Giờ phút này, trong cơ thể Mục Vỹ có chân nguyên do hắn tự hấp thụ, chân nguyên có sẵn trong người cùng chân nguyên đang tỏa ra một cách khó hiểu từ Tru Tiên Đồ.

Ba luồng chân nguyên khấy đảo, xáo trộn bên trong hắn...

Khiến cho Mục Vỹ gần như rơi vào điên cuồng.

Nhưng đồng thời, chúng cũng đẩy lượng chân nguyên trong người hắn đến một mức độ khủng bố.

Cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy của thân xác có điểm khác biệt riêng!

Trong tầng thứ bảy, võ giả sở hữu hàm lượng chân nguyên khác nhau thì thực lực cũng chênh lệch rất nhiều.

Đây cũng là lý do tại sao cảnh giới Ngưng Nguyên lại mạnh mẽ đến thế.

"Chết tiệt!"

Ba nguồn chân nguyên quấy nhiễu, hắn thề phải ngưng tụ tất cả chân nguyên trong cơ thể thành một sợi dây thừng cho bằng được.

Nhưng chính sự trùng kích này lại khiến Mục Vỹ đau đến hóa điên.

Chân nguyên dẫn dắt từ trong đất trời, chân nguyên chứa sẵn trong kinh mạch hay chân nguyên có từ Tru Tiên Đồ đều không giống nhau.

Thời gian từ từ qua đi, ba nguồn chân nguyên đó dần dần hóa thành một thể.

"Phù..."

Tròn một canh giờ sau, Mục Vỹ mới thở hắt ra.

Chân nguyên trong cơ thể đã hoàn toàn hóa thành một.

Phần áo phía sau đã dính chặt vào lưng, mồ hôi làm lưng hắn ướt đẫm.

"Ba chân nguyên nhập làm một, cảnh giới Ngưng Nguyên!"

Mục Vỹ chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh như lúc này.

Mỗi một kinh mạch đều đầy ắp chân nguyên, gần như sắp trướng lên.

Dù chỉ tùy ý vung vẩy hai tay, Mục Vỹ cũng có thể cảm giác được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ và tràn đầy!

"Đến cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy của thân xác mới xem như thật sự bước lên con đường tu đạo. Dù là ở kiếp trước, mình cũng chưa từng cảm giác được thứ sức mạnh này. Tru Tiên Đồ, ngươi đã cho ta một bất ngờ quá lớn rồi!"

Bổ Thiên Kiếm Đạo, Trúc Linh Đan, kiếm Thanh Khuyết!

Võ kỹ, luyện đan, luyện khí, Tru Tiên Đồ, thật sự là thần bí đến mức không thể nào tưởng tượng được.

"Điêu Á Đông, ngươi đã đồng ý làm hòn đá trên con đường thành danh của Mục Vỹ này thì sao ta có thể từ chối được. Một tháng sau, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là rác rưởi!"

Sau khi bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên, Mục Vỹ thậm chí cảm giác được lượng chân nguyên trong cơ thể còn hùng hậu hơn cả võ giả ở cảnh giới Tụ Đan.

"Mặc Dương, Tề Minh, Diệu Tiên Ngữ, xem ra trong một tháng này cần phải huấn luyện cho ba trò rồi!"

Việc đột phá đến cảnh giới Ngưng Nguyên giúp cho Mục Vỹ lại tràn trề niềm tin. Hắn rời khỏi phòng luyện công, bắt đầu kế hoạch của mình.

Hôm nay, khắp Học viện Bắc Vân đều đang xôn xao về một tin đồn.

Một tháng sau, Mục Vỹ sẽ dẫn dắt lớp năm sơ cấp của mình thi đấu với lớp tinh anh cao cấp của Điêu Á Đông về võ lực, luyện đan và luyện khí.

Hầu như những ai nghe được tin này đều chỉ xem như một trò đùa.

Lớp năm sơ cấp là lớp nào?

Là lớp bết bát nhất toàn học viện.

Trong khi đó, lớp của Điêu Á Đông lại là lớp tinh anh nằm trong tốp ba của học viện.

Cấp bậc của hai bên sao mà so sánh được!

Lúc này, trong lớp học của Điêu Á Đông.

Hơn ba mươi đệ tử đang tụ tập.

"Thầy Điêu, không ngờ tên rác rưởi Mục Vỹ kia lại muốn đạp lên lớp chúng ta để được thăng cấp lên thầy giáo trung cấp, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

"Phải đấy ạ, dám yêu cầu chúng ta làm đối thủ, đúng là không xem thầy ra gì!"

"Thầy Điêu, chỉ cần thầy lên tiếng, bọn trò sẽ bắt tên Mục Vỹ kia quỳ xuống xin tha ngay. Thầy ta chỉ đang ở cảnh giới Ngưng Mạch thôi, Điêu Á Vân của lớp ta là đủ để đánh cho thầy ta tối mặt tối mày rồi!"

Trong lớp tinh anh cao cấp do Điêu Á Đông trực tiếp giảng dạy, đám đệ tử đang căm phẫn chửi rủa.

Bị tên thầy chẳng ra gì của lớp rác rưởi khiêu chiến, đây là một nỗi nhục nhã rất lớn đối với bọn họ.

"Đừng nôn nóng!"

Điêu Á Đông đứng trên bục giảng, nhìn hơn ba mươi đệ tử, nói: "Lần này Mục Vỹ dám khiêu chiến lớp chúng ta, không phải là sỉ nhục thầy mà là sỉ nhục lớp ba cao cấp chúng ta!"

"Vì vậy chúng ta nhất định phải khiến cho Mục Vỹ và học viện hiểu rằng, lớp ba cao cấp là bất khả xâm phạm!"
Chương 70: Sắp xếp thi đấu

Điêu Á Đông vừa dứt lời, cả phòng học đã sôi trào nhiệt huyết.

Thấy các học viên bên dưới hăng hái khí thế, hắn ta thầm cười lạnh.

“Mục Vỹ, ngươi lấy gì để đấu với ta đây? Dựa vào đám học trò dốt nát của ngươi ư? Lần này, ta sẽ cho tất cả mọi người biết lớp ba cao cấp, lớp mà Điêu Á Đông ta dạy dỗ là sự vẻ vang của ta!”

Điêu Á Đông thầm cười lạnh, sau đó bình thản nói: “Trận đấu lần này, thầy đã sắp xếp đâu vào đấy rồi”.

“Trận thứ nhất là đấu võ sẽ do Mặc Hải phụ trách, trận thứ hai là luyện đan sẽ giao cho Uông Vân Kỳ, còn trận thứ ba luyện khí thì là Tề Vân!”

Điêu Á Đông vừa nói dứt câu, cả lớp học đã ồ lên.

Mặc Hải là thiên tài của lớp ba cao cấp, thực lực của y chỉ đứng sau Điêu Á Đông. Mười bảy tuổi, y đã đạt tới cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác.

Tề Vân là con cháu nhà họ Tề. Dù nhà họ Tề chỉ là gia tộc hạng hai ở thành Bắc Vân, nhưng danh tiếng của Tề Vân thì đã nổi khắp nơi đây.

Mới mười bảy tuổi, hắn đã là một thầy luyện phàm khí thực thụ. Một tháng trước, hắn đã luyện chế thành công một món phàm khí trung phẩm.

Uông Vân Kỳ là đại tiểu thư của nhà họ Uông. Năm mười sáu tuổi, cô ta và Diệu Tiên Ngữ đều được coi là hai thiên tài luyện đan của thành Bắc Vân.

Ba người này có thể nói là những người có lực chiến đấu mạnh nhất của lớp ba cao cấp!

“Thầy Điêu, trò không đồng ý ạ!”

Đúng lúc này, một giọng nói phản bác vang lên trong lớp.

Một học trò đứng dậy, nói: “Thấy Điêu, chúng ta chỉ đối phó với lớp năm sơ cấp, hơn nữa đây còn là lớp kém nhất trong học viện. Lớp ba cao cấp chúng ta lại dùng những người giỏi nhất thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà, như vậy người ta sẽ nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu mất!”

“Đúng!”

“Đúng đấy ạ, đối phó với lớp của tên Mục vô dụng thì đâu cần đến những người có thực lực mạnh nhất trong lớp ba cao cấp của chúng ta!”

“Như thế thành ra xem trọng bọn họ quá!”

Nhiệt huyết của cả lớp học tăng vọt, có vài học trò còn chủ động giơ tay xin thi đấu.

“Trật tự!”

Một tiếng quát chợt vang lên, Điêu Á Đông bình tĩnh lẳng lặng nhìn đám học trò.

“Bất kể đối thủ của trận đấu tháng sau là ai cũng đều là cơ hội thể hiện của lớp ba cao cấp chúng ta!”, Điêu Á Đông trầm giọng nói: “Dù đối thủ mạnh hay yếu, lớp chúng ta cũng phải hạ gục ngay bằng một đòn, như vậy thì còn ai trong học viện có thể so bì với chúng ta nữa? Nếu đối thủ yếu thì chúng ta càng phải đánh nhanh thắng nhanh, để họ thấy lớp ba cao cấp chúng ta là thiên hạ vô địch!”

“Lớp ba cao cấp quyết thắng!”

“Lớp ba cao cấp quyết thắng!”



Lúc này, tiếng hoan vô vang khắp trong phòng học.

Thấy đám học trò reo hò, ý chí chiến đấu tăng cao, Điêu Á Đông thầm thấy rất hài lòng.

“Mục Vỹ… Uông Thanh Phong… Các người đều là hòn đá ngáng đường Điêu Á Đông ta. Học viện Bắc Vân là đất của ta, sau này ta nhất định sẽ tới thành Nam Vân, kinh thành của đế quốc Nam Vân, để thanh danh của ta lưu truyền ở cả đế quốc, hay thậm chí là Thiên Vận Đại Lục!”

Điêu Á Đông nắm chặt hai tay, thầm hạ quyết tâm!

Người dân ở thành Bắc Vân vô cùng đông đúc, thành thị xa hoa, đâu đâu cũng là phố xá tấp nập.

Chỉ có điều là những nơi này đa số đều thuộc về bốn gia tộc lớn là nhà họ Tần, Mục, Uông và Điêu.

Phía Tây của thành Bắc Vân có mấy chục con phố, hầu hết đều do nhà họ Tần quản lý.

Bây giờ, Mục Vỹ đang ở con phố phía Tây, hắn mặc áo dài màu đen, chắp tay sau lưng, đi dạo loanh quanh.

“Tề Minh là con cháu trong chi phụ của nhà họ Tề, đang làm ở tiệm vũ khí của nhà họ Tề để nuôi cha mình là Tề Ngự Phong bị gãy cả hai chân!”

“Hai mươi năm trước, Tề Ngự Phong là thiên tài của nhà họ Tề. Dù xuất thân là con của người làm, nhưng đã chứng tỏ được tài năng dựa vào thiên bẩm luyện khí của mình. Năm năm sau, ông ấy đã lấy đại tiểu thư nhà họ Tề, sau đó bị phế cả hai chân sau một đêm, dẫn đến không thể luyện khí được nữa, từ đó phải ngồi xe lăn suốt mười lăm năm!”

Mục Vỹ lẩm bẩm, không ngừng suy nghĩ gì đó.

“Thú vị, thú vị đấy. Là kẻ hầu người hạ mà có thể trở thành con rể của nhà họ Tề, sau đó hai chân bỗng dưng bị phế và bị đuổi đi. Bây giờ chỉ có thể rèn vũ khí trên con phố của nhà họ Tần để sống qua ngày!”

Mục Vỹ cười he he: “Xem ra Tề Minh này cũng sống chẳng dễ dàng gì!”

Mục Vỹ quyết định xong, rồi rảo bước đi nhanh hơn…

Trong mấy chục con phố của nhà họ Tần, có một con phố rất đông đúc, kẻ buôn người bán, quán rượu, quầy hàng nối tiếp nhau san sát.

Trong một tiệm rèn vũ khí mười mét vuông ở góc phố, có một người thiếu niên đang nện từng nhát búa xuống một khối sắt vừa mới ra lò.

Khối sắt vốn có hình thù kỳ lạ đã dần trở nên góc cạnh trong tay cậu ấy, còn mạt sắt thì bay lung tung.

“Rèn sắt quan trọng nhất là sự kết hợp giữa tinh thần và thể lực, không phải lực và tốc độ càng khoẻ càng nhanh là tốt đâu, mà nhanh hay chậm phải đúng lúc!”

Phía sau người thiếu niên có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn, râu ria xồm xoàm, ông ấy khàn giọng nói: “Quan trọng nhất là tinh thần, tinh thần hợp nhất. Con phải coi khối sắt trong tay là một vật sống thì nó mới trở thành hình dáng mà con muốn được!”

“Con hiểu rồi thưa cha!”

Thấy người đàn ông phía sau lên tiếng, tốc độ rèn sắt của cậu thiếu niên chậm lại.

“Thật ra rèn sắt và luyện khí cũng giống nhau, người bình thường gọi là rèn sắt, còn võ giả thì gọi là luyện khí. Lý do phàm khí có chữ “phàm” trong tên là vì nó dùng chân nguyên của võ giả làm mạch văn, ngưng tụ thành khế văn, sau đó truyền vào trong vũ khí để nâng cao uy lực của nó để mạnh hơn những binh khí bình thường khác. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phàm khí thôi!”

“Còn huyền khí thì chỉ có võ giả mười tầng cảnh giới Linh Khiếu tầng thứ mười mới có thể luyện chế được. Vì bản thân huyền khí đã có những năng lực huyền bí khó giải thích, nên chỉ võ giả cảnh giới Linh Khiếu có sẵn chân nguyên lớn mạnh trong cơ thể mới cung cấp được khế văn cao cấp hơn cho huyền khí, từ đó khiến chúng phát huy được uy năng mạnh mẽ hơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK