Nhưng sao điều này có thể xảy ra!
Cam Kinh Vũ thấy đầu mình như sắp nổ tung luôn rồi!
Suy đoán này thật sự khó mà tưởng tượng nổi, nhưng hành động lúc này của Mục Vỹ đã xác nhận suy nghĩ của ông ấy!
"Lão Cam, ta nghĩ chỗ bảo bối này đủ để hai người đúc hồn đàn đấy!"
Trong lòng Mục Vỹ không hề tiếc rẻ khi phải lấy ra một số lượng lớn bảo bối thế này.
Tính đến hiện tại, số lượng bảo vật chứa trong nhẫn không gian của hắn đủ để bồi dưỡng khoảng một trăm cao thủ cảnh giới hồn đàn. Những gì hắn vừa lấy ra hoàn toàn không đáng kể.
"Đủ rồi, đủ rồi!"
Trước đây, Cam Kinh Vũ vốn là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, chỉ là do tác dụng của dược hiệu nên cảnh giới hồn đàn mới bị giáng xuống.
Số lượng nguyên liệu ông ấy cần không nhiều như Mục Thiếu Kiệt cần cho lần đầu tiên đúc hồn đàn.
Dù vậy, chỗ bảo vật chất đống dưới đất vẫn làm ông ấy ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
"Mục Vỹ, khai mau, có phải kho báu trong Vạn Quỷ Phủ Quật đã..."
"Ông nghĩ sao?"
Mục Vỹ mỉm cười đứng dậy rời đi.
"Hai vị, ta đã chuẩn bị xong tài liệu cho hai người đúc hồn đàn rồi. Giờ bọn thành Thánh Thanh không dám rục rịch đâu, hai người yên tâm ở đây ngưng luyện hồn đàn đi!"
Nhìn đủ loại thiên tài địa bảo trên mặt đất, hai người nhìn nhau cười, ngọn lửa khát vọng hừng hực trong mắt.
Bất kì kẻ nào cũng không thể bỏ qua cơ hội nâng cao thực lực của mình.
Cam Kinh Vũ là vậy, Mục Thiếu Kiệt càng như vậy.
Lúc ra ngoài mật thất, Mục Vỹ thấy Mặc Dương đang đứng chờ.
"Hửm? Có chuyện gì sao?"
"Sư phụ, người của điện Tam Cực đến nói rằng có chuyện cần thảo luận với sư phụ ạ".
"Ồ? Điện Tam Cực muốn thảo luận chuyện gì với ta?"
Mục Vỹ chỉ ngẩn người một chốc rồi ra hiệu Mặc Dương dẫn đường. Hai người đi qua hậu viện Vỹ Minh đến tiền sảnh.
Vỹ Minh của hiện tại có thể nói là khác biệt một trời một vực so với Vỹ Môn ngày xưa. Đây là Mục Vỹ dùng tiền, dùng linh thạch đập nên.
"Lí Trạch Lâm, lại là huynh!"
"Hờ hờ...", Lí Trạch Lâm cười trừ: "Ta cũng đâu làm khác được".
"Chuyện gì, nói đi!"
Lí Trạch Lâm lúng túng cười đáp: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là ba vị điện chủ bảo ta đến báo cho huynh biết một chuyện, còn việc có tham gia hay không là quyết định ở huynh".
"Nói đi".
"Thiên Vận Đại Lục được chia làm năm khu vực lớn, đó là Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man, Bắc Địch và Trung Châu Đại Lục".
"Mấy ngày nay đang dấy lên tin đồn tại vùng trung tâm của Trung Châu Đại Lục, có... thiên hỏa xuất thế!"
Thiên hỏa?
Mục Vỹ nghiêm mặt trả lời: "Thiên hỏa ở cấp bậc nào?"
"Không rõ là cấp bậc nào, nhưng tin đồn này được lan truyền từ khu vực trung tâm của Trung Châu Đại Lục là Ma Uyên!", Lí Trạch Lâm cẩn thận giải thích: "Ma Uyên nằm ở chính giữa đại lục, là trung tâm của năm khu vực lớn, có điều nơi này rất kỳ lạ".
"Lạ thế nào?"
"Ma Uyên ở trung tâm đại lục nhưng bị ma khí bao phủ quanh năm, không ai biết rốt cuộc trong đó có gì, nhưng một thời gian trước người ta đột nhiên truyền tai nhau có thiên hỏa xuất hiện từ nơi đó".
"Còn nữa, xung quanh Ma Uyên phân bố tứ đại thế lực siêu cường. Mà bốn thế lực siêu cường này không phải loại như thành Thánh Thanh đâu".
"Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung, Lãm Vân Hiên. Đây là bốn thế lực siêu cường bao quanh Ma Uyên".
"Nghe nói hàng năm, một số yêu ma quỷ quái sống trong Ma Uyên thỉnh thoảng sẽ ra ngoài làm loạn trên Trung Châu Đại Lục. Vì bốn thế lực lớn Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung, Lãm Vân Hiên nằm gần Ma Uyên nên trước giờ luôn chịu trách nhiệm tiêu diệt những quái vật xuất thân từ Ma Uyên".
"Qua một quá trình như thế, thực lực của các đệ tử trong bốn thế lực này trở nên rất cao, số lượng cao thủ trong môn cũng không ít, có thể nói chỉ đứng sau tám thế lực siêu cấp".
"Vậy sao?", Mục Vỹ ngờ vực: "Như thế mà tám thế lực đó cũng chịu để yên hả?"
"Không để yên cũng có biết làm gì đâu?"
Lí Trạch Lâm cười khổ: "Huynh không biết chứ bọn quái vật trong Ma Uyên khó xử lý lắm. Thánh Đan Tông từng muốn thâu tóm Vọng Nguyệt Lâu nên phái đệ tử đến Ma Uyên cạnh tranh số quái vật giết được, cuối cùng không những hao binh tổn tướng mà còn mất hết mặt mũi vì chẳng diệt được bao nhiêu con".
"Do bốn thế lực lớn được xây dựng gần Ma Uyên ngay từ buổi đầu thành lập nên bao năm qua đã quen với việc giết yêu ma trong Ma Uyên, những biện pháp dùng để chống lại yêu ma cũng bài bản hẳn hoi”.
"Vậy nên tám thế lực kia hiểu rằng chỉ có các tổ chức như Đăng Thiên Phủ mới có thể đối phó với bọn yêu quái trong Ma Uyên, thế là mặc kệ luôn!"
"Thế nên lần này..."
"Giờ thì các thế lực vừa hay tin về thiên hỏa là hành động ngay, đã chuẩn bị lên đường rồi", dường như nghĩ đến điều gì, Lí Trạch Lâm nở nụ cười miễn cưỡng: "Ai bảo do huynh, Tử Liên Yêu Hỏa vừa xuất hiện là như hủy thiên diệt địa, uy lực lớn như thế, tám thế lực không động lòng tham mới là lạ!"
"Ừ, ta hiểu rồi!"
Mục Vỹ cười nhẹ, đáp: "Phiền huynh báo cho ba vị điện chủ, Vỹ Minh của ta sẽ tham gia".
Lí Trạch Lâm chắp tay, có vẻ gã đã dự đoán được điều này.
"À phải rồi, quên nói cho huynh biết một chuyện!", Lí Trạch Lâm vui vẻ nói: "Có thể lần này mẹ của Vương Tâm Nhã cũng đi nữa đấy. Huynh liệu mà cẩn thận, bà ấy biết huynh đấy!"
Nhạc mẫu kìa!
"Biết thì biết thôi, dù gì ta cũng tham gia với thân phận giả là Quỷ tiên sinh mà, để xem ai nhận ra được ta".
Lạ là Lí Trạch Lâm chẳng thể phản bác được khi nghe vậy.
Gã nghe nói Mục Vỹ cũng có mặt trong cuộc chiến với thành Thánh Thanh nhưng không thấy hắn đâu cả.
Đến hôm nay gặp Mục Vỹ, gã mới biết thì ra người này dùng tên giả Quỷ tiên sinh để đại sát tứ phương!
Mấy quỷ thuật ấy chẳng khác gì của Vạn Quỷ lão nhân khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật vạn năm trước. Ai cũng nghĩ đó là một gã ngạo mạn, cuồng vọng nào chứ không phải là Mục Vỹ hay Tử Mộc.
Nhưng sự thật đó là hắn!
Chương 477: Ngọn nguồn của thế giới
Trở vào trong nhà, Mục Vỹ băng qua đường ngầm vào gian phòng của Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
Hai người họ không có trong phòng, Mục Vỹ tung tăng đi tới, nằm ườn trên giường.
Nhớ lại từng chuyện xảy ra trong thời gian qua, lòng Mục Vỹ đầy bồi hồi.
Chuyến hành trình từ đế quốc Nam Vân đến Trung Châu Đại Lục của hắn căng như dây đàn, nhưng có lúc hắn vẫn phải kiên quyết ra tay vì đó là mâu thuẫn không thể tránh khỏi.
Nay đã bị ba thế lực mạnh mẽ là Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Điện và đảo Thiên Tà ghi thù, hắn không sợ mà chỉ lo lắng cho những người bên cạnh mình.
Việc phụ thân mất tích cũng là mối bận tâm của Mục Vỹ.
Nếu hắn đoán không sai, chắc chắn phụ thân đang lên kế hoạch gì đó rất lớn.
Nhưng ngay cả nhị thúc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc phụ thân định làm gì vậy?
"Lão cáo già kia làm gì mà bí ẩn thế không biết. Mà có khi một ngày đẹp trời tự dưng ông ấy làm ra hành động còn chấn động hơn cả mình, chắc sẽ vui lắm đây!"
Mục Vỹ dần nhắm mắt. Chỉ khi ở trong gian phòng này, nằm trên chiếc giường này, hắn mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Mục Vỹ thấy mình ở tại một thế giới mênh mông vô bờ.
Đây là một không gian trắng xóa, mọi thứ ở đây đều hư ảo nhưng lại rất chân thật.
Đưa mắt nhìn, Mục Vỹ phát hiện có mấy bóng người mặc trường bào trắng đứng đối diện mình. Những người đó nhìn về phía trước như đang mong chờ điều gì.
Trong chốc lát, thế giới biến hóa long trời lở đất, tất cả mọi thứ đều biến mất, những bóng hình trắng ngã xuống đất một cách kỳ lạ.
Ngay sau đó, những cái bóng kia dần bị màn sương dày đặc bao trùm.
Giữa không gian tối tăm, một hư ảnh xuất hiện trên màn sương dày rồi chỉ tay vào Mục Vỹ.
Mục Vỹ tức khắc cảm giác hô hấp của mình như dừng lại, toàn thế giới đứng yên hoàn toàn.
"Ta vốn là ngọn nguồn của thế giới, cả thiên địa lấy ta làm gốc, thứ nhân loại hèn mọn!"
Một tiếng quát vang lên.
Ầm...
Trong phút chốc, Mục Vỹ thấy mọi thứ trước mắt đều tan biến, tất thảy hóa thành mây khói.
Hộc...
Mục Vỹ thở dốc, mở choàng mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Hắn rùng mình.
Những gì hắn vừa nhìn thấy tưởng chừng hư ảo nhưng cũng quá đỗi chân thật.
"Ngọn nguồn của thế giới... Ngọn nguồn thế giới..."
Mục Vỹ lẩm bẩm, mồ hôi chảy xuống mặt.
"Sao vậy?", Tần Mộng Dao đến bên giường ân cần hỏi hắn.
"Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi", Mục Vỹ lắc đầu, mặt trắng bệch.
Tần Mộng Dao tưởng là do Mục Vỹ phiền lòng những chuyện gần đây. Cô thấy hắn có vẻ mệt mỏi bèn tiến lên lau mồ hôi cho hắn một cách yêu thương: "Đừng lo nữa, nghỉ ngơi đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi".
"Ừm, Tâm Nhi đâu?"
"Lí Trạch Lâm mang một số vật đến, nói rằng đó là mẫu thân Tâm Nhi cho muội ấy. Có lẽ sẽ quay lại ngay thôi".
"Ồ? Lát nữa mới quay lại sao?"
Mục Vỹ nở nụ cười xấu xa.
"Huynh lại tính làm gì đấy?"
"Muội đoán xem!"
"Không được, Tâm Nhi sắp quay lại rồi!"
Mục Vỹ cười ngả ngớn: "Quay lại thì càng hay, cùng ngủ với nhau luôn, dù sao cũng đâu phải lần đầu!"
Nói xong, hắn xốc chăn lên. Tiếng thở dốc dần vang lên trong phòng...
"Dao tỷ tỷ ơi, muội về rồi!"
Cừa bị mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến. Đó là Vương Tâm Nhã với nụ cười trên môi, trông cô ta cực kỳ vui vẻ.
"Á..."
Thấy cảnh tượng trên giường, mặt Vương Tâm Nhã đỏ bừng.
"Về đúng lúc lắm, muội vào luôn!"
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến điều gì, lần thứ hai kéo hai người vào cuộc vui một rồng hai phượng.
Sáng sớm hôm sau, Mục Vỹ dẫn Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Lâm Hiền Ngọc rời khỏi thành Đông Vân, đến điện Tam Cực.
Tin rằng biến động ở Ma Uyên sẽ thu hút rất nhiều người đến, Mục Vỹ cũng không thể không đi.
Trong chuyến đi này, vì dùng thân phận giả nên hắn chỉ được thi triển một số quỷ thuật mạnh mẽ lấy được từ trong Vạn Quỷ Phủ Quật, nhưng thứ hắn dựa dẫm nhất vẫn là thiên hỏa.
Có điều nếu sử dụng Tử Liên Yêu Hỏa vào lúc này thì hắn bị lộ là cái chắc.
Bởi vậy phải lấy được một loại thiên hỏa khác.
Các thiên hỏa có khả năng thôn tính hay dung hợp với nhau để làm tăng cường sức mạnh của mình. Bản thân Mục Vỹ là ý thức căn nguyên của Tử Liên Yêu Hỏa, do đó thôn tính thêm thiên hỏa thì kẻ được mạnh hơn sẽ là hắn!
Lâu rồi không gặp con gái, trong lòng Vương Chí Kiệt hết sức vui mừng.
Nhưng con bé càng lớn càng đẹp gái lại bị một con lợn ngúng nguẩy bợ đi như một cây củ cải trắng, ông ấy nhìn kiểu gì cũng thấy Mục Vỹ chướng mắt.
"Thằng nhóc kia, gây ra chuyện lớn xong che giấu danh tính là sao hả?", Vương Chí Kiệt lầm bầm.
"Cha à..."
"Con cứ bảo vệ cậu ta mãi, cẩn thận có ngày ra chuyện lớn!"
Vương Tâm Nhã cười hóm hỉnh: "Ra chuyện lớn thì có sao, còn người mà ạ?"
"Nhiều chuyện!"
Vương Chí Kiệt ho vài cái rồi nghiêm túc bảo: "Thiên hỏa xuất thế là một sự kiện trọng đại, có thể dính líu đến bọn trong Ma Uyên, là người hay ma cũng chưa biết chừng!"
Ồ?
Nghe vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.
Chương 478: Đến thành Phù Dư
Theo lời của Vương Chí Kiệt thì có lẽ có cả người và ma ở trong Ma Uyên.
Nếu là ma thì dễ hiểu rồi.
Nhưng nếu là người thì…
Một người có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì sẽ mạnh tới mức nào đây? Gọi là bản lĩnh thông thiên cũng không quá!
“Trong người tiểu tử ngươi cũng có một loại thiên hoả, phải chú ý đấy!”
Vương Chí Kiệt nói: “Tiểu tử kia, ta nhìn người là biết ngay, ngươi đang nghĩ cách chiếm lấy thiên hoả ấy, sau đó dùng hoả liên của nó để nâng cao thực lực của bản thân. Nhưng ta nói cho ngươi biết, thiên hoả lần này có lẽ là Vạn Kiếp Quỷ Hoả, có mấy vị âm mị, chưa chắc Tử Liên Yêu Hoả của ngươi đã đọ được đâu, cẩn thận đừng để bị nó xơi tái!”
“Vâng!”
Cứ nhìn Vương Chí Kiệt, Mục Vỹ lại thấy buồn cười.
Rõ là ông ấy đang quan tâm tới hắn, nhưng luôn nhìn hắn với ánh mắt hậm hực.
“Tâm Nhi, chuyến này đi con phải cẩn thận, mẫu thân con cũng sẽ tới đó. Đến lúc ấy, con phải theo sát mẫu thân, chứ cứ dính lấy tiểu tử này thì chỉ xui xẻo thôi”.
“Vâng, con biết rồi mà cha!”
“Lần này, nhị thúc Vương Văn Kiệt sẽ đi cùng bọn con. Mục Vỹ, hãy nhớ phía các thế lực lớn đều là các trưởng lão cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười, thậm chí là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất”.
“Vâng!”
Sau lời dặn dò của Vương Chí Kiệt, đoàn người bắt đầu lên đường.
“Lão Vương đang bồi dưỡng người con rể này của mình thành người nối nghiệp đấy!”, Lý Vân Tiêu cười lớn nói.
“Đương nhiên, cậu ấy xuất sắc thế cơ mà, nếu ta có con gái thì cũng sẽ tóm cậu ấy về để bồi dưỡng làm người nối nghiệp cho mình”, Dương Đình Ngọc cười đáp.
“Lão Dương, nếu huynh muốn thế thì gả con trai mình cho Mục Vỹ cũng được mà!”
Vương Chí Kiệt cười lớn nói rồi nhìn mọi người khởi hành.
Tin tức có thiên hoả ra đời trong Ma Uyên khiến người ta kinh ngạc không kém kho báu ở Vạn Quỷ Phủ Quật.
Nhất thời các thế lực lớn lại cử các cường giả đi.
Sau tổn thất ở Vạn Quỷ Phủ Quật lần trước, bây giờ các thế lực lớn đã mất khá nhiều đệ tử thiên tài, vì thế tám đại tông phái buộc phải cử thuộc hạ cấp trưởng lão xuất quân.
Trung tâm Trung Châu Đại Lục có bốn thế lực lớn là Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung và Lãm Vân Hiên, các thế lực này vây quanh Ma Uyên theo hình vuông.
Bây giờ, trong thành Phù Dư nơi toạ lạc của Đăng Thiên Phủ đang có dòng người qua lại như thoi đưa.
Vì là thành trì trung tâm của thế lực trên hạng nhất nên thành Phù Dư có dân số lên đến hàng chục triệu người, còn tính số người qua lại nơi đây thì phải tới hàng trăm triệu.
Bây giờ, đoàn người của Mục Vỹ đang nghỉ ngơi trong một tửu lâu của thành Phù Dư.
Mục Vỹ mặc y phục đen đứng sau Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã như hộ vệ.
Tần Mộng Dao cũng đang đeo khăn che mặt màu trắng để tránh những chuyện phiền phức.
Duy chỉ có Vương Tâm Nhã luôn hào hứng suốt cả quãng đường, hết nhìn trái lại ngó phải, có vẻ cực kỳ vui thích.
Lí Trạch Lâm thì bận luôn chân luôn tay, thật sự rất vất vả.
Dương Dương Dương là người khiến Mục Vỹ thấy buồn cười nhất. Y là con trai của Dương Đình Ngọc, nhưng chẳng ra dáng thiếu điện chủ chút nào, ngược lại suốt ngày cứ cười cợt.
Vương Văn Kiệt thì rất kiệm lời, chỉ nhìn đám trẻ tuổi vui đùa.
Mọi người ngồi xuống bàn, Vương Văn Kiệt nói: “Lần này, tám thế lực lớn chắc đều có người tới, mọi người phải cẩn thận đấy”.
“Vì chuyện ở Vạn Quỷ Phủ Quật lần trước nên tám thế lực lớn đều cử các võ giả cấp trưởng lão đi, có lẽ bọn họ đều là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười đấy”.
“Vâng!”
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.
“Tiểu nhị, mang đồ ăn và rượu ngon lên đây”.
Đúng lúc này, có một tiếng hô vang lên bên ngoài tửu lâu, một đoàn mười mấy người đi vào.
Những người này đều mặc áo bào xanh, khí tức toàn thân u ám tà dị.
“Lục Ảnh Huyết Tông!”
Mục Vỹ hơi trầm ngâm khi nhìn thấy những người đó.
“Haizz, ra là người của điện Tam Cực, ha ha, không ngờ lần này điện Tam Cực vẫn dám đến, cũng định lấy thiên hoả đấy à?”
Thấy nhóm Mục Vỹ là người của điện Tam Cực, một giọng nói chợt vang lên với vẻ đầy trêu tức.
Vương Văn Kiệt không thèm để mắt tới đám tiểu yêu này, nhưng Dương Dương Dương thì tỏ vẻ khó chịu.
“Đến đám rùa rụt cổ như các người còn dám đến thì sao chúng ta không dám chứ?”, Dương Dương Dương trêu chọc nói: “Thiếu tông chủ Mạnh Quảng Lăng của Lục Ảnh Huyết Tông đã bị Mục Vỹ giết, thế các người đã tìm được hung thủ chưa?”
“Ngươi…”
Nghe thấy Dương Dương Dương khiêu khích, người của Lục Ảnh Huyết Tông lập tức nổi giận.
Cái chết của Mạnh Quảng Lăng có thể nói là sự đả kích rất lớn với Lục Ảnh Huyết Tông, nhưng Mục Vỹ đã mất tăm mất tích, còn người của nhà họ Mục đều đang ở thành Đông Vân, mà thành trì này lại thuộc điện Tam Cực, nếu bọn họ tổng tấn công nơi này thì chắc chắn điện Tam Cực sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là giữa tám thế lực lớn đã có một giao ước, giết người để báo thù thì được, nhưng võ giả cảnh giới Niết Bàn không được tuỳ ý tới địa bàn của các thế lực lớn khác.
Bởi võ giả cảnh giới Niết Bàn có thể huỷ diệt cả một thành trì.
Nếu bọn họ không điều động võ giả cảnh giới Niết Bàn đến thành Đông Vân thì chết là cái chắc.
Vì thế bây giờ Lục Ảnh Huyết Tông vẫn đang truy tìm tung tích của Mục Vỹ, nhưng tiếc là dù biết hắn đã chạy đến Đông Hoang, song vẫn không thể tìm thấy.
“Thằng nhãi kia, dù thiếu tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông ta không còn nữa, nhưng các thiên tài của điện Tam Cực các ngươi cũng không thể sánh bằng thiên tài của bọn ta đâu!”
Chương 479: Đây mà là vộ vệ ư?
Một giọng nói vang lên trong đám người, kẻ đó cười chế nhạo nhìn Dương Dương Dương.
“Huyết Vô Dị!”
Nghe thấy thế, Dương Dương Dương ngẩn người.
Huyết Vô Dị cũng là một thiên tài khá nổi tiếng của Lục Ảnh Huyết Tông, gã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, xưa nay chưa từng rời khỏi môn phái.
Nhưng cách đây không lâu, cha của gã là Huyết Vô Song đã mất tích, sau được tìm thấy thì đã chết thì tên này mới xuất đầu lộ diện.
Gã là người nham hiểm, thừa kế toàn bộ tính cách của cha mình, thậm chí còn hơn.
“Dương Dương Dương, ngươi là một trong ba thiếu điện chủ của điện Tam Cực, dám đấu với ta một trận không?”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Dương Dương Dương biến mất, y chẹp miệng nói: “Ngươi mà cũng đòi đấu với ta ư? Vị này là hộ vệ thân cận của ta, cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, so ra thì thấp hơn ngươi đấy, nếu ngươi đánh thắng hắn thì ta sẽ đấu với ngươi!”
Hả?
Mục Vỹ đứng cạnh bàn đang quan sát xung quanh chợt ngẩn người.
Ta ư?
Cái tên Dương Dương Dương này… dù trên đường đi, hắn luôn trong vai một hộ vệ, nhưng thử hỏi có ai dám coi hắn là hộ vệ thật chứ?
Tên này đúng là mưu mẹo.
“Được, nếu hắn thua thì ngươi phải để cô nàng này ở cùng ta một đêm. Dạo này vừa hay ta đang tu luyện một môn pháp thuật song tu, dù cô gái này đã thuộc về người khác, nhưng còn tinh khí nên ta vẫn sài được”.
Huyết Vô Dị nhìn Vương Tâm Nhã rồi cười nói bằng chất giọng đầy giễu cợt!
Mẹ kiếp!
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ đã nổi sung.
Đến người phụ nữ của ông mà ngươi cũng dám dòm ngó ư?
Không chờ Dương Dương Dương lên tiếng, Mục Vỹ đã bước lên!
“Thế nếu ngươi thua thì sao?”, Mục Vỹ nhìn Huyết Vô Dị rồi khàn giọng nói.
“Các ngươi muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi! Ngươi hãy tự vả vào mặt mình hai trăm cái! Dùng chân nguyên ấy…”
“Ha ha… được!”
Huyết Vô Dị cười lớn đồng ý.
Lần đầu tiên, gã gặp một người thú vị thế này.
Một tên tôi tớ cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm mà tưởng mình là thánh nhân sao?
Nhưng Dương Dương Dương lại thầm thấy lo lắng, đúng là Mục Vỹ rất mạnh, nhưng bây giờ hắn đang là Quỷ tiên sinh nên chỉ có thể dựa vào quỷ thuật thôi.
Mà rốt cuộc thực lực quỷ thuật của Mục Vỹ thế nào thì không ai hay biết.
Song Huyết Vô Dị nào quan tâm tới những điều đó, gã vừa nhìn thấy Vương Tâm Nhã đã thấy cô gái trông vô cùng đơn thuần này lại tiềm ẩn một nét quyến rũ và yêu kiều.
Rõ ràng cô ấy đã được tưới tắm như đoá sen nở rộ nên mới có một nét đẹp rực rỡ đến thế, điều này khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy đều muốn chiếm đoạt ngay lập tức!
Thấy Huyết Vô Dị đang say mê nhìn Vương Tâm Nhã chằm chằm, Mục Vỹ thầm cười lạnh.
“Bắt đầu được chưa?”
“Rồi!”, Huyết Vô Dị tự tin nói: “Ngươi ra tay trước đi, ta nhường ngươi một chiêu!”
“Chắc chưa?”
Mục Vỹ nhìn vẻ mặt của Huyết Vô Dị rồi hỏi lại.
“Rồi!”
Soạt…
Huyết Vô Dị vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã biến mất tại chỗ.
Trông thấy tốc độ nhanh chóng của Mục Vỹ, nhưng Huyết Vô Dị vẫn không bận tâm, gã giơ tay lên, một tấm lưới màu xanh đan chằng chịt đã xuất hiện trước mặt gã.
Khi thấy các chất dịch màu xanh sáng lấp lánh trên tấm lưới, ai cũng biết đó là chất độc.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đối mặt trực diện như không hề hay biết gì rồi xông lên.
Khi đến gần tấm lưới ấy, ngón tay hắn rung lên, quỷ khí dày đặc vang lên cùng tiếng ù ù.
Tiếng xào xạc vang lên, quỷ khí dính lên tấm lưới, chất dịch màu xanh ấy lập tức biến thành màu đen, một tấm lưới màu xanh đã rơi xuống.
“Hả?”
Huyết Vô Dị biến sắc mặt rồi vội vàng lùi lại.
Nhưng Mục Vỹ không cho gã cơ hội ấy.
“Chỉ là tỉ thí thôi nên đừng làm hỏng đồ trong quán người ta!”, Mục Vỹ tóm lấy Huyết Vô Dị rồi khàn giọng nói: “Huyết công tử, ta nghĩ chắc ngươi không muốn tự vả vào mặt mình đâu nhỉ, hay để ta giúp nhé!”
Bạt…
Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng bạt tai vang lên rõ ràng.
Ngay sau đó, Huyết Vô Dị chỉ thấy trời đất quay cuồng, Mục Vỹ đã dồn hết sức vào cái tát này.
Hắn giáng một cái xuống, mặt Huyết Vô Dị đã sưng húp, đầu óc thì choáng váng.
Bạt bạt…
Mục Vỹ không chút nể nang tiếp tục giáng cái thứ hai, mắt Huyết Vô Dị tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.
Hộ vệ? Đây mà là hộ vệ ư?
Huyết Vô Dị chỉ muốn khóc, nhưng bây giờ mặt gã đang sưng húp nên muốn khóc cũng khó.
“Chỉ là câu nói đùa thôi mà, có nhất thiết phải làm thật không?”
Nhưng khi Mục Vỹ tiếp tục tát Huyết Vô Dị, một bóng người bất thình lình xuất hiện phía sau hắn rồi trầm giọng nói.
Ngay sau đó, một luồng sát khí đã lan tới toàn thân hắn.
Nhưng xung quanh người Mục Vỹ đã có quỷ khí, hắn dừng tay, quay lại nhìn người đó.
Lục Khuê!
Trông thấy người này, Mục Vỹ lạnh mặt, trong mắt đầy sát khí.
Trước kia, phụ thân hắn đã suýt mất mạng dưới tay người này!
“Đùa cũng phải biết chọn người, vì nếu chọn sai thì đến mạng cũng không còn đâu”, Mục Vỹ khàn giọng nói, sau đó quay người đi về đứng phía sau Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
Lục Khuê hơi đăm chiêu khi nhìn bóng dáng Mục Vỹ, ông ta ngoảnh sang tát một cái lên mặt Huyết Vô Dị rồi mắng: “Đồ vô dụng, thật là mất mặt!”
Cái tát này đã khiến cho Huyết Vô Dị đáng thương ngất xỉu.
Chương 480: Thể hiện nhầm chỗ
“Ha ha… Lục Khuê tiên sinh hà tất phải nóng giận thế, vị Quỷ tiên sinh này là người rất nổi tiếng, Huyết công tử không phải đối thủ cũng là chuyện bình thường mà”.
Đúng lúc này, một bóng người đi từ bên ngoài tửu lâu vào, người đó gập chiếc quạt xếp lại rồi cười nói.
Người đó mặc trường sam màu xanh, gương mặt tươi cười, dáng dấp thanh cao như ngọc, vừa đi vào trong, dường như đã khiến cho tửu lâu này trở nên sáng chói hơn.
“Thánh Tâm Duệ!”
“Thánh Tâm Duệ là ai?”
“Con trai tông chủ Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông chứ ai. Người này biến mất mười năm không tung tích, không ngờ bây giờ lại xuất hiện”.
Trông thấy người đó, Lí Trạch Lâm ngạc nhiên nói: “Thánh Tâm Duệ từ nhỏ đã có tiếng là thiên tài luyện đan, năm mười sáu tuổi đã có thể luyện chế đan dược tứ phẩm, nhưng mười năm sau lại bặt vô âm tín. Sau đó, Thánh Đan Tông đã xuất hiện một thiên tài là Bắc Nhất Vấn Thiên nên tiếng tăm của gã cũng dần chìm xuống!”
“Thánh Tâm Duệ…”
Mục Vỹ mỉm cười, nhưng vẫn đứng bất động sau lưng Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
“Thánh công tử!”
Trông thấy Thánh Tâm Duệ, Lục Khuê chắp tay rồi cười nói: “Thánh công tử biến mất mười năm bây giờ mới xuất hiện thật khiến người ta bất ngờ, chắc tài năng luyện đan của cậu đã đạt đến cấp thông thiên rồi chứ?”
“Lục Khuê tiên sinh cứ đùa, cách đây không lâu, ta vừa luyện chế một viên đan dược bát phẩm hạ đẳng thôi, đúng là xấu hổ”, Thánh Tâm Duệ mỉm cười nói.
“Bát phẩm hạ đẳng ư? Trời ạ!”
“Luyện chế được đan dược bát phẩm thì giỏi hơn cả các trưởng lão nòng cốt của Thánh Đan Tông rồi!”
“Đúng vậy, nghe nói các phó Thạch Trung Nguyên của Tụ Tiên Các cũng mới luyện chế được đan dược bát phẩm, tương lai Thánh công tử này… chắc chắn sẽ là một thầy luyện đan chín sao, khéo còn mười sao ý!”
Nghe Thánh Tâm Duệ nói vậy, mọi người có mặt ở đó đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Thánh Tâm Duệ vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng vẻ đắc ý trong mắt thì hiển hiện rõ ràng.
Ánh mắt đó hướng về phía đám người của điện Tam Cực.
Từ xưa tới nay, mỹ nữ luôn là đối tượng thu hút người khác nhất, có được sự sùng bái của mỹ nữ là điều mà biết bao thiên tài mơ ước.
Thánh Tâm Duệ nghĩ mình là thầy luyện đan tám sao, có thể coi là thiên tài xuất chúng, vì thế chắc chắn Vương Tâm Nhã và cô gái bên cạnh sẽ có ánh mắt kinh ngạc và sùng bái.
Nhưng khi gã nhìn sang thì nụ cười trên mặt đã trở nên gượng gạo rồi cứng đờ.
Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đang nhìn thực đơn như thể suy nghĩ xem nên chọn món gì ngon, căn bản không quan tâm gì tới phía này.
“Cứ ra vẻ đi, để ta xem các cô diễn trò được đến bao giờ!”, Thánh Tâm Duệ thẹn quá hoá giận lẩm bẩm.
Trông thấy dáng vẻ không hề quan tâm của nhóm Tần Mộng Dao, Dương Dương Dương cũng thấy khó hiểu.
“Thầy luyện đan tám sao đấy! Dù là tám sao hạ đẳng thì cũng rất siêu mà, sao mọi người không ngạc nhiên chút nào thế?” Dương Dương Dương không thể nhịn được nữa nên hỏi.
“Có gì đáng ngạc nhiên nào?” Vương Tâm Nhã ngẩng đầu lên, bâng quơ nói: “Huynh không biết à? Ngày xưa, Vỹ ca từng luyện chế một viên đan dược cửu phẩm để cứu Tiêu Doãn Nhi đấy!”
“Phụt…”
Nghe thấy thế, Dương Dương Dương vừa uống một ngụm trà lập tức phun ra.
“Cái gì? Hắn luyện chế đan dược cửu phẩm ư?”
Dương Dương Dương biết Mục Vỹ rất giỏi, nhưng y không ngờ Mục Vỹ cũng là một tay luyện đan cừ khôi.
“Huynh ấy, toàn ngạc nhiên mấy chuyện vớ vẩn!”
Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Ngày xưa, Mục Vỹ còn từng luyện chế một món địa khí hạ phẩm, cậu cũng không biết chuyện này à?”
“Cái gì? Địa khí hạ phẩm?”
Dương Dương Dương vỗ ngực, lấy hơi nói: “Mẹ ơi, hết chịu nổi rồi! Thầy luyện địa khí hạ phẩm, thầy luyện đan chín sao, trời ạ! Mục Vỹ này đúng là yêu quái, hình như hắn chưa tới hai tư tuổi đúng không? Trời ơi! Còn siêu hơn cả Thánh công tử nữa!”
“Huynh xem lại mình đi, huynh có biết Quỷ tiên sinh của chúng ta là ai không?”, Vương Tâm Nhã mỉm cười nhìn Mục Vỹ ở phía sau rồi nói: “Quỷ tiên sinh chính là bằng hữu tốt của Mục Vỹ, cũng là thầy luyện đan chín sao đấy!”
“Trời đất!”, Dương Dương Dương kinh ngạc nói: “Bây giờ, thầy luyện đan chín sao rẻ rúng thế sao mà ai cũng có thể làm thế? Hộ vệ của hai cô cũng là thầy luyện đan chín sao… Chuyện này…”
Thấy hành động khoa trương của Dương Dương Dương, Mục Vỹ đứng phía sau chỉ biết cười khổ.
Mấy người này đúng là khéo diễn trò!
Lúc này, ý cười trên gương mặt Thánh Tâm Duệ đã hoàn toàn biến mất.
Mẹ kiếp! Người ta là thầy luyện đan chín sao mà còn ít tuổi hơn mình, thế thì gã có gì đáng để khoe mẽ chứ!
Mọi người xung quanh cũng nhịn cười, không dám lên tiếng.
…
Thành Phù Dư, Đăng Thiên Phủ.
Gần hai mươi năm trở lại đây, Đăng Thiên Phủ đã phát triển nhanh chóng. Trong thời gian đó, nơi đây từ một thế lực hạng nhất vô danh tiểu tốt đã phất lên thành thế lực trên hạng nhất nổi tiếng của Trung Châu. Người ngoài không biết nguyên nhân vì đâu, nhưng phủ chủ Phủ Thiên của Đăng Thiên Phủ thì biết rất rõ.
Lúc này, Phủ Thiên với dáng người cao lớn đang mặc y phục đen ngồi ngay ngắn trên ghế trong Đăng Thiên Phủ rồi nhìn xuống dưới.
“Thiếu chủ nhân đã đến thành Phù Dư chưa?”, Phủ Thiên dõng dạc hỏi.