Bây giờ, Mục Vỹ không hề quan tâm đến ánh nhìn hay suy nghĩ của bất kỳ ai xung quanh.
Điều mà hắn quan tâm chỉ có người mà hắn đã duyệt!
Lâm Hiền Ngọc là người thứ nhất, nhưng chắc chắn không phải là người cuối cùng.
Cùng lúc đó, Mục Thanh Vũ mặc bộ y phục màu xanh đang đứng trong đình viện nhìn Mục Vỹ đi từ xa tới.
“Phụ thân!”
“Ừ, ta nghe nói con đã chiêu mộ được Lâm Hiền Ngọc của nhà họ Lâm, còn chữa khỏi bệnh cho hắn nữa hả?”, Mục Thanh Vũ bình thản hỏi.
“Vâng!”
Chuyện này không có gì phải giấu giếm, hơn nữa Mục Vỹ cũng không định giấu cha mình.
“Ừm, tốt! Chuyện này ta biết rồi!”
Mục Thanh Vũ nói xong một câu rồi quay người đi.
“Con muốn làm gì thì cứ làm đi. Nhà họ Mục chúng ta có thể củng cố vị trí trong năm gia tộc lớn ở thành Nam Vân trong mười năm thì không phải sợ bất kỳ ai hết”.
“Con hiểu rồi!”
“Đệ đệ Mục Phong Hành của con cũng ở Lôi Phong Viện, con hãy quan tâm đến nó nhiều một chút, dẫu sao con cũng là huynh trưởng”.
“Vâng!”
Chẳng dễ gì mới phát hiện ra một hạt giống tài năng, đương nhiên Mục Vỹ sẽ không bỏ qua rồi.
Mục Vỹ quay về biệt viện của mình, đóng cửa sổ lại, bắt đầu tu luyện.
Bây giờ mỗi ngày hắn đều bỏ công tu luyện, mà cảnh giới cũng ngày một tiến tới tầng thứ hai.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai là mở huyệt Nội Quan, một khi mở được huyệt vị này, lực cánh tay sẽ tăng lên mười tấn, mạnh gấp đôi huyệt Hợp Cốc.
Chỉ cần Mục Vỹ muốn là có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn đang chờ!
Chờ một cơ hội, các võ giả thường có một câu nói thế này: Nước đầy ắt sẽ tràn!
Câu nói này có thể không phù hợp với việc nâng cao cảnh giới, nhưng lại rất đúng với cường giả cảnh giới Linh Huyệt.
Khi một chân nguyên trong huyệt khiếu đã đủ, chúng sẽ tự động tản ra, di chuyển tới các huyệt khiếu khác.
Lúc này, võ giả sẽ tiến hành đột phá dựa vào chân nguyên đủ đầy, làm ít ăn nhiều!
Nhưng bây giờ thì hắn chưa làm được điều đó.
“Lâm Hiền Ngọc, vào đây!”
“Thiếu chủ có gì căn dặn ạ?”
“Ngươi hãy uống giọt linh dịch này vào, sau đó tự lĩnh hội sức mạnh bên trong”.
“Vâng!”
Dứt lời, Lâm Hiền Ngọc rời khỏi phòng.
Mục Vỹ nhắm mắt suy nghĩ, bắt đầu ngẫm nghĩ về những chuyện gần đây.
Hoàng thất tự cho mình là hoàng tộc, nhưng không hề có một thế lực nắm quyền tuyệt đối nào ở đế quốc Nam Vân cả.
Bốn gia tộc lớn khác thì luôn ở thế đối lập trong mọi mặt, các thủ đoạn tranh giành lẫn nhau xảy ra liên miên.
Học viện Thất Hiền chính là sự thể hiện tốt nhất.
Còn Lôi Phong Viện là một mô hình thu nhỏ của học viện.
Bây giờ, hắn đột nhiên xuất hiện ở Lôi Phong Viện, có lẽ một vài thế lực đã đứng ngồi không yên, chuẩn bị ra tay rồi.
Thế nên hắn phải nghĩ cách để thu phục lớp chín sơ cấp càng sớm càng tốt.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lâm tại thành Nam Vân!
Nhà họ Lâm là một trong năm gia tộc lớn ở thành Nam Vân, cả thực lực và độ xa hoa của phủ đệ ở nhà họ không hề kém gì nhà họ Mục.
Có mấy bóng người đang đứng trong đại sảnh nhà họ Lâm.
“Trưởng tộc, hành động này của Lâm Hiền Ngọc đúng là bất kính với gia tộc, lại còn chạy tới làm hộ vệ số một gì đó cho thiếu trưởng tộc nhà họ Mục, thật sự làm mất mặt nhà họ Lâm chúng ta!”
Đại trưởng lão Lâm Khai Hoài của nhà họ Lâm gào to như chỉ muốn lột da Lâm Hiền Ngọc ngay tức khắc.
Hôm nay khi lão ta quay về phủ đệ của nhà họ Lâm, nhìn thấy tình trạng đang thoi thóp của cháu đích tôn Lâm Triết Vũ của mình, trái tim lão ta như đang rỉ máu.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Lâm Khai Hoài lập tức chạy đi tìm trưởng tộc ngay.
Bây giờ, Lâm Chấn Thiên cũng đang rất đau đầu.
Lâm Hiền Ngọc là con trai của ông ta, chỉ là sáu năm nay, ông ta đã không còn quan tâm gì đến gã nữa.
Còn về các khoản chi tiêu hàng tháng của Lâm Hiền Ngọc thì ông ta đều lấy trực tiếp từ phủ đệ của mình.
Ông ta luôn thấy hổ thẹn với đứa con trai này vì chuyện đã xảy ra sáu năm trước, nhưng sau khi cân nhắc được mất trong tình huống đó, cuối cùng ông ta vẫn đành chọn Lâm Bân và hi sinh Lâm Hiền Ngọc.
“Trưởng tộc, dù Lâm Hiền Ngọc là con trai của người, người luôn thấy hổ thẹn với cậu ta vì chuyện năm xưa. Nhưng đã sáu năm rồi, những gì người nợ cậu ta cũng đã trả đủ. Nếu cứ để cậu ta tiếp diễn các hành động thế này thì chẳng phải là vô pháp vô thiên sao?”
“Chuyện này…”
Lâm Chấn Thiên thật sự thấy bối rối.
“Nếu trưởng tộc không nỡ ra tay, lão phu xin được ra mặt thay người”.
Lâm Khai Hoài nói chắc như đinh đóng cột.
“Nếu vậy…”
“Phụ thân!”
Lúc Lâm Chấn Thiên đang lên tiếng, một giọng nói vang lên ngoài đại sảnh.
Người đó mặc một bộ võ phục ngắn màu trắng, khoác một chiếc áo lụa màu đen bên ngoài, gương mặt tuấn tú, giữa đôi lông mày lộ vẻ nham hiểm.
“Bân Nhi…”
“Phụ thân, chuyện này do con mà ra, con sẽ giải quyết ạ! Con sẽ đưa Hiền đệ về, nếu đệ đệ không đồng ý… con sẽ thực thi gia pháp!”
Nói xong câu đó, Lâm Bân quay người bỏ đi luôn.
Thấy Lâm Bân rời đi, Lâm Chấn Thiên có vẻ bất an.
“Đại trưởng lão, Hiền Ngọc đã bị rút hết huyết mạch, sao lại có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất được?”
“Nghe nói là do thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục giúp đỡ, còn hắn đã dùng cách gì thì lão phu cũng không rõ”.
“Hử? Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục ư? Là Mục Vỹ đấy hả?”
Lâm Chấn Thiên hơi ngẩn ra: “Gần đây, tiểu tử này đã làm không ít chuyện. Hắn vào nhà họ Mục, làm thiếu trưởng tộc, hơn nữa còn gia nhập Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền. Xem ra dã tâm của hắn cũng lớn đấy!”
“Thế có cần loại bỏ hắn không ạ?”
Chương 217: Thử động vào ta xem
“Đại trưởng lão, ông đúng là càng già càng hồ đồ. Ha ha… Nếu có thể dễ dàng loại bỏ thiếu trưởng tộc của một gia tộc như vậy thì còn gọi gì là năm gia tộc lớn nữa!”
“Lão phu hồ đồ rồi ạ!”
“Ông yên tâm, Lâm Bân sẽ xử lý ổn thoả chuyện này”.
Lâm Chấn Thiên xua tay, rồi quay người rời đi.
Hôm nay, khi vừa bước vào Lôi Phong Viện, Mục Vỹ và Lâm Hiền Ngọc đã cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình từ phía sau.
Người đó mặc một bộ y phục màu trắng, khoác hắc sa bên ngoài, lộ ra một gương mặt tuấn tú nhưng hơi lạnh lùng.
“Ngươi quen hắn à?”
Thấy Lâm Hiền Ngọc ngẩn người hẳn ra, Mục Vỹ lên tiếng hỏi.
“Đại ca của thuộc hạ - Lâm Bân!”
“Hả? Cái tên đã cướp mất huyết mạch của ngươi đấy à? Cũng ra gì phết đấy nhỉ! Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba cơ mà!”, Mục Vỹ châm chọc nói.
“Ta cá với ngươi là hắn tìm ngươi chắc chắn là bắt ngươi về nhà họ Lâm, sau đó nhốt người lại tầm nửa năm hay một năm gì đó. Nếu ngươi không nghe theo thì hắn sẽ cưỡng chế bằng vũ lực. Sau khi đã nhốt ngươi trong phủ đệ của nhà họ Lâm, hắn sẽ tra khảo ngươi về Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết…”
“Không đâu!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Hiền Ngọc có vẻ không vui, lắc đầu.
“Đại ca của thuộc hạ không phải loại người đó!” Lâm Hiền Ngọc phủ định: “Sáu năm qua, số linh thạch mà thuộc hạ tiêu hàng ngày đều là huynh ấy cho, huynh ấy luôn thấy hổ thẹn với thuộc hạ”.
“Gì cơ?”
Thấy Lâm Hiền Ngọc vẫn dành sự tôn kính cho Lâm Bân, Mục Vỹ thấy buồn cười.
Thứ gì là nực cười nhất trong thế giới của võ giả?
Đó là tình thân, tình bạn và tình yêu!
Đây đều là những thứ mà võ giả chân trọng nhất, nhưng cũng là thứ tình cảm nực cười nhất.
Mặt Lâm Bân tỉnh bơ, không rõ vui hay buồn, hắn ta thong thả đi về phía hai người họ.
“Đại ca!”
“Theo ta về nhà!”
Vừa nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc, Lâm Bân đã nói ngay: “Đệ có biết hành động của đệ ngày hôm qua đã khiến phụ thân khó ăn khó nói như thế nào không? Đệ làm thế đúng là càn quấy”.
“Đại ca, đệ có nỗi khổ tâm…”
“Đệ có nỗi khổ tâm? Sáu năm qua, đệ suốt ngày chán nản, chỉ biết đến nỗi khổ tâm của mình. Nhưng đệ có biết ta và phụ thân đã vất vả thế nào vì sự phung phí của đệ không?”
“Đại ca…”
Nghe Lâm Bân nói vậy, Lâm Hiền Ngọc lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Một lát sau, gã dần nở nụ cười lạnh.
“Sự phung phí của sáu năm qua là tại đệ sống buông thả ư? Vậy tại sao đệ lại thành ra như thế?”
“Tại sao? Là vì đệ không bằng ta!”
Vì đệ không bằng ta!
Nghe thấy câu trả lời này, lòng Lâm Hiền Ngọc đau như cắt, tiếng ing ing vang lên, gã chỉ thấy màng nhĩ mình đau nhức!
“Chỉ vì điều đó ư?”
“Sáu năm qua, đệ làm xằng làm bậy gì đều được nhà họ Lâm che giấu còn chưa đủ sao? Bây giờ, đệ có thực lực rồi nên không coi gia tộc ra gì nữa đúng không?”, Lâm Bân chất vấn.
“Thực lực của đệ khôi phục lại có liên quan gì đến nhà họ Lâm sao?”
“Lại không à? Nhà họ Lâm sinh ra và nuôi dưỡng đệ, tất cả mọi thứ đệ có đều liên quan đến nhà họ Lâm hết. Đệ đừng quên, năm xưa là đệ tự nguyện”.
Tự nguyện?
Hay cho hai chữ tự nguyện!
Lâm Hiền Ngọc tái mặt đi, trong lòng đau nhói.
“Hơ, tự nguyện á? Giờ ta mới biết trên đời lại có kẻ ngu như ngươi đây, hộ vệ số một của ta ạ!”
Lúc hai huynh đệ Lâm Hiền Ngọc đang nói chuyện, một tiếng cười châm chọc chợt vang lên.
Mục Vỹ đứng xen vào giữa hai người họ, sau đó hướng ánh mắt quan sát Lâm Bân.
“Để ta xem da mặt ngươi rốt cuộc dày cỡ nào mới có thể ra vẻ đạo mạo nói ra câu ấy… Chậc chậc, đệ đệ ruột vì mình mà vứt bỏ huyết mạch của bản thân, để rồi đổi lại được những câu nói vô tình vô nghĩa thế này của đại ca mình đây. Chắc hộ vệ số một của ta đang đau lòng muốn chết rồi!”
“Ngươi là Mục Vỹ đúng không?”
“Đúng rồi, hân hạnh!”
“Ta hi vọng ngươi không xen vào chuyện của đệ đệ ta, nếu không dù ngươi có là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục thì ta cũng sẽ cho ngươi biết tay đấy!”
Uy hiếp ư?
Mục Vỹ ghét nhất là trò này.
“A, ngươi doạ ta đấy à?”, Mục Vỹ cười ha ha nói: “Nếu đã thế, Lâm Bân, ngươi là thiên tài của nhà họ Lâm đúng không? Giờ ta đứng đây này, có giỏi thì ngươi động vào ta thử xem!”
Động vào ta thử xem!
Ngông cuồng!
“Lấy mất huyết mạch của đệ đệ ruột mình, mà ngươi mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba và mở được huyệt Tam Túc Lý, tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ làm được vậy thôi! Bây giờ, đệ đệ của ngươi đã lợi hại hơn ngươi rồi, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, chắc không bao lâu nữa sẽ vượt qua ngươi. Đến lúc ấy, ngươi chẳng còn là cái thá gì đâu!”
Mục Vỹ nói không chút khách khí.
Không phải là hắn không muốn khách khí mà là không thể làm nổi.
Chưa bao giờ hắn gặp một kẻ vô sỉ như thế này.
Lâm Hiền Ngọc đã rút hết huyết mạch ra truyền cho hắn ta, mà hắn ta làm như đang bị Lâm Hiền Ngọc chiếm mất lợi ích vậy.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Bân cũng ngẩn ngơ.
Mới chưa bao lâu mà Lâm Hiền Ngọc đã đột phá thêm một tầng nữa, lên tầng thứ hai rồi.
Hắn ta biết rõ đến các thiên tài của thành Nam Vân, khi muốn đột phá một tầng của cảnh giới Linh Huyệt ít nhất cũng phải mất một tháng. Nếu mắc kẹt ở một cảnh giới nào đó mãi không đột phá được thì khéo phải mất một năm, hay thậm chí năm năm, mười năm!
“Lâm Hiền Ngọc, đệ vì nâng cao cảnh giới mà tin tưởng hắn. Đệ hãy nhớ, kiểu đột phá này sẽ làm hao tổn lực sinh mệnh của mình, đệ đang tự đào mộ chôn mình đấy!”
Lâm Bân cao giọng nói, tỏ vẻ khẩn trương như đang lo lắng cho Lâm Hiền Ngọc, hoàn toàn khác với dáng vẻ của ban nãy.
“Ui chao, để ta xem ai đang nói kìa? Có lòng mơ tưởng đến võ kỹ của đệ đệ mình thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải lòng vòng thế?”
Mục Vỹ cười nham nhở, gay gắt nói.
Chương 218: Hứa hẹn
"Ngươi..."
Thấy Mục Vỹ vô lại như thế, Lâm Bân vô cùng tức giận.
"Ta nói không đúng sao? Ngươi tới đây, điều đầu tiên ngươi làm không phải lo lắng Lâm Hiền Ngọc đang tu luyện thứ công pháp quái lạ nào mà chỉ quan tâm đến công pháp vì nghe được cảnh giới của hắn đã là Linh Huyệt tầng thứ hai".
"Ngươi nói cái gì của hắn cũng đều là của nhà họ Lâm, nhưng người làm đại ca như ngươi những năm qua có đoái hoài gì đến hắn không?"
"Thứ ngươi quan tâm chỉ là hôm nay hắn tiêu bao nhiêu linh thạch, ngày mai hắn tiêu bao nhiêu linh thạch".
"Ngươi chỉ cho rằng mình đoạt đi huyết mạch của hắn thì bồi thường là đủ rồi, nhưng ngươi có từng nghĩ rằng hắn là đệ đệ ngươi, ngươi tước đi huyết mạch của hắn thì đền bù nhiều cách mấy cũng chẳng thể bù đắp được cho hắn không!"
Bị Mục Vỹ chất vấn như thế, nét mặt của Lâm Bân dần lạnh đi.
"Ngươi chán sống rồi!"
Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục thì đã sao, Lâm Bân hắn ta cũng là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí trưởng tộc nhà họ Lâm đây này. Nếu giết Mục Vỹ, nhà họ Lâm vẫn có thể bảo vệ hắn ta.
Nói xong, Lâm Bân ngưng tụ chân nguyên vào đầu ngón tay rồi hung tợn chỉ ra.
"Đinh!"
Tuy nhiên, cái chỉ tay sắp chạm vào má của Mục Vỹ thì một tiếng "đinh" vang lên, Lâm Hiền Ngọc đã đứng trước người hắn.
"Lâm Hiền Ngọc, đệ..."
"Lâm Bân, Mục Vỹ là chủ nhân của đệ, huynh không được làm gì người, trừ khi bước qua xác của đệ".
Lâm Hiền Ngọc gằn từng chữ một, giọng điệu chắc nịch.
"Mục Vỹ, ngươi được lắm!"
Lâm Bân nhìn thấy ánh mắt đầy kiên định của gã thì tức giận.
Có bao giờ Lâm Hiền Ngọc cư xử với gã như vậy đâu! Tất cả đều do Mục Vỹ.
"Ta biết ta được mà, không cần ngươi khen!"
Mục Vỹ vừa cười vừa nói: "Lâm thiếu gia à, nếu không còn việc gì thì ta đi trước đây. Ta là thầy giáo của Lôi Phong Viện, không phải chỉ cần lo tu luyện như đám con cháu thế phiệt các ngươi đâu, ta còn phải dạy học nữa".
Không giống như đám con cháu thế phiệt các ngươi?
Lâm Bân suýt thì phun máu. Rõ ràng Mục Vỹ mới là con cháu thế phiệt có địa vị lớn nhất, thiếu trưởng tộc nhà họ Mục cơ, còn con nhà quyền quý nào có được chức vụ hiển hách đấy không?
Tên này đúng là quá vô sỉ.
Nhìn Lâm Hiền Ngọc đi theo sau Mục Vỹ, ánh mắt của Lâm Bân trở nên lạnh lùng.
"Không ngờ Lâm Hiền Ngọc đã bị rút huyết mạch mà vẫn có thể tu luyện lại từ đầu, đã thế còn đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai và đả thông huyệt Nội Quan trong thời gian ngắn. Để xem rốt cuộc đệ đang tu luyện võ kỹ công pháp thần bí nào!"
Thường thì võ giả khi mất đi tinh hoa huyết mạch thì cả đời sẽ không thể tu luyện được nữa.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, không thiếu những công pháp khó lường, chắc chắn Mục Vỹ đã dùng công pháp thần kỳ này để bắt Lâm Hiền Ngọc nghe lời mình.
"Đệ đệ yêu quý, sáu năm trước đệ quyết định cống hiến sức mạnh huyết mạch ra thì nên nghĩ đến việc sẽ làm một đứa cặn bã cả đời chứ".
Sát ý dâng lên trong lòng Lâm Bân.
"Đại ca ngươi 17 tuổi đã có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, rất lợi hại, nhưng so với ngươi thì còn khá kém. Hơn nữa tâm tính của hắn còn khiếm khuyết, không hiểu năm đó phụ thân ngươi nghĩ gì nữa".
Trên đường, Mục Vỹ vừa ngậm cỏ trong miệng vừa nói.
"Giờ có hối hận không?"
"Hối hận?"
Lâm Hiền Ngọc lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo.
"Quyết định của thuộc hạ, thuộc hạ tự chịu. Giống như bây giờ vậy, thuộc hạ quyết định tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tức là đã chọn trung thành với người. Thuộc hạ sẽ giữ lời, không vi phạm đâu".
"Ừ, mặc dù nghe hơi máy móc nhưng ta thích".
Mục Vỹ gật đầu: "À đúng rồi, hôm nay là buổi dạy đầu tiên của ta, ngươi cũng đến nghe đi, chắc sẽ không thất vọng đâu".
Nghe thấy lời này của hắn, Lâm Hiền Ngọc hơi mở to mắt.
Từ trước đến nay, mọi tin tức gã nghe về Mục Vỹ đều là tên ngu ngốc hay tên rác rưởi số một thành Bắc Vân, còn về thân phận thầy giáo học viện Bắc Vân của hắn thì không biết.
Vả lại, gã đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai và khơi thông huyệt Nội Quan rồi, bài giảng của Mục Vỹ giúp ích gì được cho gã?
Lâm Hiền Ngọc chần chừ đi theo Mục Vỹ vào lớp chín sơ cấp.
Có điều vì là hộ vệ nên gã chỉ đứng ở cửa phòng, trông gã như một vị thần giữ cửa đầy oai phong.
Nhìn hơn một trăm cái ghế dưới bục giảng còn trống đến một nửa, Mục Vỹ đanh mặt.
"Thiết Phong, chuyện gì đây? Không biết hôm nay thầy sẽ dạy sao?"
Thiết Phong thấy hắn tức giận thì đứng dậy với vẻ mặt như mướp đắng: "Thưa thầy Mục, do nhiều bạn học không biết thầy tới ạ, mấy bạn khác thì..."
"Mấy bạn khác thì nghe nói ta là người mới, không muốn nghe giảng làm gì cho tốn thời gian đúng không?"
"Vâng..."
Thật ra Thiết Phong đã cố gắng hết sức rồi.
Từ lần đầu tiên gặp Mục Vỹ, cậu ấy đã có cảm giác hắn rất lợi hại.
Chỉ là dù cậu ấy khuyên nhủ cách mấy, các bạn cùng lớp vẫn không chịu tin tưởng, dẫu sao đã có quá nhiều trường hợp như thế này.
"Hay, hay lắm!"
Mục Vỹ vỗ tay rồi nói: "Hôm nay ta điểm danh trước, bạn nào đi học thì lên báo cáo với ta. Một tháng sau, ta sẽ giúp các trò đột phá một tầng cảnh giới, không làm được thì Mục Vỹ ta đây sẽ quỳ trước cổng học viện Thất Hiền, hét to ta là rác rưởi ba lần!"
Cái gì!
Hơn năm mươi học sinh nghe thấy lời hứa hẹn này của Mục Vỹ thì mở to mắt nhìn trân trối.
Tăng một tầng cảnh giới trong một tháng, đùa gì thế?
Có cho ba tháng cũng không thể khiến mọi người đều đột phá chứ đừng nói là chỉ một tháng!
Mỗi một võ giả đều có bình cảnh riêng của mình, lỡ may học trò nào đúng lúc đang bị chững lại ở cảnh giới nào đó thì có thể sẽ không đột phá được trong tận nửa năm.
Hành động này của Mục Vỹ quá điên cuồng.
Chương 219: Trò cứ yên tâm
Trên thực tế, Mục Vỹ làm vậy đã là một sự nhượng bộ rất lớn rồi!
Hắn biết trước đây lớp chín sơ cấp từng bị các giáo viên lừa dối nhiều lần, mất đi lòng tin nên hắn mới nói vậy để khích lệ họ.
Nếu không thì Mục Vỹ đã lôi hết những đệ tử vắng mặt không lý do ra đánh một trận rồi.
"Hừ, cha này đúng là tự đại".
Dưới chỗ ngồi, Mục Phong Hành khịt mũi khinh thường. Cậu ấy nằm sấp lên bàn cúi đầu đọc cuốn sách trong tay.
"Ngầu quá! Thầy Mục ơi, thầy ngầu quá đi mất!"
Mục Vỹ vừa nói xong thì một giọng nói làm cho ai nghe thấy cũng tê rần cả người vang lên trong lớp.
Hắn suýt thì trượt chân ngã xuống cạnh bục giảng.
Đưa mắt nhìn lại, hắn thấy một nữ sinh vừa đứng lên. Cô ấy mặc chiếc váy dài màu đen ôm lấy đôi chân thon dài.
Nhìn lên, toàn thân cô ấy tỏa ra sức sống thanh xuân của một thiếu nữ 16, 17 tuổi. Mái tóc xõa dài lay động theo gió, thoang thoảng mùi hương thơm ngát.
Thiếu nữ khẽ mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu.
Chiếc váy dài màu đen cộng thêm dáng người đầy mê hoặc, Mục Vỹ suýt thì xịt máu mũi.
Ngày đầu đến học viện Bắc Vân thì hắn bị “hung khí” của Diệu Tiên Ngữ tập kích, lần này vừa dạy buổi đầu tiên trên học viện Thất Hiền thì gặp được một thiếu nữ cực phẩm như vậy.
Lẽ nào vận mệnh của giáo viên là luôn gặp được mỹ nữ tuyệt vời thế này sao!
"Tô Hân Nhiên, ta ngầu lắm sao? Cũng thường thôi!", Mục Vỹ khụ một tiếng, mặt không đỏ, tim không đập mà tiếp lời Tô Hân Nhiên.
"Thầy Mục, người ta muốn luyện đan nhưng mãi vẫn không thành công. Cha của trò đã mời rất nhiều đại sư nhưng trò chẳng học được, trò phải làm sao đây ạ?"
"Đơn giản thôi!"
Mục Vỹ búng tay, trong lòng đã có dự tính: "Trong một tháng, ta sẽ giúp trò luyện chế thành công một viên đan dược nhất phẩm trung đẳng, thấy được không?"
Phụt...
Động tác mà Mục Vỹ cho là tiêu sái lại khiến các học sinh dưới lớp không nén được tiếng cười.
"Thầy Mục có chắc không đấy ạ? Ha ha..."
Một học sinh cười phá lên: "Tô Hân Nhiên là thiên kim của hiệu buôn nhà họ Tô nhưng cậu ấy học luyện đan, luyện khí lần nào là nổ lò lần đấy, ngay cả đại sư Mạt cũng bó tay, thầy..."
Trong phòng học thoáng chốc tràn ngập tiếng cười.
"Ồ? Vậy sao?"
Mục Vỹ không thèm quan tâm, có lẽ hắn đã biết tại sao Tô Hân Nhiên luyện đan luôn bị nổ lò rồi!
"Thầy Mục có cách thật ạ?"
Trong mắt Tô Hân Nhiên hiện lên khát khao vô cùng mãnh liệt, đó là niềm khát vọng trở thành thầy luyện đan.
"Trò cứ yên tâm, lát nữa ta sẽ hỏi tội lão Mạt kia. Làm thầy luyện đan sáu sao kiểu gì mà chuyện gì cũng không giải quyết được, đúng là ngớ ngẩn!"
Ừng ực...
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, các học sinh trừng mắt nhìn hắn như nhìn một tên điên.
Lão Mạt? Ngớ ngẩn?
Khắp đế quốc Nam Vân, dù có là đại ca Mạt Khánh Thiên của đại sư Mạt cũng chưa từng mắng ông ấy như vậy, thế mà Mục Vỹ lại dám!
"Thầy Mục cẩn thận, họa từ miệng mà ra đấy ạ".
Thiết Phong không kiềm được nhắc nhở.
"Ai muốn mách lẻo thì đi liền đi, ta cũng muốn cho ông ấy biết lắm đây! Lão già này đầu óc để hết vào luyện đan, luyện mãi đần luôn".
Tĩnh lặng như tờ!
Mục Vỹ vừa nói xong thì cả phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Mục Vỹ là người đầu tiên trong học viện Thất Hiền thậm chí là thành Nam Vân dám nói đại sư Mạt Vấn như thế.
"Hô hô... Mục lão đệ nói đúng lắm, nói đúng lắm. Ta luyện đan đến ngốc rồi nên mới cứ làm phiền Mục lão đệ đấy!"
Nhưng Mục Vỹ vừa dứt lời thì một giọng nói hí hửng truyền đến từ cửa phòng học.
Đại sư Mạt Vấn!
"Lão Mạt, ta đang dạy mà!", Mục Vỹ thấy Mạt Vấn đến thì nhíu mày.
"Rồi rồi, cậu cứ dạy đi, ta ở ngoài chờ cậu".
Ông ấy gật đầu rồi mỉm cười áy náy đáp, sau đó ra ngoài.
Chuyện gì thế này?
Toàn bộ học sinh trong lớp học đều choáng váng.
Người lúc nãy là đại sư Mạt Vấn đấy ư?
"Ta đi có việc, lát nữa nói tiếp nhé!"
Mục Vỹ ngại để Mạt Vấn chờ lâu nên thấy ông ấy ra ngoài cũng đi theo.
Lúc này, phòng học đã như ong vỡ tổ!
"Vũ Nguyệt, cô nhìn thấy không? Người lúc nãy là đại sư Mạt, đại sư Mạt đấy!", Tô Hân Nhiên kích động ngồi xuống, sự chuyển động của cơ thể làm đôi bồng đào không ngừng lay động trước mắt người ta.
"Là ông ấy thì sao?"
Bên cạnh Tô Hân Nhiên là một thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu trắng. Cô ấy quay đầu lại, nhíu mày đáp.
Thiếu nữ có gương mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt to khi nhấp nháy mi rất động lòng người.
"Lăng Vũ Nguyệt, đó là đại sư Mạt đấy!", Tô Hân Nhiên hét lên: "Lần trước phụ thân ta vì muốn nhờ đại sư Mạt chỉ dẫn cho ta mà phải nhờ cậy rất nhiều người, cầu cạnh ông ấy những một tháng đấy!"
"Vậy sao?", Lăng Vũ Nguyệt vẫn bình thản như thường.
Dường như đã quen với thái độ của cô ấy, Tô Hân Nhiên tiếp tục lầm bầm một mình, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ.
Chương 220: Tan học
"Cô thấy không, không ngờ đại sư Mạt lại cư xử như thế với thầy Mục, có phải thầy ấy giỏi lắm không?"
Tô Hân Nhiên nói tiếp: "Ta biết đại sư Mạt không thèm nể mặt năm gia tộc lớn, thế mà ông ấy lại đối xử khác biệt với thầy Mục".
"Thầy ấy là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục đấy!"
"Sao cơ?"
Nghe thấy giọng nói thản nhiên của Lăng Vũ Nguyệt, Tô Hân Nhiên kích động đến mức sắp nhảy cẫng lên.
"Thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục! Ôi chao, ta biết! Mục Thậm Minh, Mục Phương Ngọc và Mục Chiến Anh đều là những thiên tài nổi bật nhất nhà họ Mục vậy mà Mục Thanh Vũ lại để thầy Mục làm thiếu trưởng tộc, đại sư Mạt còn nhiệt tình với thầy ấy như thế. Nhất định là có truyền kỳ nào đó về thầy ấy nhưng không được truyền ra rồi!"
"Có lẽ vậy!"
Lăng Vũ Nguyệt nhìn ra cửa sổ, nét mặt vẫn không thay đổi.
"Vũ Nguyệt à, cô đừng cả ngày đều trưng cái mặt buồn thiu thế được không. Nói thế nào cô cũng là con gái của các chủ Linh Bảo Các mà, cứ mặt ủ mày chau như thế thì xấu lắm!"
"Hờ hờ..."
"Ta biết vì sao cô lại vậy, vì liên hôn giữa Linh Bảo Các của cô và hoàng thất đúng không? Tên Cửu hoàng tử kia không phải hạng tốt lành gì, quá phóng túng, nghe nói số lượng nữ nhân ngủ với hắn đếm không xuể luôn".
"Nếu cô có thể bái đại sư Mạt làm sư phụ, ta chống mắt lên xem hoàng thất còn dám ép phụ thân cô không!"
"Bái đại sư Mạt làm sư phụ sao...", Lăng Vũ Nguyệt nở nụ cười không thể miễn cưỡng hơn.
Đại sư Mạt là thầy luyện đan sáu sao của đế quốc, đại ca Mạt Khánh Thiên của ông ấy là thầy luyện đan có cấp bậc cao nhất đế quốc - cấp bảy.
Mạt Khánh Thiên đã tuyên bố rằng cả đời không nhận đồ đệ.
Còn Mạt Vấn thì...
Muốn bái ông ấy làm sư phụ để học luyện đan đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Thầy Mục dễ tính, lát nữa ta đến gặp thầy ấy nói về việc này xem sao. Thầy Mục và đại sư Mạt thân nhau như thế, chắc chắn không thành vấn đề đâu".
Tô Hân Nhiên nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt bừng bừng sức sống của thanh xuân.
Chốc lát sau, Mạt Vấn rời đi, Mục Vỹ trở về lớp học.
"Xin lỗi các trò, ta làm mất thời gian cả lớp rồi!"
Mục Vỹ đi lên bục giảng, mỉm cười nhìn phía dưới.
Cảm giác làm thầy rất không tồi!
"Hôm nay là buổi học đầu tiên nên ta sẽ nói với mọi người về thế giới của võ giả!"
Mục Vỹ thuyết giảng: "Như mọi người đã biết, cảnh giới của võ giả được chia làm thân xác, Linh Huyệt và Thông Thần".
"Cả ba cảnh giới này đều không được phép chểnh mảng tu luyện. Thân xác là rèn luyện thân thể, tăng cường thể chất. Linh Huyệt đả thông huyệt khiếu, tích lũy chân nguyên. Thông Thần mở mang thức hải, thức tỉnh lực linh hồn".
"Nếu nói con đường tu luyện của võ giả là trèo núi, vượt sông thì cảnh giới thân xác là dựng thuyền, Linh Huyệt là giương buồm và Thông Thần là gạt mái chèo".
"Trong ba cảnh giới tu luyện của võ giả, mỗi cảnh giới đều vô cùng quan trọng. Nếu các trò hấp tấp tăng cảnh giới mà không xây dựng nền móng vững chắc, ta rất lấy làm tiếc khi phải nói rằng cả đời các trò chỉ có thể giậm chân tại ba cảnh giới này".
"Thưa thầy Mục, thầy nói vậy nghĩa là còn cảnh giới nào trên ba cảnh giới này hay sao ạ?", một học trò không nhịn được đặt câu hỏi.
"Tất nhiên rồi. Nhưng giờ các trò có biết cũng vô ích!"
"Xùy!"
"Theo như những gì ta biết về lớp chín sơ cấp, các trò vào học tại Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền tổng cộng chưa đến nửa năm nhưng lại đổi đến bảy giáo viên chủ nhiệm. Bắt đầu từ hôm nay, Mục Vỹ ta đây sẽ dẫn dắt các trò đi trên con đường trở thành cao thủ".
"Tương lai, long bảng của học viện Thất Hiền sẽ được lấp đầy bởi tên của các trò. Một trăm thứ hạng ấy đang chờ các trò đấy".
Một trăm thứ hạng trên long bảng!
Nghe thấy câu này, ánh mắt của đông đảo học trò dưới lớp đều trở nên nhiệt huyết, nhưng rồi sự nhiệt huyết ấy bị dập tắt một cách chóng vánh.
"Long bảng à..."
Mục Phong Hành ngồi dưới nghe thấy hai chữ kia thì lẩm bẩm, giọng thật trầm.
Đối với mỗi một người học sinh trong lớp chín sơ cấp, long bảng thật sự là hy vọng xa vời.
Trên địa linh bảng của khối sơ cấp, hiện nay trong lớp họ chỉ có lớp trưởng Thiết Phong là có tên chứ đừng nói là linh bảng của cả Lôi Phong Viện.
Đó là bảng xếp hạng dành cho toàn bộ học sinh trong Lôi Phong Viện.
Còn long bảng thì tụ hội một trăm thiên tài mạnh nhất trên bảy đại viện.
Một trăm người đó đều có thiên phú cực kỳ xuất sắc, võ công cao cường, lá bài tẩy nhiều vô kể.
Có thể nói, có tên trên long bảng còn khó hơn lên trời.
Ai cũng biết dù là người đứng thứ một trăm trên long bảng cũng mạnh hơn xa người đứng đầu linh bảng các đại viện.
"Chẳng tự tin gì cả!"
Mục Vỹ bĩu môi rồi nói: "Vậy thì một tháng sau ta sẽ giúp các trò tiến vào cảnh giới Linh Huyệt hết, thấy sao?"
Cái gì!
Câu nói của hắn làm cả lớp xôn xao.
Đột phá hết lên cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng ư, đùa kiểu gì vậy?
Mục Vỹ còn không thèm tìm hiểu về tình hình của họ, khác gì dóc tổ đâu? Không tin ông thầy này nổi.
"Không tin à? Vậy giờ các trò ghi lại cảnh giới của mình rồi giao cho lớp trưởng đi, sau đó ta sẽ hướng dẫn các trò. Một tháng sau gặp lại sẽ hiểu thôi!"
"Nhưng ta có một điều kiện".
"Điều kiện gì ạ?"
"Rất đơn giản, nếu ta thành công giúp các trò đều đột phá vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thì một tháng sau các trò phải bắt đầu khiêu chiến các học sinh trên địa linh bảng. Ta muốn trong hơn một trăm lớp sơ cấp, người có tên trên địa linh bảng đều là học sinh của ta".
"Được ạ!"
Mục Vỹ vừa nói xong thì những giọng nói đầy hào hứng vang lên.
Đa phần suy nghĩ trong lòng họ đều là, Mục Vỹ tăng cảnh giới của tất cả mọi người lên cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Nếu điều kiện này không được đáp ứng thì cái gọi là một trăm tên trên địa linh bảng đều là của lớp chín sơ cấp sẽ không thể thành sự thật.
Đồng ý thì có sao!
Thấy đám học sinh bên dưới trở nên phấn khích, Mục Vỹ hơi nheo mắt lại.
Đám nít ranh, đấu với ta à!
"Được rồi, tan học!"